• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương1: Chương 1

Thành phố Long Cửu, mùa đông lạnh giá, vạn vật đìu hiu.

Trong quảng trường rộng lớn, rất nhiều người đang đi lại.

Một phiến đá Mặc Thạch cao đến hai trượng đứng sừng sững ở chính giữa, trên Mặc Thạch, hai chữ ‘võ đạo’ cực lớn làm kinh động lòng ngươi.

Hôm nay chính là ngày chiêu sinh của học viện võ đạo nước Võ Đỉnh, thanh niên dưới 18 tuổi trong toàn thành phố Long Cửu đều có thể nộp đơn đăng ký, chỉ cần kiểm tra đạt yêu cầu là có thể vào học viện võ đạo tu hành ba năm, trở thành võ giả người người ngưỡng mộ.

"Người tiếp theo, Cửu Thiên.”

Cùng với tiếng gọi của kiểm tra viên, một thanh niên mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông.

Cậu có thân hình gầy guộc, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ võ phục màu trắng, trên ngực có ký hiệu của nhà họ Cửu thành phố Long Cửu.

Bước đi chậm rãi, Cửu Thiên đi tới trước Mặc Thạch, bày sẵn tư thế, trong mắt đầy sự kiên định.

Thầy giáo của học viện võ đạo đứng bên cạnh khẽ gật đầu, ông ta rất thích ánh mắt của Cửu Thiên, rất có sức mạnh.

Một quyền, Cửu Thiên đánh trúng Mặc Thạch trước mặt, ngay lập tức, Mặc Thạch sáng lên, lộ ra một dòng chữ khiến mọi người trong quảng trường đều nhìn thấy rõ ràng.

"Luyện Thể cấp ba, cấp thấp.”

Trên quảng trường lập tức vang lên một loạt âm thanh giễu cợt.

Thầy giáo của học viện võ đạo vốn thích hắn cũng cau mày lại.

"Mới có Luyện Thể cấp ba cũng lên làm gì cho mất mặt, muốn để ta cười chết sao?”

"Đây không phải là phế vật của nhà họ Cửu sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua mà hắn vẫn là Luyện Thể cấp ba, đúng là phế vật mà!"

"Hắn đã sắp mười tám rồi, chắc cả đời này của hắn cũng không thể luyện ra Canh Kình rồi.”

"Xuống đi, đừng làm xấu mặt nữa, người của Nhà họ Cửu các ngươi sắp bị một tên phế vật như ngươi làm mất hết thể diện rồi.”



Từng lời giễu cợt xen lẫn chế nhạo, Cửu Thiên âm thầm nghiến chặt răng, bàn tay nắm chặt do dùng sức quá mạnh nên móng tay hõm sâu vào trong thịt.

Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn về phía ba mình đang ngồi một bên, người đàn ông được gọi là Canh Hổ của nhà họ Cửu đầy vẻ thất vọng.

Một tiếng thở dài dường như vang lên bên tai Cửu Thiên, hắn nghiến chặt răng và bước xuống.

"Tiếp theo, Cửu Minh."

Kiểm tra viên tiếp tục gọi người, một thanh niên trạc tuổi Cửu Thiên đi ra, đồng thời đụng vào vai của Cửu Thiên một cái, nói giễu cợt: “Phế vật, cho cậu xem thế nào gọi là võ giả.”

Cửu Thiên loạng choạng không vững khi bị đụng phải nhưng không nổi giận, hắn không nói lời nào mà bước sang một bên.

Cửu Minh đi đến trước Mặc Thạch rồi dùng sức tung ra một quyền, một âm thanh khó chịu vang lên, Mặc Thạch phát sáng mạnh.

"Luyện Thể cấp tám, cấp cao.”

Đột nhiên, đám đông phát ra những tiếng kinh ngạc, lúc này ngay cả kiểm tra viên cũng không nhịn được mà hét lên.

Cửu Thiên quay đầu nhìn mấy chữ ‘Luyện Thể cấp tám’ sáng chói trên Mặc Thạch, đồng tử co rút lại.

Đám người xung quanh bắt đầu xuýt xoa ca tụng.

"Luyện Thể cấp tám, Cửu Minh của nhà họ Cửu thật lợi hại, ta thấy gia chủ tiếp theo của nhà họ Cửu chính là hắn ta rồi.”

"Đó là điều chắc chắn, so với người em họ phế vật của hắn ta, Cửu Minh mới là người được chọn để làm việc đáng phải làm, xem xem tu vi võ đạo của người ta!"

"Tôi thấy không lâu nữa hắn ta có thể luyện ra Canh Kình rồi.

Đến lúc đó thành phố Long Cửu chúng ta lại có thêm một vị võ giả.”

"Cửu Minh quả là niềm tự hào của thành phố Long Cửu chúng ta."

...

Cửu Minh đắc ý, giang hai tay đón nhận sự rò reo của mọi người.

Thầy giáo của học viện võ đạo ngồi ở một bên cũng khẽ vỗ tay, bọn họ lại sắp nhận thêm một học viên.

Mười tám tuổi, Luyện Thể cấp tám, thành tích này được coi là miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Mà sau khi Cửu Minh đi xuống, kiểm tra viên lại đọc ra tên một người tiếp theo.

"Tiếp theo, Tĩnh Như.”

Một cô gái xinh đẹp uyển chuyển thướt tha bước ra, cô ta mặc váy dài nhưng lại xinh đẹp kinh người.

Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp đong đưa, eo nhỏ thon gọn, tóc đen nhánh như thác nước.

Tĩnh Như đi đến trước Mặc Thạch, đánh ra một chưởng lên trên phiến đá.

Một âm thanh vỡ vụn có thể nghe thấy rõ ràng vang lên, sau đó Mặc Thạch lóe lên ánh sáng chói lọi.

"Luyện Thể cấp chín, cấp cao.”

Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.

Thầy giáo của học viện võ đạo lúc này cũng đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tĩnh Như, cuối cùng cũng tìm được một hạt giống tốt rồi.

Gia chủ nhà họ Tĩnh đã cười đến nỗi không khép được miệng lại, hai vị gia chủ bên cạnh bắt đầu chắp tay gửi lời chúc mừng về phía gia chủ nhà họ Tĩnh, có đứa con gái này, gia môn hưng thịnh.

"Luyện Thể cấp chín, Tĩnh Như thật lợi hại, cô ấy là nữ thần của tôi.”

"Hóa ra người lợi hại nhất thành chúng ta là Tĩnh Như, lần này nhà họ Tĩnh sắp trỗi dậy rồi.”.

Thử‎ ????hách‎ ????ìm‎ ????rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹏‎ T????u????T????UY‎ eN﹒????n‎ ﹏

"Tĩnh Như, cô là thần tượng của phụ nữ bọn tôi.”

...\b\b\b\b\b\b\b\b.
Chương2: Chương 2

Những tiếng hét cuồng loạn vang lên, trên khuôn mặt Tĩnh Như mang theo nụ cười, cúi người hành lễ với mọi người.

Đôi mắt xinh đẹp quét qua xung quanh.

Cửu Minh cũng đứng vỗ tay trong đám người, vẻ mặt vui vẻ yên tâm.

Nhưng vào lúc ánh mắt của Tĩnh Như và Cửu Thiên gặp nhau, ánh mặt lại hơi dao động, mà sau đó liền quay đầu đi.

Cửu Thiên lập tức cảm thấy không ổn, lúc này Tĩnh Như đã bước xuống và đi ra khỏi đám người.

Cửu Thiên nhanh chóng đi theo, sau khi đi lòng vòng quanh co, cuối cùng Tĩnh Như cũng dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ không người.

Cửu Thiên cũng dừng lại, nhìn thấy Tĩnh Như có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, Cửu Thiên lên tiếng: “Tĩnh Như, em sao vậy?”

Tĩnh Như cắn cắn môi, như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Cửu Thiên, chúng ta không thể ở bên nhau nữa."

Cửu Thiên chỉ cảm thấy mình như bị đánh mạnh, không ai biết, hắn và Tĩnh Như đã âm thầm qua lại ba năm.

"Tại sao?"

Giọng nói của Cửu Thiên đã có chút khàn đi.

"Bởi vì, em đã đỗ vào học viện võ đạo.

Kể từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ khác nhau một trời một vực.

Em sẽ trở thành một võ giả, mà anh...”

Giọng nói của Tĩnh Như đã mang theo sự đoạn tuyệt, căn bản không quan tâm đến việc lời nói của cô ta làm tổn thương Cửu Thiên thế nào.

Cửu Thiên đã cảm thấy cơ thể mình có chút run rẩy, nói: “Mà anh chỉ là một tên phế vật, đúng không?”

Tĩnh Như không trả lời, nhưng đôi mắt của cô ta đã cho Cửu Thiên câu trả lời.

Cửu Thiên nói tiếp: “Em có thể thi đỗ học viện võ đạo cũng là bởi vì anh.”

Tĩnh Như nghiến răng, nói: “Em biết, dược liệu mà anh đã đưa cho em kia, sau này em sẽ trả lại cho anh.

Đợi đến học viện võ đạo rồi, em nhất định sẽ đưa về cho anh dược liệu tốt hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa.”

Cửu Thiên lùi lại hai bước, dường như đã không còn quen biết cô gái trước mặt.

Tĩnh Như lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, đây là món quà mà Cửu Thiên đã tặng cho cô ta.

Cửu Thiên nhớ lại đêm hôm đó, Tĩnh Như nằm trong lòng hắn, cười vui vẻ mà nhận lấy ngọc bội, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, Tĩnh Như đã bước tới và nhét miếng ngọc bội vào trong tay của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, em hi vọng, sau này ra ngoài, anh đừng nói với người khác về mối tình giữa hai chúng ta, hãy coi như đó là việc cuối cùng mà anh làm vì em được không?”

Cửu Thiên nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nói: “Em yên tâm, chúng ta chưa từng hẹn hò.”

Nói xong, Cửu Thiên đập mạnh miếng ngọc bội trong tay xuống đất.

Ánh mắt Tĩnh Như lóe lên nhưng cũng không nhặt miếng ngọc bội lên, lùi về sau mấy bước, Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, thực tế một chút đi.

Anh cũng biết, giữa chúng ta đã không thể rồi, tạm biệt.”

Tĩnh Như dường như không muốn nói thêm câu nào với Cửu Thiên, nhanh chóng rời đi.

đam mỹ hài

Cửu Thiên nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong đầu không thể đem cô gái đáng yêu ở bên cạnh hắn lúc trước kia xếp chồng lên cô gái trước mặt này.

Không thể nào?

Lúc trước, khi Tĩnh Như và hắn đang yêu nhau, cô ta không nói câu này.

Lúc hắn lén lút đưa cho cô ta dược liệu mà mình không nỡ ăn, cô ta cũng không nói câu này.

Cửu Thiên đứng tại chỗ một hồi rất lâu, bầu trời bỗng nhiên có tuyết rơi.

Vật vẫn vậy mà người đã khác, vật vẫn vậy mà người đã khác.

Cửu Thiên đi về quảng trường một cách vô hồn, lúc này những người khác vẫn đang kiểm tra vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy Tĩnh Như đang cười cười nói nói với anh họ Cửu Minh ở đằng xa, hơn nữa lúc này, Cửu Minh lại đem kiếm của mình tặng cho cô ta, Tĩnh Như có chút ngượng ngùng mà vui vẻ nhận lấy.

Thì ra đây mới là nguyên nhân, đây mới là lý do.

Trong lòng nổi lên sự thê lương vô hạn, Cửu Thiên cười nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.

Sẽ có một ngày, em sẽ hối hận.

Sẽ có một ngày!.
Chương3: Chương 3

Đi lòng vòng, Cửu Thiên đến trước một cửa tiệm.

Đây là một cửa tiệm nhỏ tồi tàn, không có tên gọi, khách khứa vắng vẻ, ngày thường dựa vào việc bán chút rượu và đồ nhắm để kiếm sống, ông chủ là một ông già hư hỏng, Cửu Thiên luôn gọi ông ta là Lão Ngô.

Ông già này từ trước đến nay đều có bộ dạng say khướt.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cửu Thiên đã đến trước cửa, ông ta vẫn ôm lấy vò rượu mà ngủ ngon lành.

Bàn ghế tồi tàn kèm theo một mùi mục nát.

Bụi phủ khắp nền nhà, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy vài con chuột đang nô đùa trong góc tường.

Nhưng Cửu Thiên thích nơi này, bởi vì nơi này yên tĩnh, không có lời chế giễu, không có lời mỉa mai.

"Lão Ngô, cho tôi một ít rượu.”

Cửu Thiên gõ gõ tủ quầy, lúc này Lão Ngô mới mở đôi mắt đang mơ màng.

Ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, Lão Ngô giơ tay ra trước, Cửu Thiên lấy ra mấy đồng tiền đồng ném lên tủ quầy.

Lão Ngô cất tiền đồng đi trước, sau đó lại đưa vò rượu trong lòng mình cho Cửu Thiên, dùng giọng nói hơi khàn đục, nói: “Còn lại một nửa, bán rẻ cho cậu.

Nếu cậu không uống hết thì đem lại cho tôi.”

Lão Ngô cười, lấy ra một cái bát mẻ đặt ở trên quầy.

Cửu Thiên cầm lấy vò rượu và cái bát, tùy ý tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống, đổ đầy bát rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Rượu nồng từ cổ họng chảy xuống bụng, rất nhanh Cửu Thiên liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể hắn.

"Rượu ngon.”

Cửu Thiên tán thưởng một tiếng, lý do thứ hai khiến hắn thích quán này là vì rượu ở đây rất ngon, không giống với những nơi khác.

Lão Ngô cười nói: "Tất nhiên rồi, cũng không xem xem là rượu nhà ai.

Cửu Thiên, cậu lại bị đả kích sao?”

Cửu Thiên cười khổ: "Ngày nào tôi chả bị đả kích chứ.”

Lão Ngô nói: "Đừng nói như vậy.

Cậu không cảm thấy cậu có thể sống đến hiện tại đã là một kỳ tích rồi sao? Tôi còn nhớ lúc cậu vào quán tôi lần đầu tiên, gầy như một con khỉ nhỏ, gần như sắp chết, cậu xem cậu hiện tại, tất cả đều bình thường.”

Cửu Thiên bật cười, nhưng những lời này Lão Ngô nói không sai.

Lúc còn nhỏ, thầy thuốc đã chẩn đoán cho hắn rằng hắn chắc chắn không sống được qua 12 tuổi, nhưng hiện tại hắn đã sống đến 17 tuổi rồi, hơn nữa vẫn đang rất tốt, quả thực là một kỳ tích.

Cửu Thiên quay đầu sang nói với Lão Ngô: “Vậy có thể là do rượu ngon của ông.”

Trong mắt Lão Ngô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, ông ta cũng cười, nói: “Đương nhiên, rượu của tôi đương nhiên là ngon nhất.”

Cửu Thiên thở dài nói: "Người phụ nữ của tôi vứt bỏ tôi vì tôi là một tên phế vật.”

Lão Ngô nheo mắt, nói: "Vậy sau này cô ta nhất định sẽ hối hận."

Cửu Thiên cười nhẹ, nói: “Lão Ngô, cảm ơn ông đã an ủi tôi.”

Lão Ngô cười nói: "Tin tôi đi, đây không phải là an ủi.”

Cửu Thiên lại tự rót cho mình một bát rượu, nói: “Đáng tiếc, e rằng sau này tôi không thể uống rượu của ông nữa rồi.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Lão Ngô vụt tắt, từ sau quầy đi tới, nói: “Sao vậy? Cậu phải đi rồi?”

Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi sắp phải đi rồi.

Tôi không vượt qua bài kiểm tra của học viện võ đạo năm nay.

Đã mười bảy tuổi rồi, cùng lắm cũng chỉ còn cơ hội kiểm tra cuối cùng vào năm sau, nhưng gia tộc tuyệt đối sẽ không để tôi làm mất hết mặt mũi.

Có lẽ sau lễ niên tế năm nay, bọn họ sẽ đưa tôi ra ngoài, tôi cũng không biết sẽ bị đưa đến đâu, nhưng chắc chắn sẽ không còn quay trở về được nữa.”.

Đam Mỹ Hài

Lão Ngô loạng choạng ngồi xuống đối diện Cửu Thiên, nói: "Thảm như vậy sao?”

Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là thảm như vậy.

Lão Ngô, lúc tôi đi nhất định sẽ mua thêm mấy vò rượu của ông, chuẩn bị để uống trên đường.”

Lão Ngô nói: "Không thành vấn đề.

Tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu mấy vò.

Có điều tôi cảm thấy cậu không cần phải đi, không bằng năm sau cậu thử lại lần nữa, có lẽ đỗ thì sao?”\b\b\b\b\b\b\b\b.
Chương4: Chương 4

Cửu Thiên bật cười, chỉ là nụ cười có chút thê lương.

"Đỗ? Tôi đã không còn ước mong điều này nữa rồi.”

Lão Ngô nói: "Vậy sau này cậu cũng không luyện võ nữa?”

Lúc này, ánh mắt của Cửu Thiên đột nhiên trở nên sắc bén, nói: "Võ thì tôi nhất định sẽ luyện, võ đạo chính là tất cả đối với tôi.

Cho dù đời này tôi không thể luyện thành Canh Kình, nhưng tôi cũng tự hào vì mình là một người luyện võ.”

Vẻ mặt của Lão Ngô hơi thay đổi, dường như không ngờ rằng Cửu Thiên lại có thế nói ra những lời hào hùng vạn trượng như vậy vào lúc này.

Lão Ngô khẽ thở dài.

"Đêm qua gió lạnh trăng tàn, hôm nay mưa rét tuyết buồn.

Sóng biển khổ mấy khi ngừng lại, một cơn say giải ngàn nỗi muộn sầu.

Nghĩ lại mười năm võ đạo, lệ lăn chảy vào trong cốc.

Trong lòng có bầu trời, người đi trước, ai biết được, ai ở lại.”

Cửu Thiên nghe lời thơ của Lão Ngô, trong mắt mang theo vẻ đau buồn, nâng vò rượu lên bắt đầu uống.

Lão Ngô nhẹ nhàng đọc hai câu cuối cùng rồi đứng dậy, đi trở lại quầy.

Dùng tay từ từ lấy một vò rượu nhỏ dưới quầy ra.

"Nào, Cửu Thiên, uống vò này của tôi.

Vò rượu này, tôi đã ủ hai mươi năm rồi, hôm nay chúng ta không say không về.”

Lão Ngô đặt vò rượu nhỏ lên bàn.

Mở nắp, hương thơm tràn ngập khắp nhà.

Cửu Thiên nhìn Lão Ngô đang rót cho hắn một bát rượu với ánh mắt lờ đờ, cười nói: “Rượu này sao lại có màu xanh.”

Sắc mặt Lão Ngô bình tĩnh, một chút cũng không có vẻ đang say rượu, nhẹ giọng nói: “Cậu uống nhiều rồi.”

Cửu Thiên cười nói: "Đúng vậy, tôi uống nhiều rồi, để tôi nếm thử bát rượu này của ông xem có gì khác biệt.”

Ngẩng đầu uống bát rượu, Cửu Thiên chỉ cảm thấy từ trong cổ họng như có ngọn lửa chạy thẳng vào ngực và bụng.

Cả khuôn mặt của Cửu Thiên trở nên đỏ bừng.

Lão Ngô lại rót một bát khác cho Cửu Thiên rồi nói: "Uống tiếp đi, loại rượu này đủ độ chứ.”

Cửu Thiên cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, một lúc lâu sau mới nặn ra hai chữ, nói: “Đủ độ.”

Nói xong, Cửu Thiên lại uống một bát khác, lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt.

Cửu Thiên dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang phát ra tiếng răng rắc, khí huyết cuồn cuộn, trước mắt đã bắt đầu có chút mơ hồ.

Đứng dậy, Cửu Thiên nói: "Lão Ngô, xem ra tôi thực sự có chút say rồi, không được, tôi phải về trước đây.”

Cửu Thiên loạng choạng bước ra ngoài, Lão Ngô nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, nói: "Nhớ mấy ngày nữa qua đây uống tiếp, vò rượu này tôi giữ lại cho cậu.”

Cửu Thiên xua tay nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới.”

Lão Ngô cười, khẽ nói: "Cậu đương nhiên sẽ tới."

Lão Ngô khẽ vẫy tay, chỉ nhìn thấy vò rượu nhẹ nhàng trôi nổi giống như có ma quỷ điều khiển, sau đó liền rơi về trong quầy.

Ngón tay của Lão Ngô gõ lên bàn một cách có quy luật, lắc đầu nguây nguẩy khẽ hát.

"Sông núi tám nghìn dặm, kiếm và rượu, chín vạn dặm trời, mộng và tỉnh.

Ba chén có thể thông đại đạo, một vò mới rõ cả đất trời.

Hứng thú trong chén âm dương, tình cảm trong rượu nhân sinh.

Không biết ngày mai đến chỗ ai, người nào cười ta, ta cười ai...”

Trên đường về nhà, gió Bắc gào thét, tuyết bay như dao đâm vào mặt Cửu Thiên, nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác.

Thân thể lắc lư đi về Nhà họ Cửu, từ xa cậu đã có thể nhìn thấy cánh cổng.

Nhưng lúc này, trọng tâm dưới chân không ổn định, Cửu Thiên ngã trên mặt đất.

Nằm bò trên mặt đất, Cửu Thiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có hơi nóng lưu chuyển trong cơ thể.

Ý thức dần dần có chút mơ hồ, Cửu Thiên nằm trên mặt đất không dậy nổi, tuyết lớn chậm rãi che phủ thân thể cậu.

Một đường sáng sáng lên từ trên người hắn, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

Thân thể hắn phát ra tiếng ngâm nga, lỗ chân lông trên khắp cơ thể nở ra, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một luồng khí xoay tròn bên người hắn.

Nếu có cao thủ võ đạo nào tình cờ có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô thành tiếng, bởi vì tình trạng hiện tại của Cửu Thiên, thực sự quá giống với thay da đổi thịt trong truyền thuyết võ đạo..
Chương5: Chương 5

Hiện tượng kỳ lạ như vậy kéo dài trong vòng một giờ đồng hồ, Cửu Thiên dần dần tỉnh lại.

Cơ thể có chút cứng đờ, khi hơi nhúc nhích một chút sẽ phát ra một loạt âm thanh lanh lảnh.

Đứng dậy, Cửu Thiên phủi hết gió tuyết trên người, cảm thấy cơ thể mình hình như có chút không giống ban đầu, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là không giống chỗ nào.

Về đến cửa nhà họ Cửu, vừa bước vào trong, Cửu Thiên liền nhìn thấy Cửu Minh đang dẫn Tĩnh Như đi dạo trong tiền viện của Nhà họ Cửu, bên cạnh còn có một đám con em nhà họ Cửu vây quanh.

Những người này, có một số Cửu Thiên biết, một số thì gặp qua mấy lần, nhưng đều không có ấn tượng gì tốt.

Nghe thấy phía sau có người đi vào, Cửu Minh cũng quay đầu lại.

Nhìn thấy Cửu Thiên, khóe miệng của Cửu Minh nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Kéo Tĩnh Như chậm rãi đi về phía trước, Cửu Minh nói với Cửu Thiên: “Đến đây, em họ phế vật, giới thiệu với cậu một chút, đây là cô Tĩnh Như, chào hỏi một tiếng đi.”

Tĩnh Như đã cúi đầu xuống, nhìn có vẻ như có chút ngại ngùng nhưng thật ra là cô ta căn bản không dám nhìn vào mắt của Cửu Thiên.

Cửu Thiên không nói gì, xoay người rời đi.

Cửu Minh lập tức nhướn mày, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cửu Thiên chằm chằm, theo hắn ta thấy, một tên phế vật cũng dám làm bộ làm tịch trước mặt mình, không nghi ngờ gì nữa, đây là muốn ăn đòn.

Một thanh niên hơi mập ở bên cạnh bước tới trước chặn Cửu Thiên lại thay cho Cửu Minh.

"Em họ Cửu Thiên, ngươi không nói một câu mà muốn rời đi, có chút thất lễ rồi đấy, đừng làm mất mặt người nhà họ Cửu.

Không phải là phế vật đến nỗi câm luôn rồi chứ.”

Nói xong, đám người Cửu Minh đều bật cười.

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, người này cũng là anh họ của hắn, có điều là chi thứ, tên là Cửu Đình Chi, cũng là bè lũ thân thiết của Cửu Minh.

Cửu Thiên chậm rãi nói: "Không phải việc của anh, đừng cản đường.”

Cửu Đình Chi lập tức tức giận, bàn tay to lớn đẩy mạnh Cửu Thiên một cái.

Thực lực của Cửu Đình Chi, Cửu Thiên biết, Luyện Thể cấp năm, mạnh hơn hắn nhiều.

Theo lý mà nói với sức mạnh của Cửu Đình Chi, một cái có thể đẩy ngã hắn là việc không thành vấn đề.

Nhưng lần này, Cửu Thiên lại không lùi lấy một bước, chỉ là thân thể lắc lư một chút rồi đứng vững.

Ngẩng đầu nhìn Cửu Đình Chi, Cửu Thiên nói: "Anh muốn đánh nhau sao?"

Một câu nói lập tức khiến Cửu Đình Chi giơ tay lên rồi lại đặt xuống.

Đôi mắt trợn tròn giận dữ, nhưng Cửu Đình Chi lại không dám giơ tay đánh Cửu Thiên.

Gia quy của nhà họ Cửu rất nghiêm, trong đó có một điều nghiêm khắc nhất, chính là không được phép bắt nạt tiểu bối.

Vừa hay, Cửu Thiên nhỏ hơn Cửu Đình Chi một tuổi, chưa đầy mười tám.

Nếu Cửu Đình Chi đánh Cửu Thiên thật, như vậy thứ chờ đợi Cửu Đình Chi sẽ là bị giam ít nhất 100 ngày.

Đối với một người thanh niên mà nói, bị nhốt vào một căn phòng tối nhỏ không được phép ra ngoài trong 100 ngày, đây là một hình phạt không nhẹ.

Cửu Đình Chi nghiến răng nói: "Cửu Thiên, cậu đợi đó.

Hiện tại tôi m không đánh cậu, nhưng đến niên tế, cậu chạy không thoát đâu.

Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đánh cậu đến răng rơi đầy đất."

Cửu Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta, căn bản không thèm phí lời lấy một câu, tiếp tục rời đi.

Cửu Đình Chi vô cùng tức giận, muốn ngăn Cửu Thiên lại nhưng Cửu Minh lại ngăn cản Cửu Đình Chi, nói: "Thôi bỏ đi, so đo với một tên phế vật làm gì."

Giọng của Cửu Minh cố tình nói lớn để Cửu Thiên cũng có thể nghe thấy.

Hắn ta vỗ vỗ vai Cửu Đình Chi, nói: "Đợi đến niên tế, anh đánh hắn một trận cho đã."

Cửu Đình Chi nhếch mép nói: "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đánh cho hắn đến không thể tự chăm sóc được bản thân, khiến hắn biến thành một tên phế vật không xuống nổi giường."

Nói xong, đám người Cửu Minh lại cười rộ lên.

Tĩnh Như đứng ở bên cạnh cũng cười theo.



Cửu Thiên đi về viện của mình, là con em chi trưởng của nhà họ Cửu, hắn có một tiểu viện cỏ mọc um tùm.

Thực ra so với đám người Cửu Minh, viện của Cửu Thiên đã rất mộc mạc rồi, nhưng Cửu Thiên không quan tâm.

Trong viện có một tảng đá, cao bằng một người, đây là đá luyện công của Cửu Thiên.

Bước tới trước hòn đá, Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, đánh mạnh lên tảng đá.

Đột nhiên, một âm thanh khó chịu vang lên, trên đá luyện công xuất hiện một vết ấn của bàn tay và những đường nứt nhỏ, Cửu Thiên ngây người tại chỗ.

Với thực lực Luyện Thể cấp ba của hắn, tuyệt đối không thể đánh ra một chưởng hiệu quả như vậy, đây là sức mạnh mà Luyện Thể cấp bốn trở lên mới có được.

Chẳng lẽ hiện tại đã là Luyện Thể cấp bốn rồi?

Cửu Thiên nhìn nắm đấm của mình mà không dám tin.

Hắn đã mắc kẹt tại Luyện Thể cấp ba nhiều năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng tăng lên rồi?

Mặc dù Luyện Thể cấp ba và Luyện Thể cấp bốn chỉ cách nhau một cấp, nhưng thực ra sự khác biệt vẫn là rất lớn.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom