• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (4 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316: Bạc Hạc Hiên, anh giúp em

Đường nét quai hàm của người đàn ông tinh xảo và ưu việt, đuôi mắt đỏ tươi có hình vòng cung hơi quyến rũ, lông mi dài che đi màu máu ở đáy mắt, ẩn hiện bóng người dưới con ngươi to tròn, đường nét sâu thẳm.Người đẹp từ trong xương cốt.

Lúc này, trong vẻ mãn nguyện no đủ, còn toát ra vẻ nguy hiểm và hấp dẫn.

Đầu vai của Khương Mạn bị anh cắn không ngừng rỉ máu. Giống như là bị vị máu kích thích, Bạc Hạc Hiên mút vào mấy giọt máu liền không cắn nữa, mà là....

Khương Mạn cả người căng thẳng, nửa thân trên tê dại: “Bạc Hạc Hiên, anh tuổi chó sao......A!”

Tiếng mắng trở thành tiếng kêu đau.

Khương Mạn chỉ vừa mới tạm ngừng truyền năng lượng trị liệu, chó săn Bạc lại trở nên hung dữ, lại cắn lên cổ cô một miếng.

Khương Mạn chỉ đành tiếp tục ‘đút anh ăn’.

Anh giỏi lắm, anh ghê gớm, răng anh cứng, em không đấu lại nổi!

Nước Tây Hồ, nước mắt của Khương Mạn*, dị năng của cô không lẽ là miễn phí!

(*Lấy từ hai câu trong bài hát ‘Chờ người ngàn năm’)

“Anh cắn em thì được……nhưng anh có thể đừng gặm không……”

Khương Mạn nghiến răng nghiến lợi. Lông tơ dựng hết cả lên, đúng là một cảm giác khác thường.

Cho dù cô là nữ thẳng như bê tông cốt thép thì cũng vẫn hiểu được cảm giác này mang hàm ý gì.

Bạc Hạc Hiên trước kia đã muốn ‘ăn’ cô rồi. Bây giờ chẳng qua là đổi một cách ‘ăn’ khác thôi......

Nếu Khương Mạn không muốn bị ăn thì chỉ đành ngoan ngoãn đút dị năng cho anh thôi.

Cảm giác này……thật vi diệu!

Cũng không phải xấu hổ hay là không bằng lòng....mà là.....

Cô cảm thấy cái trò lấy thân mình làm thức ăn cho hổ này chưa chắc có thể cho hổ ăn no hoặc khiến cho hổ tỉnh táo, mà có khi lại hại chết chính mình cũng nên ……

Đặc biệt là tiêu hao dị năng quá nhiều, cô lúc này cũng rất yếu ớt. Không chơi nổi, thiệt thòi to!

Khương Mạn không thể không nghĩ cách di dời sự chú ý của anh.

Đối với việc cô truyền dị năng một cách keo kiệt, chó săn Bạc dần dần mất kiên nhẫn và bất mãn.

Nỗi lo lắng ngày càng lớn khiến anh theo bản năng muốn nhiều hơn nữa, như thể anh đang tìm kiếm điều gì.

Sự tàn bạo nguyên thủy vốn không thể nói lý lẽ!

Đôi tay đang ôm lấy eo của Khương Mạn Mạn cũng siết chặt vô cùng.

Sự dịu dàng trước kia giống như một giấc mộng, như vị thần sau khi xé lớp ngụy trang liền biến thành dã thú.

Khương Mạn không thể không rút ra một cánh tay để đối phó anh, ấn bàn tay đang tác oai tác quái của anh lại.

Điều này đổi lại sự bất mãn của chó săn Bạc, cô lại bị anh cắn vào xương quai xanh.

Khương Mạn rít lên một tiếng. Cô khóc không ra nước mắt, lúc này cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lát và ăn hai bát cơm thôi.

Nhưng hiển nhiên là tên đàn ông chó má này không hề có cái khái niệm thương hoa tiếc ngọc.

“Bạc Hạc Hiên, anh tỉnh táo lại đi!”

“Chó mới cắn người, anh có phải là....em sai rồi, sai rồi, em không nên hung dữ với anh, anh đừng cắn mà ……”

“Nice! Cắn giỏi lắm, không hổ danh là anh ……”

“Đại ca à, ông nội à, tổ tông à……”

Khương Mạn lảm nhảm không dứt khiến người nào đó cảm thấy thật phiền, dường như chê cô quá ồn, trực tiếp chặn luôn miệng cô lại.

Nụ hôn này cũng thật ngang ngược, tấn công dồn dập, không cho người ta cơ hội hít thở.

Khương Mạn bị đau, nhăn mày, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn môi cô đã bị cắn rách, cô nếm được vị rỉ sét của máu.

Trong cơn tức giận liền cắn trở lại.

Cái miệng này ghê gớm lắm sao……

Cô lại khiến cho người mất trí nào đó trở nên tức giận rồi, đôi mắt đỏ au mở to, lạnh lùng nhìn cô, mang theo vẻ uy hiếp và cảnh cáo. Vô cùng áp lực.

Khương Mạn cũng không chịu yếu thế.

Em chiều anh quá rồi phải không? Chỉ anh được phép cắn em, còn em không được cắn lại anh hả?

Cô lại cắn lên môi anh lần nữa, tăng thêm chút dị năng, lúc anh xù lông lên lại bị vuốt cho xuôi xuống.

Khương Mạn nhân lúc này hít thở một chút, cũng không cần biết anh có nghe hiểu tiếng người nữa không, cô hung dữ nói: “Anh mà còn cắn em nữa, em sẽ để anh chết đói đấy, có tin không!”

Người đàn ông híp mắt lại, hưởng thụ năng lượng trị liệu, cũng không biết là nghe có hiểu hay không.

Nhưng lực hôn cô lại nhẹ đi không ít, nhìn giống như một chú chó ngoan vậy.

Khương Mạn nhìn dáng vẻ no nê của anh lại chợt thấy tức giận.

Bình thường thì đẹp trai như thế, một người đàn ông có vẻ đẹp sánh ngang với thiên thần, lúc này lại hung ác như vậy, tuy rằng dáng vẻ hung ác cũng mang một vẻ đẹp điên cuồng.

“Một người đang yên đang lành, sao vừa mới nói biến thành chó là biến được luôn vậy……”

Khương Mạn trong lòng trăm mối tơ vò, dị năng đã triệt để được dâng hiến ra ngoài, lúc này chắc chỉ còn một câu để hình dung: cảm giác thân thể bị đục rỗng!

Vốn dĩ cho rằng tấn công chớp nhoáng, có thể dùng tốc tộ như sấm chớp đêm mưa để giải quyết vấn đề, ai mà ngờ lại biết thành một cuộc giằng co kéo dài.

Nhưng mà, hơi thở bạo lực trên người Bạc Hạc Hiên đang dần phai nhạt, chỉ có lòng tham là không giảm, một lòng muốn chiếm lấy năng lượng chữa trị của cô.

Khương Mạn giống như đang huấn luyện đại bàng, vừa yêu, vừa hận, vừa tức.

Vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ.

Dù có thế nào thì Khương Mạn cũng ngủ quên rồi, mệt quá mà!

Trong căn phòng dưới tầng hầm là một mớ hỗn độn.

Thân trên của người đàn ông cởi trần, đầu anh vùi sâu vào cổ người phụ nữ, nửa người đè lên người cô, tay còn lại ôm chặt lấy cô, như thể anh đang ôm một bảo vật quyến rũ.

Cả hai gục vào nhau ngủ say……

……

Bạc Hạc Hiên hiếm khi ngủ say đến thế.

Đặc biệt là khoảng thời gian thuốc ức chế bị mất tác dụng, mỗi lần sau khi tỉnh lại, cả người đều vô cùng đau đớn, giống như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim sắt đâm vào người.

Ký ức vào đêm anh bị mất khống chế lại không đầy đủ, càng không nằm mơ.

Nhưng đêm qua, hình như anh đã mơ……

Cảm giác trên người nhẹ nhõm như đẩy ra được toàn bộ gánh nặng trên vai, cho nên sau khi anh tỉnh lại, tinh thần còn đang đắm chìm trong sự ngỡ ngàng.

Ngay sau đó, cả người anh cứng lại, phát hiện người đang nằm trong lòng mình. Trong nháy mắt liền biến sắc. Anh ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.

Hoảng loạn, khó xử, hối hận...hàng vạn cảm xúc xông lên đầu.

Ánh mắt dán vào phần da thịt lộ ra ngoài của Khương Mạn.

Lúc cô phá cửa đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ, đêm qua lúc đánh nhau, áo lỗ cũng bị xé rách, có thể gọi là sắc xuân phơi bày.

Đầu vai, xương quai xanh, môi, thậm chí là ngực, chỗ nào cũng thấy những vết bầm tím và vết cắn ……

Mà tất cả.....nếu không có gì bất ngờ, thì chắc đều là ‘kiệt tác’ của anh ……

Lần đầu tiên trong đời, đầu óc Bạc Hạc Hiên trống rỗng đến thế, mờ mịt luống cuống, không biết phải làm thế nào.

Anh đang nằm mơ sao?

Tối qua rốt cuộc bản thân đã làm những gì vậy?

Yêu Nhi sao lại....sao lại ở đây?

Chỉ trong vài phút não của anh ấy ngừng hoạt động, thì Khương Mạn đã tỉnh rồi.

Vì lạnh mà tỉnh.

Đêm qua Bạc Hạc Hiên nóng như một ngọn lửa, ôm anh ngủ hoàn toàn không cảm giác được cái lạnh. Bây giờ sự ấm áp dần tiêu tan, cô đương nhiên là tỉnh rồi.

Đôi mắt mơ màng mang theo một vẻ xinh đẹp, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại. Bởi vì nhìn thấy một người đàn ông ngốc nghếch nào đó.

“Tỉnh rồi à?” Cô lười biếng ngáp một cái, nằm nghiêng người, không hề để ý tới cảnh xuân đang phơi phới, tay chống vào má, ánh mắt lười biếng nhìn anh.

Bạc Hạc Hiên gật đầu.

“Còn nhớ đêm qua bản thân đã làm những gì không?”

Bạc Hạc Hiên mím chặt môi, trên mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Anh không nhớ……

“Có phải là tò mò tại sao em lại ở đây không?” Khương Mạn nhướng mày.

Bạc Hạc Hiên không dám nói chuyện, hàng lông mi khẽ run rẩy, ánh mắt tối đến đáng sợ.

Cô từ từ chống người ngồi dậy, eo đau muốn chết, bụng thì đói, thật sự là cơ thể bị đục rỗng rồi.

Theo sát động tác của cô, Bạc Hạc Hiên nhìn thấy mảng bầm tím bên hông của cô và vết tích đáng sợ trên cổ cô. Vô ý tiết lộ chuyện xảy ra đêm qua thảm khốc cỡ nào.

Khương Mạn đột nhiên túm lấy dây xích trên cổ anh, ngang ngược kéo anh lại gần mình, ánh mắt lộ vẻ hung ác, lời nói ra đến môi lại bị nuốt trở lại, bướng bỉnh nói: “Hiện giờ em vừa đói vừa mệt, không muốn nói nhiều với anh....”

Cô thực sự vừa đói vừa mệt, lại còn bẩn ……

“Em muốn đi tắm.”

“Anh đưa em đi……” Giọng nói của Bạc Hạc Hiên khàn đặc.

Khương Mạn nhìn anh một lúc, “Xích chó trên người anh mở thế nào vậy?”

“Tới giờ tự khắc sẽ mở.” Lúc anh nói chuyện, tay gỡ gông cùm xiềng xích trên người xuống, nhưng lại do dự không tiến lên, giống như đang e ngại điều gì.

Khương Mạn thở dài.

Cái tên đàn ông ngốc này.

“Em mệt rồi, anh ôm em đi.” Cô nhìn anh.

Sắc mặt Bạc Hạc Hiên khôi phục lại một ít, ôm ngang người cô lên, đi về phía một căn phòng khác dưới tầng ngầm.

Ban đêm anh mất kiểm soát, ban ngày sau khi anh khôi phục sự tỉnh táo, đều sẽ ở trong này tắm rửa, chỉnh đốn lại rồi mới ra ngoài gặp người khác.

Trong phòng có nhà tắm, Bạc Hạc Hiên đặt cô vào trong bồn tắm, đang định đứng dậy, Khương Mạn lại kéo anh lại.

Đôi mắt cô lười biếng, giọng điệu kiêu ngạo và cứng rắn: “Cho anh đi rồi sao?”

Bạc Hạc Hiên mím môi nhìn cô, trong dáng vẻ nhếch nhác còn mang theo mấy phần nghi hoặc.

Khương Mạn rời tầm mắt, không nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói: “Họa mà anh gây ra thì anh phải chịu trách nhiệm tới cùng. Em không còn sức nữa rồi, anh giúp em tắm đi……”
Chương 317: Ngoan ngoãn chấp nhận đi, cục cưng

Nói cơ thể kiệt sức không phải là một lời nói dối.

Lúc này đừng nói cô sử dụng siêu năng lực mà ngay cả bước đi cũng còn khó khăn. Di chứng của việc sử dụng siêu năng lực quá mức, trở nên yếu ớt là điều khó tránh khỏi.

Mệt đến nỗi lúc này trong đầu cô không còn cảm thấy sự lựa chọn này là 'xấu hổ' nữa.

Trong bồn tắm rộng bằng nửa căn phòng, Bạc Hạc Hiên ngồi dựa vào thành bồn, bắp thịt ở lưng và cánh tay đều căng lên, lộ ra vẻ căng thẳng.

Khương Mạn nằm gọn trong lòng anh, đôi mắt xinh đẹp uể oải của cô được che đi một nửa trông giống như một con mèo lười biếng.

Đồng từ màu nâu như thủy tinh có chút mơ hồ như thể cô vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng cũng giống như thả hồn về nơi xa xôi sau khi quá mệt mỏi.

Bạc Hạc Hiên dùng ngón tay vuốt vuốt lưng cô, mắt nhìn vào những vết bầm tím và vết răng trên vai và cổ cô.

Ánh mắt anh u ám đến cực điểm.

Ngón tay anh vô thức vuốt ve những nơi bị thương từng chút một.

Cô vốn có làn da trắng nên những vết đó trông nổi bật đến đáng sợ.

Khương Mạn uể oải khẽ nói: "Anh làm gì vậy?"

“Em không nên đến đây.” Giọng Bạc Hạc Hiên trở nên nghiêm khắc một cách vô cớ, anh vô thức siết chặt eo cô. Tay anh run lên sợ hãi.

Từ trong vòng tay anh, Khương Mạn ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đến mức khiến anh lúng túng, cô nheo mắt lại: "Anh lấy đâu ra tự tin để hung dữ với em vậy?"

Bạc Hạc Hiên : "..." Quả thực anh không có tự tin.

"Bạc Hạc Hiên, anh có biết nói dối là mũi sẽ dài ra không?"

Bạc Hạc Hiên: "..."

"Không phải anh rất thông minh sao? Sao đột nhiên lại trở nên ngốc nghếch như vậy? Sau khi yêu đương thì trí tuệ bị suy giảm sao?"

Bạc Hạc Hiên: "..."

"Thuốc ức chế mất công dụng, anh không nói với em mà tự nhốt mình lại. Có phải anh xem thường năng lực của em không?"

Người đàn ông bị hỏi đến á khẩu, không nói nên lời. Khi nghe đến câu chất vấn cuối cùng, anh không nhịn được liền biện bạch: "Anh sợ em bị thương."

“Anh cho rằng em không đánh thắng tên điên anh sao?” Khương Mạn nhướng mày.

Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím trên người cô, lại nhìn vào ánh mắt của cô, không nói gì.

Khương Mạn hít sâu một hơi: "Đừng dựa vào mất kí ức mà huênh hoang, tối hôm qua anh đã bị em đè xuống mặt đất để đánh."

"Có phải anh rất tò mò vì sao trên người mình lại không có vết bầm tím không?"

"Bởi vì người nào đó hóa điên rồi biến thành chó, coi siêu năng lực chữa bệnh của em như bánh ngọt! Không cho ăn thì cắn người!" Khương Mạn bắt đầu huyên thuyên không ngớt.

Nói xong, cô chống nạnh đầy tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Đã thế anh lại còn dám coi thường em! Không được, đợi khi nào sức lực em hồi phục thì chúng ta hãy đánh."

Bạc Hạc Hiên nâng mặt cô lên và hôn thật mạnh.

"Anh sai rồi."

Cô bĩu môi: "Em không chấp nhận."

Bạc Hạc Hiên cười khổ: "Anh thực sự biết lỗi rồi, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Mắt Khương Mạn nhìn lên trời: "Hừ, anh chờ đấy, em nhất định sẽ trừng phạt anh."

“Anh nhận phạt, em có thể phạt tùy ý.” Anh nào dám không nhận.

Những vết thương bầm tím trên người cô khiến anh hận không thể giết chết chính mình!

Đột nhiên Khương Mạn áp sát vào người anh, vùi đầu vào cổ anh, nói: "Em đã nói em sẽ tin tưởng anh, em tin rồi, nhưng anh cũng phải thử tin tưởng em..."

"Nếu không em sẽ bị thiệt"

Bạc Hạc Hiên cảm thấy chua xót, anh không biết nói lời nào khác ngoài xin lỗi.

Anh đã nhận ra sự ngu ngốc của chính mình. Vốn cho rằng có thể giấu cô và gánh vác một mình, nhưng điều đó lại làm cô đau.

“So với tối hôm qua, em càng không thích bộ dạng hiện tại của anh.” Khương Mạn đột nhiên nói, cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn anh một cách nghiêm túc, ngón tay vuốt vuốt lông mày anh.

"Bạc Hạc Hiên mà em thích không phải là người dễ mất tinh thần, dễ chán nản."

Ánh mắt người đàn ông khẽ động.

“Anh cười lên đi.” Cô để ngón tay lên khóe miệng anh rồi nhẹ nhàng đẩy lên trên.

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười.

Rõ ràng là cô đang bị thương và không còn chút sức lực nào, nhưng bây giờ cô lại đang nghĩ ra vô vàn cách khác nhau để an ủi anh.

"Như vậy đúng rồi chứ."

Đầu Khương Mạn cúi xuống, hôn lên môi anh một cách tự nhiên, nhẹ giọng thì thầm: "Đây mới là người đàn ông mà em thích."

“Cảm ơn em.” Bạc Hạc Hiên nói.

Cảm ơn em đã thích anh, dù anh có lạc vào tận cùng của bóng tối, em cũng bằng lòng kéo anh ra khỏi vực thẳm đó.

Sự đồng điệu giữa Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng không cần phải giải thích nhiều.

Cô biết sự lo lắng và nhẫn nhịn của anh là vì điều gì.

Anh cũng biết cô cũng rất hiểu và bao dung mình.

Điều cô muốn cũng không phải là sự áy náy và nhận lỗi của anh mà là niềm tin và sự kề vai sát cánh bên nhau.

Nụ hôn triền miên kéo dài khiến sự mờ ám dần dần tăng lên. Cơ thể không mặc quần áo dán chặt vào nhau khiến họ có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi của đối phương.

Đồng tử của Bạc Hạc Hiên u ám đến cực điểm: "Anh..."

Khương Mạn nháy mắt nhìn anh, nói: "Không được."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Cô thở ra một hơi thơm như hương hoa lan và mỉm cười như một tiểu yêu tinh quyến rũ: "Kìm nén lại!"

Câu nói này mang ác ý.

Trong tình huống này, đó là hình phạt lớn nhất đối với người đàn ông!

"Em đã nói sẽ trừng phạt anh."

Khương Mạn vẫn ở trong vòng tay anh, nhưng cơ thể không hề ngoan ngoãn, nụ cười tà mị, quyến rũ.

Cô học theo anh tối hôm qua, cúi đầu xuống cắn nhẹ vào vai anh, không đau, nhưng cực kỳ khó chịu!

Cơ thể Bạc Hạc Hiên căng cứng, anh thực sự được trải nghiệm cảm giác 'sống không bằng chết' là như thế nào!

Nhưng lúc này cô vẫn không hề biết chán, tiếp tục hình phạt, sau khi cắn một cái thì hôn lên xương quai xanh của anh, chạm nhẹ vào cổ rồi hôn lên yết hầu của anh, cằm của anh ...

Cô cảm nhận được lý trí và cảm xúc của anh hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Dopamine - tên gốc là sợi dây lý trí sắp bị đứt gãy.

Nhìn ánh mắt cao quý, sâu thẳm như có thần đang nhuốm màu dục vọng vì mình, cô mỉm cười đắc ý rồi hôn nhẹ lên môi anh. Sau đó cô vô cùng tàn nhẫn nói: "Em mệt rồi, em muốn ăn cơm."

Bạc Hạc Hiên: "... Bây giờ sao?"

“Đương nhiên rồi.” Khương Mạn nhướng mày, cơ thể khẽ nhúc nhích, thì eo cô lập tức bị cánh tay của anh siết chặt.

Cô vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa!

Đáy mắt của người đàn ông nhuốm màu dục vọng, lông mày nhíu lại mang vẻ nhẫn nhịn, bất lực và có chút giận dữ: "Có phải hình phạt này quá tàn nhẫn rồi không?"

"Phụ nữ không tàn nhẫn thì địa bàn sẽ bất ổn."

Khương Mạn thở dài, nhéo cái cằm vừa vô tội vừa đáng thương của anh với vẻ mặt và giọng điệu giả tạo:

"Không có cách nào khác, ai bảo anh phạm lỗi, ngoan ngoãn chấp nhận đi, cục cưng!"
Chương 318: Bạc – thiếu giáo dưỡng – không đạo đức – không ăn đòn không ngoan – Hạc Hiên

Hai từ ‘cục cưng’ này làm cho Bạc Hạc Hiên lâng lâng, nhưng rồi lại không biết nên khóc hay nên cười. Anh đổ rồi, hoàn toàn đổ gục trong tay cô. Từng dây thần kinh trong cơ thể đều bị cô ấy thu hút, sự tự chủ và lý trí trở nên mơ hồ. Ham muốn bùng cháy, không thể kìm hãm được cảm giác khó chịu này.

Khương Mạn lại càng hung hơn, gần như đảo khách thành chủ, đè nghiến anh ra, chả khác gì một cuộc hành hạ nhưng trong niềm vui sướng. Theo lý thường lúc này cô nên ngại ngùng mới đúng. Nhưng Khương Mạn không phải thế.

Cô thích Bạc Hạc Hiên, cũng thèm muốn cơ thể anh. Ngay từ lúc quyết định sẽ ở bên nhau, cô đã rõ ràng những thứ này, nên bây giờ chả có gì phải ngại ngùng. Đằng nào người này chả là của cô.

Cô cũng là của anh ấy.

Bạc Hạc Hiên biết cô cố ý khiêu khích mình, nhưng vẫn giữ được điểm giới hạn và tính tự chủ, từ lúc hai người quyết định ở bên nhau, chỉ cần Khương Mạn không muốn anh cũng sẽ không ép. Chỉ có thể âm thầm chịu đựng sự trừng phạt ngọt ngào mà tàn nhẫn này.

Sau cùng, không thể nhịn nổi nữa, anh bế cô ra khỏi nhà tắm, nhẹ nhàng đặt cô lên giường trong tiếng cười quỷ quyệt của cô.

Còn bản thân anh lại quay vào phòng tắm, tắm lại bằng nước lạnh.

Khương Mạn nằm trên giường, miệng không ngừng cười khúc khích, bao muộn phiền trong lòng cũng tan biến, lại nhớ tới mấy việc mình vừa làm không nhịn được lè lưỡi một cái.

“Hình như hơi quá đáng……”

“Bình thường hay trêu chọc mình, kết quả bị mình hành lại……”

“Bạc Yêu Nhi vậy mà vẫn còn ngượng ngùng……”

“Lần sau cố gắng nhiều hơn vậy, sau này xử lý anh tiếp.”

……

Mà một đêm này, Lý Mặc cũng bị hành hạ, anh ta không dám nằm chợp mắt, cũng không dám xuống dưới tầng hầm. Không biết Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nếu giống như ngày thường, thì giờ này Bạc Hạc Hiên phải đi lên rồi mới phải, tại sao vẫn chưa xuất hiện?

Trong lúc anh ta vô cùng lo lắng thì điện thoại đổ chuông, là Bạc Hạc Hiên gọi tới.

“Alô!” Lý Mặc vội vã nhận điện thoại, sau khi nghe thấy giọng Bạc Hạc Hiên, tâm tình của anh mới thả lỏng.

“Đưa một bộ quần áo nữ xuống dưới này.” Sau đó anh cúp máy.

Lý Mặc đắm chìm trong sự hoang mang. Còn chưa kịp hỏi thăm một câu, lúc này không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc phức tạp hiện lên cả khuôn mặt Lý Mặc.

Cho nên……

“Hai người chắc tối qua gặp nhau rồi chứ hả……”

“Cho nên hôm nay mới xuất hiện muộn như vậy……”

Lý Mặc khó mà không suy nghĩ lung tung.

“Việc này……chắc là việc tốt nhỉ……”

“Nhưng mà giờ này……khụ……người trẻ có khác……”

Thư ký Lý nhanh chóng đi lấy quần áo. Bí mật dưới tầng hầm này nhiều quá, Lý Mặc không dám để người khác xuống dưới.

Anh ta đem quần áo tới gần cánh cửa hợp kim vỡ nát, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn. Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy tình cảnh thê thảm sau cánh cửa. Chưa kể là trên sợi dây xích và trên mặt đất còn có nhiều vết máu.

Mặt Lý Mặc tái mét, đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?

Bạc Hạc Hiên từ cánh cửa phòng bên bước ra, anh đã thay quần áo, thần sắc trở lại bình thường.

“Hạc Hiên……” giọng Lý Mặc khô khốc vang lên, lo lắng nhìn anh.

“Tôi không sao.” Bạc Hạc Hiên cầm lấy quần áo rồi lắc đầu với anh.

Không sao?

Lý Mặc không tin, “Có phải bị tác dụng phụ của thuốc không? Mặt cậu đỏ vậy, có bị sốt không?”

Bạc Hạc Hiên biểu tình cứng đờ, “Thật sự không sao.”

Lòng Lý Mặc tự nhiên thấy khó chịu, tự mắng mình đúng là đồ ngu. Chuyện dĩ nhiên là thế rồi, bản thân còn nhiều lời hỏi thừa, tình hình này làm sao có thể, rõ ràng là đánh nhau.

“Cô Khương không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không.”

“Tạm thời không cần……”

Bạc Hạc Hiên lần thứ hai rơi vào trạng thái không biết trả lời sao cho vừa. Lần đầu là lúc đối mặt với con yêu tinh của anh.

“Nhưng mà……”

“Anh cứ đi lên trước đi, bảo phòng bếp nấu cháo, chuẩn bị nguyên liệu tôi sẽ lên nấu ăn.”

Lý Mặc đần thối: ???

Chuyện gì thế này? Vậy mà cậu còn có tâm tình nấu ăn?

May mà Lý Mặc là một người có tâm lý vững vàng, gật đầu rồi không nói thêm câu gì, nhưng lòng vẫn không kìm được đưa mắt liếc nhìn cái cửa vỡ nát kia một cái.

Bạc Hạc Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn đóng hỗn loạn xung quanh, ánh mắt lại tối sầm. Dù Khương Mạn không nói hắn cũng đoán được ra sau khi bản thân phát điên, đã gây ra việc nguy hiểm đến thế nào.

Những vết bầm trên cổ cô ấy chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Trước khi quay vào phòng, anh phải tự điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Khương Mạn làm tổ trên giường, sau khi nhìn thấy anh vào thì ngồi dậy. Khóe miệng cong lên, nở một nụ cười xấu xa: “Đứng ngốc ra đó làm gì, mau giúp em mặc quần áo.”

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười một tiếng, tự nhiên lại thấy ngứa răng. Cảm thấy hình như anh vừa phí công tắm nước lạnh rồi.

“Trước đây không phát hiện ra em lại hư như thế này?”

Mồm thì nói thế nhưng vẫn giúp cô mặc quần áo, chỉ có điều cả quá trình chả khác nào ‘tự hành xác’. Nhìn thấy, sờ thấy, mà lại không ăn được, đấy mới chính là cảm giác dao đâm vào tim.

Sau khi Khương Mạn mặc xong quần áo, thì dựa vào người anh, “Bây giờ cảm thấy em xấu thì đã muộn rồi, không được đổi trả hàng, càng không có hậu mãi đâu!”

Bạc Hạc Hiên sờ đầu cô, hôn một cái vào khoé môi cô: “Không bao giờ trả hàng.”

Nụ hôn này Khương Mạn là người chịu thua, tôi qua mồm cô bị cắn rách, bây giờ cứ hôn là đau. Dị năng thì bị dùng cạn kiệt, cả cơ thể trống rỗng, bản thân bị thương còn không tự lành được. Nếu không thì sao phải khổ sở thế này.

Bạc Hạc Hiên cũng không tiếp tục cuộc ‘tra tấn lẫn nhau’ này nữa. Ôm cô kiểu công chúa đi lên lầu, những người làm trong trang viên vô cùng kinh ngạc trước cảnh này.

Nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt bình tĩnh của Khương Mạn, mọi người cũng dần bình tĩnh lại. Hoá ra là Khương võ thần, vậy là chuyện bình thường.

Lúc Bạc Thiên Y ở nhà, chuyện làm nhiều nhất chính là chửi mấy lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, mắng anh mình vô dụng, và cả khen bà chị dâu trí dũng nhan sắc vẹn toàn này!

Sau này, những người ở trong trang viên không ai là không biết, Khương Mạn chính là nữ chủ nhân tương lại. Nhưng mà……cô ấy đến đây từ bao giờ vậy?

Mà nhìn ngài Bạc với cô Khương lúc này, hình như là…… tâm hồn hóng hớt của những người làm sôi sục.

Lý Mặc lại lần nữa chấn kinh.

Khương Mạn mặc một chiếc áo len trễ cổ, cho nên để lộ mấy vết thương và những vết bầm tím ở trên cô. Đôi môi đỏ mọng của cô cũng có vết thương, giống như bị cắn rách. Đặc biệt là mấy dấu răng ở trên cổ tay cô.

Những người làm vô cùng kinh ngạc, bọn họ thay đổi cách nhìn Bạc Hạc Hiên. Hoá ra ngài Bạc cũng có lúc cuồng nhiệt như vậy?

Lòng Lý Mặc lại nghĩ……quá tàn nhẫn rồi. Lẽ nào đống máu ở dưới tầng hầm…..ài….tội nghiệp cô Khương, chịu khổ rồi!

Cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình, đương sự Khương Mạn khó hiểu thấp giọng hỏi: “Bọn họ nhìn anh kiểu gì mà kỳ quái vậy?”

“Anh bình thường ở nhà rất phóng túng à?”

Bạc Hạc Hiên: “……”

Anh quay qua thì bắt gặp ánh mắt đang lên án của Lý Mặc, đây là lần thứ ba……anh rơi vào trạng thái không biết nên nói gì nữa.

Sau này hôm nay, chắc danh tiếng của anh cũng chả còn lại gì nữa.

Bạc ảnh đế thở dài một hơi, bất lực nói: “Vâng, tất cả là lỗi tại anh.”

Khương Mạn tặc lưỡi khinh bỉ: “Không có đạo đức!”
Chương 319: Bạc Hạc Hiên là con ruột của cha

Khương Mạn ngồi trên bàn ăn biểu diễn một màn ăn bằng cả sinh mạng. Làm cho những người làm trong trang viên cũng phải kiếp vía. May mà ngài Bạc làm ăn lớn, nếu không……phải nhà bình thường chắc nuôi không nổi mất!

Lý Mặc buộc bản thân nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thành tích ăn uống của Khương Mạn, anh ta đi tới bên cạnh Bạc Hạc Hiên bàn chuyện chính.

“Tiểu Bạc tổng bị bên kia đón đi mất.”

Thần sắc trên mặt Bạc Hạc Hiên vẫn như cũ. Buổi sáng nay Khương Mạn cũng đã nói chuyện này với anh.

Lý Mặc im lặng một lúc rồi lại nói, “Chuyện thuốc, chắc không giấu nổi nữa đâu.”

Bạc Hạc Hiên dừng tay, lấy cốc nước ở bên cạnh uống một ngụm, “Biết rồi.”

Bây giờ Lý Mặc mới không nói nữa.

“Em cứ ăn đi, anh đi gọi điện thoại.”

Bạc Hạc Hiên rót cho Khương Mạn một cốc sữa, theo thói quen đưa tay sờ đầu cô sau đó mới đi ra ban công ở ngoài phòng ăn. Khương Mạn vuốt lại tóc, cảm thấy cái tật xấu này của anh nhất định phải sửa!

Cứ làm như người ta là chó nhà anh vậy! sờ đầu, sao không tự sờ đầu mình đi!

Phía ngoài ban công, điện thoại kêu một lúc phía bên kia mới nhấc máy, khi giọng Bạc Thiên Y cất lên, Bạc Hạc Hiên bất giác cau mày.

“Gọi có việc gì?” m thanh của Bạc Thiên Y vô cùng lạnh lùng.

Còn chưa đợi Bạc Hạc Hiên nói gì, cô đã nói tiếp: “Được rồi, tôi biết rồi, cuộc họp cấp cao ngày kia, chuyện hạng mục nói sau đi.”

“Tôi không ở tập đoàn thì không làm việc nổi à? Lũ vô dụng, thành thật chút đi!”

Chả quá trình chả để cho Bạc Hạc Hiên có cơ hội nói gì, Bạc Thiên Y cứ thế dập máy. Bạc Hạc Hiên nhìn điện thoại, anh rơi vào trầm mặc.

……

Sân sau của bức tường đỏ, đỉnh cao quyền lực tại Bắc Thành – trung tâm Vương thành!

Sau khi Bạc Thiên Y cúp máy, thần sắc lại vô cùng bình thường ăn bữa sáng. Đầu kia của bàn ăn là một người đàn ông trung niên, nhìn uy nghiêm vô cùng, mọi cử chỉ đều làm cho người khác cảm thấy bị áp bức.

Lông mày của Bạc Thiên Y có vài phần giống ông ta, đôi phương chính là cha ruột cô, vua của Đế Quốc – Bạc Khôn.

“Ngày kia con phải về, có cuộc họp cấp cao.” Bạc Thiên Y nói.

Bạc Khôn không ngẩng đầu, nuốt thức ăn xuống rồi mới nói: “Lúc ăn không nói chuyện.”

Bạc Thiên Y lại im lặng, cũng chả muốn ăn nữa. Không khí giữa hai cha con cứng nhắc tới kỳ dị.

Sau khi cha Bạc ăn xong thì người làm thu dọn bát đĩa đi, sau khi người không liên quan rời đi hết ông ta mới nhìn Bạc Thiên Y.

“Mười phút sau, cha có cuộc họp, con có mười phút.”

Bạc Thiên Y giật giật khoé miệng, “Con chả có gì để nói cả, muộn nhất là ngày kia con phải đi.”

Thần sắc của cha Bạc vô cùng bình thường: “Nghe nói con lại bị bệnh, bác sĩ Đường sẽ kiểm tra sức khoẻ cho con, sao đó sẽ theo phương pháp điều trị mới.”

Sắc mặt của Bạc Thiên Y càng trở nên khó coi, giống như nhớ lại những kí ức đau khổ nào đó: "Không cần phương pháp điều trị mới gì cả, sức khoẻ của con vô cùng tốt.”

“Con không còn bé nữa, đừng có cố chấp.”

Cha Bạc dùng ánh mắt cảnh cáo, “Sắp tới sẽ sắp xếp cho con và con dòng chính nhà họ Khương gặp mặt nhau, con chuẩn bị đi.”

Bạc Thiên Y suýt bật cười thành tiếng, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Con dòng chính nhà họ Khương? Liên hôn chính trị? Nhà họ gấp đến độ vậy rồi sao, một đứa con dâu tàn tật mà cũng muốn?”

Sắc mặt của cha Bạc vẫn không đổi: “Ai cũng muốn thứ mình cần, con là con gái nhà họ Bạc, trong con chảy dòng máu cao quý, vậy cũng đủ để họ muốn rồi.”

Bạc Thiên Y buồn nôn, cho nên lần này muốn gặp cô là vì có mục đích?

Hai cho con mỗi người một câu.

“Cha nhắc con, dạo gần đây nên cẩn thận.” Cha Bạc nhìn cô, ánh mắt đầy áp lực: “Nghe nói gần đây nó thường xuyên về trang viên Thiên Cổ.”

Lần này thì Bạc Thiên Y cười thành tiếng, châm biếm: “Anh ấy? người cha đang nhắc tới là con ruột cha, anh ruột con!”

“Nó rất nguy hiểm.” Cha Bạc nhìn cô chằm chằm.

Bạc Thiên Y cười lạnh, cô cảm thấy như có một đợt gió lạnh thốc vào lồng ngực: “Nguy hiểm? con chỉ biết đó là anh trai con thôi!”

Cha Bạc nhăn mặt, quay đi chỗ khác: “Con tốt nhất là tự biết thân đi, đừng có khiêu khích lòng kiên nhẫn của cha.”

Bạc Thiên Y không nói gì nữa.

Cha Bạc đứng lên: “Nếu mà rời đi thì đi gặp em trai con đi.”

Bạc Thiên Y trợn to mắt, trên khuôn mặt cô ngập tràn sự ghê tởm, nếu không phải chân cô tàn tật, cô đã đứng lên vì kích động rồi.

“Em trai?”

Bạc Thiên Y và Bạc Hạc Hiên còn có một đứa em cùng cha khác mẹ, chuyện này hai người đều biết. Chỉ là hai người rất ít khi nhắc tới đứa em này. Đứa con này tồn tại như con riêng, và nó cũng là một bí mật của Đế Quốc.

Chỉ là Bạc Thiên Y không ngờ tới, Bạc Khôn sẽ đón đứa con riêng này về bên cạnh ông ta! Thông tin này quá lớn!

“Vậy mà cha đón Bạc Ngọc về?”

Cô có thể tiếp nhận sự tồn tại của đứa con riêng đó, nhưng không có nghĩa cô đồng ý cho nó cướp đồ của anh trai mình.

“Đế Quốc cần người tiếp quản.” giọng của Bạc Khôn trầm xuống.

“Anh trai con vẫn còn sống đó!”

“Đế Quốc không thể rơi vào tay một kẻ có khiếm khuyết.”

“Ha, cười chết mất, một đứa con riêng thì chắc là hoàn hảo?” Bạc Thiên y cười lạnh, phẫn nộ tới cực hạn.

Cha Bạc nhìn cô một lúc: “Em trai con không phải con riêng.”

Bạc Thiên Y lạnh giọng: “Cha kết hôn với người đàn bà kia?”

“Người đàn bà trong mồm con là mẹ kế của con đấy, con cần phải tôn trọng cô ấy, đừng để người ta bảo nhà họ Bạc không có giáo dưỡng.”

Cha Bạc cau mày: “Cuộc hôn nhân của ta và cô ấy là hợp pháp, cho nên sự tồn tại của em trai con cũng là hợp pháp.”

Mặt Bạc Thiên Y đã vô cùng âm trầm. Cô biết cha Bạc có nhân tình ở ngoài, lúc anh trai ra nhập vào Zues để báo thù cho mẹ, cha cô đưa người đàn bà kia về. Không lâu sau bà ta mang thai.

Sau khi Bạc Hạc Hiên quay lại, có mâu thuẫn với cha Bạc thì ông ta đưa người phụ nữ và đứa con kia đi mất.

Bạc Thiên Y cứ tưởng rằng, ít nhất về phương diện này, cha Bạc cũng phải nghĩ tới tình cảm cha con, cho dù quan hệ giữa anh trai và cha không tốt, nhưng ông ta cũng đâu thể tuyệt tình tới vậy.

Nhưng bây giờ ông ta đang làm cái gì? Hợp thức hóa danh phận của người thừa kế? sau đó đem hết tất cả đưa cho con trai của người đàn bà đó. Hoá ra người đàn bà đó không phải nhân tình, từ sớm đã làm đăng ký kết hôn rồi, mà tất cả việc này đều lén lút làm!!

Tại sao phải giấu giếm?

Bạc Thiên Y thông minh như vậy, đương nhiên cô hiểu được.

Cô không nhịn nổi cười, càng cười càng to.

“Hoá ra, hoá ra lúc trước cha đưa bà ta đi là đều có tính toán cả rồi, chứ không phải muốn làm hoà với anh trai……”

Cô nhìn chằm chằm vào cha Bạc: “Cha muốn bảo vệ người đàn bà kia và con trai bà ta đúng không?”

Là sợ anh trai sẽ làm gì hai người đó?

Bạc Thiên Y cực kỳ tức giận, tức giận vì sự bạc tình của cha mình, lại càng tức giận vì sự phiến diện và hiểu lầm của ông ta.

Anh cô là người anh trai tốt nhất trên đời này, anh sống sót từ địa ngục trần gian mang tên Zeus trở về, nhưng chào đón anh là cái gì? Bị cha mình ghét bỏ, bị chính cha ruột của mình ruồng rẫy?

Người đàn ông trước mắt đây là cha ruột của hai anh em họ. Nhưng ông ta đặt Bạc Hạc Hiên ở đầu.

Đối mặt với sự tức giận của cô, cha Bạc vẫn tỏ vẻ thờ ơ và tàn nhẫn, “Vẫn để nó có chỗ đặt chân ở Đế Quốc đã là sự khoan nhượng lớn nhất của cha rồi.’

Lòng Bạc Thiên Y đau như cắt. “……Cha có thật…..xem chúng con là con không?”

Cha Bạc im lặng nhìn lại cô: “Chăm sóc tốt bản thân, bao năm qua quản lý tập đoàn rất tốt.”

Nói xong ông ta bỏ đi, đã hết mười phút rồi.

Bạc Thiên Y ngồi trên xe lăn, hai tay nắm chặt tới mức các khớp xương trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại ẩn giấu sự dữ tợn và phẫn nộ.

“Không có giá trị lợi dụng, vậy là không nhận con nữa hả?”

“Con có nên cảm ơn đại ân đại đức của cha không đây, nếu như con không có năng lực quản lý tập đoàn, nếu con mà là một thứ bỏ đi không có giá trị lợi dụng…..”

Tiếng tự lẩm bẩm của Bạc Thiên Y nhỏ dần. Nụ cười của cô lạnh lẽo hơn.

Cô chả quan tâm tới quyền lực hay giàu sang, tập đoàn Đế Quốc cô lại càng không coi ra gì. Những việc cô làm mấy năm nay, chỉ là muốn trông coi những thứ đáng nhẽ nên thuộc về anh trai.

Nhưng bây giờ chỉ một câu của Bạc Khôn đã cướp hết tất cả những gì cô cố gắng? Những việc này, có lẽ anh trai sớm đã tra được rồi?
Chương 320: Đi đón Bạc Thiên Y

Sau khi Khương Mạn ăn no, tinh thần cũng trở nên rất sảng khoái.

“Anh phải ra ngoài một chuyến.” Bạc Hạc Hiên nói với cô.

Cô nhìn anh: "Anh đi đón em gái à?"

"Ừm."

"Mặc dù việc em đi có thể gây bất tiện cho anh, nhưng lần này em sẽ tuỳ hứng một chút." Khương Mạn bình tĩnh nói, lúc này cô không yên tâm khi để Bạc Hạc Hiên một mình.

“Vớ vẩn.” Bạc Hạc Hiên phản bác rồi cúi đầu hôn lên trán cô.

Thấy vậy, những người ở cách đó không xa cảm thấy mặt nóng lên, đỏ bừng.

Ôi chúa ơi! Anh Bạc... anh Bạc thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt!

Lý Mặc nhịn cười, ánh mắt lộ ra vẻ an ủi. Khương Mạn gẩy gẩy vào cổ anh, mỉm cười, chủ động tặng anh một nụ hôn: "Coi như anh sáng suốt."

Hai người đắm chìm trong tình yêu thực sự khiến người xem choáng váng.

Bạc Hạc Hiên dắt cô đến gara.

Lý Mặc hỏi: "Bạc tổng, có cần thông báo ..." cho tổ chức Chim Ưng bên đó phối hợp.

Bạc Hạc Hiên biết anh ta định nói gì nên lắc đầu.

"Tôi sẽ đưa người về."

Trong gara của trang viên- có thể gọi là nơi triển lãm xe hơi xa xỉ, Bạc Hạc Hiên đi thẳng tới chiếc Mercedes-Benz Big G xoàng xĩnh nhất, Khương Mạn nhanh chân ngồi vào ghế lái.

"Em sẽ lái!"

Bạc Hạc Hiên cau mày, bất lực nói: "Cơ thể anh không sao rồi."

Lần này sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy triệu chứng điên cuồng đã hoàn toàn bị áp chế. Nó phải là kết quả của việc đêm qua Khương Mạn đã sử dụng siêu năng lực để chữa cho anh.

Khương Mạn trợn mắt nhìn anh: "Em muốn lái không được à?"

Bạc Hạc Hiên mím môi, không nói gì.

"Mau lên!"

Dưới sự thúc giục của cô, anh ngồi sang bên ghế phụ, mắt vẫn mang vẻ lo lắng. Tình trạng của cô sáng nay không thể khiến người ta yên tâm.

"Đó chỉ là siêu năng lực bị tiêu hao quá mức thôi, em ăn nhiều một chút là có thể bù lại."

Sợ anh không tin tưởng mình, Khương Mạn kéo cổ áo mình một chút, lộ ra một phong cảnh rộng lớn, đẹp và trắng như tuyết.

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên lóe lên, nhìn cô chằm chằm.

“Vết bầm tím biến mất rồi, anh đã nhìn thấy chưa?” Cô không nhận ra là mình đang thả thính: “Em sẽ giữ lại vết ở cổ vì những người khác đều đã nhìn thấy rồi, nếu nó đột nhiên biến mất thì sẽ rất kỳ lạ.”

“Đừng nghịch ngợm nữa.” Bạc Hạc Hiên kéo cổ áo cô lên, cau mày.

Năng lực giải quyết công việc của Lý Mặc đã giảm sút, tại sao anh ta không mang cho cô một áo cổ cao?

“Nếu anh không tin em đã hồi phục thì tối nay chúng ta thử lại xem sao?” Tay Khương Mạn cầm vào vô lăng, nghiêng người về phía anh, nở nụ cười xấu xa, ánh mắt quyến rũ lại thả thính, nói một cách mập mờ:

"Sáng nay dáng vẻ ngại ngùng của anh trông rất đẹp trai ~"

Ngay lập tức vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên sững lại. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt u ám, Anh đưa tay lên xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn, đáy mắt ẩn chứa ngọn lửa, giọng điệu cảnh cáo:

"Cẩn thận đùa với lửa có ngày sẽ chết cháy đó, Yêu Nhi. "

Khương Mạn khẽ cắn ngón tay anh, nhướng mày: "Anh yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ cháy ( thua) trước em."

Trong màn 'tra tấn' đêm qua, cả hai đều đã lộ ra chút thuộc tính ẩn giấu của bản thân, so với trước đây dường như lớp màn đó đã bị xé rách hơn một chút.

Anh đã để cô thấy được sự hung dữ và điên rồ mà mình cố gắng che giấu.

Còn cô đã cho anh thấy sự mê hoặc, quyến rũ của bản thân mà trước đây cô chưa từng thể hiện ra. Giống như cái ác và dục vọng một lần nữa va chạm vào nhau và ác ma đã cúi đầu trước dục vọng.

Cũng giống như anh, vĩnh viễn chỉ cúi đầu trước cô và sẵn sàng làm hạ thần dưới trướng của cô, trở thành tù binh bị cô giam cầm...

Ngọt ngào thì ngọt ngào nhưng chuyện nghiêm túc thì vẫn phải làm.

Một chân Khương Mạn giẫm ga và xuất phát!

"Nơi đến?"

"Trung tâm Vương Thành."

Khương Mạn khẽ nhướng mày, nhìn anh: "Em cảm thấy hôm nay giống như đi làm việc lớn vậy."

Bạc Hạc Hiên cảm thấy buồn cười, sờ sờ lông mày: "Cũng không đến nỗi là vào nhà cướp của."

"Đến Vương Thành cướp của cũng quá nhỏ mọn, hay là đi tạo phản đi..."

Khương Mạn cười nửa miệng nói: "Anh định diễn đến khi nào nữa?"

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Nữ hoàng nhỏ bé của anh thông mình như vậy, chẳng phải đã sớm đoán ra rồi sao?"

Cô mím miệng, không phủ nhận.

Bạc Thị, tổ chức Chim Ưng, tập đoàn tài chính Đế Quốc

Khi liên kết những từ khóa này lại với nhau còn không thể đoán ra thì chính là kẻ ngốc!

"Nghe nói vương tử điện hạ đang chạy trốn của Đế Quốc rất lợi hại nhưng người thật..."

Cô nheo mắt nhìn Bạc Hạc Hiên "Cũng chỉ như vậy thôi."

Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm: "Như vậy? Là như thế nào?"

“Cũng bình thường thôi, phù hợp với khẩu vị của em.” Khương Mạn nhún vai cười: “Vậy nên anh đừng kiêu ngạo, nếu vương tử không nghe lời thì vẫn sẽ bị đánh thôi!

Bạc Hạc Hiên nhìn cô chăm chú, nắm lấy tay cô, dùng sức hôn cô: "Đã là đang chạy trốn thì không có cái hư danh đó nữa nên sau này nữ vương đại nhân phải che đậy giúp anh rồi."

“Anh đừng làm càn.” Khương Mạn mắng rồi rụt tay lại: “Em đang lái xe, hơn nữa em còn là công dân tốt, tuyệt đối tuân thủ luật lệ giao thông!

Khi lái xe thì không trêu ghẹo mà trêu ghẹo thì không lái xe.

Khương Mạn chính là chùm ánh sáng đối với Bạc Hạc Hiên.

Cho dù anh có quá khứ như thế nào, có thân phận như thế nào thì trước mặt cô, anh cũng chỉ là Bạc Hạc Hiên mà thôi.

Có lẽ vì Khương Mạn ở bên cạnh anh nên mọi hành vi có khuynh hướng xấu trên người anh đều biến mất.

Nếu trong quá khứ khi Bạc Thiên Y bị đưa đến Trung tâm Vương Thành, có lẽ anh sẽ rất tức giận và phát điên lên, chắc chắn sẽ không như bây giờ...

“Chút nữa sẽ đánh luôn hay là như thế nào?” Khương Mạn hỏi: “Nhìn ánh mắt của anh để hành động hay là ánh mắt của em?

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười.

“Quên chuyện đó đi.” Anh thở dài, nhìn điểm mốc đang dần hiện ra cách đó không xa, ánh mắt cũng dần dần trở nên xám xịt.

"Chúng ta chỉ đi đón người thôi." Anh nói rồi gọi một cuộc điện thoại.

Cùng lúc đó, điện thoại trong phòng thư ký của vương đình vang lên.

"Tôi là Bạc Hạc Hiên, bảo người đó nghe điện thoại đi."

Nghe thấy giọng nói của đầu bên kia điện thoại, tổng thư ký thở dốc, cơ thể căng cứng: "Vương tử, quân thượng và các nghị sĩ..."

“Anh có ba phút.” Giọng nói của Bạc Hạc Hiên vô cùng lãnh đạm.

Tổng thư ký không dám phát lên tiếng, một lúc sau mới nói: “Xin chờ một chút.”

Anh ta không dám chậm trễ, vội vàng đi về phía nghị viện.

Ba phút sau, giọng của Bạc Khôn vang lên trong điện thoại: "Nói."

Trong cuộc trò chuyện giữa hai cha con không hề có chút cảm giác ấm áp nào.

Bạc Hạc Hiên nói ngắn gọn: "Thả người ra."

"Mày đang ra lệnh cho tao à?"

“Không, tôi đang nói cho ông biết.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên thờ ơ: “Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến, ông hãy chuẩn bị đi.

“Bạc Hạc Hiên!” Giọng Bạc Khôn lộ ra vẻ tức giận: “Mày đừng thách thức giới hạn của tao!”

"Tôi đã từng thách rồi, ông quên rồi sao?" Giọng điệu anh nhẹ nhàng như đang nhắc nhở điều gì đó.

Ánh mắt Bạc Khôn khẽ động một chút, nhớ ra điều gì đó, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Bạc Hạc Hiên nhìn phong cảnh lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn:

"Hai mươi phút nữa, tôi muốn gặp em gái tôi."

"Hoặc."

"Tôi sẽ đến thăm mẹ kế tốt và em trai, tính ra tôi và bọn họ đã mấy năm không gặp nhau rồi?"

“Chọn một trong hai, ông hãy tự mình quyết định đi.” Giọng Bạc Hạc Hiên đầy mỉa mai: “Cha.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom