• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (4 Viewers)

  • Chương 5589: Đâm xuyên

"Cái gọi là Đại hội chẳng qua chỉ là một tổ chức do đám phản tặc của đảo Thiên Khiếu tạo ra. Còn không mau giơ tay chịu trói!"

Dứt lời, tất cả cao

thủ của đảo Thiên Khiếu đều giơ vũ khí lên.

“Đúng là chưa thấy quan

tài chưa đổ lệ, giết chúng đi!"

“Giết!"

Cuộc chiến lập tức nổ ra.

Đao quang và kiếm ảnh đan xen nhau. Các

cao thủ Đại hội phô bày những tuyệt kỹ võ công mạnh mẽ, những đòn tấn công dữ dội ập về phía Bạch Lão

và những người khác như trận mưa rào.

Mặc dù

người của Bạch Lão dùng hết sức bình sinh để chống trả nhưng đối thủ quá đông và mạnh nên

người của đảo Thiên Khiếu không hề dành được chút lợi thế nào.

Chẳng mấy chốc, những người từ đảo

Thiên Khiếu đã ngã xuống.

Bạch Lão

vẻ mặt căng thẳng, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.

Nếu chỉ dựa vào

những người này mà muốn đánh bại Đại hội thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Điều họ phải làm là cố gắng cầm chân những kẻ này lại...

Thời gian

trôi qua, bên phía Bạch Lão thương vong càng lúc càng nặng nề. Trên mặt đất đầy rẫy xác chết, máu nhuộm đỏ cả một vùng đất rộng lớn. Dù ai nấy đều kiệt sức nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào kẻ địch.

“Mã tiên sinh, trên núi xảy ra chuyện!"

Một trinh

sát chạy tới, vừa thở hổn hển vừa hét lên.

“Kính viễn vọng!"

Mã Hải lập tức hô lên.

Một người khác lập tức đưa chiếc kính cho Mã Hải.

“Tín hiệu! Là tín hiệu!"

Mã Hải không dám do dự dù chỉ một giây, lập tức hét lên: "Giết! Xung phong! Đây là tín

hiệu của Lâm thần y!"

Tất cả những chiến binh ban nãy còn đứng ngồi không yên lúc này không còn kiêng dè gì nữa mà lao như điên về phía đỉnh núi.

Tổng lực tấn công!

Đám đông người lao về phía ngọn núi như những cơn sóng cuộn trào.

Mọi người trong Đại hội đều bị sốc.

Làm sao mà liên quân yếu ớt ban nãy đột nhiên lại trở nên điên cuồng như vậy?

Nhất thời, Đại hội đã mất cảnh giác.

Liên quân đã tấn công đến lưng chừng núi!

Tuy nhiên, những người đứng đầu Đại hội trên đỉnh núi không có thời gian để chờ xem tình hình chiến đấu ở đây.

Bạch Lão

tuy toàn thân đầy máu nhưng vẫn đứng sừng sững như cây thông già giữa chiến trường, vung thanh trường đao trong tay tạo ra những cơn lốc, mỗi đòn cản phá và phản công đều mang đầy quyết tâm.

Lúc này, trận chiến ở lưng chừng núi đã trở nên khốc liệt hơn. Lực lượng liên quân như thủy triều cuồn cuộn, lần lượt đánh vào tuyến phòng thủ của Đại hội. Tiếng la hét giết chóc và tiếng vũ khí

va chạm vào nhau chói tai.

Trong Đại hội mặc dù có vô số cao thủ, nhưng cũng không thể chống đỡ được ở cả hai mặt trận. Bởi vì số lượng người có hạn, Đại hội chỉ có thể tập trung vào một mặt trận.

“Hội trường, mặt trận phía trước của chúng ta sắp không trụ được nữa rồi!"

Một trinh

sát lao vào đại điện, hét to như sắp vỡ phổi.

Tuy nhiên, Hội trưởng vẫn ngồi vững vàng trong đại điện với vẻ mặt thờ ơ.

“Bọn chúng

muốn đi vào chỗ chết, vậy cứ cho chúng toại nguyện".

Cuộc tấn công của liên quân ngày càng khốc liệt, được khuyến khích bởi tín hiệu của Lâm thần y, nhuệ khí của họ như thuỷ triều không ngừng dâng lên đánh bại tuyến phòng thủ của Đại hội.

Khi Bạch Lão nhìn thấy quân liên minh đến tiếp viện, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, thanh trường đao của ông ta xuyên qua khoảng không, phát ra huyết quang

chói sáng tựa như chứa đựng sự kiên cường và bất khuất của đảo Thiên Khiếu: “Quân tiếp viện đã đến, hôm nay là ngày chúng ta tiêu diệt phản loạn, bảo vệ đảo Thiên Khiếu!"

Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp thung lũng, làm rung chuyển cây trong rừng, khiến mọi người bên cạnh càng sục sôi ý chí chiến đấu và vung vũ khí nhanh hơn.

Mặc dù những cao thủ Đại hội đang bị tấn công từ cả hai phía, nhưng họ không hề tỏ ra yếu thế. Đôi mắt của gã đàn ông trung niên

mặc áo choàng màu tím vàng dẫn đầu lóe lên một tia dữ dằn, và thanh trường kiếm trong tay hắn ta rung lên. Âm thanh

của thanh kiếm giống như tiếng ngân của rồng. Trong phút chốc, kiếm khi tản ra khắp nơi khiến vô số người xung quanh bị thương, máu bắn ra tung toé.

“Tuy rằng đám ô hợp dưới chân núi đã tấn công vào núi, nhưng bọn chúng yếu ớt, lại bị chúng ta thiết lập cấm chế để ngăn cản, tạm thời bọn chúng sẽ không thể lên núi”.

Gã đàn ông mặc áo choàng màu tím vàng lạnh lùng

hét lên: "Mọi người, hãy nghe lệnh của tôi. Trước tiên hãy tiêu diệt những tên hề của đảo Thiên Khiếu, sau đó loại bỏ những tên tội phạm muốn phá vỡ trật tự thế giới!"

“Tuân lệnh!"

Những cao

thủ Đại hội đồng loạt hét lên.

“Giết!"

Khi năng lượng cuồng bạo tràn vào, trận chiến khốc liệt giữa hai bên lại tiếp tục leo thang, như thể trận chiến trên núi Thánh Huyền sẽ diễn ra đến khi tận thế.

Trong cấm địa, Lâm Chính vẫn đang tập trung sửa chữa trận pháp thượng cổ đã bị phá hủy.

Khi năng lượng dâng lên, toàn bộ khu vực cấm địa được bao phủ bởi ánh sáng thần kỳ.

Lâm Chính đang ở trong cấm địa, được bao quanh bởi bầu không khí cổ xưa và huyền bí.

Anh nhắm chặt mắt và tập trung cảm nhận các mạch năng lượng phức tạp của trận pháp cổ xưa. Hai tay anh chậm rãi nhảy múa trong không trung, đầu ngón

tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, như đang dệt nên một tấm lưới vô hình.

Anh bắt đầu từ những mảng cơ bản nhất của trận pháp, cẩn thận truyền linh lực thuần khiết vào những mảnh trận bị hư hỏng. Mỗi viên đá trong trận pháp này đều giống như một ông già đang ngủ say, dần dần tỏa ra vầng sáng mờ nhạt khi được linh lực của Lâm Chính đánh thức.

Trên trán Lâm Chính dần dần xuất hiện những giọt mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề.

Đúng lúc này, bên ngoài cấm địa đột nhiên vang lên tiếng động.

Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người trong Đại hội kêu lên: "Đại nhân nói, cấm địa này hình như có gì đó rất kỳ lạ, các người đi vào xem xét tình hình!"

“Đội trưởng, ở đây có dấu vết đánh nhau!"

“Bên trong nhất định có vấn đề!"

Một thanh

âm mỏng manh truyền tới, trong lòng Lâm Chính

bỗng nhiên thắt lại.

Vào thời điểm này, việc khôi phục đại trận thượng cổ đang bước vào giai đoạn vô cùng quan trọng.

Nếu bị gián đoạn vào thời điểm này, sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian.

Đối với việc sửa chữa này, mỗi phút và mỗi giây đều rất quan trọng.

Lâm Chính không dám do dự và dồn hết sức lực tiếp tục sửa chữa trận pháp thượng cổ.

Tiếng bước chân ở lối vào cấm địa càng ngày càng gần, tiếng đế giày nặng nề trên mặt đất dường như đánh vào tận đáy lòng

Lâm

Chính.

Đôi mắt anh nhìn chăm chú, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào người.

Những kẻ bên ngoài dường như cảm nhận được sự dao động năng lượng được tạo ra khi sửa chữa trận pháp thượng cổ, cho nên đột nhiên tăng tốc độ.

Chỉ còn một vị trí cần sửa!

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào phần hư hỏng của trận pháp thượng cổ, khí tức trong cơ thể điên

cuồng tuôn ra.

Tuy nhiên, ngay khi việc sửa chữa sắp thành công thì có vài

bóng người lao vào trong cấm địa.

“Là Lâm thần y!"

“Lên đi! Giết!"

Không chút do dự, những người này trực tiếp rút vũ khí ra, hung hãn nhắm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không né tránh mà vẫn nhìn chằm chằm vào trận pháp thượng cổ, tiếp tục sửa chữa.

Tuy nhiên, thời điểm mà trận pháp đã sắp sửa xong.

Phập!

Phập!

Phập...

Một vài lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể Lâm Chính...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom