• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 736-740

Chương 736 Ta có cách

“Bệ hạ, sở dĩ Đại Minh bị diệt vong là bởi rất nhiều nguyên nhân, song chủ yếu là bởi trong triều đình gian thần, tham quan hoành hành, đấu tranh giai cấp nghiêm trọng, thói quen khó sửa, lúc ấy người đứng đầu đất nước lại không thể xoay chuyển cục diện, cuối cùng đất nước chỉ có thể suy tàn, chỉ bảo vệ được chút thể diện cuối cùng mà thôi!” Lâm Bắc Phàm kể.

Nữ đế không nhịn được nghĩ đến cảnh ngộ của mình. Đất nước của nàng cũng đã đến cột mốc ba trăm năm! Nội bộ cũng đang bị tham quan gian thần hoành hành Đấu tranh giai cấp cũng đang diễn ra rất ác liệt, bách tính lầm than Bên cạnh đó còn bị phiên vương cắt cứ, dốc hết binh lực đi gây chiến, các nước mạnh khác thì nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể tiến vào Trung Nguyên!

Nếu Lâm Bắc Phàm không xuất hiện thì e là nàng cũng bất lực, chỉ còn cách tìm một chỗ chôn mình thôi!

“Ôi!” Nữ để thở dài một hơi.

Làm gì có hoàng triều Đại Minh nào chứ?

Có lẽ ái khanh đã cố ý bịa ra câu chuyện nước Đại Minh tương tự với Đại Võ, nhân cơ hội ấy để nhắc nhở trẫm rằng hãy làm một hoàng đế tốt, đừng làm một hoàng đế khiến nước mất nhà tan!

Đúng là có lòng, đúng là trung thành!

Đại Võ có ngươi đúng là một sự vinh hạnh!

Nữ đế trừng mắt nhìn bách quan văn võ trong triều, sau đó mỉm cười với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ý của ngươi trẫm hiểu, trẫm biết phải làm thế nào rồi!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, bệ hạ đang nói gì đấy? Sao ta chẳng hiểu vậy?

Bệ hạ lại hiểu sai gì rồi đúng không?

Lúc bấy giờ, nữ đế lại phất tay: “Trẫm phải làm một hoàng đế của thiên triều thượng quốc, chuyện hòa thân không phải nhắc đến nữa! Sau khi trở về hãy nói với tam hoàng tử Đại Viêm rằng hủy bỏ chuyện hòa thân! Nếu muốn đánh trận thì chúng ta sẽ tiếp!"

“Vâng thưa bệ hạ!” Bách quan đáp.

Tam hoàng tử Đại Viêm không đợi được đáp án mà mình muốn, hắn ta bèn trở về với vẻ không vui, sau đó thì thu dọn hành lý chuẩn bị về Đại Viêm.

Tối hôm ấy lúc Lâm Bắc Phàm trở về, tiểu quận chúa bèn quấn lấy hắn...

“Hôm nay lúc ở buổi triều sớm, tam hoàng tử Đại Viêm - Viêm Tinh Hà đã đề nghị chuyện hòa thân với nữ để tỷ tỷ đúng không, hắn ta muốn lấy ta hả?” Tiểu quận chúa nói với vẻ hung dữ.

Lâm Bắc Phàm trả lời, trông hắn bình thản vô cùng: “Đúng là có chuyện đấy, cơ mà ta đã giúp quận chúa dẹp chuyện hòa thân này rồi! Bởi vì ta biết chắc chắn quận chúa sẽ không đồng ý, thân làm bạn bè, quận chúa thấy ta đủ nghĩa khí không?"

Nói đoạn, hắn lại chọc gương mặt nho nhỏ của tiểu quận chúa, rất đàn hồi, chọc vui vô cùng.

Tiểu quận chúa vỗ cái tay nghịch ngợm của Lâm Bắc Phàm, nàng phẫn nộ nói: “Cái tên tam hoàng tử khốn khiếp đó dám mơ mộng đến bản quận chúa đây, hắn ta muốn lấy ta ư? Phi! Đúng là ăn mày mà đòi ăn xôi gấc, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được!"

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Thế quận chúa muốn thế nào?"

“Muốn thế nào?"

Tiểu quận chúa siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên là phải cho hắn ta một bài học nhớ đời rồi, khiến hắn ta biết ta không phải là người dễ bắt nạt đâu! Quận chúa tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng"

Lâm Bắc Phàm lại kinh ngạc: “Quận chúa muốn làm thế nào?"

“Đương nhiên là tẩn cho hắn ta một trận, cho hắn ta răng rơi đầy đất, phải gào khóc kêu cha gọi mẹ!” Tiểu quận chúa tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm vội khuyên nàng: “Tiểu quận chúa cứ từ từ đã! Hắn ta là tam hoàng tử Đại Viêm, thân phận đặc biệt, không thể xảy ra chuyện được! Hơn nữa bên người hắn ta có cao thủ đi theo bảo vệ, quận chúa không có cơ hội ra tay đâu!"

“Thế nhưng không ra tay thì ta không xả được cơn giận!” Tiểu quận chúa nói.

“Thực sự không cần đâu, hắn ta cũng chẳng sống được mấy năm nữa, không cần phải tính toán với một kẻ sắp chết đâu!"

Tiểu quận chúa: “Hả?"

Lâm Bắc Phàm họ khan một tiếng, đoạn bảo: “Ý của ta là tiểu quận chúa không trông thấy dáng vẻ của hắn ta sao? Hốc mắt hõm sâu xuống, sắc mặt trắng bệch, bước đi phiêu diêu, sức khỏe của hắn ta e là không xong rồi, thế nên chúng ta không cần phải để ý đến hắn ta, cứ để hắn ta tự sinh tự diệt đi!"

Tiểu quận chúa nghiêng đầu suy nghĩ, nàng gật đầu, nói: “Đúng là trông hắn ta rất suy nhược, rõ ràng là đã tửu sắc quá độ! Một tên bại hoại như vậy mà cũng đòi mơ mộng đến ta, bắt buộc phải cho hắn ta một bài học!” Lâm Bắc Phàm thấy quá mệt, sao lúc nào tiểu quận chúa cũng thích động thủ vậy nhỉ? Thân là một nữ tử mà suốt ngày đánh đánh đấm đấm, còn ra thể thống gì nữa?

Tiểu quận chúa cứ bạo lực, cứ bồng bột như vậy, nhỡ bị người khác bắt cóc thì biết làm thế nào? Cứ giở trò sau lưng thôi không vui hơn sao?

“Lâm Bắc Phàm, ngươi nói thẳng đi, ngươi có giúp ta không?"

Tiểu quận chúa giơ tay ra, ôm đầu Lâm Bắc Phàm, nói với giọng uy hiếp: “Nếu ngươi giúp thì chúng ta là bạn bè tốt nhất của nhau! Nếu ngươi không giúp..."

Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Không giúp thì thế nào?"

“Không giúp thì chúng ta sẽ là huynh đệ ruột!"

Lâm Bắc Phàm: “Hả?"

Tiểu quận chúa huơ nắm đấm ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.

“Kiểu huynh đệ ruột mà... có đánh gãy xương cũng phải dính lấy nhau!"

Lâm Bắc Phàm thấy rét lạnh: “Tiểu quận chúa, quận chúa làm như vậy là đang làm khó ta đấy!"

Giây tiếp theo, hắn sáp đến bên tai tiểu quận chúa, đoạn nói: “Thực ra có một cách rất đơn giản..."
Chương 737 Thật là may mån

Tiểu quận chúa nghe xong thì thấy hơi khó hiểu: “Như vậy có được không đấy?"

Lâm Bắc Phàm vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu quận chúa, quận chúa cứ mạnh dạn mà làm, tới khi ấy chắc chắn sẽ khiến hắn ta mất hết mặt mũi, như vậy vui hơn nhiều so với cho hắn ta ăn đấm, chẳng phải sao?"

Tiểu quận chúa tiếp thu ý kiến của Lâm Bắc Phàm, lấy việc tiễn biệt tam hoàng tử Đại Viêm làm lí do để mở một buổi yến tiệc, mời tam hoàng tử và thế gia tử đệ trong kinh thành tới tham gia. Tam hoàng tử Đại Viêm đang định rời đi song bỗng nhiên lại nhận được thư mời của tiểu quận chúa. Nghĩ đến việc không biết khi nào mới được gặp lại nhau, tương lai còn chưa chắc đã có cơ hội được gặp, trong lòng hắn ta cực kì đau buồn. Trước khi đi gặp nhau một lần cũng được, thế là hắn ta bèn vui vẻ đồng ý. Những thế gia tử đệ khác tất nhiên cũng sẽ không từ chối lời mời của tiểu quận chúa.

Tại buổi yến tiệc, khách khứa đông nghịt, đèn đuốc huy hoàng, rượu ngon cùng mỹ vị được bày đầy bàn.

Tiểu quận chúa yên lặng ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt nàng có vẻ nghiêm túc, không cười hi hi ha ha hay náo loạn như ngày thường, trông có vài phần khí chất của tiểu thư khuê các, Lâm Bắc Phàm nhìn mà thấy hơi không quen.

“Sở dĩ bản cung tổ chức buổi tiệc hôm nay chủ yếu là để tiễn biệt tam hoàng tử Đại Viêm - Viêm Tinh Hà! Tam hoàng tử điện hạ đã mang ý hòa bình tới, hi vọng có thể tránh việc chiến tranh giữa hai nước, tấm lòng khiến người ta kính phục!"

Tiểu quận chúa bưng ly rượu lên, nghiêm túc nói: “Thế nên chúng ta cùng nhau nâng ly, kính tam thái tử điện hạ một ly!"

Khách khứa đồng loạt nâng ly: “Tam hoàng tử điện hạ, mời!"

Tam hoàng tử cũng nâng ly: “Mời chư vị!"

Mọi người ngửa đầu uống cạn!

Uống xong một ly, tiểu quận chúa lại kính tiếp: “Vì hòa bình giữa hai nước, tam hoàng tử điện hạ đã nhắc đến chuyện hòa thân tại triều đường! Song tiếc rằng bản quận chúa lưu luyến quê hương không nỡ rời đi, chỉ đành phụ lòng điện hạ rồi! Thế nên ly này là để bồi tội, mong tam hoàng tử điện hạ lượng thứ!” Tam hoàng tử điện hạ cũng nâng ly, hắn ta cười khổ: “Vân Oanh quận chúa, chuyện này không có đúng sai, không cần bồi tội, chỉ có thể nói là chúng ta không duyên không phận! Bản cung cũng xin kính quận chúa một ly, moi!"

Hai người cùng nhau uống cạn!

Tiểu quận chúa tiếp tục nâng ly, lớn giọng nói: “Chúng ta hãy cùng nâng ly, vì tình hữu nghị dài lâu của hai nước!"

“Vì tình hữu nghị của hai nước, mời!"

Mọi người lại uống cạn.

Tiếp đó, thân là nhân vật chính của bữa tiệc, tam hoàng tử điện hạ bị tiểu quận chúa và những người khác kính rượu liên tục.

Tam hoàng tử đã từng luyện uống rượu, người nào đến mời hắn ta cũng tiếp, uống đến mức say mê.

Mọi người cũng vậy.

Ai cũng uống quá chén, sau đó bắt đầu nói năng loạn xạ.

Lúc bấy giờ, tiểu quận chúa bèn tò mò hỏi: “Tam hoàng tử điện hạ, nghe nói ngươi có một vị đạo trưởng thần kỳ ở Đại Viêm, tên là Không Hư, hắn ta đã luyện chế được Thông Thần đan – một loại đan dược trong truyền thuyết! Sau khi uống loại đan dược này là con người ta có thể thoát xác, phiêu diêu giữa đất trời, còn có thể khiến chúng ta nói chuyện được với tiên nhân, đây có phải sự thật không?"

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt đến, tam hoàng tử tỏ ra đắc ý: “Đúng là có chuyện này! Vị đạo trưởng này là một cao nhân, đan dược mà hắn ta luyện chế được bản cung cũng thường hay sử dụng, đúng là có hiệu quả như vậy!” Tiểu quận chúa tỏ ra tiếc nuối: “Vị đạo trưởng đó từng tới triều đình ta, song tiếc rằng dừng lại có mấy bước là đi luôn, không có duyên gặp mặt! Còn về Thông Thần đan trong truyền thuyết thì ta cũng chỉ nghe thấy tên chứ chưa từng thấy nó trong thực tế, đúng là quá đáng tiếc!"

"Đúng vậy, vị đạo trưởng đó đã từng tới Đại Võ, kết quả ở có vài ngày rồi đi luôn!"

“Ban đầu ta còn muốn xin Không Hư đạo trưởng vài viên Thông Thần đan, song chẳng có cơ hội.

“Hiện giờ hắn ta lại chạy tới Đại Viêm cơ à!"

“Đại Viêm may mắn quá!"

“Điện hạ được uống Thông Thần đan, đúng là quá may mắn!"

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, tam hoàng tử điện hạ lại càng đắc ý hơn nữa, hắn ta dần dần mê mệt trong chính bản thân mình.

Tiểu quận chúa lại hỏi: “Tam hoàng tử điện hạ, Thông Thần đan đó thực sự có công dụng thần kì như vậy sao?

Trong tay ngươi còn đan dược không, có thể cho chúng ta xem một chút để mở rộng tầm mắt không?"

“Đúng đó điện hạ, có thể cho chúng ta xem một chút không?"

“Đúng là khiến người ta tò mò quá mà!"

“Điện hạ, mong ngươi cho chúng ta một cơ hội!"

“Tất nhiên là được rồi, mời các vị xem!"

Tam hoàng tử điện hạ cẩn thận lỗi một cái bình ra, sau đó đổ một viên đan dược ra bỏ vào chiếc đĩa tinh xảo, đoạn đưa cho mỗi một người có mặt ở đây chiêm ngưỡng.

“Cái này... là Thông Thần đan thật sao?"

“Trông bình thường chẳng có gì đặc biệt cả, bình thường như thế mà lại có công dụng đặc biệt vậy à!"

“Nó có công dụng như thần thật sao?"
Chương 738 Phê thuốc

Tam hoàng tử điện hạ kích động, hắn ta lớn giọng nói: “Đây đúng là thông thần dược có thể khiến con người ta thoát xác đó! Người ta thường bảo trăm nghe không bằng một thấy, nếu các vị đã có nhã hứng như vậy thì để bản cung uống thử cho mọi người xem!” Nói đoạn, hắn ta túm lấy viên đan dược và nhét vào bên trong miệng.

Lâm Bắc Phàm đang đứng xem thầm mỉm cười, hắn ta đã uống đến mức say mèn rồi còn uống thêm đan dược nên chắc chắn sẽ càng hưng phấn hơn, tới khi đó e là sẽ làm ra chuyện mà bản thân mình không thể khống chế được...

He he, bỗng nhiên hắn thấy mong chờ quá!

Tiếp đó, dưới sự chú ý của mọi người, tam hoàng tử đã uống đan dược bèn đứng lên.

Hắn ta nhắm mắt, sắc mặt hồng hào, bước chân phù phiếm, miệng thì cứ lẩm bà lẩm bẩm, trông như kiểu linh hồn thoát xác vậy.

Mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tam hoàng tử đã thoát xác thật và chuẩn bị dạo chơi giữa trời đất rồi?

Đúng lúc ấy, tam hoàng tử đột nhiên hét lên: “Tiên nữ tỷ tỷ, đừng đi mà! Bản cung nhớ ngươi rồi..."

Sau đó, hắn ta cứ thế bổ nhào tới song lại hụt chân. Mọi người nhìn mà ngớ người.

“Tam hoàng tử điện hạ bị làm sao vậy?"

“Sao đột nhiên lại bổ nhào xuống vậy?"

“Trông hắn ta... như kiểu trúng tà ấy?"

Lúc này, tam hoàng tử lại quay người, hắn ta vẫn nhắm mắt, còn cười cợt nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi lại nghịch ngợm nữa rồi! Mau tới đây, bản cung đã chuẩn bị xong rồi.

Sau đó hắn ta lại bổ nhào tới, tiếp tục hụt chân.

Mọi người đều sững sờ.

“Tam hoàng tử... lại làm sao nữa vậy?"

“Tiên nữ tỷ tỷ? Chẳng lẽ điện hạ trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết rồi hả, thế nên hắn ta mới kích động như vậy?"

“Đây mà là kích động á, đây rõ ràng là không thể kiềm chế được!"

Lúc này, tam hoàng tử quay người, nụ cười trên mặt lại càng cợt nhả hơn: “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi xấu xa quá đi! Cơ mà lần này bản cung sẽ không để ngươi thoát khỏi tay đâu!"

Nói đoạn, hắn ta lại đột nhiên nhào đến.

Có điều lần này hắn ta không bị hụt nữa mà đụng phải một cái bàn. Đĩa và ly trên bàn lập tức lung lay, rượu đổ tung tóe.

Khách khứa bên cạnh lập tức đỡ tam hoàng tử dậy: “Điện hạ không sao chứ?"

Tam hoàng tử lại ôm chặt lấy một người, hắn ta vui mừng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi! Để xem ngươi còn trốn kiểu gì! Ngươi còn trốn kiểu gì được nữa, ha ha..."

Sau đó hắn ta hôn đối phương.“Đậu má!"

Mọi người đều hóa đá, bởi vì người hắn ta hôn là...

Một nam nhân! Một nam nhân chân chính!

Cảnh tượng này quá có tính sát thương! Quá kích thích!

Cuối cùng, tam hoàng tử được tùy tùng vội vã đưa đi, chỉ để lại cảnh tượng tam hoàng tử thoát xác, bị tà khí nhập vào, mọi người cũng không được truyền chuyện này ra ngoài.

Buổi yến tiệc tất nhiên cũng giải tán trong không vui.

Mặc dù có người đã dặn dò không được lan truyền chuyện này, song những hành vi của tam hoàng tử trong buổi tiệc vẫn nhanh chóng truyền đi khắp, trở thành trò cười cho khắp kinh thành...

“Các ngươi biết gì chưa? Hôm qua đã có một chuyện kinh hoàng xảy ra!"

“Chuyện gì thế, mau nói đi!"

“Tối qua, Vân Oanh tiểu quận chúa mời tất cả các thế gia tử đệ tới buổi tiệc chia tay tam hoàng tử Đại Viêm! Kết quả tam hoàng tử uống hăng quá, bắt đầu say rượu, còn ôm một nam tử hôn lấy hôn để nữa!"

“Trời! Có chuyện này luôn á, cay mắt quá đi mất!"

“Lại chả? Khi ấy tất cả mọi người đều ngây người luôn, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới.

“Không ngờ tam hoàng tử Đại Viêm trông thì giống nhân tài, song lại có sở thích đoạn tụ"

“Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể cân đo đong đếm được mà, ha ha!"

Mọi người vừa thảo luận vừa cười chê.

Chuyện này được truyền tới trong cung.

Nữ đế vừa nghe đã biết được đầu đuôi câu chuyện, nàng thấy mệt não: “Ôi trời ơi, chắc chắn lại do cái tên kia giở trò rồi! Chuyện này mà hắn cũng làm ra cho được, đúng là quá nghịch ngợm!"

Cách làm này không khiến người ta bị thương, song lại cực kỳ độc ác.

Nữ đế hoàn toàn không thể tưởng tượng được sau khi tỉnh rượu, tam hoàng tử sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào.

“Hy vọng hắn ta có thể kiên cường hơn một chút!"

Mà lúc này, tam hoàng tử Đại Viêm đã tỉnh rượu. Sau khi biết được chuyện này, hắn ta bi phẫn vô cùng.

“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bản cung thực sự không thích đoạn tụ mà! Bản cung... hự! Bản cung đã mất hết mặt mũi rồi, giờ làm sao trở về nói với phụ hoàng đây?"

Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với cái nhìn khác lạ của mọi người là tam hoàng tử lại xấu hổ đến mức không thể ngóc đầu dậy. Hắn ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi thắt cổ tự vẫn thôi.

Nhớ đến lần trước tới Đại Võ hắn ta cũng mất mặt như thế này, tam hoàng tử cảm giác hình như nơi này không hợp với bát tự của hắn ta, hắn ta bèn lập tức rời khỏi cái chỗ khiến người ta đau lòng này.
Chương 739 Ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm

Tại Lâm phủ, tiểu quận chúa cười khanh khách.

“Sư Sư tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, các ngươi không biết tối qua buồn cười cỡ nào đâu! Cái tên tam hoàng tử Đại Viêm kia uống Thông Thần đan xong cứ như biến thành một người khác vậy, hắn ta còn ôm một nam tử rồi hôn lấy hôn để cơ..."

“Kinh khủng quá! Ghê tởm quá! Đúng là quá buồn cười, ha ha..."

“Một người như thế mà còn có mặt mũi hòa thân với ta? Phi, ha ha..."

Mọi người cũng bật cười theo tiểu quận chúa.

Dạo này kinh thành thái bình quá, chẳng có chuyện gì xảy ra cả nên mọi người cứ nhằm chuyện này mà nói. Cười xong, tiểu quận chúa đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng ngẩng mặt, nói một cách vô cùng chân thành:

“Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi nhé, cảm ơn ngươi đã giúp ta báo thù!"

Lâm Bắc Phàm có hơi bực bội, hắn chọc gương mặt đàn hồi của tiểu quận chúa, đoạn bảo: “Tiểu quận chúa, cảm ơn không thôi hả? Quận chúa có biết để giúp quận chúa, ta đã phải xông pha nguy hiểm lớn thế nào không?"

Tiểu quận chúa hơi chột dạ, đúng thật là chuyện này làm không được đường hoàng cho lắm, khiến Lâm Bắc Phàm phải chịu nguy hiểm rất lớn.

“Sau này ta sẽ chia một nửa thịt cho ngươi!” Tiểu quận chúa chân thành báo đáp.

Lâm Bắc Phàm lại càng tức hơn nữa: “Thịt mà quận chúa ăn là của nhà ta đấy!"

“Thế chia một nửa rượu cho ngươi!” Tiểu quận chúa đau lòng nói.

Lâm Bắc Phàm muốn điên lên: “Rượu cũng là của nhà ta!"

“Thế ta. thế ta..."

Tiểu quận chúa hơi ngại: “Thế ta bồi thường bản thân mình cho ngươi đấy, được chưa hả?"

Lâm Bắc Phàm tức đến mức toàn thân phát run: “Sao quận chúa có thể lấy oán trả ơn như vậy hả?"

“Đáng ghét quá, không chơi với ngươi nữa! Hừ!” Tiểu quận chúa tức giận đạp cho Lâm Bắc Phàm một cái rồi chạy đi.

Lâm Bắc Phàm tới thư phòng xử lý văn kiện.

Lúc này, Lý Sư Sư bước vào, nàng nói với giọng điệu khiển trách: “Tướng công, những lời hôm nay ngươi nói với tiểu quận chúa mặc dù chỉ là đùa vui thôi nhưng cũng hơi quá rồi đó! Chắc ngươi cũng biết tiểu quận chúa có ý đó với ngươi mà."

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Sao ta lại không biết chứ? Nhưng mà Sư Sư, ngươi cũng biết là Đại Võ sẽ không tha thứ cho những chuyện mà ta đã làm, sau này phải nhân cơ hội mà rời đi cho sớm! Tiểu quận chúa có thân phận đặc biệt, nếu như quận chúa đi theo ta thì về sau phải ở đâu?"

Lý Sư Sư thở dài một hơi, nàng thấy hơi khó xử: “Cũng phải! Nàng là tiểu quận chúa của Đại Võ, được nữ đế yêu thương! Còn chúng ta lại là... dẫu sao thì cũng không phải người cùng đường!"

“Thế nên ta mới giữ khoảng cách với tiểu quận chúa để tránh làm lỡ giai nhân!” Lâm Bắc Phàm than thở.

Thực ra Lâm Bắc Phàm luôn có ấn tượng tốt với tiểu quận chúa.

Nàng như một người bạn gái nhỏ vậy, lúc nào cũng quấn lấy hắn, chơi với hắn, còn hơi có cảm giác oan gia.

Chơi cùng tiểu quận chúa khiến hắn vui vẻ và thoải mái vô cùng.

Thế nhưng thân phận hai người khác biệt, giữa cả hai có một đường kẻ nằm ở giữa, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Mà khi bại lộ, do lập trường, do thân phận, cả hai sẽ... Thôi, giờ không nghĩ nhiều như vậy nữa!

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cầm lấy văn kiện, đoạn nói với Lý Sư Sư: “Sư Sư, bệ hạ giao cho ta một nhiệm vụ quan trọng, đêm nay ta không về đâu, ngươi phải chú ý chăm sóc nhà cửa đấy!"

“Tướng công cứ đi đi, công vụ quan trọng” Lý Sư Sư vội nói.

Hai người ôm nhau một hồi, sau đó Lâm Bắc Phàm bèn vội vã rời khỏi Lâm phủ tới hoàng cung.

Không lâu sau, tiểu quận chúa trở về, nàng nhìn trái nhìn phải, đoạn bảo: “Cái tên xấu xa kia đâu rồi, sao không thấy đâu hết vậy?"

Lý Sư Sư đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu quận chúa, tướng công có việc gấp cần phải làm, tối nay không về đâu!"

"Hóa ra là như vậy, hắn không ở đây là tốt nhất!” Tiểu quận chúa nói với vẻ không vui.

Trông dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của tiểu quận chúa, Lý Sư Sư bèn che miệng cười trộm. Song cứ nghĩ đến việc hai người không có duyên phận, nàng chỉ đành thở dài một hơi.

Lúc này, Đại Lực đã nấu xong cơm tối, gọi mọi người tới ăn cơm.

“Lấy thêm vài vò rượu ngon tới!” Tiểu quận chúa nói.

“Tiểu quận chúa."

“Ta muốn nhân lúc hắn không có nhà uống vài vò cho hắn tức chết!” Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi.

Buổi tối hôm đó, không biết tiểu quận chúa buồn bực chuyện gì mà đã uống rất nhiều rượu, uống đến mức say mơ màng.

Lý Sư Sư vô cùng đau đầu: “Uống thành như vậy, xem ra không thể trở về được rồi! Tiểu Thúy, ngươi lập tức đi thu dọn một căn phòng cho tiểu quận chúa nghỉ ngơi! Đại Lực nữa, ngươi đi thông báo cho quận vương phủ để mọi người an tâm!"

“Vâng thưa thiếu phu nhân!” Hai người bèn đáp lời.

Tiếp đó, Lý Sư Sư và Mạc Như Sương đỡ tiểu quận chúa say mèm tới căn phòng đã được thu dọn để nghỉ ngơi.

Lúc này, tiểu quận chúa đã tỉnh hơn một chút: “Chúng ta đang đi đâu thế?"

“Tiểu quận chúa say rồi, để chúng ta đỡ quận chúa về phòng nghỉ ngơi!"

“Ờ ờ... hóa ra là vậy... không cần các ngươi đỡ đâu, ta tự đi được!"

Tiểu quận chúa nói rồi đẩy hai người đang đỡ ra, kết quả nàng quẹo trái quẹo phải, xông thẳng vào một gian phòng hào hoa rồi nằm bẹp trên giường.

Lý Sư Sư kinh ngạc: “Tiểu quận chúa đừng tới đó, đó là giường của tướng công!"

“Giường của Lâm Bắc Phàm? Thế thì ta sẽ ngủ ở đây! Hắn ở đây thì ta mới ngủ ngon được. Tiểu quận chúa nằm bò trên giường, co rụt người lại như một con mèo nhỏ, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Chương 740 Hiểu lầm

Lý Sư Sư và Mạc Như Sương nhìn nhau: “Làm sao bây giờ?"

Lý Sư Sư chau mày: “Tướng công không có ở đây nên chắc không sao đâu! Tối nay thiếp thân sẽ ngủ ở đây để tiện chăm sóc tiểu quận chúa!"

“Cũng được, thế thì làm phiền Sư Sư tỷ tỷ rồi!” Mạc Như Sương gật đầu.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang làm việc trong cung bỗng hắt hơi hai cái: “Quái lạ, dựa vào thực lực của mình thì làm sao mà bị lạnh được nhỉ?"

Hắn lắc đầu, không được nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc thôi.

Một đêm nhanh chóng qua đi.

Lúc trời sáng, một chiếc xe ngựa sang trọng tới trước Lâm phủ.

Một người trung niên mặc đồ hào hoa, dáng người cao to bước xuống khỏi xe ngựa, hắn ta dặn dò: “Đi gõ cửa!

Dù sao đây cũng là nhà của thừa tướng, khách khí một chút!"

“Vâng thưa quận vương gia!” Hai tiếng gõ cửa vang lên, một lát sau Đại Lực bèn chạy ra mở cửa. Trông thấy người đến, hắn ta bèn kinh ngạc:

“Hóa ra là Vân Thanh quận vương giá đáo, thảo dân bái kiến quận vương gia!"

Người này chính là phụ thân của tiểu quận chúa, đồng thời cũng là người có quyền lực lớn nhất trong triều, là quận vương mà nữ đế vô cùng tín nhiệm – Vân Thanh quận vương.

Nam tử trung niên khẽ gật đầu, hắn ta nở nụ cười hiền hòa: “Nghe đâu tiểu nữ nhà ta tối qua uống say, ngủ tại nơi này, làm phiền các vị chăm sóc rồi! Bản vương đúng lúc đi ngang qua đây nên tới đón nàng về!"

“Quận vương gia, mời đi bên này, ta sẽ đi thông báo một tiếng!"

“Được, ngươi đi đi, cứ để bản vương tự nhiên!"

Không lâu sau, tiểu quận chúa bị gọi dậy, nàng vẫn còn thoang thoáng mùi rượu, lảo đảo bước ra.

“Phụ vương, sao ngươi lại tới đây vậy?"

“Con gái ngoan, nghe nói ngươi uống say ở đây không về được nên phụ vương mới tới đón ngươi!"

Vân Thanh quận vương dang rộng đôi tay, xoa đầu tiểu quận chúa đầy cưng chiều, rồi nói với giọng điệu trách cứ: “Con gái ngoan, xem người ngươi toàn mùi rượu đây này, hôm qua ngươi đã uống bao nhiêu rượu vậy?” Tiểu quận chúa mơ mơ màng màng, nàng vừa đáp vừa buồn ngủ: “Uống nhiều lắm, không đếm được!” Vân Thanh quận vương muốn mắng vài câu song trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu quận chúa, hắn ta lại không nỡ trách mắng, chỉ đành dặn dò: “Vân Oanh, ngươi là nữ tử, lại còn thành viên hoàng tộc, sau này phải chú ý đừng có uống nhiều rượu như vậy nữa, biết chưa?"

Tiểu quận chúa đáp một cách mơ hồ: “Phụ vương, ta biết rồi!"

“Biết rồi là tốt!"

Vân Thanh quận vương tiếp tục xoa đầu tiểu quận chúa, hắn ta hỏi: “Vân Oanh, tối qua ngươi ngủ có ngon không?"

Tiểu quận chúa đáp: “Ngon lắm!"

“Ngủ ngon là tốt!"

Vân Thanh quận vương nở nụ cười hài lòng: “Tiểu nha đầu này ngủ kén giường lắm, không phải giường của mình thì sẽ không quen! Phụ vương chỉ sợ ngươi ngủ không ngon... Được rồi, tối qua ngươi ngủ ở đâu?"

Tiểu quận chúa mơ màng đáp: “Ta ngủ... ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm!"

“Hóa ra là ngủ ở trên giường Lâm Bắc Phàm, vậy thì bản vương yên..."

Sắc mặt Vân Thanh quận vương lập tức đông cứng lại, hắn ta cúi đầu, vội hỏi: “Vân Oanh, mới nãy ngươi nói gì cơ? Mới nãy ngươi nói ngươi ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm?"

Tiểu quận chúa gật đầu: “Đúng vậy!"

Vân Thanh quận vương lập tức muốn nổ tung!

Đứa con gái bảo bối hắn ta cưng nựng trong lòng bàn tay lại ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm ư?

Ngủ trên giường một nam nhân?

Chẳng lẽ đứa con gái bảo bối của hắn ta đã bị hắn...

Trái tim của Vận Thanh quận vương như vọt lên tận cổ họng, hắn ta vội hỏi: “Vân Oanh, hắn có làm gì ngươi không?"

“Hắn nào?"

“Lâm Bắc Phàm ấy, trừ hắn ra thì còn ai vào đây nữa?"

“Hắn..."

Tiểu quận chúa nhớ tới chuyện hôm qua, nàng hừ một tiếng: “Hắn xấu xa lắm, không muốn để ý đến hắn nữa!"

Hắn... xấu xa lắm?

Thế này thì chứng cứ rõ ràng rồi!

Vân Thanh quận vương tức đến mức toàn thân run rẩy, đứa con gái hắn ta cực khổ nuôi nấng biết bao năm nay mà lại bị cái tên súc sinh Lâm Bắc Phàm kia cuỗm mất Con gái hắn ta còn là một tiểu thư khuê các! Thân phận tôn quý, là quận chúa của một nước!

Vậy là lại bị... một cách mơ hồ như vậy...

Thử hỏi xem có người làm cha nào chịu đựng được hay không!

Vân Thanh quận vương tức điên lên: “Lâm Bắc Phàm, cái tên súc sinh nhà ngươi, ngươi mau cút ra đây cho bản vương!"

Giọng nói của hắn ta vang vọng khắp, trong đó chứa đựng sự phẫn nộ, gần như khiến mọi người trong thành đều nghe thấy được.

“Đây là giọng của Vân Thanh quận vương!"

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Quận vương gia lại hét tên thừa tướng kìa, đã thế còn chửi hắn là súc sinh, bảo hắn cút ra?"

“Do tiểu quận chúa, quan hệ của hai người rất tốt, giờ lại xảy ra mâu thuẫn à?"

“Mâu thuẫn cũng không thể gọi như vậy được, mất hết cả thể diện!"

“Lão phu có một dự cảm, hình như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra!"

Mọi người tranh nhau xem kịch hay.

Tiểu quận chúa mơ màng, phụ vương nàng làm sao vậy, sao đột nhiên lại chửi Lâm Bắc Phàm là súc sinh?

Chẳng lẽ hai người có mâu thuẫn gì hả? Thôi ngàn vạn lần đừng Tiểu quận chúa thấy hơi hoang mang: “Phụ vương"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom