• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (4 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương11: Chương 11

Ngoại thành Long Cửu, Tây Sơn.

Tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả ngón núi và những nhánh cây.

Từng âm thanh trầm đục vọng lại từ sâu trong núi, liên tục không ngừng nghỉ.

Trước một tảng đá lớn, Cửu Thiên mình trần, tay tung quyền nhanh như chớp, đấm cho tảng đá lõm vào một hố sâu.

Mu bàn tay hắn đã chảy đầy máu tươi, đọng thành một vũng đỏ sẫm trên mặt đất.

Cả cánh tay vửa đỏ vừa sưng, lúc đầu còn cảm thấy đau, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tê dại, Cửu Thiên gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay nữa.

Nhưng hắn vẫn cố chấp tu luyện theo chỉ dẫn của Băng Sơn quyền.

Bên cạnh là một đống Liệt Diễm thảo cùng với quần áo, công cụ và vài món thực phẩm đã đông cứng thành băng.

Cửu Thiên đã ở đây tu luyện suốt mấy tiếng, Băng Sơn quyết này dễ luyện hơn những gì hắn tưởng nhiều, ngoại trừ cảm giác đau đớn khi dùng tay trần đấm vào đá thì hắn đã dần dần nằm rõ các chiêu thức cũng như cách phát lực rồi.

Cuối cùng, sau khi xài hết sức lực trong người, Cửu Thiên mới chịu dừng lại.

Hai cánh tay gần như không cử động nổi nữa, Cửu Thiên có cảm giác cánh tay mình như bị gãy vậy, hình như hắn còn nghe thấy cả tiếng xương cốt đứt lìa răng rắc nữa cơ.

Hắn dùng miệng cắn một gốc Liệt Diễm thảo, sau khi nhai hai ba cái thì nuốt thẳng vào bụng.

Chỉ lát sau, Cửu Thiên cảm thấy cơ thể của mình đỏ bừng hết cả lên, hệt như bị lửa đốt vậy.

Đây là bằng chứng cho thấy dược hiệu bắt đầu có tác dụng, Cửu Thiên cảm giác được sức lực trong người đang khôi phục một cách nhanh chóng.

Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ, ăn Liệt Diễm thảo chỉ là một cách chữa thương chung chung.

Muốn luyện Băng Sơn quyền, không chỉ cần thuốc uống, mà còn cần cả thuốc bôi ngoài da.

Cảm nhận được cánh tay của mình có thể cử động, Cửu Thiên lập tức lấy ra công cụ được chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó mài phần rễ màu trắng của Liệt Diễm thảo thành bột, rồi bôi lên cánh tay của mình.

Khoảnh khắc thuốc bột tiếp xúc với vết thương trên tay, Cửu Thiên tức khắc cảm nhận được cảm giác đau xót truyền dọc theo cánh tay lên não.

Cơn đau đớn kịch liệt khiến cả người Cửu Thiên run lên không nhừng, nỗi đau này giống hệt như thò cả cánh tay vào đống lửa đang bốc cháy vậy.

Cửu Thiên nghiến chặt răng, không ngừng tự nhủ với lòng rằng hắn có thể làm được, hắn có đủ kiên nhẫn mà.

Hắn nhẹ nhàng thoa đều thuốc bột từng chút một, tận mắt nhìn thấy cánh tay của mình dần khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Không thể phủ nhận một điều rằng hiệu quả của Liệt Diễm thảo màu trắng này thật sự tốt đến kinh ngạc, quả nhiên có thể tăng tốc độ tu luyện lên.

Cơn đau truyền tới khiến Cửu Thiên không kiềm được khát vọng muốn rống giận phát tiết, thế là hắn gắng gượng đứng dậy, bắt đầu tu luyện tiếp.

Nhưng lần thứ hai nắm đấm của hắn nện trúng tảng đá, một cảm giác đau thấu tâm can khác hẳn lúc nãy đột ngột ập tới.

Hai cơn đau chồng chéo lên nhau khiến hắn suýt chút nữa ngất xỉu.

Cửu Thiên tức giận hét lớn một tiếng, phép lịch sự được nuôi dạy suốt mười mấy năm lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.

Vừa mắng, Cửu Thiên vừa tiếp tục tu luyện.

Bởi vì đây là khoảng thời gian tốt nhất để luyện Băng Sơn quyền.

Dựa theo những gì được ghi lại trong sách, nếu nhân lúc này chuyên tâm tu luyện, dược hiệu sẽ thẩm thấu vào cơ thể hắn tốt hơn.

Kỳ thật thứ gọi là cách thức tu luyện Băng Sơn quyền, chính là đầu tiên phải phá hủy toàn bộ cánh tay của mình, sau đó thông qua việc thoa và uống thuốc điều chế từ Liệt Diễm thảo, cánh tay sẽ được cải tạo lại, cuối cùng trở thành cánh tay và nắm đấm sắt có thể một quyền đập vỡ núi đá.

Tuy Cửu Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng quá trình luyện Băng Sơn quyền sẽ vô cùng đau khổ, nhưng hắn không ngờ nó lại thống khổ tới cỡ này.

Nhưng chuyện hắn đã quyết định làm, vậy sẽ không đổi ý.

Vì tiết kiệm thời gian tu luyện, hắn thậm chí còn mang đủ đồ ăn, công cụ và quần áo tới, định tạm thời ở lại Tây Sơn mười đến hai mươi ngày, tới khi nào luyện thành công Băng Sơn quyền mới thôi.

Tiếng mắng chửi tiếp tục vang vọng khắp núi rừng, Cửu Thiên một khi bắt đầu là luyện suốt mấy tiếng.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà le lói rọi xuống, trên không trung lại bắt đầu đổ mưa tuyết nhỏ.

Luyện tới khi không còn nhấc nổi cánh tay nữa, lúc này Cửu Thiên mới dừng lại.

Rừng núi ban đêm cô liêu lạnh lẽo, Cửu Thiên dùng chân thu gom một số cành khô, lại dùng chân quắp lấy đá đánh lửa, tự mình châm lửa đốt lửa trại.

Sau khi nướng chín đồ ăn lạnh như băng, Cửu Thiên lặng lặng ngồi trong một hang động ăn bữa tối.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại chọn nơi này làm nơi tu luyện, bởi vì ở đây có một hang động có thể cho hắn làm chỗ nghỉ ngơi

Tới nửa đêm, Cửu Thiên cảm giác tay có thể cử động, thế là lại bôi cho mình ít thuốc bột, rồi mang theo cảm giác đau rát, lưng dựa vào vách đá, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm tháng tu luyện vô cùng gian khổ, Cửu Thiên nhìn màn tuyết trắng bên ngoài, trằn trọc mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Hơn hai mươi ngày kế tiếp, Cửu Thiên đắm chìm trong trạng thái tu luyện.

Trong hơn hai mươi ngày này, Cửu Thiên dã quen với việc mỗi ngày đều luyện tập tới khi cánh tay be bét máu, cũng quen với nỗi đau khủng khiếp lúc tiếp tục luyện tập sau khi bôi xong thuốc bột.

Từ mỗi lần bôi thuốc xong đều chẳng thể chìm vào giấc ngủ cho tới hiện tại, sau khi thoa thuốc xong là có thể nhắm mắt ngủ ngay, Cửu Thiên cảm thấy bản thân hình như ngày càng lợi hại.

Cộng thêm hơn hai mươi ngày tập luyện liên tục với cường độ cao, Cửu Thiên có cảm giác cơ thể của mình đã có một bước tiến lớn, hắn cảm nhận được sức mạnh trong người mỗi ngày một tăng lên.

Quyền pháp như bay, Cửu Thiên biến đổi đủ loại đấu pháp chà đạp tảng đá trước mặt.

Tảng đá vốn nguyên vẹn không chút sứt mẻ giờ đã tràn ngập vết nứt nẻ.

Bỗng, Cửu Thiên thoáng dừng động tác trong tay, sau đó phát lực từ phần hông, tung cú đấm xé gió cực mạnh vào thẳng tảng đấm.

Một tiếng ầm vang lên, tảng đá cao lớn trước mặt tức khắc bị đấm bay ra ngoài, vỡ thành hai nửa giữa không trung.

Cửu Thiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay đỏ bừng của mình, xem ra bản thân đã luyện thành rồi.\b\b\b\b\b\b\b\b.
Chương12: Chương 12

Băng Sơn quyền bề ngoài là một võ kỹ, chiêu thức rườm rà, nhưng qua nửa tháng tu luyện, Cửu Thiên dần hiểu ra, kỳ thật Băng Sơn quyền chỉ có một chiêu thôi, một chiêu có thể đẩy sức mạnh lên mức tối đa trong chớp nhoáng sau đó phóng ra ngoài.

Sở dĩ phân thành nhiều chiêu thức như vậy là để hắn có thể thích nghi với cách tung cú đấm bùng nổ này theo những cách khác nhau, vào những thời điểm khác nhau và từ những góc độ khác nhau.

Sau một thời gian dài chiêm nghiệm, Cửu Thiên đã tìm ra phương pháp chính xác, một đấm vừa nãy chính là bằng chứng chân thực nhất.

Không uổng công hắn chịu khổ chịu cực suốt mấy ngày, Cửu Thiên nhặt hòn đá về, cẩn thận quan sát tỉ mỉ, xem ra hiệu quả vẫn còn hơi kém.

Trong sách nói rằng, với cảnh giới tiểu thành, hẳn là phải một quyền đập vỡ vụn tảng đá mới đúng.

Nhưng cú đấm của hắn lại chẻ đôi tảng đá ra hai nửa, nên chắc là chưa đạt tiêu chuẩn.

Nhưng hắn vẫn rất bất ngờ, võ kỹ nhân cấp cao cấp thế này, bình thường đều để người luyện được canh kình tu luyện mới thành, một luyện thể cấp năm như hắn, có thể tung ra một quyền có hiệu quả lớn tới vậy, kỳ thật đã được xem như có chút thành tựu rồi.

Cau mày, Cửu Thiên xoay người tìm tảng đá khác.

Mấy ngày này, hắn đã đánh vỡ rất nhiều tảng đá, nhưng trước mắt tất cả đều bị hư hại sau một thời gian dài luyện tập, trên bề mặt vốn đã xuất hiện rất nhiều nứt, không tiếp tục dùng được nữa.

Nhưng hắn mới tập chưa đến một ngày thôi.

Hắn bước tới trước một vách đá, ở đây có rất nhiều đá vụn, trước giờ Cửu Thiên vẫn đều tìm tảng đá thích hợp cho mình luyện tập ở chỗ này.

Tìm tới tìm lui, Cửu Thiên phát hiện mấy tảng đá cao hơn đầu người hình như không còn nữa, đều bị hắn đánh hư rồi thì phải.

Tảng đá ở đây nếu không phải vô cùng lớn, không dời đi nổi, thì chính là cực kỳ nhỏ, chỉ có thể mang về ném chơi.

Lượn một vòng, cuối cùng Cửu Thiên cũng tìm được một khối khiến mình hài lòng ở sát vách đá.

Lúc vươn tay chuẩn bị khiêng về, Cửu Thiên phát hiện tảng đá kia lớn hơn hắn tưởng, sau khi dùng hết sức bình sinh nâng lên, nguyên tảng đá bị hắn lôi ra ngoài.

Khoảnh khắc tảng đá vừa được lôi ra, Cửu Thiên nhìn thấy ẩn phía sau là một hang động đen thui.

Trong lòng Cửu Thiên có hơi chấn động, đặt tảng đá sang một bên trước, sau đó tiến vào trong.

Hang động hình như rất sâu, càng vào sâu bên trong, cảm giác càng thêm rộng rãi.

Không biết ánh sáng rọi vào từ đâu mà trong động lúc sáng lúc tối, như có gió thổi qua ngọn đuốc vậy.

Đúng lúc này, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy một gốc thực vật tỏa ánh hào quang chói mắt, cả cây phủ một màu bạc lấp lánh, lá cây thon dài tựa cành liễu, tỏa ra xung quanh, chính giữa là một hóa hoa nho nhỏ màu trắng.

Địa linh hoa!

Cửu Thiên biết gốc thực vật này, đây chính là linh dược Địa Linh Hoa.

Trong lòng mừng như điên, Cửu Thiên vội vàng bước nhanh về phía trước.

Sau khi quan sát Địa Linh Hoa ở khoảng cách gần, Cửu Thiên càng thêm chắc chắn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là linh dược.

Dược liệu chia thành chín cấp, từ cấp bốn đổ lên sẽ được gọi là linh dược, mà đặc điểm quan trọng nhất của linh dược là có linh tính, khi người hay động vật tới gần, nó sẽ phản ứng lại.

Cửu Thiên vừa mới bước tới bên cạnh Địa Linh Hoa, cả cây Địa Linh Hoa lập tức co tụ lại, lá cây bao chặt hoa vào trong.

Trên mặt Cửu Thiên hiện lên vẻ kích động, giá trị của một gốc linh dược có thể nói không hề nhỏ, quan trọng nhất là linh dược vô cùng có ích với võ giả.

Ví dụ như Địa Linh Hoa trước mặt đây, theo những gì được ghi chép trong sách thì sau khi ăn vào, có thể tăng năng lực khôi phục của cơ thể võ giả.

Cho dù trong số các linh dược thì cấp độ của Địa Linh Hoa cũng tương đối cao, nói là dược liệu cấp sáu cũng không quá đáng.

Ở các buổi đấu giá, giá cả của loại dược liệu này thật sự không thấp hơn một viên đan dược là bao.

Hôm nay thật sự gặp may rồi, thế mà lại nhìn thấy nó ở một nơi như vầy.

Cửu Thiên thận trọng tiến lên, kéo lá Địa Linh Hoa ra, hái bông hoa xuống.

Ngay khi anh hái đóa hoa xuống, lá Địa Linh Hoa tức tốc giang rộng.

Cửu Thiên không nhổ tận gốc, với những thiên tài địa bảo giống thế này, lấy được lợi rồi thì thôi, hủy hoại chúng chính là điều cấm kỵ, không chỉ bất kính với trời mà còn sẽ bị thế nhân coi khinh.

Để lại gốc rễ, không chừng qua thêm mười, hai mươi năm nữa, một gốc Địa Linh Hoa mới sẽ ra đời.

Cửu Thiên ngồi xếp bằng xuống đất, Cửu Thiên một ngụm nuốt trọn đóa hoa vào bụng.

Với dược liệu quý báu cỡ này, anh không bỏ được bán đi, vẫn là tự mình dùng thì hơn.

Sau khi đóa hoa chui xuống bụng, Cửu Thiên cảm thấy trong bụng như dâng lên một cỗ sức mạnh lạnh như băng, sau đó tuôn tràn khắp xương cốt tứ chi của hắn như nước lũ.

Cả người run rẩy không ngừng, Cửu Thiên vẫn xem nhẹ dược hiệu ẩn chứa trong linh dược rồi, sức mạnh cuồng bạo rửa trôi cơ thể hắn, Cửu Thiên có cảm giác ngoài da cũng bắt đầu chảy đầy máu tươi.

Cửu Thiên nghiến răng, có vẻ hắn hơi bất cẩn rồi.

Hắn cho rằng tất cả dược liệu đều có thể dùng như đan dược, rất dễ tiêu hóa.

Nhưng lại không nghĩ tới chuyện, nếu có thể tiêu hóa dễ dàng giống đan dược, vậy còn cần luyện khí sĩ để làm gì.

Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên đã rơi vào tình trạng nguy cấp, nếu hắn không tiêu hóa nổi cỗ sức mạnh cuồng bạo này, kết cục chờ đợi hắn chính là bị dược hiệu nhồi cho nổ banh xác mà chết.

Bỗng, Cửu Thiên cảm giác trước mặt như có một cỗ sóng nhiệt thổi tới.

Cổ sóng nhiệt rõ ràng không phải gió tự nhiên, trái lại càng giống như có người đứng phía trước thổi vào mặt hắn vậy.

Cả người Cửu Thiên căng chặt nhưng không thể đứng dậy nổi.

Bởi vì chỉ cần hắn hơi nhúc nhích dù chỉ một chút, dược hiệu trong người sẽ càng thêm cuồng bạo.

Sau ót Cửu Thiên đọng đầy mồ hôi, trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, hắn nhìn thấy bóng dáng của một con quái vật xuất hiện trước mặt.

Chết tiệt, đừng nói là đụng phải thú hoang đó nhé.

Lòng bàn tay Cửu Thiên cũng bắt đầu chảy đầy mồ hơi, rốt cuộc hắn cũng biết hang động này dùng để làm gì.

Thì ra tảng đá mà hắn vừa kéo ra ban nãy chính là cửa nhà người ta.

Ở đây có một con thú hoang, thế mà lại không ai hay biết.

Chẳng phải hàng năm các gia tộc lớn trong thành phố Long Cửu đều sẽ phái võ giả tới đây càn quét sao?

Sao lại không có ai phát hiện ra nơi này!

Bóng dáng thú hoang ngày càng tiến lại gần, xem chừng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện ngay thôi.

Trong lòng Cửu Thiên lo lắng vô cùng, sức mạnh cuồng bạo trong người cũng càng thêm mãnh liệt.

Chẳng lẽ hôm nay hắn sẽ phải táng thân ở đây sao?

Hắn không cam tâm!\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.
Chương13: Chương 13

Cửu Thiên ngừng thở, bây giờ hắn chỉ mong con thú hoang này bị mù, nhìn không thấy hắn.

Bỗng, một con quái vật đi từ phía sâu trong hang động ra, khoảnh khắc nhìn thấy quái vật, Cửu Thiên cứng đờ cả người.

Nhưng không phải vì con quái vật quá đáng sợ nên chấn động, mà là kinh ngạc trước vẻ đáng yêu của con quái vật này.

Một con chó nhỏ trông có vẻ bị tật lững thững bò ra, hai chân trước của nó vừa ngắn vừa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh ánh sao.

Cửu Thiên sửng sờ vài giây, loại động vật thoạt trông hiền lành này có nhìn kiểu gì cũng không giống thú hoang.

Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, Cửu Thiên bắt đầu tập trung tiêu hóa cho xong dược hiệu của Địa Linh Hoa trong người.

Con chó nhỏ chầm chậm bò về phía trước, lá Địa Linh Hoa như gặp lại người quen cũ, khẽ đung đưa thân hình mảnh mai chào đón nó.

Chút tia sáng le lói hòa vào trong người con chó nhỏ, con chó nhỏ phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Nhưng chỉ một lát sau tia sáng đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này con chó nhỏ mới phát hiện đóa hoa trên gốc địa linh hoa đã mất tăm mất tích, nhất thời con chó nhỏ có chút tức giận, nhe răng nhếch miệng với Cửu Thiên, lộ ra răng nanh vẫm chưa mọc hết.

Con chó nhỏ vọt về phía trước bằng hai chi sau, cơ thể đứng thẳng giống hệt nhân loại, sau đó há mồm cắn cổ tay Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhìn con chó nhỏ cắn mình nhưng lại không dám làm gì.

Máu tươi tuôn trào, Cửu Thiên lo lắng khôn cùng.

Chết tiệt, nếu tiêu tùng dưới miệng của một con thú hoang mạnh mẽ thì thôi đi, nhưng nếu chết vì vết cắn của một con chó nhỏ, vậy không còn mặt mũi gặp quỷ nữa là.

Đúng lúc này, sức mạnh vốn bạo động trong người Cửu Thiên bất chợt trở nên yên tính, sau đó dần chảy ra ngoài theo dòng máu tươi tuôn ra từ cổ tay anh.

Trên người con chó nhỏ tỏa ánh hào quang, hình như nó đáng hấp thu dược hiệu chảy ra từ hắn.

Chỉ lát sau chú chó nhỏ đã ăn no, nó thả miệng ra, rồi nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên một trận, rồi nhanh chóng bỏ chạy vào nơi sâu trong hang động.

Cửu Thiên cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Chẳng hiểu sao hắn lại bị một con chó nhỏ uy hiếp đến tính mạng, sau đó cũng chính con chó nhỏ này lại giải quyết giúp hắn một khó khăn không hề nhỏ.

Sức mạnh dư thừa trong người đã bị con chó nhỏ hút mất, dược hiệu còn sót lại không đủ tạo thành mối uy hiếp với Cửu Thiên.

Cửu Thiên lặng lặng ngồi yên tại đó, chờ cơ thể từ từ hấp thu xong dược hiệu còn sót lại.

Hô hấp dần trở nên vững vàng, Cửu Thiên nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nhập định trong võ đạo, hòa quang vốn phát ra từ Địa Linh Hoa lúc này cũng đã xuất hiện trên người hắn.

Lần nhập định này kéo dài suốt một ngày một đêm.

Lần thứ hai Cửu Thiên mở mắt ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn.

Hắn khẽ cử động cơ thể, cả người phát ra tiếng ầm ầm như tiếng đậu nổ.

Cửu Thiên nhúc nhích cánh tay, rồi hét lớn một tiếng, tung một đấm về phía vách tường.

Băng Sơn quyền!

Một âm thanh trầm đục vang lên trong hang động, vách tường trước mắt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, ngay sau đó, vô số đá vụn bắn lên tung tóe, một hố sâu xuất hiện.

Cửu Thiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra Băng Sơn quyền của mình đã có chút thành tựu rồi.

Hơn nữa hình như thực lực của hắn cũng có một bước tiến lớn.

Ước chừng không phải luyện thể cấp sáu thì cũng không kém bao nhiêu.

Một tháng tăng liền ba cấp, với tốc độ này, cho dù là thiên tài hàng đầu của gia tộc bọn họ - Cửu Minh cũng không theo kịp.

Chợt, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi Cửu Thiên, sau khi xem xét cẩn thận, hắn phát hiện mùi tanh này bắt nguồn từ người hắn.

Được rồi, đúng là hắn đã nhiều ngày chưa tắm gội.

Bước nhanh ra khỏi hang động, Cửu Thiên thuận tay cầm một nắm tuyết rồi chà lau chúng lên người vài lần.

Tu luyện thành công rồi, giờ là lúc trở về.

Hai tay siết lại thành nắm đấm, phế vật đúng không?

Niên Tế năm nay, tôi sẽ tặng cho các người một niềm vui bất ngờ lớn, để xem, còn ai dám đuổi tôi đi!

Cửu Thiên hét dài một tiếng, nhấc chân chạy thật nhanh giữa rừng núi, bóng dáng ngày càng xa.

Sau khi hắn đã chạy xa, một chú chó nhỏ bò từ trong hang động ra, ngó trái ngó phải một hồi rồi lại rụt đầu về.

....

Mấy ngày sau.

Thành Long Cửu, nhà họ Cửu.

Giăng đèn kết hoa, cổ nhạc vang trời, một mùa cuối năm lại đến, mỗi nhà đều tròng lên một diện mạo mới.

Đối với dân chúng đất nước Võ Đỉnh mà nói, không có gì ngày hội nào quan trọng hơn năm mới.

Trong ngày này, tất cả mọi người sẽ cùng nhau hân hoan chúc mừng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Những gia tộc lớn giống như nhà họ Cửu đã bắt đầu bày tiệc lớn từ tận hai ngày trước, họ mở tiệc chiêu đãi các vị khách quý, dù giàu hay nghèo, chỉ cần đến nhà họ Cửu, nhất định đều sẽ được mời vào dùng bữa, đây cũng là truyền thống của nhà họ Cửu.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, tối nay sẽ tổ chức hoạt động quan trọng nhất ngày cuối năm, Niên Tế.

Mục đích chính là để cầu trời cho năm sau mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, sinh ý thịnh vượng.

Trong thời điểm Niên Tế, tất cả con cháu nhà họ Cửu đều phải tham gia một cuộc kiểm tra, xem thử một năm qua họ đã tiến bộ như thế nào.

Đến ngày đó, gia chủ nhà họ Cửu, cũng chính là ông nội của Cửu Minh - Cửu Hạo Nhiên cũng sẽ tham dự, hơn nữa còn đích thân ban thưởng cho con cháu nào trong nhà họ Cửu có biểu hiện tốt.

Sau mỗi lần kiểm tra như vậy, Cửu Minh đều sẽ bị mọi người cười nhạo, rồi bị lãng quên ở một góc, chỉ có thể một thân một mình về phòng ăn tết.

Nhưng năm nay sẽ không vậy nữa, Cửu Thiên ngồi trong yến hội, thoải mái xem những màn biểu diễn, ca múa trên sân khấu, thỉnh thoảng lại uống chút rượu, tâm trạng vô cùng sảng khoái, vui vẻ.

Xem ra Niên Tế cũng là một dịp rất thú vị đó chứ?.
Chương14: Chương 14

"Em họ vô dụng, năm nay cậu định tự làm xấu mặt mình kiểu gì nữa thế?”

Đang xem diễn vui vẻ, phía sau lại đột ngột truyền tới giọng nói khiến người ta chán ghét của Cửu Minh, và cả tiếng cười nhạo của đám người Cửu Đình Chi kia nữa.

Cửu Thiên ngay cả quay đầu lại cũng lười, tiếp tục giương mắt xem ca múa.

Cửu Đình Chi vỗ vai Cửu Thiên một cái, nhỏ giọng nói: “Đêm nay, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị tôi đánh một trận chưa?”

Cửu Thiên ngẩng đầu lườm Cửu Đình Chi một cái, bình tĩnh đáp: “Sẵn sàng phụng bồi.”

"Ôi chao, mạnh miệng gớm nhỉ.

Được, tối nay tôi sẽ mở to mắt nhìn mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thế nào.”

Nói xong, Cửu Đình Chi nhanh chân rời đi, đám đông xung quanh ra sức chỉ trò, tỏ vẻ khinh thường Cửu Thiên.

Cửu Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Lúc đầu hắn chưa từng làm vậy, bây giờ lại càng không.

Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, trong mắt Cửu Thiên lấp lóe ánh hào quang.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Dưới ánh đèn tỏa chiếu rực rỡ, nhà họ Cửu chuẩn bị nghênh đón năm mới sắp đến.

Gia chủ nhà họ Cửu, Cửu Hạo Nhiên mặc một thân trường bào ngồi ở ghế trên, hai bên lần lượt là ba của Cửu Minh - Cửu Vinh, ba của Cửu Thiên - Cửu Phong, cùng với vài người bác người cậu mà Cửu Minh không thường thấy mặt.

Tiết mục ca múa trên đài dần dần dừng lại, Cửu Thiên biết kế tiếp chính là khoảnh khắc quan trọng nhất của hắn.

Cửu Hạo Nhiên giơ ly rượu, đứng dậy, nói: “Con cháu nhà họ Cửu, cúng tế trời đất!”

Tất cả người nhà họ Cửu cũng đứng dậy theo, tay giơ cao ly rượu.

Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Năm mới đã đến, võ đạo trường tồn.”

Dứt lời, ông ta hất chất lỏng trong ly xuống đất, mọi người cũng làm theo Cửu Hạo Nhiên, cùng hất rượu trong ly xuống đất.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Cửu Hạo Nhiên mới ngồi xuống lại, phất tay ra hiệu cho người di chuyển Mặc Thạch vẫn luôn được trưng bày phía sau ra.

Kế tiếp, một người chú của Cửu Thiên bước ra, cao giọng nói: “Con cháu nhà họ Cửu, bắt đầu kiểm tra!”

Sau tiếng thét ra lệnh, tất cả con cháu nhà họ Cửu lập tức đứng dậy ứng tiếng đáp lại, kế đó Cửu Vinh bắt đầu gọi điểm danh từng người một tiến lên phía trước.

Trong số những đứa trẻ nhà họ Cửu nào được gọi tên, có người tỏ ra lo lắng bất an, có người lại trông rất thoải mái.

Ở ghế trên, Cửu Hạo Nhiên lẳng lặng quan sát toàn cảnh, mỗi lần nhìn thấy một đứa nhỏ trẻ tuổi đồng trang lứa của nhà họ Cửu lớn lên khỏe mạnh, Cửu Hạo Nhiên cũng đều vô cùng vui mừng.

Cửu Phong ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều dán mắt về phía Cửu Thiên, tuy vẻ mặt của Cửu Thiên rất bình tĩnh, nhưng Cửu Phong vẫn cực kỳ khẩn trương.

"Cửu Phong, trông con có hơi bất an thì phải.”

Cửu Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Cửu Phong.

Cửu Phong nói: “Đúng là có chút bất an.”

Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Là vì Cửu Thiên sao? Con đưa hết số đan dược vất vả lắm mới có được cho nó rồi à?”

Cửu Phong nở nụ cười khổ: “Thân là người làm ba, có thể giúp chút nào hay chút đó.

Chỉ sợ mai này cũng không còn cơ hội này nữa.”

Cửu Vinh ngồi bên cạnh bỗng chen ngang, nói: “Anh cả, là do anh quá mềm lòng.

Một là Cửu Thiên vốn không để tâm đến việc tu luyện, trời sinh lười biếng; hai là không có thiên phú, vừa ngu dốt lại cứng đầu, vậy không phải một viên đan dược của anh là bù đắp được đâu.”

Cửu Phong nhíu mày, định phản bác.

Đúng lúc này, Cửu Hạo Nhiên lại xua tay cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ, nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu, nếu nó thật sự bất tài vô dụng, vậy rời khỏi gia tộc âu cũng là chuyện tốt.

Ít nhất có thể sống cuộc sống bình thường khi ở bên ngoài.”

Cửu Phong gật nhẹ đầu, không nói gì.

Ông ấy không nói cho người khác biết rằng thật ra viên đan dược kia là do ông nội đưa cho ông ấy.

Mặc dù đó là phần thưởng cho sự cống hiến vì lần trước ông ấy đã giúp gia tộc giành lại phần lớn thị trường bên ngoài, nhưng Cửu Phong biết, Cửu Hạo Nhiên cũng có ý muốn giúp Cửu Thiên.

Rốt cuộc thì ông cụ vẫn rất đau lòng cháu trai.

Cho dù người cháu này thật sự không có tài năng.

Ở bên dưới, con cháu nhà họ Cửu đã được kiểm tra gần hết, lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.

"Cửu Đình Chi, tiến lên kiểm tra.”

Cửu Đình Chi ngồi bên cạnh Cửu Minh nắm chặt tay đứng dậy, bắp thịt toàn thân phồng lên, hung hăng đấm mạnh một cú lên Mặc Thạch.

"Luyện thể cấp năm, trung cấp.”

Trên mặt Cửu Đình Chi hiện lên biểu cảm thất vọng, vẫn chưa tới luyện thể cấp sáu, thành tích này thật sự có hơi nguy hiểm, nhưng vấn đề không quá lớn.

Tới lúc thi đấu, mình chỉ cần đánh bại tầm hai ba người là được.

Cửu Đình Chi chậm rãi bước xuống, bên trên lại một lẫn nữa phát ra âm thanh.

"Cửu Minh, tiến lên kiểm tra.”

Nhất thời, tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Cửu Minh, Cửu Minh mang theo biểu cảm tự tin tiến lên phía trước, tung quyền đấm về phía Mặc Thạch.

Hào quang sáng lên, tuy vẫn là luyện thể cấp tám, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vết nứt trên Mặc Thạch đã lớn hơn hồi ở quảng trường rất nhiều, hiển nhiên Cửu Minh cũng không hề bỏ phí một tháng qua.

Ở ghế trên, Cửu Vinh nở nụ cười, nâng ly rượu hướng về phía Cửu Minh.

Khóe miệng Cửu Hạo Nhiên cũng nhếch lên, cười nói: “Tu vi của Cửu Minh ngày càng lớn mạnh.

Cửu Vinh, đợi sang năm khi Cửu Minh trở về từ học viện, có lẽ đã luyện ra canh kình, đến lúc đó nhớ dẫn nó tới chỗ ba, ba sẽ truyền lại kim thân liệt hỏa của gia tộc cho nó.”

Nụ cười trên mặt Cửu Vinh càng thêm rạng rỡ, khom người đáp: “Vâng, thưa ba.”

Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cửu Minh tất sẽ trở thành người thừa kế thứ ba của nhà họ Cửu.

Điều duy nhất khiến Cửu Hạo Nhiên phải bận tâm là Cửu Minh có hơi bốc đồng.

Lúc nào cũng hớn hở ra mặt, tính cách cao ngạo không biết tiết chế.

Với tính cách này, định chắc sẽ ăn phải trái đắng, hy vọng trong tương lai hắn ta sẽ thay đổi.

Cửu Minh nhanh chóng quay lại bàn, con cháu nhà họ Cửu ở khắp bốn phía còn đang hoan hô, với họ mà nói, Cửu Minh chính là hình mẫu trong lòng họ.

"Cửu Thiên, tiến lên kiểm tra.”

Âm thanh tiếp tục vang lên, Cửu Thiên chậm rãi đứng dậy.

Giờ phút này cuối cùng cũng đến.

Mọi người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn về phía Cửu Thiên, không ai là không để lộ nụ cười chế nhạo.

Có người thì đang chờ xem Cửu Thiên tự làm mình xấu mặt lần hai.

Có người lại thở dài lắc đầu, không muốn nhìn.

Hôm nay, cũng chính là cuộc kiểm tra cuối cùng của Cửu Thiên, qua hôm nay, phế vật đáng thương này sẽ bị gia tộc thả ra ngoài, từ nay về sau chỉ có thể đóng vai trò thứ yếu trong gia tộc mà thôi.

Cửu Thiên xiết chặt nắm tay, đứng trước Mặc Thạch.

Cửu Thiên tung mạnh một quyền về phía trước, như muốn đập nát tất thảy thống khổ bản thân đã phải gánh chịu trong suốt mấy năm qua.

Một âm thanh trầm đục vang lên, Mặc Thạch tỏa ra ánh hào quang.

Dòng chữ to lớn hiện lên khiến trái tim mọi người có mặt ở đây như ngừng đập.

"Luyện thể cấp sáu, trung cấp!”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.
Chương15: Chương 15

Đám đông chết lặng.

Mọi người nhìn chằm chằm hàng chữ hiện lên trên Mặc Thạch, mặt mày biến đổi, rực rỡ sắc màu.

Ngay sau đó chính là tiếng hít sâu của mọi người đồng loạt vang lên, như không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy trước mặt.

Trên khán đài, Cửu Phong đã đứng bật dậy, mặt mày kích động đến cùng cực.

Cửu Thiên làm được rồi!

Làm được rồi!

Trên mặt Cửu Vinh hiện rõ vẻ ngạc nhiên, có thế nào ông ta cũng không tin một phế vật suốt mười mấy năm như Cửu Thiên sẽ đột ngột xoay người quật khởi.

Ngay cả Cửu Hạo Nhiên cũng đứng lên, thật ra luyện thể cấp sáu không phải thành tích to tát gì, nhưng điều khiến người khác phải khiếp sợ là, một tháng trước, Cửu Thiên vẫn còn là luyện thể cấp ba.

Chỉ trong một tháng đã tăng liền ba cấp, điều này có khả năng không?

Cửu Hạo Nhiên biết rõ công hiệu của viên Tụ Lực Đan mà ông cụ đã đưa cho Cửu Phong, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể làm tu vi của Cửu Thiên tăng lên một cấp.

Nhưng bây giờ lại tăng hẳn ba cấp!

Vốn Cửu Minh còn đang chuẩn bị xem trò hề của Cửu Thiên, lúc này cũng kinh ngạc há hốc miệng, cảnh tượng chấn động này khiến hắn ta cản bản không nói nên lời.

Vài tên con cháu nhà họ Cửu hét lên thất thanh như bị mất trí.

"Chuyện này không thể nào xảy ra, không thể nào xảy ra được!”

Nhưng bốn chữ luyện thể cấp sáu lấp lánh ánh kim này vẫn còn đó, không thể chối cãi.

Cửu Thiên thu tay về, cảm xúc cũng lặng xuống.

Điều duy nhất hắn học được từ những đau khổ suốt mấy năm gần đây chính là làm thế nào để kiểm soát tâm trạng của chính mình.

Cửu Thiên lững thững về lại chỗ ngồi, mỗi một bước đi như đang dẫm lên mặt những kẻ lúc trước đã châm chọc hắn, khiến mặt mày của họ phải biến sắc.

Nhìn thành tích của đám người này xem, có bao nhiêu người có đẳng cấp luyện thể cấp sáu giống hắn đây.

Chứ đừng nói chi tới tốc độ thăng cấp kinh khủng của Cửu Thiên.

Ở ghế trên, Cửu Vinh nghiến răng quay sang nhìn Cửu Phong, hỏi: “Cửu Phong, rốt cuộc anh đã cho nó loại đan dược gì vậy?”

Trước giờ chưa lần nào tâm trạng Cửu Phong lại sảng khoải như lúc này, ông ấy mỉm cười, đáp: “Tụ Lực Đan đó, em không biết hả?”

Cửu Vinh nói: “Không thể nào, Tụ Lực Đan tuyệt đối không có khả năng khiến tu vi của một người tăng liền ba cấp chỉ trong một tháng.”

Cửu Phong trả lời: “Em nói không sai, Tụ Lực Đan quả thật không có hiệu quả này.

Mọi thứ đều là kết quả của sự nỗ lực của Cửu Thiên.

Hiển nhiên, nó đã luyện tập rất chăm chỉ, hơn nữa cũng rất thông minh.”

Lời nói của Cửu Phong chính là bạt tai vang dội dành cho Cửu Vinh, mới nãy Cửu Vinh còn khoác loác không ngượng mồm đánh giá Cửu Thiên.

Giờ chỉ với một cú đấm của Cửu Thiên, tất cả những lời ông ta nói đều bị phủ định hết.

Sắc mặt Cửu Vinh trở nên cực kỳ khó coi, nhưng chẳng thể phản bác được gì.

"Không được, nhất định cậu ta đã dùng cách gì đó để lừa gạt Mặc Thạch, tôi không tin cậu ta là luyện thể cấp sau, tuyệt đối không tin.

Cửu Thiên, tên lừa đảo chết tiệt này, đừng tưởng sử dụng vài thủ đoạn đường ngang ngõ tắt là có thể qua mắt mọi người ở đây.

Phế vật mãi mãi vẫn là phế vật thôi!”

Cửu Đình Chi lớn giọng hét to, hắn ta mới là luyện thể cấp năm, kém hơn Cửu Thiên cả một cấp.

Thử hỏi sao hắn ta có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này được, một kẻ lúc nào cũng bị hắn ta mắng là phế vật, tu vi vậy mà còn mạnh hơn hắn ta.

Cửu Đình Chi giận quá mất khôn, không thèm lo tới hậu quả nữa, tiếng mắng chửi của hắn ta cũng thành công khiến Cửu Hạo Nhiên phải cau mày.

Cửu Phong cũng nổi trận lôi đình, quát một tiếng lớn với Cửu Đình Chi: “Cửu Đình Chi, cháu định làm gì?”

Tiếng hét vang dội này như mang theo canh kình, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Tiếng quát của Cửu Phong giống hệt như tiếng hổ gầm trong núi, đây cũng là lý do tại sao mọi người lại gọi ông ấy là Canh Hổ.

Cửu Đình Chi không cam lòng ngậm miệng lại, gân xanh trên trán hiện lên.

Ánh mắt Cửu Hạo Nhiên quét khắp toàn trường, thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt.

Cửu Đình Chi thẹn quá hóa giận, Cửu Minh mặt mày tái mét, cộng thêm vẻ mặt kinh ngạc, ghen tỵ của đám con cháu nhà họ Cửu, tất cả đã khiến ông cụ vô cùng thất vọng.

||||| Truyện đề cử: Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt |||||

Đây là thế hệ trẻ của nhà họ Cửu sao? Hoàn toàn không có chút dáng vẻ gặp biến không sợ của con cháu gia tộc lớn gì cả.

Chỉ có mình Cửu Thiên, thân là nguồn cơn của mọi chuyện, nhưng từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh, mặt không để lộ vui buồn, rất có phong thái của người làm chuyện lớn.

Cửu Hạo Nhiên thầm cảm thán trong lòng, xem ra sự hiểu biết của ông cụ về người cháu này vẫn chưa đủ.

Nếu, thực lực của Cửu Thiên lại mạnh hơn một chút, thiên phú cũng tốt một chút, không chừng Cửu Thiên rất thích hợp trở thành người thừa kế đời thứ ba.

Trong lòng đã có quyết định, Cửu Hạo Nhiên cất tiếng nói: “Không ai có thể lừa gạt Mặc Thạch, ngay cả học viện võ đạo cũng không làm được chuyện đó, chẳng lẽ Cửu Thiên mà các người quen biết lại có khả năng này sao? Chú ý tới cách dùng từ của các người đi, các người là con cháu nhà họ Cửu, Cửu Thiên cũng vậy.”

Lời nói của Cửu Hạo Nhiên chính là phán quyết cuối cùng, Cửu Đình Chi cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu đồng ý với Cửu Hạo Nhiên.

Cho dù hắn ta có cứng đầu cứng cổ cỡ nào cũng không dám trái lệnh gia chủ Cửu Hạo Nhiên.

"Cửu Đình Chi, không phải cháu không tin kết quả này sao? Được, vậy cháu có thể sử dụng cơ hội khiêu chiến của mình trong năm nay để khiêu chiến Cửu Thiên, thắng, không có bất cứ phần thưởng nào, thua, cháu phải tới huyện núi nghèo để canh giữ rừng rậm trong một năm, thế nào?”

Cửu Hạo Nhiên thản nhiên nói.

Ánh mắt sắc lẻm như dao dừng trước người Cửu Đình Chi.

Thắng không có bất kỳ phần thưởng nào, thua còn phải nhận trừng phạt nặng nề tới vậy, nếu là ngày thường, Cửu Đình Chi tuyệt đối không đồng ý.

Nhưng hôm nay, đầu óc hắn ta đã bị làm cho mê muội, thế nên chẳng chút do dự đồng ý.

"Bẩm gia chủ, cháu đồng ý.

Hiện tại cháu muốn khiêu chiến Cửu Thiên!”

Trên khán đài, ba của Cửu Đình Chi có hơi nóng nảy.

Nhưng Cửu Hạo Nhiên mới chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, ông ta lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.

Cửu Hạo Nhiên ngồi xuống, nói: “Được, thế thì hai người các cháu bắt đầu so đấu đi.

Xem như là trận mở màn cho phần thi chiến đấu kế tiếp của gia tộc.”

Cửu Đình Chi lập tức cởi trang phục của mình xuống, sải chân bước ra ngoài.

Cửu Thiên cũng chỉ đành bước ra lần nữa, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Cửu Đình Chi.\b\b\b\b\b\b\b\b.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom