-
Chương 5590-5591
Chương 5590: Phát động
Thân thể Lâm Chính bỗng cứng đờ, máu tươi từ lồng ngực tuôn trào, nhuộm đỏ trận pháp cổ phía trước.
Những kẻ tấn công nhanh chóng rút đao lại.
Phập!
Lâm Chính ngã mạnh xuống đất, bất động.
Một trong số những kẻ tấn công vẫn chưa yên tâm, cầm kiếm đâm liên tục vào người Lâm Chính, cho đến khi trái tim anh hoàn toàn nát bấy mới chịu dừng tay.
"Chết rồi sao?”
"Ha, không ngờ Lâm thần y lừng lẫy lại chết dưới tay chúng ta. Chặt đầu hắn mang về cho Hội trưởng để lãnh thưởng thôi!”
"Được!”
Cả bọn vui mừng, lập tức hành động.
Ngay khi chúng chuẩn bị chặt đầu Lâm Chính, trận pháp cổ đột nhiên phát sáng rực rỡ, một luồng sức mạnh mạnh mẽ và bí ẩn từ trong đại trận bùng lên, đánh văng những kẻ tấn công.
Luồng sức mạnh này tựa như có linh trí, xoay quanh thân thể Lâm Chính, dường như đang chữa trị những tổn thương. Những vết thương chí mạng bắt đầu khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường và trái tim của anh đập trở lại, sự sống dần quay về.
Khi đám người kia lồm cồm bò dậy thì Lâm Chính người vốn đầy thương tích nay cũng đang chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?”
Cả bọn như gặp ma giữa ban ngày, mắt mở to kinh hãi nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.
"A...”
Lâm Chính rên rỉ trong đau đớn, kiểm tra cơ thể mình.
Nhìn trái tim đang được chữa lành nhưng vẫn còn tổn thương nặng nề, đôi mắt anh thoáng hiện sự phẫn nộ.
Anh nhìn về phía đám người kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu không phải tôi sớm đưa một luồng khí tức hộ tâm vào trận pháp cổ để kích hoạt khi nguy cấp thì e rằng đã chết dưới tay các người rồi!”
"Mày…”
Tên cầm đầu vừa kinh ngạc vừa tức giận, gầm lên: “Xông lên! Chặt hắn thành tám mảnh cho tôi!”
"Rõ!”
Đám người kia lại gầm thét, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hừ lạnh, cố nén đau đớn, phát tán khí tức toàn thân.
Những luồng sáng như dây thừng bắn ra, quấn chặt lấy đám người đang tấn công anh, trói chặt chúng tại chỗ khiến chúng không thể nhúc nhích.
"Chỉ dựa vào các người mà muốn giết tôi sao?", giọng Lâm Chính lạnh như băng, ẩn chứa sát ý đáng sợ. Anh từng bước tiến về phía những kẻ bị trói. Mỗi bước chân của anh như giẫm thẳng lên trái tim chúng, khiến chúng kinh hoàng tột độ.
"Lâm thần y, tha mạng! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh!", một kẻ sợ hãi đến tái mét mặt, vội vàng cầu xin.
"Muốn sống? Rất đơn giản, nói cho tôi biết tình hình trên núi, vị trí cụ thể của Hội trưởng. Nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ cho các người một con đường sống".
Lâm Chính bình thản đáp.
Nghe vậy, cả bọn nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự.
"Các người nên biết, nếu tôi muốn giết thì các người sẽ không được chết dễ dàng đâu”.
Lâm Chính nói xong liền rút ra Hồng Mông Long Châm.
Thấy cảnh này, đám người kia lại càng kinh hãi.
Tên cầm đầu cắn răng, mở miệng: “Lâm thần y, tôi nói! Cấm chế trên núi đã bị liên quân phá hoại đến mức gần như sụp đổ. Hội trưởng đang ở đại sảnh nghị sự phía sau ngọn núi chính cùng các thành viên cốt cán. Nghe nói… Hội trưởng nắm giữ một pháp bảo có thể… có thể quyết định cục diện…”
"Pháp bảo? Là thứ gì?”
"Cái này… tôi không rõ…”
Lâm Chính nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh quay đầu nhìn về trận pháp cổ.
"Lâm thần y, chúng tôi…”
Khi bọn chúng còn định nói gì đó, từ trận pháp cổ đột nhiên bắn ra vài luồng khí tức đáng sợ, trong chớp mắt nghiền nát cả đám người kia thành bụi.
Máu tan thành sương mù, bay vào trận pháp.
"Dù lão ta có pháp bảo gì thì hôm nay núi Thánh Huyền này cũng phải bị san bằng…”
Ánh mắt Lâm Chính ánh lên vẻ quyết tâm, nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp…
Chương 5591: Phó Hội trưởng
Lúc này, trên đỉnh núi.
Đoàn quân của Bạch Lão đã bị bao vây.
Xung quanh đều là cao thủ của Đại hội.
Những làn sóng khí hỗn loạn đập vào cơ thể họ một cách điên cuồng.
Những người trên đảo Thiên Khiếu vốn đã bị thương nặng giờ lại càng run rẩy hơn.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, sấm sét vang rền, như thể đang ca khúc nhạc bi ai cho cuộc chiến tàn khốc này.
Thanh trường kiếm trong tay Bạch Lão đã bị mẻ và cong lại. Bạch Lão vung mạnh tay, cố gắng ngăn chặn các đợt tấn công. Nhưng đối thủ rất đông và hùng mạnh, mỗi đòn tấn công đều dồn dập và mang sức mạnh áp đảo khiến họ khó có thể chống cự.
"Bạch Lão, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này”.
Một cao thủ của đảo Thiên Khiếu người đầy máu quay lại, gầm gừ: "Chúng ta phải phá vòng vây xông ra".
Trong mắt Bạch Lão hiện lên sự tuyệt vọng, ông ta nhìn xuống núi siết chặt tay.
Ông ta không biết tại sao Lâm Chính còn chưa kích hoạt trận pháp.
Nhưng với tình hình hiện tại thì không ai có thể cầm cự được lâu...
"Chuẩn bị phá vòng vây..."
Bạch Lão hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời, từ phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rung chuyển trời đất.
Chỉ thấy vô số bóng người lao về phía này như thủy triều.
Bất cứ nơi nào họ đi qua, gió và mây đổi màu và mặt đất rung chuyển.
"Là Dương Hoa, người của Dương Hoa đang tới đây!"
Người của đảo Thiên Khiếu đều phấn khích đến mức giơ tay và hét lên.
Những người trong Đại hội cũng kinh ngạc.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Kết giới dưới chân núi bị phá vỡ sao?"
"Mau, mau phòng thủ!"
Đội hình của Đại hội lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhưng Dương Hoa và người của các liên quân đã lao lên đỉnh núi.
Nhất thời, những tiếng gầm thét đầy chết chóc và phẫn nộ đan xen, trận chiến bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Nhìn thấy cảnh này, đội quân của đảo Thiên Khiếu vốn yếu thế giờ đã xốc lại tinh thần, dùng hết sức để chống trả.
Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là những binh lính tinh nhuệ của Đại hội, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật và tập trung tấn công Dương Hoa và liên quân.
Toàn bộ đỉnh núi trở thành một bãi chiến trường.
Tuy nhiên, do đội quân của Dương Hoa có lợi thế lớn về quân số nên dù Đại hội đã phòng thủ nhanh chóng nhưng cũng không ngăn được bước tiến của đoàn quân đông đến như vậy.
"Được! Rất tốt! Cứ tiến về phía đỉnh núi, tiêu diệt Đại hội".
Bạch Lão hưng phấn đến mức hét lớn.
Tinh thần của mọi người được nâng cao rất nhiều.
Đúng lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên tỏa ra từ cung điện trên đỉnh núi.
Bạch Lão sửng sốt, nhìn về phía cửa cung điện.
Chỉ thấy một đại cao thủ mặc áo choàng đen đang chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh mắt kẻ này giống như điện xẹt, trên người toả ra khí tức khiến người khác phải rùng mình.
Vẻ mặt Bạch Lão đột nhiên thay đổi.
Chỉ cần liếc nhìn một cái ông ta cũng có thể nhận ra người này phi thường đến mức nào.
Kẻ mặc áo choàng đen đang cầm một cây kích đen có khắc những phù văn bí ẩn trên thân.
Hắn khua nhẹ cây kích trong tay, một làn sóng khí màu đen quét về phía đội quân của Dương Hoa. Bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều bị bóp méo và mặt đất thì nứt ra.
"Mau tránh ra!"
Bạch Lão điên cuồng hét lên.
Tuy nhiên, không kịp nữa rồi.
Sức mạnh khủng khiếp đã nghiền nát tất cả mọi người.
Máu chảy thành sông và khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Một cao thủ của đảo Thiên Khiếu giương vũ khí trong tay lên, định chống lại làn sóng khí nhưng lại bị nó đánh bật ra xa, máu từ miệng bắt đầu chảy ra.
Đội quân của Dương Hoa thương vong còn nặng nề hơn.
Kẻ mặc áo choàng đen hừ lạnh rồi đột nhiên di chuyển, biến thành một tia sét đen bắn về phía đám người.
Hắn đi đến đâu cũng có tiếng la hét đến đó, nhiều người bị tia sét đánh trúng và lập tức biến thành tro bụi.
"Phó Hội trưởng!"
Các cao thủ trong Đại hội nhìn thấy kẻ này đều hét lên vui mừng.
"Giết!"
Phó Hội trưởng hét lớn và bắt đầu lao vào đám đông, giết chóc như điên.
Thân thể Lâm Chính bỗng cứng đờ, máu tươi từ lồng ngực tuôn trào, nhuộm đỏ trận pháp cổ phía trước.
Những kẻ tấn công nhanh chóng rút đao lại.
Phập!
Lâm Chính ngã mạnh xuống đất, bất động.
Một trong số những kẻ tấn công vẫn chưa yên tâm, cầm kiếm đâm liên tục vào người Lâm Chính, cho đến khi trái tim anh hoàn toàn nát bấy mới chịu dừng tay.
"Chết rồi sao?”
"Ha, không ngờ Lâm thần y lừng lẫy lại chết dưới tay chúng ta. Chặt đầu hắn mang về cho Hội trưởng để lãnh thưởng thôi!”
"Được!”
Cả bọn vui mừng, lập tức hành động.
Ngay khi chúng chuẩn bị chặt đầu Lâm Chính, trận pháp cổ đột nhiên phát sáng rực rỡ, một luồng sức mạnh mạnh mẽ và bí ẩn từ trong đại trận bùng lên, đánh văng những kẻ tấn công.
Luồng sức mạnh này tựa như có linh trí, xoay quanh thân thể Lâm Chính, dường như đang chữa trị những tổn thương. Những vết thương chí mạng bắt đầu khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường và trái tim của anh đập trở lại, sự sống dần quay về.
Khi đám người kia lồm cồm bò dậy thì Lâm Chính người vốn đầy thương tích nay cũng đang chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?”
Cả bọn như gặp ma giữa ban ngày, mắt mở to kinh hãi nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.
"A...”
Lâm Chính rên rỉ trong đau đớn, kiểm tra cơ thể mình.
Nhìn trái tim đang được chữa lành nhưng vẫn còn tổn thương nặng nề, đôi mắt anh thoáng hiện sự phẫn nộ.
Anh nhìn về phía đám người kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu không phải tôi sớm đưa một luồng khí tức hộ tâm vào trận pháp cổ để kích hoạt khi nguy cấp thì e rằng đã chết dưới tay các người rồi!”
"Mày…”
Tên cầm đầu vừa kinh ngạc vừa tức giận, gầm lên: “Xông lên! Chặt hắn thành tám mảnh cho tôi!”
"Rõ!”
Đám người kia lại gầm thét, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hừ lạnh, cố nén đau đớn, phát tán khí tức toàn thân.
Những luồng sáng như dây thừng bắn ra, quấn chặt lấy đám người đang tấn công anh, trói chặt chúng tại chỗ khiến chúng không thể nhúc nhích.
"Chỉ dựa vào các người mà muốn giết tôi sao?", giọng Lâm Chính lạnh như băng, ẩn chứa sát ý đáng sợ. Anh từng bước tiến về phía những kẻ bị trói. Mỗi bước chân của anh như giẫm thẳng lên trái tim chúng, khiến chúng kinh hoàng tột độ.
"Lâm thần y, tha mạng! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh!", một kẻ sợ hãi đến tái mét mặt, vội vàng cầu xin.
"Muốn sống? Rất đơn giản, nói cho tôi biết tình hình trên núi, vị trí cụ thể của Hội trưởng. Nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ cho các người một con đường sống".
Lâm Chính bình thản đáp.
Nghe vậy, cả bọn nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự.
"Các người nên biết, nếu tôi muốn giết thì các người sẽ không được chết dễ dàng đâu”.
Lâm Chính nói xong liền rút ra Hồng Mông Long Châm.
Thấy cảnh này, đám người kia lại càng kinh hãi.
Tên cầm đầu cắn răng, mở miệng: “Lâm thần y, tôi nói! Cấm chế trên núi đã bị liên quân phá hoại đến mức gần như sụp đổ. Hội trưởng đang ở đại sảnh nghị sự phía sau ngọn núi chính cùng các thành viên cốt cán. Nghe nói… Hội trưởng nắm giữ một pháp bảo có thể… có thể quyết định cục diện…”
"Pháp bảo? Là thứ gì?”
"Cái này… tôi không rõ…”
Lâm Chính nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh quay đầu nhìn về trận pháp cổ.
"Lâm thần y, chúng tôi…”
Khi bọn chúng còn định nói gì đó, từ trận pháp cổ đột nhiên bắn ra vài luồng khí tức đáng sợ, trong chớp mắt nghiền nát cả đám người kia thành bụi.
Máu tan thành sương mù, bay vào trận pháp.
"Dù lão ta có pháp bảo gì thì hôm nay núi Thánh Huyền này cũng phải bị san bằng…”
Ánh mắt Lâm Chính ánh lên vẻ quyết tâm, nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp…
Chương 5591: Phó Hội trưởng
Lúc này, trên đỉnh núi.
Đoàn quân của Bạch Lão đã bị bao vây.
Xung quanh đều là cao thủ của Đại hội.
Những làn sóng khí hỗn loạn đập vào cơ thể họ một cách điên cuồng.
Những người trên đảo Thiên Khiếu vốn đã bị thương nặng giờ lại càng run rẩy hơn.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, sấm sét vang rền, như thể đang ca khúc nhạc bi ai cho cuộc chiến tàn khốc này.
Thanh trường kiếm trong tay Bạch Lão đã bị mẻ và cong lại. Bạch Lão vung mạnh tay, cố gắng ngăn chặn các đợt tấn công. Nhưng đối thủ rất đông và hùng mạnh, mỗi đòn tấn công đều dồn dập và mang sức mạnh áp đảo khiến họ khó có thể chống cự.
"Bạch Lão, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này”.
Một cao thủ của đảo Thiên Khiếu người đầy máu quay lại, gầm gừ: "Chúng ta phải phá vòng vây xông ra".
Trong mắt Bạch Lão hiện lên sự tuyệt vọng, ông ta nhìn xuống núi siết chặt tay.
Ông ta không biết tại sao Lâm Chính còn chưa kích hoạt trận pháp.
Nhưng với tình hình hiện tại thì không ai có thể cầm cự được lâu...
"Chuẩn bị phá vòng vây..."
Bạch Lão hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời, từ phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rung chuyển trời đất.
Chỉ thấy vô số bóng người lao về phía này như thủy triều.
Bất cứ nơi nào họ đi qua, gió và mây đổi màu và mặt đất rung chuyển.
"Là Dương Hoa, người của Dương Hoa đang tới đây!"
Người của đảo Thiên Khiếu đều phấn khích đến mức giơ tay và hét lên.
Những người trong Đại hội cũng kinh ngạc.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Kết giới dưới chân núi bị phá vỡ sao?"
"Mau, mau phòng thủ!"
Đội hình của Đại hội lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhưng Dương Hoa và người của các liên quân đã lao lên đỉnh núi.
Nhất thời, những tiếng gầm thét đầy chết chóc và phẫn nộ đan xen, trận chiến bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Nhìn thấy cảnh này, đội quân của đảo Thiên Khiếu vốn yếu thế giờ đã xốc lại tinh thần, dùng hết sức để chống trả.
Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là những binh lính tinh nhuệ của Đại hội, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật và tập trung tấn công Dương Hoa và liên quân.
Toàn bộ đỉnh núi trở thành một bãi chiến trường.
Tuy nhiên, do đội quân của Dương Hoa có lợi thế lớn về quân số nên dù Đại hội đã phòng thủ nhanh chóng nhưng cũng không ngăn được bước tiến của đoàn quân đông đến như vậy.
"Được! Rất tốt! Cứ tiến về phía đỉnh núi, tiêu diệt Đại hội".
Bạch Lão hưng phấn đến mức hét lớn.
Tinh thần của mọi người được nâng cao rất nhiều.
Đúng lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên tỏa ra từ cung điện trên đỉnh núi.
Bạch Lão sửng sốt, nhìn về phía cửa cung điện.
Chỉ thấy một đại cao thủ mặc áo choàng đen đang chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh mắt kẻ này giống như điện xẹt, trên người toả ra khí tức khiến người khác phải rùng mình.
Vẻ mặt Bạch Lão đột nhiên thay đổi.
Chỉ cần liếc nhìn một cái ông ta cũng có thể nhận ra người này phi thường đến mức nào.
Kẻ mặc áo choàng đen đang cầm một cây kích đen có khắc những phù văn bí ẩn trên thân.
Hắn khua nhẹ cây kích trong tay, một làn sóng khí màu đen quét về phía đội quân của Dương Hoa. Bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều bị bóp méo và mặt đất thì nứt ra.
"Mau tránh ra!"
Bạch Lão điên cuồng hét lên.
Tuy nhiên, không kịp nữa rồi.
Sức mạnh khủng khiếp đã nghiền nát tất cả mọi người.
Máu chảy thành sông và khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Một cao thủ của đảo Thiên Khiếu giương vũ khí trong tay lên, định chống lại làn sóng khí nhưng lại bị nó đánh bật ra xa, máu từ miệng bắt đầu chảy ra.
Đội quân của Dương Hoa thương vong còn nặng nề hơn.
Kẻ mặc áo choàng đen hừ lạnh rồi đột nhiên di chuyển, biến thành một tia sét đen bắn về phía đám người.
Hắn đi đến đâu cũng có tiếng la hét đến đó, nhiều người bị tia sét đánh trúng và lập tức biến thành tro bụi.
"Phó Hội trưởng!"
Các cao thủ trong Đại hội nhìn thấy kẻ này đều hét lên vui mừng.
"Giết!"
Phó Hội trưởng hét lớn và bắt đầu lao vào đám đông, giết chóc như điên.
Bình luận facebook