• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (137 Viewers)

  • Chương 4416-4420

Chương 4416: Huênh hoang vênh váo

Trên xe.

Đám Lý Nông Yến vẻ mặt hưng phấn.

“Cũng may là anh Louis có thế lực, người của anh chỉ vài ba câu đã đuổi được đám cảnh sát kia đi, đúng là lợi hại!”.

“Đương nhiên rồi, luật sư riêng do anh Louis mang theo là một trong những luật sư nổi tiếng nhất nước F, thừa sức đối phó với mấy cảnh sát”.

Giám đốc Vương cũng cười nói.

Bọn họ mồm năm miệng mười, không ngừng tâng bốc nịnh hót Louis.

Nhưng sắc mặt Louis vẫn rất khó coi.

Thấy Louis tỏ thái độ như vậy, tiếng tâng bốc của đám Lý Nông Yến dần nhỏ đi.

“Anh Louis, anh không sao chứ?”.

Lý Nông Yến dè dặt hỏi.

Rầm!

Chỉ thấy Louis tức giận đấm vào cửa xe, phát ra âm thanh nặng nề.

Ai nấy giật nảy mình.

“Mẹ kiếp! Lũ cảnh sát Long Quốc khốn kiếp! Làm hỏng hết chuyện tốt của tôi! Khốn nạn! Chết tiệt!”.

Louis tức giận chửi bới, nắm tay không ngừng đấm vào khung cửa.

Khung cửa bị đấm thình thình, cũng trở nên biến dạng.

Không ai dám ho he tiếng nào.

Trong xe chỉ còn lại tiếng đấm nặng nề.

Sau một hồi giải tỏa, lửa giận của Louis mới dần tan biến.

Hắn nhìn chằm chằm Tina, lạnh lùng nói: “Là cô gọi cảnh sát hả?”.

Lúc này, Tina đang ngồi ở ghế lái phụ, một tay bị trói vào xe, thoi thóp hơi tàn.

Cô ta vốn được cảnh sát đưa đến bệnh viện, nhưng luật sư kia nói dối rằng Tina là người được ông ta thuê, do ông ta đưa đến bệnh viện.

Tina không nói gì, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đôi môi hơi mấp máy, không biết là nói gì.

“Anh Louis, chắc chắn không phải là cô Tina báo cảnh sát đâu, tôi có nhìn thấy tên Lâm Chính kia đến, chắc chắn là Lâm Chính báo cảnh sát”.

Lý Nông Yến vội nói.

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy Lâm Chính”.

“Chắc chắn anh ta đi theo Tô Nhu, nên mới biết đường gọi cảnh sát”.

Đám giám đốc Vương cũng nhao nhao phụ họa.

“Lâm Chính?”.

Louis nheo mắt, nhìn về phía tài xế: “Điều tra ngay xem người này sống ở đâu, trong tối nay đưa anh ta đến chỗ tôi! Tôi phải tâm sự với anh ta một phen!”.

“Vâng, cậu chủ”.

Tài xế gật đầu, sau đó tập trung lái xe.

Nhưng đúng lúc này.

Két!

Tài xế bất ngờ phanh gấp.

Chiếc xe lập tức dừng lại.

Mọi người kinh ngạc.

“Đồ ngu, anh làm cái gì thế hả?”.

Louis suýt nữa bị văng về phía trước theo quán tính, tức giận chửi tài xế.

“Cậu Louis, xe ở phía trước đang đi lại dừng”.

Tài xế vội giải thích.

Louis nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện tất cả mấy chiếc xe đi cùng ở phía trước đã dừng lại.

“Có chuyện gì sao?”.

Louis cảm thấy khác thường, nháy mắt với tài xế.

Tài xế lập tức mở cửa xuống xe.

Két!

Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen nhanh chóng lao tới từ hai bên, bao vây xe của đám Louis.

Sau đó, một đám người mặc vest xuống xe, đi thẳng về phía Louis.

Louis biến sắc, lập tức tông cửa xuống xe định bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mở cửa xe, một bàn tay đã đè lên cửa, đẩy ngược trở lại, đóng sập vào.

“Các ông là ai?”.

Louis sợ hãi gào lên.

“Cậu Louis đúng không? Chúng tôi là người của Dương Hoa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi muốn gặp cậu”.

Người kia bình thản nói.

“Dương Hoa?”.

“Thần… thần y Lâm?”.

Đám Lý Nông Yến sợ hãi biến sắc.

“Anh Lâm của Dương Hoa?”.

Louis sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Sao anh Lâm lại muốn gặp tôi?”.

“Cậu Louis cứ đi theo tôi đến đó là sẽ biết”.

“Được rồi, các ông dẫn đường đi, tôi cũng muốn gặp anh Lâm từ lâu rồi”.

Louis cười lớn, sự hoảng hốt đã biến mất tăm.

“Mời cậu Louis đi theo chúng tôi”.

Dứt lời, người kia liền lên xe.

Mười mấy chiếc xe bao vây đoàn xe của Louis xuất phát về phía học viện Huyền Y Phái.

“Toi rồi! Toi rồi! Anh Louis, lần này thì phiền phức to rồi!”.

Lý Nông Yến hồn vía lên mây, run rẩy nói.

“Phiền phức to? Không không không! Các cô nhát gan quá, tôi đã bao giờ chọc vào anh Lâm đâu!”.

Louis không khỏi lắc đầu.

“Nhưng anh Louis, thần y Lâm trước giờ luôn thích Tô Nhu, đây là chuyện mà cả Giang Thành đều biết. Nếu anh ta biết hôm nay chúng ta đối xử với cô Tô Nhu như vậy, thì sao có thể không trả thù chúng ta chứ?”.

Lý Nông Yến vội nói.

“Chúng ta làm gì cô Tô Nhu cơ?”.

Louis hỏi vặn lại.

Lý Nông Yến sửng sốt, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

“Lý! Cô lo lắng quá rồi! Ngay cả cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ thì sao anh Lâm có thể biết chúng ta động đến cô Tô Nhu chứ?”.

“Liệu Tô Nhu có nói với thần y Lâm không?”.

“Yên tâm đi, bây giờ chắc chắn cô ta đã được tên Lâm Chính kia đưa về nhà rồi, tôi nghĩ anh Lâm chưa nhận được tin đâu, cho dù nhận được tin thì chúng ta cũng không phải sợ”.

Louis nhìn về phía tài xế: “Gọi ngay cho bố tôi, bảo anh Lâm muốn gặp tôi, kêu ông ấy hãy chuẩn bị kĩ càng”.

“Vâng, thưa cậu”.

Tài xế gật đầu, sau đó gọi điện thoại.

Sau một hồi nói chuyện, đám Lý Nông Yến cũng coi như yên tâm.

“Cũng đúng, thần y Lâm kia dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ tác oai tác quái ở một nơi nhỏ bé như Giang Thành, so với Louis của một gia tộc siêu cấp ở nước F thì còn kém quá xa”.

“Nếu bố của anh Louis cũng đến thì chúng ta còn sợ gì chứ?”.

“Cũng đến lúc chèn ép khí thế huênh hoang vênh váo của thần y Lâm này rồi”.

“Đúng vậy”.

Bọn họ nói đầy chắc nịch, nỗi sợ hãi trong lòng đã bị vài ba câu nói của Louis quét đi sạch sẽ.

Xe cũng nhanh chóng lái tới ngoài cổng học viện Huyền Y Phái.
Chương 4417: Đây là địa bàn của tôi

Xe gần đến cổng, đám Từ Thiên dẫn đường đã dừng lại, xuống xe đi vào cổng.

“Bọn họ làm cái gì vậy?”.

Louis tỏ vẻ nghi hoặc, lên tiếng hỏi.

“Anh Louis, anh không biết sao? Học viện Huyền Y Phái có một quy định, không được lái bất cứ chiếc xe nào vào trong học viện, một là suy nghĩ cho sự an toàn của bệnh nhân trong học viện, hai là lo rằng xe vào quá nhiều sẽ cản đường của xe cứu thương”.

Lý Nông Yến cười nói.

“Còn có quy định như vậy sao?”.

Louis cười khinh miệt: “Mặc kệ bọn họ, cứ lái vào đi”.

“Anh Louis, làm vậy chỉ sợ sẽ chọc giận thần y Lâm!”.

Giám đốc Vương có chút lo lắng nói.

“Sợ gì chứ? Có anh Louis ở đây, một thần y Lâm tép riu là cái thá gì?”.

Lý Nông Yến ở bên cạnh tỏ vẻ khinh thường.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Chiếc xe lái thẳng vào trong học viện.

Đám Từ Thiên đang đi về phía phòng thuốc của Lâm Chính thấy thế đều nhíu mày.

Nhưng không ai nói gì.

Két!

Những chiếc xe con màu đen này nhanh chóng dừng trước tòa nhà chính giữa của học viện.

“Thần y Lâm của các ông đâu?”.

Lý Nông Yến thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét lên với Từ Thiên đang đi tới.

“Cô nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân đang nghỉ ngơi”.

Từ Thiên lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Hừ, chẳng phải thần y Lâm của các ông muốn gặp chúng tôi sao? Bây giờ chúng tôi hơi to một tý đã bị nói? Vậy lát nữa thần y Lâm nói chuyện với chúng tôi thì chúng tôi im luôn cho xong, kẻo lại làm phiền đến bệnh nhân ở đây”.

Lý Nông Yến cười nói đầy quái gở.

Tuy thần y Lâm có địa vị siêu phàm ở Giang Thành, nhưng cô ta tin Louis đến từ nước ngoài chắc chắn có thể áp chế được anh.

Cho dù không áp chế được, thì chắc chắn thần y Lâm cũng không dám ra tay với những người này.

Từ Thiên không nói gì, chỉ khàn giọng đáp: “Mời đi theo tôi”.

Dứt lời, ông ta liền đi về phía phòng thuốc.

Một đoàn người ngậm thuốc lá hút xì gà đi theo.

Cốc cốc cốc.

Từ Thiên dè dặt gõ cửa.

“Mời vào!”.

Bên trong vang lên giọng nói của Lâm Chính.

Từ Thiên lập tức đẩy cửa tiến vào.

“Chà! Nơi này lớn quá!”.

“Mau nhìn kìa, đó là đỉnh lò để luyện đan sao? Vãi, cao thật đấy! Chắc phải bằng hai tầng nhà đấy nhỉ?”.

“Đây chính là nơi làm việc ngày thường của thần y Lâm sao?”.

Bọn họ nhìn Đông ngó Tây, mồm năm miệng mười kêu lên kinh ngạc, tay chân sờ mó giá thuốc bên cạnh không chút khách khí.

Từ Thiên thấy thế thì cuống lên, định quát bọn họ, nhưng bị Lâm Chính nháy mắt ngăn lại.

Toàn thân Tina run rẩy, lặng lẽ đứng ở phía sau đám người, cúi đầu không dám lên tiếng.

“Ơ? Là anh?”.

Đúng lúc này, giám đốc Vương nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh lò thuốc, không khỏi kinh ngạc kêu lên.

“Chà! Đây chẳng phải thằng ăn hại nổi tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng ta sao? Sao cậu lại ở đây?”.

Lý Nông Yến liếc thấy Lâm Chính cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng tỏ thái độ quái gở.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Lý Nông Yến, bình tĩnh đáp: “Cô muốn biết tại sao không?”.

Lý Nông Yến sửng sốt, vô thức hỏi: “Tại sao?”.

“Bởi vì chỗ này chính là nơi làm việc của tôi”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đờ người ra.

Giám đốc Vương phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Lâm Chính! Hóa ra anh vẫn luôn ở học viện Huyền Y Phái làm việc cho thần y Lâm!”.

“Ái chà chà, đúng là không thể coi thường anh được! Không ngờ anh lại tìm được mối ngon như vậy!”.

“Chậc chậc chậc, thảo nào dạo này thấy anh bỗng dưng oai thế, chắc là nhờ chuyện này”.

Mấy kẻ phản bội của công ty Quốc tế Duyệt Nhan cười nói đầy quái gở.

“Hừ, loại vô dụng như cậu mà thần y Lâm cũng cần à? Chắc không phải anh ta muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Tô Nhu đấy chứ? Lâm Chính, vì tiền đồ mà ngay cả vợ mình cậu cũng có thể bán đứng? Đúng là loại không ra gì!”.

Lý Nông Yến khinh bỉ cười khẩy, lời nói như dao cứa.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười lớn.

“Ha ha ha!”.

Trong phòng thuốc vang lên tiếng cười sặc sụa.

Nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, chờ tiếng cười của bọn họ nhỏ đi, anh mới chậm rãi lên tiếng.

“Tôi không làm việc cho thần y Lâm! Tôi chỉ làm việc cho chính tôi!”.
Chương 4418: Chẳng phải cô đã nhìn thấy tôi rồi sao?

Nghe thấy câu nói khó hiểu của Lâm Chính, đám Lý Nông Yến đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Cậu ta làm việc cho chính mình?”.

“Hừ, thảo nào bao nhiêu năm nay bị người ta chửi là đồ vô dụng ăn bám, đầu óc thế này thì bảo sao không có tiền đồ!”.

“Chắc không phải cậu nghĩa rằng cậu tự trả lương cho chính cậu đấy chứ? Còn làm việc cho chính mình nữa chứ? Cậu bị ngu hay là bị điên vậy?”.

Mấy người hoàn hồn, tiếp tục cười nhạo chế giễu Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến mấy con đàn bà chua ngoa này, vừa thu dọn dụng cụ trong tay vừa lên tiếng hỏi: “Louis đúng không? Các anh đến Giang Thành là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng à?”.

Một câu nói đơn giản nhưng khiến Louis biến sắc.

Vẻ mắt hắn trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Sao anh biết?”.

“Louis, gia tộc các anh có bao nhiêu người đến? Có những người chiến đấu nào?”.

Lâm Chính tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không nhìn Louis lấy một cái, chỉ mải thu dọn đồ đạc trên bàn.

Louis nhíu mày, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy dò xét, trầm giọng nói: “Thần y Lâm đâu? Chẳng phải thần y Lâm tìm tôi sao? Đến lượt anh nói chuyện với tôi từ lúc nào vậy?”.

Hắn vừa dứt lời, động tác của Lâm Chính liền khựng lại.

Anh chậm rãi bỏ dụng cụ trong tay xuống, quay lại nhìn Louis.

Hơi thở của Louis bỗng trở nên run rẩy, không biết tại sao, Lâm Chính nhìn chằm chằm như vậy khiến hắn có chút không thở nổi, dường như đang bị một hung thần ở vực sâu nhìn vào.

Cảm giác này vô cùng ngột ngạt, dường như ngay cả trái tim cũng không đập nổi nữa.

“Anh có mang điện thoại không?”.

Lâm Chính lại lên tiếng.

Giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

“Anh muốn làm gì?”.

Louis không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, gọi điện thoại cho gia tộc của anh, bảo tất cả bọn họ đến đây, hiểu chưa?”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Anh muốn làm gì?”.

Louis lại càng cảm thấy khó hiểu với hành động của Lâm Chính.

Nhưng vừa hỏi xong, một cái tát mạnh đã giáng vào mặt Louis.

Bốp!

Louis không kịp trở tay, ngã lộn nhào xuống đất, nửa khuôn mặt lập tức sưng vù, răng cũng rụng vài chiếc.

“Hả?”.

“Anh Louis?”.

“Các ông làm gì thế hả? Sao lại đánh người?”.

Đám Lý Nông Yến hét lên chói tai.

Những người đi cùng Louis vội vàng lao tới đỡ hắn dậy, hai tên vệ sĩ còn nhìn chằm chằm vào bóng người mới ra tay, sau đó gầm thét một tiếng, xông tới tấn công.

Nhưng người kia không chút sợ hãi hai tên vệ sĩ này, sau khi nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công của đối phương liền chìa tay ra đánh vào sau gáy bọn họ.

Bốp! Bốp!

Đôi mắt hai người tối sầm, lập tức ngã lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ.

“Cái gì?”.

Tất cả bọn họ đều bị dọa sợ.

Đây là cận vệ của Louis, sức chiến đấu trong gia tộc tuyệt đối không phải người bình thường có thể bì được.

Nhưng lại bị đối phương đánh gục chỉ bằng mấy chiêu.

Thật hay giả vậy?

Bọn họ đưa mắt nhìn về phía người kia, chỉ thấy đối phương đã không còn trẻ, khoảng năm sáu mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”.

“Người đâu! Cứu chúng tôi với!”.

“Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm ở chỗ nào? Ở đây có kẻ muốn giết người!”.

Đám Lý Nông Yến thấy tình hình không ổn, lập tức gào lên rát cổ bỏng họng.

Nhưng Lâm Chính lại phẩy tay: “Các cô khỏi cần gọi! Không ai để ý đến các cô đâu!”.

“Lâm Chính! Đám côn đồ này do cậu gọi tới đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh anh Louis bị thương ở đây, thần y Lâm mà biết nhất định sẽ cho cậu biết tay!”.

Lý Nông Yến lớn tiếng chửi bới.

“Tôi muốn gặp thần y Lâm! Ông Từ Thiên! Ông gọi ngay thần y Lâm ra đây cho tôi!”.

“Các ông đánh cậu Louis bị thương, còn giết hai cận vệ của cậu ấy. Nếu các ông không gọi thần y Lâm ra đây giải thích với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.

Người của gia tộc Louis và đám Lý Nông Yến bắt đầu la ó ầm ĩ.

Bầu không khí trong phòng thuốc càng ngày càng gay gắt.

Hiển nhiên bọn họ đều nghĩ rằng chỉ cần gọi chủ nhân của học viện này đến là có thể ổn định cục diện, bọn họ cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ nhìn về phía Lý Nông Yến.

“Tôi phải giải thích thế nào với các cô?”.

Anh vừa dứt lời, Lý Nông Yến lập tức ngẩn người ra.

Tất cả bọn họ đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính.

“Lâm Chính, có phải tai cậu có vấn đề không? Chúng tôi bảo thần y Lâm ra đây nói chuyện, cho chúng tôi một lời giải thích, ai gọi cậu chứ? Cậu tưởng mình là ai hả?”, Lý Nông Yến ngoạc miệng chửi bới.

Lâm Chính nhìn cô ta.

Nhưng lần này Lý Nông Yến coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lập tức bước tới, thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Tôi biết người của cậu đánh đấm giỏi! Nào! Giết tôi đi! Để tôi xem cậu có lá gan này không! Có giỏi thì các cậu giết tôi đi! Chờ tôi chết rồi, xem thần y Lâm trừng trị các cậu thế nào!”.

Sự cứng cỏi của Lý Nông Yến đã cổ vũ cho những người còn lại.

Đám giám đốc Vương cũng không còn sợ nữa, ai nấy la lối, giọng nói chói tai.

Nhưng Lâm Chính vẫn không hề tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn Lý Nông Yến.

Đám Lý Nông Yến gào thét một hồi, thấy có chút không đúng liền dừng lại.

Louis cảm thấy bầu không khí có chút bất ổn, vừa ra hiệu cho đàn em liên lạc với gia tộc vừa nói với Từ Thiên: “Tôi muốn gặp thần y Lâm! Bắt buộc, ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ về!”.

“Đúng, gọi thần y Lâm ra đây!”.

Lúc này mọi người mới có phản ứng, không thể tiếp tục nhiều lời với tên côn đồ Lâm Chính này nữa, chờ thần y Lâm đến sẽ xử lý thằng khốn không biết trời cao đất dày này.

Từ Thiên lắc đầu: “Cậu Louis, thần y Lâm đang ở đây rồi”.

“Ở đây?”.

Louis ngạc nhiên.

“Anh ta đâu?”.

“Sao chúng tôi không nhìn thấy anh ta?”.

Đám Lý Nông Yến nhìn ngang ngó dọc.

“Chẳng phải cô đã nhìn thấy tôi rồi sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Hơi thở của Lý Nông Yến bỗng trở nên run rẩy, vội vàng quay sang nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên, khẽ rút một cây châm bạc ở cổ ra.

Trong chớp mắt, khuôn mặt vô cùng bình thường của anh bỗng chốc biến thành dung mạo như thiên thần của thần y Lâm.

Tất cả đều há hốc miệng.
Chương 4419: Tôi đã biết cả rồi

Trong phòng thuốc im lặng như tờ.

Đôi mắt của đám Louis, Lý Nông Yến dường như dính chặt lên người Lâm Chính, mãi không rời đi được.

“Đây… đây là ảo thuật sao? Chúa ơi, rốt cuộc chuyện này là sao?”.

Louis kêu lên kinh hãi.

Hắn đã bao giờ chứng kiến chuyện quỷ dị như vậy chứ?

Lý Nông Yến có phản ứng đầu tiên, lập tức kêu lên: “Đây chắc chắn là thuật dịch dung của thần y Lâm! Tôi từng nghe nói! Tôi từng nghe nói!”.

“Thuật dịch dung?”.

Louis kinh ngạc nhìn Lý Nông Yến: “Cô Lý, đó là gì vậy?”.

“Anh Louis, anh không hiểu đâu, đây là một thủ đoạn y thuật của thần y Lâm, tôi từng nghe người ta nói tới. Nghe nói y thuật của thần y Lâm đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể dễ dàng thay đổi dung mạo, giống như thủ đoạn của những đại hiệp trong nhiều phim cổ trang của Long Quốc chúng tôi vậy”.

Lý Nông Yến cười đáp.

“Trời ơi, còn có thủ đoạn thần kì như vậy sao?”.

Louis hơi hoàn hồn, nhưng hắn bỗng nhớ ra gì đó, sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Thần y Lâm, sao anh lại dịch dung thành thằng vô dụng Lâm Chính này?”.

Lý Nông Yến nặn ra một nụ cười hỏi.

“Tôi không dịch dung”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Nụ cười của Lý Nông Yến cứng đờ.

Đám giám đốc Vương ở phía sau cũng cảm thấy tình hình không ổn, ánh mắt dần trở nên sợ hãi và tuyệt vọng.

“Tôi chính là Lâm Chính, cũng chính là thần y Lâm”.

Lâm Chính ngồi xuống ghế, lấy bao thuốc trong túi áo ra châm một điếu, bình tĩnh nói: “Tôi chính là thằng ăn bám vô dụng bị người Giang Thành chê cười trong miệng các cô, Lâm Chính!”.

Lần này thì Lý Nông Yến câm nín hoàn toàn, đầu óc trở nên trống rỗng.

Lâm Chính chính là thần y Lâm? Thần y Lâm chính là Lâm Chính?

Không đúng!

Tuy hai người đều họ Lâm, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lớn đến mức nào chứ?

Tại sao Lâm Chính và thần y Lâm lại là cùng một người được.

Không ai có thể hiểu nổi.

Hơi thở của giám đốc Vương trở nên gấp gáp, có chút đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

“Chắc chắn là thần y Lâm đang đùa với chúng ta, chắc chắn là vậy!”.

“Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin!”.

Bọn họ vẫn chưa tiêu hóa được thông tin này.

Nhưng Louis lại cảm thấy tình hình vô cùng nguy hiểm, vội vàng dè dặt nói: “Anh Lâm, anh là người mà tôi ngưỡng mộ đã lâu, tôi vẫn luôn rất khâm phục anh. Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh lại gọi tôi đến đây, còn cho người đánh tôi nữa? Tôi không biết mình đắc tội với anh chỗ nào! Lẽ nào do trước đây tôi từng theo đuổi người yêu của anh sao? Nếu đúng là vậy thì tôi có thể xin lỗi anh!”.

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Còn nữa, tôi không cho người đánh anh, bọn họ đánh anh là chuyện của bọn họ”.

Louis ngẩn người.

“Còn tôi thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ không đánh anh đâu”, Lâm Chính lại nói.

“Cảm ơn thần y Lâm”, Louis thở phào nhẹ nhõm.

“Nào, đưa giấy bút cho anh ta đi”.

Lâm Chính nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Từ Thiên lấy giấy bút ra, đưa cho Louis.

Louis ù ù cạc cạc: “Anh Lâm, đây là…”

“Cái này để anh viết di thư”.

Lâm Chính bình thản nói: “Nghĩ được gì thì viết mau đi, anh không còn nhiều thời gian đâu”.

Phịch!

Louis đặt mông ngồi xuống đất, bàn tay cầm giấy bút run lên bần bật.

“Anh Lâm, anh… anh muốn giết tôi? Không! Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?”, Louis gầm lên, khó mà chấp nhận được.

“Chuyện ở nhà hàng tôi đã biết cả rồi”.

Lâm Chính bình thản nói.

Lần này thì không chỉ có Louis sụp đổ, ngay cả đám Lý Nông Yến cũng như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.
Chương 4420: Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chuyện ở nhà hàng, mấy người Lý Nông Yến, giám đốc Vương cũng là những người tham gia và lên kế hoạch chính.

Nếu Lâm Chính biết rõ chuyện ở nhà hàng thì bọn họ cũng không thoát được.

Nhất thời mấy người túa mồ hôi lạnh, bắt đầu run lẩy bẩy.

“Tất cả bình tĩnh, anh Louis sẽ giải quyết”.

Lý Nông Yến không chịu khuất phúc, khẽ quát.

Quả nhiên, Louis hoàn hồn lại, sự tôn trọng và sợ hãi trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự căm thù và dữ tợn.

“Anh Lâm, anh cần gì phải chuyện bé xé ra to như vậy chứ? Tuy tôi muốn làm gì đó vợ anh, nhưng thực ra cũng chỉ tát một cái chứ mấy! Nếu anh cảm thất thiệt thòi thì cùng lắm tôi bồi thường cho anh ít tiền là được!”.

“Anh cũng đã đánh tôi, giết hai đàn em của tôi, răng của tôi cũng bị anh đánh gãy, anh còn muốn thế nào nữa? Chuyện này chấm dứt ở đây đi! Nếu tiếp tục đấu thì chưa chắc gia tộc Louis của tôi sẽ sợ anh đâu!”.

Louis trầm giọng nói, mang theo mấy phần đe dọa.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, không trả lời hắn mà chuyển chủ đề: “Vừa nãy tôi nhìn thấy đàn em của anh lén lút gửi tin nhắn, chắc là cầu cứu gia tộc của anh phải không?”.

“Đúng vậy”.

Louis hào phóng thừa nhận: “Tôi nói luôn cho anh biết, bố tôi đã đến Giang Thành, ông ấy dẫn theo chiến lực mạnh nhất của gia tộc Louis. Nếu anh không muốn nơi này hóa thành tro bụi thì hãy thả chúng tôi ra ngay!”.

“Tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính thở ra một làn khói, rồi dập tắt điếu thuốc, sau đó nháy mắt với đám Từ Thiên.

Từ Thiên gật đầu, lập tức rút súng ra, chĩa vào những người đằng sau Louis.

Những người đàn ông phía sau hắn cũng rút súng ra.

Pằng pằng pằng.

Sau một trận súng.

Tất cả người của gia tộc đứng sau Louis đều gục xuống vũng máu tắt thở.

Louis trợn tròn mắt, há hốc miệng.

“A!”.

Đám Lý Nông Yến, giám đốc Vương sợ hãi hét ầm lên, hai người bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.

“Louis, người anh động đến là vợ tôi! Từ giờ phút các anh quyết định ra tay với cô ấy, tôi đã không định tha cho các anh rồi! Bao gồm cả gia tộc của anh!”.

Lâm Chính bình thản nói: “Tôi đang chờ người của gia tộc anh đến, nếu bọn họ cũng có thái độ giống như anh, thì hôm nay chính là ngày tàn của gia tộc Louis”.

Dứt lời, Lâm Chính tiếp tục vùi đầu vào đống dụng cụ bên cạnh.

Từ Thiên sắp xếp người thu dọn thi thể một cách thành thạo.

“Thần y Lâm tha mạng! Xin anh hãy tha mạng!”.

Lý Nông Yến đã bị dọa cho phát điên, cứ thế quỳ xuống đất, dập đầu bôm bốp, giọng nói run rẩy không ngừng.

“Tôi không giết cô!”.

Lâm Chính chẳng buồn ngoảnh đầu lại, bình tĩnh đáp.

“Thật sao? Cảm ơn! Cảm ơn anh, thần y Lâm!”.

Lý Nông Yến mừng rỡ.

“Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”.

Lâm Chính lại nói.

“Hả?”.

Lý Nông Yến đờ người ra.

“Cho bọn họ uống thứ tôi đã chuẩn bị sẵn đi”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Vâng”.

Mấy người bước tới, cưỡng ép đám Lý Nông Yến uống thứ gì đó.

Một lát sau, tất cả bọn họ đều co giật dữ dội, ai nấy đau đến tê tâm liệt phế, la hét thảm thiết.

Louis đã sụp đổ hoàn toàn, hắn sợ hãi chứng kiến cảnh tượng này, đầu óc như muốn nổ tung.

Cảnh tượng quá thê thảm.

Nhưng Lâm Chính vẫn như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt chỉ còn huyết khí.

Nếu bọn họ đã có ý đồ với Tô Nhu, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ không tha cho bọn họ.

Mấy người Lý Nông Yến không ngừng lăn lộn dưới đất, mười ngón tay cào cấu khắp người, chẳng mấy chốc đã cào rách da thịt, máu tươi đầm đìa.

Mấy phút sau, bọn họ đã không còn hình người, nằm vật dưới đất, ngất xỉu.

Két! Két! Két!

Đúng lúc này, bên ngoài phòng thuốc vang lên tiếng phanh xe.

Louis mừng rỡ, vội vàng nhìn ra ngoài cửa.

“Bố?”.

Hắn dùng hết sức bình sinh gào lên.

“Louis!”.

Bên ngoài vang lên giọng nói của lão Louis.

Sau đó cánh cửa bị đạp ra, một đám người cao to lực lưỡng ùa vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom