• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431: Con mụ điên Joanna

Khu vực quận 4 phía Tây, không một bóng người.

Kho vũ khí quân dụng dưới bãi đất hoang đã trở thành giếng bỏ hoang.

Lính liên bang đang thu dọn chiến trường, Khương Nhuệ Trạch bước ra khỏi trung tâm điều khiển, trên mặt có vài vết thương, là vết do đạn quét qua. Vết đạn ở eo đã được xử lý, nhưng vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng đối với anh ta mà nói, cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Quỷ Hồ cùng anh ta bước ra khỏi kho vũ khí, châm một điếu thuốc, mở miệng mắng chửi: “Cái thứ Zeus chó chết đó hóa ra lại thực sự đội mồ sống lại rồi.”

“Nếu không phải là lần này tên bác cả chó chết của anh đã cùng đường, thì chúng ta còn chưa tìm ra cứ điểm này đấy.”

Khương Nhuệ Trạch cũng châm một điếu thuốc, nhưng sắc mặt không hề tốt.

Quỷ Hồ vỗ lên vai anh ta: “Tuy là lần này để ông ta chạy thoát, nhưng cũng may là thu hồi lại chút lời lãi rồi, tay phải của ông ta đã bị bắn phế luôn rồi, chúng ta cũng không phải là phí công lăn lộn.”

“Không đủ.” Khương Nhuệ Trạch rít một hơi thật sâu, vô cùng phiền muộn, “Rõ ràng ông ta đã bị chặt đứt nguồn chi viện, lại ở đâu chui ra một đám người không rõ lai lịch?”

“Rốt cuộc là ai đang giúp lão già chó chết Khương Nghiệp Thành này vậy?”

“Không phải là lão cha khốn nạn của em rể anh đấy chứ?” Quỷ Hồ hỏi.

Khương Nhuệ Trạch lắc đầu: “Lão cha khốn nạn kia, ốc còn không lo nổi mình ốc, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi lo chuyện của Khương Nghiệp Thành.”

“Cũng đúng...” Quỷ Hồ rùng mình một cái, người kia là một sát thần đấy.

Đột nhiên, chiếc điện thoại vệ tinh của Khương Nhuệ Trạch vang lên. Là một dãy số lạ.

Anh ta cau mày, ấn nhận cuộc gọi, sau đó một giọng nữ cười đùa từ bên kia vang lên: “Lâu rồi không gặp nhỉ, Khương Nhuệ Trạch, dạo này sống tốt chứ?”

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch khẽ thay đổi, không dám chắc nói: “Joanna?”

“Sao vậy, ngay cả giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?” Joanna cười đùa.

“Sao cô lại biết số...” Khương Nhuệ Trạch im lặng một lát “Người giúp Khương Nghiệp Thành trốn thoát là người của cô?”

“Phản ứng không chậm nhỉ, haha.”

“Joanna, con mụ điên này, cô rốt cuộc muốn làm gì!”

“Đương nhiên là làm chuyện xấu rồi.” Giọng cười của Joanna dần lạnh xuống: “Khương Nhuệ Trạch, trước kia tôi thật lòng coi anh là bạn, vậy mà anh đối xử với tôi như thế nào?”

“Cô phát điên cái gì vậy, tôi làm gì cô nào?”

“Tôi thích Bạc Hạc Hiên.” Joanna đột nhiên nói: “Anh là người rõ hơn ai hết, nhưng bây giờ cái kẻ gọi là em gái của anh lại tới cướp anh ấy đi.”

Khương Nhuệ Trạch: “.... Cô cmn bị điên à, cô chưa uống thuốc hả?”

“Cô thích lão Hiên, nhưng lão Hiên có thích cô đâu? Anh ta từ tám năm trước đã sớm từ chối cô rồi còn gì, sao cô lại lôi cái chuyện từ đời tám hoánh nào ra vậy?”

Joanna lại bật cười: “Trần thuật sự thật thôi ~ anh cũng biết tính tôi mà ~ thứ tôi muốn có thì nhất định phải lấy cho bằng được! Anh phản bội tình bạn của chúng ta, em gái anh lại cướp đi người đàn ông của tôi, về tình về lý, tôi đều phải báo thù cho bằng được ~”

“Các người khiến tôi không thoải mái, vậy chúng ta ai cũng đừng hòng sống yên ổn, hihi~”

Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt máy.

Khương Nhuệ Trạch: “CMN!”

Vẻ mặt Quỷ Hồ cũng ngơ ngác không hiểu gì cả: “Joanna? Jo? Kẻ điên cuồng theo đuổi sát thần ở Zeus, kết quả là suýt chút nữa bị anh ta quay lại giết chết? Con mụ điên đó sao?”

“Chính là cô ta.” Khương Nhuệ Trạch cực kỳ phiền muộn.

Đang yên đang lành, ai mà ngờ lại có một con mụ điên đột nhiên nhảy ra phá đám!   

................

Trong Vân Miểu Thiên Châu, sự trở về của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên khiến trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

“Chị! Anh rể! Cuối cùng thì hai người cũng trở về rồi!”

Khương Tiểu Bảo nhanh nhẹn giúp hai người xách hành lý, dáng vẻ ngoan ngoãn này, nào có giống một tên nổi loạn tuổi dậy thì như trước kia.

Khương Mạn xoa chiếc đầu đinh của cậu ta: “Sao em cũng cắt tóc ngắn rồi?”

Thiếu gia Bảo Nhi trước kia luôn theo đuổi tạo hình của mấy ngôi sao nhạc rock đó!

Mỗi một cọng tóc bồng bềnh chính là một sự phiêu bồng đó.

Khương Tiểu Bảo đẩy tay của cô ra, oán trách: “Đầu của con trai không thể tùy tiện sờ, sẽ không cao lên được đấy!”

Khương Mạn nhìn khinh bỉ. Không sờ cậu ta, mà quay qua sờ mấy cọng tóc mềm mại của Arthur.

Kết quả là Arthur cũng né tránh, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thím muốn làm ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu sao?”

Liên quan đến vấn đề chiều cao, Arthur liền rất nghiêm túc. Cậu bé tin tất cả mọi lời lừa gạt, từ phương thức bí truyền cho tới huyền học!

“Có chút quá đáng rồi đấy nhé, thím mới đi ra ngoài có một chuyến thôi mà sao lại có cảm giác bị thất sủng rồi vậy nhỉ?” Khương Mạn chống nạnh: “Mấy đứa muốn tạo phản cả rồi phải không!”

Bạc Hạc Hiên không tham gia vào trận ồn ào của ba người, lên lầu chuẩn bị tắm rửa, trước đó ở trên xe đùa nghịch có chút nóng người.

Ở khúc rẽ trên cầu thang, anh bắt gặp Khương Tử Mặc. Đối phương vừa nhìn thấy anh thì sắc mặt đang vui vẻ bỗng nhiên sụp xuống, vô cùng lạnh lùng gật đầu một cái, coi như đã chào hỏi.

Bạc Hạc Hiên lại lên tiếng hỏi: “Hiệu quả của chiếc nhẫn thế nào?”

Khóe miệng Khương Tử Mặc khẽ giật: “....Rất hiệu quả.”

“Nếu đã có hiệu quả thì tại sao anh lại không ngủ?” Bạc Hạc Hiên nhìn quầng thâm của anh ta: “Em gái anh vì chuyện này mà tìm tôi tính sổ mấy lần rồi đó.”

Khương Tử Mặc liếc nhìn anh: “Vậy tôi tháo nhẫn nhá?”

Nụ cười của Bạc ảnh đế liền trở nên thân thiết hơn nhiều: “Yêu Nhi cả ngày đều nhắc đến anh đấy, Tử Mặc còn không nhanh chóng đi gặp em ấy đi.”

“Hừ.” Anh tư lạnh lùng cao quý không thèm chừa thể diện cho em rể, quay đầu đi luôn.

Chiếc nhẫn này thực sự có hiệu quả, sau khi Khương Tử Mặc đeo lên liền không mơ thấy những thứ gây khủng hoảng kia nữa.

Nhưng mà....

Thứ đồ chơi này như một lời nhắc nhở!

Ngày qua ngày đều nhắc nhở anh ta rằng, có một con lợn đang ủn cây cải trắng nhà mình! Khương Tử Mặc ngủ được mới lạ!

Khi đối diện với em gái nhà mình, anh tư nhà họ Khương lại bày ra một khuôn mặt khác!

“Anh tư!” Khương Mạn chạy thẳng tới, ôm lấy Khương Tử Mặc xoay tại chỗ một vòng.

Hành động men lì này khiến nụ cười của anh tư cứng lại, đau đầu nói: “Tiểu Man...”

“Hahaha! Em vui quá mà, lâu lắm rồi mới gặp anh, nhớ anh chết mất.”

Khương Mạn luôn sôi nổi hoạt bát trước mặt anh ấy, sau khi thả Khương Tử Mặc xuống, cô liền ngẩng đầu đánh giá, nhăn mày nói: “Anh tư, quầng thâm của anh sao mà nghiêm trọng vậy? Chứng rối loạn giấc ngủ của anh còn chưa khỏi hả?”

“Khỏi rồi!”

“Thật không?” Khương Mạn có chút chột dạ.

Khương Tử Mặc nhanh chóng giải thích: “Thật sự là khỏi rồi, không phải đã nói với em rồi sao? Dạo gần đây anh đang sáng tác ca khúc mới.”

“Sáng tác xong chưa?”

Khương Tử Mặc gật đầu: “Chuyện ca khúc mới, vừa hay anh cũng đang muốn thương lượng với em một chút, lên vườn hoa trên tầng nói chuyện nhé?”

“Được.”

Hai người đi lên vườn hoa trên sân thượng, Khương Mạn phát hiện mấy cây xương rồng bảo bối của Bạc Hạc Hiên không ngờ lại kết trái rồi!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cô nhón chân tránh những chiếc gai để hái quả, Khương Tử Mặc nhìn hành động của cô mà bật cười. Anh nói vào chuyện chính: “Ca khúc mới lần này, anh hi vọng Tiểu Man cũng sẽ tham dự.

Tay Khương Mạn run lên, suýt nữa thì bị gai đâm vào, cô quay lại với vẻ mặt kỳ lạ: “Em? Anh tư chắc chứ?”

Cô muốn hỏi, anh tư, có phải anh đã mất đi tình yêu đối với âm nhạc rồi không?

Khương Tử Mặc nhìn cô khó mà diễn tả: “Sẽ không để em mở miệng hát đâu, chỉ muốn em là nữ chính trong MV của ca khúc mới, anh hai sẽ là đạo diễn.”

Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm. “Em cảm thấy...em hát hai câu cũng đâu phải là không được.”

“Em không được.”

“Rap thì chắc em cũng làm được nhỉ?”

Khương Tử Mặc chỉ cười mà không nói gì.

Hai anh em nhìn nhau rất lâu, Khương Mạn cắn răng nói: “Lần này em ra ngoài, làm quen được với một Diva giới ca hát, cô ấy khẳng định cô ấy có thể cứu vớt con đường âm nhạc của em.”

“Vậy có lẽ là cô ấy đề cao chính mình hoặc là xem thường em quá rồi.”

“Khương Tử Mặc!” Khương Mạn tức đến bật cười, “Anh thật sự là anh ruột của em sao?”

“Ừ, anh ruột đấy.” Khương Tử Mặc bật cười thành tiếng.

Hai anh em ầm ĩ một lúc, cho dù là Bạc Hạc Hiên nhìn vào cũng cảm thấy ghen. Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của Khương Mạn.

Chướng ngại duy nhất không thể vượt qua lại chính là Khương Tử Mặc này. Cái sự cảm ứng chết tiệt, có lúc ngay đến anh cũng phải ghen tị.

Ầm ĩ một lúc, Khương Mạn cũng nghiêm túc lại: “Ca khúc mới của anh đã có tên chưa?”

“Ừm.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Bữa tiệc cuối cùng.”

“Cái tên này....” Khương Mạn hơi sững lại.

“Chính là bữa tiệc cách đây hai mươi năm về trước. Bữa tiệc đã cướp đi tính mạng của cha mẹ chúng ta.”
Chương 432: Bạc Thiên Y phẫn nộ mắng ông cha tồi

Bạc Hạc Hiên bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn trên đầu, từng khối cơ bắp rõ ràng ở eo và bụng, hai đường nhân ngư kéo xuống dưới từng giọt nước cũng tí tách chảy xuống.

Anh nhìn tên người gọi tới đang hiển thị trên màn hình điện thoại, vẻ mặt không quan tâm ấn nút nghe.

Một giọng nói u ám có phần kìm nén tức giận phát ra: “Bạc Hạc Hiên, mày giấu em trai mày ở đâu rồi?”

Sau khi bật chế độ loa ngoài, Bạc Hạc Hiên cũng chả thèm quan tâm từ từ lau khô người rồi mặc quần áo.

“Mày đừng có không biết điều! mày muốn cái gì tao đều đã cho mày, mày còn muốn thế nào nữa?”

“Không cần biết thế nào, đứa bé đó cũng là em mày, trên người cũng mang dòng máu giống mày!”

Bạc Khôn phẫn nộ gào lên rồi giọng lại trầm xuống, cuối cùng ông ta còn dùng cả chiêu nói mấy câu lay động tình cảm.

“Mày rốt cuộc có nghe tao nói không?”

“Nói nhảm xong chưa?” Bạc Hạc Hiên cuối cùng mới mở miệng lạnh nhạt nói một câu.

“Mày – ”

“Dập nhé.”

Bạc Hạc Hiên ngắt cuộc gọi.

Đầu bên kia điện thoại, Bạc Khôn tức giận đập điện thoại.

“Thằng mất dạy! nó chính là một con quái vật! quái vật!!.” Bạc Khôn tức giận.

Thư ký trưởng lo lắng lau mồ hôi, “Thưa ngài, xin ngài bình tĩnh, tiểu Bạc……cậu ấy chắc chắn không hại Ngọc thiếu gia……chỉ là làm loạn một chút…..”

“Loạn một chút?” Bạc Khôn cười lạnh, “Anh cảm thấy nó chỉ là làm loạn một chút?”

Thư ký trưởng không dám trả lời. Đúng là……không giống làm loạn một chút.

Khoảng thời gian này, cuộc sống của ông ta cứ như là nằm mơ vậy. Ông ta biết vị hoàng tử điện hạ này có chút không giống người thường, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương lại nắm giữ tiềm lực mạnh như vậy.

Bên cạnh Bạc Ngọc luôn có người bảo vệ, nhưng đối với vị hoàng tử điện hạ kia thì cái lớp phòng vệ này nó chỉ mong manh như tờ giấy!

Đợi lúc bọn họ nhận được tin tức thì Bạc Ngọc và phu nhân đã bị đưa đi từ lâu rồi. Phu nhân thì bị đưa ra nước ngoài, Bạc Ngọc bị đối phương nắm trong tay. Điều tồi tệ hơn là …….Bạc Khôn……

Chuyện này thư ký trưởng cũng vừa mới biết, điều làm ông ta kinh hãi hơn chính là, ông ta không hề biết một vị vua đại diện cho Đế Quốc lại có thể có những thủ đoạn độc ác như vậy!

Bạc Khôn và Bạc Hạc Hiên là hai cha con, vậy mà kẻ sau còn tàn nhẫn hơn kẻ trước! Cuối cùng lão sói già cũng không đấu lại được hai đứa con của mình.

Hai anh em Bạc Hạc Hiên và Bạc Thiên Y che giấu quá lợi hại, từ bỏ thân phận thái tử tiến vào giới giải trí trở thành nam diễn viên nổi tiếng. Bạc Thiên Y thì dù thân tàn tật nhưng quản lý tập đoàn Đế Quốc đâu vào đấy. Hai anh em này để cuộc sống của mình phơi bày trước công chúng, dắt mũi Bạc Khôn, làm cho ông ta không dám động vào hai người.

Không ai biết, hai anh em này ra tay từ bao giờ, thậm chí……trong chính cung điện này, những người xung quanh Bạc Khôn, đều không biết……

Đến lúc trở mặt thật sự chính là lúc Bạc Khôn cưỡng ép Bạc Thiên Y làm theo ý ông ta……

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thư ký đang bối rối thì điện thoại cá nhân đổ chuông, sau khi thấy tên người gọi tới ông ta hít vào một hơi.

Bạc Khôn đưa mắt qua nhìn ông ta.

“Là……là cô Thiên Y.”

“Nghe!”

Tổng thư ký nghe điện thoại, mở chế độ loa ngoài, giọng Bạc Thiên Y từ điện thoại phát ra:

“Không gọi được điện cho Bạc Khôn, ông ta và ông ở cùng một chỗ đúng không, thư ký trưởng.”

Thư ký trưởng chảy mồ hôi lạnh, ông ta không dám nói lung tung với hai anh em nhà này, “Ngài ấy……ở, ở bên cạnh.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Bạc Thiên Y cười châm biếm: “Cha yêu dấu ơi, ngài bây giờ ổn chứ ạ? ồ, chắc là không được ổn lắm đâu nhỉ, nhưng con nghĩ là, cha nên thử qua hương vị cha con phải rời xa nhau, lần này chắc cũng chả là gì với cha đâu nhỉ.”

“Bạc Thiên Y!” Bạc Khôn hét lên, “Mày lại muốn làm gì!!”

“Nhỏ giọng chút, dù gì ông cũng được coi là vua bao nhiêu năm, đừng học mấy tên đàn ông tầm thường thế chứ.” truyện

Thư ký trưởng:……mẹ kiếp, miệng của vị công chúa này có độc thật! gia đình này kiếp trước là oan gia, kiếp này thành cha con rồi hại nhau à!

Giọng của Bạc Thiên Y nghe có vẻ rất vui vẻ, còn ha ha cười lớn: “Bạc Khôn, ông được tính là dạng đàn ông gì, tính là dạng cha gì?”

“Cái chết của mẹ có liên quan tới ông đúng chứ.”

Thần sắc của Bạc Khôn hoảng loạn. “Mày nói linh tinh cái gì đấy.”

Thư ký trưởng hít vào một hơi, hình như nghe được một bí mật kinh thiên gì đó, hận không thể chạy ra khỏi đây ngay lập tức.

Mẹ kiếp!

Hắn không muốn nghe bí mật hoàng gia đâu, khó giữ mạng sống lắm.

“Ha, nhà họ Khương, Zeus, sửa đổi gen……chả nhẽ ông không biết?”

“Ngay từ đầu ông đã biết khi anh trai vào Zeus sẽ biến thành dạng này, cho nên anh ấy vừa đi ông đã vội vã tìm người phụ nữ khác để đẻ con trai nối dõi hoàng vị!”

“Ông coi anh ấy là quái vật! những thứ anh ấy gặp phải kể cả chuyện ở Zeus ông biết hết!!”

“Bạc Khôn, ông còn mặt mũi nói anh ấy là quái vật! hổ dữ không ăn thịt con, còn ông đối xử với chúng tôi thế nào!”

Bạc Thiên Y cười lạnh: “Nghịch dao có ngày đứt tay, ông nên biết kết cục sẽ là gì! Ông và nhà họ Khương và cả Zeus cùng nhau diễn một vở kịch lớn. Cái thay đổi gen mà các ông vất vả nghiên cứu, bị phản tác dụng lên người, có thoải mái không?”

“Nhất định là thoải mái rồi……”

Bạc Thiên Y cười lạnh: “Không biết nhà họ Khương có ra tay cứu ông không nhỉ, cha yêu quý.”

Mặt Bạc Khôn xanh lét: “Chúng mày đừng ép người vào đường cùng, chúng mày có thuốc giải đúng không? Giao ra đây! May giao cho tao!”

“Chúng mày đừng ép tao cá chết lưới rách!”

“Cá chết lưới rách? Chỉ dựa vào ông?” Bạc Thiên Y phì cười: “Đã bảo ông đừng có bất lực gào thét thế rồi, ông lấy đâu ra cái tự tin đấy?”

“Muốn công chúng biết chuyện thuốc biến đổi gen? Hay định kể khổ với công chúng là anh trai tôi hại ông?”

“Bạc Khôn, ông không dám công khai?”

Bạc Thiên Y chế nhạo: “Người sống thì nên dùng cách của người sống, ít dùng mấy thủ đoạn âm hiểm đi.”

“Nghe nói anh trai tôi rất dễ mềm lòng. Có khi ông chịu khó nghe lời, anh ấy lại tha cho vợ con ông?”

Bạc Thiên Y đổi giọng, “Nhà họ Khương có thuốc, không biết Khương Nghiệp Thành sống chết ra sao, chị dâu tôi lợi hại lắm, cái này các người không phải người hiểu rõ nhất sao.”

“Bây giờ chị ấy nể mặt anh tôi, không tìm các người tính sổ, định gây sự với chị ấy, dựa vào ông, hay mấy tên thảm hại nhà họ Khương, chả bõ công chị ấy giết một lượt là xong.”

Bạc Khôn không nói được câu gì.

“Chả cần nói tới sau lưng chị ấy có cả gia tộc Lancelot, ông giết được họ đấy, cùng lắm rời khỏi Đế Quốc, chả nhẽ gia tộc Lancelot còn không bảo vệ được anh chị tôi?”

Bạc Thiên Y nói lời chả khác giết người, còn nở điệu cười thản nhiên: “Cho nên, cha yêu dấu ạ, đừng tự làm mình mất mặt nữa, đừng trách con nói lời khó nghe.”

“Ngoan ngoãn nghe lời chút, đây là con đường sống cuối cùng đó, hiểu không? Bạc Khôn.”

Không khí trong phòng như chết lặng.

Giọng của Bạc Khôn run run: “……Cho tao gặp Bạc Ngọc, tao muốn xác nhận sự an toàn của nó.”

Bạc Thiên Y im lặng một lúc mới cười mỉa mai: “Ông đúng là đau lòng cho đứa con trai kia thật.”

“Nhưng mà……”

“Ông không có tư cách đưa ra điều kiện, hiểu không?”
Chương 433: Bảo Nhi Gia cảm nhận được khoảng cách giữa người với người

Sau khi Bạc Thiên Y làm tròn vai một người con hiếu thảo thì gọi điện thoại cho Bạc Hạc Hiên.

“Em lãng phí lời với ông ta làm gì?” Bạc Hạc Hiên xoa xoa giữa lông mày.

Bạc Thiên Y hừ một tiếng rồi nói: "Chỉ mắng chửi ông ta là đã quá nhẹ nhàng rồi. Nếu không phải chân em bị như vậy thì em đã xông lên và đánh ông ta rồi!"

Bạc Hạc Hiên đến Zeus để trả thù cho mẹ và cô ấy và anh đã trở thành một người thay đổi gen.

Nhưng mối hận thù này, quanh đi quẩn lại thì Bạc Khôn cũng không thể thoát khỏi sự liên quan.

Khi Bạc Thiên Y biết tất cả những điều này, cô ấy hận khi không lập tức giết chết ông ta!

Mẹ thì chết rồi, bản thân thì thành tàn phế, anh cả thì đã trải qua một cuộc thí nghiệm vô cùng vô nhân đạo trên cơ thể còn Bạc Khôn đã phải trả giá như thế nào chứ?

Người được gọi là quân chủ như ông ta đã cưới vợ khác và sinh thêm con trai!

Thậm chí, ông ta còn muốn gả cô ấy cho nhà họ Khương, muốn cô ấy và anh cả trở thành bàn đạp cho con trai cưng của mình!

Ông ta ở đấy mà mơ mộng hão huyền đi!

“Gần đây sức khỏe của em thế nào rồi.” Bạc Hạc Hiên biết trong lòng cô ấy đang cảm thấy khó chịu, cũng không nói những lời an ủi sến súa, Bạc Thiên Y không thích được người khác an ủi nên cũng chuyển chủ đề.

“Rất tốt.” Bạc Thiên Y khịt mũi hai cái: “Năng lực của chị dâu thật sự rất giỏi, bây giờ em có thể dùng nạng để đi lại mà không có vấn đề gì, cái chân giả này thì không ổn lắm.”

"Em đừng quá vội vàng, lát nữa anh sẽ đưa chị dâu tới gặp em."

"Mau lên đó, anh đến hay không cũng được, em nhớ chị dâu rồi, à, bảo cả Arthur đến nữa."

Bạc Hạc Hiên chế nhạo: "Đồ không có lương tâm."

Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho Lão Ưng.

"Bạc Ngọc đang làm gì vậy?"

“Vừa làm loạn xong.” Giọng Lão Ưng có phần giễu cợt: “Hôm qua tuyệt thực một ngày, 6 giờ sáng nay đã không chịu nổi nữa, làm loạn lên đòi ăn cơm."

"Vừa rồi cũng nói bị đau bụng. Bác sĩ đã kiểm tra và không có vấn đề gì rồi nói rằng sẽ tiêm hai mũi cho cậu ta thì cậu ta đã dừng lại."

Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Nghe có vẻ tinh thần tốt đấy."

Lão Ưng đã quá mệt mỏi với Bạc Ngọc rồi. Nếu không phải Bạc Hạc Hiên dặn không được sử dụng bạo lực thì anh ta đã cho thằng bé này nếm trải sức mạnh của nắm đấm rồi!

Chẳng có chút khả năng nào, chỉ dựa vào cha mình là Bạc Khôn mà không coi ai ra gì, kiêu ngạo đến mức mũi như sắp mọc trên đỉnh đầu rồi!

Mở miệng hay ngậm miệng đều là uy hiếp, điều mấu chốt là đứa trẻ này thực sự coi mình là người thừa kế trong dòng họ, cho rằng mình là sẽ chủ nhân tương lai của Đế Quốc!

"Cậu ta là người thừa kế tương lai của Đế Quốc. Nếu tinh thần của cậu ta đã tốt như vậy thì hãy để cậu ta chăm chỉ học tập đi."

Lão Ưng: "... à ... à?"

Nhất thời anh ta không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bạc Hạc Hiên.

“Tìm vài bộ đề của Arthur để cậu ta làm, không làm được thì không được ăn, không muốn làm thì nhốt vào căn phòng tối tăm để cậu ta bình tĩnh lại. "Lời nói của anh rất nhẹ nhàng.

Nghe vậy, Lão Ưng cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại.

Đề của Arthur ... Chỉ số IQ của thằng bé đó đủ để đánh bại một đám người lớn cơ mà?

Trước đó, Bạc Hạc Hiên đã bảo Lão Ưng sắp xếp một gia sư riêng cho Arthur, nhưng những bài kiểm tra đó, anh ta đều không thể hiểu gì! Suýt nữa nghi ngờ liệu có phải mình không biết chữ không!

Bây giờ bảo Bạc Ngọc làm đề của Arthur, nói không chừng tên dốt đặc cán mai đó còn không nhận ra công thức!

Về phần căn phòng tối tăm đó ... Một thủ lĩnh đội vệ binh được đào tạo chuyên nghiệp như Lão Ưng cũng không muốn bước vào.

Kỷ lục cao nhất của anh ta là ở trong đó 72 giờ. Sau khi đi ra, anh ta cảm thấy tinh thần của mình sắp không được bình thường nữa! Suýt chút nữa mắc chứng sợ không gian kín!

Đó là một không gian hoàn toàn tối tăm, không gian bị bịt kín, không có một chút âm thanh nào.

Vẫn là điện hạ tàn nhẫn… Lão Ưng nói thầm trong lòng

Anh ta thật không hiểu nổi Bạc Khôn có đầu óc không, không lo cho con bà cả mạnh mẽ và đầy năng lực mà lại muốn giúp người con trai thứ hai ngu dốt lên ngôi!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi trở về Bắc Thành, không thể tránh khỏi sự vô cùng bận rộn.

Các thế lực ở các phương diện cũng không tránh khỏi, sau khi trở về Khương Mạn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Sau khi thảo luận chuyện bài hát mới với Khương Tử Mặc xong, cô đã đến thăm Khương Nhược Lai.

Tình hình của Khương Nhược Lai quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước đây bà ấy như người gỗ không có linh hồn, không có bất kỳ cảm nhận gì với thế giới bên ngoài, bây giờ đã có thể tự mình ăn cơm rồi.

Khi nói chuyện với bà ấy, đôi khi bà ấy sẽ có chút phản ứng chỉ là bà ấy vẫn không nói gì.

Ông An từng nói, với tình hình của bà ấy thì không thể vội vàng được, tiến độ hồi phục hiện tại cũng rất khả quan.

Đây cũng là nhờ con trai Khương Tiểu Bảo luôn ở bên cạnh mỗi ngày.

Có thể nhìn thấy sự trưởng thành của Bảo Nhi Gia bằng mắt thường.

"Em không thể trì hoãn việc học của mình nữa. Đã khai giảng từ rất lâu rồi. Tuần sau, em hãy trở lại trường học đi."

“A!” Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó chịu rồi: “Nhưng em vẫn muốn ở cùng mẹ em.”

"Mỗi buổi trưa và buổi tối có thể video call với cô, cuối tuần thì về nhà để không lỡ dở việc học."

Khương Mạn không cho cậu ta cơ hội dở trò: "Em muốn đợi cho cô bình phục hoàn toàn biết được con trai mình là một học sinh chăm chỉ, hay là đến bằng tốt nghiệp cũng không có và bị đuổi học? "

Với thành tích học tập trước đây của Khương Tiểu Bảo, không bị đuổi học là vì tất cả các giáo viên đều thấy rằng cậu ta quả thật là một mầm giống tốt nên mới được đối xử rất khoan dung.

Nếu cậu ta tiếp tục như vậy, dù cậu ta bị đuổi học cũng không có gì đáng để bàn nữa.

"Đúng rồi, Arthur sẽ đi học với em, sau này thằng bé sẽ là đàn em của em."

Khương Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Arthur: "Cậu ta à?! Cậu ta còn chưa thành niên! Chị à, trường đại học của em rất đỉnh đó. Các người đã đút cho trường bao nhiêu tiền để bọn họ mở cửa sau lớn như vậy?"

Bảo Nhi Gia vừa nói xong thì bị đánh vào đầu.

Người ra tay là Bạc Hạc Hiên.

Hai tay Khương Mạn rất ngứa ngáy, thấy vậy liền có chút thất vọng, tại sao lại anh lại nhanh tay hơn cô?

“Anh rể !!” Khương Tiểu Bảo che sau đầu.

Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta chằm chằm: "Đánh thay cho chị em."

Khương Mạn cười nheo mắt nói: "Em chuẩn bị đánh gãy chân cậu ta rồi đấy, anh lại đánh cậu ta một cái, em lại không xuống tay được nữa."

Khương Tiểu Bảo: "..." Hai người đủ rồi nhé.

Khương Tử Mặc cũng đi tới, pha một ly nước mật ong và đưa cho em gái mình, anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo và nói:

"Little Arthur là người đứng đầu trong WMO (Olympic Toán học Thế giới), luận văn toán học của cậu ấy nộp cho SCI cách đây không lâu đã được chấp nhận. Cậu ấy đã được nhận vào Đại học Đông Điền của em mà không cần phải thi."

SCI( danh mục Trích dẫn Khoa học) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960

"Ngoài Đông Điền, Hoa Thanh và các trường đại học nổi tiếng khác cũng đã tranh gianh. Thằng bé chọn Đông Điền là để tiện chăm sóc em."

"Ngoài ra, Đông Điền cũng đã trao học bổng cho những học sinh xuất sắc như vậy. Tiền thưởng hình như là 20 vạn đúng không?"

“25 vạn.” Khương Mạn nhếch khóe miệng lên: “Nhưng Arthur không cần dùng tới, nên chỉ giữ lại 5 vạn còn 20 vạn còn lại sẽ quyên góp cho quỹ của “Một cuộc sống khác trên thế giới.”

Khương Tiểu Bảo: ???

Cậu ta nhìn Arthur đang uống cả đống sữa bên cạnh ghế sô pha, cảm thấy mình bị sỉ nhục đến cực điểm...

Đây có phải là sự chênh lệch của thế giới không?

Tại sao lại giữa con người với nhau lại có khoảng cách lớn như vậy?!!
Chương 434: Huy hiệu gỗ sồi trắng - huy hiệu của gia tộc Lanscetro

"Em không tin ... Chỉ số IQ của em không thể thấp nhất trong cả gia đình mình được."

“Ừm, chắc chắn anh không phải là người thấp nhất.” Arthur uống xong sữa, liếm vết sữa trên miệng, nói một cách nghiêm túc:

“Còn có chú husky làm bạn với anh mà.”

Khương Tiểu Bảo: "Đây là một sự sỉ nhục!"

Arthur bĩu môi: "Nếu anh nói lời này trước mặt chú ấy, anh sẽ bị đánh đấy."

Bảo Nhi Gia vẫn quyết không nhận thua, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạc Hạc Hiên:

"Anh rể..."

Bạc Hạc Hiên thản nhiên nhìn cậu ta, khoanh chân ngồi trên sô pha:

"Hả?"

"Anh rất đỉnh, kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, nhưng chưa chắc anh đã học giỏi đúng không?"

Khương Tiểu Bảo nói: "Nghe nói hầu hết các minh tinh trong làng giải trí đều có trình độ học vấn không cao."

Arthur nhướng mày, Khương Mạn cười không nói gì.

Bạc Hạc Hiên cũng mỉm cười.

“Trình độ học vấn của anh thực sự chỉ ở mức bình thường thôi.” Anh gật đầu, trước khi Khương Tiểu Bảo cảm thấy được an ủi, anh lại nhẹ nhàng nói: “Về học vị, anh chỉ có bằng Thạc sĩ nghệ thuật MFA.”

Khương Tiểu Bảo: "..."

“Người có học vấn thấp nhất là chị.” Khương Mạn nhún vai: “Chị chỉ tốt nghiệp đại học chính quy thôi.”

Khương Tử Mặc nhìn cậu ta: "Có cần anh cho em xem học vị kép của anh không?"

Khương Mạn tò mò: "Anh cả và anh hai thì sao ạ?"

Khương Tử Mặc: "Anh nhớ họ học từ thạc sĩ lên tiến sĩ đã là chuyện từ rất lâu rồi."

Khương Tiểu Bảo lẳng lặng đứng dậy đi lên lầu: "Em đi đọc sách một lát."

Tại sao cậu ta không không thông lại muốn tự làm nhục chính mình chứ.

Một gia đình biến thái!

Cho dù Khương Mạn có trình độ học vấn thấp nhất, Khương Tiểu Bảo cũng không thể vượt qua cô. Chỉ riêng những luận văn do Khương Mạn viết ra cũng có thể đánh bại cậu ta rồi!

Hãy mạnh mẽ lên, Bảo Nhi Gia, không được nhận thua! Không phải chỉ là học thôi sao, sợ cái quái gì chứ!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ba ngày sau.

Chuyện thuốc tiêm làm đẹp vẫn tiếp tục hot, thu hút sự quan tâm của mọi tầng lớp xã hội.

Mỗi ngày các cơ quan có thẩm quyền đều báo cáo tiến độ điều tra và nhiều minh tinh trong giới giải trí cũng bị ảnh hưởng.

Mặc dù thông tin chính thức của những 'nạn nhân' này được giữ bảo mật, nhưng trong thời đại công nghệ thông tin ngày nay, fan hâm mộ được mệnh danh là Sherlock Holmes. Việc idol diễn viên kiêm ca sĩ của mình lại đột nhiên huỷ lịch trình thì ai mà không nghi ngờ?

Các paparazzi ngày nào cũng làm việc hết công suất.

Lúc này, Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đã đi sang nhà hàng xóm.

Lần này, hiệp hội võ thuật quốc gia là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Khoảng thời gian này, ông Sở vô cùng bận rộn. 'Nhị thế tổ' Sở Thánh Kỳ cũng không có thời gian đi lái xe ba bánh nữa mà trở nên ngoan ngoãn.

"Cô gái, lần này cảm ơn cháu rất nhiều!"

Ông lão tự tay pha trà cho Khương Mạn rồi đặt trước mặt cô: "Nếu không có cháu thì có lẽ lần này hiệp hội võ thuật quốc gia đã bị huỷ hoại trong tay ông rồi."

"Cháu cũng không làm gì nhiều, ông nói quá rồi."

Khương Mạn mỉm cười, ông Sở thở dài, liếc nhìn Bạc Hạc Hiên ngồi ở bên cạnh, suy tư rồi nói: "Ảnh hưởng của chuyện này quá nghiêm trọng, một khi công bố sự thật sẽ khiến khắp mọi nơi trở nên hoang mang."

Bạc Hạc Hiên uống một ngụm trà, không nói gì.

"Che giấu sự thật là bất đắc dĩ, nhưng nếu không loại bỏ được những mặt trái của căn bệnh đó thì Đế Quốc sẽ gặp nguy hiểm!"

Bạc Hạc Hiên đặt chén trà xuống, cười nhẹ nói: "Xưa có câu nói, hoàng tử phạm pháp thì cũng xử tội như thường dân, huống chi bây giờ đã là thời đại của pháp luật."

Ông Sở nhìn anh: "Mặc dù là thời đại của pháp luật nhưng có lẽ cháu hiểu rõ tình hình của Đế Quốc hơn ai hết. Dù quyền hành của quân chủ đã bị nghị viện chia nhỏ ra, nhưng ông ta tượng trưng cho bộ mặt của Đế Quốc."

“Vậy thì đổi bộ mặt đi.” Bạc Hạc Hiên vẫn nói với giọng điệu như cũ.

Sở Thánh Kỳ nhướng mày, uống coca, mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Khương Mạn uống trà, mặc kệ những lời nói của một già, một trẻ này.

Ánh mắt của ông Sở trở nên sắc bén hơn một chút: "Bốn gia tộc lớn đều đã chiếm vị trí trong nghị viện, trừ nhà họ Khương ra, ông chắc chắn có thể thuyết phục được một nửa trong số họ."

"Vấn đề là nên thay thành ai?"

Mặt ông ta nở nụ cười: "Nhân dân đã rất quen thuộc với cháu, có lẽ bọn họ cũng bằng lòng hoan nghênh bất ngờ này."

Bạc Hạc Hiên thản nhiên cười: "Cháu không thích hợp."

"Hả?"

“Cháu chỉ là một diễn viên.” Anh nhẹ nhàng nói: “Hiện tại như vậy và trong tương lai cũng vẫn sẽ như vậy.”

Ông Sở suy tư: "Vậy cháu chọn nhường tất cả cho em gái mình sao?"

“Không phải là nhường.” Bạc Hạc Hiên đặt tách trà xuống: “Cháu cho rằng sau nhiều năm như vậy, mọi người đều đã biết rõ con bé ưu tú như thế nào.”

Khương Mạn nghe vậy thì không nhịn được cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Chắc chắn là như vậy, vô cùng ưu tú."

"Tập đoàn Hoàn Vũ và tập đoàn tài chính Đế Quốc hợp tác rất vui vẻ."

Cô nhìn về phía ông Sở: "Tất cả những điều này đều là bởi vì tập đoàn tài chính Đế Quốc có một vị lãnh đạo xuất sắc, nội bộ Lanscelot cũng vô cùng tôn trọng vị lãnh đạo này."

Khương Mạn ngồi thẳng hơn một chút: "Chắc chắn Bạc Thiên Y là một đối thủ đáng nể và là một đối tác đáng tin cậy."

"Đông bán cầu của Đế Quốc, Liên bang Tây bán cầu, nếu là Bạc Thiên Y thì nhất định gia tộc Lanscetro sẽ sẵn sàng trở thành cây cầu nối hữu nghị giữa hai bên."

Hai mắt ông Sở sáng lên, nhìn hai người bọn họ với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nếu không có chuyện lần này, có lẽ nhiều người đã bỏ qua, thậm chí quên mất rằng Bạc Hạc Hiên là người thừa kế.

Trong tay anh có bao nhiêu lực lượng, ông Sở cũng khó mà ước lượng được. Chỉ có thể khẳng định chắc chắn là tên ngu ngốc Bạc Khôn đã sớm mất hết quyền lực trong tay bởi chính con trai mình.

Còn về nguồn lực tài chính ... có lẽ sai lầm lớn nhất của ông ta là đánh giá thấp con gái mình!

Đúng là Bạc Thiên Y tàn tật, nhưng một công chúa tàn tật không được mọi người coi trọng lại đẩy nền kinh tế của Đế Quốc lên một tầm cao chưa từng có!

Hai anh em này, một người là vua trong bóng tối, một người là hoàng đế ngoài ánh sáng. Bây giờ còn có thêm Khương Mạn nữa.

Nền kinh tế lớn nhất Liên bang Tây bán cầu, công chúa nhỏ duy nhất của gia tộc Lanscetro là người nắm giữ huyết mạch kinh tế này.

Thật không thể tưởng tượng được là ba người này lại liên kết với nhau, khi trở thành kẻ thù của họ thì sẽ như thế nào?

Nhưng có một điều mà ông Sở vẫn cần xác nhận một chút.

"Bây giờ người nắm giữ gia tộc Lanscetro có lẽ là anh cả của cháu nhỉ?"

"Cậu ta có cùng suy nghĩ với cháu về về sự hợp tác giữa hai bán cầu Đông Tây không?"

Trên tay Khương Mạn còn có một thứ nữa. Đó là một chiếc nhẫn mà cô ấy đeo ở ngón tay cái của mình, chiếc nhẫn này là anh cả đã đưa cho cô.

Chiếc nhẫn được làm bằng bạc, có lẽ có tuổi đời khá lâu rồi, trên chiếc nhẫn khắc một cây sồi trắng.

Đó là huy hiệu của gia tộc Lanscetro.

"Ông có nhận ra cái này không?"

Là người đứng đầu dòng họ Sở, đương nhiên là ông Sở biết nhiều bí mật.

Ví dụ như chiếc nhẫn trên tay Khương Mạn, chỉ người đứng đầu gia tộc Lanscetro mới có thể đeo nó!

Tuy vậy nhưng ông ta không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Khương Mạn cười cười: "Cháu không có năng lực gì, chỉ là ký sinh trùng thôi. Cũng may là các anh của cháu rất tài giỏi."

"Dù là một ký sinh trùng thì lời nói vẫn có tác dụng."

Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Mặc dù năm anh em của chúng cháu đến từ Lanscelot, nhưng trong cơ thể vẫn chảy một nửa dòng máu của Đế Quốc. Chúng cháu sẽ không bao giờ quên rằng tổ quốc của mình ở phương Đông."
Chương 435: Món nợ phong lưu của Bạc Hạc Hiên?

Đối với tình hình bên phía Hiệp hội võ thuật quốc gia thì đã có đội ngũ của ông An theo dõi. Sản phẩm chức năng do nhà họ Khương sản xuất không có ảnh hưởng lớn đối với cơ thể con người.

Những người mới chỉ dùng một liệu trình, chẳng hạn, Hạ Đông vẫn được coi là may mắn. Có thể do sự khác biệt cơ địa của mỗi người nên trong chuỗi gen của cơ thể anh ta không có dấu hiệu phát sinh bệnh.

Nhưng nếu giống như Vương Tuệ Kỳ thì thực sự đã hết thuốc chữa rồi!

Hoàng Tư Vân thì còn tệ hơn, hiện tại anh ta đã tự nguyện làm chuột bạch của ông An. Tình hình mất kiểm soát đã trở nên ổn định nhưng thể chất sa sút nghiêm trọng, tác dụng phụ ảnh hưởng đến nội tạng, cả người thì trông như cái xác khô.

"Cảm ơn vì chuyện lần này nhé."

Ông Sở vẫn đang nói chuyện với Bạc Hạc Hiên, Khương Mạn đang hóng gió ở vườn hoa, Sở Thánh Kỳ cũng đi theo ra ngoài, trên miệng ngậm một điếu thuốc.

Khương Mạn liếc anh ta một cái: "Không cần cảm ơn, cũng không phải tôi đặc biệt giúp các người."

Sở Thánh Kỳ trợn mắt, hỏi: "Thật sự cô và anh ta sẽ làm diễn viên cả đời sao?"

"Thì sao nào?"

"Tôi không hiểu các người nghĩ gì nữa. Rõ ràng có năng lực và nền tảng để làm những việc lớn mà các người lại muốn đi đóng phim."

Nụ cười của Khương Mạn có chút kỳ quái: "Thái tử gia nhà họ Sở không có năng lực không có nền tảng sao?Vậy mà không phải anh chỉ muốn lái xe ba bánh từ sáng đến tối đó sao?"

Sở Thánh Kỳ suýt nữa nhai luôn điếu thuốc: "Đó là xe đua!! Không phải xe ba bánh!!"

"Giống nhau cả thôi."

Sở Thánh Kỳ sửng sốt, sau đó nghiêng đầu cười cười rồi nói: "Được thôi, vậy thì chúc ước hai người được như ước nguyện."

"Anh cũng vậy."

"Vậy thì bây giờ coi như chúng ta là bạn rồi à?"

Khương Mạn nhìn anh ta một cái, sau đó bĩu môi: "Muốn làm em trai thì được còn bạn bè thì thôi đi. Tôi sợ bạn trai tôi ghen."

Sở Thánh Kỳ trợn tròn mắt: "Vậy thì làm bạn xấu, làm kẻ thù đi!"

Thái tử gia nhà họ Sở tức giận, vừa quay đầu lại, bản thân cũng không nhịn được cười.

"Này, Khương Mạn!"

"Gì!"

"Đừng đánh giá bản thân mình quá cao, được không? Không phải tất cả đàn ông tiếp cận cô chỉ để theo đuổi cô đâu!"

“Tôi biết mà.” Khương Mạn gật đầu và nhướng mày: “Không phải đàn ông nào cũng có thể còn thở sau khi tiếp cận tôi.”

Sở Thánh Kỳ chửi thề một câu, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi rời đi, nhưng trong mắt lại nở một nụ cười.

Là bạn bè? Có lẽ đã trở thành bạn bè rồi.

Vấn đề này còn cần một câu trả lời rõ ràng sao? Tự hiểu đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi Bạc Hạc Hiên nói chuyện với ông Sở xong, anh từ chối lời mời ở lại đó ăn tối rồi cùng Khương Mạn về nhà.

Hai người cùng nhau đi dạo trong khu dân cư, đây cũng là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.

Đột nhiên Bạc Hạc Hiên nói: "Anh không hạn chế việc em kết bạn."

Khương Mạn không nhịn được cười: "Không phải anh nói chuyện với ông Sở sao? Còn nghe lén em nói chuyện nữa."

"Ừm, dù sao thì anh cũng khá ghen."

Khương Mạn liếc anh một cái: "Đức tính của đàn ông."

"Việc kết bạn là phụ thuộc vào duyên số. Không phải em cũng có những người bạn là nam giới sao, ví dụ như anh Tự, Trần đầu trọc, đồng chí Lão Vân, Lý lão âm, A Tam... đều không phải sao?"

"Sở Thánh Kỳ ... Tên này quá kiêu ngạo, cần phải có một chút thời gian để anh ta tém tém lại."

Bạc Hạc Hiên cười và nói: "Anh ta cũng khá hiểu biết đó chứ."

"Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện theo đuổi em đâu." Khương Mạn hiểu rất rõ về bản thân:

"Chỉ là lúc đầu em đã thắng anh ta cuộc đua xe nên sự không phục trong lòng anh ta không vừa ý đã khơi dậy một chút hứng thú và tính cạnh tranh thôi. Thích một người đâu có dễ dàng như vậy."

"Thích một người rất dễ dàng." Bạc Hạc Hiên sửa lại câu nói của cô, giơ tay và ôm lấy cô, trong lòng bộc lộ sự chiếm hữu.

Khương Mạn ngẩng đầu nhìn anh: "Thích anh cũng không khó."

Cô đột nhiên tò mò: "Nói mới nhớ, hình như em chưa thấy anh từng có người bạn là nữ nào."

Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên có chút kỳ lạ: "Mối quan hệ của anh và quý phi Đại Ngọc của em cũng khá tốt."

Xét cho cùng, ở một khía cạnh nào đó, đồng chí Tôn Đại Ngọc đã từng là trợ thủ đắc lực nhất!

“Ta biết chuyện anh xúi giục cô ấy làm gián điệp rồi nhé.” Khương Mạn có chút khinh thường.

“Vậy bạn nhỏ Khương Mạn muốn biết cái gì nào?” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn cô trêu trọc.

"Anh Bạc trông đẹp trai, hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ trước đây anh không thu hút chút ong bướm nào sao?"

“Em ghen à?” Bạc Hạc Hiên trêu chọc.

Khương Mạn sửa lại: "Em chỉ tò mò thôi."

"Để anh nghĩ xem..."

Chắc chắn là có nhưng Bạc Hạc Hiên không thể nhớ hết.

Cuộc đời anh được chia rõ ràng ra làm ba phần. Quá khứ đen tối khi gia nhập Zeus, những năm tháng ngây ngô khi vừa mới bước chân vào làng giải trí. Còn khi anh gặp Khương Mạn, cô đã trở thành ánh sáng của anh.

"Có lẽ là có, nhưng anh không thể nhớ được bọn họ là ai ..." Bạc Hạc Hiên suy nghĩ một cách nghiêm túc:

"Để khi về anh lên mạng tra những scandal của mình đã nhé."

"Chậc chậc chậc, người đàn ông này, anh thôi đi nhé."

Ngay khi cả hai về đến nhà, Khương Tử Mặc liền nói: “Anh Nhuệ Trạch về nước rồi.”

“Anh ba về đến rồi à?” Khương Mạn kinh ngạc.

Mọi người trong gia đình đều biết về tình hình của Khương Nhuệ Trạch ở khu vực phía Tây. Mặc dù, lần này Khương Nghiệp Thành đã bỏ chạy, nhưng ông ta cũng bị mất một tay rồi.

Các anh em nhà họ Khương cũng coi như đã thu được một chút lợi rồi.

Vốn dĩ Khương Nhuệ Trạch nói vài ngày nữa mới về nhưng đã về sớm hơn.

"Ừm, vừa mới ra khỏi sân bay. Tối nay gặp ở nhà anh cả." Khương Tử Mặc dừng lại một chút: "Anh ấy muốn đi giải quyết một số việc cá nhân trước."

“Có lẽ là đi gặp Điềm Điềm?” Khương Mạn không nhịn được cười: “Em sắp có chị dâu ba rồi.

"Tốc độ của anh hai cũng khá nhanh. Chỉ còn lại anh và anh cả thôi đó."

Khương Tử Mặc luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình như thể đang nhìn một miếng thịt mỡ lớn đang chờ được giá cao thì bán.

"Em lên lầu chờ anh! Anh có chút việc muốn nói với em về bài hát mới."

Khương Mạn “dạ” một tiếng rồi đi lên lầu.

“Anh có chuyện gì muốn nói với em à?” Bạc Hạc Hiên hỏi.

Khương Tử Mặc ra hiệu cho anh đi theo anh ta vào vườn hoa, thậm chí còn gọi cả Arthur.

Bạc Hạc Hiên mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó bất thường.

"Còn có một chuyện Tiểu Mạn vẫn chưa biết đó là lần này Khương Nghiệp Thành đã được cứu đi rồi."

Bạc Hạc Hiên cau mày.

"Cậu quen biết người đã cứu ông ta. Nghe anh ba nói người kia cũng đã ở trong Zeus một thời gian."

Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên thay đổi: "Ai vậy?"

Khương Tử Mặc nhìn anh không rời mắt: "Nghe nói, đối phương tên là Kiều, cậu còn nhớ không?"

Hai mắt Bạc Hạc Hiên hơi nheo lại, là cô ta...

Arthur lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này vẫn còn sống sao? Hồi đó cô ta cứ quấn lấy chú, muốn ngủ với chú, chú Hiện, sao chú có thể nhân từ mà không giết chết cô ta chứ?"

Mặt Khương Tử Mặc không chút cảm xúc, ồ một tiếng dài rồi nói: "Vậy hoá ra thực sự là món nợ phong lưu của cậu à..."

Bạc Hạc Hiên cảm thấy đau đầu.

Ý đồ của Khương Tử Mặc...

Dường như anh đã biết lý do tại sao đối phương gọi cả Arthur tới rồi.

"Về chuyện này, em sẽ giải thích với mọi người."

Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên nghiêm nghị, đôi mắt của anh cũng tối sầm lại.

“Không cần giải thích, tôi cũng không nghĩ cậu có gan đi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Vẻ mặt Khương Tử Mặc lạnh lùng:

“Nếu người phụ nữ này vì cậu mà cố ý đến phá rối vậy thì nhất định cô ta sẽ đối phó với Tiểu Mạn! "

"Bạc Hạc Hiên, tôi chỉ có một yêu cầu!"

"Em gái tôi, không được bị tổn thương!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom