• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (3 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306: Thuật mượn dao giết người của phương Đông

Hoa Thành Hùng ngất xỉu như chó chết, Khương Mạn kéo ông ta lên ném qua một bên, ghê tởm muốn đi rửa tay.

Arthur chu đáo tìm khăn ướt để giúp cô lau tay.

"Nhiều vi khuẩn quá, thím mau lau tay đi." Khương Mạn lau lau tay nhìn đồng chí cảnh sát khiêng Hoa Cẩu Hùng đang hôn mê bất tỉnh đi. Những bức tranh nổi tiếng mà ông ta đem ra đấu giá cũng bị nhân viên của các cơ quan chức năng niêm phong và mang đi rồi.

"Thật đáng tiếc," Khương Mạn có chút tiếc nuối nói: "Bức tranh này cũng khá đẹp."

Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Cảnh địa ngục treo trong nhà sẽ không may mắn. Anh sẽ tặng em bức tranh tốt hơn."

"Anh nói với Arthur đi, Arthur hài lòng mới được." Khương Mạn thì thầm vào tai anh.

Hoa Thành Hùng - chủ nhân của bữa tiệc đã bị giam giữ rồi, toàn bộ bữa tiệc trở nên chẳng ra ngô ra khoai gì. Các quan khách nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ rời đi trước.

"Con gái, con gái !!!"

Đột nhiên có một bóng người lao về phía Khương Mạn nhưng chưa kịp đến gần cô thì đã bị chặn lại. Đúng lúc Khương Nhuệ Trạch và Quỷ Hồ đi qua đó, khi họ nhìn thấy người phụ nữ điên này lao tới thì lập tức mỗi người một bên kẹp cổ tay bà ta lại.

"Các người làm gì vậy! Buông tôi ra! Tôi là mẹ của Khương Mạn, nó là con gái tôi !!" Lý Vân hét lên.

Khương Nhuệ Trạch nghe thấy bà ta nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Ồ, hoá ra bà là vợ của Khương Hổ à?"

"Bà cũng xứng gọi em gái tôi là con gái sao?!" Lý Vân kinh ngạc nhìn Khương Nhuệ Trạch, người này ... người này là người nhà Lanscelot...?

Vẻ mặt các quan khách cũng trở nên khác lạ.

"Cậu ấy là anh trai của Khương Mạn, cậu ấy không phải là thiếu gia nhà Lanscelot sao?"

"Chẳng trách vừa rồi người đó dám đứng ra. Hóa ra là do cậu ta chỉ mưu đặt kế."

"Vị đại thiếu gia này đến khi nào vậy? Chết tiệt, suýt nữa đã bị Hoa Thành Hùng đánh cho què chân rồi!"

Khương Nhuệ Trạch kéo mạnh cổ tay của Lý Vân khiến bà ta đau đớn hét lên:

"Buông tay ra a a a! Tay tôi sắp gãy rồi, người đâu…mau tới ... giúp tôi với!"

"Khương Mạn... Con gái của ta, con thật không có lương tâm, anh trai con sắp giết mẹ rồi!"

Khương Nhuệ Trạch tức giận, hận không thể bóp chết người phụ nữ này ngay lập tức!

Hoa Thành Hùng đê tiện nhưng so với ông ta, Lý Vân này còn vô liêm sỉ hơn! !

"Anh ba, thả bà ta ra đi." Khương Mạn nói nhỏ.

Khương Nhuệ Trạch nhíu mày, tuy trong lòng không muốn, nhưng anh ta vẫn buông ra, trừng mắt nhìn Lý Vân bằng ánh mắt nguy hiểm.

Khương Mạn không vội quan tâm tới bà ta mà là nhìn về phía những người đang hóng chuyện:

"Các trò hay mọi người đã xem đủ rồi, có phải cũng nên rời đi rồi không?"

Các khách mời đều rất bối rối, chỉ biết cười ngượng nghịu và tiếc nuối rời đi.

Khương Tiểu Bảo muốn đi lên đó, nhưng sau khi xem xét tình hình thì cũng cùng đám bạn bè tạm thời rút lui.

"Con gái ... con gái ..." Lý Vân hèn mọn nhìn Khương Mạn, chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy phía sau lưng mà thôi.

Khương Mạn vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói của cô không hề có chút ấm áp: "Nếu bà còn nhận người thân bừa bãi thì tôi sẽ ném bà từ tầng cao nhất xuống đấy."

Lý Vân sợ quá không dám nói lại hai chữ đó nữa.

"Tôi sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi. Trước đây là tôi có lỗi với cô, nhưng tôi..... tôi cũng chỉ là bị ép thôi..."

"Đều tại cha của cô... Không phải, đều là do Khương Hổ! Khương Hổ lừa tôi, là nhà họ Khương sai tôi làm như vậy..."

“Thật sao?” Khương Mạn trừng mắt nhìn bà ta: “Bằng chứng đâu?

Lý Vân cứng họng, không nói được gì.

"Nếu bà nói là nhà họ Khương sai khiến bà, vậy thì bà cho tôi xem chứng cứ đi. Sau ngần ấy năm, chẳng lẽ bà không giữ lại bất cứ chứng cứ nào sao?"

Khương Mạn giễu cợt: "Nếu không thể đưa ra chứng cứ ... vậy thì để tôi nghĩ xem, bà đã phạm tội gì?"

"Tội bắt cóc, tội bao che ... phạt bao nhiêu năm tù mới đủ nhỉ?"

Nụ cười của Khương Mạn dần trở nên tươi hơn, cô hơi khom người xuống nhìn Lý Vân đang ngồi thất thần:

"Có bị kết án hay không cũng không còn quan trọng nữa. Bà nghĩ với tính khí của những người nhà họ Khương đó thì mình còn có thể sống được bao lâu ? "

Lý Vân sắc mặt tái nhợt, cả người như tê dại.

"Cứu... Cứu tôi... Làm ơn..."

“Nếu muốn tôi cứu mạng thì bà hãy tỏ ra mình có giá trị.” Khương Mạn vỗ vỗ vào mặt bà ta, sau đó nhíu mày nhìn tay mình.

Mẹ kiếp, thật là bẩn thỉu.

"Cút ra, nhắc nhở bà một cách hữu nghị, thời gian còn lại của bà không còn nhiều đâu."

Lý Vân lảo đảo đứng dậy, sợ hãi nhìn cô, quay đầu chạy ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước thì bà ta đột nhiên dừng lại, run rẩy quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt có chút dò xét:

"Cô ... thật sự là Khương Mạn à?"

Đây là đứa hèn nhát, nhu nhược mà mình nuôi dạy ư?

Trong tích tắc, nụ cười của Khương Mạn trở nên bí hiểm, nhìn vào Lý Vân.

Bà ta khiếp sợ như nhìn thấy quỷ rồi loạng choạng bỏ đi.

Khương Mạn nghịch nghịch tóc mình, cười khó hiểu, Khương Nhuệ Trạch cười giễu cợt: "Người phụ này chết đến nơi rồi mà còn giở trò."

Khương Man mới là Khương Mạn thật sự, nhưng Lý Vân không thể biết được sự thật này!

"Em gái, thật sự cứ để bà ta đi như vậy sao?"

Khương Nhuệ Trạch vẫn không cam tâm. Ngoài những người của nhà họ Khương đó ra thì những người mà anh ta muốn xử lý nhất chính là Lý Vân và Khương Hổ. Đặc biệt là Lý Vân-người phụ nữ độc địa này!

"Bất luận trong tay bà ta có chứng cứ hay không thì người nhà họ Khương cũng sẽ không tha cho bà ta, chúng ta cũng không cần nhúng tay vào."

Khương Mạn lười biếng nói: "Em sợ rằng Lý Vân không thể đưa ra được chứng cứ gì. Cho dù có chứng cứ cũng sẽ không gây ra nhiều thiệt hại cho nhà họ Khương."

Khương Nhuệ Trạch cảm thấy khó hiểu, nếu đã như thế thì tại sao vừa rồi cô lại làm như vậy.

Khương Mạn cười, không nói gì.

Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Nếu người nhà họ Khương không thể kìm lại mà muốn giết Lý Vân, vậy thì đó lại là một câu chuyện khác."

"Giết người chính là một bằng chứng khác."

Khương Mạn sẽ không giết Lý Vân nhưng cô cũng sẽ không cứu người phụ nữ này.

Thả một miếng mồi và đợi cá lớn cắn câu.

Vài con chim kêu chíp chíp, bay lượn một vòng trên bầu trời rồi đuổi theo bóng dáng của Lý Vân ...

Từ trên tầng cao nhất đi xuống, Quỷ Hồ và Khương Nhuệ Trạch đi cuối cùng, người phía trước nói nhỏ: "Sói, chiêu này của em gái anh ở phương Đông được gọi là mượn dao giết người đúng không?"

Khương Nhuệ Trạch lườm anh ta một cái: "Tên vô dụng như anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Bảo anh đi xử lý Hoa Cẩu Hùng, anh lại bắn ông ta bằng súng cao su?"

“Ai nói vậy, nếu không phải em gái anh kéo ông ta lại thì bây giờ tên đó đã thịt nát xương tan rồi rồi,” Quỷ Hồ khẽ cười:

“Tôi đâm vào gáy ông ta, cho dù không chết thì sau này ông ta cũng sẽ thành kẻ điên thôi! "

"Đúng vậy, nếu Hoa Cẩu Hùng không chơi trò nhảy lầu thì chuyện ông ta phát điên sẽ không hợp tình hợp lý."

Khương Mạn đang đi phía trước đột nhiên mở miệng, nhìn Quỷ Hồ với ánh mắt hoài nghi: "Cơm ở Hội thợ ăn ngon như vậy sao?"

Quỷ Hồ: "..."

Độ sát thương không lớn nhưng độ sỉ nhục cực kỳ cao!

Sau khi ra khỏi thang máy, Khương Mạn dừng lại khi nhìn thấy một đám nhóc học cấp 3 ở phía xa xa. Thằng nhóc đứng đầu mặc bộ đồ lông chồn chạy tới.

"Chị ơi ~ chị của em ~"

Khương Mạn vò đầu, tại sao đứa trẻ rắc rối này vẫn còn ở đây vậy?
Chương 307: Tiết lộ câu chuyện bí mật giữa người đàn ông lực lưỡng và chàng trai trẻ

Khương Tiểu Bảo chưa kịp tới gần thì đã bị chặn lại. Khương Nhuệ Trạch nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng khiến Bảo nhi gia nuốt nước miếng, lùi lại hai bước, lập tức cười nhe răng.

"Ôi! Người đàn ông cường tráng này trông thật đẹp trai, vừa nhìn đã biết là con ngoan nhà họ Khương!"

"Em tên là Khương Tiểu Bảo, giang hồ gọi là Bảo nhi gia! Anh họ... đúng không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà lại ở bên ngoài, chỉ cần nói tên..."

Cụm từ 'con ngoan nhà họ Khương' ngay lập tức khiến Khương Nhuệ Trạch và Khương Mạn cau mày.

Mặt Khương Tiểu Bảo tỏ vẻ anh hùng, nhưng dưới ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch, khí thế của cậu ta dần dần giảm xuống.

Cậu nghiêng đầu chào Khương Mạn, Khương Nhuệ Trạch ở bên cạnh không chịu nổi nên đã chặn mất tầm nhìn của cậu ta.

"Ai là anh họ của cậu? Người nhà họ Khương thì cút ra xa chút đi!"

Tính khí của Khương Nhuệ Trạch không tốt, Khương Tiểu Bảo cũng không phải là người có tính tình mềm mỏng.

Cậu ta lập tức trợn to hai mắt: "Này, tính tình Tiểu Bảo tôi rất nóng nảy! Người nhà họ Khương thì sao nào? Có bao nhiêu người mơ ước được làm người của nhà họ Khương đấy!"

Khương Mạn nhướng mày, Khương Nhuệ Trạch cười chế nhạo.

Khương Tiểu Bảo như vẫn không hề hay biết:

"Vì giữ thể diện mà gọi anh là anh họ, anh đừng có mà không biết điều! Nếu không phải cha tôi bảo tôi phải ôn hoà với anh thì Bảo nhi gia tôi ... ai ya, đau quá !!" "

Lúc Khương Tiểu Bảo nói, cái tay không an phận chỉ vào mũi Khương Nhuệ Trạch. Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị xử lý rồi.

Khương Nhuệ Trạch siết chặt cổ tay cậu ta, ánh mắt tràn đầy vẻ hung dữ.

"Sao đám ngu ngốc các người còn đứng ngây ra đó, mau qua đây đánh anh ta cho tôi!!" Khương Tiểu Bảo nhanh chóng hô hoán gọi đám bạn của mình tới.

Đám bạn đó thấy vậy thì chạy tới nhưng trong lòng vẫn có chút do dự: "Bảo nhi gia, anh ta không phải là anh họ của cậu sao? Đánh thật sao?!"

"Đánh, đánh đi! Đánh chết anh ta đi!!" Khương Tiểu Bảo đau đớn kêu lên: "Cho anh ta biết sự lợi hại của Thiên Đoàn Bắc Thành chúng ta!"

Những thiếu niên của Thiên Đoàn Bắc Thành bao vây Khương Nhuệ Trạch lại.

Về phần Khương Mạn và những người khác thì đã sớm tránh ra xa rồi còn Quỷ Hồ nhân tiện đi tới dụ dỗ cô gái ở quầy lễ tân:

"Ồ ~ Cô gái phương Đông xinh đẹp..."

Cô gái ở quầy lễ tân tỏ ra rất sợ hãi.

Khương Mạn đút hai tay vào túi quần: "Anh ba, chơi đùa thôi, đừng đánh bọn nhóc đó khóc, khóc sẽ phiền phức lắm."

Những thiếu niên học cấp ba bị sỉ nhục.

Không đợi bọn họ kịp gào lên, Khương Nhuệ Trạch đã liếm răng hàm sau và nở nụ cười nham hiểm.

Anh ta không thể đánh Hoa Cẩu Hùng nên đã ôm một bụng tức, bây giờ đánh đám nhóc này cũng là một hạng mục không tệ?

Từng đứa từng đứa nhiệt huyết không sợ chết lao về phía trước. Khương Nhuệ Trạch vung tay tát mỗi đứa một cái khiến đám thiếu niên đó gào thét.

"A !! Mẹ !!"

"Cha ơi, khuôn mặt đẹp trai của con !!"

"Đừng đánh, đừng đánh, anh em ơi mau chạy đi, vị đại ca này hung dữ quá."

"Bảo nhi gia, cậu bảo trọng! Giỗ đầu cậu các anh em sẽ đốt vàng mã cho cậu!!"

Một đám thiếu niên ôm đầu bỏ chạy, Thiên Đoàn Bắc Thành lập tức tan rã!

Khương Tiểu Bảo thấy vậy thì sững sờ, suýt chút nữa không thở được.

Khốn nạn! Một đám không có nghĩa khí! ! Thực sự đã bỏ cậu ta lại và chạy trốn!

Thấy bàn tay như cái xẻng của Khương Nhuệ Trạch sắp bị đánh tới, Khương Tiểu Bảo không nói gì, ngồi xổm xuống, dùng chiêu ôm chân nịnh nọt!

"Anh ơi, em sai rồi! Anh đừng đánh em!"

Khóe miệng Khương Nhuệ Trạch giật giật, hét lên: "Buông tay ra!"

"Em không buông! Đánh chết em cũng không buông!"

"Vậy thì tôi sẽ đánh chết cậu"

Khương Tiểu Bảo bắt đầu gào ầm lên: “Anh đánh chết em đi, để mọi người nhìn thấy anh giết em họ của mình như thế nào, sao số phận của em lại khổ thế này!

"Anh tôi định đánh tôi chết !! Sao lại bất công như vậy!!"

Khương Nhuệ Trạch nhếch mép, tên nhóc này thật ngang ngược...

Anh ta còn sợ đau hơn bất cứ ai khác, nhất định sẽ rất mềm lòng!

Tóm lại... Thật sự là không cần thể diện gì nữa cả!

Nhân lúc Khương Nhuệ Trạch không chú ý, mắt Khương Tiểu Bảo lóe lên vẻ hung dữ, cậu ta ôm lấy đùi Khương Nhuệ Trạch rồi cắn một cái thôi.

Nếu không thể đánh thắng anh thì tôi sẽ cắn chết anh!

"Xì" Khương Nhuệ Trạch hít một hơi thật sâu và chuẩn bị ra tay một cách mạnh mẽ.

Kết quả, Khương Tiểu Bảo đầu rạp xuống đất, nằm trên mặt đất lăn hai vòng sau đó bò dậy và bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

"Anh, anh cứ đợi đấy! Bản thiếu gia sẽ không tha cho anh đâu!"

"Thiên Đoàn Bắc Thành sẽ không bao giờ nhận thua đâu!!!"

Cách này của Khương Tiểu Bảo vô cùng hèn hạ, khốn cùng khiến người người xem cười đau cả bụng.

Khương Nhuệ Trạch: "..." Cạn lời, thực sự cạn lời.

Anh ta cảm thấy mình giống như vừa bắt nạt đứa trẻ thiểu năng vậy! Lại còn có chiêu ôm đùi rồi cắn nữa!

"Phát hiện ra điểm yếu của kẻ địch rồi tung đòn tấn công bất ngờ, bộ não của đứa trẻ này cũng khá thú vị."

Khương Mạn cười thành tiếng.

"Chẳng thú vị gì cả? Đáng ra vừa rồi anh nên tát gãy răng của cậu ta!"

Arthur lại nói thêm vào: "Chú husky bị một cậu học sinh cấp ba mê hoặc rồi, cũng khá thú vị đó chứ."

Khương Nhuệ Trạch: "..."

Quỷ Hồ như đang định đổ thêm dầu vào lửa, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch thì đã ngoan ngoãn im lặng.

Còn Bạc ảnh đế...

"Cậu mau tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành đi."

Khương Nhuệ Trạch: ... Xúi quẩy!

Sau khi đám người Khương Mạn rời đi, những người hóng hớt ở sảnh khách sạn vẫn đang say sưa bàn tán về chuyện vừa rồi.

Một số người nhiều chuyện đã lén quay video lại và tung lên mạng.

Tiêu đề cực kỳ gây chú ý:

"Giữa ban ngày ban mặt, người đàn ông lực lưỡng đã ..."

"Tiết lộ câu chuyện bí mật giữa người đàn ông lực lưỡng và chàng trai trẻ"

Video được up lên mạng, dựa vào tiêu đề mà thu hút được nhiều sự chú ý. Có nhiều người nhấp vào xem thì thấy rằng đó là một cuộc ẩu đả giữa một người đàn ông sáu múi và đám trẻ học cấp 3!

(Người up clip là dân trong nghề à? Đặt tiêu đề chất quá!)

(Chị ơi, em đã vô cùng mong đợi nhưng khi ấn vào thì em đã cái thấy gì chứ? Hơn nữa tên đánh người này còn hơi đẹp trai!!)

(Đây là đang dạy dỗ thằng em trai không nghe lời của mình à? Hình như cậu bé mặc áo lông chồn gọi anh chàng sáu múi đó là anh trai?)

(Nhắc mới nhớ, anh chàng sáu múi này trông rất quen …)

(Ơi trời! Hình như tôi đã nhìn thấy Khương võ thần và Bạc Thần? Đúng là hai người bọn họ rồi, đừng tưởng đeo khẩu trang mà không thể nhận ra!)

(Mẹ kiếp! Tôi nhớ ra rồi, anh chàng lực lưỡng này chẳng phải là vệ sĩ của Khương võ thần sao? !)

(Bạn phía trên nói sai rồi. Tôi có mặt ở hiện trường, chính tôi nghe thấy Khương võ thần gọi anh chàng đó là anh ba!)

(Ôi bất ngờ quá, hóa ra anh chàng vệ sĩ đẹp trai kia chính là người anh thứ ba bí ẩn à? Không phải anh ấy là bạn của Bạc Thần sao? Bạc Thần này ở chùa ăn lộc Phật à! !)

(Nhắc mới nhớ ... tên nhóc đang la hét cái gì của nhà họ Khương vậy? Có phải là nhà họ Khương mà tôi biết không?)

Video đang trở nên hot rần rần.

#Chàng trai sáu múi đánh cậu nhóc nghịch ngợm #

#Vệ sĩ của Khương Mạn- anh ba # Trực tiếp leo lên top hotsearch.

# Nhà họ Khương# Chủ đề này cũng xuất hiện nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt nên không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

(Anh hai là đạo diễn Khương, anh ba là vệ sĩ, anh tư là Nine... chỉ còn thiếu anh cả thôi. Tôi ngưỡng mộ nhan sắc của gia đình này quá!)

(Tôi thực sự ghen tỵ với Khương Mạn quá, đất nước nợ tôi một người anh trai!)

(Anh ba vừa đẹp trai vừa hoang dã, cái tát đó đã đánh thẳng vào tim tôi rồi! Anh ba nhìn em đi, em không sợ đau, em sẵn sàng chịu cái tát tình yêu này, bốp bốp bốp!)

(Nhìn cmt của chủ page phía trên, tôi lặng người sau khi nhận ra đó là một người anh em của mình.)

(Sau khi nhìn thấy anh ba, vì tình yêu em sẵn sàng làm thụ~)

(Buồn cười chết mất, không những phải đề phòng hoả hoạn, trộm cắp, bạn thân là con gái mà giờ còn phải đề phòng đàn ông nữa!)

Các cư dân mạng lập tức bàn tán xôn xao. Có một bình luận dưới video nhanh chóng trở nên hot nhất.

Tang Điềm không cay: (Ha ha ha buồn cười quá đi thôi! Khương sắt đá mà lại để một cậu nhóc cấp 3 cắn à, không phải anh là husky sao? Sao anh không cắn lại!)

Cư dân mạng bắt đầu trả lời phía bên dưới bình luận:

(Điềm Điềm ơi, tỉnh táo lại đi, có phải cô quên đổi tài khoản không?)

(Tôi đã ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ ở đây, Điềm Điềm và anh ba quen nhau à?! Người sắt? Tên thân mật chết tiệt gì vậy? !)

(Không thể thắng được Bạc Tiểu Tam nên có ý đồ với anh em của Khương hoàng đế à? Nếu em không thể là người phụ nữ của chị thì em sẽ là em dâu của chị? ! Điềm quý phi cao tay quá!)

Mười phút sau, cư dân mạng phát hiện Tang Điềm đang online và âm thầm xóa bình luận đó đi.

Ngay sau đó là cập nhật mới nhất trang chủ Weibo của cô ấy. Đó là một chuỗi dấu chấm lửng cùng một bức ảnh, bức ảnh đó là một con husky đang mở to mắt.

Giương mắt đờ đẫn.jpg
Chương 308: Xem mặt

“Khương đầu gỗ cái đồ rác rưởi! Tại anh mà hình tượng của tôi lại sụp đổ rồi!” Tang Điềm Điềm hét lên ở đầu dây bên kia.

Khương Nhuệ Trạch chán ghét bỏ điện thoại xa ra khỏi tai, cười châm biếm: : “Cô mà cũng có hình tượng? Còn tưởng tượng bản thân là tiểu tiên nữ à, đừng tưởng tôi không biết bây giờ fan của cô đều gọi cô là Tang Hàm Hàm*!”

(*Hàm Hàm: ngu ngốc, dại khờ.)

“Anh mới là đồ đần! cả nhà năm người anh đần nhất” Điềm Điềm kích động, nghiến hàm răng nhỏ xinh nói: “Bảo anh theo dõi Bạc tiểu tam, rốt cuộc anh có làm cho đoàng hoàng không hả?”

Khương Nhuệ Trạch trợn mắt: “Cô cho rằng cô lật đổ được Bạc Hạc Hiên thì sẽ vào được hậu cung của em gái tôi sao? Nằm mơ đi!”

“A, đồ chết tiệt! dám nghĩ cách làm lợi cho người khác, cứ cẩn thận tôi nói chuyện anh phẫu thuật trĩ cho mọi người biết đấy!”

Mặt Khương Nhuệ Trạch biến sắc: “Cô dám! Đừng tưởng cô là con gái mà tôi không dám làm gì!”

“Ôi ôi ôi! Anh tới đây!” Tang Điềm hét lên.

Khương Nhuệ Trạch định đáp trả thì nghe thấy tiếng phụ nữ lớn tuổi vang lên ở đầu bên kia. Hình như là mẹ của Tang Điềm.

“Điềm Nhi, con trốn trong nhà vệ sinh làm gì? Nhanh lên, đừng để người ta đợi lâu.”

“Mẹ! Con đang đi vệ sinh!”

“Cái đồ hư đốn, lười chảy thây chảy thối suốt ngày ỉa với đái! Bảo đi xem mặt thì lại kêu đau bụng, cả ngày chỉ ỉa ỉa ỉa?”

Mặt Tang Điềm đỏ ửng. Mẹ cô đứng ở cửa hét ầm ĩ……Xong rồi, Khương đầu gỗ nghe thấy hết rồi! Hình tượng tiên nữ của cô!

Khương Nhuệ Trạch mới đầu còn cười được, càng về sau cười không nổi nữa. Mẹ Tang Điềm nói gì, anh ta nghe hiểu hết.

“Tang Điềm, thế mà còn dám nói không có việc gấp, hoá ra là vội vã về để đi xem mắt?”

“Cần anh quản!” Tang Điềm nói xong lập tức cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, Khương Nhuệ Trạch nhìn điện thoại một lúc, sau đó bĩu môi.

“Điềm Điềm đi xem mặt?”

Khương Mạn bưng hai cốc nước ép đứng sau lưng anh.

Khương Nhuệ Trạch cất điện thoại đi, nhún vai không quan tâm nói: “Tính khí của con ranh đó thối hoắc, xem mặt chắc chắn dọa đối phương chạy mất!”

Khương Mạn cười như không nhìn lại anh ta: “Ồ? Thật hả? nhỡ đâu người ta lại thích tính cách thối hoắc của em gái đấy thì sao?”

“Thằng đàn ông nào mà không biết nghĩ vậy?” Khương Nhuệ Trạch cao giọng.

“Anh ba cũng có phải người đi xem mặt với Tang Điềm đâu mà phải kích động như vậy?”

“Anh có đâu!” Khương Nhuệ Trạch trợn mắt, lấy cốc nước ép trong tay cô. Đi tới đá vào chân con Quỷ Hồ đang ngồi chơi game với Arthur trên ghế, giọng điệu bực tức:

“Chơi cái gì mà chơi, đi ra ngoài có việc!”

“What?” Quỷ Hồ ngơ ngác Hoa gấu chó bị bắt rồi, còn việc gì mà làm?

Dưới cái nhìn như muốn giết người của Khương Nhuệ Trạch, Quỷ Hồ đành phải đứng dậy: “Được rồi, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tôi cơ chứ.”

Quỷ Hồ bị lôi cổ đi, Khương Nhuệ Trạch lôi anh ta đi như lôi một bao cát.

Sau khi hai người rời đi, Arthur bỏ cái gamepad xuống, hỏi: “Chú husky gặp được mùa xuân rồi ạ?”

“Cháu biết quá nhiều, cẩn thận bị diệt khẩu.” Khương Mạn giả bộ nghiêm trọng, cầm cái gamepad lên.

“Thảo nào chú ấy với chú Hiên có thể thành bạn với nhau, vô dụng như nhau.” Arthur bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó lắm mới vào được trong nhà, cuối cùng lại chạy mất.”

Sau khi trở về từ khách sạn, Bạc Hạc Hiên có việc cần phải rời đi. Arthur cũng vì vậy mà phàn nàn suốt ngày.

“Được rồi, cháu lợi hại.” Khương Mạn giơ cái gamepad lên: “Đánh một hiệp, thua thì phải đưa chó đi dạo.”

Mắt Arthur sáng lên: “Thím thua chắc rồi!”

……

Sau khi Quỷ Hồ ngồi lên xe của Khương Nhuệ Trạch, mặt Khương Nhuệ Trạch vẫn nhăn nhó khó chịu, bản thân anh ta lại chả ý thức được bộ dạng lúc này của mình.

“Sói, bây giờ tôi cùng thuyền với cậu rồi, có phải cậu nên cho tôi biết anh Hiên đó là kẻ như thế nào không?”

Quỷ Hồ rất tò mò về thân phận của Bạc Hạc Hiên. Đối phương rõ ràng không phải là một diễn viên bình thường.

“Tò mò quá sẽ tự hại vào thân, tôi khuyên cậu sau này đừng nên tò mò thân phận của anh ta.” Khương Nhuệ Trạch cảnh cáo một câu.

Quỷ Hồ xì một tiếng, sờ cằm: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy anh ta rất quen thuộc. Còn cả cậu nhóc Arthur kia nữa……”

“Ồ, cậu cũng đừng tò mò về Arthur làm gì.”

Khương Nhuệ Trạch vô cảm nói: “Nó có thể dí chết cậu như dí một con kiến.”

“Cậu cũng coi thường tôi quá rồi đấy!” Quỷ Hồ không vui, chả nhẽ anh ta còn không đánh lại được một thằng nhóc.

Khương Nhuệ Trạch cười hờ hai tiếng, “Không tin thì cậu thử đi.”

“Thử thử thử…..”Quỷ Hồ lẩm bẩm một tràng: “Bạc Hạc Hiên và thằng nhóc Arthur đều không được, thế còn em gái cậu? nhìn cô ấy có vẻ yếu đuối.”

Khương Nhuệ Trạch nhìn sang anh ta, khoé môi run run, gật đầu. “Ừ, em tôi là đứa yếu nhất.”

Quỷ Hồ trợn mắt: “Cậu xem……tôi làm vệ sĩ cho em cậu được không?”

“Cậu?” Khương Nhuệ Trạch cạn lời, tôi sợ em gái tôi còn phải bảo vệ ngược lại cho cậu ấy chứ.

Nhưng mà chuyện vệ sĩ này quả thực cũng hợp lý, có thể đuổi được mấy con ruồi thối tha đi.

“Chuyện này phải hỏi em gái tôi đã, còn cả trình độ của cậu nữa……” Khương Nhuệ Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc cậu không trụ nổi quá mười đòn của em gái tôi……”

“Sói, cậu lẩm bẩm gì đấy?”

Khương Nhuệ Trạch nói: “Tôi nói cậu đánh thắng em tôi là cái chắc!”

“Cậu …… Không bênh em cậu à?” Quỷ Hồ nghi ngờ: “Nhỡ tôi làm em ấy bị thương thì sao? Cậu có phải định lấy cớ đánh tôi đúng không.”

Khương Nhuệ Trạch chợt nhớ tới niềm vui lúc Bạc Hạc Hiên tự đào hố chôn mình.

Tâm tình của hắn đột nhiên tốt lên, cau mày nghiêm túc nói: “Tôi là người thiên vị như thế sao?”

Quỷ Hồ nghĩ một lúc, trong ấn tượng của anh ta Sói Xám đúng là một kẻ không bao giờ thiên vị……

“Đợi đấy rồi xem, tôi nhất định cho em gái cậu thấy trình độ thực sự của tôi.”

Khương Nhuệ Trạch cười: “Tôi cực kỳ mong chờ.”

……

Gần hết năm nên Bạc Hạc Hiên và cả Khương Mạn vẫn chưa có hoạt động gì mới, nhưng không có nghĩa bên phía đại diện dừng hoạt động. Sau khi phim ‘Chiến cốt’ quay xong, bắt đầu đến giai đoạn tuyên truyền phim.

Một số tin tức liên quan tới phim được tung ra, thậm chí còn làm bùng nổ các kênh bình luận ở trên mạng. Đặc biệt là lúc bạo quân Lan Quy của Bạc Hạc Hiên đóng cùng với thái giám Bất Ly của Khương Mạn đứng chung một khung hình.

Giữa màn tuyết bay bay, hai người đứng trong tuyết nhìn nhau nở nụ cười, ánh mắt đong đầy niềm vui sum vầy.

(Aaa! Lan Quy Bất Ly giết tôi đi! Nghe nói là BE đấy?)

(Đồng chí lão Vân làm lớn rồi, đã được ngắm mỹ cảnh lại có phúc lợi, đây là chuyện tốt gì vậy!)

(Tôi chết mất, tôi vội muốn ăn đường của Lan Quy và Bất Ly lắm rồi!)

(Các bạn, đường thì không có, chỉ có thuỷ tinh đổ đầy đất thôi! Bảo đảm mồm chảy máu luôn!)

(Khương võ thần mặc đồ của nam là như thế nào nhỉ? con gái mà lại đẹp hơn cả đàn ông thế này là sao, chị ơi chọn em đi!!)

‘Chiến cốt’ bắt đầu tuyên truyền phim, những diễn viên tham gia phim cũng bắt đầu đăng Weibo.

Sau đó một dòng hot search kỳ quái xuất hiện #cpVân Mạn quá đẹp đôi#

(Không hiểu thì hỏi, Vân Mạn mà cũng có cửa làm cp á?)

(Thành viên mới ở hậu cung của Khương võ thần? là Vân nào đấy?)

(Bạc Mạn, Điềm Mạn, Đại Ngọc đều là quý phi hiểu không? Ai phá cp của tôi vậy, Vân Mạn là cái quái gì vậy?)

(@HoàngTưVân cực thích pikachu, nhưng phải nói một câu, không phải ai cũng xứng để thành cp với Mạn được!)

(Cho nên Vân Mạn rốt cuộc là ai vậy?)
Chương 309: Sắp tới sinh nhật của chị dâu em rồi

Trong kênh livestream của Hoàng Tư Vân. Một người đàn ông đội mũ pikachu trùm đầu đang ngồi trả lời câu hỏi của cư dân mạng:

“Tôi đóng thì vệ của Bất Ly ở trong phim, đương nhiên là đồng nghiệp với chị Mạn rồi.”

“Nói nhỏ với mọi người nhé, dạ dày của chị Mạn thật sự không bình thường, mấy anh hậu cần nhìn thấy chị ấy đều bị doạ sợ ha ha ha!”

“Cái mũ pikachu này? Chị Mạn tặng tôi đó, chị ấy cũng có một cái, giống nhau!”

“Hả? mọi người hỏi kết cục của Bất Ly và Lan Quy? Trên mạng không phải có rồi sao? Ha ha tôi không được phép nói, ồ, còn có người hỏi anh Bạc và chị Mạn có quan hệ riêng tư gì không?”

Người đàn ông ra vẻ ngây thơ: “Quan hệ đồng nghiệp, chỉ là đồng nghiệp bình thường, chị Mạn đối xử với ai cũng tốt như vậy, anh Sách, chị Mạn, và anh Bạc được gọi là bộ ba của ‘Chiến cốt’, ba người toàn trộm đi ăn đêm thôi!”

Người đàn ông tự xưng Hoàng Tư Vân trong livestream nói, nếu Khương Mạn có mặt sẽ gọi anh ta là Hoàng yêu quái.

Vì đây chính là nam yêu tinh trong khi quay ‘Chiến cốt’ đã mời Khương Mạn đến ‘ăn’ mình!

Trang viên Thiên Cổ.

Bạc Thiên Y xem được livestream này, nở nụ cười giễu cợt: “Thằng hề này cũng biết cách bám độ nóng của chị dâu em phết!”

Nói xong nhìn sang người đàn ông đang bình tĩnh ngồi uống rượu, bắt đầu ghét bỏ: “Tí nữa anh định làm gì? Chị dâu em đâu? Sắp qua năm mới rồi anh biết không? Để cô nương nhà người ta ở một mình anh không biết nghĩ à?”

Bạc Hạc Hiên nghe thấy mấy lời quen thuộc này, cảm thấy như trước mặt mình là một Arthur thứ hai. Thật là có trốn vào đâu cũng không được yên tĩnh.

“Khoảng thời gian này em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Bạc Hạc Hiên đẩy gọng kính trên mũi, tay cầm tài liệu lên xem, “Chuyện ở tập đoàn anh giải quyết cho.”

Bạc Thiên Y nhăn mặt, sắc mặt tối xuống, nhìn Lý Mặc đứng bên cạnh.

Người đứng bên cạnh đứng bất động nở nụ cười mỉm.

Mặt cô âm trầm nói: “Em chỉ ho có vài tiếng, đừng chuyện bé xé ra to thế chứ?”

“Gần đây anh không phải quay phim, rảnh rỗi.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói.

“Rảnh thì anh đi nói chuyện yêu đương đi, anh……”

“Vẫn đang nói.”

Bạc Thiên Y nghẹn lời, giọng trầm xuống: “Chị dâu em đồng ý?”

“Ừ.”

Bạc Thiên Y nắm lấy bánh xe của xe lăn, lăn xe tới bên cạnh anh định cướp tập tài liệu mà anh đang xem. Bạc Hạc Hiên không thèm ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay ấn vào giữa trán em mình đẩy nó ra xa, Bạc Thiên Y khoa chân múa tay nửa ngày cũng không tới gần được anh.

“Khó khăn lắm mới lừa được người vào tay, anh không nắm bắt cơ hội yêu đương đi? Chả chuyên tâm yêu đương gì cả, anh lại muốn cô đơn cả đời đấy à?”

Bạc Thiên Y vừa nói xong thì trán bị búng một cái.

Bạc Hạc Hiên đúng là đau đầu với đứa em này, anh ngẩng đầu vặn cổ, khớp xương kêu răng rắc, thở dài một hơi nhìn em gái mình.

Ánh mắt có chút u ám và bất lực, “Không muốn gặp chị dâu nữa hả?”

“Muốn……” ánh mắt Bạc Thiên Y sáng bừng, thành thật trả lời.

“Qua tết chính là sinh nhật của cô ấy, cho em một nhiệm vụ, giúp anh tìm quà cho cô ấy.”

“Sinh nhật? ngày nào?”

“Ngày lễ tình nhân.”

Bạc Thiên Y cười một cách kỳ quái, “Sinh nhật của chị dâu vào lễ tình nhân? Phụt……đúng là hợp với cái ngày lễ độc thân của anh! Được rồi, em giúp anh tìm quà.”

“Về phòng nghỉ ngơi đi, cứ từ từ mà tìm.”

Bạc Thiên Y không ý kiến gì nữa, lúc xe được đẩy đi hình như nghĩ ra chuyện gì, quay đầu lại nói với Bạc Hạc Hiên, “Anh, tết năm nay anh vẫn không gặp cha à?”

Bạc Hạc Hiên nuốt ngụm rượu xuống bụng, trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại có thêm một tia sát khí.

“Ồ, ông ta cũng dám gặp anh à?”

Vẻ mặt của Bạc Thiên Y tối lại.

Bạc Hạc Hiên rời khỏi nhà khi còn nhỏ tuổi, một thân một mình gia nhập vào Zues, những năm đó cha Bạc vẫn luôn tìm kiếm tung tích con trai mình. Sau này Bạc Hạc Hiên quay về, mối quan hệ giữa hai cha con cũng xấu đi. Bạc Thiên Y không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người.

Cha của bọn họ quá bận. Bận tới mức phải qua rất nhiều thủ tục mới có thể gặp được nhau. Bạc Thiên Y tới giờ vẫn còn nhớ, sắc mặt âm trầm của cha mình khi gặp anh trai……Như thể đang che giấu sợ hãi và …… mâu thuẫn!

Giống như Bạc Hạc Hiên không phải con trai của ông, mà là…..một con quái vật đáng sợ! Một người cha, mà lại sợ hãi đứa con của chính mình?

Bạc Thiên Y che giấu tâm tình, cười nói: “Vậy thì không gặp nữa, em cũng không muốn gặp ông ấy, quá nhiều thủ tục.”

“Sắc mặt anh cũng không được tốt, cảm à?”

Mặt Bạc Hạc Hiên vẫn giữ nguyên thái độ: “Chắc vậy, uống thuốc rồi.”

“Uống thuốc mà còn uống rượu? ngộ độc thì sao?” Bạc Thiên Y ghét bỏ nhìn qua: “Ngộ độc dễ chết lắm, anh không có kiến thức à?”

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên trở nên nguy hiểm, Bạc Thiên Y lập tức ngậm miệng lăn xe rời đi. Có vài tiếng ho chuyền từ ngoài vào trong phòng khách.

“Anh cũng phải chú ý sức khỏe bản thân đấy.” Lý Mạc đi tới bưng rượu đi.

Bạc Hạc Hiên cau mày: “Cho em ấy thử thuốc mới đi, thuốc trước ngày càng ít tác dụng rồi.”

Lý Mặc dạ một tiếng, không nhịn được hỏi: “Thuốc mới lần này thêm cái gì vào vậy?”

“Chuyện thuốc thang anh không cần hỏi.”

Trong lòng Lý Mặc thở dài một tiếng.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bạc Hạc Hiên quay về phòng, còn chưa đi được vài bước đã ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ra, từng giọt mồ hôi chảy ra có màu hồng, giống như là máu vậy.

Anh ngồi bệt tựa lưng vào tường một lúc lâu mới chống ta đứng dậy, bước thẳng vào phòng tắm cởi chiếc áo khoác của mình ra. Chiếc áo mặc lót trong cùng đã lấm tấm mồ hôi, mà mồ hôi của anh giống như những vệt máu nhiễm trên áo.

Anh bước nhanh vào phòng tắm, những giọt mồ hôi đỏ trên lưng có phải là cũng mang theo cả máu thoát ra ngoài, nước nóng từ vòi hoa sen cuốn trôi tất cả. Khi hơi nóng bốc lên, trên lưng người đàn ông hiệu lên những đường hoa văn bí ẩn giống như một chuỗi mật mã. Chạy dọc theo phần sống lưng, người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, con ngươi biến thành màu đỏ máu…….

Người đàn ông nghiêng đầu, dùng tay phải ôm lấy bả vai mình, quay lưng lại với tấm gương rồi liếc mắt của nhìn vào gương.

“Còn sớm……”

Vẫn còn vài tháng nữa, chất ức chế gen sẽ mất hiệu quả……

Lúc Khương Mạn nhận được điện thoại của Bạc Hạc Hiên là lúc cô đang đi tới đoàn phim thăm Tôn Hiểu Hiểu.

“Không phải bảo trước tết sẽ nghỉ ngơi sao? Sao lại đi công tác?”

Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng, mang theo tiếng cười: “Trước tết chắc chắn quay về.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Sau khi cúp máy, Khương Mạn cảm thấy giọng của Bạc Hạc Hiên có gì đó sai sai, giọng có vẻ ngạt ngạt như bị cảm cúm.

“Thần thần bí bí, chắc lại đang giấu giếm cái gì!”
Chương 310: “Làm” Tôn Đại Ngọc đến chết

Phim trường Tứ Phương - Ekip ‘Sinh tồn vô hạn’

Khi Khương Mạn đi qua đó, Tôn Hiểu Hiểu vẫn chưa quay xong, và trợ lý của cô ta cũng đã đến đón ở bên ngoài đoàn phim.

Ngay khi Khương Mạn vừa xuất hiện đã nhìn thấy một nhóm rất đông fan hâm mộ đang tụ tập bên ngoài.

Arthur cũng cùng cô đi qua đó. Chiếc mũ hình Pikachu cậu bé đội trên đầu cực kỳ bắt mắt nên muốn mọi người không chú ý cũng khó.

"Là trợ lý của Đại Ngọc, Tiểu Vương! Anh ta đến đón ai vậy?"

"Ôi trời ơi! Đó không phải là Khương võ thần sao?!! Con chuột nhỏ màu vàng bên cạnh cô ấy là ai vậy?"

"A a a! CP mà tôi ship là thật !!"

"Khương võ đế hãy đối xử với Tôn quý phi tốt một chút!!"

"Khương Mạn hãy cưng chiều Tôn Đại Ngọc!!"

Khương Mạn thấy đám fan đó kích động thì kéo khẩu trang xuống, nháy mắt nói: "Tôi hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ “làm” chết Đại Ngọc!"

"Là cưng chiều, chứ không phải “làm” !!"

"Có gì đó sai sai! Là loại làm nào vậy? Khương võ thần đừng chạy, nói cho rõ đi!!"

"Nếu đây không phải là tình yêu thì là gì?! Chết tiệt, tình yêu của Đại Ngọc và Khương Mạn là thật! Bạc Khương là giả đó!!"

Khương Mạn trêu chọc xong liền bỏ chạy, mặc kệ các fan.

Trợ lý Tiểu Vương che ngực lại, thật sự là ... quá kích thích!

Chị Tôn ơi ... chị lại sắp hot rồi!

Trước đây, Arthur chưa từng gặp Tôn Hiểu Hiểu vì vậy sau khi nghe thấy những tiếng hét xé ruột xé gan của fan hâm mộ cậu bé đã bị sốc trước sức mạnh của CP.

“Thím ơi, ngoại tình là… vô đạo đức.” Cậu bé nhắc nhở.

Khương Mạn sững sờ một chút, nếu như chưa vào phim trường thì cô đã cười lăn cười bò rồi. Cô? Ngoại tình với Đại Ngọc ư? !

“Ừm, vô đạo đức, nhưng thú vị ~”Khương Mạn nhướng mày đầy vẻ xấu xa nhưng lại rất đẹp.

Mặt mày Arthur sưng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chú Hiên thật vô dụng, nhiều tình địch như vậy mà còn dám lơ là!"

Trợ lý Tiểu Vương liếc nhìn Arthur với ánh mắt tò mò.

Cậu bé Pikachu này quá bắt mắt, mặc dù không thể nhìn ra cậu bé trông như thế nào, nhưng đôi mắt đó... đeo kính áp tròng sao? Lại còn là màu tím?

Khương Mạn đến thăm phim trường của 'ái phi' nên đương nhiên không thể đến tay không. Cô đặc biệt mang bánh ngọt và cà phê đến cho cả đoàn phim.

Bánh ngọt được đặt ở cửa hàng nổi tiếng do fan của anh tư mở.

Sau khi đợi các nhân viên của đoàn làm phim khiêng đồ vào thì cảnh quay cũng đã kết thúc.

"Sinh tồn vô hạn" là một bộ phim được chuyển thể, nguyên tác là một loại tiểu thuyết linh dị vô hạn, Khương Mạn cũng chưa từng đọc qua nội dung. Tuy nhiên, sự bố trí của cảnh quay này lại tạo cho người ta cảm giác u ám, ghê rợn ngay khi bước vào.

Trên người Tôn Hiểu Hiểu vẫn đang mặc trang phục quay phim. Cảnh này giống như thời Dân Quốc, cô ta ăn mặc như một sinh viên đại học thời Dân Quốc ... Chậc chậc, trông hơi giả nai đó!

"Khương Mạn đáng ghét!" Sau khi nhìn thấy Khương Mạn, mắt của Tôn Hiểu Hiểu sáng lên.

Khương Mạn nhìn cô ta cười cười, lắc lắc ly cà phê trong tay: "Cappuccino thêm đường còn đáng ghét không?"

Tôn Hiểu Hiểu liếc cô một cái rồi lẩm bẩm: "Cô có ý đồ xấu, có phải cô muốn tôi béo chết không?" Dù nói như vậy nhưng cô ta vẫn cầm lấy ly cà phê, lông mày nhếch lên tỏ ra rất hào hứng.

"Cô càng này càng quá quắt rồi, Đại Ngọc, tôi phải phê bình cô mới được."

Tôn Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn cô và nhanh chóng chú ý đến Arthur: "Thằng bé là ... cháu trai của cô à?"

“Ừm, Arthur.” Khương Mạn giới thiệu: “Đây là cô Đại Ngọc.”

“Sao lại gọi cô, gọi chị đi!” Tôn Hiểu Hiểu đưa tay về phía Arthur.

Arthur bắt tay Đại Ngọc đáp: "Xin chào chị Đại Ngọc, nhưng nếu theo vai vế như vậy thì sau này chị có gọi thím của em là cô và chú Hiên là chú không?"

Nụ cười của Tôn Đại Ngọc đông cứng lại: Hả? ? ?

Thằng nhóc này, thật không đơn giản!

Khương Mạn xoa đầu Arthur, Tôn Đại Ngọc đụng nhẹ vào cô rồi nói nhỏ: "Rốt cuộc là thế nào vậy? Chú Hiên ở đây là đang nói đến anh Bạc à? Dopamine gì đó của cô lại tăng lên rồi à?"

Sắc mặt Khương Mạn không chút thay đổi: "Tôi là loại người thèm muốn sắc đẹp sao?"

Tôn Đại Ngọc muốn nói rằng cô chính là loại người như vậy nhưng lời đến của miệng rồi cô ta lại ậm ừ : "Ừ thì cô không phải..."

"Đương nhiên là tôi không phải rồi, tôi chỉ là thèm thân thể của anh ấy."

“Phụt—” Tôn Đại Ngọc phun hết ngụm cà phê ra ngoài.

Khương Mạn ân cần đưa giấy cho cô ta rồi nói: "Đại Ngọc à, dù sao chúng ta cũng đã gần như là ảnh hậu rồi, cô có thấy mất hình tượng không vậy?"

Tôn Đại Ngọc nghiến răng hàm sau ken két.

Khương Mạn đáng ghét! Luôn đáng ghét như vậy!

Trợ lý và những người khác ở bên cạnh thấy vậy thì trộm cười, thường thì cô Tôn vẫn còn giả vờ nhưng chỉ cần đối mặt với Khương võ thần thì hình tượng nữ thần sẽ lập tức bị đập tan!

Cô ta đã bị Khương Mạn thuần hoá là 100%!

Trong lúc tạm nghỉ, Tôn Hiểu Hiểu đã đưa Khương Mạn đến gặp đạo diễn của bộ phim.

Họ của đạo diễn Kiều, tên đầy đủ là Kiều Tây.Tuổi đời còn trẻ, "Sinh tồn vô hạn" là bộ phim dài tập đầu tiên của anh ta, mặc dù nó chỉ là một web drama.

"Cô Khương đã đóng rất nhiều phim điện ảnh, nhưng hình như không đóng nhiều phim truyền hình? Cô có muốn đóng vai cameo không?" Kiều Tây nói nửa đùa nửa thật.

"À? Đại Ngọc không đề cập chuyện này với tôi." Khương Mạn cười nói, "Tôi thấy hình như bộ phim của các anh tập trung vào chủ đề linh dị đúng không?"

Kiều Tây gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thuyết " Sinh tồn vô hạn "rất được yêu thích. Câu chuyện trong phim nói về ngôi nhà cổ thời Dân Quốc."

Thật ra câu vừa rồi anh ta nói chỉ là nói đùa thôi, Anh ta là một đạo diễn trẻ còn thiếu kinh nghiệm, anh ta biết rõ vị trí của Khương Mạn đang ở đâu. Hơn nữa, những người thành công trong lĩnh vực phim điện ảnh còn hiếm khi quay phim truyền hình chứ đừng nói đến web drama.

"Nếu cảnh của vai cameo không nhiều thì không vấn đề gì."

“Hả?” Lần này, đến lượt Kiều Tây ngạc nhiên: “Thật sao?”

Khương Mạn gật đầu, cô cảm thấy bối cảnh của bộ phim này cũng khá thú vị, bố cục được sắp xếp rất chân thực, nếu nói ở đây có ma chắc là cũng có người tin!

Tôn Đại Ngọc cũng kinh ngạc nhìn cô.

Kiều Tây vừa ngạc nhiên vừa bối rối: "Cô Khương đồng ý xuất hiện với tư cách cameo thì thật sự quá tuyệt vời, nhưng mức thù lao..."

"Không sao, cứ trừ vào tiền lương của Đại Ngọc và để cô ấy mời tôi đi ăn một bữa là được rồi."

Tới đây làm cameo hữu nghị thì thù lao gì chứ, Khương Mạn cũng không thiếu chút tiền đó.

"Mời cô một bữa à? Vậy thì không phải tôi sẽ khuynh gia bại sản à!" Tôn Đại Ngọc châm biếm, nhưng trong lòng lại rất cảm động.

Cô ta biết rằng Khương Mạn đồng ý làm cameo là đang giúp mình.

Kiều Tây là một đạo diễn trẻ, tài nguyên còn hạn chế, hơn nữa đây còn là một web drama nên các nhà đầu tư cũng không xem trọng. Nếu có Khương Mạn tham gia, dù chỉ là cameo nhưng độ hot thì không cần bàn cãi nữa.

“Có điều, đạo diễn Kiều, anh định giao cho cô ấy vai cameo nào vậy?” Tôn Hiểu Hiểu tò mò.

“Khi vừa nhìn thấy cô Khương, tôi cảm thấy có một vai diễn vô cùng thích hợp với cô ấy!” Kiều Tây hào hứng nói.

“Là vai gì vậy?” Khương Mạn cũng tò mò.

Hai mắt Kiều Tây sáng lên: "Quỷ nữ! Nhất định phải là ác quỷ!!"

Tôn Đại Ngọc: Hahahahaha.jpg

Khương Mạn:? ? ?

Đạo diễn Kiều này có hơi bất lịch sự ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom