Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291-295
Chương 291: Bạn trai tôi là soái ca vạn người mê-Bạc Hạc Hiên
Khương Mạn tới sớm rồi, cô nên tới muộn một chút, có lẽ sẽ không phải đối mặt với hiện thực thảm khốc và khó xử như vậy.
Còn có thể hầm một nồi ngỗng.
Ngỗng Tang Bưu bị buộc chân, đặt bên cạnh chân cô, Khương Mạn cúi thấp đầu xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi! Là cháu không biết cách dạy dỗ!”
“Hoa lan và cá chép của ông còn tấm di ảnh nào không? Cháu tìm cách đền cho ông.”
“Thôi bỏ đi.” ông Sở xua tay, “Không cần đền đâu, đều là những thứ bình thường rảnh rỗi thì nuôi trồng chơi chơi thôi ấy mà.”
“Không cần sao? Không cần mà lúc con cá kia chết, ông khóc cứ như đứa trẻ mới lớn vậy?”
Sở Thánh Kỳ bắt đầu vạch trần sự thật, “Còn có mấy chậu lan vớ vẩn kia nữa, lúc đầu cháu không cẩn thận bẻ mất một cái lá, ông suýt chút nữa đã đánh gãy chân cháu còn gì!”
Ông Sở trừng mắt lườm anh ta, tới phiên mày nói chuyện sao, thằng nhãi con!
Khương Mạn nếu nói trong lòng không áy náy thì là giả.
Cũng không phải là không đền nổi, nhưng mà thứ yêu thích, cẩn thận chăm sóc, nuôi dưỡng mười mấy năm giờ mất rồi, ai mà không đau lòng chứ?
Tiền bạc thì dễ đền, nhưng tâm huyết thì khó mà đền được.
Cô nhìn chằm chằm con ngỗng Tang Bưu, cảm thấy nếu con ngỗng này mà không lấy cái chết để chuộc tội thì khó mà ăn nói!
“Chuyện này quả thực là lỗi của cháu, mong ông cho cháu biểu đạt sự ăn năn hối lỗi của mình.”
Khương Mạn chân thành, tha thiết nói.
Ông Sở trầm ngâm một lúc, “Vậy thì thế này đi, nếu cô nhóc này thành tâm muốn chuộc lỗi, vậy thì tặng cho ta mấy chậu cây chậu hoa dễ nuôi là được.”
“Tuổi tác cao rồi, cũng không chăm sóc nổi mấy chậu hoa quý giá, mấy đứa cháu nhà ta cũng đều là đám ngu ngốc, nếu ngày nào đó ta mất rồi, giao đám hoa cỏ quý giá cho chúng nó thì cũng uổng.”
Sở Thánh Kỳ chau mày: “Sức khỏe của ông còn tốt lắm, nói mấy lời này làm gì!”
Ông Sở trợn mắt lườm anh ta.
Sở Thánh Kỳ nhìn Khương Mạn, nhịn mấy lời muốn nói lại.
“Bây giờ vừa đúng lúc, hay là cháu ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi?”
Khương Mạn mỉm cười xin lỗi: “Hôm nay e là không được, các anh trai còn đang ở nhà đợi cháu.”
Ông Sở tiếc nuối thở dài, “Vậy thì nói trước nhé, sau này có thời gian nhớ thường xuyên ghé qua đây, chúng ta cùng giao lưu võ thuật.”
“Thật ra……” Ông lão định nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười mà không nói gì.
Biết Khương Mạn không tiện, ông cũng không giữ cô lại nữa.
Để Sở Thánh Kỳ thay ông tiễn Khương Mạn, sau khi ra khỏi cửa nhà họ Sở, Khương Mạn hỏi: “Ông Sở ban nãy muốn nói gì với tôi vậy?”
Sở Thánh Kỳ đút tay vào túi quần, liếc cô: “Trốn tránh lâu như vậy, sao giờ lại hỏi? Áy náy sao?”
“Cũng có một vài phần là như vậy.”
Khương Mạn biết hai ông cháu họ tìm mình, thật ra cũng không phải là cố ý trốn tránh họ, mà là không có thời gian rảnh.
“Tôi mời cô tham gia CLB của tôi, cô biết mà, còn về ông nội nhà tôi ……”
Sở Thánh Kỳ lười biếng nói: “Cả đời ông ấy đều nghiên cứu cái gì mà võ thuật quốc gia, cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên muốn cô cũng gia nhập vào hiệp hội võ thuật quốc gia.”
Vừa rồi là một cơ hội rất tốt, nhưng ông Sở không nói ra.
Là vì không muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn, dùng chuyện con ngỗng Tang Bưu để ép Khương Mạn.
“Ông ấy là một người quân tử.” Khương Mạn hiểu rõ.
Sở Thánh Kỳ bĩu môi, không nói gì, nhưng trong mắt mang theo vài phần tự hào.
“Nể mặt ông cụ nhà tôi, tôi mới nhắc cô đấy.”
Sở Thánh Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Khương Mỹ Lâm có dã tâm, nhưng quyền lực không lớn, không có gì phải sợ.”
“Khương Bảo Bảo thì cô gặp rồi đấy, là một thiếu niên nổi loạn, chỉ biết chơi bời trác táng.”
“Còn về con trai cả nhà đó, cũng không phải là kẻ có dã tâm, hoàn toàn là một con mọt sách từ đầu đến chân.”
“Ba đứa con của chi thứ hai nhà họ Khương đều không có gì ghê gớm, nhưng ba của bọn họ là Khương Nghiệp Minh lại không đơn giản, trong tay ông ta có con bài quan trọng, chính vì con bài này mà chi chính nhà họ Khương luôn kiêng kỵ ông ta.”
“Nếu cô có thể lấy được lá bài này vào tay, nó sẽ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của nhà họ Khương!”
Khương Mạn nhìn anh ta đầy hàm ý.
Những lời này, không giống như lời của một tên công tử bột chỉ biết đua xe có thể nói ra được.
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ mang vẻ kiêu ngạo và coi thường.
“Đế Quốc chẳng có bí mật gì cả, đứng đằng sau Hoàn Vũ chính là Lancelot, thân phận của cô đã có rất nhiều người đoán ra rồi.”
“Vùng nước sâu thì có nhiều nguy hiểm, cẩn thận chút đi.”
Sở Thánh Kỳ nói đầy hàm ý: “Tâm địa của mấy lão già chết tiệt trong Đế Quốc này đều độc ác lắm, bây giờ bọn họ còn chưa ra tay chẳng qua là vì cho rằng mấy người chỉ đang quậy phá cho vui thôi.”
“Gia tộc Lancelot rất mạnh, nhưng nó rốt cuộc cũng không thuộc Đế Quốc.”
Sở Thánh Kỳ châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, che giấu sự chế giễu trong đôi mắt của anh ta.
“Còn về thân phận của người đàn ông bên cạnh cô ……”
Sở Thánh Kỳ nở nụ cười vui mừng khi có người gặp họa.
“Thân phận của anh ta, chưa biết chừng còn mang lại cho cô nhiều tai vạ hơn là sự giúp đỡ đó.”
Khương Mạn tiện hỏi một câu: “Anh ấy có thân phận gì?”
Khói thuốc nghẹn trong cổ họng Sở Thánh Kỳ, muốn nuốt xuống nhưng lại bay ra khỏi mũi.
Anh ta trừng mắt nhìn Khương Mạn, muốn nói cô biết rõ rồi còn hỏi, nhưng lại không nhìn ra được biểu cảm lúc này của cô là thật hay giả.
“Cô thật sự không biết hay giả vở không biết vậy?”
“Ở chỗ của tôi, anh ấy chỉ là Bạc Hạc Hiên.” Khương Mạn nói với giọng điệu bình tĩnh: “Một người đàn ông điển trai, được tất cả mọi người trong giới yêu thích, có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, lại rất có tiền!”
Sở Thánh Kỳ quyết định cuộc nói chuyện có chút ‘ác độc’ này.
Anh ta đúng là điên rồi mới đi nhắc nhở cái người phụ nữ có đầu óc không bình thường này!
“Hiệp hội võ thuật quốc gia của ông cụ nhà tôi, cô có thể cân nhắc một chút, nếu cô thật sự muốn đối đầu với chi chính nhà họ Khương thì gia nhập sẽ không có gì là không tốt.”
Khương Mạn nhìn anh ta với nụ cười ẩn hiện: “Không đề cử CLB của mình nữa hả?”
Sở Thánh Kỳ thong dong nói: “Một đại tiểu thư nhà Lancelot như cô còn thiếu chút tiền đó hay sao? Trước kia là tôi tự rước nhục vào người rồi, việc gì phải tiếp tục đưa mặt cho người ta đánh nữa chứ?”
Khương Mạn bật cười thành tiếng.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay lại khiến cô nhìn vị thiếu gia nhà họ Sở này với con mắt khác.
Có một vài người, trông thì mục nát, nhưng bên trong chưa biết chừng lại ẩn giấu nhiều thứ đấy……
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi.”
Khương Mạn nhấc con ngỗng trên tay lên.
Sở Thánh Kỳ chê bai, gu kiểu gì mà lại đi nuôi ngỗng vậy trời!
“À đúng rồi, ban nãy quên không nói, con ngỗng này còn làm bẩn cái thảm thủ công mà bà nội tôi thích nhất nữa.”
Khương Mạn: “……”
Ý định giết ngỗng lại nổi lên rồi.
Đang định chào tạm biệt, điện thoại của Khương Mạn chợt đổ chuông, nhìn màn hình điện thoại, một số điện thoại cô không lưu nhưng lại biết đó là ai ……
“Alo?”
Sau khi nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của một người phụ nữ.
“Là tôi, Sở Khiên Hồng.”
Khương Mạn: “Tôi biết.”
Sở Khiên Hồng hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Đường đột gọi điện thoại cho cô thế này, xin hỏi cô có phải là sống ở Vân Miểu Thiên Châu không?”
“Hử?” Khương Mạn có chút bất ngờ, chuyện cô sống ở nhà Bạc Hạc Hiên, không ai biết mới phải.
“Mong cô đừng hiểu nhầm, không phải tôi theo dõi cô, mà là tôi đang ở ngay bên ngoài, lúc cô lái xe vào mới nhìn thấy……”
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi nói: “Cô có thể giúp đỡ, đưa tôi vào trong không, người quen mà tôi muốn tìm cũng ở bên trong, nhưng trừ những người sống ở đây thì người ngoài không thể vào được.”
Người sống ở Vân Miểu Thiên Châu không giàu sang thì cũng phú quý, người bình thường đúng là không vào được.
Khương Mạn trầm ngâm một lúc, cũng đoán ra được người Sở Khiên Hồng muốn tìm là ai.
Lúc trước ở trên đảo, đối phương nhiều lần gửi tin cảnh báo, bản thân cũng coi như là nợ ân tình của cô ấy ……
“Cô đợi một lát.”
Cô nhìn Sở Thánh Kỳ, hỏi: “Chắc cậu biết Sở Khiên Hồng nhỉ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ bỗng chốc thay đổi, ánh mắt tối xuống, đáp: “Cô nhắc tới chị ta làm gì?”
“Cuộc gọi của cô ấy.”
Sở Thánh Kỳ chau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh.
Khương Mạn đưa qua, sau khi Sở Thánh Kỳ nhận lấy, nói với giọng lạnh lùng: “Alo, tôi là Sở Thánh Kỳ.”
Sở Khiên Hồng ở đầu bên kia điện thoại im lặng không lên tiếng.
Sở Thánh Kỳ cười lạnh: “Tôi biết chị muốn làm gì, tôi khuyên chị hãy từ bỏ đi, tôi đã sớm cảnh báo chị về người nhà họ Kim rồi……”
Sở Thánh Kỳ còn chưa nói dứt lời, đầu bên kia đã tắt máy.
Anh ta trợn trừng mắt, bỗng chốc bốc hỏa, chửi: “F*ck!”
Lúc anh ta chuẩn bị đập điện thoại, Khương Mạn liền nhắc nhở: “Cảm ơn, đây là điện thoại của tôi!”
Sở Thánh Kỳ tức giận, chỉ đành đưa điện thoại cho cô, quay người định rời đi, chưa đi được mấy bước đã hùng hùng hổ hổ quay lại, giọng điệu cứng ngắc, nói:
“Người phụ nữ ngu xuẩn Sở Khiên Hồng kia đang ở bên ngoài phải không? Đưa tôi đi gặp chị ta!”
Khương Mạn nhướn mày: Nhìn cái thói quen của anh kìa, giọng điệu hống hách thêm chút nữa xem?
Đối diện với ánh mắt sâu xa của cô, Sở Thánh Kỳ chợt nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ.
Anh ta nhe răng, hạ thấp giọng xuống: “Làm phiền cô rồi……”
Chương 292: Bạc Hạc Hiên đứng ở trước cửa
Khương Mạn gọi điện thoại cho Sở Khiên Hồng, bảo cô ta đừng đi vội.
Sau đó mới dẫn Sở Thánh Kỳ ra.
Trên đường, sắc mặt Sở Thánh Kỳ thay đổi liên tục, anh ta nói với giọng lạnh lùng: “Cô cùng chị ta tham gia một gameshow vớ vẩn, chắc cũng biết nhà chồng chị ta là cái dạng gì rồi chứ.”
Anh ta hừ một tiếng: “Chắc chắn là biết, tính ra thì chồng chị ta, Kim Toàn, còn là do cô tống vào tù đấy, kể cũng lạ, vậy mà chị ta còn gọi điện thoại cho cô à?”
Sắc mặt Khương Mạn bình thản: “Có lẽ trong mắt cô ta thì tôi còn hiểu lý lẽ hơn anh chăng.”
Chương trình ‘Người nhà’ xảy ra chuyện, Hứa Thuần Hoa, Dương Dũng và đạo diễn Châu bị điều tra, còn một người cũng bị kéo vào chuyện này chính là con trai của bà Kim Lan, chồng của Sở Khiên Hồng.
Người này đứng đằng sau, đã kiếm được không ít tiền phi pháp.
Bây giờ bị khép vào tội phạm kinh tế, bị nhốt lại chờ xét xử rồi.
Sở Thánh Kỳ cười: “Cô không thắc mắc về mối quan hệ giữa tôi và chị ta sao?”
Khương Mạn ngạc nhiên: “Chúng ta đâu có thân tới mức đó?”
Sở Thánh Kỳ: “……” Được lắm, không hổ danh là cô.
Anh ta châm một điếu thuốc, nói: “Chị ta là con gái riêng của ba tôi, coi như là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.”
Khương Mạn nhấc tay: “Dừng lại.”
Cô mỉm cười lịch sự: “Tôi thật sự không tò mò.”
Sở Thánh Kỳ: “……” Cô lịch sự cái rắm!
Cảm giác này phiền chết đi được, hiếm khi anh ta muốn tâm sự chuyện trong lòng với một người, thế mà đối phương lại trực tiếp cự tuyệt!!
Nhưng mà trải nghiệm này là lần đầu tiên của Sở Thánh Kỳ.
Những người khác từ trước đến giờ lúc nào cũng như muốn dán lên người hắn, duy chỉ có Khương Mạn là thật sự chê bai hắn ……
Loại chê bai không thèm che giấu.
Càng tìm hiểu anh ta càng cảm thấy người phụ nữ này thật thú vị.
Sống quá chân thật, chân thật tới mức khiến anh ta ngưỡng mộ.
“Cho một cơ hội làm bạn nhé?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Khương Mạn lắc đầu: “Không cho.”
“Lý do? Tôi cũng đâu có theo đuổi cô?” Sở thái tử trợn trắng mắt.
Khương Mạn thong dong nói: “Bạn trai của tôi quá tốt, không nỡ để anh ấy ghen.”
Sở Thánh Kỳ xị mặt xuống.
Quá thẳng thắn!
Loại cẩu lương này sao lại cố nhét vào miệng anh ta vậy!
Tới cổng của Vân Miểu Thiên Châu, sau khi hai chị em plastic này gặp mặt nhau, Khương Mạn đang định rút quân gọn ghẽ.
“Khương Mạn!” Sở Khiên Hồng gọi cô lại, hiển nhiên rất căng thẳng: “Có thể mời cô ở lại không.”
Khương Mạn thắc mắc nhìn cô ta, Sở Khiên Hồng mím môi: “Xin cô đấy!”
“Xin lỗi, chuyện nhà hai người, tôi không muốn tham gia vào.” Khương Mạn từ chối.
“Không tính là chuyện nhà!” Sở Khiên Hồng vội vàng nói: “Xin cô đấy, coi như...coi như cho tôi một cơ hội, cho tôi một cơ hội giải thích thay chồng tôi.”
Khương Mạn nhăn mày, nghĩ tới tư liệu mà mình vừa nhận được.
“Được.”
Xem ra hôm nay cô không làm ‘người xấu’ là không được rồi.
Sau khi tìm một quán cà phê, ba người ngồi vào trong phòng riêng.
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi: “Tôi biết chồng tôi đã phạm tội, nhưng trước kia anh ấy thật sự không phải như thế này, tôi hi vọng cô Khương Mạn có thể cho anh ấy một cơ hội.”
Thái độ của Khương Mạn lạnh nhạt: “Tôi không phải quan tòa.”
Sở Thánh Kỳ không nhịn được mà chế giễu: “Rốt cuộc là nhà họ Kim đã cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, hay là chị thích tự ngược đãi chính mình?”
Sở Khiên Hồng tức giận đến đỏ cả mặt, cô nén giận nói: “Sở Thánh Kỳ, tôi không cầu xin cậu, cậu có thể im miệng lại không?”
“Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ biến thành cái dáng vẻ đáng thương như thế này sao? Kim Toàn sẽ bị ép đến đường cùng như đám người kia sao?”
Sở Thánh Kỳ giống như là nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm: “Tôi sao?”
Sở Khiên Hồng cười lạnh: “Ban đầu không phải chính cậu cho người đánh Kim Toàn tàn phế sao?”
Chính vì Kim Toàn bị Sở Thánh Kỳ cho người đánh thành kẻ tàn phế một cách vô nhân đạo, cho nên bà mẹ chồng Kim Lan mới hận cô ta như vậy.
Bất ngờ là Sở Thánh Kỳ không hề nổi giận, mà dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta: “Người đàn ông của chị nói là tôi hại anh ta tàn phế sao?”
Sở Khiên Hồng hỏi lại, “Cậu không cho người đánh anh ấy sao?”
Sở Thánh Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta: “Ừ, tôi cho người đánh đấy.”
Sở Khiên Hồng cười lạnh, ánh mắt như đang hỏi: Vậy thì cậu còn bao biện cái gì?
“Kim Toàn chính là một tên rác rưởi, tôi thật hối hận vì không cho người đánh chết anh ta!” Sở Thánh Kỳ châm dầu vào lửa.
“Nghe nói anh ta sau đó ốm phải nhập viện, hầy, tôi lại buồn chị giữ một tên thái giám làm chồng để làm gì chứ?”
“Cậu còn có nhân tính không!” Sở Khiên Hồng tức giận, “Chính cậu hại anh ấy ra nông nỗi này! Lại còn nói một cách đường hoàng như vậy!”
Sở Thánh Kỳ cười lớn, cười đến trợn mắt, chỉ cười mà không thèm giải thích.
Sở Khiên Hồng còn muốn tranh luận, Khương Mạn lại nói: “Về điểm này anh ta không có nói dối.”
Sở Khiên Hồng sững sờ.
Sở Thánh Kỳ ngừng cười, có chút bất ngờ nhìn Khương Mạn.
“Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú nghe hai chị em cô lời qua tiếng lại.”
Khương Mạn uống hai hớp hết cốc cà phê, cô đặt điện thoại xuống nói:
“Tôi có một ít tư liệu, đã gửi tới hòm thư của cô rồi, lát nữa cô mở ra xem xem.”
“Tôi không thích bị người khác hiểu nhầm nên tôi nói rõ luôn.”
“Về tài liệu điều tra người chồng Kim Toàn này của cô, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được cách đây không lâu.”
Sau khi nghe cuộc điện thoại của Sở Khiên Hồng đại khái đoán ra được ý đồ của người phụ nữ này.
Nể mặt cô ta từng có lòng tốt cảnh báo cô trong chương trình ‘Người nhà’, Khương Mạn cho người điều tra chuyện nội bộ gia đình chồng của cô ta.
Trước đó không lâu, tư liệu mới được gửi tới.
“Sở Thánh Kỳ từng cho người dạy cho chồng cô một bài học, nhưng đánh không hề nặng tay, còn không được tính là vết thương nhẹ.”
“Sau đó chồng cô nhập viện, bác sỹ nói với anh ta chỗ đó của anh ta bị tổn thương, dẫn tới mất đi khả năng ở phương diện nào đó.”
“Anh ta nói với cô như nào thì tôi không biết, nhưng theo kết quả điều tra thì việc anh ta trở thành thái giám chẳng có chút liên quan nào tới cái tên cứng miệng này cả.”
Giọng điệu của Khương Mạn hờ hững, thậm chí giọng nói còn không có tiết tấu gì cả.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Khiên Hồng:
“Chồng cô rất biết chơi, cũng rất thích chơi, dám chơi dám chịu.”
“Trên mạng luôn có những trang web kỳ quái, một số người có sở thích đặc biệt thậm chí sẽ ghi hình lại một vài thứ và gửi chúng cho mọi người xem.”
“Chồng cô rất lợi hại, anh ta livestream toàn bộ quá trình tự mình bẻ gãy xương mình lên mạng. Chuyện sau đó thì cô biết rồi, anh ta khoác lên mình vẻ người bị hại, đáng thương, vô tội.”
Sắc mặt Sở Khiên Hồng trắng bệch, không dám tin.
“Không, không...thể nào...”
“Cầm thú luôn thích khoác lên người chiếc vỏ bọc của con người, hiện thực tàn khốc, nhưng đây chính là hiện thực.”
Khương Mạn đứng dậy nói: “Tư liệu ở ngay trong hòm thư của cô, xem hay không thì tùy cô.”
Cô nói xong, đứng dậy muốn đi, trước lúc đi cô nhìn Sở Thánh Kỳ:
“Cứng miệng, thật là ấu trĩ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ cực kỳ khó coi.
Có thể coi là thẹn quá hóa giận.
Trong quán cà phê, Sở Khiên Hồng cúi thấp đầu, cô ta đã xem xong những tư liệu mà Khương Mạn đã gửi cho, cũng đã xem những video vô cùng khó coi kia.
Ngay lập tức, cả người rét lạnh.
Người đàn ông có chút yếu đuối và ấm áp trong lòng cô, trở nên thật xa lạ, thật xấu xa, thật ác độc ……
Anh ta ở trước mặt cô ta tỏ ra vô hại như thế, ấm ức như thế.
Cô ta áy náy, cô ta xót xa! Cảm thấy chính mình đã hại anh ta ra nông nỗi đó ……
Cô âm thầm nhịn nhục, chịu đựng bà mẹ chồng Kim Lan, hết lần này đến lần khác, sự sỉ nhục không ngừng tăng thêm!
Cô ta buông bỏ tôn nghiêm, dùng tương lai của mình để bù đắp lại những gì cô nợ nhà họ Kim!
Thì ra……
Từ đầu tới cuối cô chẳng hề nợ nhà họ Kim bất cứ thứ gì!
Cô chỉ là một trò cười, một kẻ bị mẹ con nhà họ Kim đùa giỡn trong tay!!
Sở Khiên Hồng bụm miệng cũng không kìm nén được tiếng khóc.
Sở Thánh Kỳ ngồi đối diện cô ta, châm một điếu thuốc, bùng lên suy nghĩ muốn giết người:
“Ban đầu đúng là tôi nên đập chết hắn!”
……
Ban đêm, giờ Bắc thành 00:00
Phía trước một căn biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu, có một người đàn ông mảnh dẻ đang đứng, dáng người cao có chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
Anh đứng ở trước cửa, nhìn nhà của mình với gương mặt không cảm xúc.
Nói thế nào nhỉ……
Anh Lý Mặc là một thư ký có hiệu suất làm việc rất cao!
Nhưng hiệu suất có cao đến đâu cũng không thể phục hồi nguyên trạng căn nhà bị phá hơn một nửa chỉ trong một buổi chiều được.
Bạc Hạc Hiên khẽ thở dài, âm thầm đóng cửa rồi cười.
Anh trở về rồi.
Nhà không còn nữa.
Yêu Nhi cũng chẳng thấy đâu.
Chương 293: Bà chủ Khương có tình nguyện thu nhận một kẻ đáng thương không nhà không?
Nhà mới của Khương Mạn là một khu căn hộ sang trọng cao cấp tên là Aden City ở CBD*, gần giống như Tomson Riviera*.
(*CBD central business district – quận trung tâm tài chính.)
(*Tomson Riviera khu căn hộ cao cấp bậc nhất Thượng Hải.)
Đây là món quà anh cả tặng cho cô, giá trị đương nhiên không cần nói. Con chó nghịch ngợm cùng con ngỗng phá phách vừa vào tới nhà liền bị Khương Mạn nhốt vào nhà vệ sinh. Khương Nhuệ Trạch không định ở lại đây tối nay.
“Có người bạn cũ tới Bắc Thành, phải đi đón người ta.”
Khương Nhuệ Trạch nói xong, chỉ tay vào nhà vệ sinh. “Anh bảo này, hai con kia tốt nhất nên nấu hết lên đi, đỡ đau đầu vì chúng nó.”
“Em tự biết đường, anh ba cứ đi làm việc của mình đi.”
Khương Nhuệ Trạch rời khỏi Aden City, sau khi lên xe thì gọi điện cho người khác, sắc mặt băng lạnh, giọng nói sắc bén. Nào có giống thái độ ngốc nghếch lúc nói chuyện với Khương Mạn.
Người bên kia nghe điện thoại, Khương Nhuệ Trạch chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu ở đâu?”
Phía bên kia ồn ào, một lúc lâu mới nghe thấy có tiếng đáp lại: “Đi chơi! Sói xám, cuộc sống ở Đế Quốc của các cậu thú vị hơn tôi tưởng tượng đó.”
“Cậu thành thật cho tôi một chút!” Khương Nhuệ Trạch nói, sau đó yêu cầu đối phương gửi định vị qua rồi mới lái xe rời đi.
……
Sau khi Khương Nhuệ Trạch đi, Khương Mạn mới thả con chó và con ngỗng ra ngoài, sau đó lấy dây buộc chúng vào chân ghế sofa trong phòng khách.
“ư ử” Con Ngạo Thiên biết sợ không dám kêu to, tỏ ra đáng thương lại còn vẫy đuổi, bán manh bò dài xuống đất. Đôi mắt nhỏ bẻ, yếu đuối đến bất lực.
Chỉ có con Tang Bưu, trong ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ, không chút sợ sệt, lúc này còn lấy mỏ mổ hai phát vào mông con husky.
Khương Mạn cũng không phí thời gian với hai con súc sinh này. Lập tức mở máy chiếu lên mạng tải video về.
“Hôm nay chúng ta sẽ xem một bộ phim tài liệu.”
Bộ phim tài liệu này tên là ‘Ẩm thực Đế Quốc’, nội dung cực kỳ bình thường, chỉ đơn giản là quay lại các món ăn, ví dụ bây giờ đang chiếu món yêu thích của người Quảng Đông: -- Ngỗng quay!
Đó là một con ngỗng to béo bị nhổ sạch lông, phanh bụng sau đó được đưa vào lò nướng. Tiếp đến là quá trình chế biến đặc sắc, chỉ cần nhìn thôi mà Khương Mạn và Arthur đã nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó lại quay qua nhìn con ngỗng Tang Bưu một lúc, cả hai bất động một lúc.
“Thím ơi, cháu đói rồi.”
“Không sao, để thím gọi hai con ngỗng quay, nhanh thôi là có đồ ăn.” Khương Mạn uống một ngụm nước, “Không nhịn nổi nữa rồi, chúng ta cũng có nguyên liệu mà, cùng lắm chúng ta tự làm.”
Arthur gật đầu: “Cũng đúng.”
Khoảnh khắc này con Tang Bưu lặng lẽ cách xa hai người nhất có thể, con chó nhỏ thì sủa inh lên, vẫy đuôi nhiệt tình, ánh mắt mừng rỡ.
Arthur ăn một miếng khoai chiên rồi lại hỏi: “Món tiếp theo là món gì ạ?”
Khương Mạn: “Canh thịt chó”
Chó Ngạo Thiên: Gâu gâu gâu??
Arthur: “Có ngon không ạ?”
“Ngon lắm.” Khương Mạn gật đầu: “Trước đây không hiểu chuyện đã từng ăn thử, nhưng mà hương vị đúng là không tệ!”
Đồ chó điên, thế mà dám ăn thịt chó?
Khương Mạn trước đây đúng là từng ăn thử, rất nhiều năm về trước, bị người mẹ nuôi Lý Vân lừa ăn thử.
Arthur quay đầu nhìn con chó Ngạo Thiên, từ từ đưa tay ra.
“Ư! âu âu! u âu!”
Con chó Ngạo Thiên sợ chết kiếp kêu ầm ĩ.
Khương Mạn lấy tai nghe ra: “Nghe nói mấy con chó bị doạ cho sợ hãi, thịt lại càng ngon.”
Con chó lập tức im mồm, cả người run run. Con ác bá cũng không dám ngông nghênh nữa, chó và ngỗng dựa sát lại với nhau, như là đang an ủi lẫn nhau.
Khương Mạn đột nhiên thở ra một câu tiếc nuối: “Tiếc thật, người Bắc Thành hình như thích ăn thịt chó hơn.”
“Không gọi món này ở ngoài được……”
Arthur tự nhiên nhấc con dao cắt hoa quả trên bàn trà lên, “Chúng ta có sẵn nguyên liệu rồi mà.”
“Đúng nhỉ.”
Một lớn một nhỏ bước về phía con chó, cả hai đều mang ánh mắt ‘thiện lành’. Khương Mạn và Arthur vui vẻ bàn luận 108 cách chế biến thịt chó và thịt ngỗng.
Trong nhận thức của con chó và con ngỗng, hai kẻ này là cầm thú chứ không phải người! là ma quỷ!!
Điện thoại kêu lên, Khương Mạn còn đang tưởng người ta giao đồ ăn tới, vừa nhìn thì thấy là số của Lý Mặc.
“Alô thư ký Lý.”
“Ngại quá, tối rồi còn làm phiền cô Khương.” Giọng Lý mặc mang theo ý xin lỗi: “Bên phía biệt thự có chút vấn đề, có một nhân viên kích hoạt hệ thống an ninh nên bị nhốt ở phía bên trong, tôi lại không có quyền tắt hệ thống đó.”
“Có thể phiền cô qua đây một chuyến được không?”
Khương Mạn không hề do dự: “Không có vấn đề gì, tôi qua đây.”
……
Tại biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu.
Sau khi Khương Mạn tới thì thấy có chút kỳ quái, cửa sân mở toang. Sau khi cô đi vào, bước được vài bước trên hành lang thì đột nhiên dừng lại. Đèn trong biệt thự tắt tối om, đèn đường đèn hành lang cũng bị tắt hết.
Nhờ vào ánh sáng le lói chỉ có thể nhìn thấy những thứ mơ hồ, đủ để nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc cửa.
Khương Mạn sững sờ, lúc người kia đứng dậy đèn trong hoa viên và các nơi khác cũng bừng sáng theo. Cô nhìn thấy dung mạo tuấn tú cao quý ở ngay trước mặt, đang cúi đầu mỉm cười với cô.
Giống như một vị thần đang nhìn xuống trần gian, bị vấy bẩn bởi dục vọng của phàm tục, mê hoặc lòng người, nhiễu loại nhân tâm.
Bạc Hạc Hiên để hành lý ở trên tay xuống, nhìn cô than một câu: “Lạnh quá, sao tới chậm quá vậy?”
Khương Mạn nhếch môi, lao tới nhào vào lồng ngực của anh, Bạc Hạc Hiên đón được cô, miệng không nhịn được bật cười.
“Lén lút quay về sao không nói cho em, cho anh chết rét, đáng đời!”
Bạc Hạc Hiên ôm cô thật chặt, cười thành tiếng: “Nếu không lén quay lại, có khi nhà bị phá rồi.”
Khương Mạn cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Đây đâu phải lỗi của em, tại anh không dạy con Ngạo Thiên và Tang Bưu cho tốt đó chứ!”
Bạc Hạc Hiên cau mày, được Lý Mặc nói qua thì anh cũng hiểu được đại khái về nỗi khổ mà mọi người phải chịu đựng.
“Lãnh đạo phê bình đúng ạ.”
Anh gật đầu nhìn Khương Mạn, giống như đang chờ đợi gì đó. Khương Mạn mím môi nhìn cười, ánh mắt cong cong.
Còn chưa đợi cô kiễng chân lên anh đã chủ động cúi đầu, hoà chung hơi thở với cô. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, con tim cũng loạn nhịp. Vị ngọt lan tỏa tê dại cả chân tay, niềm vui chạy đến từng chân tóc. Dopamine tăng mạnh làm ham muốn bị kích thích. Các dây thần kinh bị kích thích, nhịp tim tăng nhanh, hai hơi thở hòa vào nhau làm cho hai người cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Chỉ hôn thôi là chưa đủ.
Nụ hôn này, gây nghiện.
Ăn một lần liền quen đường, Bạc Hạc Hiên ôm cô thật chặt, nghiêng đầu nhấm nháp vành tai của cô. Giọng nói mang theo chút mê hoặc và chút xấu xa, giọng khàn khàn hỏi: “Trời lạnh giá rét, không biết bà chủ Khương có tình nguyện thu nhận một kẻ đáng thương không nhà không?”
Chương 294: Trợ thủ Arthur
Trong gió đêm, bà chủ Khương giống như một người đàn ông lực lưỡng, một tay nâng vali nhét vào cốp xe. Bạc Hạc Hiên hai tay đút túi, cả cơ thể cao 1m9 ngoan ngoãn đi phía sau cô. Vẻ mặt như một tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.
Là cái kiểu được bao dưỡng từ tiền bạc cho tới cả thể lực……Còn bà chủ Khương là một phú bà nhưng cũng kiêm luôn cả vệ sĩ và một số việc khác.
Sau khi đóng cốp xe lại, cô có chút không vui: “Sao nhìn anh nhàn nhã quá vậy?”
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười: “Đàn ông không nhất thiết phải hoàn hảo.”
Biểu cảm trên mặt Khương Mạn có chút mất bình tĩnh, quay qua nhìn anh chằm chằm: “Khoảng thời gian này ở cùng Sở Thiên Sách học được cái quái gì vậy?”
“Buổi tối về nhà sẽ biểu diễn cho em xem.”
Bạc Hạc Hiên kéo tay cô, mở cửa xe rồi chủ động nhét cô vào ghế lái. Sau đó bản thân lại vòng qua ghế phụ để ngồi.
Khương Mạn nhìn anh ta, trên mặt người đàn ông mang một nụ cười bỉ ổi: “Về nhà thôi.”
Khương Mạn lắc đầu, giọng điệu có chút hối hận: “Đàn ông, đều không thể quen nổi.”
Nhìn mà xem, bây giờ còn coi cô như tài xế. Tất nhiên đây có thể coi là tình thú giữa hai người.
Trên đường quay về Aden City, Khương Mạn tranh thủ than thở với anh về những lỗi lầm của hai con yêu nghiệt ở nhà.
Chó là của Bạc Hạc Hiên. Ngỗng thì là của cô.
Một đứa phá nhà, một đứa ỉa nhiều. Được cả hai con phá hoại, làm loạn mọi thứ.
“Em không dùng dị năng thông linh vạn vật à?” Bạc Hạc Hiên không nhịn được hỏi.
Khương Mạn thở dài: “Có thông linh nhưng không thể giải quyết mâu thuẫn giữa các loài với nhau, chả bằng cho ăn đòn hết.”
Giữa con người con ngỗng và con chó, có một bức tường!
“Xem ra bà chủ Khương chưa nghĩ được ra cách giải quyết vấn đề?”
Khương Mạn nhún vai: “Sống tốt quá nên kiêu, để xã hội dạy cho một bài học là ngoan ngay, con vật cũng giống con người.”
Cô đã nghĩ ra chỗ để cho hai con ‘thảm hoạ’ của nhà này tới rồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm thì điện thoại của Bạc Hạc Hiên kêu liên tục. Sau khi nhìn điện thoại thì không nhịn nổi cười.
Khương Man liếc anh một cái: “Ai đấy?”
“Arthur.”
Bạc Hạc Hiên bất lực lắc đầu, tên nhóc con trợ thủ này chắc lại định gọi điện dạy bảo anh đây, Khương Mạn có ý than thở ngoài hai con yêu nghiệt kia ra chắc vẫn còn đứa nữa.
Khương Mạn nhớ tới chuyện chính: “Anh có nghĩ cho Arthur đi học không?”
Arthur đã 15 tuổi rồi, đây là tuổi cần có sự dạy dỗ của nhà trường, nhưng cậu bé lại bị ám ảnh bởi quá khứ và cảnh giác với người lạ. Đứa bé này cũng không tình nguyệt tiếp xúc với xã hội bên ngoài.
Cô và Bạc Hạc Hiên có thể nuôi Arthur cả đời, nhưng cô cảm thấy cần kéo Arthur ra khỏi vùng tăm tối đó.
Bạc Hạc Hiên là người bảo hộ Arthur trên mặt pháp lý, cô là ‘thím’ của Arthur, cũng nên có ý thức của những bậc phụ huynh.
“Sau khi phim đóng máy, anh vẫn chưa có công việc gì khác, anh sẽ nói chuyện với Arthur.”
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Chuyện đi học, đầu tiên cứ mời gia sư tới nhà, tiến hành từng bước một.”
Khương Mạn gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Nếu bắt Arthur loại bỏ sự cảnh giác, lập tức bước chân vào cuộc sống bình thường. Đối với đứa trẻ này mà nói thì đúng là áp bức và đau khổ. Không nhất thiết phải bắt ép cậu bé tới mức vậy.
Lúc gần về tới nhà, Bạc Hạc Hiên lại nhận một cuộc điện thoại nữa. Từ giọng nói của anh có thể đoán ra được người bên kia là Cố Trầm.
Sau khi cúp máy, anh im lặng một lúc, “Khương Nhuệ Trạch tối nay có hẹn với người khác?”
Khương Mạn ừ một tiếng: “Anh ấy nói có người bạn cũ tới Đế Quốc.”
Cô dừng lại một lúc: “Anh cũng quen người bạn này à?”
“Có nghe nói, nhưng không tính là quen.”
Giọng Khương Mạn trầm xuống mấy phần: “Là người của Zeus?”
“Ừ, không có vấn đề gì, cứ tin anh ba của em.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Người này có giao tình với anh của em.”
Khương Mạn không nói thêm gì, lúc này lại có người của Zeus chạy tới Đế Quốc, cảm thấy Đế Quốc có vẻ sắp có kịch vui để xem?
……
Aden City.
Arthur đang ăn ngỗng quay, mồm bóng cả dầu, hai mắt cong cong nhìn con Tang Bưu. “Tang Bưu, đồng loại của mày ngon lắm.”
Con Tang Bưu không dám động đậy. Con Ngạo Thiên thì nằm bò ở một bên, mắt trợn lớn, vừa đáng thương vừa ra bộ ngoan ngoãn nhìn Arthur chằm chằm.
“Ngạo Thiên muốn ăn à?”
Arthur để một miếng thịt ngỗng trước mặt con chó.
Mũi con Ngạo Thiên hít hít một cái, sau đó há mõm hắt xì một cái, ánh mắt nhỏ bé quay qua nhìn con ngỗng. Nó lấy chân hất miếng thịt ra xa.
Arthur phì cười chế nhạo: “Mày cũng tốt bụng gớm.”
“ u~” Ngạo Thiên ai oán hú lên.
Mặc dù tôi không phải người, nhưng cậu đúng là chó đấy!
“Thím nói mày hiểu tiếng người, tao cũng không quan tâm mày có hiểu hay không, nếu còn phá nhà nữa, lần sau tao sẽ ăn mày.”
Arthur lại nhìn qua con ngỗng Tang Bưu: “Tao không biết mày có thông minh hay không, nhưng bản năng của động vật chính là nhạy cảm với nguy hiểm, không muốn chết thì phải ngoan.”
Con ngỗng Tang Bưu đã ngoan đến mức không thể ngoan hơn nữa rồi.
Arthur gặm xong cái đùi ngỗng lại lẩm bẩm: “Ăn không no……”
Con ngỗng dựa sát vào người con chó, không dám kiêu ngạo nữa.
Lúc này điện thoại kêu lên, là tiếng tin nhắn Wechat, Arthur tự cài đặt:
“Pikachu, pikachu ~~”
Arthur nhìn một cái, là tin nhắn của Bạc Hạc Hiên.
“Chú Hiên về Bắc Thành rồi?”
“Tối nay đến đây ở?”
Arthur trầm mặc, vô thức đưa mắt nhìn quanh nhà, gương mặt non nớt hơn những bạn cùng tuổi.
“Nhưng mà nhà thím có năm phòng trống không.” Arthur lại nhìn về cái sofa trong phòng khách: “Sofa cũng đủ lớn.”
Ánh mắt của Arthur lại quay qua nhìn Tang Bưu và Ngạo Thiên.
Cả hai con đều mang bộ mặt bất hạnh tới cực độ.
Arthur đi tới trước mặt chúng nó, ngượng ngùng hỏi: “Bọn mày bảo, nên làm thế nào đây?”
Chó Ngạo Thiên và ngỗng Tang Bưu: Đừng hỏi bọn tôi, hỏi kiểu gì mà sợ hãi vậy…
……
Ba mươi phút sau, bà chủ Khương đưa theo tiểu bạch kiểm về tới nhà. Khoảnh khắc mở cửa vào nhà, đập vào mắt cô là hai con vật ngoan ngoãn tới lạ kỳ.
Con Ngạo Thiên tha đôi dép đi nhà ra để trước mặt cô, ngoan ngoãn vẫy đuôi, híp mắt nhìn Bạc Hạc Hiên rồi lại tha một đôi dép đến trước mặt anh.
Hình như đây là đôi dép Khương Nhuệ Trạch đi trước đó rồi, kết quả nó nhả ra oẹ một cái. Chó Ngạo Thiên biến thành tự kỷ, dép thối quá vậy!
Bạc Hạc Hiên nhướng mày!
Con ngỗng Tang Bưu kêu lên hai tiếng, lạch bạch chạy ra cứ như đang hoan nghênh quý khách.
Bạc Hạc Hiên cởi giày, cũng không đi dép đi nhà, cứ thế để chân trần.
Khương Mạn xỏ chân vào dép, lẩm bẩm khó hiểu: “Hai con này nó đổi tính rồi à?”
‘Ẩm thực Đế Quốc’ có sức mạnh như vậy hả. Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, một chó một ngỗng nhìn như hao gầy đi một vòng.
Giây phút tiếp theo Khương Mạn sững sờ. Cô thấy trên sofa đầy là lông ngỗng và lông chó, cô trợn mắt kinh ngạc.
“Thím, chú Hiên, mọi người về rồi……”
Arthur từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên đầu còn dính vài cọng lông. Cậu bé thở dài một tiếng, biểu tình có chút hối hận: “Lần đầu tiên cháu biết, hoá ra động vật kinh sợ quá mức cũng sẽ bị rụng lông.”
“Lông chúng nó đầy cả nhà, làm sao dọn được đây?”
“Nhưng mà thím yên tâm, cháu đã quét sạch hai phòng rồi.”
Arthur nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, nhe cả hàm răng trắng bóng nhỏ xinh.
Ngỗng Tang Bưu và chó Ngạo Thiên: ha, haha……
Khương Mạn: “……”
Lợi hại thật, cái kiến thức này cũng là lần đầu cô được biết!!
Bạc ảnh đế khoanh tay đứng trước mặt, ngón tay cái từ từ…..từ từ giơ lên……
Kích hoạt chế độ trợ công: Nhận được tuyên dương!
Chương 295: Tối nay chú ngủ với cháu
Làm điều xấu xa sớm muộn sẽ phải trả giá – tiếng lòng của con ngỗng và con chó.
Cậu bạn trợ thủ nhỏ lặng lẽ quét lông trong nhà, nhưng vẫn có một số vấn đề.
“Chất lượng của cây chổi này tệ quá, sao lại gãy rồi?”
“Con robot hút bụi này sao vậy, gặp trục trặc rồi.”
“Thím ơi, hay là ngày mai gọi người tới dọn nhé.”
Khương Mạn vô cùng bình tĩnh cắn một miếng táo, tìm cuộn băng dính quấn lại cái cán chổi rồi đưa qua.
Arthur không cầm, không nói gì chỉ ngước mắt lên nhìn cô. Giống như đang nhìn vào một bức tường thép vô tình.
“Ồ, hiểu rồi, làm một mình mệt quá.”
Khương Mạn gật đầu, sau đó đi tìm hộp dụng cụ tới tháo con robot hút bụi ra. Mười phút sau, cái máy lại hoạt động bình thường.
Khương Mạn tiếp tục ăn táo sau đó nhìn Arthur: “Còn có vấn đề gì sao?”
Arthur: Thím, là vấn đề lớn nhất!
Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt nhoẹt, mặc một bộ quần áo ngủ, đứng ở một góc nhìn hai người. Nhìn khung cảnh như một bà mẹ hung dữ đang nghiêm khắc dạy dỗ đứa con gây rối vậy.
Anh không nhịn nổi bất cười, đi đến vuốt tóc Arthur: “Đi tắm trước đi đã.”
“Ồ.” Arthur bĩu môi sau đó lập tức bỏ chạy.
Khương Mạn trợn mắt nhìn anh ta: “Không sấy tóc dễ bị cảm lạnh.”
“Em giúp anh đi.” Bạc Hạc Hiên đưa ra lời thỉnh cầu.
Khương Mạn chọc cánh ta anh: “Cơ nhiều đấy, nhìn cũng không tệ.”
Bạc Hạc Hiên trợn mắt nhìn cái đồ không hiểu phong tình là gì này.
“Đi đi đi, đi nào, Bạc thiên kim.”
Khương Mạn lắc đầu, kéo anh vào trong phòng. Khoé miệng Bạc Hạc Hiên nhếch lên, trong mắt mang đầy ý cười.
Trong phòng, anh ngồi ở bên mép giường, Khương Mạn lấy máy sấy tóc chỉnh chế độ gió lớn nhất, nhoáng cái biến thành nhà tạo mẫu tóc Tony!
Tay còn lại xoa trên tóc anh, nhìn giống như mấy nhân viên ở tiệm spa thú cưng đang sấy lông cho chó. May mà tóc của Bạc ảnh đế có sức sống mãnh liệt, nếu không thì sợ rằng không chịu nổi kiểu sấy tóc tàn nhẫn này.
Nếu mục tiêu sấy tóc được thay bằng lão Vân hoặc Trần đầu trọc, hehe, sau đợt sấy tóc này chắc chắn tóc trên đầu bay sạch……
“Được rồi đấy.”
Bạc Hạc Hiên giữ cái tay cô dừng đợt ‘sấy tóc dịu dàng’ này lại, cả đầu ong ong, da đầu tê dại.
Khương Mạn cau mày: “Còn chưa khô!”
“Có chút chóng mặt, cứ từ từ thôi.” Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô, vùi đầu vào người cô.
Khương Mạn nghịch tóc anh, giật giật nhúm tóc trên đỉnh đầu của anh ấy, tiện tay dùng dây chun ở trên cổ tay buộc lại. “Anh lại giả vờ.”
Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khương Mạn: “Hahahahaha!!!”
“Bạc Yêu Nhi anh thế này nhìn đáng yêu lắm.”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên kì quái đưa tay lên sờ đỉnh đầu, anh cũng tưởng tượng được mình lúc này buồn cười thế nào. Anh định tháo ra thì bị Khương Mạn chặn lại.
“Đẹp mà, để nguyên tối nay.”
Cô bị Bạc Hạc Hiên kéo một cái, trực tiếp ngồi lên trên đùi anh.
“Làm gì?”
“Làm vậy với em.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của anh luồn vào mái tóc của cô, Khương Mạn không kháng cự miệng chỉ lẩm bẩm: “Tạo hình này cũng ngốc nghếch thật, không phù hợp với hình tượng thông minh của anh.”
Vừa nói dứt lời thì anh hôn lên trán cô một cái.
“Thông minh như vậy thì mới nên để lộ ra một chút ngốc nghếch.”
Khương Mạn bị lời nói ngọt ngào làm cho tan chảy, Khương Mạn đưa ra một cái chun nữa. Bây giờ trên đầu hai người đều có một chỏm tóc giống nhau. Bốn mắt nhìn nhau.
Phì phì—
Tiếng cười vang lên.
Khương Mạn lấy điện thoại ra, “Phải lưu lại khoảnh khắc lịch sử này.”
Cô đang định chụp ảnh, Bạc Hạc Hiên đưa tay cướp lấy điện thoại của cô.
“Dùng của anh đi.”
Anh đưa điện thoại của mình qua.
Ánh mắt của Khương Mạn khẽ động, nở một nụ cười: “Anh không biết xấu hổ à?”
Bạc Hạc Hiên hít một hơi: “Thời khắc lịch sử, có mất mặt cũng phải chụp.”
Khương Mạn bật chế độ chụp ảnh tự sướng lên, “Nhanh lên, nhìn vào ống kính.”
Cô cầm điện thoại bằng tay phải sao đó đưa mắt nhìn vào ống kính, lúc cô ấn nút chụp ảnh cũng chính là lúc người đàn ông nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Tách.
Trong bức ảnh, người con gái có vẻ mặt buồn cười, trên đầu còn có một cái chỏm tóc làm giảm bớt thần thái lạnh lùng của cô, lại mang thêm chút tinh nghịch kỳ quái.
Tóc người đàn ông hơi bồng bềnh, nhìn không giống kiểu tóc của người bình thường, lông mày cong cong mang ý cười, trên đầu cũng có một chỏm tóc, nhưng trên mặt lại mang theo sự ấm áp.
Mặc dù là hôn trộm nhưng mắt anh cong cong mang ý cười, còn mặt cô lại đầy vẻ kinh ngạc.
Khung cảnh này được chụp lại. Nào còn giống thần Adonis và Medusa, bây giờ đây hai người giống như những cặp đôi yêu nhau say đắm trên thế giới này, không giấu nổi sự vui vẻ, không kìm nổi tình cảm. Từ khóe mắt tới lông mày đều là tình ý.
Từng chút từng chút một, các dấu hiệu đều là thể hiện sự yêu thích với đối phương.
Khương Mạn cảm thấy bản thân mình ngu ngốc thật sự, còn chưa kịp xoá đi đã bị Bạc Hạc Hiên giật lại điện thoại. Sau đó là một cú ấn, khoá màn hình được bật lên.
Khương Mạn trợn to mắt: “Anh không thể chọn tấm nào đẹp một chút sao.”
“Tấm này là đẹp nhất.”
“Đẹp ở chỗ nào?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không quan tâm cô nữa, giữ lấy cằm cô nghiêng đầu hôn một cái: “Chính là đẹp nhất.”
“Mới không phải……”
Còn chưa nói xong, lại bị hôn thêm một cái.
“Bạc……ư……” khoé mắt của Khương Mạn mang theo một tia ranh mãnh.
Khương Mạn lật người ngã vào trong đống chăn, tay còn kéo ghì cổ Bạc Hạc Hiên xuống nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười tinh nghịch. Giống như một con rắn xinh đẹp đang nhìn con mồi của mình.
“Bạc Hạc Hiên, anh hình như sai sai ở đâu ấy.”
Bạc Hạc Hiên thở ra một hơi, vẻ mặt hơi đau khổ, nhắm mắt vào một hồi rồi lại mở mắt ra, đưa tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em cố ý.”
“Opps, bị anh phát hiện rồi?”
Khương Mạn nở một nụ cười như yêu tinh, ác ý nói: “Đừng lo, phòng ngủ thì thiếu chứ phòng tắm để tắm nước lạnh thì có đủ.”
Bạc Hạc Hiên liếm môi, ánh mắt thâm ý nhìn cô. Ánh mắt của anh có chút nguy hiểm.
“Đêm nay anh ngủ với Arthur.”
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Sau này đừng làm thế nữa.”
Khương Mạn nghiêng người chống cằm nhìn lại anh: “Chắc chứ?”
Bạc ảnh đế trầm xuống: “Tùy trường hợp.”
Khương Mạn ném cái gối vào người anh, mỉm cười: “Chúc (cút) ngủ (ngay) ngon(đi).”
Arthur rất cẩn thận rồi, làm sao Khương Mạn nhận ra được?
Bạc Hạc Hiên cầm cái gối đi ra khỏi phòng Khương Mạn, nhìn thấy cậu bé trợ thủ nhà mình.
Arthur cau mày, khuôn mặt đáng yêu hiện lên nét nghiêm túc: “Bị đuổi ra?”
Bạc Hạc Hiên: “Ừ.”
Arthur: “Chú vô dụng tới mức này sao?”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Arthur: “Với cái tốc độ này thì bao giờ mới lấy được vợ? bao giờ mới có được con? Chú bao nhiêu tuổi rồi chú biết không?”
Bạc ảnh đế nở nụ cười ‘dễ mến’ : “Vừa mới qua 30, vẫn còn thời gian.”
Arthur: “Theo như báo cáo, mấy năm gần đây thay đổi khí hậu môi trường, tình trạng hói đầu sớm ở đàn ông tăng cao, làm cho đàn ông biến thành già xấu, còn phụ nữ lại ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Thím sẽ ngày càng đẹp ra, còn chú sắp đối diện nhiều nguy cơ đó!”
“Tình địch của chú có thể là mấy đứa còn chưa cai sữa, hoặc còn đang học mẫu giáo. Nếu hiện tại không nhanh lên, đợi lúc già xấu rồi còn tranh nổi với người ta không?”
“Bây giờ còn chút nhan sắc thì tranh thủ đi, dã tâm ngày xưa của chú đâu rồi? tầm nhìn hạn hẹp thế?”
Bạc Hạc Hiên: “…….” Đau đầu, cực kỳ đau đầu.
Trong nhà có một Đường Tăng, biết làm sao đây?
Bạc -đang già dần- Hạc Hiên đưa tay xoa xoa chân mày: “Tối nay chú sẽ ngủ cùng cháu”
Arthur phản đối: “Hai người đàn ông ngủ với nhau kinh lắm!”
“Còn chưa trưởng thành, cháu chưa được tính là đàn ông.”
Người đàn ông trưởng thành nhìn cậu bé tương lai cũng thành một người đàn ông, nhẹ giọng: “Cháu muốn ngủ với con chó và con ngỗng kia à, cũng không thể không được.”
Đôi mắt màu tím của Arthur như phát hoả, Bạc lão cẩu này, qua cầu rút ván!
Arthur híp mắt cười một cái: “Hay là cháu nhường phòng cho chú, cháu qua ngủ với thím.”
“Thím nhất định sẽ không từ chối cháu đâu, đằng nào cháu cũng chưa trưởng thành, vẫn còn là trẻ con mà.”
Nụ cười trên miệng Bạc Hạc Hiên tắt dần.
……Hả?
Khương Mạn tới sớm rồi, cô nên tới muộn một chút, có lẽ sẽ không phải đối mặt với hiện thực thảm khốc và khó xử như vậy.
Còn có thể hầm một nồi ngỗng.
Ngỗng Tang Bưu bị buộc chân, đặt bên cạnh chân cô, Khương Mạn cúi thấp đầu xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi! Là cháu không biết cách dạy dỗ!”
“Hoa lan và cá chép của ông còn tấm di ảnh nào không? Cháu tìm cách đền cho ông.”
“Thôi bỏ đi.” ông Sở xua tay, “Không cần đền đâu, đều là những thứ bình thường rảnh rỗi thì nuôi trồng chơi chơi thôi ấy mà.”
“Không cần sao? Không cần mà lúc con cá kia chết, ông khóc cứ như đứa trẻ mới lớn vậy?”
Sở Thánh Kỳ bắt đầu vạch trần sự thật, “Còn có mấy chậu lan vớ vẩn kia nữa, lúc đầu cháu không cẩn thận bẻ mất một cái lá, ông suýt chút nữa đã đánh gãy chân cháu còn gì!”
Ông Sở trừng mắt lườm anh ta, tới phiên mày nói chuyện sao, thằng nhãi con!
Khương Mạn nếu nói trong lòng không áy náy thì là giả.
Cũng không phải là không đền nổi, nhưng mà thứ yêu thích, cẩn thận chăm sóc, nuôi dưỡng mười mấy năm giờ mất rồi, ai mà không đau lòng chứ?
Tiền bạc thì dễ đền, nhưng tâm huyết thì khó mà đền được.
Cô nhìn chằm chằm con ngỗng Tang Bưu, cảm thấy nếu con ngỗng này mà không lấy cái chết để chuộc tội thì khó mà ăn nói!
“Chuyện này quả thực là lỗi của cháu, mong ông cho cháu biểu đạt sự ăn năn hối lỗi của mình.”
Khương Mạn chân thành, tha thiết nói.
Ông Sở trầm ngâm một lúc, “Vậy thì thế này đi, nếu cô nhóc này thành tâm muốn chuộc lỗi, vậy thì tặng cho ta mấy chậu cây chậu hoa dễ nuôi là được.”
“Tuổi tác cao rồi, cũng không chăm sóc nổi mấy chậu hoa quý giá, mấy đứa cháu nhà ta cũng đều là đám ngu ngốc, nếu ngày nào đó ta mất rồi, giao đám hoa cỏ quý giá cho chúng nó thì cũng uổng.”
Sở Thánh Kỳ chau mày: “Sức khỏe của ông còn tốt lắm, nói mấy lời này làm gì!”
Ông Sở trợn mắt lườm anh ta.
Sở Thánh Kỳ nhìn Khương Mạn, nhịn mấy lời muốn nói lại.
“Bây giờ vừa đúng lúc, hay là cháu ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi?”
Khương Mạn mỉm cười xin lỗi: “Hôm nay e là không được, các anh trai còn đang ở nhà đợi cháu.”
Ông Sở tiếc nuối thở dài, “Vậy thì nói trước nhé, sau này có thời gian nhớ thường xuyên ghé qua đây, chúng ta cùng giao lưu võ thuật.”
“Thật ra……” Ông lão định nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười mà không nói gì.
Biết Khương Mạn không tiện, ông cũng không giữ cô lại nữa.
Để Sở Thánh Kỳ thay ông tiễn Khương Mạn, sau khi ra khỏi cửa nhà họ Sở, Khương Mạn hỏi: “Ông Sở ban nãy muốn nói gì với tôi vậy?”
Sở Thánh Kỳ đút tay vào túi quần, liếc cô: “Trốn tránh lâu như vậy, sao giờ lại hỏi? Áy náy sao?”
“Cũng có một vài phần là như vậy.”
Khương Mạn biết hai ông cháu họ tìm mình, thật ra cũng không phải là cố ý trốn tránh họ, mà là không có thời gian rảnh.
“Tôi mời cô tham gia CLB của tôi, cô biết mà, còn về ông nội nhà tôi ……”
Sở Thánh Kỳ lười biếng nói: “Cả đời ông ấy đều nghiên cứu cái gì mà võ thuật quốc gia, cảm thấy cô là một hạt giống tốt, nên muốn cô cũng gia nhập vào hiệp hội võ thuật quốc gia.”
Vừa rồi là một cơ hội rất tốt, nhưng ông Sở không nói ra.
Là vì không muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn, dùng chuyện con ngỗng Tang Bưu để ép Khương Mạn.
“Ông ấy là một người quân tử.” Khương Mạn hiểu rõ.
Sở Thánh Kỳ bĩu môi, không nói gì, nhưng trong mắt mang theo vài phần tự hào.
“Nể mặt ông cụ nhà tôi, tôi mới nhắc cô đấy.”
Sở Thánh Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Khương Mỹ Lâm có dã tâm, nhưng quyền lực không lớn, không có gì phải sợ.”
“Khương Bảo Bảo thì cô gặp rồi đấy, là một thiếu niên nổi loạn, chỉ biết chơi bời trác táng.”
“Còn về con trai cả nhà đó, cũng không phải là kẻ có dã tâm, hoàn toàn là một con mọt sách từ đầu đến chân.”
“Ba đứa con của chi thứ hai nhà họ Khương đều không có gì ghê gớm, nhưng ba của bọn họ là Khương Nghiệp Minh lại không đơn giản, trong tay ông ta có con bài quan trọng, chính vì con bài này mà chi chính nhà họ Khương luôn kiêng kỵ ông ta.”
“Nếu cô có thể lấy được lá bài này vào tay, nó sẽ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của nhà họ Khương!”
Khương Mạn nhìn anh ta đầy hàm ý.
Những lời này, không giống như lời của một tên công tử bột chỉ biết đua xe có thể nói ra được.
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ mang vẻ kiêu ngạo và coi thường.
“Đế Quốc chẳng có bí mật gì cả, đứng đằng sau Hoàn Vũ chính là Lancelot, thân phận của cô đã có rất nhiều người đoán ra rồi.”
“Vùng nước sâu thì có nhiều nguy hiểm, cẩn thận chút đi.”
Sở Thánh Kỳ nói đầy hàm ý: “Tâm địa của mấy lão già chết tiệt trong Đế Quốc này đều độc ác lắm, bây giờ bọn họ còn chưa ra tay chẳng qua là vì cho rằng mấy người chỉ đang quậy phá cho vui thôi.”
“Gia tộc Lancelot rất mạnh, nhưng nó rốt cuộc cũng không thuộc Đế Quốc.”
Sở Thánh Kỳ châm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, che giấu sự chế giễu trong đôi mắt của anh ta.
“Còn về thân phận của người đàn ông bên cạnh cô ……”
Sở Thánh Kỳ nở nụ cười vui mừng khi có người gặp họa.
“Thân phận của anh ta, chưa biết chừng còn mang lại cho cô nhiều tai vạ hơn là sự giúp đỡ đó.”
Khương Mạn tiện hỏi một câu: “Anh ấy có thân phận gì?”
Khói thuốc nghẹn trong cổ họng Sở Thánh Kỳ, muốn nuốt xuống nhưng lại bay ra khỏi mũi.
Anh ta trừng mắt nhìn Khương Mạn, muốn nói cô biết rõ rồi còn hỏi, nhưng lại không nhìn ra được biểu cảm lúc này của cô là thật hay giả.
“Cô thật sự không biết hay giả vở không biết vậy?”
“Ở chỗ của tôi, anh ấy chỉ là Bạc Hạc Hiên.” Khương Mạn nói với giọng điệu bình tĩnh: “Một người đàn ông điển trai, được tất cả mọi người trong giới yêu thích, có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, lại rất có tiền!”
Sở Thánh Kỳ quyết định cuộc nói chuyện có chút ‘ác độc’ này.
Anh ta đúng là điên rồi mới đi nhắc nhở cái người phụ nữ có đầu óc không bình thường này!
“Hiệp hội võ thuật quốc gia của ông cụ nhà tôi, cô có thể cân nhắc một chút, nếu cô thật sự muốn đối đầu với chi chính nhà họ Khương thì gia nhập sẽ không có gì là không tốt.”
Khương Mạn nhìn anh ta với nụ cười ẩn hiện: “Không đề cử CLB của mình nữa hả?”
Sở Thánh Kỳ thong dong nói: “Một đại tiểu thư nhà Lancelot như cô còn thiếu chút tiền đó hay sao? Trước kia là tôi tự rước nhục vào người rồi, việc gì phải tiếp tục đưa mặt cho người ta đánh nữa chứ?”
Khương Mạn bật cười thành tiếng.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay lại khiến cô nhìn vị thiếu gia nhà họ Sở này với con mắt khác.
Có một vài người, trông thì mục nát, nhưng bên trong chưa biết chừng lại ẩn giấu nhiều thứ đấy……
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi.”
Khương Mạn nhấc con ngỗng trên tay lên.
Sở Thánh Kỳ chê bai, gu kiểu gì mà lại đi nuôi ngỗng vậy trời!
“À đúng rồi, ban nãy quên không nói, con ngỗng này còn làm bẩn cái thảm thủ công mà bà nội tôi thích nhất nữa.”
Khương Mạn: “……”
Ý định giết ngỗng lại nổi lên rồi.
Đang định chào tạm biệt, điện thoại của Khương Mạn chợt đổ chuông, nhìn màn hình điện thoại, một số điện thoại cô không lưu nhưng lại biết đó là ai ……
“Alo?”
Sau khi nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của một người phụ nữ.
“Là tôi, Sở Khiên Hồng.”
Khương Mạn: “Tôi biết.”
Sở Khiên Hồng hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Đường đột gọi điện thoại cho cô thế này, xin hỏi cô có phải là sống ở Vân Miểu Thiên Châu không?”
“Hử?” Khương Mạn có chút bất ngờ, chuyện cô sống ở nhà Bạc Hạc Hiên, không ai biết mới phải.
“Mong cô đừng hiểu nhầm, không phải tôi theo dõi cô, mà là tôi đang ở ngay bên ngoài, lúc cô lái xe vào mới nhìn thấy……”
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi nói: “Cô có thể giúp đỡ, đưa tôi vào trong không, người quen mà tôi muốn tìm cũng ở bên trong, nhưng trừ những người sống ở đây thì người ngoài không thể vào được.”
Người sống ở Vân Miểu Thiên Châu không giàu sang thì cũng phú quý, người bình thường đúng là không vào được.
Khương Mạn trầm ngâm một lúc, cũng đoán ra được người Sở Khiên Hồng muốn tìm là ai.
Lúc trước ở trên đảo, đối phương nhiều lần gửi tin cảnh báo, bản thân cũng coi như là nợ ân tình của cô ấy ……
“Cô đợi một lát.”
Cô nhìn Sở Thánh Kỳ, hỏi: “Chắc cậu biết Sở Khiên Hồng nhỉ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ bỗng chốc thay đổi, ánh mắt tối xuống, đáp: “Cô nhắc tới chị ta làm gì?”
“Cuộc gọi của cô ấy.”
Sở Thánh Kỳ chau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh.
Khương Mạn đưa qua, sau khi Sở Thánh Kỳ nhận lấy, nói với giọng lạnh lùng: “Alo, tôi là Sở Thánh Kỳ.”
Sở Khiên Hồng ở đầu bên kia điện thoại im lặng không lên tiếng.
Sở Thánh Kỳ cười lạnh: “Tôi biết chị muốn làm gì, tôi khuyên chị hãy từ bỏ đi, tôi đã sớm cảnh báo chị về người nhà họ Kim rồi……”
Sở Thánh Kỳ còn chưa nói dứt lời, đầu bên kia đã tắt máy.
Anh ta trợn trừng mắt, bỗng chốc bốc hỏa, chửi: “F*ck!”
Lúc anh ta chuẩn bị đập điện thoại, Khương Mạn liền nhắc nhở: “Cảm ơn, đây là điện thoại của tôi!”
Sở Thánh Kỳ tức giận, chỉ đành đưa điện thoại cho cô, quay người định rời đi, chưa đi được mấy bước đã hùng hùng hổ hổ quay lại, giọng điệu cứng ngắc, nói:
“Người phụ nữ ngu xuẩn Sở Khiên Hồng kia đang ở bên ngoài phải không? Đưa tôi đi gặp chị ta!”
Khương Mạn nhướn mày: Nhìn cái thói quen của anh kìa, giọng điệu hống hách thêm chút nữa xem?
Đối diện với ánh mắt sâu xa của cô, Sở Thánh Kỳ chợt nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ.
Anh ta nhe răng, hạ thấp giọng xuống: “Làm phiền cô rồi……”
Chương 292: Bạc Hạc Hiên đứng ở trước cửa
Khương Mạn gọi điện thoại cho Sở Khiên Hồng, bảo cô ta đừng đi vội.
Sau đó mới dẫn Sở Thánh Kỳ ra.
Trên đường, sắc mặt Sở Thánh Kỳ thay đổi liên tục, anh ta nói với giọng lạnh lùng: “Cô cùng chị ta tham gia một gameshow vớ vẩn, chắc cũng biết nhà chồng chị ta là cái dạng gì rồi chứ.”
Anh ta hừ một tiếng: “Chắc chắn là biết, tính ra thì chồng chị ta, Kim Toàn, còn là do cô tống vào tù đấy, kể cũng lạ, vậy mà chị ta còn gọi điện thoại cho cô à?”
Sắc mặt Khương Mạn bình thản: “Có lẽ trong mắt cô ta thì tôi còn hiểu lý lẽ hơn anh chăng.”
Chương trình ‘Người nhà’ xảy ra chuyện, Hứa Thuần Hoa, Dương Dũng và đạo diễn Châu bị điều tra, còn một người cũng bị kéo vào chuyện này chính là con trai của bà Kim Lan, chồng của Sở Khiên Hồng.
Người này đứng đằng sau, đã kiếm được không ít tiền phi pháp.
Bây giờ bị khép vào tội phạm kinh tế, bị nhốt lại chờ xét xử rồi.
Sở Thánh Kỳ cười: “Cô không thắc mắc về mối quan hệ giữa tôi và chị ta sao?”
Khương Mạn ngạc nhiên: “Chúng ta đâu có thân tới mức đó?”
Sở Thánh Kỳ: “……” Được lắm, không hổ danh là cô.
Anh ta châm một điếu thuốc, nói: “Chị ta là con gái riêng của ba tôi, coi như là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.”
Khương Mạn nhấc tay: “Dừng lại.”
Cô mỉm cười lịch sự: “Tôi thật sự không tò mò.”
Sở Thánh Kỳ: “……” Cô lịch sự cái rắm!
Cảm giác này phiền chết đi được, hiếm khi anh ta muốn tâm sự chuyện trong lòng với một người, thế mà đối phương lại trực tiếp cự tuyệt!!
Nhưng mà trải nghiệm này là lần đầu tiên của Sở Thánh Kỳ.
Những người khác từ trước đến giờ lúc nào cũng như muốn dán lên người hắn, duy chỉ có Khương Mạn là thật sự chê bai hắn ……
Loại chê bai không thèm che giấu.
Càng tìm hiểu anh ta càng cảm thấy người phụ nữ này thật thú vị.
Sống quá chân thật, chân thật tới mức khiến anh ta ngưỡng mộ.
“Cho một cơ hội làm bạn nhé?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Khương Mạn lắc đầu: “Không cho.”
“Lý do? Tôi cũng đâu có theo đuổi cô?” Sở thái tử trợn trắng mắt.
Khương Mạn thong dong nói: “Bạn trai của tôi quá tốt, không nỡ để anh ấy ghen.”
Sở Thánh Kỳ xị mặt xuống.
Quá thẳng thắn!
Loại cẩu lương này sao lại cố nhét vào miệng anh ta vậy!
Tới cổng của Vân Miểu Thiên Châu, sau khi hai chị em plastic này gặp mặt nhau, Khương Mạn đang định rút quân gọn ghẽ.
“Khương Mạn!” Sở Khiên Hồng gọi cô lại, hiển nhiên rất căng thẳng: “Có thể mời cô ở lại không.”
Khương Mạn thắc mắc nhìn cô ta, Sở Khiên Hồng mím môi: “Xin cô đấy!”
“Xin lỗi, chuyện nhà hai người, tôi không muốn tham gia vào.” Khương Mạn từ chối.
“Không tính là chuyện nhà!” Sở Khiên Hồng vội vàng nói: “Xin cô đấy, coi như...coi như cho tôi một cơ hội, cho tôi một cơ hội giải thích thay chồng tôi.”
Khương Mạn nhăn mày, nghĩ tới tư liệu mà mình vừa nhận được.
“Được.”
Xem ra hôm nay cô không làm ‘người xấu’ là không được rồi.
Sau khi tìm một quán cà phê, ba người ngồi vào trong phòng riêng.
Sở Khiên Hồng hít sâu một hơi: “Tôi biết chồng tôi đã phạm tội, nhưng trước kia anh ấy thật sự không phải như thế này, tôi hi vọng cô Khương Mạn có thể cho anh ấy một cơ hội.”
Thái độ của Khương Mạn lạnh nhạt: “Tôi không phải quan tòa.”
Sở Thánh Kỳ không nhịn được mà chế giễu: “Rốt cuộc là nhà họ Kim đã cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, hay là chị thích tự ngược đãi chính mình?”
Sở Khiên Hồng tức giận đến đỏ cả mặt, cô nén giận nói: “Sở Thánh Kỳ, tôi không cầu xin cậu, cậu có thể im miệng lại không?”
“Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ biến thành cái dáng vẻ đáng thương như thế này sao? Kim Toàn sẽ bị ép đến đường cùng như đám người kia sao?”
Sở Thánh Kỳ giống như là nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm: “Tôi sao?”
Sở Khiên Hồng cười lạnh: “Ban đầu không phải chính cậu cho người đánh Kim Toàn tàn phế sao?”
Chính vì Kim Toàn bị Sở Thánh Kỳ cho người đánh thành kẻ tàn phế một cách vô nhân đạo, cho nên bà mẹ chồng Kim Lan mới hận cô ta như vậy.
Bất ngờ là Sở Thánh Kỳ không hề nổi giận, mà dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta: “Người đàn ông của chị nói là tôi hại anh ta tàn phế sao?”
Sở Khiên Hồng hỏi lại, “Cậu không cho người đánh anh ấy sao?”
Sở Thánh Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta: “Ừ, tôi cho người đánh đấy.”
Sở Khiên Hồng cười lạnh, ánh mắt như đang hỏi: Vậy thì cậu còn bao biện cái gì?
“Kim Toàn chính là một tên rác rưởi, tôi thật hối hận vì không cho người đánh chết anh ta!” Sở Thánh Kỳ châm dầu vào lửa.
“Nghe nói anh ta sau đó ốm phải nhập viện, hầy, tôi lại buồn chị giữ một tên thái giám làm chồng để làm gì chứ?”
“Cậu còn có nhân tính không!” Sở Khiên Hồng tức giận, “Chính cậu hại anh ấy ra nông nỗi này! Lại còn nói một cách đường hoàng như vậy!”
Sở Thánh Kỳ cười lớn, cười đến trợn mắt, chỉ cười mà không thèm giải thích.
Sở Khiên Hồng còn muốn tranh luận, Khương Mạn lại nói: “Về điểm này anh ta không có nói dối.”
Sở Khiên Hồng sững sờ.
Sở Thánh Kỳ ngừng cười, có chút bất ngờ nhìn Khương Mạn.
“Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú nghe hai chị em cô lời qua tiếng lại.”
Khương Mạn uống hai hớp hết cốc cà phê, cô đặt điện thoại xuống nói:
“Tôi có một ít tư liệu, đã gửi tới hòm thư của cô rồi, lát nữa cô mở ra xem xem.”
“Tôi không thích bị người khác hiểu nhầm nên tôi nói rõ luôn.”
“Về tài liệu điều tra người chồng Kim Toàn này của cô, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được cách đây không lâu.”
Sau khi nghe cuộc điện thoại của Sở Khiên Hồng đại khái đoán ra được ý đồ của người phụ nữ này.
Nể mặt cô ta từng có lòng tốt cảnh báo cô trong chương trình ‘Người nhà’, Khương Mạn cho người điều tra chuyện nội bộ gia đình chồng của cô ta.
Trước đó không lâu, tư liệu mới được gửi tới.
“Sở Thánh Kỳ từng cho người dạy cho chồng cô một bài học, nhưng đánh không hề nặng tay, còn không được tính là vết thương nhẹ.”
“Sau đó chồng cô nhập viện, bác sỹ nói với anh ta chỗ đó của anh ta bị tổn thương, dẫn tới mất đi khả năng ở phương diện nào đó.”
“Anh ta nói với cô như nào thì tôi không biết, nhưng theo kết quả điều tra thì việc anh ta trở thành thái giám chẳng có chút liên quan nào tới cái tên cứng miệng này cả.”
Giọng điệu của Khương Mạn hờ hững, thậm chí giọng nói còn không có tiết tấu gì cả.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Khiên Hồng:
“Chồng cô rất biết chơi, cũng rất thích chơi, dám chơi dám chịu.”
“Trên mạng luôn có những trang web kỳ quái, một số người có sở thích đặc biệt thậm chí sẽ ghi hình lại một vài thứ và gửi chúng cho mọi người xem.”
“Chồng cô rất lợi hại, anh ta livestream toàn bộ quá trình tự mình bẻ gãy xương mình lên mạng. Chuyện sau đó thì cô biết rồi, anh ta khoác lên mình vẻ người bị hại, đáng thương, vô tội.”
Sắc mặt Sở Khiên Hồng trắng bệch, không dám tin.
“Không, không...thể nào...”
“Cầm thú luôn thích khoác lên người chiếc vỏ bọc của con người, hiện thực tàn khốc, nhưng đây chính là hiện thực.”
Khương Mạn đứng dậy nói: “Tư liệu ở ngay trong hòm thư của cô, xem hay không thì tùy cô.”
Cô nói xong, đứng dậy muốn đi, trước lúc đi cô nhìn Sở Thánh Kỳ:
“Cứng miệng, thật là ấu trĩ.”
Sắc mặt Sở Thánh Kỳ cực kỳ khó coi.
Có thể coi là thẹn quá hóa giận.
Trong quán cà phê, Sở Khiên Hồng cúi thấp đầu, cô ta đã xem xong những tư liệu mà Khương Mạn đã gửi cho, cũng đã xem những video vô cùng khó coi kia.
Ngay lập tức, cả người rét lạnh.
Người đàn ông có chút yếu đuối và ấm áp trong lòng cô, trở nên thật xa lạ, thật xấu xa, thật ác độc ……
Anh ta ở trước mặt cô ta tỏ ra vô hại như thế, ấm ức như thế.
Cô ta áy náy, cô ta xót xa! Cảm thấy chính mình đã hại anh ta ra nông nỗi đó ……
Cô âm thầm nhịn nhục, chịu đựng bà mẹ chồng Kim Lan, hết lần này đến lần khác, sự sỉ nhục không ngừng tăng thêm!
Cô ta buông bỏ tôn nghiêm, dùng tương lai của mình để bù đắp lại những gì cô nợ nhà họ Kim!
Thì ra……
Từ đầu tới cuối cô chẳng hề nợ nhà họ Kim bất cứ thứ gì!
Cô chỉ là một trò cười, một kẻ bị mẹ con nhà họ Kim đùa giỡn trong tay!!
Sở Khiên Hồng bụm miệng cũng không kìm nén được tiếng khóc.
Sở Thánh Kỳ ngồi đối diện cô ta, châm một điếu thuốc, bùng lên suy nghĩ muốn giết người:
“Ban đầu đúng là tôi nên đập chết hắn!”
……
Ban đêm, giờ Bắc thành 00:00
Phía trước một căn biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu, có một người đàn ông mảnh dẻ đang đứng, dáng người cao có chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
Anh đứng ở trước cửa, nhìn nhà của mình với gương mặt không cảm xúc.
Nói thế nào nhỉ……
Anh Lý Mặc là một thư ký có hiệu suất làm việc rất cao!
Nhưng hiệu suất có cao đến đâu cũng không thể phục hồi nguyên trạng căn nhà bị phá hơn một nửa chỉ trong một buổi chiều được.
Bạc Hạc Hiên khẽ thở dài, âm thầm đóng cửa rồi cười.
Anh trở về rồi.
Nhà không còn nữa.
Yêu Nhi cũng chẳng thấy đâu.
Chương 293: Bà chủ Khương có tình nguyện thu nhận một kẻ đáng thương không nhà không?
Nhà mới của Khương Mạn là một khu căn hộ sang trọng cao cấp tên là Aden City ở CBD*, gần giống như Tomson Riviera*.
(*CBD central business district – quận trung tâm tài chính.)
(*Tomson Riviera khu căn hộ cao cấp bậc nhất Thượng Hải.)
Đây là món quà anh cả tặng cho cô, giá trị đương nhiên không cần nói. Con chó nghịch ngợm cùng con ngỗng phá phách vừa vào tới nhà liền bị Khương Mạn nhốt vào nhà vệ sinh. Khương Nhuệ Trạch không định ở lại đây tối nay.
“Có người bạn cũ tới Bắc Thành, phải đi đón người ta.”
Khương Nhuệ Trạch nói xong, chỉ tay vào nhà vệ sinh. “Anh bảo này, hai con kia tốt nhất nên nấu hết lên đi, đỡ đau đầu vì chúng nó.”
“Em tự biết đường, anh ba cứ đi làm việc của mình đi.”
Khương Nhuệ Trạch rời khỏi Aden City, sau khi lên xe thì gọi điện cho người khác, sắc mặt băng lạnh, giọng nói sắc bén. Nào có giống thái độ ngốc nghếch lúc nói chuyện với Khương Mạn.
Người bên kia nghe điện thoại, Khương Nhuệ Trạch chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu ở đâu?”
Phía bên kia ồn ào, một lúc lâu mới nghe thấy có tiếng đáp lại: “Đi chơi! Sói xám, cuộc sống ở Đế Quốc của các cậu thú vị hơn tôi tưởng tượng đó.”
“Cậu thành thật cho tôi một chút!” Khương Nhuệ Trạch nói, sau đó yêu cầu đối phương gửi định vị qua rồi mới lái xe rời đi.
……
Sau khi Khương Nhuệ Trạch đi, Khương Mạn mới thả con chó và con ngỗng ra ngoài, sau đó lấy dây buộc chúng vào chân ghế sofa trong phòng khách.
“ư ử” Con Ngạo Thiên biết sợ không dám kêu to, tỏ ra đáng thương lại còn vẫy đuổi, bán manh bò dài xuống đất. Đôi mắt nhỏ bẻ, yếu đuối đến bất lực.
Chỉ có con Tang Bưu, trong ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ, không chút sợ sệt, lúc này còn lấy mỏ mổ hai phát vào mông con husky.
Khương Mạn cũng không phí thời gian với hai con súc sinh này. Lập tức mở máy chiếu lên mạng tải video về.
“Hôm nay chúng ta sẽ xem một bộ phim tài liệu.”
Bộ phim tài liệu này tên là ‘Ẩm thực Đế Quốc’, nội dung cực kỳ bình thường, chỉ đơn giản là quay lại các món ăn, ví dụ bây giờ đang chiếu món yêu thích của người Quảng Đông: -- Ngỗng quay!
Đó là một con ngỗng to béo bị nhổ sạch lông, phanh bụng sau đó được đưa vào lò nướng. Tiếp đến là quá trình chế biến đặc sắc, chỉ cần nhìn thôi mà Khương Mạn và Arthur đã nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó lại quay qua nhìn con ngỗng Tang Bưu một lúc, cả hai bất động một lúc.
“Thím ơi, cháu đói rồi.”
“Không sao, để thím gọi hai con ngỗng quay, nhanh thôi là có đồ ăn.” Khương Mạn uống một ngụm nước, “Không nhịn nổi nữa rồi, chúng ta cũng có nguyên liệu mà, cùng lắm chúng ta tự làm.”
Arthur gật đầu: “Cũng đúng.”
Khoảnh khắc này con Tang Bưu lặng lẽ cách xa hai người nhất có thể, con chó nhỏ thì sủa inh lên, vẫy đuôi nhiệt tình, ánh mắt mừng rỡ.
Arthur ăn một miếng khoai chiên rồi lại hỏi: “Món tiếp theo là món gì ạ?”
Khương Mạn: “Canh thịt chó”
Chó Ngạo Thiên: Gâu gâu gâu??
Arthur: “Có ngon không ạ?”
“Ngon lắm.” Khương Mạn gật đầu: “Trước đây không hiểu chuyện đã từng ăn thử, nhưng mà hương vị đúng là không tệ!”
Đồ chó điên, thế mà dám ăn thịt chó?
Khương Mạn trước đây đúng là từng ăn thử, rất nhiều năm về trước, bị người mẹ nuôi Lý Vân lừa ăn thử.
Arthur quay đầu nhìn con chó Ngạo Thiên, từ từ đưa tay ra.
“Ư! âu âu! u âu!”
Con chó Ngạo Thiên sợ chết kiếp kêu ầm ĩ.
Khương Mạn lấy tai nghe ra: “Nghe nói mấy con chó bị doạ cho sợ hãi, thịt lại càng ngon.”
Con chó lập tức im mồm, cả người run run. Con ác bá cũng không dám ngông nghênh nữa, chó và ngỗng dựa sát lại với nhau, như là đang an ủi lẫn nhau.
Khương Mạn đột nhiên thở ra một câu tiếc nuối: “Tiếc thật, người Bắc Thành hình như thích ăn thịt chó hơn.”
“Không gọi món này ở ngoài được……”
Arthur tự nhiên nhấc con dao cắt hoa quả trên bàn trà lên, “Chúng ta có sẵn nguyên liệu rồi mà.”
“Đúng nhỉ.”
Một lớn một nhỏ bước về phía con chó, cả hai đều mang ánh mắt ‘thiện lành’. Khương Mạn và Arthur vui vẻ bàn luận 108 cách chế biến thịt chó và thịt ngỗng.
Trong nhận thức của con chó và con ngỗng, hai kẻ này là cầm thú chứ không phải người! là ma quỷ!!
Điện thoại kêu lên, Khương Mạn còn đang tưởng người ta giao đồ ăn tới, vừa nhìn thì thấy là số của Lý Mặc.
“Alô thư ký Lý.”
“Ngại quá, tối rồi còn làm phiền cô Khương.” Giọng Lý mặc mang theo ý xin lỗi: “Bên phía biệt thự có chút vấn đề, có một nhân viên kích hoạt hệ thống an ninh nên bị nhốt ở phía bên trong, tôi lại không có quyền tắt hệ thống đó.”
“Có thể phiền cô qua đây một chuyến được không?”
Khương Mạn không hề do dự: “Không có vấn đề gì, tôi qua đây.”
……
Tại biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu.
Sau khi Khương Mạn tới thì thấy có chút kỳ quái, cửa sân mở toang. Sau khi cô đi vào, bước được vài bước trên hành lang thì đột nhiên dừng lại. Đèn trong biệt thự tắt tối om, đèn đường đèn hành lang cũng bị tắt hết.
Nhờ vào ánh sáng le lói chỉ có thể nhìn thấy những thứ mơ hồ, đủ để nhìn thấy có một người đang ngồi trên bậc cửa.
Khương Mạn sững sờ, lúc người kia đứng dậy đèn trong hoa viên và các nơi khác cũng bừng sáng theo. Cô nhìn thấy dung mạo tuấn tú cao quý ở ngay trước mặt, đang cúi đầu mỉm cười với cô.
Giống như một vị thần đang nhìn xuống trần gian, bị vấy bẩn bởi dục vọng của phàm tục, mê hoặc lòng người, nhiễu loại nhân tâm.
Bạc Hạc Hiên để hành lý ở trên tay xuống, nhìn cô than một câu: “Lạnh quá, sao tới chậm quá vậy?”
Khương Mạn nhếch môi, lao tới nhào vào lồng ngực của anh, Bạc Hạc Hiên đón được cô, miệng không nhịn được bật cười.
“Lén lút quay về sao không nói cho em, cho anh chết rét, đáng đời!”
Bạc Hạc Hiên ôm cô thật chặt, cười thành tiếng: “Nếu không lén quay lại, có khi nhà bị phá rồi.”
Khương Mạn cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Đây đâu phải lỗi của em, tại anh không dạy con Ngạo Thiên và Tang Bưu cho tốt đó chứ!”
Bạc Hạc Hiên cau mày, được Lý Mặc nói qua thì anh cũng hiểu được đại khái về nỗi khổ mà mọi người phải chịu đựng.
“Lãnh đạo phê bình đúng ạ.”
Anh gật đầu nhìn Khương Mạn, giống như đang chờ đợi gì đó. Khương Mạn mím môi nhìn cười, ánh mắt cong cong.
Còn chưa đợi cô kiễng chân lên anh đã chủ động cúi đầu, hoà chung hơi thở với cô. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, con tim cũng loạn nhịp. Vị ngọt lan tỏa tê dại cả chân tay, niềm vui chạy đến từng chân tóc. Dopamine tăng mạnh làm ham muốn bị kích thích. Các dây thần kinh bị kích thích, nhịp tim tăng nhanh, hai hơi thở hòa vào nhau làm cho hai người cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Chỉ hôn thôi là chưa đủ.
Nụ hôn này, gây nghiện.
Ăn một lần liền quen đường, Bạc Hạc Hiên ôm cô thật chặt, nghiêng đầu nhấm nháp vành tai của cô. Giọng nói mang theo chút mê hoặc và chút xấu xa, giọng khàn khàn hỏi: “Trời lạnh giá rét, không biết bà chủ Khương có tình nguyện thu nhận một kẻ đáng thương không nhà không?”
Chương 294: Trợ thủ Arthur
Trong gió đêm, bà chủ Khương giống như một người đàn ông lực lưỡng, một tay nâng vali nhét vào cốp xe. Bạc Hạc Hiên hai tay đút túi, cả cơ thể cao 1m9 ngoan ngoãn đi phía sau cô. Vẻ mặt như một tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.
Là cái kiểu được bao dưỡng từ tiền bạc cho tới cả thể lực……Còn bà chủ Khương là một phú bà nhưng cũng kiêm luôn cả vệ sĩ và một số việc khác.
Sau khi đóng cốp xe lại, cô có chút không vui: “Sao nhìn anh nhàn nhã quá vậy?”
Bạc Hạc Hiên nở một nụ cười: “Đàn ông không nhất thiết phải hoàn hảo.”
Biểu cảm trên mặt Khương Mạn có chút mất bình tĩnh, quay qua nhìn anh chằm chằm: “Khoảng thời gian này ở cùng Sở Thiên Sách học được cái quái gì vậy?”
“Buổi tối về nhà sẽ biểu diễn cho em xem.”
Bạc Hạc Hiên kéo tay cô, mở cửa xe rồi chủ động nhét cô vào ghế lái. Sau đó bản thân lại vòng qua ghế phụ để ngồi.
Khương Mạn nhìn anh ta, trên mặt người đàn ông mang một nụ cười bỉ ổi: “Về nhà thôi.”
Khương Mạn lắc đầu, giọng điệu có chút hối hận: “Đàn ông, đều không thể quen nổi.”
Nhìn mà xem, bây giờ còn coi cô như tài xế. Tất nhiên đây có thể coi là tình thú giữa hai người.
Trên đường quay về Aden City, Khương Mạn tranh thủ than thở với anh về những lỗi lầm của hai con yêu nghiệt ở nhà.
Chó là của Bạc Hạc Hiên. Ngỗng thì là của cô.
Một đứa phá nhà, một đứa ỉa nhiều. Được cả hai con phá hoại, làm loạn mọi thứ.
“Em không dùng dị năng thông linh vạn vật à?” Bạc Hạc Hiên không nhịn được hỏi.
Khương Mạn thở dài: “Có thông linh nhưng không thể giải quyết mâu thuẫn giữa các loài với nhau, chả bằng cho ăn đòn hết.”
Giữa con người con ngỗng và con chó, có một bức tường!
“Xem ra bà chủ Khương chưa nghĩ được ra cách giải quyết vấn đề?”
Khương Mạn nhún vai: “Sống tốt quá nên kiêu, để xã hội dạy cho một bài học là ngoan ngay, con vật cũng giống con người.”
Cô đã nghĩ ra chỗ để cho hai con ‘thảm hoạ’ của nhà này tới rồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm thì điện thoại của Bạc Hạc Hiên kêu liên tục. Sau khi nhìn điện thoại thì không nhịn nổi cười.
Khương Man liếc anh một cái: “Ai đấy?”
“Arthur.”
Bạc Hạc Hiên bất lực lắc đầu, tên nhóc con trợ thủ này chắc lại định gọi điện dạy bảo anh đây, Khương Mạn có ý than thở ngoài hai con yêu nghiệt kia ra chắc vẫn còn đứa nữa.
Khương Mạn nhớ tới chuyện chính: “Anh có nghĩ cho Arthur đi học không?”
Arthur đã 15 tuổi rồi, đây là tuổi cần có sự dạy dỗ của nhà trường, nhưng cậu bé lại bị ám ảnh bởi quá khứ và cảnh giác với người lạ. Đứa bé này cũng không tình nguyệt tiếp xúc với xã hội bên ngoài.
Cô và Bạc Hạc Hiên có thể nuôi Arthur cả đời, nhưng cô cảm thấy cần kéo Arthur ra khỏi vùng tăm tối đó.
Bạc Hạc Hiên là người bảo hộ Arthur trên mặt pháp lý, cô là ‘thím’ của Arthur, cũng nên có ý thức của những bậc phụ huynh.
“Sau khi phim đóng máy, anh vẫn chưa có công việc gì khác, anh sẽ nói chuyện với Arthur.”
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Chuyện đi học, đầu tiên cứ mời gia sư tới nhà, tiến hành từng bước một.”
Khương Mạn gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Nếu bắt Arthur loại bỏ sự cảnh giác, lập tức bước chân vào cuộc sống bình thường. Đối với đứa trẻ này mà nói thì đúng là áp bức và đau khổ. Không nhất thiết phải bắt ép cậu bé tới mức vậy.
Lúc gần về tới nhà, Bạc Hạc Hiên lại nhận một cuộc điện thoại nữa. Từ giọng nói của anh có thể đoán ra được người bên kia là Cố Trầm.
Sau khi cúp máy, anh im lặng một lúc, “Khương Nhuệ Trạch tối nay có hẹn với người khác?”
Khương Mạn ừ một tiếng: “Anh ấy nói có người bạn cũ tới Đế Quốc.”
Cô dừng lại một lúc: “Anh cũng quen người bạn này à?”
“Có nghe nói, nhưng không tính là quen.”
Giọng Khương Mạn trầm xuống mấy phần: “Là người của Zeus?”
“Ừ, không có vấn đề gì, cứ tin anh ba của em.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: “Người này có giao tình với anh của em.”
Khương Mạn không nói thêm gì, lúc này lại có người của Zeus chạy tới Đế Quốc, cảm thấy Đế Quốc có vẻ sắp có kịch vui để xem?
……
Aden City.
Arthur đang ăn ngỗng quay, mồm bóng cả dầu, hai mắt cong cong nhìn con Tang Bưu. “Tang Bưu, đồng loại của mày ngon lắm.”
Con Tang Bưu không dám động đậy. Con Ngạo Thiên thì nằm bò ở một bên, mắt trợn lớn, vừa đáng thương vừa ra bộ ngoan ngoãn nhìn Arthur chằm chằm.
“Ngạo Thiên muốn ăn à?”
Arthur để một miếng thịt ngỗng trước mặt con chó.
Mũi con Ngạo Thiên hít hít một cái, sau đó há mõm hắt xì một cái, ánh mắt nhỏ bé quay qua nhìn con ngỗng. Nó lấy chân hất miếng thịt ra xa.
Arthur phì cười chế nhạo: “Mày cũng tốt bụng gớm.”
“ u~” Ngạo Thiên ai oán hú lên.
Mặc dù tôi không phải người, nhưng cậu đúng là chó đấy!
“Thím nói mày hiểu tiếng người, tao cũng không quan tâm mày có hiểu hay không, nếu còn phá nhà nữa, lần sau tao sẽ ăn mày.”
Arthur lại nhìn qua con ngỗng Tang Bưu: “Tao không biết mày có thông minh hay không, nhưng bản năng của động vật chính là nhạy cảm với nguy hiểm, không muốn chết thì phải ngoan.”
Con ngỗng Tang Bưu đã ngoan đến mức không thể ngoan hơn nữa rồi.
Arthur gặm xong cái đùi ngỗng lại lẩm bẩm: “Ăn không no……”
Con ngỗng dựa sát vào người con chó, không dám kiêu ngạo nữa.
Lúc này điện thoại kêu lên, là tiếng tin nhắn Wechat, Arthur tự cài đặt:
“Pikachu, pikachu ~~”
Arthur nhìn một cái, là tin nhắn của Bạc Hạc Hiên.
“Chú Hiên về Bắc Thành rồi?”
“Tối nay đến đây ở?”
Arthur trầm mặc, vô thức đưa mắt nhìn quanh nhà, gương mặt non nớt hơn những bạn cùng tuổi.
“Nhưng mà nhà thím có năm phòng trống không.” Arthur lại nhìn về cái sofa trong phòng khách: “Sofa cũng đủ lớn.”
Ánh mắt của Arthur lại quay qua nhìn Tang Bưu và Ngạo Thiên.
Cả hai con đều mang bộ mặt bất hạnh tới cực độ.
Arthur đi tới trước mặt chúng nó, ngượng ngùng hỏi: “Bọn mày bảo, nên làm thế nào đây?”
Chó Ngạo Thiên và ngỗng Tang Bưu: Đừng hỏi bọn tôi, hỏi kiểu gì mà sợ hãi vậy…
……
Ba mươi phút sau, bà chủ Khương đưa theo tiểu bạch kiểm về tới nhà. Khoảnh khắc mở cửa vào nhà, đập vào mắt cô là hai con vật ngoan ngoãn tới lạ kỳ.
Con Ngạo Thiên tha đôi dép đi nhà ra để trước mặt cô, ngoan ngoãn vẫy đuôi, híp mắt nhìn Bạc Hạc Hiên rồi lại tha một đôi dép đến trước mặt anh.
Hình như đây là đôi dép Khương Nhuệ Trạch đi trước đó rồi, kết quả nó nhả ra oẹ một cái. Chó Ngạo Thiên biến thành tự kỷ, dép thối quá vậy!
Bạc Hạc Hiên nhướng mày!
Con ngỗng Tang Bưu kêu lên hai tiếng, lạch bạch chạy ra cứ như đang hoan nghênh quý khách.
Bạc Hạc Hiên cởi giày, cũng không đi dép đi nhà, cứ thế để chân trần.
Khương Mạn xỏ chân vào dép, lẩm bẩm khó hiểu: “Hai con này nó đổi tính rồi à?”
‘Ẩm thực Đế Quốc’ có sức mạnh như vậy hả. Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, một chó một ngỗng nhìn như hao gầy đi một vòng.
Giây phút tiếp theo Khương Mạn sững sờ. Cô thấy trên sofa đầy là lông ngỗng và lông chó, cô trợn mắt kinh ngạc.
“Thím, chú Hiên, mọi người về rồi……”
Arthur từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên đầu còn dính vài cọng lông. Cậu bé thở dài một tiếng, biểu tình có chút hối hận: “Lần đầu tiên cháu biết, hoá ra động vật kinh sợ quá mức cũng sẽ bị rụng lông.”
“Lông chúng nó đầy cả nhà, làm sao dọn được đây?”
“Nhưng mà thím yên tâm, cháu đã quét sạch hai phòng rồi.”
Arthur nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, nhe cả hàm răng trắng bóng nhỏ xinh.
Ngỗng Tang Bưu và chó Ngạo Thiên: ha, haha……
Khương Mạn: “……”
Lợi hại thật, cái kiến thức này cũng là lần đầu cô được biết!!
Bạc ảnh đế khoanh tay đứng trước mặt, ngón tay cái từ từ…..từ từ giơ lên……
Kích hoạt chế độ trợ công: Nhận được tuyên dương!
Chương 295: Tối nay chú ngủ với cháu
Làm điều xấu xa sớm muộn sẽ phải trả giá – tiếng lòng của con ngỗng và con chó.
Cậu bạn trợ thủ nhỏ lặng lẽ quét lông trong nhà, nhưng vẫn có một số vấn đề.
“Chất lượng của cây chổi này tệ quá, sao lại gãy rồi?”
“Con robot hút bụi này sao vậy, gặp trục trặc rồi.”
“Thím ơi, hay là ngày mai gọi người tới dọn nhé.”
Khương Mạn vô cùng bình tĩnh cắn một miếng táo, tìm cuộn băng dính quấn lại cái cán chổi rồi đưa qua.
Arthur không cầm, không nói gì chỉ ngước mắt lên nhìn cô. Giống như đang nhìn vào một bức tường thép vô tình.
“Ồ, hiểu rồi, làm một mình mệt quá.”
Khương Mạn gật đầu, sau đó đi tìm hộp dụng cụ tới tháo con robot hút bụi ra. Mười phút sau, cái máy lại hoạt động bình thường.
Khương Mạn tiếp tục ăn táo sau đó nhìn Arthur: “Còn có vấn đề gì sao?”
Arthur: Thím, là vấn đề lớn nhất!
Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt nhoẹt, mặc một bộ quần áo ngủ, đứng ở một góc nhìn hai người. Nhìn khung cảnh như một bà mẹ hung dữ đang nghiêm khắc dạy dỗ đứa con gây rối vậy.
Anh không nhịn nổi bất cười, đi đến vuốt tóc Arthur: “Đi tắm trước đi đã.”
“Ồ.” Arthur bĩu môi sau đó lập tức bỏ chạy.
Khương Mạn trợn mắt nhìn anh ta: “Không sấy tóc dễ bị cảm lạnh.”
“Em giúp anh đi.” Bạc Hạc Hiên đưa ra lời thỉnh cầu.
Khương Mạn chọc cánh ta anh: “Cơ nhiều đấy, nhìn cũng không tệ.”
Bạc Hạc Hiên trợn mắt nhìn cái đồ không hiểu phong tình là gì này.
“Đi đi đi, đi nào, Bạc thiên kim.”
Khương Mạn lắc đầu, kéo anh vào trong phòng. Khoé miệng Bạc Hạc Hiên nhếch lên, trong mắt mang đầy ý cười.
Trong phòng, anh ngồi ở bên mép giường, Khương Mạn lấy máy sấy tóc chỉnh chế độ gió lớn nhất, nhoáng cái biến thành nhà tạo mẫu tóc Tony!
Tay còn lại xoa trên tóc anh, nhìn giống như mấy nhân viên ở tiệm spa thú cưng đang sấy lông cho chó. May mà tóc của Bạc ảnh đế có sức sống mãnh liệt, nếu không thì sợ rằng không chịu nổi kiểu sấy tóc tàn nhẫn này.
Nếu mục tiêu sấy tóc được thay bằng lão Vân hoặc Trần đầu trọc, hehe, sau đợt sấy tóc này chắc chắn tóc trên đầu bay sạch……
“Được rồi đấy.”
Bạc Hạc Hiên giữ cái tay cô dừng đợt ‘sấy tóc dịu dàng’ này lại, cả đầu ong ong, da đầu tê dại.
Khương Mạn cau mày: “Còn chưa khô!”
“Có chút chóng mặt, cứ từ từ thôi.” Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô, vùi đầu vào người cô.
Khương Mạn nghịch tóc anh, giật giật nhúm tóc trên đỉnh đầu của anh ấy, tiện tay dùng dây chun ở trên cổ tay buộc lại. “Anh lại giả vờ.”
Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khương Mạn: “Hahahahaha!!!”
“Bạc Yêu Nhi anh thế này nhìn đáng yêu lắm.”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên kì quái đưa tay lên sờ đỉnh đầu, anh cũng tưởng tượng được mình lúc này buồn cười thế nào. Anh định tháo ra thì bị Khương Mạn chặn lại.
“Đẹp mà, để nguyên tối nay.”
Cô bị Bạc Hạc Hiên kéo một cái, trực tiếp ngồi lên trên đùi anh.
“Làm gì?”
“Làm vậy với em.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của anh luồn vào mái tóc của cô, Khương Mạn không kháng cự miệng chỉ lẩm bẩm: “Tạo hình này cũng ngốc nghếch thật, không phù hợp với hình tượng thông minh của anh.”
Vừa nói dứt lời thì anh hôn lên trán cô một cái.
“Thông minh như vậy thì mới nên để lộ ra một chút ngốc nghếch.”
Khương Mạn bị lời nói ngọt ngào làm cho tan chảy, Khương Mạn đưa ra một cái chun nữa. Bây giờ trên đầu hai người đều có một chỏm tóc giống nhau. Bốn mắt nhìn nhau.
Phì phì—
Tiếng cười vang lên.
Khương Mạn lấy điện thoại ra, “Phải lưu lại khoảnh khắc lịch sử này.”
Cô đang định chụp ảnh, Bạc Hạc Hiên đưa tay cướp lấy điện thoại của cô.
“Dùng của anh đi.”
Anh đưa điện thoại của mình qua.
Ánh mắt của Khương Mạn khẽ động, nở một nụ cười: “Anh không biết xấu hổ à?”
Bạc Hạc Hiên hít một hơi: “Thời khắc lịch sử, có mất mặt cũng phải chụp.”
Khương Mạn bật chế độ chụp ảnh tự sướng lên, “Nhanh lên, nhìn vào ống kính.”
Cô cầm điện thoại bằng tay phải sao đó đưa mắt nhìn vào ống kính, lúc cô ấn nút chụp ảnh cũng chính là lúc người đàn ông nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Tách.
Trong bức ảnh, người con gái có vẻ mặt buồn cười, trên đầu còn có một cái chỏm tóc làm giảm bớt thần thái lạnh lùng của cô, lại mang thêm chút tinh nghịch kỳ quái.
Tóc người đàn ông hơi bồng bềnh, nhìn không giống kiểu tóc của người bình thường, lông mày cong cong mang ý cười, trên đầu cũng có một chỏm tóc, nhưng trên mặt lại mang theo sự ấm áp.
Mặc dù là hôn trộm nhưng mắt anh cong cong mang ý cười, còn mặt cô lại đầy vẻ kinh ngạc.
Khung cảnh này được chụp lại. Nào còn giống thần Adonis và Medusa, bây giờ đây hai người giống như những cặp đôi yêu nhau say đắm trên thế giới này, không giấu nổi sự vui vẻ, không kìm nổi tình cảm. Từ khóe mắt tới lông mày đều là tình ý.
Từng chút từng chút một, các dấu hiệu đều là thể hiện sự yêu thích với đối phương.
Khương Mạn cảm thấy bản thân mình ngu ngốc thật sự, còn chưa kịp xoá đi đã bị Bạc Hạc Hiên giật lại điện thoại. Sau đó là một cú ấn, khoá màn hình được bật lên.
Khương Mạn trợn to mắt: “Anh không thể chọn tấm nào đẹp một chút sao.”
“Tấm này là đẹp nhất.”
“Đẹp ở chỗ nào?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không quan tâm cô nữa, giữ lấy cằm cô nghiêng đầu hôn một cái: “Chính là đẹp nhất.”
“Mới không phải……”
Còn chưa nói xong, lại bị hôn thêm một cái.
“Bạc……ư……” khoé mắt của Khương Mạn mang theo một tia ranh mãnh.
Khương Mạn lật người ngã vào trong đống chăn, tay còn kéo ghì cổ Bạc Hạc Hiên xuống nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười tinh nghịch. Giống như một con rắn xinh đẹp đang nhìn con mồi của mình.
“Bạc Hạc Hiên, anh hình như sai sai ở đâu ấy.”
Bạc Hạc Hiên thở ra một hơi, vẻ mặt hơi đau khổ, nhắm mắt vào một hồi rồi lại mở mắt ra, đưa tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em cố ý.”
“Opps, bị anh phát hiện rồi?”
Khương Mạn nở một nụ cười như yêu tinh, ác ý nói: “Đừng lo, phòng ngủ thì thiếu chứ phòng tắm để tắm nước lạnh thì có đủ.”
Bạc Hạc Hiên liếm môi, ánh mắt thâm ý nhìn cô. Ánh mắt của anh có chút nguy hiểm.
“Đêm nay anh ngủ với Arthur.”
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Sau này đừng làm thế nữa.”
Khương Mạn nghiêng người chống cằm nhìn lại anh: “Chắc chứ?”
Bạc ảnh đế trầm xuống: “Tùy trường hợp.”
Khương Mạn ném cái gối vào người anh, mỉm cười: “Chúc (cút) ngủ (ngay) ngon(đi).”
Arthur rất cẩn thận rồi, làm sao Khương Mạn nhận ra được?
Bạc Hạc Hiên cầm cái gối đi ra khỏi phòng Khương Mạn, nhìn thấy cậu bé trợ thủ nhà mình.
Arthur cau mày, khuôn mặt đáng yêu hiện lên nét nghiêm túc: “Bị đuổi ra?”
Bạc Hạc Hiên: “Ừ.”
Arthur: “Chú vô dụng tới mức này sao?”
Bạc Hạc Hiên: “……”
Arthur: “Với cái tốc độ này thì bao giờ mới lấy được vợ? bao giờ mới có được con? Chú bao nhiêu tuổi rồi chú biết không?”
Bạc ảnh đế nở nụ cười ‘dễ mến’ : “Vừa mới qua 30, vẫn còn thời gian.”
Arthur: “Theo như báo cáo, mấy năm gần đây thay đổi khí hậu môi trường, tình trạng hói đầu sớm ở đàn ông tăng cao, làm cho đàn ông biến thành già xấu, còn phụ nữ lại ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Thím sẽ ngày càng đẹp ra, còn chú sắp đối diện nhiều nguy cơ đó!”
“Tình địch của chú có thể là mấy đứa còn chưa cai sữa, hoặc còn đang học mẫu giáo. Nếu hiện tại không nhanh lên, đợi lúc già xấu rồi còn tranh nổi với người ta không?”
“Bây giờ còn chút nhan sắc thì tranh thủ đi, dã tâm ngày xưa của chú đâu rồi? tầm nhìn hạn hẹp thế?”
Bạc Hạc Hiên: “…….” Đau đầu, cực kỳ đau đầu.
Trong nhà có một Đường Tăng, biết làm sao đây?
Bạc -đang già dần- Hạc Hiên đưa tay xoa xoa chân mày: “Tối nay chú sẽ ngủ cùng cháu”
Arthur phản đối: “Hai người đàn ông ngủ với nhau kinh lắm!”
“Còn chưa trưởng thành, cháu chưa được tính là đàn ông.”
Người đàn ông trưởng thành nhìn cậu bé tương lai cũng thành một người đàn ông, nhẹ giọng: “Cháu muốn ngủ với con chó và con ngỗng kia à, cũng không thể không được.”
Đôi mắt màu tím của Arthur như phát hoả, Bạc lão cẩu này, qua cầu rút ván!
Arthur híp mắt cười một cái: “Hay là cháu nhường phòng cho chú, cháu qua ngủ với thím.”
“Thím nhất định sẽ không từ chối cháu đâu, đằng nào cháu cũng chưa trưởng thành, vẫn còn là trẻ con mà.”
Nụ cười trên miệng Bạc Hạc Hiên tắt dần.
……Hả?
Bình luận facebook