• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (5 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương31: Chương 31

Làn gió ban mai thổi qua, thật sảng khoái tinh thần.

Cửu Thiên từ trong phòng của mình bước ra, nhìn khu vườn đầy hoa cỏ, hắn khẽ mỉm cười, lại một ngày có phong cảnh đẹp.

Thì ra Cửu Thiên tưởng mình sẽ không quen với cái sân sau khi cải tạo, nhưng lúc này nhìn thấy, suy nghĩ của mình là dư thừa.

Không thể không nói, cái khu sân được mở rộng và cải tạo, nhìn trông quả thật đẹp hơn nhiều.

Đồ dùng trong nhà tốt khiến hắn ngay cả ngủ cũng cảm thấy rất thoải mái.

Con người suy cho cùng là động vật biết hưởng thụ, chỉ là không muốn để thưởng thụ mài mòn ý chí chiến đấu.

Cất bước đi tới Tàng Thư Các Lâu, trước khi ra ngoài, Cửu Thiên phải kiểm tra một chút, bản thân thật sự tiến vào Luyện Thể cấp bảy chưa.

Dù sao Mặc Thạch mới là thứ đánh chính xác nhất để đo cho võ giả dưới Nội Canh Cảnh.

Trên đường đi, con cháu của Nhà họ Cửu nhìn thấy Cửu Thiên đều khẽ chào hỏi, đãi ngộ như này Cửu Thiên trước kia là không thể tưởng tượng được, mà bây giờ hắn đã quen.

Đến bên ngoài Tàng Thư Các Lâu, lúc này xung quanh không có ai, vừa hay thích hợp cho hắn kiểm tra.

Vững bước, Cửu Thiên hít sâu một hơi, đấm mạnh một quyền vào Mặc Thạch.

Băng Sơn Quyền.

Đột nhiên, đường văn vứt vỡ trên Mặc Thạch hiện ra, một dòng chữ lớn màu vàng kim sáng lên.

Luyện Thể cấp bảy, cao cấp.

Cửu Thiên nở nụ cười, dựa theo tốc độ tu luyện này, kiểm tra của học viện võ đạo ngày mai, hắn tuyệt đối không thành vấn đề.

Khi Cửu Thiên đang vui mừng, đằng sau có giọng nói vang lên.

“Cửu Thiên, sớm như vậy đã tới Tàng Thư Các Lâu thỉnh giáo Tầm lão, đúng là cố gắng.”

Giọng nói từ xa tới gần, Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy ba và ông nội của hắn từ từ đi tới.

Trên mặt của hai người nở nụ cười, Cửu Thiên cung kính nói: “Ông nội, ba.”

Cửu Hạo Nhiên mỉm cười: “Giữa ông cháu chúng ta không cần câu nệ, như thế nào, dạo này tốc độ tu luyện...”

Lời nói phía sau, Cửu Hạo Nhiên bỗng không nói nữa.

Bởi vì ông ta và Cửu Phong đã nhìn thấy Mặc Thạch ở đằng sau Cửu Thiên.

Một dòng chữ lớn đập vào tầm mắt của bọn họ, Cửu Phong buột miệng nói: “Con Luyện Thể cấp bảy rồi sao?”

Cửu Hạo Nhiên cười ha hả, xem ra vấn đề của ông ta là dư thừa, tốc độ tu luyện của Cửu Thiên không cần bất cứ ai nghi ngờ.

Cửu Thiên còn có thể nói gì, chỉ có thể khẽ đáp: “May mắn đột phá ạ.”

Cửu Phong cười nói: “Tu luyện không có may mắn.

Một tháng lại tăng một trọng, tốc độ tu luyện của con thật sự là nghịch thiên.

Nhớ ba năm đó tầm tuổi của con, tăng lên một cấp là tốn...!Haizz, không nhắc cũng được.”

Đang nói thì cửa của Tàng Thư Các Lâu bỗng mở ra, Tầm lão đứng ở cửa mỉm cười nhìn Cửu Thiên.

“Cửu Phong, giao đồ cho nó.”

Cửu Hạo Nhiên cười rồi nói.

Cửu Phong khẽ gật đầu từ trong ngực móc ra ba chiếc lọ nhỏ, đi tới đưa cho Cửu Thiên, nói: “Đây là Tôi Thể Tán, đồ tốt tăng cường tu luyện.

Vốn hôm qua ba còn có thể mua một Hư Hỏa Quả, có nó tốc độ tu luyện của con ít nhất có thể tăng lên 20%, nhưng đáng tiếc không có mua được, chỉ có thể để lần sau.

Cửu Thiên, cầm đi, cố gắng sử dụng, cố gắng sớm ngày luyện ra canh kình.”

Cửu Thiên nhìn Tôi Thể Tán, hắn há to miệng.

Thì ra ba mua những thứ này đều là để cho hắn, vì vậy ba thậm chí không tiếc đắc tội với một “Luyện Khí Sĩ”.

Cửu Thiên không biết nên nói gì, cầm Tôi Thể Tán, hắn dở khóc dở cười.

Những thứ này là hắn cầm đi bán, bây giờ lại xoay lại về tay hắn, đây gọi là chuyện gì.

Có điều những suy nghĩ này trong lòng hắn không thể nói ra, chỉ đành cúi người nói: “Cảm ơn ba.”

Cửu Phong nhìn sắc mặt của Cửu Thiên, hơi cảm thấy không đúng.

Quay đầu, Cửu Phong và Cửu Hạo Nhiên nhìn nhau, hai người giống như khẳng định cái gì đó.

Cửu Phong bỗng trịnh trọng nói: “Cửu Thiên, hôm qua ba nhìn thấy một người đeo mặt nạ sắt, con quen không.”

Trái tim của Cửu Thiên thắt lại, vội nói: “Không quen.”

Cửu Phong khẽ mỉm cười, nói: “Không quen à, vậy thì thôi.

Nếu con quen thì tốt, dù sao ngài mặt nạ sắt có thể là một Luyện Khí Sĩ, nếu có thể kết bạn với một Luyện Khí Sĩ, vậy thật là vinh hạnh của Nhà họ Cửu chúng ta.

Được rồi, Cửu Thiên, con tiếp tục tu luyện đi, đừng cứ chạy ra ngoài suốt, có thời gian thì tới sân tập võ của gia tộc, cho những tiểu bối không cố gắng kia nhìn thấy, tu luyện nên là như nào!”

Cửu Thiên gật đầu đáp, rảo bước rời đi.\u0004\u0004\u0004\u0004.
Chương32: Chương 32

Thấy Cửu Thiên đi ra, Cửu Hạo Nhiên nói: “Không chạy được, nó chắc chắn quen biết.”

Cửu Phong nói: “Tiểu tử này, quen một Luyện Khí Sĩ vậy mà không lộ tí tình báo nào, giấu khá kỹ.”

Cửu Hạo Nhiên nói: “Nói không chừng, thiên phú tu luyện của nó cũng là được ngài mặt nạ sắt kia khai thác ra, nếu thật sự như vậy, ngài mặt nạ sắt thật sự là ân nhân của Nhà họ Cửu chúng ta.”

Cửu Phong nói: “Ba nói xem nó liệu có khi nào đã bái ngài mặt nạ sắt làm sư phụ rồi không?”

Cửu Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Không dễ nói, nói không được, nói không được.”

Tầm lão luôn nghe cuộc nói chuyện của hai người, cuối cùng tổng kết lại: “Hai người nên làm gì thì đi làm đó đi, Cửu Thiên có cơ duyên của mình, kệ hắn đi.

Cái gì mà về sân tập võ tu luyện, không linh tinh.”

Tầm lão nói xong thì đóng cửa lớn của Tàng Thư Các Lâu lại, Cửu Phong cười ngại ngùng, sau đó cùng với Cửu Hạo Nhiên từ từ rời đi.

...

Cửu Thiên ra khỏi cửa lớn của Nhà họ Cửu, đi tới tiệm nhỏ của Ngô Tân.

Cửu Thiên tay cầm ba lọ Tôi Thể Tán, cười khổ không thôi.

Bỏ đi, tự mình luyện, tự mình dùng vậy.

Hắn ngửa đầu uống hết ba lọ, cơ thể mới xuất hiện một chút ngứa ngáy.

Quả nhiên, chênh lệch giữa đồ mình luyện và đồ sư phụ luyện quá lớn, ba lọ như vậy vào bụng, hiệu quả tạo ra rất nhỏ.

Đương nhiên, cái này chỉ hạn chế đối với hắn, dù sao một tháng nay, hắn đã sắp sinh ra kháng tính đối với Tôi Thể Tán rồi.

Đi tới cửa của tiệm nhỏ, đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy tiệm nhỏ của sư phụ hôm nay lại có khách.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã ngồi ở trong tiệm, mắt đan phượng, lông mày có nét, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp.

Bà ta khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh đen, cơ thể lung linh vô cùng, phong tư trác tuyệt.

Bên tay trái để một chiếc sáo trúc, xanh mướt phát sáng.

Tay phải đeo lắc tay có chuông, toàn thân màu tím vàng.

Ngô Tân uống rượu, xoay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, sau đó thu hồi ánh mắt nói với người phụ nữ trung niên: “Tố Thu, bà về đi.

Ta đã ẩn thế, đâu có dính bụi trần nữa.”

Người phụ nữ bị tên Tố Thu nhíu mày, nói: “Rút lui không phải là vì xuất hiện lại hay sao? Bệnh của ông, ta có thể chữa.”

Ngô Tân từ từ nói: “Cơ thể chẳng qua là một xác.

Xác có thể cứu, tâm bệnh ai trị?”

Tố Thu thở dài một tiếng, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì coi như ta chưa từng tới.”

Ngô Tân nói: “Bà vốn chưa từng tới.”

Tố Thu cất bước đi ra ngoài, có điều khi bà ta đi tới trước mặt Cửu Thiên thì lại dừng bước, đánh giá Cửu Thiên vài lần, Tố Thu quay đầu nhìn Ngô Tân nói: “Đây là đệ tử của ông sao?”

Ngô Tân khẽ gật đầu, coi như trả lời.

Tố Thu khẽ mỉm cười, nói: “Ta còn thật sự nghĩ rằng ông sẽ mang một thân bản lĩnh xuống mộ.

Ngươi không xuất sơn, không sao cả, đệ tử của ngươi sớm muộn cũng sẽ xuất sơn.”

Tố Thu nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc để vào trong tay Cửu Thiên, nói: “Cầm nó, môn đồ của cố nhân.”

Tố Thu nói xong thì xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng không có âm thanh, rất nhanh biến mất ở cuối con đường.

Cửu Thiên nhìn lệnh bài bằng ngọc trong tay, không hiểu gì cả.

Trên lệnh bài bằng ngọc chỉ có một chữ ‘đạo’, khí tức xuất trần ập tới.

Ngô Tân nhìn tấm lệnh bài bằng ngọc trong tay Cửu Thiên, ánh mắt dường như có chút ngẩn ngơ, nhưng sau đó Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, cất đi.

Con về sau sẽ dùng tới.”

Cửu Thiên nghe vậy thì cất lệnh bài bằng ngọc đi, Ngô Tân để vò rượu xuống, nhìn tiệm nhỏ cũ kỹ này rồi nói: “Đáng tiếc, nơi này cũng bị phát hiện rồi, không thể tiếp tục ở lại nữa.”

Cửu Thiên sững người, nói: “Sư phụ, có ý gì vậy, người phải đi rồi sao?”

Ngô Tân nói: “Chuyển nhà mà thôi.

Tiệm không thể mở nữa.

Chỉ có thể ở trong rừng.

Cửu Thiên, con giúp ta thu dọn tất cả đồ đạc, chúng ta tới Tây Sơn.

Vừa hay, tu luyện bước thứ hai của con cũng cần một nơi yên tĩnh.”

Cửu Thiên nói: “Tu luyện bước thứ hai? Sư phụ, người định dạy con cái gì? Luyện thuốc khác sao?”

Ngô Tân lắc đầu nói: “Không chỉ là luyện thuốc, ta nghĩ cũng nên truyền cho con một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng của Luyện Khí Sĩ rồi.

Bắt đầu từ hôm nay, con theo ta lên núi học tập, có thể mấy tháng không thể xuống núi.

Con giúp ta chuyển đồ xong thì về nhà nói một tiếng, sau đó mua một ít dược liệu đồ ăn, rồi lên núi.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Ngô Tân nhìn Cửu Thiên nói: “Ta đầu tiên phải nói cho con, tu luyện của lần này có khả năng sẽ lấy mạng của con.

Con chắc chắn chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Ánh mắt của Cửu Thiên mang theo nồng nhiệt, nói: “Ví dụ con không chết, vậy con có thể tăng tới mức độ nào?”

Ngô Tân nói: “Con sẽ ở trong thời gian ngắn nhất luyện ra canh kình và nguyên khí.”

Cửu Thiên mỉm cười rồi nói: “Là như vậy sao? Vậy con đã chuẩn bị mười mấy năm rồi.”\u0001.
Chương33: Chương 33

3 ngày sau, sâu trong rừng Tây Sơn.

Trước vách núi có thác nước dựng đứng, cao ba nghìn trượng.

Cửu Thiên đứng ở dưới thác nước, dưới chân chỉ có một tảng đá trơn.

Thân trên để trần, Cửu Thiên đứng ở trên tảng đá, dốc hết sức lực không để mình rơi xuống.

Dòng nước bên dưới đã trở nên nóng bỏng, dưới đáy dòng nước có ngọn lửa màu tím rất nhỏ.

Chính ngọn lửa màu tím như vậy đã khiến tất cả nước chảy ra đều vô cùng nóng bỏng.

Nước của con thác xung kích vào người hắn một cách vô tình, Cửu Thiên cố gắng điều chỉnh cơ thể của mình, đồng thời điều động khí lưu trong cơ thể.

Ngưng thần, nín thở.

Từ từ dùng khí lưu trong cơ thể của mình bao trùm ở quanh tay chân, hình thành một làn gió, nâng cơ thể của hắn lên.

Đây chính là phương thức chiến đấu của Luyện Khí Sĩ, một sợi nguyên khí có thể hóa thành thiên địa ngũ hành, chỉ cần biết tận dụng nó thì có thể làm được những điều khó tin.

Nhưng bây giờ, Cửu Thiên ngay cả ngưng gió cơ bản nhất cũng không làm được.

Khí lưu dưới chân bỗng tản đi, Cửu Thiên vừa đứng không vững, rơi vào trong nước.

Dòng nước nóng bỏng lập tức khiến Cửu Thiên phát ra âm thanh đau đớn.

Làn da bỗng chốc đỏ rực một mảng.

Cửu Thiên vội vàng bò lại lên tảng đá, nếu như nước bên dưới chỉ là nước sôi bình thường cũng thôi.

Nhưng dòng nước được ngọn lửa Tử Tâm đó thiêu đốt, lại mang theo độ nóng bỏng hơn nước sôi bình thường.

Dường như bỏng tới mức không chỉ làn da và bắp thịt của hắn, còn có xương cốt và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể.

Cửu Thiên cắn răng kiên trì, tu luyện mới vừa bắt đầu.

Cách đó không xa, Ngô Tân đang gia cố cho phòng của mình, những cái cây ở trong tay ông ta nhanh chóng hóa thành bàn ghế.

Ngô Tân căn bản không nhìn bên phía Cửu Thiên, giống như Cửu Thiên cho dù bỏng chết, cũng không liên quan tới ông ta.

Hơn nữa, chút tu luyện này tính là gì chứ, chẳng qua là món khai vị mà thôi.

Cửu Thiên cứ như vậy đọ sức với thác nước cả một ngày.

Tới buổi tối, cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

Bởi vì hắn còn phải nhân lúc đêm khuya, luyện cho mình Thanh Nguyên Tán chữa trị vết bỏng cho mình.

Cách luyện chế Thanh Nguyên Tán, ngày đầu tiên Ngô Tân tới đây đã dạy cho hắn.

Lúc đó Cửu Thiên chỉ cho rằng là luyện thuốc tu luyện bình thường, ai có thể ngờ cái này là để trị thương cho mình chứ.

Tu luyện cường độ cao cả một ngày sẽ khiến cơ thể ít nhiều có chút tổn hại, đặc biệt là bây giờ vừa mới bắt đầu, Cửu Thiên gần như đỏ rực cả người.

Hắn nhịn đau luyện thuốc, luyện không được ngày mai sẽ càng đau hơn.

Cửu Thiên nắm chắc thời gian luyện thuốc.

Thanh Nguyên Tán chết tiệt này không có phương thức luyện chế cố định, cần phải hiểu về các loại dược vật và tinh luyện dược liệu.

Thật ra một loại dược liệu không chỉ có một loại dược tính.

Dù sao thiên sinh vạn vật đều mang ngũ hành.

Cái mà Cửu Thiên phải làm chính là phá vỡ ngũ hành của dược liệu, tìm được một phần mà mình muốn, tổ hợp tinh luyện.

Chỉ cần xử lý triệt để, tinh luyện dược liệu đủ tốt, những dược liệu bình thường trong tay cũng có thể luyện ra Thanh Nguyên Tán rất tốt.

Nhưng đối với hắn – người mới học mà nói, quả thật là nhiệm vụ khó khăn.

Dược liệu phức tạp như này, Ngô Tân bảo hắn tùy ý mua.

Có thể nhận biết hết không đã không dễ rồi, càng đừng nói thuộc tính cục thể của loại dược liệu như nào thì làm sao tinh luyện.

Tất cả tự mình mài mò, Ngô Tân thỉnh thoảng tới xem thử, cho chút ý kiến.

Buổi tối đầu tiên, bận bịu tới nửa đêm, Cửu Thiên mới làm ra một chút Thanh Nguyên Tán có màu sắc rất tệ.

Sau khi sử dụng, chỉ khiến cơn đau của mình dịu đi một chút, sáng ngày hôm sau, Cửu Thiên lại phải tiếp tục đi đọ sức với thác nước.

Ngô Tân thì ngày nào cũng cây dược liệu đó, cũng không biết đang luyện gì, mấy ngày liên tiếp như vậy, Ngô Tân rõ ràng rất mệt mỏi.

5 ngày sau, cả người của Cửu Thiên đã chằng chịt vết thương, làn da của cơ thể gần như không có chỗ nào hoàn chỉnh, đây còn là kết quả mà hắn tu luyện Liệt Hỏa Kim Thân.

Ít nhất Liệt Hỏa Kim Thân có thể giúp hắn ngăn chặn một chút nhiệt lượng.

Nếu đổi thành võ giả khác, lúc này sợ rằng đã trọng thương nằm trên giường rồi.

Đêm khuya, sau khi đi xuống khỏi tảng đá, Cửu Thiên gần như là lảo đảo quay về phòng.

Tay sắp không giơ lên được, nhưng vẫn cố chống đỡ tiếp tục luyện chế Thanh Nguyên Tán.

Thời gian mấy ngày này, Cửu Thiên đã thử nghiệm hiệu quả của Thanh Nguyên Tán sau khi tinh luyện các loại dược liệu.

Bây giờ cuối cùng cũng để hắn mò ra một chút môn đạo.

Mài thuốc, tinh lọc, dung hợp, thành hình.

Tuy động tác chậm, nhưng Cửu Thiên vẫn trong một canh giờ làm ra một lọ nhỏ Thanh Nguyên Tán.

Trong thời gian đó, có mấy lần Cửu Thiên suýt nữa ngất đi, nhưng hắn vẫn làm ra.

Một lọ Thanh Nguyên Tán vào bụng, Cửu Thiên có thể nhìn thấy cơ thể của mình bắt đầu khôi phục nhanh chóng, cơn đau giảm bớt.

Một cảm giác thoải mái tản mạn toàn thân.

Thở phào một hơi, Thanh Nguyên Tán tối nay nhìn trông là làm tốt nhất, hiệu quả rõ ràng, lần sau tiếp tục làm như vậy.

Cảm thấy cơ thể khôi phục ổn rồi, Cửu Thiên lấy một viên đan dược từ trong chiếc nhẫn ra.

Hư Hỏa Đan, hắn đã nhịn rất nhiều ngày không nhớ nó.

Tu luyện cường độ cao trong khoảng thời gian này đã tiêu hao hết dược lực còn sót trong cơ thể của hắn.

Cơ thể trống rỗng nghiêm trọng, vừa hay là thời cơ tốt nhất sử dụng Hư Hỏa Đan.\u0002\u0002.
Chương34: Chương 34

Cửu Thiên hít sâu một hơi, ăn Hư Hỏa Đan.

Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy cả người mình giống như lửa đốt bốc lên khói mù.

Dược lực cuồn cuộn giống như hồng lưu càn quét xương cốt kinh mạch của hắn, Cửu Thiên điều chỉnh tiết tấu hô hấp, dẫn dắt dược lực xâm nhập tứ chi bách cốt.

Dần dần, Cửu Thiên lặng đi trong trạng thái như vậy, vết thương trên người từng chút từng chút kết vẩy, lành lại, cuối cùng giống như lột da lộ ra làn da khỏe mạnh hồng hào.

Không biết từ khi nào, Ngô Tân cũng đứng ở cửa phòng của Cửu Thiên, nhìn thấy trạng thái của Cửu Thiên, Ngô Tân hài lòng gật đầu.

Sau đó giúp Cửu Thiên đóng cửa phòng lại.

Thời gian một đêm, Cửu Thiên đã vượt qua quá trình hấp thụ dược lực.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt của Cửu Thiên.

Từ từ mở mắt, Cửu Thiên hơi cử động, bèn nghe thấy tiếng xoạt xoạt.

Nhìn kỹ lại, bản thân giống như rắn lột một lớp da.

Lấy những thứ buồn nôn này ra, Cửu Thiên hoạt động cơ thể, lập tức cảm nhận được cả người tràn đầy lực lượng.

Đánh nhẹ một quyền thì có luồng nhiệt ập tới.

Một quyền của Cửu Thiên đánh vào ván cửa.

Ván cửa bằng gỗ bị một quyền đấm xuyên, sau đó cả tấm gỗ vậy mà bốc ra khói nóng bỏng, tấm gỗ bị đánh tan có một khoảng đen.

Cửu Thiên mỉm cười nhìn nắm đấm của mình, trạng thái như này là biểu hiện rõ ràng của Liệt Hỏa Kim Thân đã luyện tới tiểu thành.

Rảo bước chạy ra ngoài, Cửu Thiên lại đi xuống dưới thác nước, tay chân sinh ra gió, Cửu Thiên cảm thấy khí của mình cũng tăng lên không ít.

Người nhẹ như yến, đứng ở trên tảng đá, tuyệt đối sẽ không trơn ngã.

Dòng nước đánh vào cơ thể, lần này Cửu Thiên bất động như núi.

Cửu Thiên cười lớn tiếng, cả người lấp lánh ánh sáng đỏ, Liệt Hỏa Kim Thân tỏa ra, dòng nước trượt qua.

Tiếng cười đâm thẳng lên thương khung, văng khắp núi rừng.

Mấy ngày tiếp theo thì Cửu Thiên trải qua thoải mái hơn không ít.

Tuy thỉnh thoảng vẫn sẽ bị dòng nước làm ngã, nhưng dòng nước nóng bỏng kia đã không thể làm gì được hắn nữa, đau đớn vẫn có, nhưng không có gì to tác.

Đáng tiếc, những ngày như vậy không duy trì được mấy ngày, Ngô Tân nhìn thấy loại tu luyện này đối với Cửu Thiên đã không có tính khiêu chiến, lập tức thay đổi cách tu luyện khác.

Phần đỉnh thác nước, Ngô Tân để một sợi lửa tím vào.

Lần này, tất cả nước từ trên vách núi vút xuống đều trở thành nước sôi nóng bỏng.

Không những như vậy, Ngô Tân còn lấy ra thứ mà những ngày nay ông ta chuẩn bị, một viên đá không quy tắc được Cửu Thiên treo ở trên cổ.

Bỗng chốc Cửu Thiên cảm thấy cơ thể của mình giống như nặng nghìn cân, nhấc cánh tay cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Ngô Tân mỉm cười giải thích: “Đây gọi là phong lực thạch, là một thứ đặc biệt được Thượng Cốc truyền lại.

Luyện Khí Sĩ bình thường sẽ không luyện chế, cần khâu chế tác rất phức tạp, hiệu quả duy nhất chính là áp chế người đeo nó.

Thời xưa, Luyện Khí Sĩ chính là dựa vào phong lực thạch để giam cầm tội phạm.

Đương nhiên, loại phong lực thạch đó càng khủng bố hơn, đủ thể khiến một võ giả có tu vi cao không thể cử động, đau đớn vô cùng, cái ngươi mang chỉ có thể tính là loại hơi nhỏ.”

Cửu Thiên nghe mà khóe mắt giật giật, lực áp chế lớn như vậy, vậy mà chỉ có thể tính là lợi hơi nhỏ.

Cửu Thiên đứng ở đó, nửa ngày chỉ di chuyển một bước nhỏ.

Ngô Tân nhìn hắn nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của con là đeo thứ này từ bên dưới thác nước trèo lên trên đỉnh.

Mặc kệ con dùng cách gì, leo được lên đỉnh, giai đoạn tu luyện này sẽ kết thúc.”

Cửu Thiên há to miệng, quả nhiên loại tu luyện này là muốn chết người.

Ngô Tân vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Đương nhiên, ta sẽ để lại một quyển sách luyện thuốc cho con, bên trong có cách giải trừ phong lực thạch.

Nếu con có thể tìm được, hơn nữa thành công, vậy cũng coi như con vượt qua giai đoạn này.

Ta nói rồi, bất kỳ cách gì, chỉ cần con có thể trèo lên đỉnh thác nước.”

Cửu Thiên nhìn Ngô Tân, ngay cả gật đầu cũng không làm được.

Ngô Tân không nói nhiều nữa, chắp tay rời đi.

Cửu Thiên đứng tại chỗ, một lần đứng là cả một ngày.

5 ngày sau, Cửu Thiên miễn cưỡng có thể bước đi, chỉ là tốc độ đi vô cùng chậm, không bằng đứa trẻ vừa mới học đi.

10 ngày sau, Cửu Thiên cuối cùng cũng có thể tự mình ăn cơm, vừa ăn, vừa đỏ mắt nhìn chằm chằm sách thuốc dày.

15 ngày sau, Cửu Thiên ở dưới thác nước ngã vào trong nước, suýt nữa bị sặc chết.

20 ngày sau, Cửu Thiên chịu dòng nước nóng đáng sợ, bắt đầu leo lên mặt đá, có điều chỉ leo được ba trượng thì Cửu Thiên lại rơi xuống.

25 ngày sau, Cửu Thiên cuối cùng cũng có thể quen với việc chuyển hóa khí trong cơ thể mình thành lực lượng của gió, không chỉ là quanh tay chân, còn có thể bao trùm cả người.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến cơ thể của hắn.

Đồng thời, bắp thịt toàn thân của hắn cũng trở nên vô cùng rắn chắc, chỉ một ngón tay, Cửu Thiên có thể đào một cái lỗ sâu trên nham thạch.

Một tháng sau, Cửu Thiên ngồi ở phần đáy thác nước, cả người mang theo ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dòng nước trút xuống nơi cách đỉnh đầu của hắn một tấc thì tự chia ra, đây là khí trong cơ thể của hắn tỏa ra khắp người.

Hô hấp bình ổn, Cửu Thiên mỗi lần nạp khí đều sẽ mang theo luồng nhiệt.

Dần dần, cơ thể của Cửu Thiên bắt đầu xuất hiện sự thay đổi nhỏ, xanh gân giật giật, giống như nhảy múa, bắp thịt thu lại, nhanh chóng tăng cường.

Đột nhiên, Cửu Thiên mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập tính quang.

Cửu Thiên xoay tay, đấm một quyền xuống dưới dòng nước phía dưới, khí lưu toàn thân hóa thành ngọn lửa, ngay lập tức dòng nước bị bốc hơi hết.

Ngô Tân đứng ở bên bờ nhìn, khẽ mỉm cười nói: “Cửu Thiên, con tiến vào Luyện Thể cấp tám rồi.”

Cửu Thiên vung nắm đấm, nói: “Lần này khiến ta xem thử ta có thể trèo được bao nhiêu.”

Cửu Thiên nói xong thì từ dưới thác nước, nhảy vọt lên, bình ổn mà kiên định lèo lên mặt đá.

Giống như võ đạo của hắn.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.
Chương35: Chương 35

Thời gian dần trôi đi, nháy mắt đã qua hai tháng.

Mùa đông tuyết rơi, chim bay về phương Nam.

Rừng Tây Sơn, ý xuân dạt dào.

Một thanh niên đi lại ở trong rừng, trên quần áo thêu chữ Cửu.

“Cậu Cửu Thiên, cậu Cửu Thiên!”

Nam tử vừa đi vừa gọi.

Đây là bên trên nói với hắn ta cách tìm Cửu Thiên, nhưng hắn ta đã gọi suốt chặng đường, âm thanh không ngừng vang vọng trong rừng rậm, nhưng không có nhận được lời đáp trả nào.

Sờ cổ họng, giọng của nam tử thanh niên hét cũng sắp khàn rồi.

Nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là một thị vệ nhỏ bé của Nhà họ Cửu, nhiệm vụ mà gia tộc giao cho hắn ta, hắn ta buộc phải hoàn thành.

Tiếp tục gọi, đột nhiên lùm cây bên cạnh có âm thanh vang lên, nam tử vui mừng nói: “Là cậu Cửu Thiên sao?”

Vừa dứt lời thì một con sói mắt xanh nhảy ra.

Thân sói cao bằng một con người, cả thân đen xì, đôi mắt mang theo ánh sáng xanh.

Nam tử bị dọa giật mình, xoay tay rút trường kiếm ở bên hông.

Sức chiến đấu của một con sói mắt xanh trưởng thành có thể tương đương với võ giả Luyện Thể cấp sáu, mà hắn ta chẳng qua chỉ là Luyện Thể cấp bốn mà thôi, lần này phiền phức lớn rồi.

Sói mắt xanh nhìn chằm chằm thanh niên, từ từ bắt đầu di chuyển quanh.

Trán của nam tử đổ mồ hôi lạnh, tiếng gọi của hắn ta không gọi được Cậu Cửu Thiên, lại gọi sói tới, thật là bi kịch.

Sói mắt xanh bỗng bắt đầu xông tới, nhào về phía nam tử, mở cái miệng to đỏ lòm ra.

Nam tử xoay tay chém một kiếm, nhưng thế kiếm chưa nổi lên, thân kiếm đã bị sói mắt xanh cắn chặt.

Sau đó dùng sức hất, trường kiếm buột khỏi tay bay ra.

Nam tử vội lùi lại mấy bước, không có kiếm, hắn ta đối phó với sói mắt xanh càng thêm tốn sức.

Sói mắt xanh gầm một tiếng với hắn ta, sau đó lại nhào tới.

Trong lòng nam tử thở khẽ một tiếng, mạng của mình xong rồi.

Vào lúc này, trong rừng một đạo kình phong truyền tới, sói mắt xanh lập tức ở trên không bị đánh bay ra đất.

Nam tử sững người, nhìn kỹ, chỉ thấy một cành cây nhắm chuẩn đâm vào đầu của sói mắt xanh.

Hít một ngụm khí lạnh, như này cần phải có lực lượng lớn cỡ nào mới có thể làm được.

Là vị tiền bối nào ra tay cứu hắn ta?

Khi nam tử thanh niên đang kinh hãi, một bóng người chầm chậm từ trong rừng đi ra.

Gương mặt thanh tú, cơ bắp khỏe khoắn, vết thương khắp người, trên cổ đeo một viên đá nhỏ, chính là Cửu Thiên.

“Cậu Cửu Thiên, người là cậu Cửu Thiên sao?”

Nam tử kích động gọi.

Cửu Thiên cười nói: “Là tôi, anh là người của Nhà họ Cửu.

Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?”

Nam tử nhanh chóng nói: “Cửu Thiên nói, người quên rồi, hôm nay là ngày các đại gia tộc săn bắn ở Tây Sơn.

Gia chủ bọn họ đều ở chân núi đợi người.

Bảo người mau qua đó.”

Cửu Thiên há miệng, hắn thật sự quên mất chuyện này.

Dạo gần đây luyện công luyện quá điên cuồng, quên hết chính sự luôn.

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Vậy được, chúng ta bây giờ đi thôi.”

Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi xuống núi.

Nam tử đi đằng sau Cửu Thiên, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, lại nhìn con sói mắt xanh chết ở một bên, trong lòng thầm nghĩ.

Lần này, Cậu Cửu Thiên sợ rằng sẽ cho tất cả mọi người một bất ngờ!

Không đúng, có lẽ kinh sợ mới đúng!

...

Ở chân núi, đài cao được dựng lên.

Thời điểm này mỗi năm, các đại gia tộc của Long Cửu đều sẽ dựng đài cao ở đây, đi săn tỉ võ.

Nhiều năm nay, bởi vì Tây Sơn thú hoang tràn lan, gây hại cho thành trì.

Cho nên các võ giả thế gia đều phải điều người đi vào núi săn giết thú hoang, để giữ bình an.

Nhưng bây giờ, thú hoang của Tây Sơn gần như biến mất hết, những con còn lại, nhiều nhất cũng chỉ là một những dã thú mà thôi, ví dụ như sói mắt xanh.

Vì vậy, các gia tộc dần dần đều giao truyền thống đi săn cho thế hệ trẻ.

Đồng thời thiết kế thêm mục tỉ võ, dùng để giải quyết phân tranh của các gia tộc.

Truyền thống này đã duy trì mấy chục năm, thành phố Long Cửu từ mười đại gia tộc quần hùng tranh bá trở thành sự phân long hổ phân tranh giữa hai nhà Cửu – Mục.

Mà năm nay lại khác, bởi vì năm nay có thêm một Tĩnh Như, cho nên Nhà họ Tĩnh cũng có tư cách tranh bá.

Dưới đài cao, người của các gia tộc ngồi theo thứ tự.

Đây là thịnh hội duy nhất được tổ chức trong năm nay của thành phố Long Cửu, tất cả gia tộc có tiền, hoặc có danh tiếng đều tụ tập lại, nói cười vui vẻ.

Ngồi ở bên cùng là ba nhà Cửu – Mục – Tĩnh, xếp theo chữ nhất, cách nhau 10m.

Sắc mặt của Cửu Hạo Nhiên lão gia tử có chút không tốt lắm, nhà họ Mục, gia chủ Mục Hải lại nở nụ cười khẽ, Tĩnh gia chủ Tĩnh Nham cũng rất tự tin.

“Cửu lão quỷ, thế hệ trẻ của gia tộc các ông là thật sự không được rồi.

Cửu Minh đi tới học viện ba tháng, vậy mà không tăng được một cấp, thật là khiến người ta thất vọng.”

Mục Hải đang lúc đắc ý, không quên buông lời mỉa mai Cửu Hạo Nhiên.

Nguyên nhân không có gì khác, chính là Mục Kiếm Đình của nhà bọn họ sắp luyện ra canh kình, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi.

Mà Cửu Minh của Nhà họ Cửu, lại vẫn là Luyện Thể cấp tám.

Không có quá nhiều thay đổi so với ba tháng trước.

Cửu Hạo Nhiên bình tĩnh nói: “Mục Kiếm Đình của nhà các ông đã vào học viện võ đạo một năm rồi, cũng chưa luyện ra canh kình.

Như nhau cả thôi.”

Mục Hải cười nói: “Cửu lão quỷ, ông đây là tự lừa mình dối người sao? Ngươi biết rõ, Kiếm Đình rất nhanh sẽ luyện ra.

Lẽ nào mắt nhìn của ông cũng thoái hóa tới mức độ này rồi.”

Cửu Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa.

Mục Hải nhìn thấy Cửu Hạo Nhiên chịu thiệt thì cười càng vui hơn..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom