• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 676-680

Chương 676 Độc quyền lúa giống

“Một loại lúa nước siêu cấp khác năm trăm cân một mẫu!” Nữ đế kinh ngạc.

Phải biết rằng hiện giờ loại lúa nước này trung bình cho ra một trăm cân trên một mẫu. Thu hoạch được một trăm bảy mươi lăm cân trên một mẫu đã được coi là bội thu rồi!

Như giống lúa Thái Bình mà Lâm Bắc Phàm nghiên cứu đã nâng cao sản lượng hơn năm mươi cân, đó đã là thành tựu khiến người ta phải khiếp sợ rồi.

Hiện giờ hắn còn nói phải nghiên cứu ra giống lúa nước có sản lượng năm trăm cân một mẫu! Chuyện này…

Mặc dù hơi khoa trương nhưng nghe rất có hi vọng! Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, ngươi thật sự làm được sao?”

“Bệ hạ, chuyện thành hay bại là do con người!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đến lúa Thái Bình cho sản lượng một trăm năm mươi cân một mẫu mà chúng ta cũng nghiên cứu được thì lúa năm trăm cân một mẫu còn xa vời sao? Dù không đạt được năm trăm cân thì cũng phải khoảng hai trăm cân, những điều này đều có hi vọng hoàn thành được. Như vậy là đủ để giải quyết vấn đề cơm ăn của rất nhiều người!”

“Ngươi nói cũng phải!”

Nữ đế rất tán thành, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm mà cảm động vô cùng: “Ái khanh, ngươi lại lập đại công rồi, nhưng lại không nhận thưởng, đã thế còn đau đáu vấn đề cơm ăn của nhân dân. Đại Võ ta cần một trụ cột như ngươi! Có ngươi là niềm vinh hạnh của trẫm và đất nước này!”

Lâm Bắc Phàm cũng cảm động vô cùng, bởi vì nữ đế nói hay quá!

Hắn vì Đại Võ, vì bách tính chứ tuyệt đối không phải vì tiền!

Nhân cách của hắn vĩ đại, thánh nhân trông thấy hắn còn phải quỳ xuống!

Lúc bấy giờ, nữ đế lại ngoảnh đầu nhìn Hộ bộ thượng thư: “Tiền ái khanh, bắt đầu từ năm nay, năm nào cũng chuẩn bị một nghìn vạn lượng để làm kinh khí nghiên cứu lúa nước cho Lâm ái khanh!”

“Thần đồng ý việc ủng hộ thừa tướng đại nhân tiếp tục nghiên cứu lúa nước, song mỗi năm chi một nghìn vạn lượng thì… liệu có nhiều quá không?”

Tiền Viễn Thâm có hơi không vui: “Vi thần cho rằng không cần dùng nhiều tiền như vậy, ba, bốn trăm vạn lượng là đủ rồi.”

“Im miệng! Ngươi đúng là kẻ ngoài nghề mà đòi dạy đời người trong nghề!”

Lâm Bắc Phàm quát: “Ngươi tưởng ba, bốn trăm vạn là đủ để nghiên cứu lúa nước ư? Đúng là quá ngu muội! Ngươi cho người khác ba, bốn trăm vạn lượng đi, xem họ có thể nghiên cứu ra lúa Thái Bình hay không?”

Tiền Viễn Thâm lập tức á khẩu: “Ta…”

Lâm Bắc Phàm nói với giọng đanh thép: “Ta cho ngươi hay, nếu không phải ta tự bỏ tiền túi thì một nghìn vạn lượng cũng chẳng đủ đâu! Ngươi lại muốn bớt tiền, làm chậm trễ việc nghiên cứu lúa nước, không cho bách tính có cơm ăn, đúng là xảo quyệt mà! Đồ không có nhân tính!”

Tiền Viễn Thâm bị chặn họng nên rất ấm ức.

Ta chỉ lắm lời một tí thôi mà?

Ấy vậy mà bị ngươi mắng là kẻ xảo quyệt, không có nhân tính!

Thôi được rồi, về sau ta không thèm lắm miệng nữa, dẫu sao thì cũng không phải tiền của ta!

“Không ngờ ái khanh lại phải bỏ ra nhiều như vậy, thật sự vất vả cho ngươi quá rồi!”

Nữ đế đau lòng nói: “Tiền ái khanh, ngươi không cần phải tranh cãi nữa, cứ một nghìn lượng mà làm! Có khổ cũng không được để trung thần khổ, có mệt cũng không được để quan tốt mệt!”

“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu!” Lâm Bắc Phàm cảm động không thôi.

Sau này mỗi năm hắn sẽ cuỗm được một nghìn vạn lượng!

Bách quan chán nản, hắn là mà trung thần ư? Hắn mà là quan tốt ư? Hừ!

Bách quan văn võ bốc bừa một người cũng phúc hậu hơn hắn!

“Cơ mà bệ hạ, mặc dù tính ứng dụng của lúa Thái Bình rất tốt, sản lượng cũng cao, nhưng nó vẫn có khuyết điểm!” Lâm Bắc Phàm lại bảo.

Nữ đế chau mày: “Ái khanh, nó có khuyết điểm gì?”

Lâm Bắc Phàm bẩm báo: “Khuyết điểm thứ nhất là vị của nó không ngon cho lắm, khi ăn không được tròn vị và thơm như lúa nước thông thường!”

Hai đầu mày của nữ đế giãn ra, nàng mỉm cười: “Đây không phải khuyết điểm gì lớn, chỉ cần cho mọi người có cơm ăn thôi là đủ! So với việc đói bụng thì vị và hương thơm có là gì, không phải chuyện gì to tát hết!”

“Bệ hạ nói phải! Khuyết điểm thứ hai chính là… loại lúa này không nhân chủng được!”

Mọi người kinh ngạc: “Không nhân chủng được? Chuyện này…”

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh giải thích: “Bởi vì nguyên lí của lúa Thái Bình là lợi dụng ưu thế tạp chủng của mình, sau khi lai giống xong thế hệ lúa sau sẽ kế thừa những tính chất tốt, do đó cho sản lượng cao, tính thích ứng mạnh mẽ! Thế nhưng bản chất của nó là lai tạo từ nhiều loại giống khác nên thế hệ lúa sau sẽ xuất hiện sự chia tách gen, biểu hiện ở chỗ hình dạng của chúng không giống nhau!”

Bách quan nghe mà mông lung: “Nghĩa là sao?”

“Nói một cách thông tục thì đời lúa Thái Bình thứ nhất có thể cho sản lượng gấp bốn, năm lần! Đến đời thứ hai sản lượng sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ gấp khoảng hai lần mà thôi! Tới đời thứ ba thì hầu như không khác gì lúa nước bình thường! Thế nên lúa Thái Bình này bắt buộc phải chế tạo mỗi năm một lần, phải do chúng ta nuôi cấy mới đảm bảo được chất lượng!”

Sắc mặt mọi người lộ vẻ u sầu: “Hả? Lại còn vậy nữa?”

“Không có cách để tránh tình trạng này hay sao?” Nữ đế vẫn cố hỏi…
Chương 677 Về sau sẽ dùng đến

“Không có! Chỉ có trồng nhiều đời lúa, chọn những giống tốt, cho đến khi tạo ra được lúa nước có tính ổn định hơn thì mới được! Có điều chuyện này cần rất nhiều thời gian, ngắn thì năm, sáu năm, dài thì ba, bốn chục năm! Vậy nên vi thần mới xin tiền hỗ trợ để nghiên cứu vấn đề này!”

Lâm Bắc Phàm lại bịa ra một cái lí do hợp tình hợp lý để kiếm kinh phí.

Nữ đế lớn giọng nói: “Bắt buộc phải nghiên cứu! Dẫu chỉ tăng sản lượng vài cân cũng là một tiến bộ rất lớn rồi!”

“Bệ hạ nói phải!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thực ra lúa Thái Bình không nhân giống được, trước mắt đây lại là một chuyện tốt!”

Nữ đế lấy làm lạ, hỏi: “Ái khanh ngươi nói vậy là sao?”

“Bệ hạ, thực ra lương thực cũng là một loại vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí lợi hại nhất!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Lúa Thái Bình cho sản lượng cao, ai cũng muốn có được nó! Thế nhưng muốn có được lúa Thái Bình thì chỉ có thể lấy từ chỗ triều đình chúng ta! Cứ thế, bọn họ sẽ phải chịu sự thống chị của triều đình ta, chẳng phải sao? Bọn họ có thể không nghe lệnh của triều đình ta sao? Về sau, Đại Võ có bị chia tách cũng khó!”

Hai mắt nữ đế sáng rực, bách quan cũng vậy!

Như Lâm Bắc Phàm nói, lương thực chính là vũ khí cực kỳ lợi hại! Có nó là dân chúng toàn quốc sẽ phải nghe theo triều đình!

Ai không nghe thì không có lương thực!

Nữ đế kích động nói: “Hay, hay lắm! Lúa Thái Bình đúng là một thứ tốt, trẫm thích vô cùng! Có nó rồi không những có thể định quốc an bang mà còn bảo vệ được quyền thống trị của triều đình, khiến thiên hạ một lòng với triều đình! Ha ha!”

“Bệ hạ nói phải!” Bách quan đồng thanh hô.

“Lâm ái khanh, lúa Thái Bình là do ngươi chế tạo ra, cũng do ngươi đẩy mạnh trồng trên cả nước, giúp nhân dân cả nước có lương thực để ăn! Ngoài ra, ngươi còn nghĩ ra cách khôi phục nguyên khí! Cố gắng trong ba năm, Đại Võ sẽ được tái tạo!”

“Bệ hạ, tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

Nhận được mệnh lệnh của nữ đế xong, Lâm Bắc Phàm bèn lập tức bắt đầu bận rộn.

Hắn triệu tập bách quan văn võ, phổ biến cách khôi phục nguyên khí cho bọn họ.

Kế sách rất hay, nhưng quan trọng là thực hiện như thế nào.

Nếu những kẻ bề dưới không nghe lời, không cố gắng chấp hành thì kế sách có tốt đẹp cách mấy đi chăng nữa cũng vô dụng.

Thế nên Lâm Bắc Phàm đã nói thẳng.

Hắn sẽ kiểm tra đột xuất, một khi phát hiện có người không cố gắng thì sẽ lập tức hỏi tội.

Không những hỏi tội mà còn lục soát nhà nữa.

Nếu tình hình nghiêm trọng còn có thể chặt đầu.

Bách quan run như cầy sấy, ai cũng gật đầu đồng ý.

Hiện giờ bọn họ hơi không sợ nữ đế nữa, ngược lại cực sợ Lâm Bắc Phàm.

Nữ đế còn nói lí, còn quan tâm đến thể diện của hoàng gia, bảo vệ pháp độ của triều đình, còn Lâm Bắc Phàm thì ngang ngược, không nể tình gì cả.

Hắn sẽ thực sự đi lục soát nhà, lục soát cực kì ghê gớm luôn!

Không cần biết tiền bạc châu báu của ngươi ở đâu, hắn đều có thể tìm ra. Nếu lai lịch không rõ ràng thì hắn sẽ cuỗm đi hết.

Tham quan không sợ quan thanh liêm, mà sợ nhất là quan còn tham hơn cả tham quan!

Lâm Bắc Phàm tham hơn bọn họ, quyền lực cũng cao hơn bọn họ, hắn còn chẳng nể tình riêng, ấy mới là điều đáng sợ nhất!

Vậy nên cách khôi phục nguyên khí này đã được tiến hành một cách thuận lợi. Bên cạnh đó việc nhân rộng trồng lúa Thái Bình cũng không gặp trắc trở gì.

Ba nơi Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc đều không còn lương thực, hiện giờ triều đình cung cấp lương thực miễn phí thì ai mà chẳng muốn?

Bách quan văn võ tận mắt trông thấy giống lúa này cho sản lượng cao, bọn họ còn muốn xin Lâm Bắc Phàm một ít…

Buổi tối, tại thư phòng Lâm phủ, Lâm Bắc Phàm vẫn đang làm việc, thực thi chính sách khôi phục nguyên khí.

Còn Mạc Như Sương thì ở trong phòng bếp, nàng đang bận bịu nấu tổ yến.

Lý Sư Sư bước tới, trông thấy Mạc Như Sương mặt mày toàn tro đen bèn mỉm cười: “Như Sương, ngươi đang làm gì thế?”

“Ta đang nấu tổ yến cho công tử!” Mạc Như Sương nói.

“Chút chuyện nhỏ này giao cho người làm là được rồi!” Lý Sư Sư nói.

Mạc Như Sương lắc đầu: “Không được đâu, vì quê hương ta mà công tử đã làm rất nhiều chuyện, ta thực sự không biết phải báo đáp thế nào, nên mới nấu một bát canh cho hắn, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm được!”

“Hóa ra là vậy, Như Sương, ngươi có lòng rồi, thiếp thân sẽ giúp ngươi!” Lý Sư Sư mỉm cười.

Mạc Như Sương có hơi kinh ngạc: “Sư Sư, ngươi biết nấu tổ yến sao?”

Trong ấn tượng của nàng, Lý Sư Sư là một thuộc kiểu mẫu con gái nhà quyền quý, tinh thông cầm kỳ thi họa, thơ ca các thứ, mười ngón tay không dính nước xuân, sao nàng lại biết làm những việc này.

“Thực ra ở nhà rảnh rỗi buồn chán nên ta đã học, nấu cơm xào đồ ăn ta đều biết một chút, biết đâu sau này sẽ dùng đến!” Lý Sư Sư nhẹ nhàng xắn tay áo lên, nàng mỉm cười.

Mạc Như Sương không hiểu: “Về sau sẽ dùng đến?”

Chỉ cần ngươi ở Lâm phủ thì sẽ có người hầu hạ, sao phải dùng đến chứ?
Chương 678 Giảng hòa

Lý Sư Sư cảm thấy mình hơi lỡ miệng, nàng bèn lắc đầu cười: “Chuyện này về sau ngươi sẽ biết, chỉ hi vọng ngày đó sẽ mãi mãi không tới! Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau nấu tổ yến đi thôi!”

“Ừm được…” Mạc Như Sương gật đầu.

Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, cuối cùng tổ yến cũng được nấu xong, hai nữ tử thấy thích vô cùng.

“Để ta mang lên luôn cho công tử, ta đi trước đây Sư Sư!” Mạc Như Sương vui vẻ bưng tổ yến đi.

“Như Sương, đợi đã!” Lý Sư Sư gọi.

Mạc Như Sương bèn quay đầu hỏi: “Sư Sư, còn có chuyện gì sao?”

Lý Sư Sư bước tới, nói thầm bên tai Mạc Như Sương: “Như Sương, thực ra ngươi muốn báo đáp tướng công còn có một cách tốt hơn…”

Mạc Như Sương nghe xong thì đỏ mặt, nàng ta lí nhí nói: “Ta bưng tổ yến qua đã!”

Nói đoạn, nàng quay đầu đi luôn, trông cứ như đang chạy.

Lý Sư Sư gọi với lại: “Như Sương, nghĩ kĩ đi rồi báo cho ta nhé!”

Mạc Như Sương lại càng đi nhanh hơn, mặt nàng đỏ ửng.

Một lát sau, nàng tới thư phòng, gõ cửa rồi đi vào, trông thấy Lâm Bắc Phàm đang làm việc. Mạc Như Sương lại nhớ tới lời Lý Sư Sư nói, nàng thấy hơi ngại: “Công tử, đây là tổ yến vừa mới nấu, ngươi ăn luôn cho nóng!”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, cười: “Được! Ngươi cứ để trên bàn, tí nữa ta sẽ ăn!”

Mạc Như Sương bưng tổ yến tới, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang viết phương án phân phối lương thực.

Nàng không khỏi tò mò: “Lúa Thái Bình… là gì thế?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đây là loại lúa cho sản lượng cao mà triều đình sắp đẩy mạnh nuôi trồng, nó có thể chịu được nóng và lạnh. Trồng nó có thể giúp dân chúng có cơm ăn! Quê hương Ký Bắc của các ngươi cũng sẽ được chia nhiều hơn một ít!”

Mạc Như Sương cảm động vô cùng: “Đa tạ công tử!”

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện thuộc chức trách của ta!”

“Ừm!”

Mạc Như Sương khẽ gật đầu, song đôi mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của nàng càng lúc càng thâm tình, còn có phần hơi hoảng loạn, nàng âm thầm hạ quyết tâm.

Đợi Lâm Bắc Phàm ăn tổ yến xong, Mạc Như Sương bèn bưng đi.

Sau đó nàng tới tìm Lý Sư Sư, trông có vẻ ngại ngùng: “Sư Sư, ta nghĩ xong rồi…”

Một lát sau, Lý Sư Sư vội vã chạy vào, nàng vội bảo: “Tướng công, không xong rồi! Hình như Như Sương bị ốm rồi, nằm không động đậy trên giường luôn, ngươi mau tới xem sao!”

“Vậy sao?” Lâm Bắc Phàm nghi hoặc.

Mới nãy trông mặt nàng còn hồng hào, sao chớp mắt cái đã ốm rồi? Hơn nữa nàng là một võ giả, sao lại ốm được nhỉ?

“Để ta qua đó xem sao!”

Lâm Bắc Phàm tới phòng của Mạc Như Sương, phát hiện quả nhiên nàng đang nằm trên giường.

“Như Sương, ngươi sao thế, sao đột nhiên lại bị ốm?”

Sắc mặt Mạc Như Sương đỏ bừng: “Công tử, ta… ta không có bị ốm!”

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Không bị ốm? Thế ngươi…”

Đúng lúc ấy cửa kẹt một tiếng và đã bị khóa từ bên ngoài.

Sau đó có giọng nói của Lý Sư Sư truyền tới: “Tướng công, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thiếp thân về phòng nghỉ ngơi trước đây!”

Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương mong chờ và ngại ngùng nói: “Công tử, tấm lòng của tiểu nữ chắc ngươi cũng hiểu? Đêm nay… đêm nay ngươi đừng đi!”

Khoảnh khắc đấy, sao Lâm Bắc Phàm lại không hiểu “mưu kế” của hai nữ tử này, hắn mà còn từ chối nữa thì chẳng phải nam nhân nữa rồi!

Thế là hắn bèn bổ nhào đến không một chút do dự.

“Công tử, mong ngươi thương tiếc! Ưm…”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới buổi triều sớm, trông hắn sảng khoái vô cùng.

Lý Sư Sư bưng nước đường đỏ vào, mỉm cười: “Như Sương, từ nay về sau chúng ta là tỷ muội rồi!”

Mạc Như Sương đỏ mặt: “Ừm, Sư Sư tỷ tỷ!”

Lý Sư Sư vui mừng nói: “Như Sương muội muội!”

Thế là buổi tối, Lâm Bắc Phàm lại có thêm một nơi để đi.

Chỉ là chuyện này đã bị tiểu quận chúa biết được.

Trông nàng cứ như vừa bị đổ vại dấm vậy, thỉnh thoảng lại lườm Lâm Bắc Phàm khiến hắn phải nghi ngờ mình là một kẻ bội tình bạc nghĩa.

Lâm Bắc Phàm không hiểu: “Tiểu quận chúa, ta có bắt nạt quận chúa đâu, sao quận chúa cứ trừng ta mãi thế?”

Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi: “Hừ! Ngươi là đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt Như Sương tỷ tỷ! Ta phải trừng ngươi! Trừng chết ngươi thì thôi!”

Lâm Bắc Phàm phản bác: “Tiểu quận chúa, đấy mà là bắt nạt sao?”

Tiểu quận chúa hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ lại không?”

Lâm Bắc Phàm đập bàn: “Đấy là ve vãn tán tỉnh, giống như chúng ta bây giờ này!”

Tiểu quận chúa đỏ mặt.

Nàng lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, mắng một câu “đồ xấu xa” rồi chạy đi!

Lý Sư Sư che miệng cười, nàng nói: “Tướng công, ngươi lại khiến tiểu quận chúa tức giận rồi! Tiểu quận chúa còn nhỏ tuổi, khá ngây thơ, ngươi cứ nhường nàng đi!”

“Đúng vậy đó công tử, ngươi đi an ủi nàng đi, nàng sẽ hết giận mau thôi!”

Mạc Như Sương đẩy cánh tay của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm bèn đứng dậy: “Thôi được rồi, để ta đi an ủi quận chúa vậy!”

Hắn tới phòng ăn, phát hiện quả nhiên tiểu quận chúa đang nhìn chằm chằm canh gà đang đun và chảy nước miếng.

Trông thấy Lâm Bắc Phàm tới, nàng làm như không thấy, quay mặt sang một bên, tức giận như một đứa trẻ.

Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Tiểu quận chúa vẫn còn giận hả? Chúng ta là bạn tốt bao năm nay, không nên cãi nhau, phải khen đối phương thật nhiều vào mới đúng! Không được nhìn mãi vào khuyết điểm của đối phương, cũng không được tìm ưu điểm của đối phương!”

Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lát, thấy cũng phải, bèn gật đầu: “Được!”

“Như này đi, quận chúa khen ta một câu, ta khen quận chúa một câu, xong thì chúng ta giảng hòa, được không?”

Tiểu quận chúa lại gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Chương 679 Không uống say còn có thể làm gì?

“Quận chúa thông minh dễ thương, quận chúa khen trước đi!” Lâm Bắc Phàm cười.

Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong!”

Lâm Bắc Phàm lập tức giơ ngón cái: “Quận chúa đúng là có mắt nhìn!”

Tiểu quận chúa: “…”

Nàng lại nói: “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, túc trí đa mưu!”

Lâm Bắc Phàm lại giơ ngón cái: “Quận chúa thật thành thực!”

Tiểu quận chúa: “…”

Tiểu quận chúa ngẩng đầu, hùng hổ nói: “Ngươi có một người bạn cực kì ưu tú, họ Võ, tên Vân Oanh!”

Lâm Bắc Phàm lại giơ ngón tay cái lên: “Quận chúa thật có khiếu hài hước!”

Tiểu quận chúa: “Hự!”

Nàng điên lên: “A! Không chơi nữa, khen tới khen lui đều đang khen ngươi!”

“Không chơi nữa thật hả? Thế ta đi đây!”

Lâm Bắc Phàm nói, tiểu quận chúa lại bảo: “Ngươi đi đâu?”

Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: “Thân là quan phụ mẫu, ta phải đi khảo sát dân tình, tìm hiểu cái khổ của nhân dân!”

Tiểu quận chúa chậc một tiếng: “Có mà đi dạo phố ấy, còn nói rất chi là thoát tục vậy nữa!”

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Thế quận chúa có đi không?”

Tiểu quận chúa đảo mắt, nàng quay người nói: “Đi!”

Không thể không nói, cơn giận của tiểu quận chúa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lát thôi là nàng đã làm hòa với Lâm Bắc Phàm, hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.

Lúc này đang vào vụ thu hoạch mùa thu, do năm nay lương thực dồi dào nên mọi người ai cũng hớn hở, phố phường cũng vì vậy mà nhộn nhịp hơn.

Cả quãng đường, hai người đã ăn rất nhiều đồ ăn.

Tiểu quận chúa vừa ăn vừa nói: “Đồ xấu xa, không ngờ ngươi làm quan phụ mẫu cũng được đó chứ! Có ngươi quản lý, bách tính được ăn no, mặc ấm, thật tốt biết bao!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Tiểu quận chúa, hiện giờ dù sao ta cũng là thừa tướng rồi, quận chúa cho ta chút mặt mũi đi, đừng gọi là ta kẻ xấu xa nữa!”

“Biết rồi, thừa tướng xấu xa!”

Trông bản mặt đen sì của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa bèn cười khanh khách, cảm giác “mối thù” ban nãy của nàng đã được trả.

Đúng lúc ấy, bọn họ trông thấy một tên say rượu ngã bên góc tường. Rất nhiều người qua đường đang chỉ trỏ cười nhạo hắn ta.

“Hắn ta chính là Triệu Khoát, cái tên lí luận giấy ấy!”

“Đúng đó, hắn ta đã hại Đại Võ chúng ta tổn thất bốn mươi vạn binh mã!”

“Đúng là một tên phế vật! Không biết dẫn binh đánh trận mà còn ăn bổng lộc của triều đình, hại Đại Võ ta tổn thất trầm trọng! Nếu không có thừa tướng đại nhân giúp đỡ thì kinh thành này thất thủ rồi!”

“Đúng là bùn nhão chẳng trát nổi tường! Ọe!”



Lâm Bắc Phàm chau mày: “Sao Triệu Khoát lại ở đây, lại còn say bí tỉ nữa?”

Tiểu quận chúa than thở: “Trận chiến ấy là đả kích lớn đối với hắn ta! Thế nên sau khi trở về hắn ta mới trở nên như vậy, ngày nào cũng lấy rượu giải sầu, không màng thế sự, khuyên thế nào cũng không nghe!”

“Thực ra hắn ta cũng có năng lực, cũng biết cố gắng, con người cũng khá trượng nghĩa! Chỉ tiếc rằng hắn ta không gặp thời, đụng phải đại quân Ký Bắc, hầy!”

Lâm Bắc Phàm bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi bước tới.

Tiểu quận chúa gọi hắn: “Ngươi làm gì thế?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta gọi cho hắn ta tỉnh!”

Tiểu quận chúa bảo: “Ngươi có làm được không đấy, đừng có mà làm bừa!”

“Ai nói ta không làm được?”

Lâm Bắc Phàm tự tin vô cùng: “Là tế tửu Quốc Tử Giám, là thầy của thầy, làm gì có ai mà ta không thể dạy bảo chứ!”

“Giải tán giải tán, giải tán hết đi, có gì hay ho đâu mà xem!”

Lâm Bắc Phàm phất tay đuổi đám người đang châm chọc khiêu khích kia đi.

Mọi người trông thấy hắn thì đều chuồn hết, không ai dám nhiều lời.

Còn Triệu Khoát say bí tỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mở mắt, trông thấy bóng dáng quen thuộc bèn nở một nụ cười, giơ chai rượu trong tay lên.

“Hóa ra là thừa tướng đại nhân… được gặp mặt ngươi ở đây đúng thật là vinh hạnh! Hạ quan… hạ quan vẫn chưa chúc mừng ngươi thăng chức, ợ… uống một ly không?”

Lâm Bắc Phàm ngửi thấy mùi rượu xộc lên, hắn nhíu mày, nói: “Triệu Khoát, ngươi nhìn xem hiện giờ trông ngươi giống cái gì? Ngươi là con cháu Triệu gia, là quan viên của triều đình mà lại uống say bí tỉ, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Nhưng không uống say thì ta còn có thể làm gì?”

Triệu Khoát òa lên khóc: “Tại ta mà đại quân bốn mươi vạn người, tính mạng của bốn mươi vạn binh lính đều chôn tại đất Ký Bắc! Cũng tại ta mà các cao thủ tới hỗ trợ cũng bị Ký Bắc vương bắt đi, suýt chút nữa đã không trở về được! Tại ta mà Triệu gia bị triều đình gây sức ép, cuộc sống tươi đẹp cũng không còn nữa…”

“Tất cả đều là lỗi của ta!”

“Ta chính là tội nhân của triều đình, là tội nhân của Triệu gia, tội nhân của Đại Võ!”

“Ta không có bản lĩnh gì cả, đã thế còn học đòi người ta đi đánh trận!”

“Mẹ nó, ta chính là một tên phế vật, một tên bù nhìn!”

“Hu hu hu”

Tiếng khóc của hắn ta khiến người nghe phải đau lòng, người xem phải rơi nước mắt!

Nước mắt của nam nhi không dễ chảy, chỉ là chưa động vào nỗi đau của bọn họ mà thôi!
Chương 680 Hắn đã đủ đáng thương rồi

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Mặc dù trong trận chiến này ngươi đã sai, song không phải tất cả lỗi sai đều là của ngươi! Bất kể là vị tướng quân nào tới thì đều thua cả thôi! Ngươi sai là sai ở chỗ quá coi thường Ký Bắc vương, không hiểu rõ thực lực của Ký Bắc vương mà đã dẫn binh tiến tới Ký Bắc, phạm phải đại kỵ của binh gia!”

“Đúng vậy, ta đã phạm phải đại kỵ của binh gia! Ta học sách binh cả một đời, kết quả khi có chuyện lại phạm lỗi sai chí mạng như thế! Quả nhiên ta chính là một kẻ phế vật, ta không thích hợp đánh trận! Hu hu…” Triệu Khoát khóc càng đau lòng hơn.

Lâm Bắc Phàm nghe mà thấy phiền, hắn nói: “Đừng khóc nữa, nam nhân khóc lóc ỉ ôi còn ra thể thống gì? Hành binh đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Có vị tướng quân nào có thể bảo đảm mình nhất định sẽ thắng? Người ta thường hay nói thất bại là mẹ thành công! Ngươi hãy rút lấy kinh nghiệm từ trong thất bại, rút ra bài học để lần sau giành chiến thắng là được!”

“Đúng vậy, dẫn quân đánh trận ai mà chẳng có lúc thua? Đến cả tướng quân lợi hại nhất trong lịch sử cũng không làm được, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học, lần sau giành chiến thắng là được!” Tiểu quận chúa ở bên cạnh cổ vũ Triệu Khoát.

Dường như Triệu Khoát đã hiểu.

Hắn ta nghĩ đến những sách binh mà mình đã đọc trong suốt mấy năm nay, phát hiện không có ai thắng mãi cả!

Đến cả tướng quân lừng danh nhất ngày xưa, hay chiến thần Công Tôn Vô Địch của vương triều Đại Nguyệt cũng chết tại cứ điểm Phượng Hoàng đó thôi.

Hắn ta mang năm mươi vạn binh mã tới mà tất cả đều chôn vùi tại nơi đó. Cũng bởi thế mà Đại Nguyệt tán loạn, quốc gia suy tàn.

Nếu phải có một vị tướng quân tài giỏi nhất thì e chỉ có Lâm Bắc Phàm trước mắt này thôi!

Từ đầu năm đến bây giờ, hắn đánh bốn trận, trận nào cũng vô cùng khó khăn, kết quả qua tay hắn thì trận nào cũng dễ!

Trận đánh cuối cùng hắn còn chỉ cần nói miệng thôi cũng thắng!

Triệu Khoát động lòng, hắn ta hỏi: “Thừa tướng đại nhân, trước đây ngươi từng thua bao giờ chưa?”

Dường như hắn ta đang tìm chút gì đó an ủi trên người Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nhếch miệng: “Triệu Khoát, ngươi hỏi đúng người rồi đấy.”

Triệu Khoát kinh ngạc: “Đến thừa tướng cũng…”

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Từ nhỏ tới lớn ta đã trải qua rất nhiều chuyện! Thế nhưng dù là chuyện gì thì cũng đều thuận buồm xuôi gió! Học tập làm quan hay đánh trận đều vậy cả! Cả đời này ta chưa từng thua, ta không biết chữ thua viết kiểu gì!”

Triệu Khoát chấn kinh!

Cả đời này ta chưa từng thua, ta không biết chữ thua viết kiểu gì!

Câu nói này của hắn quá kiêu ngạo, cả đời này Triệu Khoát chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy!

Hắn ta ngừng khóc một lát, sau đó lại khóc lớn hơn!

“Hu hu!”

Tiểu quận chúa đứng bên cạnh sốt ruột: “Lâm Bắc Phàm, bảo ngươi đi an ủi người khác chứ không bảo ngươi đi kích thích người khác!”

Lâm Bắc Phàm tỏ ra rất vô tội: “Nhưng mà ta chỉ nói sự thật thôi mà!”

“Thì sự thật mất lòng!”

Tiểu quận chúa nhăn mặt lại, nàng thấy hơi mệt: “Ngươi tém tém lại chút đi có được không, đừng có phóng cái khí chất làm tổn thương người khác của ngươi nữa!”

“Được, thế thì ta tém tém lại vậy!”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục khuyên nhủ: “Triệu Khoát à, thực ra ta muốn nói với ngươi rằng thất bại thôi mà có gì to tát đâu, chúng ta không giống nhau, mỗi một người đều có những trắc trở riêng, ngươi nghĩ thông là ổn rồi!”

“Ngươi vẫn còn cơ hội để nếm trải mùi vị của sự thất bại, từ đó ngươi còn có thể lấy lại tinh thần, biến sự tức giận thành sự phấn đấu! Thế nhưng đến cơ hội này ta cũng chẳng có, chỉ có thể nếm trải sự cô đơn! Cảm giác này đắng cay biết bao, khó chịu biết bao, các ngươi có hiểu không?”

Hai người kia bị hấp dẫn: “Cảm giác cô đơn… như thế nào?”

“Vô địch thật cô đơn biết bao.”

“Vô địch thật đơn độc biết bao.”

“Một mình đứng trên đỉnh cao, gió lạnh không ngừng thổi tới.”

“Sự cô đơn của ta ai có thể hiểu được đây?”

Triệu Khoát, tiểu quận chúa: “Phụt!”

Triệu Khoát lại òa khóc, hắn ta khóc càng lúc càng bi thương, không thể dừng lại, khóc như xé đứt từng khúc ruột…

Tiểu quận chúa cũng tức giận: “Ngươi đừng mở miệng là khiến người khác tổn thương nữa được không? Hiện giờ ta rất muốn đánh người, ngươi có biết không vậy?”

Lâm Bắc Phàm lập tức khuyên: “Tiểu quận chúa bình tĩnh, đánh người không giải quyết được vấn đề đâu, song tiền thì được đấy!”

Tiểu quận chúa móc tiền ra rồi nhét vào trong lòng Lâm Bắc Phàm: “Cầm đi cầm đi, ngươi im miệng cho ta, được chưa hả?”

Sau đó nàng ngồi xổm xuống, khuyên bảo: “Lâm Bắc Phàm nói linh tinh đấy, ngươi đừng có nghe hắn nói…”

Triệu Khoát khóc sụt sịt: “Thực ra ta hiểu lời của thừa tướng đại nhân! Người với người không giống nhau, thừa tướng đại nhân là thượng nhân, còn ta chỉ là một tên phế vật, phế vật hàng thật giá thật! Hu hu…”

Tiểu quận chúa lại càng sốt ruột hơn: “Không phải! Hắn không có ý đó đâu…”

“Không sai, ý ta là vậy đấy!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Hiện giờ tất cả những gì ngươi có đều là do gia tộc của ngươi mang lại! Mạng của ngươi, sự vinh hoa phú quý, tiền bạc và cả võ công, tất cả đều do gia tộc của ngươi cho ngươi! Không có những thứ này thì ngươi đúng thật chỉ là một tên phế vật, sống còn chẳng bằng một người bình thường!”

Triệu Khoát: “Hu hu…”

Tiểu quận chúa điên tiết: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng nói nữa! Người ta đã đủ đáng thương lắm rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Có gì mà đáng thương? Người đáng thương thực sự còn chẳng khóc nổi kia kìa, bởi lẽ tim người ta đã chết hoàn toàn rồi! Còn Triệu Khoát vẫn có thời gian khóc lóc chứng tỏ hắn ta hạnh phúc hơn nhiều rồi còn gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom