• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (4 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521 Bản quan rất có lương tâm rồi

“Có nội ứng là tốt rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Bản quan muốn nhờ người của Lục Phiến Môn các ngươi giúp bản quan lan truyền chuyện đàm phán lần này, cứ nói Đại Hạ không muốn bỏ tiền ra chuộc quân đội Đại Hạ, triều đình Đại Hạ không hề quan tâm đến tính mạng của các binh sĩ, một triều đình như vậy thì không xứng để phục tùng! Cứ làm càng lớn chuyện càng tốt, tạo chút áp lực cho đại biểu Đại Hạ!”

Quách đầu mục nghe vậy thì hiểu ngay Lâm Bắc Phàm có chủ ý gì.

Hắn ta vỗ ngực bảo đảm: “Lâm đại nhân yên tâm, chuyện này đơn giản, cứ giao cho bản quan!”

“Vậy thì làm phiền Quách đại nhân rồi!”

Lâm Bắc Phàm rời đi xong, Quách đầu mục bèn trầm ngâm.

Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, song nó lại là chuyện mà Lâm Bắc Phàm nhờ vả hắn ta.

Hiếm lắm Lâm Bắc Phàm mới nhờ Lục Phiến Môn giúp đỡ.

Nếu xử lý thỏa đáng chuyện này, khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng thì lợi ích có được là rất lớn!

Thế nên hắn ta quyết định đích thân xử lý chuyện này.

“Người đâu!”

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Hai bên đã đàm phán liên tiếp trong một tuần mà chẳng thấy chút tiến triển nào.

Đoàn đại biểu Đại Hạ hi vọng có thể giảm tiền xuống nhưng Lâm Bắc Phàm không chịu, hắn chỉ muốn cái giá đó. Hai bên lần nào cũng kết thúc trong không vui.

Lâm Bắc Phàm chẳng hề gấp gáp, nhưng đại biểu Đại Hạ thì ngược lại.

Bởi lẽ bọn họ nhận được tin truyền tới từ Đại Hạ rằng hiện giờ chỗ nào ở Đại Hạ cũng đang lan truyền tin triều đình không quan tâm đến sáu mươi vạn binh lính, hoàn toàn không muốn bỏ tiền ra chuộc lại bọn họ dẫn đến lòng quân dao động, tình thế bất ổn.

Hoàng đế Đại Hạ tức giận vô cùng, bắt đầu gửi mật thư thúc giục bọn họ mau chóng giải quyết vấn đề này, bằng không thì đừng có vác mặt trở về.

“Chắc chắn là Đại Võ đã giở trò!”

Một đại biểu căm hận nói: “Vừa dài dòng với chúng ta vừa lan truyền tin xấu để ép chúng ta, đúng là hiểm ác!”

“Nhưng chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Tám nghìn vạn lượng, chúng ta không thể đào ra con số ấy được!”

“Lâm Bắc Phàm muốn ép chết chúng ta đây mà!”

Mọi người nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ chỉ hận không thể tẩn cho cái tên Lâm Bắc Phàm khốn khiếp này một trận.

Vương đại nhân thở dài một hơi: “Xem ra bây giờ chỉ còn một cách thôi.”

“Cách gì?”

Mọi người đồng thanh hỏi.

“Dùng tiền mua chuộc Lâm Bắc Phàm!”

Mọi người: “Hả?”

Vương đại nhân lại thở dài thườn thượt, hắn ta nói: “Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, lòng tham không đáy, chỉ quan tâm tiền chứ không quan tâm người! Nếu chúng ta âm thầm mua chuộc hắn, bảo hắn giảm tiền xuống thì chắc có lẽ sẽ xong chuyện!”

“Nhưng mà như vậy có trót lọt không?”

Sắc mặt mọi người lộ vẻ lo lắng.

“Vậy các ngươi còn có cách gì khác không?”

Vương đại nhân hỏi ngược lại, mọi người bèn lắc đầu.

“Không cần biết ra sao chúng ta cũng phải thử!”

Thế là ngày hôm sau, bọn họ lén lút bao trọn một quán rượu xa hoa và mời Lâm Bắc Phàm tới uống rượu.

Lúc nếm được vị rượu nồng đậm, Vương đại nhân bèn rút một xấp ngân phiếu ra nhét vào lòng Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói: “Lâm đại nhân, chuyện tiền chuộc ngươi dễ dãi một chút đi nhé? Ngươi nỗ lực đòi lại tiền cho triều đình Đại Võ, nhưng tiền đó là của triều đình, chẳng liên quan gì đến ngươi cả! Thế nhưng chỉ cần ngươi giảm tiền thì số tiền này đều là của ngươi!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn đánh giá đống ngân phiếu trong tay: “Các ngươi làm vậy từ đầu thì có phải giải quyết xong chuyện rồi không?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ ngẩn người!

Hay lắm, hóa ra hắn chỉ đợi có thế!

“Cơ mà chỗ tiền này hơi ít nhỉ, có năm mươi vạn lượng!”

Lâm Bắc Phàm vừa ước lượng xấp ngân phiếu trong tay vừa chê bai: “Nói thật chứ lâu rồi bản quan chưa nhận món tiền nào nhỏ như vậy, đúng là chẳng có động lực gì cả!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ lại được phen ngớ người! Năm mươi vạn lượng bạc mà vẫn còn chê ít?

Phải biết rằng mấy kẻ làm quan như bọn họ có làm cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được năm mươi vạn lượng bạc.

Thế nhưng cứ nghĩ đến môi trường làm quan của Đại Võ, rồi lại nghĩ đến tính cách tham lam của Lâm Bắc Phàm là bọn họ hiểu ngay.

Bọn họ nhìn nhau, Vương đại nhân bèn hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu?”

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn trừ bao nhiêu tiền chuộc?”

Bọn họ lại liếc mắt nhìn nhau, Vương đại nhân giơ một ngón tay lên: “Dưới một trăm vạn lượng được không?”

Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Các ngươi thấy có được không?”

Đại biểu Đại Hạ hậm hực, bọn họ cũng thấy không được.

Vương đại nhân cắn răng, hắn ta vẫn giơ một ngón tay lên: “Dưới một nghìn vạn lượng được rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cái này phù hợp đấy!”

Vương đại nhân chắp tay, vui mừng nói: “Vậy thì xin nhờ Lâm đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bảo: “Chỉ cần các ngươi cho ta bảy trăm vạn lượng thì bản quan sẽ giảm tiền chuộc xuống còn một nghìn vạn lượng!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

Vương đại nhân kinh ngạc: “Lâm đại nhân, ngươi muốn nhiều quá, thứ lỗi bản quan không thể!”

“Nhiều sao? Chẳng nhiều một chút nào!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn thản nhiên nói: “Phải biết rằng bản quan đã giảm tiền chuộc từ tám nghìn vạn lượng xuống còn một nghìn vạn lượng, tiết kiệm cho các ngươi bảy nghìn vạn lượng rồi đấy! Bản quan chỉ cần có bảy trăm vạn thôi thì có làm sao? Các ngươi bỏ ra một phần tiền là đã tiết kiệm được chín phần tiền, bản quan đã rất có lương tâm rồi!”
Chương 522 Ca này khó đấy

Đại biểu Đại Hạ tức điên lên!

Hay cho một tên điên không biết xấu hổ, bảy nghìn vạn lượng này tiết kiệm được sao? Rõ ràng là do ngươi hét giá mà ra!

Lấy ngân lượng bất chính mà ngươi còn nói mình có lương tâm?

Cái tên tham quan nhà ngươi mà cũng có lương tâm sao? Ngươi xấu xa quá thể đáng thì có!

Lương tâm của ngươi đem cho chó nó còn chê nhé!

“Lâm đại nhân, ngươi đừng đòi nhiều quá, chúng ta không trả nổi đâu!”

Vương đại nhân nén lửa giận.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó là chuyện của các ngươi, dù sao thì điều kiện của ta cũng là thế thôi! Hoặc là các ngươi trả tám nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình, hoặc là trả một nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình và bảy trăm vạn lượng bạc cho bản quan, những cái khác miễn bàn!”

“Lâm đại nhân, ngươi không sợ chúng ta báo chuyện này cho nữ đế Đại Võ, tố cáo ngươi tham ô sao?”

Một người lên tiếng uy hiếp.

Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười: “Tùy các ngươi cứ đi mà báo! Ngươi nói xem bệ hạ sẽ tin quân thần của địch quốc hay là tin một Trung Dũng Bá lập nhiều đại công cho triều đình như ta?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ bèn im lặng.

Cái tên này vừa tham lại vừa trung thành! Lúc tham thì tham vô cùng, lúc trung thành thì cũng hết mực trung thành!

Hắn làm việc rất chặt chẽ, không để bất cứ sơ hở gì cho người khác soi mói.

Lâm Bắc Phàm thong dong uống trà: “Mới nãy ta bị uy hiếp nên rất không vui, tăng thêm một trăm vạn lượng!”

Mặt các đại biểu Đại Hạ xanh mét: “Đậu má!”

Uống trà xong, Lâm Bắc Phàm bèn đứng dậy: “Suy nghĩ cho kĩ rồi lại tìm bản quan! À đúng rồi, quên mất phải nhắc nhở các ngươi, không quyết định xong chuyện này thì khỏi bàn chuyện thái tử luôn, cáo từ!”

Lâm Bắc Phàm tiêu sái rời đi, để lại đoàn đại biểu Đại Hạ mặt mày xanh mét.

“Các vị đại nhân, giờ phải làm sao mới được đây?”

Vương đại nhân cay đắng: “Cái tên Lâm Bắc Phàm này quá tham lam! Theo hắn nói thì chúng ta cũng phải bỏ ra một nghìn tám trăm vạn lượng, cái giá này quá cao! Nếu quốc khố chúng ta mà bỏ ra số ngân lượng lớn như vậy thì chắc chắn sẽ “thương gân động cốt”!”

“Thế nhưng không chi tiền thì không giải quyết được chuyện này!”

“Bệ hạ đang thúc giục chúng ta, dân chúng Đại Hạ đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta có thể làm gì được?”

“Hơn nữa chuyện này không quyết định được thì chuyện của thái tử điện hạ cũng không thể đàm phán!”

“Áp lực quá lớn!”

Mọi người thi nhau thở dài, chì chiết cái tên khốn tham tiền nào đó.

“Thôi cũng được! Chúng ta cứ nói với bệ hạ đã xem bệ hạ thấy thế nào! Nếu không được nữa thì số ngân lượng này…”

Vương đại nhân nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta gom góp!”

Mọi người kinh ngạc: “Vương đại nhân, ngươi…”

Vương đại nhân thở dài: “Các vị đại nhân, một ngày không cứu được điện hạ là thêm một ngày nguy hiểm! Hiện giờ tình hình trong triều đang biến động, các vị hoàng tử điện hạ đang thừa nước đục thả câu hòng chiếm quyền lực của thái tử điện hạ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!”

“Nếu thái tử điện hạ không trở về thì cả Đông Cung sẽ gặp tai ương! Công sức nửa đời người của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể, thậm chí còn nguy hiểm đến cả tính mạng của chúng ta, của gia tộc chúng ta! Tới khi ấy thì hối hận cũng chẳng kịp nữa!”

Sắc mặt mọi người u ám hẳn đi, họ gật đầu.

Lợi ích của bọn họ, lợi ích của gia tộc đã dính chặt lấy thái tử, muốn vinh cùng vinh muốn nhục cùng nhục!

Nếu không cứu được thái tử điện hạ thì vị hoàng tử khác sẽ thay thế vị trí của thái tử, và hắn ta nào có dễ dàng tha cho bọn họ?

Tranh đấu quyền lực trước giờ đều vô cùng tàn khốc!

Để bảo vệ quyền lợi của mình, bọn họ chắc chắn phải hi sinh!

Thế nên bọn họ không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể đi trên con đường này cho đến cùng! Không cứu được thái tử thì tất cả bọn họ đều sẽ xong đời!

Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua.

Đoàn đại biểu Đại Hạ lại gặp Lâm Bắc Phàm, bọn họ giao tám trăm vạn lượng bạc cho hắn và hứa sẽ trả một nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình.

Lâm Bắc Phàm rất vui: “Vậy là đúng rồi, có một nghìn tám trăm vạn lượng mà thôi, các ngươi trả tiền còn ta thả người, chuyện đơn giản biết bao?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ nghe mà khóe mắt giật giật, một nghìn tám trăm vạn lượng mà thôi?

Hắn gần như đã quét sạch tài sản của bọn họ rồi, cộng thêm một nghìn hai trăm vạn lượng của triều đình nữa thì bọn họ mới góp đủ số tiền này.

“Lâm đại nhân, tiền đã giao cho ngươi, tiếp theo ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm: “Các ngươi yên tâm, bản quan rất uy tín!”

“Ngày mai khi lên triều bản quan sẽ bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, chắc chắn Hổ Lao Quan sẽ nhanh chóng thả người!”

