• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (3 Viewers)

  • Chương 459-460

Chương 459: Bất ngờ chưa! Bạc Hạc Hiên từng tẩn ông chú nhà vợ một trận

Khương Mạn lần đầu tiên mới biết, thì ra nước mắt đàn ông cũng có thể nhiều đến vậy.

Elijah chính xác là một người đàn ông tuấn tú, nếu không khóc, khuôn mặt của ông và thân hình của ông đều hoàn toàn phù hợp với mỹ quan của phương Tây, có một cảm giác đẹp như là được điêu khắc ra vậy.

Nhưng mà khi vừa khóc lên thì……

Trên xe, Khương Mạn nhìn người chú liên tục xì mũi bằng chiếc khăn lụa thêu của Pháp, cảm thấy u sầu muốn hói cả đầu.

“Khiến bé con chê cười rồi.”

Elijah cuối cùng cũng ngừng khóc.

“Tiếng Đế Quốc của chú thật tốt.” Khương Mạn khen ngợi một câu.

“Đều nhờ mẹ cháu dạy đấy.” Elijah nắm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú: “Chú được gặp cháu thế này thật sự là....thật sự là hết sức vui mừng!!!”

“Cháu cũng vậy.”

Ánh mắt Khương Mạn trở nên dịu dàng.

Cô từng nghe anh cả nói, năm đó khi xảy ra vụ huyết án kia, nếu không nhờ có chú Elijah bảo vệ anh ấy, thì chỉ e là anh cả đã không vượt qua được kiếp nạn đó rồi.

Những năm đầu khi còn chưa về nước, anh cả cũng nhờ có sự trợ giúp từ chú Elijah, mới có thể nhanh chóng thâu tóm được Lancelot.

Tuy chú Elijah và mẹ của bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, chỉ là con nuôi của gia tộc Lancelot, nhưng lại là vị trưởng bối mà Khương Lệ Sính tin tưởng nhất trong gia tộc.

Elijah là một người mít ướt.

Vừa khéo đời này Khương Mạn sợ nhất chính là mít ướt, không phân biệt nam hay nữ.

Nửa tiếng sau.

Cuối cùng Khương Mạn đã tới được đại bản doanh của gia tộc Lancelot.

Đây là một tòa lâu đài cổ kính được xây dựng trên vách núi, đầy những dây leo hoa lá lộng lẫy, xa xa còn có một rừng sồi trắng muốt.

Khổng lồ, đẹp đẽ, giống như một khu vườn trong giấc mơ.

Một đám người phục vụ mặc lễ phục đuôi tôm, váy trắng đi ra từ lâu đài, đứng ngay ngắn hai bên, khẽ gật đầu với Khương Mạn.

Elijah xuống xe trước, vươn tay về phía Khương Mạn ở trong xe, ông ấy chớp chớp mắt: “Chào mừng trở về nhà, công chúa nhỏ đáng mến của chú.”

Bạc Hạc Hiên và hai người anh vợ xuống xe từ chiếc xe phía sau, nhìn thấy nghi thức chào đón vừa phô trương, lại mang theo sự dịu dàng ấm áp vô tận, không nhịn được mà nở một nụ cười.

“Có người lại phải ngượng ngùng rồi kìa……” Anh khẽ cười.

Còn một người nữa cũng ngượng ngùng đó là Khương Vân Sênh, thật ra bình thường ở trong nhà không có phô trương như vậy, nhưng hết cách rồi, người chú Elijah của bọn họ đã quen hành động theo chủ nghĩa romantic.

Cái trò ‘romantic’ này, có một thời gian dài chính là nỗi ám ảnh của cả bốn anh em bọn họ.

Khương Tử Mặc mím môi, “Tiểu Man....con bé đi đường mà tay chân đánh cùng hướng luôn rồi kìa....”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bạc Hạc Hiên nhăn mày nheo mắt, bật cười thành tiếng, “Tội ghê....”

Anh nhanh chóng dùng tay đè lên môi, đột nhiên cảm thấy nhìn Yêu Nhi xấu xa nhà mình bị xấu mặt cũng khá thú vị.

Khương Mạn quay đầu lại, nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người.

Bạc Hạc Hiên, em nghe thấy rồi đấy nhé!!!

Cô liên tục dùng ánh mắt ra hiệu với hai người anh trai: Cứu em, cứu em với!!!

Da đầu cô tê dại, ngón chân sắp đào ra cả một tòa lâu đài luôn rồi.

Chú Elijah ở bên cạnh đã bắt đầu ngâm thơ rồi!! Trong nhóm người hầu bên cạnh còn có người đang kéo đàn violin, ôi chết tiệt! Còn có người rắc cánh hoa...

Đây là gì vậy.......đỉnh vậy, đúng là vô địch vũ trụ, không khác gì cảnh tượng Marry Sue xé rách giải ngân hà!!

Nghi thức chào đón tai hại này cuối cùng cũng kết thúc khi có một ông lão râu trắng, mặc bộ vest lịch lãm xuất hiện.

Ông ấy ho một tiếng, người hầu trong lâu đài lập tức thu dọn những đạo cụ ‘romantic’ này, rồi lần lượt rời khỏi hiện trường.

Elijah đau khổ dùng tiếng Tây hô lớn, “Không!”

“Erik! Ông hủy hết lãng mạn của tôi rồi!”

“Cái thứ lãng mạn quê mùa đó của anh, hủy đi là tốt nhất.” Ông lão nghiêm túc đáp: “Ody gọi điện thoại về, nói là pháo hoa và dạ tiệc mà anh chuẩn bị cũng bị hủy bỏ, cái thằng nhãi Elijah này khi nào mới có thể trưởng thành lên đây, anh đã bốn mươi tuổi rồi, thành người đàn ông già ấu trĩ rồi.”

Elijah như bị sét đánh, “Ody, cái đồ xấu xa! Nó sau khi lớn lên chẳng còn đáng yêu chút nào!!”

Khương Mạn nhân cơ hội chuồn về bên cạnh hai anh trai mình, cô thực sự là đổ cả mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ody là anh cả à?”

Khương Vân Sênh gật đầu. “Tên thánh của anh cả là, đi thôi, anh dẫn em đi làm quen với Erik.”

Khương Vân Sênh kéo cô tới bên cạnh ông lão, nhẹ nhàng nói: “Đây là Erik, ông ấy là cha đỡ đầu của cha mẹ chúng ta.”

Khương Mạn hơi ngạc nhiên, trong những gia tộc lâu đời ở Lancelot như này, quan hệ giữa cha mẹ đỡ đầu và con cái thậm chí còn thân thiết hơn với cha mẹ ruột.

Ông lão hiền từ nhìn Khương Mạn, đôi mắt hơi ửng đỏ: “Có thể ôm con một cái không? Đứa bé thân yêu của ta.”

“Đó là vinh hạnh của cháu.” Khương Mạn mở rộng vòng tay.

Ông lão ôm lấy Khương Mạn, vỗ nhẹ lên lưng cô, rồi mới buông ra, vô cùng cảm khái nói: “Đôi mắt của con cực kỳ giống mẹ của con, khuôn mặt thì giống cha con, nó thực sự là một cậu nhóc đẹp trai.”

Khương Mạn không kìm lại được nụ cười.

Elijah xông tới, lại nói với cái giọng điệu khoa trương chết tiệt: “Erik, đừng có cướp bé con của tôi.”

Ông cụ trừng mắt với ông ta, nhìn Bạc Hạc Hiên ở phía sau. “Đó là vị hôn phu của cháu sao?”

Khương Mạn gật đầu, Bạc Hạc Hiên tiến lên, gật đầu với ông cụ, dùng tiếng phương Tây lễ phép nói: “Chào ngài, tôi là Bạc Hạc Hiên, vị hôn phu của Khương Mạn.”

Erik ôm anh một cái thật thân thiết. “Tôi đã xem qua bộ phim của cậu, Bạc.” Ông lão mỉm cười dịu dàng: “Tôi vô cùng kinh ngạc với diễn xuất của cậu.”

Ông ấy nhìn Bạc Hạc Hiên một lúc, gật đầu nói: “Trông rất đẹp trai, chỉ kém lúc tôi còn trẻ một chút xíu thôi.”

Sự hài hước này thành công khiến mọi người đều bật cười.

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: “Nền điện ảnh thế giới thời trước không có ông Erik đúng là một sự tổn thất.”

Ông lão gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Elijah nhìn Bạc Hạc Hiên vài lần, nhăn mày nhưng không nói gì.

Hiển nhiên là cửa ải người chú bên vợ này Bạc Hạc Hiên vẫn chưa qua được.

Đối với chuyện này Bạc Hạc Hiên cũng có tự tin, nhưng mà vẫn không nói gì, tính cách của Elijah anh cũng từng nghe nói rồi.

Tuy Elijah rất muốn bám dính lấy cô cháu gái yêu quý của mình, nhưng vẫn bị Erik mắng đuổi đi, ông lão bảo Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nghỉ ngơi cho khỏe đã, rũ bỏ mệt mỏi sau một chặng đường dài.

Chỉ là……

Hóa ra phòng của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là tách biệt nhau. Cũng không biết có phải là cố ý không nữa.

Đối với chuyện này, hai anh trai nhà họ Khương chỉ cười mà không nói gì, Bạc Hạc Hiên lại thấy được vẻ xảo quyệt và đắc ý trong mắt người chú kia.

Khương Mạn giả bộ như không biết gì hết, chuẩn bị đi đánh một giấc trước đã, nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy một không gian toàn bộ là màu hồng vô cùng chói mắt, cô im lặng một lúc lâu……

Thật ra, cũng không phải là chưa từng trải qua loại “đau khổ” này.

Nhớ năm xưa khi cô vừa mới quay về thế giới này, cũng phải đối mặt với một căn phòng đầy heo Peppa màu hồng của nguyên chủ ……

Nhưng mà, tâm hồn thiếu nữ của người chú này hiển nhiên là còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Không chỉ hồng, mà còn có cả ren hoa!

Khương Mạn không quan tâm nữa, ngã ra giường đánh một giấc trước đã.

Mà Bạc Hạc Hiên……

Anh nhìn gương mặt ‘không có ý tốt’ của Elijah, đối mặt với cậu em của mẹ vợ được mệnh danh là Cá mập trắng vĩ đại trong giới kinh doanh này, từ đầu đến cuối anh đều mỉm cười.

“Chú Elijah có gì cần nói với cháu sao?”

Elijah đối diện với cháu rể không hề có dáng vẻ tâm hồn thiếu nữ, ông ấy khoanh hai tay trước ngực, nhăn mày nói: “Tôi đã nghe Ody nhắc tới thân phận của cậu, nhưng mà thân phận của cháu gái yêu quý của tôi cũng không hề kém cậu đâu!”

“Cháu với Khương Mạn yêu nhau chẳng có liên quan gì tới việc cô ấy tới từ một gia đình như thế nào, có bối cảnh ra sao.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên vẫn ôn hòa như cũ.

“Tốt nhất là như vậy.” Elijah gật đầu, đột nhiên lại mỉm cười: “Tôi nghe nói Hades là của cậu?”

Nụ cười của Bạc Hạc Hiên hơi sững lại, anh mắt chợt lóe lên, hiếm khi lại có khoảnh khắc chột dạ.

Khương Vân Sênh bắt đầu cười trộm, Khương Tử Mặc lại có chút không hiểu, hai anh em cầm ly rượu, âm thầm đứng cách đó không xa để hóng hớt.

“Chú và Hades từng có ân oán gì sao?”

Khương Vân Sênh uống một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Mấy năm trước, chú từng bị ngã một vố đau, thua trong tay Hades, tổn thất mấy tỉ.”

“Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là còn bị tẩn cho một trận……”
Chương 460: Các kiến trúc có thể bị thiêu rụi, người có thể chết, nhưng tình yêu là vĩnh cửu

“Lúc đó, Nhuệ Trạch đã cố hết sức ngăn cản chú đi trả thù.”

Trước khi Khương Mạn xuất hiện thì Hades trong tay Bạc Hạc Hiên và tập đoàn Hoàn Vũ đích thị là đối thủ sống còn với nhau, hai bên cạnh tranh khốc liệt. Thâm cừu đại hận không cần nói cũng biết.

“À……” Khương Tử Mặc nhướng mày, cười rộ lên: “Chuyện đó cũng thú vị lắm.

Lần đối đầu đó, Elijah thật sự rất thảm, một con cá mập trắng bự như ông ấy từ trước tới giờ chỉ chuyên đi ăn thịt kẻ khác, vậy mà lúc đó bị Hades lột cho không còn gì!

Diễn xuất của Bạc ảnh đế đúng là tự nhiên tới mức hoàn hảo, trên mặt chả có chút thất thố gì. Sự việc đã qua lâu rồi, anh còn chả nhớ nữa.

Năm đó vì sao lại đánh Elijah? Hình như là người của Hades làm, nhưng không phải lệnh của anh, ờ……hình như, đại khái, có lẽ là vậy……

“Làm ăn thì không nên nhẹ tay với kẻ địch, lần đó chú thua tâm phục khẩu phục.” Elijah cười híp mắt: “Lần này cậu đưa bảo bối nhà tôi về, thế nên ở lại đây một khoảng thời gian nhé.”

“Vâng ạ, thưa chú Elijah.” Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười không hề giả trân.

“Đế Quốc có một câu nói, tương lai chưa ai biết trước điều gì.” Elijah gật đầu nhướng mày: “Lancelot chúng tôi có rất nhiều trai trẻ đẹp!”

Khoé mắt Bạc Hạc Hiên giật giật. Con cá mập này vẫn còn ghi thù, quả nhiên lúc trước qua nương tay cho ông ta rồi.

Cháu rể và chú vợ tạm thời chưa trở mặt, ông ta cầm lấy áo vest bỏ đi, nói là muốn đích thân chuẩn bị bữa tối cho cháu gái yêu quý.

Hai anh em xem kịch xong, Khương Vân Sênh rót một cốc rượu đưa qua cho Bạc Hạc Hiên: “Uống đi, bình tĩnh.”

Bạc Hạc Hiên nhận cốc rượu uống một ngụm, vị cay xộc lên làm anh nhíu mày. “Tôi không nhớ rõ phụ huynh nhà cậu.”

“Cậu cứ nhớ lại xem rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu người” Khương Vân Sênh nói: “Chú và ông Erik là những người thân cận nhất với chúng tôi, còn có mấy người lớn tuổi nữa, nhưng quan hệ không thân.”

“Nhánh phụ thì nhiều nhưng đều hoạt đồng ở ngành riêng. Hoạt động kinh doanh của Lancelot rất rộng lớn. Mấy năm nay Hades dưới tay cậu chiếm lĩnh bao nhiêu thị trường rồi, đương nhiên là sẽ đặt chân vào mọi lĩnh vực, tất nhiên sẽ có lúc đối đầu với nhau.”

Khương Vân Sênh cười như không nhìn anh: “Nếu nói là muốn gặp tiểu Mạn, thì đúng hơn có một số người là muốn gặp cậu.”

Bạc Hạc Hiên cười khổ: “Tôi thấy là muốn gặp để đánh tôi thì đúng hơn.”

“Ai bảo người nào đó thiếu đạo đức.”

Bạc Hạc Hiên cãi: “Thương trường chính là chiến trường.”

“Chú không phải người chấp nhặt, sẽ không làm khó cậu thật đâu. Nhưng mà vết thương lòng lớn quá thì có thể làm ra một số kiểu trả thù vô hại.” Khương Vân Sênh nhún vai, “Ví dụ là nhét một con nhện vào trong chăn của cậu, hoặc nhét một câu sâu róm vào quần áo của cậu.”

Bạc Hạc Hiên thở dài, “Đúng vào vô hại thật……”

“Nhưng mà có khả năng cao nhất là sẽ kiếm tình địch hộ cậu.”

Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên vô cùng kỳ quái: “Tìm người tới làm bao cát luyện tay cho cháu gái?”

Khụ……

Khương Vân Sênh sững sờ, uống ngụm rượu. “À này……Elijah hiểu nhầm rồi.”

Khương Tử Mặc lạnh lùng nói: “Mặc dù không làm tổn thương anh, nhưng chắc làm anh không vui thì không khó đâu.”

Bạc Hạc Hiên: “……” Đứa thứ tư nhà họ Khương này cứ như kẻ thù chân chính của anh vậy.

……

Trước bữa tối.

Khương Mạn đến thăm mộ cha mẹ. Mộ hai người được để tại vườn hoa sau lâu đài, gần với vách núi, đứng ở đây có thể nhìn thấy cả mặt biển rộng bao la, phong cảnh đẹp vô cùng.

Khương Mạn mặc một cái váy đen, Bạc Hạc Hiên mặc vest đen.

Tên hai người được khắc trên bia mộ. Khương Nghiệp Lễ - Melansha.

Trên bia mộ còn có một dòng chữ: yeli·jiang melansha·lancelot

Khương Mạn đặt bó hoa hồng trắng lên mộ rồi nhẹ nhàng đọc lên:“if the people we love are stolen from us, people die, but real love is forever.”

-Nếu người chúng ta yêu quý bị đánh cắp khỏi chúng ta, để giữ hình bóng họ có thể mãi bên mình, vậy hãy ghi nhớ họ. Các kiến trúc có thể bị thiêu rụi, người có thể chết, nhưng tình yêu là vĩnh cửu.

Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng: “Bộ phim kinh điển ‘The crow”.”

Elijah gật đầu: “Sasha rất thích câu nói này.”

Sasha chính là chỉ mẹ của Khương Mạn, Melansha.

Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: “Lần này bọn cháu quay về đây, là vì bài hát mới của Tử Mặc.”

“Bọn cháu định quay mv tại Andosburg.”

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, Elijah nhíu mày.

“Tại sao lại chọn chỗ đó?”

“Có một số chuyện phải cho công chúng biết.” Khương Tử Mặc nói: “Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước bọn cháu quay lại Đế Quốc.”

Andosburg là nơi tổ chức bữa tiệc đẫm máu đó. Sau đó nơi này trở thành cấm địa của Lancelot, vẫn luôn bị đóng cửa không có ai vào. Những người bên ngoài còn nói nơi này bị ma ám, là nơi ở trú ngụ của những hồn ma.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng sự thật là, đây là sản nghiệp của Elijah. Là nơi ông ta và cha mẹ Khương Mạn cùng nhau lớn lên, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của bọn họ, cũng là nơi kỉ niệm đẹp đó chết đi!

Đây là sự nuối tiếc trong cuộc đời của Elijah, ông không thể bảo vệ người em gái mà mình yêu quý nhất.

Đến đó quay mv cần có sự đồng ý của Elijah. Ông ấy nhìn cái tên Malansha trên bia mộ, chợt nhớ lại cái đêm mưa bão trong con hẻm bẩn thỉu của nhiều năm trước, cô gái nhỏ mặc chiếc váy hồng công chúa bước xuống từ chiếc xe.

Cô gái nhỏ phát hiện ông ta đang run rẩy trong con hẻm bẩn thỉu, đôi giày da nhỏ màu đỏ bước đi trên mặt đất ẩm ướt, giống như một thiên thần giữa chốn nhân gian. Cô gái nhỏ đưa tay ra.

-Tại sao anh lại trốn ở đây, anh không có nhà sao?

-Em đưa anh về nhà nhé.

-Sau này anh tên là Elijah, Elijah có nghĩa là nhà tiên tri.

-Elijah, anh sau này nhất định sẽ thành một người tài giỏi!

Kể từ ngày hôm đó, ông ta có một cái tên. Elijah.D.Lancelot

D là quá khứ của ông ta. Lancelot là ngôi nhà mà cô cho ông ta, Elijah là tương lai cô bé đó cho ông.

“Nếu Sasha vẫn còn ở đây, em ấy chắc chắn tự hào về các cháu.”

Giọng Elijah nghẹn ngào: “Chú không có lý do gì để ngăn các cháu báo thù cho cha mẹ.”

“Chú chỉ có một yêu cầu, lúc quay mv chú sẽ có mặt ở đó.”

Ông ấy đặt tay lên tim mình, nhẹ giọng đọc dòng chữ trên bia mộ: “buildings burn, people die, but real love is forever.”

Trước bia mộ, những dòng chữ ấm áp này như tan vào trong gió đêm.

“Love is forever……”

Tình yêu vĩnh cửu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom