• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416 Con đường tương lai, không có đối thủ!

"Bốp bốp bốp..."

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp núi đồi.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm cất cao giọng mà nói: "Các vị hương thân phụ lão đến từ Giang Nam, kể từ khi biết chuyện Giang Nam mưa lớn suốt nhiều ngày, bệ hạ và triều đình luôn quan tâm đến tình hình mưa bão tại Giang Nam, liên tục truyền lệnh xuống dặn dò quan lại ở Giang Nam phải làm cho tốt công tác cứu tế, lấy việc bảo vệ tính mạng của người dân làm việc quan trọng hàng đầu!"

"Nhưng thiên uy xa xôi, mối họa thiên tai lũ lụt khiến người ta lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra! Khi biết tin hơn triệu dân chúng đang phải trôi dạt khắp nơi, bệ hạ rất đau lòng nên đã lập tức hạ lệnh mở kho phát thóc, dồn lực lượng trên cả nước vào việc cứu tế nạn dân!"

"Quãng đường từ kinh thành đến Hoa Châu, dài tổng cộng tám trăm dặm đường! Từ khi mở kho phát thóc đến khi vận chuyển được lương thảo đến Hoa Châu, nếu đường đi thuận lợi thì ít nhất cũng phải mất tám, chín ngày! Nhưng chúng ta chỉ cần bốn ngày đã làm được việc này!"

"Oa!"

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ai nấy đều xôn xao. Chỉ trong bốn ngày, mà đi được những tám trăm dặm đường!

Trung bình mỗi ngày đi được hai trăm dặm!

Hơn nữa còn phải vận chuyển số lương thực đủ để cung cấp cho một trăm vạn người! Chỉ cần suy nghĩ một chút, là biết được sự khó khăn trong đó thế nào.

Đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi! Vậy mà, triều đình đã làm được rồi!

Chuyện này đúng là kỳ tích!

Một kỳ tích mà con người không thể thực hiện nổi!

Có rất nhiều người đứng dậy vì kích động, trong lòng sôi trào nhiệt huyết!

Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói: "Sở dĩ bản quan nói cho mọi người biết tất cả những điều này, là để mọi người hiểu rằng, bệ hạ chưa từng lãng quên mọi người! Triều đình chưa từng lãng quên mọi người! Đất nước chưa từng lãng quên mọi người!"

"Mặc dù mọi người sinh sống ở Giang Nam, nhưng vẫn là người dân của Đại Võ chúng ta!"

"Đã là người dân của Đại Võ chúng ta, là con cháu của Đại Võ chúng ta, thì bệ hạ và triều đình ta sẽ quan tâm đến mọi người!"

"Chắc chắn triều đình ta sẽ không ruồng bỏ bất cứ bách tính Đại Võ nào!"

"Cũng tuyệt đối không ruồng bỏ bất cứ con cháu Đại Võ nào!"

"Cho nên không cần biết phải trả giá thế nào, Đại Võ chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực để cứu viện cho các vị!"

"Cho dù đây là nhiệm vụ bất khả thi, thì chúng ta cũng phải làm cho bằng được! Bằng bất cứ giá nào, bất cứ tổn thất nào, cũng phải làm cho bằng được mới thôi!"

"Bệ hạ và triều đình ta, chính là hậu thuẫn vững chắc nhất cho các vị!"

Lâm Bắc Phàm vung tay lên và hô lớn: "Bệ hạ vạn tuế! Triều đình vạn tuế! Đại Võ vạn tuế!"

Mọi người đều kích động, hô lớn theo Lâm Bắc Phàm.

"Bệ hạ vạn tuế!"

"Triều đình vạn tuế!"

"Đại Võ vạn tuế!"

...

Tiếng hét rung trời động đất, vang vọng khắp bầu trời!

Vị tri phủ đứng ở phía sau thấy vậy, tâm trạng cũng sôi sục, lớn tiếng mà hô theo.

Ánh mắt hắn ta nhìn về bóng dáng chàng thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác khâm phục.

Khó trách chỉ trong vòng một năm mà người ta đã leo lên vị trí cao như thế, được triều đình trọng dụng, được nữ đế coi trọng, đến cả công phu nói chuyện cũng giỏi đến như thế!

Hắn mới chỉ nói dăm ba câu mà đã kích thích được nhiệt huyết của mọi người, lại còn khẳng định được danh tiếng của triều đình hết một lượt!

Thật sự quá giỏi!

"Mặc dù, hiện giờ chúng ta đang gặp khó khăn!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục hét lớn: "Nhưng khó khăn này chỉ là tạm thời mà thôi, không điều gì có thể đánh bại nổi chúng ta! Bởi vì chúng ta tự hào là con dân của Đại Võ, sau lưng chúng ta có bệ hạ anh minh thần võ, có các quan vì người dân mà quản lý triều đình, còn có cả đất nước này nữa!"

"Mặc dù con đường phía trước có gian nan, nhưng tuyệt đối không được sợ hãi! Mặc dù con đường phía trước có khúc khuỷu gập ghềnh, nhưng cũng có cả hi vọng! Các vị hương thân phụ lão, hãy nắm lấy tay nhau mà đồng tâm hiệp lực, tạo nên sức mạnh như thành đồng, ngẩng cao đầu tiến về phía trước!

"Không gì có thể thắng nổi chúng ta!"

Lâm Bắc Phàm vung tay lên mà hô lớn: "Con đường tương lai, không có đối thủ!"

"Con đường tương lai, không có đối thủ!"

"Con đường tương lai, không có đối thủ!"

Mọi người cứ như thể bị tẩy não, điên cuồng hét lớn! Đợt sau lại càng vang dội hơn đợt trước, liên tục lặp lại, vang vọng đến đinh tai nhức óc! Trong lòng mọi người nổi lên sự tự tin và quyết tâm trước nay chưa từng có! Càng thêm tin tưởng vào nữ đế và triều đình!

Đám người âm thầm trà trộn trong đám đông thấy vậy thì tinh thần sụp đổ!

Tất cả mọi người đều bị dao động cả rồi, ai nấy đều đầu quân cho triều đình, toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, tuân lệnh nữ đế, thế thì bọn chúng biết phá hoại thế nào bây giờ cơ chứ?

Bọn chúng đuổi đám nạn dân này tới đây, là để làm liên lụy triều đình, chứ đâu phải để tăng thêm sức mạnh cho triều đình.

Nếu hàng trăm vạn nạn dân này đều đầu quân cho triều đình, thì kế hoạch mà bọn chúng ấp ủ bấy lâu nay sẽ phá sản mất.

Vì vậy, một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên.

"Con chó nhà ngươi đánh cái rắm thối ấy! Mọi người đừng nghe lời hắn nói, hắn chỉ nói lung tung mà thôi!"
Chương 417 Phản bác

Giọng nói này rất chói tai, lập tức kích động tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Mọi người sửng sốt, ai nấy đều quay đầu lại nhìn xem kẻ nào gan to bằng trời mà lại dám nói ra những lời ngông cuồng đến thế!

Sau đó, người ta phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông có dáng người cao lớn, nước da sẫm màu.

Hắn ta chỉ tay vào mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ rất tức giận: "Những gì tên cẩu quan này nói, hoàn toàn vớ vẩn! Bệ hạ quan tâm đến chúng ta ấy à? Triều đình quan tâm đến chúng ta ư? Tất cả chỉ là trò cười mà thôi!"

"Mọi người hãy nghĩ đến sự áp bức mấy năm gần đây chúng ta phải chịu đựng mà xem!"

"Mấy năm gần đây, chúng ta luôn sống an phận, trồng trọt cày cấy, tuân thủ pháp luật không sinh sự với ai, nhưng điều mà chúng ta nhận lại là gì? Là sưu cao thuế nặng, là lao dịch khắc khổ, là sự áp bức khiến chúng ta không được sống yên thân!"

"Bị đám quyền quý chèn ép, chúng ta đi báo quan, nhưng đám quan lại vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của chúng ta! Bọn chúng chỉ chăm chăm bao che cho đám quyền quý kia, đàn áp chúng ta, cướp đoạt tiền bạc của chúng ta mà thôi!"

"Mọi người hãy nghĩ lại mà xem, lúc ấy bệ hạ đang ở đâu? Các quan trong triều đình đang ở đâu hả?"

"Bọn họ có từng... suy nghĩ cho chúng ta hay không?"

Lúc này, tất cả mọi người đều bị dao động.

Đúng vậy, mấy năm gần đây, bệ hạ đang ở đâu, các quan trong triều đình đang ở đâu cơ chứ? Chúng ta bị áp bức đến như thế, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy thôi hay sao?

Mọi người rơi vào trầm mặc.

Người đàn ông có nước da sẫm màu lại tiếp tục gào lên trong giận dữ: "Mọi người đừng chỉ vì chút ân huệ nhỏ nhoi mà bán mạng cho người ta! Bọn họ cho chúng ta lương thực, là điều mà bọn họ phải làm! Bởi vì chỗ lương thực này đều là sưu thuế mà trước đây chúng ta nộp lên, là mồ hôi nước mắt của người dân chúng ta, là máu thịt mà chúng ta bỏ ra! Đã nhiều năm như thế rồi, chẳng lẽ số thuế mà chúng ta nộp vẫn chưa đủ hay sao?"

"Ta thấy, triều đình đang sợ chúng ta gây sự nên mới buộc phải giao thóc gạo ra ấy mà! Việc mà bọn họ làm chỉ là vì địa vị và quyền lực của bọn họ mà thôi, chắc chắn không phải vì chúng ta đâu!"

"Trong triều đình Đại Võ, hẳn là chẳng có kẻ nào tốt cả!"

"Nữ đế là hôn quân, tất cả quan lại đều là gian thần!"

Các viên quan và binh sĩ ở đây đều biến sắc.

"Câm miệng! Ngươi dám bôi nhọ thánh thượng sao!"

"Người đâu! Mau bắt kẻ này lại!"

...

Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng sốt ruột, để bản quan giảng cho hắn ta vài đạo lý trước đã!"

Các quan binh dừng chân, không ra tay nữa.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hỏi: "Vị tráng sĩ này họ tên là gì, quê quán ở đâu?"

"Sao hả, định điều tra ta đấy à? Ta chẳng sợ nói cho các ngươi biết, ta tên là Đại Hắc Ngưu, chỉ là một người nông dân nhỏ bé ở cái đất Giang Nam này, là một kẻ cô độc mà thôi, cho nên ta không sợ chết đâu! Ta ghét sự giả tạo của đám quan lại các ngươi, nói một đằng làm một nẻo, bên ngoài thì giả vờ quan tâm, sau lưng lại điên cuồng vơ vét tiền của, cho nên ta mới không chịu nổi, phải lên tiếng vạch trần bộ mặt thật của các ngươi đấy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu hừ một tiếng.

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi đã từng tới kinh thành hay chưa?"

"Ta chỉ là một người nông dân nhỏ bé, cả ngày bận rộn trồng trọt cày cấy, làm còn chẳng hết việc, còn chưa từng ra khỏi thôn trang thì làm gì có cơ hội mà tới kinh thành cơ chứ? Khâm sai đại nhân, ngươi hỏi như thế có phải là vì tức giận đến nỗi dở hơi rồi không vậy?" Người đàn ông có nước da sẫm màu chế giễu.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thế thì bản quan rất thắc mắc! Nếu ngươi chừng từng tới kinh thành, thậm chí còn chưa từng ra khỏi thôn trang mà ngươi sinh sống, chỉ loanh quanh trong mảnh đất nhỏ của nhà ngươi, thì làm sao mà ngươi kết luận được rằng bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình đều là gian thần?"

"Cái đó... ta nghe người khác nói như vậy!" Người đàn ông có nước da sẫm màu giấu giếm.

Lâm Bắc Phàm dò hỏi: "Nghe ai nói vậy?"

"Ai thì ta quên mất rồi, nói chung là có người khác nói cho ta biết! Khâm sai đại nhân, ngươi cứ hỏi chuyện này mãi, có phải là định đánh trống lảng không thế hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu cãi chày cãi cối.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Đại Hắc Ngưu, ngươi thật nực cười! Đã không biết rõ, thì không có quyền lên tiếng! Ngươi chưa từng tới kinh thành bao giờ, mà lại tin lời người khác, phản bác bản quan, nói bệ hạ là hôn quân, các quan lại trong triều đình là gian thần, vậy chẳng phải lời của người khác nói cũng chẳng có căn cứ gì cả sao? Người khác sẽ không đổi trắng thay đen chắc?"

Hắn lắc đầu quầy quậy: "Đại Hắc Ngưu ơi là Đại hắc Ngưu, ta thật không biết phải nói thế nào với ngươi nữa! Ngươi thà tin lời một kẻ vô tình gặp mặt, đến mặt mũi người ta thế nào ngươi cũng chẳng nhớ nổi, chứ không chịu tin lời bản quan nói! Có phải mấy hôm trước đầu ngươi bị úng nước, đầu óc mơ màng nên mới nói ra những lời hồ đồ như vậy không hả?"

"Ha ha!" Có rất nhiều người cười rộ lên.

Lời đối đáp của Lâm Bắc Phàm thật sự quá kinh điển, dùng chính lời Đại Hắc Ngưu nói, để phản bác lại ý kiến của chính hắn ta!
Chương 418 Không thấy hổ thẹn ư?

"Ta, ta, ta..." Người đàn ông có nước da sẫm màu thẹn quá hóa giận: "Nhưng mà mấy năm nay, bọn ta luôn bị đám quan sai và đám quyền quý áp bức, chuyện này đâu phải là giả, đúng không nào? Dân chúng ở đây, đều là nhân chứng của ta!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Bản quan hỏi ngươi, ngươi bị vị quan nào áp bức?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tri phủ Giang Châu!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Hắn ta là quan ở đâu?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Hắn ta là quan ở Giang Nam!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tại sao hắn ta lại áp bức ngươi?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Chẳng tại sao cả, hắn ta cứ thích áp bức ta, thích vơ vét tiền của ta!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ở khu vực Giang Nam, ai có quyền lực lớn nhất?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là Giang Nam điện hạ rồi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nếu ngươi là tri phủ, ngươi có làm theo lệnh của Giang Nam vương hay không?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là có rồi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Tất cả quan lại ở Giang Nam, có nghe lệnh của Giang Nam vương hay không?"

Đại Hắc Ngưu đáp: "Tất nhiên là có rồi!"

"Thế thì, thật ra người áp bức ngươi là ai nào?"

"Tất nhiên là Giang Nam vương... không phải! Không thể nói như thế được!" Đại Hắc Ngưu hơi hoảng hốt.

"Tại sao lại không thể nói như vậy cơ chứ?" Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Ngươi nhìn mà xem, ở đây không chỉ có người dân Giang Châu, mà còn có cả người dân Nam Châu, người dân Hà Châu, tất cả bọn họ đều là người sống ở Giang Nam, đều là người bị áp bức cả! Bây giờ tất cả mọi người tập trung ở đây, chỉ có thể chứng minh rằng, toàn bộ hệ thống quan lại ở Giang Nam đều có vấn đề cả rồi!"

"Tức là, thượng bất chính hạ tắc loạn! Chính vì Giang Nam vương không quản lý ổn thỏa cấp dưới của mình, thậm chí còn dung túng cho cấp dưới nên mới khiến các ngươi phải khổ sở đến thế này!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hùng hồn: "Cho nên, từ trước tới nay, người áp bức các ngươi chính là Giang Nam vương chứ không phải bệ hạ, không phải các quan trong triều đình! Các ngươi có muốn hận, thì cũng nên hận Giang Nam vương, chứ không phải là bệ hạ, không phải là các quan trong triều!"

Tất cả mọi người ồ lên!

Nghĩ lại thì những lời mà Lâm Bắc Phàm nói, chưa chắc đã không có lý! Ở cái đất Giang Nam này, Giang Nam vương nắm giữ quyền lực to lớn nhất!

Tất cả các quan lại trong địa phận Giang Nam, đều phải làm việc theo lệnh của Giang Nam vương!

Sở dĩ bọn họ tham ô, nhận hối lộ, bao che kẻ quyền quý, áp bức dân chúng, đều là làm theo lệnh của Giang Nam vương hoặc được Giang Nam vương dung túng, cho nên mới dám làm xằng làm bậy như thế!

Cho nên, nguyên nhân thật sự nằm ở Giang Nam vương! Chẳng liên quan gì đến nữ đế cả!

Cũng chẳng liên quan gì đến các quan trong triều!

Người đàn ông có nước da sẫm màu toát mồ hôi: "Không thể nói như thế được, không thể nói như thế được..."

"Tại sao lại không thể nói như vậy?"

"Quan lại ở Giang Nam, suy cho cùng thì vẫn là quan lại của triều đình, cho nên bọn họ đều phải làm theo lệnh của bệ hạ!"

"Lời ngươi nói ấy à... núi cao hoàng đế xa!" Lâm Bắc Phàm híp mắt mà cười nói: "Nơi này cách kinh thành tám trăm dặm đường, muốn truyền một mệnh lệnh xuống, có cấp báo tám trăm dặm thì cũng phải tốn một ngày một đêm, rất dễ giả mạo! Đắc tội với bệ hạ còn có cơ hội chạy trốn, nhưng lỡ đắc tội với Giang Nam vương thì muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy đâu! Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nghe lệnh của bệ hạ hay nghe lệnh của Giang Nam vương?"

"Chuyện này..." Người đàn ông có nước da sẫm màu á khẩu, không trả lời được.

Hắn ta lại làm loạn một lần nữa: "Vương gia của bọn ta là người anh minh thần võ, thương yêu người dân, tuyệt đối không giống như lời ngươi nói!"

Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà gật đầu: "Được thôi, nếu ngươi đã nói Giang Nam vương anh minh thần võ, thương yêu dân chúng, thì tại sao hiện giờ hàng trăm hàng vạn người dân Giang Nam đang phải trôi dạt khắp nơi, mà hắn ta lại không chịu mở kho phát thóc?"

Người đàn ông có nước da sẫm màu đáp: "Vì Giang Nam vương không có lương thực!"

"Vậy hắn ta nuôi đại quân sáu mươi vạn người kiểu gì hả?"

"Chuyện này..."

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải tức là hắn ta thà bỏ mặc hàng trăm hàng vạn người dân của mình chết đói, cũng không muốn đội quân riêng của hắn ta phải tổn thất dù chỉ một người hay sao! Có phải hắn ta có ý định này hay không?"

"Ta... con mẹ nó, ngươi có thể đừng nói nữa được không hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu thẹn quá hóa giận.

Càng nói, danh tiếng của vương gia nhà hắn ta càng xấu đi! Đến lúc quay về hắn ta biết báo cáo với vương gia như thế nào đây?

"Cho nên, chuyện đã rõ ràng rồi!"

Lâm Bắc Phàm quay mặt về phía các nạn dân, cao giọng mà nói: "Giang Nam vương đã bỏ mặc mọi người rồi! Mấy năm nay, thuế và lương thực mọi người nộp lên đã bị Giang Nam vương dùng để nuôi đội quân riêng của hắn ta cả! Nhưng đến lúc mọi người cần tới, đến một hạt gạo mà hắn ta cũng không chịu đem ra! Lại còn trục xuất mọi người ra khỏi khu vực Giang Nam, trơ mắt nhìn mọi người chết đói!"

"Sự áp bức và bóc lột mà mọi người phải chịu đựng suốt mấy năm nay, tất cả cũng đều do Giang Nam vương gây ra, không liên quan đến triều đình ta, càng không liên quan gì đến bệ hạ cả! Cho nên, từ trước tới giờ, mọi người đã hận sai người rồi!"

"Vậy mà lúc quan trọng, bệ hạ và triều đình ta lại không để bụng hiềm khích trước đây, mở kho phát thóc, cứu tế mọi người!"

"Ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp, vừa nhìn là biết!"

"Hoàng ân bao la như thế, chẳng lẽ mọi người không nên cảm ơn ân đức của người hay sao?"

"Đây là cách mà mọi người đối xử với ân nhân của mình đấy ư?"
Chương 419 Cháy nhà đi hôi của

Các nạn dân đều quỳ xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, nước mắt lưng tròng.

"Ta sai rồi! Từ trước tới nay, ta đã trách lầm người tốt rồi!"

"Bệ hạ, thảo dân sai rồi!"

"Bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho ta!"

Chỉ có người đàn ông có nước da sẫm màu kia và một vài kẻ vẫn đứng đó, trông có vẻ rất sững sờ.

Lâm Bắc Phàm chỉ vào người đàn ông có nước da sẫm màu kia: "Bắt bọn họ lại cho ta, không cần giữ mạng!"

"Vâng, đại nhân!"

Các cao thủ của triều đình đồng loạt xuất hiện.

Người đàn ông có nước da sẫm màu cầm đầu mấy kẻ kia thấy chuyện đã bại lộ, đành hừ một tiếng, nhảy lên cao mười mét rồi chạy trốn.

Đến bây giờ, các nạn dân mới biết rằng mình đã bị người ta lợi dụng. Có võ công tốt như thế, tuyệt đối không phải là nạn dân!

Có võ công giỏi thế kia, thì cứ vào trong rừng săn thú cũng có thể no bụng rồi, sao lại cần triều đình cứu tế cơ chứ?

Bọn chúng trà trộn trong nhóm nạn dân, rõ ràng là có ý đồ khác! Vì vậy, trong lòng mọi người lại càng hổ thẹn.

Cuối cùng, vì số ít không địch nổi số nhiều, người đàn ông có nước da sẫm màu và mấy kẻ khác bị bắt về.

Lâm Bắc Phàm phất tay: "Cái đám dùng lời nói dối để mê hoặc quần chúng này, cứ trực tiếp giết chết!"

"Vâng, đại nhân!"

Vài tiếng răng rắc vang lên, đầu của đám người kia rơi xuống đất.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm để các nạn nhân được nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ tiếp tục khởi hành quay về kinh thành.

Tối hôm ấy, tri phủ Hoa Châu mở tiệc chiêu đãi Lâm Bắc Phàm trong phủ nha. Lúc trời tối, mọi người đều đã đi ngủ, Lâm Bắc Phàm lặng lẽ rời khỏi phòng, vèo một cái bay lên bầu trời.

Hắn giơ tay đánh một chiêu, gió lớn ào ào thổi tới.

Lâm Bắc Phàm cưỡi gió mà đi, hướng về phía Giang Nam cách đó một trăm dặm.

Địa phận Giang Nam, vương phủ.

Lúc này, Giang Nam vương và nhóm phụ tá của hắn ta cũng chưa ngủ.

Giang Nam vương vừa nhận được tin tức từ Hoa Châu truyền về, hắn ta tức tối đến nỗi mặt mũi xanh mét, mỡ trên người run lên, đập bàn đứng bật dậy: "Không ngờ lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình lại được vận chuyển đến đây nhanh đến thế! Vốn dĩ phải cần tám, chín ngày, vậy mà mới chỉ ba ngày đã đến nơi rồi, hại kế hoạch của bản vương không thể tiến hành được, thật đáng ghét!"

"Vương gia bớt giận!" Các phụ tá đồng thanh nói.

"Cả tên Lâm Bắc Phàm nữa, cũng thật đáng chết!" Giang Nam vương nói trong cơn tức giận: "Dám bôi nhọ bản vương trước mặt dân chúng, hại bản vương mất hết thể diện, hỏng hết thanh danh! Nếu không giết chết kẻ này, bản vương sẽ tức đến nỗi không thở nổi mất!"

Giang Nam vương vốn đã có tâm lý thù địch đối với Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đã dây dưa vơ vét gần một nghìn vạn lượng bạc từ tay hắn ta rồi!

Mặc dù hắn ta giàu có, nhưng cũng đâu thể chi tiền như thế được cơ chứ, một nghìn vạn lượng bạc không phải là tiền chắc?

Hại quân bị của hắn ta cũng phải chịu ảnh hưởng theo. Nhưng những chuyện này, hắn ta vẫn còn nhịn được.

Vậy mà bây giờ, Lâm Bắc Phàm lại phá hỏng kế hoạch của hắn ta, còn mắng hắn ta trước mặt hơn trăm vạn người nữa chứ!

Hại hắn ta mất hết thể diện, mất sạch danh tiếng! Điều này thì hắn ta không thể nhịn nổi nữa rồi.

"Người đâu, tìm cơ hội làm thịt Lâm Bắc Phàm đi!" Giang Nam vương cao giọng mà nói.

"Vương gia bớt giận! Hiện giờ Lâm Bắc Phàm nắm trong tay quyền cao chức trọng, có thể giúp chúng ta làm rất nhiều chuyện! Giết hắn có thể làm vương gia sảng khoái một lúc, nhưng lại gây ra bất lợi đối với kế hoạch của chúng ta! Để hắn sống hữu dụng hơn là giết chết hắn! Chờ tới lúc hắn không còn giá trị lợi dụng nữa hãng giết cũng không muộn mà!" Vương Phú Quý vội vàng chắp tay mà nói.

Giang Nam vương nói trong sự giận dữ: "Chỉ vì hắn hữu dụng, mà phải bỏ qua chuyện hắn ngồi lên đầu bản vương hết lần này đến lần khác chắc?"

"Thật ra thì vương gia à, Lâm Bắc Phàm cũng là người trong triều đình, hắn cũng không còn cách nào khác mà! Hắn là người phụ trách việc cứu nạn thiên tai lần này, có trọng trách lớn! Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, hắn sẽ bị triều đình trách phạt! Cho nên vì tình thế ép buộc, hắn không thể không làm như vậy!"

Thấy sắc mặt của Giang Nam vương đã có phần nguôi ngoai, Vương Phú Quý lại nói tiếp: "Thật ra cũng do đám người Đại Hắc Ngưu quá kích động! Nếu bọn họ không ra mặt, thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi, bọn họ chết cũng chưa hết tội!"

Giọng nói của Giang Nam vương cuối cùng cũng dịu đi: "Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao? Bản vương tức muốn chết mà vẫn chưa thể trả thù được ư?"

Vương Phú Quý vội nói: "Vương gia, đúng là nên báo thù! Vương gia là thiên tử được ông trời lựa chọn, kẻ nào bất kính với vương gia đều đáng phải nhận sự trừng phạt! Nhưng chúng ta không thể giết hắn, chúng ta chỉ có thể dạy cho hắn một bài học nhớ đời thôi!"

"Bài học nhớ đời gì?"

Vương Phú Quý thấp giọng mỉm cười: "Vương gia, triều đình vận chuyển rất nhiều lương thực đến để cứu nạn thiên tai, chỉ cách chúng ta chưa tới trăm dặm! Chúng ta hoàn toàn có thể cướp lấy số lương thực này, bổ sung vào quân lương của chúng ta!"

Ánh mắt của Giang Nam vương sáng lên: "Đúng vậy!"

Đối với một kẻ có dã tâm mà nói, có bao nhiêu lương thực cũng không đủ!

Đây là số lương thực dùng để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân, nhất định phải cướp được toàn bộ về.
Chương 420 Trả chuông đi

"Hơn nữa vương gia, có người nói lần này bọn chúng dùng tàu đệm khí để vận chuyển lương thực cứu tế nạn dân đấy."

"Hiệu quả của tàu đệm khí đã rất rõ ràng rồi, vận chuyển nhiều lương thực như thế một cách rất dễ dàng! Hơn nữa chỉ cần dùng chưa tới bốn ngày đã đi hết quãng đường tám trăm dặm từ kinh thành đến Hoa Châu, có lẽ loại tàu này được thiết kế theo kiểu đặc biệt nào đó!"

"Món lợi khí trên mặt nước tiện dụng thế này, có kẻ nào lại không muốn giành lấy cơ chứ?"

"Tàu đệm khí của chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì cả, nếu có thể chiếm được tàu đệm khí này, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh! Cho nên vương gia, chúng ta hãy lợi dụng cơ hội tốt này để giành lấy tàu đệm khí!"

Ánh mắt của Giang Nam vương lại càng sáng hơn: "Ngươi nói phải lắm! Cướp cả tàu đệm khí về đây cho bản vương!"

Giang Nam vương vô cùng kích động: "Nhiều lương thực như thế đang ở trước mắt chúng ta, cả tàu đệm khí, món lợi khí trên mặt nước cũng đang ở trước mắt chúng ta! Điều này chứng tỏ chuyện gì, chứng tỏ đến cả ông trời cũng đang đứng về phía chúng ta! Đại sự đã rất gần và có hy vọng rồi!"

"Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!" Mọi người cùng đồng thanh mà hô.

"Ha ha!" Giang Nam vương cười lớn đầy đắc ý: "Lần này đúng là phải cảm ơn Lâm Bắc Phàm đấy! Nếu không có hắn thì bản vương cũng chẳng có cơ hội thu về nhiều món tốt thế này, cho nên tạm thời giữ lại cái mạng cho hắn đi!"

"Vương gia anh minh!" Vương Phú Quý lớn tiếng mà nói.

"Trời cho mà không lấy, là có tội đấy! Các ngươi lập tức sắp xếp người, xuất phát ngay sáng ngày mai, cướp lương thực và tàu đệm khí về cho bản vương! Bản vương sẽ hâm rượu, chờ các ngươi thành công quay về!" Vương gia vui vẻ ra mặt.

"Vâng, vương gia!" Mọi người đáp lời.

Tất cả vẫn thản nhiên mà chẳng hề biết rằng những gì bọn họ nói đều bị Lâm Bắc Phàm đang ở trên nóc nhà nghe thấy.

Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Muốn cướp lương thực của ta, còn muốn cướp cả tàu của ta nữa sao? Suýt nữa còn định lấy mạng ta nữa cơ đấy? Vương gia, nếu ngươi đã bất lịch sự như thế, ta đành tặng ngươi một món quà trước vậy!"

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi mái nhà, vào trong kho lúa của Giang Nam vương như chốn không người.

Nhìn chỗ lương thực chất đầy trong phòng, ánh mắt Lâm Bắc Phàm lạnh đi.

"Nếu đã không mang đi được thì đành hủy hết vậy!"

Trên người Lâm Bắc Phàm bùng lên một ngọn lửa lớn, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín cả kho, lương thực bắt đầu bị thiêu cháy.

Tình hình này nhanh chóng bị quan binh trông coi kho lúa phát hiện, bọn chúng lớn tiếng hét lên: "Cháy rồi, cháy rồi!"

"Kho lúa cháy rồi, đến đây dập lửa đi!"

"Mau chuyển nước tới đây!"

Các quan binh trông coi kho lúa đều bị huy động tới.

Bọn họ khiêng một thùng nước đến, vội vàng dập lửa. Nhưng đúng lúc đó, trên trời lại nổi lên từng trận gió lớn. Có gió thổi tới, thế lửa lại càng lớn hơn!

Cuối cùng, không chỉ kho lúa bị Lâm Bắc Phàm đốt bị cháy mà các kho lúa ở xung quanh đó cũng bắt lửa, ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, ánh lửa cao ngút trời, toàn bộ người dân trong thành đều nhìn thấy!

"Cháy rồi, mau đi cứu hỏa đi!

"Cháy lớn thế này, đã mấy chục năm rồi chưa từng xảy ra đấy! Chỗ nào bị cháy thế?"

"Bên đó trông giống kho lúa thì phải!"

Sau đó ít lâu, Giang Nam vương vội vàng chạy tới.

Thấy kho lúa đã bị thiêu rụi toàn bộ, hắn ta gần như không thể đứng nổi nữa, la lối om sòm: "Mau cứu hỏa đi! Trong đó đều là lương thực cả đấy, mau cứu hỏa đi!"

Mười mấy vạn binh sĩ cùng nhau dập lửa, nhưng lại không thể dập nổi ngọn lửa này! Cuối cùng, ngọn lửa này cháy suốt một ngày một đêm rồi mới tắt.

Giang Nam vương nhìn chỗ lương thực đã bị thiêu đen thui, chẳng còn lại là bao, hai mắt hắn ta thất thần cụp xuống: "Hết rồi! Hết cả rồi!"

Chuyện này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, các thế lực nghe mà giật mình hoảng hốt!

Kho lúa của Giang Nam vương, thế mà đã bị thiêu rụi rồi!

Trận cháy này xảy ra thật bất thường!

Đang giữa ngày đông lạnh giá, mấy hôm trước trời còn đổ mưa, không khí ẩm ướt, trong tình cảnh ấy mà vẫn cháy được, thật kỳ lạ!

Hơn nữa, mười mấy vạn người đem nước đến dập mà lại chẳng thể dập nổi ngọn lửa này! Rốt cuộc là sự cố bất ngờ, hay là do kẻ nào gây ra?

Có người nói, chuyện này không phải sự cố cũng chẳng phải do ai làm cả, mà là sự trừng phạt của ông trời!

Bởi vì cùng ngày hôm ấy, có người nhìn thấy một bóng người rực lửa giữa bầu trời, bay trên không trung hệt như ma quỷ, đang lặng lẽ quan sát trận lửa lớn này.

Giang Nam vương ruồng bỏ hàng trăm vạn nạn dân không thèm để ý tới, đã phạm phải tội không thể tha thứ! Cho nên thần tiên nổi giận, hạ phàm trừng phạt!

Cho dù lời đồn có như thế nào, thì đối với rất nhiều người mà nói, trận cháy này là một chuyện vui đáng phải ăn mừng.

Ở Ký Bắc, vương phủ.

Ký Bắc vương cười ha hả: "Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, rồi ngươi cũng có ngày hôm nay! Mặc dù ngươi có rất nhiều tiền, nhưng chỉ có tiền thì có ích gì cơ chứ? Không có lương thực, ngươi sẽ nuôi đại quân như thế nào đây, làm sao mà đấu với bản vương được đây?"

"Chuyện này là do ông trời giúp vương gia đấy!" Quân sư Gia Cát tiên sinh nịnh nọt.

"Ha ha!" Ký Bắc vương đắc ý mà cười lớn thật sảng khoái.

Võ Tây, vương phủ.

Võ Tây vương cũng đang cười như được mùa.

Từ sau chuyện kho báu của Tà Nguyệt, hắn ta đã lâu lắm rồi không được cười lớn thế này!

"Hoàng huynh đối xử tốt với ta quá! Chắc chắn là hoàng huynh biết hoàng đệ ta đây đang buồn bã chán nản, nên mới bày ra trò đùa này đây mà! Để đáp lễ, người đâu, gửi một món quà của bản vương tới cho hoàng huynh!"

"Vương gia, tặng thứ gì cơ?"

Quân Sư Phượng Sồ tiên sinh hỏi.

"Trả cái chuông mà hắn ta tặng bản vương lại cho hắn ta đi! Ha ha!"

"Vâng, vương gia!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom