-
Chương 516-520
Chương 516 Được phong tước
Nữ đế cũng xuất hiện, nàng dẫn theo quan viên trong triều tới đón đoàn quân thắng lợi.
Lâm Bắc Phàm tới trước mặt nữ đế, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chuyến này vi thần bôn ba ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được quân đội Đại Hạ, bắt sống sáu mươi vạn quân Đại Hạ và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, thắng lợi khải hoàn, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế kích động vô cùng: “Ái khanh, ngươi làm tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi! Các tướng sĩ của trẫm cũng vất vả rồi! Các ngươi đều là binh sĩ tinh nhuệ của Đại Võ ta, trẫm nhất định sẽ không quên các ngươi! Các ngươi trở về nghỉ ngơi đã, trẫm sẽ trọng thưởng!”
“Tạ bệ hạ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm theo nữ đế hồi cung, tiếp đó mới là màn luận công khen thưởng.
Hắn viết hết hướng đi của đại quân, thành quả và tổn thất sau trận chiến, cùng với công lao của các vị tướng quân vào trong tấu chương rồi trình lên cho nữ đế.
Mặc dù nữ đế đã biết nhưng trông nàng vẫn kích động và vui vẻ vô cùng.
Phải biết rằng hồi đầu Đại Võ hoàn toàn không biết mình phải đối mặt với một cục diện nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ cần sai một li thôi là tất cả đều đổ vỡ, nước tan nhà nát.
Lâm Bắc Phàm nhận nhiệm vụ đúng lúc nguy hiểm, giành được thắng lợi trong một thời gian ngắn, đã thế còn không tổn thất nhiều, xử lý được cục diện nguy hiểm mà Đại Võ phải đối mặt, có vui thế nào cũng không hề làm quá.
“Được được được! Tất cả những công thần trong tấu chương đều sẽ được trọng thưởng!”
Nữ đế kích động nói: “Trong chiến dịch Hổ Lao Quan, tứ phẩm đới đao thị vệ Dạ Lai Hương đã giết được ba mươi lăm vị cường giả Tiên Thiên của Đại Hạ, đốt cháy tất cả lương thực của Đại Hạ, ngoài ra còn dụ Tông Sư Đại Hạ rời đi, tạo nền móng cho sự thắng lợi của chúng ta, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên phong ngự miêu Dạ Lai Hương lên thị vệ tam phẩm, tiếp tục làm việc tại Đức Thiên Phủ! Ban thưởng một vạn lượng vàng, một tòa phủ đệ cao cấp, trăm mẫu ruộng, mười cuộn lụa Lĩnh La…”
Một loạt phần thưởng được liệt kê ra.
Có thể nói, trừ quyền lực ra thì cái gì cũng thưởng, Dạ Lai Hương nghe mà mơ mơ màng màng.
Mặc dù hắn ta không quan tâm lắm đến mấy thứ này, song nếu được thưởng thì chứng tỏ nữ đế và triều đình đang công nhận hắn ta, đây chẳng phải là một vinh dự rất lớn hay sao?
Ôi trời ơi, hắn ta lại có thể ra vẻ trước mặt dân chúng nữa rồi!
“Tạ bệ hạ!”
Dạ Lai Hương vui vẻ nói.
Nữ đế cười: “Dạ ái khanh, không cần biết quá khứ của ngươi ra sao hay trước đây ngươi đã làm những gì, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Đại Võ ta, Đại Võ sẽ mãi mãi là nhà của ngươi!”
Dạ Lai Hương khẽ gật đầu, hắn ta thấy mũi mình cay cay, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác như có chốn trở về.
Tiếp đó, nữ đế tiếp tục ban thưởng cho từng người một.
Dù là binh sĩ bậc thấp nhất thì cũng được thưởng hai mươi lượng bạc cho mỗi người.
Phải biết rằng lần này có ba mươi vạn người xuất trận, mỗi người được thưởng hai mươi lượng bạc, vậy ba mươi vạn người là sáu trăm vạn lượng, có thể nói nữ đế vô cùng hào phóng.
Cuối cùng đến lượt Lâm Bắc Phàm.
“Đại Hạ cử tám mươi vạn binh lính xâm lược Đại Võ ta! Các phiên vương ai cũng rục rịch ngóc đầu dậy, mưu đồ thừa nước đục thả câu! Các nước láng giềng cũng không chịu yên phận, nhăm nhe phân chia giang sơn Đại Võ ta, triều đình đứng trước nguy cơ vô cùng lớn!”
“Vào lúc quan trọng ấy, ái khanh đã đứng ra xử lí, vượt ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được Đại Hạ trong thời gian ngắn, bắt sống được sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ!”
Gương mặt nữ đế tràn ngập niềm vui cùng sự tán thưởng, nàng cười: “Những gì ái khanh làm đã cứu được Đại Võ ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thăng một bậc lên chính nhị phẩm, tiếp tục làm phủ doãn Đức Thiên Phủ kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”
Bách quan kinh ngạc, trong lòng lại đố kỵ vô cùng.
Phải biết rằng Đại Võ không có thừa tướng, chức quan cao nhất là các bộ thượng thư, bọn họ đều là quan viên chính nhị phẩm.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm được thăng quan trở thành quan chính nhị phẩm của triều đình. Đây đã là chức quan cao nhất trong triều, hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với các bộ thượng thư, quyền lực tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng nghĩ đến những công lao to lớn mà Lâm Bắc Phàm đã lập được thì tất cả những điều này là lẽ dĩ nhiên.
Thế nên bách quan trong triều chỉ hâm mộ, đố kị chút mà thôi.
Nữ đế tiếp tục nói: “Ban thưởng tước vị Trung Dũng Bá!”
Bách quan lại được phen nhốn nháo!
Đây là tước vị đấy!
Từ thuở Đại Võ dựng nước đến nay, chỉ có ai lập được công lao cực kì hiển hách, nhất là quân công thì mới được phong tước vị!
Hồi đầu khi xây dựng đất nước, có khá nhiều người đã được phong tước vị!
Thế nhưng khi đất nước dần ổn định thì số lượng những người có tước vị cũng càng lúc càng ít đi! Tới nay, gần như không có ai được nữa!
Chương 517 Không có một trăm vạn lượng thì miễn bàn
Tước vị liên quan đến chiến công, quan văn muốn có tước vị đúng là chuyện khó như lên trời! Hiện nay, trong số các quan văn võ trong triều chỉ có Lâm Bắc Phàm giành được tước vị!
Mặc dù tước vị không có thực quyền, song nó là một sự vinh dự vô cùng to lớn, địa vị cũng cao hơn người khác!
Về sau khi gặp Lâm Bắc Phàm phải chắp tay gọi hắn một tiếng “Trung Dũng Bá” rồi! Bách quan điên cuồng vô cùng, trong lòng mọi người rất không cam tâm!
Phải biết rằng, hiện giờ Lâm Bắc Phàm mới hơn hai mươi tuổi mà đã được làm quan nhị phẩm trong triều, làm việc trong Đức Thiên Phủ! Nay hắn lại giành được tước vị, cao hơn một bậc so với bách quan nên có thể nói là người đứng đầu trong triều!
Mới một năm trôi qua mà bọn họ đã bị cái tên này cưỡi lên tới đầu rồi!
Trước kia bọn họ đã không đối phó được hắn, giờ hắn lại chẳng ra vẻ, đắc ý hơn nữa hay sao?
Lâm Bắc Phàm liệu trước được việc hắn sẽ thăng quan.
Song hắn không ngờ nữ đế sẽ phong tước vị cho hắn.
Trung Dũng Bá, mặc dù chỉ là một bá tước nho nhỏ, song nó cũng là một tước vị, địa vị cao hơn bách quan một chút!
Hiện giờ hắn đã làm quan nhị phẩm, lại còn là một bá tước nên hoàn toàn có cơ hội “đè đầu cưỡi cổ” bách quan trong triều.
Cứ nghĩ đến cảnh ấy là Lâm Bắc Phàm lại kích động!
“Tạ bệ hạ!”
Hắn lớn giọng nói, sau đó hắn cười một cách đắc ý với bách quan. Sắc mặt bách quan trở nên vô cùng khó coi…
Tiếp đó, nữ đế lại liệt kê một loạt phần thưởng xa hoa.
Nàng động viên: “Lâm ái khanh, hiện giờ ngươi đã là rường cột của nước nhà, chống đỡ một mảnh trời của Đại Võ ta! Hi vọng ngươi tiếp tục chăm chỉ, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy dân chúng làm cơ sở! Quân thần chúng ta cùng nhau chung tay tái tạo Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng!”
Buổi triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm vui vẻ trở về.
Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và mọi người đều đã đợi hắn từ lâu, thấy hắn về bèn lập tức ra đón.
Lý Sư Sư khó nén nổi tình cảm của mình, nàng cứ thế nhào tới ôm Lâm Bắc Phàm trước mặt mọi người, nỉ non: “Tướng công, ngươi trở về an toàn là được, Sư Sư rất nhớ ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vừa ôm eo nàng vừa cười: “Sư Sư yên tâm, ngươi cũng biết năng lực của ta mà!”
“Mặc dù ta biết nhưng ta vẫn lo lắm, dẫu sao thì ngươi cũng đi đánh trận mà!”
Lý Sư Sư khẽ trách.
Lý Ngọc Tâm đứng bên cạnh trông thấy hai người vai ôm má kề mà lòng đầy ngưỡng mộ.
Nàng cũng muốn được nhào vào vòng tay của Lâm Bắc Phàm.
Thế nhưng nàng không danh không phận, còn chưa kết hôn nên thực sự không thể làm ra hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Còn tiểu quận chúa thì hưng phấn vô cùng, nàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm nói ơi ới: “Lâm Bắc Phàm, nghe đâu ngươi được thăng quan, trở thành quan nhị phẩm của triều đình, lại còn được phong bá tước.”
Lâm Bắc Phàm nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả! Về sau phải gọi ta là Trung Dũng Bá - Lâm đại nhân, biết chưa?”
Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Còn lâu ta mới gọi nhé! Ngươi là bá tước nhưng ta là quận chúa đây này, hừ!”
Lâm Bắc Phàm thong dong lôi ra một đống đồ ăn: “Mấy cái này ta mua trên đường về, còn nóng hôi hổi đấy, quận chúa có gọi không hả? Không gọi thì ta không cho quận chúa ăn đâu!”
Tiểu quận chúa lập tức thay đổi sắc mặt, nàng khẽ cúi người, nhỏ giọng nói: “Chào bá tước đại nhân ạ!”
Mọi người bèn cười ầm lên.
Hai ngày tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đều ở nhà nghỉ ngơi. Mặc dù nghỉ ngơi nhưng hắn cũng chẳng được bớt việc là bao.
Bởi vì có rất nhiều quan viên và quý nhân thi nhau mang lễ vật tới thăm, bậc cửa gần như bị giẫm đến mức hỏng bét.
Dẫu sao thì hiện giờ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường nữa rồi! Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn Đức Thiên Phủ, quan nhị phẩm triều đình, lại còn được phong tước Trung Dũng Bá!
Mỗi một thân phận của hắn đều rực rỡ như vậy, ngoài ra còn được nữ đế tin tưởng, có thể coi hắn là người đứng đầu trong triều đình luôn rồi!
Lúc này không tạo quan hệ thì còn đợi đến khi nào?
Với những người đến thăm thì Lâm Bắc Phàm có một nguyên tắc tiếp đãi: Lễ vật thì nhận, người thì đuổi!
Muốn tìm hắn làm việc á hả?
Nghĩ nhiều rồi, không có một trăm vạn lượng thì miễn bàn!
Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lại kiếm được một mớ nho nhỏ khoảng trăm vạn lượng bạc!
Hắn không khỏi than thở: “Chẳng trách mọi người lại bảo thăng quan phát tài… Quả nhiên là thăng quan phát tài thật! Chỉ cần được tăng bậc quan là nguồn tiền tài cứ kéo tới cuồn cuộn! Ngươi không muốn thì người ta vẫn sẽ chủ động dâng tới cho ngươi!”
Hai hôm nay người cũng đang đắc ý còn có Dạ Lai Hương.
Do lập được công lao to lớn trong trận chiến lần này nên hắn ta được mệnh danh là anh hùng bảo vệ đất nước, trở thành thần tượng của dân chúng khắp thành, đi đến đâu cũng được người ta ca ngợi, khiến cái đuôi của hắn ta vểnh tận lên trời.
“Đừng có đắc ý quá! Hiện giờ ngươi đã trở thành tội phạm truy nã quan trọng của hoàng triều Đại Hạ, Đại Hạ đã treo thưởng ba trăm vạn lượng bạc, ngoài ra còn có rất nhiều những điều kiện hậu hĩnh khác cho kẻ nào lấy được đầu của ngươi! Rất nhiều cường giả đều đã hành động, ngươi đừng có để lật thuyền trong mương đấy!”
Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
“Tới thì cứ tới, ai có thể giết được bản công tử chứ?”
Dạ Lai Hương móc một thanh đao nhỏ nom có vẻ bình thường ra, đoạn đắc chí bảo: “Tông Sư không đuổi được ta, những kẻ dưới Tông Sư không phải đối thủ của ta, vậy thì trên đời còn ai có thể trở thành đối thủ của ta chứ? Ha ha…”
Chương 518 Phải từ tốn nhẹ nhàng
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Dạ Lai Hương còn tưởng hắn không thốt nên lời nên càng đắc ý hơn.
Hắn ta nhướn mày, khiêu khích nói: “Phủ doãn đại nhân thân mến, hiện giờ ngươi đã không thể ra lệnh cho ta được nữa rồi! Sau này ngươi phải gọi ta một tiếng ngự miêu đại nhân biết chưa hả? Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm im lặng rút một thanh đao nhỏ ra: “Ban nãy ngươi nói gì cơ ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi!”
Mặt Dạ Lai Hương bỗng xanh mét: “Đậu má! Sao ngươi lại có một thanh đao nữa vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Tại sao ta không thể có? Nếu không có cách khắc chế ngươi thì sao ta nỡ giao một thanh đao tốt như vậy cho ngươi?”
“Không sợ không sợ! Ta cũng có đao, ta không sợ ngươi!”
Dạ Lai Hương âm thầm quan sát Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày bảo: “Ngươi thử xem!”
Dạ Lai Hương bèn nhấc đao lên, hắn ta phát hiện vẻ sắc bén của thanh đao trong tay mình giảm đi vài phần, nó đã trở thành một thanh đao bình thường.
Ngược lại, thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm lại càng rực rỡ hơn. Dạ Lai Hương bắt đầu hoang mang: “Chuyện gì thế này?”
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Mặc dù hai thành đao này đều có từ vị tiền bối kia, song chúng nó cũng phân cao thấp! Thanh đao của ngươi là cái, còn của ta là đực, cái gặp đực thì đương nhiên phải tước vũ khí đầu hàng rồi!”
Dạ Lai Hương đờ người ra: “Đậu má! Lại còn thế nữa?”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Sau này ta còn phải gọi ngươi một tiếng ngự miêu đại nhân nữa không?”
Dạ Lai Hương kích động, hắn ta đập bàn, phẫn nộ nói: “Phủ doãn đại nhân, sao ngươi lại nói vậy được? Gì mà ngự miêu đại nhân, cứ gọi ta là Tiểu miêu ( mèo nhỏ) thôi!”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Như vậy liệu có hơi thiếu tôn trọng không…”
Dạ Lai Hương tiếp tục quát: “Gì mà không tôn trọng? Ngươi gọi ta là ngự miêu đại nhân mới là bất kính kìa! Ngươi mà không gọi ta là tiểu miêu thì ta trở mặt với ngươi luôn!”
Lâm Bắc Phàm im lặng cất đao đi: “Nếu ngươi đã thành tâm thành ý như thế thì ta không làm khó ngươi nữa, tiểu miêu!”
“Ơi!”
Dạ Lai Hương đáp lại, hắn ta âm thầm chảy nước mắt, sau đó đau lòng rời đi.
Tiểu quận chúa đi ngang qua trông thấy vậy thì kinh ngạc: “Dạ Lai Hương, sao ngươi khóc thế?”
Dạ Lai Hương ôm ngực: “Bởi vì ban nãy ta mới ăn một bát mì, đau tim không thở được!”
Tiểu quận chúa càng kinh ngạc hơn: “Mì gì mà khiến ngươi rớt cả nước mắt thế kia?”
“Mì ta ăn là… mì chan nước mắt! Oa!”
Tiểu quận chúa: “…”
Hai ngày nữa trôi qua, đội ngũ đàm phán của Đại Hạ tới.
Bọn họ muốn đàm phán với triều đình, chuộc lại sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.
Nữ đế giao chuyện này cho Lâm Bắc Phàm toàn quyền xử lí.
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, nữ đế đúng là hiểu lòng hắn, cơ hội cho hắn kiếm tiền lại tới rồi.
Hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn là tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương cũng tới góp vui, họ muốn xem Lâm Bắc Phàm đàm phán kiểu gì.
Bọn họ lần lượt ngồi ở hai bên trái phải Lâm Bắc Phàm. Tiểu quận chúa khá là hiếu học, nàng kéo tay áo Lâm Bắc Phàm, thỉnh giáo: “Lâm Bắc Phàm, làm sao để đàm phán thế? Ngươi dạy ta được không?”
Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa dỏng tai nghe.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Tiểu quận chúa, đàm phán giữa hai nước yêu cầu nhiều thứ lắm, phải chú ý ngôn từ, tự nhiên rộng lượng, còn phải hiểu phép lịch sự, biết kiềm chế mới có thể thể hiện sức mạnh của nước mình!”
“Ồ, hóa ra là vậy!”
Hai người kia bừng tỉnh.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Dù sao thì tí nữa hai người đừng quan tâm gì hết, cứ xem ta thể hiện đây!”
“Được, được!”
Hai người gật đầu rồi ngồi ngay ngắn.
Đội đàm phán của Đại Hạ tới, trong đó có vài người Lâm Bắc Phàm biết, đó chính là các đại thần theo thái tử Đại Hạ tới thăm Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, híp mắt cười và nói: “Các vị đại nhân, đã lâu không gặp!”
“Lâm đại nhân, đã lâu không gặp!”
Trông sắc mặt các đại biểu bên Đại Hạ khó coi vô cùng. Đại Hạ của bọn họ đã bị kẻ trước mặt dẫn binh đánh bại.
Binh mã và thái tử Đại Hạ cũng đã bị kẻ trước mặt này bắt giữ, bọn họ phải vui vẻ kiểu gì?
Lâm Bắc Phàm vẫn giữ vẻ tươi cười: “Ta tin các vị cũng không có tâm trạng uống trà đâu, hiện giờ chúng ta bắt đầu đàm phán luôn đi!”
“Lâm đại nhân nói có lý, chúng ta hãy bắt đầu đàm phán ngay bây giờ!”
Người dẫn đầu đoàn đại biểu Đại Hạ họ Vương, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lâm Bắc Phàm, đoạn dâng một phần tư liệu lên, nói: “Lâm đại nhân, chuyến này chúng ta tới là để chuộc lại sáu mươi vạn binh mã đang bị nhốt tại Hổ Lao Quan cùng với thái tử điện hạ Hạ Thiên Khung! Đây là điều kiện mà Đại Hạ chúng ta đưa ra, mời Lâm đại nhân xem!”
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc một cái thôi đã muốn bùng nổ, hắn đập bàn, quát: “Với một xíu thế này mà đòi chuộc sáu mươi vạn binh mã, lại còn đòi thêm thái tử Đại Hạ! Xem ra các ngươi không có chút thành ý nào cả, bản quan không đàm phán với các ngươi nữa!”
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương ngồi bên cạnh giật mình! Ơ, phải lễ phép lịch sự, phải kiềm chế cơ mà? Sao đột nhiên lại nổi đóa lên thế?
Dọa bé cưng sợ phát khiếp!
Đại biểu Đại Hạ cũng giật thon thót, sao đột nhiên lại tức giận thế kia?
Trà trên bàn bắn tung tóe lên mặt bọn họ!
Chương 519 Gây khó dễ
“Lâm đại nhân, chúng ta rất có thành ý đấy chứ!”
Vương đại nhân kiềm chế cơn giận và nói.
“Thành ý?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Chút xíu thế này cho ăn mày người ta còn chẳng thèm, các ngươi cũng xứng nói thành ý với bản quan ư? Cút về Đại Hạ của các ngươi đi, đổi một người biết đàm phán tới nói chuyện với bản quan!”
Vương đại nhân đứng bật dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm, lửa giận cháy hừng hực: “Lâm đại nhân, ngươi cố tình gây chuyện đúng không?”
“Ta cứ thích gây chuyện đấy thì làm sao, có bản lĩnh thì các ngươi đánh ta đi, có phái tám mươi vạn quân đến đánh ta cũng được! Hay là ta tuyên bố cuộc đàm phán của chúng ta kết thúc, chúng ta đánh thêm một trận nữa, đánh xong lại đàm phán nhé?”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, nói một cách kiêu căng vô cùng.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương giật mình.
Sao lại đập bàn tiếp vậy?
Đừng có mà khoa trương như vậy nữa, bé thực sự sợ lắm rồi đấy!
Vương đại nhân sợ đến mức sắp sửa phát bệnh tim!
Hắn ta chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, mặt vừa đỏ vừa dữ tợn: “Ngươi ngươi ngươi… thô bỉ!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, hắn cười lạnh lùng: “Mặt mũi như vậy bản quan đã nhìn thấu từ lâu! Rốt cuộc là ai phát động chiến tranh trước? Giờ thua trận, bỏ ra chút xíu tiền đã muốn chuộc người…”
“Rầm”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, quát: “Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Các đại biểu bên Đại Hạ tức đến mức mặt đỏ gay.
“Xem ra các ngươi đang phẫn nộ! Tâm trạng của bản quan không tốt, ngày mai lại đàm phán tiếp! Ngày mai các ngươi mà không có thành ý thực sự thì về sau khỏi phải đàm phán nữa, bản quan lười không muốn hầu các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nói xong bèn phất tay áo rời đi.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đi theo sau hắn.
Chỉ còn lại đoàn đại biểu Đại Hạ vừa tức vừa xấu hổ.
Trên đường trở về, tiểu quận chúa nghiêng đầu hỏi: “Lâm Bắc Phàm, mới nãy lúc đàm phán ngươi hơi bị kiêu căng quá rồi đó?”
Lâm Bắc Phàm cười: “Phải nói là khí thế chứ!”
Dạ Lai Hương lấy làm lạ: “Không phải ngươi nói phải giữ gìn sức mạnh của đất nước à?”
Lâm Bắc Phàm lại cười: “Phải thật mà! Thế nhưng các tướng sĩ vào sinh ra tử giành chiến thắng, chúng ta mà không có khí thế thì có lỗi với họ lắm! Thế nên ta bắt buộc phải làm vậy, phải thật khí thế!”
Hai người tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương bừng tỉnh và gật đầu…
Sau khi mấy người Lâm Bắc Phàm rời đi, đoàn đại biểu Đại Hạ ai cũng tức tối, lòng đầy căm phẫn.
“Cái tên Lâm Bắc Phàm này đúng là chẳng ra gì, hắn hoàn toàn không để chúng ta vào mắt!”
“Hắn cố ý gây khó dễ cho chúng ta! Ta lớn bằng ngần này mà chưa gặp ai vênh váo như hắn!”
“Cứ bẩm báo thẳng lên nữ đế Đại Võ đi, để nàng đổi người khác đến đàm phán!”
“Với hắn thì thực sự chẳng có gì để nói cả, không đàm phán được đâu!”
…
Lúc bấy giờ, Vương đại nhân lại thở dài một hơi: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Hiện giờ chúng ta là bên bị yếu thế, chúng ta còn có thể làm được gì? Vì điện hạ, vì Đại Hạ, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng làm lỡ đại sự!”
Mọi người thở dài một cách bất lực: “Vương đại nhân nói chí phải!”
Ngày hôm sau, cuộc đàm phán tiếp tục.
Từ lúc ngồi xuống là Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả, hắn đang đợi thành ý của đối phương.
Vương đại nhân đại diện cho Đại Hạ, hắn ta uống một ngụm trà cho đỡ căng thẳng rồi nói với vẻ mặt nặng nề: “Lâm đại nhân, tối qua sau khi trở về, chúng ta đã suy nghĩ, không biết phải đưa ra điều kiện gì mới có thể khiến ngươi hài lòng, thế nên ngươi nói ra luôn đi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, cuối cùng ta cũng thấy được chút thành ý của các ngươi!”
“Cuộc đàm phán này của chúng ta chủ yếu liên quan đến hai việc!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Một là vấn đề chuộc lại sáu mươi vạn binh mã của Đại Hạ, hai là vấn đề chuộc lại thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, trước tiên chúng ta sẽ nói về binh mã của Đại Hạ!”
“Mời Lâm đại nhân nói, bản quan xin lắng nghe!”
Vương đại nhân ngồi ngay ngắn. Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bản quan hỏi ngươi, bình thường binh sĩ của các ngươi một năm được hưởng bao nhiêu quân lương?”
Vương đại nhân đáp: “Khoảng mười lượng bạc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Phải đi lính mấy năm?”
Vương đại nhân trả lời: “Bắt đầu đi lính từ năm mười tám tuổi, thông thường sẽ phải phục vụ trong quân đội hai năm! Sau khi kết thúc thì chuyển sang làm công tác dự bị, bình thường sẽ làm nông, nhưng nếu có chiến tranh thì bắt buộc phải trở về tiếp tục làm lính!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Những binh sĩ đã xuất ngũ ở Đại Hạ các ngươi bình thường có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Vương đại nhân đáp lời: “Do thân thể cường tráng, khỏe mạnh nên binh sĩ sau khi xuất ngũ trung bình có thể sống đến khoảng năm mươi tuổi!”
Hai người cứ thế một người hỏi, một người trả lời.
Dần dần, Vương đại nhân thấy khó hiểu: “Lâm đại nhân, ngươi hỏi những điều này làm gì? Có liên quan gì đến cuộc đàm phán của chúng ta à?”
“Sở dĩ bản quan hỏi tường tận như vậy là để tính toán giá trị của các binh sĩ Đại Hạ, có vậy mới dễ ra giá. Hiện giờ bản quan đã tính ra rồi!”
Chương 520 Có nội ứng đúng không?
Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, hắn gõ lách cách: “Thông thường binh sĩ Đại Hạ các ngươi sẽ đi lính hai năm, mỗi năm được hưởng mười lượng bạc quân lương, như vậy số quân lương được hưởng trong thời gian đi lính là hai mươi lượng!”
“Sau khi xuất ngũ thì về làm nông, bình quân mỗi năm kiếm được năm lượng bạc! Bọn họ sống đến năm mươi tuổi, làm nông ba mươi năm, như vậy sẽ kiếm được khoảng một trăm năm mươi lượng!”
“Cộng thêm hai mươi lượng lúc đi lính nữa thì cả đời một binh sĩ Đại Hạ sẽ kiếm được khoảng một trăm bảy mươi lượng bạc! Vậy cũng có nghĩa là một binh sĩ Đại Hạ sẽ có giá trị một trăm bảy mươi lượng bạc!”
“Nhưng mà dẫu sao thì chúng ta cũng là những người hiểu lễ nghi, phải biết khiêm nhường! Thế nên Vương đại nhân à…”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, khẽ cười: “Một binh sĩ Đại Hạ bản quan chỉ lấy ngươi một trăm lượng thôi! Yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Gì cơ? Một người một trăm lượng, vậy còn kêu không quá đáng ư?”
Đại biểu Đại Hạ sắp sửa tắc động mạch não!
Vương đại nhân đập bàn, lửa giận bùng bùng: “Lâm đại nhân, nếu một binh sĩ Đại Hạ là một trăm lượng thì sáu mươi vạn binh sĩ là sáu nghìn vạn lượng rồi!”
“Một năm quốc khố Đại Hạ cũng chỉ thu nhập được hơn một trăm triệu lượng, ngươi cứ thế lấy đi một nửa! Ngươi đòi nhiều quá, đúng là thừa nước đục thả câu, thứ lỗi bản quan không thể đồng ý!”
Những đại biểu khác cũng đứng lên nói.
“Vương đại nhân nói phải, ngươi đúng là thừa nước đục thả câu!”
“Sáu nghìn vạn lượng bạc, ngươi yêu cầu nhiều quá rồi!”
“Chúng ta không thể đồng ý! Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không đồng ý!”
…
Lâm Bắc Phàm thong dong nhấp một ngụm trà: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Bản quan không hề ra giá bừa bãi mà dựa vào những tin tức mà các ngươi cung cấp để tính toán, có chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa ta còn giảm giá cho các ngươi, chỉ lấy một trăm lượng cho một binh sĩ Đại Hạ, các ngươi vẫn được lãi bảy mươi lượng mà!”
“Các ngươi không những không biết ơn mà còn lên mặt với ta, thế là thế nào? Làm người có thể vô liêm sỉ, nhưng không thể vô liêm sỉ đến mức độ đấy, các ngươi nói xem có đúng không?”
Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức gần như ngất xỉu! Lại còn mắng bọn họ vô liêm sỉ nữa?
Rốt cuộc ai mới là kẻ vô liêm sỉ hả?
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Ngoài ra, các ngươi còn phải bồi thường phí di chuyển cho đại quân của ta, bồi thường cho những gì mà các tướng sĩ Đại Võ đã hi sinh. Bản quan không cần nhiều đâu, các ngươi cứ trả bừa hai nghìn vạn lượng là được!”
Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức trợn trắng mắt! Hai nghìn vạn lượng? Đây là con số có thể trả bừa được sao?
Cộng thêm sáu nghìn vạn lượng trước đó thì tổng cộng là tám nghìn vạn lượng rồi!
Cái tên này… muốn vét sạch quốc khố của bọn họ!
Bệ hạ của bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý! Đại Hạ của bọn họ cũng sẽ không đồng ý!
Mặt Vương đại nhân trắng bệch, hắn ta thều thào: “Ngươi ra cái giá trên trời thế thì chúng ta còn đàm phán kiểu gì hả?”
“Vốn dĩ đã không có gì để mà đàm phán rồi! Muốn hay không muốn là chuyện của ta, còn có trả hay không là chuyện của các ngươi! Vui vẻ thì đàm phán tiếp, không thì thôi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy toan rời đi: “Các vị cứ suy nghĩ cho kĩ, ngày mai bản quan lại tới!”
“Khoan đã! Thế còn chuyện chuộc thái tử điện hạ!”
Có người gọi với theo.
“Chúng ta cứ bàn xong chuyện này đi rồi hẵng bàn đến chuyện của thái tử!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Rời khỏi bàn đàm phán, hắn không tới nha môn mà tới Lục Phiến Môn.
Còn chưa bước tới Lục Phiến Môn, Quách đầu mục đã hay tin từ trước mà đứng đón ở trước cửa, hắn ta cười tươi rói: “Lâm đại nhân, ngọn gió nào đưa đại nhân tới đây thế? Mời vào!”
Hắn ta nhiệt tình vô cùng, và cũng khách sáo lắm!
Phải biết rằng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là quan nhị phẩm của triều đình, đã thế còn có tước vị, lại được nữ đế yêu thích, có thể xem là người đứng đầu trong triều đình, quyền cao chức trọng!
Tạo quan hệ tốt với Lâm Bắc Phàm không biết là ước mong của bao nhiêu người.
Là một người làm trong quan trường, đương nhiên Quách đầu mục cũng biết phải làm thế nào.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quách đại nhân, bản quan đây là không có việc sẽ không tới điện Tam Bảo!”
Quách đầu mục nghe vậy lại càng hớn hở hơn.
Có việc thì tốt, có việc ngươi tới tìm ta, ta giúp ngươi giải quyết! Sau này ta có việc tới tìm ngươi, ngươi lại giúp ta giải quyết!
Cứ có qua có lại thế thì sẽ có tình cảm thôi, chẳng phải sao?
“Lâm đại nhân, chúng ta vào trong rồi nói!”
“Được!”
Một chung trà qua đi, Lâm Bắc Phàm nói: “Quách đại nhân, ngươi cũng biết đấy, hiện giờ bản quan đang đại diện cho Đại Võ đi đàm phán với đoàn đại biểu Đại Hạ! Thế nhưng đàm phán đến nay chưa được thuận lợi cho lắm, nên bản quan muốn nhờ ngươi giúp đỡ”
“Lâm đại nhân cứ nói, bản quan nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Gương mặt Quách đầu mục lộ vẻ nghiêm túc.
“Ngươi không phải căng thẳng, chuyện này đơn giản thôi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chắc Lục Phiến Môn các ngươi cũng có nội ứng nằm vùng bên Đại Hạ nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi! Phải nói là ở nước nào chúng ta cũng sắp xếp nội ứng, giám sát động thái của các nước, võ lâm giang hồ và triều đình để phòng ngừa bất trắc! Lâm đại nhân, sao đại nhân lại hỏi như vậy?”
Nữ đế cũng xuất hiện, nàng dẫn theo quan viên trong triều tới đón đoàn quân thắng lợi.
Lâm Bắc Phàm tới trước mặt nữ đế, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chuyến này vi thần bôn ba ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được quân đội Đại Hạ, bắt sống sáu mươi vạn quân Đại Hạ và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, thắng lợi khải hoàn, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế kích động vô cùng: “Ái khanh, ngươi làm tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi! Các tướng sĩ của trẫm cũng vất vả rồi! Các ngươi đều là binh sĩ tinh nhuệ của Đại Võ ta, trẫm nhất định sẽ không quên các ngươi! Các ngươi trở về nghỉ ngơi đã, trẫm sẽ trọng thưởng!”
“Tạ bệ hạ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm theo nữ đế hồi cung, tiếp đó mới là màn luận công khen thưởng.
Hắn viết hết hướng đi của đại quân, thành quả và tổn thất sau trận chiến, cùng với công lao của các vị tướng quân vào trong tấu chương rồi trình lên cho nữ đế.
Mặc dù nữ đế đã biết nhưng trông nàng vẫn kích động và vui vẻ vô cùng.
Phải biết rằng hồi đầu Đại Võ hoàn toàn không biết mình phải đối mặt với một cục diện nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ cần sai một li thôi là tất cả đều đổ vỡ, nước tan nhà nát.
Lâm Bắc Phàm nhận nhiệm vụ đúng lúc nguy hiểm, giành được thắng lợi trong một thời gian ngắn, đã thế còn không tổn thất nhiều, xử lý được cục diện nguy hiểm mà Đại Võ phải đối mặt, có vui thế nào cũng không hề làm quá.
“Được được được! Tất cả những công thần trong tấu chương đều sẽ được trọng thưởng!”
Nữ đế kích động nói: “Trong chiến dịch Hổ Lao Quan, tứ phẩm đới đao thị vệ Dạ Lai Hương đã giết được ba mươi lăm vị cường giả Tiên Thiên của Đại Hạ, đốt cháy tất cả lương thực của Đại Hạ, ngoài ra còn dụ Tông Sư Đại Hạ rời đi, tạo nền móng cho sự thắng lợi của chúng ta, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên phong ngự miêu Dạ Lai Hương lên thị vệ tam phẩm, tiếp tục làm việc tại Đức Thiên Phủ! Ban thưởng một vạn lượng vàng, một tòa phủ đệ cao cấp, trăm mẫu ruộng, mười cuộn lụa Lĩnh La…”
Một loạt phần thưởng được liệt kê ra.
Có thể nói, trừ quyền lực ra thì cái gì cũng thưởng, Dạ Lai Hương nghe mà mơ mơ màng màng.
Mặc dù hắn ta không quan tâm lắm đến mấy thứ này, song nếu được thưởng thì chứng tỏ nữ đế và triều đình đang công nhận hắn ta, đây chẳng phải là một vinh dự rất lớn hay sao?
Ôi trời ơi, hắn ta lại có thể ra vẻ trước mặt dân chúng nữa rồi!
“Tạ bệ hạ!”
Dạ Lai Hương vui vẻ nói.
Nữ đế cười: “Dạ ái khanh, không cần biết quá khứ của ngươi ra sao hay trước đây ngươi đã làm những gì, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Đại Võ ta, Đại Võ sẽ mãi mãi là nhà của ngươi!”
Dạ Lai Hương khẽ gật đầu, hắn ta thấy mũi mình cay cay, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác như có chốn trở về.
Tiếp đó, nữ đế tiếp tục ban thưởng cho từng người một.
Dù là binh sĩ bậc thấp nhất thì cũng được thưởng hai mươi lượng bạc cho mỗi người.
Phải biết rằng lần này có ba mươi vạn người xuất trận, mỗi người được thưởng hai mươi lượng bạc, vậy ba mươi vạn người là sáu trăm vạn lượng, có thể nói nữ đế vô cùng hào phóng.
Cuối cùng đến lượt Lâm Bắc Phàm.
“Đại Hạ cử tám mươi vạn binh lính xâm lược Đại Võ ta! Các phiên vương ai cũng rục rịch ngóc đầu dậy, mưu đồ thừa nước đục thả câu! Các nước láng giềng cũng không chịu yên phận, nhăm nhe phân chia giang sơn Đại Võ ta, triều đình đứng trước nguy cơ vô cùng lớn!”
“Vào lúc quan trọng ấy, ái khanh đã đứng ra xử lí, vượt ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được Đại Hạ trong thời gian ngắn, bắt sống được sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ!”
Gương mặt nữ đế tràn ngập niềm vui cùng sự tán thưởng, nàng cười: “Những gì ái khanh làm đã cứu được Đại Võ ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thăng một bậc lên chính nhị phẩm, tiếp tục làm phủ doãn Đức Thiên Phủ kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”
Bách quan kinh ngạc, trong lòng lại đố kỵ vô cùng.
Phải biết rằng Đại Võ không có thừa tướng, chức quan cao nhất là các bộ thượng thư, bọn họ đều là quan viên chính nhị phẩm.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm được thăng quan trở thành quan chính nhị phẩm của triều đình. Đây đã là chức quan cao nhất trong triều, hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với các bộ thượng thư, quyền lực tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng nghĩ đến những công lao to lớn mà Lâm Bắc Phàm đã lập được thì tất cả những điều này là lẽ dĩ nhiên.
Thế nên bách quan trong triều chỉ hâm mộ, đố kị chút mà thôi.
Nữ đế tiếp tục nói: “Ban thưởng tước vị Trung Dũng Bá!”
Bách quan lại được phen nhốn nháo!
Đây là tước vị đấy!
Từ thuở Đại Võ dựng nước đến nay, chỉ có ai lập được công lao cực kì hiển hách, nhất là quân công thì mới được phong tước vị!
Hồi đầu khi xây dựng đất nước, có khá nhiều người đã được phong tước vị!
Thế nhưng khi đất nước dần ổn định thì số lượng những người có tước vị cũng càng lúc càng ít đi! Tới nay, gần như không có ai được nữa!
Chương 517 Không có một trăm vạn lượng thì miễn bàn
Tước vị liên quan đến chiến công, quan văn muốn có tước vị đúng là chuyện khó như lên trời! Hiện nay, trong số các quan văn võ trong triều chỉ có Lâm Bắc Phàm giành được tước vị!
Mặc dù tước vị không có thực quyền, song nó là một sự vinh dự vô cùng to lớn, địa vị cũng cao hơn người khác!
Về sau khi gặp Lâm Bắc Phàm phải chắp tay gọi hắn một tiếng “Trung Dũng Bá” rồi! Bách quan điên cuồng vô cùng, trong lòng mọi người rất không cam tâm!
Phải biết rằng, hiện giờ Lâm Bắc Phàm mới hơn hai mươi tuổi mà đã được làm quan nhị phẩm trong triều, làm việc trong Đức Thiên Phủ! Nay hắn lại giành được tước vị, cao hơn một bậc so với bách quan nên có thể nói là người đứng đầu trong triều!
Mới một năm trôi qua mà bọn họ đã bị cái tên này cưỡi lên tới đầu rồi!
Trước kia bọn họ đã không đối phó được hắn, giờ hắn lại chẳng ra vẻ, đắc ý hơn nữa hay sao?
Lâm Bắc Phàm liệu trước được việc hắn sẽ thăng quan.
Song hắn không ngờ nữ đế sẽ phong tước vị cho hắn.
Trung Dũng Bá, mặc dù chỉ là một bá tước nho nhỏ, song nó cũng là một tước vị, địa vị cao hơn bách quan một chút!
Hiện giờ hắn đã làm quan nhị phẩm, lại còn là một bá tước nên hoàn toàn có cơ hội “đè đầu cưỡi cổ” bách quan trong triều.
Cứ nghĩ đến cảnh ấy là Lâm Bắc Phàm lại kích động!
“Tạ bệ hạ!”
Hắn lớn giọng nói, sau đó hắn cười một cách đắc ý với bách quan. Sắc mặt bách quan trở nên vô cùng khó coi…
Tiếp đó, nữ đế lại liệt kê một loạt phần thưởng xa hoa.
Nàng động viên: “Lâm ái khanh, hiện giờ ngươi đã là rường cột của nước nhà, chống đỡ một mảnh trời của Đại Võ ta! Hi vọng ngươi tiếp tục chăm chỉ, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy dân chúng làm cơ sở! Quân thần chúng ta cùng nhau chung tay tái tạo Đại Võ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng!”
Buổi triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm vui vẻ trở về.
Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và mọi người đều đã đợi hắn từ lâu, thấy hắn về bèn lập tức ra đón.
Lý Sư Sư khó nén nổi tình cảm của mình, nàng cứ thế nhào tới ôm Lâm Bắc Phàm trước mặt mọi người, nỉ non: “Tướng công, ngươi trở về an toàn là được, Sư Sư rất nhớ ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vừa ôm eo nàng vừa cười: “Sư Sư yên tâm, ngươi cũng biết năng lực của ta mà!”
“Mặc dù ta biết nhưng ta vẫn lo lắm, dẫu sao thì ngươi cũng đi đánh trận mà!”
Lý Sư Sư khẽ trách.
Lý Ngọc Tâm đứng bên cạnh trông thấy hai người vai ôm má kề mà lòng đầy ngưỡng mộ.
Nàng cũng muốn được nhào vào vòng tay của Lâm Bắc Phàm.
Thế nhưng nàng không danh không phận, còn chưa kết hôn nên thực sự không thể làm ra hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Còn tiểu quận chúa thì hưng phấn vô cùng, nàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm nói ơi ới: “Lâm Bắc Phàm, nghe đâu ngươi được thăng quan, trở thành quan nhị phẩm của triều đình, lại còn được phong bá tước.”
Lâm Bắc Phàm nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả! Về sau phải gọi ta là Trung Dũng Bá - Lâm đại nhân, biết chưa?”
Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Còn lâu ta mới gọi nhé! Ngươi là bá tước nhưng ta là quận chúa đây này, hừ!”
Lâm Bắc Phàm thong dong lôi ra một đống đồ ăn: “Mấy cái này ta mua trên đường về, còn nóng hôi hổi đấy, quận chúa có gọi không hả? Không gọi thì ta không cho quận chúa ăn đâu!”
Tiểu quận chúa lập tức thay đổi sắc mặt, nàng khẽ cúi người, nhỏ giọng nói: “Chào bá tước đại nhân ạ!”
Mọi người bèn cười ầm lên.
Hai ngày tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đều ở nhà nghỉ ngơi. Mặc dù nghỉ ngơi nhưng hắn cũng chẳng được bớt việc là bao.
Bởi vì có rất nhiều quan viên và quý nhân thi nhau mang lễ vật tới thăm, bậc cửa gần như bị giẫm đến mức hỏng bét.
Dẫu sao thì hiện giờ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường nữa rồi! Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn Đức Thiên Phủ, quan nhị phẩm triều đình, lại còn được phong tước Trung Dũng Bá!
Mỗi một thân phận của hắn đều rực rỡ như vậy, ngoài ra còn được nữ đế tin tưởng, có thể coi hắn là người đứng đầu trong triều đình luôn rồi!
Lúc này không tạo quan hệ thì còn đợi đến khi nào?
Với những người đến thăm thì Lâm Bắc Phàm có một nguyên tắc tiếp đãi: Lễ vật thì nhận, người thì đuổi!
Muốn tìm hắn làm việc á hả?
Nghĩ nhiều rồi, không có một trăm vạn lượng thì miễn bàn!
Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lại kiếm được một mớ nho nhỏ khoảng trăm vạn lượng bạc!
Hắn không khỏi than thở: “Chẳng trách mọi người lại bảo thăng quan phát tài… Quả nhiên là thăng quan phát tài thật! Chỉ cần được tăng bậc quan là nguồn tiền tài cứ kéo tới cuồn cuộn! Ngươi không muốn thì người ta vẫn sẽ chủ động dâng tới cho ngươi!”
Hai hôm nay người cũng đang đắc ý còn có Dạ Lai Hương.
Do lập được công lao to lớn trong trận chiến lần này nên hắn ta được mệnh danh là anh hùng bảo vệ đất nước, trở thành thần tượng của dân chúng khắp thành, đi đến đâu cũng được người ta ca ngợi, khiến cái đuôi của hắn ta vểnh tận lên trời.
“Đừng có đắc ý quá! Hiện giờ ngươi đã trở thành tội phạm truy nã quan trọng của hoàng triều Đại Hạ, Đại Hạ đã treo thưởng ba trăm vạn lượng bạc, ngoài ra còn có rất nhiều những điều kiện hậu hĩnh khác cho kẻ nào lấy được đầu của ngươi! Rất nhiều cường giả đều đã hành động, ngươi đừng có để lật thuyền trong mương đấy!”
Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
“Tới thì cứ tới, ai có thể giết được bản công tử chứ?”
Dạ Lai Hương móc một thanh đao nhỏ nom có vẻ bình thường ra, đoạn đắc chí bảo: “Tông Sư không đuổi được ta, những kẻ dưới Tông Sư không phải đối thủ của ta, vậy thì trên đời còn ai có thể trở thành đối thủ của ta chứ? Ha ha…”
Chương 518 Phải từ tốn nhẹ nhàng
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Dạ Lai Hương còn tưởng hắn không thốt nên lời nên càng đắc ý hơn.
Hắn ta nhướn mày, khiêu khích nói: “Phủ doãn đại nhân thân mến, hiện giờ ngươi đã không thể ra lệnh cho ta được nữa rồi! Sau này ngươi phải gọi ta một tiếng ngự miêu đại nhân biết chưa hả? Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm im lặng rút một thanh đao nhỏ ra: “Ban nãy ngươi nói gì cơ ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi!”
Mặt Dạ Lai Hương bỗng xanh mét: “Đậu má! Sao ngươi lại có một thanh đao nữa vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Tại sao ta không thể có? Nếu không có cách khắc chế ngươi thì sao ta nỡ giao một thanh đao tốt như vậy cho ngươi?”
“Không sợ không sợ! Ta cũng có đao, ta không sợ ngươi!”
Dạ Lai Hương âm thầm quan sát Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày bảo: “Ngươi thử xem!”
Dạ Lai Hương bèn nhấc đao lên, hắn ta phát hiện vẻ sắc bén của thanh đao trong tay mình giảm đi vài phần, nó đã trở thành một thanh đao bình thường.
Ngược lại, thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm lại càng rực rỡ hơn. Dạ Lai Hương bắt đầu hoang mang: “Chuyện gì thế này?”
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Mặc dù hai thành đao này đều có từ vị tiền bối kia, song chúng nó cũng phân cao thấp! Thanh đao của ngươi là cái, còn của ta là đực, cái gặp đực thì đương nhiên phải tước vũ khí đầu hàng rồi!”
Dạ Lai Hương đờ người ra: “Đậu má! Lại còn thế nữa?”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Sau này ta còn phải gọi ngươi một tiếng ngự miêu đại nhân nữa không?”
Dạ Lai Hương kích động, hắn ta đập bàn, phẫn nộ nói: “Phủ doãn đại nhân, sao ngươi lại nói vậy được? Gì mà ngự miêu đại nhân, cứ gọi ta là Tiểu miêu ( mèo nhỏ) thôi!”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Như vậy liệu có hơi thiếu tôn trọng không…”
Dạ Lai Hương tiếp tục quát: “Gì mà không tôn trọng? Ngươi gọi ta là ngự miêu đại nhân mới là bất kính kìa! Ngươi mà không gọi ta là tiểu miêu thì ta trở mặt với ngươi luôn!”
Lâm Bắc Phàm im lặng cất đao đi: “Nếu ngươi đã thành tâm thành ý như thế thì ta không làm khó ngươi nữa, tiểu miêu!”
“Ơi!”
Dạ Lai Hương đáp lại, hắn ta âm thầm chảy nước mắt, sau đó đau lòng rời đi.
Tiểu quận chúa đi ngang qua trông thấy vậy thì kinh ngạc: “Dạ Lai Hương, sao ngươi khóc thế?”
Dạ Lai Hương ôm ngực: “Bởi vì ban nãy ta mới ăn một bát mì, đau tim không thở được!”
Tiểu quận chúa càng kinh ngạc hơn: “Mì gì mà khiến ngươi rớt cả nước mắt thế kia?”
“Mì ta ăn là… mì chan nước mắt! Oa!”
Tiểu quận chúa: “…”
Hai ngày nữa trôi qua, đội ngũ đàm phán của Đại Hạ tới.
Bọn họ muốn đàm phán với triều đình, chuộc lại sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.
Nữ đế giao chuyện này cho Lâm Bắc Phàm toàn quyền xử lí.
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, nữ đế đúng là hiểu lòng hắn, cơ hội cho hắn kiếm tiền lại tới rồi.
Hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn là tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương cũng tới góp vui, họ muốn xem Lâm Bắc Phàm đàm phán kiểu gì.
Bọn họ lần lượt ngồi ở hai bên trái phải Lâm Bắc Phàm. Tiểu quận chúa khá là hiếu học, nàng kéo tay áo Lâm Bắc Phàm, thỉnh giáo: “Lâm Bắc Phàm, làm sao để đàm phán thế? Ngươi dạy ta được không?”
Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa dỏng tai nghe.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Tiểu quận chúa, đàm phán giữa hai nước yêu cầu nhiều thứ lắm, phải chú ý ngôn từ, tự nhiên rộng lượng, còn phải hiểu phép lịch sự, biết kiềm chế mới có thể thể hiện sức mạnh của nước mình!”
“Ồ, hóa ra là vậy!”
Hai người kia bừng tỉnh.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Dù sao thì tí nữa hai người đừng quan tâm gì hết, cứ xem ta thể hiện đây!”
“Được, được!”
Hai người gật đầu rồi ngồi ngay ngắn.
Đội đàm phán của Đại Hạ tới, trong đó có vài người Lâm Bắc Phàm biết, đó chính là các đại thần theo thái tử Đại Hạ tới thăm Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, híp mắt cười và nói: “Các vị đại nhân, đã lâu không gặp!”
“Lâm đại nhân, đã lâu không gặp!”
Trông sắc mặt các đại biểu bên Đại Hạ khó coi vô cùng. Đại Hạ của bọn họ đã bị kẻ trước mặt dẫn binh đánh bại.
Binh mã và thái tử Đại Hạ cũng đã bị kẻ trước mặt này bắt giữ, bọn họ phải vui vẻ kiểu gì?
Lâm Bắc Phàm vẫn giữ vẻ tươi cười: “Ta tin các vị cũng không có tâm trạng uống trà đâu, hiện giờ chúng ta bắt đầu đàm phán luôn đi!”
“Lâm đại nhân nói có lý, chúng ta hãy bắt đầu đàm phán ngay bây giờ!”
Người dẫn đầu đoàn đại biểu Đại Hạ họ Vương, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lâm Bắc Phàm, đoạn dâng một phần tư liệu lên, nói: “Lâm đại nhân, chuyến này chúng ta tới là để chuộc lại sáu mươi vạn binh mã đang bị nhốt tại Hổ Lao Quan cùng với thái tử điện hạ Hạ Thiên Khung! Đây là điều kiện mà Đại Hạ chúng ta đưa ra, mời Lâm đại nhân xem!”
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc một cái thôi đã muốn bùng nổ, hắn đập bàn, quát: “Với một xíu thế này mà đòi chuộc sáu mươi vạn binh mã, lại còn đòi thêm thái tử Đại Hạ! Xem ra các ngươi không có chút thành ý nào cả, bản quan không đàm phán với các ngươi nữa!”
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương ngồi bên cạnh giật mình! Ơ, phải lễ phép lịch sự, phải kiềm chế cơ mà? Sao đột nhiên lại nổi đóa lên thế?
Dọa bé cưng sợ phát khiếp!
Đại biểu Đại Hạ cũng giật thon thót, sao đột nhiên lại tức giận thế kia?
Trà trên bàn bắn tung tóe lên mặt bọn họ!
Chương 519 Gây khó dễ
“Lâm đại nhân, chúng ta rất có thành ý đấy chứ!”
Vương đại nhân kiềm chế cơn giận và nói.
“Thành ý?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Chút xíu thế này cho ăn mày người ta còn chẳng thèm, các ngươi cũng xứng nói thành ý với bản quan ư? Cút về Đại Hạ của các ngươi đi, đổi một người biết đàm phán tới nói chuyện với bản quan!”
Vương đại nhân đứng bật dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm, lửa giận cháy hừng hực: “Lâm đại nhân, ngươi cố tình gây chuyện đúng không?”
“Ta cứ thích gây chuyện đấy thì làm sao, có bản lĩnh thì các ngươi đánh ta đi, có phái tám mươi vạn quân đến đánh ta cũng được! Hay là ta tuyên bố cuộc đàm phán của chúng ta kết thúc, chúng ta đánh thêm một trận nữa, đánh xong lại đàm phán nhé?”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, nói một cách kiêu căng vô cùng.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương giật mình.
Sao lại đập bàn tiếp vậy?
Đừng có mà khoa trương như vậy nữa, bé thực sự sợ lắm rồi đấy!
Vương đại nhân sợ đến mức sắp sửa phát bệnh tim!
Hắn ta chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, mặt vừa đỏ vừa dữ tợn: “Ngươi ngươi ngươi… thô bỉ!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, hắn cười lạnh lùng: “Mặt mũi như vậy bản quan đã nhìn thấu từ lâu! Rốt cuộc là ai phát động chiến tranh trước? Giờ thua trận, bỏ ra chút xíu tiền đã muốn chuộc người…”
“Rầm”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, quát: “Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Các đại biểu bên Đại Hạ tức đến mức mặt đỏ gay.
“Xem ra các ngươi đang phẫn nộ! Tâm trạng của bản quan không tốt, ngày mai lại đàm phán tiếp! Ngày mai các ngươi mà không có thành ý thực sự thì về sau khỏi phải đàm phán nữa, bản quan lười không muốn hầu các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nói xong bèn phất tay áo rời đi.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đi theo sau hắn.
Chỉ còn lại đoàn đại biểu Đại Hạ vừa tức vừa xấu hổ.
Trên đường trở về, tiểu quận chúa nghiêng đầu hỏi: “Lâm Bắc Phàm, mới nãy lúc đàm phán ngươi hơi bị kiêu căng quá rồi đó?”
Lâm Bắc Phàm cười: “Phải nói là khí thế chứ!”
Dạ Lai Hương lấy làm lạ: “Không phải ngươi nói phải giữ gìn sức mạnh của đất nước à?”
Lâm Bắc Phàm lại cười: “Phải thật mà! Thế nhưng các tướng sĩ vào sinh ra tử giành chiến thắng, chúng ta mà không có khí thế thì có lỗi với họ lắm! Thế nên ta bắt buộc phải làm vậy, phải thật khí thế!”
Hai người tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương bừng tỉnh và gật đầu…
Sau khi mấy người Lâm Bắc Phàm rời đi, đoàn đại biểu Đại Hạ ai cũng tức tối, lòng đầy căm phẫn.
“Cái tên Lâm Bắc Phàm này đúng là chẳng ra gì, hắn hoàn toàn không để chúng ta vào mắt!”
“Hắn cố ý gây khó dễ cho chúng ta! Ta lớn bằng ngần này mà chưa gặp ai vênh váo như hắn!”
“Cứ bẩm báo thẳng lên nữ đế Đại Võ đi, để nàng đổi người khác đến đàm phán!”
“Với hắn thì thực sự chẳng có gì để nói cả, không đàm phán được đâu!”
…
Lúc bấy giờ, Vương đại nhân lại thở dài một hơi: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Hiện giờ chúng ta là bên bị yếu thế, chúng ta còn có thể làm được gì? Vì điện hạ, vì Đại Hạ, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng làm lỡ đại sự!”
Mọi người thở dài một cách bất lực: “Vương đại nhân nói chí phải!”
Ngày hôm sau, cuộc đàm phán tiếp tục.
Từ lúc ngồi xuống là Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả, hắn đang đợi thành ý của đối phương.
Vương đại nhân đại diện cho Đại Hạ, hắn ta uống một ngụm trà cho đỡ căng thẳng rồi nói với vẻ mặt nặng nề: “Lâm đại nhân, tối qua sau khi trở về, chúng ta đã suy nghĩ, không biết phải đưa ra điều kiện gì mới có thể khiến ngươi hài lòng, thế nên ngươi nói ra luôn đi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, cuối cùng ta cũng thấy được chút thành ý của các ngươi!”
“Cuộc đàm phán này của chúng ta chủ yếu liên quan đến hai việc!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Một là vấn đề chuộc lại sáu mươi vạn binh mã của Đại Hạ, hai là vấn đề chuộc lại thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, trước tiên chúng ta sẽ nói về binh mã của Đại Hạ!”
“Mời Lâm đại nhân nói, bản quan xin lắng nghe!”
Vương đại nhân ngồi ngay ngắn. Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bản quan hỏi ngươi, bình thường binh sĩ của các ngươi một năm được hưởng bao nhiêu quân lương?”
Vương đại nhân đáp: “Khoảng mười lượng bạc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Phải đi lính mấy năm?”
Vương đại nhân trả lời: “Bắt đầu đi lính từ năm mười tám tuổi, thông thường sẽ phải phục vụ trong quân đội hai năm! Sau khi kết thúc thì chuyển sang làm công tác dự bị, bình thường sẽ làm nông, nhưng nếu có chiến tranh thì bắt buộc phải trở về tiếp tục làm lính!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Những binh sĩ đã xuất ngũ ở Đại Hạ các ngươi bình thường có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Vương đại nhân đáp lời: “Do thân thể cường tráng, khỏe mạnh nên binh sĩ sau khi xuất ngũ trung bình có thể sống đến khoảng năm mươi tuổi!”
Hai người cứ thế một người hỏi, một người trả lời.
Dần dần, Vương đại nhân thấy khó hiểu: “Lâm đại nhân, ngươi hỏi những điều này làm gì? Có liên quan gì đến cuộc đàm phán của chúng ta à?”
“Sở dĩ bản quan hỏi tường tận như vậy là để tính toán giá trị của các binh sĩ Đại Hạ, có vậy mới dễ ra giá. Hiện giờ bản quan đã tính ra rồi!”
Chương 520 Có nội ứng đúng không?
Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, hắn gõ lách cách: “Thông thường binh sĩ Đại Hạ các ngươi sẽ đi lính hai năm, mỗi năm được hưởng mười lượng bạc quân lương, như vậy số quân lương được hưởng trong thời gian đi lính là hai mươi lượng!”
“Sau khi xuất ngũ thì về làm nông, bình quân mỗi năm kiếm được năm lượng bạc! Bọn họ sống đến năm mươi tuổi, làm nông ba mươi năm, như vậy sẽ kiếm được khoảng một trăm năm mươi lượng!”
“Cộng thêm hai mươi lượng lúc đi lính nữa thì cả đời một binh sĩ Đại Hạ sẽ kiếm được khoảng một trăm bảy mươi lượng bạc! Vậy cũng có nghĩa là một binh sĩ Đại Hạ sẽ có giá trị một trăm bảy mươi lượng bạc!”
“Nhưng mà dẫu sao thì chúng ta cũng là những người hiểu lễ nghi, phải biết khiêm nhường! Thế nên Vương đại nhân à…”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, khẽ cười: “Một binh sĩ Đại Hạ bản quan chỉ lấy ngươi một trăm lượng thôi! Yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Gì cơ? Một người một trăm lượng, vậy còn kêu không quá đáng ư?”
Đại biểu Đại Hạ sắp sửa tắc động mạch não!
Vương đại nhân đập bàn, lửa giận bùng bùng: “Lâm đại nhân, nếu một binh sĩ Đại Hạ là một trăm lượng thì sáu mươi vạn binh sĩ là sáu nghìn vạn lượng rồi!”
“Một năm quốc khố Đại Hạ cũng chỉ thu nhập được hơn một trăm triệu lượng, ngươi cứ thế lấy đi một nửa! Ngươi đòi nhiều quá, đúng là thừa nước đục thả câu, thứ lỗi bản quan không thể đồng ý!”
Những đại biểu khác cũng đứng lên nói.
“Vương đại nhân nói phải, ngươi đúng là thừa nước đục thả câu!”
“Sáu nghìn vạn lượng bạc, ngươi yêu cầu nhiều quá rồi!”
“Chúng ta không thể đồng ý! Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không đồng ý!”
…
Lâm Bắc Phàm thong dong nhấp một ngụm trà: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Bản quan không hề ra giá bừa bãi mà dựa vào những tin tức mà các ngươi cung cấp để tính toán, có chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa ta còn giảm giá cho các ngươi, chỉ lấy một trăm lượng cho một binh sĩ Đại Hạ, các ngươi vẫn được lãi bảy mươi lượng mà!”
“Các ngươi không những không biết ơn mà còn lên mặt với ta, thế là thế nào? Làm người có thể vô liêm sỉ, nhưng không thể vô liêm sỉ đến mức độ đấy, các ngươi nói xem có đúng không?”
Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức gần như ngất xỉu! Lại còn mắng bọn họ vô liêm sỉ nữa?
Rốt cuộc ai mới là kẻ vô liêm sỉ hả?
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Ngoài ra, các ngươi còn phải bồi thường phí di chuyển cho đại quân của ta, bồi thường cho những gì mà các tướng sĩ Đại Võ đã hi sinh. Bản quan không cần nhiều đâu, các ngươi cứ trả bừa hai nghìn vạn lượng là được!”
Đoàn đại biểu Đại Hạ tức đến mức trợn trắng mắt! Hai nghìn vạn lượng? Đây là con số có thể trả bừa được sao?
Cộng thêm sáu nghìn vạn lượng trước đó thì tổng cộng là tám nghìn vạn lượng rồi!
Cái tên này… muốn vét sạch quốc khố của bọn họ!
Bệ hạ của bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý! Đại Hạ của bọn họ cũng sẽ không đồng ý!
Mặt Vương đại nhân trắng bệch, hắn ta thều thào: “Ngươi ra cái giá trên trời thế thì chúng ta còn đàm phán kiểu gì hả?”
“Vốn dĩ đã không có gì để mà đàm phán rồi! Muốn hay không muốn là chuyện của ta, còn có trả hay không là chuyện của các ngươi! Vui vẻ thì đàm phán tiếp, không thì thôi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy toan rời đi: “Các vị cứ suy nghĩ cho kĩ, ngày mai bản quan lại tới!”
“Khoan đã! Thế còn chuyện chuộc thái tử điện hạ!”
Có người gọi với theo.
“Chúng ta cứ bàn xong chuyện này đi rồi hẵng bàn đến chuyện của thái tử!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Rời khỏi bàn đàm phán, hắn không tới nha môn mà tới Lục Phiến Môn.
Còn chưa bước tới Lục Phiến Môn, Quách đầu mục đã hay tin từ trước mà đứng đón ở trước cửa, hắn ta cười tươi rói: “Lâm đại nhân, ngọn gió nào đưa đại nhân tới đây thế? Mời vào!”
Hắn ta nhiệt tình vô cùng, và cũng khách sáo lắm!
Phải biết rằng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là quan nhị phẩm của triều đình, đã thế còn có tước vị, lại được nữ đế yêu thích, có thể xem là người đứng đầu trong triều đình, quyền cao chức trọng!
Tạo quan hệ tốt với Lâm Bắc Phàm không biết là ước mong của bao nhiêu người.
Là một người làm trong quan trường, đương nhiên Quách đầu mục cũng biết phải làm thế nào.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quách đại nhân, bản quan đây là không có việc sẽ không tới điện Tam Bảo!”
Quách đầu mục nghe vậy lại càng hớn hở hơn.
Có việc thì tốt, có việc ngươi tới tìm ta, ta giúp ngươi giải quyết! Sau này ta có việc tới tìm ngươi, ngươi lại giúp ta giải quyết!
Cứ có qua có lại thế thì sẽ có tình cảm thôi, chẳng phải sao?
“Lâm đại nhân, chúng ta vào trong rồi nói!”
“Được!”
Một chung trà qua đi, Lâm Bắc Phàm nói: “Quách đại nhân, ngươi cũng biết đấy, hiện giờ bản quan đang đại diện cho Đại Võ đi đàm phán với đoàn đại biểu Đại Hạ! Thế nhưng đàm phán đến nay chưa được thuận lợi cho lắm, nên bản quan muốn nhờ ngươi giúp đỡ”
“Lâm đại nhân cứ nói, bản quan nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Gương mặt Quách đầu mục lộ vẻ nghiêm túc.
“Ngươi không phải căng thẳng, chuyện này đơn giản thôi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chắc Lục Phiến Môn các ngươi cũng có nội ứng nằm vùng bên Đại Hạ nhỉ?”
“Đương nhiên là có rồi! Phải nói là ở nước nào chúng ta cũng sắp xếp nội ứng, giám sát động thái của các nước, võ lâm giang hồ và triều đình để phòng ngừa bất trắc! Lâm đại nhân, sao đại nhân lại hỏi như vậy?”