Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-335
Chương 331: Quên giới thiệu, đây là em gái tôi
Khương Mạn luôn khiến người khác phải á khẩu không nói nên lời, nhưng ít ai có thể khiến cô cứng họng. Đến nỗi khi chị Lam và Cố Trầm nhìn thấy cảnh này, bọn họ hoàn toàn quên mất khát vọng sinh tồn của bản thân, cười thành tiếng.
Ngay khi khóe môi Bạc Hạc Hiên nhếch lên thì Khương Mạn đã nhìn anh chằm chằm.
"Lần trước anh nói em hát hay."
Bạc Hạc Hiên giải thích: "Mỗi người có một gu khác nhau".
Khương Tử Mặc nhướng mày nghĩ thầm: Không phải tác dụng giảm tiếng ồn của tai nghe rất tốt sao?
Khương Mạn như đột nhiên hiểu ra: "Vậy thì sau này mỗi sáng em đều hát một đoạn để đánh thức anh nhé?"
Nụ cười của Bạc ảnh đế nhạt dần, anh nghĩ về điều đó rồi gật đầu, "Được thôi."
Đồng ý vui vẻ như vậy nhất thời khiến cô nghi ngờ, người đàn ông này thật sự thấy giọng hát của cô cảm động lòng người sao? Đây có phải là tình yêu đích thực không?
Khương Tử Mặc đã nắm bắt được trọng điểm: Mỗi buổi sáng!
Anh ta nheo mắt nhìn Bạc Hạc Hiên, đôi môi mỏng mím chặt, sau đó liếc nhìn em gái mình đang được an ủi.
Một cảm giác bất lực nặng nề cứ quanh quẩn trong lòng. Anh ba nói đúng, người đàn ông này thật là ranh ma quỷ quyệt! Vì vậy, Khương Tử Mặc hỏi: "Tai nghe vừa rồi anh đeo trông rất đẹp, là của hãng gì vậy?"
“Tai nghe?” Ánh mắt nguy hiểm của Khương Mạn nhìn qua đó.
Bạc Hạc Hiên xoa xoa lông mày và cười khổ, cho dù anh đã ngồi vào vị trí em rể rồi. Nhưng anh tư của nhà họ Khương quả thật khó đối phó!
Những rắc rối anh ta gây ra không nhỏ chút nào.
Không đợi cho Khương Mạn kịp nổi khùng, anh đã nắm lấy tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô rồi cúi đầu xuống ghé vào tai cô:
"Nữ vương bớt giận, giữ chút thể diện cho anh nơi đông người, buổi tối về phòng em có thể đánh tùy ý, có được không?"
Khương Mạn khịt mũi, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Buổi tối anh tắm rửa sạch sẽ chờ em."
Đáy mắt Bạc Hạc Hiên tràn đầy ý cười, nhất định sẽ chờ!
Anh ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Khương Tử Mặc, nở một nụ cười nhạt.
Khương Tử Mặc thở dài: "Tiểu Mạn, anh nghe thấy rồi đấy."
Khương Mạn đứng thẳng người, đi tới bên cạnh anh ta, thấp giọng giải thích: "Anh à, em và anh ấy ngủ riêng mà, em cũng chưa từng làm gì anh ấy. Giữa em và anh ấy hoàn toàn trong sạch!"
Khương Mạn qua đây để chữa bệnh cho Bạc Thiên Y. Cô sống ở trang viên Thiên Cổ nên bốn anh trai đã đưa ra một quy tắc: Ngủ riêng.
Không phải bốn người anh của cô cổ hủ, chỉ là hai người họ mới bắt đầu hẹn hò.
Đương nhiên, Khương Mạn cũng là người trưởng thành, nếu cô thực sự muốn làm gì thì bọn họ cũng không thể ngăn cản. Chỉ là với tư cách là anh trai vẫn cần thể hiện rõ một số thái độ! Nếu không, em gái nói năng tuỳ tiện như vậy sẽ rất dễ bị lừa !
Anh ta người phía nhà gái, điều gì nên nói thì phải nói, quyết không thể để cho phía đằng nhà trai cảm thấy em gái mình cần vội vàng gả đi!
Nhưng người trong cuộc có nghe hay không... Dù không nghe thì bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Khương Tử Mặc nghe thấy những lời như cầm nhầm kịch bản của em gái mình thì ngoại trừ thở dài thì không biết nên nói gì..
Tại sao anh ta luôn cảm thấy rằng Bạc Hạc Hiên giống như một cây cải bao, còn em gái mình lại trở thành một con lợn đang nhìn chằm chằm vào vườn rau?
Ở bên ngoài, Khương Mạn mặt dày và không biết xấu hổ, nhưng khi đối diện với anh tư của mình thì da mặt của cô mỏng hơn một chút.
Bị Khương Tử Mặc nhìn bằng ánh mắt khó tả, cô cũng cảm thấy rất lúng túng, giả câm giả điếc, trốn ở bên cạnh chị Lam với cái cớ là nói chuyện công việc.
Vẻ mặt Khương Tử Mặc đầy bất lực, lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt có chút trách móc: "Em gái tôi thật sự bị anh ăn sạch sẽ rồi."
Bạc Hạc Hiên bật cười: "Tôi cũng bị cô ấy nhéo đến sắp chết."
Khương Tử Mặc suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Vậy thì tốt rồi, con bé không bị thiệt."
……
Sau khi biết được sức sát thương trong giọng hát của mình, Khương Mạn cũng từ bỏ ý định lên sân khấu biểu diễn. Đêm giao thừa mà hát gọi Hắc Bạch Vô Thường tới thì không hay chút nào.
Cô không lên sân khấu nên đương nhiên Bạc Hạc Hiên và Khương Tử Mặc cũng bớt hứng thú.
Đối với giọng hát của tôi … Khương Mạn vẫn là có chút không cam tâm, vẫn luôn cảm thấy rất vô lý, thậm chí có chút nghi ngờ... Chẳng lẽ thật sự là siêu năng lực mới thức tỉnh sao? Tấn công bằng sóng âm ư?
Sếp không đi làm nên đương nhiên nhân viên sẽ được nghỉ. Chị Lam mua vé máy bay chuẩn bị về quê đón Tết. Gia đình Cố Trầm đều ở nước ngoài, nhưng năm mới anh có kế hoạch khác nên không định tham gia cuộc vui.
Anh em nhà họ Khương cũng đã hẹn nhau đến trang viên Thiên Cổ đón giao thừa.
Về phần khởi công ~chờ hết Tết rồi tính!
Sau khi nói chuyện xong, chị Lam và Cố Trầm không định ở lại lâu. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì đúng lúc Bạc Thiên Y và Arthur từ ngôi nhà trồng hoa đi qua.
Mấy ngày nay, Arthur và Bạc Thiên Y đang học vẽ sơn dầu nên trên người cậu bé cậu bé dính rất nhiều màu nước, trên tay còn cầm một khung tranh.
Bức tranh … là một loại nghệ thuật trừu tượng!
"Xì" Chị Lam hít một hơi khí lạnh, Cố Trầm cũng nín thở. Cả hai nhìn Arthur với ánh mắt kinh ngạc!
Trước đây họ chỉ nhìn thấy Arthur trong bộ dạng đội chiếc mũ trùm đầu Pikachu, bây giờ họ mới nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cậu bé.
Đây là vẻ đẹp gì vậy? Đẹp như bước ra từ truyện tranh là có thật sao?
“Đây, đây… Đây là Arthur?” Chị Lam lắp bắp.
Trong mắt Cố Trầm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức nói: "Nếu như đưa khuôn mặt này vào làng giải trí sẽ không phải lo không có cơm ăn..."
Arthur nghe xong lời của bọn họ, trên khuôn mặt đỏ ửng hiện lên vẻ nghi hoặc, nâng khung lên che mặt lại rồi quay đầu bỏ chạy.
Cậu bé chạy khiến tóc trên đầu nhấp nhô giống như tai đang lắc lư vậy.
Khoảnh khắc đó… dì Lam bị đánh trúng vào tim!
A ... Chết tiệt!
"Mạn à..."
Chị Lam chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã lắc đầu: "Chị đừng có nằm mơ."
Mặt Cố Trầm cũng lộ ra vẻ thất vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiện tại việc đào tạo lứa nhỏ tuổi như vậy rất hot, cậu bé đó nhất định là mầm non tốt!"
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Có phải tiền thưởng cuối năm quá nhiều rồi không?"
Cố Trầm: "..."
Quản lý Cố vẫn mỉm cười và lặng lẽ dùng ngón giữa đẩy gọng kính.
Nụ cười của Bạc Hạc Hiên trở nên lạnh lùng hơn. Cố Trầm lập tức thu tay lại, khiêm tốn cúi đầu:
"Chúc boss thắng lớn, vợ boss ngày càng giàu có, tôi chúc hai người ăn Tết vui vẻ trước!" Nói xong, quản lý Cố chỉ muốn chuồn vội.
Ngay khi bước ra khỏi chỗ ngoặt thì anh ta nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Arthur nóng lòng muốn cho Khương Mạn xem những bức tranh của mình nên cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng Bạc Thiên Y ngồi xe lăn nên không thể vội vàng. Đúng lúc này, Cố Trầm đi ra thì gặp cô ấy.
Thoạt nhìn, anh ta không cảm thấy có điều gì bất thường. Nhưng khi thêm một bước, anh ta sững sờ, vô thức lùi lại ba bước, nhìn chằm chằm vào Bạc Thiên Y.
Chị Lam đang đắm chìm trong tiếc nuối vì không lấy được Arthur về tay mình. Cô thấy biểu cảm của Cố Trầm có gì đó không đúng, quay đầu lại thì cũng nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Sau khi chớp chớp mắt, ánh mắt chị Lam đờ đẫn ...
Tại sao vị này trông giống như ...
Vì vậy…
Nhìn rất quen?
Tiểu ma đầu Thiên Y bình tĩnh gật đầu: "Xin chào, tôi là Bạc Thiên Y."
Phản ứng đầu tiên của chị Lam là: Cái tên này nghe quen quen.
Sau đó……
"Bạc... Thiên Y?" Giọng chị Lam hơi run lên.
Cố Trầm thì nuốt nước bọt.
Người trong Đế Quốc có thể không biết vương tử là ai, nhưng ai cũng biết nữ vương là ai!
Bạc Thị, Bạc Thiên Y... 20 tuổi, tàn tật sau một vụ tai nạn, thông minh tài giỏi… đứng đầu tập đoàn tài chính Đế Quốc! Ai có thể nói cho họ biết tại sao nữ vương của Đế Quốc lại ở đây không? ! !
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạc Hạc Hiên từ phía sau truyền đến: "Quên giới thiệu, đây là em gái tôi."
Quản lý Cố nhìn anh với ánh mắt sững sờ:
Boss, boss nói gì vậy? Tôi bị điếc rồi...
Chương 332: Trải qua đêm giao thừa một cách xấu hổ
Chị Lam và Cố Trầm bước ra khỏi trang viên Thiên Cổ, đứng ở giữa nhưng cột đá cẩm thạch, gió lạnh mùa đông thổi qua mái tóc bay tán loạn. Trên mắt kính của Cố Trầm phủ đầy hơi nước, tóc của chị Lam cũng bị thổi rối vào với nhau.
Hai người đứng trong gió khoảng mười phút, chị Lam yếu ớt mở lời, “Thế giới này điên hơn những gì tôi tưởng.”
Cố Trầm tháo kính ra lau đi lau lại, “Sống lâu sẽ gặp.”
Chị Lam quay ra nhìn anh ta: “Anh là người quản lý của Bạc thần, sao anh không biết gì cả vậy…….”
Cố đại trợ lý cảm thấy thà nói chuyện với đầu gối còn hơn: “Cô cũng là trợ lý của vợ ông chủ tôi đấy thôi, sao chả thấy cô biết nhiều hơn được tí gì?
Chị Lam: “…….”
Hai trợ lý bàn chuyện nhân sinh, nói được một nửa thì thấy nhân sinh sụp đổ. Cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Kia là Bạc Thiên Y.”
“Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y……sao chả liên lạc được với ai vậy?”
Cố Trầm cười khổ một tiếng: “Ai dám tin, ai dám nghĩ?”
Nếu hôm nay không phải tận mắt chứng kiến thì Cố Trầm cũng chả dám tin. Bỏ ngôi thái tử chạy vào giới giải trí đi làm ảnh đế……Cái tình huống này khác gì mấy vị hoàng tử thời xa xưa, bỏ ngai vàng chạy ra ngoài đường đi hát hí kịch……
Ai nghe thấy cũng phải tấm tắc khen một câu đồ thần kinh.
“Lòng anh nghĩ gì, tôi hiểu.”
Chị Lan dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh ta, nhớ lại lúc cô biết Khương Vân Sênh là anh Khương Mạn, lòng cô cũng kích động y như vậy. Sau đó lại biết Khương Lệ Sính là boss của tập đoàn Hoàn Vũ. Rồi lại tới Nine……
Tâm tình của cô y như được ngồi tàu lượn cảm giác mạnh. Chỉ có mỗi anh ba nhà họ Khương là không làm cô kích động.
“Bạc thần không hổ là Bạc thần……” Chị Lam cảm thán một câu, ánh mắt như phát sáng: “Có phải nếu tiểu Mạn và anh ta kết hôn xong, sau này tiểu Mạn chính là vương phi?”
Cố Trầm hít vào một hơi, nói không kích động chính là giả. Năm nay tràn ngập sự kích động, chỉ là sự kích động này của anh ta không kéo dài được bao lâu, đưa tay đẩy gọng kính, lòng anh ta lại thấy chùng xuống. Sau đó anh ta đưa mắt nhìn vào ngón tay giữa trên bàn tay phải.
Không lâu trước đó, anh dùng chính ngón tay này làm ra một việc kinh thiên động địa.
“Mà tôi nói này……xúc phạm một thành viên hoàng gia có bị tính là phạm pháp không?” Cố Trầm thiếu tự tin hỏi.
Chị Lam nhìn anh ta, dửng dưng nói: “Còn tuỳ theo mức độ nghiêm trọng hay không, có thể đi đầy hoặc ngồi tù.”
Cố Trầm: “……”
Chị Lam: “Bây giờ là năm 2033, nếu quay về 200 năm trước, chắc chắn bị chặt đầu.”
Cố đại trợ lý nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, mồm cười mà lòng chua chát. Cám ơn chế độ xã hội pháp quyền đã cứu cái mạng chó này…..Đúng là, đủ kích thích……
……
Gần tới đêm giao thừa.
Trang viên Thiên Cổ ngày càng náo nhiệt, đặc biệt năm nay có thêm bốn ông anh nhà họ Khương.
Các bạn nhỏ của ‘Cuộc sống khác’ cũng đang chơi đùa trong vườn hoa, bọn trẻ đều là trẻ mồ côi, lúc đón giao thừa là thời khắc cô đơn nhất. Hoặc có thể nói, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng rất nhớ bọn trẻ.
Hai người nhìn mọi người bận rộn, tết là một kỳ nghỉ dài hiếm có trong năm, cho nên cũng muốn xả hơi.
Sáng sớm 6:00.
Bạc Hạc Hiên mở mắt ra, nhìn cái đầu đầy tóc đang rúc vào trong ngực mình. Khương Mạn vẫn còn đang ngủ, Bạc Hạc Hiên hôn lên trán cô một cái rồi cẩn thận ngồi dậy, sợ làm cô tỉnh giấc.
Kết quả anh vừa ngồi dậy thì Khương Mạn cũng làu bàu vài câu rồi từ từ mở mắt.
“Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.” Bạc Hạc Hiên xoa đầu cô.
Khương Mạn dụi mắt rồi nhìn lên cái đồng hồ trên tường, “Sáu giờ rồi, dạy tập thể dục thôi.”
“Hôm nay là giao thừa, cho bản thân nghỉ một hôm đi.” Bạc Hạc Hiên mặc quần áo, quay ra cười với cô.
Khương Mạn nghĩ một lúc, thấy thi thoảng lười biếng cũng chả sao. Cô dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Bạc Hạc Hiên: “Thế anh nằm với em thêm một lát đi.”
Bạc Hạc Hiên bất lực, anh còn đang nghĩ “Một lúc nữa mọi người dậy hết, anh tư của em tối qua còn ngủ lại đây.”
Khương Mạn bĩu môi: “Tối qua chúng ta cũng có làm cái gì đâu.”
Chỉ mỗi nằm ôm nhau ngủ, có cần quy củ tới vậy không. Ngày xưa Bạc Hạc Hiên còn hay trêu cô, gần đây thì cứ lạnh lùng như một hoà thượng vậy, Khương Mạn đang hoài nghi phương diện nào đó của anh có vấn đề.
Nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt cô, Bạc Hạc Hiên bật cười, véo vào má cô “Khó khăn lắm mới mời được bốn anh của em ở lại đây, anh không thể thất lễ thế được.”
“Anh em cực kỳ cởi mở……”
“Ồ, cởi mở.”
Ngày nào cũng từ sáng tới tối đề phòng anh như đề phòng lang sói.
“Ngủ thêm chút nữa đi, bao giờ có đồ ăn sáng anh gọi em, muốn ăn gì?” Bạc Hạc Hiên lại hôn lên trán cô.
Khương Mạn vùi mặt vào gối, nghĩ một lúc: “Ăn bánh trôi nước, nhân đậu phộng.”
Bạc Hạc Hiên đắp chăn lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Phòng của Khương Mạn cách không xa phòng của anh, nhưng do vườn hoa quá to nếu muốn đi tới đó cũng phải đi mất một đoạn hành lang.
Vừa tới chỗ rẽ đã nhìn thấy Khương Tử Mặc đứng đó với cốc cà phê đang nhìn ra vườn hoa. Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên không đổi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Khương Tử Mặc đặt cốc cà phê xuống lạnh nhạt hỏi một câu: “Tiểu Man dậy chưa?”
“Vẫn còn đang ngủ.”
Khương Tử Mặc ừ một tiếng: “Lần sau cứ quang minh chính đại mà làm, đây là nhà anh, không cần phải lén lút.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, cười một cái: “Nếu là Khương Nhuệ Trạch, chắc là đã nhảy dựng lên rồi.
Khương Tử Mặc nghĩ một lúc, cười như không cười. Anh ta ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên, ánh mắt lóe lên: “Tối qua……anh và tiểu Man không cãi nhau chứ?”
“Hả? không.” Bạc Hạc Hiên không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
“Vậy thì không có gì.” Khương Tử Mặc tiếp tục uống cà phê, hơi nghiêng đầu, lòng nghĩ chắc do mình bị ảo giác.
“Cả đêm cậu không ngủ?”
Bạc Bạc Hiên không quay về phòng, hình như chuyện kia đã bị phát hiện, cho nên cũng chả cần giấu làm gì.
“……Không.” Biểu cảm của Khương Tử Mặc vừa kì quái vừa khó hiểu.
Bạc Hạc Hiên nhìn ra điều bất thường, không thể không nhớ về hôm qua. Anh và Khương Mạn quả thực không làm ra cái gì, cho nên cũng không có âm thanh gì kỳ quái, mà tường ở trong trang viên này cách âm cực kỳ tốt.
Chỉ là con Yêu Nhi nhà anh từ trước tới giờ luôn tìm cách trêu chọc anh, khiêu khích anh từ trên xuống dưới, đến lúc bị từ chối thì hình như tức giận thật sự……
Bạc Hạc Hiên nhìn ra sự xấu hổ trên mặt Khương Tử Mặc, sự xấu hổ này còn có thể có một trường hợp nữa……Khương Tử Mặc và Khương Mạn là anh em sinh đôi, loại sinh đôi luôn có một mối liên kết kì diệu, thậm chí nó còn vượt qua cả phạm vi của khoa học.
Cho dù bị ngăn cách bởi không gian và thời gian, cũng không ngừng sinh ra mối liên kết. Khương Tử Mặc đã từng nhìn thấy cuộc sống của Khương Man ở thế giới trước bằng giấc mơ. Thậm chí…..đến thế giới này cũng vẫn nằm mơ, ví dụ: vụ ăn canh nhiễm khuẩn rồi bị ảo giác……
“Cậu không phải…….đêm qua lại nằm mơ à?”
Khoé môi Khương Tử Mặc giật giật, dùng ánh mắt thâm ý nhìn lại: “Cho nên tối qua anh làm chuyện gì với Tiểu Man mà tôi không nên mơ thấy à?”
Bạc Hạc Hiên: “……cậu chắc là tôi chứ?”
Khương Tử Mặc: “……” Trong mơ, con lợn đang lao tới muốn ăn củ cải trắng, đúng là không phải Bạc Hạc Hiên, mà là……
Anh vợ thứ tư và em rể bốn mắt nhìn nhau, hai chữ ‘Hoang đường’ đầy mặt.
Bạc Hạc Hiên nhíu mày. “Mơ thấy cái gì…..”
Khương Tử Mặc giật giật khoé môi: “Ác mộng……anh đừng có hỏi.”
Đêm qua sau khi anh ngủ, trong mơ thật sự có Bạc Hạc Hiên xuất hiện. Nhưng giấc mơ rất mơ hồ, anh chỉ nghe thấy Bạc Hạc Hiên gọi Yêu Nhi, xong rồi còn nói thêm cái gì đó……đừng nghịch nữa……
Sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của vị em rể này……như một loại kiềm chế mà người đàn ông nào cũng hiểu……Sau đó Khương Tử Mặc bị doạ tỉnh!!
Trong giấc mơ này, anh nhìn thấy toàn cảnh từ góc độ của Khương Mạn, sau khi tỉnh mộng, cảm giác……kinh khủng. Cả người cảm thấy khó chịu, mở mắt tới tận sáng.
Bây giờ lại nhìn thấy Bạc Hạc Hiên……Khương Tử Mặc nhắm mắt, đau khổ quá đi!
Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, ngại đỏ cả hai tai, anh đưa tay lên ôm mặt. Đêm giao thừa này đến một cách xấu hổ.
Chương 333 : Khương – Lợn ngoài vườn rau VS Bạc củ cải
Không khí trong bữa ăn sáng, hết sức kỳ quặc. Khương Mạn ăn bánh trôi nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại giữa Bạc Hạc Hiên và anh tư nhà mình.
Arthur và Bạc Thiên Y cũng không bao giờ ngủ nướng nên cũng tới ăn sáng. Lý Mặc là quản gia cho nên cũng tới.
Trên cái bàn dài, sáu người mặt đối mặt ngồi ăn sáng, Khương Mạn ngồi giữa Khương Tử Mặc và Bạc Hạc Hiên. Arthur ngồi cạnh Bạc Thiên Y.
Cậu bé nhỏ giọng lầu bầu: “Mặt chú Hiên sao khó coi quá vậy, mặt chú tư cũng rất kỳ quặc, như ngồi ngốc ra đó……”
Bạc Thiên Y gật đầu: “Hai bọn họ cãi nhau à?”
“Không biết……”
Đến Khương Mạn cũng tưởng vậy, cô đưa mắt nhìn hai người rồi nhỏ giọng: “Buổi sáng anh bị anh tư nhà em bắt nạt à?”
Khoé môi Bạc Hạc Hiên giật giật: “……Không.”
Không? Khương Mạn không tin, cô lại quay sang nhìn Khương Tử Mặc. Kết quả khi vừa bắt gặp ánh mắt của đối phương, thì anh quay đi chỗ khác, Khương Tử Mặc cầm cốc sữa lên uống một ngụm, không cẩn thận còn bị sặc ho liên tục.
Khuôn mặt đỏ ửng, sắc đỏ lan cả lên tai. “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Khương Tử Mặc nói xong thì đứng dậy quay về phòng. Sau khi anh ấy đi Khương Mạn mới nghe thấy Bạc Hạc Hiên thở hắt ra một hơi.
“Anh có chắc là anh và anh tư của em không xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên có vẻ khó xử, mất tự nhiên nói: “Anh và anh tư của em có thể xảy ra chuyện gì?”
Khương Mạn cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, tin lời anh nói mới là lạ. Với diễn xuất của Bạc Hạc Hiên mà lại không giấu nổi vẻ quẫn bách lúc này. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng.
“Khụ, anh và anh tư của em có bí mật gì à.” Khương Mạn lẩm bẩm hỏi dò.
Những lời này bay vào tai Bạc Hạc Hiên……Tự nhiên lại nhớ tới cuộc đối thoại đáng xấu hổ lúc sáng nay với Khương Tử Mặc. Kèm theo đó là một phỏng đoán hết sức đáng sợ……
Bàn tay để dưới bàn của Khương Mạn đang đặt trên đùi hắn có vẻ không yên phận, cứ như có ý quấy rối hắn vậy.
Kết quả là phản ứng của Bạc Hạc Hiên quá mãnh liệt, tự nhiên đứng bật dậy cứ như vừa bị điện giật xong.
Khương Mạn cũng giật cả mình.
Anh sững sờ một lúc, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, rồi rất nhanh tự trấn định lại bản thân: “Anh đi gọi điện, ngồi ngoan ở đây.”
Anh bóp má Khương Mạn rồi đi ra ngoài.
Khương Mạn trợn cả mắt. Cái người đàn ông này……con chó này! Vậy mà dám tránh cô!! Anh ấy dám trốn cô!!!
“Anh có vấn đề gì vậy!”
“Anh tư cũng có vấn đề gì vậy!”
“Chú Hiên có gì đó sai sai!”
“Bạc tổng đúng là có vấn đề……”
Bốn người đồng thanh một lúc.
Khương Mạn trầm mặc một giây, sau đó bổ sung thêm: “Anh tư nhà tôi cũng có gì đó sai sai.”
Ba người còn lại đồng tình gật đầu.
Giữa hai người này rốt cuộc có việc gì vậy?
Ngoài cái ban công lớn hình bầu dục ở trên tầng ba, Khương Tử Mặc đang ngồi thẫn thờ, trong tay cầm một tập giấy nháp, hình như đang vẽ gì đó, sau đó đưa cho Bạc Hạc Hiên.
Sau khi Bạc Hạc Hiên xem xong, thần sắc trên mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Đây là Khương Tử Mặc vẽ phác thảo, có những cảnh chỉ dùng hai ba nét bút là phác thành hình. Có thể nhìn ra……là vẽ Bạc Hạc Hiên, chủ yếu là phác ra biểu cảm……
Bạc Hạc Hiên cực kỳ đau đầu.
“Mau đốt đi.” Khương Tử Mặc nói.
Bạc Hạc Hiên dùng cái bật lửa đốt bức tranh đi, nhìn ngọn lửa thiêu đốt bức tranh chỉ còn tro tàn, đầu anh lại càng đau hơn.
“Cậu có chắc là bản thân không có dị năng không?”
Khương Tử Mặc bĩu môi: “Trước đây thì chắc, bây giờ không chắc lắm.”
Cứ cho việc nằm mơ này cũng là một dị năng, vậy cái dị năng này cũng thật……Hai người đàn ông nhìn nhau, xấu hổ cực độ.
“Việc này vẫn nên nói cho Yêu Nhi biết.” Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi.
Khương Tử Mặc gật đầu: “Anh nói hay tôi nói?”
“Cậu.” Bạc Hạc Hiên không hề do dự.
Khương Tử Mặc nhíu mày: “Anh có cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi không?”
“Cậu nói, tôi dỗ, cùng nhau phối hợp.”
Khương Tử Mặc định nói gì đấy nhưng lại thôi.
“Hai vị đây là……” Khương Mạn sờ sờ cằm, thâm ý nhìn hai người, ánh mắt còn nhìn vào đống tro tàn còn sót lại.
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười nhẹ: “Tử Mặc có lời muốn nói với em.”
Khương Tử Mặc lườm anh một cái, vội vã nói: “Thực ra Bạc Hạc Hiên có một chuyện bất ngờ muốn giành cho em.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày nhìn lại anh ta. Khương Tử Mặc nở một nụ cười hết sức tiêu chuẩn.
“Chuyện bất ngờ?” Khương Mạn chống hông bước tới gần, “Sao cứ cảm thấy chuyện này là kinh sợ thì đúng hơn nhỉ?”
Cái không khí kì quái giữa Bạc Yêu Nhi và anh tư, chả hiểu tại sao lại thấy như đây là cuộc gian tình giữa hai người đàn ông.
Bạc Hạc Hiên phì cười, nụ cười này làm cả Khương Mạn và Khương Tử Mặc đều sững sờ.
“Anh cười cái gì?” Khương Mạn càng thấy kỳ lạ hơn.
Bạc Hạc Hiên đưa tay kéo cô vào gần, rất tự nhiên mà véo má cô một cái, anh đang cười khuôn mặt của Khương Mạn!
Anh tư đứng bên cạnh, Khương Mạn thật sự rất xấu hổ khi cứ lôi lôi kéo kéo thế này, trợn mắt với anh một cái sau đó giả bộ đoan trang đứng sang một bên.
Khương Tử Mặc thở dài một tiếng, rồi lại thở dài thêm một tiếng nữa.
“Chuyện không nên nhìn anh tư của em cũng nhìn rồi, cứ yên tâm đi, anh ấy có thể tiếp thu được.”
Lòng Khương Mạn giật thót một cái, “Là ý gì?”
Khương Tử Mặc xấu hổ tới mức nhắm cả hai mắt lại.
Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên lại tự nhiên, cứ như nhắc tới một chuyện hết sức bình thường: “Anh ấy lại nằm mơ. Anh ấy mơ về chuyện của đêm hôm trước, anh cảm thấy anh ấy có dị năng giấc mơ mới đúng.”
Đầu Khương Mạn ong ong, cô vô thức quay qua nhìn Khương Tử Mặc.
Khương Tử Mặc có vẻ ngoài mềm mại nhưng không nữ tính, mang vẻ thư sinh quý tộc của những bộ phim cổ xưa, nhưng đường nét lại ẩn chứa một loại sắc sảo. Lúc này nhìn vào khuôn mặt đã đỏ ửng của anh, hô hấp cũng phập phồng lên xuống.
Giống như sợ bị Khương Mạn hiểu nhầm, anh lập tức giải thích: “Tiểu Man em yên tâm, anh chỉ nhìn ở góc nhìn thứ nhất, chỉ nhìn được Bạc Hạc Hiên không nhìn được em……”
Khương Mạn tê liệt, góc nhìn thứ nhất…….không phải càng đáng sợ hơn à…..So với góc nhìn thứ ba quan sát ở bên cạnh còn đáng sợ hơn đó anh biết không!
Góc nhìn thứ nhất chính là cảm nhận âm thanh, cảm xúc rõ ràng hơn mọi góc nhìn!
Chuyện tối hôm trước……Cô đã làm gì với Bạc Hạc Hiên nhỉ?
Luồn tay vào tóc……
Nũng nịu quyến rũ……
Xin mời ngài xơi……
Tự mình dâng hiến……
Khương Mạn hít vào một hơi, đột nhiên nấc lên một cái, cô đưa tay lên che miếng giống như muốn ngăn tiếng nấc này lại, chỉ có điều lần này cô nấc liên tục.
“Em...nấc - Cần phải...nấc - bình tĩnh...nấc...”
Mặt Khương Mạn đần ra ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nấc, đi ba bước nấc một cái. Nhân sinh thật mất giá, một màn đêm giao thừa này, cô muốn mua một vé, loại vé đưa cô rời khỏi trái đất này!!!
Chương 334: Phụ nữ thì phiền phức, mà đàn ông thì đáng sợ
Đêm giao thừa là cuộc đoàn tụ náo nhiệt nhất.
Nhà nhà, người người đều đi sắm Tết trước khi năm mới tới, cả gia đình tụ tập lại cùng nhau xem chương trình đêm giao thừa, cắn hạt dưa, cùng đón năm mới....
Điều tuyệt vời bình dị, nhưng đối với anh em nhà họ Khương và anh em nhà họ Bạc mà nói, lại chưa từng có loại trải nghiệm này.
Khương Lệ Sính, Khương Vân Sênh, Khương Nhuệ Trạch đến từ chiều, tiện đường tới nhà của ‘Một cuộc sống khác’ đón Quân Quân và mấy bạn nhỏ đến luôn.
Mấy bạn nhỏ lần đầu tiên tới trang viên Thiên Cổ, nhìn thấy trang viên có kiến trúc như cung điện, bé nào cũng há hốc miệng.
Vân Đóa không nhịn được thốt lên: “Đây là nhà của chú Hạc Hiên sao? Đây là cung điện sao?”
Hổ Tử nuốt nước bọt: “Vậy chú Hạc Hiên chẳng phải là hoàng tử à? Chị Khương chính là công chúa Bạch Tuyết rồi?”
Lời nói của trẻ con khiến tất cả mọi người trong phòng đều bị chọc cười.
“Em cảm thấy không phải!” Bé Vương Hinh lắc đầu: “Các bạn ở lớp em nói chị Khương là hoàng đế, dì Đại Ngọc là hoàng hậu! Chị Điềm Điềm là quý phi!”
Vân Đóa thắc mắc: “Vậy chú Hạc Hiên là gì?”
“Cái này thì cậu không hiểu rồi.” Hổ Tử chống nạnh, trong miệng nhét một miếng bánh ngọt: “Đương nhiên là người mà hoàng đế tin tưởng nhất rồi! Đại nội tổng quản gì đó, cái người mà cả ngày lượn lờ bên cạnh hoàng đế đó ……”
Nhắc tới lúc đầu khi quay ‘Một cuộc sống khác’, trong sáu bạn nhỏ, có hai bé nổi tiếng nhất một là Lý Quân, một bé khác là Hổ Tử.
Quân Quân nổi tiếng về sự hiểu chuyện, tuy cơ thể tàn tật, nhưng sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của đứa trẻ này khiến cho không biết bao nhiêu là các mẹ, các dì, các chị rưng rưng nước mắt.
Mà Hổ Tử thì……cách nói chuyện ngây thơ, bộc trực khiến Ngụy-nợ tiền biết bao lần mất mặt, thường xuyên bất cẩn bại lộ bộ mặt thật, người ngoài đặt biệt danh cho bé là anh Hổ, boy nhỏ thẳng thắn!
Bạc Hạc Hiên đặt bánh tart đã nướng xong lên bàn, tiện tay cốc lên cái đầu dưa của Hổ Tử, trong mắt chứa ý cười: “Cho cháu cơ hội nói lại một lần nữa đấy, chú là gì?”
Ánh mắt Hổ Tử dán chặt vào chiếc bánh tart cạnh tay anh, nuốt nước bọt, đầu óc vận động, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra đáp án nào tốt hơn.
Một bên khác, Hoa Hoa giơ tay lên: “Cháu biết, câu này cháu biết! CP Bạc Khương là thật!”
“Xem ra chỉ có Hoa Hoa là thông minh nhất, phần thưởng là một chiếc bánh kem nhỏ.” Bạc Hạc Hiên đưa chiếc bánh kem qua.
Hoa Hoa giơ hai tay nhận lấy, sau đó cười hihi nói cảm ơn, nhưng lại không ăn, quay đầu nói với Khương Vân Sênh ở đằng sau mình: “Anh ơi, anh ăn đi.”
“Em ăn trước đi, để lại cho anh một miếng nhỏ là được.” Khương Vân Sênh dịu dàng đáp: “Quay đầu qua bên kia, bím tóc bên phải còn chưa tết xong đâu.”
“Dạ vâng ạ, vậy em chỉ ăn một miếng thôi nhé, phần còn lại đều để dành cho anh Vân Sênh.” Hoa Hoa ngoan ngoãn đáp, rồi thành thật ngồi im.
Vân Đóa và bé Vương Hinh cũng chạy tới, làm nũng bên cạnh Khương Vân Sênh: “Chú Vân Sênh ơi, chúng cháu cũng muốn tết tóc.”
“Được, đợi chú tết tóc cho Hoa Hoa xong rồi tết tóc cho cháu, Vân Đóa và tiểu Vương Hinh muốn tết mấy bím tóc nào?”
Vân Đóa cẩn thận suy nghĩ, giơ năm ngón tay lên: “Sáu cái!”
Bé Vương Hinh nhanh chóng nhấc một bàn tay khác của cô bé lên, bắt cô bé giơ thêm một ngón tay nữa, sau đó nói: “Cháu cũng muốn sáu cái!”
Hổ Tử nhét đầy hai má, vừa ăn vừa lắc đầu: “Phụ nữ, đúng là phiền phức.”
Bé Lý Quân lại rất ngoan ngoãn, lúc trước khi còn ở thôn Hồ Khẩu, cậu bé thiếu dinh dưỡng, rõ ràng là tám tuổi rồi, nhưng lại thấp bé đến đáng thương.
Sau khi tới Bắc Thành, mấy bé được ăn uống đủ bữa, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó đều bỗng chốc cao lên hẳn.
Cậu bé vẫn luôn là đứa trẻ chín chắn nhất trong cả đám trẻ con.
“Tay đang cầm gì đấy?” Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lý Quân hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, đưa bài kiểm tra trong tay ra, “Bài kiểm tra cuối kỳ.”
Bạc Hạc Hiên nhận lấy, nghiêm túc xem hết bài kiểm tra của tất cả các môn.
Ngoại trừ ngữ văn bị trừ mất mấy điểm, các môn khác đều giành trọn số điểm.
“Giỏi lắm!”
Ánh mắt của tiểu Lý Quân sáng rực, nhanh chóng cúi đầu xuống nói: “Em viết sai chính tả nên mới bị trừ điểm, lần sau em nhất định không viết sai chính tả nữa.”
“Vậy bài tập kỳ nghỉ đông thêm một phần, chép lại chữ viết sai kia một nghìn lần nhé?” Bạc Hạc Hiên hiền từ xoa đầu tiểu Lý Quân.
Cậu bé không do dự, gật đầu đáp: “Em chép ba nghìn từ.”
“Bé ngoan.”
Hổ Tử ở bên cạnh run lên một cái, bánh tart đã đưa tới miệng còn rơi xuống.
Không thể tin nổi mà nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ này, bất giác nhớ lại bài kiểm tra cuối kỳ của mình bởi vì nhận sai chữ mà bị trừ mấy điểm.
Càng nghĩ, Hổ Tử càng sợ hãi.
Cúi đầu làu bàu nói: “Đàn ông...cũng rất đáng sợ ……”
……
Trong vườn hoa, tiếng cười đùa náo nhiệt.
Khung cảnh lúc này, lại giống như quay về lúc còn ở ‘Một cuộc sống khác’.
Khương Nhuệ Trạch đứng cách đó không xa, thêm vài viên đá vào ly rượu trong tay, đứng bên cạnh còn có một Quỷ Hồ ăn trực uống trực.
“Tôi nói khí không phải chứ, anh cả và anh hai đều là anh trai anh, hai người này hàng năm đều nằm trong danh sách những người mà Tây bán cầu muốn lấy làm chồng nhất cũng không phải là không có lí do đâu!”
Quỷ Hồ cảm khái: “Anh thật sự nên học hỏi chút đi.”
“Đồ ăn cũng không bịt nổi miệng anh phải không?” Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái, cúi đầu cầm điện thoại, không biết là đang nhắn tin với ai đây.
Quỷ Hồ cười hề hề, nhìn Bạc Hạc Hiên đang lượn qua lượn lại giữa đám nhỏ, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là người đàn ông lúc này đang quấn một chiếc tạp dề.
Chiều cao 1m90, eo thon chân dài, nhan sắc đẹp đến đáng sợ.
Dáng vẻ tươi cười, xua tan đi cảm giác xa cách, trông không còn vẻ cao quý không thể với tới nữa, thỉnh thoảng lại cười đùa với đám trẻ.
Không giống với một vị thần cao quý, trên người đã nhiễm cảm giác bình dị đời thường, tràn đầy ấm áp.
Triệt để phá vỡ ấn tượng cứng nhắc của Quỷ Hồ đối với anh.
“Em rể này của anh ……thật không tầm thường, trông anh ta có vẻ rất thích trẻ con, chưa biết chừng sau này anh sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái đấy.”
Câu này đã thành công khiến cho Khương Nhuệ Trạch rối bời.
Anh ấy nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khóe miệng cong lên, lại bị cưỡng ép đè xuống.
“Có phải anh rảnh đến phát điên rồi không?” Muốn ăn đòn à?
Mắng thì mắng vậy, Khương Nhuệ Trạch vẫn nhìn về phía mấy đứa trẻ, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Quỷ Hồ không sai.
Bạc Hạc Hiên trong ấn tượng của anh ấy, có lúc nào mà không xụ mặt, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Kẻ đã tắm máu cả phòng thí nghiệm của Zeus, tử thần cả người đầy sát khí, dường như đã là chuyện rất lâu về trước, lâu tới mức anh ta sắp quên rồi.
Thậm chí khó mà đánh đồng bóng dáng trước kia với Bạc Hạc Hiên của hiện tại, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại giống như hai người khác nhau.
Khương Nhuệ Trạch uống một ngụm rượu, bất giác cười lên.
Dáng vẻ bây giờ, cái giác vẻ đầy tình người này, miễn cưỡng cũng coi như là xứng với em gái mình, ừm, chỉ là miễn cưỡng!
Khương Nhuệ Trạch thầm nghĩ: Chỉ có thể cho lão Bạc này 60 điểm, thêm một điểm cũng sẽ khiến cho anh ta kiêu ngạo!
Quỷ Hồ liếc trái, nhìn phải: “Nhưng mà phải nói thật, gia sản của cậu em rể này của anh thật quá khủng bố, trang viên này...đáng giá lắm nhỉ?”
Khương Nhuệ Trạch bĩu môi: “Gia sản nhà tôi thì kém sao? Hơn nữa cái trang viên này là của em gái anh ta, chẳng có liên quan chó gì tới anh ta cả!”
Đôi mắt Quỷ Hồ sáng lên, “Em gái anh ta còn độc thân không?”
Khương Nhuệ Trạch liếc anh ta, suy ngẫm ba giây, vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Tết nhất tới nơi rồi, anh đừng tìm tới cái chết.”
“Sói, anh phải tin vào sức quyến rũ của người anh em này chứ.” Quỷ Hồ hất tóc một cái.
Khương Nhuệ Trạch nhếch môi cười lạnh. Ông đây tin vào năng lực giết người của Bạc Hạc Hiên, không tin thì anh thử xem!
Huống hồ……
Con hồ ly này mà giám xuất hiện trước mặt Bạc Thiên Y, đoán chừng cũng không cần Bạc Hạc Hiên phải ra tay.
Cái danh hiệu tiểu ma vương của Bạc Thiên Y lẽ nào là giả chắc?
“Tôi đã không chờ nổi nữa rồi, em gái của em rể Bạc đâu? Là chủ nhà mà không xuất hiện sao? Còn anh cả của anh nữa, sao vẫn chưa thấy mặt mũi đâu vậy?”
“Chắc đang bận công chuyện.” Khương Nhuệ Trạch nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Anh cả là kẻ cuồng công việc, tiểu ma đầu Thiên Y kia cũng vậy.
Quỷ Hồ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Nói mới nhớ, sao cũng không thấy bóng dáng em gái anh đâu vậy?”
Chương 335: Khương Mạn tự treo cổ để mở tiệc đãi khách
Bọn trẻ tới, Khương Mạn rất vui.
Nhưng không thể xua đi suy nghĩ muốn mua vé rời khỏi trái đất của cô ……
Sau khi cô biết chân tướng, cứ nấc cụt cả đoạn đường, uống hết hai ba bình nước ấm, suýt chút nữa thì biến bản thân thành cái thùng chứa nước, cơn nấc đó mới dừng lại.
Sau đó chính là sự dày vò dài đằng đẵng, xấu hổ đến mức muốn đội quần, xấu hổ đến mức muốn kiếm cái khe nứt mà chui vào!
Lần này, đúng là không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông bà tổ tiên nữa!
Vốn cho rằng sự kiện ăn nấm độc đêm đó đã lên tới đỉnh cao của sự nhục nhã rồi, nhưng hiện thực luôn có cách để vả vào mặt cô!
Không có nhục nhất, chỉ có nhục hơn!
Vụ ăn nấm độc rồi trúng ảo giác đêm đó, may mắn còn có cây nấm độc làm cái cớ cho cô, trúng độc mà ~ Cô cũng không cố ý mà ~
Nhưng lần này thì sao!!!
Khương Mạn-con lợn ngoài vườn rau, đêm qua đã dùng hết bản lĩnh của mình để ủn cây củ cải trắng đó! Nếu không phải củ cải trắng thề chết cũng không chịu khuất phục thì cô đã thịt được rồi!
Mà tất cả những điều này, đều bị anh tư thông qua sự liên kết của anh em song sinh, dùng góc nhìn của cô chứng kiến toàn bộ....
Khương Mạn cảm thấy mặt cô không còn là mặt nữa, mà là đá ngầm ven biển, mãi mãi hứng trọn những đợt sóng vỗ ~
Chưa chết chưa hết nhục!
Vậy cho nên, cô khổ sở cầu xin Arthur, rồi lấy đi món đồ yêu thích của đối phương-mặt nạ chống nắng Pikachu!
Vừa đội lên đầu, Khương Mạn liền cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô vò mái tóc mềm của Arthur, đối diện với cái nhìn ai oán của cậu bé, nói: “Nhất định sẽ trả lại cho cháu, thím tuyệt đối không chiếm làm của riêng, thím quên không mang mặt nạ của mình tới, cho nên mượn tạm của cháu thôi ……”
Arthur lầm bầm nói: “Thím và chú Bạc, chú tư đều có bí mật nhỏ giấu cháu.”
Khương Mạn trong lòng rơi lệ, trên mặt vẫn phải cười: Không, là bí mật lớn mới đúng!
Hình tượng của thím cháu sắp sụp đổ rồi ……
“Lát nữa đưa cháu đi làm quen với mấy người bạn nhỏ.” Khương Mạn đánh trống lảng.
Arthur nhăn mày, ờm một tiếng, hiển nhiên là không vui. Cậu bé không thích làm quen với bạn mới.
Nhưng thím đã muốn cậu kết bạn thì, ờm...miễn cưỡng làm quen một chút vậy, nhưng hình như đều là một đám lít nhít……
Khương Mạn dẫn theo Arthur ra khỏi cửa, nhưng chưa đi được mấy bước đã bắt gặp Khương Tử Mặc ôm cây đợi thỏ.
Khương Mạn đứng sững lại, Khương Tử Mặc thở dài, Arthur cũng thở dài theo.
Khương Tử Mặc bó tay nói: “Mấy đứa nhỏ đều đang tìm em.”
“Em qua ngay đây.” Khương Mạn kéo chạy như tên ăn cướp.
Khương Tử Mặc nhìn bóng dáng em gái chạy thất tha thất thểu, anh sờ mũi, thôi vậy....chuyện xấu hổ như vậy để qua Tết rồi nói.
Sau khi Khương Mạn kéo theo Arthur xuất hiện, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh, gọi ‘chị/cô’.
Ba cô bé đều thắt bím tóc, lúc chạy liền tung tăng, vung vẩy, lại thêm năm mới, ba cô bé đều mặc áo bông màu đỏ chót, trông y như ba con búp bê trong tranh vẽ ngày tết.
Khương Mạn đội trên đầu chiếc mặt nạ Pikachu, mấy bạn nhỏ suýt nữa thì không nhận ra.
Sau khi Khương Mạn giới thiệu từng người, mấy đứa nhỏ liền vây quanh Arthur nói chuyện ríu rít.
Hoa Hoa wow một tiếng: “Anh Arthur trông đẹp trai quá, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy!”
Vân Đóa gật đầu mạnh: “Anh là người nước ngoài sao? Mắt anh có màu tím kìa, trông thật giống quả nho, nhìn trông ngon quá.”
Bé Vương Hinh đỏ mặt: “Anh Arthur cao quá, còn cao hơn cái bạn cao nhất lớp em nữa....”
Arthur: “……”
Lo lắng, bất an, căng thẳng……xấu hổ lạ thường……mặt cậu bé đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt như con nai vàng ngơ ngác, nhìn Khương Mạn cầu cứu.
Kết quả là người thím đáng mến của cậu chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.
Ba cô bé dùng đội hình như kiềng ba chân, vây cậu vào giữa.
Arthur đổ mồ hôi, không dám hít thở mạnh, đôi mắt đẹp tựa thạch anh tím khẽ run lên, căng thẳng đan xen trong sự bối rối.
Sao đám nhóc này lắm câu hỏi thế nhỉ……
Sao mấy cô bé này không sợ mình vậy……
Sao càng vây càng chặt vậy trời……
Sao cứ khen ông đây đẹp trai vậy, cậu...trước kia rõ ràng ánh mắt những người đó bao gồm cả ba cậu khi nhìn cậu đều mang theo sự sự hãi ……
“Anh Arthur, chú Hạc Hiên làm bánh tart ngon lắm đó, chúng ta cùng đi ăn đi ……”
“Đây là hoa hồng nhỏ do kỳ thi cuối kỳ em đạt điểm tối đa nên được thưởng, em tặng cho anh này.”
“Anh ơi, tóc của anh thật là mềm, em có thể sờ được không?”
Hổ Tử cầm cốc nước hoa quả trong tay, thở dài như ông cụ non, “Haizz, đàn ông đẹp trai...thật nguy hiểm....”
Cậu bé nói xong, sờ gương mặt trong như quả trứng của mình: “Cũng may mà mình có khuôn mặt khá an toàn.”
Sau khi Khương Mạn vứt bỏ Arthur lại, liền chạy về phía cục cưng Quân Quân.
Bàn tay đặt lên đầu cậu bé rồi ước lượng với chiều cao của mình: “Cao lên rồi này!”
“Chị.” tiểu Lý Quân đỏ mặt.
Khương Mạn không khách sáo mà vò đầu cậu bé, ngước mắt bắt gặp ánh mắt Bạc Hạc Hiên, ánh mắt từ dịu dàng chuyển thành hung dữ, lườm anh một cái.
Bạc Hạc Hiên sờ mũi, Yêu Nhi tệ bạc thẹn quá hóa giận rồi kìa, rõ ràng đêm qua là cô nhào tới mà ……
“Ban nãy chị và chú Bạc nói chuyện gì vậy?”
Bạc Hạc Hiên đính chính: “Là anh trai.”
Khương Mạn không để ý đến anh, tiểu Lý Quân đưa bảng thành tích của mình ra, Khương Mạn sau khi xem lập tức giơ ngón cái lên.
Xuất sắc, xuất sắc! Không hổ là tiểu thiên sứ của cô!
Bạc Hạc Hiên bó tay, theo thói quen muốn kéo cô về phía mình, tay vừa vươn ra chợt dừng lại, Khương Mạn cũng nhảy ra xa giống như bị điện giật, hai tay khoanh trước ngực, chỉ thiếu điều viết dòng chữ ‘đừng tới gần ông đây’ lên mặt thôi!
Phản ứng quá khích này của cô thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bạc Hạc Hiên vô tình đối diện với tầm mắt của Khương Tử Mặc, hai người nhanh chóng rời mắt, trên mặt mang theo vẻ đau khổ giống nhau.
Khương Mạn tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lúc này, ba người, nam thì im lặng mà nữ thì rơi nước mắt……
“Sao vậy?” Khương Nhuệ Trạch xông tới: “Lão Bạc bắt nạt em gái tôi à?”
Bạc-củ cải trắng mấp máy môi, không nói nên lời.
Khương Tử Mặc ho một tiếng: “Anh đừng có tùy tiện xen lời.”
Khương Nhuệ Trạch thấy kỳ lạ, nói: “Em tư có vấn đề nha, thế mà lại nói giúp lão Bạc?”
Khương Tử Mặc: “……”
Khương Mạn kéo tay áo anh ba, khóc không ra nước mắt, “Kẻ có tội là em, xin anh đừng hỏi.”
Khương Husky bối rối, gây ra chuyện gì rồi?
Khương Vân Sênh cũng bước tới.
Anh hai và anh ba nhà họ Khương nhìn nhau, ánh mắt lướt qua ba đương sự.
Chậc……
Ba người kia lại có bí mật nhỏ giấu bọn họ!
Cho dù có mặt nạ Pikachu bảo vệ, Khương Mạn cũng không khống chế được mà đỏ mặt, tim đập loạn, da mặt cũng nóng bừng bừng!
Cô ném cho Khương Tử Mặc một ánh mắt.
Anh! Anh trai ruột! Anh tuyệt đối không được bán đứng em!
Chuyện này mà để anh hai và anh ba biết đươc, cô thực sự không cần đón Tết nữa, ăn cơm đoàn viên cái gì chứ, mọi người cùng ăn đám ma luôn đi! Cô lập tức treo cổ để mở tiệc đãi khách!
Cũng may, Khương Tử Mặc sao lại nỡ khiến em gái mình khó xử chứ ……
Ngay lúc ngượng ngùng, bối rối. Một âm thanh ‘choang’ vang lên, ly rượu trong tay Quỷ Hồ rơi xuống đất, vỡ vụn ……
Anh ta nhìn chằm chằm hai người từ đầu bên kia vườn hoa đi tới.
Khương Lệ Sính thì anh ta biết.
Nhưng người bên cạnh Khương Lệ Sính, người con gái tóc ngắn ngồi trên chiếc xe lăn, trông còn tuấn tú và khí chất hơn cả đàn ông kia……
Quỷ Hồ: “Cô ta, cô ta, cô ta....cô ta không phải là Đế……”
Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái: “Chẳng phải là em gái của lão Bạc đó sao, trông cái bộ dạng thiếu hiểu biết của anh kìa!”
Quỷ Hồ:“F*ck!”
Quỷ Hồ: “ĐM!!!!”
Anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên, trong nháy mắt liền hiểu vì sao bản thân lại bị người của tổ chức Chim Ưng để mắt tới rồi……
┭┮﹏┭┮
Phương Đông thần kỳ, thật quá vi diệu rồi!
Khương Mạn luôn khiến người khác phải á khẩu không nói nên lời, nhưng ít ai có thể khiến cô cứng họng. Đến nỗi khi chị Lam và Cố Trầm nhìn thấy cảnh này, bọn họ hoàn toàn quên mất khát vọng sinh tồn của bản thân, cười thành tiếng.
Ngay khi khóe môi Bạc Hạc Hiên nhếch lên thì Khương Mạn đã nhìn anh chằm chằm.
"Lần trước anh nói em hát hay."
Bạc Hạc Hiên giải thích: "Mỗi người có một gu khác nhau".
Khương Tử Mặc nhướng mày nghĩ thầm: Không phải tác dụng giảm tiếng ồn của tai nghe rất tốt sao?
Khương Mạn như đột nhiên hiểu ra: "Vậy thì sau này mỗi sáng em đều hát một đoạn để đánh thức anh nhé?"
Nụ cười của Bạc ảnh đế nhạt dần, anh nghĩ về điều đó rồi gật đầu, "Được thôi."
Đồng ý vui vẻ như vậy nhất thời khiến cô nghi ngờ, người đàn ông này thật sự thấy giọng hát của cô cảm động lòng người sao? Đây có phải là tình yêu đích thực không?
Khương Tử Mặc đã nắm bắt được trọng điểm: Mỗi buổi sáng!
Anh ta nheo mắt nhìn Bạc Hạc Hiên, đôi môi mỏng mím chặt, sau đó liếc nhìn em gái mình đang được an ủi.
Một cảm giác bất lực nặng nề cứ quanh quẩn trong lòng. Anh ba nói đúng, người đàn ông này thật là ranh ma quỷ quyệt! Vì vậy, Khương Tử Mặc hỏi: "Tai nghe vừa rồi anh đeo trông rất đẹp, là của hãng gì vậy?"
“Tai nghe?” Ánh mắt nguy hiểm của Khương Mạn nhìn qua đó.
Bạc Hạc Hiên xoa xoa lông mày và cười khổ, cho dù anh đã ngồi vào vị trí em rể rồi. Nhưng anh tư của nhà họ Khương quả thật khó đối phó!
Những rắc rối anh ta gây ra không nhỏ chút nào.
Không đợi cho Khương Mạn kịp nổi khùng, anh đã nắm lấy tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô rồi cúi đầu xuống ghé vào tai cô:
"Nữ vương bớt giận, giữ chút thể diện cho anh nơi đông người, buổi tối về phòng em có thể đánh tùy ý, có được không?"
Khương Mạn khịt mũi, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Buổi tối anh tắm rửa sạch sẽ chờ em."
Đáy mắt Bạc Hạc Hiên tràn đầy ý cười, nhất định sẽ chờ!
Anh ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Khương Tử Mặc, nở một nụ cười nhạt.
Khương Tử Mặc thở dài: "Tiểu Mạn, anh nghe thấy rồi đấy."
Khương Mạn đứng thẳng người, đi tới bên cạnh anh ta, thấp giọng giải thích: "Anh à, em và anh ấy ngủ riêng mà, em cũng chưa từng làm gì anh ấy. Giữa em và anh ấy hoàn toàn trong sạch!"
Khương Mạn qua đây để chữa bệnh cho Bạc Thiên Y. Cô sống ở trang viên Thiên Cổ nên bốn anh trai đã đưa ra một quy tắc: Ngủ riêng.
Không phải bốn người anh của cô cổ hủ, chỉ là hai người họ mới bắt đầu hẹn hò.
Đương nhiên, Khương Mạn cũng là người trưởng thành, nếu cô thực sự muốn làm gì thì bọn họ cũng không thể ngăn cản. Chỉ là với tư cách là anh trai vẫn cần thể hiện rõ một số thái độ! Nếu không, em gái nói năng tuỳ tiện như vậy sẽ rất dễ bị lừa !
Anh ta người phía nhà gái, điều gì nên nói thì phải nói, quyết không thể để cho phía đằng nhà trai cảm thấy em gái mình cần vội vàng gả đi!
Nhưng người trong cuộc có nghe hay không... Dù không nghe thì bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Khương Tử Mặc nghe thấy những lời như cầm nhầm kịch bản của em gái mình thì ngoại trừ thở dài thì không biết nên nói gì..
Tại sao anh ta luôn cảm thấy rằng Bạc Hạc Hiên giống như một cây cải bao, còn em gái mình lại trở thành một con lợn đang nhìn chằm chằm vào vườn rau?
Ở bên ngoài, Khương Mạn mặt dày và không biết xấu hổ, nhưng khi đối diện với anh tư của mình thì da mặt của cô mỏng hơn một chút.
Bị Khương Tử Mặc nhìn bằng ánh mắt khó tả, cô cũng cảm thấy rất lúng túng, giả câm giả điếc, trốn ở bên cạnh chị Lam với cái cớ là nói chuyện công việc.
Vẻ mặt Khương Tử Mặc đầy bất lực, lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt có chút trách móc: "Em gái tôi thật sự bị anh ăn sạch sẽ rồi."
Bạc Hạc Hiên bật cười: "Tôi cũng bị cô ấy nhéo đến sắp chết."
Khương Tử Mặc suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Vậy thì tốt rồi, con bé không bị thiệt."
……
Sau khi biết được sức sát thương trong giọng hát của mình, Khương Mạn cũng từ bỏ ý định lên sân khấu biểu diễn. Đêm giao thừa mà hát gọi Hắc Bạch Vô Thường tới thì không hay chút nào.
Cô không lên sân khấu nên đương nhiên Bạc Hạc Hiên và Khương Tử Mặc cũng bớt hứng thú.
Đối với giọng hát của tôi … Khương Mạn vẫn là có chút không cam tâm, vẫn luôn cảm thấy rất vô lý, thậm chí có chút nghi ngờ... Chẳng lẽ thật sự là siêu năng lực mới thức tỉnh sao? Tấn công bằng sóng âm ư?
Sếp không đi làm nên đương nhiên nhân viên sẽ được nghỉ. Chị Lam mua vé máy bay chuẩn bị về quê đón Tết. Gia đình Cố Trầm đều ở nước ngoài, nhưng năm mới anh có kế hoạch khác nên không định tham gia cuộc vui.
Anh em nhà họ Khương cũng đã hẹn nhau đến trang viên Thiên Cổ đón giao thừa.
Về phần khởi công ~chờ hết Tết rồi tính!
Sau khi nói chuyện xong, chị Lam và Cố Trầm không định ở lại lâu. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì đúng lúc Bạc Thiên Y và Arthur từ ngôi nhà trồng hoa đi qua.
Mấy ngày nay, Arthur và Bạc Thiên Y đang học vẽ sơn dầu nên trên người cậu bé cậu bé dính rất nhiều màu nước, trên tay còn cầm một khung tranh.
Bức tranh … là một loại nghệ thuật trừu tượng!
"Xì" Chị Lam hít một hơi khí lạnh, Cố Trầm cũng nín thở. Cả hai nhìn Arthur với ánh mắt kinh ngạc!
Trước đây họ chỉ nhìn thấy Arthur trong bộ dạng đội chiếc mũ trùm đầu Pikachu, bây giờ họ mới nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cậu bé.
Đây là vẻ đẹp gì vậy? Đẹp như bước ra từ truyện tranh là có thật sao?
“Đây, đây… Đây là Arthur?” Chị Lam lắp bắp.
Trong mắt Cố Trầm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức nói: "Nếu như đưa khuôn mặt này vào làng giải trí sẽ không phải lo không có cơm ăn..."
Arthur nghe xong lời của bọn họ, trên khuôn mặt đỏ ửng hiện lên vẻ nghi hoặc, nâng khung lên che mặt lại rồi quay đầu bỏ chạy.
Cậu bé chạy khiến tóc trên đầu nhấp nhô giống như tai đang lắc lư vậy.
Khoảnh khắc đó… dì Lam bị đánh trúng vào tim!
A ... Chết tiệt!
"Mạn à..."
Chị Lam chưa kịp nói xong, Khương Mạn đã lắc đầu: "Chị đừng có nằm mơ."
Mặt Cố Trầm cũng lộ ra vẻ thất vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiện tại việc đào tạo lứa nhỏ tuổi như vậy rất hot, cậu bé đó nhất định là mầm non tốt!"
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Có phải tiền thưởng cuối năm quá nhiều rồi không?"
Cố Trầm: "..."
Quản lý Cố vẫn mỉm cười và lặng lẽ dùng ngón giữa đẩy gọng kính.
Nụ cười của Bạc Hạc Hiên trở nên lạnh lùng hơn. Cố Trầm lập tức thu tay lại, khiêm tốn cúi đầu:
"Chúc boss thắng lớn, vợ boss ngày càng giàu có, tôi chúc hai người ăn Tết vui vẻ trước!" Nói xong, quản lý Cố chỉ muốn chuồn vội.
Ngay khi bước ra khỏi chỗ ngoặt thì anh ta nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Arthur nóng lòng muốn cho Khương Mạn xem những bức tranh của mình nên cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng Bạc Thiên Y ngồi xe lăn nên không thể vội vàng. Đúng lúc này, Cố Trầm đi ra thì gặp cô ấy.
Thoạt nhìn, anh ta không cảm thấy có điều gì bất thường. Nhưng khi thêm một bước, anh ta sững sờ, vô thức lùi lại ba bước, nhìn chằm chằm vào Bạc Thiên Y.
Chị Lam đang đắm chìm trong tiếc nuối vì không lấy được Arthur về tay mình. Cô thấy biểu cảm của Cố Trầm có gì đó không đúng, quay đầu lại thì cũng nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Sau khi chớp chớp mắt, ánh mắt chị Lam đờ đẫn ...
Tại sao vị này trông giống như ...
Vì vậy…
Nhìn rất quen?
Tiểu ma đầu Thiên Y bình tĩnh gật đầu: "Xin chào, tôi là Bạc Thiên Y."
Phản ứng đầu tiên của chị Lam là: Cái tên này nghe quen quen.
Sau đó……
"Bạc... Thiên Y?" Giọng chị Lam hơi run lên.
Cố Trầm thì nuốt nước bọt.
Người trong Đế Quốc có thể không biết vương tử là ai, nhưng ai cũng biết nữ vương là ai!
Bạc Thị, Bạc Thiên Y... 20 tuổi, tàn tật sau một vụ tai nạn, thông minh tài giỏi… đứng đầu tập đoàn tài chính Đế Quốc! Ai có thể nói cho họ biết tại sao nữ vương của Đế Quốc lại ở đây không? ! !
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạc Hạc Hiên từ phía sau truyền đến: "Quên giới thiệu, đây là em gái tôi."
Quản lý Cố nhìn anh với ánh mắt sững sờ:
Boss, boss nói gì vậy? Tôi bị điếc rồi...
Chương 332: Trải qua đêm giao thừa một cách xấu hổ
Chị Lam và Cố Trầm bước ra khỏi trang viên Thiên Cổ, đứng ở giữa nhưng cột đá cẩm thạch, gió lạnh mùa đông thổi qua mái tóc bay tán loạn. Trên mắt kính của Cố Trầm phủ đầy hơi nước, tóc của chị Lam cũng bị thổi rối vào với nhau.
Hai người đứng trong gió khoảng mười phút, chị Lam yếu ớt mở lời, “Thế giới này điên hơn những gì tôi tưởng.”
Cố Trầm tháo kính ra lau đi lau lại, “Sống lâu sẽ gặp.”
Chị Lam quay ra nhìn anh ta: “Anh là người quản lý của Bạc thần, sao anh không biết gì cả vậy…….”
Cố đại trợ lý cảm thấy thà nói chuyện với đầu gối còn hơn: “Cô cũng là trợ lý của vợ ông chủ tôi đấy thôi, sao chả thấy cô biết nhiều hơn được tí gì?
Chị Lam: “…….”
Hai trợ lý bàn chuyện nhân sinh, nói được một nửa thì thấy nhân sinh sụp đổ. Cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Kia là Bạc Thiên Y.”
“Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y……sao chả liên lạc được với ai vậy?”
Cố Trầm cười khổ một tiếng: “Ai dám tin, ai dám nghĩ?”
Nếu hôm nay không phải tận mắt chứng kiến thì Cố Trầm cũng chả dám tin. Bỏ ngôi thái tử chạy vào giới giải trí đi làm ảnh đế……Cái tình huống này khác gì mấy vị hoàng tử thời xa xưa, bỏ ngai vàng chạy ra ngoài đường đi hát hí kịch……
Ai nghe thấy cũng phải tấm tắc khen một câu đồ thần kinh.
“Lòng anh nghĩ gì, tôi hiểu.”
Chị Lan dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh ta, nhớ lại lúc cô biết Khương Vân Sênh là anh Khương Mạn, lòng cô cũng kích động y như vậy. Sau đó lại biết Khương Lệ Sính là boss của tập đoàn Hoàn Vũ. Rồi lại tới Nine……
Tâm tình của cô y như được ngồi tàu lượn cảm giác mạnh. Chỉ có mỗi anh ba nhà họ Khương là không làm cô kích động.
“Bạc thần không hổ là Bạc thần……” Chị Lam cảm thán một câu, ánh mắt như phát sáng: “Có phải nếu tiểu Mạn và anh ta kết hôn xong, sau này tiểu Mạn chính là vương phi?”
Cố Trầm hít vào một hơi, nói không kích động chính là giả. Năm nay tràn ngập sự kích động, chỉ là sự kích động này của anh ta không kéo dài được bao lâu, đưa tay đẩy gọng kính, lòng anh ta lại thấy chùng xuống. Sau đó anh ta đưa mắt nhìn vào ngón tay giữa trên bàn tay phải.
Không lâu trước đó, anh dùng chính ngón tay này làm ra một việc kinh thiên động địa.
“Mà tôi nói này……xúc phạm một thành viên hoàng gia có bị tính là phạm pháp không?” Cố Trầm thiếu tự tin hỏi.
Chị Lam nhìn anh ta, dửng dưng nói: “Còn tuỳ theo mức độ nghiêm trọng hay không, có thể đi đầy hoặc ngồi tù.”
Cố Trầm: “……”
Chị Lam: “Bây giờ là năm 2033, nếu quay về 200 năm trước, chắc chắn bị chặt đầu.”
Cố đại trợ lý nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, mồm cười mà lòng chua chát. Cám ơn chế độ xã hội pháp quyền đã cứu cái mạng chó này…..Đúng là, đủ kích thích……
……
Gần tới đêm giao thừa.
Trang viên Thiên Cổ ngày càng náo nhiệt, đặc biệt năm nay có thêm bốn ông anh nhà họ Khương.
Các bạn nhỏ của ‘Cuộc sống khác’ cũng đang chơi đùa trong vườn hoa, bọn trẻ đều là trẻ mồ côi, lúc đón giao thừa là thời khắc cô đơn nhất. Hoặc có thể nói, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng rất nhớ bọn trẻ.
Hai người nhìn mọi người bận rộn, tết là một kỳ nghỉ dài hiếm có trong năm, cho nên cũng muốn xả hơi.
Sáng sớm 6:00.
Bạc Hạc Hiên mở mắt ra, nhìn cái đầu đầy tóc đang rúc vào trong ngực mình. Khương Mạn vẫn còn đang ngủ, Bạc Hạc Hiên hôn lên trán cô một cái rồi cẩn thận ngồi dậy, sợ làm cô tỉnh giấc.
Kết quả anh vừa ngồi dậy thì Khương Mạn cũng làu bàu vài câu rồi từ từ mở mắt.
“Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.” Bạc Hạc Hiên xoa đầu cô.
Khương Mạn dụi mắt rồi nhìn lên cái đồng hồ trên tường, “Sáu giờ rồi, dạy tập thể dục thôi.”
“Hôm nay là giao thừa, cho bản thân nghỉ một hôm đi.” Bạc Hạc Hiên mặc quần áo, quay ra cười với cô.
Khương Mạn nghĩ một lúc, thấy thi thoảng lười biếng cũng chả sao. Cô dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Bạc Hạc Hiên: “Thế anh nằm với em thêm một lát đi.”
Bạc Hạc Hiên bất lực, anh còn đang nghĩ “Một lúc nữa mọi người dậy hết, anh tư của em tối qua còn ngủ lại đây.”
Khương Mạn bĩu môi: “Tối qua chúng ta cũng có làm cái gì đâu.”
Chỉ mỗi nằm ôm nhau ngủ, có cần quy củ tới vậy không. Ngày xưa Bạc Hạc Hiên còn hay trêu cô, gần đây thì cứ lạnh lùng như một hoà thượng vậy, Khương Mạn đang hoài nghi phương diện nào đó của anh có vấn đề.
Nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt cô, Bạc Hạc Hiên bật cười, véo vào má cô “Khó khăn lắm mới mời được bốn anh của em ở lại đây, anh không thể thất lễ thế được.”
“Anh em cực kỳ cởi mở……”
“Ồ, cởi mở.”
Ngày nào cũng từ sáng tới tối đề phòng anh như đề phòng lang sói.
“Ngủ thêm chút nữa đi, bao giờ có đồ ăn sáng anh gọi em, muốn ăn gì?” Bạc Hạc Hiên lại hôn lên trán cô.
Khương Mạn vùi mặt vào gối, nghĩ một lúc: “Ăn bánh trôi nước, nhân đậu phộng.”
Bạc Hạc Hiên đắp chăn lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Phòng của Khương Mạn cách không xa phòng của anh, nhưng do vườn hoa quá to nếu muốn đi tới đó cũng phải đi mất một đoạn hành lang.
Vừa tới chỗ rẽ đã nhìn thấy Khương Tử Mặc đứng đó với cốc cà phê đang nhìn ra vườn hoa. Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên không đổi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Khương Tử Mặc đặt cốc cà phê xuống lạnh nhạt hỏi một câu: “Tiểu Man dậy chưa?”
“Vẫn còn đang ngủ.”
Khương Tử Mặc ừ một tiếng: “Lần sau cứ quang minh chính đại mà làm, đây là nhà anh, không cần phải lén lút.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, cười một cái: “Nếu là Khương Nhuệ Trạch, chắc là đã nhảy dựng lên rồi.
Khương Tử Mặc nghĩ một lúc, cười như không cười. Anh ta ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên, ánh mắt lóe lên: “Tối qua……anh và tiểu Man không cãi nhau chứ?”
“Hả? không.” Bạc Hạc Hiên không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
“Vậy thì không có gì.” Khương Tử Mặc tiếp tục uống cà phê, hơi nghiêng đầu, lòng nghĩ chắc do mình bị ảo giác.
“Cả đêm cậu không ngủ?”
Bạc Bạc Hiên không quay về phòng, hình như chuyện kia đã bị phát hiện, cho nên cũng chả cần giấu làm gì.
“……Không.” Biểu cảm của Khương Tử Mặc vừa kì quái vừa khó hiểu.
Bạc Hạc Hiên nhìn ra điều bất thường, không thể không nhớ về hôm qua. Anh và Khương Mạn quả thực không làm ra cái gì, cho nên cũng không có âm thanh gì kỳ quái, mà tường ở trong trang viên này cách âm cực kỳ tốt.
Chỉ là con Yêu Nhi nhà anh từ trước tới giờ luôn tìm cách trêu chọc anh, khiêu khích anh từ trên xuống dưới, đến lúc bị từ chối thì hình như tức giận thật sự……
Bạc Hạc Hiên nhìn ra sự xấu hổ trên mặt Khương Tử Mặc, sự xấu hổ này còn có thể có một trường hợp nữa……Khương Tử Mặc và Khương Mạn là anh em sinh đôi, loại sinh đôi luôn có một mối liên kết kì diệu, thậm chí nó còn vượt qua cả phạm vi của khoa học.
Cho dù bị ngăn cách bởi không gian và thời gian, cũng không ngừng sinh ra mối liên kết. Khương Tử Mặc đã từng nhìn thấy cuộc sống của Khương Man ở thế giới trước bằng giấc mơ. Thậm chí…..đến thế giới này cũng vẫn nằm mơ, ví dụ: vụ ăn canh nhiễm khuẩn rồi bị ảo giác……
“Cậu không phải…….đêm qua lại nằm mơ à?”
Khoé môi Khương Tử Mặc giật giật, dùng ánh mắt thâm ý nhìn lại: “Cho nên tối qua anh làm chuyện gì với Tiểu Man mà tôi không nên mơ thấy à?”
Bạc Hạc Hiên: “……cậu chắc là tôi chứ?”
Khương Tử Mặc: “……” Trong mơ, con lợn đang lao tới muốn ăn củ cải trắng, đúng là không phải Bạc Hạc Hiên, mà là……
Anh vợ thứ tư và em rể bốn mắt nhìn nhau, hai chữ ‘Hoang đường’ đầy mặt.
Bạc Hạc Hiên nhíu mày. “Mơ thấy cái gì…..”
Khương Tử Mặc giật giật khoé môi: “Ác mộng……anh đừng có hỏi.”
Đêm qua sau khi anh ngủ, trong mơ thật sự có Bạc Hạc Hiên xuất hiện. Nhưng giấc mơ rất mơ hồ, anh chỉ nghe thấy Bạc Hạc Hiên gọi Yêu Nhi, xong rồi còn nói thêm cái gì đó……đừng nghịch nữa……
Sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của vị em rể này……như một loại kiềm chế mà người đàn ông nào cũng hiểu……Sau đó Khương Tử Mặc bị doạ tỉnh!!
Trong giấc mơ này, anh nhìn thấy toàn cảnh từ góc độ của Khương Mạn, sau khi tỉnh mộng, cảm giác……kinh khủng. Cả người cảm thấy khó chịu, mở mắt tới tận sáng.
Bây giờ lại nhìn thấy Bạc Hạc Hiên……Khương Tử Mặc nhắm mắt, đau khổ quá đi!
Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, ngại đỏ cả hai tai, anh đưa tay lên ôm mặt. Đêm giao thừa này đến một cách xấu hổ.
Chương 333 : Khương – Lợn ngoài vườn rau VS Bạc củ cải
Không khí trong bữa ăn sáng, hết sức kỳ quặc. Khương Mạn ăn bánh trôi nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại giữa Bạc Hạc Hiên và anh tư nhà mình.
Arthur và Bạc Thiên Y cũng không bao giờ ngủ nướng nên cũng tới ăn sáng. Lý Mặc là quản gia cho nên cũng tới.
Trên cái bàn dài, sáu người mặt đối mặt ngồi ăn sáng, Khương Mạn ngồi giữa Khương Tử Mặc và Bạc Hạc Hiên. Arthur ngồi cạnh Bạc Thiên Y.
Cậu bé nhỏ giọng lầu bầu: “Mặt chú Hiên sao khó coi quá vậy, mặt chú tư cũng rất kỳ quặc, như ngồi ngốc ra đó……”
Bạc Thiên Y gật đầu: “Hai bọn họ cãi nhau à?”
“Không biết……”
Đến Khương Mạn cũng tưởng vậy, cô đưa mắt nhìn hai người rồi nhỏ giọng: “Buổi sáng anh bị anh tư nhà em bắt nạt à?”
Khoé môi Bạc Hạc Hiên giật giật: “……Không.”
Không? Khương Mạn không tin, cô lại quay sang nhìn Khương Tử Mặc. Kết quả khi vừa bắt gặp ánh mắt của đối phương, thì anh quay đi chỗ khác, Khương Tử Mặc cầm cốc sữa lên uống một ngụm, không cẩn thận còn bị sặc ho liên tục.
Khuôn mặt đỏ ửng, sắc đỏ lan cả lên tai. “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Khương Tử Mặc nói xong thì đứng dậy quay về phòng. Sau khi anh ấy đi Khương Mạn mới nghe thấy Bạc Hạc Hiên thở hắt ra một hơi.
“Anh có chắc là anh và anh tư của em không xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên có vẻ khó xử, mất tự nhiên nói: “Anh và anh tư của em có thể xảy ra chuyện gì?”
Khương Mạn cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, tin lời anh nói mới là lạ. Với diễn xuất của Bạc Hạc Hiên mà lại không giấu nổi vẻ quẫn bách lúc này. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng.
“Khụ, anh và anh tư của em có bí mật gì à.” Khương Mạn lẩm bẩm hỏi dò.
Những lời này bay vào tai Bạc Hạc Hiên……Tự nhiên lại nhớ tới cuộc đối thoại đáng xấu hổ lúc sáng nay với Khương Tử Mặc. Kèm theo đó là một phỏng đoán hết sức đáng sợ……
Bàn tay để dưới bàn của Khương Mạn đang đặt trên đùi hắn có vẻ không yên phận, cứ như có ý quấy rối hắn vậy.
Kết quả là phản ứng của Bạc Hạc Hiên quá mãnh liệt, tự nhiên đứng bật dậy cứ như vừa bị điện giật xong.
Khương Mạn cũng giật cả mình.
Anh sững sờ một lúc, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, rồi rất nhanh tự trấn định lại bản thân: “Anh đi gọi điện, ngồi ngoan ở đây.”
Anh bóp má Khương Mạn rồi đi ra ngoài.
Khương Mạn trợn cả mắt. Cái người đàn ông này……con chó này! Vậy mà dám tránh cô!! Anh ấy dám trốn cô!!!
“Anh có vấn đề gì vậy!”
“Anh tư cũng có vấn đề gì vậy!”
“Chú Hiên có gì đó sai sai!”
“Bạc tổng đúng là có vấn đề……”
Bốn người đồng thanh một lúc.
Khương Mạn trầm mặc một giây, sau đó bổ sung thêm: “Anh tư nhà tôi cũng có gì đó sai sai.”
Ba người còn lại đồng tình gật đầu.
Giữa hai người này rốt cuộc có việc gì vậy?
Ngoài cái ban công lớn hình bầu dục ở trên tầng ba, Khương Tử Mặc đang ngồi thẫn thờ, trong tay cầm một tập giấy nháp, hình như đang vẽ gì đó, sau đó đưa cho Bạc Hạc Hiên.
Sau khi Bạc Hạc Hiên xem xong, thần sắc trên mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Đây là Khương Tử Mặc vẽ phác thảo, có những cảnh chỉ dùng hai ba nét bút là phác thành hình. Có thể nhìn ra……là vẽ Bạc Hạc Hiên, chủ yếu là phác ra biểu cảm……
Bạc Hạc Hiên cực kỳ đau đầu.
“Mau đốt đi.” Khương Tử Mặc nói.
Bạc Hạc Hiên dùng cái bật lửa đốt bức tranh đi, nhìn ngọn lửa thiêu đốt bức tranh chỉ còn tro tàn, đầu anh lại càng đau hơn.
“Cậu có chắc là bản thân không có dị năng không?”
Khương Tử Mặc bĩu môi: “Trước đây thì chắc, bây giờ không chắc lắm.”
Cứ cho việc nằm mơ này cũng là một dị năng, vậy cái dị năng này cũng thật……Hai người đàn ông nhìn nhau, xấu hổ cực độ.
“Việc này vẫn nên nói cho Yêu Nhi biết.” Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi.
Khương Tử Mặc gật đầu: “Anh nói hay tôi nói?”
“Cậu.” Bạc Hạc Hiên không hề do dự.
Khương Tử Mặc nhíu mày: “Anh có cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi không?”
“Cậu nói, tôi dỗ, cùng nhau phối hợp.”
Khương Tử Mặc định nói gì đấy nhưng lại thôi.
“Hai vị đây là……” Khương Mạn sờ sờ cằm, thâm ý nhìn hai người, ánh mắt còn nhìn vào đống tro tàn còn sót lại.
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười nhẹ: “Tử Mặc có lời muốn nói với em.”
Khương Tử Mặc lườm anh một cái, vội vã nói: “Thực ra Bạc Hạc Hiên có một chuyện bất ngờ muốn giành cho em.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày nhìn lại anh ta. Khương Tử Mặc nở một nụ cười hết sức tiêu chuẩn.
“Chuyện bất ngờ?” Khương Mạn chống hông bước tới gần, “Sao cứ cảm thấy chuyện này là kinh sợ thì đúng hơn nhỉ?”
Cái không khí kì quái giữa Bạc Yêu Nhi và anh tư, chả hiểu tại sao lại thấy như đây là cuộc gian tình giữa hai người đàn ông.
Bạc Hạc Hiên phì cười, nụ cười này làm cả Khương Mạn và Khương Tử Mặc đều sững sờ.
“Anh cười cái gì?” Khương Mạn càng thấy kỳ lạ hơn.
Bạc Hạc Hiên đưa tay kéo cô vào gần, rất tự nhiên mà véo má cô một cái, anh đang cười khuôn mặt của Khương Mạn!
Anh tư đứng bên cạnh, Khương Mạn thật sự rất xấu hổ khi cứ lôi lôi kéo kéo thế này, trợn mắt với anh một cái sau đó giả bộ đoan trang đứng sang một bên.
Khương Tử Mặc thở dài một tiếng, rồi lại thở dài thêm một tiếng nữa.
“Chuyện không nên nhìn anh tư của em cũng nhìn rồi, cứ yên tâm đi, anh ấy có thể tiếp thu được.”
Lòng Khương Mạn giật thót một cái, “Là ý gì?”
Khương Tử Mặc xấu hổ tới mức nhắm cả hai mắt lại.
Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên lại tự nhiên, cứ như nhắc tới một chuyện hết sức bình thường: “Anh ấy lại nằm mơ. Anh ấy mơ về chuyện của đêm hôm trước, anh cảm thấy anh ấy có dị năng giấc mơ mới đúng.”
Đầu Khương Mạn ong ong, cô vô thức quay qua nhìn Khương Tử Mặc.
Khương Tử Mặc có vẻ ngoài mềm mại nhưng không nữ tính, mang vẻ thư sinh quý tộc của những bộ phim cổ xưa, nhưng đường nét lại ẩn chứa một loại sắc sảo. Lúc này nhìn vào khuôn mặt đã đỏ ửng của anh, hô hấp cũng phập phồng lên xuống.
Giống như sợ bị Khương Mạn hiểu nhầm, anh lập tức giải thích: “Tiểu Man em yên tâm, anh chỉ nhìn ở góc nhìn thứ nhất, chỉ nhìn được Bạc Hạc Hiên không nhìn được em……”
Khương Mạn tê liệt, góc nhìn thứ nhất…….không phải càng đáng sợ hơn à…..So với góc nhìn thứ ba quan sát ở bên cạnh còn đáng sợ hơn đó anh biết không!
Góc nhìn thứ nhất chính là cảm nhận âm thanh, cảm xúc rõ ràng hơn mọi góc nhìn!
Chuyện tối hôm trước……Cô đã làm gì với Bạc Hạc Hiên nhỉ?
Luồn tay vào tóc……
Nũng nịu quyến rũ……
Xin mời ngài xơi……
Tự mình dâng hiến……
Khương Mạn hít vào một hơi, đột nhiên nấc lên một cái, cô đưa tay lên che miếng giống như muốn ngăn tiếng nấc này lại, chỉ có điều lần này cô nấc liên tục.
“Em...nấc - Cần phải...nấc - bình tĩnh...nấc...”
Mặt Khương Mạn đần ra ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nấc, đi ba bước nấc một cái. Nhân sinh thật mất giá, một màn đêm giao thừa này, cô muốn mua một vé, loại vé đưa cô rời khỏi trái đất này!!!
Chương 334: Phụ nữ thì phiền phức, mà đàn ông thì đáng sợ
Đêm giao thừa là cuộc đoàn tụ náo nhiệt nhất.
Nhà nhà, người người đều đi sắm Tết trước khi năm mới tới, cả gia đình tụ tập lại cùng nhau xem chương trình đêm giao thừa, cắn hạt dưa, cùng đón năm mới....
Điều tuyệt vời bình dị, nhưng đối với anh em nhà họ Khương và anh em nhà họ Bạc mà nói, lại chưa từng có loại trải nghiệm này.
Khương Lệ Sính, Khương Vân Sênh, Khương Nhuệ Trạch đến từ chiều, tiện đường tới nhà của ‘Một cuộc sống khác’ đón Quân Quân và mấy bạn nhỏ đến luôn.
Mấy bạn nhỏ lần đầu tiên tới trang viên Thiên Cổ, nhìn thấy trang viên có kiến trúc như cung điện, bé nào cũng há hốc miệng.
Vân Đóa không nhịn được thốt lên: “Đây là nhà của chú Hạc Hiên sao? Đây là cung điện sao?”
Hổ Tử nuốt nước bọt: “Vậy chú Hạc Hiên chẳng phải là hoàng tử à? Chị Khương chính là công chúa Bạch Tuyết rồi?”
Lời nói của trẻ con khiến tất cả mọi người trong phòng đều bị chọc cười.
“Em cảm thấy không phải!” Bé Vương Hinh lắc đầu: “Các bạn ở lớp em nói chị Khương là hoàng đế, dì Đại Ngọc là hoàng hậu! Chị Điềm Điềm là quý phi!”
Vân Đóa thắc mắc: “Vậy chú Hạc Hiên là gì?”
“Cái này thì cậu không hiểu rồi.” Hổ Tử chống nạnh, trong miệng nhét một miếng bánh ngọt: “Đương nhiên là người mà hoàng đế tin tưởng nhất rồi! Đại nội tổng quản gì đó, cái người mà cả ngày lượn lờ bên cạnh hoàng đế đó ……”
Nhắc tới lúc đầu khi quay ‘Một cuộc sống khác’, trong sáu bạn nhỏ, có hai bé nổi tiếng nhất một là Lý Quân, một bé khác là Hổ Tử.
Quân Quân nổi tiếng về sự hiểu chuyện, tuy cơ thể tàn tật, nhưng sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của đứa trẻ này khiến cho không biết bao nhiêu là các mẹ, các dì, các chị rưng rưng nước mắt.
Mà Hổ Tử thì……cách nói chuyện ngây thơ, bộc trực khiến Ngụy-nợ tiền biết bao lần mất mặt, thường xuyên bất cẩn bại lộ bộ mặt thật, người ngoài đặt biệt danh cho bé là anh Hổ, boy nhỏ thẳng thắn!
Bạc Hạc Hiên đặt bánh tart đã nướng xong lên bàn, tiện tay cốc lên cái đầu dưa của Hổ Tử, trong mắt chứa ý cười: “Cho cháu cơ hội nói lại một lần nữa đấy, chú là gì?”
Ánh mắt Hổ Tử dán chặt vào chiếc bánh tart cạnh tay anh, nuốt nước bọt, đầu óc vận động, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra đáp án nào tốt hơn.
Một bên khác, Hoa Hoa giơ tay lên: “Cháu biết, câu này cháu biết! CP Bạc Khương là thật!”
“Xem ra chỉ có Hoa Hoa là thông minh nhất, phần thưởng là một chiếc bánh kem nhỏ.” Bạc Hạc Hiên đưa chiếc bánh kem qua.
Hoa Hoa giơ hai tay nhận lấy, sau đó cười hihi nói cảm ơn, nhưng lại không ăn, quay đầu nói với Khương Vân Sênh ở đằng sau mình: “Anh ơi, anh ăn đi.”
“Em ăn trước đi, để lại cho anh một miếng nhỏ là được.” Khương Vân Sênh dịu dàng đáp: “Quay đầu qua bên kia, bím tóc bên phải còn chưa tết xong đâu.”
“Dạ vâng ạ, vậy em chỉ ăn một miếng thôi nhé, phần còn lại đều để dành cho anh Vân Sênh.” Hoa Hoa ngoan ngoãn đáp, rồi thành thật ngồi im.
Vân Đóa và bé Vương Hinh cũng chạy tới, làm nũng bên cạnh Khương Vân Sênh: “Chú Vân Sênh ơi, chúng cháu cũng muốn tết tóc.”
“Được, đợi chú tết tóc cho Hoa Hoa xong rồi tết tóc cho cháu, Vân Đóa và tiểu Vương Hinh muốn tết mấy bím tóc nào?”
Vân Đóa cẩn thận suy nghĩ, giơ năm ngón tay lên: “Sáu cái!”
Bé Vương Hinh nhanh chóng nhấc một bàn tay khác của cô bé lên, bắt cô bé giơ thêm một ngón tay nữa, sau đó nói: “Cháu cũng muốn sáu cái!”
Hổ Tử nhét đầy hai má, vừa ăn vừa lắc đầu: “Phụ nữ, đúng là phiền phức.”
Bé Lý Quân lại rất ngoan ngoãn, lúc trước khi còn ở thôn Hồ Khẩu, cậu bé thiếu dinh dưỡng, rõ ràng là tám tuổi rồi, nhưng lại thấp bé đến đáng thương.
Sau khi tới Bắc Thành, mấy bé được ăn uống đủ bữa, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó đều bỗng chốc cao lên hẳn.
Cậu bé vẫn luôn là đứa trẻ chín chắn nhất trong cả đám trẻ con.
“Tay đang cầm gì đấy?” Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lý Quân hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, đưa bài kiểm tra trong tay ra, “Bài kiểm tra cuối kỳ.”
Bạc Hạc Hiên nhận lấy, nghiêm túc xem hết bài kiểm tra của tất cả các môn.
Ngoại trừ ngữ văn bị trừ mất mấy điểm, các môn khác đều giành trọn số điểm.
“Giỏi lắm!”
Ánh mắt của tiểu Lý Quân sáng rực, nhanh chóng cúi đầu xuống nói: “Em viết sai chính tả nên mới bị trừ điểm, lần sau em nhất định không viết sai chính tả nữa.”
“Vậy bài tập kỳ nghỉ đông thêm một phần, chép lại chữ viết sai kia một nghìn lần nhé?” Bạc Hạc Hiên hiền từ xoa đầu tiểu Lý Quân.
Cậu bé không do dự, gật đầu đáp: “Em chép ba nghìn từ.”
“Bé ngoan.”
Hổ Tử ở bên cạnh run lên một cái, bánh tart đã đưa tới miệng còn rơi xuống.
Không thể tin nổi mà nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ này, bất giác nhớ lại bài kiểm tra cuối kỳ của mình bởi vì nhận sai chữ mà bị trừ mấy điểm.
Càng nghĩ, Hổ Tử càng sợ hãi.
Cúi đầu làu bàu nói: “Đàn ông...cũng rất đáng sợ ……”
……
Trong vườn hoa, tiếng cười đùa náo nhiệt.
Khung cảnh lúc này, lại giống như quay về lúc còn ở ‘Một cuộc sống khác’.
Khương Nhuệ Trạch đứng cách đó không xa, thêm vài viên đá vào ly rượu trong tay, đứng bên cạnh còn có một Quỷ Hồ ăn trực uống trực.
“Tôi nói khí không phải chứ, anh cả và anh hai đều là anh trai anh, hai người này hàng năm đều nằm trong danh sách những người mà Tây bán cầu muốn lấy làm chồng nhất cũng không phải là không có lí do đâu!”
Quỷ Hồ cảm khái: “Anh thật sự nên học hỏi chút đi.”
“Đồ ăn cũng không bịt nổi miệng anh phải không?” Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái, cúi đầu cầm điện thoại, không biết là đang nhắn tin với ai đây.
Quỷ Hồ cười hề hề, nhìn Bạc Hạc Hiên đang lượn qua lượn lại giữa đám nhỏ, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là người đàn ông lúc này đang quấn một chiếc tạp dề.
Chiều cao 1m90, eo thon chân dài, nhan sắc đẹp đến đáng sợ.
Dáng vẻ tươi cười, xua tan đi cảm giác xa cách, trông không còn vẻ cao quý không thể với tới nữa, thỉnh thoảng lại cười đùa với đám trẻ.
Không giống với một vị thần cao quý, trên người đã nhiễm cảm giác bình dị đời thường, tràn đầy ấm áp.
Triệt để phá vỡ ấn tượng cứng nhắc của Quỷ Hồ đối với anh.
“Em rể này của anh ……thật không tầm thường, trông anh ta có vẻ rất thích trẻ con, chưa biết chừng sau này anh sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái đấy.”
Câu này đã thành công khiến cho Khương Nhuệ Trạch rối bời.
Anh ấy nhìn tin nhắn vừa gửi tới, khóe miệng cong lên, lại bị cưỡng ép đè xuống.
“Có phải anh rảnh đến phát điên rồi không?” Muốn ăn đòn à?
Mắng thì mắng vậy, Khương Nhuệ Trạch vẫn nhìn về phía mấy đứa trẻ, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Quỷ Hồ không sai.
Bạc Hạc Hiên trong ấn tượng của anh ấy, có lúc nào mà không xụ mặt, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Kẻ đã tắm máu cả phòng thí nghiệm của Zeus, tử thần cả người đầy sát khí, dường như đã là chuyện rất lâu về trước, lâu tới mức anh ta sắp quên rồi.
Thậm chí khó mà đánh đồng bóng dáng trước kia với Bạc Hạc Hiên của hiện tại, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại giống như hai người khác nhau.
Khương Nhuệ Trạch uống một ngụm rượu, bất giác cười lên.
Dáng vẻ bây giờ, cái giác vẻ đầy tình người này, miễn cưỡng cũng coi như là xứng với em gái mình, ừm, chỉ là miễn cưỡng!
Khương Nhuệ Trạch thầm nghĩ: Chỉ có thể cho lão Bạc này 60 điểm, thêm một điểm cũng sẽ khiến cho anh ta kiêu ngạo!
Quỷ Hồ liếc trái, nhìn phải: “Nhưng mà phải nói thật, gia sản của cậu em rể này của anh thật quá khủng bố, trang viên này...đáng giá lắm nhỉ?”
Khương Nhuệ Trạch bĩu môi: “Gia sản nhà tôi thì kém sao? Hơn nữa cái trang viên này là của em gái anh ta, chẳng có liên quan chó gì tới anh ta cả!”
Đôi mắt Quỷ Hồ sáng lên, “Em gái anh ta còn độc thân không?”
Khương Nhuệ Trạch liếc anh ta, suy ngẫm ba giây, vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Tết nhất tới nơi rồi, anh đừng tìm tới cái chết.”
“Sói, anh phải tin vào sức quyến rũ của người anh em này chứ.” Quỷ Hồ hất tóc một cái.
Khương Nhuệ Trạch nhếch môi cười lạnh. Ông đây tin vào năng lực giết người của Bạc Hạc Hiên, không tin thì anh thử xem!
Huống hồ……
Con hồ ly này mà giám xuất hiện trước mặt Bạc Thiên Y, đoán chừng cũng không cần Bạc Hạc Hiên phải ra tay.
Cái danh hiệu tiểu ma vương của Bạc Thiên Y lẽ nào là giả chắc?
“Tôi đã không chờ nổi nữa rồi, em gái của em rể Bạc đâu? Là chủ nhà mà không xuất hiện sao? Còn anh cả của anh nữa, sao vẫn chưa thấy mặt mũi đâu vậy?”
“Chắc đang bận công chuyện.” Khương Nhuệ Trạch nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Anh cả là kẻ cuồng công việc, tiểu ma đầu Thiên Y kia cũng vậy.
Quỷ Hồ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Nói mới nhớ, sao cũng không thấy bóng dáng em gái anh đâu vậy?”
Chương 335: Khương Mạn tự treo cổ để mở tiệc đãi khách
Bọn trẻ tới, Khương Mạn rất vui.
Nhưng không thể xua đi suy nghĩ muốn mua vé rời khỏi trái đất của cô ……
Sau khi cô biết chân tướng, cứ nấc cụt cả đoạn đường, uống hết hai ba bình nước ấm, suýt chút nữa thì biến bản thân thành cái thùng chứa nước, cơn nấc đó mới dừng lại.
Sau đó chính là sự dày vò dài đằng đẵng, xấu hổ đến mức muốn đội quần, xấu hổ đến mức muốn kiếm cái khe nứt mà chui vào!
Lần này, đúng là không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông bà tổ tiên nữa!
Vốn cho rằng sự kiện ăn nấm độc đêm đó đã lên tới đỉnh cao của sự nhục nhã rồi, nhưng hiện thực luôn có cách để vả vào mặt cô!
Không có nhục nhất, chỉ có nhục hơn!
Vụ ăn nấm độc rồi trúng ảo giác đêm đó, may mắn còn có cây nấm độc làm cái cớ cho cô, trúng độc mà ~ Cô cũng không cố ý mà ~
Nhưng lần này thì sao!!!
Khương Mạn-con lợn ngoài vườn rau, đêm qua đã dùng hết bản lĩnh của mình để ủn cây củ cải trắng đó! Nếu không phải củ cải trắng thề chết cũng không chịu khuất phục thì cô đã thịt được rồi!
Mà tất cả những điều này, đều bị anh tư thông qua sự liên kết của anh em song sinh, dùng góc nhìn của cô chứng kiến toàn bộ....
Khương Mạn cảm thấy mặt cô không còn là mặt nữa, mà là đá ngầm ven biển, mãi mãi hứng trọn những đợt sóng vỗ ~
Chưa chết chưa hết nhục!
Vậy cho nên, cô khổ sở cầu xin Arthur, rồi lấy đi món đồ yêu thích của đối phương-mặt nạ chống nắng Pikachu!
Vừa đội lên đầu, Khương Mạn liền cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô vò mái tóc mềm của Arthur, đối diện với cái nhìn ai oán của cậu bé, nói: “Nhất định sẽ trả lại cho cháu, thím tuyệt đối không chiếm làm của riêng, thím quên không mang mặt nạ của mình tới, cho nên mượn tạm của cháu thôi ……”
Arthur lầm bầm nói: “Thím và chú Bạc, chú tư đều có bí mật nhỏ giấu cháu.”
Khương Mạn trong lòng rơi lệ, trên mặt vẫn phải cười: Không, là bí mật lớn mới đúng!
Hình tượng của thím cháu sắp sụp đổ rồi ……
“Lát nữa đưa cháu đi làm quen với mấy người bạn nhỏ.” Khương Mạn đánh trống lảng.
Arthur nhăn mày, ờm một tiếng, hiển nhiên là không vui. Cậu bé không thích làm quen với bạn mới.
Nhưng thím đã muốn cậu kết bạn thì, ờm...miễn cưỡng làm quen một chút vậy, nhưng hình như đều là một đám lít nhít……
Khương Mạn dẫn theo Arthur ra khỏi cửa, nhưng chưa đi được mấy bước đã bắt gặp Khương Tử Mặc ôm cây đợi thỏ.
Khương Mạn đứng sững lại, Khương Tử Mặc thở dài, Arthur cũng thở dài theo.
Khương Tử Mặc bó tay nói: “Mấy đứa nhỏ đều đang tìm em.”
“Em qua ngay đây.” Khương Mạn kéo chạy như tên ăn cướp.
Khương Tử Mặc nhìn bóng dáng em gái chạy thất tha thất thểu, anh sờ mũi, thôi vậy....chuyện xấu hổ như vậy để qua Tết rồi nói.
Sau khi Khương Mạn kéo theo Arthur xuất hiện, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh, gọi ‘chị/cô’.
Ba cô bé đều thắt bím tóc, lúc chạy liền tung tăng, vung vẩy, lại thêm năm mới, ba cô bé đều mặc áo bông màu đỏ chót, trông y như ba con búp bê trong tranh vẽ ngày tết.
Khương Mạn đội trên đầu chiếc mặt nạ Pikachu, mấy bạn nhỏ suýt nữa thì không nhận ra.
Sau khi Khương Mạn giới thiệu từng người, mấy đứa nhỏ liền vây quanh Arthur nói chuyện ríu rít.
Hoa Hoa wow một tiếng: “Anh Arthur trông đẹp trai quá, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy!”
Vân Đóa gật đầu mạnh: “Anh là người nước ngoài sao? Mắt anh có màu tím kìa, trông thật giống quả nho, nhìn trông ngon quá.”
Bé Vương Hinh đỏ mặt: “Anh Arthur cao quá, còn cao hơn cái bạn cao nhất lớp em nữa....”
Arthur: “……”
Lo lắng, bất an, căng thẳng……xấu hổ lạ thường……mặt cậu bé đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt như con nai vàng ngơ ngác, nhìn Khương Mạn cầu cứu.
Kết quả là người thím đáng mến của cậu chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.
Ba cô bé dùng đội hình như kiềng ba chân, vây cậu vào giữa.
Arthur đổ mồ hôi, không dám hít thở mạnh, đôi mắt đẹp tựa thạch anh tím khẽ run lên, căng thẳng đan xen trong sự bối rối.
Sao đám nhóc này lắm câu hỏi thế nhỉ……
Sao mấy cô bé này không sợ mình vậy……
Sao càng vây càng chặt vậy trời……
Sao cứ khen ông đây đẹp trai vậy, cậu...trước kia rõ ràng ánh mắt những người đó bao gồm cả ba cậu khi nhìn cậu đều mang theo sự sự hãi ……
“Anh Arthur, chú Hạc Hiên làm bánh tart ngon lắm đó, chúng ta cùng đi ăn đi ……”
“Đây là hoa hồng nhỏ do kỳ thi cuối kỳ em đạt điểm tối đa nên được thưởng, em tặng cho anh này.”
“Anh ơi, tóc của anh thật là mềm, em có thể sờ được không?”
Hổ Tử cầm cốc nước hoa quả trong tay, thở dài như ông cụ non, “Haizz, đàn ông đẹp trai...thật nguy hiểm....”
Cậu bé nói xong, sờ gương mặt trong như quả trứng của mình: “Cũng may mà mình có khuôn mặt khá an toàn.”
Sau khi Khương Mạn vứt bỏ Arthur lại, liền chạy về phía cục cưng Quân Quân.
Bàn tay đặt lên đầu cậu bé rồi ước lượng với chiều cao của mình: “Cao lên rồi này!”
“Chị.” tiểu Lý Quân đỏ mặt.
Khương Mạn không khách sáo mà vò đầu cậu bé, ngước mắt bắt gặp ánh mắt Bạc Hạc Hiên, ánh mắt từ dịu dàng chuyển thành hung dữ, lườm anh một cái.
Bạc Hạc Hiên sờ mũi, Yêu Nhi tệ bạc thẹn quá hóa giận rồi kìa, rõ ràng đêm qua là cô nhào tới mà ……
“Ban nãy chị và chú Bạc nói chuyện gì vậy?”
Bạc Hạc Hiên đính chính: “Là anh trai.”
Khương Mạn không để ý đến anh, tiểu Lý Quân đưa bảng thành tích của mình ra, Khương Mạn sau khi xem lập tức giơ ngón cái lên.
Xuất sắc, xuất sắc! Không hổ là tiểu thiên sứ của cô!
Bạc Hạc Hiên bó tay, theo thói quen muốn kéo cô về phía mình, tay vừa vươn ra chợt dừng lại, Khương Mạn cũng nhảy ra xa giống như bị điện giật, hai tay khoanh trước ngực, chỉ thiếu điều viết dòng chữ ‘đừng tới gần ông đây’ lên mặt thôi!
Phản ứng quá khích này của cô thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bạc Hạc Hiên vô tình đối diện với tầm mắt của Khương Tử Mặc, hai người nhanh chóng rời mắt, trên mặt mang theo vẻ đau khổ giống nhau.
Khương Mạn tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lúc này, ba người, nam thì im lặng mà nữ thì rơi nước mắt……
“Sao vậy?” Khương Nhuệ Trạch xông tới: “Lão Bạc bắt nạt em gái tôi à?”
Bạc-củ cải trắng mấp máy môi, không nói nên lời.
Khương Tử Mặc ho một tiếng: “Anh đừng có tùy tiện xen lời.”
Khương Nhuệ Trạch thấy kỳ lạ, nói: “Em tư có vấn đề nha, thế mà lại nói giúp lão Bạc?”
Khương Tử Mặc: “……”
Khương Mạn kéo tay áo anh ba, khóc không ra nước mắt, “Kẻ có tội là em, xin anh đừng hỏi.”
Khương Husky bối rối, gây ra chuyện gì rồi?
Khương Vân Sênh cũng bước tới.
Anh hai và anh ba nhà họ Khương nhìn nhau, ánh mắt lướt qua ba đương sự.
Chậc……
Ba người kia lại có bí mật nhỏ giấu bọn họ!
Cho dù có mặt nạ Pikachu bảo vệ, Khương Mạn cũng không khống chế được mà đỏ mặt, tim đập loạn, da mặt cũng nóng bừng bừng!
Cô ném cho Khương Tử Mặc một ánh mắt.
Anh! Anh trai ruột! Anh tuyệt đối không được bán đứng em!
Chuyện này mà để anh hai và anh ba biết đươc, cô thực sự không cần đón Tết nữa, ăn cơm đoàn viên cái gì chứ, mọi người cùng ăn đám ma luôn đi! Cô lập tức treo cổ để mở tiệc đãi khách!
Cũng may, Khương Tử Mặc sao lại nỡ khiến em gái mình khó xử chứ ……
Ngay lúc ngượng ngùng, bối rối. Một âm thanh ‘choang’ vang lên, ly rượu trong tay Quỷ Hồ rơi xuống đất, vỡ vụn ……
Anh ta nhìn chằm chằm hai người từ đầu bên kia vườn hoa đi tới.
Khương Lệ Sính thì anh ta biết.
Nhưng người bên cạnh Khương Lệ Sính, người con gái tóc ngắn ngồi trên chiếc xe lăn, trông còn tuấn tú và khí chất hơn cả đàn ông kia……
Quỷ Hồ: “Cô ta, cô ta, cô ta....cô ta không phải là Đế……”
Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái: “Chẳng phải là em gái của lão Bạc đó sao, trông cái bộ dạng thiếu hiểu biết của anh kìa!”
Quỷ Hồ:“F*ck!”
Quỷ Hồ: “ĐM!!!!”
Anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên, trong nháy mắt liền hiểu vì sao bản thân lại bị người của tổ chức Chim Ưng để mắt tới rồi……
┭┮﹏┭┮
Phương Đông thần kỳ, thật quá vi diệu rồi!
Bình luận facebook