• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (6 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421 Ai cũng có phần

Kinh thành, trong hoàng cung.

Sau khi nữ đế nhận được tin tức này, cũng kích động đến nỗi mừng rỡ.

"Hoàng thúc tốt của trẫm à, ngươi không chịu mở kho phát thóc, giờ thì bị thiêu cháy cả rồi! Vừa mất danh tiếng lại mất cả lương thực, muốn trải qua được mùa đông này cũng là cả một vấn đề đấy! Vị hoàng thúc tốt này của trẫm, có phải đã bị gậy ông đập lưng ông rồi không vậy? Ha ha!"

"Bệ hạ nói phải lắm, ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta!"

Tổng chỉ huy của Cẩm Y Vệ cười nói: "Nhưng trận cháy này rất kỳ lạ, hạ quan sẽ tiếp tục điều tra, khi nào điều tra ra chân tướng hạ quan sẽ báo cáo lên thánh thượng!"

Nữ đế chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Không cần phải điều tra làm gì, nàng đã biết chuyện này do ai gây ra rồi, chắc chắn là tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm chứ ai!

Hắn vừa đến Hoa Châu, Giang Nam liền xảy ra chuyện!

Cũng chỉ có người nắm trong tay thực lực khủng khiếp như hắn, mới có thể đi vào kho lúa được canh phòng nghiêm ngặt ấy như chỗ không người mà phóng hỏa đốt lương thực!

Chỉ một lần ra tay, đã khiến Giang Nam vương bị tổn thất nặng nề rồi! Đúng là phúc tinh của Đại Võ mà!

Nữ đế vui vẻ: "Tới khi hắn quay về ta nhất định phải ưu ái hắn mới được!"

Cùng lúc ấy, kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm đã sớm quay lại Hoa Châu, tiếp tục chịu trách nhiệm cứu nạn thiên tai.

Sau khi đun nước nấu cháo, cho nạn dân được ăn một bữa no nê, cả đoàn tiếp tục khởi hành về kinh thành.

"Mọi người yên tâm, bọn ta vẫn còn rất nhiều lương thực!"

"Ăn hết số lương thực trên con tàu này rồi, tàu phía trước vẫn còn!"

"Ở mỗi tòa thành nằm bên dòng sông, chúng ta đều chuẩn bị sẵn rất nhiều lương thực. Cứ đi dọc theo bờ sông về phía trước đến tòa thành tiếp theo là có cơm nước nóng hổi để ăn!"

"Mọi người yên tâm! Triều đình ta tuyệt đối không bỏ mặc, không quên bất cứ ai!

Theo lời Lâm Bắc Phàm kêu gọi, mọi người đi dọc theo hai bên bờ sông về phía trước với tâm trạng tự tin, đầy những người là người. Có cả quan binh ven đường đi theo hộ tống, giữ trật tự.

Lâm Bắc Phàm ngồi trên tàu đệm khí, dọc theo đường sông mà chậm rãi tiến về phía trước, quan sát hai bên suốt dọc đường.

Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi bị ngã. Một nữ tử xinh đẹp và trẻ trung liền cúi người xuống: "Mẹ, để ta cõng ngươi!"

"Con à, chân ta bị đau, không thể đi đến kinh thành được đâu! Đừng để ý đến ta làm gì, ngươi tự đi đi!"

"Mẹ, ngươi đang nói gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được cơ chứ?"

Hắn tiếp tục quan sát, có một đứa trẻ ngồi bệt xuống đất mà thở dốc: "Mẫu thân, ta không bước nổi nữa rồi!"

Một người phụ nữ trông rất tang thương đáp: "Con ơi, kiên trì thêm một lát nữa thôi! Kiên trì thêm hai canh giờ nữa là có cơm để ăn rồi!"

"Nhưng ta thật sự không thể nhúc nhích nổi nữa, chân ta đã phồng rộp lên rồi!"

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn xung quanh thì nhận ra có rất nhiều lương thực đã được ăn hết, bỏ trống nhiều chỗ, vì vậy hắn gọi: "Trên tàu của bọn ta còn chỗ trống! Người già yếu, bệnh tật có thể lên tàu ngồi! Người còn trẻ tuổi, khỏe mạnh thì tiếp tục đi bộ trên bờ!"

Các nạn nhân lập tức mừng rỡ.

"Được ngồi tàu sao? Tốt quá rồi!"

"Đại nhân, mẫu thân ta đi bộ khó khăn, hãy cho mẫu thân ta ngồi với!"

"Đại nhân, nhà ta có hai đứa trẻ..."

Tiếc là chỗ ngồi trên tàu quá ít, nhưng lại quá nhiều người cần ngồi.

Lâm Bắc Phàm lại nói: "Mọi người đừng tranh nhau, lần lượt ngồi tàu, cứ hai canh giờ lại đổi một lần!"

Cuối cùng, trên tàu đầy người ngồi, đem theo hi vọng lớn mà tiến về phía trước.

Lâm Bắc Phàm nhìn nhóm dân tị nạn trải khắp núi đồi, cảm thấy như vậy vẫn không ổn, trời lạnh đất đóng băng mà quần áo của mọi người cũng chẳng giữ ấm được gì.

Thêm nữa ăn cũng không tính là no, còn phải đi suốt đường dài như thế, khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi.

Vì thế hắn gọi Cẩm Y Vệ tới: “Lập tức thông báo cho toàn bộ đội tàu cứu nạn phía trước, kêu bọn họ sau khi dỡ lương thực xuống lập tức phái tàu đi vận chuyển dân tị nan ngay!”

“Rõ, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ chắp tay đáp.

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra, ta sợ có người nhân cơ hội làm mưa làm gió cho nên nhắc nhở bọn họ nhất định phải phái cao thủ trông chừng kỹ lương thực và tàu đệm khí, không thể lơ là, biết chưa?”

“Vâng, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi.

Sau khi có được chỉ thị của Lâm Bắc Phàm, Cẩm Y Vệ lập tức sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thông báo cho đội tàu trước mặt.

Bọn họ có được mệnh lệnh dỡ hàng xong lập tức xuống phía nam vận chuyển dân tị nạn.

Mới đầu chỉ có vài chiếc tàu đệm khí nên chỉ có thể chở mấy nghìn người, nhưng dần dần tàu đệm khí càng ngày càng nhiều, dân tị nạn có thể được chở đi cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Bọn họ men theo đường sông, một đường chậm rãi rời đi.

Mà nhóm dân tị nạn tuy rằng bây giờ đang chạy nạn nhưng lại cảm thấy càng đi càng thoải mái, càng về sau lại càng nhẹ nhõm.

Mỗi lần đến được tòa thành tiếp theo, trong thành đó đều đã nấu sẵn cháo nóng hôi hổi để tiếp tế cho mọi người.

Sau khi ăn cháo xong là có thể lập tức nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, không cần nghĩ đến cái khác.

Tuy rằng mọi người đều dẫn theo cả gia đình nhưng có tàu đệm khí giúp chở người già yếu bệnh tật cũng đã giải quyết được nỗi lo về sau lớn nhất của dân tị nạn, áp lực nhỏ đi, thoải mái hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Đến cuối cùng, tàu đệm khí trở nên nhiều hơn.

Có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn cũng có cơ hội ngồi lên tàu đệm khí, đáp một chuyện xe đi nhờ.

Bởi vì có sự sắp xếp chu đáo đến như vậy nên số dân tị nạn thương vong giảm đi rất nhiều, mọi người đều tràn ngập hy vọng hướng tới kinh thành.
Chương 422 Càng nhiều vấn đề nan giải

Bất tri bất giác, kinh thành đã dần gần hơn.

Bên bờ sông ở kinh thành, nữ đế và văn võ bá quan còn có các quý nhân trong thành và một vài dân chúng đã sớm tập trung ở nơi này đón tiếp hàng trăm hàng nghìn dân tị nạn sắp tới.

Mắt thấy đám đông chi chít ùa tới từ giữa sông, mọi người đều vô cùng kích động.

“Cuối cùng bọn họ cũng tới rồi, đông người quá.”

“Nghe nói lần này có cả triệu người di chuyển, lặn lội đường xa vượt tám trăm dặm nhưng người chết lại chưa đến một nghìn người! Đây đúng là một kỳ tích trong lịch sử cứu nạn đấy!”

“Đúng vậy, phần lớn đều là người già chết, bệnh chết! Còn người chết đói thật sự lại không có một ai!”

“Tế tửu thật quá lợi hại!”



Trong tiếng bàn luận của mọi người, cuối cùng đội quân lớn cũng tới trước mặt nữ đế.

Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, chắp tay cất cao giọng hô: “Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Toàn bộ dân tị nạn đều chắp tay cúi người, cũng cao giọng hô theo.

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Có người còn quỳ xuống thành kính dập đầu.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Các con dân của trẫm, miễn lễ bình thân!”

“Tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh hô.

Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, trước sau tổng cộng tốn hết mười lăm ngày, không có một giây phút nào dám lười biếng! Hôm nay thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về, xin bệ hạ minh giám!”

Nữ đế nói với vẻ vô cùng kích động: “Ái khanh, chuyến đi này vất vả cho ngươi quá! Tất cả những gì ngươi làm trẫm đều biết hết! Xuất phát từ kinh thành đi gấp suốt cả đêm, tốc độ nhanh như chớp chỉ tốn chưa đến bốn ngày đã tới Hoa Châu, kịp thời cứu tế nạn dân!”

“Sau đó lại thông qua một đường sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đã giảm thiểu số lượng thương vong của dân chúng đi rất nhiều! Ngươi đã làm rất tốt, trẫm thấy được an ủi trong lòng! Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi, những chuyện khác giao cho trẫm xử lý! Công lao của ngươi, trẫm sẽ ghi nhớ!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói tiếng cảm ơn, sau đó lùi một bước nhường lại vị trí trung tâm.

Nữ đế đối diện với những ánh mắt mong chờ, nói: “Còn có các con dân của trẫm nữa, các ngươi vượt đường xá xa xôi tới được nơi này cũng đã rất vất vả rồi! Trẫm đã cho người chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi, lều trại và chăn bông, sau khi các ngươi ăn uống no nê hãy nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần!”

“Giống như Lâm ái khanh đã nói, các ngươi đều là con dân của Đại Võ, là dân của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một con dân Đại Võ nào, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ một người dân Đại Võ nào hết!”

“Tạ bệ hạ ban ơn!” Nhóm dân tị nạn đồng thanh hô, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

Vấn đề cứu trợ thiên tai đã được giải quyết, nhưng phải sắp xếp cho nhóm dân tị nạn thế nào lại trở thành một câu hỏi to lớn mà triều đình không thể không đối mặt.

Chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của hàng triệu người dân, ăn uống, vệ sinh, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến một loạt các hệ lụy, kéo theo hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Để giải quyết vấn đề này, nữ đế không thể không triệu tập văn võ bá quan vào thương nghị đối sách.

Ngay cả Lâm Bắc Phàm đang nghỉ ngơi cũng bị kéo vào cùng.

“Các vị ái khanh, các ngươi có diệu kế gì không?”

Các quan đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, nhưng bởi vì lần này người liên lụy quá nhiều, xử lý vô cùng rắc rối nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ, thần đã sớm nghĩ xong đối sách rồi ạ!”

Nữ đế mừng rỡ: “Ái khanh nói mau đi!”

“Bây giờ dân tị nạn không có nhà, không có đất, không có lương thực, cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một thứ gì hết, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là cung cấp một công việc cho bọn họ, sau khi có công việc mới có tiền và lương thực, có nhà và ruộng được!”

Một vị lão thần nhíu mày nói: “Nhưng ở kinh thành làm sao có thể cung cấp nhiều công việc như thế được?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Kinh thành không có cách cung cấp nhưng triều đình ta lại có thể!”

Đôi mắt của nữ đế hơi di chuyển: “Ý ngươi là thuê người tị nạn làm công trình?”

“Bệ hạ, chính là nó.”

“Nhưng lương thực phải làm thế nào?”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cười khổ: “Bây giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là không đủ lương thực! Lẽ nào chúng ta phải nuôi bọn họ mãi hay sao? Nếu thật sự làm như thế, lương thực của chúng ta trên cơ bản sẽ không chống đỡ được đến năm sau!”

“Ngoài ra, thuê người tị nạn làm công trình là làm cái gì?”

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra: “Trong kinh thành, công trình có thể làm đều đã làm hết cả rồi! Còn thừa một vài công trình nhỏ hoàn toàn không cần đến cả triệu dân tị nạn!”

“Còn có vấn đề nơi ở nữa!”

Hình bộ thượng thư đứng ra: “Bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh! Hiện tại dân tị nạn đều đang ở trong lều trại, đắp chăn bông mà vẫn còn cảm thấy rét run cầm cập! Nhưng qua hai tháng nữa mới là lúc trời giá rét chân chính, nếu vẫn không thể giải quyết được vấn đề này chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết cóng, vấn đề này có thể giải quyết thế nào đây?”

Mọi người phát biểu ý kiến của mình, càng nói càng nhiều vấn đề hơn.
Chương 423 Xi măng

Nữ đế nhíu chặt mày: “Được rồi! Trẫn kêu các ngươi tới là muốn các ngươi giải quyết vấn đề chứ không phải chỉ ra vấn đề! Nếu bây giờ các ngươi đã không có cách thì nghe Lâm ái khanh nói đi, xem hắn có cách gì! Lâm ái khanh, mau nói đối sách của ngươi ra đi!”

Sau khi nói xong, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mong đợi.

Người này từ lúc làm quan cho tới nay đã giải quyết được rất nhiều việc khó, hy vọng lần này vẫn như vậy!

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, muốn giải quyết chuyện này thật sự không khó! Các ngươi có từng nghĩ tới việc xây dựng một tòa thành phụ trong kinh thành chưa?”

Mọi người kinh ngạc: “Xây một tòa thành phụ á?”

“Đúng thế!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần xây dựng một tòa thành thì toàn bộ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xây một tòa thành mới cần rất nhiều sức lao động, lẽ nào cả triệu người còn chưa đủ sao?”

“Sau khi xây xong thành lại có thể giải quyết các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nhóm dân tị nạn, làm một mẻ, khoẻ suốt đời!”

“Còn có một điểm nữa, nhân khẩu ở kinh thành chúng ta đã bão hòa rồi! Diện tích thành không thay đổi nhưng lượng người càng lúc càng đông, không có lợi cho việc quản lý và phát triển! Vừa hay có thể xây dựng một tòa thành phụ tiếp nhận một phần nhân khẩu!”

“Ý kiến này hay thì hay đấy, nhưng xây dựng một tòa thành nào có dễ như thế?”

Lễ bộ thượng thư cười khổ: “Có tòa thành nào của Đại Võ chúng ta không phải tốn đến mấy chục năm, xây dựng từng chút một mà lên? Bây giờ chúng ta hoàn toàn không có thời gian ấy! Đợi sau khi tòa thành xây xong đừng nói là dân tị nạn mà ngay cả chúng ta cũng xuống lỗ hết rồi!”

“Ngoài việc đó ra, còn phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, tài nguyên cần thiết trong đó cũng không cần ta nói nhiều nữa, các vị chắc hẳn đều biết, triều đình ta hoàn toàn không thể cung ứng được số tài nguyên ấy!”

“Lâm đại nhân, suy nghĩ này của ngươi có hơi viển vông rồi, hoàn toàn không thực tế.”

“Vẫn nên đổi cách khác đi thì hơn!”

Mọi người đều không xem trọng.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần có cách xây dựng xong một tòa thành mới trong vòng ba tháng, hơn nữa, tuyệt đối không tiêu hao tài nguyên của triều đình!”

Mọi người vô cùng kinh hãi.

“Xây thành trong vòng ba tháng, sao có thể như thế được?”

“Nói đùa đúng không?”

“Lâm đại nhân, bây giờ sự việc trọng đại, chớ có nói đùa như thế!”

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh: “Thần dám khẳng định như vậy là vì thần có năng lực này! Chuyện này liên quan đến một phát minh của thần! Phát minh này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn bay lên trời và tàu đệm khí nổi trên mặt nước, chỉ cần làm nó ra đảm bảo có thể giải quyết được vấn đề xây dựng thành!”

Mọi người lại được phen chết lặng.

Phát minh này lại không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí sao?

Phải biết rằng hai phát minh trước đây của Lâm Bắc Phàm đều lợi hại đến thế nào!

Một cái có thể chở người bay lên trời, thực hiện giấc mộng bay lên cao suốt mấy nghìn năm nay của con người, một cái khác có thể tăng cường vận chuyển đường thủy, có thể vận chuyển binh lực và lương thực với quy mô lớn, khiến thực lực hậu cần quân đội tăng lên vùn vụt!

Bây giờ lại mọc ra một phát minh nghịch thiên nữa, hoàn toàn không thua gì hai thần khí này?

Vì thế, các quan đều mất bình tĩnh!

Nữ đế cũng mất bình tĩnh!

“Ái khanh, rốt cuộc là phát minh gì? Mau nói cho trẫm nghe!” Nữ đế cũng kích động và mong chờ như các quan, đợi Lâm Bắc Phàm giải thích.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại chậm rãi đáp: “Bệ hạ, phát minh này ảnh hưởng đến nển tảng lập quốc!”

“Để nghiên cứu ra phát minh này thần đã quên ăn quên ngủ, trả bằng cái giá cực lớn, cho nên có thể giúp thần giải quyết vấn đề kinh phí nghiên cứu một chút được không?”

Nữ đế đã sắp tức đến bật cười luôn rồi!

Thằng khốn này!

Lúc này rồi vẫn không quên tham tiền!

Nàng tức giận bảo: “Được rồi được rồi! Lâm ái khanh, nếu phát minh này của ngươi thật sự ích nước lợi dân, giải quyết được vấn đề cho hàng triệu dân tị nạn, còn có thể xây thành trong vòng ba tháng, vậy trẫm duyệt cho ngươi khoản kinh phí hai trăm vạn, được chưa?”

“Bệ hạ, có thể nhiều thêm một chút được không? Thần rất vất vả!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ chờ mong.

Nữ đế tức tối thật sự chỉ muốn rạch nát bản mặt được voi đòi tiên này của hắn, vo lại thành bóng rồi đá!

“Thêm năm mươi vạn, Hộ bộ cũng không có tiền gì! Công lao của ngươi, trẫm cũng đều ghi nhớ hết trong lòng, sau này cộng lại phong thưởng, được không? Mau nói phát minh của ngươi ra đi!” Nữ đế giục.

“Phát minh thứ ba của thần tên là xi măng!”

“Xi măng?” Mọi người nghi ngờ.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Xi măng là một loại vật liệu xây dựng, bình thường nó sẽ ở dạng bột, một khí tưới nước vào sẽ thành dạng sền sệt, nhưng lại có thể nhanh chóng đông cứng! Một khi đông cứng sẽ biến thành một thứ rắn chắc như đá! Như vậy có thể dùng để xây nhà, sửa cầu, sửa đường, sửa cả tường thành… ứng dụng thực sự quá lớn!”

“Nguyên liệu cần sử dụng khá đơn giản, chủ yếu là vôi sống, đất sét và một ít xỉ sắt nữa, sau khi thông qua quá trình nung và xử lý có thể hình thành xi măng!”
Chương 424 Khẩn cấp ra lệnh

Thấy bộ dáng mơ hồ của mọi người, Lâm Bắc Phàm tràn ngập sự kiêu ngạo của một sinh viên khoa học tự nhiên.

Đúng là một đám mù khoa học, lý thuyết đơn giản như thế mà cũng không hiểu!

Khác gì nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu!

Vì thế hắn bực mình nói: “Nói với các ngươi thế này đi! Nếu dùng xi măng để xây nhà thì trong ba ngày có thể xây được một căn nhà, hơn nữa mức độ kiên cố của căn nhà này hoàn toàn không thua gì đại viện sang trọng!”

Sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng thay đổi.

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy buột miệng thốt ra: “Trong ba ngày xây xong một căn nhà á, sao có thể như thế được? Nếu ngươi nói muốn xây một ngôi nhà tranh thì quả thật có thể miễn cưỡng xây xong trong ba ngày được! Nhưng nếu ngươi muốn xây một căn nhà kiên cố không thua gì đại viện cao cấp vậy ba ngày sao mà đủ?”

“Theo như bản quan biết, muốn xây xong một căn nhà lớn, đầu tiên phải đào móng, việc này cần ba đến bốn ngày, sau đó chính là đặt móng, việc này cũng cần đến ba, bốn ngày, không thể qua loa được!”

“Tiếp đó chính là sắp xếp trụ đá chính và dựng trụ gỗ, việc này cần ba đến bốn ngày! Đến bước này rồi mới được coi là đang xây nhà chân chính, nhưng đã tốn đến tám, chín ngày rồi!”

“Sau khi xây xong trụ gỗ lớn mới bắt đầu xếp gạch làm tường, nhanh thì bốn, năm ngày có thể xong, cuối cùng chính là lợp mái, trải ngói, việc này cũng cần bốn đến năm ngày nốt!”

“Cho nên muốn xây xong một căn nhà tốc độ nhanh nhất cũng cần đến nửa tháng, còn là dưới tình huống đầy đủ nguyên liệu! Vậy mà ngươi lại nói với bản quan chỉ cần có ba ngày, không phải đây là nói đùa hay sao?”

Mắt thấy Công bộ thượng thư nói đâu ra dấy, mọi người đều nảy sinh nghi ngờ về lời của Lâm Bắc Phàm.

“Trong ba ngày xây xong một căn nhà thật sự không có khả năng! Ví dụ như phủ trạch của bản quan đi, trước sau đã tốn đến ba năm mới có thể xây dựng xong xuôi và chuyển vào ở, một căn phòng nhỏ trong đó đã tốn đến hơn ba tháng rồi!”

“Trước đây khi bản quan còn đi học đã thích nhìn người khác xây nhà, bọn họ muốn xây xong một căn nhà lớn không đến một tháng thì hoàn toàn không thể được!”

“Ba ngày của ngươi mà đã có thể xây ra được căn nhà như vậy, bản quan tuyệt đối không tin!”

Đối diện với sự nghi ngờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Các vị đại nhân, các ngươi chưa từng thấy cũng không có nghĩa nó không có! Giống như trước đây, bản quan nói sẽ nghiên cứu ra khí cầu bay lên trời, các ngươi có tin không? Không hề, các ngươi hoàn toàn không hề tin, nhưng không phải nó vẫn được bản quan tạo ra hay sao? Bây giờ còn đang sản xuất hàng loạt!”

“Cái này…”

Các quan đưa mắt nhìn nhau.

“Còn cả lợi khí trên nước là tàu đệm khí cũng do bản quan phát minh ra! Bây giờ cũng đang sản xuất hàng loạt, hơn nữa đã phát huy tác dụng to lớn! Cho dù là vận chuyển người hay lương thực đều vô cùng tuyệt vời!”

Các quan dần im lặng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Cho nên bản quan cũng không phải bắn tên không đích! Nếu vận dụng tốt vậy loại xi măng này hoàn toàn không thua gì khí cầu lớn và tàu đệm khí! Thậm chí ở một vài phương diện nào đó nó còn thực dụng hơn cả hai thần khí kia!”

“Chỉ cần dùng xi măng, bản quan hoàn toàn có niềm tin chỉ trong vòng hai tháng có thể khiến hàng triệu người dân tị nạn được ở trong căn nhà vừa kiên cố vừa ấm áp! Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành mới!”

Sắc mặt của mọi người lại thay đổi!

Trong vòng hai tháng giải quyết được vấn đề chỗ ở cho hàng triệu người dân tị nạn!

Trong vòng ba tháng xây xong một tòa thành lớn!

Làm sao có thể làm được?

Vừa định há miệng phản bác thì nữ đế đã phất tay, nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ nói nhiều nữa cũng vô ích, cứ để Lâm ái khanh thử trước đi! Ái khanh vào triều làm quan hơn nửa năm này đã từng khiến chúng ta thấy vọng bao giờ chưa. Cứ thử trước đi đã, sau khi nhìn thấy kết quả lại toàn lực ủng hộ sau!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Nữ đế nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng rồi, nếu đã liên quan đến xây nhà vậy Công bộ cũng dốc toàn lực phối hợp đi!”

“Thần tuân chỉ!” Công bộ thượng thư lĩnh chỉ.

Sau khi có được sự ủng hộ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm dốc sức làm việc.

Hắn cầm một tấm bàn đồ vẽ tay xung quanh kinh thành, kéo theo một đám người chạy tới chạy lui bên ngoài kinh thành.

“Đây là núi Bàn Tích, bên trong có rất niều đá vôi, các ngươi dẫn một nhóm dân tị nạn tới nơi này khai thác đá vôi đi! Bên dưới vừa vặn có một con sông chảy qua, thông qua con sông có thể vận chuyển tới nơi này!”

“Rõ, thưa phủ thùa đại nhân!”

Sau đó hắn lại chạy đến một chỗ khác.

“Chỗ này có rất nhiều đất sét chất lượng tốt có thể khai thác để nung xi măng! Các ngươi dẫn dân tị nạn tới nơi này đào đất sét sau đó thuận theo dòng chảy một đường vận chuyển tới đây!”

“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”

“Nói với Công bộ vận chuyển xỉ sắt còn thừa trong quá trình sản khuất binh khí và các loại vũ khí sắt ngày thường của bọn họ đến đây! Ngoài ra thu thập xỉ sắt ở các nhà dân, càng nhiều càng tốt!”

“Rõ, thưa phủ thừa đại nhân!”
Chương 425 Năm ngày xây một ngôi nhà

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại kéo thợ thủ công ở Công bộ ra ngoài, kêu bọn xây dựng một xưởng nung to lớn ở chỗ xung quanh mình, đặc biệt dùng để sản xuất xi măng.

Sau đó hắn lại sắp xếp cho một nhóm công thợ đi chế tác khuôn đúc, lại sắp xếp cho vài người đi khai thác và vận chuyển đá vôi.

Công việc rất nhiều, nội dung rất chi tiết nhưng Lâm Bắc Phàm đều sắp xếp đâu ra đấy, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, mọi người lập tức dốc toàn sức vào làm, một triệu dân tị nạn trừ đi khoảng ba trăm nghìn người già yếu, còn lại tất cả đều ra ngoài làm việc.

Nam nhân sức dài vai rộng sẽ phụ trách công việc khổ cực ở công trường, còn phụ nữ không khả năng làm việc thể lực sẽ phụ trách công tác hậu cần, nhóm lửa nấu cơm…

Một cảnh tượng khí thế ngút trời!

Một tuần rất nhanh đã trôi qua.

Nữ đế và các quan đều vô cùng tò mò muốn biết Lâm Bắc Phàm làm thế nào, vì thế đều ra ngoài thành xem.

Kết quả vừa tới lập tức có một loại cảm giác bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng làm thế nào cũng không hiểu được.

“Ái khanh, ngươi tới giải thích cho trẫm mấy thứ này để làm gì đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm dẫn nữ đế và các quan tới một nơi nóng hầm hập.

“Bệ hạ, đây chính là xưởng sản xuất xi măng, gọi tắt là xưởng xi măng! Toàn bộ xi măng mà chúng ta cần cho quá trình xây dựng thành phố đều sẽ được sản xuất từ nơi này!”

“Xi măng mà ngươi nói trông thế nào, có thể cho trẫm xem không?”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiến lên, chỉ vào những đống bùn đất xám ngoét như tro nói tiếp nhau và nói: “Đây chính là xi măng!”

Mọi người kinh ngạc: “Đây là xi măng á? Trông… cũng gớm ghiếc quá thì phải?”

“Các ngươi đừng thấy nó xấu nhưng nó vô cùng hữu ích đấy nhé!”

Nữ đế tò mò hỏi: “Dùng xi măng này thế nào?”

“Xi măng cần phải phải trộn chung với đất sét và nước theo một tỉ lệ nhất định, sau đó sẽ trở nên vô cùng kiên cố! Nói nữa cũng vô ích, các ngươi đi theo ta đi!”

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới một khu đất bằng phẳng, trên đó là những viên gạch xám xịt xếp chồng lên nhau.

“Đây chính là nơi sản xuất gạch, chúng ta đang dùng xi măng tạo ra gạch!”

“Gạch tạo ra từ xi măng sao?” Mọi người lại nghi ngờ.

Lâm Bắc Phàm giải thích: “Trước tạo ra gạch rồi mới tiện cho xây nhà được! So với gạch truyền thống thì gạch được tạo ra từ xi măng này của chúng ta sở hữu một ưu thế không gì sánh bằng!”

“Ưu thế gì vậy?”

“Tốc độ nhanh, tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền của!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Teước đây chúng ta sản xuất gạch đều là đào đất sét trước, sau đó trải qua quá trình tích tụ ngoài trời suốt khoảng thời gian dài đến khoảng nửa năm, để nắng phơi và để mưa bào mòn, khiến cho bên trong phân giải và mềm đi, rồi lại thông qua xử lý có trình tự nhất định chỉ còn lại đất tinh khiết vô cùng!”

“Sau đó, đất tinh khiết và nước trải qua nhiều lần tôi luyện sẽ biến thành bùn đặc mới có thể làm thành phôi gạch, sau khi phơi lại bỏ vào trong lò nung! Trải qua mười mấy ngày nung cuối cùng mới hình thành viên gạch có thể xây tường!”

“Toàn bộ quá trình này tốn thời gian và sức lực, còn đặc biệt tốn than củi nữa!”

Mọi người nghe xong không kiềm chế được mà gật đầu.

“Nhưng gạch xi măng của chúng ta lại khác hẳn!”

“Chúng ta sản xuất xi măng chỉ cần khoảng ba ngày là đủ!”

“Sau khi xi măng được sản xuất ra, chỉ cần trộn xi măng với cát đá, nước theo một tỉ lệ nhất định thì nó sẽ biến thành dạng đất sét, có thể dựa theo khuôn đúc hiện tại để tạo thành gạch, đặt ở chỗ khô ráo phơi khô để chúng đông cứng lại, mất hai đến ba ngày có thể biến thành viên gạch xây tường! Chất lượng của nó không chênh lệch gì lắm với những viên gạch được nung ra trước kia!”

Mọi người đều thay đổi sắc mặt!

Lâm Bắc Phàm cầm hai viên gạch xi măng đã khô và rắn chắc trên đất lên, cười bảo: “Các ngươi tới nhìn xem, mấy viên gạch này có gì khác với viên gạch thường nhìn thấy không?”

Một vị lão thần trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Ngoại trừ màu sắc khác nhau ra thì mức độ rắn chắc không kém là mấy!”

“Đây lại là một ưu điểm lớn khác của xi măng, đông cứng nhanh, hơn nữa còn vô cùng rắn chắc!”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Có viên gạch như vậy, hiển nhiên xây nhà sẽ dễ dàng hơn nhiều và cũng tiện hơn nhiều!”

Trong lòng mọi người đã có thêm vài phần mong đợi.

“Mời mọi người đi theo ta!”

Hắn lại dẫn mọi người tiến lên, đi tới phía trước một dãy nhà một tầng.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ kiêu ngạo: “Đây chính là căn nhà được xây từ xi măng đấy, tổng cộng chỉ tốn có năm ngày!”

“Năm ngày đã xây xong rồi sao?” Mọi người đều kinh ngạc.

“Chỉ năm ngày là xây kiểu gì?” Có người hỏi.

“Giống như các ngươi đã thấy, vận chuyển gạch xi măng đã làm xong tới đây, xếp từng viên gạch lên rồi dùng xi măng gia cố, cứ vậy là xây lên thôi!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Không cần đào móng nhà sao?” Công bộ thượng thư hỏi.

“Cần chứ, nhưng không cần đào sâu như vậy, chỉ nửa ngày đã giải quyết xong rồi, bởi vì toàn bộ căn nhà ở chỗ chúng ta đều dùng xi măng nối liền với nhau, dựa vào nhau, vững như Thái Sơn!”

“Không cần dựng trụ sao?” Công bộ thượng thư lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không cần! Vì tường thành dùng xi măng xây lên đều vô cùng kiên cố, cho nên chúng ta có thể trực tiếp nhảy qua bước này để tới thẳng bước xây tường! Tổng cộng chỉ tốn có hai ngày, một ngày xây tường, một ngày đợi xi măng khô và đông lại!”

“Vậy nóc nhà thì sao?” Công bộ thượng thư lại hỏi.

“Cái này đơn giản nhất, mọi người nhìn lên trên đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom