• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 681-685

Chương 681 Một năm trôi qua thật nhanh

Lâm Bắc Phàm vẫy tay về phía không xa.

Nơi đó có một nam tử trung niên cung kính chắp tay với hắn: “Bái kiến thừa tướng đại nhân!”

Người này chính là Triệu Hải, thúc phụ của Triệu Khoát.

Hắn ta sợ Triệu Khoát xảy ra chuyện nên vẫn luôn theo sau hắn ta.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Không cần đa lễ! Phong bế tu vi của Triệu Khoát rồi đưa hắn ta đến Dân Tâm thành làm việc! Trong khoảng thời gian ấy cắt đứt mọi quan hệ với hắn ta, không cho hắn ta tiền, không cho hắn ta uống rượu, cũng không được giúp đỡ hắn ta, để hắn ta tự kiếm tiền!”

Triệu Hải kinh ngạc: “Thừa tướng đại nhân, chuyện này…”

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Nếu ngươi còn muốn hắn ta tỉnh ngộ thì cứ làm theo lời bản quan đi!”

Triệu Hải chau mày suy nghĩ, cuối cùng chắp tay nói: “Vâng thưa thừa tướng đại nhân!”

Hắn ta điểm vài phát lên người Triệu Khoát, phong bế tu vi của hắn ta rồi cõng hắn ta, gật đầu với Lâm Bắc Phàm và tiểu quận chúa rồi rời đi.

Tiểu quận chúa hơi hoang mang: “Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý gì đấy? Như vậy có thể khiến Triệu Khoát lấy lại được tinh thần hay sao?”

Lâm Bắc Phàm cười: “Chắc là được thôi!”

Tiểu quận chúa nghiêng đầu, nàng không hiểu, bèn hỏi: “Tại sao vậy, ngươi nói cho ta biết được không?”

“Rất đơn giản! Từ trước đến nay Triệu Khoát lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cả đời chưa từng thua ai, có thể nói là một kẻ kiêu ngạo! Thế nhưng trận chiến này đã đánh bại hắn ta, đánh bại lòng tự tin của hắn ta khiến hắn ta ruồng bỏ chính mình! Nói trắng ra thì năng lực chịu đựng trong tâm lí của hắn ta không được!”

“Thế nên ta cho hắn ta đi làm ở xưởng xi măng, chịu khổ một mình, không dựa vào gia tộc, chỉ nuôi sống mình bằng đôi bàn tay trắng! Chỉ có chịu đủ khổ cực của cuộc sống thì hắn ta mới nhận ra những nỗi khổ mà bản thân hắn ta phải chịu chẳng là gì cả!”

“Người khác chịu khổ còn có thể sống tốt được, hắn ta có nhiều ưu thế là vậy, có nhiều cơ hội là vậy, tại sao hắn ta không sống được? Như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ thay đổi suy nghĩ, lấy lại tinh thần!”

Tiểu quận chúa gật đầu, nàng vẫn không hiểu lắm: “Nghe có vẻ cũng có lý đấy nhỉ.”

Lâm Bắc Phàm búng trán nàng, hắn nói: “Vốn đã có lí rồi, một người ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra như quận chúa sao có thể hiểu được!”

“Ai da, đáng ghét!”

Tiểu quận chúa ôm trán, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng đôi mắt ngấn nước: “Lâm Bắc Phàm, ngươi hiểu biết nhiều điều thật đấy, trước đây có phải ngươi cũng từng trải qua nhiều đau khổ không?”

Lâm Bắc Phàm thở dài: “Đúng vậy, trước kia ta khổ lắm! Cả nhà ta đều là nông dân, ngày nào cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, kiếm miếng cơm dựa vào ông trời, một xu cũng chẳng dám tiêu, nghèo vô cùng!”

Tiểu quận chúa vừa đồng tình vừa hâm mộ: “Đáng thương quá! Nếu ngươi đã khổ thế thì tại sao ngươi lại trắng trẻo thế này?”

“Đó là trời sinh, ta không khống chế được!”

Lâm Bắc Phàm cực kì phiền não: “Đôi khi rõ ràng ta có thể kiếm cơm nhờ tài hoa của mình, cuối cùng lại phải nhờ vào cái nhan sắc này! Tiểu quận chúa xinh đẹp đáng yêu thế kia chắc cũng hiểu được nhỉ?”

Tiểu quận chúa tán thành: “Đúng vậy, đẹp trai xinh gái đôi khi cũng thật phiền phức!”

Hai người nhìn nhau rồi cùng thở dài: “Ôi!”

Đúng lúc ấy, phía xa xuất hiện một luồng kiếm khí và đao khí đang giao đấu giữa bầu trời, khiến cao thủ khắp thành chấn động!

“Kiếm khí mạnh quá! Đạt đến cảnh giới Tông Sư luôn, đáng sợ quá!”

“Luồng đao khí kia cũng thế, mạnh quá!”

“Trông đao với kiếm này có vẻ quen quen!”

Tiếp đó, có hai tràng tiếng cười truyền đến.

“Lâm lão đệ, chúng ta tới thăm ngươi đây!”

Men theo giọng nói, Lâm Bắc Phàm trông thấy một nam tử mặc áo trắng, hào hiệp và phóng khoáng, ngoài ra còn có một người mặc đồ vải thô, trông có vẻ không câu nệ tiểu tiết.

Hai người này Lâm Bắc Phàm đều quen biết, hắn vẫy tay: “Không cần phòng bị, đây là bạn của bản quan!”

“Vâng thưa thừa tướng đại nhân!”

Cao thủ triều đình lui xuống.

Trong chớp mắt, hai vị Tông Sư đã tới kinh thành, đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.

“Lão đệ, một năm không gặp, lão ca nhớ ngươi chết mất!”

Hai người kia bật cười.

Lâm Bắc Phàm nói: “Hai vị lão ca, một năm không gặp cuối cùng các ngươi cũng nhớ đến ta! Xem ra các ngươi đều có tiến bộ, võ công tinh luyện hơn không ít, chúc mừng nhé.”

Đao thánh vác đao trên vai, quan sát Lâm Bắc Phàm rồi nói: “Mới hơn một năm, đúng thật là lão ca đã tiến bộ rất nhiều! Song so với lão đệ ngươi thì còn kém xa!”

Kiếm tiên cũng cảm thán: “Đúng thế, một năm trước lúc gặp ngươi, ngươi chỉ là một tế tửu nho nhỏ! Song hiện giờ ngươi đã làm thừa tướng rồi, dưới một người trên vạn người! Tuổi còn nhỏ mà đã được làm thừa tướng, đúng là người đầu tiên từ trước đến nay! Bản tọa dám khẳng định trăm năm sau chẳng mấy ai biết đến kiếm tiên ta, song thể nào cũng có nhiều người biết đến ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, hai vị lão ca theo ta về đi, chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện!”

Hai vị Tông Sư đồng thanh đáp: “Được! Cùng nhau uống rượu, cùng nhau trò chuyện!”

Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm chiêu đãi bọn họ rất nhiệt tình.

Trong lúc uống rượu, bọn họ nói về những trải nghiệm trong một năm nay. Một năm trước bọn họ rời khỏi kinh thành, ra ngoài rèn luyện.

Sau này đã đạt được thành tựu nhất định, thế nên lại bế quan tu luyện thêm vài tháng, cũng bởi thế mà Lâm Bắc Phàm không có tin tức về bọn họ.
Chương 682 Đúng là cao nhân

Lâm Bắc Phàm lợi dụng thần khí xi măng, trong vòng ba tháng đã xây được một khu thành có thể chưa trăm vạn người.

Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung dẫn tám mươi vạn binh lính tới chiếm đánh Đại Võ, sau đó bị Lâm Bắc Phàm giải quyết.

Giang Nam vương dẫn năm mươi vạn binh mã khởi nghĩa, Lâm Bắc Phàm cũng đã giải quyết.

Liên minh Võ Tây, Đại Nguyệt cũng bị hắn xử lý.

Ký Bắc vương, môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện hung ác tạo ra đại quân võ giả để uy hiếp triều đình, bọn chúng kéo tới đánh kinh thành song cũng bị Lâm Bắc Phàm giải quyết.

Còn có chuyện xương rồng chấn động thiên hạ cũng liên quan đến Lâm Bắc Phàm.

Bởi có những chuyện này xảy ra, hơn nữa còn được giải quyết êm đẹp nên Lâm Bắc Phàm mới dần dần lên cao, trở thành thừa tướng như hiện giờ.

Chuyện này khiến bọn họ không khỏi cảm thán, lão đệ của bọn họ đúng là một người có duyên làm quan.

Lúc này, Ký Bắc vương mưu phản thất bại, môn chủ Thiên Môn có thực lực Tông Sư cũng bị Dạ Lai Hương trẻ tuổi giết chết, chuyện này khiến bọn họ cực kì kinh ngạc.

Nghĩ tới Lâm Bắc Phàm đang ở kinh thành thế nên bọn họ đã tới thăm hắn. Trên đường bọn họ gặp nhau nên đi cùng luôn.

Lâm Bắc Phàm đau lòng nói: “Hóa ra các ngươi chỉ tiện đường đến thăm ta thôi!”

“Lão đệ, ngươi không thể nói như vậy được!”

Kiếm tiên vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, vừa nói: “Thực ra lão ca trở về là để thăm ngươi, nói chuyện kiếm đạo với ngươi! Trên thế giới này chỉ có ngươi mới hiểu về kiếm như vậy! Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của ngươi đều như thánh nhân, khiến người ta nghĩ thông rất nhiều điều!”

“Lần này ra ngoài lão ca cũng tỉnh ngộ được vài điều, phương diện kiếm đạo cũng tiến bộ không ít, hoàn toàn nhờ vào sự chỉ điểm của ngươi! Càng tìm hiểu thì càng thấy mình thiếu sót, đồng thời cũng biết được lão đệ bất phàm nhường nào!”

Lâm Bắc Phàm nghe mà hết sức hưởng thụ, hắn lại rót rượu.

“Đúng vậy, lần này ta cũng có tiến bộ, đều nhờ lão đệ chỉ điểm đấy!”

Đao thánh ngồi xuống, vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm vừa nói: “Song tiếc rằng, ta là một người xoàng xĩnh, cao nhân ở ngay bên cạnh mà chẳng hề hay biết, cứ đi tìm tận đâu xa, lãng phí mất bao nhiêu cơ hội và thời gian! À đúng rồi, có một câu nói thế nào ấy nhỉ?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”

Đao thánh vỗ đùi: “Đúng vậy! Chính là câu nói này! Thế nên ta đã về, lão đệ à, hi vọng ngươi có thể dạy bảo nhiều hơn, he he!”

Lâm Bắc Phàm ung dung uống rượu: “Như vậy còn được!”

Tiểu quận chúa và mọi người ở bên cạnh nhìn mà rớt cả cằm.

Đường đường là hai vị Tông Sư mà lại đi lấy lòng Lâm Bắc Phàm, ăn nói khiêm nhường như vậy?

Có đến mức phải vậy không?

Quách Thiếu Soái chắp tay, cung kính nói: “Hai vị tiền bối, trước kia lúc hai người bàn luận về rượu, ta cũng có có mặt! Ta chỉ thấy những lời công tử nói nghe thì rất có đạo lí, tràn đầy huyền cơ, song lại chẳng có cách tu luyện gì! Muốn nâng cao tu vi thì gần như không được!”

Đao thánh nhìn Quách Thiếu Soái, hắn ta cười: “Tiểu tử, đó là bởi ngươi còn quá trẻ, chưa trải đời, tu vi lại thấp nên ngươi mới không hiểu! Đợi khi nào ngươi đạt cảnh giới cao rồi khác hiểu, tới cảnh giới Tông Sư, thứ quan trọng nhất là một chữ ngộ đó!”

“Đao thánh nói phải!”

Kiếm tiên cười: “Con đường của võ đạo chia ra làm chín cảnh giới! Thế nhưng nghiêm túc mà chia thì chỉ có ba cảnh giới mà thôi, lần lượt là Hậu Thiên, Tiên Thiên và Tông Sư!”

“Cảnh giới Hậu Thiên chủ yếu là mài giũa cơ thể mình, luyện gân luyệt cốt, bồi dưỡng kinh mạch, khiến cho cơ thể trở nên mạnh hơn. Đây là bước cơ bản của người học võ!”

“Tới cảnh giới Tiên Thiên là có thể tu luyện chân khí, khiến chân khí của mình ngưng đọng lại, hùng hậu hơn.”

“Thế nhưng tới cảnh giới Tông Sư thì khác hoàn toàn!”

“Tới cảnh giới Tông Sư, chứng tỏ ngươi đã hoàn thành con đường Hậu Thiên và Tiên Thiên, các phương diện đều đạt đến mức cực hạn, hoàn mỹ không một khuyết điểm! Người có thể tu luyện đến cảnh giới này không ai không là thiên chi kiều tử, ngàn vạn người mới có một kỳ tài võ đạo!”

“Các ngươi nói xem tới cảnh giới này thì còn tiến bộ như thế nào, phải phân biệt mạnh yếu như thế nào?”

Quách Thiếu Soái xin chỉ giáo: “Nguyện nghe tỏ tường!”

“Lúc này thì điều quan trọng là giác ngộ, giác ngộ võ đạo, giác ngộ thiên đạo!”

Đao thánh nói: “Ai nhận thức càng sâu sắc về võ đạo thì cách thiên đạo càng gần, thực lực cũng càng mạnh!”

Kiếm tiên gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!”

Đao thánh chỉ tay vào lão hòa thượng, có hơi hâm mộ nói: “Ngươi xem Tịnh Đài lão hòa thượng đi, hình như năm ngoái hắn ta mới đột phá trở thành Tông Sư, thời gian còn muộn hơn cả bản tọa! Song hiện giờ thực lực của hắn ta rất mạnh, đã vượt xa bản tọa luôn rồi! Sở dĩ hắn ta có thể như vậy là bởi hắn ta luôn đi theo công tử của ngươi, từ đó giác ngộ được nhiều điều nên tu vi mới tiến bộ nhanh như vậy!”

Kiếm tiên tặc lưỡi: “Đúng vậy! Ngày xưa ta thấy hắn ta đường đường là một Tông Sư mà lại bằng lòng bái công tử nhà ngươi làm thầy, ta còn mắng hắn ta ngu ngốc cơ. Giờ ta mới biết rõ, hắn ta đúng là một lão hồ ly, người ngốc hóa ra lại là ta!”

“A di đà phật!” Lão hòa thượng thầm niệm một câu.

Mọi người nhớ lại ngày xưa sau khi lão hòa thượng luận đạo với Lâm Bắc Phàm, hắn ta cứ nằng nặc đòi bái Lâm Bắc Phàm làm sư, không đồng ý hắn ta không đứng dậy, hóa ra là hắn ta có mục đích. Đúng là cao tăng có khác!

Cao, đúng là cao thật!
Chương 683 Nằm không trúng đạn

“Nhưng mà hắn ta học Phật pháp cơ mà!” Quách Thiếu Soái nói.

“Với hắn ta mà nói, phật pháp chính là đạo!” Kiếm tiên trả lời.

Lão hòa thượng mở đôi mắt có hơi vẩn đục của mình ra, hắn ta chắp hai tay lại: “Hai vị thí chủ nói phải! Sư phụ đã từng nói Phật chính là đạo, a di đà phật!”

“A di đà phật!” Kiếm Tiên và Đao Thánh đồng thanh nói.

“Thế nên tiểu tử à, ngươi phải trân quý cơ hội được ở bên cạnh lão đệ, chú ý lời nói hành động của hắn, ngươi có thể học được rất nhiều điều có lợi cho cả đời này của ngươi đấy!” Đao thánh nói.

Nhất thời, trong mắt mọi người, Lâm Bắc Phàm bỗng trở nên vĩ đại vô cùng! Mặt mọi người đầy vẻ sùng bái, hóa ra công tử (tướng công) của bọn họ lại là một người lợi hại như vậy!

Lâm Bắc Phàm thầm mừng.

Hai vị lão ca đến thì đến lại còn nịnh nọt nữa! Đúng là quá hiểu chuyện!

Lần sau cứ nịnh nữa vào!

“Đừng nói nữa, chúng ta uống rượu đi!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

Thế là mọi người lại tiếp tục uống trong vui vẻ.

Đao Thánh vừa uống vừa nói: “Thực ra lần này bản tọa tới còn có một mục đích khác!”

“Mục đích gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Đao thánh và kiếm tiên nhìn nhau, đoạn nghiến răng nói: “Lão đệ, chuyện này ngươi cũng hiểu! Một năm trước, hai người chúng ta đã gặp được một cao thủ thần bí trẻ tuổi! Trận chiến đó bản tọa thua vô cùng thảm, tới nay vẫn nhớ như in! Thế nên một năm này ta đã cố gắng tu luyện đao pháp, mục đích là để tìm hắn ta báo thù!”

Lâm Bắc Phàm im lặng uống rượu, coi như không nghe thấy.

“Không sai, bản tọa cũng có ý như vậy!”

Kiếm tiên nghiến răng nghiến lợi: “Trận chiến đó cũng lấy đi hết sự kiêu ngạo của bản tọa! Thân là kiếm khách, thù này không báo thì ta không làm người!”

“Thế nhưng hơn một năm trôi qua mà bản tọa vẫn không có tin tức gì về người đó, bản tọa nghi ngờ hắn ta vẫn đang ở kinh thành nên mới quay về! Lão đệ, ngươi là phủ doãn kinh thành, ngươi có manh mối gì về người này không?” Đao thánh nhìn hắn, đôi mắt mang theo vẻ mong chờ.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu một cách bình thản: “Không có! Từ khi các ngươi rời đi là ta không có tin tức gì về người đó, như kiểu hắn ta chưa từng xuất hiện vậy! Kiểu người như vậy đã muốn lẩn trốn thì thường không tìm thấy đâu!”

Đao thánh và kiếm tiên vô cùng thất vọng.

“Có điều các ngươi muốn tìm được Dạ Lai Hương thì ta vẫn có thể gọi hắn ta cho các ngươi!”

“Đa tạ lão đệ!”

Đao thánh và kiếm tiên đồng thanh nói.

Thời gian một chung trà trôi qua, Dạ Lai Hương tới với vẻ tiêu sái vô cùng: “Thừa tướng đại nhân, ngươi tìm ta có chuyện gì thế? Có phải có nhiệm vụ quan trọng gì cần đến ta đúng không?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Dạ Lai Hương, ta giới thiệu hai người cho ngươi! Hai Tông Sư trẻ tuổi này là bạn của ta, kiếm tiên Thượng Quan Kiếm Hồn, đao thánh u Dương Bá Đao, bọn họ muốn giao lưu với ngươi!”

Kiếm tiên và đao thánh bùng phát ý chí chiến đấu, bọn họ đều lấy vũ khí của mình ra.

“Ngươi chính là Dạ Lai Hương? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Lấy vũ khí của ngươi ra đi, chúng ta phân cao thấp một phen!”

“Bản tọa phải xem xem rốt cuộc là đao của ngươi sắc bén hay là đao của ta mạnh hơn.”

Dạ Lai Hương: “Đậu má!”

Trông dáng vẻ như hổ rình mồi của hai vị Tông Sư, Dạ Lai Hương hoảng sợ: “Hai vị tiền bối, ta chỉ là một Tiên Thiên nhỏ nhoi mà thôi, thực lực cực yếu, tại sao các ngươi lại tìm ta để giao lưu chứ?”

Kiếm tiên đang hừng hực ý chí chiến đấu: “Còn vì sao nữa? Nghe nói trong trận đại chiến nhiều ngày trước, ngươi đã giết chết môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện sở hữu thực lực Tông Sư chỉ trong một giây, cực kỳ lợi hại! Bản tọa đang ngứa tay, thế nên tới tìm ngươi để giao lưu!”

Đao thánh lớn giọng nói: “Không sai! Lấy binh khí của ngươi ra đi, chúng ta so cao thấp một phen!”

Dạ Lai Hương muốn bùng nổ!

Mẹ nó, tại sao lại như thế này?

Rõ ràng không phải do hắn ta giết, tại sao tất cả đều đổ lên đầu hắn ta?

Dạ Lai Hương giải thích: “Hai vị tiền bối, ta thấy các ngươi đang hiểu lầm rồi, người đó không phải do ta giết đâu!”

“Ngươi bớt đi! Khi ấy chính mắt mọi người nhìn thấy, ít cũng phải có vạn người trông thấy ngươi ra tay! Chẳng lẽ bọn họ đều mù chắc? Rõ ràng ngươi có thực lực, tại sao cứ phải ra vẻ lừa gạt bản tọa?” Kiếm tiên mỉm cười lạnh lùng.

“Ta không muốn phí lời với ngươi, chúng ta gặp ở ngoài thành!”

Vùn vụt, hai vị Tông Sư trẻ tuổi thi triển khinh công rồi chạy ra ngoại thành.

Lâm Bắc Phàm vỗ vai Dạ Lai Hương đang nghệch ra như con gà gỗ, hắn khuyên bảo: “Bọn họ muốn ở đây mấy ngày, ngươi chạy không thoát đâu! Thò đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, lên đi! Dùng thực lực mạnh mẽ của ngươi để chứng minh ngươi thực sự không được! Như vậy thì về sau bọn họ sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa!”

Dạ Lai Hương: “…”

“Có điều trước khi quyết đấu, ta có một lời thật lòng muốn nói với ngươi.”

Dạ Lai Hương quay đầu, trông hắn ta ngây ngốc vô cùng: “Lời gì?”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc bảo: “Nghĩ thoáng ra, hãy nén bi thương!”



Dạ Lai Hương: “…”
Chương 684 Đừng canh chừng nữa

Cuối cùng, Dạ Lai Hương nghe theo đề nghị của Lâm Bắc Phàm, tới ngoài thành đại chiến với hai vị Tông Sư trẻ tuổi.

Bọn họ đánh nhau vô cùng kịch liệt, chưa tới mười hiệp mà Dạ Lai Hương đã nằm bẹp trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, trông đáng thương vô cùng.

Trên tay hắn ta vẫn cầm thanh đao nhỏ mà Lâm Bắc Phàm đã tặng.

Hắn ta vẫn còn tưởng có thể dựa vào thanh đao này để đấu hơn trăm hiệp với hai vị Tông Sư trẻ tuổi kia. Kết quả thanh đao nhỏ lại xảy ra chuyện, thu lại ánh sáng và trở nên bình thường vô cùng, thế là Dạ Lai Hương rơi vào kết cục bi thảm.

“Tại sao lại như vậy nữa? Tại sao…”

Hắn ta không thể hiểu nổi, có lúc thì thanh đao này cực kì tốt, song đôi lúc lại vô dụng.

Hai vị Tông Sư trẻ tuổi thất vọng rời đi, chỉ có Lâm Bắc Phàm là ở lại, hắn cực kì thông cảm cho Dạ Lai Hương: “Dạ Lai Hương, ngươi nghĩ thoáng lên! Dẫu sao thì cũng không phải lần đầu tiên, quen là được!”

Dạ Lai Hương siết chặt nắm tay, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Không! Lần này ta sẽ không thỏa hiệp nữa, ta nhất định phải báo thù! Bọn họ đánh ta một trận, ta nhất định phải đánh trả một trận để xả giận!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Được! Có chí khí! Ta sẽ cho ngươi một ý kiến!”

Dạ Lai Hương hỏi: “Ý kiến gì?”

Lâm Bắc Phàm nói thầm: “Không phải ngươi muốn báo thù sao? Gọi sư phụ của ngươi đến đây, sư phụ của ngươi có thực lực mạnh, chắc chắn sẽ tẩn cho bọn họ một trận, giúp ngươi báo thù rửa hận!”

Hai mắt Dạ Lai Hương sáng lên: “Đúng ha, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Đa tạ thừa tướng đại nhân đã chỉ điểm!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Chúng ta là người một thuyền cả mà, không cần khách khí!”

Không lâu sau, dưới tiếng gọi mãnh liệt của Dạ Lai Hương, thương thần đã trở về.

“Đồ nhi của ta, nghe nói ngươi đã giết Lãnh Nhược Thiện, vi sư vui vô cùng! Thế nên lần này vi sư tới là để kiểm tra võ công của ngươi, xem ngươi có tiến bộ nhiều không!”

Dạ Lai Hương tuyệt vọng: “Không!”

Cuối cùng, Dạ Lai Hương lại bị đánh thêm một trận nữa, trái tim hắn ta nguội như tro tàn.

Đánh Dạ Lai Hương xong, thương thần lại đi tìm đao thánh và kiếm tiên để giao lưu. Ngày nào bọn họ cũng phải đánh hai đến ba lần, không đánh là không chịu được.

Tới buổi tối, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tới bẩm báo tình hình với nữ đế.

Nữ đế mỉm cười: “Chuyện này trẫm đã biết từ lâu rồi! Đó đều là bạn tốt của Lâm ái khanh, có Lâm ái khanh ở đó thì bọn họ sẽ không gây ra chuyện gì đâu! Chỉ cần kinh thành không loạn thì không cần quan tâm đến bọn họ!”

“Bệ hạ, ý của vi thần là Lâm đại nhân đã lên làm thừa tướng rồi, trong phủ lại có một vị Tông Sư đang ở! Hiện giờ hắn lại làm bạn với ba vị Tông Sư khác, chúng ta có nên… đề phòng hắn không?” Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ nói bóng nói gió.

Nữ đế hiểu ý của hắn ta.

Lâm Bắc Phàm thân là thừa tướng của triều đình, quyền cao chức trọng, công cao chấn chủ.

Mà hiện giờ hắn lại chơi cùng bốn vị Tông Sư, nguồn sức mạnh này đủ để uy hiếp đến triều đình. Triều đình không thể không đề phòng!

Nữ đế lắc đầu nói: “Trẫm hiểu ý của ngươi, nhưng không cần quan tâm đâu! Lâm ái khanh đã làm nhiều chuyện cho trẫm và triều đình, lòng trung thành của hắn là thứ không thể hoài nghi được, trẫm tin hắn!”

Người ta đã là Đại Tông Sư, muốn mưu phản thì tự mình hành động là được rồi, cần gì phải dựa vào Tông Sư khác nữa?

Hơn nữa cái tên này từ lúc lên làm quan chưa từng phát triển đảng phái, ngược lại còn đắc tội bách quan, một chút đường lui cũng không chừa, hoàn toàn không coi quyền lực là gì cả!

Hắn ngỗ ngược như thế, chỉ đợi khi không làm nữa sẽ chuồn đây mà!

“À đúng rồi, đừng phái người canh chừng Lâm ái khanh nữa, kẻo hắn lại hiểu lầm!” Nữ đế nói.

Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ chấn động, nữ đế còn tin và sủng ái Lâm Bắc Phàm hơn cả tưởng tượng của hắn ta!

Xem ra sau này hắn ta phải khách sáo với thừa tướng đại nhân hơn rồi!

“Thần tuân chỉ!”

Lúc này, Triệu Khoát đã được đưa đến phường xi măng.

“Rượu đâu? Ta muốn uống rượu…”

Triệu Khoát mơ hồ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh không có rượu, tu vi thì bị phong ấn, giờ hắn ta chẳng khác gì một người bình thường. Hắn ta cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, đó là do uống rượu mà thành.

Triệu Khoát khẽ lắc đầu, hắn ta nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó.

Trước đó, hắn ta uống rượu mua say, say bí tỉ ở đường phố và gặp được thừa tướng Lâm Bắc Phàm, sau đó bị kích thích bởi những lời hắn nói, khóc đến tê tái ruột gan. Sau đó Lâm Bắc Phàm bảo thúc phụ phong ấn tu vi của hắn ta, cắt đứt nguồn kinh tế của hắn ta, bắt hắn ta đến phường xi măng tự lao động kiếm sống.

“Xem ra nơi này chính là phường xi măng rồi!” Hắn ta lẩm bẩm, nếu đã tới đây thì ở đây vậy!

Hiện giờ hắn ta vẫn muốn uống rượu để chuốc say chính mình, nếu đã không cho hắn ta tiền và rượu, hắn ta sẽ tự mình kiếm tiền mua rượu uống, tiếp tục say xỉn.
Chương 685 Tôn Nhị Cẩu

Lúc này, có một người quản đốc bước vào, lớn giọng nói: “Ai là Triệu Khoát?”

Triệu Khoát lảo đảo bước tới: “Ta là Triệu Khoát!”

Quản đốc chau mày, cực kì ghét bỏ: “Ngươi uống rượu hả, mùi rượu nồng nặc thế kia thì làm việc kiểu gì? Nếu làm lỡ việc thì ngươi có gánh nổi trách nghiệm không? Nếu không phải người bên trên canh chừng thì ta cũng không muốn để ý đến ngươi đâu!”

Triệu Khoát nghe trong mơ màng, trừ việc ợ một cái ra thì hắn ta chẳng phản ứng gì cả.

Quản đốc tiếp tục tỏ vẻ ghét bỏ: “Đi thôi, theo ta đi làm việc! Ngươi cũng tên Triệu Khoát, tên y hệt cái tên phế vật kia! Hi vọng ngươi đừng có vô dụng như tên phế vật đó là được.”

Lòng Triệu Khoát khẽ đau, hắn ta cúi đầu: “Ta biết rồi!”

Tiếp đó, được quản đốc chỉ huy, Triệu Khoát bắt đầu công việc tại phường xi măng.

Công việc của hắn ta là phụ trách vận chuyển xi măng, hắn ta sẽ đem xi măng lên tàu đệm khí, sau đó thông qua tàu vận chuyển đến khắp các nơi trên cả nước.

Công việc cực kỳ đơn giản song lại tốn sức, mệt nhọc vô cùng.

Dù Triệu Khoát có tố chất thân thể của một võ giả, nhưng cả ngày nay chạy tới chạy lui khiến lưng hắn ta đau vô cùng, cảm giác còn mệt hơn cả luyện võ, nằm xuống là không muốn động đậy gì nữa.

Quản đốc bước tới, kinh ngạc nói: “Cái tên tiểu tử kia, trông say bí tỉ mà cũng khỏe ra phết, một mình mà làm được việc bằng mấy người làm, không tồi! Cuối tháng tính lương ta sẽ tính thêm chút tiền cho ngươi!”

“Cảm ơn quản đốc! Có thể cho ta mượn chút tiền trước được không, cuối tháng phát lương ta lại trả cho ngươi?”

“Ngươi cần tiền làm gì?”

“Mua rượu để uống!”

Quản đốc trợn mắt: “Không ngờ ngươi lại là một tên nghiện rượu! Ta có thể cho ngươi mượn tiền mua rượu, nhưng ngươi không được làm lỡ công việc, bằng không ta không tha cho ngươi đâu!”

“Được!”

Triệu Khoát cầm lấy vài chục đồng rồi lập tức chạy đi mua rượu.

Kết quả lúc uống, hắn ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Đây là thứ rượu khó uống nhất mà hắn ta đã từng uống, cứ như là nước tiểu vậy.

Có điều đây đã là rượu tốt nhất mà hắn ta có thể mua rồi, không được chê, phải uống hết.

Kết quả nồng độ cồn quá thấp nên uống xong hắn ta vẫn tỉnh bơ.

Mấy hôm tiếp theo, hắn ta đều đi làm vào buổi sáng, sau đó tối lại đi uống rượu.

Thế nhưng rượu quá dở đã thế còn không say nên hắn ta đành phải không uống nữa.

Hắn ta chỉ có thể điên cuồng làm việc để chuốc say chính mình.

Thế là xưởng xi măng xuất hiện một kỳ tài.

Hắn ta có thể chịu khổ chịu khó, làm việc năng suất gấp mấy lần người bình thường. Thế nhưng hắn ta lại lầm lì, cô độc một mình, không có huynh đệ, bạn bè thậm chí là người thân.

Làm việc xong thì hắn ta về nhà, tìm bừa một chỗ rồi ngủ, hoặc là ngồi ngắm trăng và đờ người ra, thực sự vô cùng kỳ quái.

Lúc này, có vài người cường tráng đi tới, mỉm cười đầy ác ý.

“Tiểu tử, nghe nói dạo này ngươi kiếm được nhiều tiền, cho bọn ta mượn chút để tiêu đi!”

Triệu Khoát nghĩ ngợi một hồi rồi rút tất cả tiền ra: “Này!”

Mấy người kia ngạc nhiên: “Ta nói mỗi vậy thôi mà ngươi cho mượn thật à?”

Lần này thì đến Triệu Khoát ngạc nhiên: “Tại sao các ngươi không lấy?”

“Chúng ta chán quá nên đến chọc chơi ngươi thôi! Nếu lấy thật, một khi bị phát hiện thì sẽ phải ngồi nhà lao đấy, hơn nữa còn bị mất việc, chúng ta không muốn mạo hiểm đâu!”

Triệu Khoát nghĩ ngợi rồi tiếp tục ngây ngốc.

Lúc này, một người ngồi xuống, cười nói: “Huynh đệ, ngươi hào phóng thế, chúng ta kết bạn đi! Ta họ Tôn, tên Tôn Nhị Cẩu! Cha ta đặt cho ta đấy, nói là tên xấu thì dễ nuôi!”

Triệu Khoát trầm ngâm: “Ta tên là… Triệu Khoát.”

Đối phương không hề để ý, hoặc có lẽ hắn ta chỉ không liên hệ được người trước mặt với Triệu Khoát trong truyền thuyết mà thôi.

“Ta nói chứ con người ngươi rất kỳ quái nha, làm việc thì làm hết sức, xong việc thì chẳng về nhà, cứ ngồi ngây ngốc ở đây, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế? Lão ca lớn hơn ngươi vài tuổi, nói ra ta nghe, biết đâu lại giúp được ngươi!” Tôn Nhị Cẩu nói rồi nở nụ cười xán lạn.

Triệu Khoát nghĩ ngợi rồi bảo: “Ngươi nói, con người sống có ý nghĩa gì chứ?”

Tôn Nhị Cẩu cười ha ha: “Suy nghĩ này của ngươi thú vị thật đấy, con người sống có ý nghĩa gì? Sống được đã là tốt lắm rồi!”

Triệu Khoát sững sờ: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”

Không biết Tôn Nhị Cẩu lấy đâu ra một cọng cỏ dại, hắn ta ngậm lên miệng, nói: “Nghe giọng của ta chắc ngươi cũng biết ta tới từ Giang Nam ha! Ở đó ta là một nông dân, làm việc nông cho nhà địa chủ!”

“Một năm vất vả trồng lương thực thì ba phần lương thực phải giao cho nhà địa chủ, năm phần giao cho quan phủ, còn ta chỉ được hai phần, ăn cũng chẳng đủ no, lại còn lười làm!”

“Khi ấy ta còn mắng mỏ triều đình không cho một dân thường như ta một con đường sống! Tới sau này ta mới biết, hóa ra triều đình chỉ nhận một phần lương thực, số còn lại đã bị Giang Nam vương chiếm mất, dùng để khởi binh mưu phản!”

“Vậy thì cũng thôi, ít nhất mạng ta vẫn còn ở đây! Thế nhưng năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian này, ở Giang Nam có nạn lụt, lương thực bị ngập hết, năm ấy chẳng thu hoạch được gì! Thế nhưng cái tên Giang Nam vương kia đã cuỗm mất rất nhiều lương thực còn không chịu phát lương thực cứu nạn, đuổi chúng ta khỏi Giang Nam, trơ mắt nhìn chúng ta chết đói!”

“Phi! Súc sinh còn có nhân tính hơn hắn ta!”

Tôn Nhị Cẩu nhổ cọng cỏ trong miệng ra, hắn ta nghiến răng kèn kẹt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom