• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (3 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương46: Chương 46

Ngô Tân lại lấy ra một quyển sách nói: “Tiếp theo là thứ quan trọng nhất.

Trước khi cho con nữa, ta phải hỏi con lần cuối, Cửu Thiên con thật sự nguyện ý khí võ song tu không? Nó có thể khiến con cả đời không thể làm được.”

Cửu Thiên nói: “Chuyện con đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Sư phụ, người yên tâm đi.”.

Ngôn Tình Sủng

Ngô Tân gật đầu an ủi, nói: “Được rồi, đây là Vô Cực Luyện Thần Quyết mấu chốt nhất của khí võ song tu.

Đầu tiên, ta phải nói cho con, đây là một quyển công pháp khí tu quỷ dị, trừ người tạo ra nó, chưa từng có người thứ hai từng tu luyện.”

Cửu Thiên nói: “Vậy người tạo ra nó như thế nào rồi?”

Ngô Tân trầm mặc một lúc rồi nói: “Người tạo ra nó, chính là ta.”

Cửu Thiên bỗng sững người, Ngô Tân vén tay áo của mình lên, để Cửu Thiên nhìn thấy cánh tay của ông ta.

Bên trên mạch máu nổi lên, chi chít các mạch máu vậy mà quấn thành một cụm ở trên khuỷu tay, từ khuỷu tay đi lên, là một mảng xám đỏ.

Xuống tay áo xuống, Ngô Tân nói: “Đây chính là cái giá khi ta tu luyện nó, kinh mạch ứ đọng, huyết mạch không thông, càn khôn đảo ngược.

Mỗi giờ mỗi phút, lực lượng của ta cũng đang bị bào mòn, cho tới một ngày, đan điền vỡ tan, bạo nổ mà chết.”

Ánh mắt của Cửu Thiên lóe lên, nghiến răng nói: “Không thể chữa sao?”

Ngô Tân nói: “Đương nhiên có thể chữa, chỉ là dược liệu cần dùng quá quý giá, ta từng đi khắp thiên hạ 20 năm, nhưng không có thu hoạch gì cả.

Có lẽ trên đời này có người có thể tìm được những dược liệu đó, hơn nữa luyện chế nó thành đan dược.

Nhưng chắc không phải là ta.

Có điều con không cần lo lắng cho ta, cho dù như vậy, chỉ cần ta không tìm người đánh nhau liều chết, vẫn có thể chống đỡ thêm mấy chục năm.

Bây giờ, con còn nguyện ý tu luyện nó không?”

Cửu Thiên đã trầm mặc, sau đó hắn nói: “Sư phụ, người sẽ không cố ý lấy công pháp mình sáng tạo ra để hại con chứ.

Nếu người kêu con luyện, chắc chắn là có nắm chắc, đúng chứ?”

Ánh mắt của Ngô Tân phát sáng, nói: “Đó là đương nhiên, ta lúc đầu khi sáng tạo ra nó thì đã phạm một sai lầm rất lớn, đó chính là ta đã khí tu nhiều năm, tất cả đều đã định hình, cưỡng chế thêm vào canh kình thay đổi của võ giả, kết quả là hai bên không thể dung hòa, khiến ta uổng công toi, bị trọng thương.

Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn thành công rồi, con xem.”

Ngô Tân nói xong thì ngón tay phóng ra một sợi khí lưu, khí lưu màu trắng hiện lên giống như ngọn lửa đang nhảy múa.

Ngô Tân cười rồi nói: “Canh kình của võ giả, nguyên khí của khí tu kết hợp lại với nhau, ta gọi nó là canh khí!”

Ngô Tân phất tay ném khí lưu ra, rơi vào trong dòng nước, một tia khí lưu tí ti như vậy lại khiến cả thác nước bỗng phát ra tiếng nổ tung.

Tiếng nổ đáng sợ inh tai nhức óc, nước bắn tung tóe, đồng thời Cửu Thiên còn nhìn thấy vô số hạt nước nhanh chóng biến hóa, xung kích xung quanh.

“Có lực bạo phát của canh kình, cũng có lực lượng thay đổi trời đất của khí tu, đây chính là canh khí, độc nhất vô nhị, uy lực tuyệt luân.”

Ngô Tân nói xong, trong mắt mang theo sự cuồng nhiệt.

Cửu Thiên nhìn tất cả những thứ này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng dâng lên khát khao đối với loại lực lượng này.

“Sư phụ, loại lực lượng này rất nguy hiểm đúng không?”

Ngô Tân gật đầu nói: “Không sai, rất nguy hiểm, nhưng nếu một người ngay từ khi bắt đầu tu luyện canh khí, canh kình và nguyên khí ở trong cơ thể của người đó cùng lúc được sinh ra, sau đó dung hợp thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng cắn trả xảy ra trên người như ta.

Về sau, người đó tiếp tục tu luyện, càng ngày càng mạnh, ta cũng không thể tượng tượng được người đó có thể đạt được tới trình độ như nào.”

Cửu Thiên siết chặt nắm đấm, đời người có mấy lần cược chứ.

Cửu Thiên cắn răng nói: “Sư phụ, dạy cho con đi.”

Ngô Tân nói: “Không hối hận?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tuyệt đối không hối hận.”

Ngô Tân mỉm cười, để Vô Cực Luyện Thần trong tay vào trong tay Cửu Thiên.

“Con yên tâm, ta sẽ luôn để mắt tới con, cho tới khi con thành công luyện ra sợi canh khí đầu tiên, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bi kịch trên người ta, tiếp tục tái diễn ở trên người con.”

Cửu Thiên gật mạnh đầu, mở Vô Cực Luyện Thần Quyết ra.

Dòng chữ to đầu tiên đập vào mắt của Cửu Thiên.

“Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh âm dương, âm dương sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh vạn vật...”

Cửu Thiên từ từ ngồi xuống, yên lặng nghiên cứu Vô Cực Luyện Thần Quyết.

Ngô Tân quay đầu nhìn xung quanh, từ đây vừa hay có thể nhìn thấy cả sơn mạch trải dài miên man.

Giang hà vạn dặm vô tận, mặt trời tỏa nắng vàng.

Bắt đầu từ lúc này, Cửu Thiên đã bước lên một con đường hoàn toàn mới mà không biết.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, hắn sẽ tạo ra thành tựu như nào ở trên con đường này.

Một đàn chim từ trong rừng vỗ cánh bay lên, bay thẳng lên trời.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.
Chương47: Chương 47

Phía trên ngọn núi Tây Sơn, mây trắng bồng bềnh kết hình chiếc áo, thoáng chốc lại biến thành hình dạng giống như một con chó bông, biến hoá muôn hình muôn vẻ hệt như sự đời nhân sinh.

Núi cao sừng sững, nước xanh róc rách.

Hai tháng sau, trong rừng hoang núi sâu, tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.

"Con báo đốm chết tiệt, mày nghĩ như vậy có thể thiêu chết tao sao? Haha, để tao xem bọn mày có bao nhiêu con."

Tiếng gầm thét vang lên, một con báo toàn thân đầy vảy giáp đen bị đánh bay bật ra làm gãy rất nhiều cây cổ thụ to rồi rơi mạnh xuống đất.

Sau một tiếng rú thảm thiết, con báo đốm không thể đứng dậy được nữa.

Trong rừng, có năm cái xác báo nằm rải rác trên mặt đất giống như nó.

Sức mạnh của loại báo đốm trưởng thành này có thể so sánh với một võ giả luyện thể cửu trùng, nó có năng lực không hề tầm thường, móng vuốt cũng vô cùng sắc bén, điều quan trọng nhất là trong tình thế nguy cấp thì báo đốm có thể phun ra ngọn lửa ma để thiêu cháy đối thủ.

Ngay cả một võ giả nội kình cấp một vừa luyện thành canh kình muốn giết bọn chúng mà không chịu bất kỳ thương tích nào cũng rất khó chứ đừng nói đến việc đơn độc một mình xử lý một bầy báo.

Nhưng hôm nay, có thể thấy đối thủ mà bọn chúng phải đối mặt vượt ngoài dự liệu.

Toàn thân Cửu Thiên đang bốc cháy một ngọn lửa hừng hực, hắn dùng một tay tóm lấy con báo đốm cuối cùng.

Cơ thể cháy đen một mảng, trên mặt Cửu Thiên cũng dính đầy máu, đó chính là dấu vết do móng vuốt của con báo đốm để lại cho hắn.

Những lớp vảy giáp dày trên thân con báo đốm cũng không thể ngăn được sự xâm nhập của ngọn lửa trong tay Cửu Thiên, nhìn con báo đốm vùng vẫy không ngừng, vẻ mặt của Cửu Thiên rất tức giận, bởi vì bọn chúng không chỉ đốt cháy bộ đồ cuối cùng của anh mà còn thiêu rụi cả tóc của anh.

Khỉ thật, ngọn lửa trên người Cửu Thiên không làm cháy được tóc của anh, vậy mà những con báo này lại làm nên chuyện như thế.

Lòng bàn tay Cửu Thiên khẽ dùng lực, trong cánh tay có một tia sáng trắng mờ nhạt sáng lên, đây là dấu hiệu sắp luyện ra Canh kình.

Cửu Thiên cương quyết bóp chết con báo đốm đó, sau đó rút Long Diên Hoa ở bên cạnh ra.

"Sư phụ, Long Diên Hoa này thật kinh thiên động địa, chỉ cần cắm xuống, dã thú cách mười dặm đã phi tới.

Từ trước đến nay con không hề biết trên núi Tây Sơn lại có nhiều thú hoang đến như vậy, giết ròng rã suốt hai tháng trời, vậy mà số lượng thú hoang không những không ít, mà càng giết càng nhiều hơn."

Cửu Thiên nói xong thì trở tay quơ trong không trung, một dòng nước xuất hiện từ trong tay hắn, sau đó Cửu Thiên nuốt xuống, võ thuật Khí hoá ngũ hành hiện tại của hắn càng ngày càng tốt hơn rồi, đều là kết quả của việc tu luyện Vô cực luyện thần những ngày này.

Ngô Tân-người đứng ở một bên chứng kiến từ đầu đến cuối trận chiến cười nói: "Vận may của con những ngày này thật tốt, không gặp một con thú hoang nào lợi hại hơn, giả sử Long Diên Hoa lại thu hút một con Nham Giáp Long Quy đến thì con gặp rắc rối rồi."

Mí mắt Cửu Thiên khẽ giật giật khi nghe thấy bốn từ “Nham giáp long quy".

Một tháng trước, hắn sử dụng Long Diên Hoa triệu tập đến một con dã thú, toàn thân nó giống như một khối đá, cứng một cách đáng sợ, lúc đó Cửu Thiên không phải là đối thủ của nó, chỉ có thể bỏ chạy vào rừng sâu.

Ngô Tân không ra tay, ông ta chỉ đứng ở một bên theo dõi.

Nói cũng lạ, rõ ràng ông ta đang đứng ở một bên, nhưng không có một con dã thú nào tấn công ông ta.

Cửu Thiên hỏi hồi lâu mới biết, hóa ra đây là một loại công pháp không phổ biến, gọi là Thân dung thiên địa.

Mấy ngày nay, Cửu Thiên cũng học được một thời gian, nhưng hiệu quả không rõ ràng cho lắm.

Cửu Thiên kéo tất cả các xác chết của mấy con báo đốm qua, bắt đầu mổ xẻ bằng tay không, xem xem liệu bên trong có Hoang thú tinh hạch mà hắn cần hay không.

Thông thường, khả năng loại thú hoang cỡ nhỏ như thế này có tinh hạch không cao, theo lời của sư phụ thì chỉ những yêu thú như Nham Giáp Long Quy ngang tài ngang sức với võ giả canh kình trở lên mới có tinh hạch.

Cửu Thiên mổ đến con thứ năm thứ sáu gì đấy mới tìm thấy một tinh hạch to cỡ ngón tay cái.

Hắn đưa cho Ngô Tân xem, sau khi quan sát thật kỹ, Ngô Tân thở dài: "Không có Băng Tâm Vẫn Thạch, xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong thôi."

Cửu Thiên nghe vậy cũng thở dài: "Không thể thay thế bằng thứ khác sao?"

Ngô Tân nói: "Đương nhiên có thứ khác có thể thay thế nó, nhưng hiệu quả luyện ra không tốt.

Băng Tâm Vẫn Thạch với Phong Lực Thạch hợp lại mới là sự kết hợp hoàn hảo nhất, không chỉ có thể chế ngự sức mạnh tu luyện, mà còn có thể gia tăng hấp thụ sức mạnh của trời đất, dù là luyện võ hay luyện khí, đều là sự lựa chọn tốt nhất."

Cửu Thiên gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta tiếp tục tìm.

Sư phụ, con cảm thấy được bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể đột phá, nhất là canh kình của con sắp xuất khỏi cơ thể rồi."

Ngô Tân đáp lời anh: "Ta biết, nhưng lúc này con nhất định phải áp chế lại, phải cân bằng được nguyên khí với canh kình, cùng lúc đột phá mới là thời cơ tốt nhất."

Cửu Thiên nói: “Con sẽ cố gắng để áp chế nó, nguyên khí cũng sắp phát ra rồi, con đã nhìn thấy luồng khí trong đan điền xuất hiện bốn màu, chỉ còn một màu nữa là được.”

Ngô Tân lại cười nói: “Không sai, chỉ còn một màu nữa thôi.

Ta chưa từng nghĩ con lại có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy trong phương diện tu luyện nguyên khí này.”

Cửu Thiên đáp: “Có lẽ con là một thiên tài trong phương diện tu khí đấy.”

Nói xong, Cửu Thiên đe Văn Hỏa Đỉnh khỏi chiếc nhẫn, rót luồng khí vào bên trong, ngọn lửa nhanh chóng biến to lên.

Sau đó Cửu Thiên lại ném cả con báo vào trong ngọn lửa kia, hơn nữa còn đốt cả một số dược liệu hắn đã hái.

Cửu Thiên dùng Văn Hỏa Đỉnh để nướng thịt, rất nhanh sau đó liền tỏa ra mùi hương thịt nướng cộng thêm mùi dược liệu.\u0001.
Chương48: Chương 48

Cửu Thiên cũng không biết vì sao, chỉ cần bỏ thức ăn vào trong Văn Hỏa Đỉnh kia thì thức ăn vô cùng dễ chín, hơn nữa còn rất ngon.

Lần đầu tiên Cửu Thiên phát hiện điều này, thật sự vui đến điên người, hắn không muốn ăn lương khô cứng như đá cùng với mấy món thịt nướng đen như than nữa.

Cái Văn Hỏa Đỉnh này đối với Cửu Thiên mà nói thật sự chính là kho báu nấu nướng, chỉ cần ném đồ vào đó, sau đấy lại đốt lửa là được.

Mỗi khi nhìn thấy hành động này của Cửu Thiên, Ngô Tân đều thở dài, cái đỉnh luyện dược tốt như vậy lại bị Cửu Thiên coi thành cái nồi nấu đồ ăn, nhưng cũng không thể không thừa nhận những món được nấu ra từ cái đỉnh này rất ngon.

Chẳng mấy chốc cả hai đều no bụng, phần thịt nướng còn lại đem cất đi để dành bữa tối dùng tiếp.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, có đôi lúc Cửu Thiên cũng không biết mình đã đi ra dãy núi Tây Sơn hay chưa.

Biển rừng bao la, gần như che khuất ánh mặt trời.

Cửu Thiên đi hơn nửa ngày, đột nhiên phía trước rộng mở thông suốt, xuất hiện trước mặt hắn chính là một hồ nước nhỏ màu đỏ rực, xung quanh hồ hình trăng khuyết có một tốp con thú hoang đang nằm.

Khi nhìn thấy thú hoang, Cửu Thiên ngay lập tức trốn vào trong rừng cây.

Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, thú hoang trước mắt chính là Nham Giáp Long Quy đã từng khiến cho Cửu Thiên khốn đốn.

Mỗi một con Long Quy đều cao hơn 3 mét, cơ thể to lớn toàn là nham thạch cứng rắn, trên đầu còn có sừng và điện quang màu tím.

So với con Nham Giáp Long Quy lần trước thì mấy con này còn lớn hơn.

Nói chung, kích thước và sức mạnh của các thú hoang đều có tỷ lệ thuận với nhau.

Cửu Thiên đang cân nhắc có nên đi đường vòng không, hay nhân lúc bọn chúng còn chưa phát hiện thì rời đi ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Ngô Tân vang lên.

“Hồ Huyết Nguyệt! Thật sự có hồ Huyết Nguyệt ở đây.”

Giọng nói của Ngô Tân phảng phất sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy sư phụ kinh ngạc như vậy, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sư phụ, hồ Huyết Nguyệt thì sao?”

Ngô Tân cười nói: “Cửu Thiên, vận may của con thật tốt, hồ Huyết Nguyệt là hồ nước thần kỳ có thể tăng sức mạnh khí tu.

Con tìm cách bước vào trong hồ Huyết Nguyệt tu luyện, chưa đến mấy ngày là con có thể luyện ra nguyên khí.

Đồng thời hồ Huyết Nguyệt cũng có hiệu quả tăng cường thể lực, có thể giúp con đột phá.

Vận khí của con thật tốt mà!”

Cửu Thiên nghe được, hai mắt liền sáng lên, hồ Huyết Nguyệt trước mặt hoá ra lại thần kỳ như thế.

Nhưng bất chợt sau đó Cửu Thiên lại nhíu mày, anh nhìn vào những con Nham Giáp Long Quy đang ở bên cạnh hồ Huyết Nguyệt.

Mấy cái con đó nằm ở đây, thật ra cũng có chút rắc rối.

Cửu Thiên nghiến chặt răng, nói: “Xem ra chỉ có thể dụ chúng rời đi mà thôi.”

Ngô Tân cười nói: “Tốt nhất là dẫn ra xa một chút, đừng để chúng nó quấy rầy đến việc tu luyện của con, nếu không thì con cứ giết hết chúng đi.”

Cửu Thiên đáp lại: ‘Hiện tại con có thể làm được gì chứ?”

Ngô Tân nói: “Hãy cứ tin tưởng vào chính bản thân con, đúng rồi, con tu luyện Vô Cực Luyện Thần, không những có thể giúp con dung hợp canh kình và nguyên khí, nó còn có thể dung hợp các thứ khác.

Ta cũng đã thử dùng Vô Cực Luyện Thần để dung hợp các công pháp khí tu, nếu không con cũng thử xem có thể dung hợp công pháp võ kỹ hay không, không phải gần đây con cũng dành thời gian để luyện tập tiểu phá diệt quyền bản không hoàn chỉnh đó sao?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Thật sự có thể sao? Thôi kệ đi, cũng không có chủ ý nào tốt hơn, cứ thử xem.”

Nói xong, Cửu Thiên nhảy vào bên trong rừng cây, tìm được một góc khuất, nhẹ nhàng cắm Long Diên Hoa vào trong đất.

Chỉ một lúc sau, Long Diên Hoa tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

Mùi hương này khiến Cửu Thiên có chút thất thần trong giây lát, chính là Long Diên Hương đã được Ngô Tân tăng cường.

Mùi hương chậm rãi lan toả ra, rất nhanh sau đó mấy con Nham Giáp Long Quy nằm cạnh hồ nước liền ngửi thấy.

Ngay lập tức, mấy con Nham Giáp Long Quy đó đồng loạt đứng dậy.

Sau đó, bọn chúng như không muốn sống nữa cùng nhau xông ra ngoài.

Cửu Thiên tránh trên cây nhìn hành động của những con Nham Giáp Long Quy kia.

Có hai con không đi đúng hướng, lao vào rừng cây bên cạnh làm gãy không biết bao nhiều là cây.

Có hai con lao đúng hướng, nhưng đã đi khá xa và vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Chỉ có một con dừng lại dưới tán cây, tìm kiếm khắp nơi.

Cửu Thiên nhắm chuẩn thời cơ, nhảy xuống, toàn thân bốc lên ngọn lửa.

Liệt Diễm Băng Sơn Quyền.

Một tiếp bụp vang lên, nham giáp văng khắp nơi.

Nấm đắm của Cửu Thiên nhắm chuẩn vào đầu của Nham Giáp Long Quy mà đánh tới tấp.

Nham Giáp Long Quy phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng không ngã xuống đất.

Sức phòng thủ vô cùng mạnh mẽ khiến nó chỉ lùi về sau vài bước liền có thể đứng vững.

Tròng mắt nó đỏ ngầu, Nham Giáp Long Quy tức giận, nhanh chóng lao về phía Cửu Thiên.

Cửu Thiên nghiến răng nói: “Lần trước bị ngươi đâm bay, nhưng lần này chắc chắn sẽ không.”

Cửu Thiên giơ tay lên, nắm được cặp sừng cứng rắn trên đầu Nham Giáp Long Quy, lực đánh quá mạnh khiến mặt đất dưới chân Cửu Thiên nứt ra một khe rãnh thật sâu.

Hai chân hắn đã hoàn toàn lún vào trong đất.

Cương kính màu trắng ngà chuyển động trên cánh tay, Cửu Thiên giơ cánh tay phải lên, giáng một cú đấm xuống.

Tiểu Phá Diệt Quyền!

Cú đấm này vừa giáng xuống liền khiến một khối nham giáp bị nứt ra.

Nhưng vào lúc này, sừng của Nham Giáp Long Quy lại nhấp nháy sáng lên như tia sáng của sấm chớp.

Thấy có gì đó không ổn, trên đỉnh đầu Cửu Thiên truyền đến giọng nói của Ngô Tân.

“Khí thủ đan điền, thần ngự vô cực, vạn vật khả dung.”

Cửu Thiên lặp lại mười hai chữ này, trong lòng trở nên trống rỗng, một chút sức mạnh dũng mạnh của trời đất dồn vào cánh tay hắn.

Cửu Thiên lại tung ra cú đấm.

“Phá Diệt Băng Sơn Quyền!”

Nham Giáp Long Quy thoáng chốc đã bị một cú đấm này của Cửu Thiên đánh trúng và ngã ‘rầm’ xuống mắt đất.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương49: Chương 49

“Thật đã!”

Cửu Thiên cười thành tiếng, cánh tay có chút tê dại, nhưng cú đấm này đánh ra thật sự khiến anh vô cùng vui vẻ

Nham Giáp Long Quy bị đánh ngã xuống đất vẫn còn giãy giụa, ngay phần bị nứt chảy ra máu đen.

Cách đó không xa vang lên tiếng gầm rú của một con Nham Giáp Long Quy khác, bọn chúng dường như đã ngửi được mùi máu tươi của đồng loại, đang từ bốn phương tám hướng lao về đây.

Cửu Thiên vội vàng lấy đi cặp sừng của Nham Giáp Long Quy, sau đó rút Long Diên Hoa lên rồi nhảy lên cây.

Ngô Tân nhìn bộ dạng thở hổn hển của Cửu Thiên, cười nói: “Cảm giác cũng không tệ nhỉ.”

Cửu Thiên gật đầu đáp: “Cảm giác vô cùng sảng khoái, nhưng mà quá mất sức.”

Ngô Tân nói: “Đó là do con luyện tập còn chưa đủ, nhưng đây đều là vấn đề nhỏ.

Con chưa tiếp thu được hết bản chất và tinh túy của Tiểu Phá Diệt Quyền, vậy mà khiến nó dung hợp rất tốt, thử một lần liền có thể thành công, đúng là cơ duyên.

Sau này nếu luyện tập nhiều thêm, lại dung hợp thêm các quyền pháp khác, không chừng cậu còn có thể trở thành thế hệ tông sư quyền pháp.”

Cửu Thiên cười nói: “Có lẽ vậy.”

Phía bên dưới, các Long Quy Nham Giáp khác đã chạy đến, đang lởn vởn bên dưới tán cây.

Cửu Thiên cẩn thận trốn đi, hiện tại hắn chỉ có thể giải quyết từng con Nham Giáp Long Quy, nếu đối mặt với nhiều con cùng một lúc thì có lẽ bọn Nham Giáp Long Quy kia sẽ dùng sức mạnh sấm sét khiến hắn bị trọng thương ngay tại chỗ.’

Cũng may chỉ số thông minh của bọn Nham Giáp Long Quy này không cao, đi quanh một vòng dưới tán cây, sau khi không tìm được hung thủ liền kéo con long quy gãy sừng đang giãy giụa kia rời đi.

Cửu Thiên như một chú khỉ nhanh chóng nhảy từ cây này sang cây khác.

Sau khi đi được một mét, hắn lại cắm Long Diên Hoa vào đất.

Hắn muốn dụ dỗ từng con Nham Giáp Long Quy lại đây, chỉ cần lạc đàn là hắn có thể đấu với nó.

Quả nhiên, quyết định của hắn rất chính xác, lúc này đã có một con Nham Giáp Long Quy chạy tới trước, các con long quy khác dường như không muốn bỏ long quy gãy sừng rời đi nên không có động tĩnh gì.

Xác định Nham Giáp Long Quy này chỉ có một mình, Cửu Thiên liền nhảy từ trên cây xuống.

Canh kình trên cánh tay vô cùng mạnh mẽ, Cửu Thiên lại tung cú đấm của mình ra.

Phá Diệt Băng Sơn Quyền!

...

Một ngày sau, toàn bộ Nham Giáp Long Quy đều bị Cửu Thiên giải quyết hết, xác chất thành đống bên hồ.

Có mùi của Nham Giáp Long Quy nên các thú hoang khác không dám lại gần, như vậy thì sẽ không có gì có thể quấy rầy đến việc tu hành của Cửu Thiên.

Trên người Cửu Thiên cũng có vết thương, con Nham Giáp Long Quy cuối cùng đã liều chết phản kháng khiến Cửu Thiên bị điện giật đến kinh người.

Cũng may hắn phản ứng nhanh, vội bẻ gãy sừng nó, nếu không vết thương sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.

Tay phải Cửu Thiên chảy máu, một phần má trái cháy đen, hắn từng bước tiến vào trong hồ Huyết Nguyệt.

Chút vết thương này không là gì với hắn, nhưng ngay khi chạm chân vào hồ Huyết Nguyệt, Cửu Thiên kinh ngạc kêu lên: “Sức mạnh thật dồi dào.”

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy một luồng năng lượng màu đỏ dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn qua lỗ chân lông dưới bàn chân.

Luồng sức mạnh này thong thả lạnh lẽo, nhưng những kinh mạch nó xuyên qua đều trở nên cứng cỏi, cơ thể cũng nhanh chóng mạnh lên.

Ngô Tân đứng bên bờ nhìn Cửu Thiên tiến vào trong hồ.

Lúc này Ngô Tân có vẻ hơi khẩn trương, bởi vì nếu ông ta tính không sai thì tiếp theo, Cửu Thiên sẽ phải đối mặt với một giai đoạn khó khăn nhất trong hồ Huyết Nguyệt này, nỗ lực cả đời của ông ta có thể thực hiện trên người Cửu Thiên hay không đều dựa vào lần này.

Đi sâu vào trong hồ nước, cơ thể Cửu Thiên đều bị nước hồ bao phủ.

Nín thở, nhắm hai mắt, Cửu Thiên phóng thích mọi khí trong đan điền ra ngoài.

Dựa vào khí này để tiếp dẫn sức mạnh trời đất, Cửu Thiên có thể cảm giác như đang hô hấp trên mặt đất.

Sâu trong hồ nước, năng lượng màu máu giống như nước chảy xâm nhập vào cơ thể hắn.

Cửu Thiên ôm thủ nguyên nhất, ý thức từ từ đóng lại.

Ngũ hành hợp lại thành một, tâm trí nhập vào tầm mắt, hơi thở không ngừng.

Cơ thể Cửu Thiên cũng từ từ chìm xuống, chỉ cách đáy hồ khoảng 3cm thì ngừng lại.

Đáy hồ tăm tối, chỉ có sắc đỏ trên người Cửu Thiên không ngừng tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Lúc này, năng lượng màu máu một lần nữa tràn ra, cơ thể Cửu Thiên tựa như cơn lốc xoáy, hấp thu toàn bộ năng lượng màu máu.

Luồng khí bốn màu trong đan điền anh cũng chậm rãi sinh ra màu thứ năm.

Canh kình lưu chuyển bên ngoài cơ thể không ngừng bành trướng, như thể sẽ xuất ra ngoài cơ thể bất cứ lúc nào.

Thực lực của Cửu Thiên đang tăng lên từng chút một bên trong hồ nước, mặt ngoài hồ nước trong có vẻ tĩnh lặng nhưng mạch nước phía dưới đang ngầm cuộn trào.

Ngô Tân ngồi xuống cạnh bờ, yên lặng chờ Cửu Thiên xuất quan.

Ngày đêm luân phiên biến đổi, vật chuyển sao dời.

Chờ ròng rã trong suốt một tháng trời.

Trong khoảng thời gian một tháng, xác Nham Giáp Long Quy bên cạnh hồ đã bốc lên mùi hôi.

Không còn cách nào, Ngô Tân đành phải vứt xác đi, sau đó bản thân đảm đương nhiệm vụ trông coi.

Trong vòng một tháng có tới năm con thú hoang đến gần nhưng đều bị Ngô Tân đuổi đi.

Với thực lực của Ngô Tân thì việc đối phó với đám thú hoang nhỏ đó dễ như trở bàn tay, chỉ là ông ta không thể dùng quá nhiều sức, vì như thế sẽ làm giảm tuổi thọ.\u0001.
Chương50: Chương 50

Ngày hôm nay, Ngô Tân vẫn ngồi bên hồ, hít thở hấp thụ tinh khí của đất trời.

Cửu Thiên tiến vào hồ Huyết Nguyệt lâu như vậy khiến Ngô Tân có chút lo lắng.

Nếu không phải ông ta cảm nhận được Cửu Thiên vẫn an toàn dưới đáy hồ thì Ngô Tân đã cứu Cửu Thiên lên từ lâu rồi.

Chỉ là bộ dạng hiện tại của Cửu Thiên vô cùng yên lặng, khiến Ngô Tân nghi ngờ liệu Cửu Thiên có phãi đã tu luyện sai hướng rồi hay không.

Trong lúc Ngô Tân đang nghi ngờ, hồ Huyết Nguyệt bắt đầu có thay đổi.

Màu hồ vốn dĩ là màu đỏ bắt đầu chuyển màu, sắc đỏ đậm đặc từ từ tan đi, bên cạnh hồ nước nhanh chóng trở nên trong xanh hơn.

Ngay sau đó, ở chính giữa hồ xuất hiện xoáy nước.

Ngô Tân nhạy bén cảm giác được sự biến đổi sức mạnh đất trời, tất cả đều lao về phía đáy hồ.

Đây là điềm báo xuất quan!

Ngô Tân đột ngột đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên dưới đáy hồ.

Lúc này, Cửu Thiên cũng đã tỉnh lại, vừa cử động một chút, sức mạnh trong cơ thể liền dâng trào mãnh liệt và bộc phát ra bên ngoài.

Đây tiên là canh kình mạnh mẽ hóa thành luồng khí màu trắng mịt mờ vây lấy hắn sau đó luồng khí năm màu trong đan điền hắn cũng không chịu thua kém mà lao ra ngoài cơ thể.

Hai luồng năng lượng này va vào nhau, lập tức khiến Cửu Thiên cảm giác cơ thể mình đã bị thương.

Hai năng lượng này hoàn toàn khác nhau, tựa như nước với lửa khó có thể dung hòa, trong lúc luyện thể cảnh, hai luồng năng lượng này không thể tiếp xúc với nhau, vẫn bình an vô sự.

Nhưng hiện tại hai luồng năng lượng này đều đang đến thời khắc thành hình, nguyên khí và canh kình đều muốn cướp đoạt địa vị chủ thể, thậm chí còn không màng đến cơ thể Cửu Thiên, bắt đầu tự mình chiến đấu.

Vô số âm thanh vang lên từ đáy hồ, Ngô Tân cũng nghe thấy được, ngay lập tức ông ta liền biết Cửu Thiên đã bắt đầu trải qua thời khắc mấu chốt nhất.

Ngô Tân hét to: “Bao dung vạn vật, Vô Cực Luyện Thần!"

Âm thanh giống như sấm sét cuồn cuộn, xuyên thấu qua hồ nước truyền vào tai Cửu Thiên.

Âm thanh đinh tai nhức óc khiến Cửu Thiên tỉnh ngộ, không phân tâm, lập tức vận khởi công pháp Vô Cực Luyện Thần, dưới sự khống chế mạnh mẽ của anh, từng luồng canh kình và nguyên khí giống như lốc xoáy đan chéo vào nhau.

Cỗ lốc xoáy này nhanh chóng lan rộng, Cửu Thiên không chỉ muốn tăng vận tốc của lốc xoáy mà đồng thời còn muốn ngăn ngừa việc canh kình và nguyên khí bị mất cân bằng.

Mỗi một luồng nguyên khí hấp thu vào trong lốc xoáy đều phải có sức mạnh ngang với canh kình, hai luồng năng lượng này chậm rãi thu liễm bên ngoài cơ thể và trở lại đan điền thông qua kinh mạch.

Khi cơ thể Cửu Thiên biến hóa, cả hồ nước đều bắt đầu xoay tròn.

Ngô Tân vượt qua hư không, đạp lên không khí, bay đến đỉnh lốc xoáy của hồ nước.

Cụp mắt nhìn xuống là có thể thấy rõ Cửu Thiên đang ngồi chính giữa dòng xoáy.

Lúc này, tóc Cửu Thiên tung bay mặc dù trời không có gió, xung quanh cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những luồng khí nhỏ.

Canh kình màu trắng sữa và nguyên khí năm màu đan chéo vào nhau, vô cùng đẹp mắt.

Đan điền của Cửu Thiên, bên trong kinh mạch đều xuất hiện vô vàn lốc xoáy nhỏ.

Đặc biệt là lốc xoáy bên trong đan điền, vô cùng rực rỡ và lung linh, đẹp không sao tả được.

Khi canh kình và nguyên khí cuối cùng hóa thành lốc xoáy là lúc Cửu Thiên cảm giác được cỗ lốc xoáy đã có chút mất khống chế.

Lốc xoáy khủng bố khiến đan điền của hắn lung lay như sắp vỡ, kinh mạch đều phát ra tiếng thét không chịu nổi sức nặng.

Mạnh mẽ hấp thu sức mạnh đang điên cuồng cắn nuốt nguồn năng lượng xung quanh mình giống như cá vôi nuốt bò, không chỉ có năng lượng của hồ nước màu đỏ này mà còn cả sức mạnh trời đất xung quanh.

Ngô Tân thấy đã gần xong, ông ta liền tới giúp đỡ Cửu Thiên hoàn thành bước cuối cùng này.

Phủi tay, đầu ngón tay Ngô Tân xuất ra một luồng canh khí.

Canh khí đi thẳng vào trong cơ thể Cửu Thiên từ đỉnh đầu hắn, tiến vào đan điền.

Ngay khi luồng canh khí này tiến vào trong đan điền, lốc xoáy bỗng chậm lại.

Cửu Thiên vỗn dĩ đã có chút không gánh nổi sức nặng, sắp ngã gục, nhưng lúc này đột ngột dừng lại khiến Cửu Thiên nắm bắt được thời cơ.

Chỉ một thoáng sau, Cửu Thiên tập trung sự chú ý, dồn hết sức áp chế lốc xoáy, luồng canh khí kia khi tiến vào lốc xoáy liền giống như mồi lửa lan tràn ra, mọi lốc xoáy nhanh chóng thành hình, cuối cùng đều hóa thành khí thể màu trắng bùng cháy như ngọn lửa.

Canh khí thuộc về Cửu Thiên cuối cùng cũng đã hình thành ngay trong khoảnh khắc này!

Oành!

Ngọn lửa màu trắng ngà bên trong cơ thể Cửu Thiên toát ra, nước hồ xung quanh lập tức bị đẩy ra xa 5m, để lộ ra đáy hồ.

Cửu Thiên có thể cảm nhận được cơ thể mình đang ngập tràn sức mạnh.

Mọi thứ đều trở nên rõ ràng sáng tỏ, tựa như hắn có thể nhìn thấy gió chuyển động hay hoa văn của nước.

Cảm giác hiểu rõ đất trời chỉ diễn ra trong phút chốc, ngay sau đó đều trở lại như ban đầu, Cửu Thiên dùng một chân dậm thật mạnh xuống, canh khí xông vào đáy hồ, nhảy mạnh lên.

Ngô Tân và Cửu Thiên gần như lên bờ cùng một lúc, hồ nước lúc này ầm ầm nổ vang, dòng nước bay thẳng lên phía chân trời.

Cửu Thiên nhìn canh khí bốc lên trên người, cười thành tiếng.

Ngô Tân cũng rất vui vẻ, nói: “Cửu Thiên, chúc mừng con đã thành công.”

Cửu Thiên kích động gật đầu, sau đó xoay người quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Ngô Tân.

“Đa tạ sư phụ!”

Ngô Tân đặt tay lên đầu Cửu Thiên, nhìn lên trời cao, lẩm bẩm thành tiếng.

“Kiên quyết trau dồi, tu luyện công pháp thành công.

Tâm ta rung động được ý trời, cũng không uổng phí kiếp người này!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom