-
Chương 666-670
Chương 666 Thế nào là gian thần
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy phản bác: “Cao đại nhân, ngươi nói nó là bột mì thì mất mặt cho vương gia quá! Theo vi thần thấy cái thứ này chính là tro cốt, không biết đào được từ ngôi mộ nào nữa!”
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ cũng nói: “Thứ tội bản quan không có mắt nhìn, sao thứ đồ này giống bột đá thế nhỉ?”
Ký Bắc vương điên cuồng: “Đây là xương rồng! Xương rồng hàng thật giá thật!”
“Thôi được rồi, vương gia à, dù nó có là xương rồng thì ngươi chứng minh ngươi lấy được nó từ tay Lâm Bắc Phàm kiểu gì?”
Cao Thiên Diệu lạnh lùng cười: “Khi ấy có cả vạn người canh chừng xương rồng, cao thủ vô số, bọn họ muốn lấy được xương rồng là chuyện dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn cả Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan cho một mình Lâm đại nhân!”
Vương Như Thủy nói: “Vương gia, nói thật chứ người lấy xương rồng ra để hãm hại người khác như ngươi, bản vương đã từng thấy hai lần rồi! Ngươi không phải người đầu tiên đâu, cơ mà chắc cũng không phải người cuối cùng!”
Triệu Kim Lễ tặc lưỡi: “Vương gia, để hãm hại người khác mà ngươi lấy bừa một túi bột màu trắng và nói nó là xương rồng, lại còn bảo Lâm đại nhân đưa cho ngươi, đúng là vô liêm sỉ mà!”
“Đến cả người phe mình vương gia còn hãm hại, hắn ta cần gì cái thứ gọi là liêm sỉ?”
…
Mọi người thi nhau chế giễu, Ký Bắc vương lại tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đám nịnh hót nhà các ngươi, rặt một lũ gian thần! Đợi ngày nào đó ta có được tự do, nhất định ta sẽ biến các ngươi thành tro bụi, cho các ngươi chết không vẹn toàn!”
Nữ đế phất tay: “Hoàng thúc, ngươi cũng thấy rồi đấy, thứ đồ này không thể chứng minh Lâm ái khanh có tội! Nó là xương rồng hay xương động vật khác thì ngươi cũng đem về mà nấu canh, bổ dưỡng lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh!”
Bách quan cũng lớn tiếng hô: “Bệ hạ anh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Trong lòng hắn ta đang không ngừng chửi tục.
“Bản vương vẫn còn chứng cứ!”
Ký Bắc vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Mấy năm nay Lâm Bắc Phàm đã cuỗm rất nhiều tiền bạc châu báu của bản vương, trong đó có một vài bảo vật giá trị rất lớn! Ví dụ như Tử Kim Thiềm, Phượng Hoàng Kim Ngọc… Chỉ cần các ngươi tới lục soát phủ của hắn là có thể tìm thấy những thứ đồ này, như vậy là có thể chứng minh lời của bản vương là thật!”
Tuy nhiên, nữ đế lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Hoàng thúc, ngươi còn muốn giãy giụa đến bao giờ nữa? Ngươi đã không còn tương lai rồi, vẫn còn phí công phí sức mà vu oan cho trung thần của trẫm, ngươi thấy vui lắm à? Nói thật, lời của ngươi trẫm không hề tin một chút nào! Dù ngươi có nói đến khi trời sập, có lấy ra chứng cứ tội trạng gì thì trẫm cũng không tin, ngươi có thể làm gì được nào?”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan cũng hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương hơi hoang mang: “Tại sao ta nói gì ngươi cũng không tin hả?”
Nữ đế mỉm cười, nàng chế giễu: “Còn phải hỏi sao? Ngươi nhìn xem mấy năm nay Lâm ái khanh đã làm được những chuyện gì cho triều đình, có chuyện nào không có lợi cho triều đình, cho Đại Võ ta hay không? Rồi ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, tất cả những chuyện ngươi làm có chuyện nào có lợi cho triều đình và Đại Võ? Người ta là một trung thần, còn ngươi là một phản vương, ngươi nói xem trẫm nên tin hắn hay là nên tin ngươi? Trẫm là hôn quân mới tin lời ngươi nói ấy!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này, Ký Bắc vương trông thấy nụ cười trào phúng của nữ đế, rồi lại trông thấy nụ cười lạnh lùng của bách quan, và cả vẻ tươi cười của Lâm Bắc Phàm…
Cuối cùng hắn ta cũng biết có miệng nhưng khó tranh luận là gì rồi! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu thế nào gọi là bách quan bao che lẫn nhau! Cuối cùng hắn ta cũng vỡ lẽ hôn quân vô đạo là như thế nào! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu…
Thế nào là gian thần!
Ký Bắc vương tức tối!
Hắn ta vừa căm phẫn vừa bất lực đến mức nôn ra máu, y phục trước ngực hắn ta đều biến thành màu đỏ!
Nữ đế lớn giọng nói: “Ký Bắc vương làm chuyện sai trái, mưu phản làm loạn, tội tày trời! Song niệm tình ngươi là hoàng thúc của trẫm, trẫm biếm ngươi làm thứ dân, giam tại thiên lao! Không được trẫm cho phép thì không được ra khỏi thiên lao dù chỉ một bước! Còn về con cháu huyết mạch của ngươi, diệt trừ tất cả, không chừa một ai!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Có mấy thị vệ tiến lên áp giải Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương cười điên cuồng: “Hôn quân! Tham quan! Gian thần! Đại Võ… Đại Võ nhất định sẽ suy tàn trong tay các ngươi! Bản vương nhất định sẽ chống mắt lên xem Đại Võ diệt vong như thế nào, xem các ngươi chết như thế nào!”
Nữ đế nở nụ cười khinh miệt: “Hoàng thúc, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy đâu! Bởi vì Đại Võ sẽ trỗi dậy, lớn mạnh dưới tay trẫm!”
Chương 667 Làm thừa tướng
Cứ thế, Ký Bắc vương – người khó đối phó nhất trong ba phản vương cũng xong đời!
Tiếp theo là màn ban thưởng!
Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Tả tướng quân, trẫm phong ngươi làm Chinh Bắc đại tướng quân, thống lĩnh hai mươi vạn tinh binh, xuất phát ngay bây giờ, tới thu hồi đất Ký Bắc!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Một lão tướng quân đứng ra vui vẻ lĩnh chỉ, đây cũng là công lao mà hắn ta phải bỏ sức ra mới đạt được.
Nữ đế lại nói: “Ngự tiền đới đao thị vệ Ngự Miêu Dạ Lai Hương đâu?”
“Có thần!” Dạ Lai Hương đáp.
“Trong trận chiến này ái khanh đã xả thân cứu được trọng thần Lâm Bắc Phàm của triều đình! Bên cạnh đó còn giết chết môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện, công lao vô cùng to lớn! Thăng một bậc quân lên làm đới đao thị vệ nhị phẩm! Thưởng trăm mẫu ruộng, một vạn lượng vàng, mười tấm lụa…”
Một loạt phần thưởng được xướng lên, bách quan ai cũng hâm mộ!
Dạ Lai Hương thấy hơi bất ngờ, hắn ta cũng hơi chột dạ: “Bệ hạ, ờm… thực sự không phải thần đã giết Lãnh Nhược Thiện đâu! Thần chỉ là một cường giả Tiên Thiên nho nhỏ thôi, sao có thể giết được Tông Sư!”
Nữ đế khẽ cười, lắc đầu: “Dạ ái khanh, ngươi đừng khiêm tốn! Hiện giờ mọi người đều biết thanh đao đó là bội đao của ngươi, bay ra từ tay của ngươi, không phải ngươi giết thì ai giết?”
Dạ Lai Hương giải thích: “Nhưng mà thực sự không phải thần! Thanh đao nó tự bay ra, thần không có năng lực ấy…”
Từ ban nãy đến giờ hắn ta đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai tin.
Nữ đế mỉm cười, đương nhiên nàng biết ai là người làm chuyện này rồi. Thế nhưng hắn không muốn bại lộ nên chỉ đành thưởng cho Dạ Lai Hương thôi!
Dẫu sao thì Dạ Lai Hương cũng được tính là người của nàng, thưởng cho hắn ta hay cho người kia cũng như nhau thôi, chẳng phải sao?
“Dạ ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa, của ngươi thì ngươi cứ nhận, ngươi không trốn tránh được đâu!” Nữ đế mỉm cười.
Dạ Lai Hương đành lĩnh chỉ.
“Còn Lâm ái khanh nữa, đứng lên nghe trẫm phong!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Có thần!”
Ánh mắt bách quan trong triều đều đổ dồn tới.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là đại quan chính nhất phẩm của triều đình, lại còn có tước vị Trung Dũng Công, có thể nói hắn đang ở mức độ đỉnh cao.
Vấn đề ăn mặc, đồ dùng đã bị mọi người ném ra sau đầu từ lâu. Giờ mọi người chỉ tò mò xem nữ đế thưởng cho hắn cái gì?
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm ái khanh, trong trận chiến lần này, ngươi mở miệng ra đã làm đại quân Ký Bắc đại loạn, khiến bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, giải quyết nguy hiểm cho triều đình, công lao vô cùng to lớn!”
“Bên cạnh đó, năm nay ngươi cũng ra tay không ít, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ, nam chống năm mươi vạn đại quân Giang Nam, tây chống liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, kết thúc cục diện Đại Võ chia làm bốn, giúp Đại Võ chúng ta uy chấn tứ hải tám phương, không ai là không phục!”
“Ngoài ra, từ lúc ái khanh lên làm phủ doãn kinh thành cho tới nay, nơi đây luôn mưa thuận gió hòa, bách tính ấm no, khiến trẫm vô cùng yên tâm!”
“Có thể nói, xét về năng lực hay công lao ái khanh đều có thể được coi là người số một trong triều đình Đại Võ! Thế nên trẫm đã nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy đã đến lúc phải giao thêm trọng trách cho ngươi rồi!”
Nữ đế cao giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, Lâm ái khanh sẽ đảm nhận chức thừa tướng của Đại Võ, thống lĩnh bách quan, giám sát bách quan và giúp đỡ trẫm trị quốc, giữ gìn giang sơn ổn định!”
Bách quan văn võ đều kinh ngạc!
Lâm Bắc Phàm mà làm thừa tướng thì khác gì bắc ghế ngồi thẳng lên đầu bọn họ, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản được?
Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, không thể được đâu ạ…”
Nữ đế hỏi: “Sao lại không được? Là do Lâm ái khanh không đủ năng lực hay là không đủ công lao?”
“Bệ hạ, Lâm đại nhân có đủ công lao và năng lực, nhưng hắn còn quá trẻ, không thể khiến mọi người đều phục được!”
Nữ đế phản bác: “Mặc dù Lâm ái khanh trẻ tuổi nhưng chí không nằm ở độ tuổi! Lâm ái khanh có năng lực xuất chúng, chúng ta không nên bỏ lỡ nhân tài mà phải trọng dụng Lâm ái khanh, để hắn phát huy năng lực và sự tài giỏi của mình!”
“Bệ hạ, Lâm Bắc Phàm làm quan không lâu, kinh nghiệm thiếu sót! Cứ để hắn mài giũa thêm vài năm, kinh nghiệm phong phú rồi hẵng đảm đương trọng trách được không?”
Nữ đế phì cười, nàng phản bác: “Kinh nghiệm thiếu sót? Các ngươi làm quan hơn hai mươi năm mà chẳng làm tốt bằng người ta, còn mặt mũi mà nói hắn thiếu kinh nghiệm à? Thế nên lý do này trẫm không chấp nhận!”
“Bệ hạ, Đại Võ chúng ta đã lâu không có thừa tướng! Lục bộ cửu khanh các chức cứ làm lần lượt từng bước thì vẫn vận hành bình thường được! Chức thừa tướng này có vẻ dư thừa, thêm cũng không hợp lý lắm ạ?”
Nữ đế lại phản bác: “Trước kia sở dĩ chưa lập thừa tướng là bởi chưa tìm được nhân tài phù hợp! Mấy năm nay trẫm vừa là hoàng đế vừa là thừa tướng, dùng thuật phân thân mệt mỏi vô cùng, thế nên trẫm cần một người tài để trợ giúp mình! Người này cuối cùng đã xuất hiện, đó chính là Lâm ái khanh, trẫm vô cùng thích!”
“Bệ hạ, triều đình có thêm một vị thừa tướng, quyền lực của bệ hạ sẽ bị chia tách…”
Nữ đế tiếp tục phản bác: “Không cần lo lắng! Ái khanh trung thành, trẫm vô cùng tin tưởng hắn! Hơn nữa so với các ngươi thì hắn tốt hơn rất nhiều, ít nhất hắn sẽ không kết bè kéo lũ, không lấy của chung làm giàu cho mình!”
“Bệ hạ…”
Nữ đế tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Được rồi, đừng nói nữa, trẫm đã quyết định rồi, các ngươi mau bái kiến thừa tướng mới đi! Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ hay gì?”
Chương 668 Cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi
“Đa tạ bệ hạ đã hậu ái, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ, hắn nhìn bách quan với vẻ mặt tươi cười.
Bách quan bất lực, chỉ đành đồng thanh hô: “Bái kiến thừa tướng!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn phất tay: “Các vị đồng liêu không cần đa lễ! Được bệ hạ tin tưởng phong làm thừa tướng, từ nay về sau chúng ta hãy chung tay giúp đỡ bệ hạ, tái tạo Đại Võ!”
Bách quan chắp tay: “Thừa tướng nói phải!”
Từ nay về sau Lâm Bắc Phàm sẽ trở thành người đứng đầu trong triều đình, chấn uy bách quan!
Dưới một người, trên vạn người!
Nữ đế vô cùng vui vẻ: “Lâm Bắc Phàm, từ khi ngươi vào làm quan triều đình, trẫm cảm thấy ngươi là người có thể bồi dưỡng được! Hơn nữa ngươi cũng không làm trẫm thất vọng, năng lực xuất chúng, lập được rất nhiều công lao hiển hách cho triều đình! Tới nay cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, trở thành trọng thần của trẫm! Trẫm vô cùng thích và rất vui!”
“Đều do bệ hạ hậu ái, thần xin mãi ghi nhớ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
“Lâm ái khanh, trọng trách của ngươi là rất lớn. Sau khi lên làm thừa tướng, ngươi vẫn phải tiếp tục gánh vác phủ thừa kinh thành, quản lý chuyện của kinh thành! Bởi lẽ kinh thành là trung tâm chính trị và kinh tế của Đại Võ, không thể loạn được! Ngoài ra còn cần ngươi tiếp tục gánh vác Quốc Tử Giám, bởi Quốc Tử Giám là tương lai của Đại Võ, không thể lơ là!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.
“Ái khanh, ngươi có suy nghĩ gì về việc chấp chính thì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe!” Nữ đế cổ vũ.
“Bệ hạ, nói đến vấn đề này thì trước hết hãy nói về trận chiến ngày hôm nay! Nói thật lòng, trận chiến ngày hôm nay đã cho vi thần rất nhiều suy nghĩ!”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ký Bắc vương khởi binh lấy danh nghĩa diệt trừ gian thần song đó chỉ là lớp ngụy tạo, ấy vậy mà lại được bách tính hưởng ứng! Do đó có thể thấy, bởi vì bách quan triều đình chúng ta còn chưa làm tốt, dân chúng chưa hài lòng nên mới cho kẻ địch cơ hội!”
Nữ đế đồng tình: “Ái khanh nói phải!”
“Người ta thường hay nói một người muốn quản lý người khác thì cần phải có yêu cầu nghiêm khắc với mình trước đã!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Chúng ta bắt buộc phải nhìn nhận mình cho đúng thì mới có thể làm tốt mọi chuyện! Đừng cho rằng chuyện tốt là chuyện nhỏ mà không làm, cũng đừng cho rằng chuyện xấu là chuyện tốt mà đi làm! Có vậy chúng ta mới lấy được lòng tin của dân, đất nước mới có thể phát triển ổn định!”
Nữ đế đồng ý: “Ái khanh, ngươi nói đúng lắm!”
“Thế nên ý kiến của thần là…”
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Để thần đi khám xét nhà của bách quan! Một là để tóm tham quan trong triều, trả lại sự trong sạch cho triều! Hai là để giữ mặt mũi cho triều đình!”
“Lại khám xét nhà nữa hả?”
Bách quan sợ đến mức mặt mày tái mét, bọn họ biết ngay mà! Cái tên tham quan này cứ thăng chức cái là phải bổ cho bọn họ một đao mới chịu!
Nữ đế suy nghĩ: “Ái khanh, ngươi nói cũng khá có lý…”
Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, đừng mà…”
Nữ đế lớn giọng nói: “Trẫm phê chuẩn!”
“Không!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn nhìn bách quan: “Các vị đại nhân, mời các vị, ai lên trước đây?”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ xong bèn đi “dày vò” bách quan.
Mà lúc bấy giờ, chuyện Lâm Bắc Phàm lập được công lao to lớn, được lên làm thừa tướng đã truyền đi khắp thiên hạ!
“Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng rồi! Đúng là dưới một người trên vạn người mà!”
“Thừa tướng mới hai mươi tuổi, từ trước đến nay hắn là người đầu tiên!”
“Đúng là lưu tên sử sách!”
“Không biết sau khi hắn lên làm thừa tướng, cuộc sống của dân thường như chúng ta liệu có tốt hơn tí nào không?”
“Cuộc sống còn tệ đến thế nào được nữa? Ít nhất Lâm Bắc Phàm có tài quản lý, từ lúc hắn lên làm phủ doãn kinh thành, mọi người càng ngày càng sốt êm ấm hơn còn gì!”
“Cũng phải!”
…
Dân chúng khá là mong chờ khi Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng. Dẫu sao thì hắn là người có năng lực, công lao của hắn cũng rõ như ban ngày.
Từ lúc hắn làm phủ doãn kinh thành, cuộc sống của dân chúng trong kinh thành càng lúc càng tốt, mưa thuận gió hòa, lương thực đầy đủ, kinh tế phát triển, ai cũng có việc làm, có cơm ăn, giờ còn có cả nhà để ở.
Mặc dù hắn tham tiền nhưng hắn không lấy tiền của dân chúng. Như vậy là đủ, bằng không bọn họ còn cầu mong thêm gì nữa?
Thế nhưng với các quan viên mà nói, chuyện này không hề tốt đẹp!
Cái tên tham quan này rất tinh mắt, vàng bạc châu báu ở đâu hắn cũng moi ra cho bằng được, sau đó thì cho người vận chuyển về Lâm phủ.
Không nghe hắn ư? Thế thì ngươi cứ đợi mà rơi đầu đi! Bách quan chẳng dám ho he gì cả!
Bọn họ hận chết Lâm Bắc Phàm!
Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm lại coi như chẳng có chuyện gì, hắn còn híp mắt cười: “Các vị đại nhân, cũ không đi mới không tới mà! Các ngươi tham ô những thứ này là bất nghĩa rồi! Cứ làm theo luật pháp Đại Võ thì chức quan của các ngươi đã bay màu từ lâu, cái đầu cũng không còn đó đâu! Thế nhưng bản quan khai ân, giữ lại chức quan và cái đầu cho các ngươi, để các ngươi tiếp tục báo đáp triều đình, hưởng thụ vinh hoa phú quý, các ngươi phải cảm ơn bản quan mới đúng chứ!”
Mọi người đều tức điên lên!
Ngươi cuỗm hết tài sản mà bọn ta khổ cực kiếm được, lại còn bảo bọn ta cảm ơn ngươi?
Sao ngươi mặt dày thế hả?
Ta cảm ơn cả tám đời tổ tông nhà ngươi luôn nhé!
Chương 669 Đến để thanh lý các ngươi
Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống.
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ đã rời khỏi kinh thành khoảng hơn ba trăm dặm, bọn họ quay đầu, có hơi lo lắng nói: “Nơi này chắc an toàn rồi nhỉ?”
“Chắc là an toàn rồi đấy, ba trăm dặm cơ mà, đã cách kinh thành rất xa rồi!”
Phục Hổ thở phào một hơi: “Không ngờ triều đình Đại Võ lại có người có thể giết chết Tông Sư, đúng là quá nguy hiểm! Sau này chúng ta phải cố gắng cách thật xa nơi ấy, không bao giờ quay lại nữa!”
“Nhị đệ, ngươi nói đúng lắm!”
Hàng Long lo âu: “Khi ấy ta cảm giác như thể bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, cực kỳ nguy hiểm! Nếu không chạy nhanh thì mất mạng như chơi!”
“Thực sự đáng sợ vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Hàng Long tiếp tục nói: “Lúc nhỏ chưa có tu vi bị rơi vào hang rắn còn không đáng sợ bằng!”
“Đúng vậy, hung dữ hơn cả hổ!” Phục Hổ gật đầu.
Đúng lúc ấy, bỗng dưng bọn họ thấy lạnh sống lưng!
Bởi vì có giọng nói của người thứ ba cất lên!
Bọn họ vừa mới chạy trốn tới đây và đã quan sát tỉ mi, xung quanh không hề có người!
Vậy thì giọng nói lạ lẫm này từ đâu mà ra?
“Ngươi là ai?”
Hàng Long và Phục Hổ đề cao cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm về hướng giọng nói xuất hiện. Lúc này, bọn họ trông thấy một người khiến bọn họ bất ngờ vô cùng.
“Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?”
Người trước mắt chính là người vừa mới vội vã đuổi từ kinh thành tới – Lâm Bắc Phàm. Bộ quan phục trên người hắn còn chẳng thèm thay.
Nụ cười của Lâm Bắc Phàm cực kì hiền hòa, trông hắn vô hại, thế nhưng hai người Hàng Long và Phục Hổ lại cảm thấy ớn lạnh, rét run.
Cái cảm giác nguy hiểm kia lại ập tới!
“Ta đặc biệt tới tìm các ngươi để diệt trừ hậu họa!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn giơ tay phải ra, trên tay là một đanh đao, nó lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Hai người Hàng Long và Phục Hổ cảnh giác, bọn họ âm thầm thủ thỉ với nhau.
“Đệ đệ, người này không hề đơn giản, e là hắn có thực lực Tông Sư đấy!”
“Chúng ta cứ hạ thủ ra oai đã đi!”
Hai người cùng nhau ra tay, bọn họ dùng toàn lực, khí thế vô cùng mạnh mẽ!
“Muốn giết chúng ta? Để xem người có bản lĩnh này hay không!”
“Người ta muốn giết thì Chúa cũng không giữ lại được!”
Thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm biến mất!
Khi nó xuất hiện một lần nữa thì nó đã đâm thủng trán của Hàng Long và Phục Hổ, biến hai người bọn họ thành một bức tượng băng.
Giết người xong, Lâm Bắc Phàm lại bay đi, trông như một vị tiên.
“Xong việc, về soát nhà tiếp thôi!”
Lúc bấy giờ, có một trận gió thổi qua, Hàng Long và Phục Hổ vỡ vụn.
Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm tiếp tục công cuộc lục soát nhà khiến bách quan kêu gào ầm lên.
Còn ở trong thiên lao, không biết có phải do nữ đế tận tâm hay không mà ba vị phản vương được giam cùng một chỗ.
Người đầu tiên bị nhốt trong này là Giang Nam vương. Trông thấy Ký Bắc vương và Võ Tây vương, hắn ta kinh hãi: “Lão nhị, lão tứ, sao các ngươi cũng bị giam vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng thua ư?”
Ký Bắc vương và Võ Tây vương gật đầu, sắc mặt của bọn họ không hề tốt.
Giang Nam vương vui vẻ vô cùng, hắn ta bật cười: “Hay lắm hay lắm, bản vương không thắng thì các ngươi cũng không thắng, tất cả đều thua bởi đứa con gái của lão đại! Ha ha, đúng là quá nực cười!”
“Năm ấy thua lão đại, hiện giờ đến con gái của lão đại cũng không thắng được, đúng là thất bại ê chề mà, sống quá bất lực rồi! Nếu biết trước thì chúng ta cần gì phải dày vò mình như vậy, cứ làm một vương gia an nhàn chẳng phải tốt hơn sao? Ha ha!”
Cười mãi cười mãi, cuối cùng hắn ta rơi nước mắt.
Không biết có phải vui quá hay không mà hắn ta đang thấy hối hận vì rất cả những gì mình đã làm!
Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ không vui, hắn ta siết chặt bàn tay: “Bản vương không giống các ngươi! Bản vương không thua nữ tử kia mà thua bởi một tên gian thần! Nếu không phải tại hắn thì bản vương đã giành được hoàng vị từ lâu rồi, đã được khoác hoàng bào từ lâu rồi!”
“Tên gian thần nào đã hại ngươi thế?” Giang Nam vương và Võ Tây vương đồng thanh hỏi.
“Lâm Bắc Phàm!” Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.
“Gì cơ? Lâm Bắc Phàm?” Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc.
“Các ngươi dừng thấy hắn trung thành mà lầm tưởng, thực ra hắn chính là một tên tiểu nhân nham hiểm!”
Ký Bắc vương nghiến răng, đôi mắt hắn ta ngập tràn thù hận: “Bề ngoài hắn trung thành với triều đình, song từ lâu hắn đã cấu kết với bản vương, phản bội triều đình, lại còn cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, lừa lòng tin của bản vương! Kết quả khi bản vương dẫn binh đánh kinh thành, hắn lại đâm bản vương một đao, hại người của bản vương tàn sát lẫn nhau!”
Ký Bắc vương ôm ngực, hắn ta đau đến tê tâm liệt phế: “Bản vương hận hắn, nếu không phải do hắn lừa lòng tin của bản vương, nếu bản vương không dễ dàng tin tưởng tên tiểu nhân ấy thì bản vương đâu có ra nông nỗi này?”
“Lâm Bắc Phàm đã hại ngươi thật sao?” Hai người còn lại đồng thanh hỏi.
Sắc mặt Ký Bắc vương tràn ngập vẻ không vui: “Bản vương đã thất bại rồi còn lừa các ngươi làm gì nữa? Hừ!”
Hai người kia nhìn sắc mặt khó coi của Ký Bắc vương nên cũng tin.
Hơn nữa, hiện giờ hắn ta đang bị nhốt bên trong thiên lao chứng tỏ hắn ta cũng đã thất bại, hắn ta không việc gì phải nói dối cả.
Chương 670 Tất nhiên là đến thăm các ngươi rồi
“Lão nhị, nói thật lòng, trong mấy huynh đệ chúng ta thì ngươi là người thông minh, giỏi ngụy tạo diễn kịch nhất! Ngươi đã diễn kịch mấy chục năm nay rồi, lừa tất cả người trong thiên hạ, sao ngươi lại bị cái tên kia hại thế?” Giang Nam vương không hiểu.
“Đúng đấy, bản vương cũng không hiểu, sao ngươi lại bị hắn lừa?” Võ Tây vương lấy làm lạ.
“Đó là bởi các ngươi không biết hắn xảo quyệt đến mức độ nào!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hắn mới vào triều làm quan không lâu, vì tiền mà đã về dưới trướng của bản vương! Mấy năm nay hắn làm rất nhiều chuyện cho bản vương! Cách chế tạo thần khí khí cầu lớn là do hắn tiết lộ cho bản vương, bản vương đã phải chi ba, bốn trăm vạn lượng bạc đấy!”
Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo khí cầu lớn cho ngươi?”
“Đúng thế, còn cả cách chế tạo tàu đệm khí nữa, cũng là do hắn tiết lộ cho bản vương đấy! Cái này thì bản vương đã chi bốn, năm vạn lượng bạc!” Ký Bắc vương nghiến răng kèn kẹt.
Giang Nam vương và Võ Tây vương tiếp tục kinh ngạc: “Sao? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo tàu đệm khí cho ngươi?”
“Còn cả xương rồng nữa! Bản vương đã bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc để lấy được một phần xương rồng từ tay hắn!”
Hai người kia lại được phen kinh ngạc lần thứ ba: “Cả xương rồng cũng…”
“Cũng bởi thế mà bản vương mới tin tưởng hắn! Bởi vì hắn làm nhiều chuyện bán nước, có bị bại lộ là chém đầu ngay, hắn chỉ có thể đi theo bản vương thôi! Thế nhưng ai mà ngờ được…”
Ký Bắc vương ôm gối, hắn ta hận vô cùng: “Tại cổng kinh thành, lúc bản vương sắp thành công thì hắn lại đâm bản vương một nhát! Lúc bấy giờ bản vương mới biết bộ mặt thật của hắn, song giờ hối hận cũng đã muộn, các ngươi nói xem có buồn cười hay không chứ?”
Nói đoạn, Ký Bắc vương bật cười: “Ha ha…”
Sắc mặt Giang Nam vương và Võ Tây vương sa sầm hẳn đi.
Ký Bắc vương trông vậy bèn thắc mắc: “Lão tam, lão tứ, vẻ mặt các ngươi kỳ lạ vậy?”
Lúc này, Võ Tây vương bèn òa khóc.
Ký Bắc vương và Giang Nam vương kinh ngạc: “Lão tứ, sao ngươi lại khóc?”
“Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!” Võ Tây vương khóc oa oa.
“Hả? Hắn cũng lừa ngươi sao? Lừa ngươi kiểu gì?”
Võ Tây vương đau lòng vô cùng: “Giống y hệt lão nhị, thực ra trước kia cái tên Lâm Bắc Phàm kia cũng làm việc cho ta!”
Ký Bắc vương và Giang Nam vương chấn kinh: “Hả? Hắn cũng làm việc cho ngươi ư?”
“Đúng vậy!”
Võ Tây vương tiếp tục bi thương: “Hắn về dưới trướng của bản vương! Bản vương có được cách chế tạo tàu đệm khí và khí cầu lớn cũng do hắn tiết lộ, hắn đã cuỗm sáu, bảy trăm vạn lượng bạc của bản vương! Còn cả xương rồng nữa, hắn cũng bán cho bản vương, hại bản vương táng gia bại sản, chẳng còn thứ gì cả!”
Ký Bắc vương, Giang Nam vương tiếp tục kinh ngạc: “Hay lắm! Hắn cũng bán mấy thứ này cho ngươi?”
Võ Tây vương nói: “Bản vương còn tưởng hắn làm nhiều chuyện bán nước như vậy là đã một lòng đi theo bản vương rồi! Ai ngờ lúc ở cứ điểm Phượng Hoàng, hắn lại đâm bản vương một đao, hại đại quân sáu mươi vạn binh mã của bản vương chôn vùi tại cứ điểm! Hắn chính là một tên loạn thần tặc tử!”
“Không sai, hắn chính là tên loạn thần tặc tử!” Hai người kia đồng thanh nới.
Giang Nam vương thấy tình hình vậy cũng khóc rống lên.
“Lão tam, sao ngươi cũng khóc vậy?”
Giang Nam vương vừa khóc vừa nói: “Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!”
Ký Bắc vương và Võ Tây vương chấn kinh: “Gì cơ? Ngươi cũng bị hắn lừa á?”
“Đúng thế, giống y hệt các ngươi, cách chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí của bản vương cũng là lấy được từ chỗ hắn, bản vương đã bỏ ra ba nghìn vạn lượng bạc!”
Giang Nam vương tủi thân rơi nước mắt, trông hắn ta cứ như một cô nương thanh lâu bị lừa tiền vậy.
“Thế nhưng hắn đã cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, không biết ơn thì thôi lại còn đâm dao sau lưng bản vương, các ngươi nói xem con người hắn có đáng ghét hay không? Có đáng hận hay không?”
“Đáng ghét! Đáng hận!” Võ Tây vương và Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó ba người nhìn nhau rồi ôm nhau, khóc om sòm cả lên.
“Không ngờ ba huynh đệ chúng ta lại bị lừa bởi cùng một người!”
“Đấu cả một đời, cuối cùng thua một kẻ là người ngoài!”
“Ta đau lòng quá! Hu hu, quá đau lòng, hu hu.”
Bọn họ gào khóc đến mức khiến người nghe phải bồi hồi, người nhìn phải rơi nước mắt!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước vào: “Các ngươi đang khóc gì thế? Sao khóc nghe đau lòng vậy, có thể nói ra cho ta vui chút không?”
“Lâm Bắc Phàm! Cái đồ gian tặc nhà ngươi!” Ba vị phản vương nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nam vương phẫn nộ, lớn giọng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến thăm ba vị vương gia rồi! Đối với ta mà nói cũng coi như có ơn gặp mặt, quen biết với các ngươi, làm người không thể vô tình vô nghĩa, thế nên ta đặc biệt tới thăm các ngươi đây!”
Lâm Bắc Phàm cười tươi rói: “Xem ra các ngươi sống không tốt, vậy là ta yên tâm rồi!”
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy phản bác: “Cao đại nhân, ngươi nói nó là bột mì thì mất mặt cho vương gia quá! Theo vi thần thấy cái thứ này chính là tro cốt, không biết đào được từ ngôi mộ nào nữa!”
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ cũng nói: “Thứ tội bản quan không có mắt nhìn, sao thứ đồ này giống bột đá thế nhỉ?”
Ký Bắc vương điên cuồng: “Đây là xương rồng! Xương rồng hàng thật giá thật!”
“Thôi được rồi, vương gia à, dù nó có là xương rồng thì ngươi chứng minh ngươi lấy được nó từ tay Lâm Bắc Phàm kiểu gì?”
Cao Thiên Diệu lạnh lùng cười: “Khi ấy có cả vạn người canh chừng xương rồng, cao thủ vô số, bọn họ muốn lấy được xương rồng là chuyện dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn cả Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan cho một mình Lâm đại nhân!”
Vương Như Thủy nói: “Vương gia, nói thật chứ người lấy xương rồng ra để hãm hại người khác như ngươi, bản vương đã từng thấy hai lần rồi! Ngươi không phải người đầu tiên đâu, cơ mà chắc cũng không phải người cuối cùng!”
Triệu Kim Lễ tặc lưỡi: “Vương gia, để hãm hại người khác mà ngươi lấy bừa một túi bột màu trắng và nói nó là xương rồng, lại còn bảo Lâm đại nhân đưa cho ngươi, đúng là vô liêm sỉ mà!”
“Đến cả người phe mình vương gia còn hãm hại, hắn ta cần gì cái thứ gọi là liêm sỉ?”
…
Mọi người thi nhau chế giễu, Ký Bắc vương lại tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đám nịnh hót nhà các ngươi, rặt một lũ gian thần! Đợi ngày nào đó ta có được tự do, nhất định ta sẽ biến các ngươi thành tro bụi, cho các ngươi chết không vẹn toàn!”
Nữ đế phất tay: “Hoàng thúc, ngươi cũng thấy rồi đấy, thứ đồ này không thể chứng minh Lâm ái khanh có tội! Nó là xương rồng hay xương động vật khác thì ngươi cũng đem về mà nấu canh, bổ dưỡng lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh!”
Bách quan cũng lớn tiếng hô: “Bệ hạ anh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Trong lòng hắn ta đang không ngừng chửi tục.
“Bản vương vẫn còn chứng cứ!”
Ký Bắc vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Mấy năm nay Lâm Bắc Phàm đã cuỗm rất nhiều tiền bạc châu báu của bản vương, trong đó có một vài bảo vật giá trị rất lớn! Ví dụ như Tử Kim Thiềm, Phượng Hoàng Kim Ngọc… Chỉ cần các ngươi tới lục soát phủ của hắn là có thể tìm thấy những thứ đồ này, như vậy là có thể chứng minh lời của bản vương là thật!”
Tuy nhiên, nữ đế lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Hoàng thúc, ngươi còn muốn giãy giụa đến bao giờ nữa? Ngươi đã không còn tương lai rồi, vẫn còn phí công phí sức mà vu oan cho trung thần của trẫm, ngươi thấy vui lắm à? Nói thật, lời của ngươi trẫm không hề tin một chút nào! Dù ngươi có nói đến khi trời sập, có lấy ra chứng cứ tội trạng gì thì trẫm cũng không tin, ngươi có thể làm gì được nào?”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan cũng hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương hơi hoang mang: “Tại sao ta nói gì ngươi cũng không tin hả?”
Nữ đế mỉm cười, nàng chế giễu: “Còn phải hỏi sao? Ngươi nhìn xem mấy năm nay Lâm ái khanh đã làm được những chuyện gì cho triều đình, có chuyện nào không có lợi cho triều đình, cho Đại Võ ta hay không? Rồi ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, tất cả những chuyện ngươi làm có chuyện nào có lợi cho triều đình và Đại Võ? Người ta là một trung thần, còn ngươi là một phản vương, ngươi nói xem trẫm nên tin hắn hay là nên tin ngươi? Trẫm là hôn quân mới tin lời ngươi nói ấy!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan hô: “Bệ hạ thánh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này, Ký Bắc vương trông thấy nụ cười trào phúng của nữ đế, rồi lại trông thấy nụ cười lạnh lùng của bách quan, và cả vẻ tươi cười của Lâm Bắc Phàm…
Cuối cùng hắn ta cũng biết có miệng nhưng khó tranh luận là gì rồi! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu thế nào gọi là bách quan bao che lẫn nhau! Cuối cùng hắn ta cũng vỡ lẽ hôn quân vô đạo là như thế nào! Cuối cùng hắn ta cũng hiểu…
Thế nào là gian thần!
Ký Bắc vương tức tối!
Hắn ta vừa căm phẫn vừa bất lực đến mức nôn ra máu, y phục trước ngực hắn ta đều biến thành màu đỏ!
Nữ đế lớn giọng nói: “Ký Bắc vương làm chuyện sai trái, mưu phản làm loạn, tội tày trời! Song niệm tình ngươi là hoàng thúc của trẫm, trẫm biếm ngươi làm thứ dân, giam tại thiên lao! Không được trẫm cho phép thì không được ra khỏi thiên lao dù chỉ một bước! Còn về con cháu huyết mạch của ngươi, diệt trừ tất cả, không chừa một ai!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Có mấy thị vệ tiến lên áp giải Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương cười điên cuồng: “Hôn quân! Tham quan! Gian thần! Đại Võ… Đại Võ nhất định sẽ suy tàn trong tay các ngươi! Bản vương nhất định sẽ chống mắt lên xem Đại Võ diệt vong như thế nào, xem các ngươi chết như thế nào!”
Nữ đế nở nụ cười khinh miệt: “Hoàng thúc, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy đâu! Bởi vì Đại Võ sẽ trỗi dậy, lớn mạnh dưới tay trẫm!”
Chương 667 Làm thừa tướng
Cứ thế, Ký Bắc vương – người khó đối phó nhất trong ba phản vương cũng xong đời!
Tiếp theo là màn ban thưởng!
Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Tả tướng quân, trẫm phong ngươi làm Chinh Bắc đại tướng quân, thống lĩnh hai mươi vạn tinh binh, xuất phát ngay bây giờ, tới thu hồi đất Ký Bắc!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Một lão tướng quân đứng ra vui vẻ lĩnh chỉ, đây cũng là công lao mà hắn ta phải bỏ sức ra mới đạt được.
Nữ đế lại nói: “Ngự tiền đới đao thị vệ Ngự Miêu Dạ Lai Hương đâu?”
“Có thần!” Dạ Lai Hương đáp.
“Trong trận chiến này ái khanh đã xả thân cứu được trọng thần Lâm Bắc Phàm của triều đình! Bên cạnh đó còn giết chết môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện, công lao vô cùng to lớn! Thăng một bậc quân lên làm đới đao thị vệ nhị phẩm! Thưởng trăm mẫu ruộng, một vạn lượng vàng, mười tấm lụa…”
Một loạt phần thưởng được xướng lên, bách quan ai cũng hâm mộ!
Dạ Lai Hương thấy hơi bất ngờ, hắn ta cũng hơi chột dạ: “Bệ hạ, ờm… thực sự không phải thần đã giết Lãnh Nhược Thiện đâu! Thần chỉ là một cường giả Tiên Thiên nho nhỏ thôi, sao có thể giết được Tông Sư!”
Nữ đế khẽ cười, lắc đầu: “Dạ ái khanh, ngươi đừng khiêm tốn! Hiện giờ mọi người đều biết thanh đao đó là bội đao của ngươi, bay ra từ tay của ngươi, không phải ngươi giết thì ai giết?”
Dạ Lai Hương giải thích: “Nhưng mà thực sự không phải thần! Thanh đao nó tự bay ra, thần không có năng lực ấy…”
Từ ban nãy đến giờ hắn ta đã phải giải thích không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai tin.
Nữ đế mỉm cười, đương nhiên nàng biết ai là người làm chuyện này rồi. Thế nhưng hắn không muốn bại lộ nên chỉ đành thưởng cho Dạ Lai Hương thôi!
Dẫu sao thì Dạ Lai Hương cũng được tính là người của nàng, thưởng cho hắn ta hay cho người kia cũng như nhau thôi, chẳng phải sao?
“Dạ ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa, của ngươi thì ngươi cứ nhận, ngươi không trốn tránh được đâu!” Nữ đế mỉm cười.
Dạ Lai Hương đành lĩnh chỉ.
“Còn Lâm ái khanh nữa, đứng lên nghe trẫm phong!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Có thần!”
Ánh mắt bách quan trong triều đều đổ dồn tới.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là đại quan chính nhất phẩm của triều đình, lại còn có tước vị Trung Dũng Công, có thể nói hắn đang ở mức độ đỉnh cao.
Vấn đề ăn mặc, đồ dùng đã bị mọi người ném ra sau đầu từ lâu. Giờ mọi người chỉ tò mò xem nữ đế thưởng cho hắn cái gì?
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm ái khanh, trong trận chiến lần này, ngươi mở miệng ra đã làm đại quân Ký Bắc đại loạn, khiến bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, giải quyết nguy hiểm cho triều đình, công lao vô cùng to lớn!”
“Bên cạnh đó, năm nay ngươi cũng ra tay không ít, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ, nam chống năm mươi vạn đại quân Giang Nam, tây chống liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, kết thúc cục diện Đại Võ chia làm bốn, giúp Đại Võ chúng ta uy chấn tứ hải tám phương, không ai là không phục!”
“Ngoài ra, từ lúc ái khanh lên làm phủ doãn kinh thành cho tới nay, nơi đây luôn mưa thuận gió hòa, bách tính ấm no, khiến trẫm vô cùng yên tâm!”
“Có thể nói, xét về năng lực hay công lao ái khanh đều có thể được coi là người số một trong triều đình Đại Võ! Thế nên trẫm đã nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy đã đến lúc phải giao thêm trọng trách cho ngươi rồi!”
Nữ đế cao giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, Lâm ái khanh sẽ đảm nhận chức thừa tướng của Đại Võ, thống lĩnh bách quan, giám sát bách quan và giúp đỡ trẫm trị quốc, giữ gìn giang sơn ổn định!”
Bách quan văn võ đều kinh ngạc!
Lâm Bắc Phàm mà làm thừa tướng thì khác gì bắc ghế ngồi thẳng lên đầu bọn họ, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản được?
Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, không thể được đâu ạ…”
Nữ đế hỏi: “Sao lại không được? Là do Lâm ái khanh không đủ năng lực hay là không đủ công lao?”
“Bệ hạ, Lâm đại nhân có đủ công lao và năng lực, nhưng hắn còn quá trẻ, không thể khiến mọi người đều phục được!”
Nữ đế phản bác: “Mặc dù Lâm ái khanh trẻ tuổi nhưng chí không nằm ở độ tuổi! Lâm ái khanh có năng lực xuất chúng, chúng ta không nên bỏ lỡ nhân tài mà phải trọng dụng Lâm ái khanh, để hắn phát huy năng lực và sự tài giỏi của mình!”
“Bệ hạ, Lâm Bắc Phàm làm quan không lâu, kinh nghiệm thiếu sót! Cứ để hắn mài giũa thêm vài năm, kinh nghiệm phong phú rồi hẵng đảm đương trọng trách được không?”
Nữ đế phì cười, nàng phản bác: “Kinh nghiệm thiếu sót? Các ngươi làm quan hơn hai mươi năm mà chẳng làm tốt bằng người ta, còn mặt mũi mà nói hắn thiếu kinh nghiệm à? Thế nên lý do này trẫm không chấp nhận!”
“Bệ hạ, Đại Võ chúng ta đã lâu không có thừa tướng! Lục bộ cửu khanh các chức cứ làm lần lượt từng bước thì vẫn vận hành bình thường được! Chức thừa tướng này có vẻ dư thừa, thêm cũng không hợp lý lắm ạ?”
Nữ đế lại phản bác: “Trước kia sở dĩ chưa lập thừa tướng là bởi chưa tìm được nhân tài phù hợp! Mấy năm nay trẫm vừa là hoàng đế vừa là thừa tướng, dùng thuật phân thân mệt mỏi vô cùng, thế nên trẫm cần một người tài để trợ giúp mình! Người này cuối cùng đã xuất hiện, đó chính là Lâm ái khanh, trẫm vô cùng thích!”
“Bệ hạ, triều đình có thêm một vị thừa tướng, quyền lực của bệ hạ sẽ bị chia tách…”
Nữ đế tiếp tục phản bác: “Không cần lo lắng! Ái khanh trung thành, trẫm vô cùng tin tưởng hắn! Hơn nữa so với các ngươi thì hắn tốt hơn rất nhiều, ít nhất hắn sẽ không kết bè kéo lũ, không lấy của chung làm giàu cho mình!”
“Bệ hạ…”
Nữ đế tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Được rồi, đừng nói nữa, trẫm đã quyết định rồi, các ngươi mau bái kiến thừa tướng mới đi! Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ hay gì?”
Chương 668 Cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ngươi
“Đa tạ bệ hạ đã hậu ái, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ, hắn nhìn bách quan với vẻ mặt tươi cười.
Bách quan bất lực, chỉ đành đồng thanh hô: “Bái kiến thừa tướng!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn phất tay: “Các vị đồng liêu không cần đa lễ! Được bệ hạ tin tưởng phong làm thừa tướng, từ nay về sau chúng ta hãy chung tay giúp đỡ bệ hạ, tái tạo Đại Võ!”
Bách quan chắp tay: “Thừa tướng nói phải!”
Từ nay về sau Lâm Bắc Phàm sẽ trở thành người đứng đầu trong triều đình, chấn uy bách quan!
Dưới một người, trên vạn người!
Nữ đế vô cùng vui vẻ: “Lâm Bắc Phàm, từ khi ngươi vào làm quan triều đình, trẫm cảm thấy ngươi là người có thể bồi dưỡng được! Hơn nữa ngươi cũng không làm trẫm thất vọng, năng lực xuất chúng, lập được rất nhiều công lao hiển hách cho triều đình! Tới nay cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, trở thành trọng thần của trẫm! Trẫm vô cùng thích và rất vui!”
“Đều do bệ hạ hậu ái, thần xin mãi ghi nhớ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
“Lâm ái khanh, trọng trách của ngươi là rất lớn. Sau khi lên làm thừa tướng, ngươi vẫn phải tiếp tục gánh vác phủ thừa kinh thành, quản lý chuyện của kinh thành! Bởi lẽ kinh thành là trung tâm chính trị và kinh tế của Đại Võ, không thể loạn được! Ngoài ra còn cần ngươi tiếp tục gánh vác Quốc Tử Giám, bởi Quốc Tử Giám là tương lai của Đại Võ, không thể lơ là!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.
“Ái khanh, ngươi có suy nghĩ gì về việc chấp chính thì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe!” Nữ đế cổ vũ.
“Bệ hạ, nói đến vấn đề này thì trước hết hãy nói về trận chiến ngày hôm nay! Nói thật lòng, trận chiến ngày hôm nay đã cho vi thần rất nhiều suy nghĩ!”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ký Bắc vương khởi binh lấy danh nghĩa diệt trừ gian thần song đó chỉ là lớp ngụy tạo, ấy vậy mà lại được bách tính hưởng ứng! Do đó có thể thấy, bởi vì bách quan triều đình chúng ta còn chưa làm tốt, dân chúng chưa hài lòng nên mới cho kẻ địch cơ hội!”
Nữ đế đồng tình: “Ái khanh nói phải!”
“Người ta thường hay nói một người muốn quản lý người khác thì cần phải có yêu cầu nghiêm khắc với mình trước đã!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Chúng ta bắt buộc phải nhìn nhận mình cho đúng thì mới có thể làm tốt mọi chuyện! Đừng cho rằng chuyện tốt là chuyện nhỏ mà không làm, cũng đừng cho rằng chuyện xấu là chuyện tốt mà đi làm! Có vậy chúng ta mới lấy được lòng tin của dân, đất nước mới có thể phát triển ổn định!”
Nữ đế đồng ý: “Ái khanh, ngươi nói đúng lắm!”
“Thế nên ý kiến của thần là…”
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Để thần đi khám xét nhà của bách quan! Một là để tóm tham quan trong triều, trả lại sự trong sạch cho triều! Hai là để giữ mặt mũi cho triều đình!”
“Lại khám xét nhà nữa hả?”
Bách quan sợ đến mức mặt mày tái mét, bọn họ biết ngay mà! Cái tên tham quan này cứ thăng chức cái là phải bổ cho bọn họ một đao mới chịu!
Nữ đế suy nghĩ: “Ái khanh, ngươi nói cũng khá có lý…”
Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, đừng mà…”
Nữ đế lớn giọng nói: “Trẫm phê chuẩn!”
“Không!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn nhìn bách quan: “Các vị đại nhân, mời các vị, ai lên trước đây?”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ xong bèn đi “dày vò” bách quan.
Mà lúc bấy giờ, chuyện Lâm Bắc Phàm lập được công lao to lớn, được lên làm thừa tướng đã truyền đi khắp thiên hạ!
“Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng rồi! Đúng là dưới một người trên vạn người mà!”
“Thừa tướng mới hai mươi tuổi, từ trước đến nay hắn là người đầu tiên!”
“Đúng là lưu tên sử sách!”
“Không biết sau khi hắn lên làm thừa tướng, cuộc sống của dân thường như chúng ta liệu có tốt hơn tí nào không?”
“Cuộc sống còn tệ đến thế nào được nữa? Ít nhất Lâm Bắc Phàm có tài quản lý, từ lúc hắn lên làm phủ doãn kinh thành, mọi người càng ngày càng sốt êm ấm hơn còn gì!”
“Cũng phải!”
…
Dân chúng khá là mong chờ khi Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng. Dẫu sao thì hắn là người có năng lực, công lao của hắn cũng rõ như ban ngày.
Từ lúc hắn làm phủ doãn kinh thành, cuộc sống của dân chúng trong kinh thành càng lúc càng tốt, mưa thuận gió hòa, lương thực đầy đủ, kinh tế phát triển, ai cũng có việc làm, có cơm ăn, giờ còn có cả nhà để ở.
Mặc dù hắn tham tiền nhưng hắn không lấy tiền của dân chúng. Như vậy là đủ, bằng không bọn họ còn cầu mong thêm gì nữa?
Thế nhưng với các quan viên mà nói, chuyện này không hề tốt đẹp!
Cái tên tham quan này rất tinh mắt, vàng bạc châu báu ở đâu hắn cũng moi ra cho bằng được, sau đó thì cho người vận chuyển về Lâm phủ.
Không nghe hắn ư? Thế thì ngươi cứ đợi mà rơi đầu đi! Bách quan chẳng dám ho he gì cả!
Bọn họ hận chết Lâm Bắc Phàm!
Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm lại coi như chẳng có chuyện gì, hắn còn híp mắt cười: “Các vị đại nhân, cũ không đi mới không tới mà! Các ngươi tham ô những thứ này là bất nghĩa rồi! Cứ làm theo luật pháp Đại Võ thì chức quan của các ngươi đã bay màu từ lâu, cái đầu cũng không còn đó đâu! Thế nhưng bản quan khai ân, giữ lại chức quan và cái đầu cho các ngươi, để các ngươi tiếp tục báo đáp triều đình, hưởng thụ vinh hoa phú quý, các ngươi phải cảm ơn bản quan mới đúng chứ!”
Mọi người đều tức điên lên!
Ngươi cuỗm hết tài sản mà bọn ta khổ cực kiếm được, lại còn bảo bọn ta cảm ơn ngươi?
Sao ngươi mặt dày thế hả?
Ta cảm ơn cả tám đời tổ tông nhà ngươi luôn nhé!
Chương 669 Đến để thanh lý các ngươi
Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống.
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ đã rời khỏi kinh thành khoảng hơn ba trăm dặm, bọn họ quay đầu, có hơi lo lắng nói: “Nơi này chắc an toàn rồi nhỉ?”
“Chắc là an toàn rồi đấy, ba trăm dặm cơ mà, đã cách kinh thành rất xa rồi!”
Phục Hổ thở phào một hơi: “Không ngờ triều đình Đại Võ lại có người có thể giết chết Tông Sư, đúng là quá nguy hiểm! Sau này chúng ta phải cố gắng cách thật xa nơi ấy, không bao giờ quay lại nữa!”
“Nhị đệ, ngươi nói đúng lắm!”
Hàng Long lo âu: “Khi ấy ta cảm giác như thể bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, cực kỳ nguy hiểm! Nếu không chạy nhanh thì mất mạng như chơi!”
“Thực sự đáng sợ vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Hàng Long tiếp tục nói: “Lúc nhỏ chưa có tu vi bị rơi vào hang rắn còn không đáng sợ bằng!”
“Đúng vậy, hung dữ hơn cả hổ!” Phục Hổ gật đầu.
Đúng lúc ấy, bỗng dưng bọn họ thấy lạnh sống lưng!
Bởi vì có giọng nói của người thứ ba cất lên!
Bọn họ vừa mới chạy trốn tới đây và đã quan sát tỉ mi, xung quanh không hề có người!
Vậy thì giọng nói lạ lẫm này từ đâu mà ra?
“Ngươi là ai?”
Hàng Long và Phục Hổ đề cao cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm về hướng giọng nói xuất hiện. Lúc này, bọn họ trông thấy một người khiến bọn họ bất ngờ vô cùng.
“Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?”
Người trước mắt chính là người vừa mới vội vã đuổi từ kinh thành tới – Lâm Bắc Phàm. Bộ quan phục trên người hắn còn chẳng thèm thay.
Nụ cười của Lâm Bắc Phàm cực kì hiền hòa, trông hắn vô hại, thế nhưng hai người Hàng Long và Phục Hổ lại cảm thấy ớn lạnh, rét run.
Cái cảm giác nguy hiểm kia lại ập tới!
“Ta đặc biệt tới tìm các ngươi để diệt trừ hậu họa!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn giơ tay phải ra, trên tay là một đanh đao, nó lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Hai người Hàng Long và Phục Hổ cảnh giác, bọn họ âm thầm thủ thỉ với nhau.
“Đệ đệ, người này không hề đơn giản, e là hắn có thực lực Tông Sư đấy!”
“Chúng ta cứ hạ thủ ra oai đã đi!”
Hai người cùng nhau ra tay, bọn họ dùng toàn lực, khí thế vô cùng mạnh mẽ!
“Muốn giết chúng ta? Để xem người có bản lĩnh này hay không!”
“Người ta muốn giết thì Chúa cũng không giữ lại được!”
Thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm biến mất!
Khi nó xuất hiện một lần nữa thì nó đã đâm thủng trán của Hàng Long và Phục Hổ, biến hai người bọn họ thành một bức tượng băng.
Giết người xong, Lâm Bắc Phàm lại bay đi, trông như một vị tiên.
“Xong việc, về soát nhà tiếp thôi!”
Lúc bấy giờ, có một trận gió thổi qua, Hàng Long và Phục Hổ vỡ vụn.
Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm tiếp tục công cuộc lục soát nhà khiến bách quan kêu gào ầm lên.
Còn ở trong thiên lao, không biết có phải do nữ đế tận tâm hay không mà ba vị phản vương được giam cùng một chỗ.
Người đầu tiên bị nhốt trong này là Giang Nam vương. Trông thấy Ký Bắc vương và Võ Tây vương, hắn ta kinh hãi: “Lão nhị, lão tứ, sao các ngươi cũng bị giam vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng thua ư?”
Ký Bắc vương và Võ Tây vương gật đầu, sắc mặt của bọn họ không hề tốt.
Giang Nam vương vui vẻ vô cùng, hắn ta bật cười: “Hay lắm hay lắm, bản vương không thắng thì các ngươi cũng không thắng, tất cả đều thua bởi đứa con gái của lão đại! Ha ha, đúng là quá nực cười!”
“Năm ấy thua lão đại, hiện giờ đến con gái của lão đại cũng không thắng được, đúng là thất bại ê chề mà, sống quá bất lực rồi! Nếu biết trước thì chúng ta cần gì phải dày vò mình như vậy, cứ làm một vương gia an nhàn chẳng phải tốt hơn sao? Ha ha!”
Cười mãi cười mãi, cuối cùng hắn ta rơi nước mắt.
Không biết có phải vui quá hay không mà hắn ta đang thấy hối hận vì rất cả những gì mình đã làm!
Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ không vui, hắn ta siết chặt bàn tay: “Bản vương không giống các ngươi! Bản vương không thua nữ tử kia mà thua bởi một tên gian thần! Nếu không phải tại hắn thì bản vương đã giành được hoàng vị từ lâu rồi, đã được khoác hoàng bào từ lâu rồi!”
“Tên gian thần nào đã hại ngươi thế?” Giang Nam vương và Võ Tây vương đồng thanh hỏi.
“Lâm Bắc Phàm!” Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.
“Gì cơ? Lâm Bắc Phàm?” Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc.
“Các ngươi dừng thấy hắn trung thành mà lầm tưởng, thực ra hắn chính là một tên tiểu nhân nham hiểm!”
Ký Bắc vương nghiến răng, đôi mắt hắn ta ngập tràn thù hận: “Bề ngoài hắn trung thành với triều đình, song từ lâu hắn đã cấu kết với bản vương, phản bội triều đình, lại còn cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, lừa lòng tin của bản vương! Kết quả khi bản vương dẫn binh đánh kinh thành, hắn lại đâm bản vương một đao, hại người của bản vương tàn sát lẫn nhau!”
Ký Bắc vương ôm ngực, hắn ta đau đến tê tâm liệt phế: “Bản vương hận hắn, nếu không phải do hắn lừa lòng tin của bản vương, nếu bản vương không dễ dàng tin tưởng tên tiểu nhân ấy thì bản vương đâu có ra nông nỗi này?”
“Lâm Bắc Phàm đã hại ngươi thật sao?” Hai người còn lại đồng thanh hỏi.
Sắc mặt Ký Bắc vương tràn ngập vẻ không vui: “Bản vương đã thất bại rồi còn lừa các ngươi làm gì nữa? Hừ!”
Hai người kia nhìn sắc mặt khó coi của Ký Bắc vương nên cũng tin.
Hơn nữa, hiện giờ hắn ta đang bị nhốt bên trong thiên lao chứng tỏ hắn ta cũng đã thất bại, hắn ta không việc gì phải nói dối cả.
Chương 670 Tất nhiên là đến thăm các ngươi rồi
“Lão nhị, nói thật lòng, trong mấy huynh đệ chúng ta thì ngươi là người thông minh, giỏi ngụy tạo diễn kịch nhất! Ngươi đã diễn kịch mấy chục năm nay rồi, lừa tất cả người trong thiên hạ, sao ngươi lại bị cái tên kia hại thế?” Giang Nam vương không hiểu.
“Đúng đấy, bản vương cũng không hiểu, sao ngươi lại bị hắn lừa?” Võ Tây vương lấy làm lạ.
“Đó là bởi các ngươi không biết hắn xảo quyệt đến mức độ nào!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi, nói: “Hắn mới vào triều làm quan không lâu, vì tiền mà đã về dưới trướng của bản vương! Mấy năm nay hắn làm rất nhiều chuyện cho bản vương! Cách chế tạo thần khí khí cầu lớn là do hắn tiết lộ cho bản vương, bản vương đã phải chi ba, bốn trăm vạn lượng bạc đấy!”
Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo khí cầu lớn cho ngươi?”
“Đúng thế, còn cả cách chế tạo tàu đệm khí nữa, cũng là do hắn tiết lộ cho bản vương đấy! Cái này thì bản vương đã chi bốn, năm vạn lượng bạc!” Ký Bắc vương nghiến răng kèn kẹt.
Giang Nam vương và Võ Tây vương tiếp tục kinh ngạc: “Sao? Hắn còn tiết lộ cách chế tạo tàu đệm khí cho ngươi?”
“Còn cả xương rồng nữa! Bản vương đã bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc để lấy được một phần xương rồng từ tay hắn!”
Hai người kia lại được phen kinh ngạc lần thứ ba: “Cả xương rồng cũng…”
“Cũng bởi thế mà bản vương mới tin tưởng hắn! Bởi vì hắn làm nhiều chuyện bán nước, có bị bại lộ là chém đầu ngay, hắn chỉ có thể đi theo bản vương thôi! Thế nhưng ai mà ngờ được…”
Ký Bắc vương ôm gối, hắn ta hận vô cùng: “Tại cổng kinh thành, lúc bản vương sắp thành công thì hắn lại đâm bản vương một nhát! Lúc bấy giờ bản vương mới biết bộ mặt thật của hắn, song giờ hối hận cũng đã muộn, các ngươi nói xem có buồn cười hay không chứ?”
Nói đoạn, Ký Bắc vương bật cười: “Ha ha…”
Sắc mặt Giang Nam vương và Võ Tây vương sa sầm hẳn đi.
Ký Bắc vương trông vậy bèn thắc mắc: “Lão tam, lão tứ, vẻ mặt các ngươi kỳ lạ vậy?”
Lúc này, Võ Tây vương bèn òa khóc.
Ký Bắc vương và Giang Nam vương kinh ngạc: “Lão tứ, sao ngươi lại khóc?”
“Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!” Võ Tây vương khóc oa oa.
“Hả? Hắn cũng lừa ngươi sao? Lừa ngươi kiểu gì?”
Võ Tây vương đau lòng vô cùng: “Giống y hệt lão nhị, thực ra trước kia cái tên Lâm Bắc Phàm kia cũng làm việc cho ta!”
Ký Bắc vương và Giang Nam vương chấn kinh: “Hả? Hắn cũng làm việc cho ngươi ư?”
“Đúng vậy!”
Võ Tây vương tiếp tục bi thương: “Hắn về dưới trướng của bản vương! Bản vương có được cách chế tạo tàu đệm khí và khí cầu lớn cũng do hắn tiết lộ, hắn đã cuỗm sáu, bảy trăm vạn lượng bạc của bản vương! Còn cả xương rồng nữa, hắn cũng bán cho bản vương, hại bản vương táng gia bại sản, chẳng còn thứ gì cả!”
Ký Bắc vương, Giang Nam vương tiếp tục kinh ngạc: “Hay lắm! Hắn cũng bán mấy thứ này cho ngươi?”
Võ Tây vương nói: “Bản vương còn tưởng hắn làm nhiều chuyện bán nước như vậy là đã một lòng đi theo bản vương rồi! Ai ngờ lúc ở cứ điểm Phượng Hoàng, hắn lại đâm bản vương một đao, hại đại quân sáu mươi vạn binh mã của bản vương chôn vùi tại cứ điểm! Hắn chính là một tên loạn thần tặc tử!”
“Không sai, hắn chính là tên loạn thần tặc tử!” Hai người kia đồng thanh nới.
Giang Nam vương thấy tình hình vậy cũng khóc rống lên.
“Lão tam, sao ngươi cũng khóc vậy?”
Giang Nam vương vừa khóc vừa nói: “Bởi vì bản vương cũng bị cái tên Lâm Bắc Phàm kia lừa!”
Ký Bắc vương và Võ Tây vương chấn kinh: “Gì cơ? Ngươi cũng bị hắn lừa á?”
“Đúng thế, giống y hệt các ngươi, cách chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí của bản vương cũng là lấy được từ chỗ hắn, bản vương đã bỏ ra ba nghìn vạn lượng bạc!”
Giang Nam vương tủi thân rơi nước mắt, trông hắn ta cứ như một cô nương thanh lâu bị lừa tiền vậy.
“Thế nhưng hắn đã cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, không biết ơn thì thôi lại còn đâm dao sau lưng bản vương, các ngươi nói xem con người hắn có đáng ghét hay không? Có đáng hận hay không?”
“Đáng ghét! Đáng hận!” Võ Tây vương và Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó ba người nhìn nhau rồi ôm nhau, khóc om sòm cả lên.
“Không ngờ ba huynh đệ chúng ta lại bị lừa bởi cùng một người!”
“Đấu cả một đời, cuối cùng thua một kẻ là người ngoài!”
“Ta đau lòng quá! Hu hu, quá đau lòng, hu hu.”
Bọn họ gào khóc đến mức khiến người nghe phải bồi hồi, người nhìn phải rơi nước mắt!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước vào: “Các ngươi đang khóc gì thế? Sao khóc nghe đau lòng vậy, có thể nói ra cho ta vui chút không?”
“Lâm Bắc Phàm! Cái đồ gian tặc nhà ngươi!” Ba vị phản vương nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nam vương phẫn nộ, lớn giọng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến thăm ba vị vương gia rồi! Đối với ta mà nói cũng coi như có ơn gặp mặt, quen biết với các ngươi, làm người không thể vô tình vô nghĩa, thế nên ta đặc biệt tới thăm các ngươi đây!”
Lâm Bắc Phàm cười tươi rói: “Xem ra các ngươi sống không tốt, vậy là ta yên tâm rồi!”
Bình luận facebook