Đại biểu Đại Hạ nhìn nhau, Vương đại nhân nói: “Được! Thế thì xin nhờ Vương đại nhân, hiện giờ chúng ta bàn chuyện thái tử điện hạ đi!”

Vẻ mặt những người khác trở nên nghiêm túc hơn, chuyến này bọn họ chủ yếu tới là vì thái tử điện hạ Hạ Thiên Khung.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Các ngươi muốn chuộc thái tử Hạ Thiên Khung sao? Nói thật chuyện này vô cùng khó! Phải biết rằng trận chiến này là do các ngươi khởi xướng, thái tử của các ngươi suýt chút nữa đã khiến chúng ta nước mất nhà tan. Hắn ta là người của địch quốc, sao chúng ta thả hắn ta một cách dễ dàng cho được?”

“Hơn nữa Hạ Thiên Khung rơi vào tay chúng ta thì các ngươi mới ngoan ngoãn, không dám manh động! Thả hắn ta đi đồng nghĩa với việc thả hổ về núi! Nếu đổi lại là các ngươi thì các ngươi sẽ làm thế sao?”
Chương 523 Hơn cả cướp nước

Sắc mặt đại biểu Đại Hạ vô cùng khó coi.

Mặc dù bọn họ đã đoán được chuyện này khó thực hiện, song không ngờ lại khó đến mức ấy.

Vương đại nhân chắp tay nói: “Lâm đại nhân, chuyện này xin nhờ ngươi! Chỉ cần thả thái tử điện hạ thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được!”

Lâm Bắc Phàm hớn hở: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại càng vui hơn: “Chỉ cần các ngươi đưa ta một trăm triệu lượng bạc thì ta chắc chắn sẽ thuyết phục được bệ hạ thả Hạ Thiên Khung!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

Một trăm triệu lượng bạc, thế mà ngươi cũng nói ra được!

Dù có vét hết quốc khố của bọn họ thì cũng không thể có nhiều ngân lượng như vậy!

Sắc mặt Vương đại nhân vô cùng khó coi: “Lâm đại nhân, ngươi đừng đùa nữa! Một trăm triệu lượng bạc, đây là con số chúng ta không thể có được! Khắp thiên hạ cũng không một người nào hay một quốc gia nào có được!”

Lâm Bắc Phàm có hơi không vui, hắn hỏi: “Thế các ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ lại không đưa ra được chủ ý gì.

Vương đại nhân dè dặt giơ một ngón tay lên: “Một trăm vạn lượng, được không?”

“Được!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đợi thái tử trăm tuổi thì ta chắc chắn sẽ giao xương cốt của hắn ta cho các ngươi, để hắn ta lá rụng về cội, nhập thổ vi an!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

“Nếu các ngươi vội thì ta có thể lập tức ra tay!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đệt đệt đệt…”

Vương đại nhân cắn răng: “Năm trăm vạn lượng!”

“Được!”

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Hai mươi năm sau bản quan nhất định sẽ giao thái tử cho các ngươi!”

Mọi người bên Đại Hạ không còn bình tĩnh được nữa!

Hai mươi năm sau? Lúc ấy thì mọi thứ đều đi tong cả rồi!

Vương đại nhân lại nghiến răng, giọng nói của hắn ta mang theo vẻ khẩn cầu: “Lâm đại nhân, một nghìn vạn lượng! Thực sự không thể nhiều hơn được nữa, nhiều hơn là không có nữa đâu! Chúng ta đã táng gia bại sản rồi, không thể chi thêm chút ngân lượng nào nữa!”

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng thở dài một hơi: “Thôi được rồi, để ta thử thuyết phục bệ hạ, chắc cũng không có gì đâu! Thế nhưng đã quyết định rồi đấy nhé, một nghìn vạn lượng này là tiền các ngươi đưa ta, chưa tính tiền chuộc của triều đình!”

Mấy người Vương đại nhân đau đớn cùng cực: “Đa tạ Lâm đại nhân!”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới hoàng cung một chuyến rồi trở về, bảo: “Bản quan đã bẩm báo chuyện này với bệ hạ rồi, bản quan khuyên bảo hết mực, cuối cùng bệ hạ cũng gật đầu đồng ý thả người!”

Mọi người bên Đại Hạ hớn hở: “Thật sao?”

“Đương nhiên, bản quan lừa các ngươi làm gì? Cơ mà bệ hạ muốn ba nghìn vạn tiền chuộc mới thả người!”

“Ba nghìn vạn lượng!”

Ấy thế mà bọn họ lại thở phào một hơi và cho rằng con số này không nhiều, thậm chí còn thấy nữ đế có lương tâm hơn nhiều so với tên khốn kiếp nào đó vừa mở miệng ra không tám nghìn vạn thì cũng một trăm triệu, làm bọn họ kinh sợ, cuối cùng lấy được hai nghìn vạn lượng từ tay bọn họ, đúng là còn hơn cả cướp nước!

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cơ mà bệ hạ không muốn tiền, bệ hạ muốn vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng, trong đó có lương thực, muối, sắt thép, bông vải vân vân!”

Sắc mặt người bên Đại Hạ cứng đờ.

Vật tư trị giá ba ngàn vạn lượng, đây là một con số không hề nhỏ!

Nếu bọn họ đồng ý thật thì Đại Hạ sẽ nghèo rớt mùng tơi, việc vận hành đất nước sẽ xuất hiện vấn đề!

Ví dụ như lương thực, nếu không có đủ số lương thực dự bị, nhỡ có nạn đói thì chắc chắn dân chúng sẽ nổi dậy, đất nước biến động.

Hơn nữa không có lương thực thì sao có thể đánh trận.

Dường như Lâm Bắc Phàm có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, hắn híp mắt cười rồi nói: “Các ngươi không cần lo lắng, các ngươi có thể tích góp từ từ! Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, lúc nào nộp đủ thì chúng ta sẽ thả người!”

Có thể trả theo từng đợt, khi nào trả hết thì sẽ thả người.

Mặc dù vẫn rất khó khăn nhưng bớt ăn bớt mặc thì vẫn làm được.

Bằng không cả đời này bọn họ sẽ không có cơ hội đón được thái tử điện hạ về. Vương đại nhân cắn răng: “Được! Một lời đã định!”

Tại buổi triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm bẩm báo kết quả cuộc đàm phán giữa hai nước cho nữ đế.

Nữ đế xem điều lệ bồi thường xong thì đọc lại cho bách quan nghe. Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Ái khanh, ngươi nói suy nghĩ của mình đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Đầu tiên về chuyện tiền chuộc sáu mươi vạn quân Đại Hạ! Sáu mươi vạn người này bị nhốt ở Hổ Lao Quan, ngày nào cũng phải uống nước ăn cơm, hơn nữa còn phải phái người trông coi bọn họ nghiêm ngặt, lãng phí lương thực và nhân lực, kéo dài một ngày thì sẽ chịu tổn thất thêm một ngày, gánh nặng sẽ rất lớn!”

“Thế nên vi thần cho rằng chi bằng chúng ta nắm bắt lợi ích, thả bọn chúng ra! Chỉ cần thái tử Hạ Thiên Khung vẫn còn trong tay chúng ta thì Đại Hạ sẽ không dám manh động!”

“Một nghìn vạn lượng là số tiền thích hợp!”

“Một là để bồi thường cho những tổn thất mà triều đình ta phải chịu, chúng ta còn lãi được một chút! Hai là con số này cũng không lớn, Đại Hạ hoàn toàn có thể chi trả được! Như vậy, chúng ta có thể lập tức xóa bỏ được gánh nặng này!”

Nữ đế khẽ gật đầu: “Nói hay lắm!”
Chương 524 Gặp cũng phải tiền

“Thế nhưng tại sao lại thả thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung?”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lấy làm lạ hỏi: “Hạ Thiên Khung phát động chiến tranh với triều đình ta, suýt chút nữa khiến chúng ta nước mất nhà tan, tội ác tày trời! Một phạm nhân như vậy sao có thể thả đi dễ dàng được? Hơn nữa, hắn ta còn là thái tử của Đại Hạ, chỉ có giữ hắn ta trong tay thì Đại Hạ mới e ngại và không dám làm loạn!”

“Đúng vậy, bản quan tuyệt đối không tán thành việc thả thái tử Đại Hạ!”

“Hắn ta là một người xuất chúng, có tướng làm minh quân, nếu thả hắn ta về thì đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng!”

“Nhỡ đâu hắn ta ôm lòng hận thù và lại dấy binh đánh trận thì phải làm sao?”

“Triều đình chúng ta tuyệt đối không thể làm ra một chuyện thất trách như vậy!”

“Tuyệt đối không thể thả thái tử Đại Hạ!”

Bách quan thi nhau phản đối.

Trong lòng nữ đế cũng không đồng ý việc thả thái tử Đại Hạ. Chỉ có giữ hắn ta trong tay thì mới uy hiếp được Đại Hạ.

Thế nhưng nàng cũng biết, nếu Lâm Bắc Phàm đã quyết định thả thái tử Đại Hạ thì chắc chắn hắn có suy nghĩ sâu xa nào đó.

Rất nhiều chuyện ngày xưa đã chứng minh Lâm Bắc Phàm là đúng, những người khác là sai.

“Ái khanh, ngươi nói tiếp đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm thong thả nói: “Bệ hạ, các vị đại nhân, nếu chúng ta giam thái tử Đại Hạ mãi thì chắc chắn có thể uy hiếp hoàng triều Đại Hạ, khiến bọn họ phải e dè không dám manh động! Thế nhưng sự uy hiếp này không kéo dài lâu, các vị có từng nghĩ đến chuyện này không?”

“Một năm hai năm, chúng ta có thể tiếp tục uy hiếp! Ba năm bốn năm, chúng ta cũng có thể tiếp tục uy hiếp! Nhưng năm năm sáu năm sau thì sao, hay là bảy năm, tám năm? Chúng ta còn uy hiếp được ư?”

Mọi người không khỏi rơi vào trầm tư.

“Một nước không thể không có vua, người kế vị cũng vậy! Một khi Đại Hạ không còn nhẫn nại thì họ sẽ để người mới lên làm thái tử, thái tử trong tay chúng ta sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa! Thái tử mới sẽ càng hi vọng thái tử cũ chết chứ không phải sống!”

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Thế nên cứ giữ mãi thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung là điều không cần thiết! Tác dụng của hắn ta sẽ mất dần theo thời gian, sự thay đổi của Đại Hạ cũng sẽ dần yếu đi! Chúng ta nên nhân lúc hắn ta còn có tác dụng, cố gắng tận dụng lợi ích để mình trở nên mạnh hơn!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Thế nên vi thần mới hứa thả người, cho bọn họ thấy cơ hội và hi vọng! Thế nhưng đổi lại bọn họ phải chi vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng, một là để bồi thường vật tư của Đại Võ, ứng phó với tình thế khó khăn trong tương lai, hai là để nhân cơ hội làm yếu đi sức mạnh của Đại Hạ!”

“Trong bối cảnh không ảnh hưởng đến việc vận hành đất nước, Đại Hạ bớt ăn bớt mặc là có thể giao đủ vật tư trị giá ba ngàn vạn lượng trong vòng ba năm!”

“Trong ba năm, Đại Võ chúng ta tích lũy được sức mạnh, âm thầm lớn mạnh thêm, đồng thời ba năm này cũng là khoảng thời gian Đại Hạ tranh đấu gay gắt nhất! Các vị hoàng tử chắc chắn sẽ tranh đấu lẫn nhau vì vị trí tại Đông Cung, triều đình ắt sẽ dao động!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Lúc ấy chúng ta thả thái tử Đại Hạ về là có thể thêm dầu vào lửa! Chúng ta không cần ra tay mà bọn họ đã tự loạn lạc rồi! Cứ thế chúng ta có thể giải quyết được mối uy hiếp Đại Hạ này!”

“Hay! Đúng là quá hay!”

Nữ đế vỗ tay khen ngợi, nàng cười lớn: “Cách này không những gia tăng sức mạnh của Đại Võ ta mà còn có thể li gián triều đình Đại Hạ, khiến bọn họ tự mâu thuẫn, rất có lợi cho triều đình ta! Ái khanh quả là người nhìn xa trông rộng, cứ làm như vậy đi!”

Bách quan trong triều cũng không có ý kiến gì nữa, bọn họ đều thấy cách này được, có thể lợi dụng thái tử Đại Hạ một cách triệt để.

Buổi triều sớm kết thúc xong, Lâm Bắc Phàm bèn cầm quốc thư và điều khoản bồi thường đi tìm đoàn đại biểu Đại Hạ.

“Vương đại nhân, bệ hạ đã đồng ý rồi! Chỉ cần bỏ ra một ngàn vạn lượng bạc, chúng ta sẽ lập tức thả quân Đại Hạ! Còn về thái tử Đại Hạ… khi nào giao đủ vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng thì sẽ thả!”

Mấy người Vương đại nhân nhìn quốc thư và điều khoản bồi thường đã đóng dấu, trong lòng bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần có hi vọng cứu được thái tử là tốt rồi.

Vật tư trị giá ba ngàn vạn, mặc dù nhiều nhưng bọn họ vẫn tích cóp được.

Nếu chậm thì mất ba, bốn năm, nhanh thì hai năm cũng được! Bọn họ bèn chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Lâm đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Biết là tốt! Phải hiểu rằng bản quan đã phải tốn biết bao công sức để thuyết phục bệ hạ và bá quan văn võ trong triều! Các ngươi bỏ ra chưa đến hai nghìn vạn, quá xứng đáng!”

Mặt mày các đại biểu Đại Hạ co rúm lại, xứng đáng cái con khỉ!

Ngươi đúng là cái tên Lâm vơ vét!

Vương đại nhân lại chắp tay, hỏi dò: “Lâm đại nhân, chúng ta bôn ba ngàn dặm, có thể cho chúng ta gặp mặt thái tử không? Không thì khi trở về chúng ta khó ăn nói lắm!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể, năm mươi vạn lượng!”

Vương đại nhân: “Đậu má!”

Vương đại nhân dò hỏi tiếp: “Rẻ hơn chút được không?”

Lâm Bắc Phàm phản bác: “Các ngươi có thể chọn không gặp mặt!”

Vương đại nhân: “…”

Cuối cùng, Vương đại nhân vơ vét tiền từ trong tay các vị đại nhân khác trong đoàn đại biểu, còn vay tiền tư nhân, tích cóp đủ năm mươi vạn lượng giao cho Lâm Bắc Phàm.

Sau đó hắn ta theo Lâm Bắc Phàm tới nơi sâu nhất trong thiên lao để gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.

Khi ấy, hai người bọn họ còn nắm tay nhìn nhau, không nói nên lời, nhìn mà cảm động. Ấy vậy mà sau khi trở về, trông mặt Vương đại nhân lại thoáng vẻ vui mừng.
Chương 525 Bị trúng kế

Các quan viên khác lấy làm lạ: “Vương đại nhân, tại sao ngươi…”

Vương đại nhân nhìn quanh bốn phía, hắn ta cúi đầu, thì thầm: “Các vị đại nhân, các ngươi không biết thôi! Mới nãy bản quan nhận được mật báo từ bệ hạ, bệ hạ đã âm thầm phái một vị Tông Sư tới giúp đỡ chúng ta! Chỉ cần biết được nơi thái tử điện hạ bị nhốt là có thể cứu được điện hạ ra ngoài!”

“Tốt quá rồi!”

Mọi người hớn hở.

“Tới khi ấy thái tử điện hạ được cứu, chúng ta không cần phải trả triều đình món tiền chuộc kia nữa! Hơn nữa chúng ta còn có thể nhờ vị Tông Sư kia cho Lâm Bắc Phàm thịt nát xương tan! Chúng ta sẽ lấy lại hết sạch những gì hắn đã ăn của chúng ta!”

Vương đại nhân nghiến răng nghiến lợi.

“Nói đúng lắm!”

Mọi người vui mừng.

Vương đại nhân nhỏ giọng nói: “Để tránh việc đêm dài lắm mộng, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi kinh sư Đại Võ, sau đó để vị Tông Sư kia tới cứu thái tử điện hạ!”

Mọi người gật đầu rồi rời khỏi kinh thành ngay trong đêm.

Ba ngày sau, một vị Tông Sư thần bí xuất hiện tại thiên lao trong kinh thành, cứu được thái tử Đại Hạ.

Khi ấy, hai vị Tông Sư mà triều đình Đại Võ cử đi không ngăn cản được. Đối phương đã đưa thái tử Đại Hạ có hơi suy yếu rời khỏi kinh thành một cách vô cùng vênh váo.

Hai người họ ẩn mình trong một sơn cốc, vị Tông Sư đã cứu thái tử nói: “Thái tử điện hạ, điện hạ tạm thời hãy nghỉ ngơi ở đây, bản tọa phải đi gây rối cho kinh thành Đại Võ, báo thù rửa hận thay cho điện hạ!”

Thái tử Hạ Thiên Khung yếu ớt nói: “Làm phiền Mộc Lão rồi, ngươi mau đi rồi mau trở về!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Đúng lúc ấy, Hạ Thiên Khung cực kì yếu ớt kia bỗng bừng dậy, trong tay nắm một thanh đao nhỏ và đâm vào ngực vị Tông Sư kia.

Mặc dù vị Tông Sư kia đã kịp thời phản ứng lại, song thanh đao vẫn đâm xuyên người hắn ta, máu chảy lênh láng.

Vị Tông Sư chấn kinh: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi không phải thái tử!”

Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Đương nhiên bản công tử không phải cái tên mũ xanh kia rồi, ngươi xem xem ta là ai?”

Đối phương gỡ bỏ lớp ngụy trang trên người ra, hắn ta chính là Dạ Lai Hương.

Tông Sư Đại Hạ tức đến mức tóc cũng muốn dựng đứng hết lên, mặt hắn ta đỏ như máu: “Trúng kế rồi! Bản tọa lại trúng kế rồi! Tên trộm đáng chết, bản tọa phải giết ngươi!”

“Có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo ta đây này!”

Dạ Lai Hương bèn chạy trốn, Tông Sư Đại Hạ đuổi theo sau.

Đường đường là một Tông Sư, một cao thủ đẳng cấp nhất bấy giờ lại bị lật thuyền trong mương!

Bị một tên trộm lừa, lại còn bị hắn ta đâm vào ngực! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là một nỗi nhục lớn!

Tông Sư không thể chịu nhục!

Hôm nay không báo thù này thì hắn ta thề không làm người!

“Đồ trộm Dạ Lai Hương kia, ngươi đừng có chạy!”

Tông Sư Đại Hạ hét.

“Ta bị ngốc hay gì, không chạy để đợi chết à?”

Dạ Lai Hương hỏi.

Hai người cứ ta chạy ngươi đuổi, bất giác đã rời xa kinh thành.

Do Dạ Lai Hương chạy nhanh quá nên dần dần vị Tông Sư kia không đuổi kịp được, hắn ta căm phẫn nói: “Không giết được tên trộm nhà ngươi thì bản tọa sẽ tới kinh thành Đại Võ xả giận!”

Tuy nhiên lúc bấy giờ, hắn ta lại cảm thấy sởn tóc gáy, dường như có một con mãnh thú đang nhìn hắn ta chòng chọc.

Hắn ta nhìn men theo cảm giác đó, chỉ thấy một thanh niên khí chất xuất trần, tư thế ung dung đang đi trong không trung, mỗi một bước là cả trăm trượng, cảm giác như thế đạp ánh trăng mà tới, chớp mắt là đến được trước mặt hắn ta.

“Đã hỏi ta chưa mà dám tới địa bàn của ta gây sự?”

Tông Sư Đại Hạ thất kinh, hắn ta lắp bắp: “Ngươi… là kẻ nào?”

“Người chết thì không cần phải biết!”

Trên tay Lâm Bắc Phàm xuất hiện một thanh đao băng, hắn đâm qua người Tông Sư một cách tiêu sái rồi xoay người rời đi.

Đúng là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh!

Trừ một vũng máu ra thì hắn chẳng để lại gì cả!

Buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Lai Hương trở về và hỏi: “Vị Tông Sư Đại Hạ kia đâu rồi, hắn ta có tới làm phiền các ngươi không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không! Từ lúc bắt ngươi đi thì không thấy hắn ta trở lại nữa!”

“Phù, thế thì ta yên tâm rồi!”

Dạ Lai Hương thở phào một hơi.

“À đúng rồi, sau khi vị Tông Sư kia bắt ngươi đi đã có chuyện gì xảy ra thế?”

Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

“Sự việc xảy ra sau đó đặc sắc lắm!”

Dạ Lai Hương mở quạt giấy mang theo bên người, nói một cách cực kì cợt nhả: “Vị Tông Sư đó tưởng ta là thái tử Đại Hạ nên đã đưa ta vào một sơn cốc thần bí, sau đó hắn ta định quay lại báo thù, làm loạn kinh thành! Song các ngươi có biết chuyện sau đó như thế nào không?”

“Chuyện sau đó như thế nào? Mau nói đi, đừng có thừa dịp mà ra vẻ nữa!”

Quách Thiếu Soái thúc giục.

“Chuyện sau đó ấy à…”

Dạ Lai Hương mỉm cười, hắn ta làm tư thế đâm người khác rồi bảo: “Nhân lúc hắn ta không chú ý ta đã đâm một đao vào ngực hắn ta, khiến hắn ta bị thương!”

Mọi người đều kinh ngạc: “Gì cơ? Ngươi đâm Tông Sư bị thương luôn á?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom