-
Chương 41-45
Chương41: Chương 41
Cách làm của Mục Hải lập tức dấy lên tiếng la ó của Nhà họ Cửu, Mục Hải mặt mũi có chút không đỡ nổi, vội vàng nhấc Mục Kiếm Đình đi xuống.
Cửu Hạo Nhiên đứng dậy, nhíu mày nhìn Mục Hải nói: “Mục lão quỷ, ông ngang nhiên làm hỏng quy tắc.
Thật sự coi quy tắc nghìn năm võ đấu không màng sinh tử là vật ngoài tai hay sao?”
Mục Hải nghiến răng nói: “Không cần ông nói, quy tắc tôi biết, ngày mai tôi đưa một cây linh dược cho nhà họ Cửu các ông là được chứ gì.”
Cửu Hạo Nhiên nở nụ cười tươi: “Như này còn tạm.”
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu với Cửu Thiên, ý tứ rõ ràng là đang nói, tiểu tử làm không tồi, về nhà có thưởng.
Cửu Thiên thu lại Liệt Hỏa Kim Thân của mình, kiêu ngạo đứng đó.
Con cháu của Nhà họ Cửu lúc này đều đứng dậy, đây là lần đầu tiên Nhà họ Cửu thắng Nhà họ Mục ở trong tỉ võ đi săn ở Tây Sơn trong mấy năm nay.
Tất cả tiểu bối của Nhà họ Cửu kích động hét lên: “Cửu Thiên vô địch, Cửu Thiên vô địch...”
Cửu Thiên nhìn những người này, khẽ mỉm cười.
Nghĩ tới vào mấy tháng trước, đám người này vẫn đang ở trước mặt hắn gọi hắn là phế vật, bây giờ lại biến thành như này.
Quả thật thế sự vô thường, không biết ngày mai như nào.
Cửu Vinh đẩy con trai Cửu Minh của mình, bảo hắn ta cũng đứng dậy cùng nhau hoan hô.
Lúc này, Cửu Thiên đã trở thành anh hùng của Nhà họ Cửu.
Trên dưới Nhà họ Cửu đều vô cùng phục Cửu Thiên, có thể dự liệu được đợi Cửu Thiên qua 18 thì sẽ chính thức được liệt vào người kế vị đời thứ ba của Nhà họ Cửu, Cửu Minh không thể làm chuyện ngu ngốc nữa.
Cửu Vinh thở dài trong lòng, quả nhiên mỗi người một số, vốn tưởng rằng con trai Cửu Minh của ông ta sẽ là người kế vị, nhưng ai có thể ngờ chỉ trong thời gian mấy tháng, mọi chuyện đều thay đổi.
Cửu Minh không tình nguyện mà đứng lên, nhưng lại không hoan hô cho Cửu Thiên, ngược lại rời đi luôn.
Cửu Vinh nhìn bóng lưng của Cửu Minh, lại thở dài một tiếng.
Tìm đọc thêm tại ( trùmtr???? yệ????.???????? )
Cửu Thiên vẫn đứng ở trên đài không có đi xuống, bởi vì tỉ võ còn chưa kết thúc, hắn còn có một đối thủ.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Tĩnh Như, ánh mắt không vui không buồn.
Ánh mắt của Tĩnh Như không ngừng lóe lên, sau đó Tĩnh Như đứng dậy, từ từ đi lên đài cao.
Tĩnh Như nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, tôi không muốn giao thủ với anh.’
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nói nhiều vô ích, cô Tĩnh Như, mời.”
Một câu “cô Tĩnh Như” khiến sắc mặt của Tĩnh Như hơi thay đổi.
Những người bên dưới dài nghe đối thoại của hai người đều không hiểu gì.
Nghe thì thấy giống như Tĩnh Như và Cửu Thiên từng có giao tình.
Sắc mặt của Tĩnh Như lập tức trở lạnh, xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm trong tay áo của cô ta ra.
Sau đó, trên người Tĩnh Như bỗng lưu chuyển ánh sáng, ánh sáng màu trắng không ngừng lưu động quanh người cô ta.
Đây là...!canh kình!
Ngay lập tức, toàn trường sôi sục, người ngồi ở đằng sau đều đồng loạt đứng dậy.
Canh kình, Tĩnh Như vậy mà đã luyện ra canh kình!
Tin tức này giống như gió lốc càn quét toàn trường, quầng sáng màu trắng đó giống như bức màn khí bao trùm Tĩnh Như.
Tuy chỉ là một tầng nhàn nhạt, nhưng lại chứng minh Tĩnh Như đã bước vào ngưỡng cửa của võ đạo.
Tu vi, Nội Canh cấp một!
Trong mắt của Cửu Thiên cũng hiện tia ngưng trọng, hắn cũng không ngờ Tĩnh Như sẽ luyện ra canh kình, thiên phú này thật sự dọa người.
Cơ thể của Cửu Hạo Nhiên đều run rẩy, Nhà họ Tĩnh có cô gái này, gia môn sẽ hưng thịnh.
Chẳng trách Tĩnh Nham dám tham gia ván cược của bọn họ, thì ra là nắm chắc phần thắng.
Người có cùng suy nghĩ với Cửu Hạo Nhiên, còn có Mục Hải.
Nhìn thấy canh khí trên người Tĩnh Như, Mục Hải cảm thấy rất sỉ nhục, đánh không lại Nhà họ Cửu cũng thôi đi, dù sao đối thủ mấy chục năm.
Không ngờ ngay cả Nhà họ Tĩnh vốn chỉ là gia tộc tầm trung cũng bồi dưỡng ra thiên tài hơn xa Mục Kiếm Đình.
Mục Hải siết chặt nắm đấm.
Cửu Phong có chút lo lắng, tuy Cửu Thiên có thể đánh bại Mục Kiếm Đình tu vi Luyện Thể cửu cảnh, nhưng đối đầu với Tĩnh Như đã luyện ra canh kình thì có phần thắng rất nhỏ.
Bây giờ phải xem Tĩnh Như có thể sử dụng thuần thục canh kình hay chưa, đây là cơ hội duy nhất của Cửu Thiên.
Tĩnh Như lúc này rõ ràng vô cùng kiêu ngạo, tuy canh kình của cô ta cũng chỉ vừa mới luyện ra, hơn nữa còn là thông qua thủ pháp đặc biệt đốt cháy giai đoạn mà ra.
Nhưng có Nội Canh Cảnh chính là Nội Canh Cảnh, thực lực mạnh mẽ rõ nhận thấy.
Tĩnh Như nhìn Cửu Thiên nói: “Người khác không thể đánh bại anh, vậy tôi đích thân tới.
Cửu Thiên, xem chiêu.”
Tĩnh Như vừa dứt lời thì giống như mũi tên rời cung, lao về phía Cửu Thiên.
Nhuyễn kiếm trong tay giống như linh xà di chuyển, lập tức mang theo một kiếm ảnh.
Cửu Thiên không dám cậy mạnh, trực tiếp kích hoạt Liệt Hỏa Kim Thân.
Âm thanh ting ting tang tang vang lên, kiếm trong tay Tĩnh Như liên tiếp chém vào người của Cửu Thiên.
Cửu Thiên ngăn chặn, tuy Liệt Hỏa Kim Thân mạnh, nhưng ở trong kiếm quang ngưng kết của Tĩnh Như vẫn tốn hại.
Đột nhiên một quầng sáng màu trắng tỏa ra từ kiếm, mang theo ánh sáng, Tĩnh Như một kiếm phá phòng ngự của Cửu Thiên, để lại một vết thương cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên lật tay đánh một quyền, đánh vào thân kiếm, muốn dùng lực lượng mạnh mẽ đánh rơi kiếm trong tay Tĩnh Như trước.
Nhưng Tĩnh Như vậy mà người đi theo kiếm, bước chân xoay chuyển, kiếm hóa du xà lần nữa ập tới.
Cửu Thiên sử dụng Liệt Hỏa Kim Thân tới mức đỉnh phong, một quyền đấm vào lôi đài bằng đá.
Băng Sơn Quyền!.
Chương42: Chương 42
Ầm một tiếng, lôi đài bằng đá bị đập một lỗ thủng, vô số đá vụn bay ra, muốn dựa vào khí kình ép Tĩnh Như.
Nhưng những viên đá vụn này còn chưa chạm vào cơ thể của Tĩnh Như thì bị canh kình chặn lại.
Canh kình của võ giả không chỉ có thể tăng cường lực lượng, điều quan trọng hơn là chống lại công kích.
Mượn cơ hội này, trường kiếm trong tay Tĩnh Như phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Du Long kiếm pháp!
Cơ thể bất động, kiếm pháp như rồng, vô số kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng ập tới, căn bản không thể phân biệt thật giả.
Người của Cửu Thiên trúng mấy kiếm, bị ép lùi mấy bước.
Tĩnh Như tăng cường lực lượng, có thể nhìn thấy kiếm quang mang theo canh kình, không ngừng lập lòe.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên rơi vào thế khó.
Cửu Hạo Nhiên nhìn mà trong lòng lo lắng, nhưng cũng không làm được gì.
Du Long kiếm pháp cũng là võ kỹ do học viện võ đạo truyền thụ, uy lực mạnh mẽ.
Cho dù Tĩnh Như chỉ luyện ra một chút lông tóc, cộng thêm uy lực của canh kình cũng đủ để Cửu Thiên sa sút.
Dù sao Nội Canh Cảnh và Luyện Thể Cảnh, chênh lệch thật sự quá lớn.
Không phải là Liệt Hỏa Kim Thân tiểu thành không thể bù lại.
Sự thất bại của Cửu Thiên sắp tới rồi.
Nhưng khi tất cả mọi người nhận định Cửu Thiên không còn cơ hội nữa, Cửu Thiên vậy mà ở trong vạn ngàn kiếm ảnh bắt được kiếm của Tĩnh Như.
Bàn tay màu đỏ rực khiến kiếm thân cũng trở nên đỏ rực.
Nhưng Tĩnh Như không có buông tay, canh kình đủ triệt tiêu nhiệt lượng tỏa ra trên người Cửu Thiên.
“Nhận thua đi, Cửu Thiên.
Chênh lệch giữa tôi và anh, như trời với đất.”
Tĩnh Như hừ lạnh một tiếng, nói nước đôi.
Đam Mỹ Sắc
Nhưng Cửu Thiên lại khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa đánh xong mà!”
Cửu Thiên nói xong thì dùng sức, bàn tay lập tức bốc lên ngọn lửa.
Tĩnh Như hơi sững người, muốn rút lại trường kiếm, canh kình lập tức truyền vào kiếm thân, muốn hất tay của Cửu Thiên ra.
Nhưng tay của Cửu Thiên cứng như đá, bàn tay hỏa diễm khiến thân kiếm đã bắt đầu thay đổi.
Tĩnh Như thấy không thể rút lại trường kiếm, bèn bước tới kết hợp với chưởng pháp đánh vào người của Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên không lùi một bước, đối kháng công kích của Tĩnh Như.
Cho dù trên người Tĩnh Như tỏa ra canh kình, cũng không thể đánh lui hắn.
Dần dần, Cửu Thiên nói: “Canh kình của cô, quá yếu rồi!”
Cửu Thiên nói xong thì giật viên đá đeo trên cổ ra.
Phong lực thạch nhỏ bé rơi xuống đất, vậy mà đập thủng một lỗ sâu trên mặt đất.
Sau đó trên người của Cửu Thiên dâng lên khí lưu, cả người bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Cửu Hạo Nhiên vô cùng sững sờ, đây mới là lực lượng thật sự của Cửu Thiên sao? Hắn vừa rồi vậy mà luôn áp chế lực lượng của mình.
Là vì viên đá trên đất đó sao?
Mục Kiếm Đình không dễ gì mới tỉnh lại nhìn thấy một màn này thì sắc mặt càng tái nhợt.
Hóa ra người ta khi đánh nhau với hắn ta còn chưa có sử dụng lực lượng thật sự!
Giải trừ phong lực thạch, lực lượng của Cửu Thiên tăng tới đỉnh phong.
Nói tới phong lực thạch này, Cửu Thiên lại tức.
Sư phụ Ngô Tân nói với hắn ở trong sách thuốc có thể tìm được cách giải trừ phong lực thạch, thuần túy là chọc hắn.
Cách giải trừ phong lực thạch thật sự là lấy nó ra là được rồi.
Không có sự áp chế của phong lực thạch, sức chiến đấu của Cửu Thiên lập tức tăng lên.
Ngọn lửa đáng sợ cháy hừng hực, luồng lửa nóng rực khiến Tĩnh Như biến sắc.
Kiếm cũng không dám lấy lại, Tĩnh Như lùi lại mấy bước.
Chân của Cửu Thiên giẫm mạnh lên mặt đất, lực lượng nổ tung khiến lôi đài bằng đá lung lay.
Tốc độ lao ra càng đáng sợ, thậm chí vượt qua tốc độ Tĩnh Như sử dụng canh kình.
Đây là cực hạn của Luyện Thể Cảnh, canh kình có được do đốt cháy giai đoạn kia của Tĩnh Như không làm được.
Tay trái của Cửu Thiên đánh một quyền vào canh kình của Tĩnh Như, ngay lập tức cơ thể của Tĩnh Như cũng lắc lư.
Lúc này thì có thể nhìn ra căn cơ của Tĩnh Như không vững chắc, nếu là canh kình từng bước từng bước củng cố mà thành, tuyệt đối sẽ không vô lực về sau như này.
Một quyền của Cửu Thiên khiến ánh sáng canh kình của Tĩnh Như tối đi.
Tĩnh Như nghiến răng, ngưng tụ tất cả canh kình, lật tay đánh một chưởng.
Nhưng cơ thể của Cửu Thiên lúc này giống như lơ lửng tránh vụt qua, động tác này võ giả bình thường không làm được.
Cửu Thiên dựa vào khí thuộc về Luyện Khí Sĩ trong cơ thể của hắn, hóa thành sức gió đẩy hắn, cưỡng chế làm được.
Đá một cước nữa, ngọn lửa hừng hực lập tức đốt canh kình của Tĩnh Như.
Giống như huyễn ảnh bị phá tan, Tĩnh Như thở một tiếng, khóe miệng rỉ máu, giữa eo bốc lên khói màu đen.
Tất cả mọi người đều nhìn ngây ra, chiến đấu biến đổi bất ngờ đã định sẵn khiến trái tim của mọi người chịu đủ xung kích.
Ngay cả Tĩnh Như có canh kình vậy mà cũng không thể đánh thắng Cửu Thiên, đây là bá khí cỡ nào.
Ngọn lửa trên người Cửu Thiên châm lên sự điên cuồng của người nhà họ Cửu.
Tiếng hò hét xé cổ họng, vang vọng khoảng trời, bốn chữ Cửu Thiên vô địch hét ra từ trong cổ họng của bọn họ, inh tai nhức óc.
Cửu Thiên ném thanh kiếm bị đốt tới biến dạng trong tay xuống đất, giọng nói rõ ràng khiến ánh mắt Tĩnh Như run rẩy.
Cửu Thiên lại tung ra một quyền.
Tĩnh Như lúc này bỗng hét lên.
“Cửu Thiên, anh đã quên lời thề non hẹn biển của chúng ta rồi sao?”
Một câu này khiến nắm đấm của Cửu Thiên dừng lại.
Tất cả mọi người tại đây nghe thấy lời này, cũng sốc tại chỗ.
Trong nháy mắt, trong mắt Tĩnh Như mang theo tia u ám, vậy mà tung cước đánh lén, đánh thẳng vào hạ thể của Cửu Thiên.
Ánh sáng canh kình cuối cùng sáng lên, một kích toàn lực.
Mắt thấy sắp đắc thủ, cơ thể của Cửu Thiên hơi di chuyển, nhanh chóng tránh né.
Sau đó Cửu Thiên một tay bóp cổ của Tĩnh Như.
Vẻ mặt Tĩnh Như đầy sợ hãi, Cửu Thiên khẽ nói: “Tôi đương nhiên nhớ, nhưng tôi càng nhớ sự phản bội của cô.”
Cửu Thiên nói xong thì giống như ném rác, ném Tĩnh Như xuống lôi đài..
Chương43: Chương 43
Người của Nhà họ Tĩnh vội đi tới đỡ Tĩnh Như ngã dưới đất, vẻ mặt rất phức tạp.
Tĩnh Nham đi tới, khẽ hỏi: “Con gái, lời con vừa nói là thật sao? Con và Cửu Thiên thật sự...”
Khóe miệng của Tĩnh Như chảy máu, tóc tai bù xù, nghiến răng nói: “Ba, đừng nói nữa.”
Tĩnh Nham gật đầu nói: “Được, không nói, có gì về rồi nói.”
Người của Nhà họ Tĩnh vội vàng rời đi.
Người của gia tộc khác xì xầm nói chuyện riêng, thấp thoáng có thể nghe thấy những tiếng bàn tán.
“Thì ra Tĩnh Như và Cửu Thiên lúc đầu có qua lại.”
“Cô ta không phải còn ở bên Cửu Minh vào khoảng thời gian trước hay sao? Trước theo Cửu Thiên, rồi lại theo Cửu Minh, nhân phẩm của nữ tử này có vấn đề.”
“Thấy cô ta trông thuần khiết như vậy, không ngờ trong xương tủy lại là loại người này.”
“Haizz, đạo đức đang suy đồi theo từng ngày.”
...
Tĩnh Như đỏ bừng mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ một câu trong lúc cấp bách của mình lại khiến cô ta thân bại danh liệt.
Hơn nữa còn thua Cửu Thiên.
Hai đả kích nặng nề khiến cả người Tĩnh Như run rẩy, người của Nhà họ Tĩnh cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi, không nói một lời, nhanh chóng rời đi.
Người của nhà họ Mục vốn tưởng rằng lần này mình mới là người thất bại, nhưng chuyện nhà họ Tĩnh gặp phải còn thảm hơn.
Mục Hải xoay đầu nhìn sang Mục Kiếm Đình nói: “Kiếm Đình, cháu không có dính vào Tĩnh Như chứ.”
Mục Kiếm Đình chầm chậm nói: “Suýt nữa ạ.”
Ánh mắt của Mục Hải lập tức trở nên sắc lạnh, nói: “Không có dính vào là tốt.
Về sau tránh xa nữ tử này ra.”
Mục Kiếm Đình hiểu ý gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Mục Hải đứng dậy, dẫn người của Nhà họ Mục rời đi.
Người chủ trì ở bên trên dưới sự ra hiệu của Cửu Hạo Nhiên, tuyên bố chiến thắng của Cửu Thiên.
Trước khi Mục Kiếm Đình đi đã quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, tuy trong mắt có sự không cam tâm, nhưng cũng tâm phục.
So với Cửu Minh, Mục Kiếm Đình còn có chút khí phách của võ giả.
Mục Kiếm Đình lẩm bẩm nói: “Cửu Thiên, lần này tính cậu thắng.
Lần sau đợi tôi luyện ra canh kình thì sẽ đấu lại.”
Mục Long ở bên cạnh nghe thấy lời lẩm bẩm một mình của con trai mình, mỉm cười vỗ vai của Mục Kiếm Đình.
Trên đài, Cửu Thiên vẫy tay với người của nhà họ Cửu, lập tức các con cháu của nhà họ Cửu đều phát ra tiếng hò hét vang trời.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của Cửu Thiên sẽ trở thành truyền kỳ của thành phố Long Cửu.
Vô số người sẽ tới đại sảnh hỏi Cửu Thiên sao lại từ một phế vật biến thành thiên tài như bây giờ.
Giống như tắc kè hoa, một đêm thức tỉnh.
Hay là thâm tàng bất lộ, sớm đã mưu đồ.
Tin rằng bắt đầu từ ngày mai, vô số câu chuyện truyền kỳ về Cửu Thiên sẽ lưu truyền khắp nơi.
...
Đêm khuya, tổ chức tiệc lớn, ca hát nhảy múa.
Đêm nay là đêm thuộc về nhà họ Cửu, đêm thuộc về Cửu Thiên, cả nhà họ Cửu đều bắt đầu chúc mừng.
Trên bàn chính, hai cha con Cửu Thiên ngồi một trái một phải ngồi ở bên cạnh Cửu Hạo Nhiên, Cửu Hạo Nhiên rõ ràng rất vui, uống tới hơi say.
Người vừa uống nhiều thì lời cũng khá nhiều.
Cửu Hạo Nhiên kéo Cửu Thiên không ngừng kể chuyện lúc đầu ông ta xông pha giang hồ, gì mà dạo chơi mười tám phường thanh lâu, đánh bạc chiến đấu quên sầu.
Ba bốn câu chuyện được Cửu Hạo Nhiên nói đi nói lại trong mấy canh giờ, Cửu Thiên cũng không thể đi, chỉ ngồi đó nghe, Cửu Phong ở bên cạnh cười vui vẻ.
Rõ ràng ông ta cũng từng chịu sự tàn phá như vậy, bây giờ nhìn thấy Cửu Thiên cũng trải qua chuyện giống như mình, Cửu Phong thấy vui khi người khác gặp nạn.
Con cháu của Nhà họ Cửu không ngừng tới kính rượu, Cửu Thiên gật đầu đáp lại.
Cả buổi tối, cái mà Cửu Thiên nghe thấy nhiều nhất không phải là câu chuyện của Cửu Hạo Nhiên.
Mà là lời xin lỗi tới từ mọi người của nhà họ Cửu.
Gần như mỗi người đi tới đều sẽ nói một câu: “Anh Cửu Thiên, xin lỗi.
Lúc đầu là ta mắt chó xem thường người khác, anh mới là trụ cột của nhà họ Cửu, em tự phạt ba ly.”
Cửu Thiên yên lặng nghe, từng có những lúc, hắn cũng nghĩ, về sau sẽ khiến người lúc đầu từng sỉ nhục hắn, từng người xếp hàng xin lỗi ở trước mặt hắn.
Nhưng khi hắn thật sự làm được, lại cảm thấy không cần thiết.
Thậm chí, hắn bây giờ còn cảm thấy mình nên cảm ơn những khổ nạn trong những năm nay.
Là những thống khổ này tạo lên sự kiên trì của hắn, cũng những đau khổ này trở thành võ đạo của hắn.
Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đi tới, vậy mà là Cửu Đình Chi từng bị Cửu Thiên đánh.
Cửu Đình Chi lưng hổ eo gấu, đứng thẳng người, cầm ly rượu đi tới trước mặt Cửu Thiên thì cúi người, nói: “Cửu Thiên, tôi từng mắng cậu là phế vật, bây giờ tôi biết, tôi sai rồi, quá sai lầm.
Tôi không cầu xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ muốn nói xin lỗi với cậu.
Cửu Thiên của nhà họ Cửu là thiên tài, không phải phế vật.
Sau này ai còn dám nói xấu cậu một câu, Cửu Đình Chi tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Nói xong thì Cửu Đình Chi trực tiếp đổ ly rượu vào mặt, lần nữa cúi người trước Cửu Thiên, sau đó cất bước rời đi.
Cửu Hạo Nhiên cười rồi nói: “Cửu Thiên, không ngờ cuộc chiến ngày hôm nay của cháu lại khiến trên dưới Nhà họ Cửu đều phục cháu.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười rồi nói: “Có lẽ vậy.”
Đang nói chuyện, Cửu Vinh mặt mày nghiêm nghị đi tới, Cửu Hạo Nhiên gọi Cửu Vinh ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cửu Minh đâu, nó sao không đến.”
Cửu Vinh nói: “Cửu Minh nó trong đêm trở về học viện võ đạo rồi.”
Cửu Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đả kích cỏn con như vậy cũng không thể đối diện, muốn trốn về học viện sao?”
Cửu Phong nghe vậy, nói: “Ba, Cửu Minh dù sao vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương, đả kích lần này quả thật đối với nó mà nói, có hơi lớn.
Về học viện thì về học viện thôi.”
Cửu Hạo Nhiên vẫn có chút không vui, theo Cửu Hạo Nhiên thấy, người nên xin lỗi Cửu Thiên nhất chính là Cửu Minh, nhưng không ngờ Cửu Minh vậy mà đi rồi..
Chương44: Chương 44
Cửu Vinh dường như biết được suy nghĩ của Cửu Hạo Nhiên, ông ta cầm ly rượu lên, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, ta thay mặt Cửu Minh xin lỗi cháu.
Hy vọng cháu đừng so đo.
Đều là người một nhà, đừng ghi thù.”
Cửu Thiên mặt mày bình tĩnh khẽ gật đầu, cũng cầm ly rượu một hơi uống cạn.
Lúc này, một thị vệ rảo bước chạy tới, ôm quyền nói với Cửu Hạo Nhiên: “Bẩm gia chủ, bên ngoài có người tìm cậu Cửu Thiên.”
“Ai? Nếu là người nói chúc mừng, vậy thì thôi.
Tối nay không phải đã từ chối khéo bọn họ rồi sao? Muốn chúc mừng thì ngày mai tới.”
Thị vệ đáp: “Là cô Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh.”
Cửu Hạo Nhiên hơi sững người, sau đó quay đầu nhìn sang Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút thì đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử.”
Cửu Phong lúc này lên tiếng: “Cửu Thiên, nhớ lấy, con là người phải làm việc lớn.
Loại nữ tử như Tĩnh Như...!không thích hợp với con.”
Cửu Thiên hiểu rồi gật đầu nói: “Yên tâm đi ba.
Con biết nên làm như nào.”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi ra ngoài.
Cửu Hạo Nhiên bỗng gọi thị vệ lại, khẽ nói: “Cậu lát nữa đứng gần một chút.
Ghi nhớ hết các câu hai người đó nói cho tôi, sau đó quay lại bẩm báo thật.”
Thị vệ khẽ đáp, sau đó rảo bước rời đi.
Đêm khuya, có gió lạnh, nữ tư bên ngoài cửa tóc dài bay theo gió.
Tĩnh Như đứng ở cửa Nhà họ Cửu, khoác áo choàng dài, thần sắc ưu thương.
Đêm nay cô ta hình như còn trang điểm một chút, thoa ít phấn, kẻ lông mày.
Đôi môi màu đỏ hồng dưới ánh trăng có chút diễm lệ, khi Cửu Thiên nhìn thấy Tĩnh Như, thần sắc bỗng hơi lay động.
Kiểu trang điểm này của cô ta, Cửu Thiên ban đầu cũng từng nhìn thấy, hắn vẫn nhớ, cũng vào một đêm như vậy, hắn cầm dược liệu mà ba không dễ gì kiếm được cho hắn đi gặp mặt Tĩnh Như.
Sau đó cho Tĩnh Như tất cả dược liệu.
Đứng yên ở cửa, Cửu Thiên nhìn Tĩnh Như nói: “Cô tìm tôi làm gì?”
Tĩnh Như nhẹ nhàng nói: “Cửu Thiên, tôi muốn nói chuyện với anh, không bằng chúng ta tới quán ở cuối con phố ở cổng thành.
Chúng ta uống chút rượu, ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có gì thì nói ở đây đi.”
Tĩnh Như cắn môi, bước lên một bước, muốn kéo tay của Cửu Thiên.
Cửu Thiên dửng dưng tránh ra, nhìn Tĩnh Như nói: “Cô Tĩnh Như, cô hãy tự trọng.”
Trong mắt Tĩnh Như ánh lên sự thê lương, nói: “Cửu Thiên, xin lỗi, cho chúng ta bắt đầu lại có được không.”
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh Như, hắn bỗng mỉm cười, sau đó nói: “Tĩnh Như, nếu đêm nay cô chạy tới đây là để nói với tôi câu này.
Vậy thì cô bây giờ có thể rời đi rồi.”
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, anh muốn em làm gì mới chịu tha thứ cho em.”
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Không nói tới tha thứ hay không tha thứ.
Cô Tĩnh Như, khuya rồi, cô có thể trở về rồi, nếu cô không có chuyện khác thì...”
Hàm ý trong lời Cửu Thiên khiến ánh mắt của Tĩnh Như lay động, nói: “Anh biết em có chuyện?”
Cửu Thiên nói: “Tại sao không biết.
Ba của cô – Tĩnh Nham và ông nội của tôi cá cược, tiền cược là 10 vạn kim tệ, mục đích cô tới đây không phải là muốn kêu tôi nói hộ cho cô sao? Hoặc thư thư một khoảng thời gian, hoặc giảm một ít, không sai chứ.”
Ánh mắt giống như nhìn thấu mọi thứ đó của Cửu Thiên khiến Tĩnh Như không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, thì ra anh thông minh như vậy, em sao lúc đầu không hề biết chứ.”
Cửu Thiên nói: “Điều cô không biết còn nhiều lắm.”
Tĩnh Như cắn răng nói: “Vậy anh có chịu giúp em không? Danh tiếng của anh bây giờ giống như mặt trời giữa trưa, chỉ cần anh nói một câu, tiền cược nói không chừng có thể miễn.
Cửu Thiên, anh muốn em làm gì, em cũng...”
Cửu Thiên cắt ngang lời của Tĩnh Như, nói: “Tôi chỉ có thể nói với cô, tôi sẽ nói giúp ngươi một tiếng.
Tĩnh Như, con người không nên hạ tiện như vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không phải là giao dịch, cầu cạnh người khác không bằng cầu mình.”
Cửu Thiên nói xong thì xoay người chuẩn bị quay về.
Giọng nói của Tĩnh Như cũng trở nên run rẩy, nói: “Anh nói em hạ tiện?”
Cửu Thiên quay đâu nhìn Tĩnh Như, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, cô chỉ nghe thấy hai chữ này sao?”
Ánh mắt của Tĩnh Như lóe lên, cô ta nói: “Cửu Thiên, lẽ nào giữa chúng ta thật sự không có một chút khả năng nào sao?”
Cửu Thiên suy nghĩ rồi nói: “Tĩnh Như, bắt đầu từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ cách biệt như trời với đất.
Thực tế một chút đi, cô cũng biết, giữa chúng ta không thể rồi, tạm biệt.”
Lời của Cửu Thiên giống như một cái bùa nặng đập vào tim của Tĩnh Như, hai câu này chính là câu cô ta lúc đầu nói khi chia tay Cửu Thiên.
Hiện nay, Cửu Thiên trả lại nguyên câu.
Mỗi một chữ đều giống như một con dao đâm xuyên cô ta, ánh mắt bình tĩnh từ đầu tới cuối của Cửu Thiên càng khiến Tĩnh Như vô cùng thất bại.
Cửu Thiên rảo bước rời đi, phất tay bảo thị vệ đóng cửa lớn lại.
Tĩnh Như đứng ở đó, nhìn cánh cửa sắt chặn bóng người của Cửu Thiên.
Từng chút từng chút, hốc mắt của Tĩnh Như bỗng đỏ lên, sau đó trong mắt cô ta sinh ra tia oán độc.
Sau đó, Tĩnh Như rảo bước rời đi.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương45: Chương 45
Ồn ào náo động tóm lại sẽ phải dừng, ngày tháng trở lại bình yên.
5 ngày sau, rừng già Tây Sơn, gió mát hiu hiu, cây cối tươi tốt.
Cửu Thiên vững bước, đứng ở bên dưới thác nước, gió mát lướt qua mặt, nước dội ướt người, thoải mái vô cùng.
Đột nhiên Cửu Thiên mở hai mắt ra, tinh quang lập lòe.
Dưới chân dùng sức giẫm, nhảy vọt lên độ cao ba trượng.
Khí lưu tăng trưởng, bàn chân đạp gió khiến hắn dừng trong hư không một lát, sau đó Cửu Thiên lại giẫm lên thác nước, tiếp tục lộn ngược.
Căn bản không cần hai tay, Cửu Thiên đi thẳng lên đỉnh thác nước.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nước đổ xuống căn bản không thể ngăn cản được hắn.
Khi hắn sắp lao lên đỉnh núi, đột nhiên cả thác nước cuộn ngược lại, dòng nước hóa thành một con mãnh hổ gầm rú, há cái miệng đỏ lòm về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên không hề sợ hãi, toàn thân ngay lập tức bốc lên ngọn lửa, đánh một quyền vào mãnh hổ.
Liệt Diễm Băng Sơn Quyền.
Tiếng ầm truyền trong không trung, mãnh hổ bị một quyền đánh thành hạt nước ngập trời.
Một tay của Cửu Thiên thò vào trong vách núi, không có rơi xuống.
Sau đó lật người nhảy lên, Cửu Thiên đã lên tới đỉnh thác nước.
“Rất tốt, lần này nhanh hơn hôm qua nhiều.
Xem ra tu luyện thác nước phải kết thúc rồi.”
Ngô Tân không biết đã từ khi nào đứng ở đỉnh thác nước.
Cửu Thiên thở dốc nói: “Sư phụ, không cần ra tay ác như vậy.
Dùng nước hóa vật, lần sau nguy hiểm hơn lần trước, lần trước còn chỉ là hình hươu, lần này biến thành hổ rồi.”
Ngô Tân cười nói: “Không ác một chút, làm sao có thể nhìn thấy cực hạn của con được.
Đưa phong lực thạch ở ngực con cho ta.”
Cửu Thiên lấy phong lực thạch đưa cho Ngô Tân, nói: “Sư phụ, sao vậy, sau này không cần phong lực thạch nữa sao?”
Ngô Tân nói: “Đạo cụ tu luyện tốt như này, đương nhiên phải dùng.
Chỉ là viên phong lực thạch này hiện nay không có tác dụng lớn với con nữa, cần phải giúp con luyện lại.
Có điều còn thiếu ít nguyên liệu, cái này con cầm lấy.”
Ngô Tân để một đóa hoa màu trắng vào tay của Cửu Thiên.
Hoa này tên là hoa Long Diên, toàn thân màu trắng, có mùi thơm.
Chính là linh dược mà nhà họ Mục thua Nhà họ Cửu, đồng thời còn thua một quyển Tiểu Phá Diệt Quyền, Cửu Thiên tới bây giờ vẫn nhớ biểu cảm khi người của nhà họ Mục vào ngày hôm sau đưa đồ tới, hận không thể ăn thịt người vậy, ném ở cửa thì rời đi.
Có điều Nhà họ Mục cũng đủ xấu xa, đồ đưa tới đều không dùng được.
Hoa Long Diên thì không nói rồi, tuy cũng là linh dược, nhưng tác dụng duy nhất là khiến người sử dụng giữ gìn nhan sắc.
Nếu tặng cho nữ nhân còn có thể coi như là món quà không tồi, nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, thứ này có thể có, có thể không.
Tiểu Phá Diệt Quyền đưa tới còn thiếu nọ thiếu kia, phần mấu chốt nhất không có viết vào, rất rõ ràng là một bản thiếu.
Đương nhiên nhà họ Mục bất luận như thế nào cũng có thái độ tốt hơn nhà họ Tĩnh, cho tới khi Cửu Thiên về tới Tây Sơn tiếp tục tu luyện, hình như nhà họ Tĩnh vẫn chưa có ý trả tiền.
Vì vậy, tuy Cửu Thiên lấy được hai thứ này, nhưng không có tác dụng.
Ngô Tân nhìn thấy hoa Long Diên có chút hứng thú, Cửu Thiên dứt khoát cho ông ta.
Sao bây giờ lại lấy lại nó.
“Sư phụ, cần nó làm gì?”
Ngô Tân cười rồi nói: “Tác dụng của hoa Long Diên cho vào thuốc quả thật không lớn, chỉ có thể làm ít Trú Nhan Đan.
Nhưng nó ngoài tác dụng kia thì rất hiếm ai biết, đó là vật thu hút thú hoang.
Ta đã tăng chút hương liệu cho hoa Long Diên, đủ để phát huy tác dụng lớn nhất của hoa Long Diên.
Con bây giờ tu luyện đã tiến vào bình cảnh, cái cần chính là chiến đấu sinh tử.
Con đừng cho rằng mấy ngày trước con chiến đấu ở trên lôi đài tính là sinh tử chiến, tuy ta không đi xem, nhưng cũng biết cái đó cách xa lắm.
Nhiệm vụ tu luyện tiếp theo của con chính là mang theo hoa Long Diên giúp ta đi tìm đồ.”
Cửu Thiên nói: “Đồ gì ạ?”
Ngô Tân nói: “Vẫn thạch Băng Tâm.”
Cửu Thiên há miệng, thứ này hình như từng nghe qua, mấy năm trước hình như có một gia tộc nhỏ từng tìm được thứ này ở Tây Sơn, đã bán đấu giá ở hội đấu giá.
Ngô Tân nói tiếp: “Thiết nghĩ con cũng nghe nói rồi.
Ta chỉ có thể nói với con, vẫn thạch Băng Tâm, sẽ không chỉ xuất hiện một, ít nhất sẽ rơi ở một khu vực.
Nếu không tìm được thì chứng tỏ là bị thú hoang ăn mất.
Chuyện con phải làm là giết chết những thú hoang này, lấy vẫn thạch Băng Tâm chưa luyện hóa hoặc tinh hạch của thú hoang trở về.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Con hiểu rồi, nghe thì khá có tính khiêu chiến.”
Ngô Tân nói: “Đúng là rất có tính khiêu chiến, nhưng không chú ý cũng sẽ lấy mạng của con.
Trước khi con bắt đầu tu luyện, con còn cần phải chuẩn bị một vài thứ.
Đầu tiên, cho con cái này.”
Ngô Tân từ trong ngực lấy ra một cái đỉnh nhỏ, đưa cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn một lúc lâu mới nhận ra, nói: “Đây là...!Văn Hoa Đỉnh.”
Ngô Tân nói: “Không sai.
Có Văn Hoa Đỉnh này, tốc độ tu luyện của con sẽ tăng nhanh không ít, thời khắc mấu chốt cũng có thể trốn vào trong đỉnh bảo vệ tính mạng, cách sử dụng là dùng khí trong cơ thể thúc giục nó.
Con của bây giờ chắc làm được.”
Cửu Thiên trịnh trọng nhận lấy cái đỉnh, để vào trong chiếc nhẫn.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Cách làm của Mục Hải lập tức dấy lên tiếng la ó của Nhà họ Cửu, Mục Hải mặt mũi có chút không đỡ nổi, vội vàng nhấc Mục Kiếm Đình đi xuống.
Cửu Hạo Nhiên đứng dậy, nhíu mày nhìn Mục Hải nói: “Mục lão quỷ, ông ngang nhiên làm hỏng quy tắc.
Thật sự coi quy tắc nghìn năm võ đấu không màng sinh tử là vật ngoài tai hay sao?”
Mục Hải nghiến răng nói: “Không cần ông nói, quy tắc tôi biết, ngày mai tôi đưa một cây linh dược cho nhà họ Cửu các ông là được chứ gì.”
Cửu Hạo Nhiên nở nụ cười tươi: “Như này còn tạm.”
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu với Cửu Thiên, ý tứ rõ ràng là đang nói, tiểu tử làm không tồi, về nhà có thưởng.
Cửu Thiên thu lại Liệt Hỏa Kim Thân của mình, kiêu ngạo đứng đó.
Con cháu của Nhà họ Cửu lúc này đều đứng dậy, đây là lần đầu tiên Nhà họ Cửu thắng Nhà họ Mục ở trong tỉ võ đi săn ở Tây Sơn trong mấy năm nay.
Tất cả tiểu bối của Nhà họ Cửu kích động hét lên: “Cửu Thiên vô địch, Cửu Thiên vô địch...”
Cửu Thiên nhìn những người này, khẽ mỉm cười.
Nghĩ tới vào mấy tháng trước, đám người này vẫn đang ở trước mặt hắn gọi hắn là phế vật, bây giờ lại biến thành như này.
Quả thật thế sự vô thường, không biết ngày mai như nào.
Cửu Vinh đẩy con trai Cửu Minh của mình, bảo hắn ta cũng đứng dậy cùng nhau hoan hô.
Lúc này, Cửu Thiên đã trở thành anh hùng của Nhà họ Cửu.
Trên dưới Nhà họ Cửu đều vô cùng phục Cửu Thiên, có thể dự liệu được đợi Cửu Thiên qua 18 thì sẽ chính thức được liệt vào người kế vị đời thứ ba của Nhà họ Cửu, Cửu Minh không thể làm chuyện ngu ngốc nữa.
Cửu Vinh thở dài trong lòng, quả nhiên mỗi người một số, vốn tưởng rằng con trai Cửu Minh của ông ta sẽ là người kế vị, nhưng ai có thể ngờ chỉ trong thời gian mấy tháng, mọi chuyện đều thay đổi.
Cửu Minh không tình nguyện mà đứng lên, nhưng lại không hoan hô cho Cửu Thiên, ngược lại rời đi luôn.
Cửu Vinh nhìn bóng lưng của Cửu Minh, lại thở dài một tiếng.
Tìm đọc thêm tại ( trùmtr???? yệ????.???????? )
Cửu Thiên vẫn đứng ở trên đài không có đi xuống, bởi vì tỉ võ còn chưa kết thúc, hắn còn có một đối thủ.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Tĩnh Như, ánh mắt không vui không buồn.
Ánh mắt của Tĩnh Như không ngừng lóe lên, sau đó Tĩnh Như đứng dậy, từ từ đi lên đài cao.
Tĩnh Như nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, tôi không muốn giao thủ với anh.’
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nói nhiều vô ích, cô Tĩnh Như, mời.”
Một câu “cô Tĩnh Như” khiến sắc mặt của Tĩnh Như hơi thay đổi.
Những người bên dưới dài nghe đối thoại của hai người đều không hiểu gì.
Nghe thì thấy giống như Tĩnh Như và Cửu Thiên từng có giao tình.
Sắc mặt của Tĩnh Như lập tức trở lạnh, xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm trong tay áo của cô ta ra.
Sau đó, trên người Tĩnh Như bỗng lưu chuyển ánh sáng, ánh sáng màu trắng không ngừng lưu động quanh người cô ta.
Đây là...!canh kình!
Ngay lập tức, toàn trường sôi sục, người ngồi ở đằng sau đều đồng loạt đứng dậy.
Canh kình, Tĩnh Như vậy mà đã luyện ra canh kình!
Tin tức này giống như gió lốc càn quét toàn trường, quầng sáng màu trắng đó giống như bức màn khí bao trùm Tĩnh Như.
Tuy chỉ là một tầng nhàn nhạt, nhưng lại chứng minh Tĩnh Như đã bước vào ngưỡng cửa của võ đạo.
Tu vi, Nội Canh cấp một!
Trong mắt của Cửu Thiên cũng hiện tia ngưng trọng, hắn cũng không ngờ Tĩnh Như sẽ luyện ra canh kình, thiên phú này thật sự dọa người.
Cơ thể của Cửu Hạo Nhiên đều run rẩy, Nhà họ Tĩnh có cô gái này, gia môn sẽ hưng thịnh.
Chẳng trách Tĩnh Nham dám tham gia ván cược của bọn họ, thì ra là nắm chắc phần thắng.
Người có cùng suy nghĩ với Cửu Hạo Nhiên, còn có Mục Hải.
Nhìn thấy canh khí trên người Tĩnh Như, Mục Hải cảm thấy rất sỉ nhục, đánh không lại Nhà họ Cửu cũng thôi đi, dù sao đối thủ mấy chục năm.
Không ngờ ngay cả Nhà họ Tĩnh vốn chỉ là gia tộc tầm trung cũng bồi dưỡng ra thiên tài hơn xa Mục Kiếm Đình.
Mục Hải siết chặt nắm đấm.
Cửu Phong có chút lo lắng, tuy Cửu Thiên có thể đánh bại Mục Kiếm Đình tu vi Luyện Thể cửu cảnh, nhưng đối đầu với Tĩnh Như đã luyện ra canh kình thì có phần thắng rất nhỏ.
Bây giờ phải xem Tĩnh Như có thể sử dụng thuần thục canh kình hay chưa, đây là cơ hội duy nhất của Cửu Thiên.
Tĩnh Như lúc này rõ ràng vô cùng kiêu ngạo, tuy canh kình của cô ta cũng chỉ vừa mới luyện ra, hơn nữa còn là thông qua thủ pháp đặc biệt đốt cháy giai đoạn mà ra.
Nhưng có Nội Canh Cảnh chính là Nội Canh Cảnh, thực lực mạnh mẽ rõ nhận thấy.
Tĩnh Như nhìn Cửu Thiên nói: “Người khác không thể đánh bại anh, vậy tôi đích thân tới.
Cửu Thiên, xem chiêu.”
Tĩnh Như vừa dứt lời thì giống như mũi tên rời cung, lao về phía Cửu Thiên.
Nhuyễn kiếm trong tay giống như linh xà di chuyển, lập tức mang theo một kiếm ảnh.
Cửu Thiên không dám cậy mạnh, trực tiếp kích hoạt Liệt Hỏa Kim Thân.
Âm thanh ting ting tang tang vang lên, kiếm trong tay Tĩnh Như liên tiếp chém vào người của Cửu Thiên.
Cửu Thiên ngăn chặn, tuy Liệt Hỏa Kim Thân mạnh, nhưng ở trong kiếm quang ngưng kết của Tĩnh Như vẫn tốn hại.
Đột nhiên một quầng sáng màu trắng tỏa ra từ kiếm, mang theo ánh sáng, Tĩnh Như một kiếm phá phòng ngự của Cửu Thiên, để lại một vết thương cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên lật tay đánh một quyền, đánh vào thân kiếm, muốn dùng lực lượng mạnh mẽ đánh rơi kiếm trong tay Tĩnh Như trước.
Nhưng Tĩnh Như vậy mà người đi theo kiếm, bước chân xoay chuyển, kiếm hóa du xà lần nữa ập tới.
Cửu Thiên sử dụng Liệt Hỏa Kim Thân tới mức đỉnh phong, một quyền đấm vào lôi đài bằng đá.
Băng Sơn Quyền!.
Chương42: Chương 42
Ầm một tiếng, lôi đài bằng đá bị đập một lỗ thủng, vô số đá vụn bay ra, muốn dựa vào khí kình ép Tĩnh Như.
Nhưng những viên đá vụn này còn chưa chạm vào cơ thể của Tĩnh Như thì bị canh kình chặn lại.
Canh kình của võ giả không chỉ có thể tăng cường lực lượng, điều quan trọng hơn là chống lại công kích.
Mượn cơ hội này, trường kiếm trong tay Tĩnh Như phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Du Long kiếm pháp!
Cơ thể bất động, kiếm pháp như rồng, vô số kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng ập tới, căn bản không thể phân biệt thật giả.
Người của Cửu Thiên trúng mấy kiếm, bị ép lùi mấy bước.
Tĩnh Như tăng cường lực lượng, có thể nhìn thấy kiếm quang mang theo canh kình, không ngừng lập lòe.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên rơi vào thế khó.
Cửu Hạo Nhiên nhìn mà trong lòng lo lắng, nhưng cũng không làm được gì.
Du Long kiếm pháp cũng là võ kỹ do học viện võ đạo truyền thụ, uy lực mạnh mẽ.
Cho dù Tĩnh Như chỉ luyện ra một chút lông tóc, cộng thêm uy lực của canh kình cũng đủ để Cửu Thiên sa sút.
Dù sao Nội Canh Cảnh và Luyện Thể Cảnh, chênh lệch thật sự quá lớn.
Không phải là Liệt Hỏa Kim Thân tiểu thành không thể bù lại.
Sự thất bại của Cửu Thiên sắp tới rồi.
Nhưng khi tất cả mọi người nhận định Cửu Thiên không còn cơ hội nữa, Cửu Thiên vậy mà ở trong vạn ngàn kiếm ảnh bắt được kiếm của Tĩnh Như.
Bàn tay màu đỏ rực khiến kiếm thân cũng trở nên đỏ rực.
Nhưng Tĩnh Như không có buông tay, canh kình đủ triệt tiêu nhiệt lượng tỏa ra trên người Cửu Thiên.
“Nhận thua đi, Cửu Thiên.
Chênh lệch giữa tôi và anh, như trời với đất.”
Tĩnh Như hừ lạnh một tiếng, nói nước đôi.
Đam Mỹ Sắc
Nhưng Cửu Thiên lại khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa đánh xong mà!”
Cửu Thiên nói xong thì dùng sức, bàn tay lập tức bốc lên ngọn lửa.
Tĩnh Như hơi sững người, muốn rút lại trường kiếm, canh kình lập tức truyền vào kiếm thân, muốn hất tay của Cửu Thiên ra.
Nhưng tay của Cửu Thiên cứng như đá, bàn tay hỏa diễm khiến thân kiếm đã bắt đầu thay đổi.
Tĩnh Như thấy không thể rút lại trường kiếm, bèn bước tới kết hợp với chưởng pháp đánh vào người của Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên không lùi một bước, đối kháng công kích của Tĩnh Như.
Cho dù trên người Tĩnh Như tỏa ra canh kình, cũng không thể đánh lui hắn.
Dần dần, Cửu Thiên nói: “Canh kình của cô, quá yếu rồi!”
Cửu Thiên nói xong thì giật viên đá đeo trên cổ ra.
Phong lực thạch nhỏ bé rơi xuống đất, vậy mà đập thủng một lỗ sâu trên mặt đất.
Sau đó trên người của Cửu Thiên dâng lên khí lưu, cả người bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Cửu Hạo Nhiên vô cùng sững sờ, đây mới là lực lượng thật sự của Cửu Thiên sao? Hắn vừa rồi vậy mà luôn áp chế lực lượng của mình.
Là vì viên đá trên đất đó sao?
Mục Kiếm Đình không dễ gì mới tỉnh lại nhìn thấy một màn này thì sắc mặt càng tái nhợt.
Hóa ra người ta khi đánh nhau với hắn ta còn chưa có sử dụng lực lượng thật sự!
Giải trừ phong lực thạch, lực lượng của Cửu Thiên tăng tới đỉnh phong.
Nói tới phong lực thạch này, Cửu Thiên lại tức.
Sư phụ Ngô Tân nói với hắn ở trong sách thuốc có thể tìm được cách giải trừ phong lực thạch, thuần túy là chọc hắn.
Cách giải trừ phong lực thạch thật sự là lấy nó ra là được rồi.
Không có sự áp chế của phong lực thạch, sức chiến đấu của Cửu Thiên lập tức tăng lên.
Ngọn lửa đáng sợ cháy hừng hực, luồng lửa nóng rực khiến Tĩnh Như biến sắc.
Kiếm cũng không dám lấy lại, Tĩnh Như lùi lại mấy bước.
Chân của Cửu Thiên giẫm mạnh lên mặt đất, lực lượng nổ tung khiến lôi đài bằng đá lung lay.
Tốc độ lao ra càng đáng sợ, thậm chí vượt qua tốc độ Tĩnh Như sử dụng canh kình.
Đây là cực hạn của Luyện Thể Cảnh, canh kình có được do đốt cháy giai đoạn kia của Tĩnh Như không làm được.
Tay trái của Cửu Thiên đánh một quyền vào canh kình của Tĩnh Như, ngay lập tức cơ thể của Tĩnh Như cũng lắc lư.
Lúc này thì có thể nhìn ra căn cơ của Tĩnh Như không vững chắc, nếu là canh kình từng bước từng bước củng cố mà thành, tuyệt đối sẽ không vô lực về sau như này.
Một quyền của Cửu Thiên khiến ánh sáng canh kình của Tĩnh Như tối đi.
Tĩnh Như nghiến răng, ngưng tụ tất cả canh kình, lật tay đánh một chưởng.
Nhưng cơ thể của Cửu Thiên lúc này giống như lơ lửng tránh vụt qua, động tác này võ giả bình thường không làm được.
Cửu Thiên dựa vào khí thuộc về Luyện Khí Sĩ trong cơ thể của hắn, hóa thành sức gió đẩy hắn, cưỡng chế làm được.
Đá một cước nữa, ngọn lửa hừng hực lập tức đốt canh kình của Tĩnh Như.
Giống như huyễn ảnh bị phá tan, Tĩnh Như thở một tiếng, khóe miệng rỉ máu, giữa eo bốc lên khói màu đen.
Tất cả mọi người đều nhìn ngây ra, chiến đấu biến đổi bất ngờ đã định sẵn khiến trái tim của mọi người chịu đủ xung kích.
Ngay cả Tĩnh Như có canh kình vậy mà cũng không thể đánh thắng Cửu Thiên, đây là bá khí cỡ nào.
Ngọn lửa trên người Cửu Thiên châm lên sự điên cuồng của người nhà họ Cửu.
Tiếng hò hét xé cổ họng, vang vọng khoảng trời, bốn chữ Cửu Thiên vô địch hét ra từ trong cổ họng của bọn họ, inh tai nhức óc.
Cửu Thiên ném thanh kiếm bị đốt tới biến dạng trong tay xuống đất, giọng nói rõ ràng khiến ánh mắt Tĩnh Như run rẩy.
Cửu Thiên lại tung ra một quyền.
Tĩnh Như lúc này bỗng hét lên.
“Cửu Thiên, anh đã quên lời thề non hẹn biển của chúng ta rồi sao?”
Một câu này khiến nắm đấm của Cửu Thiên dừng lại.
Tất cả mọi người tại đây nghe thấy lời này, cũng sốc tại chỗ.
Trong nháy mắt, trong mắt Tĩnh Như mang theo tia u ám, vậy mà tung cước đánh lén, đánh thẳng vào hạ thể của Cửu Thiên.
Ánh sáng canh kình cuối cùng sáng lên, một kích toàn lực.
Mắt thấy sắp đắc thủ, cơ thể của Cửu Thiên hơi di chuyển, nhanh chóng tránh né.
Sau đó Cửu Thiên một tay bóp cổ của Tĩnh Như.
Vẻ mặt Tĩnh Như đầy sợ hãi, Cửu Thiên khẽ nói: “Tôi đương nhiên nhớ, nhưng tôi càng nhớ sự phản bội của cô.”
Cửu Thiên nói xong thì giống như ném rác, ném Tĩnh Như xuống lôi đài..
Chương43: Chương 43
Người của Nhà họ Tĩnh vội đi tới đỡ Tĩnh Như ngã dưới đất, vẻ mặt rất phức tạp.
Tĩnh Nham đi tới, khẽ hỏi: “Con gái, lời con vừa nói là thật sao? Con và Cửu Thiên thật sự...”
Khóe miệng của Tĩnh Như chảy máu, tóc tai bù xù, nghiến răng nói: “Ba, đừng nói nữa.”
Tĩnh Nham gật đầu nói: “Được, không nói, có gì về rồi nói.”
Người của Nhà họ Tĩnh vội vàng rời đi.
Người của gia tộc khác xì xầm nói chuyện riêng, thấp thoáng có thể nghe thấy những tiếng bàn tán.
“Thì ra Tĩnh Như và Cửu Thiên lúc đầu có qua lại.”
“Cô ta không phải còn ở bên Cửu Minh vào khoảng thời gian trước hay sao? Trước theo Cửu Thiên, rồi lại theo Cửu Minh, nhân phẩm của nữ tử này có vấn đề.”
“Thấy cô ta trông thuần khiết như vậy, không ngờ trong xương tủy lại là loại người này.”
“Haizz, đạo đức đang suy đồi theo từng ngày.”
...
Tĩnh Như đỏ bừng mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ một câu trong lúc cấp bách của mình lại khiến cô ta thân bại danh liệt.
Hơn nữa còn thua Cửu Thiên.
Hai đả kích nặng nề khiến cả người Tĩnh Như run rẩy, người của Nhà họ Tĩnh cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi, không nói một lời, nhanh chóng rời đi.
Người của nhà họ Mục vốn tưởng rằng lần này mình mới là người thất bại, nhưng chuyện nhà họ Tĩnh gặp phải còn thảm hơn.
Mục Hải xoay đầu nhìn sang Mục Kiếm Đình nói: “Kiếm Đình, cháu không có dính vào Tĩnh Như chứ.”
Mục Kiếm Đình chầm chậm nói: “Suýt nữa ạ.”
Ánh mắt của Mục Hải lập tức trở nên sắc lạnh, nói: “Không có dính vào là tốt.
Về sau tránh xa nữ tử này ra.”
Mục Kiếm Đình hiểu ý gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Mục Hải đứng dậy, dẫn người của Nhà họ Mục rời đi.
Người chủ trì ở bên trên dưới sự ra hiệu của Cửu Hạo Nhiên, tuyên bố chiến thắng của Cửu Thiên.
Trước khi Mục Kiếm Đình đi đã quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, tuy trong mắt có sự không cam tâm, nhưng cũng tâm phục.
So với Cửu Minh, Mục Kiếm Đình còn có chút khí phách của võ giả.
Mục Kiếm Đình lẩm bẩm nói: “Cửu Thiên, lần này tính cậu thắng.
Lần sau đợi tôi luyện ra canh kình thì sẽ đấu lại.”
Mục Long ở bên cạnh nghe thấy lời lẩm bẩm một mình của con trai mình, mỉm cười vỗ vai của Mục Kiếm Đình.
Trên đài, Cửu Thiên vẫy tay với người của nhà họ Cửu, lập tức các con cháu của nhà họ Cửu đều phát ra tiếng hò hét vang trời.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của Cửu Thiên sẽ trở thành truyền kỳ của thành phố Long Cửu.
Vô số người sẽ tới đại sảnh hỏi Cửu Thiên sao lại từ một phế vật biến thành thiên tài như bây giờ.
Giống như tắc kè hoa, một đêm thức tỉnh.
Hay là thâm tàng bất lộ, sớm đã mưu đồ.
Tin rằng bắt đầu từ ngày mai, vô số câu chuyện truyền kỳ về Cửu Thiên sẽ lưu truyền khắp nơi.
...
Đêm khuya, tổ chức tiệc lớn, ca hát nhảy múa.
Đêm nay là đêm thuộc về nhà họ Cửu, đêm thuộc về Cửu Thiên, cả nhà họ Cửu đều bắt đầu chúc mừng.
Trên bàn chính, hai cha con Cửu Thiên ngồi một trái một phải ngồi ở bên cạnh Cửu Hạo Nhiên, Cửu Hạo Nhiên rõ ràng rất vui, uống tới hơi say.
Người vừa uống nhiều thì lời cũng khá nhiều.
Cửu Hạo Nhiên kéo Cửu Thiên không ngừng kể chuyện lúc đầu ông ta xông pha giang hồ, gì mà dạo chơi mười tám phường thanh lâu, đánh bạc chiến đấu quên sầu.
Ba bốn câu chuyện được Cửu Hạo Nhiên nói đi nói lại trong mấy canh giờ, Cửu Thiên cũng không thể đi, chỉ ngồi đó nghe, Cửu Phong ở bên cạnh cười vui vẻ.
Rõ ràng ông ta cũng từng chịu sự tàn phá như vậy, bây giờ nhìn thấy Cửu Thiên cũng trải qua chuyện giống như mình, Cửu Phong thấy vui khi người khác gặp nạn.
Con cháu của Nhà họ Cửu không ngừng tới kính rượu, Cửu Thiên gật đầu đáp lại.
Cả buổi tối, cái mà Cửu Thiên nghe thấy nhiều nhất không phải là câu chuyện của Cửu Hạo Nhiên.
Mà là lời xin lỗi tới từ mọi người của nhà họ Cửu.
Gần như mỗi người đi tới đều sẽ nói một câu: “Anh Cửu Thiên, xin lỗi.
Lúc đầu là ta mắt chó xem thường người khác, anh mới là trụ cột của nhà họ Cửu, em tự phạt ba ly.”
Cửu Thiên yên lặng nghe, từng có những lúc, hắn cũng nghĩ, về sau sẽ khiến người lúc đầu từng sỉ nhục hắn, từng người xếp hàng xin lỗi ở trước mặt hắn.
Nhưng khi hắn thật sự làm được, lại cảm thấy không cần thiết.
Thậm chí, hắn bây giờ còn cảm thấy mình nên cảm ơn những khổ nạn trong những năm nay.
Là những thống khổ này tạo lên sự kiên trì của hắn, cũng những đau khổ này trở thành võ đạo của hắn.
Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đi tới, vậy mà là Cửu Đình Chi từng bị Cửu Thiên đánh.
Cửu Đình Chi lưng hổ eo gấu, đứng thẳng người, cầm ly rượu đi tới trước mặt Cửu Thiên thì cúi người, nói: “Cửu Thiên, tôi từng mắng cậu là phế vật, bây giờ tôi biết, tôi sai rồi, quá sai lầm.
Tôi không cầu xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ muốn nói xin lỗi với cậu.
Cửu Thiên của nhà họ Cửu là thiên tài, không phải phế vật.
Sau này ai còn dám nói xấu cậu một câu, Cửu Đình Chi tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Nói xong thì Cửu Đình Chi trực tiếp đổ ly rượu vào mặt, lần nữa cúi người trước Cửu Thiên, sau đó cất bước rời đi.
Cửu Hạo Nhiên cười rồi nói: “Cửu Thiên, không ngờ cuộc chiến ngày hôm nay của cháu lại khiến trên dưới Nhà họ Cửu đều phục cháu.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười rồi nói: “Có lẽ vậy.”
Đang nói chuyện, Cửu Vinh mặt mày nghiêm nghị đi tới, Cửu Hạo Nhiên gọi Cửu Vinh ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cửu Minh đâu, nó sao không đến.”
Cửu Vinh nói: “Cửu Minh nó trong đêm trở về học viện võ đạo rồi.”
Cửu Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đả kích cỏn con như vậy cũng không thể đối diện, muốn trốn về học viện sao?”
Cửu Phong nghe vậy, nói: “Ba, Cửu Minh dù sao vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương, đả kích lần này quả thật đối với nó mà nói, có hơi lớn.
Về học viện thì về học viện thôi.”
Cửu Hạo Nhiên vẫn có chút không vui, theo Cửu Hạo Nhiên thấy, người nên xin lỗi Cửu Thiên nhất chính là Cửu Minh, nhưng không ngờ Cửu Minh vậy mà đi rồi..
Chương44: Chương 44
Cửu Vinh dường như biết được suy nghĩ của Cửu Hạo Nhiên, ông ta cầm ly rượu lên, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, ta thay mặt Cửu Minh xin lỗi cháu.
Hy vọng cháu đừng so đo.
Đều là người một nhà, đừng ghi thù.”
Cửu Thiên mặt mày bình tĩnh khẽ gật đầu, cũng cầm ly rượu một hơi uống cạn.
Lúc này, một thị vệ rảo bước chạy tới, ôm quyền nói với Cửu Hạo Nhiên: “Bẩm gia chủ, bên ngoài có người tìm cậu Cửu Thiên.”
“Ai? Nếu là người nói chúc mừng, vậy thì thôi.
Tối nay không phải đã từ chối khéo bọn họ rồi sao? Muốn chúc mừng thì ngày mai tới.”
Thị vệ đáp: “Là cô Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh.”
Cửu Hạo Nhiên hơi sững người, sau đó quay đầu nhìn sang Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút thì đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử.”
Cửu Phong lúc này lên tiếng: “Cửu Thiên, nhớ lấy, con là người phải làm việc lớn.
Loại nữ tử như Tĩnh Như...!không thích hợp với con.”
Cửu Thiên hiểu rồi gật đầu nói: “Yên tâm đi ba.
Con biết nên làm như nào.”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi ra ngoài.
Cửu Hạo Nhiên bỗng gọi thị vệ lại, khẽ nói: “Cậu lát nữa đứng gần một chút.
Ghi nhớ hết các câu hai người đó nói cho tôi, sau đó quay lại bẩm báo thật.”
Thị vệ khẽ đáp, sau đó rảo bước rời đi.
Đêm khuya, có gió lạnh, nữ tư bên ngoài cửa tóc dài bay theo gió.
Tĩnh Như đứng ở cửa Nhà họ Cửu, khoác áo choàng dài, thần sắc ưu thương.
Đêm nay cô ta hình như còn trang điểm một chút, thoa ít phấn, kẻ lông mày.
Đôi môi màu đỏ hồng dưới ánh trăng có chút diễm lệ, khi Cửu Thiên nhìn thấy Tĩnh Như, thần sắc bỗng hơi lay động.
Kiểu trang điểm này của cô ta, Cửu Thiên ban đầu cũng từng nhìn thấy, hắn vẫn nhớ, cũng vào một đêm như vậy, hắn cầm dược liệu mà ba không dễ gì kiếm được cho hắn đi gặp mặt Tĩnh Như.
Sau đó cho Tĩnh Như tất cả dược liệu.
Đứng yên ở cửa, Cửu Thiên nhìn Tĩnh Như nói: “Cô tìm tôi làm gì?”
Tĩnh Như nhẹ nhàng nói: “Cửu Thiên, tôi muốn nói chuyện với anh, không bằng chúng ta tới quán ở cuối con phố ở cổng thành.
Chúng ta uống chút rượu, ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có gì thì nói ở đây đi.”
Tĩnh Như cắn môi, bước lên một bước, muốn kéo tay của Cửu Thiên.
Cửu Thiên dửng dưng tránh ra, nhìn Tĩnh Như nói: “Cô Tĩnh Như, cô hãy tự trọng.”
Trong mắt Tĩnh Như ánh lên sự thê lương, nói: “Cửu Thiên, xin lỗi, cho chúng ta bắt đầu lại có được không.”
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh Như, hắn bỗng mỉm cười, sau đó nói: “Tĩnh Như, nếu đêm nay cô chạy tới đây là để nói với tôi câu này.
Vậy thì cô bây giờ có thể rời đi rồi.”
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, anh muốn em làm gì mới chịu tha thứ cho em.”
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Không nói tới tha thứ hay không tha thứ.
Cô Tĩnh Như, khuya rồi, cô có thể trở về rồi, nếu cô không có chuyện khác thì...”
Hàm ý trong lời Cửu Thiên khiến ánh mắt của Tĩnh Như lay động, nói: “Anh biết em có chuyện?”
Cửu Thiên nói: “Tại sao không biết.
Ba của cô – Tĩnh Nham và ông nội của tôi cá cược, tiền cược là 10 vạn kim tệ, mục đích cô tới đây không phải là muốn kêu tôi nói hộ cho cô sao? Hoặc thư thư một khoảng thời gian, hoặc giảm một ít, không sai chứ.”
Ánh mắt giống như nhìn thấu mọi thứ đó của Cửu Thiên khiến Tĩnh Như không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Tĩnh Như nói: “Cửu Thiên, thì ra anh thông minh như vậy, em sao lúc đầu không hề biết chứ.”
Cửu Thiên nói: “Điều cô không biết còn nhiều lắm.”
Tĩnh Như cắn răng nói: “Vậy anh có chịu giúp em không? Danh tiếng của anh bây giờ giống như mặt trời giữa trưa, chỉ cần anh nói một câu, tiền cược nói không chừng có thể miễn.
Cửu Thiên, anh muốn em làm gì, em cũng...”
Cửu Thiên cắt ngang lời của Tĩnh Như, nói: “Tôi chỉ có thể nói với cô, tôi sẽ nói giúp ngươi một tiếng.
Tĩnh Như, con người không nên hạ tiện như vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không phải là giao dịch, cầu cạnh người khác không bằng cầu mình.”
Cửu Thiên nói xong thì xoay người chuẩn bị quay về.
Giọng nói của Tĩnh Như cũng trở nên run rẩy, nói: “Anh nói em hạ tiện?”
Cửu Thiên quay đâu nhìn Tĩnh Như, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, cô chỉ nghe thấy hai chữ này sao?”
Ánh mắt của Tĩnh Như lóe lên, cô ta nói: “Cửu Thiên, lẽ nào giữa chúng ta thật sự không có một chút khả năng nào sao?”
Cửu Thiên suy nghĩ rồi nói: “Tĩnh Như, bắt đầu từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ cách biệt như trời với đất.
Thực tế một chút đi, cô cũng biết, giữa chúng ta không thể rồi, tạm biệt.”
Lời của Cửu Thiên giống như một cái bùa nặng đập vào tim của Tĩnh Như, hai câu này chính là câu cô ta lúc đầu nói khi chia tay Cửu Thiên.
Hiện nay, Cửu Thiên trả lại nguyên câu.
Mỗi một chữ đều giống như một con dao đâm xuyên cô ta, ánh mắt bình tĩnh từ đầu tới cuối của Cửu Thiên càng khiến Tĩnh Như vô cùng thất bại.
Cửu Thiên rảo bước rời đi, phất tay bảo thị vệ đóng cửa lớn lại.
Tĩnh Như đứng ở đó, nhìn cánh cửa sắt chặn bóng người của Cửu Thiên.
Từng chút từng chút, hốc mắt của Tĩnh Như bỗng đỏ lên, sau đó trong mắt cô ta sinh ra tia oán độc.
Sau đó, Tĩnh Như rảo bước rời đi.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương45: Chương 45
Ồn ào náo động tóm lại sẽ phải dừng, ngày tháng trở lại bình yên.
5 ngày sau, rừng già Tây Sơn, gió mát hiu hiu, cây cối tươi tốt.
Cửu Thiên vững bước, đứng ở bên dưới thác nước, gió mát lướt qua mặt, nước dội ướt người, thoải mái vô cùng.
Đột nhiên Cửu Thiên mở hai mắt ra, tinh quang lập lòe.
Dưới chân dùng sức giẫm, nhảy vọt lên độ cao ba trượng.
Khí lưu tăng trưởng, bàn chân đạp gió khiến hắn dừng trong hư không một lát, sau đó Cửu Thiên lại giẫm lên thác nước, tiếp tục lộn ngược.
Căn bản không cần hai tay, Cửu Thiên đi thẳng lên đỉnh thác nước.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nước đổ xuống căn bản không thể ngăn cản được hắn.
Khi hắn sắp lao lên đỉnh núi, đột nhiên cả thác nước cuộn ngược lại, dòng nước hóa thành một con mãnh hổ gầm rú, há cái miệng đỏ lòm về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên không hề sợ hãi, toàn thân ngay lập tức bốc lên ngọn lửa, đánh một quyền vào mãnh hổ.
Liệt Diễm Băng Sơn Quyền.
Tiếng ầm truyền trong không trung, mãnh hổ bị một quyền đánh thành hạt nước ngập trời.
Một tay của Cửu Thiên thò vào trong vách núi, không có rơi xuống.
Sau đó lật người nhảy lên, Cửu Thiên đã lên tới đỉnh thác nước.
“Rất tốt, lần này nhanh hơn hôm qua nhiều.
Xem ra tu luyện thác nước phải kết thúc rồi.”
Ngô Tân không biết đã từ khi nào đứng ở đỉnh thác nước.
Cửu Thiên thở dốc nói: “Sư phụ, không cần ra tay ác như vậy.
Dùng nước hóa vật, lần sau nguy hiểm hơn lần trước, lần trước còn chỉ là hình hươu, lần này biến thành hổ rồi.”
Ngô Tân cười nói: “Không ác một chút, làm sao có thể nhìn thấy cực hạn của con được.
Đưa phong lực thạch ở ngực con cho ta.”
Cửu Thiên lấy phong lực thạch đưa cho Ngô Tân, nói: “Sư phụ, sao vậy, sau này không cần phong lực thạch nữa sao?”
Ngô Tân nói: “Đạo cụ tu luyện tốt như này, đương nhiên phải dùng.
Chỉ là viên phong lực thạch này hiện nay không có tác dụng lớn với con nữa, cần phải giúp con luyện lại.
Có điều còn thiếu ít nguyên liệu, cái này con cầm lấy.”
Ngô Tân để một đóa hoa màu trắng vào tay của Cửu Thiên.
Hoa này tên là hoa Long Diên, toàn thân màu trắng, có mùi thơm.
Chính là linh dược mà nhà họ Mục thua Nhà họ Cửu, đồng thời còn thua một quyển Tiểu Phá Diệt Quyền, Cửu Thiên tới bây giờ vẫn nhớ biểu cảm khi người của nhà họ Mục vào ngày hôm sau đưa đồ tới, hận không thể ăn thịt người vậy, ném ở cửa thì rời đi.
Có điều Nhà họ Mục cũng đủ xấu xa, đồ đưa tới đều không dùng được.
Hoa Long Diên thì không nói rồi, tuy cũng là linh dược, nhưng tác dụng duy nhất là khiến người sử dụng giữ gìn nhan sắc.
Nếu tặng cho nữ nhân còn có thể coi như là món quà không tồi, nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, thứ này có thể có, có thể không.
Tiểu Phá Diệt Quyền đưa tới còn thiếu nọ thiếu kia, phần mấu chốt nhất không có viết vào, rất rõ ràng là một bản thiếu.
Đương nhiên nhà họ Mục bất luận như thế nào cũng có thái độ tốt hơn nhà họ Tĩnh, cho tới khi Cửu Thiên về tới Tây Sơn tiếp tục tu luyện, hình như nhà họ Tĩnh vẫn chưa có ý trả tiền.
Vì vậy, tuy Cửu Thiên lấy được hai thứ này, nhưng không có tác dụng.
Ngô Tân nhìn thấy hoa Long Diên có chút hứng thú, Cửu Thiên dứt khoát cho ông ta.
Sao bây giờ lại lấy lại nó.
“Sư phụ, cần nó làm gì?”
Ngô Tân cười rồi nói: “Tác dụng của hoa Long Diên cho vào thuốc quả thật không lớn, chỉ có thể làm ít Trú Nhan Đan.
Nhưng nó ngoài tác dụng kia thì rất hiếm ai biết, đó là vật thu hút thú hoang.
Ta đã tăng chút hương liệu cho hoa Long Diên, đủ để phát huy tác dụng lớn nhất của hoa Long Diên.
Con bây giờ tu luyện đã tiến vào bình cảnh, cái cần chính là chiến đấu sinh tử.
Con đừng cho rằng mấy ngày trước con chiến đấu ở trên lôi đài tính là sinh tử chiến, tuy ta không đi xem, nhưng cũng biết cái đó cách xa lắm.
Nhiệm vụ tu luyện tiếp theo của con chính là mang theo hoa Long Diên giúp ta đi tìm đồ.”
Cửu Thiên nói: “Đồ gì ạ?”
Ngô Tân nói: “Vẫn thạch Băng Tâm.”
Cửu Thiên há miệng, thứ này hình như từng nghe qua, mấy năm trước hình như có một gia tộc nhỏ từng tìm được thứ này ở Tây Sơn, đã bán đấu giá ở hội đấu giá.
Ngô Tân nói tiếp: “Thiết nghĩ con cũng nghe nói rồi.
Ta chỉ có thể nói với con, vẫn thạch Băng Tâm, sẽ không chỉ xuất hiện một, ít nhất sẽ rơi ở một khu vực.
Nếu không tìm được thì chứng tỏ là bị thú hoang ăn mất.
Chuyện con phải làm là giết chết những thú hoang này, lấy vẫn thạch Băng Tâm chưa luyện hóa hoặc tinh hạch của thú hoang trở về.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Con hiểu rồi, nghe thì khá có tính khiêu chiến.”
Ngô Tân nói: “Đúng là rất có tính khiêu chiến, nhưng không chú ý cũng sẽ lấy mạng của con.
Trước khi con bắt đầu tu luyện, con còn cần phải chuẩn bị một vài thứ.
Đầu tiên, cho con cái này.”
Ngô Tân từ trong ngực lấy ra một cái đỉnh nhỏ, đưa cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn một lúc lâu mới nhận ra, nói: “Đây là...!Văn Hoa Đỉnh.”
Ngô Tân nói: “Không sai.
Có Văn Hoa Đỉnh này, tốc độ tu luyện của con sẽ tăng nhanh không ít, thời khắc mấu chốt cũng có thể trốn vào trong đỉnh bảo vệ tính mạng, cách sử dụng là dùng khí trong cơ thể thúc giục nó.
Con của bây giờ chắc làm được.”
Cửu Thiên trịnh trọng nhận lấy cái đỉnh, để vào trong chiếc nhẫn.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Bình luận facebook