• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 281-285

Chương 281: Tôi là Khương Man, Khương Mạn là chị em sinh đôi với tôi.

Đạo diễn Châu cho rằng sự xuất hiện của Khương Mạn sẽ đưa sự nghiệp của anh ta lên tầm cao. Sau đó cô ta sẽ lộ ra thuộc tính bug* của chính mình. Đạo diễn Châu cũng nghĩ là sự xuất hiện của Bạc Hạc Hiên chính là sự cứu rỗi cho cuộc đời mình. Sau đó vị cứu tinh còn đưa theo một ông lớn thổi ra lửa và một vị cứu tinh khác nữa.

(*bug là chỉ lỗi không mong muốn, ý ông đạo diễn muốn Khương Mạn để lộ nhược điểm của bản thân)

Nhưng bây giờ cái gì gọi là nước sâu lửa nóng, đạo diễn Châu đã hiểu triệt để rồi

Sau khi châm biếm tổ chương trình xong, Bạc Hạc Hiên đi làm bữa sáng. Nhào bột, kéo sợi, chế biến hải sản, anh làm tất cả mọi việc một cách lưu loát. Những nguyên liệu dưới bàn tay anh như là đang nhảy múa, tạo nên một mỹ cảnh ẩm thực làm cho người nhìn xúc động.

Lúc ba tô mì hải sản đủ màu sắc thơm phức xuất hiện trước máy quay, ai nấy đều không nhịn được nuốt nước bọt. Bát của Khương Mạn là to nhất, nhiều đồ nhất.

Có hẳn ba quả trứng, bốn con tôm to, ba con bào ngư lớn. Nước dùng trong vắt, lại rắc thêm chút hành lá, cô chả thèm quan tâm tới mọi người xung quanh, bắt đầu ôm bát mì húp sùm sụp.

Khương Vân Sênh cũng biết tay nghề nấu ăn của Bạc Hạc Hiên rất khá, nhưng chả có tâm tình để thưởng thức món ngon.

Khương Tử Mặc cũng ăn thử một miếng, vừa nuốt miếng đầu tiên xuống bụng mặt anh ta như bừng sáng. Không nói thêm câu nào, anh ta cũng bắt đầu cắm cúi vào ăn mì.

Tự Thiên Sách và Vân Chí Sam đứng bên cạnh với bộ mặt câm nín. “Đố ăn sáng của bọn tôi đâu?”

Bạc Hạc Hiên cởi tạp dề ra, bỏ hai quả trứng luộc vào trong hai bát còn lại, bê ra cho bọn họ.

“Chỉ có vậy?” Đạo diễn Vân phẫn nộ.

Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt trả lời: “Cao tuổi rồi, ăn hải sản dễ bị dị ứng.”

“Thế còn tôi? Tôi vẫn còn trẻ” Tự Thiên Sách phẫn nộ đập bàn.

“Cậu đang giảm cân còn gì, không ăn cũng được.”

Tự Thiên Sách: “……”

Vân Chí Sam: “……”

Anh nói có đạo lý thật, chúng tôi còn gì để phản biện nữa.

Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn hai người: “Không ăn?”

Anh làm động tác định bê bát đi, hai người vội vã giành lại cái bát, nở nụ cười, nhìn sắp thèm chết rồi, sao lại không ăn chứ.

Mỳ nước ăn với trứng, cũng không phải là không được.

(Không xong……tôi thèm chết mất.)

(Bạc thần đúng là người đàn ông tuyệt vời, còn biết nấu ăn. Những người đàn ông biết nấu ăn đều có sức hút.)

(Cũng đủ thành tâm, nhìn bát của Khương Mạn đầy thịt, hai người này đang âm thầm phát đường.)

(Tôi không quan tâm, nhưng đối với tôi Bạc Mạn chắc chắn rồi!)

Không khí ở bên này cực kỳ hoà hợp, làm cho hai nhóm khách mời ở bên kia thành không khí. Dương Na Ni nhìn mọi người bao quanh nhóm Khương Mạn, cùi gằm mặt xuống để che đi ánh mắt ghen tị đến cùng cực.

Tất cả mọi thứ đều được thu vào trong mắt Dương Dũng, ông quay qua nhìn đạo diễn Châu.

Sau khi ăn xong bữa sáng, ba người Bạc Hạc Hiên phải rời đi.

(Hả? Phải đi rồi sao? Hay là do tổ chương trình đuổi người đấy?)

(Nhóm Bạc thần chắc phải quay về để quay phim, chỉ là đến tuyên truyền cho ‘Chiến cốt’, tổ chương trình cũng hơi xấu tính nên không nhất thiết phải ở lại đây lâu làm gì!)

(Khương võ thần cũng mau chạy đi thôi, không cẩn thận lại bị lây!)

Đạo diễn Châu hận không thể tống ba vị ‘ôn thần’ này đi ngay.

Khương Mạn mượn cớ tiễn ba người kia đi để cho tổ chương trình không có lý do cử người theo.

Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Vân Chí Sam nói: “Cái gameshow này lộn xộn láo nháo, Khương nha đầu cháu phải cẩn thận đừng có nói lung tung.”

“Chính là bác thấy mấy cái khách mời đi kể cả đạo diễn cũng không phải người tốt.”

Tự Thiên Sách cả mặt ghét bỏ: “Có việc gì thì cứ gọi điện, mấy ngày này bọn anh vẫn ở Quỳnh Thành, có ai dám bắt nạt em, bọn họ sẽ không xong với ‘bộ ba’ chiến cốt đâu!”

“Vâng vâng vâng! Biết rồi thứ Mục Khuynh tướng quân!” Khương Mạn trêu anh.

“Được rồi, bọn tôi hiểu rồi, hai người cứ từ từ tâm sự, chúng tôi đi ra xa chút.” Tự Thiên Sách kéo đồng chí lão Vân đi ra xa.

Chỉ còn lại Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nhìn nhau

“Anh không nói gì hết.” Bạc ảnh đế nhỏ giọng nói.

Khương Mạn nhìn bộ mặt kỳ quái của anh, “Có phải ai cũng ngu đâu.”

Sự mờ ám giữa cô và Bạc Hạc Hiên, chỉ cần người tinh ý cũng nhìn ra. Bạn bè trong giới biết hai người đã thành một đôi thì không sao, mặc dù bạn bè của hai người lúc bình thường chả thấy ai bình thường cả, nhưng lúc quan trọng cũng ra gì.

Khương Mạn chưa muốn công khai, vì có một số rắc rối muốn giải quyết xong sẽ tính tiếp!

“Nếu gặp vấn đề gì không giải quyết được, cứ gọi điện cho anh.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Khương Mạn cũng không tránh, chỉ kiêu ngạo: “Coi thường em vậy?”

“Anh nói nhầm, nữ nhân đại vương nhớ nghe điện của anh, bảo vệ anh mọi lúc.”

Khương Mạn nở nụ cười khẩy, nhưng chân lại di di trên mặt đất, “Chuẩn tấu!”

Hai người quay qua nhìn nhau, có chút không lỡ, muốn ôm muốn hôn. Nhưng ở đằng xa còn có hai đôi mắt chó đang nhìn chằm chằm. Muốn không quan tâm cũng khó.

Bạc Hạc Hiên cù cù vào lòng bàn tay của cô rồi nói: “Nợ anh một nụ hôn, còn có tính lãi, nhớ trả cho anh đấy nhé.”

Khương Mạn nhìn sâu vào trong mắt anh, hung hăng nói: “Đợi rồi xem, lần sau hôn chết anh luôn!”

Giọng điệu theo kiểu bá tổng độc đoán!

Bạc Hạc Hiên bị chọc cho cười không ngừng, hai người tạm biệt nhau, cũng không làm ra động tác gì. Sau khi nhìn thấy ba người rời đi, Khương Mạn mới thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, đến lúc quay lại kia để giải quyết rồi đây!

Trên đường quay lại cô vô tình gặp một nhân viên trong đoàn.

“Sao lại tới đây?” Khương Mạn nhìn đối phương.

“Đạo diễn sợ cô lạc đường, bảo tôi đi đón người.” Người kia cười một cái.

Khương Mạn ồ một tiếng, khịt mũi nhìn bảng tên trên ngực người này. Cái bảng tên này……Cô nhìn ra chỗ khác, một tia giễu cợt xoẹt qua đáy mắt.

Một cái camera thu nhỏ được giấu sau bảng tên.

Cô quay lại hướng về biệt thự, đi chưa được mấy mét, đến gần đoạn rẽ, cô nhìn thấy hai người một nam một nữ tuổi trung niên tóc tai bù xù, mặc quần áo vừa bẩn vừa rách rưới. Người đàn ông đi đường có vẻ khó khăn, sắc mặt vàng vọt, giống như bị bệnh nặng, đi vài bước lại thở dốc. Người phụ nữ sắc mặt lo lắng, ánh mắt hoảng loạn, nhìn như bị lạc đường, tầm nhìn của hai bọn họ cùng lúc rơi lên người Khương Mạn.

Mắt thấy hai người ngày càng tiến lại gần.

Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng: “Cô Khương, tốt quá rồi! chúng tôi tìm thấy cô rồi!”

Khương Mạn biểu cảm lạnh lùng liếc nhìn họ, cứ thế bước thẳng qua hai người.

“Ôi, cô Khương sao lại vô lý như vậy, cô đừng đi!”

Người phụ nữ vội vã đuổi theo, người đàn ông đứng sau lưng đột nhiên ngã xuống đất mồm thì hét lớn: “Ôi trời ơi, chết mất, tôi……tôi chết mất!”

Người phụ nữ vội vã hét lớn cứu người.

“Cô Khương, chúng ta quay lại xem bọn họ một chút, chả nhẽ lại kệ họ như thế!” người nhân viên kia nhắc cô.

“Không được sao?” Cô nhìn anh ta.

Người nhân viên do dự nói: “Chú kia hình như không được khoẻ lắm, cô không quan tâm như vậy có phải hơi vô tình không?”

Khương Mạn nhướng mày: “Tôi lớn lên giống Bồ Tát lắm à?”

Nhân viên: “……”

Cô nhếch miệng: “Nếu anh có lòng như vậy sao anh không đi hỏi bọn họ đi.”

Trong lòng người này đã vội lắm rồi, anh ta mà đi hỏi thì vở kịch này còn cần diễn à!

Đúng lúc này người phụ nữ lại lao tới. “Cô Khương sao cô giả vờ không quen chúng tôi, cô đừng lo, không có thợ săn ảnh đâu, hơn nữa chúng tôi tới tìm Dương Na Ni!”

“Cô chắc chắn biết cô ta đang ở đâu!”

Sắc mặt Khương Mạn khó hiểu: “Tại sao tôi phải biết?”

Người phụ nữ kỳ quái: “Sao cô lại không biết được, cô và cô ấy quay chương trình với nhau, trên mạng……điện thoại phát như vậy mà!”

Khương Mạn phù cười thành tiếng: “Kỳ quái thật! mặc dù điện thoại của bà có thể xem phát sóng trực tiếp, lại còn biết đường tìm tới đây, bà lại còn mất công hỏi tôi cái này?”

Người phụ nữ trung niên bắt đầu hoảng loạn.

“Nhưng mà dù gì cô đúng là Khương Mạn, may là có cô nên chúng tôi mới biết con ranh Dương Na Ni kia ở đây!”

Khương Mạn muốn đi, nhưng vừa nghe thấy câu này liền dừng lại. Người nhân viên kia cũng thờ ra một hơi, sau đó lại bắt đầu căng thẳng. Anh ta đã chọn góc chuẩn rồi, camera giấu kín sẽ quay lại toàn cảnh hai vợ chồng bí ẩn này.

Khương Mạn nhìn hai người, biểu cảm vẫn rất bình thường.

Sau đó cô làm ra vẻ sửng sốt hỏi một câu: “Hai người có chắc hai người biết Khương Mạn không?”

“Đương nhiên là biết! cô là ân nhân của chúng tôi mà!”

“Kỳ lạ nhỉ, những người quen biết tôi đều biết tôi không phải Khương Mạn!” Khương Mạn ăn ngay nói thẳng.

Người phụ nữ phát ngốc: “Cô không phải?”

“Tôi họ Khương, tên Man!” Khương Mạn bắt đầu chém gió: “Khương Mạn là chị em sinh đôi với tôi, dì ơi, dì nhận nhầm người rồi!”

Người phụ nữ trung niên lại ngơ ngác: “Cô còn có em gái…….? Trước đây đâu có nói chuyện này đâu, chả nhẽ……nhận sai thật à?”

Bà ta nói xong câu này, vô thức quay qua nhìn người nhân viên đang đứng cạnh Khương Mạn.

Lúc này, mặt người kia tái mét! Đồ ngu, nhìn tôi làm gì!

Người này cảm thấy có một điềm báo gì đó, một giây sau, người này thấy Khương Mạn đang nở nụ cười thâm ý với mình:

“Kìa, hình như anh và dì đây có quen nhau……”
Chương 282: Mấy người viết kịch bản kiểu gì vậy? Đến tôi cũng phải xấu hổ thay

“Cô Khương, tôi không quen biết hai người này! Hai người họ quen cô chứ đâu quen tôi!” Nhân viên công tác vội vàng phủi sạch quan hệ:

“Người mà bọn họ quen là Khương Mạn, chứ đâu phải tôi.”

Khương Mạn mang vẻ mặt chính trực mà nói bừa: “Đi tìm Khương Mạn đi, tìm Khương Man tôi làm gì!”

Nhân viên công tác: “……”

Khương Mạn và Khương Man không phải đều là cô hay sao!

Thấy cục diện đã mất khống chế, nhân viên công tác vội vàng nói: “Hai người rốt cuộc muốn làm gì?”

Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói: “Chúng tôi tìm Dương Na Ni!! Các người mau đưa chúng tôi đi tìm cô ta!”

Khương Mạn vẫn mỉm cười, nói: “Muốn tìm Dương Na Ni ấy gì? Nhìn thấy con đường phía bên phải kia không? Đúng! Chính là hướng đó, đi thẳng, đi tới bờ biển là được! Cô ta ở bên đó!”

Mặt nhân viên công tác liền biến sắc, đây chẳng phải là Khương Mạn nói bừa sao! Dương Na Ni rõ ràng đang ở trong biệt thự.

“Thật, thật à?” Người phụ nữ trung niên rõ ràng là không tin.

“Thật mà thím! Thím tự mình tới tìm tôi mà lại không tin tôi sao ~”

Khương Mạn nháy mắt, chỉ về hướng biển nói: “Mau đi đi, tới muộn là Dương Na Ni chuồn mất đấy~”

Người phụ nữ trung niên thay đổi sắc mặt, nhổ nước bọt một cái, đi qua đỡ người đàn ông nhà mình.

“Con ranh này vẻ mặt xảo trá, nhìn là thấy không phải người tốt!”

“Mày đừng có tưởng tao là người nhà quê mà lừa, tao biết thừa con ranh chết tiệt Dương Na Ni đang ở trong căn biệt thự lớn trước mặt rồi nhá!”

Người phụ nữ trung niên dìu người đàn ông nhà mình đi về phía căn biệt thự, lúc đi ngang qua Khương Mạn, gã đàn ông còn hung dữ lườm Khương Mạn một cái.

“Không hay rồi! Cô Khương, sao cô không ngăn bọn họ lại, hai người bọn họ vừa nhìn là biết tới đây gây chuyện rồi!” Nhân viên công tác kêu lên.

“Anh mù à?” Khương Mạn hỏi ngược lại, trong mắt đầy sự chế giễu: “Ekip các anh lại kiếm đâu ra hai diễn viên này vậy?”

“Logic của người diễn viên này không ổn, mấy người viết kịch bản kiểu gì vậy?”

“Tôi đã chỉ đường cho bọn họ rồi, không chịu phối hợp gì cả, rõ ràng biết Dương Na Ni ở trong biệt thự, làm sao mà cứ nhất định phải tìm tôi hỏi đường chứ?”

Khương Mạn hai tay đút vào túi, lắc đầu nói: “Lần sau tìm diễn viên quần chúng thì tìm người nào kỹ năng diễn xuất tốt một chút được không? Đến tôi cũng xấu hổ thay mấy người đấy ……”

Cô nói xong, chầm chậm bước về phía biệt thự.

Vẻ mặt nhân viên công tác như đưa đám, mấy lần muốn móc thẻ tên mà vứt đi rồi, lại sợ vứt đi rồi lại giống như giấu đầu hở đuôi.

Lúc này trên màn hình livestream đầy là dấu hỏi chấm.

(Ekip lại làm cái trò mèo gì vậy?)

(Đôi vợ chồng đó có lai lịch như thế nào vậy, tìm Dương Na Ni mà chộp lấy Khương võ thần mà hỏi đường làm gì?)

(Màn diễn giả trân quá cơ, rõ ràng đã biết Dương Na Ni ở trong biệt thự, còn cố ý bắt Khương võ thần chỉ đường cho bọn họ!)

(Không ai cảm thấy góc quay của camera này rất kỳ lạ sao? Lắc qua lắc lại, không giống như dùng máy quay thông thường và gopro để quay!)

(ĐM, hai kẻ lừa đảo này rốt cuộc có quan hệ gì với Dương Na Ni thế! Sao vừa mới xuất hiện đã cho ăn một cái bạt tai vậy!)

Khương Mạn vừa đi tới vườn hoa của biệt thự liền nhìn thấy cảnh tượng kịch tính này!

Thậm chí người phụ nữ nhà quê kia còn diễn y như phim truyền hình vậy!

Sức chiến đấu ngang ngửa với con ngỗng ác bá, xông vào túm lấy tóc Dương Na Ni mà giựt!

Tiếng bạt tai vang lên bôm bốp, vả cho Dương Na Ni không có lấy nửa cơ hội phản kháng nào!

“Cái đồ vô ơn không có lương tâm này! Bà đây phí công nuôi nấng mày bao nhiêu năm! Giờ kiếm được tiền rồi thì không nhận ba nhận mẹ nữa phải không, sớm biết thế này thì năm xưa tao vứt mày xuống sông, dìm chết luôn cho rồi”

“Tao đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra cái đứa con gái như mày chứ!!”

“Thứ đàn bà lăng loàn, mày gọi cái tên Dương Dũng kia là ba, ông ta là ba gì của mày? Mày là cái thứ gái đ*ếm bán thân, làm mất hết mặt mũi của ông đây rồi!!”

Hiện trường loạn hết cả lên.

Gương mặt Dương Na Ni sưng phù, chảy cả máu mũi.

Quần chúng vây quanh đứng một bên nhìn, không có một ai tiến lên giúp đỡ cô ta.

Người ba Dương Dũng càng không thấy tăm hơi.

“Bà làm loạn đủ chưa.”

Dương Na Ni không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy người phụ nữ trung niên ra, cô ta tóc tai bù xù, mũi còn chảy máu, cả người trông chật vật vô cùng.

Cô ta nhìn người phụ nữ trung niên như kẻ điên trước mặt. Ánh mắt oán hận, nhưng lại càng là kinh hãi.

Cô ta lúc này giống như kẻ cùng đường, bị người ta lột sạch lớp vỏ hào quang, để lộ ra toàn thân là những vết sẹo và vết thương.

Lớp vỏ xấu xí nhất, bộ mặt thật không muốn bị ai nhìn thấy nhất đã hoàn toàn bại lộ ra trước ống kính!

Tại sao! Rốt cuộc là hai kẻ này sao lại xuất hiện ở đây?

Người phụ nữ trung niên sau khi bị đẩy ngã ra đất, cũng không đứng dậy mà ngồi bệt ra gào khóc ăn vạ.

“Dương Nhị Nha này, tao đẻ mày không công rồi, nuôi mày lớn tới chừng này, kết quả là mày ngay cả ba mẹ ruột cũng không nhận!”

“Mọi người mau tới mà xem, tới nói xem đây là cái lý gì!”

“Tôi là mẹ của Dương Nhị Nha, cái đồ vô ơn này nó đổi tên đổi họ, cũng không thèm học đại học, đòi đi làm minh tinh gì đó, giờ có chút tiếng tăm rồi thì không thèm quan tâm sự sống chết của ba mẹ nữa!”

“Ba nó bệnh nặng, ung thư thời kỳ cuối rồi, vậy mà nó ngay cả tiền thuốc, tiền viện phí cũng không chịu bỏ ra đồng nào!!”

Người phụ nữ trung niên gào khóc, tình hình rối ren vô cùng.

Dương Na Ni đứng trước mặt bà ta, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, dường như không nói nổi một câu hoàn chỉnh nào.

(Cả nhà tôi đều kinh hãi! Ôi mẹ ơi! Bà thím này là mẹ của Dương Na Ni, vậy ông chú không ngừng ho, đứng bên cạnh kia là ai? Dương Dũng lại là ai?)

(F*ck! Đây là màn kịch máu chó gì vậy? Dương Dũng không phải ba của Dương Na Ni? Vậy là giả mạo à?)

(Ba ruột bị bệnh, Dương Na Ni không quan tâm, lại nhận một người ba giả là Dương Dũng? Thế này là cha mẹ ruột tới vạch mặt kẻ giả mạo kia à!!)

(Ban nãy tôi còn nghi ngờ hai người này là diễn viên, bây giờ thì tôi lú lẫn luôn rồi ……Dương Na Ni cũng không thể nào mời diễn viên về để vạch mạch bản thân đâu nhỉ? Chương trình này cũng không cần thiết phải chơi Dương Na Ni một vố như vậy đâu!)

(Đệt! Dương Na Ni……À không! Dương Nhị Nha đúng là hiếu thảo quá nhỉ, người con hiếu thảo nhất thế giới là đây chăng!)

“Bà im mồm! Bà im mồm!!!”

Dương Na Ni tức giận hét lên.

Cả người cô ta tê cứng, chỉ muốn bịt mồm người phụ nữ trung niên lại.

Cô ta muốn giải thích, bao biện cho bản thân ……Nhưng phải bao biện thế nào đây?

Người đàn bà chua ngoa trước mặt này đúng thật là mẹ ruột của cô ta, mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Dương Dũng một khi bị lộ ra thì……

Dương Na Ni run rẩy lắc đầu, đánh chết cũng không chịu thừa nhận:

“Tôi không quen bà! Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!!”

“Bảo vệ đâu? Mau lôi người này ra ngoài, lôi ra ngoài!!”

Bà thím này lập tức lồm cồm bò dậy: “Gọi bảo vệ đúng không? Mày gọi bảo vệ thì tao gọi cảnh sát! Chúng ta đi tìm cảnh sát phân xử!”

“Mày là cái đồ vô ơn, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận, sớm muộn gì mày cũng bị sét đánh chết!!”

Dương Na Ni tức muốn xỉu, cô ta nhìn xung quanh, tìm kiếm một sự giúp đỡ, nhưng lúc cô ta vội vàng ngó xung quanh thì nào có thấy bóng dáng của Dương Dũng!

Ánh mắt cô ta chú ý tới chiếc camera vẫn luôn hoạt động, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như tờ giấy ……

Cô ta biết cuộc đời mình...coi như xong rồi!
Chương 283: Buổi tối chúng ta livestream bắt quỷ

Ai mà ngờ được Dương Na Ni lại chạy một mạch, không ngoảnh đầu lại?

(Đệt? Sao lại chạy rồi?)

(Thế này là chột dạ, ngầm thừa nhận rồi hả?)

Bà mẹ Dương bò từ dưới đất lên, đối diện với ống kính, rơi nước mắt nói: “Mọi người phân xử giúp tôi, giúp hai vợ chồng già chúng tôi với.”

“Tôi cũng không cầu xin Dương Nhị Nha phải nhận chúng tôi, nhưng chi phí phẫu thuật của ba nó nếu không gom đủ thì không được ……”

“Cái tên Dương Dũng kia bao dưỡng nó, cho nó ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần búng ngón tay, bỏ ra một chút tiền là đủ cho ba nó làm phẫu thuật rồi mà ……”

“Tôi xin lạy mọi người, cầu xin mọi người đấy!”

Cư dân mạng: (??? Đệt!)

(Trên đời này sao lại có người con độc ác như vây?)

(Hóa ra Dương Dũng là sugar daddy của cô ta à, Dương Na Ni giàu có rồi liền bỏ mặc sự sống chết của ba mẹ ruột sao?)

(Lạy luôn! Bây giờ ngay cả phim truyền hình cũng không có mấy cảnh như này nữa rồi! Tôi thật sự là đang xem gameshow sao?)

(‘Người nhà’ không hổ danh là phim truyền hình luân lý đạo đức thế giới, chỉ một chữ thôi, tuyệt!)

Mẹ Dương lau nước mắt, tiếp tục nói: “Lần này nếu không phải là Khương Mạn có lòng tốt giúp đỡ, có lẽ ngay đến mặt nó chúng tôi cũng không gặp được

(Thật sự là người do Khương võ thần tìm tới à? Thế này cũng ác quá rồi!)

(Có ai còn nhớ lúc chương trình mới bắt đầu, Khương võ thần nói gì không? Bảo Dương Na Ni chứng minh Dương Dũng là ba của cô ta……)

(Lầu trên đừng có nói bừa, nếu đúng là Khương võ thần đưa tới, thì trước đó sao cô ấy phải giả bộ không quen biết? Tôi cảm thấy sự xuất hiện của đôi vợ chồng này có sự mờ ám ……)

(Đúng! Trước đó Khương võ thần chỉ đường, rõ ràng là không muốn hai người này tới biệt thự!)

(Thế nhưng cũng không thể nào là người do chương trình tìm tới được mà phải không? Nhân viên công tác và bảo vệ nhiều người như vậy, hai người này có thể dựa vào chính mình mà xông vào sao? Không có người ở bên trong phối hợp thì tuyệt đối không thể nào!)

Chính vào lúc này, màn hình livestream tối đen.

Một vở kịch hay đột nhiên kết thúc.

Khương Mạn vỗ tay, “Nice!”

Đạo diễn Châu đen mặt, cố ép cơn giận xuống: “Cô Khương, cô muốn xử lý Dương Na Ni, tôi không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến, nhưng cô làm loạn lên thế này thì chương trình của tôi còn quay tiếp kiểu gì được!”

“Đúng vậy!” bà mẹ chồng Kim Lan cũng đứng ra nói chuyện: “Đem chuyện gia đình nhà người ta phơi bày ra trước ống kính cũng quá là thiếu đạo đức rồi!”

“Cũng không thể nói như vậy được ……” Nam Mục không nhịn được mà nói: “Không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà nói hai người họ là do cô Khương tìm tới?”

“Hơn nữa, nếu hai người này thật sự là ba mẹ ruột của Dương Na Ni, vậy thì người thiếu đạo đức phải là cô ta và Dương Dũng chứ?”

Nam Mục tức giận nhìn xung quanh: “Dương Dũng đâu? Chuyện lớn như vậy sao không thấy ông ta lộ diện?”

Bốn bề im ắng.

Đạo diễn Châu hừ lạnh: “Chuyện này, hi vọng cô Khương cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không thì ekip của chúng tôi sẽ không để yên như vậy đâu!”

Bà mẹ chồng Kim Lan cũng hung hăng lườm Khương Mạn: “Càn quấy cũng phải có mức độ!”

Khương Mạn không nói gì, hai anh trai nhà họ Khương sắc mặt âm trầm nhìn những người xung quanh.

Vụ việc rối loạn khiến mọi chuyện khó xử lý, người của ekip đều nhìn Khương Mạn với ánh mắt giận dữ, giống như cô ấy mới là kẻ đầu xỏ gây rối.

“Ai ya, thế này nghe chừng tôi đã thành kẻ phạm tội khiến quần chúng ghét bỏ rồi, không thế ở lại nữa thì sao giờ, chỉ đành rời đi thôi.”

Khương Mạn cười xòa chẳng để bụng, nhún vai nói.

“Anh tiểu Mục có đi luôn không?”

“Đi cùng đi!” Nam Mục cũng tức giận không thôi, cái chương trình nhảm nhí này anh ta đã không muốn quay tiếp từ lâu rồi.

Khương Vân Sênh sắc mặt không được tốt nói: “Anh đi gọi xe.”

Khương Tử Mặc: “Anh đi thu dọn hành lý.”

Cả quá trình, không một ai trong ekip tới giúp đỡ, bà Kim Lan cũng đứng yên nhìn, chỉ có con dâu của bà ta là Sở Khiên Hồng do dự nhìn Khương Mạn, mấy lần định nói gì đó.

Bà Kim Lan nhìn ra vẻ khác thường của cô ấy, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có lo chuyện bao đồng, đừng quên xuất thân của mình.”

Sở Khiên Hồng cúi thấp đầu, không nói gì, trong mắt ẩn giấu sự chán ghét.

Nửa tiếng sau.

Ba anh em nhà Khương Mạn dẫn theo Nam Mục rời khỏi đảo.

Nam Mục càng nghĩ càng tức: “Sếp! Cô thật sự cứ thế mà gánh cái tội danh này à?”

“Ba mẹ Dương này xuất hiện một cách quá kỳ lạ rồi, đạo diễn Châu kia cũng vậy, lại đi nhắm vào cô mà hỏi tội!”

Nam Mục nói xong, thấy ba anh em họ đều không có phản ứng gì, lại còn lấy bài poker chơi địa chủ!! Bỗng chốc anh ta thấy bản thân mình giống như tổng quản thái giám!

“Sếp!!!”

“Biết rồi, biết rồi, nhanh chóng chia bài đi!” Khương Mạn thúc giục: “Ván này anh làm địa chủ!”

Nam Mục thầm than trong lòng: Tôi cùng lắm chỉ là một người làm công lâu năm! Ba anh em các sếp mới là địa chủ chân chính!

Nhưng mà……

Anh ta cũng phát hiện ba anh em nhà này thực sự không gấp chút nào, hai người anh cuồng em gái bên cạnh cũng thật kỳ lạ!

Em gái nhà mình bị đổ oan, dựa vào tính cách của bọn họ thì nên trực tiếp liều mạng với chương trình luôn chứ! Sao lại nhịn xuống vậy? Lúc này trông còn có vẻ.... tâm trạng không tồi là sao ta?

Ngay sau đó, Nam Mục phát hiện có điều không đúng, anh ta nhìn ra con sóng bên ngoài con thuyền: “Hình như chúng ta không đi về phía bến cảng kìa....”

Mà vẫn luôn đi vòng vòng ở khu vực gần đảo.

“Đừng nóng, đừng nóng.”

Khương Mạn ung dung nói: “Anh Tiểu Nam, fan tiktok của anh hình như không ít đúng không?”

“Cũng, cũng tàm tạm...có tầm mấy trăm vạn người, sao thế?”

“Tối nay sắp xếp công việc cho anh.”

Khương Mạn vứt ra một lá bài, Nam Mục vừa nhìn, wow! Là con át chủ bài!!

Cô cong môi, khẽ nhướn lông mày: “Tối nay chúng ta livestream, bắt quỷ!”

……

Đêm xuống.

Trong biệt thự trên đảo rết, gió biển tối nay đặc biệt lớn, nghe giống như tiếng gào thét phẫn nộ của ác quỷ.

Sở Khiên Hồng nghe tiếng cãi vã dưới lầu, trong lòng bất an.

Sau khi chương trình bị hủy bỏ, Dương Na Ni chạy về phòng trốn, ba mẹ cô ta bị ekip của chương trình đưa đi rồi.

Lúc chập tối Dương Dũng lại xuất hiện, hai người vẫn đang cãi nhau dưới lầu, mãi tới vừa rồi hai người mới ngừng cãi vã, hình như cả hai đều đã đi ra ngoài rồi ……

“Tối nay hình như sắp mưa.”

Sở Khiên Hồng nhìn bên ngoài cửa sổ, cau mày.

Bà Kim Lan bực bội nói: “Hải đảo thật là phiền, bệnh phong thấp của tôi lại tái phát rồi, cô lại đây bóp chân cho tôi đi.”

Sở Khiên Hồng không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại.

“Cô có nghe thấy không hả?” Bà Kim Lan cáu giận.

Sở Khiên Hồng nghiêng đầu nhìn bà ta, hỏi: “Dương Dũng đã sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”

Bà Kim Lan nhìn cô với ánh mắt rét lạnh: “Cô quản nhiều như thế làm gì? Tôi cảnh cáo cô, ngậm chặt cái miệng lại cho tôi!”

“Con lo là……” Sở Khiên Hồng nén giận, “Dương Dũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nếu không phải tối qua ông ta tới tìm mẹ thì con cũng không biết là anh Toàn có giao dịch làm ăn với ông ta!”

Kim Toàn, chồng của Sở Khiên Hồng!

“Câm mồm, cô là cái thá gì mà dám quản chuyện của nhà họ Kim, ban đầu đồng ý cho Kim Toàn lấy cô, chẳng qua là vì cho rằng cô có chút quan hệ với nhà họ Sở, có thể giúp đỡ con trai tôi, kết quả thì sao?”

Vẻ mặt bà Kim Lan tràn đầy oán giận: “Nhà họ Sở căn bản là không thèm nhận cái thứ con hoang như cô, nếu không phải tại cô thì tại sao đang yên đang lành, con trai tôi lại bị nhà họ Sở ghi thù chứ, nó bị hại một cách vô nhân đạo, đều là do cô hại!!”

Sở Khiên Hồng cắn răng, đau khổ nhắm chặt mắt lại.

Cô cúi đầu đi về phía bà Kim Lan, từ từ quỳ xuống bóp chân cho bà ta, lại bị bà ta đạp vào bả vai, cả người ngã ra đất.

Bà Kim Lan ác độc lườm cô: “Thứ cô nợ con trai tôi, nợ nhà họ Kim chúng tôi, cả đời này cũng không trả hết! Tôi muốn cô cả đời này phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Kim chúng tôi, đây đều là những thứ mà cô nợ chúng tôi đấy!!”

Sở Khiên Hồng cắn chặt môi, cười tự giễu.

Họa do mình gây ra thì tự mình gánh chịu.... cô nợ nhà họ Kim, nợ Kim Toàn....cả đời này cũng không trả hết.

……

Ngôi nhà lá ven biển nằm gần vách núi, hàng rào bên vách đá đã hoen gỉ, gió biển thổi lồng lộng, bên trong ngôi nhà ánh đèn mờ ảo lay động không ngừng.

Dương Na Ni quấn chiếc khăn choàng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô đi đằng sau Dương Dũng, đứng ngược chiều gió biển, hỏi:

“Anh bảo em theo anh tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Bảo bối, em đừng sốt ruột.”

Dương Dũng ôm và an ủi cô ta, vẻ mặt dịu dàng đến buồn nôn:

“Biết em phải chịu ấm ức rồi, yên tâm, đợi lát nữa em gặp được người này rồi, anh đảm bảo, tất cả những chuyện em gặp phải ngày hôm nay, đều sẽ được giải quyết!!”

“Nhưng tương lai của em đã bị hủy rồi!!” Dương Na Ni tức giận nói: “Tất cả mọi người đều biết em dựa vào anh để nổi tiếng, còn có mẹ em...rốt cuộc là ai đã đưa bà ta tới đây vậy!!”

“Ngoại trừ Khương Mạn còn có thể là ai?” Dương Dũng hừ lạnh: “Em yên tâm, người bên trong nhất định có thể giúp em xử lý Khương Mạn!”

“Thật sao?” Vẻ mặt Dương Na Ni có chút thay đổi, “Người này có lai lịch thế nào?”

“Cứ vào đi rồi em sẽ biết.” Dương Dũng mỉm cười thần bí.

Dương Na Ni giống như là nhìn thấy hi vọng cuối cùng, bước chân kiên định, đẩy cửa tiến vào phòng.

Sau khi cô ta nhìn thấy người ở trong phòng thì vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là anh?”
Chương 284: Khương Mạn đang livestream

“Sao lại là anh?”

Dương Na Ni kinh ngạc nhìn người trong phòng. Người đó đang đứng bên cạnh chiếc bàn gỗ mục nát ở trong nhà, nở một nụ cười man rợ với cô, đó chính là con chó nhà có tang – Hứa Thuần Hoa!

Dương Na Ni vừa cảm thấy có gì đó sai sai, thì một bàn tay từ đằng sau thò ra bịt mồm cô ta lại.

“Ư – Ư – ”

Cô ta giãy giụa kích liệt sau đó thân thể như bị trúng thuốc mê, mất hết sức lực trợn to hai mắt rồi từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.

Hứa Thuần Hoa cau mày: “Ông cho cô ta dùng cái gì đấy, khám nghiệm tử thi có tra được gì không?”

Dương Dũng cười giễu cợt. “Thế cũng phải tìm được xác cô ta đã, vứt xuống biển, còn sợ tôm cá không ăn sao? Sóng biển đánh thì xương cốt của cô ta cũng vỡ vụn thôi!”

“Hơn nữa, kể cả có tìm thấy xác, người nhà của cô ta vẫn còn sống, không có chữ ký của người nhà ai có quyền khám nghiệm tử thi!”

“Cha cô ta mất sớm, mẹ thì tái hôn với một tên bệnh tật, sớm đã chả quan tâm cô ta sống hay chết, cho chút tiền là cả hai sẽ ngậm mồm lại thôi!”

Dương Dũng cười gằn một tiếng: “Hơn nữa, cô ta tự sát, có phải bị giết đâu!”

Hứa Thuần Hoa nhìn Dương Dũng lúc này, lông tơ trên người dựng lên, tên này…….Sợ là không phải lần đầu giết người kiểu này?

Anh ta có chút hối hận vì bản thân đã thông đồng với một tên máu lạnh như thế này. Vẫn là tên đạo diễn Châu gian xảo, từ đầu tới cuối tẩy sạch bản thân hắn!

Lòng Hứa Thuần Hoa hơi chùng xuống, nhìn Dương Na Ni đang nằm trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy mắt cô ta vẫn còn trợn ngược lên sợ hãi hét lên:

“Chó chết! sao mắt con đàn bà này lại mở ra?”

“Đồ ngu, hét cái gì.” Dương Dũng quát: “Liều lượng của thuốc ít nên chỉ khiến cho cô ta không động đậy được, ý thức vẫn tỉnh táo.”

Hai mắt của Dương Na Ni đỏ ửng, nước mắt phẫn hận chảy ra từ khoé mắt. Cô ta không dám tin Dương Dung sẽ lừa cô ta, lại còn thông đồng với người khác giết cô ta!!

Người đàn ông này……người đàn ông này là người chung gối với cô ta, bản thân đã đi theo ông ta nhiều năm như vậy. Tại sao lòng người lại đáng sợ tới vậy?

Hứa Thuần Hoa cũng sợ hãi, giết một con cá không thể động đậy và một con cá vẫn còn sống sờ sờ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa cô ta vẫn còn tỉnh táo, hai mắt còn đang trợn lên nhìn anh ta, thế thì làm sao anh ta ra tay được!!

“Hay……hay là chúng ta đổi cách khác, làm thế này hình như hơi tàn nhẫn?”

“Cậu ít lời thôi, cái đồ bỏ đi!” tay Dương Dũng quét qua, bóp cổ Hứa Thuần Hoa: “Cậu còn có đường để lui à? Cô ta không chết thì cậu đợi người của Evergreen Capital tới giết cậu đi! Chỉ cần cô ta chết, chúng ta mới có thể đổ được tội này lên người Khương Mạn!”

“Con đàn bà này tiêu tốn của ông bao nhiêu tiền, ông còn dám bỏ nó, ông đây đã mạo hiểm hết sức rồi, cậu dám rút lui, có tin tôi cho cả cậu và cô ta cùng đi chết với nhau không?”

Dương Dũng làm ra bộ dạng hung ác, Hứa Thuần Hoa run rẩy, im thin thít không dám nói gì nữa.

“Ư…..ư ư……”

Dương Na Ni phát ra những tiếng từ cổ họng, như muốn mắng chửi hai người kia, âm thanh của cô cũng có chút khàn khàn không thể nói thành tiếng được.

Dương Dũng cúi đầu nhìn cô ta, chế nhạo một câu: “Khóc cái gì, ông đây nuôi mày bao nhiêu năm, chả nhẽ lại nuôi không à? Có trách thì phải trách mày ngu, nếu không ông đây chắc còn chơi mày thêm được vài năm nữa.”

Ông ta nói xong thì ra hiệu cho Hứa Thuần Hoa khiêng Dương Na Ni ra khỏi nhà.

Sau khi đi ra khỏi căn nhà ông ta đi trước soi đèn pin, Hứa Thuần Hoa khiêng người đi theo sau, hai người đi tới gần vách núi.

Bây giờ là hơn nửa đêm đi không cẩn thận bọn họ cũng cũng suýt bị ngã. Hứa Thuần Hoa toát mồ hôi lạnh, gió biển thổi làm cho cả cơ thể anh ta phát run, nỗi sợ hãi và căng thẳng không thể tả được bằng lời……

“Được rồi, ở đây đi, mau vứt cô ta xuống đi!!”

Hứa Thuần Hoa cắn răng, anh ta có thể cảm nhận được hô hấp của Dương Na Ni ở sau lưng anh ta. Bây giờ anh ta không phân biệt được tiếng gió và tiếng rên rỉ van xin của cô ta.

Tiếng sóng biển chuyền tới, màn đêm tối om không nhìn rõ thứ gì. Tim Hứa Thuần Hoa hẫng một nhịp, dùng sức ném Dương Na Ni xuống.

Người cô ta rơi xuống giống như một viên đá to rơi vào trong sóng biển, còn chả đủ sức tạo ra âm thanh gì lớn.

Dương Dũng thở ra một hơi, thúc giục Hứa Thuần Hoa còn đang đứng thất thần: “Đi mau thôi, chúng ta phải quay lại dựng hiện trường giả, viết thư tuyệt mệnh nữa.”

Hứa Thuần Hoa định thần lại lẩm bẩm một câu rồi rời đi cùng hắn.

Lúc gió biển thổi qua, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ ngược với họ, giống như là âm thanh từ địa ngục.

“Mọi người nhìn thấy hết chứ! Thời khắc quan trọng đó!”

“Theo như ‘luật hình sự của Đế Quốc’, bất cứ ai cố ý giết người đều bị kết án tử hình, tù chung thân hoặc giam tù không dưới mười năm!”

“Là một bạch liên hoa của Đế Quốc các bạn không được học theo đâu đấy, nếu gặp loại người xấu thì phải làm sao? Đương nhiên là bắt bọn chúng lại.”

Giọng nữ quỷ dị xuyên qua tai, làm cho Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa có nằm mơ cũng không dám quên, âm thanh này rõ ràng là của – Khương Mạn.

Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt bọn họ. Nam Mục đang cầm chiếc đèn pin cực to chiếu vào bộ mặt hoảng loạn của hai người bọn họ. Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ cao lớn ấn tượng.

Trong mồm Khương Mạn còn đang ngậm kẹo mút, tay giơ điện thoại, ống kính của điện thoại còn gắn một thiết bị hỗ trợ quay ban đêm.

Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa hoàn toàn choáng váng, giống như hai con chó ngu ngốc bị ăn đòn.

Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì!

Khương Mạn tới từ lúc nào?

Bọn họ không biết nhưng những cư dân mạng đang xem livestream lại biết rất rõ ràng.

Khương Mạn và Nam Mục đã đến đây ngồi đợi từ sớm rồi, từ lúc Dương Dũng lừa Dương Na Ni vào trong nhà, cho đến nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, tất cả đều được ghi lại rõ ràng. Tất cả giai đoạn từ lập mưu đến giết người rồi định làm hiện trường giả.

(Thật đáng sợ! Tôi ớn lạnh khắp người rồi!!)

(Đây mới chính là ác quỷ của trần gian, Dương Na Ni đúng là kẻ đáng ghét, nhưng cũng là một mạng người đó!)

(Evergreen Capital là cái quái gì vậy? họ giết Dương Na Ni chỉ để đối phó với Khương võ thần?)

(Khương Mạn làm vậy cũng không đúng, cô ấy biết hai kẻ kia định giết người mà lại không ngăn, vậy cũng quá máu lạnh rồi! tôi thấy cô ta còn đáng sợ hơn hai kẻ kia!)

(Lầu trên có óc không đấy, Khương Mạn là loại sẽ trơ mắt nhìn người khác bị giết sao?)

(Ở trên bị ngu à, có phân biệt được ai là tội phạm không vậy?)

(Dương Na Ni bị ném xuống rồi, tôi không nghĩ được ra với tình huống đó thì cứu người kiểu gì?)

(Tôi bị doạ khóc luôn rồi, báo cảnh sát, báo cảnh sát đi mọi người ơi!!)

Dương Dũng là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vẻ mặt hung hăng: “Con chó cái chết tiệt này! Còn đứng đấy làm gì, mau giết cô ta đi, giết chết bọn họ chúng ta mới có đường sống!”

“Giết làm sao được, cô ta đang livestream, đang livestream đó! Xong rồi, chúng ta bị quay lại rồi!”

Cả người Hứa Thuần Hoa như sụp đổ, Dương Dũng chả quan tâm nhiều tới thế, chỉ muốn lao tới. Đột nhiên có một vệt ánh sáng chói loá chiếu thẳng vào người ông ta, chùm sáng bao lấy như lưới trời đang trùm lên người ông ta.

“Cảnh cáo! Cảnh cáo!”

“Hung thủ mau buông tay xuống, còn cử động sẽ bị bắn!!”

Trên đỉnh đầu là một chiếc trực thăng rọi đèn xuống càng thêm chói mắt. Dương Dũng cứng người, vô thức nhìn xuống dưới vách đá. Dưới chùm ánh sáng, tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng……

Chả biết từ lúc nào, vách đá được giăng đầy những tấm đệm mút sẫm màu, tạo thành những bề mặt bằng phẳng ở vách đá ngầm phía dưới……Còn có chiếc thuyền của lực lượng cảnh sát biển đang đậu ở đó. Trên thuyền đứng đầy là người, những họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hai kẻ Dương Dũng.

Lúc này thấy Dương Na Ni trên người thì mặc áo phao cứu sinh, còn đang ngồi run rẩy trên một chiếc phao, đứng bên cạnh là một cậu bé.

Cậu bé này đầu đội mũ pikachu trùm đầu, đôi mắt màu tím bình tĩnh đến kỳ lạ. Cậu bé ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hai tên tội phạm lếch thếch đứng trên vách đá.
Chương 285: Nỗi bất hạnh, không thể trở thành cớ để phạm sai lầm

Đêm nay, chủ đề bùng nổ nhất được tìm kiếm ở Đế Quốc chính là #livestream giết người#!

Những đạo đức cùng luân thường đạo lý bị phá vỡ, làm cho mọi người cảm thấy ớn lạnh. Những kẻ đánh mất nhân tính, những con quỷ đội lốt người chung gối lộ ra hàm răng sắc nhọn. Đây là thời đại của ma quỷ, ai mà phân biệt được, đâu là người, đâu là quỷ?

(Hôm nay không dám đi ngủ.)

(Đứa nào bảo Khương võ thần máu lạnh là đáng ăn đòn! Nhìn thấy chưa! Người ta sớm đã chuẩn bị cứu người rồi! Dương Na Ni vẫn còn sống kia kìa!)

(Tôi muốn biết đây có phải là giăng lưới bắt gọn một mẻ hay không? Mà tại sao Khương Mạn lại biết kế hoạch của bọn họ?)

(Không dùng chiêu này thì sao vạch trần được bộ mặt của hai con quỷ này, nếu Dương Na Ni chết thật, vậy Khương võ thần chắc chắn sẽ bị bôi đen!)

(Cảm thấy Dương Na Ni thật đáng thương, hoàn cảnh gia đình đã không ra gì, buổi sáng phải đóng kịch cùng Dương Dũng, lại còn muốn giết cô ta đổ tội cho Khương võ thần……)

(Người đáng thương chắc chắn có điểm đáng hận?)

(Quyết định rồi, tôi sẽ in hình Khương võ thần ra sau đó dán trước cửa nhà! Trấn giữ cho nhà êm cửa ấm!)

(Người huynh đệ lầu trên trâu bò thật! đã tiếp thu!)

Dương Dũng và Hứa Thuần Hoa đều bị đeo còng số tám vào tay, trước khi đi còn sụp đổ quỳ gục xuống.

Dương Dũng không can tâm nhìn Khương Mạn: “Sao mày biết chuyện này? Rốt cuộc ai bán đứng tao, ai!!”

Khương Mạn đưa điện thoại cho Nam Mục, tháo tai nghe ra, chỉ lên đỉnh đầu: “Thần bảo, có kẻ phàm tục muốn hại ta.”

Một câu nói đơn giảm mà làm Dương Dũng tức gần chết. Hắn ta tin mới là lạ, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi, nhưng có hỏi thì Khương Mạn cũng không trả lời, chờ đợi hắn ở phía trước chỉ có cơm tù và ngục giam mà thôi!

Lên đến bờ, Dương Na Ni được quấn một chiếc khăn dày, ngồi chết lặng. Là người bị hại, cô ta cũng sẽ được đưa đi để lấy lời khai. Trước khi được đưa đi cô ta có yêu cầu được gặp Khương Mạn……

“Cảm……Cảm ơn……”

Mắt Dương Na Ni đỏ ửng, tinh thần có chút phức tạp nhìn Khương Mạn.

“Cảm ơn thì cũng được, nhưng muốn dựa vào quan hệ thì không dễ đâu, công ty của nhà tôi chọn nghệ sĩ để ký hợp đồng cũng nhiều yêu cầu lắm.” Khương Mạn lạnh lùng vô tình nói.

Dương Na Ni sững sờ một lúc, tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân trước thái độ cứng rắn của đối phương. Cảm giác kỳ lạ……làm cho hai mắt cô ta nóng lên. Đây là người cô ta ghen ghét nhất, cũng là người cô ta đố kỵ nhất, vậy mà lại ra tay cứu cô ta……

“Tôi nào dám có tham vọng gì, tôi cũng coi như chả còn tương lai nữa rồi.” Dương Na Ni cười khổ.

Biểu tình của Khương Mạn vẫn vô tình lạnh lùng: “Đấy là việc của cô.”

Dương Na Ni mím môi, người run run nhìn lại: “Thực ra cô không cứu tôi cũng được, bây giờ tôi còn cái gì đâu.”

Khương Mạn tự nhiên thấy có chút phiền hà. Sinh mạng đáng quý như vậy, nhưng lại có vài đứa ngốc chả biết trân trọng gì cả.

“Cô đúng là vô đạo đức, nhưng có phạm tội hay không, có đáng chết hay không, không phải do cô quyết định.”

Khương Mạn lạnh mặt nhìn cô ta: “Cứu cô, chỉ là vì tôi không muốn vi phạm đạo đức của bản thân, đừng hiểu lầm rằng tôi đang thương hại cô.

Dương Na Ni không dám nói nữa, cô ta giống như đang tự giải thích cho mình, lại càng giống như đang tìm kiếm sự đồng thuận của người khác với bản thân mình.

“Tôi không phụng dưỡng bố mẹ cũng là có nguyên nhân, người đàn bà đó không xứng làm mẹ tôi, người đàn ông bệnh tật kia cũng không phải bố tôi, bố tôi đã mất từ lâu rồi……”

Khương Mạn ừ một tiếng: “Xin lỗi, tôi không tò mò.”

Mặt Dương Na Ni đỏ ửng, giống như là tức giận, lại giống như ấm ức nhìn Khương Mạn. Nhưng mà……cô ta không thấy sự châm biếm hay thương hại trên khuôn mặt của Khương Mạn. Biểu cảm của Khương Mạn vẫn rất bình thường.

Giống như là một người xa lạ không liên quan gì cả. Loại bình thường này làm cho Dương Na Ni từ từ bình tĩnh lại……Lần đầu tiên cô ta cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

“Có lẽ sẽ có người tò mò cuộc sống riêng tư của cô, nhưng tôi thì không, cho nên xin lỗi nhé.”

Khương Mạn nhìn cô ta: “Người lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm. Sinh mệnh cũng giống vậy, không ai cứu cô lần thứ hai nữa đâu.”

Dương Na Ni cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt, cô ta không để bản thân phát ra tiếng.

“Có thể trả lời tôi một vấn đề cuối cùng không.”

“Cô nói đi.”

“Nếu hiện thực bắt cô cúi đầu, cô có giữ được thái độ sống như bây giờ không?”

Khương Mạn trầm mặc một lúc: “Nếu bị hiện thực áp bức hoặc cúi đầu trước tham vọng, đáp án là gì thì chỉ có cô tự biết được.”

“Bản thân không may mắn, thì cũng không thể lấy sai lầm để sửa sai lầm.”

So với sự lạnh lẽo và đói khát của kiếp trước, thì thế giới này trong mắt Khương Mạn tràn ngập hạnh phúc và ấm áp……

Cuộc đời con người, đầu tiên là cầu tiền tài rồi lại tới cầu tình ái. Nhưng mà để mưu sinh thôi cũng khó khăn rồi. Nhưng đời có ai mà không khổ, cứ là cuộc sống thì đều có những nỗi khổ khác nhau. Những người trước mặt hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng ai biết sau lưng họ đã phải trả giá những gì? Ai có thể biết được?

Con người luôn thích nhìn sự hào nhoáng của người khác, chả ai quan tâm tới cái giá mà người đó phải bỏ ra.

Dương Na Ni ngồi ngây ra, khoé môi cô ta giật giật, không nói được thêm gì nữa. Trước khi bị đưa đi, cô ta quay đầu lại nhìn Khương Mạn thêm một lần nữa. Ánh mắt vẫn phức tạp như vậy, có cảm kích, có hâm mộ, lại có thêm một chút cảm giác khó tả…..giống như…….sùng bái.

Cô ta vẫn không thích Khương Mạn, nhưng lại hiểu ra bản thân chả thể so được với đối phương. Trên người Khương Mạn có một loại khí chất mà cô ta luôn khao khát, nhưng sẽ chả bao giờ có được.

Đó là lòng nhiệt huyết, và sự kiên định!

Dương Na Ni hít vào một hơi thật sâu, quay người đi. Đột nhiên Khương Mạn gọi cô ta lại.

“Dương Na Ni.”

Dương Na Ni quay người lại thì thấy Khương Mạn móc một cái gì đó vứt cho cô ta. Chân tay luống cuống đỡ được đồ, mở tay ra thì thấy một cây kẹo mút nằm trong lòng bàn tay. Cô ta choáng váng.

Biểu cảm của Khương Mạn vẫn lạnh nhạt như cũ, quay người vẫy vẫy tay như nói từ biệt, sau đó huênh hoang rời đi.

Dương Na Ni nắm chặt cây kẹo, cúi đầu rơi nước mắt.

……

Tàu của cảnh sát biển cũng đi xa, Khương Mạn duỗi eo quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngưỡng mộ của Nam Mục, sau đó lấy lại cái điện thoại trong tay anh ta. Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề.

“Còn chưa tắt livestream?”

“À? à à!” Nam Mục như bừng tỉnh, “Tôi quên mất!”

Anh đưa mắt nhìn kênh bình luận, hay lắm, bùng nổ rồi!!

Đoạn nói chuyện của Khương Mạn và Dương Na Ni đều được quay lại hết.

(Mặt đầy nước mắt, Khương võ thần nhà tôi tốt quá!)

(Dương Na Ni đi tới bước đường này chắc là có uẩn khúc gì đó, nhưng mà Khương võ thần nói đúng, đừng nên lấy sự bất hạnh của bản thân làm cái cớ!)

(Tâm tình phức tạp, giống như một vở kịch hạ màn, nhưng đây là hiện thực chứ không phải kịch…..)

(Cảnh giác với tra nam, không bao giờ được cúi đầu trước dục vọng, một khi đã ngã vào tội lỗi sẽ khó mà quay đầu!)

(Ai còn nhớ Khương võ thần từng bị bôi đen ở trên mạng? Cô ấy và Dương Na Ni đúng là hai thái cực khác nhau……)

Sau khi đọc được bình luận của cư dân mạng, Khương Mạn bỏ tai nghe ra, bảo Nam Mục mau tắt livestream.

Mặt Nam Mục có vẻ bất đắc dĩ, ông chủ ngài để ánh sáng chính đạo phát sóng thêm lúc nữa không được à!

Chả thèm để ý đến Nam Mục nữa, Khương Mạn đã đi về phía bãi đá ngầm ở cách đó không xa, sau khi kéo Arthur lên lấy khăn quấn vào cậu bé.

“Vất vả rồi!”

Arthur lắc đầu, sau khi biết Dương Dũng định giết người, Khương Mạn nhân lúc chạy bộ buổi sáng đã để ý địa hình của đảo này, xem nơi nào là nơi dễ ra tay nhất. Về việc làm thế nào để kiểm soát được động thái của hai kẻ này thì lại càng dễ. Trên đảo này đâu có thiếu chim biển!

Những con chim này giỏi do thám, chúng lại có thể nhìn được vào ban đêm. Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng để đề phòng rủi ro, Khương Mạn còn gọi cả Arthur tới đây. Cô sợ số Dương Na Ni đen thật, bị ném không rơi hẳn xuống dưới mà lại đập vào đá chết.

Đối với cảnh sát biển được điều tới, thì cũng đều là người đáng tin, lai lịch của những người này Bạc Hạc Hiên nắm rất rõ. Chủ yếu để đề phòng Arthur bạo phát!

May mà số của Dương Na Ni cũng không đến nỗi nào, bị ném hẳn xuống dưới rơi vào phần đệm, cho nên Arthur cũng không phải dùng tới năng lực.

“Không vất vả.” Arthur cầm lấy tay Khương Mạn, khoảng thời gian này không có cô ở Vân Miểu Thiên Châu cậu bé buồn sắp chết rồi.

“Cháu không thích cái chị lúc nãy.” Arthur tự nhiên nói, “Nhưng cháu tán thành việc thím cứu chị ta.”

Arthur quay đầu nhìn cô, “Chúng ta là con người.”

Nào sợ cơ thể đã bị biến đổi thành quái vật, chỉ cần con tim vẫn còn nhân tính…..Vậy thì đối với những sinh mệnh, vẫn còn sự trân trọng đáng quý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom