• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 326-330

Chương 326: Khương Mạn: Em đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình

Vốn dĩ Khương Mạn muốn làm một chuyện lớn! Kết quả là khi anh ba gọi đến đến khiến cô đã trút được một chút tức giận.

Đối mặt với Bạc yêu tinh, đột nhiên cô cảm thấy không nỡ xuống tay.

"Thôi vậy, dù sao anh cũng là của em, “ăn” muộn một chút cũng chẳng sao."

"Nghe nói anh cả đã quản anh hai và anh ba rất nghiêm khắc, nếu anh ấy biết em làm nhục anh thì anh ấy nhất định sẽ phạt em."

Cô nằm ở trên giường, than ngắn thở dài nhìn mỹ nam bên cạnh, khó có thể không động lòng.

Bạc Hạc Hiên không ngừng xoa xoa giữa lông mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp.

Có phải... đã cầm ngược kịch bản rồi không?

Có phải... bản thân mình đang bị xem thường không? Sao lại cảm thấy giống như mình thực sự đã trở thành một tên được bao nuôi vậy?

“Dựa theo logic của em thì đêm nay chúng ta nên ngủ riêng.” Anh nghiêng đầu cười lạnh với Khương Mạn.

Khương Mạn trợn to hai mắt: "Tàn nhẫn như vậy à? Em sẽ bảo đảm sự trong trắng cho anh, em tuyệt đối sẽ không làm bừa."

Bạc Hạc Hiên: Đừng cướp lời thoại của anh có được không.

Anh nhắm mắt lại, vô cùng đau đầu, quay sang một bên và quay lưng lại với cô. Người nào đó còn muốn dính lấy anh, ôm anh từ phía sau ôm mà không nói lời nào, cái chân không yên phận gác lên biến anh thành cái gối hình người.

"Bạc Yêu Nhi đang xấu hổ hay là đang tức giận vậy, ôi, làm đàn ông không thể nhỏ mọn như vậy được~"

Bạc Hạc Hiên nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nắm chặt tay cô, xoay người lại, đưa tay ấn vào một bên mặt của cô.

Mắt Khương Mạn mở to và bắt đầu cười khanh khách.

“Anh muốn làm gì?” Khóe mắt và lông mày của cô hiện lên ý cười, như có móc câu khiêu khích dục vọng sâu xa nhất dưới đáy lòng người ta.

Sao có thể kiềm chế như vậy?

“Để khiến em im lặng.” Bạc Hạc Hiên bịt kín môi cô.

Ban đầu, thực sự anh chỉ muốn chấm dứt sự luyên thuyên của cô, nhưng sự đụng chạm này hình như đốt cháy cầu chì. Anh đã đánh giá quá cao ý chí của mình.

Anh chìm đắm trong hơi thở của cô. Khi anh định thìn lại thì đã nhìn thấy một cảnh tượng rất đẹp mà trước đây anh chưa từng thấy.

Đôi môi của Khương Mạn đỏ mọng giống như được nhuộm bằng nước ép hoa hồng, đôi mắt ướt át nhìn anh chằm chằm, giống như đang tự hỏi tại sao lại dừng lại?

Cô mặc áo sơ mi của anh, bên trong không có đường chỉ, áo ôm sát vào cơ thể nên ngay cả khi cô nằm xuống vẫn để lộ ra đường cong hấp dẫn.

Không biết từ bao giờ, cúc áo sơ mi đã được cởi ra chỉ còn lại hai chiếc, nửa kín nửa hở, làn da màu tuyết nhuốm những vết đỏ, giống như những cánh hoa mai đỏ bị nát trong tuyết.

Khương Mạn “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc. Giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng mà bình thường không có.

Bạc Hạc Hiên kéo tấm ga trải giường lên một cách thô bạo, che cô lại, bất giác quấn cô thành một chiếc bánh ú, sau đó đứng dậy, quay lưng về phía cô, khàn giọng nói:

“Tập đoàn còn có một số tài liệu cần xử lý, em ngủ trước đi.” Nói xong, anh kéo áo ngủ lên rồi bước ra khỏi phòng.

Khương Mạn nhìn chằm chằm lên trần nhà, sững sờ hai phút mới định thần lại, môi đỏ mọng mấp máy:

"Mẹ kiếp!"

……

Ngày hôm sau.

Bạc Thiên Y cảm thấy bầu không khí giữa anh cả mình và chị dâu có gì đó không ổn.

Hai người ... cãi nhau à?

Sắc mặt Khương Mạn khó coi còn Bạc Hạc Hiên vẫn như thường lệ, nhưng trong ánh mắt anh tỏ rõ sự chột dạ.

Một bữa ăn sáng, ba người mỗi người một suy nghĩ.

Bạc Thiên Y đã nhiều lần ra hiệu cho Bạc Hạc Hiên nhưng không có kết quả.

Nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, cô hỏi Lý Mặc: "Anh tôi và chị dâu sao vậy?"

Lý Mặc trầm tư: "Tối hôm qua hình như Bạc tổng không về phòng ngủ, luôn ở trong phòng làm việc để xử lý tài liệu."

Bạc Thiên Y cau mày, vậy không phải là chị dâu tôi một mình một phòng sao?

Nhưng chị dâu rộng lượng như vậy, không đến nỗi nổi nóng vì chuyện vặt vãnh này mới phải.

Chắc chắn là anh cả vô dụng của cô ấy đã làm gì đó!

Bạc Hạc Hiên đặt cốc nước mới ép trước mặt Khương Mạn, khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh lại thở dài. Vừa định kéo lấy tay cô thì đã bị nhìn chằm chằm.

"Anh làm gì vậy ?!" Giọng nói cứng rắn vang lên.

Bạc Hạc Hiên cười khổ: "Anh sai rồi."

“Anh không sai, là em sai.” Mặt Khương Mạn không cảm xúc, cầm cốc nước ép uống một hơi cạn sạch: “Em đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình.”

"Đàn ông..." Cô lắc đầu đứng dậy, mím môi không nói gì nữa.

Mắt Bạc Hạc Hiên lộ ra vẻ lúng túng. Lần thứ năm anh không biết phải nói gì.

Thấy anh không nói lời nào, Khương Mạn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Ánh sáng ban mai từ phía sau xuyên qua cửa sổ bằng kính rồi chiếu vào người đàn ông tạo thành một bóng sáng tuyệt đẹp.

Đôi mắt anh cụp xuống tôn lên vẻ uy nghiêm và kiêu ngạo thường thấy, vẻ đẹp thì như bị vứt bỏ...

Sói trắng? Từ “chú chó” không phù hợp với Bạc Hạc Hiên. Mặc dù khi phát điên anh thích cắn người.

Khương Mạn mím môi, hừ lạnh một tiếng: "Anh lại đây!"

Khi Bạc Hạc Hiên ngước mắt lên, đáy mắt như sáng lên, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh cô.

Cô kéo cổ áo anh, ép anh cúi đầu xuống, cắn thật mạnh vào môi anh, giọng điệu vẫn hung dữ nhưng ánh mắt đã dịu đi.

"Không có lần sau đâu."

“Còn có thể có lần sau à?” Anh hỏi.

“Anh nằm mơ đi!”Khương Mạn tức giận nhìn anh: “Cho dù có, lần sau cũng sẽ là em chạy trước!

Cô có lý do để nghi ngờ rằng người đàn ông này đang cố tình trả thù cô vì trước đó cô đã bắt anh phải 'kiềm chế'!

"Buổi tối tuỳ em sắp xếp, anh sẽ nhận phạt." Bạc Hạc Hiên cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt còn có chút áy náy, tối hôm qua bỏ chạy giữa đường... quả thực ... không được nghĩa khí cho lắm!

Anh không phải là thánh nhân cũng không phải là quân tử. Chỉ là trước đó, anh đã nhớ ra một điều quan trọng! Đó là anh vẫn chưa hoàn toàn nhận được sự công nhận của bốn người anh trai của cô!

Ngay cả khi Khương Lệ Sính, Khương Vân Sênh và Khương Nhuệ Trạch đã ngầm công nhận mối quan hệ của anh với Khương Mạn thì giữa anh và Khương Tử Mặc vẫn còn thiếu một cuộc trò chuyện nghiêm túc!

Nếu đã đồng ý thì phải làm được.

Sau khi Bạc Thiên Y quay lại, nhìn thấy hai người lại dính với nhau trong lòng cô ấy cũng trở nên yên tâm hơn.

“Anh có chuyện muốn bàn với em, đến phòng làm việc của anh đi.” Bạc Hạc Hiên nghiêm nghị nói.

Bạc Thiên Y sững sờ và gật đầu.

Sau khi cả ba bước vào phòng làm việc, Bạc Thiên Y tò mò nói: "Bây giờ có thể nói rồi chứ."

Bạc Hạc Hiên nhìn Khương Mạn gật gật đầu, rồi cười với Bạc Thiên Y và nói: "Em gái có tin trên đời có phép thuật không?"

Lời mở đầu này ...

Khóe miệng Bạc Thiên Y giật giật, cô ấy liếc nhìn anh cả của mình như cầu cứu, nhưng Bạc Hạc Hiên lại làm ngơ.

Cô ấy ho khan một tiếng rồi trả lời: "Em ... tin?"

"Ừm, em tin là được rồi. Lần đầu tiên gặp mặt, chị sẽ làm một trò ảo thuật cho em gái coi như quà gặp mặt." Khương Mạn nghiêm túc nói.

"Ảo thuật ... ảo thuật? Được, được, em thích ảo thuật."

Bạc Thiên Y rất nhiệt tình, nhưng dường như cô đã hiểu sai về 'ảo thuật' trong câu nói của Khương Mạn.

Khương Mạn cũng không giải thích, cô nhìn quanh phòng làm việc rồi lấy ra một con dao gọt hoa quả màu bạc từ đĩa hoa quả trên bàn ở bên cạnh. Sau đó cô cắt vào đầu ngón tay của mình, những giọt máu đỏ sẫm lập tức xuất hiện.

"Chị dâu!"

"Yêu Nhi!"

Bạc Thiên Y kêu lên thất thanh, Bạc Hạc Hiên cau mày.

Anh biết cô định chứng minh điều đó như thế nào, nhưng cô cũng không nhất thiết phải tự cắt vào tay mình như vậy?

Khương Mạn ra hiệu Bạc Hạc Hiên im lặng, đi về phía Bạc Thiên Y và giơ ngón tay lên trước mặt cô ấy.

Ánh mắt Bạc Thiên Y vô cùng kinh ngạc và không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.

"Chị dâu, tay chị chảy máu rồi, lần sau hãy làm ảo thuật cũng được, mau băng vết thương..."

“Suỵt.” Khương Mạn nở nụ cười thần bí: “Đừng chớp mắt, chị sẽ cho em chứng kiến kỳ tích ngay bây giờ.”

Suy nghĩ của Bạc Thiên Y nhìn cô đã thay đổi. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao chị dâu lại có thể biến thành kẻ ngốc được chứ? !

Khi Bạc Thiên Y đang định nói thì đột nhiên âm thanh bị mắc kẹt trong cổ họng.

Đồng tử của cô ấy khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào tay Khương Mạn.

Là ảo giác à? Hình như không chảy máu nữa rồi?

Ngay sau đó, cô ấy thấy Khương Mạn dùng khăn lau đầu ngón tay, trên ngón tay mảnh khảnh, đầu ngón tay có chút hồng hồng, thon dài và rất đẹp. Nhưng điều kỳ lạ là, đừng nói đến vết thương mà thậm chí còn không nhìn thấy một vết sẹo nào!

Bạc Thiên Y trợn tròn mắt, cô ấy dám chắc chắn rằng vừa rồi ngón tay của Khương Mạn thật sự bị dao cắt vào.

Làm sao vết thương của một người có thể biến mất trong nháy mắt như vậy? ! !

"Làm sao có thể như vậy? !!" Cô ấy kêu lên.

“Về phương diện khoa học thì thật sự không thể, vậy nên nó là ảo thuật.” Khương Mạn mỉm cười: “Cũng có thể gọi là: siêu năng lực.”
Chương 327: Anh trai à, chắc kiếp trước anh đã giải cứu cả hệ ngân hà đấy

Bạc Thiên Y im lặng cả năm phút, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

“Ồ, thì ra không phải là ảo thuật, mà là dị năng.”

“Một sự tồn tại phi thường, vượt qua cả khoa học kỹ thuật.”

Sắc mặt cô bình tĩnh, nếu bỏ qua sự run rẩy trong giọng nói, thì gần như là không có bất cứ vẻ gì là kinh ngạc.

Cho dù thế giới quan sụp đổ rồi, cũng tuyệt đối không thể mất hình tượng trước mặt chị dâu!

Đây là sự kiên trì cuối cùng của Bạc Thiên Y!

Nhưng cho dù ý chí có kiên định đến đâu, trí thông minh có siêu phàm đến đâu, nếu muốn hoàn toàn tiếp nhận và tiêu hóa sự thật này, năm phút vẫn là quá ngắn.

Vậy cho nên, cô lại im lặng thêm năm phút.

Cho dù trong lòng nổi cơn sóng lớn, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm như cũ, chỉ có cảm giác khô khốc ở cổ họng là càng ngày càng nghiêm trọng, Bạc Thiên Y không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.

“Uống chút nước đi.” Khương Mạn đưa cho cô cốc nước.

“Cảm ơn chị dâu.” Bạc Thiên Y sau khi nhận lấy thì uống một ngụm to, lúc này mới cảm giác cả người khá hơn một chút.

Cô nhìn Khương Mạn, sự tò mò và chấn động trong ánh mắt không thể che đậy được nữa.

Cô ấy do dự ba giây, không nhịn được mà nói: “Chị dâu.... em sờ chị một cái được không?”

Bạc Hạc Hiên nhăn mày.

Khương Mạn hào phóng đưa mặt qua, “Cứ sờ tự nhiên.”

Bạc Thiên Y cũng không khách khí, đưa tay xoa xoa nắn nắn khuôn mặt của Khương Mạn……khỏi phải nói, cảm giác này……thật quá tuyệt!

Nhưng mà……

“Hình như chẳng có gì khác với người bình thường?”

“Đương nhiên rồi.” Khương Mạn ngưng cười: “Yên tâm, ba đầu sáu tay thì chị không có, kết cấu nội tạng không khác gì người thường, không nhiều hơn một quả thận nào.”

Bạc Thiên Y có chút không nỡ buông tay, vẫn muốn sờ thêm một lúc nữa.

Bạc Hạc Hiên bước tới, túm lấy cái tay của em gái, ấn lại lên mặt của nó.

Bạc Thiên Y bất mãn: “Bạc Hạc Hiên!” Sao mà anh keo kiệt vậy!

Trong ánh mắt Bạc Hạc Hiên mang theo mấy phần cảnh cáo.

Bạc Thiên Y đối diện với ánh nhìn trêu chọc của Khương Mạn, ho một tiếng, giọng nói mềm mỏng hơn: “Anh trai....” Đàn ông đàn ang mà sao dục vọng chiếm hữu mạnh thế!

“Nói chuyện chính.” Bạc Hạc Hiên không tiếp tục đùa với em gái mình.

Bạc Thiên Y cũng giật mình, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi có sự thay đổi, bất giác nhìn Khương Mạn.

Lẽ nào……

“Dị năng của chị là trị liệu.” Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Làm cho xương đã gãy mọc trở lại thì chưa chắc có thể làm được, nhưng chắc hẳn có thể khiến cho cơ năng của cơ thể em trở lại như người bình thường.”

Bạc Thiên Y sững sờ.

Cổ họng lại khô khốc, “Thật...thật sao?”

Không phải cô không muốn tin, mà là.... nhưng năm nay cô đã tin tưởng rất nhiều lần, rồi lại thất vọng rất nhiều lần.

Nhưng mà……

“Tin ở chị.” Khương Mạn nắm lấy tay cô, từ từ truyền năng lượng vào.

Bạc Thiên Y có thể cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của một luồng khí nóng từ lòng bàn tay cô truyền vào cơ thể mình.

Giống như một con suối nhỏ, chảy khắp tứ chi mình, cả người ấm áp, cơn đau vẫn luôn dày vò trong cơ thể cô ấy đã giảm đi không ít.

Cảm giác đó, giống như trên vai vốn dĩ có tảng đá nặng cả trăm cân ở trên vai bỗng chốc giảm xuống chỉ còn một nửa.

Cô thở dài một hơi, lúc đó thần kinh đều được thả lỏng, sau đó trái tim liền đập mạnh liên hồi, không kìm nén nổi sự vui mừng!

“Vừa rồi em……em……em cảm thấy……”

Bạc Thiên Y gấp gáp, kích động đến mức không biết phải hình dung như thế nào, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Cô ấy nắm chặt lấy tay Khương Mạn, “Em thật sự...thật sự có thể khỏe lên sao?”

“Không cần uống thuốc.... không cần phải tiếp tục uống thuốc nữa phải không?”

Bạc Hạc Hiên nghẹn thở, cái con bé này……

“Không cần phải uống thuốc nữa.” Khương Mạn gật đầu: “Chị bảo đảm!”

“Cảm ơn chị dâu……cảm ơn chị!!!”

Bạc Thiên Y trong lòng còn hoảng hốt, run rẩy, cô ấy đã sắp muốn bỏ cuộc rồi, nhưng Khương Mạn dùng hành động để nói cho cô ấy biết, cô ấy còn hi vọng……

Chuyện xương gãy còn có thể mọc lại gì đó, Bạc Thiên Y không dám nghĩ tới!

Cho dù cô trở thành một người tàn tật bình thường thôi cũng tốt rồi, không cần phải uống thuốc để giữ mạng nữa……

Cô ấy không biết những thứ thuốc kia được điều chế bằng thứ gì, nhưng cô ấy hiểu rõ một điều, chắc chắn là có liên quan đến Bạc Hạc Hiên!

Cô không muốn……không muốn lại trở thành gánh nặng cho anh trai, trở thành gông cùm xiềng xích trói buộc anh nữa!

Bạc Thiên Y nước mắt lưng tròng, lại không muốn khóc, bàn tay lau loạn xạ trên mặt.

Khương Mạn xoa đầu cô: “Ổn định lại tâm trạng trước đã, đợi khỏi bệnh rồi khóc một trận lớn để chúc mừng!”

Bạc Thiên Y cười trong nước măt: “Khỏi bệnh thì nhất định phải cười, khóc nhiều không đáng.”

“Vậy sao? Chị còn định nói tới lúc đó sẽ cho em một màn ôm ôm, thơm thơm, nâng cao cao để dỗ em nữa đấy.” Khương Mạn trêu chọc nói.

Bạc Thiên Y bỗng chốc đỏ mặt.

Đôi mắt ướt át nhìn Khương Mạn và sụt sịt, nắm lấy tay cô, “Chị dâu, chị thật tốt.”

“Ừm, anh trai em có thể tìm được người như chị là phúc của anh ấy đấy.”

“Em cũng thấy vậy, kiếp trước anh ấy nhất định là đã thắp hương khấn vái rất nhiều rồi.”

“Đúng vậy ~”

Thân thể của Bạc Thiên Y bệnh tật đã lâu, cho dù là Khương Mạn cũng không dám nói có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy chỉ trong một ngày.

Dùng năng lực trị liệu để phục hồi những tổn thương trong nội tạng của cô ấy, ít nhất cũng phải mất cả tháng.

Quá trình trị liệu thì đơn giản, chỉ cần tiếp xúc cơ thể là được.

Sau khi năng lượng trị liệu đi vào cơ thể, cảm giác đó quá đỗi thoải mái, giống như được ngâm mình trong bồn nước nóng vậy, thậm chí không quá mười phút, Bạc Thiên Y đã nhắm mắt ngủ say rồi.

Truyền dị năng liên tục không ngừng nghỉ trong hai tiếng, Khương Mạn mới buông tay.

Đầu cô có chút choáng váng, biểu hiện của việc tụt đường huyết xuất hiện.

Lúc đứng dậy còn lung lay, Bạc Hạc Hiên đỡ lấy eo của cô, cau mày, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng.

“Không sao, em chỉ đói thôi.”

“Lần sau vẫn nên rút ngắn thời gian lại.” Anh nhìn khuôn mặt Khương Mạn hơi tái đi, anh ở bên cạnh mà lại không giúp được gì.

“Thật sự không sao.” Khương Mạn không cố tỏ vẻ kiên cường trước mặt anh, trực tiếp ngả vào lòng anh, lười nhác nói: “Có thời gian nói em, còn không bằng nhanh chóng làm cho em món gì đó ngon ngon đi.”

Nói xong, cô bĩu môi tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: “Em thật sự đói sắp chết rồi...”

Bạc Hạc Hiên hôn lên môi cô một cái, “Anh lập tức đi làm ngay, bảo bối vất vả rồi.”

“Xí ~ nổi cả da gà rồi!”

……

Bạc Thiên Y ngủ chừng ba tiếng, sau khi thức giấc, cô ấy cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà trước giờ chưa từng có.

Cảm giác tràn đầy sức sống này, trong ấn tượng của cô thì đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện.

Cảm giác xa vời như chỉ tồn tại trong ký ức tuổi thơ.

Cô ấy nâng cánh tay, ngồi ngơ ngẩn trên giường cả mười mấy phút.

“Xít——” Cô vỗ mạnh vào mặt mình.

Thấy đau quá.

Là thật rồi!

Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Bạc Hạc Hiên tiến vào, thấy cô ngơ ngác ngồi trên giường, trên mặt còn có vết đỏ.

“Tỉnh rồi à?” Ánh mắt anh dịu dàng hơn.

Bạc Thiên Y gật đầu, môi cô nhếch lên, không nhìn được mà nở nụ cười sáng lạn: “Anh, không phải em đang mơ đâu đúng không?”

“Không phải là mơ.” Bạc Hạc Hiên bước tới, xoa đầu cô, “Em sẽ khỏe lên nhanh thôi, lần này là thật đấy.”

Bạc Thiên Y hít sâu một hơi, đột nhiên căng thẳng nắm tay anh: “Chị dâu em thì sao? Chị ấy không sao chứ?”

“Không sao, cô ấy còn đang ăn cơm, bảo anh qua xem em thế nào.”

Bạc Thiên Y thở phào một hơi, sau đó không kìm chế được mà cười lên.

Trông như một con ngốc.

“Anh trai, chị dâu thật là tốt.”

“Ừ, anh biết.”

“Anh phải đối tốt với chị ấy đấy, không được bắt nạt chị ấy, kiếp trước nhất định là anh đã giải cứu cả giải ngân hà nên kiếp này mới lừa được chị ấy vào tay.”

“Ừ, anh cũng thấy vậy.”

“Chị dâu thực sự quá lợi hại, dị năng, là dị năng đó! Superwoman!”

……

Bạc Thiên Y ríu rít nói không ngừng, ánh mắt như phát sáng, không còn u ám nữa, cô ấy lúc này mới thật sự giống một thiếu nữ mới chỉ 20 tuổi.

Bạc Hạc Hiên ở bên cạnh yên tĩnh nhìn em gái, thỉnh thoảng lại phối hợp gật đầu.

“Anh.”

Bạc Thiên Y ôm lấy cánh tay anh, dựa vào vai anh: “Cảm ơn anh.”

Cô tươi cười rực rỡ nói: “Còn sống thật là tốt.”

Bạc Hạc Hiên khẽ ừ một tiếng.

Mắt nhìn nụ cười tươi sáng của em gái, sau đó đưa tay đẩy đầu con bé ra.

“Đầu tóc hôi rình, Bạc Thiên Y, có phải em chưa gội đầu không vậy?”

Khoảnh khắc dịu dàng lúc trước liền ném cho chó ăn.

“Bạc Hạc Hiên! Anh mới hôi rình! Chị dâu em nhìn trúng anh tuyệt đối là vì thương hại anh thôi!!”

“Anh thì hiểu gì về tình yêu chứ? Anh không xứng!”
Chương 328: Lại là một ngày ghen tỵ với Khương Mạn

Vì muốn giúp Bạc Thiên Y chữa lành cơ thể mà khoảng cách giữa trang viên Thiên Cổ và Aden City lại quá xa. Để thuận tiện, Khương Mạn phải “bất đắc dĩ” ở đây, đương nhiên Arthur cũng theo cô đến đây.

Cô quay về đón Arthur, nhân tiện sắp xếp cho ngỗng Tang Bưu và chó Ngạo Thiên.

Chó Ngạo Thiên được gửi nuôi tại một khu trượt tuyết ở ngoại ô Bắc Thành - nơi nó làm chó kéo xe, được cải tạo lao động để kiếm thức ăn cho bản thân.

Còn ngỗng Tang Bưu...

Khương Mạn đã đưa nó đến sở thú, đặc biệt liên hệ và dặn dò nhất định phải đưa nó vào công viên thiên nga.

Arthur tò mò: "Tại sao phải thả nó ở công viên thiên nga, vì là họ hàng thân thiết sao?"

“Không, bởi vì thiên nga bá đạo hơn ngỗng.” Khương Mạn nhún vai: “Để cho nó biết sự tàn nhẫn của xã hội.”

Arthur giơ ngón tay cái lên.

Chiêu này là một phiên bản nâng cấp của việc sử dụng phép thuật để đánh bại phép thuật!

Dùng thiên bá để trấn áp ác bá thôn! Núi cao còn có núi cao hơn, con ngỗng ác sẽ có con ác hơn!

“Còn phía chú Hiên thực sự không cần quan tâm sao ạ?” Arthur có chút lo lắng: “Chú husky đã gọi chú cả, chú hai và cả chú tư tới rồi.”

Khương Mạn mím môi: "Có lẽ... không sao đâu."

Cô chột dạ nghĩ như vậy, vẫn còn nhớ cảnh khi cô về Aden City thu dọn hành lý, vừa mở cửa ra đã thấy bốn người anh đang ngồi xếp hàng trong nhà. Có thể so sánh với toà án xét xử thời cổ đại!

Cô đã không có nghĩa khí lựa chọn bán đứng Bạc Hạc Hiên và đưa Arthur đi trước.

……

Gần Aden City, khu vườn trên cao ở tầng cao nhất của Tòa nhà Landmark. Chỉ dựa vào tòa nhà mang tính bước ngoặt này đã khiến giá nhà ở xung quanh Aden City tăng hơn gấp đôi. Nhưng không ai biết tòa nhà này thuộc về ai.

Lúc này, chủ nhân của tòa nhà đang ngồi ngay ngắn, chấp nhận những cái nhìn soi xét của bốn người anh vợ tương lai.

Bạc Hạc Hiên đưa bốn bản tài liệu cho bốn anh em họ Khương.

"Tất cả tài sản cá nhân đứng tên tôi được liệt kê ở trên đó, không chỉ có trái phiếu hay bất động sản, mà còn cả cổ phiếu của các công ty tôi đã đầu tư vào."

"Cái còn lại là dữ liệu cá nhân, mối quan hệ gia đình và tình trạng thể chất của tôi."

Bốn anh em nhà họ Khương nhìn bản thông tin trong tay với những biểu cảm khác nhau.

Khương Nhuệ Trạch liếc nhìn một chút liền cảm thấy không có hứng thú, giọng điệu kỳ quái nói: "Cậu tới đây để khoe khoang sự giàu có của mình à?"

Coi gia đình họ không có tiền sao?

Bạc Hạc Hiên trực tiếp phớt lờ lời nói của anh ta.

Khương Vân Sênh nhướng mày khi thấy trong tài liệu có một dòng: "Anh đã mua lại Universal DreamWorks rồi à?"

Universal DreamWorks là công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất ở Tây bán cầu, được biết đến là cái nôi của điện ảnh và truyền hình phương Tây, chiếm vị trí hàng đầu tuyệt đối trong làng giải trí Tây bán cầu.

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Mua hai năm trước."

“Hades có nhiều lĩnh vực hơn tôi nghĩ.” Khương Lệ Sính nói.

Hades là một tập đoàn do Bạc Hạc Hiên thành lập ở Tây bán cầu, cũng có giao dịch kinh doanh với tập đoàn Hoàn Vũ, chắc chắn là thương nghiệp có tiềm lực.

Khương Tử Mặc xem tài liệu đó nhưng im lặng và không nói gì.

Cảnh tượng này trông giống như một cuộc phỏng vấn của công ty.

Nhưng bản thông tin này có ý nghĩa gì, bốn anh em nhà họ Khương đều biết rất rõ, Bạc Hạc Hiên đã ra con át chủ bài rồi.

Một khi những tài liệu này được phát tán ra ngoài, đối với anh mà nói chắc chắn sẽ gây ra sự ảnh hưởng cho tất cả các phía.

Không chỉ trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, mà cả năng lượng, khoa học công nghệ, chăm sóc y tế và thậm chí cả giáo dục đều có bóng dáng của anh, giống như một mạng lưới trải rộng khắp Đế Quốc.

Ngay cả ở Tây bán cầu, cũng đã có sự xâm nhập rồi.

Khương Lệ Sính cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy điều này.

Nhìn ánh mắt Bạc Hạc Hiên lại càng thêm tán thưởng, anh ta tự hỏi bản thân, nếu Bạc Hạc Hiên là kẻ địch thì chắc chắn là kẻ địch khiến mình phải đau đầu và vô cùng dè chừng.

“Tôi đã đọc xong thông tin rồi, vào vấn đề chính đi.” Khương Lệ Sinh gõ gõ xuống bàn.

Bạc Hạc Hiên ngồi thẳng người, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên trên bàn, mỉm cười nhìn bốn người rồi nói: "Tôi đang hẹn hò với Khương Mạn."

Răng rắc- Tiếng viên đã bị nghiền nát. Miệng Khương Nhuệ Trạch đang nhai đá, mắt nhìn anh chằm chằm.

Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc không nói lời nào, ánh mắt vừa bất lực vừa... không vui lắm.
Khương Lệ Sính cau mày, nhìn bản thông tin trên bàn, ánh mắt hiện một cách rõ ràng.

"Đây là giấy chứng nhận tự ứng cử của anh à?"

“Cũng không được coi là giấy chứng nhận nó chỉ là bản công bố một cách trung thực và hợp tình hợp lý.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói:

“Tôi không muốn hứa bất cứ điều gì. Nói nhiều cũng hiệu quả bằng hành động.”

“Tôi sẽ không phụ cô ấy.” Ánh mắt Bạc Hạc Hiên kiên định. Vì vậy, anh không ngại để lộ át chủ bài của mình.

Những gì anh làm hôm nay tương đương với việc đưa dao cho bốn anh em nhà họ Khương. Một khi những tài liệu này bị phát tán ra ngoài, nhất định sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền phức!

Khương Lệ Sính nhìn anh chằm chằm, hơi bất ngờ về sự kiên quyết của anh. Mặt khác, anh ta thấy mừng cho em gái nhưng cũng không khỏi cảm thấy không nỡ. Cảm xúc trong lòng anh cả vô cùng phức tạp.

“Tôi sẽ đốt những tài liệu này đi.” Khương Lệ Sính nói rồi nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên: “Hãy chăm sóc em gái tôi thật tốt.”

Bạc Hạc Hiên giống như đã có thể thở phào, gật đầu một cách trịnh trọng: "Cám ơn anh cả."

Khi Khương Lệ Sính nghe thấy hai từ anh cả, vẻ mặt của anh ta trở nên có chút kỳ lạ. Đây là đang lựa gió bẻ măng à...

Về phần anh hai … Khương Vân Sênh bất lực nhún vai:

"Tôi luôn tự nói với chính mình, anh quả thực là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí em rể."

Bạc Hạc Hiên mỉm cười: "Cảm ơn anh hai."

Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch cứng rắn, nhìn chằm chằm Bạc Hạc Hiên với ánh mắt khó chịu như thể sẵn sàng lao tới cắn anh bất cứ lúc nào.

Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta, đáy mắt có chút ý cười xen lẫn sự gian xảo.

"Tôi biết rằng em gái tôi rất trong sáng và tốt bụng nên con bé không thể thắng nổi một tên cáo già như anh."

Bạc Hạc Hiên: "..." Trong sáng và tốt bụng?

Khương Nhuệ Trạch tức giận nhai đá viên cồm cộp, sau khi đặt cốc nước xuống, giọng đầy tức giận nói: "Cậu nhìn tôi làm gì? Còn không mau gọi tôi là anh?!"

Bạc Hạc Hiên: "..."

Anh nheo mắt nhìn Khương Nhuệ Trạch vài giây, sau đó cười rồi gật đầu: "...Anh, ba."

Trong phút chốc, Khương Nhuệ Trạch cảm thấy rất hài lòng.

Anh ta đắc ý gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm! Sau này khi gặp tôi nhớ gọi tôi là anh, biết chưa hả?"

Bạc Hạc Hiên ngoảnh mặt đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy gì.

Cuối cùng, chỉ còn lại Khương Tử Mặc.

Theo một khía cạnh nào đó thì anh tư của nhà họ Khương cũng là người khác biệt nhất trong số các anh trai của nhà họ Khương!

“Chúng ta đi ra đây rồi nói?” Khương Tử Mặc nói.

Bạc Hạc Hiên gật đầu.

Bọn họ đi tới góc vườn cách đó không xa, Khương Nhuệ Trạch có chút bất mãn: "Tại sao lại phải ra đó? Thằng tư và lão Hiên có bí mật gì sau lưng chúng ta sao?"

“Ngồi xuống.” Hai chữ của Khương Lệ Sính khiến Khương Nhuệ Trạch lập tức ngừng nói.

Mắt anh nhìn vào tình trạng cơ thể trong bản thông tin, đột nhiên ánh mắt anh ta tối sầm lại.

Cuộc nói chuyện giữa Khương Tử Mặc và Bạc Hạc Hiên không kéo dài lâu, sau khoảng năm phút, hai người quay lại. Có vẻ như Bạc Hạc Hiên đã hoàn toàn chắc chắn trong vị trí em rể!

Khương Nhuệ Trạch tò mò hỏi: "Em và lão Hiên đã nói chuyện gì vậy?"

Khương Tử Mặc nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: "Chút chuyện nhỏ thôi."

Chuyện nhỏ thì nói ra đi...

Không cho Khương husky có cơ hội tiếp tục gây chuyện, Khương Lệ Sính liếc anh ta một cái, Khương husky lập tức ngoan ngoãn.

"Năm mới, cậu và em gái cùng nhau về nhà một chuyến."

Khương Lệ Sính nói: "Vì lợi ích, lúc này tôi không muốn cậu và em gái tôi công khai mối quan hệ này."

Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Em có thể hiểu được."

Yêu đương một cách khiêm tốn cũng không có gì không tốt cả.

Bây giờ là thời điểm xảy ra rất nhiều chuyện, khi công khai mối quan hệ của anh và Khương Mạn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Bản thân Bạc Hạc Hiên thì không sao, nhưng anh không muốn mang những rắc rối đó đến cho Khương Mạn.

Phiên tòa giữa bốn người anh trai vợ và em rể đã kết thúc, bầu không khí hoà hợp hiếm thấy.

Năm người bọn họ cùng nhau rời đi, vừa ra khỏi tòa Landmark trên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

"Đó là Bạc Thần đúng không?!Ôi chúa ơi, đôi chân dài đó!!"

"A a a! Bên cạnh anh ấy là Nine và đạo diễn Khương, còn có anh ba! Tôi đã thấy anh ba rồi! Anh ấy khi cười trông rất đẹp, giống như một con chó săn nhỏ vậy!"

"Người còn lại chẳng lẽ là anh cả ... Ôi trời ơi! Bạc Thần và bốn người anh của Khương võ thần? Chuyện này là sao vậy?!"

Weibo lập tức trở nên náo nhiệt.

#Vô tình gặp #

# Vô tình gặp Bạc Thần và bốn anh chàng đẹp trai nhà họ Khương#

# Lại là một ngày ghen tị với Khương Mạn #
Chương 329: Năm mới nghe Khương Mạn hát? Anh muốn ăn tiệc sao

Mặc dù gần đây Khương Mạn không còn hoạt động mạnh trong 'giang hồ' nữa nhưng những truyền thuyết về Khương võ thần vẫn lan truyền khắp mọi nơi trên 'giang hồ'.

Việc tuyên truyền cho phim "Chiến Cốt" đang diễn ra rất sôi nổi!

Cách đây vài ngày, khi tin tức về sự xuất hiện của Khương Mạn trong "Sinh tồn vô hạn" được tung ra, trên mạng lại vô cùng sục sôi!

Đặc biệt Weibo chính thức của "Sinh tồn vô hạn" cũng làm rất tốt, tuy rằng là một ekip nhỏ nhưng cũng rất giỏi giở trò.

Ngay sau khi một đoạn video hậu trường quay cảnh các diễn viên sợ phát khiếp được tung ra, cư dân mạng đều cười ngặt nghẽo.

Tiếp theo là video Khương võ thần cầm giấy lau an ủi Đại Ngọc.

(Ha ha ha ha! Ai dám nói Đại Ngọc và Khương Mạn không phải là thật?)

(Khương võ thần hung hăng như vậy, nhưng khi gặp Đại Ngọc lại vô cùng hèn nhát. Cảnh tượng này giống như hoàng đế xấu xa ngoại tình bị bắt quả tang và cầu xin quý phi tha thứ vậy!)

(Sự hợp tác giữa Đại Ngọc và Khương Mạn mà tôi mong đợi bấy lâu nay scuối cùng cũng đến rồi, nhưng có vẻ như không giống như tôi tưởng tượng …)

(Tạo hình của Khương võ thần rất đẹp, tại sao mọi người lại sợ hãi đến phát khóc?)

Phải nói rằng lần này "Sinh tồn vô hạn" đang cọ nhiệt mới đúng!

Hiện tại, sự kỳ vọng của công chúng dành cho bộ phim này đang tăng vọt!

Còn phía "Chiến cốt" thì có những bất ngờ liên tiếp nhau.

Khi tin tức Nine sẽ hát OST kết phim được đưa ra, không chỉ fan mê phim phát cuồng mà fam mê nhạc cũng không thể kìm lòng.

(Khi nào "Chiến cốt" được công chiếu vậy?)

(Đây là lần đầu tiên Nine hát ost cho một bộ phim. Đây là để ủng hộ Khương võ thần nhỉ!! !)

(Đồng chí lão Vân, cố gắng lên! Mong cho tóc của ông rụng chậm lại!)

(Lang Quy, Bất Ly mau đến đâm tôi đi!)

(Sắp sang năm mới rồi, cho nên tôi hỏi bộ phim này có thể chiếu trong khoảng thời gian lễ hội mùa xuân không?)

Trang viên Thiên Cổ.

Khương Mạn có chút kinh ngạc: "Chiến cốt sắp được công chiếu, sớm như vậy à?"

“Ừm.” Bạc Hạc Hiên vừa nói chuyện điện thoại với Vân Chí Sam xong: “Buổi chiếu ra mắt dự kiến vào ngày lễ tình nhân.”

“Hả?” Khương Mạn sờ sờ mũi: “Sao lại là ngày đó?

"Không kịp ra mắt trong lễ hội xuân. Dù gì thì chỉ có ngày lễ tình nhân là ngày đẹp nhất. Anh cũng cảm thấy đó là một ngày tốt."

Thêm nữa... hôm đó còn là sinh nhật của Khương Mạn!

Bạc Hạc Hiên xoa xoa cẳng chân cho cô, còn Khương Mạn thì nằm trên giường. Trong khoảng thời gian này, cô không hề đi đâu, ngày nào cũng ở trang viên sử dụng siêu năng lực của mình để chữa trị bệnh cho Bạc Thiên Y.

Kết quả khám sức khỏe của Bạc Thiên Y hôm qua đã có rồi, các chỉ số đều tốt hơn trước rất nhiều. Vẻ mặt của bác sĩ riêng lúc đó giống như đã nhìn thấy một phép màu của y học!

Gần đây bầu không khí của trang viên Thiên Cổ cũng rất tốt.

Chủ yếu là do tâm trạng của Bạc Thiên Y tốt lên, còn có thêm Arthur, hai người họ vừa gặp mà có vẻ như đã quen từ lâu.

Đặc biệt là đối với Bạc Hạc Hiên, ghét anh, mắng anh là đồ vô dụng, một lớn một nhỏ có tiếng nói chung!

Sau khi mát xa xong, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi ra ngoài.

Chị Lam và Cố Trầm cũng đến trang viên, nhưng là để bàn bạc chuyện công việc.

Cố Trầm thì vẫn ổn, dù sao anh ta được mở rộng tầm mắt rất nhiều lần về Bạc Hạc Hiên. Nhưng sau khi chứng kiến sự rộng lớn của trang viên Thiên Cổ, trong lòng quản lý Cố vẫn thầm chửi rủa nhà tư bản Bạc với lòng đố kỵ! Còn chị Lam... Ngoài sững sờ chỉ có sững sờ hơn!

"Mạn à... trang viên này giá bao nhiêu ..." Chị Lam thì thào: "Xa hoa quá, đồ nhà giàu chết tiệt các người, nhà vệ sinh còn lớn hơn phòng khách nhà chị rồi!"

“Đúng vậy, đồ giàu có chết tiệt!” Khương Mạn cũng có chung mối thù: “Trang viên này là của Bạc Hạc Hiên! Mắng anh ấy đi!

Chị Lam: "..."

Bạc ảnh đế nhún vai: "Chửi hay lắm, nhưng trên thực tế trang viên đứng tên em gái tôi."

Quản lý Cố thở dài: "Thật may là Tự ảnh đế không có ở đây."

Nếu đồng chí Thiên Sách đó ở đây, có lẽ anh ta sẽ lao tới nịnh bợ để xin được ở rể rồi!

Chị Lam vực dậy tinh thần: "Thôi ... chúng ta bàn chuyện công việc đi!"

Nếu còn không dùng công việc làm tê liệt bản thân thì cô ấy sẽ bắt đầu ghét những người giàu có!

Khi Tết đang đến gần, nhiều đài truyền hình vệ tinh đã gọi điện để liên hệ với Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên hy vọng họ có thể tham gia hội diễn.

Sau khi Khương Mạn đọc lời mời tham gia mà chị Lam đưa cho, cô liếc nhìn Bạc Hạc Hiên với biểu cảm kỳ lạ.

"Thật là kỳ lạ."

"Tại sao tất cả những lời mời gửi đến đều là muốn em diễn tiểu phẩm?"

"Hát không phải dễ dàng hơn sao?"

Phòng khách im lặng một lúc.

Cố Trầm tháo kính ra, lau tròng kính không hề có chút bụi nào rồi tiếp tục mỉm cười.

Chị Lam nhìn cô không biết nên nói gì.

Bạc Hạc Hiên sờ sờ mũi: "Em muốn lên sân khấu hát sao?"

“Em rất muốn.” Khương Mạn sờ sờ cằm: “Anh tư của em cũng nhận được rất nhiều lời mời. Nếu có thể, em muốn biểu diễn chung với anh ấy.”

Chị Lam buột miệng: “Tuyệt đối không được!” Tha cho anh tư của em đi!

Khương Mạn nhìn ba người một lượt, có chút tức giận: "Các ngươi coi thường em đúng không?!"

“Khụ khụ, không hề.” Chị Lam giải thích.

Cố Trầm cười: "Tôi chưa bao giờ nghe cô Khương hát nên tôi không phát biểu ý kiến."

"Vậy tôi sẽ hát cho anh nghe một đoạn..."

Cố Trầm: Tách đôi ngay tại chỗ.jpg Chị Lam nhìn anh ta như nhìn đồng đội ngu ngốc!

Anh nói cái quái gì vậy? ! Anh còn muốn nghe cô ấy biểu diễn solo ngay tại đây à? !

Sắp đến Tết rồi, thay vì ăn cơm tất niên thì sẽ đổi thành ăn tiệc sao!

Ăn tiệc ở đây nghĩa gốc là ăn uống tiệc rượu linh đình nhưng giờ đã trở thành ngôn ngữ mạng. Nó là bước ngoặt của cốt truyện, tức là tình tiết sẽ bị đảo ngược và mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng không tốt. Cho người ta cảm giác cười trên nỗi đau của người khác khi xem trò vui.

“Bánh pudding chắc đã chuẩn bị xong rồi, em không đói sao?” Bạc ảnh đế chuyển đề tài.

Khương Mạn nuốt nước miếng: "Vậy được, ăn no rồi hãy hát."

Chị Lam và Cố Trầm thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy hai người từ bên ngoài đi vào.

"Anh tư!"

Khương Tử Mặc ừ một tiếng rồi đưa chiếc bánh ngọt trong tay cho Khương Mạn. Anh ta vừa mới xong công việc của mình và bớt chút thời gian rảnh để đến trang viên.

Bánh được mua ở cửa hàng bánh ngọt của fan anh ta. Lần trước khi bọn họ đi ăn, cô rất thích bánh tart có phô mai bên trong, Khương Tử Mặc vẫn nhớ rất kỹ.

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Khương Tử Mặc thấy bầu không khí có chút kỳ quái.

Khương Mạn vừa ăn bánh tart phô mai vừa nói: "Về chuyện ca hát, anh tư, anh đã suy nghĩ đến việc biểu diễn ở hội diễn cuối năm chưa?"

Khương Tử Mặc suy nghĩ, anh ta đã nhận được rất nhiều lời mời, nhưng tạm thời không có ý định tham gia, nhưng ...

“Tiểu Mạn, em có muốn lên sân khấu hát không?” Anh ta hỏi: “Nếu em muốn thì anh sẽ đi.”

 

"Em ..." Khương Mạn vẫn chưa thốt ra chữ “ muốn”.

Trong phòng khách vang lên một tràng ho khan.

Chị Lam liên tục ho khan nói: "Mạn à ... Thật ra thì chúng ta cũng không nhất định phải tham gia. Còn cũng phải tập dượt bài hát gì đó. Mệt lắm! Ở nhà đón năm mới bên gia đình tốt biết bao."

Cố Trầm gật đầu: "Tôi nghĩ phía Bạc Hạc Hiên cũng không cần thiết phải tham gia. Hãy dành thời gian này để nghỉ ngơi. Hơn nữa, sang năm mới hai người còn có buổi công chiếu "Chiến cốt " nên chắc chắn sẽ rất bận rộn!"

Sắc mặt Khương Mạn không tốt lắm, cô nhìn Bạc Hạc Hiên.

Bạc ảnh đế hít một hơi và cười nói: "Em muốn hát thì hát, vừa hay có anh tư ở đây? Để anh tư dạy em một chút cũng rất tốt."

"Tôi cũng mong muốn anh em hai người biểu diễn trên cùng một sân khấu."

Khương Mạn nhướng mày, mỉm cười.

Chị Lam và Cố Trầm nhìn anh, nhất thời không biết nên khen anh thông minh hay là nham hiểm! Mối hoạ này, anh ném đẹp quá ~

Trong mắt Khương Tử Mặc vẫn có những kỳ vọng ngu ngốc và không biết sợ hãi.

"Đợi em ăn bánh xong đã, không được, em phải đi súc miệng. Đồ ngọt hơi dính vào cổ họng của em rồi." Khương Mạn e hèm e hèm rồi đi về phía phòng vệ sinh.

Sau khi cô rời đi, Bạc Hạc Hiên thản nhiên đứng dậy: “Tôi cũng về phòng một chút.” Anh quên mang theo tai nghe chống ồn rồi.

Ánh mắt Khương Tử Mặc mang vẻ hơi khó hiểu.

Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Là một fam mê nhạc nên thật sự rất khó để chị Lam tỏ vẻ mình rất ổn, cô ấy hỏi khéo: "Nine, anh chưa từng nghe A Mạn hát sao?"

Khương Tử Mặc lắc đầu: "Tôi nghe nói cô ấy và Tự ảnh đế hợp tác trong một bài đồng dao, nhưng tôi không biết tại sao bài hát và video trên mạng không còn nữa, nhưng tôi đã đọc các bình luận thì thấy phản hồi rất tốt."

Chị Lam: "..."

"Mọi người đều khen giọng hát của Tiểu Mạn có thể chữa bệnh."

Chị Lam: "..."

Cố Trầm: "..."

Là suy sụp chứ không phải chữa bệnh?

Còn về lý do tại sao bản audio và video đã bị gỡ ... Làm ơn, em gái của anh sắp gọi cả Hắc Bạch Vô Thường tới rồi!

Những người khác đánh nhau thì dựa vào tác động vật lý, em gái của anh chỉ cần xuất hiện, không cần xuất chiêu gì, cổ họng của cô ấy chính là phép thuật!

Chỉ cần cô mở miệng, kẻ thù sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ!

Knock out!
Chương 330: Tiểu Mạn, có phải dây thanh quản của em biết dịch chuyển không?

Sau khi Bạc Hạc Hiên lấy tai nghe rồi quay lại, Khương Mạn vẫn chưa thấy người đâu.

Bầu không khí trong phòng khách có một cảm giác trì trệ kỳ lạ.

Tay Khương Tử Mặc cầm tai nghe, ánh mắt có chút trống rỗng.

Bạc Hạc Hiên hỏi: "Sao vậy?"

Chị Lam bối rối lấy lại điện thoại và tai nghe từ tay Khương Tử Mặc, nói: "Chỉ là ... lúc đó tôi đã sao lưu một bản mà A Mạn hát dùng làm chuông báo thức."

Bạc Hạc Hiên mím môi dưới, mắt lóe lên: "Cũng tốt, cô ấy vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện."

Cố Trầm giơ ngón tay cái lên: Nói dối mà không chớp mắt, thật là phục cậu!

Khương Tử Mặc hít sâu một hơi, cau mày nhìn Bạc Hạc Hiên: "Vừa rồi anh cố ý à?"

Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên không thay đổi: "Hả?"

Khương Tử Mặc vặn lại: "Vừa rồi anh lừa tôi à."

Bạc ảnh đế sờ mũi: "Tôi cảm thấy giọng hát của Yêu Nhi cũng khá hay, lẽ nào không phải sao?"

Khương Tử Mặc nhìn anh đầy ẩn ý. Đúng lúc này, Khương Mạn đã quay lại.

"Em đã sẵn sàng, hát bài gì vậy?"

Chị Lam và Cố Trầm muốn chuồn ngay lập tức, một người ôm bụng, một người ôm đầu. Lưng Khương Tử Mặc căng cứng, vẻ mặt phức tạp nhìn cô: "Tiểu Mạn..."

Khương Mạn thắc mắc nói: "Hả?"

"Em thật sự muốn hát à?"

"Em muốn."

"Vậy thì ... hãy hát đi..." Cuối cùng Khương Tử Mặc vẫn không thể nói ra sự thật.

Dù gì anh ta và cô cũng là anh em sinh đôi nên anh ta cảm thấy rằng với sự am hiểu âm nhạc của mình, anh ta có thể cứu vớt được giọng hát của em gái mình. Ít nhất ... có thể khiến cô ít lạc nhịp một cách rõ ràng.

Ừmmm, đại khái là vậy… Khương Tử Mặc nghĩ vậy nhưng cũng không quá tự tin...

Chị Lam nói: "Ôi... chị muốn đi vệ sinh."

Cố Trầm ho một tiếng: "Tôi đau đầu quá, tôi quay lại xe lấy một chút thuốc đã."

Bạc Hạc Hiên liếc hai người một cái: "Ở lại đi!"

Khương Mạn nhìn những người này với ánh mắt ác ý: "Các người sao vậy?"

Chị Lam và Cố Trầm nhìn nhau và thấy từ đau khổ trong mắt nhau.

Chạy không thoát, phải làm sao đây?

Còn có thể làm gì được, chỉ có thể liều mạng ở lại thôi!

Ngay sau đó, hai người ngồi xuống một cách ngay ngắn, không nói gì, một trái một phải giơ tay lên: Nào, bắt đầu màn biểu diễn đi!

Cũng chỉ là đôi tai thôi mà, hỏng cũng không vấn đề gì!

Bạc Hạc Hiên nở nụ cười: "Em cứ mạnh dạn hát đi. Em muốn hát bài nào? Anh sẽ tìm lời cho em".

Khương Mạn trầm ngâm một chút: "Tôi nhớ tới một bài hát mà lần trước khi Đại Ngọc say đã hú hét. Em thấy bài đó cũng khá hay. Hình như nó tên là ..."Tân quý phi túy tửu?"

Bạc Hạc Hiên mơ hồ nhớ lại lần đó.

Bài hát đó...

Thấy Khương Mạn đã bắt đầu lên giọng, e hèm e hèm, Bạc Hạc Hiên âm thầm tìm lời bài hát.

"Anh tư, anh hát đoạn đầu hay là điệp khúc."

Trong khi Khương Mạn đang chuẩn bị, Khương Tử Mặc đã nghe qua bài hát một lần.

Anh ta do dự một hồi: "Điệp khúc đi..."

Khương Mạn có chút thất vọng, cô rất thích đoạn điệp khúc, đặc biệt là đoạn lời kịch vô cùng bùng nổ!

Sau khi đoạn nhạc dạo vang lên, Bạc Hạc Hiên lặng lẽ lùi vào một góc ở phía sau mà Khương Mạn không thể nhìn thấy, lấy tai nghe chống ồn ra, luôn trong tư thế sẵn sàng.

Khương Mạn thầm đếm nhịp, sau khi đủ năm nhịp trôi qua, cô vẫn đang gật gật đầu.

Khương Tử Mặc định nhắc cô: "Tiểu..."

Đột nhiên có luồng âm thanh vang lên giống như một bức tường dày chặn lời nói của anh ta lại.

"Năm đó ~ bông tuyết rơi rơi ~ đậu trên đóa mai nở ~ Năm~ năm đó Hoa Thanh Trì ~ ôm nặng nỗi sầu tư ~

Bộ não của Khương Tử Mặc 'ong ong', đôi môi mỏng mở ra, từ lúc im lặng, không nói gì đến khi hồn phách bay xa chỉ mất mười mấy giây.

Rõ ràng là anh ta đều hiểu từng câu từng chữ, nhưng tại sao lại không hiểu em gái mình đang hát gì?

Còn cái âm điệu đó, tại sao lại không hát đúng tông của bất cứ một từ nào?

Rõ ràng là khi bắt đầu thì đã đúng tông, nhưng cô đã dần dần lạc tông. Cuối cùng đến đoạn điệp khúc ...

Thấy anh trai hồi lâu không có động tĩnh gì, Khương Mạn đụng vào cánh tay của anh ta: "Anh tư, đến lượt anh rồi."

Khương Tử Mặc mở miệng, mặt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: "Anh… không biết hát..."

Anh ta thực sự không thể tìm được đúng tông giọng của bài hát!

Khương Mạn gật đầu: "Anh mới nghe lần đầu tiên nên cũng hơi khó. Không sao, để em dạy anh đoạn điệp khúc."

"Đừng!!"

"Xin đừng mà!!"

Cố Trầm và chị Lam không thể chịu đựng được nữa, giận dữ đứng lên!

Bạc Hạc Hiên tắt máy phát nhạc, tháo tai nghe ra rồi giấu đi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Hay là đổi sang một bài hát mà Tử Mặc thuộc?"

Khương Tử Mặc trừng mắt nhìn anh.

Bạc Hạc Hiên cười, không nói gì nữa.

Khương Tử Mặc suy tư một hồi, nhìn về phía Khương Mạn nói: "Tiểu Mạn... Em đã từng nghe giọng hát của mình chưa?"

"Khi hát em có thể nghe thấy giọng mình mà."

“Như vậy cũng không giống.” Anh ta lắc đầu: “ m thanh em nghe được khi hát chủ yếu là sự dẫn truyền qua xương, nhưng những gì bọn anh nghe thấy là sự dẫn truyền qua không khí”.

Khương Mạn đều hiểu những gì mà Khương Tử Mặc đã nói.

Nhưng vậy thì sao chứ? Cô cảm thấy giọng hát của mình khá ổn ... không thể nói là chất giọng hay nhưng nhịp điệu vẫn rất chính xác!

Cho dù âm thanh được truyền qua không khí như thế nào thì cũng không quá khác biệt ...

Khương Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, anh ta đã ghi âm lại.

"Em nghe những gì mình vừa hát đi?"

Bạc Hạc Hiên nhướng mày, âm thầm... tránh ra xa một chút.

Chị Lam và Cố Trầm đột nhiên trở nên phấn khích.

Khương Tử Mặc nhấn nút play, ngay khi giọng hát như gọi hồn phát ra, con ngươi của Khương Mạn run lên. Còn chưa kịp nghe hết ba câu, cô đã vội vàng nhấn tạm dừng.

Không chắc chắn về những âm thanh vừa rồi nên cô hỏi ngược lại: "Đây là… giọng hát của em à?!" Không thể nào!

Khương Tử Mặc đau đớn gật đầu: "Không một từ nào đúng tông, cách phát âm của em không đúng, hơn nữa việc nhấn nhá luyến láy của em cũng có vấn đề."

Khương Mạn bĩu môi: “... Thật vô lý.” Cô không dám tin, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó!

"Cũng có thể do dây thanh quản của em quá hẹp nên khi em hát những nốt cao thì giống như đang hét lên. Ở những nốt trung thì như bịt mũi và cười một cách kì quái, còn khi hát những nốt thấp thì như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng ... "

Khương Tử Mặc nghiêm túc phân tích: "Có điều, âm vực của em không đủ rộng. Đối với người bình thường, cao hơn một quãng tám chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng em thì..."

Ánh mắt anh ta đầy vẻ khó xử: "Cảm giác khi em hát ... giống như dây thanh quản đang dịch chuyển, nhảy qua lại giữa các quãng khác nhau."

"Em đã xem phim Hàng đầu sư của nước T và phim ma của nước H chưa?"

“… Ối?”Khương Mạn không hiểu tại sao lại liên quan đến phim điện ảnh.

Khương Tử Mặc: "Sự thay đổi âm vực của em khi hát rất giống với mụ phù thuỷ làm phép trong hai bộ phim đó. Có một loại cảm giác ... tối tăm."

Khương Mạn: "..." Cám ơn.

Khương Tử Mặc định thần lại, nói đến vấn đề chuyên môn liền bị cuốn vào và quên mất đối tượng là em gái mình: "Tiểu Mạn, anh tư không có ý sỉ nhục em."

Khương Mạn: "... Ừm."

Chị Lam và Cố Trầm: "Phụt"

Đây là anh trai, là anh trai ruột!

Cuối cùng Khương Tử Mặc kết luận: "Tiểu Mạn, tốt hơn hết là em nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu em thực thật muốn hát..."

Khương Mạn: "..." Cô chắc chắn rằng dây thanh quản mình không có vấn đề gì...

"Anh, anh đừng nói nữa, em sẽ không hát nữa." Khương Mạn dừng bài phát biểu của Khương Tử Mặc lại.

Phân tích kỹ lưỡng quá rồi. Khương Mạn bị chính mình làm cho kinh ngạc.

Khương Tử Mặc mím môi, đột nhiên thấp giọng nói: "Còn có một khả năng..."

“Khả năng gì vậy?” Cô cảm thấy mình không còn có khả năng gì nữa.

“Chẳng lẽ đây là một loại siêu năng lực vừa mới thức tỉnh của em sao, Tiểu Mạn?” Giọng nói của Khương Tử Mặc cực kỳ trầm.

Khương Mạn: "..."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh tư mình, chỉ thấy trong đôi mắt đó có sự tò mò thuần túy. Khương Tử Mặc rất nghiêm túc, anh không nói đùa.

Khương Mạn im lặng hồi lâu ...

"Anh tư, anh thật sự là anh trai của em."

Khương Tử Mặc gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Đương nhiên là vậy rồi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom