• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421: ‘Trang trại’- đại hội chặt chém

Sau khi công việc kinh doanh buổi trưa kết thúc.

Vương Tuệ Kỳ nghe nói Khương Mạn ngay đến bát cũng không biết rửa, bèn chủ động đi nhận nhiệm vụ rửa nốt số bát đũa còn lại.

Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh bảo Vương Tuệ Kỳ tới ăn cơm trước đã, nhưng lại bị cô ta dứt khoát từ chối.

“Mọi người ăn đi, tôi không đói, mọi việc còn chưa xong thì tôi cũng không ăn nổi.”

Mạnh Quân Chiết & Đinh Đinh: “……”

Nói cứ như tất cả mọi người đều đang lười biếng, có mỗi mình cô ta chăm chỉ ấy!

Lúc chúng tôi rửa bát còng lưng ở sau bếp, chẳng phải cô còn đang uống coca ở ngoài sảnh đó hay sao!

(Tôi không hiểu, Vương Tuệ Kỳ muốn chứng minh điều gì vậy?)

(Lúc nãy khi phía sau bếp cần người tới trợ giúp, cô ta và Hạ Đông, còn có Thường Hấn Nhi vẫn luôn đứng ở bên ngoài trò chuyện với khách hàng còn gì?)

(Lúc này mới giả bộ chăm chỉ, cứ như là có mình cô ta bận bịu ấy, tôi thật là phục sát đất!)

(Công việc của Vương võ thần vốn dĩ là bưng thức ăn và chăm sóc khách hàng, mỗi người một việc mà thôi, có một vài người cứ cắn mãi không chịu buông.)

(Người nào đó được gọi là võ thần mà ngay đến bát cũng không biết rửa, vậy mà cũng không biết ngại mà nhận là võ thần sao? Đồ vô dụng thì có!)

Fan của Vương Tuệ Kỳ vẫn cứ kẻ tung người hứng như cũ, nhưng kết quả là không ai thèm quan tâm.

Nguyên nhân không có gì khác, chính là vì bọn họ quá ngu đần! Có một loại ngu đần chính là, nó vừa mở miệng, bạn liền muốn chửi vào mặt nó, gõ ba chữ rồi lại phát hiện.....

Nó không xứng!

Có thời gian chửi đám ngu đần thì chi bằng xem nhiều trai xinh gái đẹp, đớp nhiều thức ăn cho chó chẳng phải còn vui hơn hay sao?

……

Hai cô nhóc chỉ dám tức giận mà không dám nói, chỉ đành cúi đầu tập trung ăn cơm.

Số lượng nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay vì lượng khách vượt xa mức dự kiến cho nên tất cả mọi nhân viên đều không có bữa ăn đàng hoàng, tất cả đều ăn mì gói.

Nhưng mà trước mặt Khương Mạn lại đặt một chiếc bánh pudding caramen.

Bạc Hạc Hiên quang minh chính đại nấu riêng, người khác chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn chứ cũng không dám nói gì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ai bảo họ là người yêu cơ chứ, ai bảo bạn trai người ta biết nấu ăn làm gì! Mà Bạc Hạc Hiên thực sự là từ đầu tới cuối đều bận tới nỗi chân không chạm đất.

Nhưng cũng không phải là không có kẻ không biết thức thời.

“Anh Bạc sao mà thiên vị thế, chỉ nấu riêng cho một mình cô Khương.”

Thường Hấn Nhi nửa đùa nửa thật mà nói giọng ghen tỵ: “Chúng tôi vất vả nửa ngày trời cũng đều phải ăn mì tôm, chỉ có một mình cô Khương là có bánh pudding caramen, thế này thì quá đáng quá!”

“Anh Bạc sao không làm nhiều hơn một chút? Anh xem chúng tôi bao nhiêu con người đang ngồi nhìn thế này, trong lòng anh có cảm thấy ngại không……”

Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh liếc nhìn Thường Hấn Nhi một cái, hai cô nhóc cúi đầu húp mì, không lên tiếng, trong lòng thì: e hèm mmm~~

Khương Mạn ăn bánh pudding, tò mò hỏi ngược lại: “Cô nói xem tại sao lại chỉ có mình tôi có nhỉ?”

Thường Hấn Nhi sững sờ, nhăn mày, rồi nhanh chóng cười lên: “Cô Khương là bạn gái của anh Bạc mà.”

“Biết mà cô còn hỏi.” Khương Mạn khó hiểu: “Anh ấy thiên vị tôi không phải là chuyện bình thường hay sao? Tất cả các cô đều có, thế anh ấy chẳng phải là cái máy điều hòa phục vụ công cộng à?”

Biểu cảm của Thường Hấn Nhi có chút cứng ngắc: “Tôi chỉ đùa thôi mà, hơn nữa, làm một cái cũng là làm, làm vài cái cũng là làm, tiện tay thôi mà.”

“Cảm thấy tiện tay thì cô đi mà làm.”

Khương Mạn lại múc thêm một miếng pudding, vừa ăn vừa nói: “Con người tôi ấy mà, ý thức bảo vệ lãnh thổ cực kỳ cao, nếu không phải đi quay chương trình, nhận cát xê, ngay cả cơm tôi cũng không muốn anh ấy nấu cho người khác ăn đâu đấy.”

“Chương trình trả cát xê thì chính là kim chủ papa, cô Thường cũng đâu có trả tiền, ở đâu ra có chuyện để bạn trai tôi làm bánh pudding miễn phí cho cô chứ?”

Thường Hấn Nhi bị cô mắng đến mức sắp không kiểm soát được biểu cảm nữa rồi.

Cau mày nói: “Tôi đã nói là tôi chỉ đùa thôi mà, cô Khương cần gì cứ phải truy cứu tới cùng vậy, tôi cũng không phải thèm khát gì cái pudding đó của cô, ai mà không có tiền ăn pudding chứ?”

Khương Mạn cười lên: “Cô Thường tức giận rồi à? Đừng để bụng chứ, tôi cũng chỉ là đùa thôi mà.”

“Đùa? Thế ư?” Thường Hấn Nhi nói giọng không tin, biểu cảm giễu cợt.

Dương Tiểu Tuyết nói: “Cô ấy đang nói đùa thôi.”

Thường Hấn Nhi sững sờ, sắc mặt càng không tốt: “Tiểu Tuyết.”

Thường Hấn Nhi thật sự khó chịu, Dương Tiểu Tuyết có ý gì vậy! Lại còn công khai phá đám!

Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh cũng nói: “Chị Thường, chị Mạn thực sự chỉ là nói đùa thôi, hơn nữa anh Bạc đã làm bánh pudding cho tất cả mọi người rồi.”

“Đúng vậy, để ở trong tủ lạnh ấy, hơn nữa còn làm rất nhiều, còn có phần của nhân viên công tác nữa, đã nói rõ là đợi mọi người ăn cơm và nghỉ ngơi xong thì lấy ra phát cho mọi người.”

Thường Hấn Nhi vẻ mặt cứng ngắc, buột miệng: “Vậy sao mấy người không nói sớm!”

Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh câm nín.

Chúng tôi có cơ hội nào để nói sao?

Dương Tiểu Tuyết lại đáp: “Anh Bạc đã nói rồi.”

“Nói lúc nào vậy? ” Vẻ mặt Thường Hấn Nhi mờ mịt, ánh mắt cô ta nhìn Dương Tiểu Tuyết có vẻ tức giận.

Hạ Đông cũng không nói tiếng nào, nhưng biểu cảm cũng rất thắc mắc.

“Lúc chỉ còn lại một bàn khách cuối cùng, anh Bạc từ sau bếp đi ra sảnh trước nói trong tủ lạnh có để bánh ngọt.”

Dương Tiểu Tuyết nói từ tốn: “Chắc lúc đó mấy người đang ở bên ngoài nói chuyện vui quá nên không nghe thấy đấy.”

“Nhưng mà camera có ghi lại cả đấy, mấy người không tin thì cứ đi xem.”

Sắc mặt của Thường Hấn Nhi bỗng chốc khó coi.

Dương Tiểu Tuyết dám nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện này.

(Khương Mạn là con nhím sao? Hết đâm chọc Vương Tuệ Kỳ, lại đâm chọc người khác! Hấn Nhi cũng đâu biết chuyện bánh pudding, thế thì có tội gì sao?)

(Dương Tiểu Tuyết là loại người ba phải gì vậy? Sao lại nói giúp Khương Mạn?)

(Đỉnh thật! ‘Trang trại’ là nơi con người tiến hóa ngược sao? Lý lẽ đơn giản như vậy mà có một vài kẻ ngu đần cứ không chịu hiểu nhỉ?)

(Cười chết mất! Bản thân trốn việc không nghe thấy chuyện có bánh pudding, lại trách người khác không nói? Hơn nữa, Bạc thần người ta nợ cô sao, cô là ai chứ? Người ta phải làm pudding cho cô sao?)

(Đứng và góc nhìn của Khương Mạn, tôi đã bị Thường Hấn Nhi khiến cho buồn nôn, bạn trai tôi thì tôi thương, không được sao? Cô là cái thứ gì mà phải đi phục vụ cho cô?)

(Chị Dương là người tỉnh táo nha! Cái này gọi là đứng về phía lý lẽ chứ không đứng về phía người thân, tôi cũng thấy lạ, với cái tính này của chị Dương trông không có vẻ như là người có thể làm bạn với loại người như Thường Hấn Nhi ……)

Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh cũng bị làm cho cạn lời luôn.

Mạnh Quân Chiết không nhịn được mà nói: “Chị Mạn ăn bánh pudding là vì chị ấy thèm ăn, cho nên mới muốn ăn trước, đồ mà bạn trai người ta làm, muốn ăn lúc nào, ăn như nào, ăn bao nhiêu, người khác lấy quyền gì mà can thiệp.”

Đinh Đinh gật đầu, làu bàu: “Cũng đâu phải bạn bè gì, ngay cả người bình thường cũng đâu để nào thoải mái quản chuyện người ta ăn uống như vậy được chứ.”

Hốc mắt Thường Hấn Nhi đỏ ửng lên.

Hạ Đông thấy vậy, lên tiếng: “Mọi người đừng nói nữa, chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà, làm lớn chuyện lên như này cũng không hay ho gì.”

“Vốn dĩ chỉ là một cái bánh pudding thôi mà ……”

Châu Minh Viễn uống một ngụm trà: “Đâu có làm lớn chuyện, chẳng phải mọi người đều đang đùa hay sao.”

Chú Viễn lớn tuổi nhất, chú ấy vừa mở miệng, Hạ Đông cũng mất hứng nói.

Châu Minh Viễn vốn dĩ cũng tức giận.

Ông và Bạc Hạc Hiên là người bận nhất, mệt nhất trong hôm nay, Hạ Đông, Thường Hấn Nhi, Vương Tuệ Kỳ ba người bọn họ thì ở bên ngoài giở trò gian dối, ông cũng biết.

Chỉ là ngại có chương trình nên không bộc lộ ra thôi.

Bây giờ hết bận rồi, Vương Tuệ Kỳ lại chạy tới tranh giành thể hiện, Thường Hấn Nhi gây chuyện, Hạ Đông thì giả vờ làm người hòa giải.

Xin lỗi chứ, chú Viễn tính tình tuy là tốt, nhưng không có nghĩa là không biết giận!

Mấy người dám giờ trò gian trá với ông đây sao.

Sorry nhá! Thế thì đừng trách ông chú này không nể mặt!

(Shhhh——Tôi nhìn ra rồi, ‘Trang trại’ nào có phải là chương trình nhẹ nhàng thư giãn gì! Đây là một đại hội chặt chém nhau thì có! )

(@Đạo diễn Ngô Hạo, đi tu thôi, đi chậm chút nữa là không kịp nữa đâu!)
Chương 422: Cặp đôi Bạc Mạn cay tới xé họng, khẩu súng thần công bắn vỡ đầu

Ngô hạo từ lâu đã là hai tai không nghe chuyện hồng trần, nhất tâm niệm ‘Kinh Kim Cang’.

“Đối với tất cả mọi chuyện trên nhân gian, xem như cảnh mộng, nên dùng thái độ……”

Phó đạo diễn đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, miệng lẩm bẩm: “Nhưng cái cảnh này thì tôi chịu thật, đồ lừa trọc sao tự nhiên mời nhiều sao hung thần tới đây vậy……”

Cử tưởng chỉ có cái cặp đôi Bạc Mạn cay xé họng này thôi, bây giờ lại còn thêm một khẩu súng thần công này nữa. Bây giờ có cần thêm một già hai trẻ đứng vẫy cờ cho đủ không!

Chương trình định quay kiểu gì đây, chỉ có thể hỏi ông xem làm thế nào!!

Ngô Hạo thở dài, đưa mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của phó đạo diễn, giọng điệu buông bỏ: “Lưu thí chủ, buông bỏ buông bỏ, thực sự buông không nổi, bỏ ba phần phiền não, để chúng trôi theo mây gió……”

“Mẹ nhà ông!”

Phó đạo diễn thiếu chút nữa đưa chân lên đạp cái con lừa đầu trọc bất bình thường này. Buông cái quỷ gì.

Ông lại bắt đầu vừa niệm phật vừa hèn nhát trốn tránh rồi đấy, lúc gặp chuyện thì đòi xuất gia, hết chuyện rồi lại quay về làm.

Biểu cảm của Ngô Hạo vô cùng xấu hổ, híp mắt nhìn cục diện trước mắt, bình tĩnh nói: “Thuyền đến cầu ắt thẳng, bình tĩnh, bình tĩnh……”

Nhân viên đứng bên cạnh hình như không chịu được nữa. “Đưa lão Ngô đi đi, mỗi ngày đứng đây niệm kinh phiền chết mất!

Trong đám nhân viên của chương trình ‘Trang trại’ thì lão Ngô là người không có địa vị nhất. Lão Ngô bị đưa đi, đây là chuyện hiếm gặp nhất trong giới này.

Người quan trọng nhất trong tổ chương trình đã bị đưa đi chỗ khác, mọi người đều biết đức hạnh của ông ấy là thế nào. Dì dầm bàn tán mãi không thôi, người thì bảo lão lừa trọc này chả lo chuyện gì, suốt ngày đọc kinh niệm phật.

Chỉ có Lưu phó đạo diễn là cau mày lắc đầu nói: “Chương trình kiểu sống chậm này như một viên thuốc đắng.”

“Toi thì toi.” Nhân viên đứng bên cạnh châm biếm một câu: “Nhỡ đâu lại là việc tốt, có khi lại kích thích được lão lừa trọc này.”

Lưu phó đạo diễn im lặng một lúc, nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên trên bàn ăn nói nhỏ: “Buổi tối chắc tôi phải đi nói chuyện với hai vị lão đại gia này.”

Ông ta luôn cảm thấy hai vị này tới chương trình nhỏ này mục đích không hề đơn giản. Fan của cô Vương mắng chửi trên mạng, nói là tại vì đến công kích Vương Tuệ Kỳ, mấy cái lý do này Lưu phó đạo diễn không dám tin.

Với bối cảnh sau lưng của Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn, nếu muốn xử lý Vương Tuệ Kỳ thì dễ như không. Cần gì phí sức đích thân tới đây chịu khổ, càng nghĩ lại……càng thấy rất kỳ lạ……

Núi Tiên Nhân cao khoảng 3.000m so với mực nước biển, nếu những người bình thường tới đây chơi leo núi thì leo khoảng vài tiếng sẽ tới đỉnh.

Chỗ kinh doanh của ‘Trang trại’ nằm ở lưng chừng núi, bởi vì không có khu ở lưu trú cho nên đến giờ ăn cơm tối sẽ không kinh doanh nữa, sau khi ăn trưa thì đến thời gian hoạt động tự do của khách mời.

Núi Tiên Nhân là địa điểm ngắm hoàng hôn và bình minh nổi tiếng, nếu may mắn gặp hôm thời tiết tốt còn có thể nhìn thấy ánh hào quang trên trời chiếu xuống tựa như Phật Quang.

Cho nên sau giờ cơm trưa, tổ chương trình sẽ sắp xếp cho khách mời có thời gian lên hình nhiều hơn, nhóm khách mời có thể leo núi ngắm mặt trời lặn.

Nhưng có hai cách để lựa chọn, dựa vào bản thân để leo lên núi, hoặc đi cáp treo. Dương Tiểu Tuyết, Mạnh Quân, Đinh Đinh, chú Viễn chọn đi cáp treo.

Thường Hấn Nhi cũng định chọn đi cáp treo, nhưng mấy lần trước Dương Tiểu Tuyết ra mặt nói hộ Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, cho nên cô ta không muốn đi cùng Dương Tiểu Tuyết.

Vương Tuệ Kỳ nói: “Chị Thường cùng leo núi với em nhé, đến khu thắng cảnh coi như nhân cơ hội luyện tập chút.”

Thường Hấn Nhi và cô ta cũng coi như hoà hợp, so với tình chị em giả dối với Dương Tiểu Tuyết thì cô ta thấy Vương Tuệ Kỳ có vẻ bình thường hơn nhiều. Hơn nữa, đối phương cũng giống mình, đều ngứa mắt Khương Mạn.

Hạ Đông cũng chọn leo núi, không phải vì Vương Tuệ Kỳ mà do anh ta chắc chắn rằng Bạc Mạn hai người này cũng sẽ chọn cách leo núi, bản thân có thể mượn cơ hội này làm thân với hai người.

Châu Minh Viễn đối với anh ta mà nói thì chả có giá trị để kết bạn gì hết. Anh ta thậm chí còn tính toán kỹ rồi, nếu Vương Tuệ Kỳ và Khương Mạn mà có mâu thuẫn, anh ta có thể đứng ra hoà giải, coi như tăng chút tình cảm với Bạc Mạn hai người!

Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đi lấy đồ, là đồ ăn vặt và phích giữ nhiệt, cho nên bị chậm trễ một chút.

Sau đó Hạ Đông hỏi: “Anh Bạc cô Khương leo núi hay là ngồi cáp treo?”

Vương Tuệ Kỳ nhìn Khương Mạn, ánh mắt che giấu vẻ khiêu khích.

Khương Mạn cầm cốc trà táo đỏ lạnh nhạt ừ hữ: “Leo núi đi, không khí trên núi rất thích.”

Cô nói xong thì quay qua nhìn Bạc Hạc Hiên: “Hai chúng ta thi xem, ai thua thì phải cõng người kia xuống núi?”

Bạc Hạc Hiên cười cười: “Vậy anh nhất định phải thắng rồi.”

(??? Bạc Hạc Hiên nói cái quái gì vậy?)

(Anh muốn được Khương Mạn cõng xuống núi? Người đàn ông này anh thật có dũng khí.)

(Dũng khí? Vậy mà anh ta cũng được sao! Bạc Hạc Hiên anh có được không vậy, anh không được để ông đây tới thay!)

(Hai người này yêu nhau chả giống người bình thường chút nào.)

“Đi đi đi!”

Khương Mạn vui vẻ đi về hướng núi, Bạc Hạc Hiên cũng mau chóng đi theo, tốc độ không thua cô.

Nhóm PD theo hai người ngốc luôn. Hai vị đại ca! Chúng em là chương trình giải trí! Không phải chương trình vận động!! Hai người chạy nhanh vậy bọn em theo sao!!!

“Chậm……chậm chút……hai vị ơi……”

Trong máy quay, mọi người nghe thấy tiếng thở hổn hển như trâu đi cày của mấy anh trai PD.

Lúc này cư dân mạng vô cùng đau lòng.

(Anh PD này không được rồi……)

(A Tam đâu! Gọi A Tam tới đây! Chỉ có A Tam là theo được tốc độ của hai người này!)

(Sau khi xem ‘cuộc sống khác’, thì đến PD cũng có cạnh tranh.)

(F***……không thấy Bạc Mạn đâu nữa.)

(Phụt……Vương Tuệ Kỳ cũng chạy theo kìa……)

(??? Hạ Đông béo cũng chạy nhanh vậy?)

(Cái đội này là sao vậy?)

PD của chương trình ‘Trang trại’ muốn chửi người, đám khách mời này sao vậy!

Sau khi Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên chạy mất người, thì Vương Tuệ Kỳ cũng bắt đầu máu dồn lên não, cô ta chạy nhanh thì thôi đi. Đến tốc độ chạy của Hạ Đông béo cũng không phải chậm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

(Chúng tôi nghi ngờ thể chất của PD ‘Trang trại’)

(Có thể không đuổi kịp Bạc Mạn, nhưng đến Hạ Đông cũng không đuổi được!! anh ta là một người béo đấy!)

Sau đó, Vương Tuệ Kỳ và Hạ Đông đều đòi gopro, tránh để mất hình ảnh lên sóng. Hành động ‘chu đáo’ này của hai người, lại làm cho kênh bình luận được đà mắng chửi.

Trừ có fan Vương và một số kẻ lúc trước chê bai Bạc Mạn khoe ân ái ra, còn chả ai quan tâm tới mấy nhân viên của chương trình cả.

Hai người kia tự nhiên lên cơn, làm cho mặt Thường Hấn Nhi xanh mét.

Cô ta là người bình thường, làm sao đuổi kịp tốc độ hai người, chỉ có thể chạy chầm chậm phía sau, chạy ba bước thở dốc một cái.

Nếu ai hỏi cô có hối hận không! Vô cùng hối hận!

Tự nhiên đi leo núi làm đi, ngồi cáp treo không phải tốt sao. Nhưng mà đã đi xa như vậy rồi, bây giờ quay lại thì không phải là chịu thiệt sao?

“Không được, tôi nghỉ chút đã……”

Thường Hấn Nhi mệt không thở nổi, cô ta nhìn biển chỉ dẫn thì còn khoảng 100m nữa sẽ có chỗ nghỉ chân.

Đợi cô ta tới được đó. Thường Hấn Nhi: “???”

Kênh bình luận:

(???Bạc Mạn???)

(Mẹ kiếp! hai người này không leo núi, ở đây ăn hủ tíu trộn?)

Trong chỗ nghỉ có một bà già bán hủ tíu trộn, Khương Mạn đang bê một cái bát ngồi xổm, miệng dính đầy dầu.

Thường Hấn Nhi đi tới, sau khi ống kính quét qua thì cô hết lòng mời mọc: “Bà ấy tay nghề được lắm, mọi người ăn một bát nhé?”
Chương 423: Không tu thành Phật, tu để thắng Phật

Thường Hấn Nhi không ngờ, cư dân mạng cũng không ngờ.

(Cho nên Vương Tuệ Kỳ liều mạng lao lên đỉnh núi để làm gì vậy?)

(Đợi nửa ngày hoá ra chỉ có mình Vương học đòi là người nghiêm túc?)

(Vương võ thần của chúng ta nghiêm túc thì sao? Leo núi nhanh có vấn đề à?)

Mấy người bị mất dấu lúc trước, sau khi được PD của Thường Hấn Nhi thông báo, thì PD phụ trách quay Bạc Mạn cũng đi tới đây.

Đối với ánh mắt u uất của mấy đồng chí này, Khương Mạn nói: “Cuộc thi kết thúc, anh yên tâm, chúng tôi đảm bảo không chạy nữa.”

Sau khi ăn hết hủ tíu, Bạc Hạc Hiên trả tiền xong, Khương Mạn và anh đi qua một chỗ khác.

Thường Hấn Nhi không nhịn được hỏi: “Bên đó đâu phải đường lên núi.”

“Không phải được tự do hoạt động sao? Chúng tôi đâu có lên núi.”

Thường Hấn Nhi: “???”

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đúng là không định lên núi, chỉ đi loanh quanh trang trại. Đi được khoảng một tiếng thì quay về trang trại. Sau đó trở về phòng, tránh máy quay, từ đó không nhìn thấy bóng đâu nữa.

Cư dân mạng ai cũng có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, hai người này có phải quá tùy ý ở chương trình rồi hay không?

Đồng thời mấy camera được lắp trong phòng cũng đồng loạt đình công, chỉ có mấy cái máy quay theo khách mời lên núi được chiếu, vì vậy cư dân mạng cũng không để ý cái khác.

Đương nhiên nhân viên trong đoàn phát hiện ra việc này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Còn chưa đợi mọi người điều tra rõ ràng thì Khương Mạn đã đi đến cửa thang máy, gọi đối phương: “Đạo diễn Ngô, phó đạo diễn Lưu, chúng ta nói chuyện được không.”

Nhân viên đang chuẩn bị đi kiểm tra thiết bị, nhìn tình hình nói: “Cô Khương, mọi người cứ nói chuyện của mọi người, chúng tôi kiểm tra thiết bị, camera trong phòng của các khách mời hình như có chút vấn đề.”

“À, vậy hả?”

Khương Mạn do dự chút, sau đó mới mở cửa: “Vậy mọi người mau đi đi.”

Đôi mắt long lanh chớp chớp, sau đó tay gõ nhẹ, tính toán thời gian.

Khi nhân viên vừa bước vào phòng của Vương Tuệ Kỳ cũng là lúc Bạc Hạc Hiên với sắc mặt cực kỳ bình thường bước từ trong phòng khác ra, nhẹ nhàng gật đầu với Khương Mạn.

Khương Mạn biết là thời điểm đã tới, nở nụ cười xán lạn.

Lúc này phó đạo diễn cũng kéo theo đạo diễn Ngô với vẻ mặt không thiết sự đời đi lên.

Người đi trước cười nói: “Vừa hay chúng tôi cũng muốn nói chuyện với hai người.”

“Đằng sau trang trại có một khu rừng nguyên sinh, chúng ta ra đó nói chuyện nhé.”

Khương Mạn chỉ chỉ: “Người không liên quan thì đừng có đưa theo.”

Ý là đừng có đưa PD theo. Phó đạo diễn và Ngô đầu trọc đương nhiên hiểu.

Bốn người xuống dưới nhà, nhân viên kiểm tra thiết bị cũng từ trong phòng đi ra, mồm còn đang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, camera vẫn bình thường mà, lúc nãy là sao nhỉ?”

Sau khi đến khu rừng nguyên sinh, còn chưa đợi phó đạo diễn nói, bọn họ đã nhìn thấy một nhóm người đi ra từ khu rừng.

Sắc mặt hai vị này vô cùng khó coi.

“Khương……cô Khương và anh Bạc đang muốn làm gì?”

Mặt phó đạo diễn tái đi, mặt Ngô trọc đầu vẫn là vẻ không thiết tha sự đợi kèm thêm chút đau khổ.

“Phó đạo diễn không phải vội, chỉ có chút chuyện cần hai người phối hợp.”

Khương Mạn cười cười. “Yên tâm, là muốn mọi người phối hợp công kích tội phạm phi pháp.”

Phó đạo diễn Lưu giật mình, còn đạo diễn Ngô cũng nghi ngờ hỏi: “ Tội phạm phi pháp?”

Người dẫn đầu đám người đi từ rừng ra chính là Thập Tam, đưa ra thẻ ngành. Ba chữ đội vệ binh đã giải thích tất cả mọi chuyện.

Chuyện náo loạn vài ngày trước ở bệnh viện Hoa Tinh cũng nổi dần dần ở trên mạng, nhưng chỉ trong nửa ngày liền bị dập đi ngay. Nhưng kênh tiếng nói Đế Quốc cũng đã lên tiếng, cho nên ấn tượng về chuyện này vẫn còn.

Cũng có người nghi ngờ việc Vương Tuệ Kỳ cứu đứa trẻ, nhưng tất cả đều bị dập đi.

“Cô Khương thật sự đến đây để công kích Vương Tuệ Kỳ? cô, cô có vấn đề gì à?”

Phó đạo diễn Lưu hỏi.

Vội vã giải thích: “Chương trình ‘Trang trại’ của chúng tôi tôn trọng pháp luật, mà đây đã là mùa hai rồi, không làm chuyện gì phi pháp cả.”

“Đúng đúng đúng.” Đạo diễn Ngô gật đầu: “Trên đời này, âm dương có quy luật, chưa tới thời báo thù, chúng ta có nhân quả, không làm việc xấu sẽ không bị nghiệp báo!”

Bạc Mạn: “……”

Nhóm người Thập Tam: “……”

“Vâng vâng vâng!” phó đạo diễn Lưu vội vã kéo tay Ngô đầu trọc: “Đội chúng tôi đều một lòng hướng Phật, từ bi hỷ xả làm trọng, không làm việc xấu!”

Nếu Khương Mạn chưa điều tra qua mấy người trong đội này là kiểu người gì, thì có khi sẽ tin lời lừa quỷ này của phó đạo diễn.

Nhưng vì tìm chứng cứ nên đành phải vào đây, đâu cần nói vậy chứ đạo diễn!

“Hai người không phải căng thẳng.”

Khương Mạn không biết nên khóc hay nên cười, đưa toàn quyền nói chuyện cho Thập Tam, để cho anh ấy giải thích cho hai vị này, tránh để người ta bị doạ sợ.

Thập Tam tránh để lộ thông tin nên không nói tình hình cụ thể, chỉ hỏi mấy câu rồi bảo bọn họ phối hợp với Khương Mạn để hành động.

“Vương Tuệ Kỳ đã quay đến mùa thứ hai, cô ta có mời bán bất kỳ sản phẩm liên quan tới sức khoẻ hay kim tiêm chất làm đẹp nào cho đoàn không?”

Hai người quay qua nhìn nhau lắc đầu: “Hình như không, đội chúng tôi toàn là nam ít nữ, có bán kim tiêm làm đẹp chúng tôi cũng không dùng.”

“Còn cái sản phẩm sức khoẻ……chúng tôi vẫn còn trẻ, cần cái dưỡng sinh đấy làm gì?”

Phó đạo diễn Lưu nói, nhưng không nhịn được than thở: “Có một tên đầu trọc ngày ngày đọc kinh, cái chuyện dưỡng sinh này hình như cũng không cần.”

Nói tới đây, thì sau khi kết thúc chương trình cũng phải cho mấy nhân viên trong đoàn đi kiểm tra tổng thể mới được.

Sau khi cuộc nói chuyện ‘phiếm’ kết thúc. Bốn người lại quay về, sắc mặt Bạc Mạn cực kỳ bình thường, tâm trạng phó đạo diễn Lưu và Ngô đầu trọc cũng coi là tốt, mặt giả bộ không có chuyện gì nhưng lòng lại đang phát sầu.

“Lão Ngô này……kết thúc chương trình, tôi đưa ông đi xuất gia.”

“Đừng, tôi thấy chốn hồng trần này cũng tốt lắm.” Ngô đầu trọc tự nhiên nghiêm túc lạ thường: “Phật dạy: ta không vào địa ngục ai sẽ vào địa ngục, đây chính là thử thách Phật giao cho tôi.”

Phó đạo diễn Lưu: ông đặc biệt……

“Cô Vương Tuệ Kỳ này rốt cuộc là cái dạng gì! Cô ta bán cái gì? Hay là đứng đầu tổ chức gì! Cái gì mà thuốc tiêm làm đẹp……cô ta có bán hàng cấm không vậy?”

Ngô đầu trọc lúc này không giống người hướng phật chút nào, còn giống mấy kẻ chuyên đi đấu trí. Cả người như được bao phủ bởi một luồng chính nghĩa chuẩn bị chống lại thế lực tà ác.

Phó đạo diễn Lưu: “Ông không bình thường……”

“Cậu không hiểu.” Lão Ngô lắc đầu nói: “Trước đây tôi tu thành Phật, bây giờ tôi đổi thành tu thắng Phật.”

Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nghe được cuộc nói chuyện của hai người phía sau, thì Khương Mạn lấy củi chỏ húc vào eo Bạc Hạc Hiên: “Sau này nói chuyện phải từ tốn, người bình thường gặp phải chuyện này dễ bị doạ ngu.”

Bạc Hạc Hiên bắt được cái tay đang chọc chọc của cô. “Sẽ mau chóng thu lưới, nhịn một chút.”

Khương Mạn lười biếng đáp, “Cả ngày hôm nay kích động Vương yêu quái như vậy là đủ rồi, vừa bổ củi vừa leo núi, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, tối nay chắc chắn cô ta phải đi bù năng lượng.”

Khương Mạn ác ý sờ sờ cằm: “Em muốn xem phải ứng của cô ta như thế nào.”

Bạc Hạc Hiên nhướng mày: “Cái cách khác bình thường này không tệ.”
Chương 424: Vương Tuệ Kỳ có biệt tài quảng bá sản phẩm

Vương Tuệ Kỳ leo núi, leo thật là cô đơn.

Gió trên đỉnh núi như tát vào mặt cô ta vậy, tát đến đau rát cả mặt.

Lúc sắp hoàng hôn, trên đỉnh núi bỗng nhiên bị mây đen che phủ, không những không nhìn thấy hoàng hôn, còn không nhìn thấy cả Khương Mạn!

Cả người Vương Tuệ Kỳ đều cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như dồn hết sức để đánh ra một đường quyền mạnh mẽ, kết quả là đối phương đứng yên một chỗ nhưng bản thân vẫn đánh lệch hướng.

Đối phương còn vừa ăn hủ tíu trộn vừa chế giễu: Hê hê, đánh trật rồi kìa ~

Khi Thường Hấn Nhi đi được nửa đường thì đổi sang ngồi cáp treo để lên núi, tức giận ngồi nói xấu với cô ta về việc Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nửa đường chạy đi ăn hủ tíu trộn, Vương Tuệ Kỳ lúc này chính là có cảm giác tức giận giống như vậy.

Bản thân như bị biến thành một kẻ ngốc.

Hủ tíu trộn, hủ tíu trộn.....cái thứ hủ tíu trộn chết tiệt! Cái thứ hủ tíu trộn chết tiệt!!

Vương Tuệ Kỳ tái mét cả mặt.

Hạ Đông thấy vậy nói: “Trên núi này lạnh thật đấy, mặt của tiểu Vương đông cứng rồi kìa.”

Vương Tuệ Kỳ suýt thì buột miệng nói ‘cái lão mập chết tiệt này cút đi cho bà’!

Nếu không phải xung quanh khu vực ngắm hoàng hôn có rào chắn vây quanh, thì cô ta đúng thật là muốn khiến cho lão mập này tự mình ngã xuống luôn cho rồi!

Mạnh Quân liếc mắt nhìn qua phía bên kia, cắn chiếc xúc xích nóng hổi mà mình vừa mua, làu bàu: “Tôi thấy cô ta đã phát hiện ra rằng bản thân cố gắng liều mạng giành hạng nhất, nhưng đến cuối cùng chính mình lại là một trò hề rồi.”

Chị Dương đang ăn bắp rang bơ: “Nói hay lắm, lần sau nói to hơn một chút.”

Đinh Đinh: “Cô ta nhìn sang bên này rồi, wow, hung dữ quá.”

Châu Minh Viễn thắc mắc: “Cái danh võ thần kia là cạnh tranh mà có được sao? Giành được rồi thì có giải thưởng gì không?”

Bốn người phía sau bếp đứng cùng một chiến tuyến, rõ ràng là năng lực nói xấu đã tăng lên mạnh mẽ.

Vương Tuệ Kỳ gương mặt tái mét, hung dữ lườm bọn họ một cái rồi xuống núi.

Ừm……Ngồi cáp treo xuống núi.

Hạ Đông không giúp bên nào cả, giả bộ như người nhàn rỗi đi theo phía sau.

Ngược lại là Thường Hấn Nhi lại có dáng vẻ như thấy chuyện bất bình, cô ta đi tới bên cạnh Dương Tiểu Tuyết, mở miệng nói: “Mọi người đều là bạn bè cùng quay chung một chương trình, mọi người đừng quá đáng quá.”

“Hai người chúng tôi quen biết hơn mười năm mà còn là chị em plastic, huống hồ mọi người vừa mới tham gia cùng một chương trình, quen biết chưa bao lâu, yêu cầu của cô đối với hai chữ bạn bè này sao mà thấp quá vậy.”

Súng thần công vẫn cứng như xưa.

Thường Hấn Nhi bị mắng đến câm nín.

Câu tình chị em plastic đó như xuyên thẳng vào tim đen.

Cư dân mạng cũng không ngờ, từ xưa đến nay livestream luôn là CP Bạc Khương có sức sống mạnh mẽ nhất, chương trình ‘Trang trại’ này thật là thú vị!

Đại hội chặt chém trong chương trình giải trí nhẹ nhàng, tất cả khách mời đều vô cùng ghê gớm, không có ai là đơn giản cả!

(Chính chủ tự thừa nhận là tình chị em plastic sao? Không hổ danh là chị Dương của tôi.)

(Thật sự mà nói, có chút tội nghiệp cho Vương Đông Thi* đấy, chỉ có một mình cô ta đang nghiêm túc diễn màn cung đấu!) (*Vương Đông Thi: biệt danh cư dân mạng đặt cho Vương Tuệ Kỳ, ví cô ta như nhân vật lịch sử Đông Thi, người hàng xóm chuyên bắt chước dáng vẻ của Tây Thi)

(Tôi nỗ lực leo núi, mạnh mẽ vượt qua đối thủ của tôi! Khi đứng trên đỉnh núi, quay đầu lại nhìn thì thấy đối thủ của tôi đang ăn hủ tíu trộn!)

(Bạc Khương là bug ở mức độ bình thường, chị Dương vừa lên tiếng liền tuôn ra những từ ngữ tinh túy, nhưng Đinh Đinh&Mạnh Quân&chú Viễn, ba người này thật đúng là báu vật mà!)

(Tổ đội bốn người ở sau bếp debut ngay tại chỗ đi! Người nào cũng có điểm thú vị riêng như thế cơ mà!)

(Một chương trình gameshow đang yên đang lành lại bị Khương Mạn dẫn dắt đi lệch phong cách rồi, Vương võ thần và Thường Hấn Nhi cũng thật là vô tội, tự nhiên bị mắng!)

(Haizz, CP Bạc Khương ngon lành vậy mà không ship, lại cứ có người thích chuốc khổ vào người, tôi thật sự không hiểu nổi......)

Vương Tuệ Kỳ tức đến rét run cả người rồi!

Tâm trạng của cô ta lúc này giống như là ngựa đứt dây cương, dường như khó mà khống chế được, nếu không phải PD ở bên cạnh đột nhiên hô lên thất thanh, thì chắc Vương Tuệ Kỳ vẫn còn đang chìm đắm trong sự mất kiểm soát.

“Cô Vương, sao mắt cô đỏ vậy?”

Vương Tuệ Kỳ giật mình, vội vàng nhắm mắt, khiến bản thân mình bình tĩnh lại, đợi đến khi cô ta mở mắt ra một lần nữa, thì đã khôi phục dáng vẻ bình thường rồi.

Cô ta mệt mỏi day trán, mỉm cười với camera nói: “Có lẽ do hôm nay mệt quá, có chút tia máu đỏ ấy mà.”

PD nghe vậy thì gật đầu, có thể là ban nãy bản thân bị hoa mắt thôi.

Lúc đó Vương Tuệ Kỳ cúi đầu, từ góc độ của camera thì không quay được tới đôi mắt của cô ta, cho nên chỉ có một mình PD nhìn thấy.

Trong lòng Vương Tuệ Kỳ vẫn buồn bực, bất giác nhớ lại cuộc điện thoại với Vương Đại Kiến lần trước, có nhắc tới tác dụng phụ gì đó, bảo cô ta ngừng tiêm thuốc.

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Vương Tuệ Kỳ lập tức bác bỏ.

Nực cười! May mà có mũi tiêm thẩm mỹ kia, cô ta mới có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ, tác dụng phụ gì đó, cô ta căn bản là không cảm nhận được.

Hơn nữa, cho dù có tác dụng phụ thì đã làm sao, chỉ cần có thể lật đổ Khương Mạn là được! Huống hồ, bây giờ cô ta cũng có kim chủ chống lưng cho rồi! Kim chủ papa nói rồi, chỉ cần có thể quảng bá thuốc tiêm thẩm mỹ rộng rãi, con đường sau này của cô ta nhất định là sẽ vô cùng thuận lợi!

Đằng sau người kia chính là một gia tộc lớn, gia tộc lớn thực sự của Đế Quốc này!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Minh tinh giới giải trí thì đã là gì?

Người ta căn bản không thèm để ý tới loại tép riu như Khương Mạn, cái gì mà gia tộc Lancelot, ở Đế Quốc chẳng là cái thá gì hết!

Vương Tuệ Kỳ cúi đầu trầm ngâm, nhìn giống như là tâm trạng không tốt, có vẻ rất lạc lõng.

Cáp treo có thể ngồi hai mươi mấy người, nhưng bây giờ chỉ có Hạ Đông, Thường Hấn Nhi và PD đi theo, không khỏi có chút trống trải.

Thường Hấn Nhi buồn rầu vì mất đi người chị em plastic, lúc này cũng rất ‘lạc lõng’, cho dù trong lòng đang mắng chửi, trên mặt vẫn tỏ ra là tôi ấm ức nhưng tôi kiên cường không khóc.

Lúc này, Vương Tuệ Kỳ trong mắt cô ta chính là một người đáng thương cùng chiến tuyến!

“Cô Vương, cô đừng buồn, ánh mắt mọi người đều sáng như gương, biết rõ ai đang bắt nạt người khác.”

Thường Hấn Nhi tới an ủi: “Chúng ta cứ là chính mình là được.”

Vương Tuệ Kỳ gật đầu với cô ta, đột nhiên trong đầu chợt nảy số: “Thật ra tôi có thể hiểu vì sao mấy người nhóm cô Khương lại cứ nhắm vào tôi.”

“Trên mạng mọi người gọi tôi là Vương võ thần gì đó, thật ra tôi không hề coi trọng cái danh xưng này, mọi người đều chỉ là gọi chơi chơi thôi mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Thường Hấn Nhi gật đầu.

Hạ Đông không lên tiếng, cuộc chiến giữa những người phụ nữ, ông ta không tham dự.

“Thật ra tôi cũng không ngờ bản thân có thể biến thành thế này, trước kia sức lực của tôi kỳ thực không lớn, sức khỏe cũng không tốt, da dẻ cũng xấu.”

“Da của cô mà xấu á!” Thường Hấn Nhi không nhịn được mà nói: “Không nhìn thấy lỗ chân lông luôn cơ mà!”

Da của Vương Tuệ Kỳ thực sự rất đẹp, cho dù trên mặt đang trang điểm theo phong cách Châu Âu hơi lố, nhưng cánh tay và cổ đều thật sự rất trắng và mềm!

“Cái này à……cái này là thẩm mỹ y học đấy.”

Vương Tuệ Kỳ không thể lấy việc sức lực lớn để làm món mồi, nhưng con gái mà, ai chẳng muốn trở nên xinh đẹp.

Bây giờ thẩm mỹ đều đã rất phổ biến, bao gồm cả phẫu thuật thẩm mỹ trong giới giải trí này, rất nhiều minh tinh đều không cố ý che giấu.

Hơn nữa, thẩm mỹ làn da thì cũng chẳng có gì ghê gớm.

“Phương pháp Thermage* sao?”

(*Phương pháp thẩm mỹ nâng cơ, giảm nếp nhăn, không cần phẫu thuật)

“Không phải, là một dòng sản phẩm mới ra mắt, à đúng rồi, đạo diễn Hạ cũng từng dùng thử, sản phẩm đó đã được thông qua kiểm duyệt trong nước, cũng có lợi đối với cơ thể, cô xem hôm nay đạo diễn Hạ leo núi khỏe biết bao.”

Hạ mập đột nhiên bị nhắc tên, cũng không thể nói trái lương tâm rằng bản thân mình chưa hề tiêm thuốc, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ Vương Tuệ Kỳ đúng là bị điên! Cô coi livestream gameshow là nơi bán hàng sao?

Quảng cáo thuốc tiêm thẩm mỹ thì cô có hoa hồng hay gì?

Nhưng mà.......

Có sao nói vậy, hiệu quả của thuốc thẩm mỹ kia quả thực rất tốt, trong lòng Hạ Đông thầm nghĩ, dạo này ông ta không chỉ trắng hơn, cơ thể còn khỏe mạnh hơn, cảm thấy trước năm 50 tuổi lại sinh thêm một thằng nhóc mập mạp cũng không thành vấn đề!

Chỉ tiếc là con cọp cái trong nhà kia quản quá nghiêm, tên nhóc mập mạp chỉ có thể lén lút sinh, nếu không thì con cọp cái kia nhất định sẽ nhân cơ hội làm ầm ĩ lên để ly hôn, chia gia sản! Nghĩ vậy, Hạ Đông cảm thấy bản thân mình có thể tiêm thêm một mũi nữa!
Chương 425: Thuốc độc gen có vị dâu tây, còn có thể uống, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!

Vương Tuệ Kỳ không đi làm MC thật sự là lãng phí nhân tài

Thường Hấn Nhi đã thực sự xúc động, từ trên cáp treo xuống, khoác tay Vương Tuệ Kỳ vừa nói chị chị em em ngọt xớt.

Nói bọn họ cũng một mẹ sinh ra có lẽ cũng có người tin!

"Chị có mang sản phẩm làm đẹp đó tới. Chị sẽ đưa nó cho em thử."

"Nói chung, tiêm sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng uống cũng được. Đều được chứng nhận, bảo đảm an toàn, điểm này thì em cứ yên tâm đi."

Vương Tuệ Kỳ nói rồi còn nói thêm một câu: "Với người bình thường chị sẽ không nói đâu, âm thầm trở nên xinh đẹp và khiến mọi người ngạc nhiên tốt biết bao."

Hai mắt của Thường Hấn Nhi sáng lên, cô ấy không thể chờ đợi được nữa.

Hạ Đông cũng chen vào: "Tiểu Vương, cô còn có không? Có thể cho tôi một chút được không? Lần trước tôi hỏi ông chủ Vương, ông ta nói hết hàng rồi. Gần đây tôi liên hệ gần đây nhưng ông ta không nghe máy. "

Ông chủ Vương đương nhiên là đang đề cập đến Vương Đại Kiến.

Thái độ của Vương Tuệ Kỳ đối với Hạ mập rất thờ ơ, chủ yếu là vì cô ta thù hằn gã béo chết tiết này nhiều lần vô thức làm người khác tức giận.

"Để đến lúc đó xem thế nào."

Hạ Đông rất thất vọng, trong lòng ấm ức. Giờ Vương Tuệ Kỳ này thực sự đủ lông đủ cánh rồi!

Sớm biết như vậy đã không cho cô ta cơ hội tham gia "Phồn hoa chi tự"!

Hạ Đông tự cảm thấy mình là người nâng đỡ Vương Tuệ Kỳ, đáng ra cô ta nên biết ơn mới phải. Dù sao thì sau khi cô ta đóng phim của anh ta thì mới bắt đầu trở nên nổi tiếng.

Người phụ nữ này! Thực sự không biết cảm ơn là như thế nào!

Trong livestream, các loại bình luận đan xen vào nhau.

(? ? Tôi có đang đi nhầm kênh không? Đây là một chương trình bán hàng à? Vương Tuệ Kỳ đang nói về cái gì vậy?)

(Buồn cười chết mất, được chứng nhận à, đã có thể tiêm lại còn có thể uống! Vương học đòi đang bán đường Glucose à?)

(Tôi có thể gọi trực tiếp cho Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm để báo cáo không? Đây là loại tác dụng hão huyền gì vậy?)

(Một số người có thể bớt bớt lại được không! Vương võ thần một ngôi sao lớn như vậy sẽ bán hàng giả được? Hơn nữa, cô ấy cũng không bán mà chỉ giới thiệu nó cho bạn bè, được chứ?)

(Đúng vậy, cô ấy không phải là người duy nhất sử dụng sản phẩm làm đẹp này, chẳng lẽ đạo diễn Hạ cũng dùng rồi sao? Anh ta leo núi giỏi thế nào, mọi người đều đã nhìn thấy! Như vậy có thể thấy rằng sản phẩm này thực sự hiệu quả!)

(Vương võ thần, cho tôi xin link đi! Nếu không, chỉ cần nói nơi làm ra nó cũng được, tôi đã sắp không chịu được nữa rồi)

Bộ ba người tiêm thuốc trở lại trang trại trong bầu không khí phấn khích.

Trong nhà hàng, Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đang ăn.

Bữa tối là do Bạc Hạc Hiên tự làm, món mì xào với hành rất đơn giản ăn kèm với trứng chiên, mùi hành thơm khiến người ta ứa nước miếng.

Hai người ăn như bên cạnh không có ai, thỉnh thoảng Khương Mạn lại lén lấy hành lá thái nhỏ chiên từ đĩa của Bạc Hạc Hiên.

Người đàn ông cũng để mặc cho cô gắp trộm. Ánh mắt cưng chiều như đang nhìn một chú mèo con tinh nghịch.

Biểu cảm của bộ ba tiêm thuốc ngay lập tức trở nên khó coi

Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi cảm thấy ghen tỵ, trong khi Hạ Đông thì đói.

Là một người mập mạp, Hạ Đông không chịu được đói nên mặt dày đi tới:

"Anh Bạc và cô Khương ăn xong rồi à, ừm... còn thừa không?" Cách nói cũng khá khách sáo.

Bạc Hạc Hiên nói: "Mì xào hành đã hết rồi. Nếu đạo diễn Hạ muốn ăn, anh có thể ăn mì nước không?"

"Được, được! Vậy thì làm phiền anh!" Hạ Đông không ngừng cảm ơn.

Bạc Hạc Hiên gật đầu, mang theo một chai sữa đậu nành cho Khương Mạn, rồi đi nấu mì cho Hạ Đông.

Hạ Đông vẫn có chút lo lắng, không nhịn được nên nói: "Cô Khương có cảm thấy phiền khi anh Bạc nấu mì cho tôi không?"

Khương Mạn nghĩ thầm: Anh cũng không ăn bên dưới, chỉ ăn mì thì sao tôi phải bận tâm chứ?

Lời này có thể bị nghi ngờ là liên quan đến 18+, dễ bị cảnh cáo nên Khương Mạn đành nhịn lại.

Cô chỉ lắc đầu và cúi gằm mặt xuống ăn.

Hạ mập không suy nghĩ nhiều nhưng cũng không có gì vướng tay vướng chân. Ánh mắt Khương Mạn nhìn anh ta không hề khó chịu, thậm chí có chút đồng cảm.

Không biết sau khi biết sự thật thì tên béo này có khóc không.

Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi ngồi cạnh nhau, họ không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn có chút thèm ăn.

Chỉ muốn xem liệu Bạc Hạc Hiên có tự giác làm cho họ một phần không. Suy cho cùng thì những gì đã xảy ra ban ngày coi như đã bỏ qua rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trên livestream gameshow, người đàn ông này không đến nỗi phải làm như vậy mới phải!

Cuối cùng thì tô mì đã sẵn sàng, nhưng chỉ có một tô...

Bạc Hạc Hiên thực sự chỉ nấu một tô mì cho Hạ mập! !

Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi đều rất tức giận nên lần lượt đi lên lầu.

(Bạc Hạc Hiên thực sự nhỏ mọn!)

(Sao một ảnh đế mà lòng lại như kim châm vậy? Bị nhiễm từ Khương Mạn à?)

(Người lao động đã gọi cho sở thú để báo cáo một con chó điên đã bị xổng rồi!)

(Fan hai nhà nào đó mặt to như cái đĩa nhỉ, nợ các người à? Sao phải phục vụ? Hai người cũng đâu phải công chúa?)

(Tôi đang suy nghĩ về việc muốn ăn thì nên nói thẳng như Hạ mập? Nói tử tế thì có sao đâu, không phải Bạc Thần cũng làm cho Hạ mập ăn đó sao?)

(Tại sao, cần học cách lấy lòng người khác và bỏ mặc bạn gái của mình à, phải đi hỏi xem hai người có đói không, tôi nấu mì cho hai người ăn nhé à?!)

Lúc này bốn người của nhóm bếp cũng trở về.

Bạc Hạc Hiên chủ động hỏi họ có muốn ăn tối không, nhưng cả bốn đều lắc đầu, Dương Tiểu Tuyết thì đang gặm ngô.

Đinh Đinh và Mạnh Quân ăn hai chiếc xúc xích. Phần ăn hôm nay có đủ calo rồi, là nữ diễn viên, bọn họ không thể giữ gìn vóc dáng.

Chú Viễn có chút đói bụng, nhưng ông ta có thói quen ăn uống của riêng mình nên không để cho Bạc Hạc Hiên làm. Ông ta tự mình đi nấu một ít rau xanh để ăn, tóm lại là vô cùng lành mạnh...

Mấy người trong nhà hàng cười cười nói nói, bầu không khí hòa hợp hiếm thấy.

Đang trò chuyện vui vẻ, Khương Mạn nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của phó đạo diễn Lưu rất kỳ quái.

Có lẽ cô đã biết chuyện gì rồi.

Đúng lúc này, Vương Tuệ Kỳ và Thường Hấn Nhi từ trên lầu đi xuống.

Trên tay Vương Tuệ Kỳ cầm một hộp thuốc nhỏ, hai người ngồi đối diện với nhau, cô ta mở hộp thuốc ra thì thấy bên trong toàn là ống thuốc.

Thấy vậy, hai mắt Hạ Đông sáng lên, trực tiếp bước tới đó.

"Tiểu Vương, sao cô còn nhiều hàng tồn như vậy."

Những người khác cũng chú ý tới hộp thuốc, nhân lúc uống sữa đậu nành, Khương Mạn đã liếc phó đạo diễn Lưu một cái.

Anh ta hiểu ra và lập tức cho người zoom camera lại gần.

Thấy vậy, trong lòng Vương Tuệ Kỳ vui mừng khôn xiết, đây chính là điều cô ta muốn.

Lúc này cô ta mới cao giọng nói: "Thuốc làm đẹp này thật sự có tác dụng. Hấn Nhi, đêm nay em uống một liều đi, ngày mai thức dậy nhất định sẽ trắng hơn một tông. Còn vấn đề lỗ chân lông to thì sẽ thay đổi trong khoảng một tuần! "

“Thật sự thần kỳ như vậy sao?” Thường Hấn Nhi nóng lòng muốn thử.

"Lừa em làm gì? Nếu em không yên tâm, chị sẽ làm mẫu cho em trước?"

Thực ra Vương Tuệ Kỳ rất muốn tiêm, cô ta mà uống những bảo bối này là hơi lãng phí.

Nhưng để tuyên truyền~ Cô ta mở một ống thuốc ra và uống, sau khi uống xong, cô ta nói: "Mùi vị cũng khá ngon, nó có vị dâu tây."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Khương Mạn: "Phụt" Một ngụm sữa đậu nành phun ra ngoài.

Cô che miệng lại, xin lỗi một cách chân thành: "Xin lỗi, bình thường tôi sẽ không cười trừ khi không nhịn được."

Mẹ kiếp!

Lần này, thực sự không thể nhịn được!

Vương Tuệ Kỳ là loại thiên tài bán hàng gì vậy!

Thuốc độc gen có vị dâu tây, còn có thể uống, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom