• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (2 Viewers)

  • Chương 336-340

Chương 336: Cún Bạc có thể có ý nghĩ xấu xa gì?

Sau khi Bạc Thiên Y xuất hiện, Quỷ Hổ đã trở nên ngoan ngoãn.

Giống như một con hồ ly bị lột da, ở một mình trong một góc và duy trì một khoảng cách xã hội an toàn.

Nghĩ đến những phát ngôn bừa bãi của mình, muốn trở thành em rể của Bạc Hạc Hiên, trong lòng Quỷ Hồ cảm khái: Bản thân thật sự là tuổi trẻ bồng bột, không biết sống chết là gì...

Bởi vì tất cả bọn trẻ đều đến trang viên nên buổi chiều điện thoại của Khương Mạn cũng vô cùng bận rộn.

Sau cuộc gọi của Lý Lão m (đạo diễn của "Một cuộc sống khác trên thế giới") thì là video call của Tôn Đại Ngọc.

Các cảnh quay của cô ta trong "Sinh tồn vô hạn" vẫn chưa đóng máy nên vẫn ở trong đoàn phim. Khi biết rằng bọn trẻ đang ở cùng Khương Mạn nên cô ta mới gọi điện thoại tới.

Trong video, sau khi cô ta và các bạn nhỏ chào hỏi nhau, Khương Mạn đã cầm điện thoại và đi đến bàn ăn.

“Cô đội cái mũ trùm đầu con chuột màu vàng đó để giả vờ làm nàng tiên à?” Tôn Đại Ngọc khinh thường con Pikachu mà cô đang đội.

Rõ ràng, chuyện Khương Mạn đến làm cameo khiến cả ekip đoàn kim và các diễn viên chính sợ phát khiếp vẫn khiến Đại Ngọc canh cánh trong lòng.

“Gu thẩm mỹ của cô không hiểu nghệ thuật của tôi.” Khương Mạn không muốn nhắc đến chủ đề mất mặt, vì vậy nhanh chóng lảng tránh: “Tết mà các người cũng không nghỉ sao?

Tôn Đại Ngọc thấy cô ăn uống mê say liên nuốt nước miếng nói: "Hôm nay quay xong cảnh này sẽ nghỉ nhưng chỉ nghỉ ba ngày thôi."

Khương Mạn cắn bánh tart trứng: "Ba ngày này cô kế hoạch gì không? Về nhà đón Tết à?"

Tôn Đại Ngọc bĩu môi, cau mày: "Tôi không về đâu, về sẽ bị thúc giục chuyện kết hôn."

"Vậy một mình cô sẽ cô đơn và buồn tẻ lắm? Qua đây góp vui đi." Khương Mạn cười nói: "Anh hai của tôi cũng ở đây đó."

Tôn Đại Ngọc lập tức trợn mắt nhìn cô: "Anh hai cô thì liên quan gì đến tôi chứ?"

"Tôi muốn tác thành cho cô. Hơn nữa, tiểu Vương Hinh cũng ở đây, con bé luôn nhớ tới người dì không đáng tin là cô."

Tôn Đại Ngọc cân nhắc một hồi, sau đó gật đầu: "Được rồi, tan làm tôi sẽ qua đó, nhớ chuẩn bị một ít bia, hạt dưa và mạt chược, buổi tối tôi sẽ áp đảo tất cả."

"Mà tôi nói này.. nhà tư bản các người đón Tết đều không giống với người bình thường à? Vừa rồi cô cho tôi xem xung quanh một vòng, sao tôi không thấy có một câu đối hay đèn lồng đỏ gì vậy?"

Sau khi cúp điện thoại, Khương Mạn đưa mắt nhìn quanh và cảm thấy … hình như thiếu thứ gì đó.

"Đại Ngọc nói rằng sau khi tan làm cô ấy sẽ đến đây cùng chúng ta đón giao thừa, muốn chúng ta chuẩn bị bia, mạt chược, hạt dưa, trong nhà có không?"

Bạc Hạc Hiên suy nghĩ rồi lắc đầu: "Có lẽ là không."

“Em nghĩ còn thiếu thiếu cái gì đó.” Khương Mạn lẩm bẩm nói: “Không có đèn lồng đỏ, không có câu đối thì bầu không khí không đủ vui.”

Bạc Hạc Hiên nhìn Lý Mặc, anh ta nói: "Tôi sẽ đi chuẩn bị."

“Định viết câu đối à?” Khương Vân Sênh đi tới nói: “Tôi có thể viết, nhưng tôi cần giấy đỏ và bút lông.”

Lý Mặc: "Giấy đỏ và bút lông thì không thành vấn đề."

“Vậy thì làm phiền thư ký Lý.” Khương Vân Sênh cười cười: “Vừa hay các bạn nhỏ cũng ở đây, tôi sẽ cùng bọn trẻ viết.”

Bốn anh em nhà họ Khương đều lớn lên ở nước ngoài, người phương Tây đó chỉ đón Giáng sinh cho nên bốn người cũng lần đầu tiên được trải nghiệm bầu không khí của Tết.

Hai anh em Bạc Hạc Hiên và Bạc Thiên Y còn tệ hơn, quan hệ gia đình phức tạp, ngày Tết giống như tra tấn, hai anh em cũng ít có cơ hội ăn cơm cùng nhau.

Arthur thì càng không phải nói, về phần Khương Mạn... những năm đó ở Mạt Thế đều là tìm cách sinh tồn, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, làm sao còn có thể nói đến chuyện đón Tết?

Còn những bạn nhỏ... đều là trẻ mồ côi, trước đây còn ăn chẳng đủ no.

Một đại gia đình quây quần trong trang viên, ấm áp thì ấm áp thật nhưng cảm giác vẫn thiếu cái gì đó ...

Để khiến bầu không khí của năm mới trở nên sôi động, mọi người đều tích cực hoạt động, Khương Vân Sênh cùng các bạn nhỏ viết câu đối, trong khi đó Khương Nhuệ Trạch và Quỷ Hồ phụ trách cắt giấy.

Bạc Thiên Y và Khương Lệ Sính cũng không rảnh rỗi, bọn họ cũng ở bên cạnh giúp một tay.

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lái xe ra ngoài đồ, Arthur cũng đi theo.

Bởi vì phải đi ra ngoài nên Khương Mạn phải cởi chiếc mũ trùm đầu màu vàng ra, đội mũ và khẩu trang, Arthur cũng phải cởi thứ đồ mình yêu thích ra.

Suy cho cùng, đội mũ trùm đầu Pikachu trong đám đông sẽ rất bắt mắt nên không thể không gây chú ý.

Hai người lớn một trẻ nhỏ, đều đội mũ và đeo khẩu trang, đứng cùng nhau theo chiều cao trông giống như một gia đình ba người.

Bọn họ lái xe đến siêu thị lớn gần nhất, chưa bước vào, Arthur đã sợ hãi: "Nhiều người quá..."

Người Đế Quốc mua sắm điên cuồng, náo nhiệt nhất là mua sắm trên mạng vào Ngày Độc thân, xếp thứ hai là những ngày trước Tết.

“Cháu sợ à?” Khương Mạn ôm lấy cậu bé, hai tay đặt trên vai cậu bé.

Ánh mắt Arthur loé lên, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ba đứa nhỏ đó vẫn đáng sợ hơn một chút."

“Đi thôi.” Bạc Hạc Hiên đỗ xe xong và đi tới, thấy vậy liền xoa đầu Arthur, bắt đầu sai bảo: “Đi lấy xe đẩy đi.

Arthur đẩy chiếc xe đẩy tới, đột nhiên Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn cậu bé.

Cậu bé nhìn lên và bắt gặp cái nhìn trầm ngâm của người đàn ông, lông mày cậu nhíu lại, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Bạc Hạc Hiên: "Lùn quá."

Arthur: "!!!"

Thiếu niên giận dữ: "Cháu mới 15 tuổi, cháu sẽ còn cao lên nữa!"

“Thím cháu còn cao hơn cháu khá nhiều.” Bạc Hạc Hiên nhìn chiều cao của cậu bé: “Có được 1m5 không?

Arthur tức giận, đồ vô dụng này còn coi thường chiều cao của mình!

Không đợi Arthur nổi khùng, Bạc Hạc Hiên đã trực tiếp nhấc cậu bé lên rồi bỏ vào trong xe đẩy.

Arthur: "????"

Trong mắt Bạc Hạc Hiên hiện lên ý cười: "Như thế này sẽ không vướng chân vướng tay nữa."

Chiếc xe đẩy hàng rất lớn, Arthur ngồi trong đó không hề vi phạm. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng mái tóc màu sáng cùng đôi mắt màu tím vẫn có thể khiến người ta nhìn ra cậu bé là người nước ngoài. Một cậu bé người nước người cực đẹp!

Khương Mạn vừa đẩy xe đẩy vừa trộm cười, Bạc Hạc Hiên đặt hai tay sang hai bên, vừa hay có thể khiến cô nép vào lòng mình và cũng tránh bị người khác va phải. Thấy vậy, Arthur lặng lẽ trợn mắt.

Hừ! Hiên gian xảo, nói cậu bé vướng chân vướng tay gì đó, rõ ràng đang chê cậu bé là bóng đèn.

Khương Mạn không thoải mái khom khom người lại, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai:

"Đừng nhúc nhích, nhiều người quá, lát nữa sẽ đụng phải em đấy."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấp giọng cảnh cáo: "Em thà bị đụng phải còn hơn bị anh tư mơ thấy."

Bạc Hạc Hiên bật cười, xoa cằm lên đỉnh đầu cô, thì thào nói: "Cho dù có thể nằm mơ, nhưng cũng không phải lần nào anh ấy sẽ mơ thấy."

Nói như vậy có nghĩa là...

Khương Mạn quan sát anh một hồi, không nhịn được liền nói: "Sao em lại cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ?"

“Chuyện hại người hại mình đó có gì đáng cười cợt chứ?” Bạc Hạc Hiên thở dài.

Vậy sao? Khương Mạn vẫn còn hoài nghi.

Cô và Bạc Hạc Hiên xấu hổ nhưng người đau khổ lại là anh tư của cô!

Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên vẫn như thường, khóe môi một bên hơi nhếch lên. Chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Cún Bạc có thể có những ý nghĩ xấu gì chứ?

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên hơi cụp xuống thì tình cờ bắt gặp đôi mắt màu tím tuyệt đẹp của cậu bé trong xe đẩy. Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.

Arthur lặng lẽ làm một cử chỉ, đồng thời chụm ngón trỏ và ngón cái của mình vào phía trong: Tầm nhìn hạn hẹp rồi.jpg
Chương 337: Cha Bạc, mẹ Khương và con trai Arthur

Trong siêu thị cực kỳ đông người. Mặc dù Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đã trang bị đầy đủ vũ khí, nhưng cũng không khó tránh khỏi bị chú ý. May mà, hầu hết mọi người đều đang mua sắm đồ Tết, còn lại phần lớn là người trung niên và người già nên cả hai cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.

"Cháu muốn... cái này!" Arthur chỉ vào đống khoai tây chiên vị bơ mật ong trên kệ, mắt sáng rực lên.

Cậu bé thường thấy quảng cáo khoai tây chiên này.

“Những đồ ăn vặt vớ vẩn này ăn vào sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu.” Bạc Hạc Hiên cau mày nói: “Cháu không muốn cao thêm nữa à?

Arthur cụp mắt xuống, bất mãn nói: "Lâu lâu ăn một lần cũng không sao mà."

“Đúng vậy, thật là lắm lời.” Khương Mạn cũng gật đầu, đẩy Bạc Hạc Hiên ra, cầm mấy gói khoai tây chiên để vào trong xe đẩy, sau đó khí thế hừng hực nói với Arthur:

“Chúng ta chọn của chúng ta, để động vật ăn chay như anh ấy tự chơi một mình. "

Arthur gật đầu, nhướng mày đắc ý.

Trong gia đình này, chú không hề có địa vị nhé!

Bạc Hạc Hiên bất lực, đút hai tay vào túi áo, đi theo phía sau, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn bọn họ.

Cảnh tượng này ấm áp như mọi gia đình khác, gia đình ba người vui vẻ, hạnh phúc.

Khi ba người bọn họ đang chọn hạt dưa ở kệ bên cạnh thì bị phát hiện ra.

Một cặp đôi đi ngang qua họ, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên. Mặt bạn nữ vô cùng phấn khích nói với bạn trai mình điều gì đó.

Hai người không thể kìm lại, xông qua đó.

"Xin, xin lỗi vì đã làm phiền, xin hỏi các người có phải là Bạc Thần và Khương võ thần không?"

Lời mở đầu này là của fan cp Bạc Khương rồi!

Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên bình tĩnh, anh đeo khẩu trang và đội mũ, nghe xong thì mở miệng nói, nhưng giọng khàn hơn bình thường rất nhiều: "Bạc Thần là chỉ Bạc Hạc Hiên à? Cũng có khá người nói rằng tôi trông rất giống anh ấy, đi thôi, vợ. "

Cặp đôi đó nghe vậy liền sững sờ.

Khi Khương Mạn bắt gặp ánh mắt của anh thì cũng giả vờ phấn khích, nói với giọng Tứ Xuyên xen lẫn giọng phổ thông:

"Thật là buồn cười, cũng có người từng nói về tôi như vậy, nhưng tôi nghĩ mình trông xinh hơn Khương Mạn một chút, hay là chúng ta lập một kênh Tiktok đi, biết đâu lại hot cũng nên."

Đôi trẻ lùi lại hai bước, tỏ vẻ khinh thường. Cô nghĩ rằng mình trông đẹp hơn Khương Mạn à? Cô tự tin quá rồi đó!

"Daddy, Mommy, hai người đã chọn xong chưa ạ? Không phải hai người đã nói sẽ mua Ultraman cho con sao!" Arthur cũng bắt đầu tham gia cuộc vui.

Ngay sau từ Daddy and Mommy được thốt ra khiến Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên sững sờ .

Khá lắm, rất tuyệt vời! Họ đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi!

Lúc này đương nhiên cặp đôi đó sẽ chú ý đến Arthur, cho dù Arthur có đeo khẩu trang thì cũng không khó để nhận ra cậu bé là người nước ngoài.

Giọng nói của Bạc Hạc Hiên bình tĩnh: "Mommy của con chính là Ultraman."

Arthur nhéo cổ họng mình, giả nai và trêu chọc: "Vậy daddy là một con quái vật nhỏ sao ạ?"

Mỗi ngày Ultraman đều đánh quái vật!

Khương Mạn nhướng mày: "Con trai mẹ nói rất đúng!

Gia đình ba người rời đi với cuộc trò chuyện kỳ lạ.

Cặp đôi đó nhìn bọn họ hoà mình vào đám đông, chàng trai không khỏi thốt lên: "Chắc chắn chúng ta đã nhận nhầm rồi, nam thần của anh không thể không thời thượng như vậy được."

“Giọng nữ thần của em cũng không khó nghe như vậy.” Cô gái chê bai: “Hai người này muốn hot đến phát điên lên, nhưng con trai của họ trông rất đẹp trai, mặc dù đang đeo khẩu trang”.

"Cũng không chắc là con ruột của bọn họ, rõ ràng cậu bé đó là người nước ngoài."

"Vậy là được nhận nuôi sao? Nhưng cũng chưa chắc, có thể là con ruột của người phụ nữ nhưng không chắc là con ruột của người đàn ông..."

……

Bởi vì đã bị nhận ra nên ba người Khương Mạn nhanh chóng mua đồ rồi đi đến quầy thanh toán, quá trình xếp hàng rất suôn sẻ, nhưng đến khi thanh toán thì xảy ra một chuyện bất ngờ.

Khương Mạn nhìn hộp thuốc tránh thai, lông mày run lên, nhìn Bạc Hạc Hiên.

Khóe miệng anh cũng giật giật: "Không phải anh..."

Nhân viên thu ngân liếc nhìn cả hai: "Vậy hai người còn muốn lấy cái này không?"

Khương Mạn vừa định nói không cần thì Arthur xen vào: "Tất nhiên là lấy rồi, daddy đã hứa với con là không sinh thêm em nữa! Vậy nên nhất định phải lấy!"

Nhân viên thu ngân nở nụ cười mờ ám, những người khác đang xếp hàng đợi phía sau cũng cười khúc khích.

Cả Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đều cảm thấy khí huyết của họ đang trào dâng.

Khi thanh toán xong, nhân viên thu ngân không nhịn được liền nói: "Hai người giỏi quá, còn trẻ như vậy mà đã có một cậu con trai lớn như thế này rồi."

Khương Mạn lúng túng mỉm cười: "Là do tôi nuôi tốt, chăm sóc tốt..." Nói xong cô nhéo vào cổ Arthur rồi nhanh chóng rời đi.

Bạc Hạc Hiên - người cha, xách túi đồ vừa mua bước theo sau. Gia đình ba người đã trốn thoát! Những người ở phía sau cười không ngớt.

"Giới trẻ ngày nay thật sự rất đáng kinh ngạc..."

Cặp đôi lúc nãy vô tình gặp bọn họ cũng ở phía sau, cô gái cảm thấy khó hiểu nói: "Thật kỳ lạ, sao em vẫn cảm thấy bọn họ trông rất giống Bạc Khương nhỉ ..."

“Em tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa.” Chàng trai vỗ vào đầu cô gái một cách âu yếm: “Nam thần của anh và nữ thần của em không thể có một đứa con trai lớn như vậy đâu!

"Ôi, em muốn dùng bạn trai không được xếp hạng ở kiếp này để đổi lấy CP của mình hẹn hò!"

Chàng trai: "... Em đúng là vợ của anh!"

……

Arthur đi thẳng vào hàng ghế sau của xe. Sau khi Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn lên xe, bọn họ lần lượt quay đầu lại, chưa kịp mở miệng thì

Arthur lạnh lùng nói: "Không cần cảm ơn."

Bạc Hạc Hiên: "..."

Khương Mạn: "..."

Arthur: "Thím vẫn đang trên đà phát triển sự nghiệp, nếu có con sẽ khiến sự nghiệp bị trì hoãn. Nhưng cháu cũng không ngại bế em đâu. Hai người cố lên."

Arthur nói rồi nhìn hai người bọn họ: "Hai người còn có ý kiến gì sao?"

Khương Mạn hít sâu một hơi, thắt dây an toàn, nói: "Sau Tết, nhanh chóng tìm gia sư tại nhà đi."

Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Tìm người nghiêm khắc một chút."

Arthur trợn tròn mắt, tức giận đến mức thổi tung lọn tóc mái trước trán.

Chú Hiên, chú đúng là một người đồng đội ngu ngốc! Không biết tấm lòng của người tốt, hừ!

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn tức giận của Arthur qua gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên ý cười.

Trên đường về, Tôn Đại Ngọc gọi điện đến.

Sau khi hoàn thành công việc, cô ta đã cho trợ lý, quản lý nghỉ lễ, tự mình lái xe đến trang viên Thiên Cổ, nhưng theo định vị của Khương Mạn gửi thì cô ta đã bị lạc sau khi lái xe đến chân núi.

Quái lạ, trên bản đồ không có trang viên Thiên Cổ nào cả! Khương Mạn không tránh khỏi bị mắng.

"Bình tĩnh đi! Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, gửi cho tôi vị trí của cô, tôi sẽ đến đón cô."

Vẻ mặt Khương Mạn lúng túng, cả ngày hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lại còn phạm một sai lầm đơn giản như vậy!

Thực sự không tìm thấy ị trí của trang viên Thiên Cổ trên bản đồ ...

May mà chỗ bọn họ đang ở lúc này không xa vị trí của Tôn Đại Ngọc.

Mười lăm phút sau, hai bên đã gặp nhau. Tôn Hiểu Hiểu chào Bạc Hạc Hiên, Arthur không xuống xe, cậu bé ấn cửa kính xe xuống và gật đầu với Tôn Đại Ngọc: "Cháu chào dì Đại Ngọc."

Tôn Hiểu Hiểu: "Xin chào ... ơ ... ờ? !!"

Khương Mạn bình tĩnh nhét Tôn Hiểu Hiểu lại vào trong xe rồi lái xe của cô ta theo xe của Bạc Hạc Hiên đi đến trang viên Thiên Cổ.

Tôn Hiểu Hiểu: "Vừa rồi là Arthur à?!"

Khương Mạn: "Ừ."

Tôn Hiểu Hiểu: "... Một con người có thể có ngoại hình đẹp như vậy sao?!!"

Khương Mạn: "Lau nước miếng đi."

Tôn Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, ánh mắt mơ màng: "Tôi nghĩ tôi biết tại sao Arthur phải che mặt đi rồi, khuôn mặt đó ... là một mầm họa!"

Khương Mạn không cảm thấy ngạc nhiên về điều này, cô rất chắc chắn về vẻ đẹp của Arthur!

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tôn Đại Ngọc sửng sốt, Khương Mạn không khỏi lắc đầu, thấy Trang viên Thiên Cổ càng ngày càng gần, cô ân cần hỏi: "Đại Ngọc, cô không bị cao huyết áp hay bệnh tim đúng không?"

"Không, tại sao cô lại hỏi chuyện này?"

“Vậy thì tốt rồi.” Khương Mạn gật đầu.

Nếu không thực sự sẽ khiến người ta sợ hãi phát khiếp.

"Chút nữa khi gặp em gái của Bạc Hạc Hiên, cô hãy bình tĩnh một chút và đừng làm mất mặt tôi."

Vẻ mặt Tôn Đại Ngọc khinh thường: "Cô xem thường ai vậy?"

Không phải là em gái của Bạc Hạc Hiên thôi sao?Chẳng lẹ còn có thể có ba đầu sáu tay?

Hai mươi phút sau. Tôn Đại Ngọc đã gặp người em gái trong truyền thuyết của Bạc Thần.

Cô ta hít sâu một hơi, yếu ớt không tự chủ được nắm chặt cánh tay của Khương Mạn, tựa vào đối phương, không hề có chút khí thế nào giống như có thể nhổ cây liễu cả?

Khương Mạn chế nhạo cô ta: "Đã nói là phải bình tĩnh rồi nhé?"

Mắt Đại Ngọc ươn ướt: "... Tôi nhớ mẹ tôi."
Chương 338: Giao thừa xong, bất ngờ đến

Đêm giao thừa, náo nhiệt, sôi động không thể tả thành lời.

Trên TV chiếu tiệc mừng năm mới, các bạn nhỏ đang ngồi thành hàng trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt.

Người lớn đang chơi mạt chược và đấu địa chủ, trong hai trò giải trí này, ngoài Khương husky, Tôn Đại Ngọc, Quỷ Hồ ... thì những người còn lại đều là vua.

Đại Ngọc thua lần thứ n, sau khi quyên góp rất nhiều tiền, cô tức giận rời khỏi bàn, lặng lẽ đến sô pha cắn hạt dưa. Tại sao một thường dân như cô lại tham gia vào cuộc đấu tranh giữa hoàng tộc và nhà tư bản chứ?

“Cô Tôn.” Giọng của Bạc Thiên Y đột nhiên vang lên.

Lưng của Tôn Đại Ngọc cứng lại, suýt chút nữa bật dậy.

"Có, có tôi…"

Bạc Thiên Y cười nói: "Tôi muốn nhờ cô một chuyện, cô có thể qua đây với tôi một chút được không?"

"Được, được ..." Trong lòng Tôn Hiểu Hiểu là một mớ hỗn độn, cô ta cùng Bạc Hiên Y đi ra ngoài.

Nữ vương Đế Quốc này tìm cô ta có chuyện gì chứ?

Sắc mặt Tôn Đại Ngọc thay đổi, chẳng lẽ là... giúp anh cô ấy ám sát tình địch sao? Nhưng mình là đồng minh mà!

Đại Ngọc- Khương Mạn chỉ là thoáng qua, Bạc Khương mới thật sự xứng đôi! !

Khi đến một nơi không có ai, Bạc Thiên Y lấy điện thoại ra, nhìn cô ta chằm chằm: "Khi nào thì cô sẽ vẽ bức tranh ship CP mới nhất?"

Tôn Hiểu Hiểu: "???!" Cái quái gì vậy?

"Bà xã, cô có thể gửi cho một bản sao của bức tranh gốc mà lần trước cô đã vẽ được không?"

Khi Tôn Hiểu Hiểu nghe thấy từ 'bà xã' đôi mắt của cô ta mở to.

(Ở những chương trước đã xuất hiện từ bà xã này trong siêu thoại của CP Bạc Khương)

Trên mạng, không ai biết rằng Tôn Hiểu Hiểu còn có một thân phận khác: họa sĩ Hiểu Hiểu Quân!

Id này là fan hâm mộ số một của CP Bạc Khương, nổi tiếng về đủ các loại hình ảnh đẹp đẽ khiến fan CP không thể kiểm soát bản thân mà lọt hố CP Bạc Khương!

Tôn Hiểu Hiểu nuốt nước bọt và đọc ám hiệu: "Cặp đôi Bạc Khương"

Bạc Thiên Y: "Trường tồn như trời đất!"

Tôn Hiểu Hiểu trợn tròn mắt: "Chiến hữu?!"

Bạc Thiên Y đưa tay ra: "Nhất định là chung một chiến hào."

Sau khi hai người bắt tay, Bạc Thiên Y nhanh chóng nói: "Tôi đã follow cô lâu rồi, cô có thể follow lại tôi không, tôi muốn tham gia nhóm quản lý CP, cô có thể giúp tôi đi cửa sau được không?"

“Được… Được chứ!” Tôn Hiểu Hiểu gật đầu, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.

Còn gì khó tin hơn khi nữ vương Đế Quốc trở thành fan hâm mộ những bức tranh của mình và ship cùng một CP với mình chứ? Màn đón năm mới này thực sự thú vị! !

Sau khi Bạc Thiên Y được bà xã họa sĩ follow lại, tham gia vào nhóm quản lý CP của anh trai và chị dâu, cô hài lòng rời đi và quay trở lại bàn chơi game.

Tôn Hiểu Hiểu vẫn còn đang cảm thấy choáng vàng thì Khương Vân Sênh lại đến.

“Không làm cô sợ chứ?” Khương Vân Sênh có ý ám chỉ gì đó.

Tôn Hiểu Hiểu cười gượng gạo và nói thẳng: "Tôi đã sợ hãi."

Sợ đến mức ngơ người luôn rồi.

“May mà hồi đó tôi đã nhanh chóng tỉnh ngộ” Tôn Hiểu Hiểu nghĩ lại mà sợ nói: “Nếu không, có lẽ bây giờ cỏ mộ đã cao đến vài mét rồi.”

Khương Vân Sênh gật đầu: "Lúc bắt đầu quay "Một cuộc sống khác trên thế giới ", quả thực cô Tôn có chút cố làm ra vẻ."

"... Thành ngữ mà đạo diễn Khương dùng thật là hay."

Khương Vân Sênh mỉm cười nói xin lỗi và nói rõ mục đích: "Cô là người chiến thắng Giải thưởng vẽ tranh Alexander Lucci năm 2030- Sunx, tên trong nước: Hiểu Hiểu Quân."

Tôn Hiểu Hiểu sững sờ: "Làm sao anh biết?"

Hiểu Hiểu Quân là tên cô ấy dùng để vẽ tranh ở trong nước, còn tên quốc tế là: Sunx.

Cô ta tự cho rằng lớp vỏ bọc này đã được giấu rất kỹ.

"Giải thưởng vẽ tranh Alexander Lucci tương đương với giải Nobel trong giới nghệ thuật. Tác phẩm" Hôn lễ ở thiên đường "mà cô đã đoạt giải đang ở trong phòng triển lãm của tôi."

Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên: "Hoá ra là anh là người đã đem bức tranh đó đi..."

Khương Vân Sênh ừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tò mò, nhìn xuống cô ta: "Tôi cũng không ngờ cô lại là Sunx."

Tôn Hiểu Hiểu có chút khó xử.

“Tôi giành được giải thưởng đó là do may mắn thôi.” Cô ta lúng túng nói.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình là một nhà nghệ thuật, so với vẽ tranh thì cô ta thích đóng phim hơn.

"May mắn giành được Giải thưởng vẽ tranh Alexander Lucci. Đây cũng là một loại thực lực, sau đó sao cô lại không vẽ nữa?"

Tôn Hiểu Hiểu im lặng một lúc, sau đó nói: "Tôi là một người bình thường, nghệ thuật là phải thanh cao, tao nhã, không nên bị vấy bẩn."

Trong khoảng thời gian đó, sự nghiệp diễn xuất của cô ngày càng xuống dốc, người cũng rơi vào vòng luẩn quẩn của danh lợi. Các bức tranh được vẽ ra đều theo một khuynh hướng xấu.

“Tôi đã xem những bức tranh sau này của cô, tôi cũng đã xem những bức tranh ship CP mà cô đã vẽ với tên Hiểu Hiểu Quân.” Khương Vân Sênh nhẹ nhàng nói: “Chúng rất đẹp, tôi rất mong chờ cái tên Sunx sẽ hoạt động trở lại trên sân khấu quốc tế. "

Tôn Hiểu Hiểu sững sờ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta.

Trái tim cô đột nhiên lệch một nhịp, có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Cảm ơn anh."

“Gần đây tôi cũng đang vẽ tranh. Nếu cô Tôn rảnh, cô có thể hướng dẫn tôi một chút được không?” Khương Vân Sênh nhẹ giọng hỏi.

"Anh vẽ gì?"

“Váy cưới.” Khương Vân Sênh nhìn cô ta một cách chăm chú: “Cảm hứng lấy từ bức tranh“ Hôn lễ ở thiên đường ”của cô.”

Tôn Hiểu Hiểu ồ một tiếng, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi nóng.

Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ: " Chuẩn bị cho Khương Mạn sao?"

Khương Vân Sênh: "Ừ."

"Vậy tôi sẽ bớt chút thời gian để xem qua giúp anh."

Khương Vân Sênh nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn cô Tôn."

Tôn Hiểu Hiểu cười, trong lòng lẩm bẩm: Hừm ... không cần cảm ơn.

Ngày đầu năm mới này chắc chắn là một đêm không ngủ.

Khương Mạn đã thêm tất cả bạn bè trong giới vào một nhóm. Vào đêm giao thừa, lì xì trên WeChat sẽ không giới hạn số tiền. Phú bà Khương đã tung tay phát vài cái lì xì có số tiền lên tới 8888 tệ.

Nó khiến mọi người tranh giành nhau, kết quả là đám này vô cùng xui xẻo. Vận may của họ giống như sờ phải phân chó, lần nào cũng bốc phải mùi hôi thối!

Bạc Hạc Hiên - 'Vua may mắn', đứng ra cảm ơn: (Đã nhận được tiền tiêu vặt, cảm ơn boss!)

Trần Minh: (…)

Tang Điềm: (…)

Đại Ngọc: (Nhà tư bản đế may mắn, thật quá đáng!)

Đồng hồ điểm 0 giờ, năm mới đã đến!

Khương Mạn ném điện thoại sang một bên, mặc kệ đám xui xẻo đó vẫn đang nổi khùng trên WeChat.

Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô: "Chúc mừng năm mới, bạn gái."

"Cùng nhau vui vẻ nhé, bạn trai." Khương Mạn nhón chân lên hôn lại anh.

Qua giao thừa, một năm mới bắt đầu rồi ~

……

Giao thừa là ngày cuối cùng đã cuối tháng 1 (dương lịch) nên thời gian mọi người sum vầy bên nhau luôn rất ngắn ngủi.

Sau khi Tôn Đại Ngọc ở trang viên Thiên Cổ ba ngày, cô ta đã quay lại đoàn phim để quay phim. Khương Vân Sênh làm sứ giả tháp tùng, đích thân đưa cô ta đến đoàn phim.

Trước khi rời đi, cô ta còn ẩn ý nhắc nhở Khương Mạn rằng có thể trong vài ngày tới sẽ có một 'bất ngờ' lớn!

Khương Mạn tỏ ra rất mong chờ điều này.

Các bạn nhỏ cũng rơi vào cảnh sợ hãi bị chi phối bởi bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông.

Khi các cô bé rời đi, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào Arthur và hẹn lần sau gặp lại.

Cậu bé Hổ Tử vẫn ung dung như ngày nào. Tiểu Lý Quân rất thoải mái, thư thái khi các bạn nhỏ khác chơi thì cậu bé đã sớm hoàn thành bài tập của mình. Phần còn lại là các chủ đề mà Bạc Hạc Hiên đã giao riêng cho cậu bé.

Khương Mạn bớt chút thời gian để xem qua. Hay lắm, đây đâu phải sách giáo khoa tiểu học đâu, rõ ràng là của trung học cơ sở mà!

Trong thời gian này, cơ thể của Bạc Thiên Y đang dần hồi phục, sau khi khám sức khỏe thì kết quả cho thấy tất cả đều bình thường. Hòn đá lớn đè nặng lên ngực cô và Bạc Hạc Hiên đã hoàn toàn được đặt xuống.

Về khả năng đặc biệt của Khương Tử Mặc...

Sau ngày hôm đó, anh ta không bao giờ mơ thấy bất kỳ cảnh tượng 18+ nào nữa. Năng lực này, lúc linh lúc không linh, nó tồn tại dường như chỉ để gây khó khăn cho Bạc Hạc Hiên...

Vào ngày mùng 5 tháng Giêng âm lịch, mọi gia đình đều chào đón Thần Tài còn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên thì chào đón "điều bất ngờ" mà Đại Ngọc đã nói!
Chương 339: ‘Một cuộc sống khác’ mùa 2 bắt đầu, đồng đội heo ra trận

Cuộc điện thoại của chị Lam và Cố Trầm lần lượt được gọi tới.

“Dù sao thì hành trình cũng chốt rồi, Lý lão âm ấy âm hiểm cỡ nào thì mọi người cũng không phải là không biết, ông ta nói, phải khiến cho các khách mời trở tay không kịp thì mới là phong cách của ‘Một cuộc sống khác’!”

“Không khiến khách mời khổ sở thì đã không phải là Lý lão âm rồi, đón Tết là chuyện vui lớn, mọi người đi chịu khổ, khiến cư dân mạng vui vẻ, chẳng phải là càng tốt hay sao?”

Không hề có bất cứ một dự tính trước nào, thậm chí ngay cả khách mời cũng bị những chuyện xảy tới làm cho ngơ ngác luôn mà.

‘Một cuộc sống khác’ mùa 2, tới một cách thẳng thừng như vậy đó!

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên mới sáu giờ sáng đã bị gọi dậy, tuy là hai người không có thói quen ngủ nướng, nhưng đột nhiên nghe thấy tin dữ này cũng đến cạn lời.

Khương Vân Sênh cũng ở trong trang viên Thiên Cổ, khéo thế cơ chứ, anh hai nhà họ Khương lại có thói quen ngủ nướng, lại còn có tật xấu khi bị đánh thức.

Bạc Hạc Hiên lái xe đến địa điểm tập trung mà chương trình thông báo.

Khương Vân Sênh ngồi ở ghế sau, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy một đôi mắt vô hồn, đầu tóc bù xù, hoàn toàn không còn dáng vẻ nho nhã, quý phái của ngày thường, cả người đều toát ra vẻ đáng sợ khiến người ta ớn lạnh.

“Quả nhiên là tiền thưởng cuối năm nay tôi đưa nhiều quá rồi.” Anh ấy lạnh lùng nói.

Người của phòng làm việc lại dám giấu anh ấy một chuyện lớn đến như vậy!

“Đại Ngọc chắc đã biết từ sớm rồi nhỉ? Quá đáng, anh hai, vậy mà cô ấy lại dám giấu anh chuyện này sao?” Khương Mạn âm mưu chia rẽ.

Khương Vân Sênh im lặng.

Khương Mạn thở dài, đưa bình giữ nhiệt qua, bên trong là nước đậu: “Anh hai, anh vẫn nên uống vài ngụm đi, em đoán với nhân phẩm của lão Lý thì không thể nào có bữa sáng đâu.”

Lúc đối mặt với em gái nhà mình, tật xấu khi rời giường của Khương Vân Sênh có xấu đến đâu thì cũng không dám bộc phát ra.

Nhưng anh không nhận lấy nước đậu, lắc đầu nói: “Anh chợp mắt thêm một lúc, khi nào tới nơi thì tiểu Mạn gọi anh dậy nhé.”

Khương Mạn gật đầu, dạo gần đây Khương Vân Sênh đều ngủ muộn, thường thức đêm, không biết đang làm gì.

Sau nửa tiếng, ba người đã tới địa điểm tập hợp.

Công viên Thiên Dương nổi tiếng nhất khu vực Bắc Thành, nơi tạo ra các bà dì Thiên Dương, là năm tổ chức tình báo dân sự lớn nhất Đế Quốc.

Các bà dì Thiên Dương thường ẩn nấp trong thành phố, và thường vô tình giải quyết nhiều vụ án lớn như gái điếm gì đó, hút chích gì đó, gián điệp nước ngoài gì đó ...

Tất cả đều không thoát khỏi cặp mắt thần của họ!

Lúc này sắp tới 7 giờ, cho dù là thời điểm năm mới, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều các ông, các bà Thiên Dương đang tập thể dục ở công viên như cũ.

Ôi, đúng là tuổi già chí chưa già!

Ekip của ‘Một cuộc sống khác’ xuất hiện ở đây, ít nhiều gì cũng có chút đường đột.

Nhóm Khương Mạn xuống xe, liền nhìn thấy người có vẻ mặt đau khổ giống mình……Tang Điềm Điềm!

“Chị ơi! Lý lão âm lại không làm người nữa rồi!!” Tang Điềm nhào tới chỗ Khương Mạn, trực tiếp nhảy lên người cô.

Khương Mạn ôm cô ấy bằng một tay rồi ước lượng một chút, “Có phải em mập lên rồi không? Cảm giác nặng hơn rồi đấy!”

“Nói vớ vẩn, sao có thể chứ!” Tang Điềm hoảng hốt, nhất quyết không thừa nhận.

Mẹ cô ấy tuy có biệt danh là chuyên gia nuôi heo, nhưng cô mới chỉ về nhà có vài ngày thôi mà, cũng đâu phải ăn cám heo, sao mà có thể mập lên trong một chốc một lát như vậy được!

Nhân viên công tác của ‘Một cuộc sống khác’ nhìn thấy màn này đều không khỏi cảm khái.

Mùa 1 dường như mới chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua, chớp mắt một cái, mùa 2 đã bắt đầu rồi.

Khương Mạn cũng chào hỏi với nhân viên công tác.

“A Tam lâu lắm rồi không gặp nhỉ, hình như trông cậu đô con hơn trước đó, đi phòng gym luyện tập thể hình rồi à?”

A Tam là PD ghi hình cho Khương Mạn ở mùa 1, bởi vì thể lực yếu kém, không theo kịp tốc độ của Khương Mạn nên bị cư dân mạng ném đá.

Sau khi trải qua mùa 1, A Tam bây giờ là một thành viên đô con có học thức, là khách quen của phòng tập gym, lúc này anh đang bày ra một tư thế thủy thủ Popeyes, tự tin nói: “Chị Khương cứ chờ mà xem, mùa này em tuyệt đối không bị chị bỏ lại đâu!”

Khương Mạn gật đầu: “Bị cắt đuôi thì sao? Trừ lương sao?”

A Tam: “……” Không nói đểu người ta thì không chịu được à?

“Lão Lý đâu?” Khương Mạn ngó xung quanh một vòng, nhìn thấy đạo diễn Lý đang núp đằng sau máy quay: “Lý lão âm, chú ra đây!”

“Đúng đúng!” Tang Điềm chung một kẻ địch cũng gật đầu, tức giận nói: “Đừng tưởng trốn là bọn tôi không nhìn thấy, mau ra đây chịu đòn đi!”

Tang Điềm là thực sự tức giận đó, mấy tiếng trước cô còn đang ở quê đắp chăn ấm áp, sáng sớm tinh mơ đã bị người đại diện gọi điện tới đánh thức, bảo cô ấy lên máy bay trở về Bắc Thành tham gia ghi hình!

Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?

Lý lão âm nói cho bạn biết: Con người không thể làm chuyện này, nhưng tôi có thể!

Lý lão âm cười híp mắt, bước ra, “Xem ra các khách mời rất hào hứng đối với màn mở đầu của mùa mới nhỉ, rất tốt, rất tốt, người trẻ tuổi nên giữ vững tinh thần hăng hái này!”

Khương Vân Sênh day thái dương, tật xấu khi rời giường vẫn chưa tiêu tan hết: “Tôi đã không phải là người trẻ tuổi nữa rồi.”

Bạc Hạc Hiên đứng bên cạnh chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt lại khóa chặt lên người Lý lão âm.

Lão Lý bị anh nhìn chằm chằm mà nổi hết cả tóc gáy, mùa một ông đã nếm qua sự âm hiểm của vị Bạc ảnh đế-đóa hoa cao quý này rồi.

Liền vội vàng chỉ vào máy quay: “Tôi khuyên mọi người bình tĩnh lại một chút! Livestream đã bắt đầu rồi đấy, yêu cầu hàng đầu trong mùa 2 này của chúng ta là: Nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực!!!”

Khát vọng sinh tồn mạnh mẽ đấy!

Khương Mạn nhướn mày: “Biết điều rồi hả? Lần này không chơi kiểu nói đây là chương trình ghi hình trước rồi mới phát sóng hả?”

Tang Điềm bĩu môi: “Đại Ngọc mùa này không tới được, mấy người chúng ta thông minh như vậy, còn có thể bị lừa hai lần trong cùng một chiêu hay sao?”

Ba người Khương Mạn nhìn cô ấy, không phát biểu ý kiến.

Trải qua lần chơi xấu ở mùa một, Tang ngốc ngếch rốt cuộc vẫn còn choáng váng lắm ~

‘Một cuộc sống khác’ âm thầm mở màn, khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Nhưng ngày Tết trước giờ vẫn không thiếu những người thức đêm.

Livestream rất nhanh sau đó liền hot.

(Một năm kinh hoàng! Mùa 2 bắt đầu rồi sao? Không đùa tôi chứ?)

(F*ck! Không hổ là Lý lão âm, thật có gan chơi, không tuyên truyền gì đã chiếu rồi?)

(Đây mới đúng là ‘Một cuộc sống khác’ mà tôi biết, chân thực quá! Nhìn bộ dạng còn chưa sửa soạn xong của đạo diễn Khương...hoàn toàn là vừa mới bị lôi dậy khỏi giường rồi.)

(Khương võ thần và Bạc thần trông còn khá ổn áp, tôi đoán là lão Lý muốn hố bọn họ thì khó lắm……)

(Điềm Điềm thật thảm, trực tiếp bị gọi về Bắc thành từ nơi cách xa ngàn dặm, có còn ổn không?)

(Đại Ngọc thì sao? Không phải đã nói là giữ nguyên đội hình sao!!!)

Lý lão âm nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp thông báo lịch trình.

“Tôn Đại Ngọc……à không phải, cô Tôn bởi vì vẫn còn đang phải quay phim cho nên tập 1 không thể tới được, mọi người hãy trông đợi sự trở lại của cô ấy trong tập 2 nhé, đương nhiên, tập 1 này vẫn sẽ có một vị khách mời mới tới cùng chia sẻ hoạn nạn với mọi người.”

“Bây giờ xin mời khách mời mới xuất hiện.”

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, hiển nhiên là mấy người Khương Mạn không hề có tâm.

“Có phải là hơi quá đáng rồi không? Mọi người không hoan nghênh tôi đến thế sao?”

Cái giọng nói xấu tính quen thuộc vang lên, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhìn nhau.

“Anh Tự?”

Đồng chí Tự Thiên Sách xuất hiện cùng tiếng BGM hài hước, khiến Khương Mạn kinh ngạc một phen, khách mời mới hóa ra là anh ấy.

“Em gái à, gặp được anh có vui không? Lại đây, ôm một cái nào!”

Tự Thiên Sách vừa mới mở rộng vòng tay, đã bị Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh nhìn chằm chằm, anh ấy bĩu môi, vòng đôi tay tự ôm lấy chính mình.

“Hiên Hiên, ánh mắt đó của anh là gì vậy! Quay xong phim liền không nhận người chiến hữu của bộ ba nòng cốt này nữa hả?”

“Đạo diễn Khương, anh cũng không nghĩa khí chút nào, đã nói là bộ phim điện ảnh mới của anh sẽ mời tôi tới đóng nam chính cơ mà!”

Cái miệng này của đồng chí Thiên Sách……cạp cạp cạp có thể địch lại hàng vạn con vịt.

Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh đều lộ ra vẻ đau đầu.

Khương Vân Sênh nhìn Lý lão âm, hỏi một câu thật lòng: “Cậu ta là thử thách đầu tiên mà chúng tôi phải vượt qua sao?”

Lý lão âm: Hả? Ồ....xem ra vị khách mời này mình mời đúng người rồi!

Tự Thiên Sách: ?? Hình như mình vừa bị sỉ nhục!

(Chậc! Thử thách đầu tiên: Đồng đội heo từ trên trời rơi xuống!)

(Hahaha, mọi người đều đã biết đạo diễn Khương tự mình tỉnh giấc và đạo diễn Khương còn chưa tỉnh ngủ là hai người khác nhau!)

(Đạo diễn Khương-quý công tử thanh lịch trong mắt tôi đã một đi không trở lại rồi ……)
Chương 340: Lão Lý kiên cường, không sợ đói

‘Một cuộc sống khác’ năm người thiếu một, Tôn Đại Ngọc vì lí do đóng phim, tạm thời không thể đến.

Điều này khiến cư dân mạng trông đợi cô diễn cảnh ‘chịu khổ’ phải tiếc nuối!

May mà đồng chí Thiên Sách một mình gánh được hai vai.

Bộ ba chiến cốt xông lên!!

Lý lão âm hắng giọng: “Bởi vì là tập 1, lại là Tết, cho nên chúng tôi tuân thủ quy tắc nhân văn, không để khách mời đi leo núi tuyết hay ăn cỏ dại gì đó đâu ……”

Khương Mạn: “Chậc.”

Bạc Hạc Hiên: “Hờ.”

Khương Vân Sênh: “Hừ.”

Tang Điềm: “Xí.”

Tự Thiên Sách: “Hahaha, may quá, may quá!”

Bốn nhân vật thường trú liếc nhìn cái kẻ phá đội hình.

(Cười chết mất! Thiên Sách có phải là còn chưa nắm rõ tình hình không?)

(Anh ấy xem qua mùa 1 chưa? Vậy mà lại tin lời của Lý lão âm?)

(Tôi nghi ngờ anh ấy sẽ bị bản thân mình hại chết……)

(Thiên Sách à! Đừng cười nữa, bây giờ cười càng lớn thì sau này khóc càng to đấy ……)

Lý lão âm nhìn Tự Thiên Sách, lại cảm nhận được sự phấn khích lâu rồi không có.

Gameshow mà……đặc biệt là loại đề cao tính chân thực như ‘Một cuộc sống khác’, loại gameshow hành chết khách mời, ít nhiều gì cũng phải có một hai kẻ bị hành thì đạo diễn mới không bị tức chết!

“Đầu tiên, tôi xin công bố quy tắc của mùa 2 tập 1:

1, Nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực, nhưng không cấm khách khách mời mất đoàn kết hay không hợp tác với nhau.

2, Trong thời gian ghi hình, nghiêm cấm sử dụng tài sản riêng, giao nộp điện thoại di động ra, ekip sẽ phân phát thiết bị liên lạc đồng bộ.

3, Nghiêm cấm các hành vi cướp bóc nhân viên công tác trong ekip!

4, Chờ bổ sung: ekip có thể tùy theo tình hình mà bổ sung điều khoản bất cứ lúc nào!”

Lý lão âm đọc xong quy tắc, đón nhận một đợt xôn xao, ông không hề đỏ mặt, thậm chí còn rất tự hào.

Cư dân mạng sắp cười xỉu luôn rồi:

(Ông dứt khoát nói luôn là sẽ phong ấn Khương võ thần lại đi cho rồi!)

(Vì để không bị Khương võ thần bắt cóc, lão Lý cũng thật là tốn công tốn sức mà!)

(Mục số 4 khiến tôi cười ỉa, đây là phòng hờ bất trắc hả?)

“Đọc xong chưa?” Khương Mạn bình tĩnh hỏi.

Lão Lý gật đầu: “Cũng sơ sơ rồi.”

“Ừm, quy tắc chúng tôi đều hiểu cả, tôi đoán là Thiên Sách không hiểu lắm, chú có thể giảng giải riêng cho anh ấy trước.”

Khương Mạn nói xong, ném cho Bạc Hạc Hiên một ánh mắt, hai người đi về phía quần chúng đang vây xung quanh.

Đi về phía bác gái đứng phía trước, vươn tay ra nhận một túi to bánh bao và màn thầu, còn có nước đậu gì đó nữa, phía sau bác gái ấy còn có một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên toàn bộ đều là đồ ăn sáng.

“Cảm ơn bác gái nhé, làm phiền bác phải chờ lâu rồi.” Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhận lấy đồ ăn sáng.

Ánh mắt Lý lão âm dại ra trong chốc lát: “Cô mua từ khi nào vậy?”

“Trước khi tập hợp, chúng tôi vòng ra cổng công viên mua.” Khương Vân Sênh ngáp một cái, “Vốn định mời đạo diễn Lý với mọi người ăn sáng, bây giờ xem ra có vẻ là không cần nữa nhỉ.”

Giọng của Khương Mạn vang lên: “Các ông các bà luyện tập từ sáng sớm vất vả rồi, đồ ăn sáng trên xe là cháu mời mọi người ạ, đều là miễn phí cả, mong mọi người đừng khách sáo!”

Lý lão âm: “……”

Nhân viên công tác: “……”

Bữa sáng nóng hổi được phát cho các ông các bà ở xung quanh, hành động nhân ái này đã lấy được cảm tình của các ông các bà trong nháy mắt.

Lý lão âm cắn răng tỏ vẻ kiên cường: “……Tôi không đói!”

Sáng sớm tinh mơ đã đến bố trí thiết bị, các nhân viên công tác còn chưa ăn sáng: “Chúng! Tôi! Đói!!”

Khương Mạn lật lọng nói: “Đạo diễn Lý không đói à? Vậy chú đừng ăn, ai đói thì qua đây lấy đồ ăn sáng, mua đủ cả đấy, ai cũng có phần.” Ngoại trừ Lý lão âm!

Lý lão âm: “!!!!”

Vài phút sau, ai ai cũng có bữa sáng, trừ lão Lý.

Bọc trong mùi thơm của thức ăn, lão Lý nhìn một đám nhân viên phản bội, lại nhìn nhân viên đáng tin cậy nhất của mình là phó đạo diễn, thật là căm hận ... lũ phản bội không có chí khí!

Phó đạo diễn trực tiếp quay lưng lại với ông, cắn một miếng bánh bao lớn.

Chí khí cái rắm, cũng có ăn được thay cơm đâu!

Biết ngay là ông chơi không lại Khương võ thần mà!

(Hahahaha! Vẫn là lão Lý thảm nhất!!!)

(Lão Lý bình tĩnh, lão Lý đem chí khí ra, lão Lý đừng nuốt nước miếng!!!)

(‘Một cuộc sống khác’ có thể đổi tên thành ‘Câu chuyện năm đó lão Lý và các khách mời yêu nhau lắm cắn nhau đau’ rồi)

(Khương võ thần: Tôi đã dự tính trước được những dự định của chú, muốn chơi tôi à? Không thể đâu nha!)

(Chỉ có mình tôi thắc mắc chuyện Bạc thần và Khương võ thần sao lại đến cùng nhau hay sao? Đạo diễn Khương là anh hai, đi cùng em gái là chuyện hợp tình hợp lý, Bạc thần là người ngoài mà sao cũng đi cùng vậy?)

(Lầu trên có gan thì nói lại lần nữa coi? Bạc thần sao lại là người ngoài rồi?)

(Hơ, Đại Ngọc không có ở đây, có một vài người lại bắt đầu rục rịch rồi đấy, fan của Bạc Khương làm ơn an phận một chút đi ok? Fan Điềm Mạn còn chưa nói gì đâu đấy nhé!)

(Fan only ngồi nhìn đám fan CP các người cắn xé lẫn nhau!)

Khương Mạn vui vẻ xơi xong hai cái bánh bao thịt lớn, nhìn Lý lão âm đang im lặng: “Lão Lý, chú nói tiếp đi, yên tâm, chúng tôi đang ăn rồi, không đói đâu.”

Lão Lý: “……” nhưng ông đây đói!

(Hahaha! Không hổ danh là Khương võ thần!)

(Lão Lý kiên cường! Không sợ đói!)

Cuối cùng, tất cả mọi người đều xử lý xong bữa sáng, lão Lý tiếp tục thông báo, nhưng giọng nói lại có hơi.... thiếu sức lực.

“Tập 1, mỗi một khách mời đều có nhiệm vụ không giống nhau.”

“Trên thẻ nhiệm vụ có tên của mọi người, tự tới lấy đi! Hừ!”

Lão Lý đói bụng cũng khó chịu rồi!

Khương Mạn dùng mu bàn tay lau đi cái miệng đầy dầu mỡ, tung tăng chạy qua, lúc quay lại bị Bạc Hạc Hiên túm lấy tay, dùng khăn giấy chùi tay cho cô.

“Em còn bẩn hơn nữa được không.”

Lại dùng mu bàn tay chùi miệng, y như con nít vậy.

“Quên mất, quên mất.” Khương Mạn cười haha.

Cảnh này mấy người Khương Vân Sênh đều nhìn quen rồi.

Mắt của nhân viên công tác sắp rơi ra ngoài rồi, tình huống gì đây?

Câu ‘CP Bạc Khương bạc đầu răng long’ tuy mọi người đều nói suốt ngày, nhưng hai vị.... hành động thân mật cũng quá tự nhiên rồi!!!

(AAA!!! Bạc Khương quẩy lên nào!!!)

(Cp Đại Ngọc-Khương Mạn, Điềm Mạn đều BE hết cho tôi!!! Bạc Khương mới là chính đạo!!!)

(Bạc thần, đây là sự dịu dàng chết tiệt gì vậy, CP mà tôi ship tuyệt đối là thật!!)

Các khách mời không biết được sự điên cuồng của cư dân mạng, sau khi Khương Mạn phát hết thẻ nhiệm vụ cho mọi người, thái độ của từng người một đều thay đổi.

Khương Mạn liếc trái nhìn phải, quả thật là.... nhiệm vụ của mỗi người đều không giống nhau.

Cư dân mạng cũng hiếu kỳ, rốt cuộc tập 1 này, các khách mời sẽ phải đối mặt với thử thách như thế nào?

Lão Lý nói: “Trên thẻ nhiệm vụ chính là nghề nghiệp của mọi người trong bảy ngày sắp tới, tiền công kết toán theo ngày, các chi phí ăn uống, ngủ nghỉ, đi lại của mọi người trong bảy ngày sắp tới đều phải dựa vào tiền công của nghề!”

“Nhắc nhở thân thiện: Không thể dựa vào sự trợ giúp từ các mối quan hệ hay fan của bản thân, nếu không sẽ bị tịch thu tiền công của nửa ngày!”

Quy tắc này vừa đưa ra, sắc mặt mọi người đều khác nhau, đồng loạt giơ thông tin nghề nghiệp ra trước ống kính máy quay.

Trên thẻ của mỗi người, đều không nói rõ nghề nghiệp là gì, chỉ có một câu gợi ý:

Tang Điềm: (Cho dù đó là mặt đỏ hay mặt xanh, chỉ có bạn mới có thể quyết định sự sống chết của viên pha lê.)

Khương Vân Sênh: (Bạn sẽ không kiêu ngạo khi làm việc cho ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước.)

Tự Thiên Sách: (Bạn quyết định kiến trúc thượng tầng.)

Bạc Hạc Hiên: (Bạn không có âm thanh tiếng nói, bạn không có vị trí cụ thể, con mắt của người thường không thể thấy bạn.)

Khương Mạn: (Máu đỏ, đất xuân, con tằm, cây nến đều là bạn.)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom