-
Chương 541-545
Chương 541 Trận chiến của tông sư
Bên ngoài, Dạ Lai Hương đi theo sư phụ đang đứng trên một tòa lầu cao cao, quan sát nghe ngóng tứ phương.
Thấy chẳng có động tĩnh gì, hắn ta bèn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện kia không ở đây? Thôi, cứ diễn tiếp vậy, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai!”
Trong tay hắn ta xuất hiện hiện một phần bản thảo, đây chính là lợi thoại Lâm Bắc Phàm đã viết cho hắn ta. Lâm Bắc Phàm bảo cứ đọc như những gì đã viết, chắc chắn có thể dụ môn chủ Thiên Môn ra.
Không thể không nói, lời thoại này… đúng là khiến người ta điên cuồng mà!
Lúc này, một tai mắt khác ở bên dưới chêm lời: “Dạ Lai Hương, môn chủ Thiên Môn người ta chỉ trốn tránh mà thôi, ngươi cứ chửi hắn ta là rùa rụt cổ là được, sao còn mắng thêm là con rùa bị cắm sừng nữa?”
Giọng nói này cũng vang vọng đi khắp thành!
Môn chủ Thiên Môn vừa mới trở về bèn dừng bước chân.
Dạ Lai Hương lớn giọng nói: “Vậy mà ngươi cũng không hiểu? Bản công tử hỏi ngươi, Thiên Môn bị tiêu diệt kiểu gì?”
Tai mắt kia đáp: “Bởi tu luyện ma công Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Dạ Lai Hương lại hỏi: “Tịch Tà Kiếm Phổ là công pháp như thế nào?”
Tai mắt kia tiếp tục đáp: “Là một môn công pháp bắt người ta phải tự thiến!”
Dạ Lai Hương hỏi tiếp: “Tại sao phải tự thiến mới có thể tu luyện?”
Tai mắt cạn lời: “Chuyện này…”
“Bản công tử cho ngươi hay!”
Dạ Lai Hương xòe tay, lớn giọng nói: “Bởi vì nữ nhân của môn chủ Thiên Môn bị đồng môn chiếm lấy, môn chủ Thiên Môn bị cắm sừng nên mới chán nản hóa thành căm phẫn, bịa ra môn công pháp này để xả giận! Ngươi nói xem hắn ta không phải con rùa bị cắm sừng thì là gì?”
“Ồ hóa ra là như vậy!”
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
“Môn chủ Thiên Môn là con rùa bị cắm sừng! Ha ha…”
Những tiếng cười trào phúng vang vọng khắp thành!
Gương mặt của môn chủ Thiên Môn vừa đỏ vừa xanh, đúng là đặc sắc!
Hai tay hắn ta ôm ngực, hắn ta kêu ầm lên: “Tức chết mất! Tên khốn kia dám sỉ nhục bản tọa như vậy! Nói bản tọa bị cắm sừng! Không giết ngươi bản tọa thề không làm người!”
Hắn ta lại quay người, đi tìm Dạ Lai Hương tính sổ!
Ký Bắc vương hoảng loạn, vội bảo: “Môn chủ, bớt giận bớt giận…”
“Vương gia tránh ra, bản tọa không muốn động tay với ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn đẩy Ký Bắc vương ra rồi xông lên trời, sát khí của hắn ta bừng bừng: “Thằng nhãi, bản tọa phải giết ngươi!”
“Đó là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!”
“Hắn ta ở Ký Bắc thật!”
…
Mọi người trong thành kinh ngạc!
Dạ Lai Hương trông thấy môn chủ Thiên Môn thì vui mừng: “Đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện xuất hiện rồi!”
Sau đó hắn ta lại hoang mang: “Sát khí ngút trời thế kia, ta không đánh nổi đâu!”
Hắn ta chạy ngay không một chút do dự, tốc độ cực nhanh!
Môn chủ Thiên Môn đuổi theo phía sau: “Thằng nhãi, đừng có chạy! Bản tọa phải giết ngươi! Bản tọa nhất định phải lột da ngươi, rút gân ngươi, đập nát xương cốt ngươi, uống máu ngươi, xé thịt ngươi! Bản tọa phải khiến ngươi xương cốt nát vụn, chết không toàn thây!”
Dạ Lai Hương run rẩy: “Trêu chọc ngươi có hai câu thôi, có đến mức phải hung dữ vậy không?”
Môn chủ Thiên Môn đằng sau nghe thấy thì tức gần chết! Ngươi gọi đó là trêu chọc á hả?
Ngươi ném tôn nghiêm của bản tọa xuống đất rồi giẫm nát! Có nam nhân nào chịu được nỗi nhục như vậy?
“Dạ Lai Hương, bản tọa nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn kêu ầm lên, toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí, tốc độ truy đuổi cũng nhanh hơn và càng lúc càng gần Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương vội kêu lên: “Sư phụ, mau tới cứu ta!”
“Vù.”
Một lão giả tay cầm thương xông ra từ trong thành, chặn ngay trước mặt môn chủ Thiên Môn, đoạn bảo: “Ngươi chính là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện? Nghe danh đã lâu, bản tọa muốn giao đấu với ngươi!”
Mặt của môn chủ Thiên Môn ngập tràn vẻ kiêng kị: “Ngươi chính là sư phụ của Dạ Lai Hương, vị Tông Sư được mệnh danh là thương thần?”
Lão giả ưỡn ngực nói: “Chính là bản tọa, nghênh chiến đi!”
“Được! Giờ bản tọa đang tức giận, đúng lúc cần một người để xả giận!”
Môn chủ Thiên Môn nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi đã là sư phụ của tên khốn kiếp kia thì tìm ngươi tính sổ cũng được!”
“Ở trong thành không đánh thoải mái được, chúng ta ra ngoài thành đánh!”
Hai vị Tông Sư nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chuẩn bị chiến đấu. Các cao thủ trong thành đều chạy theo.
Chạy khoảng mười dặm, hai vị Tông Sư đã không thể chờ được, bắt đầu đánh chiến.
Lão giả cầm thương, tư thế cao ngạo, thương pháp tựa rồng, mỗi một chiêu đều tinh anh, kinh thiên động địa.
Chỉ trong chốc lát hắn ta đã hủy diệt một khu rừng.
Môn chủ Thiên Môn không hề e sợ, hắn ta lấy binh khí là một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng bạc được đeo trên tay, chắc chắn vô cùng, mỗi một chiêu của hắn ta tựa như sấm sét, gần như không thể tránh.
Trận chiến giữa hai người như trận chiến của hai vị thần, kình khí lan tỏa khắp bốn phương, gần như quét sạch tất cả! Chỉ có các cường giả Tiên Thiên mới có thể lại gần xem!
Còn những cường giả dưới Tiên Thiên lại gần sẽ bị cỗ kình khí kia giết chết!
Võ giả bên ngoài nhìn mà tê dại.
“Đây chính là cường giả Tông Sư ư? Kinh khủng vậy sao?”
“Quá mạnh! Xem chiến thôi đã tốn hết khí lực của ta rồi!”
“Khi nào thì ta mới có cơ hội trở thành Tông Sư?”
Chương 542 Thêm dầu vào lửa
Lão giả đang trong trận chiến bật cười: “Ha ha! Thoải mái quá! Đánh thoải mái quá! Lâu rồi bản tọa không gặp được đối thủ mạnh như ngươi, hôm nay phải đánh cho ra trò mới được!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên: “Tiếp đến cùng!”
Mọi người đứng xem bên ngoài phần lớn đều là cao thủ của vương phủ.
Trong đó có một người kinh ngạc nói: “Không ngờ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện thực sự ẩn trốn ở Ký Bắc! Cứ nghĩ đến ta với hắn ta ở cùng một tòa thành là trong lòng lại thấy sợ!”
“…”
“Đúng vậy! Người này đúng là một đại ma đầu! Nếu đột nhiên hắn ta điên lên rồi giết người thì ai cản được? Đúng là quá đáng sợ!”
Lại một người nữa lên tiếng.
“Chỉ có Tông Sư mới đánh lại được Tông Sư!”
Ký Bắc vương thấy chột dạ vô cùng: “Các vị anh hùng, không ngờ tên đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện này lại ở Ký Bắc, lâu rồi không hề phát hiện, bản vương thất trách rồi, bản vương vô cùng xin lỗi!”
Mọi người thi nhau an ủi.
“Vương gia, đây không phải lỗi của vương gia! Nếu Tông Sư muốn trốn thì không ai tìm được đâu!”
“Vương gia không biết nên không có tội, mọi người đều hiểu mà!”
“Vương gia đừng tự trách!”
…
Được mọi người an ủi, sắc mặt Ký Bắc vương tốt hơn nhiều.
Lúc này, Dạ Lai Hương liếc nhìn bản thảo Lâm Bắc Phàm cho, tròng mắt hắn ta đảo qua đảo lại, cười nói: “Nghe đâu Ký Bắc vương chính là một vị vương gia đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, tính cách dịu dàng, anh minh thần võ?”
Ký Bắc vương không nói chuyện, những người trong giang hồ khác thì thi nhau lên tiếng bảo vệ.
“Lại còn phải hỏi nữa, vương gia của chúng ta là một minh chủ anh minh thần võ, thích làm việc thiện! Cả đời ta chưa từng bội phục ai, chỉ bội phục duy nhất vương gia!”
“Vương gia đã làm rất nhiều điều cho giang hồ đồng đạo chúng ta, ngươi có biết không?”
“Theo vương gia mới có tương lai, hi vọng!”
“Dạ Lai Hương, nghe nói ngươi cũng thay đổi rồi, có muốn tới nương nhờ vương gia không? Vương gia luôn quý người tài, biết đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi!”
Ký Bắc vương hơi ưỡn ngực, trên mặt là nụ cười nhẹ.
“Phải thì hay rồi!”
Dạ Lai Hương vỗ tay, đoạn mở quạt, cười nói: “Vương gia, nếu ngươi đã là minh chủ, là một người ghét cái ác, một đại anh hùng chính nghĩa như mọi người nói thì ngươi phải biết góp sức cho võ lâm đồng đạo nhỉ?”
Ký Bắc vương trầm giọng nói: “Đương nhiên! Tiểu huynh đệ, ngươi đã gặp phải chuyện gì à?”
Dạ Lai Hương chép miệng: “Vương gia ngươi xem, đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện đang ở kia kìa!”
“Có phải ngươi nên ra tay, diệt ma đạo vì giang hồ, để thiên hạ được thái bình không?”
Gương mặt Ký Bắc vương dần trở nên cứng ngắc.
Tên nhãi này thâm độc lắm, dám dụ hắn ta ra tay với đồng minh.
Vương gia đang chuẩn bị nói qua loa vài câu cho qua chuyện thì mấy người phía sau hắn ta lại nhao nháo lên.
“Còn cần ngươi phải nói sao? Chuyện này với vương gia của chúng ta mà nói chính là chuyện không thể đùn đẩy cho người khác!”
“Vương gia của chúng ta ghét cái ác vô cùng, vẫn luôn lấy diệt trừ ma đạo làm trọng! Không gặp ma đầu thì thôi, đã gặp ắt phải ra tay!”
“Chỉ là một Lãnh Nhược Thiện nhỏ nhoi thôi mà? Xem vương gia của chúng ta trấn áp hắn ta này.”
“Dù có không đánh được cũng phải đánh, không có gì có thể dọa vương gia sợ!”
“Không thành công cũng phải thành nhân!”
Sắc mặt Ký Bắc vương càng khó coi hơn!
Hắn ta tức chết đi mất.
Hắn ta chỉ muốn bịt miệng cái đám người võ lâm chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này lại rồi đánh bay bọn họ!
Dưới sự bảo vệ của mọi người, Ký Bắc vương thấy mình xong đời rồi!
Song hắn ta không thể không tỏ ra nghiêm túc, nói: “Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị đồng đạo, các ngươi nói đúng lắm! Trừ gian diệt ác, diệt trừ ma đạo là chuyện nên làm đối với một người hiệp nghĩa như ta, bản vương sẽ không chối bỏ trách nhiệm! Thế nhưng ma đầu này quá hung tàn, bản vương sức yếu, e là có lòng nhưng không có sức!”
“Vương gia nói phải, tên ma đầu này rất hung tàn!”
“Không phải Tông Sư thì hoàn toàn không thể ngăn cản được hắn ta!”
“Tên ma đầu này ở ngay trước mắt, chúng ta lại không thể tiêu diệt hắn ta, đúng là đáng hận!”
…
Mọi người đồng loạt lắc đầu than thở.
Ký Bắc vương tiếp tục tỏ vẻ đau lòng, song lại thầm vui trong lòng. Không sai, chính là như vậy!
Không phải ta không muốn diệt trừ ma đầu mà là do sức lực ta có hạn, không thể diệt trừ, mọi người phải thông cảm.
Tuy nhiên lúc ấy, Dạ Lai Hương lại híp mắt cười, nói: “Vương gia, bản công tử hiểu nỗi khổ của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm! Thực lực của Lãnh Nhược Thiện tuy mạnh nhưng hắn ta tuyệt đối không phải đối thủ của sư phụ ta! Thế nên đánh đến cuối cùng chắn chắn hắn ta sẽ phải tháo chạy thôi! Nhiệm vụ của các ngươi không phải diệt ma đầu mà là chặn hắn ta lại, yêu cầu này không khó chứ?”
“Chỉ cần chặn hắn ta một lát để hắn ta không thể trốn tránh là chuyện này thành công rồi! Vương gia, chuyện nhỏ này đối với ngươi mà nói chắc chẳng đáng là bao nhỉ, chắc ngươi sẽ không từ chối đâu ha?”
Mặt Ký Bắc vương lại cứng ngắc.
Hắn ta đang chuẩn bị giải thích thì mấy người đằng sau lại nháo lên.
“Chuyện này thì có nhằm nhò gì?”
“Mặc dù vương gia của chúng ta không phải đối thủ của đại ma đầu nhưng vẫn có thực lực thâm hậu, không được coi thường!”
“Vương gia có thực lực Tiên Thiên, mặc dù không đánh lại được ma đầu nhưng giao đấu vài chiêu thì vẫn được!”
“Biết đâu đối phương lại bị vương gia cảm hóa, dập đầu nhận tội thì sao!”
“Dạ Lai Hương, ngươi đang coi thường vương gia của chúng ta đấy hả?”
Chương 543 Hố chết thì thôi
Sắc mặt Ký Bắc vương xấu đến cùng cực! Tâm trạng của hắn ta vô cùng tồi tệ!
Hắn ta gào lên trong lòng, các ngươi chê ta chết chưa đủ nhanh hay gì?
Ký Bắc vương chỉ hận không thể giơ tay đập cho mấy kẻ ăn nói hàm hồ này một trận!
“Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị anh hùng, các ngươi nói đúng lắm! Mặc dù bản vương không phải đối thủ của tên ma đầu này nhưng lúc cần ra tay bản vương chắc chắn sẽ ra tay, bản vương nhất định sẽ dốc toàn lực!” Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ nghiêm túc.
“Vương gia anh minh!”
Mọi người chắp tay.
“Thế nhưng!”
Ký Bắc vương chuyển hướng: “Tên ma đầu này có thực lực thâm hậu, khinh công chắc chắn vô cùng giỏi! Nếu hắn ta chạy về chỗ ta, bản vương chắc chắn sẽ cố ngăn cản, không để hắn ta vượt qua! Nhưng nếu chạy ngoài chỗ ta thì bản vương biết làm thế nào?”
“Đúng vậy, tên ma đầu này có thực lực có thể xem là hàng đầu thiên hạ! Nếu hắn ta đã muốn chạy thì khó ngăn lắm!”
“Nhưng vương gia chỉ có một, muốn đuổi cũng không đuổi được!”
“Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta trốn thoát lần nữa?”
Mọi người lại than thở.
Trong lòng Ký Bắc vương lại thầm vui.
Đúng vậy đúng vậy, cứ như thế đi!
Không phải ta không muốn cản mà là ta chỉ có một mình, không thể ngăn cản. Nhỡ hắn ta không chạy về chỗ ta thì ta đuổi theo kiểu gì, có phải đạo lí này không?
Dạ Lai Hương híp mắt cười: “Chuyện này đơn giản! Vương gia chỉ có một người, nhưng vẫn còn chúng ta mà! Chúng ta nhiều người thế này, đồng tâm hiệp lực là sẽ thành công, còn lo không chặn được đại ma đầu ư?”
Mặt Ký Bắc vương tiếp tục đông cứng.
Hắn ta đang cố gắng tìm cớ thì người bên dưới lại lên tiếng.
“Nói đúng lắm! Một mình vương gia không được thì thêm chúng ta?”
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực là thành công, chẳng lẽ còn không ngăn nổi cái tên này chắc?”
“Phải biết rằng tà không thắng được chính! Nhiều người chính nghĩa như chúng ta cộng lại thì còn lo không trấn áp nổi hắn ta ư?”
“Vương gia, vương gia không phải chiến đấu một mình đâu, còn có chúng ta nữa!”
“Vương gia, hãy để chúng ta cùng nhau trừ hại cho giang hồ!”
Nhìn đám người trong giang hồ như uống phải máu gà này mà Ký Bắc vương thực sự muốn chết tâm!
Không chỉ hắn ta chết mà phải kéo cả cái đám này chết theo!
Ký Bắc vương run rẩy nói: “Các vị anh hùng, chuyện này quan trọng, hay là chúng ta…”
Chúng hào kiệt đồng thanh nói: “Vương gia, chúng ta hỗ trợ vương gia!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này hắn ta thực sự bị ép đến phát điên rồi!
Sắc mặt Ký Bắc vương đen như đít nồi, trái tim hắn ta rỉ máu nhưng không thể không làm ra vẻ cảm động: “Các vị võ lâm đồng đạo giúp đỡ ta thì cần gì phải lo không diệt được tên ma đầu kia?”
“Vương gia quá khen rồi!”
Mọi người ai cũng cười rất vui vẻ.
Lúc này, Dạ Lai Hương nói: “Các vị anh hùng hảo hán mau chia nhau ra đi, bao vây nơi này lại, trong ba tầng ngoài ba tầng, không được để tên ma đầu này chạy thoát!”
“Dạ Lai Hương, ngươi nói chí phải!”
Thế là mọi người bèn bao vây chiến trường.
Ai cũng nắm chắc binh khí và chìn chằm chằm Lãnh Nhược Thiện đang trong trận chiến,
Tất cả những điều này môn chủ Thiên Môn đều nhìn thấy, song hắn ta không quan tâm.
Hắn ta chỉ cười thật lạnh lùng, với đám muỗi nhắt này mà cũng đòi ngăn cản hắn ta ư? Đúng là nằm mơ!
Chỉ đáng thương cho vương gia phải tổn thất binh tướng thôi!
Bất giác, hai vị Tông Sư đã đại chiến ba trăm hiệp!
Mặc dù đều là Tông Sư nhưng thương thần vô cùng cao cường, môn chủ Thiên Môn dần không đánh lại được, bị lão giả đâm trúng vai, máu tươi bắn ra ngoài nhuộm đỏ nửa người hắn ta.
Môn chủ Thiên Môn biết hắn ta không thể đánh tiếp, đánh tiếp thì người thua sẽ là chính mình, hơn nữa càng lúc sẽ càng nguy hiểm, thế nên hắn ta nói: “Núi sông còn tương phùng, chúng ta cứ chờ xem!”
Nói đoạn hắn ta nhanh chóng bay về một hướng.
“Mau ngăn ma đầu lại!” Dạ Lai Hương hét lên.
“Ha! Ma đầu, ngươi chạy đi đâu?” Lập tức có mười mấy người đuổi tới.
“Cút ra!” Môn chủ Thiên Môn đánh một chưởng cực mạnh khiến cho mấy người kia lộn tung, có mấy người trong số đó thổ huyết đi đời.
Cứ thế, hắn ta mở một lối đi cho mình.
Đang chuẩn bị chạy đi thì Dạ Lai Hương đuổi đến, giao thủ với môn chủ Thiên Môn hai chiêu và ngăn lại đối phương. Lão giả cũng đuổi kịp tới, hai bên tiếp tục giao đấu.
Chưa đến mười chiêu, cuối cùng môn chủ Thiên Môn vẫn không địch được và phải chạy trốn lần nữa.
“Uỳnh uỳnh!”
Lại thêm một chưởng, hắn ta đả thương mười mấy người, mở đường chạy trốn.
Dạ Lai Hương lại tới và ngăn lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, môn chủ Thiên Môn bị thương liên tiếp, các anh hùng võ lâm cũng vậy.
Ký Bắc vương nhìn mà trong lòng rỉ máu!
Bất kể là người trong giang hồ hay là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện đều là người của hắn. Đây rõ ràng là đang tự tàn sát lẫn nhau, tự mình hao tổn sức mạnh của mình!
Lúc này, Dạ Lai Hương lại nói: “Vương gia, ngươi còn đợi gì nữa, còn không mau ra tay đi?”
Ký Bắc vương cũng thấy không thể đợi được nữa, đợi nữa là mọi người đều chết hết! Thế là hắn ta bèn hét lên: “Các vị anh hùng, bản vương tới đây!”
Hắn ta mang theo sát khí bừng bừng xông về phía môn chủ Thiên Môn, hai bên đại chiến, đánh đến mức khói bay cuồn cuộn.
Các vị anh hùng hào kiệt không nhin được vỗ tay khen hay: “Vương gia oai quá, võ công hay quá!”
Mà lúc này, Ký Bắc vương đang lén nháy mắt với môn chủ Thiên Môn, ngón tay thì chỉ về phần bụng của mình, chuẩn bị làm chiêu khổ nhục kế.
Môn chủ Thiên Môn biết ý bèn đánh vào bụng Ký Bắc vương. Song lúc đang chuẩn bị đánh thì lại thu về chín phần lực đạo.
Sắc mặt Ký Bắc vương xanh mét, hắn ta nôn một ngụm máu, bay tít ra xa trông vô cùng khoa trương.
Mọi người hô lên: “Vương gia!”
Sau đó thì lập tức chạy tới cứu viện, bọn họ không quan tâm đến môn chủ Thiên Môn nữa! Thế nhưng vẫn còn một người quan tâm, đó chính là Dạ Lai Hương.
“Đại ma đầu, ngươi chạy đi đâu? Ngự Miêu ta tới đây!”
Chương 544 Đều nhờ Lâm Đại Nhân
Chỉ trong chốc lát, Dạ Lai Hương lại xông đến trước mặt môn chủ Thiên Môn. Môn chủ Thiên Môn cực kì hận kẻ này!
Cứ lúc nào chuẩn bị chạy là hắn ta sẽ ngăn cản. Hơn nữa trước đó cũng là hắn ta nói năng đổi trắng thay đen, bôi xấu cái danh Tông Sư của môn chủ Thiên Môn.
“Hôm nay bản tọa nhất định phải giết ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên, đốc toàn bộ sức lực thi triển đại chiêu tuyệt thế!
Dạ Lai Hương hoảng sợ, có cần phải hận ta như vậy không?
Hắn ta bèn nhanh chóng chạy thoát mạng.
Mà lúc đó, môn chủ Thiên Môn thu chưởng lại, tiếp tục chạy trốn, chỉ để lại một câu nói.
“Dạ Lai Hương, bản tọa sẽ nhớ ngươi, thù này ắt phải trả!”
Lúc này, trận chiến Tông Sư đã kết thúc, Ký Bắc vương thở phào một hơi.
Thế nhưng nhìn anh hùng hào kiệt xung quanh, những người giúp ích cho đại nghiệp của hắn ta cuối cùng lại chết, bị thương hoặc tàn phế, hắn ta không khỏi thấy bi thương.
Rốt cuộc hắn ta đã làm sai điều gì mà lại vướng phải mối họa như vậy?
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ!
Ma đầu võ lâm Lãnh Nhược Thiện ẩn mình tại Ký Bắc nhưng bị Dạ Lai Hương dụ ra ngoài, đánh một trận với sư phụ của hắn ta. Ma đầu không đánh lại được nên đã chạy trốn.
Song rất nhiều anh hùng hào kiệt đã bị thương nặng trong trận chiến với ma đầu này, đồng nghĩa với việc Ký Bắc vương cũng bị tổn thất nặng nề.
Có điều mọi người không chế giễu Ký Bắc vương.
Bởi lẽ hắn ta có hành động chính nghĩa, để tiêu diệt ma đầu mà đến bản thân mình cũng bị thương, hắn ta cũng là anh hùng, cần được kính trọng!
Thế nhưng lọt vào trong mắt người khác thì đây là một chuyện đáng vui mừng,
Tại vương phủ Giang Nam.
Sau khi trở về, Giang Nam vương vẫn luôn u sầu và nhốt mình trong phòng.
Vương Phú Quý chạy tới, bẩm báo chuyện này với hắn ta.
Giang Nam vương nghe xong thì thở dài: “Hoàng huynh cũng xảy ra chuyện rồi, đây có được coi là ác giả ác báo không nhỉ? Làm hoàng đệ của hắn ta, ta không thể không quan tâm! Mau gửi cái chuông qua an ủi hoàng huynh của bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sau khi Vương Phú Quý rời đi, trong phòng truyền đến tiếng cười ha ha cực lớn.
Tại vương phủ Võ Tây.
Võ Tây vương nghe được chuyện này xong thì kích động đến mức vỗ đùi bật dậy, hắn ta cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay! Đúng là muốn tới Ký Bắc để xem mặt mũi ngươi thế nào, chắc chắn sẽ rất đặc sắc cho mà xem! Mau đem cái chuông…”
“Vương gia, cái chuông đã được trả cho Giang Nam vương rồi!”
“Vậy à? Thế thì lập tức làm một cái quan tài tinh xảo vào rồi đưa đến cho hoàng huynh ở Ký Bắc! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại hoàng triều Đại Võ.
Biết được chuyện này xong, nữ đế vui vẻ vô cùng: “Hoàng thúc bị thương vì diệt trừ ma đầu, trẫm rất buồn! Người đâu, mau tặng cờ thưởng cho hoàng thúc để an ủi!”
Lão thái giám cúi đầu: “Vâng thưa bệ hạ! Nhưng mà viết gì trên cờ thưởng ạ?”
Nữ đế nói: “Sống vinh quang, chết vĩ đại!”
Lão thái giám ngẩn người: “Bệ hạ, hình như cái này là viết cho người đã chết mà?”
“Không sai, trẫm muốn hắn ta tức chết mà! Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Lâm Bắc Phàm cũng vui lắm.
Hắn là người rõ hơn ai hết rằng thực chất môn chủ Thiên Môn và Ký Bắc vương cùng một giuộc. Chuyện này xảy ra đồng nghĩa với việc khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, chắc chắn Ký Bắc vương sẽ tức đến hộc máu.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi năm mới đến, ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm đã gây hoạ cho ba vị đại phản vương, còn khiến cho hoàng triều Đại Hạ phải thu lại dã tâm của mình, các thế lực trong và ngoài nước đều đã biết điều và trở nên ngoan ngoãn lại.
Thế nên giờ Lâm Bắc Phàm đặt sự chú ý vào kinh thành.
So với một năm trước thì hiện giờ có thể nói, kinh thành đang không ngừng phát triển và đổi mới, thay đổi rất nhiều. Chính trị ổn định, chó không sủa đêm, dân chúng ấm no, thương nghiệp phát triển… Kinh thành đang ngày càng phồn vinh hơn!
Mọi người đều tin rằng tương lai kinh thành sẽ càng tốt hơn nữa!
Mọi thứ đều đang vận hành với đúng quỹ đạo của nó khiến việc quản lý của Lâm Bắc Phàm cũng nhẹ nhàng hơn.
Hôm ấy, hắn ngồi thuyền quan, vừa dạo chơi dọc theo con sông vừa kiểm tra ruộng đồng trong kinh thành.
Nhìn những ruộng lúa, ruộng rau xanh mơn mởn và cả những khoảng ruộng trồng cây xanh mướt, Lâm Bắc Phàm thấy vui vô cùng, trong lòng hắn đầy ắp cảm giác đạt được thành tựu, hắn cười: “Chắc chắn năm nay sẽ có một vụ mùa bội thu!”
“Đúng vậy đó phủ doãn đại nhân!”
Ngoài ruộng, một lão nông đang hút thuốc mỉm cười nói: “Năm nay từ lúc khai xuân đến giờ vẫn luôn mưa thuận gió hoà, đất trời bình yên! Chúng ta đều là những kẻ kiếm miếng cơm nhờ ông trời, thời tiết tốt thì việc trồng trọt cũng thuận lợi!”
“Đúng vậy, thời tiết tốt thì mọi thứ đều tốt!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt.
Nền nông nghiệp ở thời cổ chủ yếu vẫn phải dựa vào ông trời.
Thế nên Lâm Bắc Phàm mới thường xuyên sử dụng Chu Lưu Lục Hư Công để cải thiện môi trường cũng như khí hậu ở xung quanh kinh thành.
Cứ thế, việc thu hoạch tự nhiên sẽ tốt lên.
“Đương nhiên, người có công nhiều nhất vẫn là phủ doãn đại nhân!”
Vị lão nông kia đứng dậy, chắp tay nói với vẻ cung kính: “Nếu không phải đại nhân viết ra tám phương pháp dùng trong nông nghiệp, đổi mới cách trồng trọt, làm mới thuỷ lợi, cấp nước cho ruộng đồng, còn thêm các loại phân bón, cải tạo đất thì năm nay không có một vụ mùa thu hoạch tốt đến vậy đâu! Thảo dân… cảm ơn đại nhân rất nhiều!”
Nói đoạn, hắn ta bèn gập người chín mươi độ.
Lâm Bắc Phàm vội vàng đỡ hắn ta dậy: “Mau đứng dậy, ngươi lớn tuổi, không phải hành đại lễ vậy đâu!”
“Chủ yếu là do thảo dân cảm động…”
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, Lý Ngọc Tâm ngồi trên thuyền thấy tự hào vô cùng.
Chương 545 Xương rồng
Lâm Bắc Phàm ngồi lên thuyền quan, tiếp tục kiểm tra ruộng đồng. Trên đường, hắn gặp được rất nhiều quan viên.
“Chào Lâm đại nhân!”
“Xin chào phủ doãn đại nhân!”
…
Bọn họ không phải quan trong kinh thành mà là quan viên đến từ các địa phương.
Ở kinh thành, Lâm Bắc Phàm đạt được nhiều thành tựu to lớn, được nữ đế yêu thích, tuyên dương và truyền khắp thiên hạ, còn kêu gọi quan viên các nơi đến kinh thành khảo sát, học tập kinh nghiệm quản lí thành thị tiến bộ.
Tới giờ, Lâm Bắc Phàm không biết hắn đã gặp bao nhiêu người. Với bọn họ, hắn chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Lâm Bắc Phàm bèn bước vào khoang thuyền.
Trông thấy tiểu quận chúa hai tay chống cằm ngồi nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, rớt nước miếng nhưng không dám động vào, hắn bỗng sững sờ, tò mò hỏi: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa không ăn đi? Ngày thường quận chúa thích ăn lắm cơ mà?”
Tiểu quận chúa lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không ăn, ta phải giảm béo.”
Lâm Bắc Phàm phì cười, hắn giơ hai ngón tay lên đầy vẻ đùa giỡn rồi nhéo tiểu quận chúa.
Gương mặt tiểu quận chúa phúng phính, hắn bèn cười: “Giảm béo gì chứ, mập mạp trông mới đáng yêu!”
Tiểu quận chúa vỗ cái tay nghịch ngợm của Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói: “Sở dĩ ngươi thấy mập mạp trông dễ thương là bởi mỡ đâu có ở trên người ngươi! Đợi đến khi ngươi ăn thành một con heo, ta xem ngươi còn vui được hay không!”
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tiểu quận chúa, đừng kiềm chế nội tâm của mình, quận chúa muốn ăn thì cứ ăn! Trong mắt ta, quận chúa luôn đẹp, dù béo hay gầy, dù cao hay thấp!”
Trái tim tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng hơi xấu hổ, cúi đầu xuống: “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tiểu quận chúa, ta nói quận chúa hay!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc bảo: “Nữ nhân ấy à, béo là đầy đặn, gầy là mảnh mai, cao thì thon thả, thấp thì thanh tú, trông thế nào cũng đẹp cả! Nhưng nam nhân chúng ta thì không giống vậy!”
“Sao nam nhân lại không giống?”
Mọi người đều không hiểu.
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bi thương: “Béo thì là con heo, gầy thì như bộ xương, cao thì chẳng khác gì cây sào, thấp thì y hệt quả bí! Tóm lại là không thể giống người!”
Tiểu quận chúa và mấy nữ tử cười rộ lên.
“Công tử, ngươi có khiếu hài hước quá!”
“Phu quân, ngươi biết kể chuyện cười thật đấy!”
Tiểu quận chúa cũng rất vui, nàng hùng hổ nói: “Nghe ngươi nói vậy thì ta nghĩ thông rồi! Ta phải ăn một bữa thật lớn mới được, ta thà béo một cách tinh tế còn hơn là gầy nhom!”
Lâm Bắc Phàm vội khuyên: “Cũng đừng ăn nhiều quá! Nữ tử bốn mươi lăm cân thì gầy, năm mươi cân thì gợi cảm, sáu mươi cân gọi là đầy đặn, nếu vượt quá sáu mươi cân thì…”
“Vượt quá sáu mươi cân thì làm sao?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Đó gọi là dũng cảm!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đáng ghét!” Tiểu quận chúa trợn trắng mắt.
“Ha ha!”
Mọi người cười ầm lên, con thuyền vẫn tiếp tục trôi về phía trước.
Đúng lúc ấy Lâm Bắc Phàm trông thấy một chiếc thuyền quan cực lớn đang trôi đến từ phía xa.
Hình như trên thuyền có một người tai to mặt lớn nào đó, con thuyền bịt kín, còn có rất nhiều binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt.
Ở hai bên còn có hai con thuyền phụ.
Thuyền của đối phương dần dần gặp thuyền của Lâm Bắc Phàm, vị quan trên thuyền là một tướng quân ngũ phẩm, trông thấy Lâm Bắc Phàm bèn lập tức hành lễ: “Mạt tướng xin chào Trung Dũng Bá, phủ doãn đại nhân!”
“Miễn lễ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thuyền của ngươi đang vận chuyển gì mà canh phòng nghiêm ngặt thế?”
“Khởi bẩm đại nhân, vật này được phát hiện tại bãi nước cạn bên bờ Đông Hải. Tối hôm đó trời đổ mưa lớn, hôm sau thì nhìn thấy có một bộ xương mắc trên bờ biển, nom có vẻ là xương của một con mãnh thú nào đó! Do vật này quý hiếm nên Vương tướng quân lệnh cho ta thu giữ nó, vận chuyển về kinh thành cho bệ hạ xem!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hoá ra là vậy, có thể mở ra cho bản quan xem không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, mời phủ doãn đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm bèn lên thuyền của đối phương, quả nhiên trông thấy một bộ xương cực lớn được bày trên khoang thuyền.
Hắn thốt lên: “Vật này to quá! Nguyên phần đầu đã như một ngôi nhà nhỏ! Nếu bày toàn bộ khung xương ra thì phải dài hơn mười trượng mất! Bản quan đoán đây có lẽ là xương của một con mãnh thú đã tuyệt chủng!”
“Lâm đại nhân nói phải!” Vị tướng quân đứng bên cạnh gật đầu.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu thấy có hứng thú, hắn tiếp tục nói: “Để bản quan xem có thể xếp ra thứ gì?”
Tiếp đó, hắn chỉ huy binh sĩ vận chuyển xương.
Phần đầu bày phía trên cùng, tiếp theo đó là sống lưng, xương chi, sau cùng là đuôi. Cuối cùng, bọn họ xếp được một vật lớn dài khoảng mười trượng.
Phần đầu hung tợn, thân như thân rắn, móng vuốt như tay người, đuôi thì như cá, đã thế còn dài gần mười trượng…
Nhìn kiểu gì cũng giống một thần vật trong truyền thuyết!
Vị tướng quân đứng bên cạnh trông thấy bèn nói: “Đây đây… chẳng lẽ là xương rồng trong truyền thuyết? Xương của thần rồng?”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người xung quanh đều chấn kinh.
Lâm Bắc Phàm im lặng trong chốc lát rồi nói: “Lưu tướng quân, và cả các vị nữa, ta thấy mọi người không nên kết luận vội vàng như vậy, nhìn thứ này giống rồng thật, nhưng…”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người thi nhau quỳ xuống, hai mắt ngập tràn vẻ sùng bái.
Lâm Bắc Phàm rất biết điều ngậm miệng lại.
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến triều đình!
Phát hiện xương rồng ở bờ Đông Hải, thứ này sắp sửa được đưa đến kinh thành!
Chuyện này vô cùng quan trọng, nữ đế dứt khoát cử mười vạn Cấm Quân cộng thêm mười vị Tiên Thiên tới bảo vệ.
Buổi tối hôm ấy, xương rồng được vận chuyển vào hoàng cung.
Khung xương trắng toát được bày ra ở nơi đây.
Nhìn kiểu gì cũng khiến bệ hạ và các quan viên nghĩ đến một loại thần thú trong truyền thuyết là rồng! Nữ đế và bách quan vô cùng kích động!
Bên ngoài, Dạ Lai Hương đi theo sư phụ đang đứng trên một tòa lầu cao cao, quan sát nghe ngóng tứ phương.
Thấy chẳng có động tĩnh gì, hắn ta bèn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện kia không ở đây? Thôi, cứ diễn tiếp vậy, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai!”
Trong tay hắn ta xuất hiện hiện một phần bản thảo, đây chính là lợi thoại Lâm Bắc Phàm đã viết cho hắn ta. Lâm Bắc Phàm bảo cứ đọc như những gì đã viết, chắc chắn có thể dụ môn chủ Thiên Môn ra.
Không thể không nói, lời thoại này… đúng là khiến người ta điên cuồng mà!
Lúc này, một tai mắt khác ở bên dưới chêm lời: “Dạ Lai Hương, môn chủ Thiên Môn người ta chỉ trốn tránh mà thôi, ngươi cứ chửi hắn ta là rùa rụt cổ là được, sao còn mắng thêm là con rùa bị cắm sừng nữa?”
Giọng nói này cũng vang vọng đi khắp thành!
Môn chủ Thiên Môn vừa mới trở về bèn dừng bước chân.
Dạ Lai Hương lớn giọng nói: “Vậy mà ngươi cũng không hiểu? Bản công tử hỏi ngươi, Thiên Môn bị tiêu diệt kiểu gì?”
Tai mắt kia đáp: “Bởi tu luyện ma công Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Dạ Lai Hương lại hỏi: “Tịch Tà Kiếm Phổ là công pháp như thế nào?”
Tai mắt kia tiếp tục đáp: “Là một môn công pháp bắt người ta phải tự thiến!”
Dạ Lai Hương hỏi tiếp: “Tại sao phải tự thiến mới có thể tu luyện?”
Tai mắt cạn lời: “Chuyện này…”
“Bản công tử cho ngươi hay!”
Dạ Lai Hương xòe tay, lớn giọng nói: “Bởi vì nữ nhân của môn chủ Thiên Môn bị đồng môn chiếm lấy, môn chủ Thiên Môn bị cắm sừng nên mới chán nản hóa thành căm phẫn, bịa ra môn công pháp này để xả giận! Ngươi nói xem hắn ta không phải con rùa bị cắm sừng thì là gì?”
“Ồ hóa ra là như vậy!”
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
“Môn chủ Thiên Môn là con rùa bị cắm sừng! Ha ha…”
Những tiếng cười trào phúng vang vọng khắp thành!
Gương mặt của môn chủ Thiên Môn vừa đỏ vừa xanh, đúng là đặc sắc!
Hai tay hắn ta ôm ngực, hắn ta kêu ầm lên: “Tức chết mất! Tên khốn kia dám sỉ nhục bản tọa như vậy! Nói bản tọa bị cắm sừng! Không giết ngươi bản tọa thề không làm người!”
Hắn ta lại quay người, đi tìm Dạ Lai Hương tính sổ!
Ký Bắc vương hoảng loạn, vội bảo: “Môn chủ, bớt giận bớt giận…”
“Vương gia tránh ra, bản tọa không muốn động tay với ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn đẩy Ký Bắc vương ra rồi xông lên trời, sát khí của hắn ta bừng bừng: “Thằng nhãi, bản tọa phải giết ngươi!”
“Đó là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!”
“Hắn ta ở Ký Bắc thật!”
…
Mọi người trong thành kinh ngạc!
Dạ Lai Hương trông thấy môn chủ Thiên Môn thì vui mừng: “Đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện xuất hiện rồi!”
Sau đó hắn ta lại hoang mang: “Sát khí ngút trời thế kia, ta không đánh nổi đâu!”
Hắn ta chạy ngay không một chút do dự, tốc độ cực nhanh!
Môn chủ Thiên Môn đuổi theo phía sau: “Thằng nhãi, đừng có chạy! Bản tọa phải giết ngươi! Bản tọa nhất định phải lột da ngươi, rút gân ngươi, đập nát xương cốt ngươi, uống máu ngươi, xé thịt ngươi! Bản tọa phải khiến ngươi xương cốt nát vụn, chết không toàn thây!”
Dạ Lai Hương run rẩy: “Trêu chọc ngươi có hai câu thôi, có đến mức phải hung dữ vậy không?”
Môn chủ Thiên Môn đằng sau nghe thấy thì tức gần chết! Ngươi gọi đó là trêu chọc á hả?
Ngươi ném tôn nghiêm của bản tọa xuống đất rồi giẫm nát! Có nam nhân nào chịu được nỗi nhục như vậy?
“Dạ Lai Hương, bản tọa nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn kêu ầm lên, toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí, tốc độ truy đuổi cũng nhanh hơn và càng lúc càng gần Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương vội kêu lên: “Sư phụ, mau tới cứu ta!”
“Vù.”
Một lão giả tay cầm thương xông ra từ trong thành, chặn ngay trước mặt môn chủ Thiên Môn, đoạn bảo: “Ngươi chính là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện? Nghe danh đã lâu, bản tọa muốn giao đấu với ngươi!”
Mặt của môn chủ Thiên Môn ngập tràn vẻ kiêng kị: “Ngươi chính là sư phụ của Dạ Lai Hương, vị Tông Sư được mệnh danh là thương thần?”
Lão giả ưỡn ngực nói: “Chính là bản tọa, nghênh chiến đi!”
“Được! Giờ bản tọa đang tức giận, đúng lúc cần một người để xả giận!”
Môn chủ Thiên Môn nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi đã là sư phụ của tên khốn kiếp kia thì tìm ngươi tính sổ cũng được!”
“Ở trong thành không đánh thoải mái được, chúng ta ra ngoài thành đánh!”
Hai vị Tông Sư nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chuẩn bị chiến đấu. Các cao thủ trong thành đều chạy theo.
Chạy khoảng mười dặm, hai vị Tông Sư đã không thể chờ được, bắt đầu đánh chiến.
Lão giả cầm thương, tư thế cao ngạo, thương pháp tựa rồng, mỗi một chiêu đều tinh anh, kinh thiên động địa.
Chỉ trong chốc lát hắn ta đã hủy diệt một khu rừng.
Môn chủ Thiên Môn không hề e sợ, hắn ta lấy binh khí là một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng bạc được đeo trên tay, chắc chắn vô cùng, mỗi một chiêu của hắn ta tựa như sấm sét, gần như không thể tránh.
Trận chiến giữa hai người như trận chiến của hai vị thần, kình khí lan tỏa khắp bốn phương, gần như quét sạch tất cả! Chỉ có các cường giả Tiên Thiên mới có thể lại gần xem!
Còn những cường giả dưới Tiên Thiên lại gần sẽ bị cỗ kình khí kia giết chết!
Võ giả bên ngoài nhìn mà tê dại.
“Đây chính là cường giả Tông Sư ư? Kinh khủng vậy sao?”
“Quá mạnh! Xem chiến thôi đã tốn hết khí lực của ta rồi!”
“Khi nào thì ta mới có cơ hội trở thành Tông Sư?”
Chương 542 Thêm dầu vào lửa
Lão giả đang trong trận chiến bật cười: “Ha ha! Thoải mái quá! Đánh thoải mái quá! Lâu rồi bản tọa không gặp được đối thủ mạnh như ngươi, hôm nay phải đánh cho ra trò mới được!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên: “Tiếp đến cùng!”
Mọi người đứng xem bên ngoài phần lớn đều là cao thủ của vương phủ.
Trong đó có một người kinh ngạc nói: “Không ngờ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện thực sự ẩn trốn ở Ký Bắc! Cứ nghĩ đến ta với hắn ta ở cùng một tòa thành là trong lòng lại thấy sợ!”
“…”
“Đúng vậy! Người này đúng là một đại ma đầu! Nếu đột nhiên hắn ta điên lên rồi giết người thì ai cản được? Đúng là quá đáng sợ!”
Lại một người nữa lên tiếng.
“Chỉ có Tông Sư mới đánh lại được Tông Sư!”
Ký Bắc vương thấy chột dạ vô cùng: “Các vị anh hùng, không ngờ tên đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện này lại ở Ký Bắc, lâu rồi không hề phát hiện, bản vương thất trách rồi, bản vương vô cùng xin lỗi!”
Mọi người thi nhau an ủi.
“Vương gia, đây không phải lỗi của vương gia! Nếu Tông Sư muốn trốn thì không ai tìm được đâu!”
“Vương gia không biết nên không có tội, mọi người đều hiểu mà!”
“Vương gia đừng tự trách!”
…
Được mọi người an ủi, sắc mặt Ký Bắc vương tốt hơn nhiều.
Lúc này, Dạ Lai Hương liếc nhìn bản thảo Lâm Bắc Phàm cho, tròng mắt hắn ta đảo qua đảo lại, cười nói: “Nghe đâu Ký Bắc vương chính là một vị vương gia đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, tính cách dịu dàng, anh minh thần võ?”
Ký Bắc vương không nói chuyện, những người trong giang hồ khác thì thi nhau lên tiếng bảo vệ.
“Lại còn phải hỏi nữa, vương gia của chúng ta là một minh chủ anh minh thần võ, thích làm việc thiện! Cả đời ta chưa từng bội phục ai, chỉ bội phục duy nhất vương gia!”
“Vương gia đã làm rất nhiều điều cho giang hồ đồng đạo chúng ta, ngươi có biết không?”
“Theo vương gia mới có tương lai, hi vọng!”
“Dạ Lai Hương, nghe nói ngươi cũng thay đổi rồi, có muốn tới nương nhờ vương gia không? Vương gia luôn quý người tài, biết đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi!”
Ký Bắc vương hơi ưỡn ngực, trên mặt là nụ cười nhẹ.
“Phải thì hay rồi!”
Dạ Lai Hương vỗ tay, đoạn mở quạt, cười nói: “Vương gia, nếu ngươi đã là minh chủ, là một người ghét cái ác, một đại anh hùng chính nghĩa như mọi người nói thì ngươi phải biết góp sức cho võ lâm đồng đạo nhỉ?”
Ký Bắc vương trầm giọng nói: “Đương nhiên! Tiểu huynh đệ, ngươi đã gặp phải chuyện gì à?”
Dạ Lai Hương chép miệng: “Vương gia ngươi xem, đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện đang ở kia kìa!”
“Có phải ngươi nên ra tay, diệt ma đạo vì giang hồ, để thiên hạ được thái bình không?”
Gương mặt Ký Bắc vương dần trở nên cứng ngắc.
Tên nhãi này thâm độc lắm, dám dụ hắn ta ra tay với đồng minh.
Vương gia đang chuẩn bị nói qua loa vài câu cho qua chuyện thì mấy người phía sau hắn ta lại nhao nháo lên.
“Còn cần ngươi phải nói sao? Chuyện này với vương gia của chúng ta mà nói chính là chuyện không thể đùn đẩy cho người khác!”
“Vương gia của chúng ta ghét cái ác vô cùng, vẫn luôn lấy diệt trừ ma đạo làm trọng! Không gặp ma đầu thì thôi, đã gặp ắt phải ra tay!”
“Chỉ là một Lãnh Nhược Thiện nhỏ nhoi thôi mà? Xem vương gia của chúng ta trấn áp hắn ta này.”
“Dù có không đánh được cũng phải đánh, không có gì có thể dọa vương gia sợ!”
“Không thành công cũng phải thành nhân!”
Sắc mặt Ký Bắc vương càng khó coi hơn!
Hắn ta tức chết đi mất.
Hắn ta chỉ muốn bịt miệng cái đám người võ lâm chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này lại rồi đánh bay bọn họ!
Dưới sự bảo vệ của mọi người, Ký Bắc vương thấy mình xong đời rồi!
Song hắn ta không thể không tỏ ra nghiêm túc, nói: “Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị đồng đạo, các ngươi nói đúng lắm! Trừ gian diệt ác, diệt trừ ma đạo là chuyện nên làm đối với một người hiệp nghĩa như ta, bản vương sẽ không chối bỏ trách nhiệm! Thế nhưng ma đầu này quá hung tàn, bản vương sức yếu, e là có lòng nhưng không có sức!”
“Vương gia nói phải, tên ma đầu này rất hung tàn!”
“Không phải Tông Sư thì hoàn toàn không thể ngăn cản được hắn ta!”
“Tên ma đầu này ở ngay trước mắt, chúng ta lại không thể tiêu diệt hắn ta, đúng là đáng hận!”
…
Mọi người đồng loạt lắc đầu than thở.
Ký Bắc vương tiếp tục tỏ vẻ đau lòng, song lại thầm vui trong lòng. Không sai, chính là như vậy!
Không phải ta không muốn diệt trừ ma đầu mà là do sức lực ta có hạn, không thể diệt trừ, mọi người phải thông cảm.
Tuy nhiên lúc ấy, Dạ Lai Hương lại híp mắt cười, nói: “Vương gia, bản công tử hiểu nỗi khổ của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm! Thực lực của Lãnh Nhược Thiện tuy mạnh nhưng hắn ta tuyệt đối không phải đối thủ của sư phụ ta! Thế nên đánh đến cuối cùng chắn chắn hắn ta sẽ phải tháo chạy thôi! Nhiệm vụ của các ngươi không phải diệt ma đầu mà là chặn hắn ta lại, yêu cầu này không khó chứ?”
“Chỉ cần chặn hắn ta một lát để hắn ta không thể trốn tránh là chuyện này thành công rồi! Vương gia, chuyện nhỏ này đối với ngươi mà nói chắc chẳng đáng là bao nhỉ, chắc ngươi sẽ không từ chối đâu ha?”
Mặt Ký Bắc vương lại cứng ngắc.
Hắn ta đang chuẩn bị giải thích thì mấy người đằng sau lại nháo lên.
“Chuyện này thì có nhằm nhò gì?”
“Mặc dù vương gia của chúng ta không phải đối thủ của đại ma đầu nhưng vẫn có thực lực thâm hậu, không được coi thường!”
“Vương gia có thực lực Tiên Thiên, mặc dù không đánh lại được ma đầu nhưng giao đấu vài chiêu thì vẫn được!”
“Biết đâu đối phương lại bị vương gia cảm hóa, dập đầu nhận tội thì sao!”
“Dạ Lai Hương, ngươi đang coi thường vương gia của chúng ta đấy hả?”
Chương 543 Hố chết thì thôi
Sắc mặt Ký Bắc vương xấu đến cùng cực! Tâm trạng của hắn ta vô cùng tồi tệ!
Hắn ta gào lên trong lòng, các ngươi chê ta chết chưa đủ nhanh hay gì?
Ký Bắc vương chỉ hận không thể giơ tay đập cho mấy kẻ ăn nói hàm hồ này một trận!
“Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị anh hùng, các ngươi nói đúng lắm! Mặc dù bản vương không phải đối thủ của tên ma đầu này nhưng lúc cần ra tay bản vương chắc chắn sẽ ra tay, bản vương nhất định sẽ dốc toàn lực!” Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ nghiêm túc.
“Vương gia anh minh!”
Mọi người chắp tay.
“Thế nhưng!”
Ký Bắc vương chuyển hướng: “Tên ma đầu này có thực lực thâm hậu, khinh công chắc chắn vô cùng giỏi! Nếu hắn ta chạy về chỗ ta, bản vương chắc chắn sẽ cố ngăn cản, không để hắn ta vượt qua! Nhưng nếu chạy ngoài chỗ ta thì bản vương biết làm thế nào?”
“Đúng vậy, tên ma đầu này có thực lực có thể xem là hàng đầu thiên hạ! Nếu hắn ta đã muốn chạy thì khó ngăn lắm!”
“Nhưng vương gia chỉ có một, muốn đuổi cũng không đuổi được!”
“Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta trốn thoát lần nữa?”
Mọi người lại than thở.
Trong lòng Ký Bắc vương lại thầm vui.
Đúng vậy đúng vậy, cứ như thế đi!
Không phải ta không muốn cản mà là ta chỉ có một mình, không thể ngăn cản. Nhỡ hắn ta không chạy về chỗ ta thì ta đuổi theo kiểu gì, có phải đạo lí này không?
Dạ Lai Hương híp mắt cười: “Chuyện này đơn giản! Vương gia chỉ có một người, nhưng vẫn còn chúng ta mà! Chúng ta nhiều người thế này, đồng tâm hiệp lực là sẽ thành công, còn lo không chặn được đại ma đầu ư?”
Mặt Ký Bắc vương tiếp tục đông cứng.
Hắn ta đang cố gắng tìm cớ thì người bên dưới lại lên tiếng.
“Nói đúng lắm! Một mình vương gia không được thì thêm chúng ta?”
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực là thành công, chẳng lẽ còn không ngăn nổi cái tên này chắc?”
“Phải biết rằng tà không thắng được chính! Nhiều người chính nghĩa như chúng ta cộng lại thì còn lo không trấn áp nổi hắn ta ư?”
“Vương gia, vương gia không phải chiến đấu một mình đâu, còn có chúng ta nữa!”
“Vương gia, hãy để chúng ta cùng nhau trừ hại cho giang hồ!”
Nhìn đám người trong giang hồ như uống phải máu gà này mà Ký Bắc vương thực sự muốn chết tâm!
Không chỉ hắn ta chết mà phải kéo cả cái đám này chết theo!
Ký Bắc vương run rẩy nói: “Các vị anh hùng, chuyện này quan trọng, hay là chúng ta…”
Chúng hào kiệt đồng thanh nói: “Vương gia, chúng ta hỗ trợ vương gia!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này hắn ta thực sự bị ép đến phát điên rồi!
Sắc mặt Ký Bắc vương đen như đít nồi, trái tim hắn ta rỉ máu nhưng không thể không làm ra vẻ cảm động: “Các vị võ lâm đồng đạo giúp đỡ ta thì cần gì phải lo không diệt được tên ma đầu kia?”
“Vương gia quá khen rồi!”
Mọi người ai cũng cười rất vui vẻ.
Lúc này, Dạ Lai Hương nói: “Các vị anh hùng hảo hán mau chia nhau ra đi, bao vây nơi này lại, trong ba tầng ngoài ba tầng, không được để tên ma đầu này chạy thoát!”
“Dạ Lai Hương, ngươi nói chí phải!”
Thế là mọi người bèn bao vây chiến trường.
Ai cũng nắm chắc binh khí và chìn chằm chằm Lãnh Nhược Thiện đang trong trận chiến,
Tất cả những điều này môn chủ Thiên Môn đều nhìn thấy, song hắn ta không quan tâm.
Hắn ta chỉ cười thật lạnh lùng, với đám muỗi nhắt này mà cũng đòi ngăn cản hắn ta ư? Đúng là nằm mơ!
Chỉ đáng thương cho vương gia phải tổn thất binh tướng thôi!
Bất giác, hai vị Tông Sư đã đại chiến ba trăm hiệp!
Mặc dù đều là Tông Sư nhưng thương thần vô cùng cao cường, môn chủ Thiên Môn dần không đánh lại được, bị lão giả đâm trúng vai, máu tươi bắn ra ngoài nhuộm đỏ nửa người hắn ta.
Môn chủ Thiên Môn biết hắn ta không thể đánh tiếp, đánh tiếp thì người thua sẽ là chính mình, hơn nữa càng lúc sẽ càng nguy hiểm, thế nên hắn ta nói: “Núi sông còn tương phùng, chúng ta cứ chờ xem!”
Nói đoạn hắn ta nhanh chóng bay về một hướng.
“Mau ngăn ma đầu lại!” Dạ Lai Hương hét lên.
“Ha! Ma đầu, ngươi chạy đi đâu?” Lập tức có mười mấy người đuổi tới.
“Cút ra!” Môn chủ Thiên Môn đánh một chưởng cực mạnh khiến cho mấy người kia lộn tung, có mấy người trong số đó thổ huyết đi đời.
Cứ thế, hắn ta mở một lối đi cho mình.
Đang chuẩn bị chạy đi thì Dạ Lai Hương đuổi đến, giao thủ với môn chủ Thiên Môn hai chiêu và ngăn lại đối phương. Lão giả cũng đuổi kịp tới, hai bên tiếp tục giao đấu.
Chưa đến mười chiêu, cuối cùng môn chủ Thiên Môn vẫn không địch được và phải chạy trốn lần nữa.
“Uỳnh uỳnh!”
Lại thêm một chưởng, hắn ta đả thương mười mấy người, mở đường chạy trốn.
Dạ Lai Hương lại tới và ngăn lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, môn chủ Thiên Môn bị thương liên tiếp, các anh hùng võ lâm cũng vậy.
Ký Bắc vương nhìn mà trong lòng rỉ máu!
Bất kể là người trong giang hồ hay là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện đều là người của hắn. Đây rõ ràng là đang tự tàn sát lẫn nhau, tự mình hao tổn sức mạnh của mình!
Lúc này, Dạ Lai Hương lại nói: “Vương gia, ngươi còn đợi gì nữa, còn không mau ra tay đi?”
Ký Bắc vương cũng thấy không thể đợi được nữa, đợi nữa là mọi người đều chết hết! Thế là hắn ta bèn hét lên: “Các vị anh hùng, bản vương tới đây!”
Hắn ta mang theo sát khí bừng bừng xông về phía môn chủ Thiên Môn, hai bên đại chiến, đánh đến mức khói bay cuồn cuộn.
Các vị anh hùng hào kiệt không nhin được vỗ tay khen hay: “Vương gia oai quá, võ công hay quá!”
Mà lúc này, Ký Bắc vương đang lén nháy mắt với môn chủ Thiên Môn, ngón tay thì chỉ về phần bụng của mình, chuẩn bị làm chiêu khổ nhục kế.
Môn chủ Thiên Môn biết ý bèn đánh vào bụng Ký Bắc vương. Song lúc đang chuẩn bị đánh thì lại thu về chín phần lực đạo.
Sắc mặt Ký Bắc vương xanh mét, hắn ta nôn một ngụm máu, bay tít ra xa trông vô cùng khoa trương.
Mọi người hô lên: “Vương gia!”
Sau đó thì lập tức chạy tới cứu viện, bọn họ không quan tâm đến môn chủ Thiên Môn nữa! Thế nhưng vẫn còn một người quan tâm, đó chính là Dạ Lai Hương.
“Đại ma đầu, ngươi chạy đi đâu? Ngự Miêu ta tới đây!”
Chương 544 Đều nhờ Lâm Đại Nhân
Chỉ trong chốc lát, Dạ Lai Hương lại xông đến trước mặt môn chủ Thiên Môn. Môn chủ Thiên Môn cực kì hận kẻ này!
Cứ lúc nào chuẩn bị chạy là hắn ta sẽ ngăn cản. Hơn nữa trước đó cũng là hắn ta nói năng đổi trắng thay đen, bôi xấu cái danh Tông Sư của môn chủ Thiên Môn.
“Hôm nay bản tọa nhất định phải giết ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn gào lên, đốc toàn bộ sức lực thi triển đại chiêu tuyệt thế!
Dạ Lai Hương hoảng sợ, có cần phải hận ta như vậy không?
Hắn ta bèn nhanh chóng chạy thoát mạng.
Mà lúc đó, môn chủ Thiên Môn thu chưởng lại, tiếp tục chạy trốn, chỉ để lại một câu nói.
“Dạ Lai Hương, bản tọa sẽ nhớ ngươi, thù này ắt phải trả!”
Lúc này, trận chiến Tông Sư đã kết thúc, Ký Bắc vương thở phào một hơi.
Thế nhưng nhìn anh hùng hào kiệt xung quanh, những người giúp ích cho đại nghiệp của hắn ta cuối cùng lại chết, bị thương hoặc tàn phế, hắn ta không khỏi thấy bi thương.
Rốt cuộc hắn ta đã làm sai điều gì mà lại vướng phải mối họa như vậy?
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ!
Ma đầu võ lâm Lãnh Nhược Thiện ẩn mình tại Ký Bắc nhưng bị Dạ Lai Hương dụ ra ngoài, đánh một trận với sư phụ của hắn ta. Ma đầu không đánh lại được nên đã chạy trốn.
Song rất nhiều anh hùng hào kiệt đã bị thương nặng trong trận chiến với ma đầu này, đồng nghĩa với việc Ký Bắc vương cũng bị tổn thất nặng nề.
Có điều mọi người không chế giễu Ký Bắc vương.
Bởi lẽ hắn ta có hành động chính nghĩa, để tiêu diệt ma đầu mà đến bản thân mình cũng bị thương, hắn ta cũng là anh hùng, cần được kính trọng!
Thế nhưng lọt vào trong mắt người khác thì đây là một chuyện đáng vui mừng,
Tại vương phủ Giang Nam.
Sau khi trở về, Giang Nam vương vẫn luôn u sầu và nhốt mình trong phòng.
Vương Phú Quý chạy tới, bẩm báo chuyện này với hắn ta.
Giang Nam vương nghe xong thì thở dài: “Hoàng huynh cũng xảy ra chuyện rồi, đây có được coi là ác giả ác báo không nhỉ? Làm hoàng đệ của hắn ta, ta không thể không quan tâm! Mau gửi cái chuông qua an ủi hoàng huynh của bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sau khi Vương Phú Quý rời đi, trong phòng truyền đến tiếng cười ha ha cực lớn.
Tại vương phủ Võ Tây.
Võ Tây vương nghe được chuyện này xong thì kích động đến mức vỗ đùi bật dậy, hắn ta cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay! Đúng là muốn tới Ký Bắc để xem mặt mũi ngươi thế nào, chắc chắn sẽ rất đặc sắc cho mà xem! Mau đem cái chuông…”
“Vương gia, cái chuông đã được trả cho Giang Nam vương rồi!”
“Vậy à? Thế thì lập tức làm một cái quan tài tinh xảo vào rồi đưa đến cho hoàng huynh ở Ký Bắc! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại hoàng triều Đại Võ.
Biết được chuyện này xong, nữ đế vui vẻ vô cùng: “Hoàng thúc bị thương vì diệt trừ ma đầu, trẫm rất buồn! Người đâu, mau tặng cờ thưởng cho hoàng thúc để an ủi!”
Lão thái giám cúi đầu: “Vâng thưa bệ hạ! Nhưng mà viết gì trên cờ thưởng ạ?”
Nữ đế nói: “Sống vinh quang, chết vĩ đại!”
Lão thái giám ngẩn người: “Bệ hạ, hình như cái này là viết cho người đã chết mà?”
“Không sai, trẫm muốn hắn ta tức chết mà! Ha ha…” Nữ đế bật cười.
Lâm Bắc Phàm cũng vui lắm.
Hắn là người rõ hơn ai hết rằng thực chất môn chủ Thiên Môn và Ký Bắc vương cùng một giuộc. Chuyện này xảy ra đồng nghĩa với việc khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, chắc chắn Ký Bắc vương sẽ tức đến hộc máu.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi năm mới đến, ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm đã gây hoạ cho ba vị đại phản vương, còn khiến cho hoàng triều Đại Hạ phải thu lại dã tâm của mình, các thế lực trong và ngoài nước đều đã biết điều và trở nên ngoan ngoãn lại.
Thế nên giờ Lâm Bắc Phàm đặt sự chú ý vào kinh thành.
So với một năm trước thì hiện giờ có thể nói, kinh thành đang không ngừng phát triển và đổi mới, thay đổi rất nhiều. Chính trị ổn định, chó không sủa đêm, dân chúng ấm no, thương nghiệp phát triển… Kinh thành đang ngày càng phồn vinh hơn!
Mọi người đều tin rằng tương lai kinh thành sẽ càng tốt hơn nữa!
Mọi thứ đều đang vận hành với đúng quỹ đạo của nó khiến việc quản lý của Lâm Bắc Phàm cũng nhẹ nhàng hơn.
Hôm ấy, hắn ngồi thuyền quan, vừa dạo chơi dọc theo con sông vừa kiểm tra ruộng đồng trong kinh thành.
Nhìn những ruộng lúa, ruộng rau xanh mơn mởn và cả những khoảng ruộng trồng cây xanh mướt, Lâm Bắc Phàm thấy vui vô cùng, trong lòng hắn đầy ắp cảm giác đạt được thành tựu, hắn cười: “Chắc chắn năm nay sẽ có một vụ mùa bội thu!”
“Đúng vậy đó phủ doãn đại nhân!”
Ngoài ruộng, một lão nông đang hút thuốc mỉm cười nói: “Năm nay từ lúc khai xuân đến giờ vẫn luôn mưa thuận gió hoà, đất trời bình yên! Chúng ta đều là những kẻ kiếm miếng cơm nhờ ông trời, thời tiết tốt thì việc trồng trọt cũng thuận lợi!”
“Đúng vậy, thời tiết tốt thì mọi thứ đều tốt!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt.
Nền nông nghiệp ở thời cổ chủ yếu vẫn phải dựa vào ông trời.
Thế nên Lâm Bắc Phàm mới thường xuyên sử dụng Chu Lưu Lục Hư Công để cải thiện môi trường cũng như khí hậu ở xung quanh kinh thành.
Cứ thế, việc thu hoạch tự nhiên sẽ tốt lên.
“Đương nhiên, người có công nhiều nhất vẫn là phủ doãn đại nhân!”
Vị lão nông kia đứng dậy, chắp tay nói với vẻ cung kính: “Nếu không phải đại nhân viết ra tám phương pháp dùng trong nông nghiệp, đổi mới cách trồng trọt, làm mới thuỷ lợi, cấp nước cho ruộng đồng, còn thêm các loại phân bón, cải tạo đất thì năm nay không có một vụ mùa thu hoạch tốt đến vậy đâu! Thảo dân… cảm ơn đại nhân rất nhiều!”
Nói đoạn, hắn ta bèn gập người chín mươi độ.
Lâm Bắc Phàm vội vàng đỡ hắn ta dậy: “Mau đứng dậy, ngươi lớn tuổi, không phải hành đại lễ vậy đâu!”
“Chủ yếu là do thảo dân cảm động…”
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, Lý Ngọc Tâm ngồi trên thuyền thấy tự hào vô cùng.
Chương 545 Xương rồng
Lâm Bắc Phàm ngồi lên thuyền quan, tiếp tục kiểm tra ruộng đồng. Trên đường, hắn gặp được rất nhiều quan viên.
“Chào Lâm đại nhân!”
“Xin chào phủ doãn đại nhân!”
…
Bọn họ không phải quan trong kinh thành mà là quan viên đến từ các địa phương.
Ở kinh thành, Lâm Bắc Phàm đạt được nhiều thành tựu to lớn, được nữ đế yêu thích, tuyên dương và truyền khắp thiên hạ, còn kêu gọi quan viên các nơi đến kinh thành khảo sát, học tập kinh nghiệm quản lí thành thị tiến bộ.
Tới giờ, Lâm Bắc Phàm không biết hắn đã gặp bao nhiêu người. Với bọn họ, hắn chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Lâm Bắc Phàm bèn bước vào khoang thuyền.
Trông thấy tiểu quận chúa hai tay chống cằm ngồi nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, rớt nước miếng nhưng không dám động vào, hắn bỗng sững sờ, tò mò hỏi: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa không ăn đi? Ngày thường quận chúa thích ăn lắm cơ mà?”
Tiểu quận chúa lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không ăn, ta phải giảm béo.”
Lâm Bắc Phàm phì cười, hắn giơ hai ngón tay lên đầy vẻ đùa giỡn rồi nhéo tiểu quận chúa.
Gương mặt tiểu quận chúa phúng phính, hắn bèn cười: “Giảm béo gì chứ, mập mạp trông mới đáng yêu!”
Tiểu quận chúa vỗ cái tay nghịch ngợm của Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói: “Sở dĩ ngươi thấy mập mạp trông dễ thương là bởi mỡ đâu có ở trên người ngươi! Đợi đến khi ngươi ăn thành một con heo, ta xem ngươi còn vui được hay không!”
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tiểu quận chúa, đừng kiềm chế nội tâm của mình, quận chúa muốn ăn thì cứ ăn! Trong mắt ta, quận chúa luôn đẹp, dù béo hay gầy, dù cao hay thấp!”
Trái tim tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng hơi xấu hổ, cúi đầu xuống: “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tiểu quận chúa, ta nói quận chúa hay!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc bảo: “Nữ nhân ấy à, béo là đầy đặn, gầy là mảnh mai, cao thì thon thả, thấp thì thanh tú, trông thế nào cũng đẹp cả! Nhưng nam nhân chúng ta thì không giống vậy!”
“Sao nam nhân lại không giống?”
Mọi người đều không hiểu.
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bi thương: “Béo thì là con heo, gầy thì như bộ xương, cao thì chẳng khác gì cây sào, thấp thì y hệt quả bí! Tóm lại là không thể giống người!”
Tiểu quận chúa và mấy nữ tử cười rộ lên.
“Công tử, ngươi có khiếu hài hước quá!”
“Phu quân, ngươi biết kể chuyện cười thật đấy!”
Tiểu quận chúa cũng rất vui, nàng hùng hổ nói: “Nghe ngươi nói vậy thì ta nghĩ thông rồi! Ta phải ăn một bữa thật lớn mới được, ta thà béo một cách tinh tế còn hơn là gầy nhom!”
Lâm Bắc Phàm vội khuyên: “Cũng đừng ăn nhiều quá! Nữ tử bốn mươi lăm cân thì gầy, năm mươi cân thì gợi cảm, sáu mươi cân gọi là đầy đặn, nếu vượt quá sáu mươi cân thì…”
“Vượt quá sáu mươi cân thì làm sao?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Đó gọi là dũng cảm!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đáng ghét!” Tiểu quận chúa trợn trắng mắt.
“Ha ha!”
Mọi người cười ầm lên, con thuyền vẫn tiếp tục trôi về phía trước.
Đúng lúc ấy Lâm Bắc Phàm trông thấy một chiếc thuyền quan cực lớn đang trôi đến từ phía xa.
Hình như trên thuyền có một người tai to mặt lớn nào đó, con thuyền bịt kín, còn có rất nhiều binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt.
Ở hai bên còn có hai con thuyền phụ.
Thuyền của đối phương dần dần gặp thuyền của Lâm Bắc Phàm, vị quan trên thuyền là một tướng quân ngũ phẩm, trông thấy Lâm Bắc Phàm bèn lập tức hành lễ: “Mạt tướng xin chào Trung Dũng Bá, phủ doãn đại nhân!”
“Miễn lễ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thuyền của ngươi đang vận chuyển gì mà canh phòng nghiêm ngặt thế?”
“Khởi bẩm đại nhân, vật này được phát hiện tại bãi nước cạn bên bờ Đông Hải. Tối hôm đó trời đổ mưa lớn, hôm sau thì nhìn thấy có một bộ xương mắc trên bờ biển, nom có vẻ là xương của một con mãnh thú nào đó! Do vật này quý hiếm nên Vương tướng quân lệnh cho ta thu giữ nó, vận chuyển về kinh thành cho bệ hạ xem!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hoá ra là vậy, có thể mở ra cho bản quan xem không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, mời phủ doãn đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm bèn lên thuyền của đối phương, quả nhiên trông thấy một bộ xương cực lớn được bày trên khoang thuyền.
Hắn thốt lên: “Vật này to quá! Nguyên phần đầu đã như một ngôi nhà nhỏ! Nếu bày toàn bộ khung xương ra thì phải dài hơn mười trượng mất! Bản quan đoán đây có lẽ là xương của một con mãnh thú đã tuyệt chủng!”
“Lâm đại nhân nói phải!” Vị tướng quân đứng bên cạnh gật đầu.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu thấy có hứng thú, hắn tiếp tục nói: “Để bản quan xem có thể xếp ra thứ gì?”
Tiếp đó, hắn chỉ huy binh sĩ vận chuyển xương.
Phần đầu bày phía trên cùng, tiếp theo đó là sống lưng, xương chi, sau cùng là đuôi. Cuối cùng, bọn họ xếp được một vật lớn dài khoảng mười trượng.
Phần đầu hung tợn, thân như thân rắn, móng vuốt như tay người, đuôi thì như cá, đã thế còn dài gần mười trượng…
Nhìn kiểu gì cũng giống một thần vật trong truyền thuyết!
Vị tướng quân đứng bên cạnh trông thấy bèn nói: “Đây đây… chẳng lẽ là xương rồng trong truyền thuyết? Xương của thần rồng?”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người xung quanh đều chấn kinh.
Lâm Bắc Phàm im lặng trong chốc lát rồi nói: “Lưu tướng quân, và cả các vị nữa, ta thấy mọi người không nên kết luận vội vàng như vậy, nhìn thứ này giống rồng thật, nhưng…”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người thi nhau quỳ xuống, hai mắt ngập tràn vẻ sùng bái.
Lâm Bắc Phàm rất biết điều ngậm miệng lại.
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến triều đình!
Phát hiện xương rồng ở bờ Đông Hải, thứ này sắp sửa được đưa đến kinh thành!
Chuyện này vô cùng quan trọng, nữ đế dứt khoát cử mười vạn Cấm Quân cộng thêm mười vị Tiên Thiên tới bảo vệ.
Buổi tối hôm ấy, xương rồng được vận chuyển vào hoàng cung.
Khung xương trắng toát được bày ra ở nơi đây.
Nhìn kiểu gì cũng khiến bệ hạ và các quan viên nghĩ đến một loại thần thú trong truyền thuyết là rồng! Nữ đế và bách quan vô cùng kích động!
Bình luận facebook