• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (2 Viewers)

  • Chương 56-60

Chương56: Chương 56

Cửu Thiên nhìn thấy cô gái đã ngã xuống đất, đương nhiên là cầm lòng không được.

Cửu Thiên nghiến răng, chết tiệt, hắn không thể thấy một cô gái chết ngay trước mặt được, vậy nên Cửu Thiên bước vài bước đi tới, ôm cô gái vào trong lòng.

Canh khí của anh không thể phóng thích ra xa giống như võ giả Ngoại Cương Cảnh, phạm vi có thể bao phủ rất gần.

Cho nên, Cửu Thiên ôm lấy cô gái vô cùng chặt, trong lúc nhất thời Cửu Thiên không chú ý thấy bàn tay mình đang đặt tên mông đối phương, còn bóp rất chặt.

Một lúc sau, ngọn lửa đen dừng lại, Cửu Thiên cảm thấy mình có lẽ đã được nấu chín, bởi vì hắn nghe thấy mùi thịt nướng.

Con chó nhỏ đang bay giữa không trung rơi xuống đất, đôi cánh lửa đen sau lưng đã biến mất.

Con chó nhỏ phun ra hai vòng khói màu đen, nằm bất động trên mặt đất giống như đã chết.

Toàn bộ bảo vật trong huyệt động bị tan chảy hơn phân nửa, Cửu Thiên cảm giác mình có chút không động đậy được, vừa cử động, cơ thể liền vô cùng đau đớn.

Cô gái trừng mắt nhìn Cửu Thiên, nhưng cô ta cũng không nhúc nhích được, bởi vì đã hao tổn hết canh khí, lúc này vẫn đang trong trạng thái kiệt sức.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gió, một bóng người tiến vào như gió.

Chính là sư phụ của Cửu Thiên, Ngô Tân!

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Cửu Thiên.

Ngô Tân chấn động, vội vàng tiến lên, nói: “Cửu Thiên, con sao vậy.”

Cơ thể Cửu Thiên không động đậy được nhưng vẫn có thể nói chuyện, chậm rãi nói: “Sư phụ, con không sao, chỉ bị cháy mà thôi.

Người mau mau lấy đồ vật đi.”

Ngô Tân nghe vậy lập tức gỡ nhẫn trên tay Cửu Thiên xuống, vơ vét mọi bảo vật còn dư lại.

Có thể nhìn thấy Ngô Tân là một tay già đời trong việc vơ vét, động tác nhanh chóng thuần thục, phất tay một cái, từng mảng đồ vật đều mạnh mẽ đi vào trong nhẫn.

Sau khi vơ vét mọi thứ, Ngô Tân giơ tay xuất vào trong cơ thể Cửu Thiên một luồng canh khí.

Vốn dĩ cơ thể Cửu Thiên đang trong trạng thái khô kiệt, nhưng có canh khí chống đỡ, Cửu Thiên lập tức cảm giác đã có thể cử động lại.

Cơ thể phát ra tiếng vang giống như tách đậu, Cửu Thiên buông cô gái ra trước.

Nhìn cô gái hư kiệt sức, Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.

Đồ vật ở nơi này, ta cũng rất cần.”

Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, đi thôi.

Ta chỉ có thể dẫn dắt lão già Âm Dương Cảnh kia rời đi một lúc mà thôi.

Ông ta sẽ trở về ngay đấy.”

Cửu Thiên ừ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua con chó nhỏ, Cửu Thiên do dự một chút.

Sau đó bế con chó nhỏ lên.

“Đi thôi.”

Cửu Thiên lên tiếng nói.

Ngô Tân nắm lấy bả vai Cửu Thiên, sử dụng công pháp Thân ảnh hóa phong nhanh chóng rời đi.

Hai người vội vàng ra khỏi huyệt động, vọt vào trong núi rừng.

Vừa tiếp đất, bọn họ liền thấy luồng sáng đen trắng vọt trở về, đi thẳng vào trong huyệt động.

Hai người lập tức tăng tốc rời đi.

Trong huyệt động, lão giả lo lắng kêu to: “Huyễn Tầm, Huyễn Tầm.”

Đột nhiên, lão giả nhìn thấy bóng hình của Huyễn Tầm đang nằm trên mặt đất, vội vàng bước đến, một tay đặt lên trán Huyễn Tầm.

“May quá, may quá, chỉ bị mất sức mà thôi.”

Lão giả hiện ra vẻ mặt mừng rỡ, xuất vào một luồng canh kình trắng đen, Huyễn Tầm lập tức thở nhẹ ra: “Sư phụ ngốc, sao bây giờ người mới đến.”

Vẻ mặt lão giả đầy lúng túng nói: “Ta cũng không ngờ đối phương lại bày ra trò tạo thanh thế như vậy nhưng chỉ là làm ra vẻ mà thôi.”

Huyễn Tầm chậm rãi ngồi dậy: “Điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy người cũng không hiểu mà vẫn là cường giả Âm Dương Cảnh, thật khiến ta thấy mất mặt giùm người.”

Lão giả bị nói vậy, mặt đỏ bừng, Huyễn Tầm chỉ vào trong huyệt động rồi nói: “Bây giờ thì hay rồi, bảo vật đều bị người ta lấy đi.

Chúng ta cái gì cũng không lấy được.”

Lão giả quay đầu nhìn tổ rồng trống rỗng, thở dài một tiếng rồi nói: “Không lấy được thì không lấy được.

Huống hồ bảo vật chúng ta muốn cũng chưa chắc có ở nơi này.

Vừa rồi con có thấy nơi này có vũ khí gì không?”

Huyễn Tầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết.

Sư phụ, vũ khí của con rốt cuộc là cái gì vậy.

Hỏi suốt đường đi người cũng không chịu nói.”

Lão giả bất lực đành nói: “Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết nơi này có thần binh cường giả Đỉnh phong hiện thế.

Cụ thế là vị cường giả Đỉnh phong nào thì không ai biết.”

Huyễn Tầm nói: “Vậy tin tức đó từ đâu ra?”

Lão giả từ tốn nói: “Là Chú Long của con nói cho ta nghe.”

Huyễn Tầm lập tức kinh ngạc nói: “Không phải là Chú Long nhìn vì sao ra đó chứ.”

Lão giả gật đầu nói: “Có lẽ tám phần đúng.”

Cả người Huyễn Tầm đều cảm gíac không tốt, la to: “Sư phụ ngốc, Chú Long nhìn vì sao nói với người mà người cũng tin sao.

Người đúng là sư phụ ngốc mà.”

Lão giả sờ mũi, nói: “Có đôi khi Chú Long của con cũng đoán chuẩn.”

Huyễn Tầm bĩu môi tức giận đi ra ngoài.

Lão giả khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không đúng, sao hôm nay Huyễn Tầm lại tức giận như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

...

Chạy khoảng chừng mấy chục kilomet, Cửu Thiên khẽ thở hắt ra, ném con chó nhỏ đã hôn mê trước đó qua một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống đất.

Ngô Tân đứng bên cạnh, đưa nhẫn cho Cửu Thiên rồi nói: “Nhìn thử thu hoạch lần này đi.”

Cửu Thiên cầm lấy nhẫn bắt đầu lấy đồ vật ra, trước tiên lấy ra Băng Tâm Vẫn Thạch, hai người nhìn cục đá màu xanh băng, vẻ mặt tươi cười.

Đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy một thứ.

“Ơ, sao nơi này lại có một thanh kiếm!”

Cửu Thiên chậm rãi lấy ra một thanh kiếm đen nhánh vô cùng nặng từ trong nhẫn ra, vừa cầm trên tay, Cửu Thiên liền cảm giác canh khí toàn thân mình đều bị chặn lại.

Đây là...\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.
Chương57: Chương 57

Dùng hết toàn lực, cuối cùng Cửu Thiên cũng rút kiếm ra được.

Kiếm dài hơn 2 mét, bề ngang khoảng nửa mét.

Thân kiếm dày nặng, không có hoa văn, phía chuôi kiếm có thể thấy mơ hồ một đồ án âm dương thái cương nho nhỏ.

Đặt xuống mặt đất, thoáng chốc Cửu Thiên liền nhìn thấy mặt đất lại bị trũng xuống.

Thanh kiếm này làm từ vật liệu gì mà có thể nặng đến thế.

Ánh mắt Ngô Tân cũng bị thanh kiếm này hấp dẫn.

Duỗi tay cầm lấy, bàn tay vừa chạm vào thân kiếm, Ngô Tân liền cảm giác như chạm vào lôi điện, nhanh chóng thu tay lại.

“Huyền vũ phá khí nham!”

Ngô Tân kinh ngạc kêu lên, bắt đầu tỉ mỉ quan sát thanh kiếm này.

Bàn tay dẫn theo một luồng ánh sáng, Ngô Tân nhẹ nhàng vuốt phần chuôi kiếm, phần đồ án âm dương thái cực ở chuôi kiếm tức khắc phát sáng.

Trên thanh kiếm hiện lên tám từ to lớn.

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công!”

Cửu Thiên bị tám từ này hấp dẫn, tám từ to lớn giống như một thanh kiếm nặng đâm thẳng vào tim anh.

Nhìn tám từ này, Cửu Thiên có một cảm giác không nói rõ.

Thật kỳ diệu, huyền diệu đến khó giải thích.

“Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt.”

Ngô Tân cười to thành tiếng.

“Cửu Thiên, con thật may mắn.

Một thanh kiếm này còn hơn cả muôn vàn Băng Tâm Vẫn Thạch.”

Cửu Thiên khó hiểu nói: “Sư phụ, thanh kiếm này có gì đặc biệt? Con chỉ cảm thấy nó vô cùng nặng mà thôi.”

Ngô Tân chỉ vào thanh kiếm: “Cảm thấy nặng là đúng.

Con nhìn chuôi kiếm này xem, có cảm giác quen thuộc hay không.”

Cửu Thiên duỗi tay sờ chuôi kiếm, đúng là cảm xúc có hơi quen thuộc.

Đột nhiên, Cửu Thiên nghĩ tới gì đó, kinh ngạc hô lên: “Phong lực thạch!”

Ngô Tân cười nói: “Không sai, chính là Phong lực thạch.

Chuôi kiếm này dùng Phong lực thạch đúc ra, thân kiếm còn là Huyền vũ phá khí nham.

Hai vật liệu rất khó đúc lại được chế tạo thành một thanh kiếm hoàn mỹ.”

Ngô Tân dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mũi kiếm.

Luồng khí trong tay đột nhiên bị cắt thành từng mảnh.

“Kiếm chưa khai phong nhưng đã có năng lực phá khí mạnh mẽ như vậy.

Nếu ta đoán không sai thì thanh kiếm này có lẽ là binh khí của vị võ giả đỉnh phong nào đó.

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công”-tám từ này e chính là võ đạo cả đời của chủ nhân nó.

Cửu Thiên, câu phải dùng tâm để tìm hiểu nó, nói không chừng có thể được thứ gì đó.

Dù sao con cũng không có binh khí, không bằng sau này dùng thanh kiếm này làm binh khí mang bên mình đi.”

Cửu Thiên giật mình nói: “Thanh kiếm này nặng như thế, sao con có thể dùng được?”

Ngô Tân cười nói: “Dù sao con cũng sẽ phải tiếp thu Phong lực thạch để áp chế tu hành.

Ta bây giờ cảm thấy thanh kiếm này chắc chắn còn tốt hơn Phong lực thạch ta luyện ra, từ hôm nay trở đi, ngươi phải mang theo thanh kiếm này tu hành.

Khi nào ngươi có thể huy động thanh kiếm này một cách tự nhiên thì có lẽ áp chế tu hành của con sẽ chấm dứt.”

Cửu Thiên cảm giác trên trán đang đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn đã thử qua, trọng lượng của thanh kiếm này thật sự phi thường, Phong lực thạch do sư phụ luyện chế còn lâu mới có thể sánh bằng.

Nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy thì hắn không có lý do gì để lùi bước.

Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy con sẽ thử xem.”

Ngô Tân cười nói: “Rất tốt, nhưng trước đó con phải đưa thanh kiếm cho ta, để ta thêm Băng Tâm Vẫn Thạch vào trong chuôi kiếm.

Có thêm Băng Tâm Vẫn Thạch, hiệu quả tu luyện của thanh kiếm có thể được tăng lên.”

Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu, đưa thanh kiếm qua tay Ngô Tân.

Thanh kiếm nặng nề lại trông có vẻ khá nhẹ nhàng trong tay Ngô Tân, Cửu Thiên thầm tặc lưỡi, quả nhiên thực lực của sư phụ mạnh hơn hắn rất nhiều.

Một luyện sĩ khí lại có sức mạnh cơ thể lớn như thế, Cửu Thiên thật sự muốn xem thử khi sư phụ khôi phục trạng thái toàn thịnh sẽ có bộ dạng gì.

Sau khi giao toàn bộ Băng Tâm Vẫn Thạch cho Ngô Tân, còn để lại Văn Hỏa Đỉnh, Cửu Thiên đi tới một bên, bắt đầu cẩn thận khám phá trong đống bảo vật vơ vét được còn có thứ gì.

Không thể không nói bảo vật trong tổ rồng thật keo kiệt, ngoại trừ Băng Tâm Vẫn Thạch và thanh kiếm nặng này, những thứ khác đều là các cục đá sáng lấp lánh.

Những cục đá sáng lấp lánh này đa số đều là khoáng thạch vô dụng, cũng có một vài tinh hạch của thú hoang, thậm chí là đồng vàng.

Cửu Thiên tìm hồi lâu, nhưng không tìm được bảo vật gì nữa.

Rãnh rỗi không có việc gì làm, Cửu Thiên lại bắt lấy con chó nhỏ đang nằm liệt dưới đất.

Mặc dù con chó nhỏ không còn sức lực, nhưng vẫn trừng mắt nhìn về phía Cửu Thiên.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.
Chương58: Chương 58

Cửu Thiên nhìn con chó nhỏ, nói: “Yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu.

Nói mới nhớ, lúc trước mày còn cứu tao một lần đó.

Haha, nếu lần trước mày cũng phun lửa như thế này thì e rằng tao đã chết từ lâu rồi.

Mày nói xem rốt cuộc mày là chó hay là rồng vậy!”

Con chó nhỏ dường nhỏ nghe hiểu lời Cửu Thiên nói, trợn tròn mắt.

Đúng lúc này, bụng con chó nhỏ lại phát ra tiếng sấm rền vang.

Cửu Thiên cười thành tiếng.

“Có phải đói bụng rồi không.”

Cửu Thiên trở tay, lấy phần thịt nước từ tối qua trong nhẫn ra đưa cho con chó nhỏ.

Con chó nhỏ khịt mũi vài cái, lại nhìn sang Cửu Thiên, giống như đang xác nhận có độc hay không.

Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một con thú hoang thông minh như thế.

Cửu Thiên mỉm cười, vô cùng dứt khoác xé cho mình một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nuốt vào bụng.

Thấy như thế, con chó nhỏ mới yên tâm cắn một họng to.

Mặc dù tay chân không thể cử động nhưng miệng vẫn có thể nhai, sau khi ăn xong một miếng thịt nướng, sau đó ánh mắt của con chó nhỏ nhìn Cửu Thiên liền thay đổi, giống như dã thú vô cùng đói khát, tỏa ra ánh sáng xanh.

Không đợi Cửu Thiên nói gì nữa, con chó nhỏ bắt đầu liều mạng ăn thịt nướng.

Trong khi ăn, nó còn khôi phục lại khả năng hoạt động, hai chân nhỏ phía trước liền ôm thịt nướng bắt đầu ăn.

Cửu Thiên nhìn nó, khẽ mỉm cười.

Rất nhanh sau đó, con chó nhỏ liền ăn hét một tảng thịt nướng to.

Cửu Thiên đặt nó xuống đất, nói: “Được rồi, nếu mày có thể đi thì đi đi.

Đừng có phun lửa với tao nữa, hôm nay bị mày phun quá sức rồi.”

Con chó nhỏ nhếch miệng, dường như rất vui vẻ, bên trong miệng còn ẩn ẩn phát ra ngọn lửa đen, Cửu Thiên vội vàng nhắc nhở nó, con chó nhỏ thế nhưng lại nghe hiểu mà cúi thấp đầu.

“Đi thôi.

Làm con thú hoang mạnh mẽ thôi.

Với năng lực của mày, nói không chừng sau này còn xưng bá ở Tây Sơn đấy.”

Cửu Thiên cười nhìn con chó nhỏ rồi nói, con chó nhỏ không có ý kiến gì, mở to mắt nhìn Cửu Thiên.

Đột nhiên, con chó nhỏ cắn lên tay Cửu Thiên.

Cửu Thiên kinh ngạc kêu lên: “Lại nữa hả? Cho mày ăn mà mày còn cắn tao!”

Còn chưa dứt câu, đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy vô số hình ảnh hiện ra trong tâm trí mình.

Toàn bộ đều là về con chó nhỏ này, cách nó lớn lên trong huyệt động đen tối thế nào, cách nó sống sót dựa vào năng lượng của địa linh hoa.

Cho đến khi anh dời phiến đá đi là lấy địa linh hoa, con chó nhỏ cuối cùng cũng bước ra và đi sâu vào rừng.

Sau đó bị các loại thú hoang khác ức hiếp, phải trốn đông trốn tây, nó đi dọc theo bức tường đá nhẵn nhụi và lén bò vào trong động rồng, té ngã không biết bao nhiều lần, rồi lại bò lên vô số lần.

Cuộc sống trong động rồng cũng khá yên ổn, Lục Dực Liệt Thiên Long kia dường như không thể trở về, mỗi ngày nó đều cắn nuốt tinh hạch của thú hoang để sinh tồn, cũng bởi vì ăn nhiều tinh hạch như vậy nên dần dần nó mới có năng lực phun lửa.

Con chó này thế mà lại dùng cách này khiến Cửu Thiên nhìn được cả cuộc đời của nó, Cửu Thiên cũng không biết thú hoang còn có năng lực này.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy cảnh con chó nhỏ rời khỏi huyệt động thì bị các thú hoang khác khi dễ, không biết vì sao Cửu Thiên lại có chút xúc động.

Mỗi một con thú hoang nhìn thấy con chó nhỏ đều chỉ đùa giỡn chứ không giết chết, khiến nó thương tích đầy mình, sau đó lại thả đi, rồi lại tiếp tục trêu đùa.

Con chó nhỏ dường như có thể cảm nhận được tình cảm của Cửu Thiên, nước mắt to như hạt đậu từ trong khoé mắt con chó nhỏ rơi ra rớt mặt đất.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh con chó nhỏ ăn hết thịt, trong nháy mắt, dường như đây là chuyện tốt đẹp nhất trong những ngày qua của nó.

Cửu Thiên không ngờ tất cả những gì nó muốn chỉ là một miếng thịt nướng mà thôi.

Con chó nhỏ từ từ nhả miệng ra, Cửu Thiên không để ý tới chỗ mình bị thương.

Chỉ quay đầu nhìn con chó nhỏ: “Thì ra mày cũng là kẻ đáng thương.”

Con chó nhỏ chắc chắn không biết ba từ kẻ đáng thương là nghĩa gì, nhưng nó vẫn kịch liệt gật đầu.

Cửu Thiên sờ đầu nó rồi nói: “Thôi vậy, một lần coi như ngẫu nhiên gặp được, nhưng hai lần xem như duyên phận.

Mày với tao coi như cũng có duyên, tao sẽ nuôi mày như vật cưng.

Đi theo tao, không chắc có thể cho mày sống tốt, nhưng mỗi ngày đều sẽ có thịt nướng ăn.”

Con chó nhỏ vẫn kịch liệt gật đầu, như thể nó chỉ có một động tác như vậy.

Cửu Thiên cười nhìn nó, lại lấy ra một miếng thịt nướng khác, lúc này cả hắn và con chó nhỏ cùng nhau ăn.

Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này, đọng lại trong hình ảnh này.

Đối với Cửu Thiên bây giờ thì hắn chỉ là quyết định nhận một con thú hoang nhỏ làm vật cưng vậy.

Nhưng đối với con chó nhỏ thì giây phút này chính là vĩnh hằng.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.
Chương59: Chương 59

Nửa tháng sau, bên trong rừng rậm, hai người một chó, ba bóng hình chậm rãi đi về phía trước.

Ngô Tân đã luyện chế Băng Tâm Vẫn Thạch vào trong chuôi kiếm, chuôi kiếm vốn dĩ là màu đen nhánh không thể nhìn thấy bát quái âm dương, nhưng lúc này đã biến thành màu xanh băng.

Có khoảng mấy chục cân Băng Tâm Vẫn Thạch, đến cuối cùng chỉ có thể dùng một chút lên chuôi kiếm, tiêu hao nhiều như vậy khiến Cửu Thiên vô cùng tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền cảm nhận được tác dụng của Băng Tâm Vẫn Thạch.

Bây giờ không còn cảm thấy tiếc nuối nữa mà thay vào đó cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.

Năng lượng trong thiên địa đều không ngừng bị Băng Tâm Vẫn Thạch hấp thu vào, chuyển hóa, sau đó tinh luyện thành một luồng năng lượng tinh khiết đi vào trong cơ thể hắn.

Cho dù là võ giả tu luyện canh kình hay là luyện khí sĩ tu luyện nguyên khí thì đó đều là quá trình hấp thụ thiên địa chi lực.

Canh khí của Cửu Thiên cũng không ngoại lệ, chỉ là tốc độ tu luyện của bản thân hắn có hơi chậm hơn.

Dựa theo cách nói của sư phụ thì canh khí của hắn là do hai năng lượng kết hợp lại, cho nên lượng nguyên khí thiên địa cần cũng phải gấp đôi.

Với tốc độ tu luyện của bản thân hắn thì rất khó để có thể tu luyện canh khí thành hình một cách nhanh chóng, chỉ có thể dùng Băng Tâm Vẫn Thạch hỗ trợ để giúp tốc độ tu luyện của Cửu Thiên tăng nhanh hơn.

Chẳng trách sư phụ lại một mực muốn tìm ra Băng Tâm Vẫn Thạch, chỉ có một chút này nhưng lại khiến hành trình tìm kiếm mấy tháng nay trở nên giá trị.

Cửu Thiên cõng thanh kiếm nặng nề trên lưng, đi một bước dừng một bước.

Trọng lượng khủng khiếp gần như đè nặng khiến hắn không thể đứng thẳng eo, con chó nhỏ đứng đứng thẳng bên cạnh hắn còn đi nhanh hơn, không đúng, con chó nhỏ này còn nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên, dường như đang cười nhạo Cửu Thiên đi chậm như thế.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

2.

Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

3.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

4.

Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

=====================================

Mồ hôi trên người rơi xuống như mưa, mỗi bước đi, Cửu Thiên đều có thể dẫm dấu chân thật sâu xuống mặt đất.

Ánh mắt của Ngô Tân vẫn luôn dừng trên con chó nhỏ, cười hỏi: “Cửu Thiên, con làm sao để nó đi theo con vậy.

Con chó này, không đúng, con rồng này trông không tầm thường đâu.”

Cửu Thiên chậm rãi chuyển động, nói: “Rồng? Nó thật sự là rồng à? Sao trông thế nào cũng giống chó vậy.”

Ngô Tân nói: “Rất đơn giản, nó là hỗn huyết.

Trên người nó có huyết mạch rồng cũng có cả huyết mạch chó.”

Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Sư phụ, người nói rồng và chó còn có một chân.

Cơ thể bọn nó khác biệt như vậy, làm sao có thể!”

Cửu Thiên tưởng tượng hình ảnh rồng và chó ở bên nhau, không nhịn được bật cười.

Ngô Tân khinh thường liếc mắt nhìn Cửu Thiên, nói: “Rất kỳ quái sao? Con chưa nhìn thấy long quy huyết mạch Long tộc sao? Rồng và rùa đều có một chân, huống chi là chó.”

Cửu Thiên đột nhiên ngẩn ra, con chó con dường như nhìn thấy Cửu Thiên đang nói về mình, liền kích động vẫy vẫy hai cái chân trước nhỏ nhắn của mình.

“Cửu Thiên, con còn chưa nói cho ta biết con làm thế nào để nó đi theo con.”

Ngô Tân vô cùng tò mò, Cửu Thiên trả lời: “Một miếng thịt nướng là được.”

Lần này đến lượt Ngô Tân kinh ngạc, trên mặt ông ta đều là vẻ khó tin, nói: “Chỉ một miếng thịt nướng sao?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai, chỉ một miếng thịt nướng.”

Ngô Tân lắc đầu: “Ai da, những luyện khí sĩ chuyên môn thuần dưỡng thú hoang nghe được, chỉ sợ đều xấu hổ tới mức tự sát.

Thật là một con rồng tốt, con định đặt tên cho nó là gì.”

Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Thấy nó đen như vậy, kêu nó là Tiểu Hắc đi.”

Ngô Tân nhíu mày nói: “Con thật sự đặt tên cho một con cự long sau này có thể sẽ cao hơn trăm mét tên Tiểu Hắc sao?”

Cửu Thiên nói: “Ai biết được sau này nó sẽ biến thành dạng gì, không phải bây giờ nó vừa nhỏ lại vừa đen sao?”

Nói xong, Cửu Thiên dừng bước lại, kêu hai tiếng với con chó nhỏ.

“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại đây.”

Con chó nhỏ nghe vậy thật sự chạy tới, nhảy thẳng lên đỉnh đầu Cửu Thiên.

Ngô Tân cảm thấy không biết phải nói gì, xua tay nói: “Thôi, thôi.

Kẻ muốn cho người muốn nhận, tùy các con.

Cửu Thiên, sau này nếu con gặp được luyện khí sĩ chăn nuôi thú hoang, con cần phải học tập tên đó một chút kỹ xảo nuôi dưỡng rồng con.

Các loại thú hoang huyết mạch không thuần này, sau này là chó hay là rồng chủ yếu dựa vào cách nuôi.

Ăn cái gì, thuần phục thế nào đều vô cùng quan trọng.”

Cửu Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Vâng, con hiểu rồi.”

Ngô Tân im lặng một lúc, chợt nói: “Tuy ta không nuôi yêu thú.

Nhưng ta có thể dạy nó những thứ khác.

Không phải con nói nó biết phun lửa sao?”

Hai mắt Cửu Thiên sáng lên: “Thật không sư phụ, người muốn dạy nó cái gì?”

Ngô Tân cười nói: “Con cứ chờ xem là được.”

…..\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.
Chương60: Chương 60

Vài canh giờ sau, bầu trời đầy sao.

Tiểu Hắc đứng bên cạnh Văn Hỏa Đỉnh.

Dưới sự bức bách của Ngô Tân, Tiểu Hắc khổ sở phun ngọn lửa đen nướng chín thịt dã thú vừa thu được và một số dược liệu.

Cửu Thiên ngồi dưới đất, đẩy thanh kiểm nặng nề ra, cười khổ nói: “Sư phụ, đây là thứ người muốn dạy nó sao? Để Tiểu Hắc học nướng thịt à?”

Ngô Tân cười nói: “Như thế nào, đây cũng là tay nghề.

Con cần phải tiết kiệm từng phút từng giây để tu hành, những việc vặt như nướng thịt hay săn thú cứ để Tiểu Hắc làm đi.

Ta thấy nó rất linh tính, học được cách nướng thịt là điều không thành vấn đề gì.

Tiểu Hắc, lửa lớn quá!”

Ngô Tân ấn tay xuống về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thấy động tác như vậy của Ngô Tân thì thật sự thu lửa lại.

Cửu Thiên thấy vậy không còn gì để nói, cúi đầu tập trung mọi lực chú ý vào thanh kiếm nặng trước mặt.

Từ ngày đầu tiên nhận được trọng kiếm vô phong này, Cửu Thiên đã cẩn thận cân nhắc về tám từ trên thân kiếm.

Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa có thành tích gì, nhưng Cửu Thiên vẫn cảm thấy bản thân đã nhìn ra được chút gì đó.

Ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt Cửu Thiên chậm rãi quét qua lại trên tám từ này.

Hôm nay dường như có gì đó khác biệt, nhìn nhìn, trong đầu Cửu Thiên chợt ‘nhìn thấy’ một đạo trọng kiếm bổ qua.

Một kiếm này đơn giản không phô trương, nhưng một cú chém đơn giản như vậy lại khiến cho Cửu Thiên có cảm giác như đang xé toạc bầu trời.

Một kiếm này khi chém xuống, không gì có thể chặn lại được, không gì mà nó không thể phá.

Toàn thân chấn động, Cửu Thiên thu hòi tâm trí ra khỏi thanh kiếm.

Lúc này, Cửu Thiên mới cảm giác được toàn thân mình đều là mồ hôi lạnh.

Ngô Tân thấy Cửu Thiên đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi: “Đã ngộ ra cái gì?”

Cửu Thiên nói: “Kiếm pháp nhất chiêu chính là một chiêu.”

Ngô Tân cười nói: “Có thể ngộ ra một chiêu đã rất tốt.

Cứ tìm hiểu thật tốt, nói không chừng sau này một chiêu này có thể trở thành đòn sát thủ của con.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Con cũng có cảm giác như vậy.

Một chiêu mạnh mẽ, khí thế thật đáng sợ.”

Ánh mắt lại rơi vào tám từ trên thân kiếm, Cửu Thiên bỗng cảm giác được cách viết của ký tự thứ nhất vì sao lại cho hắn có cảm giác một nhát kiếm như vậy trong đầu.

Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn ra, cách viết của ký tự này ẩn chứa thần vận của chiêu vừa rồi trong đầu.

Cửu Thiên cười khẽ nói: “Thì ra là thế, nguyên chủ của thanh kiếm này thật sự là thiên tài, thế nhưng lại dùng phương pháp này để bảo toàn võ kỹ.”

Tìm được phương thức, Cửu Thiên vô cùng vui vẻ, việc này có thể dùng để tham khảo, sau này hắn biết cách tu luyện như thế nào.

Chỉ cần anh có thể múa may chuyển động trọng kiếm này...

Lúc này, Tiểu Hắc cũng đã nướng xong thịt nướng.

Ngô Tân lấy thịt nướng ra, mặc dù có phần bị thiêu cháy nhưng những chỗ khác vẫn có thể ăn.

Trước tiên xé một miếng to cho Tiểu Hắc, phần còn lại chia cho Ngô Tân và Cửu Thiên.

Tiểu Hắc hạnh phúc ăn phần thịt nướng của mình, đôi mắt to nheo lại.

Ngô Tân quay đầu thấy bộ dạng như vậy của Tiểu Hắc liền cười nói: “Cửu Thiên, con nói thử xem sau này nó có thể sẽ càng thêm ra sức nướng thịt nữa không.”

Cửu Thiên nói: “Nhìn tướng ăn của nó, thì nhất là như vậy.”

Cửu Thiên đứng lên, lại cõng đại kiếm sau lưng, nói: “Nghĩ ngơi xong, tiếp tục tu luyện.

Ít nhất phải huy động thanh kiếm này một cách tự nhiên trước niên tế năm nay, con còn muốn thi học viên võ đạo nữa.”

Ngô Tân đứng bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, con đúng là nên đi đến học viện võ đạo, hơn nữa tốt nhất là nên vào Nhất Nguyên viện trong học viện võ đạo.”

Cửu Thiên hỏi: “Vì sao?’

Ngô Tân cười nói: “Bởi vì nếu ta nhớ không lầm thì công pháp tốt nhất tiếp theo để ngươi tu luyện chính là công pháp khí võ song tu, đây chính là nhất nguyên đạo quyết trong Nhất Nguyên viện.”

Cửu Thiên khẽ mỉm cười nói: “Phải không? Vậy thì con tiếp tục phải nỗ lực vì Nhất Nguyên Đạo Quyết.”

Cửu Thiên dựng thẳng sống lưng, cười lớn, Tiểu Hắc bên cạnh cũng ngứa mặt lên trời rú lên.\b\b\b\b\b\b\b\b.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom