Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436-441
Chương 436: Cha Tang Điềm đang nhìn anh, đang nhìn anh, không chớp mắt
Công viên Trúc Sơn ở ngoại ô phía Tây Bắc thành.
Tại nơi chụp ảnh của trang sức Ngọc Giác.
Sau khi chuyện Vịnh Vịnh ngã lầu trôi qua, cha Tang Điềm, mẹ Tang Điềm thực sự không yên tâm về con gái mình, liền cùng Tang Điềm tới Bắc thành.
Hợp đồng đại diện cho trang sức Ngọc Giác đã ký từ năm ngoái rồi, nhưng bởi vì chuyện của Vịnh Vịnh mà Tang Điềm xin nghỉ về Dung thành ở cùng người nhà, dẫn tới công việc bị đẩy lùi lại.
Sau khi cô trở về Bắc thành liền lập tức bắt tay vào công việc.
May mà lần quay chụp này thực hiện tại công viên Trúc Sơn, thêm vào đó là cha mẹ cô mấy hôm nay cũng đi theo ekip, Tang Điềm nghĩ vừa hay có thể dẫn người nhà vào ở một đêm.
Lúc Tang Điềm làm việc, hai người già sợ làm ảnh hưởng tới công việc của con gái, cho nên ngồi nghỉ ngơi ở trong homestay bên rừng trúc.
Nơi này yên tĩnh và là homestay đậm chất Thiền, lại là một nơi tốt để thư giãn trong kỳ nghỉ.
Cha của Tang Điềm tên là Tang Diệp, anh Lưu là quản lý của Tang Điềm, đương nhiên là rất quen thuộc với hai người già.
“Chú Diệp, thì ra chú và dì ở đây, cháu tìm hai người cả nửa ngày trời rồi.”
“Tiểu Lưu à, mau mau, lại đây ngồi.” Cha Tang Điềm vội vàng gọi anh tới.
“Không không, Điềm Điềm sắp bắt đầu chụp hình rồi, cháu phải qua đó xem.”
Anh Lưu cần thận từng li từng tí đưa một chiếc hộp nhung cho cha Tang Điềm: “Chú Diệp, đây là đồ của Điềm Điềm, lát nữa quay chụp thì không được đeo, con bé kia tay chân vụng về, đồ này mà làm mất thì không xong, vẫn là phải nhờ chú dì cầm giúp thôi.”
Cha Tang Điềm nhận chiếc hộp rồi mở ra, sắc mặt thay đổi: “Chuỗi vòng ngọc lục bảo này ……”
“Màu xanh lục này đậm quá.” Mẹ Tang Điềm ngạc nhiên, muốn nhận lấy để nhìn xem, lại bị cha Tang Điềm vỗ vào tay: “Bà cẩn thận chút, con bé Tang Điềm nhà mình được di truyền cái nết vụng về từ bà đấy.”
“Ông nói cái gì?” mẹ Tang Điềm trừng mắt.
Cha Tang Điềm lập tức cười cầu hòa, “Anh nói là gen của vợ tốt, con bé Tang Điềm nhà mình giống em nên mới ngoan như vậy đó...”
Mẹ Tang Điềm lườm ông một cái, lấy chuỗi vòng ngọc lục bảo ra xem.
Anh Lưu lén cười.
Trông cha Tang Điềm giống như là người chủ gia đình, nhưng người có địa vị cao nhất trong nhà này vẫn là mẹ Tang Điềm, lời đồn ở Dung thành cũng không phải là giả, trong nhà tuyệt đối không dám to tiếng với vợ.
“Bà cẩn thận chút nhé.” Cha Tang Điềm không nhịn được mà nhắc nhở.
Ông làm ăn nhiều năm như vậy, con mắt nhìn hàng vẫn còn tốt, giá của chuỗi vòng ngọc lục bảo này chỉ e là không hề tầm thường.
“Ai ya, biết rồi, biết rồi, ông căng thẳng cái gì!” mẹ Tang Điềm bất mãn: “Chẳng phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao, màu sắc cũng được, đẹp hơn một chút so với mấy món hàng giá mấy vạn bán trong trung tâm mua sắm.”
Anh Lưu khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Dì à, chú nói không sai, đúng là phải cẩn thận một chút, chiếc vòng ngọc lục bảo này chỉ với mấy vạn thì e là không mua nổi đâu.”
“Không chỉ mấy vạn ư? Vậy thì đáng giá bao nhiêu?”
Anh Lưu có cảm giác sảng khoái lạ thường, anh ta cười híp mắt nói: “Khoảng....bằng giá một căn hộ chung cư cao cấp ở vành đai I của Bắc thành.”
Mẹ Tang Điềm lập tức đặt chiếc vòng về vị trí cũ, khó tin nói: “Vậy....vậy chẳng phải là phải tới mấy nghìn vạn sao?”
Anh Lưu: “Nếu mang đi bán đấu giá, mấy tỷ cũng không thành vấn đề.”
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Mẹ Tang Điềm buột miệng: “Tang Điềm điên rồi à, tốn nhiều tiền như thế chỉ để mua chiếc vòng vớ vẩn này? Không đúng, nó kiếm được nhiều tiền thế sao?”
Lời này quả thực là chỉ có mẹ ruột mới nói ra được.
“Khụ, cái này là bạn của Điềm Điềm tặng.”
Trong lòng hai vợ chồng khẽ giật mình, hai người đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của con gái mình, nhưng trong giới này có một số thứ, người bình thường cũng từng nghe qua.
Cha Tang Điềm sa sầm mặt xuống: “Người ta tặng là nó liền nhận sao? Thứ đồ đắt tiền vậy sao có thể tùy ý nhận?”
“Bây giờ nó……thôi, đợi nó hoàn thành công việc chú lại đi nói chuyện lại với nó vậy.
“Tiểu Lưu, cháu thu lại đồ đi, chúng ta không mong con gái giàu sang phú quý gì, nó vào cái giới này cũng là vì nó thích công việc nghệ thuật, nhưng những thứ dơ bẩn, không trong sạch, con gái nhà họ Tang tuyệt đối không thể dính vào!”
“Thứ này cậu giúp Tang Điềm trả lại cho người bạn kia của nó đi, chú sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với nó, bất kể thế nào, cũng không thể tùy tiện nhận món quà đắt tiền như thế từ người khác được!”
Cha Tang Điềm cũng là cẩn thận, tuy rằng ông tin con gái mình sẽ không tùy tiện làm bừa, nhưng lại lo lắng Tang Điềm tuổi còn nhỏ, không chống cự được cám dỗ.
Giỏi lắm, vừa ra tay đã đưa tới một chiếc vòng ngọc lục bảo mấy nghìn vạn, cha Tang Điềm thân là một ông già, nói thật là ngay đến ông còn bị lay động, huống chi là cô bé chưa trải sự đời!
Trong mắt cha mẹ, bất kể con gái đã lớn thế nào thì cũng mãi là một cô bé! Đặc biệt là cô con gái nhỏ còn ngoan như vậy ~
Mẹ Tang Điềm lần này cũng kiên định đứng về phía ông nhà mình.
Anh Lưu thấy tình huống này thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng giải thích: “Không phải...chú với dì hiểu nhầm rồi, Điềm Điềm sao lại dám làm vậy.... cho dù con bé dám, cháu cũng không dám, làm thế có mà dì đánh gãy chân cháu mất!”
“Thật sự là bạn của Điềm Điềm....không phải, người bạn kia của con bé là người đàng hoàng, hai người họ là mối quan hệ trong sáng!”
Biểu cảm của cha Tang Điềm càng ngạc nhiên hơn, “Bạn? Loại bạn như nào?”
“À……trước mắt mà nói thì vẫn chưa tính là người yêu.” anh Lưu vừa định nói đối phương là anh trai của Khương Mạn thì điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, anh Lưu vui mừng, “Chú dì đợi con một lát, con phải nghe điện thoại.”
Cha mẹ Tang Điềm nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Anh Lưu sau khi nhận điện thoại liền ra ngoài đón người, tốc độ đó giống như là đi đón thần tài và tổ tông vậy.
Vị trí của homestay ở lưng chừng núi, cha mẹ Tang Điềm ngồi uống trà, nghỉ ngơi trên sân thượng, từ đây vừa khéo có thể nhìn thấy cổng lớn của homestay.
Một chiếc xe địa hình Maybach màu đen đang đậu trước cửa, một nam thanh niên bước xuống xe, trên người vẫn mặc quân phục màu đen.
Chân đi giày Martin, đeo găng tay nửa ngón, tóc cắt kiểu đầu đinh, ngũ quan rõ ràng sắc nét, nhìn đầy vẻ hoang dã.
Trên lông mày và bên mặt đều có vết thương, giống như do đánh nhau mà thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, thuốc đã hút được một nửa, lông mày nhăn lại, trông có vẻ không dễ dây vào.
Cha Tang Điềm tận mắt nhìn thấy tiểu Lưu đi đón người thanh niên này, thái độ cung kính giống như nhìn thấy tổ tông.
Khương Nhuệ Trạch bước từng bước lớn vào trong, tiện hỏi: “Điềm không cay đang làm việc phải không, đừng nói với cô ấy là tôi tới, đợi cô ấy làm xong thì tôi sẽ tới gặp cô ấy.”
“Không thành vấn đề, chuyện đó, anh Khương này....cha mẹ của Điềm Điềm cũng ở đây.”
Cả người Khương Nhuệ Trạch cứng ngắc, biểu cảm nhăn nhó, nhìn càng hung dữ hơn.
Anh Lưu bị dọa cho giật mình
Thật ra hôm nay vừa gặp Khương Nhuệ Trạch, hắn đã kinh hãi, so với lần trước, Khương tam hôm nay cả người đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng khó tiếp cận.
Vẻ mặt vừa nãy giống như là muốn giết người vậy.
Khương Nhuệ Trạch không phải là muốn giết người, anh ta chỉ là nhất thời bị giật mình, khiến cho vết thương trên người nứt ra thôi.
“Sao anh không nói sớm, chú dì đang ở đâu?”
Anh Lưu bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía phòng trà, “Ờm....đang nhìn chúng ta đó.”
Khương Nhuệ Trạch thuận thế nhìn theo, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cha Tang Điềm, nhưng anh ta cảm nhận lờ mờ được ánh mắt ấy đang nhìn mình.
Cha Tang Điềm đang nhìn anh, nhìn anh, không chớp mắt……
Khói thuốc xộc lên mũi, Khương Nhuệ Trạch mặt không biểu cảm mà ho lên.
Trời đậu……
Phụ huynh thông thường đều không thích mấy tên nhãi hút thuốc đâu nhỉ!
Chương 437: Anh thích Tang Điềm, anh muốn theo đuổi cô ấy
Homestay Trà Toạ
(*kiểu homestay theo phong cách trà đạo của Nhật với cây vườn.)
Đã từ rất lâu rồi Khương Nhuệ Trạch mới ngồi quy củ, lại còn bị người ta mắng trước mặt anh cả.
“Hoá ra cậu là anh của Tiểu Mạn.”
Lúc đầu cha Tang mẹ Tang thái độ vô cùng cảnh giác với Khương Nhuệ Trạch, nhưng sau khi nghe nói là anh của Khương Mạn thì thái độ cũng dịu đi.
“Vâng, cháu tên là Khương Nhuệ Trạch, là anh thứ ba, chú và dì cứ gọi cháu là Tiểu Trạch.”
Khương Nhuệ Trạch không biết bản thân mình đã căng thẳng tới mức này, mồ hôi chảy dòng dòng. Anh ta có chạy vòng vòng đánh nhau quanh khu Tây cũng chả căng thẳng tới mức này.
“Cậu và Tang Điềm là……”
“Bạn bè!” Khương Nhuệ Trạch ngẩng đầu mau chóng đáp một câu: “Bạn bè bình thường, là loại không thể có gì với nhau.”
Câu này vừa nói ra biểu cảm của cả cha Tang và mẹ Tang đều trở nên cổ quái.
Anh Lưu có chút không dám nhìn đối phương. Anh ba nhà họ Khương ơi….tự nhiên anh khéo thế, anh có biết thế nào gọi là khéo quá hỏng việc không?
Cha Tang khụ một tiếng, cầm cốc trà lên nhìn sang vợ mình một cái.
Có chút không bình thường.
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch lại càng hoảng loạn, chợt nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thuý trên bàn, anh ta có chút sốt ruột. Cha Tang cũng chú ý biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Lúc này chợt hỏi một câu. “Chiếc vòng này là cậu tặng Tang Điềm?”
“Vâng……”
Trong lòng cha Tang càng phức tạp, ông điều chỉnh lại cảm xúc mở miệng nói: “Cảm ơn cậu….Tiểu Trạch, nhưng mà cái vòng này quá đắt tiền, Tang Điềm không thể nhận được.”
“Không, chú đừng hiểu nhầm cháu, cháu chỉ là……”
Khương Nhuệ Trạch đúng là không biết cách nói chuyện, lại thêm căng thẳng, cho nên cả người cứ lắp bắp. Bộ dạng căng thẳng của anh ta làm cho cha Tang và mẹ Tang không nhịn nổi cười.
Cậu bạn trẻ này lúc từ trên xe bước xuống nhìn thật sự rất hổ báo, vậy mà bây giờ lại hoảng loạn thành cái dạng này?
Cha Tang nhớ lại lúc ở bệnh viện, việc mà Khương Mạn đã từng nói. Ông ta biết kẻ ném Vịnh Vịnh xuống là vì mục đích trả thù Tang Điềm, hơn nữa là vì con gái ông dính líu tới nhà họ Khương, cho nên mới bị đối phương làm vậy.
Lúc đó cha Tang đã cảm thấy có gì đó kỳ quái. Kể cả con gái mình và Khương Mạn là bạn tốt thì đối phương cũng không đến mức muốn trả thù như vậy, cũng quá điên dồ rồi.
Nhưng sau khi gặp Khương Nhuệ Trạch, ông liền hiểu. Làm một người cha, cha Tang không thể không lo lắng.
Ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ tới gả con gái mình vào gia đình hào môn. Chỉ muốn Tang Điềm có thể vui vẻ sống qua ngày, nhưng nếu ở với người đàn ông ở trước mặt này, sự an toàn của Tang Điềm……
Nói thật thì cha Tang không hề yên tâm. Chuyện của Vịnh Vịnh thật sự làm ông ta sợ kiếp vía.
“Tiểu Trạch, thanh niên bọn cậu làm việc gì thì đều tự mình quyết định, người làm cha mẹ cũng không thể nói nhiều được.”
“Nhưng tôi hy vọng con gái tôi có thể bình yên sống, nào sợ nó có cuộc sống bình thường, cậu có hiểu sự lo lắng của tôi không?”
Mặt Khương Nhuệ Trạch tái đi vài phần.
“Xin lỗi, chú và dì, tại vì việc nhà cháu mà làm mọi người kinh sợ.”
Khương Nhuệ Trạch đứng dậy cúi người xin lỗi.
Cha Tang cũng đứng dậy: “Không trách cậu, tôi cũng không có ý đổ tội cho cậu, đừng hiểu nhầm.”
“Chuyện lần này, may mà có tiểu Mạn và tiểu Bạc, chú và dì rất cám ơn các cháu.”
“Cháu biết ạ, cám ơn chú và dì.” Khương Nhuệ Trạch mím môi, hít một hơi thật sâu quay sang nói với cha Tang: “Cháu hiểu được sự lo lắng của chú, ai cũng không thích con mình ở với một người mà lại gặp nguy hiểm.”
“Nhưng chú, cháu không muốn từ bỏ.”
Cha Tang và mẹ Tang sững sờ.
Anh Lưu cũng nín thở, mẹ kiếp! đây là thứ tôi có thể nghe miễn phí à.
Biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch cực kỳ chân thành, lúc còn ở khu Tây anh ta đã nghĩ kĩ rồi. Anh ta muốn Tang Điềm, mọi lúc mọi nơi đều nằm mơ thấy cô ấy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Anh ta không biết con ranh này có mê lực gì, nhưng bản thân đã không còn thuốc chữa, luôn muốn được gặp cô. Khương Nhuệ Trạch cảm thấy, bản thân mình……đại khái là bị cô ta bỏ bùa rồi.
Bỏ bùa thành một thằng ngu.
“Cháu thích Tang Điềm, cháu muốn theo đuổi em ấy!”
Khương Nhuệ Trạch nghiêm túc cực kỳ: “Chuyện này em ấy còn chưa biết, cháu cũng chưa tỏ tình với em ấy, nhưng cháu nói cho chú và dì biết cháu cảm thấy cũng xứng đáng.”
“Nếu cháu và em ấy có thể cùng với nhau, cháu sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em ấy, tuyệt đối không để em ấy bị thương!”
“Hi vọng chú và dì có thể cho cháu một cơ hội, nếu Tang Điềm không đồng ý. Cháu sẽ dứt khoát không cưỡng ép, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của em ấy.”
“Nhưng cháu còn chưa hành động, cháu không muốn lùi bước.”
Cha Tang thật sự ngỡ ngàng, “Cậu……cậu đây…….”
“Chú, cháu lấy mục đích kết hôn làm tiền đề, cháu không phải loại chơi bời, đây là sự bảo đảm của cháu!”
“Khương Nhuệ Trạch!!!”
Giọng hét của một cô gái đột ngột vang lên, mang theo sự hoảng sợ và xấu hổ. Khương Nhuệ Trạch lập tức ngậm mồm, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tang Điềm đang kéo cửa vào.
Cô vẫn còn mặc quần áo của buổi chụp hình, ở ngoài là áo len, đôi mắt long lanh như con nai đang trợn tròn vì kinh ngạc, mặt đỏ như rỉ máu.
“Anh……Anh nói linh tinh gì với bố mẹ tôi vậy!”
Nhân viên đứng bên cạnh cũng là bộ dạng ngơ ngác. Hay lắm cậu bạn! đúng là anh ba nhà họ Khương, vẫn rất dữ dội như mọi khi.
Còn chưa tỏ tình với nhân vật chính, đã bày tỏ tâm tư tình cảm với phụ huynh nhà người ta rồi.
“Tang không cay……” Khương Nhuệ Trạch hoảng loạn.
Tang Điềm xấu hổ dậm chân quay đầu bỏ chạy. Khương Nhuệ Trạch muốn đuổi theo mà lại do dự nhìn sang cha mẹ Tang Điềm.
Cha Tang bất lực, nhìn biểu cảm con gái là biết rõ, chắc chắn có chuyện rồi.
Mẹ Tang thì xua tay: “Thằng nhóc ngốc này, ngơ ra đó làm gì, còn chưa đuổi theo! Không cần quan tâm chú đâu, lời ông ta nói chả có tác dụng gì.”
Khương Nhuệ Trạch sững sờ rồi lập tức gật đầu: “Cám ơn dì!”
Sau đó anh cầm chiếc vòng trên bàn, nhanh chóng đuổi theo.
Cha Tang phẫn nộ: “Lời tôi nói không tính.”
Mẹ Tang trợn mắt nhìn ông: “Ông làm sao? Con gái không nói gì thì thôi, ông lắm lời, để bọn trẻ tự nói chuyện với nhau.”
“Hơn nữa tôi thấy tiểu Trạch là một đứa trẻ thành thật, đúng chất một người đàn ông chân chính. Dù cậu ta có là hoàng thân quốc thích, thì Điềm Điềm nhà ta cũng là một công chúa bảo bối được yêu thương từ nhỏ.”
“Làm gì có chuyện gọi là với cao hay không với cao, quan trọng là Điềm Điềm thích là được. tôi thấy cậu ta cũng nhanh nhẹn, nếu mà không thích thì là do Tang Điềm không thích, nó hẹn hò, chứ có phải ông hẹn hò đâu.”
“Từ trước tới giờ ông còn không tin tưởng vào mắt nhìn người của con gái ông à?”
Cha Tang tủi thân lẩm bẩm: “Tôi cũng có ý đấy đâu…..đây là tôi sợ con mình bị bắt nạt chứ……”
Mẹ Tang lại trợn mắt: “Nhìn là biết, Điềm Điềm nhà mình mới là người bắt nạt được ta đấy biết không.”
Anh Lưu ở bên không ngừng cảm khái. Anh ta đại khái hiểu được tính khí của Tang Điềm giống ai rồi!
“Bác gái bác đừng lo, Khương Nhuệ Trạch đối xử với Tang Điềm tốt lắm…….”
“Tiểu Lưu cháu nói cho bác biết, hai đứa nó quen nhau thế nào?”
“Chuyện này…….ở tiệc đóng máy của phim ‘kẻ giết người’, Tang Điềm uống thắng cậu ấy, về sau hình như là ……bệnh trĩ?”
Cha Tang mẹ Tang: ????
Sao cậu tự nhiên kể cái bệnh trĩ cho chúng tôi làm gì vậy?
Ai bệnh trĩ? Chắc không phải đang nói con gái bảo bối nhà mình đâu nhỉ?
Chương 438: Khương Nhuệ Trạch cứng rắn tỏ tình
Khương Nhuệ Trạch rất nhanh chóng tìm được Điềm Điềm, dọc đường đều có người chỉ đường cho hắn.
Trong phòng nghỉ, anh ta vừa bước vào liền nghe thấy những âm thanh lạch cạch phát ra, Tang Điềm nhìn thấy anh ta xuất hiện thì giật bắn cả mình, không cẩn thận đụng rơi cả hộp đồ trang điểm ở bên cạnh.
Trợ lý vội vàng dọn dẹp, Khương Nhuệ Trạch nói: “Cứ để đó trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tang không cay.”
Trợ lý ngẩng đầu nhìn Tang Điềm, “Điềm Điềm, vậy tôi đi trước nhé.”
Tang Điềm trừng mắt: “Cô là quân địch ư?”
Trợ lý trong lòng thầm nghĩ, tôi rõ ràng là quân mình mà.
Đợi người kia đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, tim Tang Điềm đập thùng thùng như trống, ngồi xổm xuống nhặt mấy món mỹ phẩm bị đụng rơi, liếc mắt thấy đôi giày trước mặt đang bước về phía mình.
Cô hít sâu một hơi, tiện tay cầm một món mỹ phẩm quơ lên: “Anh, anh đừng qua đây, tôi mà nổi khùng lên thì đánh chết mười con trâu cũng không thành vấn đề đấy.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô mà không biết nói gì, ngừng lại một chút, sau đó bước từng bước dài tới bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống.
Tang Điềm thấy anh ta vươn tay ra thì lập tức co rúm lại như con chim cút.
Khương Nhuệ Trạch lấy đi lọ mỹ phẩm trong tay cô, cười nhạo: “Với cái thân hình nhỏ bé này mà đòi đánh mười con trâu á? Một con cũng chưa chắc đã đánh nổi ấy chứ.”
“Anh……” mặt Tang Điềm nóng lên, xù lông đứng dậy, hung dữ nói: “Anh dọn dẹp hết chỗ này cho tôi.”
Cô ấy nói xong thì chạy tới chỗ tủ trang phục để ngồi, rồi tiện tay lấy một hộp phấn, chân tay lóng ngóng dặm lại lớp trang điểm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Nhuệ Trạch mím môi cười, nhưng có thể nghe thấy tiếng anh đang dọn dẹp đồ đạc.
Cô lén liếc nhìn qua gương, trong lòng hết sức bối rối. Trong phòng không ai lên tiếng. Càng yên tĩnh càng khiến người ta căng thẳng, Tang Điềm còn nghe được cả tiếng tim đập của chính mình.
Cô nuốt nước miếng, quả ớt nhỏ không có mấy kiên nhẫn, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đã nói vớ vẩn gì với cha mẹ tôi vậy?”
Khương Nhuệ Trạch đang cúi đầu nhìn đống phấn không biết là phấn mắt hay là gì, rơi vãi trên đất mà không biết phải làm sao, nghe thấy cô hỏi vậy thì mở miệng đáp: “Không nói vớ vẩn, là thật sự nghiêm túc.”
Tang Điềm trợn tròn mắt.
Khương Nhuệ Trạch nhặt hộp phấn, gom phấn vụn trên mặt đất nhét lại vào trong hộp, nếu lúc này anh ta ngẩng đầu lên, Tang Điềm chắc chắn có thể nhìn thấy anh ta đang đỏ mặt cỡ nào.
Cho dù giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì trong lòng cũng đang rối bời.
“Tang không cay, anh thích em. Anh cũng không biết là mình bắt đầu thích em từ khi nào, rõ ràng em xấu tính như vậy, lại cứ thích cãi nhau với anh, nhưng mà....
Khoảng thời gian ra nước ngoài, anh rất nhớ em, muốn ngày nào cũng có thể gặp em.”
Điềm Điềm ngây ngốc.
Đáng sợ nhất chính là trai thẳng khi nói chuyện thẳng thắn!
Thế này, thế này quá là thẳng thắn rồi!
“Em cứ cân nhắc đi, không cần có gánh nặng gì trong lòng đâu, cho anh một đáp án chính xác là được.”
Tang Điềm liếc nhìn anh một cái, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng bối rối nói: “Vậy, nếu em không đồng ý, thì có phải là anh sẽ từ bỏ không?”
Rắc một tiếng.
Hộp phấn trong tay Khương Nhuệ Trạch đã bị bóp vỡ.
Tự anh ta cũng giật mình, chột dạ nhét hộp phấn vào góc ghế, giấu đi.
Tang Điềm:……Em nhìn thấy rồi.
Khương Nhuệ Trạch không ngẩng đầu, sợ biểu cảm mất kiểm soát của mình sẽ dọa cô ấy sợ, buồn bực nói: “Không từ bỏ, anh vẫn tiếp tục theo đuổi em.”
“Trong khoảng thời gian đó, nếu em thật sự thích người khác, em nói với anh một tiếng, anh……”
“Anh cái giề, tới lúc đó anh sẽ chúc em hạnh phúc sao?” Tang Điềm ngắt lời.
Khương Nhuệ Trạch đứng dậy trừng mắt với cô: “Anh chúc em hạnh phúc cái con khỉ ấy, anh sợ anh không kiềm chế nổi mà đánh chết người đàn ông của em, em sẽ phải ở góa thì có!”
Khương Husky biết rõ bản thân mình xấu tính như chó! Dựa theo cái tính này, chỉ e là không theo đuổi được Tang Điềm thì nhất định không từ bỏ, bản thân đã nhắm được cô vợ nhỏ cho mình, người đàn ông khác mà dám thò tay vào, anh ta tuyệt đối sẽ chơi chết kẻ đó.
Nhưng lời này không thể nói ra, đừng thấy Tang Điềm hung hăng mà nhầm, thực tế thì gan bé lắm.
Khương Nhuệ Trạch không muốn dọa cô ấy sợ
“Vậy thì anh cứ thành thật mà nói là được rồi, em biết thừa cái tính này của anh sao có thể đi làm chó liếm được!”
“Đối tượng là em thì anh làm cho liếm một lúc cũng không phải là không được, nhưng làm chó liếm tới cuối cùng anh lại không nhận được gì thì không được.”
Khương Nhuệ Trạch làu bàu nói: “Tới lúc đó có cướp cũng phải cướp em về cho bằng được.”
Tang Điềm lập tức đỏ bừng mặt.
“Có ai lại tỏ tình giống như anh không cơ chứ? Không cho người ta có một chút sự chuẩn bị nào cả!”
Tang Điềm đứng dậy, bước tới đấm anh ta một cái.
Cái đấm này nhẹ hều, nhưng sắc mặt Khương Nhuệ Trạch lại trở nên trắng bệch, cả người co gập lại.
Tang Điềm giật mình sợ hãi: “Khương sắt thép, anh đừng có giả vờ nữa, cái đấm này của em có thể khiến anh bị thương sao.”
Khương Nhuệ Trạch không nói lời nào, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn Tang Điềm với vẻ mặt không biết nói gì hơn: “Em thật sự muốn mưu sát chồng em sao?”
“Em còn chưa đồng ý đâu đấy!”
Khương Nhuệ Trạch thuận thế nắm lấy tay cô, nhịn đau, gượng cười nói: “Vậy nói thử xem, phải làm thế nào thì em mới chịu đồng ý? Anh sẽ cố gắng.”
Tang Điềm lời đến miệng rồi còn ngừng lại, lo lắng nhìn anh ta: “Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Cô vẫn luôn muốn hỏi Khương Nhuệ Trạch ra nước ngoài để làm gì.
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô một lúc, kéo khóa áo xuống, Tang Điềm căng thẳng: “Anh, anh làm gì vậy! Em cảnh cáo anh không được làm bừa nhé.”
“Xí.” Khương Nhuệ Trạch bật cười, “Em coi anh là loại người gì vậy?”
Sau khi anh ta cởi khóa áo ra, kéo chiếc áo phông lên một chút, lộ ra phần cơ bụng.
Tang Điềm còn chưa kịp thưởng thức cơ thể bốc lửa của anh, thì đã nhìn thấy phần băng gạc ở eo của anh ta, lúc này đã có máu rỉ ra rồi.
Tang Điềm lập tức biến sắc.
“Anh bị thương rồi? Khương Nhuệ Trạch rốt cuộc là anh đi làm cái gì vậy hả, sao lại bị thương vậy!!”
Trên mặt anh ta cũng có vô số vết thương, trước đó cô đã muốn hỏi rồi.
“Vết thương nhỏ thôi, không phải chuyện lớn.” Khương Nhuệ Trạch thong dong nói: “Sợ dọa đến em nên trước khi đi không nói cho em biết.”
Tang Điềm muốn nhìn lại vết thương của anh, nhưng lại ngại không dám chạm tay vào, cô nhíu chặt lông mày, cắn môi nói: “Vậy bây giờ anh nói cho em biết thì không lo em sẽ sợ hãi nữa sao? Em còn chưa đồng ý làm người yêu anh đâu đấy.”
“Nếu muốn ở bên nhau, thì chuyện của anh sớm muộn gì em cũng biết, dứt khoát nói trước để em biết luôn cho rồi, tránh để em giữa đường lại chùn bước.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô không rời mắt: “Đến lúc đó anh sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ mà để em rời đi đâu.”
Tim Tang Điềm đập loạn nhịp.
Người đàn ông này ấy mà, bình thường thì như chó, lúc này thì.... phải nói là bản tính của anh ta thật sự giống như một con sói vậy.
“Em đi lấy hộp thuốc đã, vết thương của anh lại chảy máu rồi, thế nào cũng phải băng bó lại chứ.”
Khương Nhuệ Trạch vừa định nói không cần. Tang Điềm đã cứng rắn nói: “Trước kia đi đóng phim, vào vai bác sĩ ở chiến trường, em đã đặc biệt tới bệnh viện tiếp nhận khóa học ba tháng đấy, vết thương ngoài da này của anh, em vẫn có thể xử lý được!”
“Em xử lý vết thương cho anh, anh...anh từ từ kể chuyện của anh cho em nghe đi. Nghe xong em sẽ cân nhắc xem có đồng ý làm người yêu anh hay không.”
Tang Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng Khương Nhuệ Trạch đã nghe thấy rồi.
Anh ta không nhịn được mà híp mắt cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng, trong vẻ đẹp trai lại mang theo một chút ngốc nghếch.
“Được!”
Chương 439: Em vẫn chưa chết tâm với em gái anh à?
Sau khi nhìn thấy vết thương của Khương Nhuệ Trạch, Tang Điềm mới biết rằng cô đã làm ra sai lầm ngu ngốc gì. Vết thương này cô không xử lý nổi.
“Đây là vết thương do súng bắn……” Ánh mắt cô cực kỳ quái lạ nhìn Khương Nhuệ Trạch.
“Ừ.” Khương Nhuệ Trạch bình đạm trả lời: “Đã lấy đạn ra rồi, em cứ khử trùng vết thương cầm máu là được.”
Tay Tang Điềm run run, khóe mắt đỏ ửng. Cô mau chóng lấy miếng gạc xuống, cẩn thận sát trùng, nhẹ nhàng chỉ sợ dùng lực quá lớn.
“Đừng sợ, không đau.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn thấy bộ dạng của cô, đành phải nhẹ giọng an ủi.
“Sao lại không đau, bắn thành cái lỗ thế này! Khương Nhuệ Trạch anh tự cho rằng anh là bức tường thép à, anh……”
Tang Điềm không có sức mắng anh ta, cúi đầu khử trùng.
“Không được, anh phải đi bệnh viện.”
“Anh có bệnh đúng không! Bị thương thế này rồi còn chạy tới đây tìm em làm gì.!”
“Anh nhất định phải nhập viện!!”
“Không sao, vết thương này có là gì ……”
Giọng Khương Nhuệ Trạch ngày càng nhỏ, Tang Điềm thì vẫn trừng mắt nhìn anh.
Đấy…..cái dáng vẻ nhìn người ta chằm chằm thế này thật là hung dữ.
“Anh có đi không?”
“Khụ…..đi.”
Mặt Tang Điềm lúc này mới dịu lại một chút, “Bây giờ đi ngay.”
“Không vội nửa tiếng nữa rồi đi nhé?”
“Khương Nhuệ Trạch!”
“Em không muốn biết chuyện của anh à?” Khương Nhuệ Trạch nói: “Em nhìn đi, anh vẫn đang nhảy tưng tưng đây, vết thương chỉ chảy chút máu mà thôi, bên trong đã khâu rồi, hơn nữa anh bị đạn bắn, bệnh viện bình thường không dám nhận người đâu.”
Mặt Tang Điềm biến đổi, hơi trầm xuống.
“Anh……rốt cuộc anh đi đâu làm gì?”
Khương Nhuệ Trạch định mở mồm bảo mình đi giết người, nhưng cảm thấy nói vậy chắc chắn doạ Tang Điềm.
“Đi bắt người xấu.”
“Anh? Anh có phải cảnh sát đâu.”
Nói mới nhớ, Tang Điềm chưa bao giờ biết Khương Nhuệ Trạch làm cái gì, trong ấn tượng của cô đây là một kẻ rảnh rỗi, từ sáng tới tối lông bông.
“Có phải em nghĩ anh là một thằng công tử bột cả ngày lông bông đúng không?” Khương Nhuệ Trạch hiểu Tang Điềm đang nghĩ gì.
Tang Điềm hỏi lại: “Không phải à?”
Khương Nhuệ Trạch búng trán cô một cái: “Em đúng là coi thường anh, anh em trong nhà anh em đều đã gặp qua rồi, anh vô dụng tới vậy?”
“Vậy anh làm cái gì?”
“Hừ…..ngoài tài sản mẹ để lại, anh cũng có một công ty bảo an đa quốc gia.”
Khương Nhuệ Trạch nghĩ thầm: Nhóm lính đánh thuê chắc cũng được tính là công ty bảo an nhỉ, bản thân mình có nói dối đâu.
“Nghiệp vụ khá rộng, cho nên quen nhiều người phức tạp.”
Tang Điềm trợn mắt: “Cái nghiệp vụ của anh còn quen với thành phần kiểu này?” cô chỉ vào vết thương của anh ta.
Khương Nhuệ Trạch cười cười: “Liên bang Tây bán cầu khác với Đế Quốc. Súng ống ở đó là hợp pháp, an ninh không bằng Đế Quốc được, không cần ngạc nhiên.”
Tang Điềm im lặng một lúc, sau đó mới mím môi nói: “Khương đầu gỗ.”
“Hả?”
“Anh biết em là diễn viên đúng không.”
“Biết.”
“Mặc dù diễn xuất của em không bằng Bạc tiểu tam và em gái anh, nhưng diễn xuất của anh còn vứt đi hơn cả em.”
Biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch cứng đờ. Chết toi?
Tang Điềm nhìn anh ta: “Cái chó gì mà bảo an đa quốc gia, anh làm em là đứa ba tuổi à.”
Khương Nhuệ Trạch: “……”
“Nhưng mà em tin anh không làm chuyện xấu.” Tang Điềm chuyển lời, bĩu môi: “Dù gì em cũng đóng nhiều phim như vậy, vai công chúa rồi chị đại đều đã đóng rồi.”
“Nhà anh bên liên bang Tây bán cầu rất ghê gớm……cho nên……cũng có nhiều kẻ thù.”
“Điều này em có thể hiểu được.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô: “Vậy em có sợ không?”
“Không phải anh bảo dùng tính mạng bảo vệ em còn gì? Em sợ cái gì?” Mặt Tang Điềm vô cùng kỳ quặc.
Khương Nhuệ Trạch mỉm cười, nghe xong câu này thì mắt sáng rực.
Tang Điềm đỏ cả mặt, khụ hai tiếng cúi đầu: “Hứa mang lá phong cho em đâu rồi?”
“Lời đã nói không rút được, nếu không phải to hơn mặt em thì em không nhận lời đâu.”
Khương Nhuệ Trạch hung hăng nói: “to gấp hai lần mặt em luôn.”
……
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi nhìn thấy con gái mình né tránh, cha Tang mới biết, xong rồi, bắp cải nhà mình bị lợn ăn rồi.
Khương Nhuệ Trạch cười như kẻ ngốc, sảng khoái nắm lấy tay Tang Điềm cúi đầu trước hai người: “Chú dì, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tang không cay……Tang Điềm!”
Khoé miệng cha Tang méo xệch: “Mới yêu đương, đừng có làm như sắp kết hôn tới nơi thế.”
Lời vừa nói xong thì ăn một cái tát yêu của mẹ Tang.
“Tiểu Trạch đừng để ý chú, cháu và Tang Điềm còn trẻ tuổi, nếu Tang Điềm mà bắt nạt cháu thì cứ nói với dì.”
Khương Nhuệ Trạch gật đầu: “Vâng ạ.”
Tang Điềm trợn mắt: “Mẹ! mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy!”
Mẹ Tang trợn mắt: “Mẹ ruột lại không hiểu đức tính con gái mình.”
Khương Nhuệ Trạch cười trộm, Tang Điềm véo vào tay anh một cái.
Ở bên nhà họ Tang cả buổi chiều, gần đến tối Khương Nhuệ Trạch mới đi tới chỗ anh cả. Trước khi đi còn hỏi Tang Điềm có muốn đi cùng không.
“Ngày mai em còn có việc, không đi được, hơn nữa……khụ, em cần thời gian tiêu hoá thân phận này.”
Tang Điềm có chút không biết đối mặt với Khương Mạn thế nào.
“Em vẫn chưa chết tâm với em gái anh à?” Khương Nhuệ Trạch có chút nhăn nhó nói.
Tang Điềm có chút cắn rứt lương tâm: “anh không cần quản chuyện của em và chị Khương!”
Khương husky hoảng sợ, “Tang không cay, em đã đồng ý với anh là không tiếp cận mục tiêu kiểu này rồi cơ mà!!”
Tang Điềm: “……”
Anh đúng là đồ ngu.
……
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy mình đã thoát độc thân nhưng hình như cũng không phải như vậy.
Chỗ Khương Lệ Sính ở là một căn nhà kiểu phương tây cổ kính có trang viên phía bên ngoài. Khương Mạn đã từng tới đây vài lần, đây cũng là nơi cha mẹ mấy anh em từng ở, thời thơ ấu anh cả cũng ở đây.
Sau này toàn nhà này bị nhà họ Khương cướp mất, sau khi anh cả làm xong việc đầu tiên là lấy lại được Lancelot thì lấy lại trang viên và tòa nhà này.
Khương Lệ Sính đốt lò sưởi âm tường, Khương Vân Sênh còn đang cầm cái xiên để nướng đồ, ở trên có mấy quả quýt xanh. Khương mạn ngồi đối diện cái lò sưởi, tay đang nhận cốc cacao nóng từ tay Khương Tử Mặc.
Sau khi Khương Nhuệ Trạch quay về, liền kéo Bạc Hạc Hiên ra một góc nói nhỏ, đến bây giờ còn chưa quay lại.
Toà nhà phương tây kiểu cổ, phút chốc hơi ấm lan tràn, làm cho mấy anh em quên đi nỗi hận trong lòng, giây phút này ngập tràn trong tình thương yêu ấm áp.
Khương Mạn uống một ngụm ca cao nóng, tò mò hỏi: “Tại sao lại nướng quýt, nướng xúc xích mới đúng chứ?”
Khương Vân Sênh cười nói: “Vấn đề này hồi nhỏ anh cũng từng hỏi qua, lúc đó cha đáp thế nào ấy nhỉ?”
Khương Lệ Sính cười rộ lên, anh ta cởi áo vest ngoài ra, cởi cả hai cúc trên của áo sơ mi, lúc này ngồi xổm bên lò sưởi thêm củi, tay áo được sắn lên, nhìn như một quý ông lịch lãm.
“Cha nói nướng quýt sẽ làm nó ngọt hơn, có vị như gà quay.”
Khương Mạn cười kỳ quái: “Cha lừa người đúng không!”
“Đúng vậy.” Khương Lệ Sính gật đầu: “Lừa anh hai của em ăn nhiều lắm, quan trọng là nó còn tin sái cổ.”
Khương Vân Sênh thở dài: “Lúc đó em mới 5 tuổi, bị tiêu chảy hai ngày, hôm sau là sinh nhật mẹ, bởi vì đau bụng mà không được ăn món bánh trứng nướng do mẹ làm. Em nghĩ là cha cố tình, để ông ấy có thể ăn món bánh một mình.”
Khương Lệ Sính ừ một tiếng: “Anh cũng nghĩ thế.”
“Cha chắc là rất yêu mẹ?” Khương Mạn hỏi.
Khương Vân Sênh cười: “Cái này phải hỏi anh cả, anh ấy là người biết rõ nhất.”
Khương Lệ Sính cười khổ: “Lúc nhỏ có một khoảng thời gian, anh cảm thấy bản thân mình là một đứa bị cho ra rìa.”
Chương 440: Bài hát mới của Khương Tử Mặc mời Dương Tiểu Tuyết hát?
Câu chuyện tình yêu của cha mẹ họ là điều mới lạ đối với Khương Mạn và Khương Tử Mặc.
Họ chưa từng được chứng kiến câu chuyện của hai người đã cho mình cuộc sống mà chỉ được ghép thành một mô hình thu nhỏ thông qua lời kể của các anh mình.
"Những thứ mà cha mẹ để lại trong nước không có nhiều. Cho dù có, phần lớn đều đã bị nhà bác cả họ Khương phá huỷ rồi."
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: "Đợi đến khi trở về Lanscelot, Tiểu Mạn có thể trực tiếp nhìn thấy lâu đài trên không mà cha đã thiết kế cho mẹ."
"Hình như em từng nghe nói, lâu đài trên không được biết đến như một kỳ tích trong lịch sử kiến trúc? Nó giống như là hòn đảo nổi trên mặt biển?"
Khương Lệ Sính gật đầu: "Cảm hứng đến từ Atlantis trong truyền thuyết."
Atlantis là một hòn đảo hư cấu được đề cập như phép phúng dụ về sự kiêu ngạo của những quốc gia trong tác phẩm Timaeus và Critias của Platon
"Đó là sự lãng mạn của một kiến trúc sư sao?" Quả thật Khương Mạn có chút say mê.
Cha của họ - Khương Nghiệp Lễ, từng là một nhà thiết kế kiến trúc, ngoài ra, ông ấy còn là một họa sĩ và nhà thám hiểm.
Qua những lời mô tả của hai người anh, không khó để hình dung ông ấy là một người đàn ông đầy nhiệt huyết và lãng mạn.
Đôi khi có một chút nghịch ngợm của trẻ con, điều này được thể hiện qua việc trêu đùa con trai của mình.
"Còn mẹ thì sao?"
Nụ cười trên mặt Khương Lệ Sính rạng rỡ hơn: "Có lẽ bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch nhất mà anh từng thấy trên thế giới này."
“Xem ra trong nhà chúng ta chỉ có anh hai được thừa hưởng sự thanh lịch của mẹ.” Khương Mạn nhún vai. Kiếp này cô và sự thanh lịch không liên quan gì đến nhau.
"Đợi đến khi trở về, Tiểu Man có thể đến gặp chú Ivan," Khương Vân Sênh cười nói: "Chú ấy là người trưởng thành cùng mẹ chúng ta, nhưng khi đến thăm phải mang rượu ngon đến mới được."
Khương Mạn gật đầu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lần này, bài hát mới “Bữa tối cuối cùng” của Khương Tử Mặc sẽ được quay tại nhà Lanscetro, hiện trường là nơi xảy ra tai nạn đó.
Đối với anh em nhà họ Khương mà nói, chuyện này giống như để lộ vết sẹo của chính họ ra.
Nhưng dù có rỉ máu thì cũng phải để lộ vết sẹo này ra.
Nó không chỉ là một bài hát, một Mv đơn giản như vậy.
Đây là một cơn ác mộng đã thực sự từng xảy ra, nó là lời tố cáo của năm anh em bọn họ!
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em có thể đóng vai mẹ của mình. Đây là một cảm giác vô cùng vi diệu."
Khương Mạn hiếm khi lo lắng. Không giống với những lần đóng vai người khác, lần này cô diễn vai mẹ của chính mình.
"Anh cả và anh hai, các anh đã quyết định được diễn viên đóng vai cha chưa?"
Hai người anh trai không nói lời nào, vẻ mặt Khương Tử Mặc cũng rất kỳ quái.
“Hiện tại, Hạc Hiên là người thích hợp nhất.” Khương Vân Sênh nói: “Nếu cậu ấy có lịch trình phù hợp và đồng ý, chúng ta...”
"Miễn cưỡng đồng ý."
Để em rể diễn vai cha của mình, có lẽ trong lòng anh em họ Khương cũng ít nhiều… cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ, chuyện cải thảo nhà mình bị lợn lấy đi mất đã đủ bực mình rồi.
Bây giờ con lợn này còn đóng vai cha của họ!
Đây là hai lần tổn thương, tổn thương chồng lên tổn thương! Bọn họ luôn cảm thấy như mình đang bị lỗ!
Nhưng nếu đổi lại là người khác … Có lẽ anh em nhà họ Khương còn khó chịu hơn.
“Về phía em, cũng vẫn còn thiếu một người.” Khương Tử Mặc nói: “Bài hát này cần một giọng nữ, em vẫn đang xem xét ứng cử viên.”
Lúc này, Khương Mạn nhớ tới Dương Tiểu Tuyết.
Tuy nhiên, trong lĩnh vực âm nhạc, cô - một kẻ tông điếc thực sự không có quyền lên tiếng.
"Ứng viên mà anh tư đang cân nhắc là ca sĩ trong nước hay nước ngoài vậy?"
“Anh thiên về chọn ca sĩ trong nước hơn.” Khương Tử Mặc trầm ngâm:
“Tiểu Mạn, người mà em quen trên gameshow tên là Dương Tiểu Tuyết, phải không?”
Khương Mạn gật đầu: "Cô ấy ứng cử viên mà anh tư đang cân nhắc sao?"
"Giọng hát của cô ấy rất đặc biệt."
Khương Tử Mặc cũng biết Dương Tiểu Tuyết: "Trình độ âm nhạc cũng rất cao và rất tài năng."
Khương Mạn nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tư khen ai đó.
"Em có thông tin liên lạc của cô ấy, em share cho anh nhé?"
"Được."
Trong công việc, Khương Tử Mặc không phải là người lề mề, sau khi Khương Mạn share WeChat qua, anh ta đã nhanh chóng liên lạc với phía Dương Tiểu Tuyết.
Sau đó, Khương Mạn đã thấy anh tư mình gọi điện qua WeChat và nói chuyện trực tiếp.
Cô uống một ngụm cacao nóng, luôn cảm thấy… Cho dù không có mình, có lẽ hai người làm âm nhạc này sớm muộn gì cũng sẽ biết nhau.
Dương Tiểu Tuyết thực sự có hơi ngạc nhiên.
Cô ấy thực sự muốn làm quen với Nine - huyền thoại trong giới âm nhạc, nhưng cũng đã từng nghe nói về tính khí nóng nảy của anh ta nên cũng không thích kết bạn cho lắm.
Không ngờ đối phương lại chủ động kết bạn với mình, còn trực tiếp gọi điện thoại qua.
Có điều, về mặt giao tiếp xã hội Khương Tử Mặc có chút vấn đề. Sau khi giới thiệu bản thân một cách lịch sự, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính, thẳng thắn một cách khác thường.
“Anh muốn nghe tôi hát à?” Suy nghĩ của người phụ nữ thẳng thắn Dương Tiểu Tuyết khiến người đàn ông thẳng tính Khương Tử Mặc sửng sốt:
“Nine sắp phát hành một bài hát mới? Cần giọng nữ sao?
“Đúng vậy.” Khương Tử Mặc nói: “Tôi muốn nghe giọng đầu của cô một chút.”
Hầu hết các bài hát Dương Tiểu Tuyết phát hành đều là dùng âm sắc nguyên bản, cũng cộng hưởng với giọng mũi và lồng ngực, nhưng giọng đầu thì rất ít.
Phần giọng nữ trong bài hát mới của Khương Tử Mặc có yêu cầu rất cao về giọng đầu, đó là lý do tại sao anh ta đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
Dương Tiểu Tuyết cũng rất dứt khoát, trực tiếp hát một đoạn cho Khương Tử Mặc ở đầu bên kia nghe.
Ngay khi cô ấy vừa hát, anh ta đã có thể nghe ra nội lực trong giọng hát ấy. Giọng hát này thực sự là món quà trời ban, kỹ năng của cô ấy cũng rất thành thục, chất lượng giọng thì vô cùng tuyệt vời.
Khoé môi Khương Tử Mặc giật giật, anh ta rất hài lòng.
"Cô Dương hát rất hay."
“Cảm ơn.” Dương Tiểu Tuyết không hề khiêm tốn, cô ấy tự tin về thực lực của bản thân:
“Có demo bài hát chưa? Nếu hợp tác, tôi cần phải nghe thử trước một chút.”
"Đương nhiên rồi, sự hợp tác là của hai phía, tôi sẽ gửi bản demo cho cô."
Sau khi Dương Tiểu Tuyết nhận bản demo thì đã đến thẳng phòng thu âm, đoàn đội của cô ấy cũng ở đó.
Cô ấy ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài trước, chỉ giữ lại giám đốc âm nhạc của mình.
Khi bản demo được mở lên, giám đốc âm nhạc cũng vô cùng phấn khích.
"Giai điệu này quá đỉnh!!"
"A Tuyết, đây là bài hát mới mà cô viết à? Không đúng, đây không phải phong cách của cô."
“Không phải của tôi.” Dương Tiểu Tuyết lắc đầu, vẻ mặt có chút thán phục.
Thực sự cô ấy có tính cạnh tranh rất mạnh, có thể nói sự tồn tại của Nine là một tảng đá đè nặng lên đầu của tất cả những người làm âm nhạc.
Dù nói âm nhạc không phân cao thấp nhưng dù gì thì nhạc sĩ cũng là người. Nhất là ca sĩ sáng tác, ai mà chẳng muốn mình có thể viết được một bài hát hay!
Dương Tiểu Tuyết đã từng nghe tất cả các sáng tác của Khương Tử Mặc, và bài hát "Nguyện cho thế giới yêu em" vẫn được phát lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Cô ấy biết phong cách sáng tác của Khương Tử Mặc rất đa dạng, cũng thừa nhận tài năng tuyệt vời, đỉnh cao của đối phương. Cô ấy rất khâm phục, tán thưởng, thậm chí còn có chút sùng bái.
Nhưng hơn thế nữa, lúc này cô ấy còn được đối phương truyền cảm hứng!
Sau khi nghe xong bản demo này, Dương Tiểu Tuyết cảm thấy có một loại cảm giác như bị đánh bại.
Cô ấy không thể không thừa nhận rằng về mặt sáng tác có một khoảng cách giữa mình và Khương Tử Mặc.
"Đây là bản demo bài hát mới của Nine."
Giám đốc âm nhạc hào hứng: "Bài hát mới của Nine ư? Anh ấy, anh ấy mời cô tham gia sản xuất bài hát mới của anh ấy à? !!"
Dương Tiểu Tuyết gật đầu: "Cũng coi như là vậy."
Một số người là trời ban miếng cơm cho ăn, còn một số người là ông trời đuổi theo và cầu xin để được nhét thức ăn vào miệng anh ta. Khương Tử Mặc chắc chắn là người ở vế sau.
Dương Tiểu Tuyết hít sâu một hơi: "Anh ta thật sự là một thiên tài!"
Chương 441: Khương Mạn biết Joanna
Giữa những người chuyên nghiệp luôn có rất nhiều chủ đề chung.
Lần đầu tiên Khương Mạn phát hiện anh tư của mình có thể nói chuyện giỏi như vậy.
“Sản xuất âm nhạc ở nước ngoài sao?” Dương Tiểu Tuyết có chút ngạc nhiên.
Khương Tử Mặc ừ một tiếng: "Về cơ bản studio và ekip của tôi đều ở nước ngoài, lần này, việc quay MV cũng ở nước ngoài. Nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể tham gia cùng chúng tôi".
"Bài hát này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Có một số về đề về mặt cảm xúc. Nếu cô có mặt ở đó, chúng ta có thể trao đổi dễ dàng hơn."
Dương Tiểu Tuyết: "Tôi cần phải thương lượng với người đại diện của tôi một chút."
"Không vấn đề gì."
"Mong được hợp tác với cô."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Ở một phía khác.
Khương Nhuệ Trạch nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm: "Khi nào thì cậu định thú nhận chuyện về Joanna với em gái tôi?"
Bạc Hạc Hiên xoa xoa giữa lông mày, đau đầu nói: "Cậu đã tìm thấy cô ta chưa?"
“Cô ta trốn rồi.” Khương Nhuệ Trạch bĩu môi: “Có lẽ trong thời gian ngắn, cô ta sẽ không dám lộ mặt, nhưng có Khương Nghiệp Thành trong tay, cô ta nhất định sẽ liên hệ với nhà bác cả họ Khương.”
"Liên lạc cũng chẳng ích gì."
Bạc Hạc Hiên lắc đầu: "Chuyện này cũng nằm ngoài tầm với của nhà bác cả họ Khương, nhà họ Kiều cũng sẽ không giúp cô ta."
“Cậu gây sức ép với nhà họ Kiều à?” Khương Nhuệ Trạch nhướng mày.
Bạc Hạc Hiên lấy ra một điếu thuốc, do dự không biết có nên châm hay không, ánh mắt u ám: "Nhà họ Kiều không quản con gái mình cho tốt nên đương nhiên sẽ phải trả giá."
Khương Nhuệ Trạch chậc một tiếng: "Vậy có thể nói cậu là lam nhan hoạ thuỷ à."
Lam nhan hoạ thuỷ chỉ những người có quan hệ bạn bè thân thiết trên mức bình thường
Bạc Hạc Hiên không phản bác, lần này Joanna chạy tới phá rối, quả thực là do anh mà ra.
Mặc dù nói rằng anh thực sự không qua lại với người phụ nữ đó, thậm chí trước khi gặp Khương Mạn, anh đã chán ngấy Joanna rồi.
"Nhắc mới nhớ, lẽ ra cô ta không phải người biến đổi gen, đúng không?"
"Không phải."
Khương Nhuệ Trạch thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Nếu Joanna cũng có khả năng đặc biệt nào thì thật sự rất khó để bắt được cô ta, còn cô ta chỉ là một người bình thường thì sức mạnh cũng chỉ có giới hạn.
"Hãy chặn đứng cô ta ở nước ngoài. Chỉ cần không để cô ta mang Khương Nghiệp Thành về nước thì sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều."
Khương Nhuệ Trạch còn nhắc nhở thêm một câu: "Lần này, cậu đừng chơi trò quan tâm chăm sóc gì đó mà thả cô ta đi. Tôi không muốn em gái mình có thêm tình địch đâu."
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: "Xin hỏi, năm đó ở Zeus là ai đã ngăn cản tôi giết cô ta?"
Khương husky chớp chớp mắt: "Tóm lại không phải là tôi?"
Bạc Hạc Hiên cười khẩy: "Trước đây hình như có người còn muốn mai mối tôi với cô ta mà."
"Mẹ kiếp! Tôi đâu có điên như vậy!" Dù có đánh chết thì Khương Nhuệ Trạch cũng không chịu thừa nhận, toát cả mồ hôi lạnh rồi đây, mẹ kiếp...
Hình như anh ta đã từng làm chuyện ngu ngốc này. Nhưng ... lúc đó anh ta không biết Khương Mạn là em gái mình, cũng không ngờ bây giờ Joanna lại điên rồ như vậy!
"Anh ba của em đang muốn mai mối anh với ai vậy?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Cơ thể hai người đàn ông đều cứng ngắc lại.
"Em, em gái..."
"Yêu Nhi..."
Trên tay Khương Mạn cầm hai ly sữa nóng, hai mắt nheo lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm.
"Joanna nghe giống như tên một cô gái."
Cô nhìn Bạc Hạc Hiên cười nửa miệng: "Đó là con bướm hoa rơi vào bể tình của anh à?"
Cú vả vào mặt dù muộn nhưng vẫn có. Cách đây không lâu, hình như có người nói rằng mình không có bướm hoa gì đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cũng không được coi là bướm hoa, cùng lắm thì là con thiêu thân thôi.” Khát vọng sống sót của Bạc ảnh đế bùng nổ rồi.
“Đó là lý do tại sao lại có câu nói rằng con thiêu thân lao vào lửa đấy.” Khương Mạn cười nói: “Bạc ảnh đế thô lỗ quá rồi.”
Bạc Hạc Hiên cười khổ: "Bây giờ thú nhận liệu còn kịp không?"
Khương Nhuệ Trạch lùi lại phía sau: "Chuyện đó ... các người cứ từ từ nói, tôi không quấy rầy nữa."
Giờ phút này, anh ta chỉ muốn chuồn thôi.
"Anh đứng lại." Giọng Khương Mạn nhẹ nhàng.
Toàn thân Khương Nhuệ Trạch cứng ngắc.
Khương Mạn đưa cốc sữa trong tay cho anh ta, nhẹ giọng nói: "Bị thương không được hút thuốc, uống rượu, nghe nói anh đã theo đuổi được Điềm Điềm, cũng gặp cha mẹ vợ luôn rồi đúng không?"
Khương Nhuệ Trạch uống một ngụm sữa liền bị sặc. Em gái đứng trước mặt nếu anh ta phun sữa ra sẽ văng lên khắp mặt Khương Mạn nên chỉ có thể nuốt xuống, kết quả sữa trào ra đường mũi.
Cảnh tượng này quả thực hơi ...
Bạc Hạc Hiên không thể nhìn được nữa: "Tôi đi lấy giấy cho cậu."
Khương Nhuệ Trạch cầm cốc sữa, vừa ho vừa sặc, nước mắt ứa ra, trông rất đáng thương.
Cảnh tượng này, Khương Mạn cũng không ngờ tới.
Anh trai thân yêu của em ơi, anh chỉ đang yêu đương thôi mà, đâu cần kích động đến mức như vậy chứ.
"Không ... Không, em gái, làm sao em biết được vậy?"
Khương Mạn cười không nói gì, không cần cô đi gặng hỏi cũng có người nhiệt tình tới mật báo cho cô.
Bạc Hạc Hiên mang theo giấy đã đành, đằng này còn dẫn cả đám đàn ông trong nhà tới.
Mọi người nhìn sữa đang chảy ra từ mũi của Khương husky.
Khương Lệ Sính: "Nghe nói em hẹn hò rồi à?"
Khương Vân Sênh: "Em thích Điềm Điềm từ khi nào vậy? Còn gặp cả cha mẹ rồi sao?"
Khương Tử Mặc: "Lòng dạ đối phương cũng khá tốt đấy."
Bạc Hạc Hiên mỉm cười và đưa giấy qua.
Khương Nhuệ Trạch lấy giấy lau mặt rồi tức giận trừng mắt nhìn ai đó, Bạc xấu xa! Cậu cố ý đúng không!!
"Anh cả, anh hai, em tư, các người nghe em giải thích..."
Khương Lệ Sính cau mày: "Khi gặp cha mẹ người ta, em có chú ý đến sự lễ phép không? Về là mà nói, nhà chúng ta nên đến thăm hỏi trước mới phải."
Khương Nhuệ Trạch: Anh à, không nhanh đến mức như vậy đâu ... Chúng em chỉ mới bắt đầu thôi mà...
Khương Vân Sênh: "Sính lễ phải chuẩn bị thật tốt. Như vậy đi, anh hai sẽ tặng phòng tân hôn ở trong nước cho em."
Khương Tử Mặc: "Em không có tiền, nhưng phòng tranh dưới tên em có thể tặng lại cho chị dâu ba. Có lẽ chị ấy hiểu về nghệ thuật hơn anh."
Khương Nhuệ Trạch cạn lời rồi. Anh ta tìm kiếm bóng dáng của Khương Mạn, cố gắng tìm cái phao cứu mạng cuối cùng.
Vừa quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đâu nữa!
Cả hai đã chuồn mất rồi!
Tên Bạc xấu xa không biết xấu hổ, thủ đoạn của cậu hay lắm!
Trong nhà, bên lò sưởi, Bạc Hạc Hiên đang giúp Khương Mạn bóc vỏ cam nướng.
"Anh đừng tưởng rằng bóc vỏ hai quả cam thì em sẽ rộng lượng tha cho anh nhé!"
Bạc Hạc Hiên thở dài đau khổ, đưa cho cô quả cam đã bóc vỏ: "Em phạt thế nào anh cũng nhận hết."
Khương Mạn chế nhạo: "Thôi được rồi, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách làm tình địch của em đâu."
"Việc Kiều gì đó thích anh là việc của cô ta, em cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng vì cô ta dám nhúng tay vào chuyện của Khương Nghiệp Thành nên món nợ này em nhất định sẽ giải quyết dứt điểm với cô ta."
Khương Mạn hừng hực khí thế nói, kiên quyết không thừa nhận là mình đang ghen.
Cô thản nhiên ném quả cam vào miệng và nhai. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngay lập tức được biến thành một cái meme.
"Ơi mẹ ơi ... chua quá đi mất..." (; ´ ༎ ຶ Д༎ ຶ `)
Bạc Hạc Hiên không thể nhịn được: "Phụt"
"Bạc Hạc Hiên, anh còn dám cười à?!" Cô lấy quả cam nhét vào miệng anh, bắt anh nuốt xuống.
Vốn dĩ, cam xanh đã chua đến buốt cả răng, bây giờ lại bị nướng chín thì vị chua còn thấu tận trời xanh, chua đến mức khiến Bạc Hạc Hiên chảy nước mắt.
Khương Mạn thấy vậy thì bật cười ha ha, không ngừng nhét cam vào miệng anh.
Bạc Hạc Hiên bị chua đến phát điên, ôm cô rồi tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Vợ chồng như đôi chim trong rừng, gặp nạn thì phải cùng nhau đương đầu.
Vị chua như vậy, nếu không cùng nhau rụng răng thì không có gì để nói nữa!
"Bạc Hạc Hiên, anh cút ra đi..."
"Ưm ... chua quá… Em(..." Lời mắng chửi bị át đi trong nụ hôn chua ngọt.
Công viên Trúc Sơn ở ngoại ô phía Tây Bắc thành.
Tại nơi chụp ảnh của trang sức Ngọc Giác.
Sau khi chuyện Vịnh Vịnh ngã lầu trôi qua, cha Tang Điềm, mẹ Tang Điềm thực sự không yên tâm về con gái mình, liền cùng Tang Điềm tới Bắc thành.
Hợp đồng đại diện cho trang sức Ngọc Giác đã ký từ năm ngoái rồi, nhưng bởi vì chuyện của Vịnh Vịnh mà Tang Điềm xin nghỉ về Dung thành ở cùng người nhà, dẫn tới công việc bị đẩy lùi lại.
Sau khi cô trở về Bắc thành liền lập tức bắt tay vào công việc.
May mà lần quay chụp này thực hiện tại công viên Trúc Sơn, thêm vào đó là cha mẹ cô mấy hôm nay cũng đi theo ekip, Tang Điềm nghĩ vừa hay có thể dẫn người nhà vào ở một đêm.
Lúc Tang Điềm làm việc, hai người già sợ làm ảnh hưởng tới công việc của con gái, cho nên ngồi nghỉ ngơi ở trong homestay bên rừng trúc.
Nơi này yên tĩnh và là homestay đậm chất Thiền, lại là một nơi tốt để thư giãn trong kỳ nghỉ.
Cha của Tang Điềm tên là Tang Diệp, anh Lưu là quản lý của Tang Điềm, đương nhiên là rất quen thuộc với hai người già.
“Chú Diệp, thì ra chú và dì ở đây, cháu tìm hai người cả nửa ngày trời rồi.”
“Tiểu Lưu à, mau mau, lại đây ngồi.” Cha Tang Điềm vội vàng gọi anh tới.
“Không không, Điềm Điềm sắp bắt đầu chụp hình rồi, cháu phải qua đó xem.”
Anh Lưu cần thận từng li từng tí đưa một chiếc hộp nhung cho cha Tang Điềm: “Chú Diệp, đây là đồ của Điềm Điềm, lát nữa quay chụp thì không được đeo, con bé kia tay chân vụng về, đồ này mà làm mất thì không xong, vẫn là phải nhờ chú dì cầm giúp thôi.”
Cha Tang Điềm nhận chiếc hộp rồi mở ra, sắc mặt thay đổi: “Chuỗi vòng ngọc lục bảo này ……”
“Màu xanh lục này đậm quá.” Mẹ Tang Điềm ngạc nhiên, muốn nhận lấy để nhìn xem, lại bị cha Tang Điềm vỗ vào tay: “Bà cẩn thận chút, con bé Tang Điềm nhà mình được di truyền cái nết vụng về từ bà đấy.”
“Ông nói cái gì?” mẹ Tang Điềm trừng mắt.
Cha Tang Điềm lập tức cười cầu hòa, “Anh nói là gen của vợ tốt, con bé Tang Điềm nhà mình giống em nên mới ngoan như vậy đó...”
Mẹ Tang Điềm lườm ông một cái, lấy chuỗi vòng ngọc lục bảo ra xem.
Anh Lưu lén cười.
Trông cha Tang Điềm giống như là người chủ gia đình, nhưng người có địa vị cao nhất trong nhà này vẫn là mẹ Tang Điềm, lời đồn ở Dung thành cũng không phải là giả, trong nhà tuyệt đối không dám to tiếng với vợ.
“Bà cẩn thận chút nhé.” Cha Tang Điềm không nhịn được mà nhắc nhở.
Ông làm ăn nhiều năm như vậy, con mắt nhìn hàng vẫn còn tốt, giá của chuỗi vòng ngọc lục bảo này chỉ e là không hề tầm thường.
“Ai ya, biết rồi, biết rồi, ông căng thẳng cái gì!” mẹ Tang Điềm bất mãn: “Chẳng phải chỉ là một chiếc vòng tay thôi sao, màu sắc cũng được, đẹp hơn một chút so với mấy món hàng giá mấy vạn bán trong trung tâm mua sắm.”
Anh Lưu khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Dì à, chú nói không sai, đúng là phải cẩn thận một chút, chiếc vòng ngọc lục bảo này chỉ với mấy vạn thì e là không mua nổi đâu.”
“Không chỉ mấy vạn ư? Vậy thì đáng giá bao nhiêu?”
Anh Lưu có cảm giác sảng khoái lạ thường, anh ta cười híp mắt nói: “Khoảng....bằng giá một căn hộ chung cư cao cấp ở vành đai I của Bắc thành.”
Mẹ Tang Điềm lập tức đặt chiếc vòng về vị trí cũ, khó tin nói: “Vậy....vậy chẳng phải là phải tới mấy nghìn vạn sao?”
Anh Lưu: “Nếu mang đi bán đấu giá, mấy tỷ cũng không thành vấn đề.”
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Mẹ Tang Điềm buột miệng: “Tang Điềm điên rồi à, tốn nhiều tiền như thế chỉ để mua chiếc vòng vớ vẩn này? Không đúng, nó kiếm được nhiều tiền thế sao?”
Lời này quả thực là chỉ có mẹ ruột mới nói ra được.
“Khụ, cái này là bạn của Điềm Điềm tặng.”
Trong lòng hai vợ chồng khẽ giật mình, hai người đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của con gái mình, nhưng trong giới này có một số thứ, người bình thường cũng từng nghe qua.
Cha Tang Điềm sa sầm mặt xuống: “Người ta tặng là nó liền nhận sao? Thứ đồ đắt tiền vậy sao có thể tùy ý nhận?”
“Bây giờ nó……thôi, đợi nó hoàn thành công việc chú lại đi nói chuyện lại với nó vậy.
“Tiểu Lưu, cháu thu lại đồ đi, chúng ta không mong con gái giàu sang phú quý gì, nó vào cái giới này cũng là vì nó thích công việc nghệ thuật, nhưng những thứ dơ bẩn, không trong sạch, con gái nhà họ Tang tuyệt đối không thể dính vào!”
“Thứ này cậu giúp Tang Điềm trả lại cho người bạn kia của nó đi, chú sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với nó, bất kể thế nào, cũng không thể tùy tiện nhận món quà đắt tiền như thế từ người khác được!”
Cha Tang Điềm cũng là cẩn thận, tuy rằng ông tin con gái mình sẽ không tùy tiện làm bừa, nhưng lại lo lắng Tang Điềm tuổi còn nhỏ, không chống cự được cám dỗ.
Giỏi lắm, vừa ra tay đã đưa tới một chiếc vòng ngọc lục bảo mấy nghìn vạn, cha Tang Điềm thân là một ông già, nói thật là ngay đến ông còn bị lay động, huống chi là cô bé chưa trải sự đời!
Trong mắt cha mẹ, bất kể con gái đã lớn thế nào thì cũng mãi là một cô bé! Đặc biệt là cô con gái nhỏ còn ngoan như vậy ~
Mẹ Tang Điềm lần này cũng kiên định đứng về phía ông nhà mình.
Anh Lưu thấy tình huống này thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng giải thích: “Không phải...chú với dì hiểu nhầm rồi, Điềm Điềm sao lại dám làm vậy.... cho dù con bé dám, cháu cũng không dám, làm thế có mà dì đánh gãy chân cháu mất!”
“Thật sự là bạn của Điềm Điềm....không phải, người bạn kia của con bé là người đàng hoàng, hai người họ là mối quan hệ trong sáng!”
Biểu cảm của cha Tang Điềm càng ngạc nhiên hơn, “Bạn? Loại bạn như nào?”
“À……trước mắt mà nói thì vẫn chưa tính là người yêu.” anh Lưu vừa định nói đối phương là anh trai của Khương Mạn thì điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, anh Lưu vui mừng, “Chú dì đợi con một lát, con phải nghe điện thoại.”
Cha mẹ Tang Điềm nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Anh Lưu sau khi nhận điện thoại liền ra ngoài đón người, tốc độ đó giống như là đi đón thần tài và tổ tông vậy.
Vị trí của homestay ở lưng chừng núi, cha mẹ Tang Điềm ngồi uống trà, nghỉ ngơi trên sân thượng, từ đây vừa khéo có thể nhìn thấy cổng lớn của homestay.
Một chiếc xe địa hình Maybach màu đen đang đậu trước cửa, một nam thanh niên bước xuống xe, trên người vẫn mặc quân phục màu đen.
Chân đi giày Martin, đeo găng tay nửa ngón, tóc cắt kiểu đầu đinh, ngũ quan rõ ràng sắc nét, nhìn đầy vẻ hoang dã.
Trên lông mày và bên mặt đều có vết thương, giống như do đánh nhau mà thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, thuốc đã hút được một nửa, lông mày nhăn lại, trông có vẻ không dễ dây vào.
Cha Tang Điềm tận mắt nhìn thấy tiểu Lưu đi đón người thanh niên này, thái độ cung kính giống như nhìn thấy tổ tông.
Khương Nhuệ Trạch bước từng bước lớn vào trong, tiện hỏi: “Điềm không cay đang làm việc phải không, đừng nói với cô ấy là tôi tới, đợi cô ấy làm xong thì tôi sẽ tới gặp cô ấy.”
“Không thành vấn đề, chuyện đó, anh Khương này....cha mẹ của Điềm Điềm cũng ở đây.”
Cả người Khương Nhuệ Trạch cứng ngắc, biểu cảm nhăn nhó, nhìn càng hung dữ hơn.
Anh Lưu bị dọa cho giật mình
Thật ra hôm nay vừa gặp Khương Nhuệ Trạch, hắn đã kinh hãi, so với lần trước, Khương tam hôm nay cả người đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng khó tiếp cận.
Vẻ mặt vừa nãy giống như là muốn giết người vậy.
Khương Nhuệ Trạch không phải là muốn giết người, anh ta chỉ là nhất thời bị giật mình, khiến cho vết thương trên người nứt ra thôi.
“Sao anh không nói sớm, chú dì đang ở đâu?”
Anh Lưu bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía phòng trà, “Ờm....đang nhìn chúng ta đó.”
Khương Nhuệ Trạch thuận thế nhìn theo, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cha Tang Điềm, nhưng anh ta cảm nhận lờ mờ được ánh mắt ấy đang nhìn mình.
Cha Tang Điềm đang nhìn anh, nhìn anh, không chớp mắt……
Khói thuốc xộc lên mũi, Khương Nhuệ Trạch mặt không biểu cảm mà ho lên.
Trời đậu……
Phụ huynh thông thường đều không thích mấy tên nhãi hút thuốc đâu nhỉ!
Chương 437: Anh thích Tang Điềm, anh muốn theo đuổi cô ấy
Homestay Trà Toạ
(*kiểu homestay theo phong cách trà đạo của Nhật với cây vườn.)
Đã từ rất lâu rồi Khương Nhuệ Trạch mới ngồi quy củ, lại còn bị người ta mắng trước mặt anh cả.
“Hoá ra cậu là anh của Tiểu Mạn.”
Lúc đầu cha Tang mẹ Tang thái độ vô cùng cảnh giác với Khương Nhuệ Trạch, nhưng sau khi nghe nói là anh của Khương Mạn thì thái độ cũng dịu đi.
“Vâng, cháu tên là Khương Nhuệ Trạch, là anh thứ ba, chú và dì cứ gọi cháu là Tiểu Trạch.”
Khương Nhuệ Trạch không biết bản thân mình đã căng thẳng tới mức này, mồ hôi chảy dòng dòng. Anh ta có chạy vòng vòng đánh nhau quanh khu Tây cũng chả căng thẳng tới mức này.
“Cậu và Tang Điềm là……”
“Bạn bè!” Khương Nhuệ Trạch ngẩng đầu mau chóng đáp một câu: “Bạn bè bình thường, là loại không thể có gì với nhau.”
Câu này vừa nói ra biểu cảm của cả cha Tang và mẹ Tang đều trở nên cổ quái.
Anh Lưu có chút không dám nhìn đối phương. Anh ba nhà họ Khương ơi….tự nhiên anh khéo thế, anh có biết thế nào gọi là khéo quá hỏng việc không?
Cha Tang khụ một tiếng, cầm cốc trà lên nhìn sang vợ mình một cái.
Có chút không bình thường.
Trong lòng Khương Nhuệ Trạch lại càng hoảng loạn, chợt nhìn thấy chiếc vòng ngọc phỉ thuý trên bàn, anh ta có chút sốt ruột. Cha Tang cũng chú ý biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
Lúc này chợt hỏi một câu. “Chiếc vòng này là cậu tặng Tang Điềm?”
“Vâng……”
Trong lòng cha Tang càng phức tạp, ông điều chỉnh lại cảm xúc mở miệng nói: “Cảm ơn cậu….Tiểu Trạch, nhưng mà cái vòng này quá đắt tiền, Tang Điềm không thể nhận được.”
“Không, chú đừng hiểu nhầm cháu, cháu chỉ là……”
Khương Nhuệ Trạch đúng là không biết cách nói chuyện, lại thêm căng thẳng, cho nên cả người cứ lắp bắp. Bộ dạng căng thẳng của anh ta làm cho cha Tang và mẹ Tang không nhịn nổi cười.
Cậu bạn trẻ này lúc từ trên xe bước xuống nhìn thật sự rất hổ báo, vậy mà bây giờ lại hoảng loạn thành cái dạng này?
Cha Tang nhớ lại lúc ở bệnh viện, việc mà Khương Mạn đã từng nói. Ông ta biết kẻ ném Vịnh Vịnh xuống là vì mục đích trả thù Tang Điềm, hơn nữa là vì con gái ông dính líu tới nhà họ Khương, cho nên mới bị đối phương làm vậy.
Lúc đó cha Tang đã cảm thấy có gì đó kỳ quái. Kể cả con gái mình và Khương Mạn là bạn tốt thì đối phương cũng không đến mức muốn trả thù như vậy, cũng quá điên dồ rồi.
Nhưng sau khi gặp Khương Nhuệ Trạch, ông liền hiểu. Làm một người cha, cha Tang không thể không lo lắng.
Ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ tới gả con gái mình vào gia đình hào môn. Chỉ muốn Tang Điềm có thể vui vẻ sống qua ngày, nhưng nếu ở với người đàn ông ở trước mặt này, sự an toàn của Tang Điềm……
Nói thật thì cha Tang không hề yên tâm. Chuyện của Vịnh Vịnh thật sự làm ông ta sợ kiếp vía.
“Tiểu Trạch, thanh niên bọn cậu làm việc gì thì đều tự mình quyết định, người làm cha mẹ cũng không thể nói nhiều được.”
“Nhưng tôi hy vọng con gái tôi có thể bình yên sống, nào sợ nó có cuộc sống bình thường, cậu có hiểu sự lo lắng của tôi không?”
Mặt Khương Nhuệ Trạch tái đi vài phần.
“Xin lỗi, chú và dì, tại vì việc nhà cháu mà làm mọi người kinh sợ.”
Khương Nhuệ Trạch đứng dậy cúi người xin lỗi.
Cha Tang cũng đứng dậy: “Không trách cậu, tôi cũng không có ý đổ tội cho cậu, đừng hiểu nhầm.”
“Chuyện lần này, may mà có tiểu Mạn và tiểu Bạc, chú và dì rất cám ơn các cháu.”
“Cháu biết ạ, cám ơn chú và dì.” Khương Nhuệ Trạch mím môi, hít một hơi thật sâu quay sang nói với cha Tang: “Cháu hiểu được sự lo lắng của chú, ai cũng không thích con mình ở với một người mà lại gặp nguy hiểm.”
“Nhưng chú, cháu không muốn từ bỏ.”
Cha Tang và mẹ Tang sững sờ.
Anh Lưu cũng nín thở, mẹ kiếp! đây là thứ tôi có thể nghe miễn phí à.
Biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch cực kỳ chân thành, lúc còn ở khu Tây anh ta đã nghĩ kĩ rồi. Anh ta muốn Tang Điềm, mọi lúc mọi nơi đều nằm mơ thấy cô ấy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Anh ta không biết con ranh này có mê lực gì, nhưng bản thân đã không còn thuốc chữa, luôn muốn được gặp cô. Khương Nhuệ Trạch cảm thấy, bản thân mình……đại khái là bị cô ta bỏ bùa rồi.
Bỏ bùa thành một thằng ngu.
“Cháu thích Tang Điềm, cháu muốn theo đuổi em ấy!”
Khương Nhuệ Trạch nghiêm túc cực kỳ: “Chuyện này em ấy còn chưa biết, cháu cũng chưa tỏ tình với em ấy, nhưng cháu nói cho chú và dì biết cháu cảm thấy cũng xứng đáng.”
“Nếu cháu và em ấy có thể cùng với nhau, cháu sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em ấy, tuyệt đối không để em ấy bị thương!”
“Hi vọng chú và dì có thể cho cháu một cơ hội, nếu Tang Điềm không đồng ý. Cháu sẽ dứt khoát không cưỡng ép, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của em ấy.”
“Nhưng cháu còn chưa hành động, cháu không muốn lùi bước.”
Cha Tang thật sự ngỡ ngàng, “Cậu……cậu đây…….”
“Chú, cháu lấy mục đích kết hôn làm tiền đề, cháu không phải loại chơi bời, đây là sự bảo đảm của cháu!”
“Khương Nhuệ Trạch!!!”
Giọng hét của một cô gái đột ngột vang lên, mang theo sự hoảng sợ và xấu hổ. Khương Nhuệ Trạch lập tức ngậm mồm, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tang Điềm đang kéo cửa vào.
Cô vẫn còn mặc quần áo của buổi chụp hình, ở ngoài là áo len, đôi mắt long lanh như con nai đang trợn tròn vì kinh ngạc, mặt đỏ như rỉ máu.
“Anh……Anh nói linh tinh gì với bố mẹ tôi vậy!”
Nhân viên đứng bên cạnh cũng là bộ dạng ngơ ngác. Hay lắm cậu bạn! đúng là anh ba nhà họ Khương, vẫn rất dữ dội như mọi khi.
Còn chưa tỏ tình với nhân vật chính, đã bày tỏ tâm tư tình cảm với phụ huynh nhà người ta rồi.
“Tang không cay……” Khương Nhuệ Trạch hoảng loạn.
Tang Điềm xấu hổ dậm chân quay đầu bỏ chạy. Khương Nhuệ Trạch muốn đuổi theo mà lại do dự nhìn sang cha mẹ Tang Điềm.
Cha Tang bất lực, nhìn biểu cảm con gái là biết rõ, chắc chắn có chuyện rồi.
Mẹ Tang thì xua tay: “Thằng nhóc ngốc này, ngơ ra đó làm gì, còn chưa đuổi theo! Không cần quan tâm chú đâu, lời ông ta nói chả có tác dụng gì.”
Khương Nhuệ Trạch sững sờ rồi lập tức gật đầu: “Cám ơn dì!”
Sau đó anh cầm chiếc vòng trên bàn, nhanh chóng đuổi theo.
Cha Tang phẫn nộ: “Lời tôi nói không tính.”
Mẹ Tang trợn mắt nhìn ông: “Ông làm sao? Con gái không nói gì thì thôi, ông lắm lời, để bọn trẻ tự nói chuyện với nhau.”
“Hơn nữa tôi thấy tiểu Trạch là một đứa trẻ thành thật, đúng chất một người đàn ông chân chính. Dù cậu ta có là hoàng thân quốc thích, thì Điềm Điềm nhà ta cũng là một công chúa bảo bối được yêu thương từ nhỏ.”
“Làm gì có chuyện gọi là với cao hay không với cao, quan trọng là Điềm Điềm thích là được. tôi thấy cậu ta cũng nhanh nhẹn, nếu mà không thích thì là do Tang Điềm không thích, nó hẹn hò, chứ có phải ông hẹn hò đâu.”
“Từ trước tới giờ ông còn không tin tưởng vào mắt nhìn người của con gái ông à?”
Cha Tang tủi thân lẩm bẩm: “Tôi cũng có ý đấy đâu…..đây là tôi sợ con mình bị bắt nạt chứ……”
Mẹ Tang lại trợn mắt: “Nhìn là biết, Điềm Điềm nhà mình mới là người bắt nạt được ta đấy biết không.”
Anh Lưu ở bên không ngừng cảm khái. Anh ta đại khái hiểu được tính khí của Tang Điềm giống ai rồi!
“Bác gái bác đừng lo, Khương Nhuệ Trạch đối xử với Tang Điềm tốt lắm…….”
“Tiểu Lưu cháu nói cho bác biết, hai đứa nó quen nhau thế nào?”
“Chuyện này…….ở tiệc đóng máy của phim ‘kẻ giết người’, Tang Điềm uống thắng cậu ấy, về sau hình như là ……bệnh trĩ?”
Cha Tang mẹ Tang: ????
Sao cậu tự nhiên kể cái bệnh trĩ cho chúng tôi làm gì vậy?
Ai bệnh trĩ? Chắc không phải đang nói con gái bảo bối nhà mình đâu nhỉ?
Chương 438: Khương Nhuệ Trạch cứng rắn tỏ tình
Khương Nhuệ Trạch rất nhanh chóng tìm được Điềm Điềm, dọc đường đều có người chỉ đường cho hắn.
Trong phòng nghỉ, anh ta vừa bước vào liền nghe thấy những âm thanh lạch cạch phát ra, Tang Điềm nhìn thấy anh ta xuất hiện thì giật bắn cả mình, không cẩn thận đụng rơi cả hộp đồ trang điểm ở bên cạnh.
Trợ lý vội vàng dọn dẹp, Khương Nhuệ Trạch nói: “Cứ để đó trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tang không cay.”
Trợ lý ngẩng đầu nhìn Tang Điềm, “Điềm Điềm, vậy tôi đi trước nhé.”
Tang Điềm trừng mắt: “Cô là quân địch ư?”
Trợ lý trong lòng thầm nghĩ, tôi rõ ràng là quân mình mà.
Đợi người kia đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, tim Tang Điềm đập thùng thùng như trống, ngồi xổm xuống nhặt mấy món mỹ phẩm bị đụng rơi, liếc mắt thấy đôi giày trước mặt đang bước về phía mình.
Cô hít sâu một hơi, tiện tay cầm một món mỹ phẩm quơ lên: “Anh, anh đừng qua đây, tôi mà nổi khùng lên thì đánh chết mười con trâu cũng không thành vấn đề đấy.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô mà không biết nói gì, ngừng lại một chút, sau đó bước từng bước dài tới bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống.
Tang Điềm thấy anh ta vươn tay ra thì lập tức co rúm lại như con chim cút.
Khương Nhuệ Trạch lấy đi lọ mỹ phẩm trong tay cô, cười nhạo: “Với cái thân hình nhỏ bé này mà đòi đánh mười con trâu á? Một con cũng chưa chắc đã đánh nổi ấy chứ.”
“Anh……” mặt Tang Điềm nóng lên, xù lông đứng dậy, hung dữ nói: “Anh dọn dẹp hết chỗ này cho tôi.”
Cô ấy nói xong thì chạy tới chỗ tủ trang phục để ngồi, rồi tiện tay lấy một hộp phấn, chân tay lóng ngóng dặm lại lớp trang điểm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khương Nhuệ Trạch mím môi cười, nhưng có thể nghe thấy tiếng anh đang dọn dẹp đồ đạc.
Cô lén liếc nhìn qua gương, trong lòng hết sức bối rối. Trong phòng không ai lên tiếng. Càng yên tĩnh càng khiến người ta căng thẳng, Tang Điềm còn nghe được cả tiếng tim đập của chính mình.
Cô nuốt nước miếng, quả ớt nhỏ không có mấy kiên nhẫn, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đã nói vớ vẩn gì với cha mẹ tôi vậy?”
Khương Nhuệ Trạch đang cúi đầu nhìn đống phấn không biết là phấn mắt hay là gì, rơi vãi trên đất mà không biết phải làm sao, nghe thấy cô hỏi vậy thì mở miệng đáp: “Không nói vớ vẩn, là thật sự nghiêm túc.”
Tang Điềm trợn tròn mắt.
Khương Nhuệ Trạch nhặt hộp phấn, gom phấn vụn trên mặt đất nhét lại vào trong hộp, nếu lúc này anh ta ngẩng đầu lên, Tang Điềm chắc chắn có thể nhìn thấy anh ta đang đỏ mặt cỡ nào.
Cho dù giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì trong lòng cũng đang rối bời.
“Tang không cay, anh thích em. Anh cũng không biết là mình bắt đầu thích em từ khi nào, rõ ràng em xấu tính như vậy, lại cứ thích cãi nhau với anh, nhưng mà....
Khoảng thời gian ra nước ngoài, anh rất nhớ em, muốn ngày nào cũng có thể gặp em.”
Điềm Điềm ngây ngốc.
Đáng sợ nhất chính là trai thẳng khi nói chuyện thẳng thắn!
Thế này, thế này quá là thẳng thắn rồi!
“Em cứ cân nhắc đi, không cần có gánh nặng gì trong lòng đâu, cho anh một đáp án chính xác là được.”
Tang Điềm liếc nhìn anh một cái, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng bối rối nói: “Vậy, nếu em không đồng ý, thì có phải là anh sẽ từ bỏ không?”
Rắc một tiếng.
Hộp phấn trong tay Khương Nhuệ Trạch đã bị bóp vỡ.
Tự anh ta cũng giật mình, chột dạ nhét hộp phấn vào góc ghế, giấu đi.
Tang Điềm:……Em nhìn thấy rồi.
Khương Nhuệ Trạch không ngẩng đầu, sợ biểu cảm mất kiểm soát của mình sẽ dọa cô ấy sợ, buồn bực nói: “Không từ bỏ, anh vẫn tiếp tục theo đuổi em.”
“Trong khoảng thời gian đó, nếu em thật sự thích người khác, em nói với anh một tiếng, anh……”
“Anh cái giề, tới lúc đó anh sẽ chúc em hạnh phúc sao?” Tang Điềm ngắt lời.
Khương Nhuệ Trạch đứng dậy trừng mắt với cô: “Anh chúc em hạnh phúc cái con khỉ ấy, anh sợ anh không kiềm chế nổi mà đánh chết người đàn ông của em, em sẽ phải ở góa thì có!”
Khương Husky biết rõ bản thân mình xấu tính như chó! Dựa theo cái tính này, chỉ e là không theo đuổi được Tang Điềm thì nhất định không từ bỏ, bản thân đã nhắm được cô vợ nhỏ cho mình, người đàn ông khác mà dám thò tay vào, anh ta tuyệt đối sẽ chơi chết kẻ đó.
Nhưng lời này không thể nói ra, đừng thấy Tang Điềm hung hăng mà nhầm, thực tế thì gan bé lắm.
Khương Nhuệ Trạch không muốn dọa cô ấy sợ
“Vậy thì anh cứ thành thật mà nói là được rồi, em biết thừa cái tính này của anh sao có thể đi làm chó liếm được!”
“Đối tượng là em thì anh làm cho liếm một lúc cũng không phải là không được, nhưng làm chó liếm tới cuối cùng anh lại không nhận được gì thì không được.”
Khương Nhuệ Trạch làu bàu nói: “Tới lúc đó có cướp cũng phải cướp em về cho bằng được.”
Tang Điềm lập tức đỏ bừng mặt.
“Có ai lại tỏ tình giống như anh không cơ chứ? Không cho người ta có một chút sự chuẩn bị nào cả!”
Tang Điềm đứng dậy, bước tới đấm anh ta một cái.
Cái đấm này nhẹ hều, nhưng sắc mặt Khương Nhuệ Trạch lại trở nên trắng bệch, cả người co gập lại.
Tang Điềm giật mình sợ hãi: “Khương sắt thép, anh đừng có giả vờ nữa, cái đấm này của em có thể khiến anh bị thương sao.”
Khương Nhuệ Trạch không nói lời nào, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn Tang Điềm với vẻ mặt không biết nói gì hơn: “Em thật sự muốn mưu sát chồng em sao?”
“Em còn chưa đồng ý đâu đấy!”
Khương Nhuệ Trạch thuận thế nắm lấy tay cô, nhịn đau, gượng cười nói: “Vậy nói thử xem, phải làm thế nào thì em mới chịu đồng ý? Anh sẽ cố gắng.”
Tang Điềm lời đến miệng rồi còn ngừng lại, lo lắng nhìn anh ta: “Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Cô vẫn luôn muốn hỏi Khương Nhuệ Trạch ra nước ngoài để làm gì.
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô một lúc, kéo khóa áo xuống, Tang Điềm căng thẳng: “Anh, anh làm gì vậy! Em cảnh cáo anh không được làm bừa nhé.”
“Xí.” Khương Nhuệ Trạch bật cười, “Em coi anh là loại người gì vậy?”
Sau khi anh ta cởi khóa áo ra, kéo chiếc áo phông lên một chút, lộ ra phần cơ bụng.
Tang Điềm còn chưa kịp thưởng thức cơ thể bốc lửa của anh, thì đã nhìn thấy phần băng gạc ở eo của anh ta, lúc này đã có máu rỉ ra rồi.
Tang Điềm lập tức biến sắc.
“Anh bị thương rồi? Khương Nhuệ Trạch rốt cuộc là anh đi làm cái gì vậy hả, sao lại bị thương vậy!!”
Trên mặt anh ta cũng có vô số vết thương, trước đó cô đã muốn hỏi rồi.
“Vết thương nhỏ thôi, không phải chuyện lớn.” Khương Nhuệ Trạch thong dong nói: “Sợ dọa đến em nên trước khi đi không nói cho em biết.”
Tang Điềm muốn nhìn lại vết thương của anh, nhưng lại ngại không dám chạm tay vào, cô nhíu chặt lông mày, cắn môi nói: “Vậy bây giờ anh nói cho em biết thì không lo em sẽ sợ hãi nữa sao? Em còn chưa đồng ý làm người yêu anh đâu đấy.”
“Nếu muốn ở bên nhau, thì chuyện của anh sớm muộn gì em cũng biết, dứt khoát nói trước để em biết luôn cho rồi, tránh để em giữa đường lại chùn bước.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô không rời mắt: “Đến lúc đó anh sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ mà để em rời đi đâu.”
Tim Tang Điềm đập loạn nhịp.
Người đàn ông này ấy mà, bình thường thì như chó, lúc này thì.... phải nói là bản tính của anh ta thật sự giống như một con sói vậy.
“Em đi lấy hộp thuốc đã, vết thương của anh lại chảy máu rồi, thế nào cũng phải băng bó lại chứ.”
Khương Nhuệ Trạch vừa định nói không cần. Tang Điềm đã cứng rắn nói: “Trước kia đi đóng phim, vào vai bác sĩ ở chiến trường, em đã đặc biệt tới bệnh viện tiếp nhận khóa học ba tháng đấy, vết thương ngoài da này của anh, em vẫn có thể xử lý được!”
“Em xử lý vết thương cho anh, anh...anh từ từ kể chuyện của anh cho em nghe đi. Nghe xong em sẽ cân nhắc xem có đồng ý làm người yêu anh hay không.”
Tang Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng Khương Nhuệ Trạch đã nghe thấy rồi.
Anh ta không nhịn được mà híp mắt cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng, trong vẻ đẹp trai lại mang theo một chút ngốc nghếch.
“Được!”
Chương 439: Em vẫn chưa chết tâm với em gái anh à?
Sau khi nhìn thấy vết thương của Khương Nhuệ Trạch, Tang Điềm mới biết rằng cô đã làm ra sai lầm ngu ngốc gì. Vết thương này cô không xử lý nổi.
“Đây là vết thương do súng bắn……” Ánh mắt cô cực kỳ quái lạ nhìn Khương Nhuệ Trạch.
“Ừ.” Khương Nhuệ Trạch bình đạm trả lời: “Đã lấy đạn ra rồi, em cứ khử trùng vết thương cầm máu là được.”
Tay Tang Điềm run run, khóe mắt đỏ ửng. Cô mau chóng lấy miếng gạc xuống, cẩn thận sát trùng, nhẹ nhàng chỉ sợ dùng lực quá lớn.
“Đừng sợ, không đau.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn thấy bộ dạng của cô, đành phải nhẹ giọng an ủi.
“Sao lại không đau, bắn thành cái lỗ thế này! Khương Nhuệ Trạch anh tự cho rằng anh là bức tường thép à, anh……”
Tang Điềm không có sức mắng anh ta, cúi đầu khử trùng.
“Không được, anh phải đi bệnh viện.”
“Anh có bệnh đúng không! Bị thương thế này rồi còn chạy tới đây tìm em làm gì.!”
“Anh nhất định phải nhập viện!!”
“Không sao, vết thương này có là gì ……”
Giọng Khương Nhuệ Trạch ngày càng nhỏ, Tang Điềm thì vẫn trừng mắt nhìn anh.
Đấy…..cái dáng vẻ nhìn người ta chằm chằm thế này thật là hung dữ.
“Anh có đi không?”
“Khụ…..đi.”
Mặt Tang Điềm lúc này mới dịu lại một chút, “Bây giờ đi ngay.”
“Không vội nửa tiếng nữa rồi đi nhé?”
“Khương Nhuệ Trạch!”
“Em không muốn biết chuyện của anh à?” Khương Nhuệ Trạch nói: “Em nhìn đi, anh vẫn đang nhảy tưng tưng đây, vết thương chỉ chảy chút máu mà thôi, bên trong đã khâu rồi, hơn nữa anh bị đạn bắn, bệnh viện bình thường không dám nhận người đâu.”
Mặt Tang Điềm biến đổi, hơi trầm xuống.
“Anh……rốt cuộc anh đi đâu làm gì?”
Khương Nhuệ Trạch định mở mồm bảo mình đi giết người, nhưng cảm thấy nói vậy chắc chắn doạ Tang Điềm.
“Đi bắt người xấu.”
“Anh? Anh có phải cảnh sát đâu.”
Nói mới nhớ, Tang Điềm chưa bao giờ biết Khương Nhuệ Trạch làm cái gì, trong ấn tượng của cô đây là một kẻ rảnh rỗi, từ sáng tới tối lông bông.
“Có phải em nghĩ anh là một thằng công tử bột cả ngày lông bông đúng không?” Khương Nhuệ Trạch hiểu Tang Điềm đang nghĩ gì.
Tang Điềm hỏi lại: “Không phải à?”
Khương Nhuệ Trạch búng trán cô một cái: “Em đúng là coi thường anh, anh em trong nhà anh em đều đã gặp qua rồi, anh vô dụng tới vậy?”
“Vậy anh làm cái gì?”
“Hừ…..ngoài tài sản mẹ để lại, anh cũng có một công ty bảo an đa quốc gia.”
Khương Nhuệ Trạch nghĩ thầm: Nhóm lính đánh thuê chắc cũng được tính là công ty bảo an nhỉ, bản thân mình có nói dối đâu.
“Nghiệp vụ khá rộng, cho nên quen nhiều người phức tạp.”
Tang Điềm trợn mắt: “Cái nghiệp vụ của anh còn quen với thành phần kiểu này?” cô chỉ vào vết thương của anh ta.
Khương Nhuệ Trạch cười cười: “Liên bang Tây bán cầu khác với Đế Quốc. Súng ống ở đó là hợp pháp, an ninh không bằng Đế Quốc được, không cần ngạc nhiên.”
Tang Điềm im lặng một lúc, sau đó mới mím môi nói: “Khương đầu gỗ.”
“Hả?”
“Anh biết em là diễn viên đúng không.”
“Biết.”
“Mặc dù diễn xuất của em không bằng Bạc tiểu tam và em gái anh, nhưng diễn xuất của anh còn vứt đi hơn cả em.”
Biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch cứng đờ. Chết toi?
Tang Điềm nhìn anh ta: “Cái chó gì mà bảo an đa quốc gia, anh làm em là đứa ba tuổi à.”
Khương Nhuệ Trạch: “……”
“Nhưng mà em tin anh không làm chuyện xấu.” Tang Điềm chuyển lời, bĩu môi: “Dù gì em cũng đóng nhiều phim như vậy, vai công chúa rồi chị đại đều đã đóng rồi.”
“Nhà anh bên liên bang Tây bán cầu rất ghê gớm……cho nên……cũng có nhiều kẻ thù.”
“Điều này em có thể hiểu được.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô: “Vậy em có sợ không?”
“Không phải anh bảo dùng tính mạng bảo vệ em còn gì? Em sợ cái gì?” Mặt Tang Điềm vô cùng kỳ quặc.
Khương Nhuệ Trạch mỉm cười, nghe xong câu này thì mắt sáng rực.
Tang Điềm đỏ cả mặt, khụ hai tiếng cúi đầu: “Hứa mang lá phong cho em đâu rồi?”
“Lời đã nói không rút được, nếu không phải to hơn mặt em thì em không nhận lời đâu.”
Khương Nhuệ Trạch hung hăng nói: “to gấp hai lần mặt em luôn.”
……
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi nhìn thấy con gái mình né tránh, cha Tang mới biết, xong rồi, bắp cải nhà mình bị lợn ăn rồi.
Khương Nhuệ Trạch cười như kẻ ngốc, sảng khoái nắm lấy tay Tang Điềm cúi đầu trước hai người: “Chú dì, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tang không cay……Tang Điềm!”
Khoé miệng cha Tang méo xệch: “Mới yêu đương, đừng có làm như sắp kết hôn tới nơi thế.”
Lời vừa nói xong thì ăn một cái tát yêu của mẹ Tang.
“Tiểu Trạch đừng để ý chú, cháu và Tang Điềm còn trẻ tuổi, nếu Tang Điềm mà bắt nạt cháu thì cứ nói với dì.”
Khương Nhuệ Trạch gật đầu: “Vâng ạ.”
Tang Điềm trợn mắt: “Mẹ! mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy!”
Mẹ Tang trợn mắt: “Mẹ ruột lại không hiểu đức tính con gái mình.”
Khương Nhuệ Trạch cười trộm, Tang Điềm véo vào tay anh một cái.
Ở bên nhà họ Tang cả buổi chiều, gần đến tối Khương Nhuệ Trạch mới đi tới chỗ anh cả. Trước khi đi còn hỏi Tang Điềm có muốn đi cùng không.
“Ngày mai em còn có việc, không đi được, hơn nữa……khụ, em cần thời gian tiêu hoá thân phận này.”
Tang Điềm có chút không biết đối mặt với Khương Mạn thế nào.
“Em vẫn chưa chết tâm với em gái anh à?” Khương Nhuệ Trạch có chút nhăn nhó nói.
Tang Điềm có chút cắn rứt lương tâm: “anh không cần quản chuyện của em và chị Khương!”
Khương husky hoảng sợ, “Tang không cay, em đã đồng ý với anh là không tiếp cận mục tiêu kiểu này rồi cơ mà!!”
Tang Điềm: “……”
Anh đúng là đồ ngu.
……
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy mình đã thoát độc thân nhưng hình như cũng không phải như vậy.
Chỗ Khương Lệ Sính ở là một căn nhà kiểu phương tây cổ kính có trang viên phía bên ngoài. Khương Mạn đã từng tới đây vài lần, đây cũng là nơi cha mẹ mấy anh em từng ở, thời thơ ấu anh cả cũng ở đây.
Sau này toàn nhà này bị nhà họ Khương cướp mất, sau khi anh cả làm xong việc đầu tiên là lấy lại được Lancelot thì lấy lại trang viên và tòa nhà này.
Khương Lệ Sính đốt lò sưởi âm tường, Khương Vân Sênh còn đang cầm cái xiên để nướng đồ, ở trên có mấy quả quýt xanh. Khương mạn ngồi đối diện cái lò sưởi, tay đang nhận cốc cacao nóng từ tay Khương Tử Mặc.
Sau khi Khương Nhuệ Trạch quay về, liền kéo Bạc Hạc Hiên ra một góc nói nhỏ, đến bây giờ còn chưa quay lại.
Toà nhà phương tây kiểu cổ, phút chốc hơi ấm lan tràn, làm cho mấy anh em quên đi nỗi hận trong lòng, giây phút này ngập tràn trong tình thương yêu ấm áp.
Khương Mạn uống một ngụm ca cao nóng, tò mò hỏi: “Tại sao lại nướng quýt, nướng xúc xích mới đúng chứ?”
Khương Vân Sênh cười nói: “Vấn đề này hồi nhỏ anh cũng từng hỏi qua, lúc đó cha đáp thế nào ấy nhỉ?”
Khương Lệ Sính cười rộ lên, anh ta cởi áo vest ngoài ra, cởi cả hai cúc trên của áo sơ mi, lúc này ngồi xổm bên lò sưởi thêm củi, tay áo được sắn lên, nhìn như một quý ông lịch lãm.
“Cha nói nướng quýt sẽ làm nó ngọt hơn, có vị như gà quay.”
Khương Mạn cười kỳ quái: “Cha lừa người đúng không!”
“Đúng vậy.” Khương Lệ Sính gật đầu: “Lừa anh hai của em ăn nhiều lắm, quan trọng là nó còn tin sái cổ.”
Khương Vân Sênh thở dài: “Lúc đó em mới 5 tuổi, bị tiêu chảy hai ngày, hôm sau là sinh nhật mẹ, bởi vì đau bụng mà không được ăn món bánh trứng nướng do mẹ làm. Em nghĩ là cha cố tình, để ông ấy có thể ăn món bánh một mình.”
Khương Lệ Sính ừ một tiếng: “Anh cũng nghĩ thế.”
“Cha chắc là rất yêu mẹ?” Khương Mạn hỏi.
Khương Vân Sênh cười: “Cái này phải hỏi anh cả, anh ấy là người biết rõ nhất.”
Khương Lệ Sính cười khổ: “Lúc nhỏ có một khoảng thời gian, anh cảm thấy bản thân mình là một đứa bị cho ra rìa.”
Chương 440: Bài hát mới của Khương Tử Mặc mời Dương Tiểu Tuyết hát?
Câu chuyện tình yêu của cha mẹ họ là điều mới lạ đối với Khương Mạn và Khương Tử Mặc.
Họ chưa từng được chứng kiến câu chuyện của hai người đã cho mình cuộc sống mà chỉ được ghép thành một mô hình thu nhỏ thông qua lời kể của các anh mình.
"Những thứ mà cha mẹ để lại trong nước không có nhiều. Cho dù có, phần lớn đều đã bị nhà bác cả họ Khương phá huỷ rồi."
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: "Đợi đến khi trở về Lanscelot, Tiểu Mạn có thể trực tiếp nhìn thấy lâu đài trên không mà cha đã thiết kế cho mẹ."
"Hình như em từng nghe nói, lâu đài trên không được biết đến như một kỳ tích trong lịch sử kiến trúc? Nó giống như là hòn đảo nổi trên mặt biển?"
Khương Lệ Sính gật đầu: "Cảm hứng đến từ Atlantis trong truyền thuyết."
Atlantis là một hòn đảo hư cấu được đề cập như phép phúng dụ về sự kiêu ngạo của những quốc gia trong tác phẩm Timaeus và Critias của Platon
"Đó là sự lãng mạn của một kiến trúc sư sao?" Quả thật Khương Mạn có chút say mê.
Cha của họ - Khương Nghiệp Lễ, từng là một nhà thiết kế kiến trúc, ngoài ra, ông ấy còn là một họa sĩ và nhà thám hiểm.
Qua những lời mô tả của hai người anh, không khó để hình dung ông ấy là một người đàn ông đầy nhiệt huyết và lãng mạn.
Đôi khi có một chút nghịch ngợm của trẻ con, điều này được thể hiện qua việc trêu đùa con trai của mình.
"Còn mẹ thì sao?"
Nụ cười trên mặt Khương Lệ Sính rạng rỡ hơn: "Có lẽ bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch nhất mà anh từng thấy trên thế giới này."
“Xem ra trong nhà chúng ta chỉ có anh hai được thừa hưởng sự thanh lịch của mẹ.” Khương Mạn nhún vai. Kiếp này cô và sự thanh lịch không liên quan gì đến nhau.
"Đợi đến khi trở về, Tiểu Man có thể đến gặp chú Ivan," Khương Vân Sênh cười nói: "Chú ấy là người trưởng thành cùng mẹ chúng ta, nhưng khi đến thăm phải mang rượu ngon đến mới được."
Khương Mạn gật đầu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lần này, bài hát mới “Bữa tối cuối cùng” của Khương Tử Mặc sẽ được quay tại nhà Lanscetro, hiện trường là nơi xảy ra tai nạn đó.
Đối với anh em nhà họ Khương mà nói, chuyện này giống như để lộ vết sẹo của chính họ ra.
Nhưng dù có rỉ máu thì cũng phải để lộ vết sẹo này ra.
Nó không chỉ là một bài hát, một Mv đơn giản như vậy.
Đây là một cơn ác mộng đã thực sự từng xảy ra, nó là lời tố cáo của năm anh em bọn họ!
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em có thể đóng vai mẹ của mình. Đây là một cảm giác vô cùng vi diệu."
Khương Mạn hiếm khi lo lắng. Không giống với những lần đóng vai người khác, lần này cô diễn vai mẹ của chính mình.
"Anh cả và anh hai, các anh đã quyết định được diễn viên đóng vai cha chưa?"
Hai người anh trai không nói lời nào, vẻ mặt Khương Tử Mặc cũng rất kỳ quái.
“Hiện tại, Hạc Hiên là người thích hợp nhất.” Khương Vân Sênh nói: “Nếu cậu ấy có lịch trình phù hợp và đồng ý, chúng ta...”
"Miễn cưỡng đồng ý."
Để em rể diễn vai cha của mình, có lẽ trong lòng anh em họ Khương cũng ít nhiều… cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ, chuyện cải thảo nhà mình bị lợn lấy đi mất đã đủ bực mình rồi.
Bây giờ con lợn này còn đóng vai cha của họ!
Đây là hai lần tổn thương, tổn thương chồng lên tổn thương! Bọn họ luôn cảm thấy như mình đang bị lỗ!
Nhưng nếu đổi lại là người khác … Có lẽ anh em nhà họ Khương còn khó chịu hơn.
“Về phía em, cũng vẫn còn thiếu một người.” Khương Tử Mặc nói: “Bài hát này cần một giọng nữ, em vẫn đang xem xét ứng cử viên.”
Lúc này, Khương Mạn nhớ tới Dương Tiểu Tuyết.
Tuy nhiên, trong lĩnh vực âm nhạc, cô - một kẻ tông điếc thực sự không có quyền lên tiếng.
"Ứng viên mà anh tư đang cân nhắc là ca sĩ trong nước hay nước ngoài vậy?"
“Anh thiên về chọn ca sĩ trong nước hơn.” Khương Tử Mặc trầm ngâm:
“Tiểu Mạn, người mà em quen trên gameshow tên là Dương Tiểu Tuyết, phải không?”
Khương Mạn gật đầu: "Cô ấy ứng cử viên mà anh tư đang cân nhắc sao?"
"Giọng hát của cô ấy rất đặc biệt."
Khương Tử Mặc cũng biết Dương Tiểu Tuyết: "Trình độ âm nhạc cũng rất cao và rất tài năng."
Khương Mạn nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tư khen ai đó.
"Em có thông tin liên lạc của cô ấy, em share cho anh nhé?"
"Được."
Trong công việc, Khương Tử Mặc không phải là người lề mề, sau khi Khương Mạn share WeChat qua, anh ta đã nhanh chóng liên lạc với phía Dương Tiểu Tuyết.
Sau đó, Khương Mạn đã thấy anh tư mình gọi điện qua WeChat và nói chuyện trực tiếp.
Cô uống một ngụm cacao nóng, luôn cảm thấy… Cho dù không có mình, có lẽ hai người làm âm nhạc này sớm muộn gì cũng sẽ biết nhau.
Dương Tiểu Tuyết thực sự có hơi ngạc nhiên.
Cô ấy thực sự muốn làm quen với Nine - huyền thoại trong giới âm nhạc, nhưng cũng đã từng nghe nói về tính khí nóng nảy của anh ta nên cũng không thích kết bạn cho lắm.
Không ngờ đối phương lại chủ động kết bạn với mình, còn trực tiếp gọi điện thoại qua.
Có điều, về mặt giao tiếp xã hội Khương Tử Mặc có chút vấn đề. Sau khi giới thiệu bản thân một cách lịch sự, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính, thẳng thắn một cách khác thường.
“Anh muốn nghe tôi hát à?” Suy nghĩ của người phụ nữ thẳng thắn Dương Tiểu Tuyết khiến người đàn ông thẳng tính Khương Tử Mặc sửng sốt:
“Nine sắp phát hành một bài hát mới? Cần giọng nữ sao?
“Đúng vậy.” Khương Tử Mặc nói: “Tôi muốn nghe giọng đầu của cô một chút.”
Hầu hết các bài hát Dương Tiểu Tuyết phát hành đều là dùng âm sắc nguyên bản, cũng cộng hưởng với giọng mũi và lồng ngực, nhưng giọng đầu thì rất ít.
Phần giọng nữ trong bài hát mới của Khương Tử Mặc có yêu cầu rất cao về giọng đầu, đó là lý do tại sao anh ta đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
Dương Tiểu Tuyết cũng rất dứt khoát, trực tiếp hát một đoạn cho Khương Tử Mặc ở đầu bên kia nghe.
Ngay khi cô ấy vừa hát, anh ta đã có thể nghe ra nội lực trong giọng hát ấy. Giọng hát này thực sự là món quà trời ban, kỹ năng của cô ấy cũng rất thành thục, chất lượng giọng thì vô cùng tuyệt vời.
Khoé môi Khương Tử Mặc giật giật, anh ta rất hài lòng.
"Cô Dương hát rất hay."
“Cảm ơn.” Dương Tiểu Tuyết không hề khiêm tốn, cô ấy tự tin về thực lực của bản thân:
“Có demo bài hát chưa? Nếu hợp tác, tôi cần phải nghe thử trước một chút.”
"Đương nhiên rồi, sự hợp tác là của hai phía, tôi sẽ gửi bản demo cho cô."
Sau khi Dương Tiểu Tuyết nhận bản demo thì đã đến thẳng phòng thu âm, đoàn đội của cô ấy cũng ở đó.
Cô ấy ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài trước, chỉ giữ lại giám đốc âm nhạc của mình.
Khi bản demo được mở lên, giám đốc âm nhạc cũng vô cùng phấn khích.
"Giai điệu này quá đỉnh!!"
"A Tuyết, đây là bài hát mới mà cô viết à? Không đúng, đây không phải phong cách của cô."
“Không phải của tôi.” Dương Tiểu Tuyết lắc đầu, vẻ mặt có chút thán phục.
Thực sự cô ấy có tính cạnh tranh rất mạnh, có thể nói sự tồn tại của Nine là một tảng đá đè nặng lên đầu của tất cả những người làm âm nhạc.
Dù nói âm nhạc không phân cao thấp nhưng dù gì thì nhạc sĩ cũng là người. Nhất là ca sĩ sáng tác, ai mà chẳng muốn mình có thể viết được một bài hát hay!
Dương Tiểu Tuyết đã từng nghe tất cả các sáng tác của Khương Tử Mặc, và bài hát "Nguyện cho thế giới yêu em" vẫn được phát lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Cô ấy biết phong cách sáng tác của Khương Tử Mặc rất đa dạng, cũng thừa nhận tài năng tuyệt vời, đỉnh cao của đối phương. Cô ấy rất khâm phục, tán thưởng, thậm chí còn có chút sùng bái.
Nhưng hơn thế nữa, lúc này cô ấy còn được đối phương truyền cảm hứng!
Sau khi nghe xong bản demo này, Dương Tiểu Tuyết cảm thấy có một loại cảm giác như bị đánh bại.
Cô ấy không thể không thừa nhận rằng về mặt sáng tác có một khoảng cách giữa mình và Khương Tử Mặc.
"Đây là bản demo bài hát mới của Nine."
Giám đốc âm nhạc hào hứng: "Bài hát mới của Nine ư? Anh ấy, anh ấy mời cô tham gia sản xuất bài hát mới của anh ấy à? !!"
Dương Tiểu Tuyết gật đầu: "Cũng coi như là vậy."
Một số người là trời ban miếng cơm cho ăn, còn một số người là ông trời đuổi theo và cầu xin để được nhét thức ăn vào miệng anh ta. Khương Tử Mặc chắc chắn là người ở vế sau.
Dương Tiểu Tuyết hít sâu một hơi: "Anh ta thật sự là một thiên tài!"
Chương 441: Khương Mạn biết Joanna
Giữa những người chuyên nghiệp luôn có rất nhiều chủ đề chung.
Lần đầu tiên Khương Mạn phát hiện anh tư của mình có thể nói chuyện giỏi như vậy.
“Sản xuất âm nhạc ở nước ngoài sao?” Dương Tiểu Tuyết có chút ngạc nhiên.
Khương Tử Mặc ừ một tiếng: "Về cơ bản studio và ekip của tôi đều ở nước ngoài, lần này, việc quay MV cũng ở nước ngoài. Nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể tham gia cùng chúng tôi".
"Bài hát này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Có một số về đề về mặt cảm xúc. Nếu cô có mặt ở đó, chúng ta có thể trao đổi dễ dàng hơn."
Dương Tiểu Tuyết: "Tôi cần phải thương lượng với người đại diện của tôi một chút."
"Không vấn đề gì."
"Mong được hợp tác với cô."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Ở một phía khác.
Khương Nhuệ Trạch nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm: "Khi nào thì cậu định thú nhận chuyện về Joanna với em gái tôi?"
Bạc Hạc Hiên xoa xoa giữa lông mày, đau đầu nói: "Cậu đã tìm thấy cô ta chưa?"
“Cô ta trốn rồi.” Khương Nhuệ Trạch bĩu môi: “Có lẽ trong thời gian ngắn, cô ta sẽ không dám lộ mặt, nhưng có Khương Nghiệp Thành trong tay, cô ta nhất định sẽ liên hệ với nhà bác cả họ Khương.”
"Liên lạc cũng chẳng ích gì."
Bạc Hạc Hiên lắc đầu: "Chuyện này cũng nằm ngoài tầm với của nhà bác cả họ Khương, nhà họ Kiều cũng sẽ không giúp cô ta."
“Cậu gây sức ép với nhà họ Kiều à?” Khương Nhuệ Trạch nhướng mày.
Bạc Hạc Hiên lấy ra một điếu thuốc, do dự không biết có nên châm hay không, ánh mắt u ám: "Nhà họ Kiều không quản con gái mình cho tốt nên đương nhiên sẽ phải trả giá."
Khương Nhuệ Trạch chậc một tiếng: "Vậy có thể nói cậu là lam nhan hoạ thuỷ à."
Lam nhan hoạ thuỷ chỉ những người có quan hệ bạn bè thân thiết trên mức bình thường
Bạc Hạc Hiên không phản bác, lần này Joanna chạy tới phá rối, quả thực là do anh mà ra.
Mặc dù nói rằng anh thực sự không qua lại với người phụ nữ đó, thậm chí trước khi gặp Khương Mạn, anh đã chán ngấy Joanna rồi.
"Nhắc mới nhớ, lẽ ra cô ta không phải người biến đổi gen, đúng không?"
"Không phải."
Khương Nhuệ Trạch thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Nếu Joanna cũng có khả năng đặc biệt nào thì thật sự rất khó để bắt được cô ta, còn cô ta chỉ là một người bình thường thì sức mạnh cũng chỉ có giới hạn.
"Hãy chặn đứng cô ta ở nước ngoài. Chỉ cần không để cô ta mang Khương Nghiệp Thành về nước thì sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều."
Khương Nhuệ Trạch còn nhắc nhở thêm một câu: "Lần này, cậu đừng chơi trò quan tâm chăm sóc gì đó mà thả cô ta đi. Tôi không muốn em gái mình có thêm tình địch đâu."
Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: "Xin hỏi, năm đó ở Zeus là ai đã ngăn cản tôi giết cô ta?"
Khương husky chớp chớp mắt: "Tóm lại không phải là tôi?"
Bạc Hạc Hiên cười khẩy: "Trước đây hình như có người còn muốn mai mối tôi với cô ta mà."
"Mẹ kiếp! Tôi đâu có điên như vậy!" Dù có đánh chết thì Khương Nhuệ Trạch cũng không chịu thừa nhận, toát cả mồ hôi lạnh rồi đây, mẹ kiếp...
Hình như anh ta đã từng làm chuyện ngu ngốc này. Nhưng ... lúc đó anh ta không biết Khương Mạn là em gái mình, cũng không ngờ bây giờ Joanna lại điên rồ như vậy!
"Anh ba của em đang muốn mai mối anh với ai vậy?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Cơ thể hai người đàn ông đều cứng ngắc lại.
"Em, em gái..."
"Yêu Nhi..."
Trên tay Khương Mạn cầm hai ly sữa nóng, hai mắt nheo lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm.
"Joanna nghe giống như tên một cô gái."
Cô nhìn Bạc Hạc Hiên cười nửa miệng: "Đó là con bướm hoa rơi vào bể tình của anh à?"
Cú vả vào mặt dù muộn nhưng vẫn có. Cách đây không lâu, hình như có người nói rằng mình không có bướm hoa gì đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cũng không được coi là bướm hoa, cùng lắm thì là con thiêu thân thôi.” Khát vọng sống sót của Bạc ảnh đế bùng nổ rồi.
“Đó là lý do tại sao lại có câu nói rằng con thiêu thân lao vào lửa đấy.” Khương Mạn cười nói: “Bạc ảnh đế thô lỗ quá rồi.”
Bạc Hạc Hiên cười khổ: "Bây giờ thú nhận liệu còn kịp không?"
Khương Nhuệ Trạch lùi lại phía sau: "Chuyện đó ... các người cứ từ từ nói, tôi không quấy rầy nữa."
Giờ phút này, anh ta chỉ muốn chuồn thôi.
"Anh đứng lại." Giọng Khương Mạn nhẹ nhàng.
Toàn thân Khương Nhuệ Trạch cứng ngắc.
Khương Mạn đưa cốc sữa trong tay cho anh ta, nhẹ giọng nói: "Bị thương không được hút thuốc, uống rượu, nghe nói anh đã theo đuổi được Điềm Điềm, cũng gặp cha mẹ vợ luôn rồi đúng không?"
Khương Nhuệ Trạch uống một ngụm sữa liền bị sặc. Em gái đứng trước mặt nếu anh ta phun sữa ra sẽ văng lên khắp mặt Khương Mạn nên chỉ có thể nuốt xuống, kết quả sữa trào ra đường mũi.
Cảnh tượng này quả thực hơi ...
Bạc Hạc Hiên không thể nhìn được nữa: "Tôi đi lấy giấy cho cậu."
Khương Nhuệ Trạch cầm cốc sữa, vừa ho vừa sặc, nước mắt ứa ra, trông rất đáng thương.
Cảnh tượng này, Khương Mạn cũng không ngờ tới.
Anh trai thân yêu của em ơi, anh chỉ đang yêu đương thôi mà, đâu cần kích động đến mức như vậy chứ.
"Không ... Không, em gái, làm sao em biết được vậy?"
Khương Mạn cười không nói gì, không cần cô đi gặng hỏi cũng có người nhiệt tình tới mật báo cho cô.
Bạc Hạc Hiên mang theo giấy đã đành, đằng này còn dẫn cả đám đàn ông trong nhà tới.
Mọi người nhìn sữa đang chảy ra từ mũi của Khương husky.
Khương Lệ Sính: "Nghe nói em hẹn hò rồi à?"
Khương Vân Sênh: "Em thích Điềm Điềm từ khi nào vậy? Còn gặp cả cha mẹ rồi sao?"
Khương Tử Mặc: "Lòng dạ đối phương cũng khá tốt đấy."
Bạc Hạc Hiên mỉm cười và đưa giấy qua.
Khương Nhuệ Trạch lấy giấy lau mặt rồi tức giận trừng mắt nhìn ai đó, Bạc xấu xa! Cậu cố ý đúng không!!
"Anh cả, anh hai, em tư, các người nghe em giải thích..."
Khương Lệ Sính cau mày: "Khi gặp cha mẹ người ta, em có chú ý đến sự lễ phép không? Về là mà nói, nhà chúng ta nên đến thăm hỏi trước mới phải."
Khương Nhuệ Trạch: Anh à, không nhanh đến mức như vậy đâu ... Chúng em chỉ mới bắt đầu thôi mà...
Khương Vân Sênh: "Sính lễ phải chuẩn bị thật tốt. Như vậy đi, anh hai sẽ tặng phòng tân hôn ở trong nước cho em."
Khương Tử Mặc: "Em không có tiền, nhưng phòng tranh dưới tên em có thể tặng lại cho chị dâu ba. Có lẽ chị ấy hiểu về nghệ thuật hơn anh."
Khương Nhuệ Trạch cạn lời rồi. Anh ta tìm kiếm bóng dáng của Khương Mạn, cố gắng tìm cái phao cứu mạng cuối cùng.
Vừa quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đâu nữa!
Cả hai đã chuồn mất rồi!
Tên Bạc xấu xa không biết xấu hổ, thủ đoạn của cậu hay lắm!
Trong nhà, bên lò sưởi, Bạc Hạc Hiên đang giúp Khương Mạn bóc vỏ cam nướng.
"Anh đừng tưởng rằng bóc vỏ hai quả cam thì em sẽ rộng lượng tha cho anh nhé!"
Bạc Hạc Hiên thở dài đau khổ, đưa cho cô quả cam đã bóc vỏ: "Em phạt thế nào anh cũng nhận hết."
Khương Mạn chế nhạo: "Thôi được rồi, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách làm tình địch của em đâu."
"Việc Kiều gì đó thích anh là việc của cô ta, em cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng vì cô ta dám nhúng tay vào chuyện của Khương Nghiệp Thành nên món nợ này em nhất định sẽ giải quyết dứt điểm với cô ta."
Khương Mạn hừng hực khí thế nói, kiên quyết không thừa nhận là mình đang ghen.
Cô thản nhiên ném quả cam vào miệng và nhai. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngay lập tức được biến thành một cái meme.
"Ơi mẹ ơi ... chua quá đi mất..." (; ´ ༎ ຶ Д༎ ຶ `)
Bạc Hạc Hiên không thể nhịn được: "Phụt"
"Bạc Hạc Hiên, anh còn dám cười à?!" Cô lấy quả cam nhét vào miệng anh, bắt anh nuốt xuống.
Vốn dĩ, cam xanh đã chua đến buốt cả răng, bây giờ lại bị nướng chín thì vị chua còn thấu tận trời xanh, chua đến mức khiến Bạc Hạc Hiên chảy nước mắt.
Khương Mạn thấy vậy thì bật cười ha ha, không ngừng nhét cam vào miệng anh.
Bạc Hạc Hiên bị chua đến phát điên, ôm cô rồi tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Vợ chồng như đôi chim trong rừng, gặp nạn thì phải cùng nhau đương đầu.
Vị chua như vậy, nếu không cùng nhau rụng răng thì không có gì để nói nữa!
"Bạc Hạc Hiên, anh cút ra đi..."
"Ưm ... chua quá… Em(..." Lời mắng chửi bị át đi trong nụ hôn chua ngọt.
Bình luận facebook