• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321: Liên minh giữa chị dâu và em chồng

Sau khi cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng trong mắt Bạc Hạc Hiên dần dần biến mất.

Khương Mạn nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên: "Ngầu quá, tuyệt vời."

Bạc Hạc Hiên đang định sửa lại cách lựa chọn từ ngữ của cô, do dự không biết nói gì, cuối cùng bỏ cuộc, gật đầu: "Em quá khen rồi."

“Hãy khiêm tốn và không ngừng cố gắng.” Khương nữ vương nói.

Bạc Hạc Hiên gật đầu, nhịn cười.

Lẽ ra phải đi theo hướng nghiêm túc và trang trọng nhưng lại bắt đầu đi theo một hướng khác lạ rồi...

Gạt thân phận của một vương tử sang một bên. Nếu đổi lại là một người bình thường thì cuộc điện thoại giữa hai cha con họ vừa rồi có thể được gọi là một phát ngôn ngỗ ngược.

Khi những người khác không biết sự thật nghe vậy, không chỉ trích thì ít nhất cũng sẽ cau mày nhưng dáng vẻ của anh trông rất thoải mái!

Như Bạc Hạc Hiên đã nói, Khương Mạn rất thông minh, mặc dù trông không bình thường cho lắm, nhưng IQ và nhan sắc đều ngang nhau.

Từ khi cô và Bạc Hạc Hiên quen nhau cho đến bây giờ, bí mật liên quan đến sống chết còn không giấu giếm đối phương, sao Khương Mạn lại không biết tính cách của anh chứ?

Thành viên gia đình duy nhất mà anh chủ động đề cập và thừa nhận với cô là em gái của anh - Bạc Thiên Y!

Nhưng người cha đó, anh chưa từng nhắc đến đủ để thấy mối quan hệ cha con bọn họ không mấy hòa hợp!

Nếu chỉ là một cuộc gặp mặt đơn thuần giữa hai cha con thì với tình huống tối hôm qua, Lý Mặc đã không bảo cô truyền đạt chuyện này cho Bạc Hạc Hiên!

Rốt cuộc là tình huống như thế nào mà sự hiện diện của người cha lại trở thành mối đe dọa đối với con cái? Chỉ có một khả năng là người cha này không hề yêu thương gì con cái của mình.

Đột nhiên Khương Mạn nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Arthur ở rừng tuyết phía Bắc. Cha của Arthur - người coi cậu bé như một con quái vật đã không ngần ngại để bọn săn trộm bắt Arthur đi để thủ tiêu...

Lần đó, Bạc Hạc Hiên lần đầu tiên tiết lộ mặt tối ẩn giấu của anh trước mặt cô. Dù chỉ là một kẽ hở nhỏ nhưng cô đã nhìn thấy sự vụn vỡ trong anh.

Khi đó anh đã nói:

—Anh cho rằng tình thân và máu mủ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi. Trên thế giới này luôn có những người cha không giống nhau...

Lúc đó Khương Mạn không hiểu ý của câu nói này, nhưng bây giờ cô đã hiểu … Cha của Bạc Hạc Hiên không khác gì cha của Arthur! Có lẽ, càng không xứng được gọi là cha!

Loại cha này, không có cũng được!

……

Hai mươi phút sau, xe dừng trước đại lộ Quang Minh, cách lối vào vương đình 1km.

Phía trước có một trạm kiểm soát, xung quanh đều có cảnh vệ nên không thể vào trong.

Một đội cảnh vệ mặc đồ đen, khoảng hai mươi ba mươi người đang ở phía trước.

Dưới sự bảo mật nghiêm ngặt, lần đầu tiên Khương Mạn gặp Bạc Thiên Y. Đối phương đang ngồi trên xe lăn, mặt mũi có phần sắc bén và trông khá giống Bạc Hạc Hiên, nhưng có phần nữ tính hơn.

Cô ấy rất gầy, làn da nhợt nhạt trông không được khoẻ mạnh. Nhưng đôi mắt đó lại rất sáng!

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạn, hơi thở của Bạc Thiên Y trở nên hơi hỗn loạn, sau đó cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô ấy nhìn Bạc Hạc Hiên, nhíu mày rất muốn hỏi có phải anh bị điên không! Một mình anh đến thì không sao, tại sao còn mang theo cả chị dâu?

Cả hai anh em bọn họ đều ở trong vũng lầy nên Bạc Thiên Y hiểu rõ nơi quái quỷ này nguy hiểm như thế nào. Anh cả không nên kéo chị dâu đến chốn nguy hiểm này!

Tổng thư ký đưa Bạc Thiên Y ra ngoài, có cảm giác cảnh tượng này giống như đang hoán đổi con tin.

Khương Mạn xuống xe, nhìn những vũ khí trong tay của đám người mặc áo đen, sau đó liếc nhìn tòa nhà cao tầng cách đó không xa, huýt sáo:

"Trận chiến này cũng khá lớn đó."

Trên tòa nhà cao tầng, những tay súng bắn tỉa đang bày thế trận. Có vài con chim đậu xuống gần đó nhưng không ai chú ý đến chúng. Ánh mắt của những con chim đó nhìn chằm chằm vào bọn họ giống như những con rối bị ai đó điều khiển.

Bạc Hạc Hiên bước về phía trước, Khương Mạn cũng đi theo anh, nhìn trái nhìn phải như thể đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Bạc Thiên Y toát mồ hôi hột, nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên.

Khi anh đến gần, những vệ binh áo đen đó cũng vô thức đặt tay lên một bên sườn của họ.

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn những người đó, nhưng vẫn không dừng bước.

Khi anh khom người xuống, chuẩn bị bế Bạc Thiên Y thì tổng thư ký nói:

"Vị đó nhờ tôi chuyển đến anh một câu."

"Không có lần sau đâu." Khi tổng thư ký nói ra câu này, lòng bàn tay anh ta cũng ướt đẫm mồ hôi.

Bạc Hạc Hiên bế Bạc Thiên Y lên, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lần sau hãy cử thêm nhiều người một chút."

Tổng thư ký có thể hiểu được câu này có nghĩa là gì.

Ngay sau đó, anh ta chú ý đến Khương Mạn bên cạnh Bạc Hạc Hiên, sau khi người phụ nữ này xuống xe, cô luôn nhìn về một số nơi nào đó.

Lưng tổng thư ký toát mồ hôi lạnh, anh biết ở những nơi đó có gì, đó đều là nơi ẩn nấp của những tay súng bắn tỉa!

Trong suốt quá trình đó, Khương Mạn không nói gì, nhưng lúc rời đi, cô liếc nhìn đầy ẩn ý về phía vương đình ở phía xa.

Sau khi nhìn chiếc Mercedes-Benz Big G đi xa, tổng thư ký mới thở phào nhẹ nhõm ...

Anh ta còn chưa kịp ổn định lại tinh thần thì một giọng nói hoảng hốt vang lên trong tai nghe.

"Tổng thư ký, xảy ra chuyện rồi, quân thượng bị tấn công."

“Cái gì cơ?!” Vẻ mặt tổng thư ký kinh hãi nhìn chiếc Mercedes-Benz Big G đã đi xa, đang chuẩn bị ra lệnh chặn lại thì nghe thấy người ở đầu tai nghe bên kia thở hổn hển:

"Hình như chim ở hậu hoa viên phát điên rồi, nhất là những con bồ câu, chúng bay loạn xạ khắp trời. Quân thượng và các nghị sĩ vừa đi ra thì bị tập kích, bên ngoài nghị viện đều là phân chim!!"

Tổng thư ký: "..."

Chim... phân chim?

Vậy ... vị đó và các nghị sĩ đã bị phân chim tấn công à?Cái này gọi là gì? !

"Vậy chim đâu?"

"Tất cả đều bay đi hết rồi..."

Tổng thư ký hết sức đau đầu, cái quái gì vậy?

Sao mấy con chim điên này hôm nay lại tập trung ở đây?!

Rõ ràng là ... không ai có thể nghĩ rằng trận ném bom phân chim này là cố ý, dù sao thì chim cũng không có não, sao có thể cố ý hại người?

Chỉ có thể nói rằng, lũ chim không hiểu chuyện nên đã ị xuống đầu những nhân vật lớn!

Còn đối với những nghị sĩ vô tội đang bị chim tưới phân lên đầu ...

Khương Mạn thầm niệm trong lòng: Sorry~~

Trên đường về, ba người trên xe không nói một câu nào.

Sau khi đến trang viên Thiên Cổ, Lý Mặc đã dẫn người đến đón bọn họ.

Xe lăn được đẩy đến hàng ghế sau, sau khi cửa mở ra, tay Bạc Thiên Y giữ cửa, rồi ngồi vào xe lăn với dáng vẻ có chút khó khăn.

Khương Mạn cân nhắc đến việc giúp đỡ, nhưng thấy Bạc Hạc Hiên không có động tĩnh gì nên cô cũng không tự ý hành động.

Có những người không cần giúp đỡ, cho dù cơ thể có chút bất tiện nhưng bọn họ vẫn mạnh mẽ!

Sau khi ngồi vào xe lăn, Bạc Thiên Y đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy gật đầu với Khương Mạn, nhẹ giọng nói: "Em về phòng tắm rửa trước, chị dâu... Cô Khương cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Giọng điệu nhẹ nhàng này khiến những người giúp việc trong trang viên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu Bạc tổng sao vậy? Sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như đã thay đổi linh hồn vậy!

Khương Mạn mỉm cười, gật đầu.

Bạc Thiên Y rời đi mà không nhìn Bạc Hạc Hiên lấy một cái, cô ấy tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Những người giúp việc thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn Bạc tổng với vẻ mặt đó là đúng rồi, đây mới đúng là tiểu Bạc tổng mà bọn họ biết.

Khương Mạn cười nói: "Em gái thật đặc biệt."

Bạc Hạc Hiên đau đầu: " Rất không nghe lời."

Khương Mạn nhìn hắn: "Em cũng thấy anh không quá nghe lời."

Bạc Hạc Hiên: "..." Sao đột nhiên anh lại cảm thấy những ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ dàng gì?

Mới gặp nhau lần đầu tiên mà chị dâu và em chồng đã liên minh với nhau rồi à? Đây là loại ăn ý gì vậy?

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng trong mắt Bạc Hạc Hiên dần dần biến mất.

Khương Mạn nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên: "Ngầu quá, tuyệt vời."

Bạc Hạc Hiên đang định sửa lại cách lựa chọn từ ngữ của cô, do dự không biết nói gì, cuối cùng bỏ cuộc, gật đầu: "Em quá khen rồi."

“Hãy khiêm tốn và không ngừng cố gắng.” Khương nữ vương nói.

Bạc Hạc Hiên gật đầu, nhịn cười.

Lẽ ra phải đi theo hướng nghiêm túc và trang trọng nhưng lại bắt đầu đi theo một hướng khác lạ rồi...

Gạt thân phận của một vương tử sang một bên. Nếu đổi lại là một người bình thường thì cuộc điện thoại giữa hai cha con họ vừa rồi có thể được gọi là một phát ngôn ngỗ ngược.

Khi những người khác không biết sự thật nghe vậy, không chỉ trích thì ít nhất cũng sẽ cau mày nhưng dáng vẻ của anh trông rất thoải mái!

Như Bạc Hạc Hiên đã nói, Khương Mạn rất thông minh, mặc dù trông không bình thường cho lắm, nhưng IQ và nhan sắc đều ngang nhau.

Từ khi cô và Bạc Hạc Hiên quen nhau cho đến bây giờ, bí mật liên quan đến sống chết còn không giấu giếm đối phương, sao Khương Mạn lại không biết tính cách của anh chứ?

Thành viên gia đình duy nhất mà anh chủ động đề cập và thừa nhận với cô là em gái của anh - Bạc Thiên Y!

Nhưng người cha đó, anh chưa từng nhắc đến đủ để thấy mối quan hệ cha con bọn họ không mấy hòa hợp!

Nếu chỉ là một cuộc gặp mặt đơn thuần giữa hai cha con thì với tình huống tối hôm qua, Lý Mặc đã không bảo cô truyền đạt chuyện này cho Bạc Hạc Hiên!

Rốt cuộc là tình huống như thế nào mà sự hiện diện của người cha lại trở thành mối đe dọa đối với con cái? Chỉ có một khả năng là người cha này không hề yêu thương gì con cái của mình.

Đột nhiên Khương Mạn nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Arthur ở rừng tuyết phía Bắc. Cha của Arthur - người coi cậu bé như một con quái vật đã không ngần ngại để bọn săn trộm bắt Arthur đi để thủ tiêu...

Lần đó, Bạc Hạc Hiên lần đầu tiên tiết lộ mặt tối ẩn giấu của anh trước mặt cô. Dù chỉ là một kẽ hở nhỏ nhưng cô đã nhìn thấy sự vụn vỡ trong anh.

Khi đó anh đã nói:

—Anh cho rằng tình thân và máu mủ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi. Trên thế giới này luôn có những người cha không giống nhau...

Lúc đó Khương Mạn không hiểu ý của câu nói này, nhưng bây giờ cô đã hiểu … Cha của Bạc Hạc Hiên không khác gì cha của Arthur! Có lẽ, càng không xứng được gọi là cha!

Loại cha này, không có cũng được!

……

Hai mươi phút sau, xe dừng trước đại lộ Quang Minh, cách lối vào vương đình 1km.

Phía trước có một trạm kiểm soát, xung quanh đều có cảnh vệ nên không thể vào trong.

Một đội cảnh vệ mặc đồ đen, khoảng hai mươi ba mươi người đang ở phía trước.

Dưới sự bảo mật nghiêm ngặt, lần đầu tiên Khương Mạn gặp Bạc Thiên Y. Đối phương đang ngồi trên xe lăn, mặt mũi có phần sắc bén và trông khá giống Bạc Hạc Hiên, nhưng có phần nữ tính hơn.

Cô ấy rất gầy, làn da nhợt nhạt trông không được khoẻ mạnh. Nhưng đôi mắt đó lại rất sáng!

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Mạn, hơi thở của Bạc Thiên Y trở nên hơi hỗn loạn, sau đó cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô ấy nhìn Bạc Hạc Hiên, nhíu mày rất muốn hỏi có phải anh bị điên không! Một mình anh đến thì không sao, tại sao còn mang theo cả chị dâu?

Cả hai anh em bọn họ đều ở trong vũng lầy nên Bạc Thiên Y hiểu rõ nơi quái quỷ này nguy hiểm như thế nào. Anh cả không nên kéo chị dâu đến chốn nguy hiểm này!

Tổng thư ký đưa Bạc Thiên Y ra ngoài, có cảm giác cảnh tượng này giống như đang hoán đổi con tin.

Khương Mạn xuống xe, nhìn những vũ khí trong tay của đám người mặc áo đen, sau đó liếc nhìn tòa nhà cao tầng cách đó không xa, huýt sáo:

"Trận chiến này cũng khá lớn đó."

Trên tòa nhà cao tầng, những tay súng bắn tỉa đang bày thế trận. Có vài con chim đậu xuống gần đó nhưng không ai chú ý đến chúng. Ánh mắt của những con chim đó nhìn chằm chằm vào bọn họ giống như những con rối bị ai đó điều khiển.

Bạc Hạc Hiên bước về phía trước, Khương Mạn cũng đi theo anh, nhìn trái nhìn phải như thể đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Bạc Thiên Y toát mồ hôi hột, nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên.

Khi anh đến gần, những vệ binh áo đen đó cũng vô thức đặt tay lên một bên sườn của họ.

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn những người đó, nhưng vẫn không dừng bước.

Khi anh khom người xuống, chuẩn bị bế Bạc Thiên Y thì tổng thư ký nói:

"Vị đó nhờ tôi chuyển đến anh một câu."

"Không có lần sau đâu." Khi tổng thư ký nói ra câu này, lòng bàn tay anh ta cũng ướt đẫm mồ hôi.

Bạc Hạc Hiên bế Bạc Thiên Y lên, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lần sau hãy cử thêm nhiều người một chút."

Tổng thư ký có thể hiểu được câu này có nghĩa là gì.

Ngay sau đó, anh ta chú ý đến Khương Mạn bên cạnh Bạc Hạc Hiên, sau khi người phụ nữ này xuống xe, cô luôn nhìn về một số nơi nào đó.

Lưng tổng thư ký toát mồ hôi lạnh, anh biết ở những nơi đó có gì, đó đều là nơi ẩn nấp của những tay súng bắn tỉa!

Trong suốt quá trình đó, Khương Mạn không nói gì, nhưng lúc rời đi, cô liếc nhìn đầy ẩn ý về phía vương đình ở phía xa.

Sau khi nhìn chiếc Mercedes-Benz Big G đi xa, tổng thư ký mới thở phào nhẹ nhõm ...

Anh ta còn chưa kịp ổn định lại tinh thần thì một giọng nói hoảng hốt vang lên trong tai nghe.

"Tổng thư ký, xảy ra chuyện rồi, quân thượng bị tấn công."

“Cái gì cơ?!” Vẻ mặt tổng thư ký kinh hãi nhìn chiếc Mercedes-Benz Big G đã đi xa, đang chuẩn bị ra lệnh chặn lại thì nghe thấy người ở đầu tai nghe bên kia thở hổn hển:

"Hình như chim ở hậu hoa viên phát điên rồi, nhất là những con bồ câu, chúng bay loạn xạ khắp trời. Quân thượng và các nghị sĩ vừa đi ra thì bị tập kích, bên ngoài nghị viện đều là phân chim!!"

Tổng thư ký: "..."

Chim... phân chim?

Vậy ... vị đó và các nghị sĩ đã bị phân chim tấn công à?Cái này gọi là gì? !

"Vậy chim đâu?"

"Tất cả đều bay đi hết rồi..."

Tổng thư ký hết sức đau đầu, cái quái gì vậy?

Sao mấy con chim điên này hôm nay lại tập trung ở đây?!

Rõ ràng là ... không ai có thể nghĩ rằng trận ném bom phân chim này là cố ý, dù sao thì chim cũng không có não, sao có thể cố ý hại người?

Chỉ có thể nói rằng, lũ chim không hiểu chuyện nên đã ị xuống đầu những nhân vật lớn!

Còn đối với những nghị sĩ vô tội đang bị chim tưới phân lên đầu ...

Khương Mạn thầm niệm trong lòng: Sorry~~

Trên đường về, ba người trên xe không nói một câu nào.

Sau khi đến trang viên Thiên Cổ, Lý Mặc đã dẫn người đến đón bọn họ.

Xe lăn được đẩy đến hàng ghế sau, sau khi cửa mở ra, tay Bạc Thiên Y giữ cửa, rồi ngồi vào xe lăn với dáng vẻ có chút khó khăn.

Khương Mạn cân nhắc đến việc giúp đỡ, nhưng thấy Bạc Hạc Hiên không có động tĩnh gì nên cô cũng không tự ý hành động.

Có những người không cần giúp đỡ, cho dù cơ thể có chút bất tiện nhưng bọn họ vẫn mạnh mẽ!

Sau khi ngồi vào xe lăn, Bạc Thiên Y đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy gật đầu với Khương Mạn, nhẹ giọng nói: "Em về phòng tắm rửa trước, chị dâu... Cô Khương cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Giọng điệu nhẹ nhàng này khiến những người giúp việc trong trang viên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu Bạc tổng sao vậy? Sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như đã thay đổi linh hồn vậy!

Khương Mạn mỉm cười, gật đầu.

Bạc Thiên Y rời đi mà không nhìn Bạc Hạc Hiên lấy một cái, cô ấy tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Những người giúp việc thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn Bạc tổng với vẻ mặt đó là đúng rồi, đây mới đúng là tiểu Bạc tổng mà bọn họ biết.

Khương Mạn cười nói: "Em gái thật đặc biệt."

Bạc Hạc Hiên đau đầu: " Rất không nghe lời."

Khương Mạn nhìn hắn: "Em cũng thấy anh không quá nghe lời."

Bạc Hạc Hiên: "..." Sao đột nhiên anh lại cảm thấy những ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ dàng gì?

Mới gặp nhau lần đầu tiên mà chị dâu và em chồng đã liên minh với nhau rồi à? Đây là loại ăn ý gì vậy?

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười.Chương 322: Làm khó chị dâu rồi

“Chị dâu vẫn đang nhìn tôi sao?” Mặt Bạc Thiên Y không chút thay đổi hỏi, nhìn kỹ sẽ thấy gáy cô ấy cứng đờ, không dám ngoảnh đầu lại.

Lý Mặc nói: "Không nhìn nữa, cô ấy và Bạc tổng ra vườn hoa rồi."

Tấm lưng đang căng cứng của Bạc Thiên Y thả lỏng hơn một chút, cô ấy nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý Mặc:

"Có phải tôi đã nhắc nhở anh không được nói với anh cả rồi sao?!"

Đột nhiên Lý Mặc đột nhiên dừng lại, nhìn cô ấy: "Gần đây thính giác của tôi có chút vấn đề."

Bạc Thiên Y chế nhạo, trong lòng cô ấy còn tức giận hơn khi đã tưởng tượng vô số về lần gặp mặt đầu tiên với chị dâu nhưng bây giờ lại gặp nhau trong tình huống này!

"Biết vậy thì tối hôm qua tôi đã gội đầu rồi..."

Bởi vì đột nhiên bị bắt đi, ở vương đình cô ấy đã thức cả đêm, đừng nói đến việc tắm rửa gội đầu mà sáng thức dậy cô ấy còn không muốn rửa mặt. Cô ấy không để bất cứ ai đến gần mình!

Bộ dạng hiện tại của cô ấy chẳng ăn nhập gì với vẻ ngầu lòi thường ngày!

"Có phải anh cả của tôi điên rồi nên mới dẫn chị dâu qua đó không? Anh ấy không sợ chị ấy sẽ trở thành mục tiêu à?"

"Từ khi nào mà anh ấy trở nên thiếu cân nhắc như vậy? Để người phụ nữ của mình bị nguy hiểm rình rập, thật là vô dụng!"

Bạc Thiên Y bắt đầu mắng chửi anh trai mình!

Biểu cảm của Lý Mặc có chút vi diệu. Anh ta nhớ đến 'cánh cửa giấy' lung lay sắp đổ ở tầng hầm, muốn nói với Bạc Thiên Y rằng chị dâu yếu ớt, mỏng manh đó có lẽ còn mạnh mẽ hơn anh trai của cô ấy...

Nhưng thấy Bạc Thiên Y đang mắng anh trai mình rất hăng say nên Lý Mặc đành phải nuốt những lời đó xuống.

Chuyện khiến tiểu Bạc tổng vui không nhiều, vậy thì tại sao phải tước đi niềm hứng thú lớn nhất của cô ấy? Tàn nhẫn làm sao.

"Nhưng vết cấu và vết bầm trên cổ của chị dâu tôi là sao vậy? Da môi cũng bị rách... Ai đánh chị ấy vậy?" Bạc Thiên Y cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận: "Là tên chết tiệt nào vậy?"

Lý Mặc không biết nên nói thế nào cho hợp lý. Để ngăn sự hiểu lầm ngày càng lớn nên anh ta thở dài và nói một cách không rõ ràng: “Thực ra giới trẻ ngày nay… đôi khi sẽ có những sở thích kỳ lạ, điều này cũng dễ hiểu thôi”.

Đặc biệt là người này còn là anh trai của cô, cô không thông cảm cũng không được.

Lý Mặc không nói ra những lời này mà chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện.

Lúc đầu Bạc Thiên Y không hiểu, sau đó mắt cô ấy mở to, lông mi run rẩy và cảm thấy chấn động...

Cô ấy hít một hơi thật sâu, một hồi mới thở ra.

"Chị dâu ... thật khó cho chị ấy..."

Lý Mặc gật đầu: "Đúng vậy."

Lông mày của Bạc Thiên Y nhíu lại, mím chặt môi và lẩm bẩm: "Kể từ khi từ Zeus trở về, anh cả giống như biến thành một người khác, nhưng tôi ngờ rằng nơi đó còn có thể khiến người ta sinh ra sở thích biến thái như vậy..."

"Những năm đó rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì ...?!"

"Haizz..." Lý Mặc thở dài: "Những năm ấy, cậu ấy đã rất khổ cực."

"Chẳng trách lâu như vậy, anh ấy mới tán đổ được chị dâu..."

"Vâng....."

"Xem ra anh cả giỏi hơn trong tưởng tượng của tôi một chút, có thể khiến cho chị dâu hy sinh cho anh ấy nhiều như vậy..."

"Đúng không…"

"Ôi..." Một tiếng thở dài kéo dài rất lâu.

Trong ánh mắt thương cảm của tiểu Bạc tổng và thư ký Lý mang theo chút ... kiêu hãnh kỳ lạ?

……

Sau khi Bạc Hạc Hiên nghe điện thoại xong, anh đã liên tục hắt hơi.

Khương Mạn ngồi trên xích đu, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh bị cảm à?” Không phải chứ, nhờ vào năng lực chữa trị của cô, bây giờ anh sẽ khỏe như trâu như ngựa mới đúng chứ!

"Có thể có người đang mắng chửi sau lưng anh."

Bạc Hạc Hiên thản nhiên nói, nhìn dáng vẻ uể oải của cô, nghĩ đến tin vừa rồi mình nghe trong điện thoại, lòng anh lại trở nên ấm áp hơn.

"Nghe nói chim trong vương đình phát điên rồi, rất nhiều người gặp tai hoạ."

Khương Mạn chớp chớp mắt: "Hả? Còn người cha xấu xa đó thì sao, ông ta có bị không?"

Cụm từ 'người cha xấu xa' được cô nói ra không chút kiêng dè khiến Bạc Hạc Hiên cảm thấy vô cùng buồn cười.

Dù có đau khổ, khó khăn như thế nào nhưng khi có cô ở đây thì cảm giác lạnh lẽo đều tan biến hết.

Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô: " Có lẽ là thần thánh có mắt, đều tập trung vào “chăm sóc” ông ấy."

Khương Mạn chớp chớp mắt: "Vậy thì phải cảm ơn thần thánh rồi, hay là tối nay anh đích thân xuống bếp nấu vài món ngon để dâng lên thần?"

Ngón tay của anh vẽ lên lòng bàn tay cô: "Anh nguyện hiến dâng mình cho thần thánh, em thấy sao?"

Vẻ mặt Khương Mạn trầm tư, nghiêm túc gật đầu: "Được!"

Hai người đang nói những câu chuyện cười mà chỉ bọn họ mới hiểu. Sau khi trò đùa kết thúc, Bạc Hạc Hiên mới nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Sau này đừng sử dụng siêu năng lực một cách tuỳ tiện, đặc biệt là ở chỗ đó ..."

"Người chỉnh sửa gen và những người có siêu năng lực không phải là bí mật đối với những người đó."

“Anh yên tâm đi, em biết chừng mực mà.” Khương Mạn gật gật đầu, chớp chớp mắt: “Cho nên những người ở vương đình hôm nay đều có phần.”

Không thể nói rằng màn công kích phân chim bừa bãi đó là nhắm vào người cha xấu xa kia! Mà chỉ có thể trách lũ chim này không có đạo đức.

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười. Có điều khả năng điều khiển động vật này thật đặc biệt. Hiện tại trên thế giới ghi nhận chỉ có một số người có siêu năng lực này, những người cấp cao đều muốn có được nó.

Hơn nữa, dù cho những người đó thực sự muốn nghi ngờ … thì cũng sẽ không nghi ngờ nó tồn tại trong cơ thể Khương Mạn.

Suy cho cùng, chuyện cô có siêu năng lực là một bí mật, chưa kể ... hành động điều khiển chim ị xuống đầu người khác của cô cũng có chút ngốc nghếch. Bình thường những người có siêu năng lực sẽ không làm như vậy...

Khương Mạn không quan tâm, nếu không đánh được thì sẽ hành hạ. Dù sao nếu dùng siêu năng lực nhiều thì chỉ cần ăn mấy bát cơm trắng là có thể bù lại!

"Đúng rồi, theo các nguồn đáng tin cậy, lần này này cơ thể anh xảy ra vấn đề là có lý do khác."

Khương Mạn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nguy hiểm: "Bạn nhỏ Bạc Hạc Hiên, anh hãy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của em, có phải anh đã làm chuyện gì xấu sau lưng em không?"

Bạc Hạc Hiên đoán được rằng Lý Mặc lại phản bội mình nên chỉ có thể thở dài.

"Thuốc đó có thể trì hoãn chuyển biến xấu của cơ thể Thiên Y, nhưng không thể trị tận gốc."

Anh cũng không giấu giếm nữa: "Tình trạng cơ thể của con bé có chút phức tạp."

Khi còn nhỏ, Bạc Thiên Y đã bị cắt cụt chân trong một vụ tai nạn xe hơi, các cơ quan nội tạng của cô không bị tổn thương. Khi Bạc Hạc Hiên đi, cô ấy vẫn ổn, nhưng những năm sau đó sức khỏe không ngừng chuyển biến xấu đi.

Lúc Bạc Hạc Hiên trở về, Bạc Thiên Y gần như đã bước nửa bàn chân vào cánh cổng địa ngục rồi.

Bạc Thiên Y có thể sống được đến bây giờ, tất cả đều là do thuốc gen được chiết xuất ra từ xương tủy của anh!

"Những năm sức khỏe con bé giảm sút, anh không ở bên cạnh, bác sĩ chăm sóc cơ thể cho con bé cũng là người do bên đó sắp xếp."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên u ám: "Nội tạng của con bé bị hỏng, chỗ chân cắt bị hoại tử đều là do thuốc gây ra."

Khương Mạn cau mày, thuốc?

“Năm đó, các bác sĩ và y tá phụ trách chăm sóc cơ thể của con bé đều đã chết.” Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói: “Trước khi anh bắt tay vào điều tra thì bọn họ hoặc chết vì bệnh tật hoặc tai nạn bất ngờ.”

Khương Mạn cảm thấy khi còn ở Mạt Thế cô đã có cái nhìn đầy đủ về nhân tính. Sau khi đến thế giới này, cô đã gặp Bạc Hạc Hiên và những người thân thực sự của mình.

Ít nhất so với thế giới lạnh giá tình người ở Mạt Thế thì những người sống trong thời đại này thực sự quá ấm áp và quá hạnh phúc.

Nhưng vào lúc này, cô mới nhận ra rằng thế giới này tàn nhẫn với Bạc Hạc Hiên đến nhường nào.

Anh gia nhập Zeus và bằng mọi giá để có thể trả thù cho mẹ nhưng khi anh trở về thì điều gì đã chào đón anh? Anh trở thành một con quái vật trong mắt cha mình. Người em gái duy nhất đang thoi thóp như một con chuột bạch...

Mà tất cả những điều này, Bạc Khôn - người làm cha như vậy có đáng không? Là thờ ơ... hay đó là ý đồ của ông ta?

Còn Bạc Hạc Hiên… Thế giới này luôn khiến anh tổn thương, chưa bao giờ đối xử dịu dàng với anh.

Bạc Hạc Hiên nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô và cảm thấy cô đang run lên.Nhưng đó không phải là điều anh muốn.

Anh ôm Khương Mạn vào lòng, dịu dàng nói: "Tất cả đã qua rồi, bây giờ anh đã có em..."

Vậy nên thế giới này không còn lạnh lùng và tàn nhẫn với anh nữa.
Chương 323: Anh, biến thái quá sẽ phải cô độc cả đời đấy

Bạc Thiên Y đánh răng rửa mặt xong, lại khôi phục vẻ ưu tú rạng ngời thường ngày, cho dù cơ thể tàn tật cũng vẫn không thể che lấp vẻ sang trọng quý phái.

Chỉ lúc đối diện với Khương Mạn, cô ấy mới thu lại vẻ sắc bén của mình, giống như một chú nhím đầy gai giơ ra chiếc bụng mềm mại của mình, trông lại có một chút vẻ dịu dàng vô hại.

Bạc Hạc Hiên nhìn em gái mình giả bộ vô hại, thậm chí có hơi ngốc nghếch đáng yêu, không thể nhìn nổi mà rời tầm mắt đi chỗ khác.

Uống một ngụm rượu.

Khó chịu.

“Chị Khương tới từ tối qua sao? Ở trong nhà có quen không?” Bạc Thiên Y nói với giọng dịu dàng khiến mọi người đều rùng mình.

Biểu cảm của mọi người đều cứng ngắc.

“Rất tốt, giường rất mềm.” Khương Mạn thành thật nói.

Bạc Thiên Y lén liếc anh trai mình một cái, kìm lại mấy chữ 'tinh hoa dân tộc' suýt chút nữa đã thốt ra, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà lướt qua vết thương trên cổ Khương Mạn.

“Thật ra anh trai em rất mềm, ờm, ý em nói là nội tâm anh ấy, rất mềm lòng.” Bạc Thiên Y mang vẻ mặt đứng đắn mà nói bừa.

“Ừm, chị nhìn thấy được.” Khương Mạn gật đầu: “Cương nhu kết hợp tạo ra điểm lợi thế.”

Bạc Hạc Hiên day trán.

Lý Mặc cũng hơi nheo mắt.

Đám người làm đều có chút nghi ngờ.

“Mỗi một từ mà tiểu Bạc tổng nói ra tôi đều hiểu, nhưng sao ghép lại với nhau tôi lại không hiểu nhỉ?”

“Đoạn đối thoại này nghe thì không có gì sai, nhưng sao tôi cứ có cảm giác kỳ lạ nhỉ?”

Lý Mặc không nhịn được, ném cho mấy người làm một ánh mắt, cho bọn họ lui ra ngoài hết, anh ta cũng nhân cơ hội mà chuồn đi.

Bạc Thiên Y khẽ hắng giọng, khống chế không để cho khóe miệng mình cong lên quá nhiều.

Gặp chị dâu rất thì rất vui, nhưng cô ấy vẫn phải duy trì hình tượng!

Phải nhã nhặn, phải dịu dàng, phải có khí chất!

“Chị Khương……”

Lúc cô vừa định cất lời, Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Nghe nói bình thường em đều gọi chị là chị dâu?”

Bạc Thiên Y sững lại, nhìn Bạc Hạc Hiên, nuốt nước bọt, giọng lầm bầm nhỏ xuống, từ từ phát ra tiếng: “......Vâng.”

“Vậy thì gọi là chị dâu đi, nghe hay hơn chị Khương.” Khương Mạn cười lên.

Bạc Thiên Y bị nụ cười ấy làm cho lóa mắt, sau khi lấy lại tinh thần, đôi môi cô ấy không khỏi cong lên: “Chào chị dâu, chị dâu của em thật là tốt!”

“Chị dâu tốt như vậy, anh phải cho em gặp từ sớm mới phải!” Bạc Thiên Y nhân cơ hội nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng.

Bạc Hạc Hiên mặt không cảm xúc nhìn em gái, khẽ nhướn một bên lông mày, cảm thấy bản thân nên kìm em gái lại: “Bạc Thiên Y.”

“Anh, anh lại hung dữ với em đấy sao?”

Giọng điệu của Bạc Thiên Y có chút đáng thương, đôi mắt long lanh nhìn Bạc Hạc Hiên: “Anh không thể vì tạo hình tượng anh trai là chủ gia đình mà ở trước mặt chị dâu lại hung dữ với em được, chị dâu hiểu nhầm tính khí anh không tốt thì phải làm sao?”

Bạc Hạc Hiên nheo mắt nhìn em gái, cảm thấy.... trước kia mình đúng là đã xem thường con bé rồi.

Con nhím nhỏ xù lông đã biến thành con hồ ly sắc sảo rồi sao?

“Tính khí của anh không tốt hả?”

Bạc Thiên Y trợn mắt nói dối: “Cực kỳ tốt.”

“Anh là chủ gia đình?”

Bạc Thiên Y: “Đương nhiên!” Có chị dâu ở bên cạnh, cho anh làm chủ gia đình một lần vậy.

Bạc Hạc Hiên ờm một tiếng, “Vậy tính khí của chủ gia đình hiện tại không được tốt lắm, tốt nhất là em nên cẩn thận.”

Nụ cười của Bạc Thiên Y cứng lại, giả bộ hất tóc, nhân cơ hội lấy tay che mặt, trừng mắt nhìn anh: Bạc Hạc Hiên, anh thức thời một chút! Em đang tạo dựng hình tượng cho anh đấy, anh hiểu không hả?

Bạc Hạc Hiên không muốn nhìn em gái, cho dù là một con hồ ly thì cũng là một con hồ ly ngốc nghếch!

Khương Mạn thích thú nhìn hai anh em nhà này so chiêu với nhau, chỉ cảm thấy rất thú vị.

Bạc Thiên Y bỏ tay xuống, lại quay lại nói với Khương Mạn: “Chị dâu, chị yên tâm, anh trai em chỉ là thỉnh thoảng có hơi độc mồm độc miệng thôi, anh ấy……”

Ánh mắt Bạc Thiên Y nhanh chóng lướt qua phần cổ của Khương Mạn: “Con người đâu ai hoàn hảo, anh ấy thật ra không có thói quen bạo lực gia đình đâu.”

Khương Mạn rốt cuộc cũng biết con bé hiểu nhầm cái gì rồi.

Nghĩ một lúc, cô liền gật đầu: “Điểm này thì chị tin, chuyện con người không có ai hoàn hảo này chị hiểu mà, chị sẽ bao dung anh ấy.”

Ánh mắt Bạc Thiên Y thay đổi, nhìn Khương Mạn một lúc, chậm chạp phun ra một câu: “Thiệt thòi cho chị rồi, chị dâu.”

“Không thiệt thòi, không thiệt thòi, nên vậy, nên vậy mà.”

“Anh trai em thật là không có chừng mực gì cả.”

“Thật ra cũng còn tạm được, chị cũng có lỗi.”

“Sao chị lại có lỗi được, vấn đề chắc chắn là ở anh ấy, anh ấy có lỗi lớn!”

Một cuộc nói chuyện kỳ lạ lại bắt đầu rồi. Hai người này, thật sự hiểu đối phương đang nói gì sao? Bạc Hạc Hiên vô cùng nghi ngờ điều này.

Cuối cùng, Khương Mạn quyết định tạm thời rút lui, để cho hai anh em nhà này tiếp chiêu với nhau trước, cô nhất định phải tìm một nơi để cười cái đã.

Cho nên cô nói: “Có hơi lạnh, chị đi tìm quần áo mặc thêm vào cái đã.”

Khương Mạn chuồn rồi, cho rằng bản thân đã ngụy trang rất tốt.

Bạc Hạc Hiên thấy cô lúc rời đi còn co rúm hai vai lại là biết, chắc chắn Yêu Nhi tệ bạc này lại đi tìm một chỗ để cười nhạo anh rồi!

Hiển nhiên là trí thông minh của vợ mình vẫn còn đang online, cả quá trình đều hiểu Bạc Thiên Y đang ám thị điều gì, cố ý tát nước theo dòng để bôi nhọ anh thôi ……

Bạc Hạc Hiên liếm răng hàm, lại uống một ngụm rượu, không nhịn được muốn cười, thật là càng ngày càng hư rồi ……

Bạc Thiên Y quay đầu lại, nhìn thấy vẻ "dịu dàng" hiếm có trên gương mặt anh trai. Tuy là em gái, nhưng cô luôn mang trái tim của người mẹ già.

Lúc này cô vốn là nên cảm thấy an ủi. Nhưng nghĩ tới chuyện mà anh trai đã làm với chị dâu thì....

Một nhãn dán mang chữ ‘biến thái’ to đùng đang treo trên đầu Bạc Hạc Hiên!

Còn về nét dịu dàng trên gương mặt anh lúc này, Bạc Thiên Y nhìn thấy cũng cảm thấy……wow, thật biến thái……

“Bạc Hạc Hiên, anh đừng cười, anh cười lên càng giống một tên biến thái đấy biết không hả?”

Chị dâu không có ở đây, Bạc Thiên Y có thể yên tâm to gan mà bộc lộ bản chất thật, khóe mắt, lông mày và cả lỗ chân lông trên mặt cũng bộc lộ đầy vẻ ghét bỏ:

“Là đàn ông thì không thể biến thái như vậy anh biết không?”

“Biết thái quá là sẽ cô độc cả đời đấy anh biết không?”

“Chị dâu có thể dung túng anh biến thái nhất thời, nhưng có thể dung túng cho sự biến thái của anh cả đời không?”

“Em khuyên anh, tranh thủ thu tay lại đi.”

Bạc Hạc Hiên cau mày, sự dịu dàng giống như chưa từng tồn tại, lúc này lại thực sự có suy nghĩ muốn bạo lực gia đình: “Em ngứa da phải không?”

Bạc Thiên Y hoàn toàn không sợ sự uy hiếp của anh, khịt mũi nói: “Sự thật mất lòng, anh đừng thẹn quá hóa giận.”

“Chuyện ôm cháu trai cháu gái, em cũng không gấp, anh cứ từ từ thôi nhé.”

Sắc mặt Bạc Hạc Hiên trở nên kỳ lạ, thái dương đột nhiên đau nhói.

“Em im miệng.” Anh nghiến răng.

“Hơ, anh chột dạ kìa.”

Bạc Hạc Hiên hít sâu một hơi: “Đầu óc đừng có đen tối như vậy.”

“Đầu óc em đen tối đấy, anh thì sao?” Bạc Thiên Y suýt chút nữa thì thốt ra bốn chữ ‘không biết liêm sỉ’, cảm thấy chí ít thì bản thân cũng đã giữ lại cho anh ít thể diện.

“Chị dâu em là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa, vậy mà anh cũng nỡ ra tay ác độc.”

“Anh trai, anh kích tình cũng được, nhưng đừng kích tình đến mức phạm tội!”

Bạc Thiên Y chỉ vào cổ, nhìn anh với ánh mắt nghiêm khắc, giống như nhìn một kẻ lòng người dạ thú: “Cái sở thích này của anh, phải sửa!”

Bạc Hạc Hiên đau đầu.

Rốt cuộc là anh đón con bé chết tiệt này về làm gì vậy!!Chương 324: Em đang cố gắng hết sức phối hợp diễn với anh

Lần thứ tư Bạc Hạc Hiên rơi vào tình trạng không biết nói gì cho phải. Những vết xanh tím trên cổ Khương Mạn là do anh làm ra sao? Đúng.

Khương Mạn tình nguyện để anh làm ra những thứ đó sao? Không đúng.

Bằng chứng rành rành, khó mà chối cãi.

Không thể nói hết tác dụng phụ của thuốc ức chế gen. Cho nên anh chỉ có thể im lặng, tự cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Bạc Thiên Y ngoài cái suy nghĩ ‘độc thân lâu ngày biến thành biến thái’ ra, tự nhiên lại còn cảm thấy có chút thoải mái. Sau khi chị dâu xuất hiện, hình như mọi sóng gió trong nhà này của cô đều thay đổi, biến thành mưa thuận gió hoà. Còn với Bạc Hạc Hiên, thì biến thành mưa gió thêm giông tố!

Nhưng mà……

Bạc Thiên Y nhìn nét mặt anh, nó ẩn giấu niềm tự hào và vui sướng, đôi mắt của anh trở nên ấm áp hơn, bộ dạng tươi tỉnh này đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy. Có thể nói là có chút cao hứng không?

Đợi Bạc Thiên Y nhìn lại lần nữa thì biểu cảm của Bạc Hạc Hiên đã quay lại thành bộ dạng lạnh nhạt như mọi khi.

“Sức khỏe sao rồi?” Anh hỏi.

Nụ cười trên mặt Bạc Thiên Y cứng đờ, có chút lúng túng, khịt mũi nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Nói xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Em uống thuốc rất đúng giờ.”

Ăn kẹo anh làm ra cực đúng giờ.

Bạc Hạc Hiên nhìn cô là biết cô đã đoán ra chuyện ‘thuốc’, có lẽ không thể giấu nổi nữa. Hai anh em đều ngầm hiểu với nhau nhưng không ai nói ra.

“Đúng rồi, lần này đến đây là có một việc……” Bạc Thiên Y cau mày, “Em nhớ chị dâu cũng là người nhà họ Khương. Đúng không?”

“Cũng không hẳn là vậy.” Bạc Hạc Hiên lắc đầu: “Chị dâu em cũng không thích bị gọi là người nhà họ Khương.”

“Là em nói nhầm, mấy chuyện xấu nhà họ Khương làm em cũng nghe nói qua.”

Bạc Thiên Y dùng giọng điệu chế nhạo khi nhắc tới nhà họ Khương, cô thường xuyên chứng kiến mấy đứa con trong gia tộc lớn lúc nào cũng tranh quyền đoạt chức với nhau. Cái chết của cha Khương Mạn – Khương Nghiệp Lễ là điều cấm kị không ai dám nhắc tới ở nhà họ Khương. Còn người ngoài nói thế nào bọn họ cũng chả thèm quan tâm.

Ít nhất những người thuộc tầng lớp cao đều biết, sau khi Khương Nghiệp Lễ chết, phần lớn sản nghiệp của ông ta bị dòng chính nhà họ Khương xâu xé, đến cả tên của ông ta cũng bị xóa sổ khỏi nhà họ Khương. Bọn họ không thừa nhận sự tồn tại của một người.

“Lần này cha cho gọi em về vì muốn sắp xếp hôn sự cho em, còn bảo là liên hôn với dòng chính nhà họ Khương.”

Bạc Thiên Y cười mỉa: “Có khi nhà họ Khương chả muốn con mình rơi vào ổ sói đâu, nhưng mà chả hiểu ông cha tốt của chúng ta qua lại với nhà họ Khương lúc nào nữa? Em nhớ là trước đây quan hệ của bọn họ đâu có tốt như thế.”

Bạc Hạc Hiên khẽ cau mày.

“Sắp xếp việc xem mặt cho em?”

Bạc Thiên Y dạ một tiếng, “Thật buồn cười.”

“Bọn họ đúng là rất buồn cười.” Bạc Hạc Hiên nhìn lại cô: “Con trai dòng chính nhà họ Khương, không hợp khẩu vị của em đâu.”

Bạc Thiên Y sững sờ, nghe thấy giọng châm biếm trong lời nói của anh mình, thẹn quá hóa giận: “Anh trai!”

Đáy mắt Bạc Hạc Hiên đầy ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Chuyện của em, em tự làm chủ, có anh ở đây, không ai ép buộc được em.”

Lòng Bạc Thiên Y tràn đầy sự vui sướng, mặt lại giả bộ: “Không sợ em thật sự đưa một đứa em dâu về cho anh thật à?

Bạc Hạc Hiên im lặng một lúc, đối với mấy tin đồn tính hướng của em gái mình, anh luôn luôn không quan tâm. Anh cũng chả quan tâm Bạc Thiên Y thích trai hay gái.

Nhưng……sau khi đọc được cuốn sách do chính vị kia nhà mình giới thiệu - ‘Chưởng trung bảo*’ (Mặc dù chỉ đọc có vài trang), nhưng ít nhiều cũng mở ra một thế giới mới với Bạc Hạc Hiên, cho nên sợ gì cái chuyện kia……

(*phần ở giữa của bàn chân con gà)

“Em là ‘1’”! anh hỏi bâng quơ.

Bạc Thiên Y mới nghe chưa hiểu gì, đến khi hiểu ra thì chấn động: “Anh còn biết cái gì là ‘1’?”

Bạc Hạc Hiên thật ra chỉ hiểu một chút, anh cũng không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề này, “Không cần biết là nam hay nữ, em thích là được.”

Bạc Thiên Y cũng không chủ động đi giải thích về việc tính hướng của mình, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua anh mình. Cô đúng là……năm lần bảy lượt được mở mang tầm mắt về anh trai mình.

Cô mang tâm tình không sợ chết hỏi thử một câu: “Nhỡ đâu em thích kiểu người giống chị dâu thì sao?”

Bạc Hạc Hiên dùng vẻ mặt không chút tình cảm gì nhìn qua cô. Ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người.

Bạc Thiên Y thấy gáy mình lạnh ngắt, “Anh yên tâm đi, phải tin tưởng nhân phẩm của chị dâu chứ.”

Bạc Hạc Hiên: “Trước đây cực kỳ tin tưởng, bây giờ lại thấy hoài nghi.”

“Bạc Hạc Hiên, anh cũng phải tự tin vào bản thân chứ.”

“Ồ, vậy em ít nhất cũng phải tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân trước đã.”

Bạc Thiên Y: “……” Này, đúng là đồ độc mồm, anh cô có khác.

Cho nên anh trai cô đã dựa vào cái gì để tán đổ chị dâu vậy? mặt mũi chăng?

Rõ ràng chả có gì nổi bật, còn chả ưa nhìn bằng mình. Chị dâu mình cũng qua loa quá rồi. Ài.

Bạc Thiên Y tự nhiên lại thấy tội lỗi khi anh trai mình lừa được bảo bối nhà người khác. Tình cảm anh em thắm thiết vừa nãy chỉ còn là ảo giác, kéo dài chưa tới hai phút lại quay về khẩu chiến như thường ngày.

Hai anh em đấu khẩu được một lúc, Bạc Thiên Y vừa mở mail ra xem lông mày liền cau lại.

“Lũ ngu này……”

Nhìn phản ứng đã biết mấy kẻ kia lại làm việc không ra gì. Bạc Thiên Y lập tức gọi điện thoại chửi người.

“Ai chịu trách nhiệm quy hoạch thành phố Thần Hải?”

“Dự án tới tay rồi còn để xảy ra vấn đề, vậy mà còn nhịn được.”

“Có dùng não không vậy, hay là đem đi nuôi……” Bạc Thiên Y đang chửi người thì đột nhiên dừng lại, cô quay trở lại phòng khách nhìn Khương Mạn, khụ một tiếng rồi điều chỉnh lại giọng điệu, giọng tự nhiên dịu dàng lạ thường: “Nuôi cá chắc là tốt……”

“Văn phòng của tôi hơi thiếu sức sống, nuôi thêm bể cá đi, mua mấy con cá rồng vàng nuôi đi.”

“Nuôi rùa cũng được, sứa cũng hay……”

“Không phải vội vã, chuyện nhỏ thôi mà, các anh cứ xem thế nào rồi làm.”

Mấy tên đem não đi nuôi cá ở đầu bên kia điện thoại tự nhiên cảm thấy hoang mang, sau khi cúp máy còn nhìn đám cấp dưới đang làm thêm ngoài giờ, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.

“Giám đốc Lê, chúng ta toi rồi à?”

Sắc mặt của giám đốc Lê làm bọn họ sợ hãi.

Khoé mắt của giám đốc Lê hồng hồng, vẻ mặt hoảng hốt: “Tiểu Bạc tổng hình như……hình như bị chúng ta làm cho tức quá nên não có vấn đề rồi.”

……

Trong phòng khách.

Bạc Thiên Y khụ một tiếng, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chị dâu nhà mình: “Người làm của em không ra gì, có chút chuyện nhỏ mà cũng phải hỏi, làm chị dâu chê cười rồi.”

“Không sao không sao.” Khương Mạn nói: “Vừa rồi ra ngoài cười mãi không thôi, bây giờ nhịn được rồi, hai người tiếp tục đi.”

Bạc Thiên Y: “……???” Tiếp tục cái gì?

“Người xưa nói: múa rìu qua mắt thợ.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nhắc một câu: “Chị dâu em là diễn viên đấy.”

Khương Mạn không hài lòng với cách nói của anh: “Anh nói cái gì thế?”

Bạc Hạc Hiên thở dài bất lực, nhìn qua đứa em ngốc nhà mình: “Tiếp tục thôi.”

“Tiếp tục cái gì?” Bạc Thiên Y cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.

“Em tiếp tục biểu diễn.”

Bạc Thiên Y: “……”

Khương Mạn: “Em gái anh biểu diễn khá tốt, sao anh chặn lại?”

Bạc Hạc Hiên: “Tốt ở đâu ra?”

“Độ dạng ngại ngùng lúc nãy rất tốt mà.”

“Ồ, nhưng nó lại không thấy ngại đâu.”

Khoé miệng của Bạc Thiên Y méo xệch, không biết nên làm thế nào, tự nhiên nhớ tới một bài hát cổ. Nói qua nói lại nửa ngày, tên hề lại là chính mình?

Nội tâm của Bạc Hạc Hiên gào thét: Anh đang cố gắng phối hợp diễn với em, em lại coi như không thấy.

Nội tâm của Khương Mạn gào thét: Em đang cố gắng hết sức phối hợp diễn với anh đó. Chương 325: Em gái bị cướp đi mất rồi

Tiểu ma đầu của Bạc Thị không bao giờ biết ngại ngùng, càng không có ai dám làm cô ấy khó xử nhưng hôm nay đã có ngoại lệ.

Kỹ năng diễn xuất vụng về của cô ấy đã bị nhìn thấu ngay tại chỗ, nhưng dù thế nào cô ấy vẫn là người chèo lái một tập đoàn lớn, trong lòng lúng túng thì mặt cũng tỏ ra không sao.

“Muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước.” Bạc Thiên Y bình tĩnh nói. Nếu bỏ qua đôi má ửng đỏ của cô ấy sẽ không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.

Vừa định rời đi, đột nhiên Khương Mạn đưa tay kéo tóc mái của cô ấy lại.

Bạc Thiên Y sững sờ, bắt gặp con ngươi màu lưu ly đó. Nó giống như một luồng ánh sáng xuyên qua khiến người ta khi nhìn thấy sẽ rất khó quên.

“Tóc hơi rối.” Khương Mạn cười, ngón tay thuận thế vuốt xuống, nâng mặt Bạc Thiên Y lên, ngón tay cái chải chải tóc một bên mặt của cô ấy.

Bàn tay đó vô cùng ấm áp, đột nhiên Bạc Thiên Y như nín thở, chỉ cảm thấy mặt nóng rực, lông mi run lên, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.

"Mặt đỏ vậy, sốt rồi sao?"

Khương Mạn giả vờ như không biết gì, sau đó lại sờ sờ trán cô ấy: "Hình như không sốt nhưng vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm ... ừm ..." Bạc Thiên Y gật đầu, rụt đầu về phía sau, không dám nhìn vào mắt cô: "Em đi nghỉ ngơi đây."

Nói xong, cô ấy ấn nút tiến lên bên cạnh tay như muốn chạy trốn, điều khiển xe lăn rời đi.

Khương Mạn nhìn cô ấy rời đi, tay vắt sau lưng, xoa nhẹ ngón tay, vẻ mặt trầm ngâm.

Cô còn chưa kịp định thần lại thì đã bị ôm từ sau lưng, bị ai đó cắn nhẹ vào tai, hơi thở ấm áp thoảng qua bên tai khiến cô không khỏi run lên.

“Em làm vậy trước mặt anh, có phải có chút quá đáng không?” Giọng người đàn ông đầy vẻ chua ngoa.

Khương Mạn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ bất mãn của Bạc Hạc Hiên, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Anh còn ghen với cả em gái mình, anh là thánh ghen đầu thai à?"

Ghen trong tiếng Trung đồng âm với giấm

Bạc Hạc Hiên nhướng mày: "Ghen phạm pháp à?"

“Không phạm pháp, nhưng sẽ đau dạ dày.” Khương Mạn chọc chọc vào mặt anh, không đùa nữa: “Vừa rồi quả thực em đã tấn công em gái anh.”

Bạc Hạc Hiên: "..."

Ấn đường của anh lại bắt đầu nhức, hít một hơi thật sâu tỏ vẻ rầu rĩ: "Sau này ... em nên đọc ít sách lại."

Anh có thể hiểu những lời cô nói ra nhưng người khác thì không.

"Tri thức là của cải quý báu nhất của nhân loại. Anh đang ngăn cản em tiến bộ à?"

“Em đừng tiến bộ thêm nữa, cho anh chút không gian để đuổi theo.” Bạc Hạc Hiên đưa cô về phòng, nghe cô lầu bầu, bất mãn dọc đường đi, anh không nhịn được cười.

Sau khi vào phòng, cả hai mới tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Thỏ không ăn cỏ cạnh hang, em không làm gì em gái anh đâu, em chỉ đang kiểm tra tình trạng cơ thể của cô ấy thôi." Khương Mạn giải thích.

Thỏ không ăn cỏ cạnh hang là một câu thành ngữ, ý nói rằng sẽ không làm bất cứ điều gì hại những người xung quanh mình.

“Ừm, anh biết rồi.” Bạc Hạc Hiên búng vào trán cô: “Anh biết em thần thông quảng đại.”

“Nói chuyện nghiêm túc.” Khương Mạn trợn mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tình trạng của cô ấy quả thực tệ hơn em tưởng một chút, cơ, mạch và xương đều yếu ớt hơn người bình thường.”

“Siêu năng lực của em có thể nhìn thấu được tình trạng bên trong cơ thể người à?” Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi kinh ngạc.

"Không được coi là nhìn lén mà có lẽ là cảm giác." Khương Mạn đang nghĩ về cách mô tả nó như thế nào, sự tồn tại của siêu năng lực rất khó giải thích về mặt khoa học.

"Bản thân cơ thể con người có chức năng phục hồi và tái tạo, nhưng khả năng này có hạn. Sự can thiệp của năng lực chữa bệnh thực chất chỉ là khuếch đại khả năng vốn tồn tại trong cơ thể con người mà thôi."

Cô đưa ra ví dụ: “Ví dụ, nếu trên tay có một vết rách, vết thương cần được chữa lành và đóng vảy nên đương nhiên phần bị thương này là khu vực hoạt động tích cực nhất của hệ thống tái tạo và phục hồi.

"Vừa rồi, thời gian em tiếp xúc với Thiên Y rất ngắn, nhưng cô ấy cho em cảm giác trong cơ thể có ba luồng lực lượng đang giằng co nhau."

"Sức đề kháng của cô ấy là không đáng kể. Luồng lực lượng thứ hai có lẽ là do loại thuốc mà anh đã cho cô ấy uống, lực lượng thứ ba có thể được hiểu là các tế bào bị bệnh."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên u ám, anh hiểu Khương Mạn nói những lời này có nghĩa là gì, đó là một loại hy vọng … Nhưng anh không thể yêu cầu Khương Mạn cho mình hy vọng này!

Anh không thể ích kỷ như vậy được!

"Em không không thể tái sinh đôi chân đã bị cắt, nhưng có thể làm cho cơ thể cô ấy dần dần khỏe lại và loại bỏ các chuyển biến xấu của bệnh."

Khương Mạn nhìn anh chăm chú: "Nhưng là em cần sự giúp đỡ và tin tưởng của anh."

Bạc Hạc Hiên trầm ngâm một lúc, câu đầu tiên anh hỏi là:

"Nếu sử dụng siêu năng lực quá nhiều thì sẽ gây hại gì cho em?"

Khương Mạn không nhịn được cười.

"Gây hại à, có một chút, giống như đói, ăn nhiều, kén ăn."

"Nếu có người nấu nhiều món ngon hơn cho em, em tin rằng sẽ sớm bù lại thôi!"

"Còn phải xem xem người nào đó có đồng ý hay không."

Khi vừa dứt lời, cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Bạc Hạc Hiên giống như việc nắm chặt lấy hy vọng, không thể kiểm soát được niềm vui và sự cảm động.

"Cảm ơn em, Yêu Nhi."

Anh nâng mặt cô lên, hôn xuống môi cô và ôm cô thật chặt giống như ôm một báu vật, một vị thần với ve thành kính và tha thiết.

Khương Mạn đáp trả sự nhiệt tình cho anh, hôn anh, không biết bao lâu mới có thể tách môi nhau ra. Cả hai ôm nhau và áp trán vào nhau.

"Nếu muốn chữa bệnh thì không giấu giếm chuyện siêu năng lực, anh đã nên nói với cô ấy như thế nào chưa?

Mặc dù tối nay Bạc Thiên Y tỏ ra ngây thơ, ngốc nghếch nhưng Khương Mạn không cho rằng như vậy.

Tuổi còn trẻ như vậy mà cô ấy đã có thể điều khiển một tập đoàn lớn, có thể gọi là rất thông minh, cho dù là tâm tính hay mánh khoé Bạc Thiên Y cũng không thiếu!

“Nói sự thật đi.” Bạc Hạc Hiên không do dự quá nhiều.

"Con bé không yếu đuối như vậy đâu."

Khương Mạn gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

Đêm nay đã quá muộn rồi, dù việc có gấp đến đâu thì lúc này cũng không thể vội vàng nên ngày mai hãy nói đến việc điều trị bệnh.

Trước mắt...

“Vậy tối nay em ngủ ở đâu?” Khương Mạn đang ở trong vòng tay anh đầu ngẩng lên.

Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống nhìn cô, nghi ngờ nói: "Chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"

Khương nữ vương nhướng mày kiêu ngạo: "Cùng nhau? Là ngủ theo kiểu nào?"

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám.

Khương Mạn nhìn anh cười nửa miệng: "Hay là chúng ta cùng nhau tắm trước?"

“Em đừng đùa với lửa.” Bạc Hạc Hiên thấp giọng cảnh cáo.

Cô mím môi, trong mắt có chút khinh thường, vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên.

Nhìn ID người gọi:- Anh ba! Ánh mắt Khương Mạn lộ ra một chút chột dạ.

Nhắc mới nhớ, tối hôm qua cô không về nhà, hình như cô đã quên nói với người nhà. Cô không chỉ quên nói mà cả ngày hôm nay cô cũng không mang theo điện thoại bên người, càng không nhìn đến nó.

"Em nghe điện thoại trước đã."

Ngay khi cô vừa nhấn nút nghe, giọng nói như muốn lật tung mái nhà của Khương Nhuệ Trạch truyền đến.

"Tổ tông của anh ơi, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi!!!"

"Khụ, anh ba, em không sao."

"Em đang ở đâu vậy? Tối hôm qua còn không về, em đi đâu vậy tiểu tổ tông?!"

Khương Mạn liếc nhìn Bạc Hạc Hiên, trong lòng đột nhiên tràn đầy tức giận: "Giải cứu vương tử đang chạy trốn của Đế Quốc!"

Khương Nhuệ Trạch: "Em có ý gì vậy?!"

Bạc Hạc Hiên: "..."

Anh sờ sờ mũi, cầm lấy điện thoại, nói: "Cô ấy đang ở cùng tôi, cúp máy đây."

Lạch cạch, anh cúp máy ngay lập tức.

Tại Aden City.

Khương Nhuệ Trạch sững sờ nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy giữa chừng, ba giây sau, tiếng gầm của anh ta vang lên khắp tòa nhà:

"Chết tiệt! Em gái mình bị cướp đi rồi!!!"
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom