-
Chương 671-675
Chương 671 Tức chết
“A!” Ba vị phản vương tức điên lên.
Bọn họ chỉ hận không thể xông ra ngoài để bóp nát, ăn tươi nuốt sống cái tên loạn thần giặc tử này.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ tiểu nhân, gian tặc, ngươi đừng có mà đắc ý! Dựa vào những gì ngươi đã làm, sớm muộn gì ngươi cũng vào thiên lao thôi! Ngày này chắc chắn sẽ không còn xa đâu!” Ký Bắc vương lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cảm ơn lời tốt lành của ngươi, mà khoan đã, chắc các ngươi không đợi được đến ngày đó đâu! Ta sẽ thường xuyên tới thăm các ngươi, ta cứ thích dáng vẻ các ngươi ngứa mắt mà không làm gì được ta đấy!”
“A!” Ba vị phản vương lại phát điên.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây!”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “À đúng rồi, ta còn có một món quà tặng cho các ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, có hai quan sai bưng một cái chuông lớn tới.
“Có phải trông rất quen hay không?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ta thấy các ngươi cứ tặng tới tặng lui cái này cho nhau nên đặc biệt lưu ý, rồi ta đã mang nó đến đây cho các ngươi, để các ngươi và nó trông coi lẫn nhau!”
Ba vị phản vương đen mặt, bọn họ nghiến răng, trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Ngươi là đồ tiện nhân!”
“Không cần phải cảm ơn ta đâu, vốn dĩ ta là một người thích giúp đỡ người khác mà, tạm biệt nhé!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi, hắn tới một thiên lao khác.
!
!
Gian phòng giam đó là nơi giam giữ thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.
Lúc này, thái tử Đại Hạ đang đứng trước bàn đọc sách luyện thư pháp, trông vô cùng thư thái.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta chỉ nở nụ cười nhạt: “Lâm đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi mà đến đây thế? À không, giờ chắc phải gọi ngươi là Lâm thừa tướng rồi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Tham kiến thái tử điện hạ! Ta mới được phong làm thừa tướng mấy ngày mà ngươi đã biết rồi! Ngươi ở trong thiên lao thì làm sao mà biết được vậy?”
“Đơn giản lắm!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Mặc dù bản cung bị nhốt ở đây song các ngươi chưa từng ngược đãi bản cung, ăn mặc các thứ đều đầy đủ hết! Bản cung đã trích một ít trong số đó ra là mấy tên lính đều nói hết! Cơ mà mong Lâm đại nhân đừng trách phạt bọn họ!”
“Chỉ cần không phạm phải vấn đề quy tắc thì bản quan cũng lười tính sổ bọn họ!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hạ Thiên Khung buông cây bút trong tay xuống, hắn ta đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm đại nhân, khó khăn lắm ngươi mới có thời gian rảnh rỗi tới thăm bản cung, bản cung rất vui, chúng ta làm một ly nhé, ngươi thế thế nào?”
“Điện hạ đã mời thì bản quan cũng không dám từ chối!”
Thời gian một ấm trà trôi qua, Lâm Bắc Phàm tiến vào bên trong nhà lao.
Hai người ngồi bên một cái bàn rượu nhỏ, trên bàn bày rượu và chút đồ ăn. Hai người vừa uống, vừa nói cười chuyện trò.
Hạ Thiên Khung uống rượu, đoạn cảm thán: “Nói thật lòng, uống rượu phải có người uống cùng mới đúng vị! Trước kia bản cung ở đây toàn uống một mình, tự nói chuyện với mình, chán vô cùng.”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi có thể mời bọn lính uống cùng ngươi cơ mà!”
Hạ Thiên Khung lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Người ta thường hay nói uống rượu mà gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng không đủ! Uống rượu ấy à, là phải tìm tri kỉ mới được! Bằng không sẽ thành đàn gảy tai trâu, rượu cũng mất đi một phần vị!”
“Bản cung mang chí lớn thiên hạ, còn mấy tên lính kia chỉ canh gác phòng giam hoặc là làm tạp vụ trong kinh thành, sao có thể có cùng chủ đề mà nói chuyện với bản cung! Bản cung nói gì bọn họ cũng không hiểu, bọn họ nói gì bản cung cũng chẳng thấy hứng thú! Hai bên không hợp nhau thì thà không uống còn hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Thái tử điện hạ nói phải!”
Hạ Thiên Khung mở cây quạt trong tay, hắn ta chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “Đây là một trong những nơi quan trọng của kinh thành Đại Võ, cũng chỉ có Lâm đại nhân ngươi… mới xứng làm tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi!”
“Không hề, bản cung tin vào trực giác của mình!”
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sáng rực: “Nghe đâu ngày xưa khi bản cung tới chơi Đức Thiên Phủ, lúc sắp rời đi ngươi đã kiến nghị với triều đình là giữ bản cung lại, bởi bản cũng sẽ uy hiếp đến Đại Võ và có thể gây ra chiến tranh!”
“Nếu khi ấy triều đình Đại Võ nghe lời của ngươi thì e là không có trận chiến Hổ Lao Quan sau này rồi! Thế nên cả Đại Võ người hiểu bản cung nhất là ngươi, ngươi mới là tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng ta cũng là kẻ địch của nhau!”
“Thực ra cũng có thể coi là kẻ địch, ai vì chủ nấy mà thôi!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Ngươi xem hiện giờ ta không còn tranh giành lợi ích nữa, đã thế còn có thể ngồi xuống uống rượu chuyện trò, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn nói: “Cũng phải!”
“Vốn dĩ đã là vậy! Giữa chúng ta vốn dĩ không thù không oán, chỉ là bởi lập trường quốc gia nên mới đối địch nhau thôi! Tới giờ bản cung vẫn rất tán thưởng ngươi, nếu ngươi là người Đại Hạ thì tốt biết bao!” Hạ Thiên Khung tiếc nuối nói.
Lâm Bắc Phàm rót cho hắn ta một ly: “Thái tử điện hạ, dù ta có là người Đại Hạ thì cũng sẽ không làm việc cho ngươi đâu! Phải biết rằng nhân tài cần mảnh đất phù hợp dành cho mình thì mới có thể phát triển được!”
“Giống như những gì ta nói trước kia ấy, quất sinh trưởng ở Hoài Nam là cây quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại là cây quất! Ta mà ở Đại Hạ thì không thể phát huy tài năng của mình! Đại Hạ không có thứ mà ta muốn! Chỉ có ở Đại Võ thì ta mới như cá gặp nước!”
Chương 672 Làm việc quá tuyệt
Hạ Thiên Khung xòe tay ra, mỉm cười: “Chẳng phải do ngươi tham tiền hay sao? Ngươi chỉ cần theo bản cung tới Đại Hạ, ngươi muốn tham gì cũng được, muốn có gì có cái nấy, bản cung cho ngươi hết!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thái tử điện hạ, tới giờ mà ngươi vẫn còn muốn mời chào ta à?”
“Đó là điều đương nhiên! Tới giờ bản cung mới phát hiện ngươi là một nhân tài như thế nào, rõ ràng ngươi là một kỳ tài tuyệt thế, một yêu nghiệt ngàn năm có một!”
Hạ Thiên Khung lớn giọng nói: “Từ lúc ngươi lên làm phủ doãn Đức Thiên Phủ, dân chúng đều an cư lạc nghiệp!”
“Ngươi dẫn binh đánh trận, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ ta, nam chống năm mươi vạn đại quân của Giang Nam vương, tây chống đại quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, bốn trận toàn thắng, thắng vô cùng đẹp mắt!”
“Chỉ có ngươi mới có thể thắng cả ngàn vạn binh mã như vậy! Có được một người như ngươi là có thể ổn định đất nước.”
Hạ Thiên Khung lại đưa ra lời mời: “Lâm đại nhân, chỉ cần sau này ngươi theo bản cung về Đại Hạ, chức thừa tướng chắc chắn sẽ là của ngươi! Thậm chí phong ngươi làm vương cũng không thành vấn đề! Tóm lại là tất cả những gì ngươi có ở Đại Võ thì bản cung đều cho ngươi, thậm chí còn cho nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhưng ta là một tham quan gian thần!”
“Song ngươi tham có mức độ, gian có cái lý của gian!”
Hạ Thiên Khung lập tức nói: “Mấy hôm nay bản cung đã suy nghĩ và quan sát, phát hiện ngươi chỉ ra tay với những tên tham quan, trước nay chưa từng làm hại đến người dân! Ngươi đối xử với dân chúng rất tốt, cũng bởi có ngươi mà dân chúng trong kinh thành mới được sống giống con người! Về mặt pháp lý thì ngươi là một tên tham quan, nhưng về mặt đạo đức thì ngươi lại là một vị quan tốt!”
“Sở dĩ ngươi trở thành gian thần là bởi trung thần không thể sống được! Chỉ có gian hơn bọn họ, tham hơn bọn họ thì ngươi mới có thể tiếp tục sống, chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Thế nhưng ta đã bắt ngươi, khiến ngươi trở thành tù nhân mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm! Đã thế ta còn kéo Đại Hạ xuống bùn, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
“Hồi đầu đúng thật là bản cung rất hận ngươi! Thế nhưng khi nghĩ kỹ lại thì đó là do bản cung đã đánh giá thấp ngươi mới dẫn đến cục diện như vậy!”
Hạ Thiên Khung cười khổ: “Bản cung đã sai, bản cung có tội! Thế nhưng sự thật nó là như vậy, bản cung không thể thay đổi được, chúng ta nên nhìn về tương lai! Tương lai bản cung cần ngươi!”
Lâm Bắc Phàm và Hạ Thiên Khung cụng ly, hắn nói: “Đa tạ thái tử điện hạ đã hậu ái, ta thực không dám nhận! Thái tử điện hạ, ngươi có biết ta thích điểm nào ở ngươi nhất không?”
“Điểm nào?” Hạ Thiên Khung hỏi.
“Ta thích nhất là lòng khoan dung của ngươi! Dù ta là kẻ địch của ngươi, hại ngươi trở thành phạm nhân, hại Đại Hạ bị kéo xuống bùn khó mà đi lên được mà ngươi vẫn tha thứ cho ta, lại còn mời ta về làm việc trợ giúp ngươi!”
“Ta còn thích sự tự nhìn nhận, tự suy ngẫm lại của ngươi, lúc nào ngươi cũng kiểm điểm bản thân!”
“Ta còn thích thái độ của ngươi! Dù ở trong thiên lao nhưng ngươi vẫn bình thản, không đau buồn cũng không quá vui vẻ!”
“Những điều này… là phẩm chất mà một minh chủ nên có!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chẳng trách lúc ở Đại Hạ ngươi lại đứng vững như núi Thái Sơn, không ai có thể dao động! Dù hiện giờ ngươi bị Đại Võ giam giữ song người ta vẫn cố hết sức để cứu ngươi, bởi vì ngươi xứng đáng!”
Hạ Thiên Khung hớn hở: “Thế ngươi có muốn đi theo bản cung không?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Ta là tham quan, ngươi là minh chủ, đạo không giống thì không thể chung thuyền!”
Hạ Thiên Khung không cam tâm, hắn ta nói: “Bản cung sẽ không từ bỏ ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dù ngươi có từ bỏ hay không thì ta đã là thần của Đại Võ rồi! Người ta bảo trung thần không thể theo hai chủ, đổi một môn đình là chuyện ta không thể làm! Hơn nữa nữ đế cũng không bạc đãi ta, ta càng không làm được chuyện phản bội nữ đế!”
“Mặc dù trung thần không thể theo hai chủ, nhưng chim khôn phải lựa cây mà đậu!”
Hạ Thiên Khung vừa uống rượu vừa nói: “Nói thật lòng Lâm đại nhân à, mặc dù ngươi trèo cao song tình thế của ngươi cũng càng lúc càng nguy hiểm!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì ngươi công cao chấn chủ!”
Hạ Thiên Khung nói rõ ràng từng từ một: “Năng lực của ngươi quá mạnh, công lao quá lớn, nữ đế mê muội vô năng, hoàn toàn không thể kìm hãm ngươi! Đế vương ghen tị, nữ nhân cũng ghen tị, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành cái gai trong mắt nữ đế! Hiện giờ ngươi bình an vô sự, song sau này thì sao? Sau này ngươi vẫn có thể bình an vô sự sao?”
“Hơn nữa ngươi đã đắc tội hết bách quan văn võ trong triều!”
Hạ Thiên Khung rót rượu, hắn ta nói: “Nghe đâu ngươi lại đi lục soát nhà của bọn họ? Đã thế còn lục được rất nhiều ngân lượng?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Không sai, mới vừa rồi ta đã đi lục soát nhà của bọn họ, thu được hơn bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu, tất cả đều được đưa đến Lâm phủ!”
Bàn tay rót rượu của Hạ Thiên Khung khẽ run. Cái tên này đúng là quá tuyệt!
Bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu mà hắn cũng lục được, đúng là đắc tội bách quan vô cùng!
Hắn chẳng chừa lại một tí gì cả!
Chương 673 Nghỉ ngơi lấy lại sức
Hạ Thiên Khung cạn lời: “Thế nên mối thù của bọn họ với ngươi thâm sâu tựa biển, ngươi xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ không bảo vệ ngươi đâu! Có thể nói trong triều đình, ngươi cô đơn một mình không có ai trợ giúp hết!”
“Do có cái danh tham quan, mặc dù ngươi làm được nhiều chuyện tốt song bách tính cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi xảy ra chuyện, biết đâu bọn họ còn vỗ tay mừng rỡ ấy chứ!”
“Thế nên tính mạng của ngươi toàn bộ dựa vào sự hỉ nộ ái ố của nữ đế! Nàng có thể sủng ái tán thưởng ngươi, bởi nàng cần ngươi!”
“Thế nhưng hiện giờ, các quan văn võ trong triều về cơ bản đều bị nàng khống chế, ba phản vương cũng vào thiên lao rồi, Đại Võ thống nhất, uy chấn tứ hải, nàng sẽ chẳng còn cần ngươi nữa, ngươi nói xem nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ cho phép một tên công cao chấn chủ như ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt mình sao?”
“Biết đâu hôm nào đó ngươi làm sai, để xả giận nàng có thể giết ngươi ấy chứ! Chuyện này không phải không có đâu!”
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng Lâm Bắc Phàm nghe hiểu, trong lòng hắn ta mừng rỡ, tiếp tục nói: “Thế nên chi bằng ngươi để lại một đường lui cho mình, bản cung luôn chào mừng ngươi!”
“Thái tử điện hạ, ngươi nói rất có lý, hiện giờ đúng là càng lúc ta càng nguy hiểm! Thế nhưng đó là chuyện sau này! Sau này thế nào thì để sau này nói! Có lẽ đợi đến lúc nữ đế muốn chặt đầu ta thì ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy: “Cảm ơn thái tử điện hạ đã xem trọng ta! Có điều thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về xử lý công vụ đây, hôm khác ta lại tới nói chuyện cùng thái tử điện hạ!”
Hạ Thiên Khung cũng đứng dậy, hắn ta mỉm cười: “Thường xuyên tới nhé, bản cung sẽ tiếp đã rượu ngon!”
“Đa tạ điện hạ, cáo từ!” Lâm Bắc Phàm rời khỏi thiên lao.
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: “Đúng là một vị thái tử thú vị, tới giờ mà vẫn còn muốn mời chào ta! Thế nhưng ngươi vĩnh viễn không biết ta đã để lại bao nhiêu đường lui! Đại Hạ của ngươi diệt vong rồi nhưng ta thì vẫn an toàn đấy!”
Lại vài ngày trôi qua, quân chinh bắc khải hoàn, điều này đồng nghĩa với việc Đại Võ kết thúc cục diện phiên vương tranh loạn, thống nhất thành một thể.
Nữ đế vui vô cùng, bách quan văn võ cũng vậy, tổ chức tiệc chúc mừng trong ba ngày. Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng trở về từ Ký Bắc.
Ngày thứ hai sau khi Ký Bắc vương bị bắt, bọn họ đã vội vã trở về thăm sư môn.
Một là để thăm sư môn xa cách đã lâu, hai là để hỏi sư môn và võ lâm Ký Bắc về tội trạng của Ký Bắc vương, ba là để bảo vệ sư môn, tránh cho triều đình tính sổ lên bọn họ.
Có Lâm Bắc Phàm bảo đảm, Thiết Kiếm Môn bình an vô sự. Tuy nhiên lúc bọn họ quay về, trông vẻ mặt vẫn u sầu.
“Công tử, ở quê phụ lão sống quá vất vả! Dọc đường gặp mười ngôi nhà thì chín ngôi nhà bỏ không, cực kì ít người, ruộng đồng hoang vu! Rõ ràng mới qua một năm mà lại biến thành như vậy!”
Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại cái tên Ký Bắc vương đáng chết kia, vì dã tâm của mình mà hắn ta bỏ mặc cuộc sống của dân chúng, biến quê hương chúng ta thành như vậy, đúng là muốn xông vào thiên lao để giết hắn ta quá mà!”
Mạc Như Sương túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, nàng mong chờ hỏi: “Công tử, ngươi có cách gì cứu quê hương chúng ta không?”
“Công tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới nghĩ được cách thôi!” Quách Thiếu Soái sốt sắng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ dâng tấu lên triều đình, đại xá thiên hạ, trùng tu lại Đại Võ! Ký Bắc ta chắc chắn sẽ không quên đâu!”
Hai người kia mừng rỡ: “Đa tạ công tử!”
Ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
Nữ đế ngồi trên cao, nói với giọng uy nghiêm: “Tới nay Giang Nam, Võ Tây, Ký Bắc đã được thu hồi, triều đình thống nhất thành một thể, uy chấn tứ phương! Tuy nhiên ba vùng đất kia đã bị ba phản vương hại đến mức không còn hình dạng, kinh tế suy thoái, dân chúng lầm than! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Thân là thừa tướng, Lâm Bắc Phàm không thể làm việc chểnh mảng: “Khởi bẩm bệ hạ, sau đại loạn ắt phải cai trị nghiêm minh để thiên hạ thái bình! Đây là chính sách mà vi thần đã đề ra để an dân, mời bệ hạ xem!”
Nữ đế vội nói: “Mau trình lên đây!”
Nữ đế mở ra xem, bên trên toàn chữ là chữ.
Nội dung chủ yếu của chính sách như sau.
Một là giảm bớt lao dịch và thu thuế.
Chỉ cần tới Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc khai hoang ruộng đồng, miễn thuế năm đầu tiên, năm thứ hai giảm một nửa thuế, năm thứ ba chỉ thu ba phần tư thuế là có thể giảm bớt gánh nặng cho dân chúng.
Hai là tận dụng lao động.
Do ba vị phản vương mưu mô hòng đoạt vị nên đã chiêu mộ rất nhiều lao động trẻ tuổi. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, dựa theo lựa chọn của bọn họ, thả bọn họ về quê làm ruộng, bên cạnh đó cổ vũ những người dân xa quê trở lại quê hương.
Ba là khuyến khích sinh đẻ.
Sinh nhiều con là có thể không phải lao dịch nữa.
Thực ra đây là một cách để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lâm Bắc Phàm đã kết hợp kinh nghiệm của các triều đại trước đó rồi vận dụng vào tình hình thực tế tại Đại Võ để viết ra những điều này.
Chương 674 Giống lúa mới
Nữ đế xem xong thì hài lòng vô cùng: “Cách này của ái khanh không tồi, rất hoàn mỹ, cực kì cụ thể! Các vị ái khanh xem xem, nếu không có vấn đề gì thì cứ theo vậy mà làm!”
Bách quan đọc xong, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra, nói: “Đúng thật là cách của thừa tướng rất hoàn mỹ, vi thần không có ý kiến gì hết! Chỉ là trong đó thừa tướng có viết trong vòng ba năm sẽ trùng tu Đại Võ, liệu có phải thừa tướng đã viển vông quá rồi không?”
“Đất Giang Nam vẫn chưa có nền móng, sau khi khuyến khích trồng ruộng, chỉ cần thời tiết ổn định thì năm sau chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt! Trong vòng ba năm chắc sẽ khôi phục được tám, chín phần!”
“Thế nhưng Võ Tây và Ký Bắc thì vô cùng khó khăn!”
“Đầu tiên, hai nơi này một nơi thì hanh khô ít mưa, một nơi thì giá rét, làm ruộng vô cùng khó khăn! Tới nay lại bị hai vị phản vương dày vò, dân số thưa thớt, ruộng đồng hoang vu, lương thực thiếu thốn!”
“Dưới tình hình này, muốn khiến hai nơi này khôi phục như ban đầu trong vòng ba năm là chuyện gần như không thể làm được! Dù có cho mười năm thì cũng chưa chắc đã hoàn thành được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tiền đại nhân nói đúng đấy! Song chắc chắn phải suy nghĩ kĩ càng thì vi thần mới đưa ra cách này!”
Tiền Viễn Thâm thỉnh giáo: “Mong thừa tướng đại nhân chỉ điểm cho hạ quan!”
“Đầu tiên, tất cả những gì Tiền đại nhân phán đoán đều dựa theo những kinh nghiệm trước đây! Song nay khác ngày xưa, Đại Võ chúng ta đã không còn là Đại Võ như ngày trước nữa!”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “Thứ nhất, chúng ta có thần khí xi măng, có thể nhanh chóng sửa chữa xây dựng công trình thủy lợi, bảo vệ ruộng đồng, đẩy nhanh sản xuất lương thực!”
Tiền Viễn Thâm gật đầu: “Thừa tướng đại nhân nói phải, thần khí này có thể rút ngắn thời gian hai năm!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Tới nay Đại Võ đã thống nhất, lãnh thổ, sông núi nối liền! Chúng ta có tàu đệm khí, có thể vận chuyển nhanh chóng, thúc đẩy thương nghiệp phát triển, kèm theo đó là dân số, vật tư!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Món thần khí này có thể rút ngắn thêm hai năm nữa!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Năm nay kinh thành chúng ta mưa thuận gió hòa, lương thực dồi dào! Cộng thêm vật tư mà Đại Nguyệt, Đại Hạ cống nộp, lương thảo của triều đình chúng ta hết sức phong phú!”
“Với số lương thực vật tư ấy chúng ta tạm thời có thể nuôi bần nông ở ba nơi ấy, giúp bọn họ mở rộng việc trồng trọt! Như thế, dân số sẽ phục hồi, người trồng ruộng sẽ nhiều hơn, lương thực chắc chắn sẽ gia tăng!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Cách này có thể rút ngắn thêm một năm, vẫn còn năm năm nữa cơ!”
“Còn một điều cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Bệ hạ, vụ mùa thu đã tới, giống lúa nước lai mà vi thần trồng đã thu hoạch rồi! Loại lúa nước này có thể thích ứng với môi trường phức tạp, chỉ cần trồng nó là lương thực toàn quốc sẽ tăng bốn, năm lần! Vấn đề lương thực ở Ký Bắc và Võ Tây sẽ được giải quyết!”
“Giống lúa nước lai!”
Nữ đế không bình tĩnh được nữa, cả bách quan cũng vậy!
Từ năm ngoái, Lâm Bắc Phàm cứ nói muốn lai tạo giống lúa nước.
Hắn còn thề rằng chỉ cần mở rộng giống lúa này là lương thực sẽ tăng gấp bốn, năm lầm, giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!
Ban đầu mọi người còn chẳng quan tâm đến chuyện này!
Dẫu sao thì đây là một chuyện quá thần kỳ, thần kỳ đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng được! Ai ngờ chưa đầy hai năm mà hắn đã thành công!
Nữ đế vội nói: “Ái khanh, ngươi thực sự đã tạo ra một giống lúa có thể tăng sản lượng sao?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này sao thần dám lừa dối bệ hạ được?”
Nữ đế lại sốt sắng: “Thế giống lúa này ở đâu, mau cho trẫm xem!”
“Mời bệ hạ và bách quan di chuyển tới ruộng đồng!”
Nửa canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm đưa nữ đế và bách quan ra khỏi thành, tới địa bàn của hắn.
Nơi đây là ruộng đồng mà nữ đế ban thưởng cho hắn, tới nay đã lên đến cả ngàn mẫu, tất cả liên kết với nhau, trông vô cùng rộng rãi.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm cũng được coi là một địa chủ rồi.
Giờ đang là mùa thu, lương thực chín, mọi người đều bận bịu thu hoạch. Có điều lương thực của Lâm Bắc Phàm thì không.
“Bệ hạ nhìn xem, đây chính là giống lúa mới!” Lâm Bắc Phàm chỉ vào ruộng của mình, kiêu ngạo nói.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Đây là…”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm chau mày: “Thừa tướng đại nhân, thứ lỗi hạ quan không có mắt nhìn, đây là giống lúa lai tạo thật sao? Trông thì có vẻ tươi tốt nhưng cũng không khác những giống lúa khác là bao!”
Nữ đế cũng chau mày: “Đây là lúa lai giống thật hả? Sản lượng cũng không khác gì mấy…”
Những người khác đều gật đầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ không biết đấy thôi, đây đúng thật là giống lúa lai tạo! Đây là những cây mẹ đã được lai giống, không khác gì so với những giống lúa khác! Thế nhưng chỉ cần trồng chúng thì sang năm chắc chắn sẽ tăng sản lượng!”
“Nếu mọi người không tin thì để ta đưa mọi người tới một nơi khác, tới khi ấy mọi người sẽ hiểu thôi!”
Chương 675 Chỉ cần tiền
Lâm Bắc Phàm lại đưa mọi người tới một nơi khác.
Nơi này cũng đang trồng lúa, ruộng chưa đến hai, ba mẫu song lúa ở đây rất cao, gần như cao bằng người trưởng thành.
Hơn nữa bông lúa ở đây to hơn, mẩy hơn, trông cứ như một cái chổi nhỏ.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Giống lúa này…”
Lâm Bắc Phàm cực kì kích động, hắn nói: “Đây chính là lúa lai tạo chân chính! Năm ngoái, vi thần đã trồng một lô giống lúa này ở Quốc Tử Giám, lúc vụ mùa thu có để lại giống, tới mùa xuân năm nay đem ra trồng ở đây. Tới giờ cuối cùng lúa cũng lớn, dự báo một mùa bội thu! Bệ hạ xem xem, hạt lúa này có to hay không?”
Nữ đế kích động nói: “To!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cây lúa có cao hay không?”
Nữ đế lại kích động nói: “Cao!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Thế bông lúa có đẹp không?”
Nữ đế vẫn đang rất kích động: “Đẹp!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Đẩy mạnh trồng giống lúa này trên toàn quốc là có thể giải quyết vấn đề lương thực, đúng chứ?”
Nữ đế gật đầu: “Đúng! Nhất định có thể giải quyết!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị đại nhân, mọi người thấy sao?”
Bách quan đều kích động.
“Lúa tốt! Đúng thực là một giống lúa tốt!”
“Cả đời này bản quan chưa từng thấy giống lúa nào tốt như vậy, trông cao to và đẹp quá!”
“Chỉ cần trồng nó trên toàn quốc là chắc chắn có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!”
“Những vấn đề của Võ Tây, Ký Bắc cũng sẽ được giải quyết!”
“Có giống lúa thần kì này là chắc chắn Đại Võ của chúng ta sẽ ổn định! Ông trời đang giúp Đại Võ ta!”
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!”
“Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Có giống lúa vừa cao vừa khỏe này thì Đại Võ của nàng sao có thể không vững chắc, sao có thể không phát triển?
Sản lượng tăng gấp bốn, năm lần, đã thế lúa còn lớn được ở những khu vực hanh khô hay rét lạnh. Vấn đề cơm ăn của cả nước sẽ được giải quyết, đúng là một loại lương thực siêu cấp!
Thứ này còn trân quý hơn cả vàng bạc, bắt buộc phải trông chừng cẩn thận!
Nữ đế hạ lệnh: “Lập tức phái binh lính bảo vệ ruộng lúa giống mới này, không được để lúa hỏng, không cho phép tiết lộ lúa ra bên ngoài, ai vi phạm sẽ chém đầu! Ngoài ra, để tên là lúa lai tạo cũng không được hay cho lắm, cứ gọi nó là lúa Thái Bình đi, ngụ ý thiên hạ thái bình!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan đồng thanh hô…
Nữ đế nhìn ruộng lúa tươi tốt, hai mắt nàng tràn ngập hy vọng.
Có giống lúa Thái Bình cho sản lượng tốt thế này thì chắc chắn Đại Võ của nàng sẽ vững chắc, bách tính của Đại Võ chắc chắn sẽ có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp, thiên hạ của nàng chắc chắn sẽ thái bình mỹ mãn!
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, người đã mang tới tất cả những điều này: “Ái khanh, hai năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi! Vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng, ngươi đã nghiên cứu ra một giống lúa mới giúp định quốc an bang!”
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: “Cũng không tính là vất vả, bởi vì vi thần đứng bên cạnh một người vĩ đại! Có người đó gạt bỏ mọi chông gai thì thần mới nghiên cứu ra được loại lúa này! So với người đó thì thần còn kém xa.”
Nữ đế mỉm cười và lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn rồi! Hai năm nay ngươi đứng đầu nghiên cứu lúa Thái Bình, trong đó ngươi đã phải đối mặt với rất nhiều dị nghị và hiểu lầm, song ngươi vẫn nhẫn nhịn! Theo trẫm thấy, ngươi chính là một người vĩ đại! Ngươi đã dùng hai vai của mình để gánh vác bầu trời của Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm thầm cười khổ, hắn không giải thích gì nhiều, bởi có giải thích thì bọn họ cũng không hiểu.
“Nói thật, ái khanh đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình giúp định quốc an bang, không chỉ có công mở rộng bờ cõi lãnh thổ mà còn có công tạo phúc cho dân chúng! Thế nhưng ngươi đã là thừa tướng, lại còn là Trung Dũng Công của triều đình, dưới một người trên vạn người, trẫm không biết phải thưởng cho ngươi gì nữa! Ngươi nói cho trẫm ngươi muốn cái gì đi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi cái đấy!” Nữ đế lớn giọng nói.
Nhất thời, ánh mắt hâm mộ và đố kị của bách quan đều đổ dồn về Lâm Bắc Phàm! Lời hứa này của nữ đế đúng là quá hấp dẫn!
Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói: “Đa tạ bệ hạ! Nhưng vi thần đã là thừa tướng, quyền cao chức trọng, không thiếu cái ăn cái mặc, hình như thần cũng chẳng cần gì cả!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Có công không thể không thưởng, ngươi không muốn cũng không được!”
“Nếu đã vậy thì vi thần chỉ mong mỗi năm triều đình hãy hỗ trợ một nghìn vạn lượng kinh phí để thần tiếp tục nghiên cứu lúa Thái Bình, cho ra sản lượng lương thực nhiều hơn, để nhiều người dân được ăn cơm hơn!”
Nữ đế kinh ngạc: “Ngươi chỉ muốn tiền để nghiên cứu lúa Thái Bình thôi hả?”
“Đúng vậy, đây chính là yêu cầu của thần!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, bệ hạ nghĩ mà xem, chúng ta đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình với sản lượng lớn, chứng tỏ phương hướng chúng ta đi là đúng, tại sao chúng ta không tiếp tục nghiên cứu chứ?”
“Giờ mới là đời đầu mà đã có thể tăng sản lượng gấp năm lần! Đợi đến đời thứ hai biết đâu sẽ tăng năm, sáu lần! Còn lần thứ ba, thứ tư nữa? Cứ tiếp tục nghiên cứu, biết đâu lại cho ra một loại lúa nước siêu cấp khác năm trăm cân một mẫu thì sao!”
“A!” Ba vị phản vương tức điên lên.
Bọn họ chỉ hận không thể xông ra ngoài để bóp nát, ăn tươi nuốt sống cái tên loạn thần giặc tử này.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ tiểu nhân, gian tặc, ngươi đừng có mà đắc ý! Dựa vào những gì ngươi đã làm, sớm muộn gì ngươi cũng vào thiên lao thôi! Ngày này chắc chắn sẽ không còn xa đâu!” Ký Bắc vương lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cảm ơn lời tốt lành của ngươi, mà khoan đã, chắc các ngươi không đợi được đến ngày đó đâu! Ta sẽ thường xuyên tới thăm các ngươi, ta cứ thích dáng vẻ các ngươi ngứa mắt mà không làm gì được ta đấy!”
“A!” Ba vị phản vương lại phát điên.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây!”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “À đúng rồi, ta còn có một món quà tặng cho các ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, có hai quan sai bưng một cái chuông lớn tới.
“Có phải trông rất quen hay không?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ta thấy các ngươi cứ tặng tới tặng lui cái này cho nhau nên đặc biệt lưu ý, rồi ta đã mang nó đến đây cho các ngươi, để các ngươi và nó trông coi lẫn nhau!”
Ba vị phản vương đen mặt, bọn họ nghiến răng, trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Ngươi là đồ tiện nhân!”
“Không cần phải cảm ơn ta đâu, vốn dĩ ta là một người thích giúp đỡ người khác mà, tạm biệt nhé!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi, hắn tới một thiên lao khác.
!
!
Gian phòng giam đó là nơi giam giữ thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.
Lúc này, thái tử Đại Hạ đang đứng trước bàn đọc sách luyện thư pháp, trông vô cùng thư thái.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta chỉ nở nụ cười nhạt: “Lâm đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi mà đến đây thế? À không, giờ chắc phải gọi ngươi là Lâm thừa tướng rồi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Tham kiến thái tử điện hạ! Ta mới được phong làm thừa tướng mấy ngày mà ngươi đã biết rồi! Ngươi ở trong thiên lao thì làm sao mà biết được vậy?”
“Đơn giản lắm!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Mặc dù bản cung bị nhốt ở đây song các ngươi chưa từng ngược đãi bản cung, ăn mặc các thứ đều đầy đủ hết! Bản cung đã trích một ít trong số đó ra là mấy tên lính đều nói hết! Cơ mà mong Lâm đại nhân đừng trách phạt bọn họ!”
“Chỉ cần không phạm phải vấn đề quy tắc thì bản quan cũng lười tính sổ bọn họ!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hạ Thiên Khung buông cây bút trong tay xuống, hắn ta đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm đại nhân, khó khăn lắm ngươi mới có thời gian rảnh rỗi tới thăm bản cung, bản cung rất vui, chúng ta làm một ly nhé, ngươi thế thế nào?”
“Điện hạ đã mời thì bản quan cũng không dám từ chối!”
Thời gian một ấm trà trôi qua, Lâm Bắc Phàm tiến vào bên trong nhà lao.
Hai người ngồi bên một cái bàn rượu nhỏ, trên bàn bày rượu và chút đồ ăn. Hai người vừa uống, vừa nói cười chuyện trò.
Hạ Thiên Khung uống rượu, đoạn cảm thán: “Nói thật lòng, uống rượu phải có người uống cùng mới đúng vị! Trước kia bản cung ở đây toàn uống một mình, tự nói chuyện với mình, chán vô cùng.”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi có thể mời bọn lính uống cùng ngươi cơ mà!”
Hạ Thiên Khung lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Người ta thường hay nói uống rượu mà gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng không đủ! Uống rượu ấy à, là phải tìm tri kỉ mới được! Bằng không sẽ thành đàn gảy tai trâu, rượu cũng mất đi một phần vị!”
“Bản cung mang chí lớn thiên hạ, còn mấy tên lính kia chỉ canh gác phòng giam hoặc là làm tạp vụ trong kinh thành, sao có thể có cùng chủ đề mà nói chuyện với bản cung! Bản cung nói gì bọn họ cũng không hiểu, bọn họ nói gì bản cung cũng chẳng thấy hứng thú! Hai bên không hợp nhau thì thà không uống còn hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Thái tử điện hạ nói phải!”
Hạ Thiên Khung mở cây quạt trong tay, hắn ta chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “Đây là một trong những nơi quan trọng của kinh thành Đại Võ, cũng chỉ có Lâm đại nhân ngươi… mới xứng làm tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi!”
“Không hề, bản cung tin vào trực giác của mình!”
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sáng rực: “Nghe đâu ngày xưa khi bản cung tới chơi Đức Thiên Phủ, lúc sắp rời đi ngươi đã kiến nghị với triều đình là giữ bản cung lại, bởi bản cũng sẽ uy hiếp đến Đại Võ và có thể gây ra chiến tranh!”
“Nếu khi ấy triều đình Đại Võ nghe lời của ngươi thì e là không có trận chiến Hổ Lao Quan sau này rồi! Thế nên cả Đại Võ người hiểu bản cung nhất là ngươi, ngươi mới là tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng ta cũng là kẻ địch của nhau!”
“Thực ra cũng có thể coi là kẻ địch, ai vì chủ nấy mà thôi!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Ngươi xem hiện giờ ta không còn tranh giành lợi ích nữa, đã thế còn có thể ngồi xuống uống rượu chuyện trò, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn nói: “Cũng phải!”
“Vốn dĩ đã là vậy! Giữa chúng ta vốn dĩ không thù không oán, chỉ là bởi lập trường quốc gia nên mới đối địch nhau thôi! Tới giờ bản cung vẫn rất tán thưởng ngươi, nếu ngươi là người Đại Hạ thì tốt biết bao!” Hạ Thiên Khung tiếc nuối nói.
Lâm Bắc Phàm rót cho hắn ta một ly: “Thái tử điện hạ, dù ta có là người Đại Hạ thì cũng sẽ không làm việc cho ngươi đâu! Phải biết rằng nhân tài cần mảnh đất phù hợp dành cho mình thì mới có thể phát triển được!”
“Giống như những gì ta nói trước kia ấy, quất sinh trưởng ở Hoài Nam là cây quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại là cây quất! Ta mà ở Đại Hạ thì không thể phát huy tài năng của mình! Đại Hạ không có thứ mà ta muốn! Chỉ có ở Đại Võ thì ta mới như cá gặp nước!”
Chương 672 Làm việc quá tuyệt
Hạ Thiên Khung xòe tay ra, mỉm cười: “Chẳng phải do ngươi tham tiền hay sao? Ngươi chỉ cần theo bản cung tới Đại Hạ, ngươi muốn tham gì cũng được, muốn có gì có cái nấy, bản cung cho ngươi hết!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thái tử điện hạ, tới giờ mà ngươi vẫn còn muốn mời chào ta à?”
“Đó là điều đương nhiên! Tới giờ bản cung mới phát hiện ngươi là một nhân tài như thế nào, rõ ràng ngươi là một kỳ tài tuyệt thế, một yêu nghiệt ngàn năm có một!”
Hạ Thiên Khung lớn giọng nói: “Từ lúc ngươi lên làm phủ doãn Đức Thiên Phủ, dân chúng đều an cư lạc nghiệp!”
“Ngươi dẫn binh đánh trận, đông chống tám mươi vạn binh mã Đại Hạ ta, nam chống năm mươi vạn đại quân của Giang Nam vương, tây chống đại quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, bắc chống đại quân võ giả của Ký Bắc, bốn trận toàn thắng, thắng vô cùng đẹp mắt!”
“Chỉ có ngươi mới có thể thắng cả ngàn vạn binh mã như vậy! Có được một người như ngươi là có thể ổn định đất nước.”
Hạ Thiên Khung lại đưa ra lời mời: “Lâm đại nhân, chỉ cần sau này ngươi theo bản cung về Đại Hạ, chức thừa tướng chắc chắn sẽ là của ngươi! Thậm chí phong ngươi làm vương cũng không thành vấn đề! Tóm lại là tất cả những gì ngươi có ở Đại Võ thì bản cung đều cho ngươi, thậm chí còn cho nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhưng ta là một tham quan gian thần!”
“Song ngươi tham có mức độ, gian có cái lý của gian!”
Hạ Thiên Khung lập tức nói: “Mấy hôm nay bản cung đã suy nghĩ và quan sát, phát hiện ngươi chỉ ra tay với những tên tham quan, trước nay chưa từng làm hại đến người dân! Ngươi đối xử với dân chúng rất tốt, cũng bởi có ngươi mà dân chúng trong kinh thành mới được sống giống con người! Về mặt pháp lý thì ngươi là một tên tham quan, nhưng về mặt đạo đức thì ngươi lại là một vị quan tốt!”
“Sở dĩ ngươi trở thành gian thần là bởi trung thần không thể sống được! Chỉ có gian hơn bọn họ, tham hơn bọn họ thì ngươi mới có thể tiếp tục sống, chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Thế nhưng ta đã bắt ngươi, khiến ngươi trở thành tù nhân mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm! Đã thế ta còn kéo Đại Hạ xuống bùn, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
“Hồi đầu đúng thật là bản cung rất hận ngươi! Thế nhưng khi nghĩ kỹ lại thì đó là do bản cung đã đánh giá thấp ngươi mới dẫn đến cục diện như vậy!”
Hạ Thiên Khung cười khổ: “Bản cung đã sai, bản cung có tội! Thế nhưng sự thật nó là như vậy, bản cung không thể thay đổi được, chúng ta nên nhìn về tương lai! Tương lai bản cung cần ngươi!”
Lâm Bắc Phàm và Hạ Thiên Khung cụng ly, hắn nói: “Đa tạ thái tử điện hạ đã hậu ái, ta thực không dám nhận! Thái tử điện hạ, ngươi có biết ta thích điểm nào ở ngươi nhất không?”
“Điểm nào?” Hạ Thiên Khung hỏi.
“Ta thích nhất là lòng khoan dung của ngươi! Dù ta là kẻ địch của ngươi, hại ngươi trở thành phạm nhân, hại Đại Hạ bị kéo xuống bùn khó mà đi lên được mà ngươi vẫn tha thứ cho ta, lại còn mời ta về làm việc trợ giúp ngươi!”
“Ta còn thích sự tự nhìn nhận, tự suy ngẫm lại của ngươi, lúc nào ngươi cũng kiểm điểm bản thân!”
“Ta còn thích thái độ của ngươi! Dù ở trong thiên lao nhưng ngươi vẫn bình thản, không đau buồn cũng không quá vui vẻ!”
“Những điều này… là phẩm chất mà một minh chủ nên có!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chẳng trách lúc ở Đại Hạ ngươi lại đứng vững như núi Thái Sơn, không ai có thể dao động! Dù hiện giờ ngươi bị Đại Võ giam giữ song người ta vẫn cố hết sức để cứu ngươi, bởi vì ngươi xứng đáng!”
Hạ Thiên Khung hớn hở: “Thế ngươi có muốn đi theo bản cung không?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Ta là tham quan, ngươi là minh chủ, đạo không giống thì không thể chung thuyền!”
Hạ Thiên Khung không cam tâm, hắn ta nói: “Bản cung sẽ không từ bỏ ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Dù ngươi có từ bỏ hay không thì ta đã là thần của Đại Võ rồi! Người ta bảo trung thần không thể theo hai chủ, đổi một môn đình là chuyện ta không thể làm! Hơn nữa nữ đế cũng không bạc đãi ta, ta càng không làm được chuyện phản bội nữ đế!”
“Mặc dù trung thần không thể theo hai chủ, nhưng chim khôn phải lựa cây mà đậu!”
Hạ Thiên Khung vừa uống rượu vừa nói: “Nói thật lòng Lâm đại nhân à, mặc dù ngươi trèo cao song tình thế của ngươi cũng càng lúc càng nguy hiểm!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì ngươi công cao chấn chủ!”
Hạ Thiên Khung nói rõ ràng từng từ một: “Năng lực của ngươi quá mạnh, công lao quá lớn, nữ đế mê muội vô năng, hoàn toàn không thể kìm hãm ngươi! Đế vương ghen tị, nữ nhân cũng ghen tị, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành cái gai trong mắt nữ đế! Hiện giờ ngươi bình an vô sự, song sau này thì sao? Sau này ngươi vẫn có thể bình an vô sự sao?”
“Hơn nữa ngươi đã đắc tội hết bách quan văn võ trong triều!”
Hạ Thiên Khung rót rượu, hắn ta nói: “Nghe đâu ngươi lại đi lục soát nhà của bọn họ? Đã thế còn lục được rất nhiều ngân lượng?”
Lâm Bắc Phàm trả lời: “Không sai, mới vừa rồi ta đã đi lục soát nhà của bọn họ, thu được hơn bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu, tất cả đều được đưa đến Lâm phủ!”
Bàn tay rót rượu của Hạ Thiên Khung khẽ run. Cái tên này đúng là quá tuyệt!
Bốn nghìn vạn lượng vàng bạc châu báu mà hắn cũng lục được, đúng là đắc tội bách quan vô cùng!
Hắn chẳng chừa lại một tí gì cả!
Chương 673 Nghỉ ngơi lấy lại sức
Hạ Thiên Khung cạn lời: “Thế nên mối thù của bọn họ với ngươi thâm sâu tựa biển, ngươi xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ không bảo vệ ngươi đâu! Có thể nói trong triều đình, ngươi cô đơn một mình không có ai trợ giúp hết!”
“Do có cái danh tham quan, mặc dù ngươi làm được nhiều chuyện tốt song bách tính cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi xảy ra chuyện, biết đâu bọn họ còn vỗ tay mừng rỡ ấy chứ!”
“Thế nên tính mạng của ngươi toàn bộ dựa vào sự hỉ nộ ái ố của nữ đế! Nàng có thể sủng ái tán thưởng ngươi, bởi nàng cần ngươi!”
“Thế nhưng hiện giờ, các quan văn võ trong triều về cơ bản đều bị nàng khống chế, ba phản vương cũng vào thiên lao rồi, Đại Võ thống nhất, uy chấn tứ hải, nàng sẽ chẳng còn cần ngươi nữa, ngươi nói xem nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ cho phép một tên công cao chấn chủ như ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt mình sao?”
“Biết đâu hôm nào đó ngươi làm sai, để xả giận nàng có thể giết ngươi ấy chứ! Chuyện này không phải không có đâu!”
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng Lâm Bắc Phàm nghe hiểu, trong lòng hắn ta mừng rỡ, tiếp tục nói: “Thế nên chi bằng ngươi để lại một đường lui cho mình, bản cung luôn chào mừng ngươi!”
“Thái tử điện hạ, ngươi nói rất có lý, hiện giờ đúng là càng lúc ta càng nguy hiểm! Thế nhưng đó là chuyện sau này! Sau này thế nào thì để sau này nói! Có lẽ đợi đến lúc nữ đế muốn chặt đầu ta thì ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy: “Cảm ơn thái tử điện hạ đã xem trọng ta! Có điều thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về xử lý công vụ đây, hôm khác ta lại tới nói chuyện cùng thái tử điện hạ!”
Hạ Thiên Khung cũng đứng dậy, hắn ta mỉm cười: “Thường xuyên tới nhé, bản cung sẽ tiếp đã rượu ngon!”
“Đa tạ điện hạ, cáo từ!” Lâm Bắc Phàm rời khỏi thiên lao.
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: “Đúng là một vị thái tử thú vị, tới giờ mà vẫn còn muốn mời chào ta! Thế nhưng ngươi vĩnh viễn không biết ta đã để lại bao nhiêu đường lui! Đại Hạ của ngươi diệt vong rồi nhưng ta thì vẫn an toàn đấy!”
Lại vài ngày trôi qua, quân chinh bắc khải hoàn, điều này đồng nghĩa với việc Đại Võ kết thúc cục diện phiên vương tranh loạn, thống nhất thành một thể.
Nữ đế vui vô cùng, bách quan văn võ cũng vậy, tổ chức tiệc chúc mừng trong ba ngày. Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng trở về từ Ký Bắc.
Ngày thứ hai sau khi Ký Bắc vương bị bắt, bọn họ đã vội vã trở về thăm sư môn.
Một là để thăm sư môn xa cách đã lâu, hai là để hỏi sư môn và võ lâm Ký Bắc về tội trạng của Ký Bắc vương, ba là để bảo vệ sư môn, tránh cho triều đình tính sổ lên bọn họ.
Có Lâm Bắc Phàm bảo đảm, Thiết Kiếm Môn bình an vô sự. Tuy nhiên lúc bọn họ quay về, trông vẻ mặt vẫn u sầu.
“Công tử, ở quê phụ lão sống quá vất vả! Dọc đường gặp mười ngôi nhà thì chín ngôi nhà bỏ không, cực kì ít người, ruộng đồng hoang vu! Rõ ràng mới qua một năm mà lại biến thành như vậy!”
Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại cái tên Ký Bắc vương đáng chết kia, vì dã tâm của mình mà hắn ta bỏ mặc cuộc sống của dân chúng, biến quê hương chúng ta thành như vậy, đúng là muốn xông vào thiên lao để giết hắn ta quá mà!”
Mạc Như Sương túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, nàng mong chờ hỏi: “Công tử, ngươi có cách gì cứu quê hương chúng ta không?”
“Công tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới nghĩ được cách thôi!” Quách Thiếu Soái sốt sắng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ dâng tấu lên triều đình, đại xá thiên hạ, trùng tu lại Đại Võ! Ký Bắc ta chắc chắn sẽ không quên đâu!”
Hai người kia mừng rỡ: “Đa tạ công tử!”
Ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
Nữ đế ngồi trên cao, nói với giọng uy nghiêm: “Tới nay Giang Nam, Võ Tây, Ký Bắc đã được thu hồi, triều đình thống nhất thành một thể, uy chấn tứ phương! Tuy nhiên ba vùng đất kia đã bị ba phản vương hại đến mức không còn hình dạng, kinh tế suy thoái, dân chúng lầm than! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Thân là thừa tướng, Lâm Bắc Phàm không thể làm việc chểnh mảng: “Khởi bẩm bệ hạ, sau đại loạn ắt phải cai trị nghiêm minh để thiên hạ thái bình! Đây là chính sách mà vi thần đã đề ra để an dân, mời bệ hạ xem!”
Nữ đế vội nói: “Mau trình lên đây!”
Nữ đế mở ra xem, bên trên toàn chữ là chữ.
Nội dung chủ yếu của chính sách như sau.
Một là giảm bớt lao dịch và thu thuế.
Chỉ cần tới Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc khai hoang ruộng đồng, miễn thuế năm đầu tiên, năm thứ hai giảm một nửa thuế, năm thứ ba chỉ thu ba phần tư thuế là có thể giảm bớt gánh nặng cho dân chúng.
Hai là tận dụng lao động.
Do ba vị phản vương mưu mô hòng đoạt vị nên đã chiêu mộ rất nhiều lao động trẻ tuổi. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, dựa theo lựa chọn của bọn họ, thả bọn họ về quê làm ruộng, bên cạnh đó cổ vũ những người dân xa quê trở lại quê hương.
Ba là khuyến khích sinh đẻ.
Sinh nhiều con là có thể không phải lao dịch nữa.
Thực ra đây là một cách để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lâm Bắc Phàm đã kết hợp kinh nghiệm của các triều đại trước đó rồi vận dụng vào tình hình thực tế tại Đại Võ để viết ra những điều này.
Chương 674 Giống lúa mới
Nữ đế xem xong thì hài lòng vô cùng: “Cách này của ái khanh không tồi, rất hoàn mỹ, cực kì cụ thể! Các vị ái khanh xem xem, nếu không có vấn đề gì thì cứ theo vậy mà làm!”
Bách quan đọc xong, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra, nói: “Đúng thật là cách của thừa tướng rất hoàn mỹ, vi thần không có ý kiến gì hết! Chỉ là trong đó thừa tướng có viết trong vòng ba năm sẽ trùng tu Đại Võ, liệu có phải thừa tướng đã viển vông quá rồi không?”
“Đất Giang Nam vẫn chưa có nền móng, sau khi khuyến khích trồng ruộng, chỉ cần thời tiết ổn định thì năm sau chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt! Trong vòng ba năm chắc sẽ khôi phục được tám, chín phần!”
“Thế nhưng Võ Tây và Ký Bắc thì vô cùng khó khăn!”
“Đầu tiên, hai nơi này một nơi thì hanh khô ít mưa, một nơi thì giá rét, làm ruộng vô cùng khó khăn! Tới nay lại bị hai vị phản vương dày vò, dân số thưa thớt, ruộng đồng hoang vu, lương thực thiếu thốn!”
“Dưới tình hình này, muốn khiến hai nơi này khôi phục như ban đầu trong vòng ba năm là chuyện gần như không thể làm được! Dù có cho mười năm thì cũng chưa chắc đã hoàn thành được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tiền đại nhân nói đúng đấy! Song chắc chắn phải suy nghĩ kĩ càng thì vi thần mới đưa ra cách này!”
Tiền Viễn Thâm thỉnh giáo: “Mong thừa tướng đại nhân chỉ điểm cho hạ quan!”
“Đầu tiên, tất cả những gì Tiền đại nhân phán đoán đều dựa theo những kinh nghiệm trước đây! Song nay khác ngày xưa, Đại Võ chúng ta đã không còn là Đại Võ như ngày trước nữa!”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “Thứ nhất, chúng ta có thần khí xi măng, có thể nhanh chóng sửa chữa xây dựng công trình thủy lợi, bảo vệ ruộng đồng, đẩy nhanh sản xuất lương thực!”
Tiền Viễn Thâm gật đầu: “Thừa tướng đại nhân nói phải, thần khí này có thể rút ngắn thời gian hai năm!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Tới nay Đại Võ đã thống nhất, lãnh thổ, sông núi nối liền! Chúng ta có tàu đệm khí, có thể vận chuyển nhanh chóng, thúc đẩy thương nghiệp phát triển, kèm theo đó là dân số, vật tư!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Món thần khí này có thể rút ngắn thêm hai năm nữa!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Năm nay kinh thành chúng ta mưa thuận gió hòa, lương thực dồi dào! Cộng thêm vật tư mà Đại Nguyệt, Đại Hạ cống nộp, lương thảo của triều đình chúng ta hết sức phong phú!”
“Với số lương thực vật tư ấy chúng ta tạm thời có thể nuôi bần nông ở ba nơi ấy, giúp bọn họ mở rộng việc trồng trọt! Như thế, dân số sẽ phục hồi, người trồng ruộng sẽ nhiều hơn, lương thực chắc chắn sẽ gia tăng!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Cách này có thể rút ngắn thêm một năm, vẫn còn năm năm nữa cơ!”
“Còn một điều cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Bệ hạ, vụ mùa thu đã tới, giống lúa nước lai mà vi thần trồng đã thu hoạch rồi! Loại lúa nước này có thể thích ứng với môi trường phức tạp, chỉ cần trồng nó là lương thực toàn quốc sẽ tăng bốn, năm lần! Vấn đề lương thực ở Ký Bắc và Võ Tây sẽ được giải quyết!”
“Giống lúa nước lai!”
Nữ đế không bình tĩnh được nữa, cả bách quan cũng vậy!
Từ năm ngoái, Lâm Bắc Phàm cứ nói muốn lai tạo giống lúa nước.
Hắn còn thề rằng chỉ cần mở rộng giống lúa này là lương thực sẽ tăng gấp bốn, năm lầm, giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!
Ban đầu mọi người còn chẳng quan tâm đến chuyện này!
Dẫu sao thì đây là một chuyện quá thần kỳ, thần kỳ đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng được! Ai ngờ chưa đầy hai năm mà hắn đã thành công!
Nữ đế vội nói: “Ái khanh, ngươi thực sự đã tạo ra một giống lúa có thể tăng sản lượng sao?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này sao thần dám lừa dối bệ hạ được?”
Nữ đế lại sốt sắng: “Thế giống lúa này ở đâu, mau cho trẫm xem!”
“Mời bệ hạ và bách quan di chuyển tới ruộng đồng!”
Nửa canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm đưa nữ đế và bách quan ra khỏi thành, tới địa bàn của hắn.
Nơi đây là ruộng đồng mà nữ đế ban thưởng cho hắn, tới nay đã lên đến cả ngàn mẫu, tất cả liên kết với nhau, trông vô cùng rộng rãi.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm cũng được coi là một địa chủ rồi.
Giờ đang là mùa thu, lương thực chín, mọi người đều bận bịu thu hoạch. Có điều lương thực của Lâm Bắc Phàm thì không.
“Bệ hạ nhìn xem, đây chính là giống lúa mới!” Lâm Bắc Phàm chỉ vào ruộng của mình, kiêu ngạo nói.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Đây là…”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm chau mày: “Thừa tướng đại nhân, thứ lỗi hạ quan không có mắt nhìn, đây là giống lúa lai tạo thật sao? Trông thì có vẻ tươi tốt nhưng cũng không khác những giống lúa khác là bao!”
Nữ đế cũng chau mày: “Đây là lúa lai giống thật hả? Sản lượng cũng không khác gì mấy…”
Những người khác đều gật đầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ không biết đấy thôi, đây đúng thật là giống lúa lai tạo! Đây là những cây mẹ đã được lai giống, không khác gì so với những giống lúa khác! Thế nhưng chỉ cần trồng chúng thì sang năm chắc chắn sẽ tăng sản lượng!”
“Nếu mọi người không tin thì để ta đưa mọi người tới một nơi khác, tới khi ấy mọi người sẽ hiểu thôi!”
Chương 675 Chỉ cần tiền
Lâm Bắc Phàm lại đưa mọi người tới một nơi khác.
Nơi này cũng đang trồng lúa, ruộng chưa đến hai, ba mẫu song lúa ở đây rất cao, gần như cao bằng người trưởng thành.
Hơn nữa bông lúa ở đây to hơn, mẩy hơn, trông cứ như một cái chổi nhỏ.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Giống lúa này…”
Lâm Bắc Phàm cực kì kích động, hắn nói: “Đây chính là lúa lai tạo chân chính! Năm ngoái, vi thần đã trồng một lô giống lúa này ở Quốc Tử Giám, lúc vụ mùa thu có để lại giống, tới mùa xuân năm nay đem ra trồng ở đây. Tới giờ cuối cùng lúa cũng lớn, dự báo một mùa bội thu! Bệ hạ xem xem, hạt lúa này có to hay không?”
Nữ đế kích động nói: “To!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cây lúa có cao hay không?”
Nữ đế lại kích động nói: “Cao!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Thế bông lúa có đẹp không?”
Nữ đế vẫn đang rất kích động: “Đẹp!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Đẩy mạnh trồng giống lúa này trên toàn quốc là có thể giải quyết vấn đề lương thực, đúng chứ?”
Nữ đế gật đầu: “Đúng! Nhất định có thể giải quyết!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị đại nhân, mọi người thấy sao?”
Bách quan đều kích động.
“Lúa tốt! Đúng thực là một giống lúa tốt!”
“Cả đời này bản quan chưa từng thấy giống lúa nào tốt như vậy, trông cao to và đẹp quá!”
“Chỉ cần trồng nó trên toàn quốc là chắc chắn có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!”
“Những vấn đề của Võ Tây, Ký Bắc cũng sẽ được giải quyết!”
“Có giống lúa thần kì này là chắc chắn Đại Võ của chúng ta sẽ ổn định! Ông trời đang giúp Đại Võ ta!”
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!”
“Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Có giống lúa vừa cao vừa khỏe này thì Đại Võ của nàng sao có thể không vững chắc, sao có thể không phát triển?
Sản lượng tăng gấp bốn, năm lần, đã thế lúa còn lớn được ở những khu vực hanh khô hay rét lạnh. Vấn đề cơm ăn của cả nước sẽ được giải quyết, đúng là một loại lương thực siêu cấp!
Thứ này còn trân quý hơn cả vàng bạc, bắt buộc phải trông chừng cẩn thận!
Nữ đế hạ lệnh: “Lập tức phái binh lính bảo vệ ruộng lúa giống mới này, không được để lúa hỏng, không cho phép tiết lộ lúa ra bên ngoài, ai vi phạm sẽ chém đầu! Ngoài ra, để tên là lúa lai tạo cũng không được hay cho lắm, cứ gọi nó là lúa Thái Bình đi, ngụ ý thiên hạ thái bình!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Bách quan đồng thanh hô…
Nữ đế nhìn ruộng lúa tươi tốt, hai mắt nàng tràn ngập hy vọng.
Có giống lúa Thái Bình cho sản lượng tốt thế này thì chắc chắn Đại Võ của nàng sẽ vững chắc, bách tính của Đại Võ chắc chắn sẽ có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp, thiên hạ của nàng chắc chắn sẽ thái bình mỹ mãn!
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, người đã mang tới tất cả những điều này: “Ái khanh, hai năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi! Vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng, ngươi đã nghiên cứu ra một giống lúa mới giúp định quốc an bang!”
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: “Cũng không tính là vất vả, bởi vì vi thần đứng bên cạnh một người vĩ đại! Có người đó gạt bỏ mọi chông gai thì thần mới nghiên cứu ra được loại lúa này! So với người đó thì thần còn kém xa.”
Nữ đế mỉm cười và lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn rồi! Hai năm nay ngươi đứng đầu nghiên cứu lúa Thái Bình, trong đó ngươi đã phải đối mặt với rất nhiều dị nghị và hiểu lầm, song ngươi vẫn nhẫn nhịn! Theo trẫm thấy, ngươi chính là một người vĩ đại! Ngươi đã dùng hai vai của mình để gánh vác bầu trời của Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm thầm cười khổ, hắn không giải thích gì nhiều, bởi có giải thích thì bọn họ cũng không hiểu.
“Nói thật, ái khanh đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình giúp định quốc an bang, không chỉ có công mở rộng bờ cõi lãnh thổ mà còn có công tạo phúc cho dân chúng! Thế nhưng ngươi đã là thừa tướng, lại còn là Trung Dũng Công của triều đình, dưới một người trên vạn người, trẫm không biết phải thưởng cho ngươi gì nữa! Ngươi nói cho trẫm ngươi muốn cái gì đi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi cái đấy!” Nữ đế lớn giọng nói.
Nhất thời, ánh mắt hâm mộ và đố kị của bách quan đều đổ dồn về Lâm Bắc Phàm! Lời hứa này của nữ đế đúng là quá hấp dẫn!
Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói: “Đa tạ bệ hạ! Nhưng vi thần đã là thừa tướng, quyền cao chức trọng, không thiếu cái ăn cái mặc, hình như thần cũng chẳng cần gì cả!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Có công không thể không thưởng, ngươi không muốn cũng không được!”
“Nếu đã vậy thì vi thần chỉ mong mỗi năm triều đình hãy hỗ trợ một nghìn vạn lượng kinh phí để thần tiếp tục nghiên cứu lúa Thái Bình, cho ra sản lượng lương thực nhiều hơn, để nhiều người dân được ăn cơm hơn!”
Nữ đế kinh ngạc: “Ngươi chỉ muốn tiền để nghiên cứu lúa Thái Bình thôi hả?”
“Đúng vậy, đây chính là yêu cầu của thần!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, bệ hạ nghĩ mà xem, chúng ta đã nghiên cứu ra lúa Thái Bình với sản lượng lớn, chứng tỏ phương hướng chúng ta đi là đúng, tại sao chúng ta không tiếp tục nghiên cứu chứ?”
“Giờ mới là đời đầu mà đã có thể tăng sản lượng gấp năm lần! Đợi đến đời thứ hai biết đâu sẽ tăng năm, sáu lần! Còn lần thứ ba, thứ tư nữa? Cứ tiếp tục nghiên cứu, biết đâu lại cho ra một loại lúa nước siêu cấp khác năm trăm cân một mẫu thì sao!”
Bình luận facebook