• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (1 Viewer)

  • Chương 296-300

Chương 296: Giết Khương Mạn đó

Nửa đêm tại Bắc Thành, tiếng âm thanh ồn ào, những người đàn ông và phụ nữ đỏm dáng lượn quanh sàn nhảy để tìm kiếm con mồi.

Tiếng nhạc sôi động khiến da đầu người ta tê rần, ánh đèn chói mắt khiến người ta gần như không nhìn thấy gì cả.

Khương Nhuệ Trạch bước vào không tới năm phút liền đi ra, cự tuyệt mấy nữ yêu tinh muốn ăn thịt anh ta.

Nguyên nhân cuối cùng ép anh ta phải lùi bước đó là, lại có cả một nam yêu tinh không sợ chết dám tới gần anh ta!

Giết người là phạm pháp, anh ta sợ hãi.

Khương Nhuệ Trạch đứng bên đường gọi điện thoại, không cần biết đối phương có nghe thấy hay không cũng cứ nói:

“Cút ra ngoài này trong ba phút, nếu không thì cứ đợi đến ngày mai bị vứt ở biên giới, cởi chuồng với không một xu dính túi đi.

Ba phút sau, một người đàn ông cao với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam, ăn mặc như một quý ông bước ra từ cuối khu nhộn nhịp.

Đáng tiếc, là một quý ông say rượu.

Mặt anh ta đỏ ửng, trên cổ còn có vết son môi, đôi mắt nheo nheo cười, giống như một con hồ ly lén uống rượu.

Mở miệng liền nói tiếng Nga: “Ax, мой дорогой друг” (Dịch nghĩa: Người bạn thân mến của tôi ơi)

Anh ta cười lớn, dang rộng vòng tay với Khương Nhuệ Trạch.

Khương Nhuệ Trạch mặt xị xuống, ngậm điếu thuốc, nhấc chân lên: “Nói tiếng người đi.”

Người đàn ông nhìn anh ta với vẻ mặt ai oán, nói tiếng Đế Quốc rất lưu loát: “Không chỉ có tiếng Đế Quốc mới được coi là tiếng người.”

Khương Nhuệ Trạch nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Vậy thì thật ngại quá, đây là Đế Quốc, chỉ nói tiếng Đế Quốc.”

Người đàn ông nhún vai, lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn Khương Nhuệ Trạch:

“Một năm không gặp, tôi sắp nhìn không ra vẻ tàn độc từ trên người anh nữa rồi, tôi rất lo lắng anh chỉ cần rời khỏi Đế Quốc là sẽ bị người ta xóa sổ đấy.”

Khương Nhuệ Trạch cười nhạo thành tiếng, ánh mắt trào phúng: “Anh cứ sống sót mà bước ra khỏi Đế Quốc đi rồi tính, Quỷ Hồ.”

Khí thế của người đàn ông dịu xuống trong nháy mắt, trừng mắt nhìn Khương Nhuệ Trạch: “Cho nên, anh sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không, chúng ta là bạn cũ mà.”

Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng đáp: “Rốt cuộc là anh tới Đế Quốc làm gì?”

Quỷ Hồ thở dài, vẫn cười híp mắt, nhưng lại không thấy độ ấm trong mắt: “Tới tìm tình yêu đích thực, nhưng vừa nhập cảnh đã bị người ta để mắt tới rồi.”

Cổ anh ta còn chưa động đậy, ánh mắt đã liếc về phía bên phải.

Con hẻm bên phải tối như mực, như thể có một đôi mắt ẩn trong bóng tối.

“Chắc là tổ chức Chim Ưng của Đế Quốc.” Quỷ Hồ cười: “Thật lợi hại, không hổ là tổ chức trực thuộc của hoàng gia, nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật của quốc tế đó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc yêu đương hẹn hò của tôi.”

Khương Nhuệ Trạch làm sao có thể tin mấy lời quỷ quái này của anh ta chứ.

Nhưng mà, đội trưởng của tổ chức Chim Ưng gọi là Lão Ưng.

Khương Nhuệ Trạch trong lòng phỉ nhổ: Đó chẳng phải là đội trưởng đội vệ sĩ của lão Bạc sao……

“Bớt nói nhảm đi, hoặc là thành thật khai báo anh tới đây làm gì, hoặc là chờ ăn cơm tù đi.”

Khương Nhuệ Trạch chế giễu: “Yên tâm, loại ẻo lả như anh rất hợp khẩu vị mấy tên to con lực lưỡng, đảm bảo sẽ được ăn no.”

Gương mặt tươi cười giả tạo của Quỷ Hồ suýt chút nữa thì nứt vỡ!

???

Đây là kiểu ăn nói ác độc gì vậy?

Quỷ Hồ hít sâu một hơi: “Nghe nói Đế Quốc cổ đại có một loại độc dược gọi là Hạc Đỉnh Hồng, anh dùng nó để súc miệng sao?”

Khương Nhuệ Trạch trợn trắng mắt, giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ miết vào nhau.

Cái động tác này……

Tầm nhìn hạn hẹp.jpg

Nực cười! Đi theo em gái bảo bối nhà mình, làm gì có cái gì là không học được?

Trong ngõ tối đen, dường như có thứ gì đó đang động đậy.

Quỷ Hồ nhạy cảm nghe được tiếng bước chân, lông tơ sau lưng anh ta dựng cả lên, âm thanh đó tiến lại gần, ánh mắt Khương Nhuệ Trạch đầy vẻ chế giễu.

Điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng nhanh chóng cháy hết.

Quỷ Hồ có một dự cảm, trước khi điếu thuốc đó cháy hết, mình là không thành thật khai báo thì tên ác quỷ này tuyệt đối sẽ ‘vì đại nghĩa diệt thân’*!

(*vì đại nghĩa diệt thân: vì nghĩa lớn, vì thế cục mà hi sinh người nhà, người thân)

“Tiếp nhận một vụ làm ăn, giết một người.”

Quỷ Hồ ngừng lại: “Không phải tội phạm bỏ trốn.”

Khương Nhuệ Trạch nhướng mày, Quỷ Hồ phát giác ra nguy hiểm, lùi về sau hai bước, nở nụ cười: “Đội Sói các anh có người đội trưởng như anh, không phải lo ăn lo uống, đương nhiên không cần làm những cuộc làm ăn này rồi.”

“Bây giờ không còn đội Sói nào hết!”

“Đúng, đúng, đúng, ai bảo Zeus đã bị hủy làm gì.” Quỷ Hồ hừ một tiếng, ánh mắt hơi ảm đạm: “Sói Xám, tôi cần tiền, một khoản tiền lớn, tôi thì một thân một mình, nhưng những người anh em đã chết của tôi vẫn còn người thân.”

Khương Nhuệ Trạch cười lạnh: “Người thân của những anh em đã chết của anh thì là người, người nhà của người khác thì không phải là người sao?”

“Anh nhận những đơn đặt hàng giết tội phạm bỏ trốn thì tôi không có ý kiến, dù sao cũng đều là những kẻ đáng chết, nhưng người bình thường, người vô tội mà anh cũng giết, vậy thì tên hồ ly như anh đáng bị giết chết!”

“Không cần người của Đế Quốc ra tay xử lý anh, hôm nay ông đây sẽ diệt trừ anh trước.”

Quỷ Hồ im lặng, chột dạ nhưng lại không biết phải làm sao.

Ban đầu khi Zeus bị phá hủy, rất nhiều người trong tổ chức đã chết, những người sống sót đều là người có nhân tính, chưa làm qua việc ác gì ghê gớm.

Trên tay Quỷ Hồ tuy là từng nhiễm máu, nhưng anh ta tiếp nhận đơn cũng có nguyên tắc, không giết người vô tội, chỉ tiếp những đơn giết tội phạm bỏ trốn.

Thành viên đội Hồ Ly của anh ta mấy năm nay, kẻ chết, người bị thương, anh ta dẫn người đi làm công việc giết người săn tiền thưởng, tiền kiếm được cơ bản đều đưa cho những đứa con mồ côi của những người anh em đã chết.

Nhưng anh ta tiếp nhận đơn lần này, hiển nhiên không phải đơn lương thiện gì.

“Đối tượng mà anh ám sát là ai?”

Quỷ Hồ rất do dự, dựa theo quy tắc, nếu anh ta nói ra thì sau này anh ta đừng hòng lăn lộn trong giới săn đầu người nữa.

Khương Nhuệ Trạch lại châm một điếu thuốc, nhắc nhở anh ta: “Tôi không có sự kiên nhẫn đâu đấy.”

Quỷ Hồ thở dài, bị tổ chức Chim Ưng của Đế Quốc nhắm tới, chuyến này của anh ta xác định là thất bại, có thể rút lui an toàn hay không cũng là một vấn đề.

Quả thực không có tư cách gì để khiêu khích Khương Nhuệ Trạch.

Anh ta không biết rõ thân phận thật của Khương Nhuệ Trạch, trong Zeus, thân phận thật của rất nhiều người đều được bảo mật nghiêm ngặt.

Cho dù trước kia anh ta có qua lại rất thân thiết với Khương Nhuệ Trạch, ngoại trừ biết đối phương có rất nhiều tiền ra thì những chuyện khác anh ta thật sự không biết.

“Nói một cách nghiêm túc thì người mà tôi muốn giết cũng không phải người của Đế Quốc.”

Quỷ Hồ cau mày nói: “Anh biết Lancelot chứ? Cô công chúa nhỏ mà nhà họ vẫn đang tìm kiếm, nghe nói hiện tại đã tìm ra rồi, còn là một nữ minh tinh của Đế Quốc.”

“Nhưng mà thân phận của cô ta vẫn chưa được công bố rộng rãi, chỉ có một số người ở tầng lớp cao biết.”

Quỷ Hồ nói xong, thấy Khương Nhuệ Trạch không có động tĩnh gì, có chút buồn bực.

Gió đêm thổi khói bay xa.

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch âm trầm đáng sợ: “Anh muốn giết ai?”

Quỷ Hồ rét run: “Chính là cô công chúa nhỏ của gia tộc Lancelot đó ……”

Khương Nhuệ Trạch ồ một tiếng, mặt không có biểu cảm nhìn Quỷ Hồ: “Cô ấy tên là gì?”

“Khương……Khương Mạn?”

Khương Nhuệ Trạch rít mạnh một hơi thuốc lá, trực tiếp dùng tay nghiền nát nửa điếu thuốc còn lại.

“Muốn giết Khương Mạn phải không?”

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch sâu thẳm, giống như con sói mở hàm răng nanh.

“Tôi cmn đập chết anh trước.”

Ở trong ngõ tối cách đó không xa.

Vài người đàn ông mặc đồ đen nhìn hai con sói chiến đấu trên phố với vẻ mặt khó hiểu.

Con sói tuy là Husky, nhưng khi xé bỏ lớp mặt nạ Husky thì sức chiến đấu vẫn rất mạnh.

“Đội trưởng, Quỷ Hồ đó hình như sắp bị đánh chết rồi.”

“Hồ sơ của người đang hành hung được ghi lại là cựu thành viên Zeus, thủ lĩnh của đội Sói, Sói Xám, đứa con thứ ba của gia đình Lancelot, anh ta hình như là ……”

Lão Ưng thấp giọng nói: “Bạn của vương tử.”

“Đội trưởng, vậy chuyện này chúng ta có quản không?” Người của tổ chức Chim Ưng rất do dự.

“Tôi liên hệ với vương tử trước.” Lão Ưng trầm ngâm nói: “Chuyện còn lại.... thông báo trước cho bộ phận có liên quan, dựa theo quy trình xử lý vụ ẩu đả thông thường mà làm.”

Quỷ Hồ kia từ lúc nhập cảnh đã bị để mắt tới rồi, còn chưa bắt đầu thực hiện hành vi phạm tội, đã chịu một trận đòn trước.

Bị đánh thành cái dạng này, wow ……

Thành viên của tổ chức Chim Ưng nhìn thôi cũng thấy đau, thật sự độc ác, ra tay tàn độc quá.

Còn về kẻ đánh người kia à……

Tuy là bạn của người kia. Nhưng đánh nhau, ẩu đả, thì vẫn phải bị bắt!
Chương 297: Khương Mạn, anh trai em đánh nhau bị bắt rồi

Khi Bạc Hạc Hiên gõ cửa, Khương Mạn đã ngủ say rồi.

Cô mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, cô ngây người nhìn anh: "Em tuyên bố trước, so với vẻ đẹp của anh, bây giờ em muốn hẹn hò với Châu công tử hơn."

Giọng điệu Bạc Hạc Hiên cưng chiều: "Em đi thay quần áo đi."

Khương Mạn thay xong quần áo mà vẫn ngủ gà ngủ gật.

"Nửa đêm không ngủ mà đi đâu vậy?"

"Đồn cảnh sát."

Khương Mạn: "???"

“Đi bảo lãnh người” Bạc Hạc Hiên bất lực nói: “Khương Nhuệ Trạch đánh nhau bị bắt rồi.”

Nghe vậy, Khương Mạn tỉnh cả ngủ.

"Anh ấy đã đánh nhau với ai?"

"Một người đàn ông."

"Đánh nhau ở đâu?!"

"Ở một quán bar trên phố."

Khương Mạn: "..." Lượng thông tin hơi nhiều.

……

Đồn cảnh sát khu Thiên Dương.

Lại đến nơi quen thuộc này, trong lòng Khương Mạn tràn đầy cảm xúc.

Cờ thưởng công dân tốt đầu tiên của cô cũng được trao tặng ở đây, lần đầu tiên cũng đồn cảnh sát cũng là ở đây. Đây cũng chính là nơi mà hồi đó cô và Trần đầu trọc hợp tác bóc phốt.

Khi đến thăm lại chốn cũ, Khương Mạn đeo khẩu trang, quàng khăn, đeo kính râm và đội mũ. Cô ngụy trang kỹ đến mức ngay cả người hâm mộ cũng không thể nhận ra cô là ai.

Đến nỗi khi vừa vào đã bị chú cảnh sát trực ban chặn lại: "Đêm hôm đeo kính râm không sợ ngã à? Mau cởi khẩu trang và kính râm ra. Cháu đến đây làm gì?" Nói xong, ông chú cảnh sát liếc nhìn Bạc Hạc Hiên và cảm thấy anh chàng đẹp trai này có chút quen quen.

Khương Mạn ngoan ngoan cởi bỏ lớp ngụy trang ra.

Sau khi nhìn thấy cô, đối phương liền kêu lên: "Cháu ... cháu là ..."

Cô vừa định mỉm cười thì chú cảnh sát nói: "Chú nhớ ra rồi, cháu là diễn viên đúng không? Lần trước cháu đã từng đến đây, còn có đồng bọn là đạo diễn đầu trọc gì đó!"

Khương Mạn cười khổ: "Chú cảnh sát, lần trước cháu là nạn nhân."

Hồi đó, khi cô mới gia nhập đoàn làm phim "Kẻ giết người", Tề Lỗi và phó đạo diễn đã giở trò với đạo cụ và tìm cách giết cô.

Vì chuyện này mà Trần đầu trọc suýt chút nữa đã dàn dựng một cảnh giết người tại đồn cảnh sát. Rõ ràng khi đó cô chỉ là người giúp sức còn người ra tay là Trần đầu trọc…

Chú cảnh sát lẩm bẩm trong lòng rằng chưa từng thấy nạn nhân hung dữ như vậy ...

"Ồ, chú nhớ ra, bảo sao chú lại thấy chàng trai bên cạnh cháu trông rất quen."

"Lần trước ở Bắc Thành vào buổi tối có một cặp đôi đi chung một cái xe điện bị cảnh sát giao thông chặn lại, chính là hai người đúng không, chàng trai này là con tin phải không?"

"Nhất định là thật rồi, dáng vẻ của hai người nhìn một cái là không thể nào quên được."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Khương Mạn muốn ấn nhân trung, giờ thì cô đã hiểu cái gọi là tiếng xấu đồn xa rồi...

“Hai người lại làm chuyện gì rồi?” Chú cảnh sát nghiêm túc hỏi.

Cô cười khổ: "Chú ơi, bọn cháu tới đây bảo lãnh người."

"Hãy điền vào đơn mẫu trước."

Khương Mạn ngoan ngoãn làm theo đúng quy trình, sau khi nhìn cô điền xong đơn chú cảnh sát thở dài.

"Cháu đến đây để bảo lãnh anh chàng đánh người đó à, người trẻ tuổi ngày nay thật là..."

"Uống quá nhiều rồi làm càn. Người này chưa chắc đã được bảo lãnh, cần phải có sự đồng ý hòa giải của người bị hại mới được. Các người qua đây trước đi."

Khương Mạn đeo kính râm và khẩu trang lên rồi đi vào trong.

Khi đến khu vực xử lý án, cô đã nghe thấy giọng nói lớn đầy phấn khích của anh ba mình.

"Chú cảnh sát, anh ta là kẻ xấu! Mau bắt anh ta lại đi!"

"Tên chết tiệt này đến Đế Quốc của chúng ta để làm chuyện xấu đấy! Bắt anh ta lại đi !!"

"Các người tin tôi đi! Nếu tôi ra tay một cách nhanh chóng thì tôi đã trở thành nạn nhân rồi !!"

Chú cảnh sát: Hình như đây là lần thứ hai chúng tôi gặp một người bị hại hung dữ như vậy...

Khương Nhuệ Trạch chỉ vào vị mặt mũi sưng vù cách đó không xa với vẻ phẫn nộ... Miễn cưỡng gọi là người.

Mặt của Quỷ Hồ bị đánh bầm dập, nếu không phải anh ta có mái tóc bạch kim thì cũng không thể nhìn ra người nước ngoài.

"Ồ ... thằng mập (sói xám)..." Đồ khốn kiếp! Quỷ Hồ chửi rủa một cách không rõ ràng.

Bộ dạng đó ... Thật sự là người nghe thì đau lòng mà người thấy thì rơi nước mắt, bị đánh đến tả tơi không thể tưởng tượng nổi!

Khương Mạn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Anh ba..."

Giọng của Khương Nhuệ Trạch đột nhiên dừng lại, nhìn em gái và 'em rể' của mình ở cửa với ánh mắt khó tin.

"Em gái?!" Anh ta ngay lập tức đứng dậy, sau đó nhìn về phía Bạc Hạc Hiên, anh ta kích động nói: "Lão Hiên xấu xa! Cậu về khi nào vậy, sao lại đưa em gái tôi đến đây?!!"

Bạc Hạc Hiên cười nhưng không nói lời nào.

Khương Nhuệ Trạch rất căng thẳng. Anh ta sợ bị xử lý nên không dám gọi điện cho anh cả bọn họ, nghĩ rằng Bạc Hạc Hiên còn đang quay phim. Hơn nữa tổ chức Chim Ưng cũng đang theo dõi Quỷ Hồ nên mới gọi điện thoại cho tên này! Nhưng không ngờ kẻ bắt cóc này sẽ trở về! !

Khương Nhuệ Trạch có lý do để nghi ngờ ... rằng anh ta bị bắt vào đồn trong là do cấp dưới của tên này làm! !

Chú cảnh sát gõ bàn:"Nghi phạm, thành thật chút đi!"

Khương Nhuệ Trạch hậm hực ngồi xuống.

Khương Mạn thở dài và bước lên phía trước, cô liếc nhìn Quỷ Hồ rồi lại nhìn anh ba mình

Cô bắt đầu hiểu một chút về nguyên nhân của sự việc.

Theo 'câu trả lời chính thức' của Khương Nhuệ Trạch là anh ta đang trừ hại cho dân. Vì ngứa mắt khi thấy Quỷ Hồ trêu ghẹo các cô gái nên anh ta mới ra tay đánh người.

Quỷ Hồ nghe đến trợn tròn mắt.

Khương Mạn là người đầu tiên không tin vào câu trả lời này.

Anh ba và người đàn ông tên Alexander (Quỷ Hồ) này rõ ràng là quen biết nhau, đối phương cũng là cựu thành viên của Zeus.

Về lý do tại sao ra tay đánh nhau… thì cần phải xác nhận.

Quá trình hòa giải diễn ra vô cùng suôn sẻ. Chú cảnh sát chưa từng thấy nạn nhân nào bị đánh đến mức như vậy mà không hề tức giận.

Khi Quỷ Hồ liên tục xin không truy cứu trách nhiệm nữa thì Khương Nhuệ Trạch mới tránh được bị giam giữ hành chính.

Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, dưới cái nhìn chăm chú của chú cảnh sát, Quỷ Hồ lên một chiếc taxi và vội vã rời đi!

Khương Nhuệ Trạch thấp giọng nói: "Không thể thả Quỷ Hồ đó đi như vậy."

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Anh ta chạy không thoát đâu."

Xe đỗ cách đồn cảnh sát 500 mét, ba người vừa bước tới bên cạnh chiếc xe thì nhìn thấy một bóng người mặt mũi bầm dập đến đáng thương đang đi tới. Đó là tên Quỷ Hồ đã chuồn mất trước đó.

Khương Nhuệ Trạch chế nhạo: "Anh chạy đi!"

Quỷ Hồ: "Anh chơi tôi à?"

Chiếc taxi mà anh ta lên chưa lái đi được bao xa thì đã bị người của tổ chức Chim Ưng chặn lại. Đối phương yêu cầu anh ta theo bọn họ ra ngoài và quay lại. Vì vậy, Quỷ Hồ đã quay lại ...

"Tốt xấu gì cũng là anh em, cho dù có chết thì tôi vẫn muốn biết rõ! Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với con sói chết tiệt là anh!!"

Quỷ Hồ tỏ ra ấm ức, trước đó Khương Nhuệ Trạch thật sự phát điên muốn đánh chết anh ta! Anh ta không hề nghi ngờ khi Khương Nhuệ Trạch có ý định giết mình chỉ là con sói hung ác này đã kìm lại!

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng muốn biết câu trả lời này.

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch hung dữ:"Anh nghĩ mình còn có thể thở là do đâu?"

Anh ta nghiêng đầu nói với Bạc Hạc Hiên: "Anh ta đến Đế Quốc để giết người đấy."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi trùng xuống: "Giết ai?"

Khương Nhuệ Trạch cười lạnh: “Em gái tôi!

Khương Mạn: Hả?

Quỷ Hồ:? ! ! Ai giết em gái anh chứ, người tôi muốn giết rõ ràng là ...

Quỷ Hồ khó khăn mở đôi mắt sưng vù của mình: "Khương Mạn ... là em gái của anh sao?!"

Người trong cuộc gật đầu: "Ừm, tôi là em gái của anh ấy."

Quỷ Hồ sững sờ, nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ che kín mặt ở bên cạnh, một hồi lâu không nói nên lời.

Phương Đông ... thực sự là một đất nước thần kỳ...
Chương 298: Người phương Đông thật đáng sợ! Mồm miệng thật độc địa

Chương 298: Người phương Đông thật đáng sợ! Mồm miệng thật độc địa

Khi biết có người muốn giết em gái mình! Khương Nhuệ Trạch có thể kiềm chế không ra tay giết chết đã thể hiện sự kiên nhẫn lớn nhất của anh ta rồi.

Trên xe, Bạc Hạc Hiên đang lái xe, anh kéo kéo cổ áo như muốn hít thở, ánh mắt nhìn thẳng không một chút cảm xúc. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn xuống hàng ghế sau qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Khương Mạn đã sớm tháo lớp ngụy trang ra rồi. Cô ngồi ở bên cạnh anh, nhìn Quỷ Hồ ở phía sau giống như nhìn loài vật quý hiếm.

Khương Nhuệ Trạch ở hàng ghế sau cũng nhìn Quỷ Hồ chằm chằm. Anh ta như con thú bị mắc kẹt trong lồng!

"Bạn Sói thân mến của tôi! Ngày xưa Đế Quốc có một câu nói: Vì không nhận ra nhau mà có hiểu lầm!"

"Nếu tôi sớm biết cô công chúa nhỏ này là em gái của anh thì cho dù giá có cao đến đâu tôi cũng sẽ không nhận vụ làm ăn này!!"

"Tên thuê chết tiệt kia, suýt chút nữa đã hủy hoại tình bạn của tôi với anh rồi! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta đâu !!"

Quỷ Hồ đầy căm phẫn!

"Ồ? Có nghĩa là nếu người bị giết không phải tôi, chỉ cần ra giá cao thì anh có thể tùy tiện giết người à?" Khương Mạn hỏi ngược lại, giống như thực sự rất tò mò.

Quỷ Hồ chết lặng trước câu hỏi này.

Anh ta bối rối cười nói: "... Tiếng Đế Quốc của tôi không được tốt lắm."

Cô thản nhiên cười: "Tôi thấy anh khá thích trừng phạt. Anh là người có phán đoán tốt."

Quỷ Hồ hét lên: "Tôi hoàn lương rồi! Tôi đã hoàn lương nhiều năm rồi! Chỉ là tôi nhất thời đầu óc mê muội thôi!"

Khương Mạn tán thưởng: "Anh còn là biết cả câu đầu óc mê muội chứng tỏ rất giỏi tiếng Đế Quốc nhỉ?"

Quỷ Hồ: "... Tôi vẫn chưa bắt đầu phạm tội, mới chỉ có động cơ thôi nhưng tôi đã thẳng thắn thú nhận rồi. Hơn nữa tôi cũng không phải người Đế Quốc nên cùng lắm là bị trục xuất thôi."

Khương Mạn ngồi thẳng dậy: "Vậy sao? Chắc là có rất nhiều kẻ săn tiền thưởng giống như anh nhỉ?"

Quỷ Hồ nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi: "Không, đừng tàn nhẫn như vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi..."

"Anh trai cô suýt nữa đã đánh chết tôi rồi ..."Anh ta lẩm bẩm rồi nhìn Khương Nhuệ Trạch với ánh mắt đáng thương: "Sói, em gái anh thật độc ác."

Khương Nhuệ Trạch cười lạnh như chợt hiểu ra: "Tôi không nên đánh anh."

Quỷ Hồ: "... A? Chuyện này, không phải như vậy, tôi đáng đánh..."

Khương Nhuệ Trạch: "Không, tôi không nên ngăn cản anh."

Trước đó là anh ta đã bốc đồng, năng lực của Quỷ Hồ quả thực được xếp vào hàng thợ săn tiền thưởng.

Muốn xem màn thể hiện của em gái thì chắc chắn là Quỷ Hồ tự tìm cái chết. Ngay cả với năng lực của Lão Hiên, không phải cứ quỳ xuống là có thể chinh phục được em gái anh ta? ! Chưa kể, trong ngôi nhà đó có Arthur! Nếu Quỷ Hồ dám tới thì nhất định là tự tới nộp mạng!

Anh ta ngăn cản làm gì chứ, lẽ ra nên đợi xem tên này bị rút gân lột da như thế nào. Khương Nhuệ Trạch bình tĩnh lại, bây giờ anh ta cảm thấy rất hối hận.

Quỷ Hồ nuốt nước bọt, hạ giọng thăm giò: "Anh ... anh muốn em gái mình chết à?"

Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta như một sinh vật lạ.

Khương Mạn cười cười: "Anh ba, sau này nhớ uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói."

Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Mau chóng tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành đi."

Khương Nhuệ Trạch: "... Sang năm mới tôi sẽ đi học."

Quỷ Hồ: "..." f ** k! Mình đang ở trong một cái động toàn người điên à? ! Anh ta cảm thấy mình bị coi thường… Lại là một nữ minh tinh và một người đàn ông nhìn có vẻ điển trai nhưng thực ra lại dựa hơi bạn gái!

“Người thuê là ai?” Khương Nhuệ Trạch đi thẳng vào vấn đề.

Quỷ Hồ cười khổ, lần này thật sự toang rồi. Nhưng vẫn còn may, nếu như đơn này thực sự thực hiện thành công, anh ta sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có thể trở lại con đường đen tối kia.

"Anh cũng biết rõ chuyện danh tính của người thuê là bí mật. Hơn nữa, lệnh ám sát em gái anh được treo thưởng nên cho dù tôi có thất bại thì sau đó cũng sẽ có người khác nhận đơn.

Quỷ Hồ nhún vai: "Nếu anh muốn điều tra thông tin của người thuê, trừ khi tìm được cấp cao của Hội thợ săn, chỉ có bọn họ mới có những thông tin này, nhưng đều bảo mật."

Đột nhiên Khương Mạn hỏi: "Anh nhận đơn ở đâu?"

“Trên mạng.” Quỷ Hồ nói: “Hội thợ săn có trang web riêng. Tất nhiên, chỉ người thuê và thợ săn mới có thể đăng nhập, cần phải có giấy tờ nhận biết thân phận đặc biệt”.

"Người bình thường thậm chí còn không thể mở được tên miền đó."

Tay Khương Mạn chống cằm, cười rồi nói: "Ồ, nghe có vẻ rất khó nhỉ."

Bạc Hạc Hiên gật đầu, giọng điệu uể oải: "Ừ, thật là cao cấp."

"Cao cấp hơn mua hàng trên Taobao và Jingdong nhỉ?"

Bạc Hạc Hiên nói với vẻ không chắc chắn: "Có lẽ là vậy?"

Quỷ Hồ cảm thấy dường như mình lại bị xúc phạm thêm một lần nữa ...

"Tôi không phải là người giao đồ ăn, tôi là một thợ săn."

Khương Nhuệ Trạch: "Anh không giao đồ ăn mà anh tự giao mạng chính mình, vượt xa ngàn dặm đến đây để giao một món quà mọn."

Quỷ Hồ tự bào chữa: "Những thợ săn cao cấp thường xuất hiện dưới hình thức con mồi".

“Xem ra tiếng Đế Quốc của anh không tốt lắm.” Khương Mạn lắc đầu, ngoảnh lại nở nụ cười lịch sự: “Con mồi nói chung là dùng để chỉ động vật hoặc người, còn đồ ăn thì không xứng.

Quỷ Hồ chọn cách im lặng.

Người phương Đông thật quá đáng sợ? Lẽ nào mồm miệng những người ở đây đều độc địa như vậy?

……

Trở về Aden City.

Arthur đội mũ trùm đầu hình Pikachu và mặc bộ đồ ngủ Pikachu để chào khách. Dưới chân cậu bé còn có một con chó và một con ngỗng.

Con chó đi ngậm dép, khi đối mặt với đôi dép của Khương Nhuệ Trạch, Ngạo Thiên do dự...

Khương Mạn thay giày đi thẳng vào nhà, Khương Nhuệ Trạch nhìn con chó đang ngậm dép và sự chào đón của con ngỗng thì vô cùng kinh ngạc:

"Sao đột nhiên hai con vật này sao lại ngoan ngoãn như vậy?"

Arthur nhẹ nói: "Có lẽ là đồ ăn gọi ở ngoài quá ngon."

Khương husky? ? ?

Quỷ Hồ thận trọng bước vào, đương nhiên là không có dép đi trong nhà rồi, chưa kịp hoá giải nụ cười ngượng ngùng thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cậu bé Pikachu.

Đôi mắt màu tím mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương, đôi mắt giống như chất vô cơ mang vẻ đáng sợ chết người khiến lỗ chân lông toàn thân anh ta dựng đứng cả lên.

"Anh Alexander, anh còn ngây ra đó làm gì, mau vào đi."

Khương Mạn tựa vào bàn, cười nửa miệng nhìn anh ta rồi mời.

Mái tóc dài buông thõng xuống trước mặt anh, ngón tay nhẹ cuốn cuốn đuôi tóc, giống như Medusa đang chơi đùa với rắn.

Bạc Hạc Hiên đứng bên cạnh, uống rượu, đầu không nghiêng, nhưng đồng tử đen và lạnh lùng liếc về phía anh ta.

Thứ anh nuốt xuống cổ họng không phải là nước mà là màu đỏ tươi ấm áp, tà khí âm thầm lan tỏa.

Rõ ràng là biệt thự cao cấp, đèn pha lê trên cao rất sang trọng và sáng sủa nhưng lúc này, Quỷ Hồ lại có một loại cảm giác như bước vào động quỷ.

Dường như anh ta có ảo giác mình biến thành một món ăn trên bàn, con quỷ đã cầm sẵn dao nĩa, xem xét "món ngon", suy nghĩ xem nên cắt ở phần nào trước … Anh ta nuốt nước bọt, vô thức lùi lại phía sau.

Ầm! Con sói xấu xa sau lưng anh ta đóng cửa lại, nở một nụ cười nham hiểm.

Lưng Quỷ Hồ cứng đờ, anh ta không còn đường lui nữa rồi! !

Anh ta nở nụ cười xót xa mang vẻ thê lương, khóe mắt ngấn lệ: "Tôi cảm thấy anh em trong tổ chức Chim Ưng cũng khá thân thiện, hoà nhã..."
Chương 299: Xin mời, khách quý

"Cởi quần áo ra đi." Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng nói: "Cởi hết ra!"

Quỷ Hồ cười khổ: "Không nhất thiết phải như vậy chứ, bạn thân mến của tôi."

Khương Nhuệ Trạch: "Anh đang mời tôi ra tay đúng không?"

Quỷ Hồ: "..."

Khương Mạn ho khan một tiếng: "Làm phiền một chút, anh ba, lẽ nào hai người..."

Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch vẫn nghiêm túc, không thể hiểu mạch não của em gái mình: "Trên người tên hồ ly này giấu đồ, em gái, em muốn hỏi gì vậy?"

Khương Mạn nhíu mày, cười tươi: "Không có gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi."

Cô thở phào nhẹ nhõm và bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Bạc Hạc Hiên. Cô nháy mắt cảnh báo, quyến rũ và nguy hiểm. Anh dám khiêu khích em à, anh xong đời rồi!

Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng lắc đầu nói nhỏ: "Sớm muộn gì những cuốn tiểu thuyết em đọc cũng sẽ bị xóa thôi."

Ở ngoài vườn, Quỷ Hồ cởi hết quần áo, trên người chỉ còn lại quần lót, ngay cả quần lót cũng bị Khương Nhuệ Trạch kiểm tra.

Chó Ngạo Thiên tò mò đi tới ngửi ngửi, 3 giây sau, con chó nôn mửa, bỏ chạy thật xa, che mũi và tỏ ra xa lánh.

Ngay sau đó, Khương Nhuệ Trạch giống như người làm ảo thuật, lục trong đống quần áo mà Quỷ Hồ đã cởi ra và tìm thấy một đống công cụ phạm tội.

Anh ta giấu nhẫn tiêm độc, vòng tay có khả năng biến hình thành dao găm, vòng cổ có thể kéo ra thành dây sắt ...

Dùng sức lắc nhẹ bộ vest anh ta đang mặc thì ngay lập tức nó trở nên cứng như sắt thép, trên hàng cúc áo của anh ta còn giấu những chất nổ siêu nhỏ...

Trong suốt quá trình đó Quỷ Hồ vẫn nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Kíp nổ đâu?” Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng nhìn anh ta.

Quỷ Hồ thở dài: "Gặp phải anh thật sự là nỗi bất hạnh của tôi."

Anh ta đưa ngón tay vào góc miệng trái kéo mạnh rồi kéo ra một chiếc răng giả.

Miệng đầy máu nhưng Quỷ Hồ vẫn cười rồi nói: "Giấu trong răng, nếu anh đánh tôi mạnh hơn một chút thì chúng ta đã cùng chết rồi."

Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch lãnh đạm: "Đúng vậy, vậy nên tôi không đánh vào mặt bên trái của anh."

Nụ cười của Quỷ Hồ đông cứng lại.

Khương Mạn tò mò về những thứ trên người anh ta, cô nghịch sợi dây chuyền rồi hỏi:

"Làm thế nào anh ta có thể vượt qua được vòng kiểm tra an ninh khi nhập cảnh dù trên người mang theo những thứ này?"

Quỷ Hồ có chút đắc ý: "Được làm từ vật liệu đặc biệt nên kiểm tra an ninh không thể phát hiện ra."

“Nếu không phát hiện ra thì tổ chức Chim Ưng sẽ đã không xuất hiện bên cạnh anh.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên thờ ơ: “Thật ra anh cũng không cần phải nhổ chiếc răng đó”.

Trong đôi mắt đen và sâu thẳm của anh mang vẻ giễu cợt của thợ săn đối với con mồi: “Kíp nổ bên trong đã hỏng từ lâu rồi.”

Mặt Quỷ Hồ biến sắc: "Sao có thể như vậy được!!"

"Ngay từ khi anh đặt chân vào Đế Quốc thì mọi lời nói và hành động của anh đều đã bị tổ chức Chim Ưng giám sát."

"Sáng nay, người phục vụ mang cà phê cho anh ở khách sạn, người đàn ông đi ngang qua khi anh ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng, hay hai người phụ nữ mà anh tình cờ gặp trong hộp đêm tối nay..."

Bạc Hạc Hiên kéo nhẹ cổ áo giống như đang đè nén thứ gì đó, giống như con thú khát máu, cổ họng khát khô nên anh lại uống thêm một ngụm rượu. Vị cay của rượu tequila thấm vào đến tận xươngtuỷ.

Từ khi Khương Nhuệ Trạch nói ra mục đích thực sự của Quỷ Hồ này, Bạc Hạc Hiên vẫn luôn trấn áp dã thú trong lòng.

Chỉ vì Khương Mạn vẫn ở bên cạnh anh nên anh mới có thể duy trì sự lý trí đó, không để cho mình lộ ra dáng vẻ hung dữ, khó coi.

Khi ly rượu cạn đến đáy, khi anh định rót tiếp thì cô đưa một ly nước qua, vẻ mặt như không thể cảm nhận được điều gì.

Giọng điệu cô như đang làm nũng, dưới đáy mắt ẩn giấu sự cảnh cáo: "Không được uống nữa, anh mà say em sẽ xử lý anh đấy."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch nghi ngờ nhìn qua lại hai người, sao lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nhỉ? ! Lão Hiên thật không biết xấu hổ, có phải đang làm nũng với em gái không?

Lúc này, trong lòng Quỷ Hồ dậy sóng.

Anh ta sợ hãi nhìn Bạc Hạc Hiên, cổ họng khô khốc, rốt cuộc tên đó từ đâu tới vậy?

"Sói, rốt cuộc em rể của anh là loại người gì vậy?"

"Cái gì em rể của tôi?! Con mắt nào của anh nhìn thấy cậu ta là em rể của tôi?!" Khương Nhuệ Trạch tức giận.

Quỷ Hồ vô tội và tự nghĩ: Là tôi sai hay là mắt anh mù vậy? !

Anh không thể nhìn thấy tia lửa bùng bùng giữa em gái anh và tên đó sao? ! Nếu không có vài bóng đèn này, anh có tin rằng họ đã ngủ với nhau rồi không?! Chỉ là Quỷ Hồ không dám nói ...

Khương Mạn ho khan một tiếng rồi nhìn Bạc Hạc Hiên.

Cô mở chủ đề câu chuyện một cách khôn khéo, lấy máy tính ra rồi gọi Quỷ Hồ đến làm việc. Bị mất hết sự kiêu ngạo, anh ta vô cùng không cam tâm!

Cả đời này anh chưa bao từng hèn nhát như vậy! Anh ta muốn xem xem công chúa nhỏ Lanscelot này dùng cách nào để tìm ra người thuê! Thật sự coi trang web của Hội thợ săn là một tờ giấy à?

Sau khi Quỷ Hồ dùng ID của mình để đăng nhập, anh ta đứng bên cạnh nhìn Khương Mạn thao tác.

Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của Khương Mạn lướt trên bàn phím, nụ cười của Quỷ Hồ đông cứng, niềm kiêu hãnh còn sót lại tan vỡ từng chút một.

Mười phút sau.

Anh ta gào lên: "Sao có thể như vậy!!!"

Khương Mạn ở ngay trước mắt anh ta, chẳng tốn chút hơi sức nào cũng có thể xâm nhập vào hệ thống của Hội thợ săn.

Anh ta dám đảm bảo rằng ngay cả những hacker hàng đầu thế giới cũng không thể xâm nhập dễ dàng như Khương Mạn!

Trong Hội thợ săn có ba hacker hàng đầu thế giới!

Như vậy có nghĩa là bị hack rồi sao? Hình như phía bên đó còn không hề phát hiện ra?

Quỷ Hồ ngồi dưới đất, tự ôm lấy thân hình tội nghiệp đáng thương chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót của mình.

Không ai chú ý đến nỗi xót xa của anh ta. Lúc này sự chú ý của mọi người dồn về phía màn hình, trên đó có thông tin của người thuê.

"Hoá ra là ông ta..."

Danh tính của người thuê khiến Khương Mạn hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự đoán. Thời gian qua đi khiến cô gần như quên mất những tên tay sai.

“Hoa Thành Hùng.” Nụ cười của Khương Mạn mang vẻ chế nhạo: “Thú vị đấy.”

Trước khi cô nhận lại những người anh của mình, trong cuộc sống được ngụy tạo đó, cha nuôi giả của cô là một con ma cờ bạc đang chạy trốn ở đâu đó ngoài kia.

Mẹ nuôi giả Lý Vân tái hôn với Hoa Thành Hùng còn Hoa Viện là con gái của Hoa Thành Hùng. Trước kia vì Phong dầu gió - Phong Lăng mà sinh lòng đố kỵ với Khương Mạn nên Hoa Viện đã hại chết Khương Mạn của quá khứ. Đó là lý do tại sao ‘Khương Man’ trở lại thế giới này!

"Hoá ra là tên tay sai này!" Khương Nhuệ Trạch nhếch mép nói.

Nhưng Khương Mạn vẫn rất điềm tĩnh: "Con rết bị cắt đứt đến chết vẫn còn nhúc nhích, nhưng tiếp theo đây thì sẽ không thể nhúc nhích được nữa."

Sắp sang năm mới rồi, cũng đã đến lúc phải đòi những món nợ cũ!

“Tôi đã nói hết tất cả rồi, tiếp theo sẽ không có việc gì liên quan đến tôi nữa đúng không?” Quỷ Hồ thận trọng hỏi.

Mặt ba người không cảm xúc nhìn anh ta khiến anh ta rùng mình một cái.

Arthur bước ra khỏi phòng, giọng điệu bình thản: "Thím ơi, phòng dành cho khách đã chuẩn bị xong rồi ạ."

"Ồ? Vậy thì cháu dẫn khách qua đó đi." Khương Mạn gật đầu.

Quỷ Hồ vui mừng khôn xiết, còn thực sự có phòng cho khách sao?

Ôi ... có vẻ như ba người này không tàn nhẫn như anh ta tưởng tượng.

"Còn quần áo của tôi..."

Khương Mạn nheo mắt cười: "Anh làm gì có quần áo?"

Quỷ Hồ không dám nói lời nào, xấu hổ che đũng quần rồi đi theo Arthur.

Một lúc sau, anh đứng ngơ ngác nhìn con ngỗng và con chó đang ở trong phòng tắm.

Ánh mắt của Ngạo Thiên và Tang Bưu hiện lên sự mộc mạc của động vật, mộc mạc đến mức nguy hiểm.

Quỷ Hồ nuốt nước bọt: "Xin hỏi..."

Cậu bé đội mũ trùm đầu Pikachu nói giọng đầy ác ý: "Xin mời, khách quý."
Chương 300: Người đàn ông này vô dụng lại còn nhỏ mọn

Khách từ xa tới được 'hộ tống' vào tận phòng dành cho khách, ở đây có dịch vụ chăm sóc tận tình.

Arthur khóa cửa phòng tắm lại rồi thong thả đi về phía phòng khách.

Không hề bất ngờ khi thấy husky hình người nào đó đang nổi khùng lên:

"Sao cháu lại ở nhà em gái chú?!"

Trong lòng Khương Nhuệ Trạch cảnh báo và nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên.

"Vô gia cư" Bạc Hạc Hiên cười nhạt, giọng điệu hài hước: "Chỉ còn có thể cầu xin người ta cho ở nhờ thôi."

"Cậu không có nhà để về đi tìm em gái mình đi! Sao lại tìm em gái tôi!"

Hai tay Khương Nhuệ Trạch chống nạnh, nói một cách hùng hồn, quay đầu lại nhìn Khương Mạn: "Em gái, có phải cậu ta uy hiếp em không?"

“Anh ấy không uy hiếp em.” Khương Mạn phủ nhận, cùng lắm là dùng nhan sắc để quyến rũ cô mà thôi.

Vẻ đẹp của người đàn ông này đều rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, phải làm sao đây? Chỉ có thể trách ý chí của cô không kiên định thôi.

Khương Mạn ngáp một cái, lường trước được chút nữa cảnh tượng này sẽ rất đặc sắc. Để tránh bản thân phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên cô quyết định bỏ chạy trước!

"Buồn ngủ quá, em đi ngủ đi." Cô khu khua tay rồi trở về phòng.

Khương Nhuệ Trạch nghĩ thầm: Cũng tốt! Nếu em gái ở đây thì mình không thể phát điên được! Dù gì cũng phải chú ý đến hình tượng anh trai!

Sau khi Khương Mạn rời đi, hai người đàn ông dường như đã cởi bỏ lớp ngụy trang ra.

Khương Nhuệ Trạch vặn vẹo cổ, ác ý nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm: "Chuyện tôi bị bắt vào đồn cảnh sát có phải là do cấp dưới của cậu làm không?"

"Đánh nhau làm ảnh hưởng đến nếp sống xã hội."

Bạc Hạc Hiên cười chế nhạo, ánh mắt nhìn anh ta sắc như dao, vừa đẹp vừa xấu xa: "Đã ra tay rồi sao cậu không đánh chết anh ta luôn đi?"

Nếu Quỷ Hồ có mặt ở đây, có lẽ sẽ lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Khương Nhuệ Trạch nhìn anh với ánh mắt chê bai: "Cậu có bản lĩnh thì thể hiện trước mặt em gái tôi đi!"

Bạc Hạc Hiên liếm răng hàm sau, dưới đáy mắt hiện lên vẻ u ám, giọng điệu nặng nề: "Nếu khiến Yêu Nhi của tôi sợ hãi thì cậu chịu trách nhiệm à?"

Lúc này, khắp người Khương Nhuệ Trạch đã nổi da gà.

Tên Bạc xấu xa, biến thái này! Em gái tôi không đánh chết cậu đã là tốt lắm rồi!

Khương Nhuệ Trạch thầm mắng chửi trong lòng, nhưng cũng nhìn ra trạng thái của Bạc Hạc Hiên có gì đó không ổn. Anh ta cau mày: "Không phải cậu thật sự muốn giết Quỷ Hồ đó chứ?"

Bạc Hạc Hiên không nói gì, anh muốn uống rượu nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Khương Mạn lại lặng lẽ uống một ngụm nước rồi cố gắng nuốt xuống.

“Không giết.” Giọng anh hơi khàn khàn.

Anh nhăn mặt, nhíu mày thể hiện đây không phải lời thật lòng.

Khương Nhuệ Trạch tỏ vẻ nghi ngờ, Arthur đi tới, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Cháu buồn ngủ quá, các chú đã nói chuyện xong chưa?"

“Xong rồi.” Bạc Hạc Hiên xoa xoa đầu Arthur rồi đặt tay lên vai cậu bé: “ Đi ngủ thôi.” Nói rồi, anh đưa Arthur về phòng, dáng vẻ chẳng khác gì một ông bố đưa con ngủ.

Khương Nhuệ Trạch chớp mắt, có phải hai người quá tự nhiên rồi không?

“Hai người ngủ chung một phòng à?” Anh ta bỗng phát hiện ra, tỏ vẻ chê bài: “Không ghê tởm à?!

Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta rồi cười nhạt.

Mặt Arthur không biểu cảm nói: "Cũng khá kinh tởm, vậy nên chú husky, chú nhất định phải ngủ một mình nhé!"

"Còn có rất nhiều phòng, chú cứ từ từ mà chọn." Nói xong cả hai đi vào phòng và khóa cửa lại.

Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm câu gì đó rồi xoay người đi chọn phòng. Sau khi anh ta vào cửa phòng đầu tiên.

"Hắt xì"

"Mẹ kiếp! Sao lại nhiều lông như vậy !!"

Phòng thứ hai.

"Hắt xì"

Phòng thứ ba.

"Hắt xì, hắt hắt hắt xì" Khương Nhuệ Trạch không thể ngừng hắt hơi, nước mắt cũng trào ra rồi. Lúc này thì anh ta biết tại sao Bạc Hạc Hiên và Arthur lại ở cùng nhau rồi.

"Con chó và con ngỗng đó điên rồi sao... hắt xì..."

Khương Nhuệ Trạch hắt hơi đến mức muốn ngất đi rồi, chết tiệt, anh ta bị viêm mũi! ! Có thể chắc chắn sẽ không thể ngủ trong ba căn phòng còn lại...

"Cùng lắm là ngủ ở sô pha !!"

Sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của chiếc ghế sofa, Khương Nhuệ Trạch im lặng. Trong nhà, lông bay tứ tung khắp nơi ...

"Bạc Hạc Hiên ... hắt xì ... cậu mở cửa đi..."

"Arthur ... A hắt xì ... mau mở cửa cho chú ..."

"A, a, Arthur..."

Ngày hôm sau, căn biệt thự sạch sẽ gọn gàng như mới. Cậu bé Arthur là một tay cừ khôi và có sở thích dị thường là dọn dẹp nhà cửa. Nhưng đương nhiên, nói đến phá nhà phá cửa thì cậu bé cũng là một thiên tài.

Tại bàn ăn, Khương Mạn đang ăn món do chính tay Bạc Hạc Hiên làm, lông mày cô nhếch lên trông vô cùng dễ thương.

Cùng không nhìn thấy vẻ u ám trên cơ thể của người đàn ông tối hôm qua nữa. Anh mặc chiếc áo len màu nâu nhạt trông thật ấm áp, mái tóc thả xuống để tự nhiên chứ không vuốt tạo hình như lúc đi làm, cả người tràn ngập tông màu ấm áp.

"Arthur, ăn trước đã rồi hãy dọn dẹp." Khương Mạn gọi.

Arthur dạ một tiếng rồi đặt giẻ lau xuống, rửa tay, ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh cô, nói:

"Cháu cảm thấy hành lang đơn điệu quá, có lẽ nên mua một vài bức tranh treo lên."

Khương Mạn gật đầu: "Ừ, dựa theo sở thích của cháu."

Bạc Hạc Hiên rót một ly sữa và đưa cho Arthur nhưng cậu bé không nhận lấy. Sáng sớm khi vừa thức dậy cậu bé đã đội mũ trùm đầu hình Pikachu rồi. Mặc dù biểu cảm đã được che lại nhưng Bạc Hạc Hiên vẫn cảm nhận được sự phản kháng của cậu bé.

“Uống sữa thì cháu mới có thể cao lên được.”

“Chú nói dối.” Arthur lẩm bẩm:

“Không có cơ sở khoa học nào chứng minh cho việc uống sữa có thể cao lên cả.”

“Hả?” Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày.

Arthur bĩu môi nhưng ngoan ngoãn uống sữa.

Cậu bé thực sự không thích uống sữa, trừ khi cho thêm đường.

Không đợi cậu bé đi lấy đường, Bạc Hạc Hiên nói mà không ngẩng đầu lên: "Trẻ con không được ăn nhiều đường."

Arthur ủ rũ ngồi xuống, tức giận nhét sandwich vào miệng.

"Tại sao lại trong sandwich của cháu lại có cà chua, cháu không thích cà chua!"

"Quả cà chua xinh như vậy, sao cháu lại không thích nó."

Arthur: "..."

Cậu bé nghi ngờ Bạc Hạc Hiên đang trả thù mình! Hừ! Người đàn ông này vừa vô dụng vừa nhỏ mọn!

Cảnh tượng này giống như một gia đình ba người. Người mẹ vùi đầu vào nấu nướng, còn người cha thì xử lý sự kén ăn của cậu con trai.

Cảnh tượng tuyệt đẹp này đến giữa bàn thì bị tách ra, phía bên kia dường như đã được thêm một filter tối nên trông vô cùng u ám.

Quỷ Hồ là 'khách quý' với bữa sáng là một cốc nước và một túi lương khô.

Vị của lương khô rất đơn giản, ngoài hơi cứng ra thì không có khuyết điểm gì, khi ăn với nước trắng sẽ không bị nghẹn.

Chỉ là thỉnh thoảng ăn phải một sợi lông chó hoặc lông ngỗng, nhưng Quỷ Hồ cảm thấy so với trải nghiệm thú cưng đêm qua, khoảnh khắc này còn tươi đẹp hơn nhiều.

Con ngỗng và con chó đó … ôi, tốt nhất đừng nhắc đến chúng.

Bữa sáng của Khương husky cũng giống như bữa sáng của Arthur.

Nhưng anh ta nuốt không trôi...

Quỷ Hồ biết anh ta đã trải qua một đêm như thế nào!

"Anh đừng ăn nữa." Khương Nhuệ Trạch túm gáy Quỷ Hồ và lôi ra ngoài.

"Ối... cho tôi uống ngụm nước đã..." Quỷ Hồ đỏ mặt tía tai.

Khô quá... anh ta sắp chết nghẹn rồi...

Lúc này Khương husky đang rất tức giận và phải tìm một chỗ để trút giận!

Haha, chính là nhà họ Hoa! Thật đúng lúc! ! !

Arthur miễn cưỡng nhai miếng sandwich, mơ hồ nói: "Chú husky rất tức giận, chúng ta không qua đó xem xét một chút sao ạ?"

Bạc Hạc Hiên: "Trong lòng cậu ta tức giận, chỉ cần để cậu ta trút giận một lúc là được."

Khương Mạn ăn xong mì và bánh bao hấp mà Bạc Hạc Hiên đặc biệt làm cho cô.

"Thím nhớ trong biệt thự nhà họ Hoa có một vài bức tranh khá đẹp."

Khương Mạn nhìn hành lang nhà mình, nheo mắt rồi nói với Arthur:

"Chút nữa chúng ta đi chọn nhé?"

“Vâng!” Mắt Arthur sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Nhất định phải chọn thật kỹ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom