• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (1 Viewer)

  • Chương 311-315

Chương 311: Khương Mạn là kẻ hủy diệt đoàn phim chứ không phải con người

Kịch bản của "Sinh tồn vô hạn" rất đơn giản và thô thiển.

Trong một ngôi nhà cổ thời Dân Quốc - ngôi nhà ma ám, các nhân vật chính cần phải sống trong ngôi nhà trong 48 giờ. Sau khi trời tối thì những ác quỷ bị trói trong ngôi nhà cũ bắt đầu sống lại.

Cần phải chú ý, nhất định không được nhìn thẳng vào ác quỷ.

Con người không thể nhìn thấy ma, nếu ai nhìn thấy thì sẽ chết!

Sau khi đọc kịch bản của bộ phim, Khương Mạn đã đi hoá trang và trao đổi với Kiều Tây về việc quay phim. Vai ác quỷ mà cô diễn cũng không có nhiều cảnh.

"Con ma mà cô Khương thủ vai trước khi chết là một đại tiểu thư. Sau khi bỏ trốn với một người đàn ông tên là Cố Sinh thì cô ấy đã bị bắt về, bị đánh gãy xương toàn thân và vứt xuống một cái giếng bỏ hoang." Kiều Tây đang giải thích nội dung phim cho cô.

Khương Mạn chăm chú lắng nghe, trầm ngâm nói: "Nếu là ma thì chỉ cần hù dọa người là được đúng không? Có xem trọng cách dọa như thế nào không? Tôi đã xem sơ qua kịch bản của đoạn này rồi, hình như không có người chết."

"Đúng vậy, đoạn này tôi cho rằng trước tiên cứ hù dọa một cách tự nhiên để xem hiệu quả tại chỗ như thế nào."

Khương Mạn gật đầu, nhìn dáng vẻ của mình trong gương rồi lắc đầu: "Không ổn, cần phải trang điểm lại."

Stylist sững sờ rồi nhìn Kiều Tây.

"Còn chưa đủ đáng sợ à?"

Khương Mạn chỉ vào 'bản thân' trong gương đã bôi chát 1,5 cân bột, hai mắt xanh lè, sợ người khác không nhận ra mình là ma nói: " Là đáng sợ quá!"

“Hả?” Kiều Tây sửng sốt.

Khương Mạn nói: "Bớt bớt lại, hãy trang điểm cho tôi thật đẹp, càng đẹp càng tốt!"

Kiều Tây nghe xong thì cười khổ, nhưng anh ta không nghĩ cô không muốn hóa trang xấu. Khi nghe nói rằng sẽ diễn vai ác quỷ, rõ ràng là cô rất háo hức!

Giờ đây điều mà anh ta tò mò hơn chính là nếu Khương Mạn trang điểm xinh đẹp thì sao có thể khiến người ta sợ hãi chứ?

Đối với thể loại phim linh dị thì yêu cầu về hình ảnh và bầu không khí rất cao, đó là lý do tại sao anh ta lại mất rất nhiều công sức cho bối cảnh trường quay như vậy.

Dưới bàn tay khéo léo của stylist, sau khi Khương Mạn trang điểm xong và bước ra khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

Mái tóc dài màu đen tuyền của cô như thác nước, mượt mà như lụa và một chiếc sườn xám lụa màu trắng tôn lên một vóc dáng hoàn hảo.

Từng bước cô đi giống như một mỹ nhân thời Dân Quốc bước ra từ hoạ báo, sự phong tình của khuôn mặt càng khiến người nhìn khó quên hơn.

Kiều Tây thừ người ra, sau đó cảm thấy lúng túng. Xinh đẹp như thế này ... làm sao có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi? Một số nhân vật chính trong bộ phim cũng có suy nghĩ như vậy.

Ngoại trừ nữ chính Tôn Hiểu Hiểu còn có sự tham gia của 5 diễn viên chính nữa, hai cô gái còn lại là Đinh Đinh và Mạnh Quân Chiết đều là diễn viên trẻ. Một nam diễn viên trung niên khác tên là Trương Dược cũng là một diễn viên gạo cội. Ngoài ra còn có hai bạn trẻ Phạm Triết và Châu Hi vừa tốt nghiệp.

Đinh Đinh xuýt xoa: "Đẹp quá đi. Cô ấy đâu có giống như đang đóng vai ma nữ, có khác nào đi tham gia cuộc thi sắc đẹp đâu."

Trương Dược không nói gì, nhưng Phạm Triết và Châu Hi lại rất phấn khích: "Cô Khương thật sự rất xinh đẹp, chết dưới tay một ma nữ xinh đẹp như vậy cũng đáng!"

Mạnh Quân Chiết liếc nhìn họ, lắc đầu rồi nói: "Tôi đã xem phim “Kẻ giết người” của cô Khương rồi, kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất đỉnh, nhưng tôi tò mò không biết sau đây cô ấy sẽ diễn như thế nào."

Tôn Hiểu Hiểu đứng cạnh Khương Mạn, cô ta nhìn Khương Mạn một lượt: "Cô trang điểm đẹp như vậy, định diễn vai con ma xinh đẹp à?"

“Cũng không phải là không thể, nhưng tôi sợ đến lúc đó sẽ bị cắt đi thôi.” Khương Mạn nói đùa.

“Diễn cho tốt vào, đừng để cho lũ tiểu quỷ kia cười nhạo.” Tôn Đại Ngọc mím môi.

Khương Mạn liếc mắt nhìn mấy người trẻ tuổi đó rồi nháy mắt: "Cô cũng bảo trọng, diễn xuất là diễn xuất, khóc cũng không được trách tôi đâu đó."

“Xì.” Đại Ngọc ngạo nghễ hất cằm lên, Khương võ thần cô đang xem thường ai chứ~

Sau khi làm quen với bối cảnh trường quay một lượt và Khương Mạn trao đổi với đạo diễn một số điều về việc di chuyển của camera xong thì cảnh quay chính thức bắt đầu.

Khi màn đêm buông xuống, căn nhà cổ u ám vắng lặng, không một tiếng động.

Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như bên tai chỉ có tiếng nhịp tim bản thân đang đạp.

Tôn Hiểu Hiểu và năm diễn viên chính khác nhập vai, bọn họ đi lại một thận trọng trong ngôi nhà cổ, tìm nơi ẩn nấp.

Phải nói rằng trang phục, đạo cụ của đoàn phim và thậm chí cả phong cảnh trông giống như âm phủ thực sự. Chỉ cần bước vào đây thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại, các diễn viên cũng nhập cuộc rất nhanh.

Chỗ ngoặt lại chính là một con hẻm dài, đối diện với giếng trời.

Ác quỷ do Khương Mạn thủ vai tình cờ xuất hiện ở đó.

Các diễn viên đều đang thay đổi kỹ năng diễn xuất và cảm xúc, chuẩn bị hét lên.

Kiều Tây nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, Khương Mạn đã nhập vai. Anh ta thực tò mò, rốt cuộc cô sẽ diễn vai ma nữ này như thế nào?

“Đẹp quá… Đâu có chỗ nào nhìn giống ma?” Một nhân viên thì thào.

Các nhân vật chính cũng quẹo qua chỗ ngoặt, trong lòng cũng phải tốt lên thực sự cô ấy quá đẹp!

Ở giếng trời có một tia sáng chiếu xuống, Khương Mạn mặc bộ sườn xám đứng ở chỗ có ánh sáng, toàn thân như được bao phủ bởi lớp hào quang mờ ảo. Dù chỉ là một cái bóng thì trông cũng rất đẹp.

Cô cầm một chiếc lược đỏ trên tay và chải tóc một cách chậm rãi.

“Cố Lang, tôi có đẹp không?” Cô hỏi nhỏ. Giọng nói vô cùng quyến rũ, ẩn chứa nhiều tình ý.

Ngay cả Tôn Hiểu Hiểu cũng không khỏi có chút thất vọng, chỉ vậy thôi sao? Không phải chứ Khương Mạn đáng ghét? Đây là cô đang diễn vai ma sao?

Dưới giếng trời, Khương Mạn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt quyến rũ, nhìn chằm chằm về phía cuối con hẻm dài vẻ mặt thẹn thùng như đang nhìn tình lang của mình. Cảnh tượng này không có gì đáng sợ.

Kiều Tây cau mày nhìn màn hình theo dõi, vốn định hô cắt thì nhìn thấy cảnh sau, tim anh anh ta đột nhiên đập thình thịch.

Không đúng! Không đúng! Quá đẹp rồi…

Trong ngôi nhà cổ như thế này, sự tồn tại của một người phụ nữ đẹp như vậy là một loại mâu thuẫn và đáng sợ! Nhưng điều thực sự thu phục trái tim của người khác chính là nụ cười lúc này của Khương Mạn.

Ánh mắt của cô có hồn giống như cái móc có thể câu dẫn trái tim người khác nhưng nụ cười trên mặt cô lại gượng gạo và giả tạo như thể bị ai đó kéo khóe miệng lên.

"Hình như... có gì đó sai sai!"

"Sao đột nhiên tôi lại có chút hoảng sợ?"

Nhịp tim của Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên chậm lại một nhịp.

Khi Khương Mạn hỏi lần thứ hai: "Cố Lang, tôi có đẹp không?"

Khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khương Mạn, khoảnh khắc đó cô ta quên mất thân phận của đối phương ở thế giới thực.

Ngay sau đó, xuất hiện một cảnh tượng khiến mọi người sởn gai ốc.

Cơ thể Khương Mạn bắt đầu vặn vẹo theo một tư thế mà người bình thường không thể hiểu và tưởng tượng được.

Thân dưới của cô vẫn đang đứng thẳng thì nghe thấy tiếng răng rắc giống như xương sống đột nhiên bị ai đó đánh gãy khiến toàn thân đổ về phía sau, hai cánh tay vặn vẹo tạo thành một độ cong đáng sợ.

Sau đó lại thêm một vài âm thanh răng rắc vang lên, đầu gối của cô bị gập vào như thể chúng thực sự bị đánh gãy.

Thân trên và thân dưới của ma nữ gần như gấp lại tạo thành hình chữ 'U', khuôn mặt tươi cười lộn ngược đối diện với bọn họ… Mái tóc dài xõa xuống, bộ sườn xám bằng lụa màu trắng bỗng biến thành màu máu đỏ.

Cô nhìn thẳng vào họ, nỏ một nụ cười và hỏi: "Tôi, có, đẹp, không?"

Khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên đến đỉnh đầu, nhất thời như muốn nổ tung.

Ma nữ mở to mắt, mở miệng ra giống như một con quái vật dưới vực sâu dựa vào tư thế vặn vẹo kỳ lạ khiến các con mồi choáng váng rồi xông qua đó.

Điên rồ, kinh hãi, xoắn xuýt, kéo căng dây thần kinh của con người!

Một khi bị cô bắt được thì chỉ có con đường chết! !

"Ha ha ha ha ha ha" Cô đang chạy, cô đang cười.

Tuyệt đối không được nhìn thẳng vào ác quỷ, khi thời cơ đến, những người sống xin hãy trốn thật kỹ!

"A!!!!" Tiếng hét thảm thiết như xé toạc cổ họng của các diễn viên chính.

Sáu người cuống cuồng chạy trốn, ma! Chết tiệt, thực sự là ma! ! !

Khương Mạn không phải là người, cô chắc chắn không phải là người! ! !
Chương 312: Khương Mạn phát hiện Bạc Hạc Hiên nói dối

Điên rồi!

Điên rồi!!!

Cả sáu diễn viên chính đều điên rồi, Đinh Đinh bị dọa cho phát khóc, ngã ra đất, cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Hai thanh niên trực tiếp chạy từ trong bối cảnh ra.

Ông lão đóng vai bộ xương cũng kinh hồn hú vía.

Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Tôn Hiểu Hiểu và Mạnh Quân Chiết quay lại, mỗi người túm một chân của Đinh Đinh, ném cô ấy ra ngoài.

Mẹ nó! Đàn ông, đều là một đám rác rưởi!

Lúc quan trọng phụ nữ vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.

“Đệt, dọa tôi sợ chết khiếp rồi!”

“CMN, đây là người thật sao?”

“Cô ấy là ma sao? Khương Mạn rốt cuộc là người hay là ma?”

Kiều Tây ngồi trước màn hình máy quay cũng bị giật mình, đặc biệt là ở camera đặc tả, ở cảnh cuối cô ấy đột nhiên xông tới, thật sự dọa chết người!

Giống như là muốn xông ra khỏi ống kính để ăn thịt người vậy!

Sáu diễn viên chính liều mạng xông ra, nhìn giống như là tinh thần bị rối loạn.

“Không, không sao chứ……”

“Còn sống không?”

Kiều Tây vội vàng đi tới, giọng nói có chút run rẩy.

Tôn Hiểu Hiểu ngồi bệt xuống đất, miệng lắp bắp: “Bên, bên trong đó, thật, thật sự là Khương đáng ghét sao? Đạo diễn Kiều, chắc không phải anh mời một đại tiên tới bám lên người cô ta đấy chứ?”

Kiều Tây chỉ muốn chửi một câu phủi phui cái miệng nhà cô.

Anh ta mời đại tiên gì chứ, anh ta chán sống rồi chắc?

“Ma! Trong đó thật sự có ma!!” Đinh Đinh kích động hét to, khóc lớn tiếng, “Cho dù không phải là ma, thì cũng chắc chắn không phải là người!”

Mạnh Quân cũng sợ mất hồn mất vía, hai cậu thanh niên đã bắt đầu niệm chú đại bi và kinh thánh rồi.

“Tôi bảo này……sao các cô cậu đều chạy cả vậy?”

Ma nữ đột nhiên đi ra.

“AAAAA!!!!”

Những tiếng hét thảm thiết, trầm bổng, vang lên trong khu vực bối cảnh.

“Cô đừng qua đây! Cô là người hay là ma!”

“Có máu chó mực không, tạt cô ta, mau tạt vào cô ta!!”

“Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Dùng khoa học trấn áp ma quỷ!!”

Trong nháy mắt, cả đoàn phim có thể gọi là rối thành một nùi.

Sau mười phút, Khương Mạn nhìn thảm án do mình gây ra, trong lòng thầm nghĩ: Rất hối hận, vô cùng hối hận...nhưng vẫn muốn làm lại lần nữa!

“Đại Ngọc à, lớn tổng ngổng tồng ngồng rồi, đừng khóc nhè nữa, vỗn dĩ đã chẳng phải nữ thần rồi, khóc lên càng xấu hơn.”

Khương Mạn móc hết ruột gan ra mà an ủi, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Đại Ngọc.

Phát ngôn kiểu trai thẳng đã thành công đổi lấy một cái nhìn chết chóc từ Đại Ngọc.

“Ấy, cô trừng mắt với tôi làm gì? Cô xem ban nãy cô đã khóc tới mức đó rồi, vẫn còn sức quay lại túm chân người ta chạy như bay, bảo cô ra cửa nhổ hai cây liễu chắc là cũng không thành vấn đề nhỉ.”

Tôn Đại Ngọc nghiến răng kèn kẹt, “Có phải cô đã quên rằng video cô ăn nấm nhiễm khuẩn, trong tay tôi cũng có một bản rồi không?”

Lông mày Khương Mạn giật giật, ờ hớ?

Cô nhét khăn giấy vào trong tay Đại Ngọc, chân thành nói: “Khóc thật là xinh, sau này đừng khóc nữa.”

Sau đó, Khương Mạn trở về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn một cách lạ thường, quyết định không trêu chọc Đại Ngọc nữa.

Hầy, phụ nữ thật phiền phức, được cưng chiều là kiêu ngạo!

Người bên cạnh không nhịn được sự ngưỡng mộ.

Đãi ngộ của Đại Ngọc thật là tốt ……

Nhìn xem, ma nữ Khương tự mình tới dỗ cô ấy!

Không hổ danh là tình yêu đích thực!

Khương võ thần vừa bó tay vừa vô tội ngồi uống cốc cà phê mà nhân viên hiện trường dâng lên bằng cả hai tay.

Ừm, tay của anh nhân viên hiện trường này sao mà run thế kia, cà phê lắng ra ngoài mất một nửa rồi.

“Vậy nên là……tôi hết cảnh quay rồi à?”

Cô nhìn Kiều Tây, vuốt cằm nói: “Tôi cảm thấy tình tiết ban nãy vẫn chưa hoàn hảo lắm, thật ra có thể làm lại một lần nữa.”

“Còn có tư thế của tôi vừa rồi cũng chưa đúng lắm, đổi thành bò trên mặt đất, bò kiểu nhện thì sao nhỉ?”

“Không không không! Đủ rồi, quá hoàn hảo rồi!! Không cần thêm gì nữa đâu!”

Kiều Tây vội vàng lắc đầu.

Mấy diễn viên chính ngồi bên cạnh cũng đồng loạt phụ họa. Tầm mắt của Khương Mạn lướt qua. Lấy Đinh Đinh làm chuẩn, cả đám diễn viên chính đồng thời lùi lại, tránh đối diện với cô ấy.

Mẹ ơi, không dám nhìn mà! Đáng sợ quá!

“Chị……chị Khương, vừa rồi rốt cuộc là chị đã làm bằng cách nào vậy?”

Mạnh Quân mạnh dạn hỏi.

Khương Mạn đột ngột vặn ngược eo, chân tay vặn vẹo, xông về phía bọn họ, sức công phá của cảnh tượng đó thực sự quá lớn!

Cho dù đặt trong hoàn cảnh hiện thực, một người dùng tư thế như một con nhện xông về phía bọn họ, cũng có thể dọa cho bọn họ sợ bay ba hồn bảy vía luôn rồi.

“Tôi biết võ, trong võ cổ truyền có một loại kỹ thuật bẻ khớp xương, mọi người cũng có thể hiểu nó như là chiêu co rút xương, không phải vũ đạo đường phố bây giờ cũng có một điệu nhảy bẻ khớp xương sao, nguyên lý cũng tương tự như vậy.”

Quần chúng sững sờ.

“Cái……cái môn võ (điệu nhảy) này cũng quá đáng sợ rồi.”

Cho dù biết được nguyên lý, trong lòng mọi người vẫn còn khiếp sợ.

Lúc này lại nhìn Khương Mạn một lần nữa, ánh mắt mọi người đều thay đổi rõ rệt, đương nhiên.... phần lớn vẫn là sợ hãi!

Sau khi Kiều Tây bình tĩnh lại, chỉ còn lại sự hưng phấn, hưng phấn tới mức da đầu tê dại!

Anh ta dám khẳng định, ngay sau khi bộ web drama này lên sóng, cái cảnh tượng vừa rồi tuyệt đối sẽ dọa cho khán giả sợ phát điên luôn!!

“Cô Khương vừa bắt đầu đã chuẩn bị dọa người ta như vậy ư? Cho nên mới bảo chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình thật đẹp phải không.”

Sau khi Kiều Tây hiểu rõ, thì càng bội phục Khương Mạn hơn.

Chính vì có vẻ đẹp kia làm tiền đề, cho nên sau khi vẻ xinh đẹp bị phá vỡ, biến thành cảnh tượng vặn vẹo mới tạo ra sức công phá mạnh đến vậy!

Khương Mạn nhún vai: “Ma nữ trước khi chết chẳng phải là đại tiểu thư sao? Xinh đẹp chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao?”

Kiều Tây ngơ ngác, bất chợt ngưng cười, nghĩ như vậy....cũng không phải là không có lý!

Khương Mạn đi tẩy trang rồi, trên người cô toàn là máu giả, quả thực có chút khó chịu.

Có lẽ vì chịu sự kích thích từ Khương Mạn, những cảnh quay sau các diễn viên đều phát huy tốt hơn ngày thường rất nhiều.

Tôn Hiểu Hiểu sau khi quay xong liền cùng Khương Mạn rời đi.

Mấy diễn viên trẻ nhìn bóng lưng của hai người, trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

“Kỹ năng diễn xuất của chị Khương thật quá tuyệt vời, chị Tôn cũng vậy, lúc nãy chị ấy còn bị dọa cho kêu cha gọi mẹ, vậy mà mấy cảnh sau đã nhanh chóng điều chỉnh lại được, phát huy một cách ổn định, không hổ là người hướng tới giải ảnh hậu……”

“Lúc đầu tôi thực sự đã bị dọa cho sợ chết khiếp đấy.” Đinh Đinh nhỏ giọng nói.

Mạnh Quân nhìn cô ấy: “Bây giờ không cảm thấy cô ấy chỉ là một cái gối thêu hoa nữa rồi à?”

Đinh Đinh đỏ mặt lắc đầu, lúng túng vô cùng.

Mạnh Quân cảm thấy tiếc nuối: “Đáng tiếc, chị Khương chỉ là một nhân vật khách mời, nếu không, có thể đi theo chị ấy thì thật tốt biết bao ……”

Giữa các diễn viên, có thể học hỏi lẫn nhau mà tạo nên thành tích, đối với diễn viên trẻ mà nói, là một cơ hội học hỏi vô cùng tuyệt vời.

“Đạo diễn Kiều chắc không trả nổi cát xê cao như vậy đâu nhỉ, hơn nữa lần này chị ấy nhận lời đến làm khách mời chắc cũng là vì nể mặt chị Tôn thôi, chị ấy bây giờ là tổng giám đốc của Hoàn Vũ Entertainment cơ mà, trên tay chắc chắn không thiếu những kịch bản tốt ……”

“Nghe nói Hoàn Vũ Entertainment đang tuyển người, nếu tôi có thể vào được đó thì tốt ……”

Mạnh Quân nghe Đinh Đinh lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia sáng, cô ấy nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Thật hi vọng là một ngày nào đó tôi có thể giống như chị Khương vậy ……”

……

Sau khi Tôn Hiểu Hiểu diễn xong, Khương Mạn liền dắt cô ấy đi ăn.

Sau khi lên xe, Khương Mạn tiện tay dúi vào tay cô ấy một túi quà.

“Cái gì vậy?”

“Quà đó, không phải cô cứ nhắc suốt đó sao? Không cần à? Thế thì trả cho tôi.”

Không đợi Khương Mạn cướp về, Tôn Hiểu Hiểu đã mở túi quà ra rồi, không ngờ bên trong lại là chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà lần trước cô ấy tùy tiện nhắc tới.

“Cô thật sự mua rồi đấy à? Mẫu này là bản giới hạn đó, cả thế giới cũng chỉ có vài cái thôi!”

“Nghe có vẻ đắt nhỉ.” Khương Mạn thắc mắc.

“Cô mua mà cô không biết nó bao nhiêu tiền sao?”

Khương Mạn đương nhiên là không biết rồi, cô ra ngoài lại không mang ví, cái này là anh hai mua hộ.

“Xem chừng là tôi lỗ rồi, thôi cô trả lại đây.”

Tôn Đại Ngọc vỗ bộp một cái vào cái móng vuốt của cô, ôm khư khư bảo vệ chiếc túi mới của mình, “Đã làm bà chủ rồi mà còn keo kiệt như vậy, sao cô không keo kiệt đến chết luôn đi!”

Arthur nghe hai người họ đấu khẩu, trong lòng càng lo lắng hơn.

Tình địch này đầy vẻ uy hiếp, thím lại còn mua túi xách cho cô ấy, đúng thật là chịu chi!

Chú Bạc vô dụng, đừng nói tới túi xách bản giới hạn, đoán chừng ngay cả cái túi vải bố còn chưa từng mua nữa là.

Arthur: “Haizzz……”

Địa điểm ăn cơm là một quán ăn gia đình, vừa đúng bữa cơm, khách khứa rất đông, đậu xe còn phải mất thêm một lúc.

Sau khi Khương Mạn đậu xe xong, vừa bước xuống, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.

“Ăn cơm ở chỗ này cảm giác sẽ rất đắt ……”

Tôn Hiểu Hiểu cũng nghe thấy, sau khi nhìn qua nơi phát ra âm thanh, bất ngờ nói: “Khương đáng ghét, kia không phải là trợ lý nhỏ của cô, Lộ Lộ đó sao? Cô ấy đi hẹn hò à? Người đàn ông bên cạnh.... hả? Sao lại là anh ta?”

Lộ Lộ hôm nay trang điểm rất xinh đẹp, người đàn ông bên cạnh cô ấy, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, nụ cười giả tạo thường ngày lúc này cũng có mấy phần chân thành.

Đôi mắt sau cặp kính cũng bớt đi mấy phần gian trá.

Vậy mà lại là……

“Cố Trầm?” Tôn Hiểu Hiểu buồn bực: “Không phải cô nói Bạc ảnh đế có việc phải đi công tác rồi sao? Anh ta đi tham gia hoạt động mà người đại diện không đi theo à?”

“Đúng vậy.” Khương Mạn nheo đôi mắt xinh đẹp: “Thế giới này thật nhỏ bé, người đại diện Cố trốn việc lười làm lại để tôi bắt được quả tang.”
Chương 313: Tôi tìm Bạc Hạc Hiên

Cố Trầm không ngờ tới, bản thân chỉ định đi ăn cơm thế nào lại gặp được vợ của ông chủ. Lộ Lộ mặt mày mừng rỡ, giống như bản thân tìm được chỗ an toàn.

“Không làm phiền hai người chứ?” Khương Mạn cười hỏi.

Lộ Lộ vội vã lắc đầu: “Chị Mạn đừng hiểu nhầm, em không cẩn thận đâm vào xe anh Cố Trầm, cho nên mời anh ấy đi ăn……”

Cố Trầm khụ một tiếng, Lộ Lộ bỗng chốc im lặng.

Khương Mạn ồ một tiếng thật dài, quay qua nhìn Tôn Đại Ngọc, hai người không nói cũng hiểu cùng nhau nở nụ cười.

Cố Trầm đẩy gọng kính, mặt lại nở nụ cười giả tạo: “Cô Khương đi thăm cô Tôn à? còn có cả Arthur nữa.”

“Thảo nào, ông chủ của tôi không theo mọi người à?”

Mặt Khương Mạn không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Anh ấy không phải tham gia vào dự án phim mới rồi còn gì?”

Cố Trầm sững sờ một lúc mới gật đầu: “Theo như trí nhớ của tôi, gần đây tôi bắt đầu nghỉ cuối năm, cho nên quên hết công việc rồi.”

“Đúng vậy.” Khương Mạn cười híp cả mắt: “Vừa rồi tôi lừa anh đấy.”

Cố Trầm: “……”

“Thoải mái đi, đi ăn thôi, tôi mời.”

Khương Mạn không hỏi nữa, đi nhanh về phía trước ánh mắt lại trầm xuống.

Cố Trầm xoa lông mày….bọn tư bản chết tiệt này lại náo loạn cái gì với nhau vậy? hình như bản thân lúc nãy không tự tin bán đứng ông chủ?

Bầu không khí của bữa ăn này có chút kỳ lạ, sắc mặt của Khương Mạn vẫn rất bình thường nhưng lại làm cho những người khác không yên lòng.

Trong lúc ăn cơm Cố Trầm lén gọi điện cho Bạc Hạc Hiên vài lần, nhưng điện thoại đã tắt máy. Hỏi những người ở phòng đại diện thì chả ai biết Bạc Hạc Hiên đi đâu.

Người đàn ông này lại chơi trò biến mất!

Sau khi ăn xong cơm, Khương Mạn đưa người đi mất, không cho Cố Trầm cơ hội mở mồm nói đỡ cho ông chủ nhà mình.

“Xong rồi……” Cố đại trợ lý bắt đầu lần chuỗi hạt trên cổ tay. Anh cảm nhận tiền thưởng cuối năm của mình hình như đều bay mất rồi.

Tên tư bản hại người!! hai người cãi nhau sao lại liên quan đến kẻ vô tội này!

……

“Tôi gọi xe tới đón, cô không cần chở tôi đâu.” Tôn Đại Ngọc nói, ánh mắt thâm ý nhìn Khương Mạn: “Mau đi làm chuyện quan trọng đi.”

“Đại Ngọc trưởng thành rồi, đã biết hiểu lòng người khác.” Khương Mạn nói theo kiểu tán thưởng.

Tôn Đại Ngọc trợn mắt nhìn cô, đã đến mức này rồi vẫn còn không quên trêu chọc người ta! Khương đáng ghét!

“Muốn tôi tiết lộ lịch sử đen tối của cô đúng không?”

Khương Mạn xì một tiếng, “Xin lỗi thì xin lỗi, sợ quá.”

Hai người đùa nhau xong đợi xe của Tôn Hiểu Hiểu tới, Khương Mạn tiễn cô lên xe xong, rồi để Tôn Hiểu Hiểu giục mãi cô mới lái xe đưa Arthur đi.

“Thím ơi, chú Hiên không dám đi ngoại tình đâu.” Arthur lo lắng giải thích.

“Ừ.”

“Chú ấy nói dối chắc chắn vì có chuyện, không muốn làm thím lo lắng.”

“Ừ.”

“Thím đừng đá chú ấy nhé?”

Khương Mạn phụt cười thành tiếng, nhìn bộ dạng của Arthur, kéo tai cậu bé qua cái mũ pikachu: “Ông quản gia.”

“Yên tâm.” Ánh mắt Khương Mạn u ám: “Đá anh ta thì lợi cho anh ta quá, tìm được người rồi tính sau.”

Arthur thở dài một hơi, tạm thời yên tâm.

“Thím muốn đánh thì cứ đánh, chú Hiên không phản kháng đâu, cho chú ấy làm bao cát luôn.”

Đưa Arthur về chân toà nhà Aden City xong, Khương Mạn cũng không lên nhà mà ngồi ở dưới xe gọi điện cho Lý Mặc. Điện thoại của Bạc Hạc Hiên tắt máy, phòng đại diện và cả Cố Trầm đều không biết anh ta đi đâu, hôm trước anh gọi điện cho cô, giọng của anh cũng không được bình thường……

Nếu là Lý Mặc, có vẻ biết nhiều hơn một chút.

……

Trang viên Thiên Cổ.

Vẻ mặt Lý Mặc có vẻ đầy hoài nghi, ai ngờ tới vị kia lại đột nhiên phái người tới đón Bạc Thiên Y. Lý Mặc bị đẩy ra ngoài, lúc người kia đến Bạc Thiên Y lại ngăn Lý Mặc đi tìm Bạc Hạc Hiên.

“Cha tôi tính khí như thế nào anh cũng biết mà, ông ta bây giờ muốn gặp tôi, nếu không gặp được sẽ không chịu từ bỏ ý định.”

“Đừng đi làm phiền anh trai, lần này quay về nhà sắc mặt anh ấy không được bình thường, cứ đến tối lại khoá của phòng mình lại.”

“Để anh tôi nghỉ ngơi đi.”

Trước khi đi Bạc Thiên Y dặn dò Lý Mặc: “Bên phía cha tôi chắc tìm tôi để nói chuyện bình thường thôi, ông ta bận rộn sẽ không giữ tôi lại lâu đâu.”

“Anh giữ chân anh tôi lại, đừng để anh ấy chạy đi tìm tôi.”

Giữa Bạc Hạc Hiên và cha Bạc có mâu thuẫn với nhau, đến cả Bạc Thiên Y cũng cảm thấy sợ hãi.

“Tôi mà giữ chân được anh ta.” Lý Mặc nói câu thật lòng.

Bạc Thiên Y lại thấy đau đầu: “Không giữ nổi thì tìm chị dâu tôi tới giúp, còn cần tôi dạy anh đấy?”

Cô còn định nói gì nữa nhưng người của cha Bạc đã vội vã giục cô.

“Điện hạ, nên đi thôi.”

Bạc Thiên Y lạnh mặt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lý Mặc, rồi mới quay ra nói với người kia: “Đi thôi.”

“Đợi chút!” Lý Mặc gọi Bạc Thiên Y lại, đột nhiên quỳ xuống chỉnh lại ống quần cho cô, sau đó nhét vào tay cô một hộp kẹo nhỏ.

Bạc Thiên Y nhìn anh, mặt không biến sắc.

Lý Mặc cười mỉm: “Tâm tình không tốt thì ăn một viên kẹo, một ngày hai viên, đừng quên.”

Giây phút này Bạc Thiên Y hình như hiểu ra gì đó, cắn chặt răng.

Lý Mặc lùi lại đằng sau.

Bạc Thiên Y không cho mấy người kia đụng vào người, cô tự mình lăn xe đi, sau đó khó khăn ngồi lên ghế đằng sau.

Những kẻ kia lặng lẽ đứng nhìn cô, trên mặt mang một nụ cười giả tạo.

Sau khi lên xe Bạc Thiên Y vẫn nhìn chằm chằm Lý Mặc, như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt anh, nhưng Lý Mặc vẫn luôn cúi đầu. Cửa số xe được đóng lại, chiếc xe cũng từ từ chạy ra khỏi trang viên.

Bạc Thiên Y nắm chặt hộp kẹo trong tay, giống như cô đang cầm một khối sắt nóng đỏ đốt cháy từ lòng bàn tay lên đến tim, làm cho con tim cô vừa hoang mang lại vừa run rẩy. Người ngoài luôn nói Bạc Thiên Y là kẻ đa mưu quỷ quyệt.

Nhưng chỉ một câu này của Lý Mặc, làm cho Bạc Thiên Y nhớ tới những lần uống thuốc, uống xong sẽ lại ăn thêm một viên kẹo chua ê cả răng. Kẹo này……thật ra mới chính là thuốc đúng chứ!

Nhưng nếu là thuốc, thì sao lại phải cẩn thận đến mức không muốn để cô biết.

Trừ phi, sự thật về mấy viên kẹo này tàn nhẫn tới mức cô không thể chấp nhận được, thậm chí sẽ từ chối dùng nó. Mà trên thế giới này, chỉ có một người mới làm vậy – Bạc Hạc Hiên!

Lại nhớ tới lần này quay về nhà sắc mặt tái nhợt của Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y lại càng bất an…..

Lúc này Lý Mặc cũng nhận được điện thoại của Khương Mạn.

“Chào anh, tôi tìm Bạc Hạc Hiên.”
Chương 314: Tìm thấy Bạc Hạc Hiên

Ngoài vườn hoa của trang viên Thiên Cổ, Lý Mặc đứng đợi Khương Mạn mà lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Anh ta biết đêm qua Bạc Hạc Hiên đã đi đến tầng hầm rồi tự khóa mình ở trong. Lý Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng có hỏi cũng không biết được kết quả.

Khương Mạn gọi điện đến chỉ nói có vào câu mà làm cả người Lý Mặc phát run.

“Tôi tìm Bạc Hạc Hiên.”

“Tôi không cần biết anh ta đang làm cái gì, chỉ cần biết anh ta có an toàn hay không.”

“Sức khoẻ của anh ấy, có vấn đề gì không?”

Giọng Lý Mặc lúc đó cũng phát run: “Bạc tổng ở trong trang viên, nhưng sức khỏe……Tôi không chắc lắm.”

“Anh ấy nhốt mình lại.”

Khương Mạn chỉ nói đúng hai từ: “Địa chỉ.”

……

Lý Mặc không biết bao lâu nữa Khương Mạn mới tới, nhưng anh ta không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân mình.

Loại thuốc kia……

Khẳng định nguyên nhân là do thuốc!!

Tiếng động cơ xe gầm rú như xé toạc màn đêm, Lý Mặc ngơ ngác nhìn hai cái chấm đèn pha sáng trên con đường ngoằn ngoèo. Giống như đôi mắt của con dã thú thép đang lao tới con mồi. Trang viên Thiên Cổ nằm ở lưng chừng núi, và có con đường núi dài quanh co dẫn vào.

Trong màn đêm, muốn lái xe tới đây người bình thường đều phải giảm tốc độ đi cực chậm. Nhưng chiếc xe này lại không ngừng tăng tốc, lúc vào khúc cua cũng không thèm giảm tốc chút nào, thậm chí còn nghe được tiếng lốp xe ma sát với mặt đường.

Không lâu sau, một chiếc Maserati đỏ dừng trước mặt Lý Mặc. Một người phụ nữ bước xuống xe, vẻ mặt bình thường như không có gì, khó ai có thể tin được cô vừa lái một chiếc xe lao đi trong đêm như không sợ chết.

Mới qua bao lâu mà Khương Mạn đã tới được đây rồi?

Lý Mặc gạt sự kinh ngạc sang một bên, cũng không nhiều lời: “Cô Khương, xin theo tôi.”

Khương Mạn gật đầu, đi theo Lý Mặc. Giờ phút này cô chả có tâm tình để quan sát trang viên này lộng lẫy tới mức nào.

“Bạc tổng gần đây chỉ ở trong trang viên, buổi sáng anh ấy sẽ xử lý việc của tập đoàn, nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng cứ đến tối là lại tự nhốt mình trong phòng.”

Khương Mạn cau mày: “Tình hình của anh ấy còn ai biết không?”

“Chỉ có tôi.” Lý Mặc trầm giọng nói: “Tiểu Bạc tổng sức khỏe gần đây cũng không được tốt, thường ở trong phòng nghỉ ngơi.”

“Em ấy đâu rồi?”

“Không ở đây, cha cô ấy phái người tới đón cô ấy đi rồi.” Lý Mặc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đi tiểu Bạc tổng còn giấu không cho Bạc tổng biết, cha con bọn họ quan hệ không được hoà hợp lắm.”

“Đợi tôi xác nhận tình hình của Bạc Hạc Hiên rồi nói tiếp.”

Khương Mạn theo Lý Mặc tới tầng hầm, sau khi nhìn thấy cánh cửa được đóng chặt, lòng cii lại thấy khó chịu.

“Chỉ có thể mở cửa bằng con ngươi.” Lý Mặc cũng bất lực, đến cả Bạc Thiên Y cũng không có quyền mở cửa.

Ngoài Bạc Hạc Hiên ra, không ai có thể mở được cánh cửa này.

Lý Mặc do dự: “Hay đợi tới ngày mai?”

Lúc trời sáng Bạc Hạc Hiên sẽ mở cửa từ phía trong.

“Tôi không muốn đợi.” Giọng Khương Mạn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại làm người nghe biết rằng cô đang không vui. Giống như đang trần thuật một sự thật, lạnh lùng, lạnh tới mức làm người ta sợ hãi.

“Nhưng mà……”

“Nếu cưỡng chế dùng sức mở cửa thì cửa này có cơ chế bảo vệ đặc biệt nào không?”

Lý Mặc sững sờ một lúc, nói: “Chắc là sẽ kích hoạt hệ thống báo động, tôi có thể đi tắt, nhưng cánh cửa này không có quyền hạn thì sẽ không mở được.”

Khương Mạn không nói câu gì, không mở được thì phá cửa là được.

“Vậy phiền Lý thư ký đi tắt hệ thống hộ tôi, còn lại để tôi lo.”

Lý Mặc cũng hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi ra thang máy ấn nút.

Khương Mạn sờ lên cánh cửa hợp kim, hình như được là bằng kim loại tổng hợp, có khả năng chống đạn. Cửa và tường gần như không có khe hở, cũng không có kết cấu bắt vít hay gì, có đẩy hay kéo cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng sức phá hẳn ra.

Khương Mạn khởi động cổ tay, hít một hơi thật sâu, đáy mắt bùng lên sự tàn nhẫn như một con dã thú khát máu đang dùng sức thoát ra, sau đó cô dồn sức nện vào cánh cửa.

Bùm!!!

m thanh vang lên làm mọi thứ xung quanh cũng rung lên. Giống như toàn bộ bức tường đang rung động.

Điện thoại của Lý Mặc rơi cả xuống đất, vội vàng quay lại nhìn. Anh ta kinh ngạc nhìn Khương Mạn, rồi lại nhìn chằm chằm vào nắm đấm của cô, mặt cô vẫn bình tĩnh như bình thường lại còn có chút bất mãn.

Mà tấm cửa hợp kim đến cả đạn cũng không xuyên qua nổi lại có một vết lõm to đùng.

Lý Mặc không nói được câu gì.

Cái vết lõm kia là chuyện gì vậy? đây là việc con người có thể làm ra sao?

Có phải là do trí nhớ của anh ta quá hỗn loạn? đây là cửa hợp kim hay cửa sắt thông thường nhỉ?

Không đúng, kể cả là cửa sắt thông thường thì cũng không ai một đấm mà đấm lõm cửa. Cửa này bằng giấy à!

“Xin lỗi, tiếng động hơi lớn, thư ký Lý đi lên trước đi, tránh những phiền phức không đáng có.”

Khương Mạn rất bình tĩnh nói với anh ta.

“Vâng……vâng……” Lý Mặc máy móc gật đầu, lúc này chợt nhớ ra một chuyện quan trọng cần nói với Khương Mạn.

“Sức khoẻ của Bạc tổng có vấn đề hình như liên quan tới thuốc của tiếu Bạc tổng.”

“Là ý gì?” Khương Mạn nhíu mày.

Lý Mặc lộ vẻ buồn bã: “Bạc tổng cứ một khoảng thời gian sẽ đi chọc tủy để làm thuốc cho tiểu Bạc tổng.”

Cổ họng Khương Mạn như nghẹn ứ lại, giống như không thể thở nổi, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên.

Giọng cô khô khan, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Sau khi Lý Mặc đi lên, Khương Mạn hít một hơi thật sâu, sức mạnh dị năng bắt đầu chạy khắp cơ thể cô, sau đó liên tiếp những cú đấm nện vào cánh cửa hợp kim.

Bức tường rung lên như gặp động đất, lực cực mạnh từ cánh tay truyền sang cánh cửa. Dù có dùng năng lực dị năng nhưng cô vẫn phải dồn toàn sức vào từng cú đấm.

Một cái lỗ sâu đến đáng sợ làm biến dạng cánh cửa hợp kim. Hai mắt Khương Mạn đã tối đen đến đáng sợ, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa rơi vào hồ nước.

Cô cởi áo khoác ngoài ra, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo trong cùng, lộ ra phần xương và cơ qua lớp áo dính sát vào người, căng tràn sức mạnh và vẻ đẹp.

Bùm –

Cô dồn toàn bộ sức đập vỡ cánh cửa, tay phải đã tê dần, xương khớp tay cũng loang lổ máu, Cô đưa cả hai tay vào khe hở, gân trên cổ tay nổi lên, cô dùng sức như muốn xé toang cánh cửa ra, sau đó lách người vào trong.

Sau cánh cửa là một màn đen mờ mịt. Khương Mạn bước vào trong bóng tối, những tia sáng từ khe hở ở cửa cũng chả đủ để xua tan đi bóng tối….. Tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.

Khương Mạn thở hổn hển, tầm mắt quen dần với bóng tối, những thứ ở trước mắt như hiện ra rõ hơn.

Ngoài ra còn một hơi thở khác như đang phả vào tai cô, nó man rợ như hơi thở của một con dã thú bị nhốt. Khương Mạn nghe thấy tiếng xiềng xích bị kéo. Một bóng đen đang chuyển động.

Khi cô bước vào bóng đen đã bắt đầu rình rập như một con dã thú dưới vực sâu nhìn thấy con mồi của mình. Tiếng xích sắt kéo sàn sạt dưới đất.

Bóng đen nhanh như chớp lao tới trước mặt, dùng một tay bóp lấy cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào mắt cô. Tràn đầy sự điên cuồng và đáng sợ.

Bóng đen ấy là……

“Bạc Hạc Hiên….”
Chương 315: Bạc Hạc Hiên cắn người

Sức lực của bàn tay đang bóp lấy cổ mình rất lớn, cảm giác nghẹn thở và áp lực do việc thiếu dưỡng khí mang lại xông lên đại não, cổ đau rát lại càng không phải nói.

Khương Mạn rất nhanh đã có phản ứng, cô nắm lấy tay của Bạc Hạc Hiên để gỡ ra.

Lần đầu tiên thế mà lại không gỡ ra được.

Sức lực này……người bình thường không thể nào có được!

Đây là sức mạnh sau khi cải tạo gen, chất ức chế trong cơ thể anh ấy mất hiệu lực rồi sao?

Khương Mạn từ bỏ giãy giụa, thay vào đó chủ động tấn công, lòng bàn tay trực tiếp đâm vào cổ họng anh, không ngoài dự đoán, bị cánh tay của Bạc Hạc Hiên chặn lại.

Khương Mạn cảm thấy tay mình giống như vừa đánh vào một thanh hợp kim, nhân cơ hội anh nới lỏng tay, liền thoát khỏi sự khống chế.

Không vội vàng công kích lần nữa, mà lùi về sau một bước.

Tiếng xích sắt va vào nhau vang lên lần nữa, nhưng lại không thể tiến lên phía trước nửa bước.

Cách xa một bước.

Giam cầm Bạc Hạc Hiên.

Khương Mạn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt đỏ ngầu giống như dã thú bị tiêm thuốc kích thích, vừa ác độc vừa đáng sợ.

Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào cô, giống như ác quỷ nhắm vào con mồi, thèm khát máu tươi trên người cô.

Nếu không phải chân tay và cổ bị xích sắt kìm hãm, Khương Mạn không hề nghi ngờ gì về việc anh ấy sẽ xông thẳng về phía mình, dùng hết sức lực để giết mình!

Đây chính là……

Nguyên nhân mà anh ấy đem bản thân giấu đi sao?

Cô sờ lên cổ, vẫn còn khá đau, lâu lắm rồi không bị đau như vậy.

Suýt chút nữa thì bị bẻ gãy.

“Bạc Hạc Hiên, anh đúng thật là.... một kẻ nói dối mà……”

“Không tin tưởng năng lực của em hay sao? Xảy ra chuyện cũng không tìm tới em, tự ý đem bản thân mình nhốt lại.”

“Em rất tức giận, tức tới nỗi muốn bóp chết anh.”

“Nhưng lúc này đầu óc anh đang không tỉnh táo, chắc cũng không thể hiểu được tâm trạng của em đâu.”

Khương Mạn sờ lên cổ, làu bàu với khuôn mặt không chút cảm xúc, trong đầu đang ngẫm nghĩ về tình hình hiện tại.

Chỉ có những sản phẩm bị lỗi trong quá trình cải tạo gen mới gây ra tình trạng mất khống chế này, gây ra các tác dụng phụ như hành vi khát máu, tính tình bạo lực,...

Giống như một con dã thú khi lên cơn điên không còn cảm giác gì, ngay cả năng lực tư duy cũng không còn.

Nhưng Bạc Hạc Hiên không phải là sản phẩm lỗi, tình huống hiện tại của anh rất kỳ lạ……

Những dây xích này không đủ để hoàn toàn khống chế anh mới phải, căn nhà giam dưới lòng đất này càng giống một loại ám thị tâm lý hơn, anh đang giam cầm chính mình, khống chế chính mình.

“Tác dụng phụ của thuốc ức chế gen sao?”

Khương Mạn suy ngẫm, cô nhớ là nếu dùng cái thứ đồ chơi đó về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến trí não.

Ban ngày thì giống người bình thường, nhưng khi đêm vừa xuống thì sẽ lập tức phát điên, điều này lại phù hợp với đặc tính di chứng để lại của thứ đồ kia.

Chất ức chế gen, nếu đã lấy cái danh ‘ức chế’, thì chính là mạnh mẽ áp chế năng lực phi thường trong cơ thể của người bị cải tạo gen xuống, không phải là làm cho nó biến mất mà là giống như một loại ngủ đông.

Nhưng nếu áp chế trong một thời gian dài, tích lũy dần dần, cuối cùng cũng sẽ bạo phát ra ngoài!

Cho nên hậu di chứng của tác dụng phụ chính là loại phát cuồng này!

Giống như núi lửa phun trào, sau khi phun trào ra thì sẽ dần dừng lại.

Nói sao nhỉ……

Giống như nuôi chó, nuôi Husky, năng lượng của cái giống chó đó cực kỳ dồi dào, bạn không đem nó ra ngoài chạy mười mấy km, thì nó sẽ hủy đi căn nhà của bạn!

Nhưng Bạc Hạc Hiên trong tình trạng này, vẫn đang áp chế bản thân.

Khương Mạn có thể đoán được anh đang kiêng kỵ điều gì, là lo lắng bản thân mình vô ý làm người khác bị thương, không phải thế sao?

Người đàn ông này……không nhịn tới chết luôn đấy chứ!

Năng lực chữa trị của cô không biết có thể làm giảm hậu di chứng của anh, khiến anh tỉnh táo lại hay không, nhưng tiền đề là bắt buộc phải tiếp xúc gần với cơ thể……

Nhưng đối với tình hình trước mắt mà nói……

Muốn lại gần, không đánh một trận là không được rồi.

Từ khi đến thế giới này, hình như cô chưa từng dùng hết sức mình để đánh với ai, chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên đánh lại là đánh với người đàn ông của chính mình.

Ừm, điều này rất thú vị đấy.

“Chắc không tính là bạo lực gia đình đâu nhỉ.”

“Cũng đúng, còn chưa kết hôn thì sao gọi là bạo lực gia đình được.”

Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên, làu bàu: “Em là vì giúp anh giải tỏa chứ không phải cố ý muốn đánh anh đâu nhé.”

“Bạc Yêu Nhi, anh phải nhớ tới lòng tốt của em đấy.”

Khương Mạn liếm răng hàm, lúc này phải ném sự đau lòng sang một bên đi, giúp người này trở lại bình thường trước đã rồi tính!

Tốc chiến tốc thắng!

Trong mắt cô bộc lộ ra một vẻ khốc liệt.

Chân phải lùi lại một bước để lấy đà, ngay lúc cô xông lên phía trước, mặt đất bốc lên một tầng bụi.

Cả người Khương Mạn vọt tới trước mặt Bạc Hạc Hiên, bổ tay xuống!

Đôi mắt đỏ au, khát máu kia vẫn vô cùng đáng sợ, không hề nhìn ra một chút nhớ nhung nào đối với cô, vô cùng xa lạ.

Bạc Hạc Hiên của hiện tại, không có một chút tình cảm nào đối với cô.

Giống như vậy, cô cũng không thể ôm quá nhiều tình cảm đối với anh!

Lúc này chính là chiến trường!

Trong chớp mắt, hai người đã đấu với nhau hàng chục hiệp, dùng nắm đấm của mình, đấu tay đôi.

Khương Mạn vừa mới áp chế được anh, lại cảm thấy sức mạnh của Bạc Hạc Hiên tăng lên mấy phần.

Hai người này càng đánh càng hăng.

Khi chân Khương Mạn đá lên đầu anh, liền bị Bạc Hạc Hiên túm lấy bàn chân.

Ngay lúc anh phát động công kích, Khương Mạn Mạn đột nhiên mượn sức, giơ chân kia lên như chiếc kéo, kẹp vào cổ anh, dùng sức cưỡi lên cổ anh, vặn người anh ngã xuống đất.

Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô lật người lại, kẹp lấy cổ họng anh, ngay sau đó Bạc Hạc Hiên đột nhiên khóa chặt eo cô. Đôi mắt vẫn đỏ ngầu như cũ. Há miệng cắn mạnh vào đầu vai của cô.

Khương Mạn rít vào một tiếng, cái đồ chết tiệt này! Anh còn cắn người nữa à!!!

Khương Mạn thúc đẩy dị năng, ngay khi năng lực trị liệu truyền vào trong cơ thể Bạc Hạc Hiên, cơ thể anh trở nên cứng lại một cách rõ ràng, lực cắn cũng buông lỏng ra một chút.

Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Mạn rốt cuộc cũng buông được xuống.

Thật may mắn.

Năng lực trị liệu của cô có tác dụng đối với chứng phát cuồng của anh!

Sau ba phút, Bạc Hạc Hiên và cô vẫn duy trì tư thế ôm nhau. Bàn tay cô kẹp trên cổ họng anh vẫn không ngừng truyền năng lượng trị liệu qua.

Anh vẫn đang cắn đầu vai cô, nhưng không hề dùng sức, giống như chó già giữ xương, quyết không buông.

Bàn tay ôm lấy eo cô thì cứ như dây thép, gỡ mãi không ra.

“Bạc Hạc Hiên?”

Khương Mạn thử gọi tên của anh, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Cô từ từ truyền ít dị năng lại, vừa mới dừng trị liệu lại nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận, đầu vai lại bắt đầu đau.

Làm cô sợ hãi, phải vội vàng tiếp tục điều động dị năng trong cơ thể, dùng năng lực trị liệu để an ủi anh.

Quả nhiên là không lâu sau, Bạc Hạc Hiên lại dừng lại.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh híp lại, trên mặt mang vẻ thỏa mãn giống như được cho ăn no, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.

Khương Mạn trợn mắt, trong tình huống này cô lại thấy hơi buồn cười.

“Rốt cuộc ai mới là chó săn hả……”

Cô nghi ngờ người đàn ông chết tiệt này coi năng lực trị liệu của cô thành bánh ngọt rồi.

Không cho ăn là sẽ cắn người!

“Bạc Hạc Hiên, anh là chó.” Khương Mạn nghiến răng mắng.

Với tình hình hiện tại, cô cũng không dám tùy tiện buông tay, may mà hiện giờ tóc độ tiêu hao khí huyết khi sử dụng dị năng đã không giống với trước kia.

Nhưng cứ tiếp tục thế này, thì cả người sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.

“Anh muốn hút khô em luôn hả……” Khương Mạn mắng.

Vào lúc này, cô chỉ đành cẩn thận không chế lượng dị năng, chuyển từ dòng dị năng nhỏ thành từng giọt, hiển nhiên ……

Lượng này không đủ để thỏa mãn Bạc chó săn.

Khương Mạn cảm thấy đầu vai của mình lại bị người ta dùng răng nhẹ nhàng ma sát, hơi đau, lại hơi ngứa ……

Bàn tay của người đàn ông ôm lấy eo cô càng ngày càng nóng.

Khương Mạn cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông, sắc mặt trở nên khác lạ ……

Đàn ông, thật đúng là chó mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom