Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341-345
Chương 341: Em chính là người mà tổ chương trình sắp xếp cho chị……
(Cái thẻ gợi ý nghề nghiệp này là cái quái gì vậy? Sao tôi nhìn mà chả hiểu gì hết cả?)
(Cảm xúc của Điềm Điềm hình như có liên quan tới trò chơi……Chả lẽ định để cô ấy làm game thủ?)
(Thiên Sách và Khương võ thần chuyên nghiệp thật, có vẻ cao tay đây!)
(Cười chết mất, Lý Lão m tại sao lại bị gọi là Lý Lão m? Kể cả khi ông ta có là một đạo diễn giỏi, ông ta cũng không để khách mời trải qua bảy ngày dễ dàng tới vậy đâu?)
(Lầu trên nhìn ra chân tướng rồi, không hành hạ khách mời thì chắc chắn không phải Lý Lão m!)
Cư dân mạng nhao nhao bình luận, không ngừng đưa ra giả thuyết.
Tang Điềm: “Cái nghề nghiệp này của tôi là cái gì vậy? không phải định cho tôi đấu game điện tử đó chứ? Cái này……tôi chơi được.”
Lão Lý cười không nói gì.
Khương Mạn không có ý định phá vỡ mộng đẹp của đứa bé ngây thơ này, mùa thứ hai rồi đấy Điềm ngốc nghếch ơi!
“Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhíu mày, ăn xong bữa sáng thì đứng dậy nuốt một ngụm nước bọt, “Có chút khó, chưa đoán ra, tiểu Mạn em đoán ra không?”
Khương Mạn đương nhiên biết, cô còn là khách hàng quên của mấy tổ chức này ấy chứ.
“Anh hai biết đi xe đạp điện không?”
Khương Vân Sênh ngơ ngác một lúc mới nhả ra được hai chữ: “Chắc……có……”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi.”
“Không phải……mọi người đoán được ra nghề nghiệp rồi đấy chứ?” Tự Thiên Sách hớn hở: “Em gái đoán hộ anh, của anh là gì?”
Khương Mạn vẫn nở nụ cười trên môi: “Có mắt đấy.” Khương Mạn nhìn anh một lượt: “Chắc anh không sao đâu.”
Tự Thiên Sách: “???”
Lý lão âm nhìn tình hình thì thấy không vui, chắc là đoán ra hết rồi. “Hai người cũng đoán ra rồi?”
Khương Mạn nhún vai: “Gợi ý rõ ràng như vậy.”
Giọng Bạc Hạc Hiên có phần lười biếng: “Đại khái là có đáp án.”
Lão Lý lại càng thấy không vui!
Cư dân mạng cũng rất không vui:
(Cùng là người, tại sao lại khác nhau? Đều có não, mà dựa vào đâu Khương võ thần và Bạc thần lại có tư duy hơn hẳn người bình thường?)
(Có gì nói đấy, Khương võ thần bảo là gợi ý rất rõ ràng, chỉ là Thiên Sách nhà tôi không đoán ra thôi……)
Cư dân mạng đang nghẹn thở chờ đợi, lão Lý cũng đành chịu thua, sau khi bảo bọn họ nộp điện thoại và tiền thì bảo tổ chương trình đưa cho họ đồ đã chuẩn bị sẵn.
Tang Điềm đưa mắt nhìn điện thoại cũ, hai mắt trợn tròn: “Mẹ kiếp!! giờ này vẫn còn loại điện thoại này à? Chắc được sản xuất từ thời mẹ tôi quá!”
“Không đúng, từ hồi mẹ tôi đã có điện thoại thông minh rồi, có khi phải từ thời bà nội tôi!”
Chiếc máy điện thoại cũ kiểu cục gạch chắc chắn là sản phẩm của thế kỷ trước, các nút ấn được làm bằng kim loại, màn hình nhỏ hiển thị trắng đen. Ngoài nhắn tin và gọi điện thì không có chức năng gì khác.
Lão Lý nói: “Người trẻ tuổi nên tự biết thế nào là đủ!” Nói xong ông nhăn mày một cái, xì, để cho cách người kiêu ngạo, vẫn chạy không thoát bàn tay tôi đâu.
“Không đúng! Tại sao của bốn người chúng tôi là điện thoại kiểu cũ, còn đạo diễn Khương vẫn là điện thoại thông minh!” Là một kẻ nghiện lướt mạng, đồng chí Thiên Sách là người đầu tiên có ý kiến!
Vậy mà phân biệt đối xử!
Khương Vân Sênh cũng cảm thấy mơ hồ.
Lý lão âm cố ý nói một câu nghe có vẻ kỳ bí: “Công việc của anh ấy cần!” Nói xong, không giải thích gì thêm nữa.
Sau khi phát đồ xong, bắt đầu hành trình của ‘Cuộc sống khác’ mùa hai!
Năm vị khách ngồi xe di chuyển tới các vị trí nghề nghiệp của bản thân, Khương Vân Sênh là người đầu tiên tới chỗ làm việc của mình, anh nhìn thấy tấm bảng hiệu phát quang ‘Đội shipper Đoàn Đoàn’ thì sững sờ tại chỗ.
“Đây là ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhìn PD đi theo mình, trên mặt mang theo hai chữ ‘bối rối’.
Anh PD được phân đi theo chỉ biết cười trừ.
“Cho nên nghề của tôi là shipper?”
PD vẫn mỉm cười.
Khương Vân Sênh trầm mặc một lát: “Đúng là Đế Quốc, cao thủ của trần gian.”
Anh PD không nhịn nổi nữa bật cười: “Đạo diễn Khương chưa bao giờ gọi đồ ăn ngoài sao?”
“Đồ ăn ngoài có hại cho sức khoẻ.” Biểu cảm của Khương Vân Sênh vô cùng kỳ quái, nói đúng hơn là nhăn nhó……
Đội trưởng đội shipper đi tới đưa đồng phục cho anh, chả coi anh là một người nổi tiếng, nghiêm giọng: “Mặc quần áo đi, biết đi xe đạp điện không? Công việc rất đơn giản, chỉ cần làm theo đơn hàng nhận được trên điện thoại đưa đồ tới cho khách là được!”
Khương Vân Sênh nuốt nước bọt nhìn cái xe đạp điện ở bên cạnh. Xe chạy bằng pin…..
“Tôi có thể lái thử không?”
“Có thể.”
Sau khi Khương Vân Sênh ngồi lên, anh phát ngốc khoảng vài giây thì bắt đầu ngại ngùng quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi……chân ga ở đâu?”
Đội trưởng: “???”
PD: “???”
(Hahaha! Cười vỡ bụng! Đạo diễn Khương không biết đi xe đạp điện? xong rồi, chắc sau này đi bộ đưa đồ mất?)
(Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước – Shipper! Mọi người đều biết, anh shipper toàn năng!)
(Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Khương võ thần hỏi anh ấy biết đi xe đạp điện không….Nội tâm của đạo diễn Khương chết lặng.)
(Phụt, đạo diễn Khương không tính là gì, mau xem Thiên Sách! Cười chết tôi rồi! Lý lão âm không phải con người! quá đáng!)
Đồng chí Thiên Sách trong ống kính đã tới nơi mà anh sẽ làm việc trong vòng bảy ngày nữa.
--Công trường.
Tự Thiên Sách cầm cái mũ bảo hộ lao động trong tay, ngước mắt lên nhìn thép và xi măng ở trước mặt, nhất thời cảm thấy bản thân sắp rơi vào hôn mê.
“……Đây là ‘bạn quyết định kiến trúc thượng tầng’???”
Mấy anh công nhân đứng gần đó có vẻ nhiệt tình: “Vóc dáng cậu bạn này đẹp thật, cho đi vận chuyển gạch cũng được đấy.”
Tự Thiên Sách: “???”
Cư dân mạng: (Quyết định kiến trúc thượng tầng, và câu trả lời cho nghề này chính là……”
(Tự Thiên Sách chuyển gạch……phụt, hài quá!)
(Lầu cao vạn trượng, chuyển gạch tất cả nhờ vào anh nha!)
(Ai còn nhớ buổi livestream của Thiên Sách lúc giao thừa, nói là muốn hoá thân thành đại trượng phu không? Cơ hội là đây chứ đâu?)
(Vậy tôi nghĩ mình biết Điềm Điềm làm nghề gì rồi? có khi nào là game thủ thật không nhỉ?)
(Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không phải, Lý lão âm sao có thể cho làm công việc nhẹ nhàng như vậy được?)
Sự thật chứng minh đúng là không có khả năng như vậy. Tang Điềm đứng ở cửa quán internet, chột dạ nhìn mấy thiếu niên nghiện internet đang chơi game ở trong.
Chủ quán net rất nhiệt tình ra chào đón cô: “Công việc đơn giản lắm, đó là giúp khách bật tắt máy, đưa đồ ăn, Điềm Điềm chắc chắn là làm được thôi!”
Tang Điềm thở ra một hơi, “Thế nếu lúc khách hàng không cần tới tôi, tôi có được chơi game không?”
“Đương nhiên có thể.” Chủ tiệm net nở nụ cười tươi: “Trừ vào tiền lương là được mà”
Tang Điềm: “…..” cứ coi như tôi chưa hỏi……
……
Hãng phim truyền hình Hoành Sơn.
Bạc Hạc Hiên bước tới nơi quen thuộc, gặp mặt những người quen cũ. Gặp quản lý của hãng phim người này gọi là Lão Hứa.
“Bạc ảnh đế tới đóng vai quần chúng à hahaha, thế này là cướp bát cơm của người khác rồi!”
Bạc Hạc Hiên cười khổ, “Đâu thể dựa vào danh tiếng và tiền bạc được, như vậy sẽ bị trừ lương.”
Lão Hứa đứng ngốc một lúc, “Đóng diễn viên quần chúng thật hả?”
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
“Vậy qua kia xếp hàng đi, dạo này có mấy cảnh quay dân chúng, chắc là thiếu người đóng vai xác chết nữa.”
Bạc Hạc Hiên: “……Được.”
(Để Bạc ảnh đế đóng vai xác chết quần chúng?)
(Thú vị, cực kỳ thú vị!)
(Thảo nào của Bạc thần lại là: Con mắt của người thường không thể thấy bạn. Đúng là diễn viên quần chúng cả đời không có danh tiếng!)
(Tôi phát hiện Lý lão âm lại bắt đầu âm u, nhưng những nghề này rất có ý nghĩa! Có vẻ như Bạc thần từ lúc vào nghề đã nhận ngay giải diễn viên chính xuất sắc nhất, anh ấy chưa bao giờ đóng vai quần chúng đúng không nhỉ?)
(Phụt……thần rớt đài? Tự nhiên mong đợi……)
(Rốt cuộc Khương võ thần là nghề gì vậy?)
“Những con tằm sẽ chết khi nhả hết tơ vào mùa xuân, cây nến rực cháy sẽ hoá thành tro tàn. Máu đỏ rơi xuống không hề vô nghĩa, hoà vào lớp đất xuân nuôi dưỡng hoa cỏ……”
Khương Mạn chán ghét nhìn lời gợi ý trong tay, “Gợi ý rõ ràng chút được không? Chả nhẽ định để tôi làm giáo viên?”
A Tam: “…….” Chị, không cần thẳng toẹt vậy đâu.
“Theo như cái đức tính của tổ ekip này, chắc chắn không cho tôi đi trông em bé đâu đúng không, vậy cho tôi đi trông học sinh mẫu giáo à?”
A Tam lại rơi vào im lặng.
Khương Mạn nhìn thấy căn biệt thự trước mặt liền vứt cái thẻ gợi ý đi, “Nhìn thế này thì chắc là làm bảo mẫu cho nhà giàu!”
Cô đang định bước vào biệt thự thì có người mở từ bên trong ra. Một bóng dáng vênh váo mà quen thuộc đi ra.
Cổ đeo khăn lông chồn, kính râm, dây chuyền vàng bản to……
Khương Mạn nhìn đối phương rồi im lặng trong ba giây: “Em chính là người mà tổ chương trình phân đến làm học sinh của chị?”
Khương Tiểu Ngọc đắc ý: “Không ngờ tới hả! chính là bản thiếu gia!”
Cư dân mạng: (???)
(Đây là cái kiểu gì vậy?)
(Thời đại nào rồi còn mặc vậy, công tử bột nhà địa chủ nào à?)
Chương 342: Có lẽ bố mẹ em không dạy em
Sự xuất hiện của Khương Tiểu Bảo đúng là ‘bất ngờ’. Cô kinh ngạc mất ba giây, sau đó lại bình thản như cũ. Sau khi vào biệt thự cô liếc mắt nhìn, nơi này quả nhiên không ai ở, chả có chút sinh khí nào cả.
Khương Tiểu bảo không nhìn thấy sự kinh ngạc của cô giống như trong tưởng tượng của mình, cho nên có phần không vui.
“Xin tự giới thiệu, Khương Mạn, bảy ngày tiếp theo sẽ là gia sư cho em.”
Khương Tiểu Bảo nhướng mày, nhìn Khương Mạn giả bộ không quen biết mình. Cậu bé liếc A Tam, nhướng mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Khương Mạn đúng không, sau này gọi là thiếu gia Bảo Nhi là được rồi.”
Khương Tiểu Bảo nói xong thì đi ra ghế sô pha ngồi khoanh chân: “Đạo diễn chương trình bảo bảy ngày tới em là người trả tiền lương cho chị, cho nên em chính là ông chủ của chị!”
“Lời của ông chủ, từng câu từng chữ phải nghe cho kĩ, sai một chữ trừ tiền lương!”
Khương Tiểu Bảo vừa nói vừa chơi jio, cứ như đang cố tỏ vẻ bộ dạng của một đàn anh đầu gấu cấp hai.
(Thiếu gia Bảo Nhi? Dăm ba cái tiền lương tát cái lại thành con thỏ đế!)
(Nhìn quả đấm thép có vẻ ngứa tay rồi, trông đứa trẻ này cũng quá mệt đi!)
(Miệt thị luôn! Lão Lý đào đâu ra con hàng này vậy?)
(Khương võ thần ra tay! Dạy cho nó biết thế nào là xã hội!!)
(Nhìn thấy thằng bé này, tôi tự nhiên lại thấy đứa con trai của tôi đáng yêu vô cùng!)
Khương Mạn gật đầu, giọng điệu bình thường: “Chị chỉ phụ trách vấn đề học hành của em thôi.”
“Sao thế được! Chị nghĩ tiền của thiếu gia Bảo Nhi dễ kiếm vậy sao?” Khương Tiểu Bảo xoè tay ra kinh ngạc kêu lên một câu: “unbelievable!”
A Tam nghe thấy câu này cũng phải cau mày.
Khương Tiểu Bảo lại càng kiêu căng: “Từ ngày mai trở đi chị phải phụ trách ba bữa cơm của em, quét dọn vệ sinh cả căn biệt thự này, còn cả luận văn của em nữa!”
“Đây là bảo mẫu chứ không phải gia sư.” Khương Mạn lạnh lùng trả lời.
Khương Tiểu Bảo duỗi eo: “Tiểu thiếu gia mời gia sư làm gì, không chịu thì đi mà tìm đạo diễn chương trình ấy!”
Khương Mạn quay lưng lại với ống kính, cười như không nhìn Khương Tiểu Bảo. Thằng bé bị cô nhìn chằm chằm tự nhiên thấy dựng cả tóc gáy nhưng mặt vẫn giả vờ kiêu ngạo.
“Lo cơm ba bữa và quét vệ sinh cũng được, kể cả luận văn cũng có thể giúp em viết.”
Khương Mạn tự nhiên đổi thái độ gật đầu, “Vậy thì bây giờ bàn chuyện lương, tiền trao tay việc gì cũng dễ nói chuyện.”
Khương Tiểu Bảo nghi ngờ nhìn lại cô, chị họ sao tự nhiên dễ nói chuyện vậy? có giở trò gì không nhỉ?
“Khụ, chuyện tiền bạc không có gì, thiếu gia đây không thiếu tiền! tiền công trả cuối ngày, một ngày ba nghìn, không ít chứ!”
Khương Mạn nở nụ cười xán lạn “Đúng là không ít.”
Khương Tiểu Bảo khịt mũi: “Chăm chỉ làm việc, ông chủ Bảo không để nhân viên thiệt thòi đâu!”
“Câu cuối cùng, có chắc là tuyển dụng chị làm gia sư bảy ngày cho em không?”
“Đúng là em, chị hỏi nhiều quá vậy!” Khương Tiểu Bảo mất bình tĩnh.
“Được, vậy chúng ta ký hợp đồng nhé.” Khương Mạn gật đầu.
Khương Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cô, còn ký cả hợp đồng á?
Khương Mạn mở nụ cười mỉm: “Nếu so với nói mồm thì chị tin pháp luật hơn.”
“Rắc rối vậy, con gái mà lắm chuyện!” Khương Tiểu Bảo lầu bầu, nhưng vẫn đợi Khương Mạn viết hợp đồng, chưa xem đã đặt bút ký.
Cư dân mạng trong kênh bình luận đều nóng mắt.
(Wow, thằng bé này……vênh váo quá!)
(Linh hồn khủng long bạo chúa của tôi sắp thức tỉnh, thằng ranh này, ông đây phải đấm nó!!)
(Tôi không tin Khương võ thần lại chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy! đợi đi, thằng nhóc này mà không khóc tôi gọi nó là cha!!)
(Bạc Hạc Hiên, vợ anh bị bắt nạt!!)
(Gọi Bạc thần làm gì, Bạc thần đang phải đóng xác chết, làm gì có thời gian!)
(Gọi đạo diễn Khương, gọi đạo diễn Khương!!)
(Đạo diễn Khương: đang chinh phục xe đạp điện, tự mình nghĩ cách đi, em gái bảo trọng!)
Hợp đồng có hai bản, sau khi ký xong Khương Tiểu Bảo nhướng mày, đứng lên nói với Khương Mạn: “Đứng ngốc ra đó làm gì, đi chuẩn bị bữa trưa đi!”
“Còn phải quét dọn biệt thự cho sạch sẽ nữa, làm xong thì đi giúp em làm bài tập!”
“Hôm nay trước khi tan làm phải viết được ít nhất một bài luận văn, không thì trừ hết tiền.”
Khương Mạn gật đầu: “Vâng thưa ông chủ.”
Nói xong cô đi làm việc nhà thật. Bộ dạng ngoan ngoãn này làm cho A Tam thật sự không quên, hình như đây không phải chị Khương mà anh ta quen?
Khởi đầu thế này có phải là hơi có vấn đề không?
Cư dân mạng cũng bắt đầu không dám tin, có người nghĩ Khương Mạn đang có trò gì, nhưng thời gian trôi qua, họ phát hiện Khương Mạn thật sự nghiêm túc dọn dẹp, sau đó đi nấu cơm. Cư dân mạng phát điên hết cả lượt. truyện
Khương Mạn không giỏi nấu nướng, cho nên làm mấy món luộc là dễ nhất. Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, cứ dựa theo nguyên tắc kết hợp nguyên liệu, cô làm một bát mỳ thêm trứng và rau.
Kết quả Khương Tiểu Bảo ăn được hai miếng thì vứt đũa đi. “Đây là đồ cho người ăn? Không cho gia vị, chị rốt cuộc có biết nấu không đấy hả!”
“Không biết” Khương Mạn cực kỳ thành thật: “Nhưng mà có thể học, nhưng mà không thể nhất thời học ngay được.”
Khương Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cô, định bắt lỗi nhưng đối mặt với sự thành thật của Khương Mạn nó lại chả thể làm gì.
Cứ cảm thấy……có gì đó sai sai.
“Cơm trưa có thể gọi đồ ngoài, trừ vào tiền lương của chị.” Khương Mạn dễ tính nói.
“Đây là do chị nói nhé.” Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Sau khi lấy điện thoại gọi một đống đồ ăn, nào là cơm bào ngư, sashimi hải sản, gọi không cần nhìn giá tiền.
Để thằng nhóc thể hiện tài năng gọi đồ ăn của mình, Khương Mạn lặng lẽ ăn nốt bát mỳ. Khương Tiểu Bảo nhìn thấy thế mặt liền biến sắc.
“Em vừa ăn nó, chị ăn thừa làm gì, mau đổ đi!!”
“Chị không chê đồ thừa của em.” Mặt Khương Mạn vẫn bình thường, mà cô đúng là rất đói rồi.
Khương Tiểu Bảo hoảng loạn, đây không phải vấn đề chê hay không. Nó làm loạn thế nào cũng được nhưng không có ý xúc phạm người khác, dù gì Khương Mạn cũng là chị họ.
“Em gọi nhiều đồ ăn lắm, tí nữa chia cho chị, chị sao lại muốn ăn đồ thừa của người khác!” Khương Tiểu Bảo không biết nói chuyện, càng nói càng khó nghe.
“Làm gì có ai muốn ăn đồ thừa của người khác, trên thế giới này có những người đến đồ thừa còn chả có để ăn.”
Khương Tiểu Bảo chế nhạo: “Lừa quỷ à, thời đại nào rồi mà còn thế, vậy thì nghèo lắm đấy.”
A Tam lạnh lùng nhìn thằng bé, không nói câu gì nhưng lòng lại chua xót, còn thêm chút phẫn nộ.
Thời đại này, vẫn có người chả ăn nổi một bữa tử tế, người như vậy, có rất nhiều!!!
Lúc quay chương trình này mùa một, nhóm bạn trẻ của thôn Hổ Khẩu, chả được ăn một bữa tử tế, cả năm có khi chả ăn được đến mấy miếng thịt. Vậy mà Khương Tiểu Bảo coi thường bát mỳ này, bát mỳ có thể làm cho những đứa trẻ nhà nghèo vui cả ngày.
Khương Mạn ăn từng miếng, ăn ngon lành, dáng vẻ như thể chả có chút nào là khó ăn. Cô còn húp hết nước, sau khi nuốt mỳ xuống bụng quay qua nói với Khương Tiểu Bảo: “Có lẽ bố mẹ em không dạy em.”
“Bây giờ chị là giáo viên của em, coi như đây là bài học đầu tiên chị dạy em.”
“Nghèo không ăn nổi cơm không có gì đáng xấu hổ.”
“Có tiền lãng phí đồ ăn mới là đáng khinh và lố bịch.”
Khương Tiểu Bảo sững sờ, mặt đỏ bừng như vừa bị tát.
Chương 343: Cậu nghĩ cô Khương muốn cảm hóa cậu sao? Không, cô ấy muốn sỉ nhục cậu
(Bảo nhi gia này thực sự khiến tôi tức điên! Có tiền thì giỏi lắm sao? Thật sự giống với lời của Khương võ thần, do người lớn trong nhà dạy dỗ không tốt!)
(Tức quá đi, vừa không nhịn được mà muốn khóc, làm tôi nhớ đến tiểu thiên sứ Quân Quân của tôi quá!)
(Tôi đã cùng con tôi xem mùa đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới", sau khi xem nó không còn kén chọn nữa. Nó còn học được cách tự kiểm điểm và nói rằng cuộc sống của mình tốt hơn nhiều so với đám trẻ Quân Quân…)
(Sống trong một căn biệt thự lớn, được ăn sung mặc sướng, thằng bé có điều kiện vật chất khiến rất nhiều người phải ghen tị, nhưng não thì rỗng tuếch …)
(Khương võ thần ăn rất tốt, nhưng cô ấy không bao giờ lãng phí thức ăn. Mọi người đều biết điều này. Như cô ấy nói, ai thích ăn đồ ăn thừa chứ? Lại còn thức ăn thừa trong miệng của người khác! Dạy người ta thế nào thì mình làm vậy, đây là phẩm chất mà một giáo viên cần phải có!)
(Khương mãnh hổ vẫn là mãnh hổ, tôi luôn yêu trái tim ấm áp của cô ấy! !)
Khương Mạn không quan tâm Khương Tiểu Bảo có xấu hổ hay không, cũng không quan tâm đến việc cậu ta có nghe hiểu lời mình nói hay không.
Trong nồi còn một chút mì, cô nhìn A Tam: "Anh chưa ăn trưa đúng không, còn thừa một chút mì, anh có muốn ăn không?"
A Tam gật đầu, dù sao anh ta cũng không chê, có đồ ăn là tốt rồi.
“Vậy tôi sẽ thêm cho anh một quả trứng.” Khương Mạn nói xong liền liếc nhìn Khương Tiểu Bảo: “Trừ vào tiền lương của tôi, không có vấn đề gì chứ.”
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm vài câu, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức giống như vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy tội lỗi. Cậu ta không phải là người keo kiệt như vậy ...
Sao lại đến mức một quả trứng cũng phải tính tiền với cô chứ?
Khương Mạn coi như cậu ta ngầm đồng ý, đi lấy một bát mì khác và gọi A Tam đến ăn.
A Tam đặt máy quay lên bàn, sau khi nói cảm ơn thì anh ta bắt đầu ăn.
Mì hơi vón cục, nhưng ăn một bát mì nóng trong ngày lạnh khiến cả người ấm lại, anh ta giơ ngón tay cái lên: "Tay nghề nấu ăn của cô Khương đã tiến bộ hơn rồi. Mùa đầu tiên, suýt chút nữa cô đã đốt cả bếp."
“Đúng vậy.” Khương Mạn mỉm cười: “Là do anh Bạc dạy giỏi.”
"Anh Bạc rất đỉnh. Các món anh ấy nấu đều rất ngon."
Khương Mạn và A Tam trò chuyện như thể bên cạnh họ không có ai khác.
(Xì... Bạc Thần dạy Khương võ thần nấu ăn sao? Khi nào vậy?)
(Tôi cảm thấy có vẻ như mình đã nghe được bí mật tuyệt vời gì đó…)
(Chỉ có cảm thấy ánh mắt Bảo nhi gia nhìn Khương võ thần rất kỳ lạ sao?)
Khương Tiểu Bảo cũng không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình.
Thật ra cậu ta muốn thân thiết Khương Mạn, nhưng cậu ta cũng biết rõ chị họ không thích mình.
Rõ ràng bọn họ mới là họ hàng, tại sao chị họ và người đàn ông tên A Tam này có thể nói chuyện cười đùa với nhau như vậy, từ đầu đến cuối luôn cách xa cậu ta cả ngàn cây số.
Anh cả, chị hai và cả cha nữa ... tại sao tất cả mọi người đều như vậy!
Đột nhiên Khương Tiểu Bảo trở nên cáu kỉnh, chuông cửa đột nhiên vang lên, có lẽ là đồ ăn gọi bên người đã tới.
Cậu ta lập tức giận dữ nói: "Đồ ăn em đặt tới rồi, chị đi lấy cho em đi!"
Khương Mạn liếc cậu ta một cái, không nói gì rồi đi lấy đồ ăn giúp cậu ta.
Lần này, Khương Tiểu Bảo đã thực sự chi rất mạnh tay, cậu ta đã gọi rất nhiều đồ ăn.
Gà rán, bia, cơm bào ngư, sashimi hải sản, bít tết, Spaghetti, … rất nhiều đồ ăn, đủ cho cả bốn đến năm người ăn!
A Tam ăn xong mì, nhìn thấy đống đồ ăn mà cậu ta gọi thì cực kỳ cạn lời!
Con nhà phú nhị đại không phải là loại hoang phí bình thường!
“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi có thể ăn hết!” Khương Tiểu Bảo rống lên, cầm đũa lên và bắt đầu ăn, nhét đầy miệng.
Cậu ta ăn nhanh quá nên hơi sặc, định khui bia thì Khương Mạn đã giật lấy rồi đưa một cốc nước trắng cho cậu ta.
"Cậu đã đủ tuổi chưa mà uống rượu bia?"
"Em đã 19 tuổi, tất nhiên em đã là người trưởng thành rồi!"
"Vậy thì cũng không được uống, uống bia sẽ bị đầy hơi." Khương Mạn nhìn cậu ta: "Tốt nhất là cậu nên ăn từ từ thôi, ăn càng nhanh càng không tốt."
Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó chịu, không phải chỉ là ăn thôi sao! Cậu ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà không thể ăn hết những cái này sao!
Cậu ta ăn xong gà rán, sashimi thì lại ăn cơm, tốc độ nhai của cậu ta đã chậm lại, đôi mắt cũng hơi thất thần...
Trước mặt cậu ta, còn có một miếng bít tết lớn ...
Khương Tiểu Bảo khó khăn uống một ngụm nước mới có thể nuốt thức ăn xuống, cậu ta cảm thấy những thứ mình vừa ăn sắp trào lên đến cổ họng rồi.
“Ăn tiếp đi.” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên khó coi: "Em..."
"Đừng dừng lại."
"Em không ăn nổi nữa."
Khương Mạn uống một ngụm nước: "Có no cậu chết cũng phải ăn hết."
Khương Tiểu Bảo ném đũa xuống: "Em tự dùng tiền của mình để gọi đồ, ăn không hết thì có sao chứ!"
"Đính chính lại một chút, cậu tiêu tiền của tôi đấy." Cô vẫn mỉm cười: "Những đồ ăn cậu gọi đều trừ vào lương của tôi. Nhưng con người tôi ghét nhất là lãng phí."
"Vậy thì lần này không trừ vào lương của chị là được rồi!"
“Không được, là giáo viên của cậu thì nhất định phải tôn trọng hợp đồng.” Khương Mạn nhìn cậu ta: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Khương Tiểu Bảo nghiến răng: "Chẳng lẽ chị lại dám đánh em à, nhưng đạo diễn đã nói không được sử dụng bạo lực!"
"Làm sao một giáo viên có thể dùng bạo lực với học sinh, cùng lắm là nhắc nhở thôi."
Khương Mạn đặt cốc nước xuống.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô.
“Thoải mái đi, tôi sẽ không đánh cậu, dù sao cậu cũng không còn ở trong phạm vi người chưa thành niên cần có người bảo hộ.” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng: “Là một người đàn ông 19 tuổi đã thành niên, nếu nói được mà không làm được thì cũng không được coi là đàn ông! "
"Nếu cậu thừa nhận mình không phải đàn ông mà là thằng nhãi ranh thì cậu không cần ăn miếng bít tết này nữa."
"Chị mới không phải là đàn ông! Em là đàn ông đích thực, không phải chỉ là một miếng bít tết thôi sao!!"
Tính tính của Khương Tiểu Bảo làm sao có thể chịu được sự kích thích này!
Không cần dao, dĩa, cậu ta cầm lấy miếng bít tết và nhét vào miệng, với tư thế hùng hổ như thể đang ăn thịt Khương Mạn vậy.
Cậu ta đã ăn miếng bít tết trong vòng 20 phút một cách đầy.
Sau khi nuốt xong miếng cuối cùng, cậu ta còn muốn nói vài lời châm chọc thì đột nhiên mặt biến sắc, cậu ta vội vàng che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Khương Mạn nghe tiếng nôn mửa, một lúc sau cô mới đứng dậy đi tới đó.
Nhìn thằng bé đang ôm lấy bồn cầu trong phòng vệ sinh nôn lấy nôn để, ánh mắt cô lạnh lùng, thản nhiên nói:
"Tôi biết một đám trẻ, đứa lớn nhất mới tám tuổi."
"Họ từng sống trên núi và không có cha mẹ. Tất cả cái ăn cái mặc đều phụ thuộc vào sự giúp đỡ của dân làng, một năm có vài ba miếng thịt lợn để ăn đã là tốt lắm rồi".
"Bữa ăn hôm nay của cậu đủ để họ trang trải chi phí ăn uống trong cả một năm."
Tiếng nôn của Khương Tiểu Bảo dần dần ngừng lại, giọng nói của người phụ nữ như lời nguyền rủa lọt tai cậu ta từng chữ một và biến thành một cái tát.
Cậu ta nôn đến mức nước mắt lưng tròng, bối rối ấn nút xả nước, lấy giấy vệ sinh lau miệng, quay đầu nhìn Khương Mạn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt mang nét vừa nhếch nhác vừa lúng túng, còn có chút sững sờ...
"Bữa cơm này, cô giáo Khương mời cậu, nhân tiện cho cậu bài học thứ hai."
"Tự thừa nhận mình không thể thì không có gì phải xấu hổ cả."
Khương Mạn cười hiền lành, nhưng giọng vẫn đầy ác ý và giễu cợt: "Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Ha ha."
Mặt Khương Tiểu Bảo lập tức tái xanh!
(Ha ha ha ha! Đây mới là Khương võ thần mà tôi biết!)
(Sự vùng dậy của Khương mãnh hổ! !Hai cách dạy có thưởng có phạt này làm rất tốt! !)
(Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Hahaha, không có tính sát thương cho lắm nhưng tính sỉ nhục cực cao! !)
(Lớp học của cô giáo Khương đã bắt đầu rồi, nói xem làm sao để xử lý được thằng nhóc đó đây!)
(Cậu nghĩ rằng cô Khương sẽ dùng sự rực rỡ của nhân tính để cảm hóa cậu sao? Không, cô ấy đang muốn sỉ nhục cậu đấy!)
Chương 344: Tôi chưa từng thấy diễn viên quần chúng nào diễn kém như vậy
Khi Khương Mạn và Khương Tiểu Bảo đang đấu trí thông minh và sự dũng cảm thì một số khách mời khác cũng bắt đầu cuộc hành trình làm việc của mình.
Khương Vân Sênh đã mất 30 phút để thành thạo các kỹ năng của chiếc xe điện và 30 phút nữa để học cách nhận đơn đặt hàng, cuối cùng anh ta cũng đã có được đơn hàng đầu tiên trong đời.
Anh ta lái chiếc xe điện đến cửa hàng với một tâm thế lo lắng.
Kết quá đúng lúc đến giờ ăn cơm, đơn đặt mang về dài dằng dặc, anh ta chỉ có thể khổ cực chờ đợi, đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng món ăn cũng đã làm xong. Anh ta nhanh chóng cho vào thùng giữ nhiệt và phi xe đến nơi giao hàng.
Trong suốt quá trình, anh ta đã tuân thủ luật lệ giao thông, không dám vượt tốc độ. Chủ yếu là vị… đây là lần đầu tiên anh ta lái xe điện nên không dám đi nhanh.
Nơi giao hàng cách đó năm cây số, anh ta lái xe mất nửa tiếng đồng hồ.
Người đặt món mang về là một người đang phải tăng ca, thật là đáng thương vì Tết mà vẫn phải tăng ca. Anh ta đã đợi đơn hàng này hai tiếng đồng hồ tính từ lúc đặt, sau khi giao tới thì chắc cũng lạnh ngắt rồi.
Người phải làm thêm giờ đó không quan tâm đến việc một anh chàng shipper có đẹp trai hay không, thậm chí còn không nhận ra trước mặt mình là một đạo diễn nổi tiếng.
"Đồ ăn đã nguội cả rồi, làm sao tôi ăn được đây?"
"Anh đã giao chậm 40 phút rồi, còn đũa thì sao? Anh định để tôi dùng tay để bốc ăn à?"
“Thực xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đã gây bất tiện cho anh rồi.” Khương Vân Sênh thành thật xin lỗi, mặt đã đỏ cả lên rồi.
Người phải tăng ca đó cũng không thể tiếp tục làm ầm lên nữa, quay người mắng mỏ rồi bỏ đi, vứt đồ ăn đã đặt vào thùng rác bên cạnh rồi bước vào tòa nhà công ty.
Ngay sau đó, Khương Vân Sênh nhận được đánh giá thấp đầu tiên trong đời.
( Đánh giá ở đây chỉ đánh giá 1, 2,3,4,5 sao cho các shipper về chất lượng ship hàng)
Anh ta nhìn vào điện thoại và cười khổ.
PD đi theo quay cũng cảm thấy đau lòng, quý công tử nghiêm túc gặp khó rồi.
(Ôi ôi, tôi cảm thấy thương đạo diễn Khương quá.)
(Phải nói rằng, chuyện này không thể trách đạo diễn Khương được, việc giao đồ ăn chậm là vì nhà hàng đã mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị đồ.)
(Đồ ăn gọi ngoài dù lạnh hay nóng một chút vẫn có thể ăn được. Không hiểu tại sao lại vứt đi? Vừa lãng phí đồ ăn lại vừa xúc phạm người khác.)
(Tết mà phải tăng ca thì ai vui chứ? Chờ lâu như vậy mà không có đồ ăn, có lẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lãng phí đồ ăn là không được.)
(Đạo diễn Khương dũng cảm lên! Không ngại khó khăn!)
PD đi theo quay phim có chút không thoải mái: "Đạo diễn Khương, anh không sao chứ?"
“Tôi không sao.” Khương Vân Sênh lắc đầu, cười nói: “Là do tôi, đơn hàng tiếp theo tôi phải nhanh hơn.”
"Hay là anh ăn trưa trước rồi hãy nhận đơn?"
Khương Vân Sênh im lặng một hồi: "Không có tiền..."
PD đi theo cũng im lặng.
Buổi sáng chỉ nhận được một đơn hàng, lại còn bị đánh giá thấp, đừng nói kiếm được tiền mà còn bị trừ...
Ăn cơm thực sự là điều không thể.
Cảm thấy đói rồi..
……
Ở một công trường nào đó.
"Thiên Sách, nhanh lên, nhanh lên, có hơn một nửa số gạch!"
"Ôi, cậu trông có vẻ khá vô dụng."
Ngày đông lạnh lẽo mà Tự Thiên Sách mồ hôi nhễ nhại, cơ thể bốc lên hơi nóng phừng phừng, anh ta nuốt nước bọt, thở hổn hển, hít vài hơi.
Tay anh ta đã tê dại, eo cũng đau khủng khiếp. Rõ ràng là anh ta cũng tập gym, tại sao khi chuyển gạch lại yếu ớt như vậy!
Các đồng nghiệp khác đều chuẩn bị ăn cơm rồi.
"Thiên Sách, cậu không đi ăn sao?"
“Công trường còn bao cơm à?” Tự Thiên Sách thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương bật cười ha ha: "Bao cơm thì sếp lỗ chết à. Bây giờ còn làm gì có sếp nào tốt như vậy! Bên kia đường có một quán cơm vừa rẻ mà vừa được nhiều."
Tự Thiên Sách muốn đi, nhưng anh ta lại liếc nhìn những viên gạch...
Rồi anh ta lại nhìn thành quả cả một buổi sáng của mình.
"Quản đốc đâu rồi? Số gạch sáng nay tôi chuyển được đáng giá bao nhiêu tiền?"
Quản đốc đi tới, nhìn rồi nói: "Chàng trai, một ngày chuyển gạch, mười tiếng đồng hồ, 170 tệ, cậu còn chưa hoàn thành 1/10 nhiệm vụ!"
"Như vậy đi, tôi sẽ thanh toán trước cho cậu 17 tệ. Cậu có thể đi ăn cơm rồi buổi chiều tiếp tục làm việc."
Tự Thiên Sách cầm lấy 17 tệ và nuốt nước bọt. Mặc dù rất mệt nhưng đây là đồng lương đầu tiên trong ngày hôm nay nên đồng chí Thiên Sách vẫn rất vui!
Anh ta cùng đồng nghiệp đi đến quán ăn vừa rẻ vừa được nhiều trong truyền thuyết.
"Bà chủ, một tô mì bò bao nhiêu tiền vậy?"
"Không đắt đâu, 18 tệ thôi! Nếu thêm trứng thì tính tiền thêm."
Đồng chí Thiên Sách nhìn 17 tệ trong tay mình, nụ cười của anh ta trở nên dần khô héo...
(Thương Thiên Sách của tôi quá. Chuyển gạch cả buổi sáng mà không đủ ăn một bát mì! !)
(Một tô mì 18 tệ cũng không hề rẻ ... Chuyển gạch một ngày mới được 170 tệ, nếu cộng lại ba bữa sáng, trưa và tối thì chẳng phải tiêu hết một nửa sao? Còn chưa tính chỗ ở?)
(170 là quá ít? Thời đại nào rồi mà còn có những đồng lương ít ỏi này?)
(Bạn phía trên chắc là chưa từng trải qua sự khổ cực, bây giờ công nhân xây dựng tìm đường sống khó khăn như thế nào bạn có biết không? Lao động nhập cư còn khó hơn. Bây giờ tất cả các tòa nhà đều sử dụng máy móc, ai còn cần đến nhân lực nữa? Bây giờ không phải là mười năm trước, nhân lực thật sự không đáng giá! Đây đã là một mức lương cao rồi!)
(Nếu nói một tô mì 18 đắt thì không biết giá cả ở Bắc Thành rồi, bây giờ lương bèo bọt mà vật giá thì tăng khủng khiếp! !)
Ở một quán internet nào đó.
Tang Điềm phát huy hết lợi thế của người trẻ tuổi, học nhanh và khéo mồm!
Hôm nay là mùng 5 tháng Giêng âm lịch nên cũng không có nhiều người đến quán Internet, giờ ăn cơm cũng bận một chút, giao nước và nước trái cây cho những thanh niên nghiện game. Còn đồ ăn ở quán Internet, họ cũng mua ở quán ăn bên cạnh nên cả buổi sáng Tang Điềm đã rất rảnh rỗi...
Cô ấy nhàn rỗi đến mức đứng sau những thanh niên nghiện game để xem người ta chơi game, kết quả đối phương còn là fan của mình.
"Điềm Điềm có uống nước ép không, tôi mời cô!"
"Ăn bánh quy đi, bánh quy này rất ngon."
"Ở đay tôi có một số xiên thịt mua ở cửa hàng thịt nướng bên cạnh. Điềm Điềm đừng khách sáo!"
Ban đầu Tang Điềm từ chối, nhưng dần dần ... cô ấy đã mềm lòng.
PD nhìn cô ấy vừa ăn vừa chỉ huy các thiếu niên nghiện game chơi một cách say mê thì âm thầm quay phim lại chứ không hề nhắc nhở. Còn không quên quay camera về phía chủ quán internet.
Bà chủ nhìn Tang Điềm với vẻ ân cần, trên tay cầm một cuốn sách với dáng vẻ bình tĩnh.
(Không ổn rồi, Tang Điềm ngốc nghếch ơi, tỉnh táo lại đi!)
(Tang không cay, đồ con lợn, sao lại để mật ngọt chết rồi nhanh quá như vậy! ! Cô hãy nghĩ đến công việc của mình, cô sẽ bị trừ tiền đó!)
(Nụ cười của bà chủ thật đáng sợ, toang rồi, tôi lo hôm nay Tang không cay phải ngủ ngoài đường rồi…)
(Lương một ngày chỉ có 100 tệ, trừ một nửa vẫn còn 50 tệ. Tôi muốn biết ở đâu có khách sạn giá 50 tệ?)
……
Phim trường Hành Sơn.
Ekip phim xx.
Đạo diễn hét lên "cắt!" một cách tức giận rồi chỉ vào diễn viên quần chúng đóng vai xác chết:
"Người đó bị sao vậy? Ăn mày mà ăn mặc sạch sẽ như vậy thì là ăn mày à? Anh ta chết dưới chân nhân vật chính mà bóng lưng nhìn còn đẹp hơn nhân vật chính. Quay anh ta hay là nhân vật chính vậy!"
Phó đạo diễn liên tục nháy mắt với đạo diễn, nhưng đạo diễn không hề hay biết: "Đổi diễn viên quần chúng đó đi!"
"Đạo diễn! Đó, đó là... anh Bạc..."
“Anh Bạc cái gì, tôi không quan tâm anh ta là ai!” Đạo diễn vẫn cáu kỉnh: “Tôi chưa từng thấy diễn viên quần chúng nào diễn kém như vậy!
Chương 345: Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành, đứa trẻ được nuông chiều
“Xin lỗi, đạo diễn, tôi đã gây thêm rắc rối rồi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Đạo diễn quay đầu lại, nuốt lời mắng chửi xuống: "Anh Bạc!!!"
"Xin lỗi, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhận ra anh. Anh Bạc, sao anh lại ..." Đạo diễn liếc nhìn PD đi theo ở cách đó không xa: "Các người đang ... ghi hình gameshow à?"
“Đúng vậy.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Công việc của tôi hôm nay là diễn viên quần chúng.”
"Anh làm diễn viên quần chúng thì thật uổng phí tài năng. Dù sao thì cũng chỉ là diễn xuất, hãy đóng vai cameo trong phim của tôi đi." Thái độ của đạo diễn quay ngoắt 180 độ.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười từ chối: "Nhiệm vụ yêu cầu là diễn viên quần chúng, không được có lời thoại. E rằng không thể làm cameo được, sẽ bị trừ tiền lương."
Đạo diễn sửng sốt: "Thật sự, thật sự là diễn viên quần chúng sao?"
“Đúng vậy, vậy có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình: “Quần áo của tôi quả thực quá sạch sẽ, không thích hợp với ăn mày, tóc tai cũng không quá bù xù.”
Đạo diễn và phó đạo diễn nhìn nhau.
Cho dù không phải là cameo, Bạc ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy là xác sống trong phim của mình cũng đã tạo gây được tiếng vang lớn rồi!
"Anh Bạc thật là tận tâm, nào nào nào, chọn cho anh Bạc một bộ quần áo khác đi."
"Không cần đâu." Bạc Hạc Hiên nghiêm túc nói: "Quần áo của diễn viên quần chúng thì lấy bừa một bộ nào đó là được rồi."
Phó đạo diễn sửng sốt, kêu người mang quần áo của diễn viên quần chúng đến.
Bạc Hạc Hiên dường như không ngửi thấy mùi hôi trên quần áo nên anh đã mặc nó vào. Vì nhân vật lần này là một người ăn xin không lộ mặt, vừa xuất hiện thì đã chết nên chắc chắn dáng vẻ bây giờ của anh không được.
Anh vò đầu bứt tóc, một tay xoa xuống mặt đất rồi bôi lên toàn bộ khuôn mặt mình khiến nó trông thật bẩn thỉu rồi nhanh chóng nhập vai, trong nháy mắt ánh sáng trên cơ thể anh như vụt tắt.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Phó đạo diễn nuốt nước miếng: "Anh Bạc...... thật sự rất nhập tâm..."
Vốn cho rằng chỉ vì quay gameshow nên giả vờ một chút, nhưng rõ ràng anh rất nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên thuận miệng nói: "Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên nên không có khác biệt gì."
Những diễn viên quần chúng xung quanh đã nhìn thấy có chút thay đổi trong mắt anh.
Đạo diễn cũng thu lại suy nghĩ của mình. Sau khi Bạc Hạc Hiên thay xong quần áo đứng ở trong đám diễn viên quần chúng, cố ý khom người để hoàn toàn ép sự sáng chói của mình xuống, cả người anh hòa nhập vào cảnh đó.
Việc quay phim vẫn tiếp tục.
(Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên, câu này nói thực sự chạm đến đáy lòng tôi! Những diễn viên quần chúng khác không thể cầm nổi nước mắt!)
(Thật ra trước đó đạo diễn mắng cũng đúng. Lúc đầu phó đạo diễn không cho Bạc Thần mặc quần áo của diễn viên quần chúng, quần áo của diễn viên quần chúng không sạch sẽ như vậy... Không chỉ là diễn viên quần chúng đóng ăn mày, mà là tất cả quần áo của diễn viên quần chúng…)
(Kỳ nghỉ hè năm ngoái, tôi đã đến phim trường Hoành Sơn để đóng diễn viên quần chúng một lần. Tôi không chém gió đâu. Những bộ quần áo đó thật sự rất thối. Tất cả đều bị vứt vào trong một cái sọt, bao giờ cần thì sẽ lấy, tôi nghi ngờ rằng những bộ quần áo đó chưa bao giờ được giặt!)
(Đẳng cấp của những diễn viên không nên quá rõ ràng. Diễn viên quần chúng ở Hoành Sơn có mấy vạn người. Những người có thể có ba bốn lời thoại trong một bộ phim đã là tốt lắm rồi…)
(Tôi là một người hâm mộ qua đường của Bạc Hạc Hiên Tuy rằng anh ta có vô số fan chân chính, nhưng có thể là do người đàn ông này khiến người ta cảm thấy anh ta quá lạnh lùng, không chân thật, nhưng hôm nay ... đột nhiên thay đổi cách nhìn rồi.)
(Bạc Thần lạnh lùng ... Chết tiệt, nếu không nhắc thì tôi đã quên người đàn ông này từng đứng trên thần đàn …)
……
Tại biệt thự.
Sau khi Khương Mạn dọn dẹp sạch sẽ, cô nghiêm túc đọc sách bộ môn của Khương Tiểu Bảo.
Thằng nhóc này trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng cậu ta vẫn là học sinh của một trường nổi tiếng.
Hướng nghiệp là môn trí tuệ nhân tạo. Nhắc mới nhớ, trong biệt thự của cậu ta có khá nhiều mô hình người máy.
Khương Tiểu Bảo ở bên cạnh đang gặm quả táo, vẻ mặt tự hào: “Có phải chị đọc không hiểu không? Đọc không hiểu thì chị cứ nói. Em biết đa số những diễn viên như các chị đều là những người học không giỏi.”
“Cậu học giỏi mà còn trượt môn à?” Khương Mạn nhẹ giọng nói, lật một trang bảng thành tích ra: “Theo tín chỉ hiện tại, có lẽ trước khi tốt nghiệp thì cậu đã bị đuổi học rồi.”
Khương Hiểu lập tức cầm lấy bảng thành tích học tập, tức giận nói: "Liên quan gì đến chị! Chị có thể viết luận văn không, em nói cho chị biết nếu không viết được thì tiền lương của chị sẽ bị trừ hết!"
Khương Mạn liếc cậu ta một cái rồi mở máy tính lên và bắt đầu viết.
Những ngón tay uyển chuyển của cô lướt trên bàn phím, Khương Tiểu Bảo nghĩ rằng cô đang giả vờ nên lúc đầu không quan tâm, dần dần có chút nghi ngờ, cậu ta thò đầu qua nhìn. Vừa nhìn thì sắc mặt của cậu ta đã thay đổi.
Luận văn mà Khương Mạn viết bắt đầu từ mạng lưới thần kinh trong trí tuệ nhân tạo. Thậm chí trong luận văn còn đề cập đến nhiều kỹ thuật thực hiện mô phỏng não người của mạng lưới thần kinh.
Khương Tiểu Bảo càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
Luận văn này xuất sắc đến mức Khương Tiểu Bảo còn nghĩ rằng có thể lên cả SCI, một số thứ trong đó quá cao cấp, bộ não của cậu ta thậm chí không thể theo kịp.
Danh mục Trích dẫn khoa học – SCI ( được viết tắt của từ Science Citation Index ) đây là một hạng mục được trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học ( ISI – Institute for Scientific Information ) và được xuất bản lần tiên phong, đây cũng là một khu công trình do nhà khoa học Eugene Garfield được phát minh sáng tạo trong năm 1960. SCI là tạp chí thuộc ngành khoa học tự nhiên, kỹ thuật và công nghệ tiên tiến ( nó có tầm khoảng chừng hơn 4000 tạp chí )
Thấy A Tam đang chĩa camera vào máy tính, cậu ta nhanh chóng chặn lại.
"Không được quay! Không thể quay luận văn này!"
A Tam sững sờ, có đến nỗi phải vậy không?
(Khương võ thần thực sự đang giúp cậu ấy viết luận văn à? Thực sự viết ra rồi à?)
(Trí tuệ nhân tạo nghe có vẻ khó quá, Khương võ thần còn biết về những điều này sao?)
(Tôi là người trong lĩnh vực này. Vừa rồi tôi chỉ nhìn thấy một số nội dung khi máy quay hướng vào màn hình. Khương võ thần chắc chắn là một người chuyên nghiệp. Khương võ thần, xin hãy nhận của tôi một lạy! Làm ơn, hãy đăng nó lên CNKI đi)
CNKI là một công ty xuất bản thuộc sở hữu tư nhân ở Trung Quốc từ năm 2014. CNKI duy trì phí đăng ký hàng năm cao do tình trạng độc quyền trên thực tế về tìm kiếm tạp chí ở Trung Quốc.
(Đỉnh quá, hoá ra Khương võ thần là một học bá à? !)
(Viết luận văn hộ à? Tôi nghĩ Bảo nhi gia thực sự dám nộp luận văn này vì không muốn bị đuổi khỏi trường …)
Sau khi Khương Mạn đánh máy xong bản luận văn này, Khương Tiểu Bảo trực tiếp giành lấy máy tính.
Cậu ta rất nghiêm túc, sau khi đọc từng câu từng chữ, cậu ta thất thần hồi lâu rồi nhìn Khương Mạn, giống như nhìn một con quái vật.
"Chị ơi!"
Khương Mạn nhíu mày.
“Chị là chị ruột của em !!!” Khương Tiểu Bảo cảm thán.
Khương Mạn lấy lại máy tính, vẻ mặt thờ ơ nói: "Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ."
Nói xong, cô xóa luận văn ngay trước mặt Khương Tiểu Bảo, ngay cả bản ghi chép cũng xoá sạch.
"A a a ! Sao chị lại xóa đi? !!"
Khương Tiểu Bảo gần như phát điên.
"Tôi chỉ gõ nó ra cho cậu xem. Tất cả những thứ này đều ở trong đầu tôi."
Khương Mạn gõ gõ vào đầu mình, thản nhiên nói: "Tôi có thể viết luận văn, nhưng trước đó cần phải thanh toán tiền lương đã."
“Thanh, thanh toán chứ!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức gật đầu: “Sau khi thanh toán xong, chị sẽ cho em xem luận văn đúng không? Bảo nhi gia em sẽ không lợi dụng chị, chắc chắn chị sẽ tác giả thứ nhất của luận văn đó ... Chị xem chị có thể thêm tên em vào làm tác giả thứ hai được không? "
Khương Mạn nhìn cậu ta với ánh mắt giễu cợt: "Có cần tôi phổ biến cho cậu hậu quả của việc gian lận trong học tập không?"
Khương Tiểu Bảo nuốt nước miếng: "Em chỉ nói đùa thôi, không cần thêm tên cũng được rồi, chị cho em xem lại một lần nữa đi."
"Đưa tiền cho tôi trước ."
Khương Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra: "Tài khoản WeChat của chị là gì, em sẽ chuyển khoản cho chị."
“Không cao cấp như vậy, chỉ nhận tiền mặt.”Khương Mạn lấy ra điện thoại cục gạch ra lắc lắc.
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo giống như đã nhìn thấy ma. Thời đại nào rồi mà còn dùng loại điện thoại này? !
"Tiền mặt, đúng không? Chị chờ một chút!" Khương Tiểu Bảo chạy bay lên lầu, nhanh chóng lấy một xấp tiền xuống.
"Đây là 1 vạn, số thừa coi như em cho chị. Chị mau lấy luận văn ra cho em xem đi!"
“Nói 3000 tệ thì là 3000 tệ, trừ đi tiền ăn trưa của cậu, cậu chỉ cần đưa cho tôi 2000 tệ thôi.” Khương Mạn nói xong, cười nửa miệng nhìn cậu ta chằm chằm: “Nhưng có một điều hình như cậu không hiểu rõ, nhóc con."
“Chị gọi em là nhóc con?!” Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Khương Mạn lấy ra 2000 tệ trong 1 vạn đó, lắc lắc: "2000 tệ này là tiền của cậu sao?"
"Em đã lấy nó từ trong két sắt của mình ra, tại sao lại không phải là tiền của em chứ?!"
“Cậu hãy xem lại hợp đồng của chúng ta.” Khương Mạn chậm rãi nói: “Tiền của cậu rất khác với thu nhập lao động cá nhân của cậu, nhóc con ạ.”
Khương Tiểu Bảo sửng sốt, liền lấy hợp đồng ra đọc lại.
Mặt cậu ta biến sắc.
Quả thực bên trên có viết rằng tiền lương của Khương Mạn phải được trả bằng thu nhập lao động cá nhân của Khương Tiểu Bảo!
Thu nhập lao động cá nhân có nghĩa là nó phải là số tiền Khương Tiểu Bảo tự mình kiếm được ...
Bảo Nhi Gia giàu có! Nhưng tiền của cậu ta đều là do gia đình cho!
Thu nhập lao động cá nhân? Xin lỗi, cậu ta không có một xu! !
"Khương Mạn, chị chơi em à!! Rõ ràng là chị đang chơi chữ!!"
Khương Mạn thở dài, nói: "Bài học thứ ba mà cô giáo Khương dạy cậu, xã hội rất phức tạp, lúc ký hợp đồng phải kiểm tra thật kỹ." Cô nhướng mày:
"Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành, đứa trẻ được nuông chiều"
Cư dân mạng cười lăn cười bò.
(Ha ha ha ha! ! Thì ra ở đây có một cái hố! !)
(Chiêu trò là gì? Lòng người thay đổi là gì? Hai cực đảo ngược là gì? Lớp học nhỏ của cô gái Khương sẽ đưa bạn đến trải nghiệm sự nham hiểm của xã hội!)
(Phụt, vậy có nghĩa là Bảo nhi gia nợ Khương võ thần 2000 tệ tiền lương à?)
(Nói về chiêu trò, tôi thực sự phục Khương Mạn!)
(Cái thẻ gợi ý nghề nghiệp này là cái quái gì vậy? Sao tôi nhìn mà chả hiểu gì hết cả?)
(Cảm xúc của Điềm Điềm hình như có liên quan tới trò chơi……Chả lẽ định để cô ấy làm game thủ?)
(Thiên Sách và Khương võ thần chuyên nghiệp thật, có vẻ cao tay đây!)
(Cười chết mất, Lý Lão m tại sao lại bị gọi là Lý Lão m? Kể cả khi ông ta có là một đạo diễn giỏi, ông ta cũng không để khách mời trải qua bảy ngày dễ dàng tới vậy đâu?)
(Lầu trên nhìn ra chân tướng rồi, không hành hạ khách mời thì chắc chắn không phải Lý Lão m!)
Cư dân mạng nhao nhao bình luận, không ngừng đưa ra giả thuyết.
Tang Điềm: “Cái nghề nghiệp này của tôi là cái gì vậy? không phải định cho tôi đấu game điện tử đó chứ? Cái này……tôi chơi được.”
Lão Lý cười không nói gì.
Khương Mạn không có ý định phá vỡ mộng đẹp của đứa bé ngây thơ này, mùa thứ hai rồi đấy Điềm ngốc nghếch ơi!
“Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhíu mày, ăn xong bữa sáng thì đứng dậy nuốt một ngụm nước bọt, “Có chút khó, chưa đoán ra, tiểu Mạn em đoán ra không?”
Khương Mạn đương nhiên biết, cô còn là khách hàng quên của mấy tổ chức này ấy chứ.
“Anh hai biết đi xe đạp điện không?”
Khương Vân Sênh ngơ ngác một lúc mới nhả ra được hai chữ: “Chắc……có……”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi.”
“Không phải……mọi người đoán được ra nghề nghiệp rồi đấy chứ?” Tự Thiên Sách hớn hở: “Em gái đoán hộ anh, của anh là gì?”
Khương Mạn vẫn nở nụ cười trên môi: “Có mắt đấy.” Khương Mạn nhìn anh một lượt: “Chắc anh không sao đâu.”
Tự Thiên Sách: “???”
Lý lão âm nhìn tình hình thì thấy không vui, chắc là đoán ra hết rồi. “Hai người cũng đoán ra rồi?”
Khương Mạn nhún vai: “Gợi ý rõ ràng như vậy.”
Giọng Bạc Hạc Hiên có phần lười biếng: “Đại khái là có đáp án.”
Lão Lý lại càng thấy không vui!
Cư dân mạng cũng rất không vui:
(Cùng là người, tại sao lại khác nhau? Đều có não, mà dựa vào đâu Khương võ thần và Bạc thần lại có tư duy hơn hẳn người bình thường?)
(Có gì nói đấy, Khương võ thần bảo là gợi ý rất rõ ràng, chỉ là Thiên Sách nhà tôi không đoán ra thôi……)
Cư dân mạng đang nghẹn thở chờ đợi, lão Lý cũng đành chịu thua, sau khi bảo bọn họ nộp điện thoại và tiền thì bảo tổ chương trình đưa cho họ đồ đã chuẩn bị sẵn.
Tang Điềm đưa mắt nhìn điện thoại cũ, hai mắt trợn tròn: “Mẹ kiếp!! giờ này vẫn còn loại điện thoại này à? Chắc được sản xuất từ thời mẹ tôi quá!”
“Không đúng, từ hồi mẹ tôi đã có điện thoại thông minh rồi, có khi phải từ thời bà nội tôi!”
Chiếc máy điện thoại cũ kiểu cục gạch chắc chắn là sản phẩm của thế kỷ trước, các nút ấn được làm bằng kim loại, màn hình nhỏ hiển thị trắng đen. Ngoài nhắn tin và gọi điện thì không có chức năng gì khác.
Lão Lý nói: “Người trẻ tuổi nên tự biết thế nào là đủ!” Nói xong ông nhăn mày một cái, xì, để cho cách người kiêu ngạo, vẫn chạy không thoát bàn tay tôi đâu.
“Không đúng! Tại sao của bốn người chúng tôi là điện thoại kiểu cũ, còn đạo diễn Khương vẫn là điện thoại thông minh!” Là một kẻ nghiện lướt mạng, đồng chí Thiên Sách là người đầu tiên có ý kiến!
Vậy mà phân biệt đối xử!
Khương Vân Sênh cũng cảm thấy mơ hồ.
Lý lão âm cố ý nói một câu nghe có vẻ kỳ bí: “Công việc của anh ấy cần!” Nói xong, không giải thích gì thêm nữa.
Sau khi phát đồ xong, bắt đầu hành trình của ‘Cuộc sống khác’ mùa hai!
Năm vị khách ngồi xe di chuyển tới các vị trí nghề nghiệp của bản thân, Khương Vân Sênh là người đầu tiên tới chỗ làm việc của mình, anh nhìn thấy tấm bảng hiệu phát quang ‘Đội shipper Đoàn Đoàn’ thì sững sờ tại chỗ.
“Đây là ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước?” Khương Vân Sênh nhìn PD đi theo mình, trên mặt mang theo hai chữ ‘bối rối’.
Anh PD được phân đi theo chỉ biết cười trừ.
“Cho nên nghề của tôi là shipper?”
PD vẫn mỉm cười.
Khương Vân Sênh trầm mặc một lát: “Đúng là Đế Quốc, cao thủ của trần gian.”
Anh PD không nhịn nổi nữa bật cười: “Đạo diễn Khương chưa bao giờ gọi đồ ăn ngoài sao?”
“Đồ ăn ngoài có hại cho sức khoẻ.” Biểu cảm của Khương Vân Sênh vô cùng kỳ quái, nói đúng hơn là nhăn nhó……
Đội trưởng đội shipper đi tới đưa đồng phục cho anh, chả coi anh là một người nổi tiếng, nghiêm giọng: “Mặc quần áo đi, biết đi xe đạp điện không? Công việc rất đơn giản, chỉ cần làm theo đơn hàng nhận được trên điện thoại đưa đồ tới cho khách là được!”
Khương Vân Sênh nuốt nước bọt nhìn cái xe đạp điện ở bên cạnh. Xe chạy bằng pin…..
“Tôi có thể lái thử không?”
“Có thể.”
Sau khi Khương Vân Sênh ngồi lên, anh phát ngốc khoảng vài giây thì bắt đầu ngại ngùng quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi……chân ga ở đâu?”
Đội trưởng: “???”
PD: “???”
(Hahaha! Cười vỡ bụng! Đạo diễn Khương không biết đi xe đạp điện? xong rồi, chắc sau này đi bộ đưa đồ mất?)
(Ba tổ chức thần bí phục vụ đất nước – Shipper! Mọi người đều biết, anh shipper toàn năng!)
(Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Khương võ thần hỏi anh ấy biết đi xe đạp điện không….Nội tâm của đạo diễn Khương chết lặng.)
(Phụt, đạo diễn Khương không tính là gì, mau xem Thiên Sách! Cười chết tôi rồi! Lý lão âm không phải con người! quá đáng!)
Đồng chí Thiên Sách trong ống kính đã tới nơi mà anh sẽ làm việc trong vòng bảy ngày nữa.
--Công trường.
Tự Thiên Sách cầm cái mũ bảo hộ lao động trong tay, ngước mắt lên nhìn thép và xi măng ở trước mặt, nhất thời cảm thấy bản thân sắp rơi vào hôn mê.
“……Đây là ‘bạn quyết định kiến trúc thượng tầng’???”
Mấy anh công nhân đứng gần đó có vẻ nhiệt tình: “Vóc dáng cậu bạn này đẹp thật, cho đi vận chuyển gạch cũng được đấy.”
Tự Thiên Sách: “???”
Cư dân mạng: (Quyết định kiến trúc thượng tầng, và câu trả lời cho nghề này chính là……”
(Tự Thiên Sách chuyển gạch……phụt, hài quá!)
(Lầu cao vạn trượng, chuyển gạch tất cả nhờ vào anh nha!)
(Ai còn nhớ buổi livestream của Thiên Sách lúc giao thừa, nói là muốn hoá thân thành đại trượng phu không? Cơ hội là đây chứ đâu?)
(Vậy tôi nghĩ mình biết Điềm Điềm làm nghề gì rồi? có khi nào là game thủ thật không nhỉ?)
(Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không phải, Lý lão âm sao có thể cho làm công việc nhẹ nhàng như vậy được?)
Sự thật chứng minh đúng là không có khả năng như vậy. Tang Điềm đứng ở cửa quán internet, chột dạ nhìn mấy thiếu niên nghiện internet đang chơi game ở trong.
Chủ quán net rất nhiệt tình ra chào đón cô: “Công việc đơn giản lắm, đó là giúp khách bật tắt máy, đưa đồ ăn, Điềm Điềm chắc chắn là làm được thôi!”
Tang Điềm thở ra một hơi, “Thế nếu lúc khách hàng không cần tới tôi, tôi có được chơi game không?”
“Đương nhiên có thể.” Chủ tiệm net nở nụ cười tươi: “Trừ vào tiền lương là được mà”
Tang Điềm: “…..” cứ coi như tôi chưa hỏi……
……
Hãng phim truyền hình Hoành Sơn.
Bạc Hạc Hiên bước tới nơi quen thuộc, gặp mặt những người quen cũ. Gặp quản lý của hãng phim người này gọi là Lão Hứa.
“Bạc ảnh đế tới đóng vai quần chúng à hahaha, thế này là cướp bát cơm của người khác rồi!”
Bạc Hạc Hiên cười khổ, “Đâu thể dựa vào danh tiếng và tiền bạc được, như vậy sẽ bị trừ lương.”
Lão Hứa đứng ngốc một lúc, “Đóng diễn viên quần chúng thật hả?”
Bạc Hạc Hiên gật đầu.
“Vậy qua kia xếp hàng đi, dạo này có mấy cảnh quay dân chúng, chắc là thiếu người đóng vai xác chết nữa.”
Bạc Hạc Hiên: “……Được.”
(Để Bạc ảnh đế đóng vai xác chết quần chúng?)
(Thú vị, cực kỳ thú vị!)
(Thảo nào của Bạc thần lại là: Con mắt của người thường không thể thấy bạn. Đúng là diễn viên quần chúng cả đời không có danh tiếng!)
(Tôi phát hiện Lý lão âm lại bắt đầu âm u, nhưng những nghề này rất có ý nghĩa! Có vẻ như Bạc thần từ lúc vào nghề đã nhận ngay giải diễn viên chính xuất sắc nhất, anh ấy chưa bao giờ đóng vai quần chúng đúng không nhỉ?)
(Phụt……thần rớt đài? Tự nhiên mong đợi……)
(Rốt cuộc Khương võ thần là nghề gì vậy?)
“Những con tằm sẽ chết khi nhả hết tơ vào mùa xuân, cây nến rực cháy sẽ hoá thành tro tàn. Máu đỏ rơi xuống không hề vô nghĩa, hoà vào lớp đất xuân nuôi dưỡng hoa cỏ……”
Khương Mạn chán ghét nhìn lời gợi ý trong tay, “Gợi ý rõ ràng chút được không? Chả nhẽ định để tôi làm giáo viên?”
A Tam: “…….” Chị, không cần thẳng toẹt vậy đâu.
“Theo như cái đức tính của tổ ekip này, chắc chắn không cho tôi đi trông em bé đâu đúng không, vậy cho tôi đi trông học sinh mẫu giáo à?”
A Tam lại rơi vào im lặng.
Khương Mạn nhìn thấy căn biệt thự trước mặt liền vứt cái thẻ gợi ý đi, “Nhìn thế này thì chắc là làm bảo mẫu cho nhà giàu!”
Cô đang định bước vào biệt thự thì có người mở từ bên trong ra. Một bóng dáng vênh váo mà quen thuộc đi ra.
Cổ đeo khăn lông chồn, kính râm, dây chuyền vàng bản to……
Khương Mạn nhìn đối phương rồi im lặng trong ba giây: “Em chính là người mà tổ chương trình phân đến làm học sinh của chị?”
Khương Tiểu Ngọc đắc ý: “Không ngờ tới hả! chính là bản thiếu gia!”
Cư dân mạng: (???)
(Đây là cái kiểu gì vậy?)
(Thời đại nào rồi còn mặc vậy, công tử bột nhà địa chủ nào à?)
Chương 342: Có lẽ bố mẹ em không dạy em
Sự xuất hiện của Khương Tiểu Bảo đúng là ‘bất ngờ’. Cô kinh ngạc mất ba giây, sau đó lại bình thản như cũ. Sau khi vào biệt thự cô liếc mắt nhìn, nơi này quả nhiên không ai ở, chả có chút sinh khí nào cả.
Khương Tiểu bảo không nhìn thấy sự kinh ngạc của cô giống như trong tưởng tượng của mình, cho nên có phần không vui.
“Xin tự giới thiệu, Khương Mạn, bảy ngày tiếp theo sẽ là gia sư cho em.”
Khương Tiểu Bảo nhướng mày, nhìn Khương Mạn giả bộ không quen biết mình. Cậu bé liếc A Tam, nhướng mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Khương Mạn đúng không, sau này gọi là thiếu gia Bảo Nhi là được rồi.”
Khương Tiểu Bảo nói xong thì đi ra ghế sô pha ngồi khoanh chân: “Đạo diễn chương trình bảo bảy ngày tới em là người trả tiền lương cho chị, cho nên em chính là ông chủ của chị!”
“Lời của ông chủ, từng câu từng chữ phải nghe cho kĩ, sai một chữ trừ tiền lương!”
Khương Tiểu Bảo vừa nói vừa chơi jio, cứ như đang cố tỏ vẻ bộ dạng của một đàn anh đầu gấu cấp hai.
(Thiếu gia Bảo Nhi? Dăm ba cái tiền lương tát cái lại thành con thỏ đế!)
(Nhìn quả đấm thép có vẻ ngứa tay rồi, trông đứa trẻ này cũng quá mệt đi!)
(Miệt thị luôn! Lão Lý đào đâu ra con hàng này vậy?)
(Khương võ thần ra tay! Dạy cho nó biết thế nào là xã hội!!)
(Nhìn thấy thằng bé này, tôi tự nhiên lại thấy đứa con trai của tôi đáng yêu vô cùng!)
Khương Mạn gật đầu, giọng điệu bình thường: “Chị chỉ phụ trách vấn đề học hành của em thôi.”
“Sao thế được! Chị nghĩ tiền của thiếu gia Bảo Nhi dễ kiếm vậy sao?” Khương Tiểu Bảo xoè tay ra kinh ngạc kêu lên một câu: “unbelievable!”
A Tam nghe thấy câu này cũng phải cau mày.
Khương Tiểu Bảo lại càng kiêu căng: “Từ ngày mai trở đi chị phải phụ trách ba bữa cơm của em, quét dọn vệ sinh cả căn biệt thự này, còn cả luận văn của em nữa!”
“Đây là bảo mẫu chứ không phải gia sư.” Khương Mạn lạnh lùng trả lời.
Khương Tiểu Bảo duỗi eo: “Tiểu thiếu gia mời gia sư làm gì, không chịu thì đi mà tìm đạo diễn chương trình ấy!”
Khương Mạn quay lưng lại với ống kính, cười như không nhìn Khương Tiểu Bảo. Thằng bé bị cô nhìn chằm chằm tự nhiên thấy dựng cả tóc gáy nhưng mặt vẫn giả vờ kiêu ngạo.
“Lo cơm ba bữa và quét vệ sinh cũng được, kể cả luận văn cũng có thể giúp em viết.”
Khương Mạn tự nhiên đổi thái độ gật đầu, “Vậy thì bây giờ bàn chuyện lương, tiền trao tay việc gì cũng dễ nói chuyện.”
Khương Tiểu Bảo nghi ngờ nhìn lại cô, chị họ sao tự nhiên dễ nói chuyện vậy? có giở trò gì không nhỉ?
“Khụ, chuyện tiền bạc không có gì, thiếu gia đây không thiếu tiền! tiền công trả cuối ngày, một ngày ba nghìn, không ít chứ!”
Khương Mạn nở nụ cười xán lạn “Đúng là không ít.”
Khương Tiểu Bảo khịt mũi: “Chăm chỉ làm việc, ông chủ Bảo không để nhân viên thiệt thòi đâu!”
“Câu cuối cùng, có chắc là tuyển dụng chị làm gia sư bảy ngày cho em không?”
“Đúng là em, chị hỏi nhiều quá vậy!” Khương Tiểu Bảo mất bình tĩnh.
“Được, vậy chúng ta ký hợp đồng nhé.” Khương Mạn gật đầu.
Khương Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cô, còn ký cả hợp đồng á?
Khương Mạn mở nụ cười mỉm: “Nếu so với nói mồm thì chị tin pháp luật hơn.”
“Rắc rối vậy, con gái mà lắm chuyện!” Khương Tiểu Bảo lầu bầu, nhưng vẫn đợi Khương Mạn viết hợp đồng, chưa xem đã đặt bút ký.
Cư dân mạng trong kênh bình luận đều nóng mắt.
(Wow, thằng bé này……vênh váo quá!)
(Linh hồn khủng long bạo chúa của tôi sắp thức tỉnh, thằng ranh này, ông đây phải đấm nó!!)
(Tôi không tin Khương võ thần lại chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy! đợi đi, thằng nhóc này mà không khóc tôi gọi nó là cha!!)
(Bạc Hạc Hiên, vợ anh bị bắt nạt!!)
(Gọi Bạc thần làm gì, Bạc thần đang phải đóng xác chết, làm gì có thời gian!)
(Gọi đạo diễn Khương, gọi đạo diễn Khương!!)
(Đạo diễn Khương: đang chinh phục xe đạp điện, tự mình nghĩ cách đi, em gái bảo trọng!)
Hợp đồng có hai bản, sau khi ký xong Khương Tiểu Bảo nhướng mày, đứng lên nói với Khương Mạn: “Đứng ngốc ra đó làm gì, đi chuẩn bị bữa trưa đi!”
“Còn phải quét dọn biệt thự cho sạch sẽ nữa, làm xong thì đi giúp em làm bài tập!”
“Hôm nay trước khi tan làm phải viết được ít nhất một bài luận văn, không thì trừ hết tiền.”
Khương Mạn gật đầu: “Vâng thưa ông chủ.”
Nói xong cô đi làm việc nhà thật. Bộ dạng ngoan ngoãn này làm cho A Tam thật sự không quên, hình như đây không phải chị Khương mà anh ta quen?
Khởi đầu thế này có phải là hơi có vấn đề không?
Cư dân mạng cũng bắt đầu không dám tin, có người nghĩ Khương Mạn đang có trò gì, nhưng thời gian trôi qua, họ phát hiện Khương Mạn thật sự nghiêm túc dọn dẹp, sau đó đi nấu cơm. Cư dân mạng phát điên hết cả lượt. truyện
Khương Mạn không giỏi nấu nướng, cho nên làm mấy món luộc là dễ nhất. Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, cứ dựa theo nguyên tắc kết hợp nguyên liệu, cô làm một bát mỳ thêm trứng và rau.
Kết quả Khương Tiểu Bảo ăn được hai miếng thì vứt đũa đi. “Đây là đồ cho người ăn? Không cho gia vị, chị rốt cuộc có biết nấu không đấy hả!”
“Không biết” Khương Mạn cực kỳ thành thật: “Nhưng mà có thể học, nhưng mà không thể nhất thời học ngay được.”
Khương Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cô, định bắt lỗi nhưng đối mặt với sự thành thật của Khương Mạn nó lại chả thể làm gì.
Cứ cảm thấy……có gì đó sai sai.
“Cơm trưa có thể gọi đồ ngoài, trừ vào tiền lương của chị.” Khương Mạn dễ tính nói.
“Đây là do chị nói nhé.” Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Sau khi lấy điện thoại gọi một đống đồ ăn, nào là cơm bào ngư, sashimi hải sản, gọi không cần nhìn giá tiền.
Để thằng nhóc thể hiện tài năng gọi đồ ăn của mình, Khương Mạn lặng lẽ ăn nốt bát mỳ. Khương Tiểu Bảo nhìn thấy thế mặt liền biến sắc.
“Em vừa ăn nó, chị ăn thừa làm gì, mau đổ đi!!”
“Chị không chê đồ thừa của em.” Mặt Khương Mạn vẫn bình thường, mà cô đúng là rất đói rồi.
Khương Tiểu Bảo hoảng loạn, đây không phải vấn đề chê hay không. Nó làm loạn thế nào cũng được nhưng không có ý xúc phạm người khác, dù gì Khương Mạn cũng là chị họ.
“Em gọi nhiều đồ ăn lắm, tí nữa chia cho chị, chị sao lại muốn ăn đồ thừa của người khác!” Khương Tiểu Bảo không biết nói chuyện, càng nói càng khó nghe.
“Làm gì có ai muốn ăn đồ thừa của người khác, trên thế giới này có những người đến đồ thừa còn chả có để ăn.”
Khương Tiểu Bảo chế nhạo: “Lừa quỷ à, thời đại nào rồi mà còn thế, vậy thì nghèo lắm đấy.”
A Tam lạnh lùng nhìn thằng bé, không nói câu gì nhưng lòng lại chua xót, còn thêm chút phẫn nộ.
Thời đại này, vẫn có người chả ăn nổi một bữa tử tế, người như vậy, có rất nhiều!!!
Lúc quay chương trình này mùa một, nhóm bạn trẻ của thôn Hổ Khẩu, chả được ăn một bữa tử tế, cả năm có khi chả ăn được đến mấy miếng thịt. Vậy mà Khương Tiểu Bảo coi thường bát mỳ này, bát mỳ có thể làm cho những đứa trẻ nhà nghèo vui cả ngày.
Khương Mạn ăn từng miếng, ăn ngon lành, dáng vẻ như thể chả có chút nào là khó ăn. Cô còn húp hết nước, sau khi nuốt mỳ xuống bụng quay qua nói với Khương Tiểu Bảo: “Có lẽ bố mẹ em không dạy em.”
“Bây giờ chị là giáo viên của em, coi như đây là bài học đầu tiên chị dạy em.”
“Nghèo không ăn nổi cơm không có gì đáng xấu hổ.”
“Có tiền lãng phí đồ ăn mới là đáng khinh và lố bịch.”
Khương Tiểu Bảo sững sờ, mặt đỏ bừng như vừa bị tát.
Chương 343: Cậu nghĩ cô Khương muốn cảm hóa cậu sao? Không, cô ấy muốn sỉ nhục cậu
(Bảo nhi gia này thực sự khiến tôi tức điên! Có tiền thì giỏi lắm sao? Thật sự giống với lời của Khương võ thần, do người lớn trong nhà dạy dỗ không tốt!)
(Tức quá đi, vừa không nhịn được mà muốn khóc, làm tôi nhớ đến tiểu thiên sứ Quân Quân của tôi quá!)
(Tôi đã cùng con tôi xem mùa đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới", sau khi xem nó không còn kén chọn nữa. Nó còn học được cách tự kiểm điểm và nói rằng cuộc sống của mình tốt hơn nhiều so với đám trẻ Quân Quân…)
(Sống trong một căn biệt thự lớn, được ăn sung mặc sướng, thằng bé có điều kiện vật chất khiến rất nhiều người phải ghen tị, nhưng não thì rỗng tuếch …)
(Khương võ thần ăn rất tốt, nhưng cô ấy không bao giờ lãng phí thức ăn. Mọi người đều biết điều này. Như cô ấy nói, ai thích ăn đồ ăn thừa chứ? Lại còn thức ăn thừa trong miệng của người khác! Dạy người ta thế nào thì mình làm vậy, đây là phẩm chất mà một giáo viên cần phải có!)
(Khương mãnh hổ vẫn là mãnh hổ, tôi luôn yêu trái tim ấm áp của cô ấy! !)
Khương Mạn không quan tâm Khương Tiểu Bảo có xấu hổ hay không, cũng không quan tâm đến việc cậu ta có nghe hiểu lời mình nói hay không.
Trong nồi còn một chút mì, cô nhìn A Tam: "Anh chưa ăn trưa đúng không, còn thừa một chút mì, anh có muốn ăn không?"
A Tam gật đầu, dù sao anh ta cũng không chê, có đồ ăn là tốt rồi.
“Vậy tôi sẽ thêm cho anh một quả trứng.” Khương Mạn nói xong liền liếc nhìn Khương Tiểu Bảo: “Trừ vào tiền lương của tôi, không có vấn đề gì chứ.”
Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm vài câu, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức giống như vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy tội lỗi. Cậu ta không phải là người keo kiệt như vậy ...
Sao lại đến mức một quả trứng cũng phải tính tiền với cô chứ?
Khương Mạn coi như cậu ta ngầm đồng ý, đi lấy một bát mì khác và gọi A Tam đến ăn.
A Tam đặt máy quay lên bàn, sau khi nói cảm ơn thì anh ta bắt đầu ăn.
Mì hơi vón cục, nhưng ăn một bát mì nóng trong ngày lạnh khiến cả người ấm lại, anh ta giơ ngón tay cái lên: "Tay nghề nấu ăn của cô Khương đã tiến bộ hơn rồi. Mùa đầu tiên, suýt chút nữa cô đã đốt cả bếp."
“Đúng vậy.” Khương Mạn mỉm cười: “Là do anh Bạc dạy giỏi.”
"Anh Bạc rất đỉnh. Các món anh ấy nấu đều rất ngon."
Khương Mạn và A Tam trò chuyện như thể bên cạnh họ không có ai khác.
(Xì... Bạc Thần dạy Khương võ thần nấu ăn sao? Khi nào vậy?)
(Tôi cảm thấy có vẻ như mình đã nghe được bí mật tuyệt vời gì đó…)
(Chỉ có cảm thấy ánh mắt Bảo nhi gia nhìn Khương võ thần rất kỳ lạ sao?)
Khương Tiểu Bảo cũng không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình.
Thật ra cậu ta muốn thân thiết Khương Mạn, nhưng cậu ta cũng biết rõ chị họ không thích mình.
Rõ ràng bọn họ mới là họ hàng, tại sao chị họ và người đàn ông tên A Tam này có thể nói chuyện cười đùa với nhau như vậy, từ đầu đến cuối luôn cách xa cậu ta cả ngàn cây số.
Anh cả, chị hai và cả cha nữa ... tại sao tất cả mọi người đều như vậy!
Đột nhiên Khương Tiểu Bảo trở nên cáu kỉnh, chuông cửa đột nhiên vang lên, có lẽ là đồ ăn gọi bên người đã tới.
Cậu ta lập tức giận dữ nói: "Đồ ăn em đặt tới rồi, chị đi lấy cho em đi!"
Khương Mạn liếc cậu ta một cái, không nói gì rồi đi lấy đồ ăn giúp cậu ta.
Lần này, Khương Tiểu Bảo đã thực sự chi rất mạnh tay, cậu ta đã gọi rất nhiều đồ ăn.
Gà rán, bia, cơm bào ngư, sashimi hải sản, bít tết, Spaghetti, … rất nhiều đồ ăn, đủ cho cả bốn đến năm người ăn!
A Tam ăn xong mì, nhìn thấy đống đồ ăn mà cậu ta gọi thì cực kỳ cạn lời!
Con nhà phú nhị đại không phải là loại hoang phí bình thường!
“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi có thể ăn hết!” Khương Tiểu Bảo rống lên, cầm đũa lên và bắt đầu ăn, nhét đầy miệng.
Cậu ta ăn nhanh quá nên hơi sặc, định khui bia thì Khương Mạn đã giật lấy rồi đưa một cốc nước trắng cho cậu ta.
"Cậu đã đủ tuổi chưa mà uống rượu bia?"
"Em đã 19 tuổi, tất nhiên em đã là người trưởng thành rồi!"
"Vậy thì cũng không được uống, uống bia sẽ bị đầy hơi." Khương Mạn nhìn cậu ta: "Tốt nhất là cậu nên ăn từ từ thôi, ăn càng nhanh càng không tốt."
Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó chịu, không phải chỉ là ăn thôi sao! Cậu ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà không thể ăn hết những cái này sao!
Cậu ta ăn xong gà rán, sashimi thì lại ăn cơm, tốc độ nhai của cậu ta đã chậm lại, đôi mắt cũng hơi thất thần...
Trước mặt cậu ta, còn có một miếng bít tết lớn ...
Khương Tiểu Bảo khó khăn uống một ngụm nước mới có thể nuốt thức ăn xuống, cậu ta cảm thấy những thứ mình vừa ăn sắp trào lên đến cổ họng rồi.
“Ăn tiếp đi.” Khương Mạn nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên khó coi: "Em..."
"Đừng dừng lại."
"Em không ăn nổi nữa."
Khương Mạn uống một ngụm nước: "Có no cậu chết cũng phải ăn hết."
Khương Tiểu Bảo ném đũa xuống: "Em tự dùng tiền của mình để gọi đồ, ăn không hết thì có sao chứ!"
"Đính chính lại một chút, cậu tiêu tiền của tôi đấy." Cô vẫn mỉm cười: "Những đồ ăn cậu gọi đều trừ vào lương của tôi. Nhưng con người tôi ghét nhất là lãng phí."
"Vậy thì lần này không trừ vào lương của chị là được rồi!"
“Không được, là giáo viên của cậu thì nhất định phải tôn trọng hợp đồng.” Khương Mạn nhìn cậu ta: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Khương Tiểu Bảo nghiến răng: "Chẳng lẽ chị lại dám đánh em à, nhưng đạo diễn đã nói không được sử dụng bạo lực!"
"Làm sao một giáo viên có thể dùng bạo lực với học sinh, cùng lắm là nhắc nhở thôi."
Khương Mạn đặt cốc nước xuống.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô.
“Thoải mái đi, tôi sẽ không đánh cậu, dù sao cậu cũng không còn ở trong phạm vi người chưa thành niên cần có người bảo hộ.” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng: “Là một người đàn ông 19 tuổi đã thành niên, nếu nói được mà không làm được thì cũng không được coi là đàn ông! "
"Nếu cậu thừa nhận mình không phải đàn ông mà là thằng nhãi ranh thì cậu không cần ăn miếng bít tết này nữa."
"Chị mới không phải là đàn ông! Em là đàn ông đích thực, không phải chỉ là một miếng bít tết thôi sao!!"
Tính tính của Khương Tiểu Bảo làm sao có thể chịu được sự kích thích này!
Không cần dao, dĩa, cậu ta cầm lấy miếng bít tết và nhét vào miệng, với tư thế hùng hổ như thể đang ăn thịt Khương Mạn vậy.
Cậu ta đã ăn miếng bít tết trong vòng 20 phút một cách đầy.
Sau khi nuốt xong miếng cuối cùng, cậu ta còn muốn nói vài lời châm chọc thì đột nhiên mặt biến sắc, cậu ta vội vàng che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Khương Mạn nghe tiếng nôn mửa, một lúc sau cô mới đứng dậy đi tới đó.
Nhìn thằng bé đang ôm lấy bồn cầu trong phòng vệ sinh nôn lấy nôn để, ánh mắt cô lạnh lùng, thản nhiên nói:
"Tôi biết một đám trẻ, đứa lớn nhất mới tám tuổi."
"Họ từng sống trên núi và không có cha mẹ. Tất cả cái ăn cái mặc đều phụ thuộc vào sự giúp đỡ của dân làng, một năm có vài ba miếng thịt lợn để ăn đã là tốt lắm rồi".
"Bữa ăn hôm nay của cậu đủ để họ trang trải chi phí ăn uống trong cả một năm."
Tiếng nôn của Khương Tiểu Bảo dần dần ngừng lại, giọng nói của người phụ nữ như lời nguyền rủa lọt tai cậu ta từng chữ một và biến thành một cái tát.
Cậu ta nôn đến mức nước mắt lưng tròng, bối rối ấn nút xả nước, lấy giấy vệ sinh lau miệng, quay đầu nhìn Khương Mạn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt mang nét vừa nhếch nhác vừa lúng túng, còn có chút sững sờ...
"Bữa cơm này, cô giáo Khương mời cậu, nhân tiện cho cậu bài học thứ hai."
"Tự thừa nhận mình không thể thì không có gì phải xấu hổ cả."
Khương Mạn cười hiền lành, nhưng giọng vẫn đầy ác ý và giễu cợt: "Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Ha ha."
Mặt Khương Tiểu Bảo lập tức tái xanh!
(Ha ha ha ha! Đây mới là Khương võ thần mà tôi biết!)
(Sự vùng dậy của Khương mãnh hổ! !Hai cách dạy có thưởng có phạt này làm rất tốt! !)
(Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Hahaha, không có tính sát thương cho lắm nhưng tính sỉ nhục cực cao! !)
(Lớp học của cô giáo Khương đã bắt đầu rồi, nói xem làm sao để xử lý được thằng nhóc đó đây!)
(Cậu nghĩ rằng cô Khương sẽ dùng sự rực rỡ của nhân tính để cảm hóa cậu sao? Không, cô ấy đang muốn sỉ nhục cậu đấy!)
Chương 344: Tôi chưa từng thấy diễn viên quần chúng nào diễn kém như vậy
Khi Khương Mạn và Khương Tiểu Bảo đang đấu trí thông minh và sự dũng cảm thì một số khách mời khác cũng bắt đầu cuộc hành trình làm việc của mình.
Khương Vân Sênh đã mất 30 phút để thành thạo các kỹ năng của chiếc xe điện và 30 phút nữa để học cách nhận đơn đặt hàng, cuối cùng anh ta cũng đã có được đơn hàng đầu tiên trong đời.
Anh ta lái chiếc xe điện đến cửa hàng với một tâm thế lo lắng.
Kết quá đúng lúc đến giờ ăn cơm, đơn đặt mang về dài dằng dặc, anh ta chỉ có thể khổ cực chờ đợi, đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng món ăn cũng đã làm xong. Anh ta nhanh chóng cho vào thùng giữ nhiệt và phi xe đến nơi giao hàng.
Trong suốt quá trình, anh ta đã tuân thủ luật lệ giao thông, không dám vượt tốc độ. Chủ yếu là vị… đây là lần đầu tiên anh ta lái xe điện nên không dám đi nhanh.
Nơi giao hàng cách đó năm cây số, anh ta lái xe mất nửa tiếng đồng hồ.
Người đặt món mang về là một người đang phải tăng ca, thật là đáng thương vì Tết mà vẫn phải tăng ca. Anh ta đã đợi đơn hàng này hai tiếng đồng hồ tính từ lúc đặt, sau khi giao tới thì chắc cũng lạnh ngắt rồi.
Người phải làm thêm giờ đó không quan tâm đến việc một anh chàng shipper có đẹp trai hay không, thậm chí còn không nhận ra trước mặt mình là một đạo diễn nổi tiếng.
"Đồ ăn đã nguội cả rồi, làm sao tôi ăn được đây?"
"Anh đã giao chậm 40 phút rồi, còn đũa thì sao? Anh định để tôi dùng tay để bốc ăn à?"
“Thực xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đã gây bất tiện cho anh rồi.” Khương Vân Sênh thành thật xin lỗi, mặt đã đỏ cả lên rồi.
Người phải tăng ca đó cũng không thể tiếp tục làm ầm lên nữa, quay người mắng mỏ rồi bỏ đi, vứt đồ ăn đã đặt vào thùng rác bên cạnh rồi bước vào tòa nhà công ty.
Ngay sau đó, Khương Vân Sênh nhận được đánh giá thấp đầu tiên trong đời.
( Đánh giá ở đây chỉ đánh giá 1, 2,3,4,5 sao cho các shipper về chất lượng ship hàng)
Anh ta nhìn vào điện thoại và cười khổ.
PD đi theo quay cũng cảm thấy đau lòng, quý công tử nghiêm túc gặp khó rồi.
(Ôi ôi, tôi cảm thấy thương đạo diễn Khương quá.)
(Phải nói rằng, chuyện này không thể trách đạo diễn Khương được, việc giao đồ ăn chậm là vì nhà hàng đã mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị đồ.)
(Đồ ăn gọi ngoài dù lạnh hay nóng một chút vẫn có thể ăn được. Không hiểu tại sao lại vứt đi? Vừa lãng phí đồ ăn lại vừa xúc phạm người khác.)
(Tết mà phải tăng ca thì ai vui chứ? Chờ lâu như vậy mà không có đồ ăn, có lẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lãng phí đồ ăn là không được.)
(Đạo diễn Khương dũng cảm lên! Không ngại khó khăn!)
PD đi theo quay phim có chút không thoải mái: "Đạo diễn Khương, anh không sao chứ?"
“Tôi không sao.” Khương Vân Sênh lắc đầu, cười nói: “Là do tôi, đơn hàng tiếp theo tôi phải nhanh hơn.”
"Hay là anh ăn trưa trước rồi hãy nhận đơn?"
Khương Vân Sênh im lặng một hồi: "Không có tiền..."
PD đi theo cũng im lặng.
Buổi sáng chỉ nhận được một đơn hàng, lại còn bị đánh giá thấp, đừng nói kiếm được tiền mà còn bị trừ...
Ăn cơm thực sự là điều không thể.
Cảm thấy đói rồi..
……
Ở một công trường nào đó.
"Thiên Sách, nhanh lên, nhanh lên, có hơn một nửa số gạch!"
"Ôi, cậu trông có vẻ khá vô dụng."
Ngày đông lạnh lẽo mà Tự Thiên Sách mồ hôi nhễ nhại, cơ thể bốc lên hơi nóng phừng phừng, anh ta nuốt nước bọt, thở hổn hển, hít vài hơi.
Tay anh ta đã tê dại, eo cũng đau khủng khiếp. Rõ ràng là anh ta cũng tập gym, tại sao khi chuyển gạch lại yếu ớt như vậy!
Các đồng nghiệp khác đều chuẩn bị ăn cơm rồi.
"Thiên Sách, cậu không đi ăn sao?"
“Công trường còn bao cơm à?” Tự Thiên Sách thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương bật cười ha ha: "Bao cơm thì sếp lỗ chết à. Bây giờ còn làm gì có sếp nào tốt như vậy! Bên kia đường có một quán cơm vừa rẻ mà vừa được nhiều."
Tự Thiên Sách muốn đi, nhưng anh ta lại liếc nhìn những viên gạch...
Rồi anh ta lại nhìn thành quả cả một buổi sáng của mình.
"Quản đốc đâu rồi? Số gạch sáng nay tôi chuyển được đáng giá bao nhiêu tiền?"
Quản đốc đi tới, nhìn rồi nói: "Chàng trai, một ngày chuyển gạch, mười tiếng đồng hồ, 170 tệ, cậu còn chưa hoàn thành 1/10 nhiệm vụ!"
"Như vậy đi, tôi sẽ thanh toán trước cho cậu 17 tệ. Cậu có thể đi ăn cơm rồi buổi chiều tiếp tục làm việc."
Tự Thiên Sách cầm lấy 17 tệ và nuốt nước bọt. Mặc dù rất mệt nhưng đây là đồng lương đầu tiên trong ngày hôm nay nên đồng chí Thiên Sách vẫn rất vui!
Anh ta cùng đồng nghiệp đi đến quán ăn vừa rẻ vừa được nhiều trong truyền thuyết.
"Bà chủ, một tô mì bò bao nhiêu tiền vậy?"
"Không đắt đâu, 18 tệ thôi! Nếu thêm trứng thì tính tiền thêm."
Đồng chí Thiên Sách nhìn 17 tệ trong tay mình, nụ cười của anh ta trở nên dần khô héo...
(Thương Thiên Sách của tôi quá. Chuyển gạch cả buổi sáng mà không đủ ăn một bát mì! !)
(Một tô mì 18 tệ cũng không hề rẻ ... Chuyển gạch một ngày mới được 170 tệ, nếu cộng lại ba bữa sáng, trưa và tối thì chẳng phải tiêu hết một nửa sao? Còn chưa tính chỗ ở?)
(170 là quá ít? Thời đại nào rồi mà còn có những đồng lương ít ỏi này?)
(Bạn phía trên chắc là chưa từng trải qua sự khổ cực, bây giờ công nhân xây dựng tìm đường sống khó khăn như thế nào bạn có biết không? Lao động nhập cư còn khó hơn. Bây giờ tất cả các tòa nhà đều sử dụng máy móc, ai còn cần đến nhân lực nữa? Bây giờ không phải là mười năm trước, nhân lực thật sự không đáng giá! Đây đã là một mức lương cao rồi!)
(Nếu nói một tô mì 18 đắt thì không biết giá cả ở Bắc Thành rồi, bây giờ lương bèo bọt mà vật giá thì tăng khủng khiếp! !)
Ở một quán internet nào đó.
Tang Điềm phát huy hết lợi thế của người trẻ tuổi, học nhanh và khéo mồm!
Hôm nay là mùng 5 tháng Giêng âm lịch nên cũng không có nhiều người đến quán Internet, giờ ăn cơm cũng bận một chút, giao nước và nước trái cây cho những thanh niên nghiện game. Còn đồ ăn ở quán Internet, họ cũng mua ở quán ăn bên cạnh nên cả buổi sáng Tang Điềm đã rất rảnh rỗi...
Cô ấy nhàn rỗi đến mức đứng sau những thanh niên nghiện game để xem người ta chơi game, kết quả đối phương còn là fan của mình.
"Điềm Điềm có uống nước ép không, tôi mời cô!"
"Ăn bánh quy đi, bánh quy này rất ngon."
"Ở đay tôi có một số xiên thịt mua ở cửa hàng thịt nướng bên cạnh. Điềm Điềm đừng khách sáo!"
Ban đầu Tang Điềm từ chối, nhưng dần dần ... cô ấy đã mềm lòng.
PD nhìn cô ấy vừa ăn vừa chỉ huy các thiếu niên nghiện game chơi một cách say mê thì âm thầm quay phim lại chứ không hề nhắc nhở. Còn không quên quay camera về phía chủ quán internet.
Bà chủ nhìn Tang Điềm với vẻ ân cần, trên tay cầm một cuốn sách với dáng vẻ bình tĩnh.
(Không ổn rồi, Tang Điềm ngốc nghếch ơi, tỉnh táo lại đi!)
(Tang không cay, đồ con lợn, sao lại để mật ngọt chết rồi nhanh quá như vậy! ! Cô hãy nghĩ đến công việc của mình, cô sẽ bị trừ tiền đó!)
(Nụ cười của bà chủ thật đáng sợ, toang rồi, tôi lo hôm nay Tang không cay phải ngủ ngoài đường rồi…)
(Lương một ngày chỉ có 100 tệ, trừ một nửa vẫn còn 50 tệ. Tôi muốn biết ở đâu có khách sạn giá 50 tệ?)
……
Phim trường Hành Sơn.
Ekip phim xx.
Đạo diễn hét lên "cắt!" một cách tức giận rồi chỉ vào diễn viên quần chúng đóng vai xác chết:
"Người đó bị sao vậy? Ăn mày mà ăn mặc sạch sẽ như vậy thì là ăn mày à? Anh ta chết dưới chân nhân vật chính mà bóng lưng nhìn còn đẹp hơn nhân vật chính. Quay anh ta hay là nhân vật chính vậy!"
Phó đạo diễn liên tục nháy mắt với đạo diễn, nhưng đạo diễn không hề hay biết: "Đổi diễn viên quần chúng đó đi!"
"Đạo diễn! Đó, đó là... anh Bạc..."
“Anh Bạc cái gì, tôi không quan tâm anh ta là ai!” Đạo diễn vẫn cáu kỉnh: “Tôi chưa từng thấy diễn viên quần chúng nào diễn kém như vậy!
Chương 345: Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành, đứa trẻ được nuông chiều
“Xin lỗi, đạo diễn, tôi đã gây thêm rắc rối rồi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Đạo diễn quay đầu lại, nuốt lời mắng chửi xuống: "Anh Bạc!!!"
"Xin lỗi, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhận ra anh. Anh Bạc, sao anh lại ..." Đạo diễn liếc nhìn PD đi theo ở cách đó không xa: "Các người đang ... ghi hình gameshow à?"
“Đúng vậy.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Công việc của tôi hôm nay là diễn viên quần chúng.”
"Anh làm diễn viên quần chúng thì thật uổng phí tài năng. Dù sao thì cũng chỉ là diễn xuất, hãy đóng vai cameo trong phim của tôi đi." Thái độ của đạo diễn quay ngoắt 180 độ.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười từ chối: "Nhiệm vụ yêu cầu là diễn viên quần chúng, không được có lời thoại. E rằng không thể làm cameo được, sẽ bị trừ tiền lương."
Đạo diễn sửng sốt: "Thật sự, thật sự là diễn viên quần chúng sao?"
“Đúng vậy, vậy có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình: “Quần áo của tôi quả thực quá sạch sẽ, không thích hợp với ăn mày, tóc tai cũng không quá bù xù.”
Đạo diễn và phó đạo diễn nhìn nhau.
Cho dù không phải là cameo, Bạc ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy là xác sống trong phim của mình cũng đã tạo gây được tiếng vang lớn rồi!
"Anh Bạc thật là tận tâm, nào nào nào, chọn cho anh Bạc một bộ quần áo khác đi."
"Không cần đâu." Bạc Hạc Hiên nghiêm túc nói: "Quần áo của diễn viên quần chúng thì lấy bừa một bộ nào đó là được rồi."
Phó đạo diễn sửng sốt, kêu người mang quần áo của diễn viên quần chúng đến.
Bạc Hạc Hiên dường như không ngửi thấy mùi hôi trên quần áo nên anh đã mặc nó vào. Vì nhân vật lần này là một người ăn xin không lộ mặt, vừa xuất hiện thì đã chết nên chắc chắn dáng vẻ bây giờ của anh không được.
Anh vò đầu bứt tóc, một tay xoa xuống mặt đất rồi bôi lên toàn bộ khuôn mặt mình khiến nó trông thật bẩn thỉu rồi nhanh chóng nhập vai, trong nháy mắt ánh sáng trên cơ thể anh như vụt tắt.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Phó đạo diễn nuốt nước miếng: "Anh Bạc...... thật sự rất nhập tâm..."
Vốn cho rằng chỉ vì quay gameshow nên giả vờ một chút, nhưng rõ ràng anh rất nghiêm túc.
Bạc Hạc Hiên thuận miệng nói: "Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên nên không có khác biệt gì."
Những diễn viên quần chúng xung quanh đã nhìn thấy có chút thay đổi trong mắt anh.
Đạo diễn cũng thu lại suy nghĩ của mình. Sau khi Bạc Hạc Hiên thay xong quần áo đứng ở trong đám diễn viên quần chúng, cố ý khom người để hoàn toàn ép sự sáng chói của mình xuống, cả người anh hòa nhập vào cảnh đó.
Việc quay phim vẫn tiếp tục.
(Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên, câu này nói thực sự chạm đến đáy lòng tôi! Những diễn viên quần chúng khác không thể cầm nổi nước mắt!)
(Thật ra trước đó đạo diễn mắng cũng đúng. Lúc đầu phó đạo diễn không cho Bạc Thần mặc quần áo của diễn viên quần chúng, quần áo của diễn viên quần chúng không sạch sẽ như vậy... Không chỉ là diễn viên quần chúng đóng ăn mày, mà là tất cả quần áo của diễn viên quần chúng…)
(Kỳ nghỉ hè năm ngoái, tôi đã đến phim trường Hoành Sơn để đóng diễn viên quần chúng một lần. Tôi không chém gió đâu. Những bộ quần áo đó thật sự rất thối. Tất cả đều bị vứt vào trong một cái sọt, bao giờ cần thì sẽ lấy, tôi nghi ngờ rằng những bộ quần áo đó chưa bao giờ được giặt!)
(Đẳng cấp của những diễn viên không nên quá rõ ràng. Diễn viên quần chúng ở Hoành Sơn có mấy vạn người. Những người có thể có ba bốn lời thoại trong một bộ phim đã là tốt lắm rồi…)
(Tôi là một người hâm mộ qua đường của Bạc Hạc Hiên Tuy rằng anh ta có vô số fan chân chính, nhưng có thể là do người đàn ông này khiến người ta cảm thấy anh ta quá lạnh lùng, không chân thật, nhưng hôm nay ... đột nhiên thay đổi cách nhìn rồi.)
(Bạc Thần lạnh lùng ... Chết tiệt, nếu không nhắc thì tôi đã quên người đàn ông này từng đứng trên thần đàn …)
……
Tại biệt thự.
Sau khi Khương Mạn dọn dẹp sạch sẽ, cô nghiêm túc đọc sách bộ môn của Khương Tiểu Bảo.
Thằng nhóc này trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng cậu ta vẫn là học sinh của một trường nổi tiếng.
Hướng nghiệp là môn trí tuệ nhân tạo. Nhắc mới nhớ, trong biệt thự của cậu ta có khá nhiều mô hình người máy.
Khương Tiểu Bảo ở bên cạnh đang gặm quả táo, vẻ mặt tự hào: “Có phải chị đọc không hiểu không? Đọc không hiểu thì chị cứ nói. Em biết đa số những diễn viên như các chị đều là những người học không giỏi.”
“Cậu học giỏi mà còn trượt môn à?” Khương Mạn nhẹ giọng nói, lật một trang bảng thành tích ra: “Theo tín chỉ hiện tại, có lẽ trước khi tốt nghiệp thì cậu đã bị đuổi học rồi.”
Khương Hiểu lập tức cầm lấy bảng thành tích học tập, tức giận nói: "Liên quan gì đến chị! Chị có thể viết luận văn không, em nói cho chị biết nếu không viết được thì tiền lương của chị sẽ bị trừ hết!"
Khương Mạn liếc cậu ta một cái rồi mở máy tính lên và bắt đầu viết.
Những ngón tay uyển chuyển của cô lướt trên bàn phím, Khương Tiểu Bảo nghĩ rằng cô đang giả vờ nên lúc đầu không quan tâm, dần dần có chút nghi ngờ, cậu ta thò đầu qua nhìn. Vừa nhìn thì sắc mặt của cậu ta đã thay đổi.
Luận văn mà Khương Mạn viết bắt đầu từ mạng lưới thần kinh trong trí tuệ nhân tạo. Thậm chí trong luận văn còn đề cập đến nhiều kỹ thuật thực hiện mô phỏng não người của mạng lưới thần kinh.
Khương Tiểu Bảo càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
Luận văn này xuất sắc đến mức Khương Tiểu Bảo còn nghĩ rằng có thể lên cả SCI, một số thứ trong đó quá cao cấp, bộ não của cậu ta thậm chí không thể theo kịp.
Danh mục Trích dẫn khoa học – SCI ( được viết tắt của từ Science Citation Index ) đây là một hạng mục được trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học ( ISI – Institute for Scientific Information ) và được xuất bản lần tiên phong, đây cũng là một khu công trình do nhà khoa học Eugene Garfield được phát minh sáng tạo trong năm 1960. SCI là tạp chí thuộc ngành khoa học tự nhiên, kỹ thuật và công nghệ tiên tiến ( nó có tầm khoảng chừng hơn 4000 tạp chí )
Thấy A Tam đang chĩa camera vào máy tính, cậu ta nhanh chóng chặn lại.
"Không được quay! Không thể quay luận văn này!"
A Tam sững sờ, có đến nỗi phải vậy không?
(Khương võ thần thực sự đang giúp cậu ấy viết luận văn à? Thực sự viết ra rồi à?)
(Trí tuệ nhân tạo nghe có vẻ khó quá, Khương võ thần còn biết về những điều này sao?)
(Tôi là người trong lĩnh vực này. Vừa rồi tôi chỉ nhìn thấy một số nội dung khi máy quay hướng vào màn hình. Khương võ thần chắc chắn là một người chuyên nghiệp. Khương võ thần, xin hãy nhận của tôi một lạy! Làm ơn, hãy đăng nó lên CNKI đi)
CNKI là một công ty xuất bản thuộc sở hữu tư nhân ở Trung Quốc từ năm 2014. CNKI duy trì phí đăng ký hàng năm cao do tình trạng độc quyền trên thực tế về tìm kiếm tạp chí ở Trung Quốc.
(Đỉnh quá, hoá ra Khương võ thần là một học bá à? !)
(Viết luận văn hộ à? Tôi nghĩ Bảo nhi gia thực sự dám nộp luận văn này vì không muốn bị đuổi khỏi trường …)
Sau khi Khương Mạn đánh máy xong bản luận văn này, Khương Tiểu Bảo trực tiếp giành lấy máy tính.
Cậu ta rất nghiêm túc, sau khi đọc từng câu từng chữ, cậu ta thất thần hồi lâu rồi nhìn Khương Mạn, giống như nhìn một con quái vật.
"Chị ơi!"
Khương Mạn nhíu mày.
“Chị là chị ruột của em !!!” Khương Tiểu Bảo cảm thán.
Khương Mạn lấy lại máy tính, vẻ mặt thờ ơ nói: "Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ."
Nói xong, cô xóa luận văn ngay trước mặt Khương Tiểu Bảo, ngay cả bản ghi chép cũng xoá sạch.
"A a a ! Sao chị lại xóa đi? !!"
Khương Tiểu Bảo gần như phát điên.
"Tôi chỉ gõ nó ra cho cậu xem. Tất cả những thứ này đều ở trong đầu tôi."
Khương Mạn gõ gõ vào đầu mình, thản nhiên nói: "Tôi có thể viết luận văn, nhưng trước đó cần phải thanh toán tiền lương đã."
“Thanh, thanh toán chứ!” Khương Tiểu Bảo ngay lập tức gật đầu: “Sau khi thanh toán xong, chị sẽ cho em xem luận văn đúng không? Bảo nhi gia em sẽ không lợi dụng chị, chắc chắn chị sẽ tác giả thứ nhất của luận văn đó ... Chị xem chị có thể thêm tên em vào làm tác giả thứ hai được không? "
Khương Mạn nhìn cậu ta với ánh mắt giễu cợt: "Có cần tôi phổ biến cho cậu hậu quả của việc gian lận trong học tập không?"
Khương Tiểu Bảo nuốt nước miếng: "Em chỉ nói đùa thôi, không cần thêm tên cũng được rồi, chị cho em xem lại một lần nữa đi."
"Đưa tiền cho tôi trước ."
Khương Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra: "Tài khoản WeChat của chị là gì, em sẽ chuyển khoản cho chị."
“Không cao cấp như vậy, chỉ nhận tiền mặt.”Khương Mạn lấy ra điện thoại cục gạch ra lắc lắc.
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo giống như đã nhìn thấy ma. Thời đại nào rồi mà còn dùng loại điện thoại này? !
"Tiền mặt, đúng không? Chị chờ một chút!" Khương Tiểu Bảo chạy bay lên lầu, nhanh chóng lấy một xấp tiền xuống.
"Đây là 1 vạn, số thừa coi như em cho chị. Chị mau lấy luận văn ra cho em xem đi!"
“Nói 3000 tệ thì là 3000 tệ, trừ đi tiền ăn trưa của cậu, cậu chỉ cần đưa cho tôi 2000 tệ thôi.” Khương Mạn nói xong, cười nửa miệng nhìn cậu ta chằm chằm: “Nhưng có một điều hình như cậu không hiểu rõ, nhóc con."
“Chị gọi em là nhóc con?!” Khương Tiểu Bảo nhíu mày.
Khương Mạn lấy ra 2000 tệ trong 1 vạn đó, lắc lắc: "2000 tệ này là tiền của cậu sao?"
"Em đã lấy nó từ trong két sắt của mình ra, tại sao lại không phải là tiền của em chứ?!"
“Cậu hãy xem lại hợp đồng của chúng ta.” Khương Mạn chậm rãi nói: “Tiền của cậu rất khác với thu nhập lao động cá nhân của cậu, nhóc con ạ.”
Khương Tiểu Bảo sửng sốt, liền lấy hợp đồng ra đọc lại.
Mặt cậu ta biến sắc.
Quả thực bên trên có viết rằng tiền lương của Khương Mạn phải được trả bằng thu nhập lao động cá nhân của Khương Tiểu Bảo!
Thu nhập lao động cá nhân có nghĩa là nó phải là số tiền Khương Tiểu Bảo tự mình kiếm được ...
Bảo Nhi Gia giàu có! Nhưng tiền của cậu ta đều là do gia đình cho!
Thu nhập lao động cá nhân? Xin lỗi, cậu ta không có một xu! !
"Khương Mạn, chị chơi em à!! Rõ ràng là chị đang chơi chữ!!"
Khương Mạn thở dài, nói: "Bài học thứ ba mà cô giáo Khương dạy cậu, xã hội rất phức tạp, lúc ký hợp đồng phải kiểm tra thật kỹ." Cô nhướng mày:
"Chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành, đứa trẻ được nuông chiều"
Cư dân mạng cười lăn cười bò.
(Ha ha ha ha! ! Thì ra ở đây có một cái hố! !)
(Chiêu trò là gì? Lòng người thay đổi là gì? Hai cực đảo ngược là gì? Lớp học nhỏ của cô gái Khương sẽ đưa bạn đến trải nghiệm sự nham hiểm của xã hội!)
(Phụt, vậy có nghĩa là Bảo nhi gia nợ Khương võ thần 2000 tệ tiền lương à?)
(Nói về chiêu trò, tôi thực sự phục Khương Mạn!)
Bình luận facebook