Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426-430
Chương 426: Vượt qua được đêm nay đã, Vương thông minh
Mẹ kiếp!
Khương Mạn thật sự không muốn cười, cô cũng muốn phối hợp với màn diễn xuất của Vương học đòi chứ?
Là một diễn viên giỏi, được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lần này cô hoàn toàn chịu thua! Đây là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô!
Cô không những không nhịn được cười mà còn cười ra giống như tiếng ngỗng kêu.
"Khặc khặc khặc khặc"
Bởi vì tiếng cười quá ảo diệu và có tính lây lan nên khóe miệng của những người xung quanh cũng khẽ nhếch lên.
"Ợ hơi ... ợ hơi vị dâu tây..."
Khương Mạn cười nheo mắt, giơ ngón tay cái lên: "Cô Vương nấc cụt... Nấc trông thật giả tạo..."
Sắc mặt của Vương Tuệ Kỳ cực kỳ khó coi, cô ta cảm thấy Khương Mạn đang chế giễu mình là đồ ngốc.
Biểu cảm của Hạ Đông cũng cứng đờ, anh ta cũng đã tiêm thuốc này rồi?
Nụ cười của Khương Mạn cũng là đang cười anh ta.
"Cô Khương, thuốc này thật sự có hiệu quả. Cô nhìn tôi đi, hiện tại cơ thể tôi tuyệt vời biết bao."
Khương Mạn dường như nhìn một con chuột béo vừa uống dichlorvos vừa nói về bản thân mình.
Dichlorvos là một loại organophosphate được sử dụng rộng rãi như một loại thuốc trừ sâu để kiểm soát sâu bệnh trong gia đình, trong y tế công cộng
Chết tiệt, hai người này tiếp thị một cách nghiêm túc.. Hừ! Bán thuốc một cách nghiêm túc!
Khương Mạn cười đến chảy cả nước mắt, Bạc Hạc Hiên bất lực nhìn cô. Trong ánh mắt anh mang vẻ nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của cô.
Yêu Nhi xấu xa, em có hơi không ổn rồi đấy...
Trong lòng hai vị đạo diễn hiểu lơ mơ về "sự thật" cũng rất rầu rĩ.
Ừm…Bây giờ họ đã chính thức tham gia vào công cuộc trừ gian diệt ác rồi, đúng không?
Thứ trong tay của Vương Tuệ Kỳ là chính bằng chứng phạm tội!
Còn Khương võ thần, cô đang cười cái gì vậy! !
Phó đạo diễn Lưu và Ngô hói nhìn nhau và thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Hai người thì thầm: “Lẽ nào sản xuất thuốc giả là dùng Saccharin
pha trộn với glucose à?”.
Saccharin là chất làm ngọt nhân tạo không có chứa năng lượng . Nó ngọt gấp 300-400 lần so với sucrose nhưng có cảm giác vị đắng hoặc vị kim loại sau khi dùng, đặc biệt là ở nồng độ cao
"Tiếp theo sẽ là đánh nhau hay như thế nào nhỉ?"
"Có lẽ sẽ không phải là dichlorvos hay thứ gì đó tương tự, nếu không sẽ chết người đấy..."
Cả hai không đoán được hành động của Khương Mạn.
(Tôi không muốn cười đâu, chỉ vì Khương Mạn tiếng cười quá buồn cười thôi.)
(Mùi dâu khiến tôi cười đến ná thở? Tại sao không nói nó có mùi giống phân luôn đi?)
(Hay lắm, saccharin có thể tiêm vào tĩnh mạch sao? Có phải bộ não này đã bị cắt cùng cuống rốn rồi không?)
(Nói một cách nghiêm túc, có thể kiểm tra trình độ học vấn của Vương Tuệ Kỳ không vậy? Tôi nghi ngờ cô ta là một kẻ lọt lưới của giáo dục bắt buộc!)
(Có lẽ là Vương võ thần đang nói đùa thôi, một số người nào đó đừng có làm anh hùng bàn phím.)
Thực tế đã chứng minh rằng có những người biết rõ như vậy là nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn mạo hiểm.
Ban đầu Thường Hấn Nhi còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Khương Mạn cười vui vẻ như vậy, cô ấy liền dâng lên một loại nghĩa ký thề nguyện cùng Vương Tuệ Kỳ có chung kẻ thù!
Cô ấy trực tiếp cầm lấy một lọ thuốc rồi nói:
"Nó thực sự có mùi vị cua dâu tây ư~" Thường Hấn Nhi tỏ ra ngạc nhiên.
Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên: "……"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nở một nụ cười mang sự " không thể hiểu nổi", Khương Mạn thì thầm với Bạc Hạc Hiên: "Nhân viên nghiên cứu và phát triển cũng khá quan tâm đến trải nghiệm của người dùng đó chứ..."
Thực sự còn có thể nghĩ ra một loại hương vị cho nó. Tại sao lại không phải vị như mù tạt? Như vậy kích thích biết bao nhiêu.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Là kiến thức của chúng ta hạn hẹp thôi."
Khương Mạn thừa nhận rằng, cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy.
Cho dù là đối với kẻ thù hay là chuột bạch mà kẻ thù tạo ra, cô cũng muốn giải quyết một cách nghiêm túc. Khi đối phương sững sờ làm cho cô vô cùng vui vẻ.
Mặc dù Dương Tiểu Tuyết cho rằng tình bạn của mình và Thường Hấn Nhi là giả tạo nhưng thấy vậy, cô ấy không thể nhịn được liền nói:
"Thường Hấn Nhi, cậu có biết thành phần trong thuốc đó là gì không, cậu dám uống bừa sao?"
Thường Hấn Nhi sửng sốt: "Không phải thuốc này đã được chứng nhận đạt tiêu chuyển quốc gia sao? Hơn nữa tớ tin tưởng cô Vương."
Vương Tuệ Kỳ gật đầu: "Tôi có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo. Dù không biết những thành phần trong thuốc này là gì nhưng thuốc này liên quan đến kết quả nghiên cứu khoa học của người khác và cũng được cấp bằng độc quyền!"
Dương Tiểu Tuyết không nói nên lời, đều là người mà tại sao não lại có vấn đề lớn như vậy!
Mạnh Quân và Đinh Đinh cũng kinh ngạc.
Vốn Vương Tuệ Kỳ là một người ăn nói kém lôgic nên không tính cô ta nhưng dù gì Thường Hấn Nhi cũng đã là người đã lăn lộn trong giới này mười năm rồi! Vậy mà dễ bị lừa như vậy sao?
Cô ấy đã trải qua ngần ấy năm như thế nào vậy, những học sinh tiểu học bây giờ còn có ý thức về an toàn hơn cô ấy!
Hạ Đông bên cạnh ở bên cạnh đang rục rịch, nóng lòng muốn lấy một lọ, Châu Minh Viễn thấy vậy, không khỏi nhắc nhở: "Trong thuốc có ba phần độc, nếu không bị bệnh thì đừng uống bừa bãi."
Vương Tuệ Kỳ chế nhạo: "Chú Viễn, suy nghĩ của chú thật cổ hủ. Bây giờ y học rất phát triển. Học sinh trung học đều đã biết chăm sóc sức khoẻ rồi, uống thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe thì không có sao chứ."
Châu Minh Viễn im lặng.
Cô là người thông minh nhất, cô vô cùng thông minh, được chưa!
"Chăm sóc sức khỏe và uống thuốc bừa bãi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Khương Mạn thản nhiên nói: "Những năm gần đây có rất nhiều trường hợp thất bại về thẩm mỹ, có người cũng không tin nữa."
"Mặc dù bây giờ công nghệ vô cùng tiên tiến nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ khoa học viễn tưởng. Việc có thể thay da đổi thịt trong một đêm là hão huyền."
"Hàng nghìn năm trước, Tần Thủy Hoàng đã phái Từ Thúc đi tìm thuốc trường sinh, trong lịch sử có rất nhiều người đã đi tìm thuốc trường sinh. Đến nay đã hàng nghìn năm, với sự tiến bộ của khoa học, cũng chưa từng có ai sống mãi mà không chết."
"Ngay cả về mặt thẩm mỹ, dựa vào các phương tiện công nghệ kỹ thuật để thay đổi diện mạo của làn da. Bây giờ cô làm như chị Hằng Nga đang phát thuốc tiên vậy, đảm bảo chất lượng không đẹp không lấy tiền."
Khương Mạn càng nói càng cảm thấy buồn cười: "Nhà sản xuất là ai, thương hiệu lớn đến mức nào, thực lực lớn như thế nào mà dám ngang tàng như vậy? Thuốc chống ung thư còn không dám chém gió như vậy."
Mạnh Quân và Đinh Đinh cũng gật đầu.
Đúng vậy! Ngày nay những kẻ bán thuốc giả và lừa đảo còn dám chém gió thần thánh như vậy?
(Phải nói rằng, Khương võ thần nói rất có lý.)
(Vương học đòi chém gió về thứ thuốc này thật thần kỳ, cô ta thực sự dám chém gió đấy!)
(Fan của ai đó phía trên đừng nhân cơ hội mà nhảy vào, có hiệu quả hay không thì ngày mai sẽ biết!)
Sắc mặt của Vương Tuệ Kỳ vô cùng khó coi.
Cô ta chắc chắn rằng Khương Mạn muốn đối đầu với mình. Nhưng cô ta tin chắc vào tác dụng của loại thuốc làm đẹp này.
Vốn dĩ Thường Hấn Nhi là một người có ý chí không kiên định nên sau khi nghe thấy những lời của Khương Mạn, cô ấy đã có chút sợ hãi, trong người luôn cảm thấy khó chịu.
Hạ Đông cũng bắt đầu do dự.
Vẻ mặt Vương Tuệ Kỳ chùng xuống nói: "Có phải hay không thì ngày mai sẽ biết."
"Nếu thật sự có hiệu quả, tôi muốn Khương Mạn xin lỗi tôi!"
Cô ta đứng lên và nói: "Đừng nói về tác dụng phụ gì đó, tôi đã dùng đến liệu trình thứ tư rồi. Nếu như thật sự có tác dụng phụ gì, tôi đã xảy ra chuyện rồi!"
"Dù sao tôi cũng là người của công chúng. Nếu thật sự nguy hiểm, tôi dám công khai tuyên truyền nó trong livestream sao. Tôi không ngốc như vậy!"
Vương Tuệ Kỳ phẫn nộ: "Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có cô là người thông minh!"
Khương Mạn có tức giận không?
Không, không những không tức giận mà còn cảm thấy buồn cười một cách kỳ lạ.
Thật buồn cười khi một con chuột ăn dichlorvos mà lại nói rằng có thể lật được một con voi ...
"Được thôi!"
Khương Mạn gật đầu: "Không nói tới tác dụng phụ, nếu ngày mai loại thuốc thần này thực sự có tác dụng, tôi nhất định sẽ cúi đầu trước cô và xin lỗi!"
Điều đầu tiên là cô phải vượt qua đêm nay trước đã ~
Vương thông minh ~
Chương 427: Không thể đánh thức người giả vờ ngủ thì hãy dùng bạt tai để đánh thức
Trong bầu không khí tranh cãi đáng sợ của "Trang trại", việc bố trí phòng vào đêm nay lại là một vấn đề nan giải.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là một cặp ở chung cũng rất bình thường, bữa cơm chó này khiến hầu hết cư dân mạng đều cảm thấy vui vẻ khi xem.
Kế hoạch ban đầu là tối nay để Vương Tuệ Kỳ ở một mình một phòng, nhưng Thường Hấn Nhi lại tự đi đến tận cửa...
Cô ấy và Dương Tiểu Tuyết đã coi như đoạn tuyệt rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu ở chung một phòng mà cô ấy sẽ dọn đến ở với Vương Tuệ Kỳ.
Dương Tiểu Tuyết thì thế nào cũng được, nhưng Khương Mạn thì không nói nên lời.
"Buổi tối, anh hãy theo dõi tên Hạ mập đó, em sẽ đến phòng của Dương Tiểu Tuyết."
Khương Mạn bàn bạc với Bạc Hạc Hiên: "Phòng của cô ta ở cạnh Vương Tuệ Kỳ nên nếu có động tĩnh gì thì em có thể kiểm soát được."
Anh ừ một tiếng: "Em hãy cẩn thận."
Khi làm việc quan trọng, cả hai hiếm khi để chuyện tình cảm dây dưa vào.
Tối nay có một màn kịch lớn nên đừng nghĩ tới chuyện có thể ngủ.
Phó đạo diễn Lưu và Ngô hói cũng pha hai tách cà phê và ngồi chờ trong phòng.
Sau khi Thường Hấn Nhi chuyển đi, Khương Mạn đã đến phòng của Dương Tiểu Tuyết.
Lúc này, camera đã tắt, thậm chí còn bị che lại.
Khi Khương Mạn đi qua, Dương Tiểu Tuyết đang ôm cây đàn ukulele, trước mặt là khuông nhạc, có vẻ như cô ấy đang chuẩn bị viết nhạc.
Ukulele, đôi khi được gọi tắt là uke là một nhạc cụ thuộc họ guitar, thường có 4 dây
“Có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô không?” Cô ấy hỏi: “Nếu cô nghỉ ngơi sớm, tôi sẽ không chơi đàn nữa.
"Không, nhưng tôi đề nghị cô hãy ngừng chơi đàn trước."
Dương Tiểu Tuyết có chút khó hiểu, ngay sau đó Mạnh Quân và Đinh Đinh đã tới gõ cửa, Khương Mạn mở của gọi bọn họ vào.
Sau khi mọi người vào, cô lấy ra một bộ bài.
"Đêm nay đừng ngủ nữa, chúng ta chơi bài đi?"
Mạnh Quân và Đinh Đinh vui vẻ đồng hành, nhưng Dương Tiểu Tuyết lại tò mò hỏi: "Ngày mai không phải làm việc à?"
Trong mắt cô ấy có sự thắc mắc.
Khương Mạn biết cô ấy không dễ lừa nên liền cười nói: "Trước tiên chơi một ván, đêm còn dài, còn có thời gian để tán gẫu."
Dương Tiểu Tuyết gật đầu, cũng không hỏi vặn nữa.
Sau vài ván bài, Dương Tiểu Tuyết và Khương Mạn thay phiên nhau làm người thắng.
Mạnh Quân và Đinh Đinh đều cảm thấy rất đau khổ.
"Em dám cá là nhất định chị Mạnh biết tính bài!"
"Chị Dương, số chị đỏ thật là đó, cho dù có vua cũng không thể thắng nổi chị!"
Một người là vua của vua, một người là người đã được ông trời chọn để thắng, vậy thì làm sao hai người thường bọn họ thắng nổi!
“Vậy thì đừng chơi bài nữa, chúng ta nói chuyện đi.” Dương Tiểu Tuyết đặt bài xuống, nhìn Khương Mạn.
Đối mặt với chị Dương súng thần công, Khương Mạn cũng thở dài.
Cô nhún vai và nói: "Tối nay sẽ có một màn kịch lớn. Vì nghĩ tới sự an toàn của mọi người, mọi người sẽ an toàn hơn khi ở cùng tôi."
Biểu cảm của ba nữ thần có chút thay đổi.
Mạnh Quân và Đinh Đinh không hiểu gì.
Dương Tiểu Tuyết động não: "Chuyện gì liên quan đến Vương Tuệ Kỳ à?"
Khương Mạn gật đầu.
Cô ấy cau mày: "Cô có thể nói chi tiết được không?"
Khương Mạn cân nhắc một hồi, không thể giấu được chuyện tiêm thuốc thẩm mỹ, hơn nữa lần này cô và Bạc Hạc Hiên cố ý vạch trần chuyện này.
Chỉ bằng cách cho công chúng biết tác dụng phụ khủng khiếp, tệ hại như thế nào mới có thể loại tiêu diệt tận gốc và ngăn chặn sự lây lan.
Nếu không, sẽ có Vương thông minh thứ hai và thứ ba, hết người này lại đến người khác đi vào đường chết!
"Các người có biết về vụ rơi từ một tòa nhà xuống khoảng thời gian trước không?"
“Em biết, em cũng đã xem livestream khi ở bệnh viện.” Mạnh Quân gật đầu nói, cô ấy fan hâm mộ của Khương Mạn, trong lòng thầm sùng bái cô, cho nên đương nhiên cô ấy không thể bỏ lỡ những thứ này.
"Có điều rất kỳ quái. Gần đây trên mạng không có tin tức về livestream đó nữa, còn đội vệ binh đó..."
"Đội vệ binh là có thật. Đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là người vô tội bị liên lụy. Bây giờ đã có đủ bằng chứng cho thấy việc đứa trẻ đó ngã xuống là do có người gây ra."
Mặt ba cô gái đều biến sắc.
"Sau việc rơi từ tòa nhà đó xuống Vương Tuệ Kỳ đã được gọi là Vương võ thần. Chẳng lẽ... chính là cô ta? Cô ta... như vậy thì cô ta quá điên rồ và độc ác!" Đinh Đinh không thể tin nổi.
"Tôi không tiện để nói về chuyện liên quan đến vụ án, nhưng cô ta.… không thể thoát khỏi việc dính líu đến chuyện này."
Ba cô gái đều tin lời Khương Mạn.
Ai đã xem đoạn livestream sẽ biết rằng danh tính của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không hề đơn giản.
Từ thời điểm Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên xuất hiện trước camera trong livestream đó. Livestream đã bị kiểm soát, cắt đứt mọi con đường để có thể phát tán ra bên ngoài.
Việc ép tin tức xuống chỉ là để tạm thời kiểm soát tình hình.
Bạc Hạc Hiên đã có sắp xếp, cắt đứt mối liên hệ giữa Vương Tuệ Kỳ và sếp lớn đứng sau lưng cô ta, đồng thời cũng đã bố trí người xung quanh Vương Tuệ Kỳ. Chỉ là Vương thông minh không biết mà thôi.
Có lẽ cả thế giới đều biết về chuyện livestream đó, nhưng chỉ có Vương Tuệ Kỳ là không hề hay biết.
Nếu không, trong lần đầu tiên gặp mặt ở "Trang trại" lần này, cô ta sẽ không có có gan chủ động khiêu khích Khương Mạn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đầu óc Dương Tiểu Tuyết rất linh hoạt, cô ấy nhanh chóng liên hệ với câu chuyện đêm nay.
"Có phải loại thuốc làm đẹp mà Vương Tuệ Kỳ uống có gì đó không ổn không?"
Cô ấy nói: "Trước đây tôi đã nghe Thường Hấn Nhi kể về cô ta. Ban đầu Vương Tuệ Kỳ là một người rất bình thường, không có gì nổi bật, không quá khoẻ và cũng không ăn được nhiều, đột nhiên trở thành một người…"
Mạnh Quân và Đinh Đinh rùng mình.
"Chị Dương, chị đừng doạ bọn em, thứ đó chẳng phải là nước đường sao?"
“Tôi thực sự không làm doạ các người đâu.” Khương Mạn nói nhẹ: “Nói theo cách để tất cả mọi người có thể hiểu, cái gọi là thuốc làm đẹp vừa có thể uống và tiêm mà cô ta nói thực ra là một loại thuốc gen mới.”
"Có điều thứ đó là phế phẩm và nó có những tác dụng phụ rất lớn. Không quá lời khi nói là vô nhân đạo."
Khương Mạn trầm tư: "Các người đã xem bộ phim tên là" Resident Evil "chưa?"
Resident Evil là một loạt phim hành động kinh dị dựa trên thương hiệu trò chơi điện tử Nhật Bản của Capcom
Sắc mặt của ba cô gái bắt đầu trở nên khó coi.
"Tác... Tác dụng phụ sẽ biến người ta thành thây ma sao?"
“Cũng không đến mức như vậy.” Khương Mạn cười: “Nhưng sức công phá rất mạnh, tính công kích là có thật. Nó tương tự như bệnh chó dại. Khi tấn công sẽ biến thành chó điên, chỉ có điều không lây.”
"Các người cũng đã nhìn thấy sức mạnh hiện tại của Vương Tuệ Kỳ rồi. Khi cô ta nổi điên và tấn công người khác..."
Khương Mạn lắc đầu: "Người bình thường không thể sống sót qua vài chiêu của cô ta."
Dương Tiểu Tuyết đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt: "Không thể để Thường Hấn Nhi ở cùng cô ta được."
Ngay sau đó, cô ấy sững sờ nhìn Khương Mạn: "Tối nay, Thường Hấn Nhi cũng uống rồi, vậy có phải cô ấy cũng..."
Khương Mạn sờ sờ lông mày: "Tôi cũng chưa đến mức không có lương tâm như vậy."
Cô không quan tâm Vương Tuệ Kỳ sống chết thế nào nhưng Thường Hấn Nhi thì không.
Mặc dù nói cô ấy ngu ngốc tự mình chui vào đường chết nhưng Khương Mạn biết rõ thứ thuốc ấy là gì mà còn dung túng có Vương Tuệ Kỳ phạm tội thì cũng không còn gì để nói nữa.
Ban ngày, Bạc Hạc Hiên đã đi vào và giở trò với những ống thuốc đó.
Nhờ sự nghiên cứu của ông An mà tất cả các ống thuốc trong tay của Vương Tuệ Kỳ đều đã mất công dụng. Nếu uống vào, cùng lắm là tiêu chảy thôi.
Dương Tiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cân nhắc một hồi rồi nhìn Khương Mạn: "Nếu bây giờ tôi đi gọi Thường Hấn Nhi qua đây, liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của cô không?"
Nếu Khương Mạn đã gọi bọn họ qua đây thì cô đã chắc chắn tối nay sẽ xảy ra chuyện.
"Không ảnh hưởng lắm, nhưng tôi không nghĩ rằng cô có thể gọi cô ấy qua đây với chúng ta. Với khả năng nói chuyện của mình, cô nghĩ có thể nói với Thường Hấn Nhi trong bao lâu?"
"Ngay cả khi cô nói cho cô ta biết sự thật, cô nghĩ rằng cô ta sẽ tin sao?"
Dương Tiểu Tuyết im lặng. Khi cô ấy nói chuyện với Thường Hấn Nhi, có lẽ đối phương sẽ phát điên lên.
Giọng điệu của Khương Mạn rất thản nhiên: "Nếu đã không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ thì nên dùng cách trực tiếp nhất là dùng bạt tay để đánh thức."
Khương Mạn không phải thánh mẫu, cô có thể đảm bảo tính mạng cho Thường Hấn Nhi, nhưng cô sẽ không lãng phí lời nói để định hình lại quan điểm của Thường Hấn Nhi.
Nói dài dòng với những người ngu ngốc cũng chẳng có tác dụng gì!
Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói!
"Con người mà, phải nếm trải một chút đau khổ mới có thể có bài học nhớ đời."
Chương 428: Vương Tuệ Kỳ phát điên
Đêm rất dài, Thường Hấn Nhi đã đi ngủ từ sớm, Vương Tuệ Kỳ thì nằm mãi không ngủ nổi, cả người cô ta khó chịu, tâm trạng tích tụ như ngọn lửa hừng hực không ngăn lại nổi. Cả cơ thế nóng rực ngứa ngáy, tay chân cũng như có kiến bò, cả cơ thể giống như có một con dã thú đang muốn phá lồng lao ra.
Vương Tuệ Kỳ ngồi dậy, vội vã đi tìm nước uống, động tác của cô ta quá mạnh không cẩn thận va vào tủ đầu giường, làm cho đống đồ trên đó đều đổ hết xuống đất.
Một trận tiếng ồn vang lên, Thường Hấn Nhi bị doạ cho giật mình tỉnh dậy, cô ta cũng là người ngủ không sâu, hơn nữa bụng lại đang réo ầm ĩ, dạ dày như đảo lộn.
Tự nhiên bị giật mình tỉnh dậy, Thường Hấn Nhi đưa mắt nhìn xung quanh phòng, lại nhìn thấy Vương Tuệ Kỳ đang cầm chai nước khoáng tu ừng ực.
“Chị Vương chị sao đấy…..”
Thường Hấn Nhi lẩm bẩm xoa xoa bụng, đúng là có chút khó chịu, cô ta bật cái đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đèn trong phòng bật sáng, cả cơ thể của Vương Tuệ Kỳ cứng đờ lại, ngay cả khi tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên cô ta cũng cứng ngắc cả người.
Một loạt tiếng ồn khó nghe từ trong nhà vệ sinh truyền ra ngoài, sau đó là tiếng dội nước, cứ như một tràng pháo hoa vậy.
Trong nhà vệ sinh Thường Hấn Nhi cũng thấy sợ, cứ như gặp quỷ vậy, sáng nay bản thân có ăn gì đâu mà bây giờ lại thành cái dạng này. Quan trọng là cô ta không khống chế được mấy thứ tiếng kiểu này!
Thường Hấn Nhi vừa thả pháo hoa vừa điên cuồng giật nước, bởi vì tiếng giật nước sẽ lấn át cái tiếng đáng khinh bỉ kia.
Thường Hấn Nhi cực kỳ xấu hổ, may mà cô ta vào nhà vệ sinh còn cầm theo điện thoại, cho nên cô ta nhanh tay bật một bài nhạc rock.
Vậy nên tiếng pháo hoa cùng tiếng nhạc giao hoà với nhau, vậy là cô ta hoá giải được nỗi xấu hổ của bản thân.
Vương Tuệ Kỳ ở ngoài chịu khổ, cái tiếng pháo hoa kiểu này cứ như đang được thả ngay cạnh tai, đã có âm thanh thì thôi! Lại còn thêm cả mùi nữa!
Phiền chết mất……
Phiền chết mất !!
“Thường Hấn Nhi em định phá nhà vệ sinh à! yên tĩnh một chút cho bà!!”
Vương Tuệ Kỳ không nhịn được thét lên, lúc này hai mắt của cô ta đã đỏ ngầu, trong khoé mắt còn có vài đường mạch máu đen xì nổi lên, nhìn cực kỳ doạ người.
“Phiền chết mất, phiền chết mất aaaaaa!!!”
Vương Tuệ Kỳ thô lỗ ném chai nước xuống đất, dùng chân đá chiếc giường hết cái này tới cái khác, một tiếng nổ vang lên, chiếc giường nát vụn thành từng mảnh.
“Yên tĩnh! Tất cả yên tĩnh! ồn chết mất, tại sao lại ồn như vậy aaaa!”
Vương Tuệ Kỳ bây giờ chả khác gì kẻ bị quỷ nhập, cô ta không biết, thậm chí cư dân mạng cũng không biết……con búp bê trong phòng cô ta có giấu một camera.
Lúc cô ta và Thường Hấn Nhi tắt đèn thì cũng là lúc những camera trong phòng những khách mời khác đều được bật lên.
‘Trang trại’ là một chương trình quay về đêm, cho nên buổi đêm sẽ bắt đầu phát livestream!
Ban đầu, cư dân mạng cho rằng mấy thứ khó hiểu này là do tổ chương trình đang bày trò chơi, sau đó mới phát hiện trong ba phòng thì chỉ có Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi là đi ngủ.
Hội Khương Mạn thì đang chơi trò đấu địa chủ, Bạc Hạc Hiên lại đang đánh cờ vây với chú Viễn, Hạ Đông thì đang ngáy như sấm.
(Tiết mục đặc biệt buổi đêm à?)
(Cái hoạt động ép buộc kiểu này chỉ có Lý lão âm trong ‘cuộc sống khác’ mới có thể làm ra, hoà thượng tìm lão Lý thỉnh kinh à?)
(Quả nhiên chương trình sống chậm gì gì đều là quá khứ rồi. Tiếp theo đây là chương trình khách mời tranh đấu với nhau?)
Đêm muộn ngoài mấy người lớn tuổi đi ngủ sớm, còn mấy con cú đêm hoạt động thành tinh ở đâu cũng có.
Cư dân mạng đang thắc mắc không biết ‘Trang trại’ đang làm cái gì thì nhìn thấy mấy hành động trong phòng của Vương Tuệ Kỳ.
Từ lúc Thường Hấn Nhi thả pháo hoa trong nhà vệ sinh, cư dân mạng đã không thể bình tĩnh nổi.
(Ăn cái gì mà như thuốc nổ vậy, trời ạ!)
(Thường Hấn Nhi ăn nhầm cái gì à?)
(F***! Lúc nãy là tôi bị hoa mắt à, mặt Vương học đòi làm sao vậy?)
Tiếp theo đó Vương Tuệ Kỳ như phát điên doạ tất cả mọi người.
(Mặt cô ta kinh quá! Trời ơi! Bị bệnh gì hay là bị quỷ nhập?)
(Rối loạn lưỡng cực còn không đáng sợ như vậy, cô ta điên rồi à?)
(Mẹ kiếp!! người bình thường sao có thể biến thành như vậy, cô ta có ăn nhầm thuốc gì không?)
(Nghĩ kỹ lại, mấy hành động bây giờ của cô ta giống như ăn nhầm thuốc vậy. Buổi sáng cô ta uống cái thuốc làm đẹp gì đó không phải có vấn đề rồi chứ!)
(Thật sự không phải do tổ chương trình làm đúng không? F***f***f***! Cô ta phá cửa kìa!!)
Thường Hấn Nhi bị tiêu chảy đúng là cực kỳ đau khổ, muốn giải quyết cho xong, ở ngoài tiếng chửi mắng của Vương Tuệ Kỳ không dừng lúc nào.
Cô ta vừa sốc vừa hận, trong đầu không dám tin, mặt đỏ ửng muốn chửi lại mà không mở được mồm, mấy lần muốn lau mông đi ra ngoài, nhưng vừa lau xong thì bụng lại lên cơn bắt đầu một đợt pháo hoa mới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cô ta đang muốn hỏi Vương Tuệ Kỳ phát điên cái gì thì lại nghe tiếng bang bang bang của cửa.
Vương Tuệ Kỳ điên cuồng gào thét ở ngoài: “Yên lặng cho tao, yên lặng cho tao!!”
“Yên lặng cho tao, mày có hiểu không!!”
“Tao giết mày……Tao phải giết mày……giết mày thì mới yên lặng!!”
Tiếng gào lên điên cuồng tới mức thay đổi cả tông giọng, cứ như con dã thú nào đó muốn ăn thịt người.
Thường Hấn Nhi bị doạ sợ, mắt nhìn tay nắm cửa đang điên cuồng rung lên.
“Vương Tuệ Kỳ cô phát điên cái gì?”
Cô ta hét to lên, tay chân luống cuồng chùi mông, đến cả quần còn chưa kịp mặc đã đứng lên.
Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là điện thoại do tổ chương trình gọi tới. Thường Hấn Nhi bình tĩnh lại một chút, âm thầm mắng tổ chương trình đang làm trò quỷ gì.
Cô ta nhận điện thoại, định chửi người bên kia, thì nghe thấy một giọng nam xa lạ: “Vương Tuệ Kỳ dùng thuốc cấm, bây giờ cô ta đã mất kiểm soát trở nên vô cùng hung hăng, cô tốt nhất không nên ra ngoài.”
“Anh đang nói linh tinh gì vậy! chương trình rốt cuộc đang làm trò gì!!”
Thường Hấn Nhi lớn tiếng chửi rủa, nghe đến đây suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta chính là không tin, chắc chắn là do tổ chương trình bày trò.
Lúc này cô ta không thấy sợ mà thấy cáu. Cô ta đứng dậy mở cửa.
Thời khắc cô ta mở cửa ra, đập vào mắt là một đôi mắt đỏ ngầu như quỷ. Thường Hấn Nhi tự nhiên phát run, hơi lạnh xộc cả lên đỉnh đầu.
Cô ta vội vã đóng cửa lại.
Vương Tuệ Kỳ hung dữ lao về phía cô ta.
“Aaaaa!!”
Vào thời khắc nguy hiểm, đột nhiên có một thân ảnh từ đâu lao ra, kéo Vương Tuệ Kỳ về phía sau, dùng lực ấn cô ta xuống đất.
Thường Hấn Nhi cũng bị doạ ngã bệt xuống đất, sau đó là kèm theo tiếng pháo hoa, bị doạ tới mức mất kiểm soát.
Khương Mạn ấn đầu Vương Tuệ Kỳ xuống đất rồi ngước mắt lên nhìn cô ta, bị mùi thối làm cho nhăn cả mặt, mở miệng nói:
“Cô đi ỉa không giật nước à?”
Chương 429: Vương Tuệ Kỳ toi đời, Hạ mập và Thường Hấn Nhi sụp đổ
Cảnh tượng này Khương Mạn cũng không ngờ tới.
Chả trách mà Vương Tuệ Kỳ nóng nảy, mất kiểm soát như vậy, Thường Hấn Nhi liền chạy mất dép!
Mấy người Dương Tiểu Tuyết vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới, đèn trong phòng bật sáng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mấy người đều bị dọa cho ngơ luôn.
“Đừng vào đây!” Khương Mạn quát lớn.
Vương Tuệ Kỳ bị cô ấn xuống đất, bộc phát ra sức lực mạnh mẽ hơn, giằng ra khỏi tay của Khương Mạn.
Cô ta lúc này chẳng khác nào thú dữ, nước dãi văng tứ tung, nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ như máu, hoàn toàn trở thành ác quỷ!
“AA! Maaaaaa!”
Ba người Bạc Hạc Hiên cũng chạy tới, Hạ Đông nhìn thấy dáng vẻ của Vương Tuệ Kỳ thì sợ tới nhũn cả chân, hét lớn.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nhìn nhau, hai người một trước một sau, vây Vương Tuệ Kỳ vào giữa.
Dựa vào sức mạnh của Khương Mạn thì một mình cô cũng hoàn toàn có thể khống chế được Vương Tuệ Kỳ, nhưng vở kịch đã diễn tới mức này, cô cũng muốn xem xem một Vương Tuệ Kỳ trải qua bốn liệu trình tiêm thuốc rốt cuộc mạnh tới đâu?
Tiện thể để mấy người đầu óc không tỉnh táo này nhìn cho kỹ, cái gọi là ‘thuốc uống thẩm mỹ’ này sau khi uống vào thì có hậu quả gì!
Vương Tuệ Kỳ lúc này đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi, y như một con chó điên.
Nhưng cô ta vẫn còn nhớ mối thù giữa mình và Khương Mạn, ngay lập tức tấn công về phía Khương Mạn.
Sức mạnh của cô ta lớn, nhưng khi đánh nhau thì hoàn toàn không có chiêu thức gì, chỉ dựa vào sức lực lớn, điều duy nhất khiến người ta đau đầu chính là cô ta căn bản không biết đau là gì.
Bạc Hạc Hiên lột tấm ga trải giường lên, dùng tay vặn thành dây thừng, quất về phía Vương Tuệ Kỳ, chiếc dây thừng quất ra dài bằng cánh tay, quấn lấy cổ Vương Tuệ Kỳ, Bạc Hạc Hiên dùng sức kéo một cái.
Khương Mạn nhân cơ hội, quét chân một cái, khiến Vương Tuệ Kỳ ngã nhào xuống đất.
“Dây thừng không có tác dụng đối với cô ta.”
Bạc Hạc Hiên lấy ra chiếc còng tay đã chuẩn bị từ trước, hai người hợp lực ấn Vương Tuệ Kỳ xuống, túm hai cánh tay cô ta ra phía sau.
Vương Tuệ Kỳ đột nhiên phát điên, dọa tất cả mọi người sợ chết khiếp, cũng khiến cư dân mạng ngơ luôn.
(Đệt đệt đệt!!! Sợ chết mất, Vương Tuệ Kỳ thật sự phát điên rồi phải không!! )
(Đây cmn nào chỉ là phát điên, tôi cảm thấy bản thân như đang xem một bộ phim kinh dị, một người đang yên đang lành sao lại biến thành thế này!!)
(Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thô bạo quá rồi phải không, Vương võ thần phát bệnh mà, bọn họ không sợ làm bệnh nhân bị thương sao?)
(Lầu trên là đầu đất hả? Dáng vẻ bây giờ của Vương Tuệ Kỳ bây giờ là phát bệnh sao? Không thấy cô ta chả khác nào con chó điên tấn công người khác sao?)
(Vương Tuệ Kỳ đã không còn tỉnh táo nữa rồi, lúc này khống chế được cô ta mới là biện pháp tốt nhất để bảo vệ sự an toàn của người khác đấy biết chưa?)
(Tuy là nói lời này không đúng thời điểm, nhưng tôi muốn nói Bạc thần đẹp trai quá đi à, còn có thể dùng chăn theo cách này sao? Nhìn kỹ năng của Bạc thần có vẻ cũng là một người luyện võ, ai nói anh ấy là kiểu đại tiểu thư, tay không nhấc nổi tấc sắt chứ?)
(Bây giờ tôi chỉ thắc mắc Vương Tuệ Kỳ rốt cuộc là bị làm sao thôi.)
Ban nãy còn có mấy tên ngốc trên mạng nói là Bạc Khương ra tay thô bạo quá, ngay sau đó, một tiếng rắc giòn tan vang lên.
Chiếc còng tay cứ vậy mà bị Vương Tuệ Kỳ vặn gãy.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên phản ứng nhanh, mỗi người đè một cánh tay của cô ta xuống, đè chặt cô ta xuống đất.
Khương Mạn ngẩng đầu, không nhịn được mà mắng: “Có phải anh lấy sai dụng cụ rồi không, cái này là còng tay chính quy sao? Không phải là anh lấy nhầm đồ chơi của hai chúng ta rồi đấy chứ?”
Bạc Hạc Hiên khóe miệng giật giật: “……Anh đâu có.”
(Vào thời khắc căng thẳng này mà tôi vừa nghe thấy điều gì vậy?)
(Đồ chơi??? Hai người chơi trò đặc sắc vậy!)
(ô-mồ, ô-mồ *tiếng Hàn* ……Đây là play gì vậy……)
(Kẻ điên Vương Tuệ Kỳ: Các người lịch sự chút được không?)
Một đoàn người mặc đồng phục hoàng gia nhanh chóng tiến vào, dẫn đầu là Thập Tam, bên cạnh bọn họ còn có một nhóm đồng chí cảnh sát.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi ban ngành can thiệp vào, cư dân mạng bỗng chốc ngơ ngác, sững sờ.
Ông An cũng tới, ông ấy mặc áo blouse trắng đứng trong đội ngũ bác sĩ, đeo khẩu trang và một cặp kính dày quá lố.
Tiêm một mũi vào cổ Vương Tuệ Kỳ.
“Tiêm cho cô ta một mũi an thần liều cao rồi, bây giờ hai người có thể buông tay rồi.” Ông An nói.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn lúc này mới buông tay, Thập Tam dẫn theo người tiến lên tiếp nhận.
Sau khi Vương Tuệ Kỳ được lôi từ dưới đất lên, đôi mắt mất tiêu cự, cả người giống như là vừa mới hít ma túy vậy.……
Đội cảnh sát tới phối hợp lần này là đội trưởng của bệnh viện Hoa Tinh kia.
Anh ta giải thích với mọi người: “Vương Tuệ Kỳ bị tình nghi có liên quan tới vụ án ma túy loại hình mới vô cùng nghiêm trọng, dựa theo pháp luật, phải tiến hành bắt giữ.”
“Dựa theo chứng cứ mới nhất, loại ma túy này được quảng cáo dưới cái mác sản phẩm sức khỏe và làm đẹp, loại thuốc này không hoàn toàn gây nghiện, nhưng có tác hại rất lớn tới sức khỏe, dẫn tới nhiều chứng bệnh, tinh thần bất ổn.”
“Xin các vị và các khán giả trên mạng coi đây là một bài học.”
Trên kênh livestream, tất cả mọi người đều sững sờ.
(Trời! Hóa ra là một loại ma túy mới? Vậy nên tối nay tôi vừa mới được xem một màn lừa đảo sao?)
(Vãi, Vương Tuệ Kỳ đúng là gan to tày trời! Ma túy đó chính là thứ thuốc làm đẹp mà cô ta quảng cáo đó phải không?)
(Súc sinh! Cô ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà thề thốt, dùng nhân phẩm để đảm bảo vậy, cô ta có nhân phẩm sao?)
(Hạ Đông và Thường Hấn Nhi chẳng phải là cũng toi rồi sao?)
(Không đúng...ekip và Bạc-Khương có phải đã biết từ sớm rồi không? Vậy mà ban ngày bọn họ còn mặc kệ cho Vương Tuệ Kỳ quảng cáo? Thế này quá là không có nhân nghĩa rồi.)
Cư dân mạng chìm vào khủng hoảng. Nhưng livetream tới lúc này cũng chưa hề kết thúc.
Vương Tuệ Kỳ bị đưa đi rồi, những người khác cũng không vội làm sổ sách, dù gì thì đêm nay còn dài.
Sắc mặt Hạ Đông trắng bệch, ngồi trên nền đất, hét lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy: “Vương Tuệ Kỳ cái đồ đáng chết kia! Cô ta vậy mà lại bán cho tôi ma túy!! Cô ta thật táng tận lương tâm, cô ta muốn hại chết tôi đây mà!! Liệu tôi có chết không? Không phải là tôi sẽ trở nên giống cô ta đấy chứ?”
Thường Hấn Nhi càng thảm hơn. Sợ tới mức không nói nên lời, sau khi nghe thấy thứ thuốc làm đẹp mà ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ta uống là ma túy, suýt chút nữa thì ngất luôn.
Vẫn là Dương Tiểu Tuyết nhìn không nổi nữa, lấy một chiếc áo sạch đưa cho cô ta, khóa cửa nhà tắm lại để cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại.
Sau mười phút, Thường Hấn Nhi điên cuồng chạy ra. Cô ta chạy vọt tới trước mặt Khương Mạn: “Cô đã biết ngay từ đầu rồi đúng không! Cô biết Vương Tuệ Kỳ đang làm chuyện phi pháp, biết thứ thuốc đó sẽ hại người, cô còn để yên cho cô ta đưa cho tôi!! Khương Mạn, cô còn có lương tri không? Cô cố ý làm như vậy phải không?”
“Thường Hấn Nhi!” Dương Tiểu Tuyết là người đầu tiên không ngồi yên được nữa.
Ngay sau đó, soạt một tiếng, ly trà trong tay Khương Mạn nâng lên, tạt thẳng vào mặt Thường Hấn Nhi.
Tiếng mắng chửi của Thường Hấn Nhi ngưng bặt.
Khương Mạn lạnh lùng nhìn cô ta: “Bình tĩnh lại chưa?”
“Cô——”
“Ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ăn là thứ hàng vô dụng, lần này đúng thật là chúng tôi phối hợp hành động cùng cảnh sát, thứ thuốc trong tay cô ta đương nhiên cũng đã bị đánh tráo rồi.”
Thường Hấn Nhi sững sờ, giống như sống sót sau đại họa, cô ta còn chưa kịp cười. Giọng nói chế giễu lạnh lùng của người phụ nữ lại vang lên như tát vào mặt cô ta.
“Thuốc tuy là giả, nhưng sự ngu xuẩn của cô lại là thật. Tự cô vội vàng đi tìm lấy cái chết, còn trách người khác không kéo cô lại.”
“Thường Hấn Nhi, cô nghĩ cả thế giới này đều là mẹ cô à? Ai cũng phải dốc tâm, dốc sức lo lắng và suy nghĩ cho cô à?”
Khương Mạn cười lạnh, “Những người ngồi ở đây, ngoại trừ Hạ Đông, có ai chưa từng khuyên cô? Đầu óc không tốt thì phải sớm chữa trị, đừng suốt ngày khoe ra chỉ số IQ thấp lẹt đẹt của mình!”
Chương 430: Anh còn có thể xấu xa hơn
Đột nhiên Hạ mập bị nhắc tới, vẻ mặt có chút bất ngờ.
Nghe Khương Mạn nói rằng 'thuốc độc' mà Thường Hấn Nhi uống không có tác dụng, trong lòng anh ta cũng tin vào may mắn: "Còn thuốc mà trước đó tôi đã tiêm thì sao? Nó cũng không có tác dụng đúng không?"
"Ồ, hai trăm phần trăm là có độc." Khương Mạn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Đông tái mét, nằm liệt trên ghế, linh hồn như đã bị bay mất.
(Đã bị lời nói độc địa của Khương võ thần tấn công!)
(Hạ mập thật là thảm hại, anh ta bị lừa mà... Miễn cưỡng có thể tha thứ được, lần này Thường Hấn Nhi thật sự là mất tiền để mua cái ngu rồi!)
(Tôi thực sự không biết cô ấy lấy sự tự tin từ đâu nữa. Nếu không có Khương Mạn, có thể Thường Hấn Nhi bây giờ đã vào lò hỏa táng rồi?)
(Còn những fan não tàn của Vương Tuệ Kỳ nữa? Tại sao bây giờ lại không nhảy bổ lên nữa?)
(Fan não tàn đã hưởng ứng lời kêu gọi đi tiêm thuốc của idol nhà mình rồi!)
Sắc mặt của Thường Hấn Nhi vẫn rất khó coi, cô ấy trừng mắt nhìn Khương Mạn nói:
"Tôi là người bị hại, cô có thái độ gì vậy, Khương Mạn?!!"
"Cô làm vẻ mặt kiêu ngạo đó cho ai xem? Tại sao tôi phải chịu đựng cơn tức giận của cô chứ!"
Khương Mạn cười, nheo mắt nhìn cô ấy: "Cô không phải là người bị hại, cô là một kẻ vô tình vô nghĩa."
"Tại sao cô phải chịu đựng sự tức giận của tôi à?"
"Đúng vậy, với loại người như cô, tại sao tôi lại phải cứu cô? Tôi có tội sao. Tại sao tôi lại ngăn cản Vương Tuệ Kỳ? Cô Vương đang trừ hại cho dân cơ mà!"
Dương Tiểu Tuyết cũng cau mày: "Thường Hấn Nhi, cậu hãy phân biệt cho rõ Vương Tuệ Kỳ mới là người hại cậu chứ không phải Khương Mạn."
"Trước đó, khi Vương Tuệ Kỳ phát điên, sao không thấy cậu tự tin như vậy?"
“Đúng vậy.” Mạnh Quân cười khẩy: “Nếu không phải có chị Khương Mạn thì bây giờ chị đã chết rồi!
Đinh Đinh nói: "Trước đó khi mọi người khuyên chị có nghe không? Chị làm như mọi người đang cố gắng ngăn chị trở nên xinh đẹp vậy, tự mình đâm vào chỗ chết mà còn hừng hực khí thế như vậy!"
Sắc mặt của Thường Hấn Nhi vô cùng khó coi, mắt của cô ấy ngay lập tức đỏ hoe.
"Các người ... các người hợp sức bắt nạt tôi đúng không?"
Khương Mạn vô cùng khó chịu: "Cô đã lau sạch mông chưa? Sao mà ăn nói linh tinh như vậy?!"
Ngay khi nói ra những lời này, giống như nhát dao đâm vào tim đen!
Thường Hấn Nhi hét lên, trợn mắt, tức giận đến ngất xỉu.
(... Tôi không thể nào hiểu nổi.)
(Ngất xỉu rồi à? Những lời mọi người nói có gì sai à?)
(Khương võ thần thật quá đáng, tại sao lại phải nhắc đến chuyện này? Tôi thực sự không muốn nhớ đến concert trong toilet của Thường Hấn Nhi đâu nhé?)
(Phải nói rằng, Thường Hấn Nhi có thể là người đầu tiên trong giới bị ép phải giải nghệ vì sự ngu ngốc của mình.)
(Thực sự tôi không thể cảm thấy thương cảm loại người như Thường Hấn Nhi. Chính vì loại người như cô ta mà người già ngã xuống đường cũng không ai dám giúp. Làm người tốt khó quá mà!)
Đột nhiên, Thường Hấn Nhi ngất xỉu, thấy vậy những người khác cũng giật mình, mọi người định tới giúp đỡ.
Khương Mạn ngăn lại, nháy mắt với mọi người, bọn họ lại ngồi xuống.
Cô nhìn Thường Hấn Nhi ngã xuống đất, nở nụ cười không cảm xúc:
"Vương Tuệ Kỳ còn không thể khiến cô sợ đến mức ngất xỉu, vậy mà lời nói của tôi lại có uy lực như vậy sao?"
Thường Hấn Nhi vẫn không phản ứng.
Đột nhiên “ầm” một tiếng, Khương Mạn đập bàn và hét lên:
"Không ổn rồi, mau chạy đi! Hạ Đông đã trở thành thây ma rồi!"
Hạ mập: "..." Cô có biết phép lịch sự không vậy?
Thường Hấn Nhi hoảng sợ đến mức ngay lập tức bật dậy khỏi mặt đất, tốc độ rất nhanh. Nếu đây là trong game, cô ấy sẽ là một dã vương đúng nghĩa.
Cô ấy quay lại nhìn chỗ mọi người đang ngồi, trong ánh mắt bọn họ có sự cười nhạo. Trong phút chốc, Thường Hấn Nhi xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Tôi còn cảm thấy ngượng thay cho Thường Hấn Nhi, thực sự đấy…)
(Giải nghệ đi, đừng cố nữa! Trời ơi, nếu là tôi, tôi cũng không có đủ can đảm để sống tiếp nữa!)
(Là một người thực sự không thể giống Thường Hấn Nhi…)
Cô ấy che mặt chạy đi, lần này thật sự không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.
"Cô Khương, các người cứ mặc kệ Thường Hấn Nhi đi, tôi đây này! Hãy nhìn tôi đi! Liệu còn có thể cứu được tôi không?!" Hạ Đông thực sự lo lắng rồi.
"Chờ thông tin tức của cơ quan có thẩm quyền đi. Hiện tại, có lẽ sẽ có hy vọng chữa khỏi."
Giọng điệu Khương Mạn nhẹ nhàng: "Vương Tuệ Kỳ cũng là một ngoại lệ, nhưng tôi tin rằng rất nhiều người, chẳng hạn như đạo diễn Hạ vì không biết sự thật mà đã bị cô ta lừa. Các người là nạn nhân."
"Đúng, đúng vậy! Tôi thực sự là nạn nhân" Hạ Đông vội vàng gật đầu.
"Tích cực hợp tác với cơ quan điều tra, đạo diễn Hạ nhất định sẽ không sao, nhưng... Tôi nghe nói bây giờ loại thuốc được nghiên cứu chế tạo để chữa bệnh cũng không có nhiều."
Khương Mạn thở dài: "Nếu có chút ngu dốt cho rằng bản thân có thể may mắn thoát khỏi sự ảnh hưởng của thuốc, tiếp tục giấu giếm thì có lẽ cũng chẳng còn gì để nói nữa."
"Cứ như Vương Tuệ Kỳ này. Ban ngày, cô ta vẫn là một người bình thường, ban đêm lại giống như người điên vậy."
Hạ Đông càng nghe càng sợ hãi liền đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi sẽ phối hợp điều tra!! Đồng chí cảnh sát, chú cảnh sát ơi! Mau đến điều tra tôi đi!!"
Bạc Hạc Hiên quay về phía góc tường rồi gật đầu, livestream bị dừng lại.
Màn dạy dỗ ngược này đến đây cũng nên kết thúc rồi.
Đã hỗn loạn của một buổi tối cũng khiến mọi người thực sự rất mệt mỏi.
Có lẽ chẳng mấy ai có thể ngủ say mà lo lắng nhất chính là những minh tinh đen đủi đã tiếp xúc gần với "loại thuốc thẩm mỹ đó".
Vương Tuệ Kỳ bị mắng chửi đến mức đã lên hotsearch.
# Vương Tuệ Kỳ- Vua độc #
# Tỉnh táo trước những chiêu trò gian lận của ma túy mới #
# Tại sao hiện nay chỉ số IQ của các ngôi sao lại thấp như vậy #
#Thường Hấn Nhi giải nghệ#
Vụ việc này có ảnh hưởng vô cùng lớn, có thể nói là chấn động cả Đế Quốc.
Vai trò của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đã bị bỏ qua mà mọi người quan tâm hơn đến hàng loạt tác động xã hội liên quan đến vấn đề này.
Thậm chí có một chuyên mục pháp chế đã tạo ra một ngăn pháp chế cho "Sự kiện Vương Tuệ Kỳ", và vụ ngã lầu của Vĩnh Vĩnh cũng được công khai trong chuyên mục này.
Người đẩy Vĩnh Vĩnh xuống lầu hôm đó là nhân viên bảo vệ bên cạnh Vương Tuệ Kỳ, tất cả đều chỉ vì muốn đánh bóng hình ảnh.
Sự đen tối của sự thật đã làm cho da đầu của công chúng tê dại!
Với 'loại ma túy mới' này lại càng không tránh khỏi !
Đương nhiên là “Trang trại” chết yểu rồi...
Trong những ngày giới giải trí có nhiều biến đổi lớn này, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng trở về Bắc Thành.
"Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn em nghĩ."
"Lần này, có thể khống chế được thủ đoạn của nhà bác cả họ Khương, ngoài anh cả và anh ba, nhà họ Sở cũng đã góp sức không ít."
Sự nhúng tay vào của Sở Thánh Kỳ cũng coi như là một bất ngờ.
Tình hình trong Hiệp hội võ thuật quốc gia cũng không rõ ràng, khi biết chuyện này, ông Sở vô cùng tức giận.
Gần đây nhà bác cả họ Khương cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực.
"Có điều... còn người cha xấu xa của anh ..."
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nói chuyện trong xe: "Ông ta có liên quan tới nhà họ Khương và Zeus. Với thân phận của ông ta, nếu chúng ta can thiệp sẽ gặp phải trở ngại rất lớn."
"Ít nhất thì các cơ quan sẽ không hợp tác."
Khương Mạn nâng hai má lên rồi nhìn anh: "Vậy anh đã làm gì?"
Bạc Hạc Hiên đã sắp xếp một số việc nhưng không nói cho cô biết tất cả, cô biết anh đã bí mật làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng không gặng hỏi.
Người đàn ông này không phải là Dương xuân bạch tuyết.
Dương xuân bạch tuyết là tác phẩm nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.
Thủ đoạn trong lòng cũng rất xấu xa...
Chí có điều anh luôn không muốn phơi bày mặt tối của mình trước mặt Khương Mạn nhưng cô đã biết tất cả mọi thứ về anh.
Đây cũng là một sự ăn ý giữa hai người.
Bạc Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thận trọng: "Anh đã làm chuyện xấu."
"Em rất tò mò nó xấu đến mức nào."
“Không có đạo đức cho lắm.” Bạc Hạc Hiên nắm tay cô: “Ví dụ như anh bắt em trai cùng cha khác mẹ của mình rồi uy hiếp người cha đó.”
"Ví dụ, anh đã đưa người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đến một khu vực dã chiến ở nước ngoài."
"Ví dụ khác ... Anh cũng đã cho ông ta nếm thử vị của loại thuốc đó."
Khương Mạn wow một tiếng.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô không rời mắt: "Có phải anh đã quá xấu xa rồi không?"
“Chỉ có như vậy thôi sao?” Khương Mạn ngẩng mặt lên: “Em nghĩ anh còn có thể xấu xa hơn.”
Bạc Hạc Hiên như đột nhiên hiểu ra
Vách ngăn của chiếc xe được nâng lên.
Khương Mạn bị đặt ở nằm thẳng xuống, Bạc Hạc Hiên cúi đầu, gập người xuống: "Vậy thì anh hiểu rồi."
Mẹ kiếp!
Khương Mạn thật sự không muốn cười, cô cũng muốn phối hợp với màn diễn xuất của Vương học đòi chứ?
Là một diễn viên giỏi, được đào tạo chuyên nghiệp nhưng lần này cô hoàn toàn chịu thua! Đây là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô!
Cô không những không nhịn được cười mà còn cười ra giống như tiếng ngỗng kêu.
"Khặc khặc khặc khặc"
Bởi vì tiếng cười quá ảo diệu và có tính lây lan nên khóe miệng của những người xung quanh cũng khẽ nhếch lên.
"Ợ hơi ... ợ hơi vị dâu tây..."
Khương Mạn cười nheo mắt, giơ ngón tay cái lên: "Cô Vương nấc cụt... Nấc trông thật giả tạo..."
Sắc mặt của Vương Tuệ Kỳ cực kỳ khó coi, cô ta cảm thấy Khương Mạn đang chế giễu mình là đồ ngốc.
Biểu cảm của Hạ Đông cũng cứng đờ, anh ta cũng đã tiêm thuốc này rồi?
Nụ cười của Khương Mạn cũng là đang cười anh ta.
"Cô Khương, thuốc này thật sự có hiệu quả. Cô nhìn tôi đi, hiện tại cơ thể tôi tuyệt vời biết bao."
Khương Mạn dường như nhìn một con chuột béo vừa uống dichlorvos vừa nói về bản thân mình.
Dichlorvos là một loại organophosphate được sử dụng rộng rãi như một loại thuốc trừ sâu để kiểm soát sâu bệnh trong gia đình, trong y tế công cộng
Chết tiệt, hai người này tiếp thị một cách nghiêm túc.. Hừ! Bán thuốc một cách nghiêm túc!
Khương Mạn cười đến chảy cả nước mắt, Bạc Hạc Hiên bất lực nhìn cô. Trong ánh mắt anh mang vẻ nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của cô.
Yêu Nhi xấu xa, em có hơi không ổn rồi đấy...
Trong lòng hai vị đạo diễn hiểu lơ mơ về "sự thật" cũng rất rầu rĩ.
Ừm…Bây giờ họ đã chính thức tham gia vào công cuộc trừ gian diệt ác rồi, đúng không?
Thứ trong tay của Vương Tuệ Kỳ là chính bằng chứng phạm tội!
Còn Khương võ thần, cô đang cười cái gì vậy! !
Phó đạo diễn Lưu và Ngô hói nhìn nhau và thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Hai người thì thầm: “Lẽ nào sản xuất thuốc giả là dùng Saccharin
pha trộn với glucose à?”.
Saccharin là chất làm ngọt nhân tạo không có chứa năng lượng . Nó ngọt gấp 300-400 lần so với sucrose nhưng có cảm giác vị đắng hoặc vị kim loại sau khi dùng, đặc biệt là ở nồng độ cao
"Tiếp theo sẽ là đánh nhau hay như thế nào nhỉ?"
"Có lẽ sẽ không phải là dichlorvos hay thứ gì đó tương tự, nếu không sẽ chết người đấy..."
Cả hai không đoán được hành động của Khương Mạn.
(Tôi không muốn cười đâu, chỉ vì Khương Mạn tiếng cười quá buồn cười thôi.)
(Mùi dâu khiến tôi cười đến ná thở? Tại sao không nói nó có mùi giống phân luôn đi?)
(Hay lắm, saccharin có thể tiêm vào tĩnh mạch sao? Có phải bộ não này đã bị cắt cùng cuống rốn rồi không?)
(Nói một cách nghiêm túc, có thể kiểm tra trình độ học vấn của Vương Tuệ Kỳ không vậy? Tôi nghi ngờ cô ta là một kẻ lọt lưới của giáo dục bắt buộc!)
(Có lẽ là Vương võ thần đang nói đùa thôi, một số người nào đó đừng có làm anh hùng bàn phím.)
Thực tế đã chứng minh rằng có những người biết rõ như vậy là nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn mạo hiểm.
Ban đầu Thường Hấn Nhi còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Khương Mạn cười vui vẻ như vậy, cô ấy liền dâng lên một loại nghĩa ký thề nguyện cùng Vương Tuệ Kỳ có chung kẻ thù!
Cô ấy trực tiếp cầm lấy một lọ thuốc rồi nói:
"Nó thực sự có mùi vị cua dâu tây ư~" Thường Hấn Nhi tỏ ra ngạc nhiên.
Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên: "……"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nở một nụ cười mang sự " không thể hiểu nổi", Khương Mạn thì thầm với Bạc Hạc Hiên: "Nhân viên nghiên cứu và phát triển cũng khá quan tâm đến trải nghiệm của người dùng đó chứ..."
Thực sự còn có thể nghĩ ra một loại hương vị cho nó. Tại sao lại không phải vị như mù tạt? Như vậy kích thích biết bao nhiêu.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Là kiến thức của chúng ta hạn hẹp thôi."
Khương Mạn thừa nhận rằng, cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy.
Cho dù là đối với kẻ thù hay là chuột bạch mà kẻ thù tạo ra, cô cũng muốn giải quyết một cách nghiêm túc. Khi đối phương sững sờ làm cho cô vô cùng vui vẻ.
Mặc dù Dương Tiểu Tuyết cho rằng tình bạn của mình và Thường Hấn Nhi là giả tạo nhưng thấy vậy, cô ấy không thể nhịn được liền nói:
"Thường Hấn Nhi, cậu có biết thành phần trong thuốc đó là gì không, cậu dám uống bừa sao?"
Thường Hấn Nhi sửng sốt: "Không phải thuốc này đã được chứng nhận đạt tiêu chuyển quốc gia sao? Hơn nữa tớ tin tưởng cô Vương."
Vương Tuệ Kỳ gật đầu: "Tôi có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo. Dù không biết những thành phần trong thuốc này là gì nhưng thuốc này liên quan đến kết quả nghiên cứu khoa học của người khác và cũng được cấp bằng độc quyền!"
Dương Tiểu Tuyết không nói nên lời, đều là người mà tại sao não lại có vấn đề lớn như vậy!
Mạnh Quân và Đinh Đinh cũng kinh ngạc.
Vốn Vương Tuệ Kỳ là một người ăn nói kém lôgic nên không tính cô ta nhưng dù gì Thường Hấn Nhi cũng đã là người đã lăn lộn trong giới này mười năm rồi! Vậy mà dễ bị lừa như vậy sao?
Cô ấy đã trải qua ngần ấy năm như thế nào vậy, những học sinh tiểu học bây giờ còn có ý thức về an toàn hơn cô ấy!
Hạ Đông bên cạnh ở bên cạnh đang rục rịch, nóng lòng muốn lấy một lọ, Châu Minh Viễn thấy vậy, không khỏi nhắc nhở: "Trong thuốc có ba phần độc, nếu không bị bệnh thì đừng uống bừa bãi."
Vương Tuệ Kỳ chế nhạo: "Chú Viễn, suy nghĩ của chú thật cổ hủ. Bây giờ y học rất phát triển. Học sinh trung học đều đã biết chăm sóc sức khoẻ rồi, uống thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe thì không có sao chứ."
Châu Minh Viễn im lặng.
Cô là người thông minh nhất, cô vô cùng thông minh, được chưa!
"Chăm sóc sức khỏe và uống thuốc bừa bãi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Khương Mạn thản nhiên nói: "Những năm gần đây có rất nhiều trường hợp thất bại về thẩm mỹ, có người cũng không tin nữa."
"Mặc dù bây giờ công nghệ vô cùng tiên tiến nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ khoa học viễn tưởng. Việc có thể thay da đổi thịt trong một đêm là hão huyền."
"Hàng nghìn năm trước, Tần Thủy Hoàng đã phái Từ Thúc đi tìm thuốc trường sinh, trong lịch sử có rất nhiều người đã đi tìm thuốc trường sinh. Đến nay đã hàng nghìn năm, với sự tiến bộ của khoa học, cũng chưa từng có ai sống mãi mà không chết."
"Ngay cả về mặt thẩm mỹ, dựa vào các phương tiện công nghệ kỹ thuật để thay đổi diện mạo của làn da. Bây giờ cô làm như chị Hằng Nga đang phát thuốc tiên vậy, đảm bảo chất lượng không đẹp không lấy tiền."
Khương Mạn càng nói càng cảm thấy buồn cười: "Nhà sản xuất là ai, thương hiệu lớn đến mức nào, thực lực lớn như thế nào mà dám ngang tàng như vậy? Thuốc chống ung thư còn không dám chém gió như vậy."
Mạnh Quân và Đinh Đinh cũng gật đầu.
Đúng vậy! Ngày nay những kẻ bán thuốc giả và lừa đảo còn dám chém gió thần thánh như vậy?
(Phải nói rằng, Khương võ thần nói rất có lý.)
(Vương học đòi chém gió về thứ thuốc này thật thần kỳ, cô ta thực sự dám chém gió đấy!)
(Fan của ai đó phía trên đừng nhân cơ hội mà nhảy vào, có hiệu quả hay không thì ngày mai sẽ biết!)
Sắc mặt của Vương Tuệ Kỳ vô cùng khó coi.
Cô ta chắc chắn rằng Khương Mạn muốn đối đầu với mình. Nhưng cô ta tin chắc vào tác dụng của loại thuốc làm đẹp này.
Vốn dĩ Thường Hấn Nhi là một người có ý chí không kiên định nên sau khi nghe thấy những lời của Khương Mạn, cô ấy đã có chút sợ hãi, trong người luôn cảm thấy khó chịu.
Hạ Đông cũng bắt đầu do dự.
Vẻ mặt Vương Tuệ Kỳ chùng xuống nói: "Có phải hay không thì ngày mai sẽ biết."
"Nếu thật sự có hiệu quả, tôi muốn Khương Mạn xin lỗi tôi!"
Cô ta đứng lên và nói: "Đừng nói về tác dụng phụ gì đó, tôi đã dùng đến liệu trình thứ tư rồi. Nếu như thật sự có tác dụng phụ gì, tôi đã xảy ra chuyện rồi!"
"Dù sao tôi cũng là người của công chúng. Nếu thật sự nguy hiểm, tôi dám công khai tuyên truyền nó trong livestream sao. Tôi không ngốc như vậy!"
Vương Tuệ Kỳ phẫn nộ: "Đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có cô là người thông minh!"
Khương Mạn có tức giận không?
Không, không những không tức giận mà còn cảm thấy buồn cười một cách kỳ lạ.
Thật buồn cười khi một con chuột ăn dichlorvos mà lại nói rằng có thể lật được một con voi ...
"Được thôi!"
Khương Mạn gật đầu: "Không nói tới tác dụng phụ, nếu ngày mai loại thuốc thần này thực sự có tác dụng, tôi nhất định sẽ cúi đầu trước cô và xin lỗi!"
Điều đầu tiên là cô phải vượt qua đêm nay trước đã ~
Vương thông minh ~
Chương 427: Không thể đánh thức người giả vờ ngủ thì hãy dùng bạt tai để đánh thức
Trong bầu không khí tranh cãi đáng sợ của "Trang trại", việc bố trí phòng vào đêm nay lại là một vấn đề nan giải.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là một cặp ở chung cũng rất bình thường, bữa cơm chó này khiến hầu hết cư dân mạng đều cảm thấy vui vẻ khi xem.
Kế hoạch ban đầu là tối nay để Vương Tuệ Kỳ ở một mình một phòng, nhưng Thường Hấn Nhi lại tự đi đến tận cửa...
Cô ấy và Dương Tiểu Tuyết đã coi như đoạn tuyệt rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu ở chung một phòng mà cô ấy sẽ dọn đến ở với Vương Tuệ Kỳ.
Dương Tiểu Tuyết thì thế nào cũng được, nhưng Khương Mạn thì không nói nên lời.
"Buổi tối, anh hãy theo dõi tên Hạ mập đó, em sẽ đến phòng của Dương Tiểu Tuyết."
Khương Mạn bàn bạc với Bạc Hạc Hiên: "Phòng của cô ta ở cạnh Vương Tuệ Kỳ nên nếu có động tĩnh gì thì em có thể kiểm soát được."
Anh ừ một tiếng: "Em hãy cẩn thận."
Khi làm việc quan trọng, cả hai hiếm khi để chuyện tình cảm dây dưa vào.
Tối nay có một màn kịch lớn nên đừng nghĩ tới chuyện có thể ngủ.
Phó đạo diễn Lưu và Ngô hói cũng pha hai tách cà phê và ngồi chờ trong phòng.
Sau khi Thường Hấn Nhi chuyển đi, Khương Mạn đã đến phòng của Dương Tiểu Tuyết.
Lúc này, camera đã tắt, thậm chí còn bị che lại.
Khi Khương Mạn đi qua, Dương Tiểu Tuyết đang ôm cây đàn ukulele, trước mặt là khuông nhạc, có vẻ như cô ấy đang chuẩn bị viết nhạc.
Ukulele, đôi khi được gọi tắt là uke là một nhạc cụ thuộc họ guitar, thường có 4 dây
“Có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô không?” Cô ấy hỏi: “Nếu cô nghỉ ngơi sớm, tôi sẽ không chơi đàn nữa.
"Không, nhưng tôi đề nghị cô hãy ngừng chơi đàn trước."
Dương Tiểu Tuyết có chút khó hiểu, ngay sau đó Mạnh Quân và Đinh Đinh đã tới gõ cửa, Khương Mạn mở của gọi bọn họ vào.
Sau khi mọi người vào, cô lấy ra một bộ bài.
"Đêm nay đừng ngủ nữa, chúng ta chơi bài đi?"
Mạnh Quân và Đinh Đinh vui vẻ đồng hành, nhưng Dương Tiểu Tuyết lại tò mò hỏi: "Ngày mai không phải làm việc à?"
Trong mắt cô ấy có sự thắc mắc.
Khương Mạn biết cô ấy không dễ lừa nên liền cười nói: "Trước tiên chơi một ván, đêm còn dài, còn có thời gian để tán gẫu."
Dương Tiểu Tuyết gật đầu, cũng không hỏi vặn nữa.
Sau vài ván bài, Dương Tiểu Tuyết và Khương Mạn thay phiên nhau làm người thắng.
Mạnh Quân và Đinh Đinh đều cảm thấy rất đau khổ.
"Em dám cá là nhất định chị Mạnh biết tính bài!"
"Chị Dương, số chị đỏ thật là đó, cho dù có vua cũng không thể thắng nổi chị!"
Một người là vua của vua, một người là người đã được ông trời chọn để thắng, vậy thì làm sao hai người thường bọn họ thắng nổi!
“Vậy thì đừng chơi bài nữa, chúng ta nói chuyện đi.” Dương Tiểu Tuyết đặt bài xuống, nhìn Khương Mạn.
Đối mặt với chị Dương súng thần công, Khương Mạn cũng thở dài.
Cô nhún vai và nói: "Tối nay sẽ có một màn kịch lớn. Vì nghĩ tới sự an toàn của mọi người, mọi người sẽ an toàn hơn khi ở cùng tôi."
Biểu cảm của ba nữ thần có chút thay đổi.
Mạnh Quân và Đinh Đinh không hiểu gì.
Dương Tiểu Tuyết động não: "Chuyện gì liên quan đến Vương Tuệ Kỳ à?"
Khương Mạn gật đầu.
Cô ấy cau mày: "Cô có thể nói chi tiết được không?"
Khương Mạn cân nhắc một hồi, không thể giấu được chuyện tiêm thuốc thẩm mỹ, hơn nữa lần này cô và Bạc Hạc Hiên cố ý vạch trần chuyện này.
Chỉ bằng cách cho công chúng biết tác dụng phụ khủng khiếp, tệ hại như thế nào mới có thể loại tiêu diệt tận gốc và ngăn chặn sự lây lan.
Nếu không, sẽ có Vương thông minh thứ hai và thứ ba, hết người này lại đến người khác đi vào đường chết!
"Các người có biết về vụ rơi từ một tòa nhà xuống khoảng thời gian trước không?"
“Em biết, em cũng đã xem livestream khi ở bệnh viện.” Mạnh Quân gật đầu nói, cô ấy fan hâm mộ của Khương Mạn, trong lòng thầm sùng bái cô, cho nên đương nhiên cô ấy không thể bỏ lỡ những thứ này.
"Có điều rất kỳ quái. Gần đây trên mạng không có tin tức về livestream đó nữa, còn đội vệ binh đó..."
"Đội vệ binh là có thật. Đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống là người vô tội bị liên lụy. Bây giờ đã có đủ bằng chứng cho thấy việc đứa trẻ đó ngã xuống là do có người gây ra."
Mặt ba cô gái đều biến sắc.
"Sau việc rơi từ tòa nhà đó xuống Vương Tuệ Kỳ đã được gọi là Vương võ thần. Chẳng lẽ... chính là cô ta? Cô ta... như vậy thì cô ta quá điên rồ và độc ác!" Đinh Đinh không thể tin nổi.
"Tôi không tiện để nói về chuyện liên quan đến vụ án, nhưng cô ta.… không thể thoát khỏi việc dính líu đến chuyện này."
Ba cô gái đều tin lời Khương Mạn.
Ai đã xem đoạn livestream sẽ biết rằng danh tính của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không hề đơn giản.
Từ thời điểm Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên xuất hiện trước camera trong livestream đó. Livestream đã bị kiểm soát, cắt đứt mọi con đường để có thể phát tán ra bên ngoài.
Việc ép tin tức xuống chỉ là để tạm thời kiểm soát tình hình.
Bạc Hạc Hiên đã có sắp xếp, cắt đứt mối liên hệ giữa Vương Tuệ Kỳ và sếp lớn đứng sau lưng cô ta, đồng thời cũng đã bố trí người xung quanh Vương Tuệ Kỳ. Chỉ là Vương thông minh không biết mà thôi.
Có lẽ cả thế giới đều biết về chuyện livestream đó, nhưng chỉ có Vương Tuệ Kỳ là không hề hay biết.
Nếu không, trong lần đầu tiên gặp mặt ở "Trang trại" lần này, cô ta sẽ không có có gan chủ động khiêu khích Khương Mạn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đầu óc Dương Tiểu Tuyết rất linh hoạt, cô ấy nhanh chóng liên hệ với câu chuyện đêm nay.
"Có phải loại thuốc làm đẹp mà Vương Tuệ Kỳ uống có gì đó không ổn không?"
Cô ấy nói: "Trước đây tôi đã nghe Thường Hấn Nhi kể về cô ta. Ban đầu Vương Tuệ Kỳ là một người rất bình thường, không có gì nổi bật, không quá khoẻ và cũng không ăn được nhiều, đột nhiên trở thành một người…"
Mạnh Quân và Đinh Đinh rùng mình.
"Chị Dương, chị đừng doạ bọn em, thứ đó chẳng phải là nước đường sao?"
“Tôi thực sự không làm doạ các người đâu.” Khương Mạn nói nhẹ: “Nói theo cách để tất cả mọi người có thể hiểu, cái gọi là thuốc làm đẹp vừa có thể uống và tiêm mà cô ta nói thực ra là một loại thuốc gen mới.”
"Có điều thứ đó là phế phẩm và nó có những tác dụng phụ rất lớn. Không quá lời khi nói là vô nhân đạo."
Khương Mạn trầm tư: "Các người đã xem bộ phim tên là" Resident Evil "chưa?"
Resident Evil là một loạt phim hành động kinh dị dựa trên thương hiệu trò chơi điện tử Nhật Bản của Capcom
Sắc mặt của ba cô gái bắt đầu trở nên khó coi.
"Tác... Tác dụng phụ sẽ biến người ta thành thây ma sao?"
“Cũng không đến mức như vậy.” Khương Mạn cười: “Nhưng sức công phá rất mạnh, tính công kích là có thật. Nó tương tự như bệnh chó dại. Khi tấn công sẽ biến thành chó điên, chỉ có điều không lây.”
"Các người cũng đã nhìn thấy sức mạnh hiện tại của Vương Tuệ Kỳ rồi. Khi cô ta nổi điên và tấn công người khác..."
Khương Mạn lắc đầu: "Người bình thường không thể sống sót qua vài chiêu của cô ta."
Dương Tiểu Tuyết đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt: "Không thể để Thường Hấn Nhi ở cùng cô ta được."
Ngay sau đó, cô ấy sững sờ nhìn Khương Mạn: "Tối nay, Thường Hấn Nhi cũng uống rồi, vậy có phải cô ấy cũng..."
Khương Mạn sờ sờ lông mày: "Tôi cũng chưa đến mức không có lương tâm như vậy."
Cô không quan tâm Vương Tuệ Kỳ sống chết thế nào nhưng Thường Hấn Nhi thì không.
Mặc dù nói cô ấy ngu ngốc tự mình chui vào đường chết nhưng Khương Mạn biết rõ thứ thuốc ấy là gì mà còn dung túng có Vương Tuệ Kỳ phạm tội thì cũng không còn gì để nói nữa.
Ban ngày, Bạc Hạc Hiên đã đi vào và giở trò với những ống thuốc đó.
Nhờ sự nghiên cứu của ông An mà tất cả các ống thuốc trong tay của Vương Tuệ Kỳ đều đã mất công dụng. Nếu uống vào, cùng lắm là tiêu chảy thôi.
Dương Tiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cân nhắc một hồi rồi nhìn Khương Mạn: "Nếu bây giờ tôi đi gọi Thường Hấn Nhi qua đây, liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của cô không?"
Nếu Khương Mạn đã gọi bọn họ qua đây thì cô đã chắc chắn tối nay sẽ xảy ra chuyện.
"Không ảnh hưởng lắm, nhưng tôi không nghĩ rằng cô có thể gọi cô ấy qua đây với chúng ta. Với khả năng nói chuyện của mình, cô nghĩ có thể nói với Thường Hấn Nhi trong bao lâu?"
"Ngay cả khi cô nói cho cô ta biết sự thật, cô nghĩ rằng cô ta sẽ tin sao?"
Dương Tiểu Tuyết im lặng. Khi cô ấy nói chuyện với Thường Hấn Nhi, có lẽ đối phương sẽ phát điên lên.
Giọng điệu của Khương Mạn rất thản nhiên: "Nếu đã không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ thì nên dùng cách trực tiếp nhất là dùng bạt tay để đánh thức."
Khương Mạn không phải thánh mẫu, cô có thể đảm bảo tính mạng cho Thường Hấn Nhi, nhưng cô sẽ không lãng phí lời nói để định hình lại quan điểm của Thường Hấn Nhi.
Nói dài dòng với những người ngu ngốc cũng chẳng có tác dụng gì!
Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói!
"Con người mà, phải nếm trải một chút đau khổ mới có thể có bài học nhớ đời."
Chương 428: Vương Tuệ Kỳ phát điên
Đêm rất dài, Thường Hấn Nhi đã đi ngủ từ sớm, Vương Tuệ Kỳ thì nằm mãi không ngủ nổi, cả người cô ta khó chịu, tâm trạng tích tụ như ngọn lửa hừng hực không ngăn lại nổi. Cả cơ thế nóng rực ngứa ngáy, tay chân cũng như có kiến bò, cả cơ thể giống như có một con dã thú đang muốn phá lồng lao ra.
Vương Tuệ Kỳ ngồi dậy, vội vã đi tìm nước uống, động tác của cô ta quá mạnh không cẩn thận va vào tủ đầu giường, làm cho đống đồ trên đó đều đổ hết xuống đất.
Một trận tiếng ồn vang lên, Thường Hấn Nhi bị doạ cho giật mình tỉnh dậy, cô ta cũng là người ngủ không sâu, hơn nữa bụng lại đang réo ầm ĩ, dạ dày như đảo lộn.
Tự nhiên bị giật mình tỉnh dậy, Thường Hấn Nhi đưa mắt nhìn xung quanh phòng, lại nhìn thấy Vương Tuệ Kỳ đang cầm chai nước khoáng tu ừng ực.
“Chị Vương chị sao đấy…..”
Thường Hấn Nhi lẩm bẩm xoa xoa bụng, đúng là có chút khó chịu, cô ta bật cái đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đèn trong phòng bật sáng, cả cơ thể của Vương Tuệ Kỳ cứng đờ lại, ngay cả khi tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên cô ta cũng cứng ngắc cả người.
Một loạt tiếng ồn khó nghe từ trong nhà vệ sinh truyền ra ngoài, sau đó là tiếng dội nước, cứ như một tràng pháo hoa vậy.
Trong nhà vệ sinh Thường Hấn Nhi cũng thấy sợ, cứ như gặp quỷ vậy, sáng nay bản thân có ăn gì đâu mà bây giờ lại thành cái dạng này. Quan trọng là cô ta không khống chế được mấy thứ tiếng kiểu này!
Thường Hấn Nhi vừa thả pháo hoa vừa điên cuồng giật nước, bởi vì tiếng giật nước sẽ lấn át cái tiếng đáng khinh bỉ kia.
Thường Hấn Nhi cực kỳ xấu hổ, may mà cô ta vào nhà vệ sinh còn cầm theo điện thoại, cho nên cô ta nhanh tay bật một bài nhạc rock.
Vậy nên tiếng pháo hoa cùng tiếng nhạc giao hoà với nhau, vậy là cô ta hoá giải được nỗi xấu hổ của bản thân.
Vương Tuệ Kỳ ở ngoài chịu khổ, cái tiếng pháo hoa kiểu này cứ như đang được thả ngay cạnh tai, đã có âm thanh thì thôi! Lại còn thêm cả mùi nữa!
Phiền chết mất……
Phiền chết mất !!
“Thường Hấn Nhi em định phá nhà vệ sinh à! yên tĩnh một chút cho bà!!”
Vương Tuệ Kỳ không nhịn được thét lên, lúc này hai mắt của cô ta đã đỏ ngầu, trong khoé mắt còn có vài đường mạch máu đen xì nổi lên, nhìn cực kỳ doạ người.
“Phiền chết mất, phiền chết mất aaaaaa!!!”
Vương Tuệ Kỳ thô lỗ ném chai nước xuống đất, dùng chân đá chiếc giường hết cái này tới cái khác, một tiếng nổ vang lên, chiếc giường nát vụn thành từng mảnh.
“Yên tĩnh! Tất cả yên tĩnh! ồn chết mất, tại sao lại ồn như vậy aaaa!”
Vương Tuệ Kỳ bây giờ chả khác gì kẻ bị quỷ nhập, cô ta không biết, thậm chí cư dân mạng cũng không biết……con búp bê trong phòng cô ta có giấu một camera.
Lúc cô ta và Thường Hấn Nhi tắt đèn thì cũng là lúc những camera trong phòng những khách mời khác đều được bật lên.
‘Trang trại’ là một chương trình quay về đêm, cho nên buổi đêm sẽ bắt đầu phát livestream!
Ban đầu, cư dân mạng cho rằng mấy thứ khó hiểu này là do tổ chương trình đang bày trò chơi, sau đó mới phát hiện trong ba phòng thì chỉ có Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi là đi ngủ.
Hội Khương Mạn thì đang chơi trò đấu địa chủ, Bạc Hạc Hiên lại đang đánh cờ vây với chú Viễn, Hạ Đông thì đang ngáy như sấm.
(Tiết mục đặc biệt buổi đêm à?)
(Cái hoạt động ép buộc kiểu này chỉ có Lý lão âm trong ‘cuộc sống khác’ mới có thể làm ra, hoà thượng tìm lão Lý thỉnh kinh à?)
(Quả nhiên chương trình sống chậm gì gì đều là quá khứ rồi. Tiếp theo đây là chương trình khách mời tranh đấu với nhau?)
Đêm muộn ngoài mấy người lớn tuổi đi ngủ sớm, còn mấy con cú đêm hoạt động thành tinh ở đâu cũng có.
Cư dân mạng đang thắc mắc không biết ‘Trang trại’ đang làm cái gì thì nhìn thấy mấy hành động trong phòng của Vương Tuệ Kỳ.
Từ lúc Thường Hấn Nhi thả pháo hoa trong nhà vệ sinh, cư dân mạng đã không thể bình tĩnh nổi.
(Ăn cái gì mà như thuốc nổ vậy, trời ạ!)
(Thường Hấn Nhi ăn nhầm cái gì à?)
(F***! Lúc nãy là tôi bị hoa mắt à, mặt Vương học đòi làm sao vậy?)
Tiếp theo đó Vương Tuệ Kỳ như phát điên doạ tất cả mọi người.
(Mặt cô ta kinh quá! Trời ơi! Bị bệnh gì hay là bị quỷ nhập?)
(Rối loạn lưỡng cực còn không đáng sợ như vậy, cô ta điên rồi à?)
(Mẹ kiếp!! người bình thường sao có thể biến thành như vậy, cô ta có ăn nhầm thuốc gì không?)
(Nghĩ kỹ lại, mấy hành động bây giờ của cô ta giống như ăn nhầm thuốc vậy. Buổi sáng cô ta uống cái thuốc làm đẹp gì đó không phải có vấn đề rồi chứ!)
(Thật sự không phải do tổ chương trình làm đúng không? F***f***f***! Cô ta phá cửa kìa!!)
Thường Hấn Nhi bị tiêu chảy đúng là cực kỳ đau khổ, muốn giải quyết cho xong, ở ngoài tiếng chửi mắng của Vương Tuệ Kỳ không dừng lúc nào.
Cô ta vừa sốc vừa hận, trong đầu không dám tin, mặt đỏ ửng muốn chửi lại mà không mở được mồm, mấy lần muốn lau mông đi ra ngoài, nhưng vừa lau xong thì bụng lại lên cơn bắt đầu một đợt pháo hoa mới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cô ta đang muốn hỏi Vương Tuệ Kỳ phát điên cái gì thì lại nghe tiếng bang bang bang của cửa.
Vương Tuệ Kỳ điên cuồng gào thét ở ngoài: “Yên lặng cho tao, yên lặng cho tao!!”
“Yên lặng cho tao, mày có hiểu không!!”
“Tao giết mày……Tao phải giết mày……giết mày thì mới yên lặng!!”
Tiếng gào lên điên cuồng tới mức thay đổi cả tông giọng, cứ như con dã thú nào đó muốn ăn thịt người.
Thường Hấn Nhi bị doạ sợ, mắt nhìn tay nắm cửa đang điên cuồng rung lên.
“Vương Tuệ Kỳ cô phát điên cái gì?”
Cô ta hét to lên, tay chân luống cuồng chùi mông, đến cả quần còn chưa kịp mặc đã đứng lên.
Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là điện thoại do tổ chương trình gọi tới. Thường Hấn Nhi bình tĩnh lại một chút, âm thầm mắng tổ chương trình đang làm trò quỷ gì.
Cô ta nhận điện thoại, định chửi người bên kia, thì nghe thấy một giọng nam xa lạ: “Vương Tuệ Kỳ dùng thuốc cấm, bây giờ cô ta đã mất kiểm soát trở nên vô cùng hung hăng, cô tốt nhất không nên ra ngoài.”
“Anh đang nói linh tinh gì vậy! chương trình rốt cuộc đang làm trò gì!!”
Thường Hấn Nhi lớn tiếng chửi rủa, nghe đến đây suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta chính là không tin, chắc chắn là do tổ chương trình bày trò.
Lúc này cô ta không thấy sợ mà thấy cáu. Cô ta đứng dậy mở cửa.
Thời khắc cô ta mở cửa ra, đập vào mắt là một đôi mắt đỏ ngầu như quỷ. Thường Hấn Nhi tự nhiên phát run, hơi lạnh xộc cả lên đỉnh đầu.
Cô ta vội vã đóng cửa lại.
Vương Tuệ Kỳ hung dữ lao về phía cô ta.
“Aaaaa!!”
Vào thời khắc nguy hiểm, đột nhiên có một thân ảnh từ đâu lao ra, kéo Vương Tuệ Kỳ về phía sau, dùng lực ấn cô ta xuống đất.
Thường Hấn Nhi cũng bị doạ ngã bệt xuống đất, sau đó là kèm theo tiếng pháo hoa, bị doạ tới mức mất kiểm soát.
Khương Mạn ấn đầu Vương Tuệ Kỳ xuống đất rồi ngước mắt lên nhìn cô ta, bị mùi thối làm cho nhăn cả mặt, mở miệng nói:
“Cô đi ỉa không giật nước à?”
Chương 429: Vương Tuệ Kỳ toi đời, Hạ mập và Thường Hấn Nhi sụp đổ
Cảnh tượng này Khương Mạn cũng không ngờ tới.
Chả trách mà Vương Tuệ Kỳ nóng nảy, mất kiểm soát như vậy, Thường Hấn Nhi liền chạy mất dép!
Mấy người Dương Tiểu Tuyết vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới, đèn trong phòng bật sáng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mấy người đều bị dọa cho ngơ luôn.
“Đừng vào đây!” Khương Mạn quát lớn.
Vương Tuệ Kỳ bị cô ấn xuống đất, bộc phát ra sức lực mạnh mẽ hơn, giằng ra khỏi tay của Khương Mạn.
Cô ta lúc này chẳng khác nào thú dữ, nước dãi văng tứ tung, nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ như máu, hoàn toàn trở thành ác quỷ!
“AA! Maaaaaa!”
Ba người Bạc Hạc Hiên cũng chạy tới, Hạ Đông nhìn thấy dáng vẻ của Vương Tuệ Kỳ thì sợ tới nhũn cả chân, hét lớn.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nhìn nhau, hai người một trước một sau, vây Vương Tuệ Kỳ vào giữa.
Dựa vào sức mạnh của Khương Mạn thì một mình cô cũng hoàn toàn có thể khống chế được Vương Tuệ Kỳ, nhưng vở kịch đã diễn tới mức này, cô cũng muốn xem xem một Vương Tuệ Kỳ trải qua bốn liệu trình tiêm thuốc rốt cuộc mạnh tới đâu?
Tiện thể để mấy người đầu óc không tỉnh táo này nhìn cho kỹ, cái gọi là ‘thuốc uống thẩm mỹ’ này sau khi uống vào thì có hậu quả gì!
Vương Tuệ Kỳ lúc này đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi, y như một con chó điên.
Nhưng cô ta vẫn còn nhớ mối thù giữa mình và Khương Mạn, ngay lập tức tấn công về phía Khương Mạn.
Sức mạnh của cô ta lớn, nhưng khi đánh nhau thì hoàn toàn không có chiêu thức gì, chỉ dựa vào sức lực lớn, điều duy nhất khiến người ta đau đầu chính là cô ta căn bản không biết đau là gì.
Bạc Hạc Hiên lột tấm ga trải giường lên, dùng tay vặn thành dây thừng, quất về phía Vương Tuệ Kỳ, chiếc dây thừng quất ra dài bằng cánh tay, quấn lấy cổ Vương Tuệ Kỳ, Bạc Hạc Hiên dùng sức kéo một cái.
Khương Mạn nhân cơ hội, quét chân một cái, khiến Vương Tuệ Kỳ ngã nhào xuống đất.
“Dây thừng không có tác dụng đối với cô ta.”
Bạc Hạc Hiên lấy ra chiếc còng tay đã chuẩn bị từ trước, hai người hợp lực ấn Vương Tuệ Kỳ xuống, túm hai cánh tay cô ta ra phía sau.
Vương Tuệ Kỳ đột nhiên phát điên, dọa tất cả mọi người sợ chết khiếp, cũng khiến cư dân mạng ngơ luôn.
(Đệt đệt đệt!!! Sợ chết mất, Vương Tuệ Kỳ thật sự phát điên rồi phải không!! )
(Đây cmn nào chỉ là phát điên, tôi cảm thấy bản thân như đang xem một bộ phim kinh dị, một người đang yên đang lành sao lại biến thành thế này!!)
(Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thô bạo quá rồi phải không, Vương võ thần phát bệnh mà, bọn họ không sợ làm bệnh nhân bị thương sao?)
(Lầu trên là đầu đất hả? Dáng vẻ bây giờ của Vương Tuệ Kỳ bây giờ là phát bệnh sao? Không thấy cô ta chả khác nào con chó điên tấn công người khác sao?)
(Vương Tuệ Kỳ đã không còn tỉnh táo nữa rồi, lúc này khống chế được cô ta mới là biện pháp tốt nhất để bảo vệ sự an toàn của người khác đấy biết chưa?)
(Tuy là nói lời này không đúng thời điểm, nhưng tôi muốn nói Bạc thần đẹp trai quá đi à, còn có thể dùng chăn theo cách này sao? Nhìn kỹ năng của Bạc thần có vẻ cũng là một người luyện võ, ai nói anh ấy là kiểu đại tiểu thư, tay không nhấc nổi tấc sắt chứ?)
(Bây giờ tôi chỉ thắc mắc Vương Tuệ Kỳ rốt cuộc là bị làm sao thôi.)
Ban nãy còn có mấy tên ngốc trên mạng nói là Bạc Khương ra tay thô bạo quá, ngay sau đó, một tiếng rắc giòn tan vang lên.
Chiếc còng tay cứ vậy mà bị Vương Tuệ Kỳ vặn gãy.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên phản ứng nhanh, mỗi người đè một cánh tay của cô ta xuống, đè chặt cô ta xuống đất.
Khương Mạn ngẩng đầu, không nhịn được mà mắng: “Có phải anh lấy sai dụng cụ rồi không, cái này là còng tay chính quy sao? Không phải là anh lấy nhầm đồ chơi của hai chúng ta rồi đấy chứ?”
Bạc Hạc Hiên khóe miệng giật giật: “……Anh đâu có.”
(Vào thời khắc căng thẳng này mà tôi vừa nghe thấy điều gì vậy?)
(Đồ chơi??? Hai người chơi trò đặc sắc vậy!)
(ô-mồ, ô-mồ *tiếng Hàn* ……Đây là play gì vậy……)
(Kẻ điên Vương Tuệ Kỳ: Các người lịch sự chút được không?)
Một đoàn người mặc đồng phục hoàng gia nhanh chóng tiến vào, dẫn đầu là Thập Tam, bên cạnh bọn họ còn có một nhóm đồng chí cảnh sát.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Khi ban ngành can thiệp vào, cư dân mạng bỗng chốc ngơ ngác, sững sờ.
Ông An cũng tới, ông ấy mặc áo blouse trắng đứng trong đội ngũ bác sĩ, đeo khẩu trang và một cặp kính dày quá lố.
Tiêm một mũi vào cổ Vương Tuệ Kỳ.
“Tiêm cho cô ta một mũi an thần liều cao rồi, bây giờ hai người có thể buông tay rồi.” Ông An nói.
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn lúc này mới buông tay, Thập Tam dẫn theo người tiến lên tiếp nhận.
Sau khi Vương Tuệ Kỳ được lôi từ dưới đất lên, đôi mắt mất tiêu cự, cả người giống như là vừa mới hít ma túy vậy.……
Đội cảnh sát tới phối hợp lần này là đội trưởng của bệnh viện Hoa Tinh kia.
Anh ta giải thích với mọi người: “Vương Tuệ Kỳ bị tình nghi có liên quan tới vụ án ma túy loại hình mới vô cùng nghiêm trọng, dựa theo pháp luật, phải tiến hành bắt giữ.”
“Dựa theo chứng cứ mới nhất, loại ma túy này được quảng cáo dưới cái mác sản phẩm sức khỏe và làm đẹp, loại thuốc này không hoàn toàn gây nghiện, nhưng có tác hại rất lớn tới sức khỏe, dẫn tới nhiều chứng bệnh, tinh thần bất ổn.”
“Xin các vị và các khán giả trên mạng coi đây là một bài học.”
Trên kênh livestream, tất cả mọi người đều sững sờ.
(Trời! Hóa ra là một loại ma túy mới? Vậy nên tối nay tôi vừa mới được xem một màn lừa đảo sao?)
(Vãi, Vương Tuệ Kỳ đúng là gan to tày trời! Ma túy đó chính là thứ thuốc làm đẹp mà cô ta quảng cáo đó phải không?)
(Súc sinh! Cô ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà thề thốt, dùng nhân phẩm để đảm bảo vậy, cô ta có nhân phẩm sao?)
(Hạ Đông và Thường Hấn Nhi chẳng phải là cũng toi rồi sao?)
(Không đúng...ekip và Bạc-Khương có phải đã biết từ sớm rồi không? Vậy mà ban ngày bọn họ còn mặc kệ cho Vương Tuệ Kỳ quảng cáo? Thế này quá là không có nhân nghĩa rồi.)
Cư dân mạng chìm vào khủng hoảng. Nhưng livetream tới lúc này cũng chưa hề kết thúc.
Vương Tuệ Kỳ bị đưa đi rồi, những người khác cũng không vội làm sổ sách, dù gì thì đêm nay còn dài.
Sắc mặt Hạ Đông trắng bệch, ngồi trên nền đất, hét lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy: “Vương Tuệ Kỳ cái đồ đáng chết kia! Cô ta vậy mà lại bán cho tôi ma túy!! Cô ta thật táng tận lương tâm, cô ta muốn hại chết tôi đây mà!! Liệu tôi có chết không? Không phải là tôi sẽ trở nên giống cô ta đấy chứ?”
Thường Hấn Nhi càng thảm hơn. Sợ tới mức không nói nên lời, sau khi nghe thấy thứ thuốc làm đẹp mà ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ta uống là ma túy, suýt chút nữa thì ngất luôn.
Vẫn là Dương Tiểu Tuyết nhìn không nổi nữa, lấy một chiếc áo sạch đưa cho cô ta, khóa cửa nhà tắm lại để cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại.
Sau mười phút, Thường Hấn Nhi điên cuồng chạy ra. Cô ta chạy vọt tới trước mặt Khương Mạn: “Cô đã biết ngay từ đầu rồi đúng không! Cô biết Vương Tuệ Kỳ đang làm chuyện phi pháp, biết thứ thuốc đó sẽ hại người, cô còn để yên cho cô ta đưa cho tôi!! Khương Mạn, cô còn có lương tri không? Cô cố ý làm như vậy phải không?”
“Thường Hấn Nhi!” Dương Tiểu Tuyết là người đầu tiên không ngồi yên được nữa.
Ngay sau đó, soạt một tiếng, ly trà trong tay Khương Mạn nâng lên, tạt thẳng vào mặt Thường Hấn Nhi.
Tiếng mắng chửi của Thường Hấn Nhi ngưng bặt.
Khương Mạn lạnh lùng nhìn cô ta: “Bình tĩnh lại chưa?”
“Cô——”
“Ban ngày Vương Tuệ Kỳ cho cô ăn là thứ hàng vô dụng, lần này đúng thật là chúng tôi phối hợp hành động cùng cảnh sát, thứ thuốc trong tay cô ta đương nhiên cũng đã bị đánh tráo rồi.”
Thường Hấn Nhi sững sờ, giống như sống sót sau đại họa, cô ta còn chưa kịp cười. Giọng nói chế giễu lạnh lùng của người phụ nữ lại vang lên như tát vào mặt cô ta.
“Thuốc tuy là giả, nhưng sự ngu xuẩn của cô lại là thật. Tự cô vội vàng đi tìm lấy cái chết, còn trách người khác không kéo cô lại.”
“Thường Hấn Nhi, cô nghĩ cả thế giới này đều là mẹ cô à? Ai cũng phải dốc tâm, dốc sức lo lắng và suy nghĩ cho cô à?”
Khương Mạn cười lạnh, “Những người ngồi ở đây, ngoại trừ Hạ Đông, có ai chưa từng khuyên cô? Đầu óc không tốt thì phải sớm chữa trị, đừng suốt ngày khoe ra chỉ số IQ thấp lẹt đẹt của mình!”
Chương 430: Anh còn có thể xấu xa hơn
Đột nhiên Hạ mập bị nhắc tới, vẻ mặt có chút bất ngờ.
Nghe Khương Mạn nói rằng 'thuốc độc' mà Thường Hấn Nhi uống không có tác dụng, trong lòng anh ta cũng tin vào may mắn: "Còn thuốc mà trước đó tôi đã tiêm thì sao? Nó cũng không có tác dụng đúng không?"
"Ồ, hai trăm phần trăm là có độc." Khương Mạn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Đông tái mét, nằm liệt trên ghế, linh hồn như đã bị bay mất.
(Đã bị lời nói độc địa của Khương võ thần tấn công!)
(Hạ mập thật là thảm hại, anh ta bị lừa mà... Miễn cưỡng có thể tha thứ được, lần này Thường Hấn Nhi thật sự là mất tiền để mua cái ngu rồi!)
(Tôi thực sự không biết cô ấy lấy sự tự tin từ đâu nữa. Nếu không có Khương Mạn, có thể Thường Hấn Nhi bây giờ đã vào lò hỏa táng rồi?)
(Còn những fan não tàn của Vương Tuệ Kỳ nữa? Tại sao bây giờ lại không nhảy bổ lên nữa?)
(Fan não tàn đã hưởng ứng lời kêu gọi đi tiêm thuốc của idol nhà mình rồi!)
Sắc mặt của Thường Hấn Nhi vẫn rất khó coi, cô ấy trừng mắt nhìn Khương Mạn nói:
"Tôi là người bị hại, cô có thái độ gì vậy, Khương Mạn?!!"
"Cô làm vẻ mặt kiêu ngạo đó cho ai xem? Tại sao tôi phải chịu đựng cơn tức giận của cô chứ!"
Khương Mạn cười, nheo mắt nhìn cô ấy: "Cô không phải là người bị hại, cô là một kẻ vô tình vô nghĩa."
"Tại sao cô phải chịu đựng sự tức giận của tôi à?"
"Đúng vậy, với loại người như cô, tại sao tôi lại phải cứu cô? Tôi có tội sao. Tại sao tôi lại ngăn cản Vương Tuệ Kỳ? Cô Vương đang trừ hại cho dân cơ mà!"
Dương Tiểu Tuyết cũng cau mày: "Thường Hấn Nhi, cậu hãy phân biệt cho rõ Vương Tuệ Kỳ mới là người hại cậu chứ không phải Khương Mạn."
"Trước đó, khi Vương Tuệ Kỳ phát điên, sao không thấy cậu tự tin như vậy?"
“Đúng vậy.” Mạnh Quân cười khẩy: “Nếu không phải có chị Khương Mạn thì bây giờ chị đã chết rồi!
Đinh Đinh nói: "Trước đó khi mọi người khuyên chị có nghe không? Chị làm như mọi người đang cố gắng ngăn chị trở nên xinh đẹp vậy, tự mình đâm vào chỗ chết mà còn hừng hực khí thế như vậy!"
Sắc mặt của Thường Hấn Nhi vô cùng khó coi, mắt của cô ấy ngay lập tức đỏ hoe.
"Các người ... các người hợp sức bắt nạt tôi đúng không?"
Khương Mạn vô cùng khó chịu: "Cô đã lau sạch mông chưa? Sao mà ăn nói linh tinh như vậy?!"
Ngay khi nói ra những lời này, giống như nhát dao đâm vào tim đen!
Thường Hấn Nhi hét lên, trợn mắt, tức giận đến ngất xỉu.
(... Tôi không thể nào hiểu nổi.)
(Ngất xỉu rồi à? Những lời mọi người nói có gì sai à?)
(Khương võ thần thật quá đáng, tại sao lại phải nhắc đến chuyện này? Tôi thực sự không muốn nhớ đến concert trong toilet của Thường Hấn Nhi đâu nhé?)
(Phải nói rằng, Thường Hấn Nhi có thể là người đầu tiên trong giới bị ép phải giải nghệ vì sự ngu ngốc của mình.)
(Thực sự tôi không thể cảm thấy thương cảm loại người như Thường Hấn Nhi. Chính vì loại người như cô ta mà người già ngã xuống đường cũng không ai dám giúp. Làm người tốt khó quá mà!)
Đột nhiên, Thường Hấn Nhi ngất xỉu, thấy vậy những người khác cũng giật mình, mọi người định tới giúp đỡ.
Khương Mạn ngăn lại, nháy mắt với mọi người, bọn họ lại ngồi xuống.
Cô nhìn Thường Hấn Nhi ngã xuống đất, nở nụ cười không cảm xúc:
"Vương Tuệ Kỳ còn không thể khiến cô sợ đến mức ngất xỉu, vậy mà lời nói của tôi lại có uy lực như vậy sao?"
Thường Hấn Nhi vẫn không phản ứng.
Đột nhiên “ầm” một tiếng, Khương Mạn đập bàn và hét lên:
"Không ổn rồi, mau chạy đi! Hạ Đông đã trở thành thây ma rồi!"
Hạ mập: "..." Cô có biết phép lịch sự không vậy?
Thường Hấn Nhi hoảng sợ đến mức ngay lập tức bật dậy khỏi mặt đất, tốc độ rất nhanh. Nếu đây là trong game, cô ấy sẽ là một dã vương đúng nghĩa.
Cô ấy quay lại nhìn chỗ mọi người đang ngồi, trong ánh mắt bọn họ có sự cười nhạo. Trong phút chốc, Thường Hấn Nhi xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
(Tôi còn cảm thấy ngượng thay cho Thường Hấn Nhi, thực sự đấy…)
(Giải nghệ đi, đừng cố nữa! Trời ơi, nếu là tôi, tôi cũng không có đủ can đảm để sống tiếp nữa!)
(Là một người thực sự không thể giống Thường Hấn Nhi…)
Cô ấy che mặt chạy đi, lần này thật sự không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.
"Cô Khương, các người cứ mặc kệ Thường Hấn Nhi đi, tôi đây này! Hãy nhìn tôi đi! Liệu còn có thể cứu được tôi không?!" Hạ Đông thực sự lo lắng rồi.
"Chờ thông tin tức của cơ quan có thẩm quyền đi. Hiện tại, có lẽ sẽ có hy vọng chữa khỏi."
Giọng điệu Khương Mạn nhẹ nhàng: "Vương Tuệ Kỳ cũng là một ngoại lệ, nhưng tôi tin rằng rất nhiều người, chẳng hạn như đạo diễn Hạ vì không biết sự thật mà đã bị cô ta lừa. Các người là nạn nhân."
"Đúng, đúng vậy! Tôi thực sự là nạn nhân" Hạ Đông vội vàng gật đầu.
"Tích cực hợp tác với cơ quan điều tra, đạo diễn Hạ nhất định sẽ không sao, nhưng... Tôi nghe nói bây giờ loại thuốc được nghiên cứu chế tạo để chữa bệnh cũng không có nhiều."
Khương Mạn thở dài: "Nếu có chút ngu dốt cho rằng bản thân có thể may mắn thoát khỏi sự ảnh hưởng của thuốc, tiếp tục giấu giếm thì có lẽ cũng chẳng còn gì để nói nữa."
"Cứ như Vương Tuệ Kỳ này. Ban ngày, cô ta vẫn là một người bình thường, ban đêm lại giống như người điên vậy."
Hạ Đông càng nghe càng sợ hãi liền đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi sẽ phối hợp điều tra!! Đồng chí cảnh sát, chú cảnh sát ơi! Mau đến điều tra tôi đi!!"
Bạc Hạc Hiên quay về phía góc tường rồi gật đầu, livestream bị dừng lại.
Màn dạy dỗ ngược này đến đây cũng nên kết thúc rồi.
Đã hỗn loạn của một buổi tối cũng khiến mọi người thực sự rất mệt mỏi.
Có lẽ chẳng mấy ai có thể ngủ say mà lo lắng nhất chính là những minh tinh đen đủi đã tiếp xúc gần với "loại thuốc thẩm mỹ đó".
Vương Tuệ Kỳ bị mắng chửi đến mức đã lên hotsearch.
# Vương Tuệ Kỳ- Vua độc #
# Tỉnh táo trước những chiêu trò gian lận của ma túy mới #
# Tại sao hiện nay chỉ số IQ của các ngôi sao lại thấp như vậy #
#Thường Hấn Nhi giải nghệ#
Vụ việc này có ảnh hưởng vô cùng lớn, có thể nói là chấn động cả Đế Quốc.
Vai trò của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đã bị bỏ qua mà mọi người quan tâm hơn đến hàng loạt tác động xã hội liên quan đến vấn đề này.
Thậm chí có một chuyên mục pháp chế đã tạo ra một ngăn pháp chế cho "Sự kiện Vương Tuệ Kỳ", và vụ ngã lầu của Vĩnh Vĩnh cũng được công khai trong chuyên mục này.
Người đẩy Vĩnh Vĩnh xuống lầu hôm đó là nhân viên bảo vệ bên cạnh Vương Tuệ Kỳ, tất cả đều chỉ vì muốn đánh bóng hình ảnh.
Sự đen tối của sự thật đã làm cho da đầu của công chúng tê dại!
Với 'loại ma túy mới' này lại càng không tránh khỏi !
Đương nhiên là “Trang trại” chết yểu rồi...
Trong những ngày giới giải trí có nhiều biến đổi lớn này, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng trở về Bắc Thành.
"Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn em nghĩ."
"Lần này, có thể khống chế được thủ đoạn của nhà bác cả họ Khương, ngoài anh cả và anh ba, nhà họ Sở cũng đã góp sức không ít."
Sự nhúng tay vào của Sở Thánh Kỳ cũng coi như là một bất ngờ.
Tình hình trong Hiệp hội võ thuật quốc gia cũng không rõ ràng, khi biết chuyện này, ông Sở vô cùng tức giận.
Gần đây nhà bác cả họ Khương cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực.
"Có điều... còn người cha xấu xa của anh ..."
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nói chuyện trong xe: "Ông ta có liên quan tới nhà họ Khương và Zeus. Với thân phận của ông ta, nếu chúng ta can thiệp sẽ gặp phải trở ngại rất lớn."
"Ít nhất thì các cơ quan sẽ không hợp tác."
Khương Mạn nâng hai má lên rồi nhìn anh: "Vậy anh đã làm gì?"
Bạc Hạc Hiên đã sắp xếp một số việc nhưng không nói cho cô biết tất cả, cô biết anh đã bí mật làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng không gặng hỏi.
Người đàn ông này không phải là Dương xuân bạch tuyết.
Dương xuân bạch tuyết là tác phẩm nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc.
Thủ đoạn trong lòng cũng rất xấu xa...
Chí có điều anh luôn không muốn phơi bày mặt tối của mình trước mặt Khương Mạn nhưng cô đã biết tất cả mọi thứ về anh.
Đây cũng là một sự ăn ý giữa hai người.
Bạc Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thận trọng: "Anh đã làm chuyện xấu."
"Em rất tò mò nó xấu đến mức nào."
“Không có đạo đức cho lắm.” Bạc Hạc Hiên nắm tay cô: “Ví dụ như anh bắt em trai cùng cha khác mẹ của mình rồi uy hiếp người cha đó.”
"Ví dụ, anh đã đưa người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đến một khu vực dã chiến ở nước ngoài."
"Ví dụ khác ... Anh cũng đã cho ông ta nếm thử vị của loại thuốc đó."
Khương Mạn wow một tiếng.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô không rời mắt: "Có phải anh đã quá xấu xa rồi không?"
“Chỉ có như vậy thôi sao?” Khương Mạn ngẩng mặt lên: “Em nghĩ anh còn có thể xấu xa hơn.”
Bạc Hạc Hiên như đột nhiên hiểu ra
Vách ngăn của chiếc xe được nâng lên.
Khương Mạn bị đặt ở nằm thẳng xuống, Bạc Hạc Hiên cúi đầu, gập người xuống: "Vậy thì anh hiểu rồi."
Bình luận facebook