-
Chương 4406-4410
Chương 4406: Huyền Hoàng Khoáng Tâm
“Chủ tịch Lâm, web đen không có tin tức về mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Từ Thiên lấy điện thoại đăng nhập vào một giao diện đặc biệt, lật tìm một vòng rồi lắc đầu nói.
Dương Hoa có nhân viên chuyên theo dõi web đen, dù sao rất nhiều điều xảy ra trên web đen đều rất đặc biệt, theo dõi web đen không chỉ có thể biết được tình hình thế giới mà còn có thể tìm được vài dược liệu đặc biệt.
Như thế rất có ích với Lâm Chính.
“Tin tức này được truyền ra từ một người có ID là Rattlesnake”.
Người đàn ông vội giải thích: “Người này chuyên bán một số thông tin có giá trị, nhưng thông tin của hắn sẽ không được đăng trên web đen, chúng tôi chỉ hỏi hắn có cách nào để kiếm tiền phát tài không, sau đó hắn đưa thông tin này cho chúng tôi, nói rằng chỉ cần có thể lấy được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì có thể giàu to, chúng tôi bèn đến đây thử vận may”.
“Vậy sao?”
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Rattlesnake này không chỉ đưa người ngoại vực vào Long Quốc, mà còn ném tin tức này cho họ.
Mục đích của hắn là gì?
Nếu là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng, vậy tại sao phải làm thế?
Thế chẳng phải là tăng thêm đối thủ cạnh tranh cho mình sao?
Lâm Chính không hiểu được.
“Kết quả điều tra bên mỏ khoáng Huyền Hoàng thế nào?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Giờ vẫn chưa phát hiện ra mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Từ Thiên lắc đầu.
“Không phát hiện?”
“Đúng vậy, khu vực ngoại ô Giang Thành vốn dĩ là một mảnh đất hoang, hiện đang được Công ty Louis hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan cùng khai thác, chuẩn bị xây dựng một khu giải trí sang trọng. Mảnh đất hoang đã được đào lên, nhưng không nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng Khoáng nào, có lẽ mỏ khoáng Huyền Hoàng nằm sâu dưới lòng đất hơn”.
Từ Thiên nói.
Lâm Chính xoa cằm, suy nghĩ.
“Giao đám người này cho đoàn quân Long Huyền xử lý, tôi đích thân đến ngoại ô Giang Thành xem sao”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức vung tay lên, một đám nam nữ bị dẫn đi.
Sau đó Từ Thiên vội đi chuẩn bị xe.
“Ông không cần đi theo tôi, tôi đi một mình tiện hơn”.
“Chủ tịch Lâm, cậu lái chiếc Ferrari hay Lamborghini?”
“Nơi đó đã là công trường rồi, lái xe này có tác dụng gì? Tôi đi xe đạp công cộng là được”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó quét mã một chiếc xe đạp công cộng ở cổng học viện, nhàn nhã xuất phát đến ngoại ô Giang Thành.
Gần đến vùng ngoại ô Giang Thành có thể nhìn thấy trên đường có rất nhiều bùn đất, từng chiếc xe bán tải chở đầy đất cát chạy về phía công trường.
Công trường rất lớn, cũng rất rộng.
Lâm Chính đạp xe vào, kiểm tra khắp nơi.
“Này! Anh là ai thế? Lén lút làm gì ở công trường đấy? Mấy người rảnh rỗi đừng vào đây, mau đi đi”.
Một người trông coi công trường cởi trần chạy ra, lớn tiếng quát.
“Tôi là Lâm Chính, phó chủ tịch tập đoàn Duyệt Nhan”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Phó chủ tịch?”
Người đó sửng sốt, vội cười nói: “Thì ra là phó chủ tịch Lâm đến! Thật xin lỗi, phó chủ tịch Lâm, vừa rồi là tôi không đúng, mời anh đi bên này, đến chỗ tôi ngồi một lúc đi”.
“Không cần đâu, tôi đến xem tình hình thi công, anh cứ mặc tôi”.
Lâm Chính nói, sau đó đạp xe đi vào bên trong.
“Kiêu ngạo vậy à? Chẳng phải chỉ là một tên bám váy đàn bà thôi sao”.
Người đó thầm mắng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Mặc dù Lâm Chính nghe thấy lời hắn nói nhưng cũng lười quan tâm.
Chẳng mấy chốc Lâm Chính đã đến khu đất trống chính giữa ngoại ô Giang Thành.
Lúc này vài máy xúc đang hoạt động hết công suất ở bãi đất trống.
Đất trống được đào ra một cái hố lớn.
Lâm Chính vừa đến gần, như ngửi được gì đó, anh biến sắc.
“Đây là…”
Chương 4407: Dừng hợp tác
Năng lượng sạch quá.
Lẽ nào đây là năng lượng của mỏ khoáng Huyền Hoàng?”
Anh để xe đạp công cộng sang một bên, chạy đến trước, cảm nhận thật kỹ nguồn năng lượng này.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là mặc dù năng lượng này rất thuần túy nhưng không dày đặc, hơn nữa chỉ có một chút.
Nếu có cả vùng mạch mỏ khoáng Huyền Hoàng thì chẳng phải toàn bộ khu vực này sẽ tỏa ra năng lượng sao?
Lẽ nào chút năng lượng này đến từ Huyền Hoàng Khoáng Tâm?
Lâm Chính đi đến chỗ toát ra năng lượng, nhắm mắt cảm nhận, sau đó nói với bác lái máy xúc: “Nơi này còn phải đào sâu bao nhiêu nữa vậy?”
“Mười mấy, hai mươi mét! Có vấn đề gì sao?”
Bác tài ngậm điếu thuốc nhìn Lâm Chính nói.
“Không có gì”.
Lâm Chính xua tay, nhìn chút năng lượng đó suy nghĩ.
Từ mật độ tỏa ra của năng lượng, có lẽ Huyền Hoàng Khoáng Tâm sâu ít nhất một trăm mét.
Dựa vào máy xúc không có tác dụng, vẫn nên tay không đi lấy.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bây giờ không phải lúc thích hợp để làm chuyện này, vẫn nên đợi đến tối vậy.
Anh thở ra một hơi, định rời đi.
“Lâm Chính? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Mới phát hiện có một nhóm người đi đến đây.
Người đi đầu là Tô Nhu.
Bên cạnh cô còn có vài người nam nữ tóc vàng, mắt xanh, trong đó có Louis.
Louis híp mắt cười ẩn ý nhìn Lâm Chính, dường như hắn đã không để bụng chuyện hôm qua nữa.
“Ồ, anh đến xem tiến độ công trình này thế nào?”
Lâm Chính đi thẳng sang, ôm lấy Tô Nhu cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, hai má hơi hồng lên, nhưng nhanh chóng nhận ra mục đích hành động của Lâm Chính, cũng không phản đối, chỉ hơi nhúc nhích một chút, thấp giọng nói: “Anh chú ý một chút, nhiều người đang nhìn đấy”.
“Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà”.
Lâm Chính nhún vai nói.
Tô Nhu cố chấp không được bèn từ bỏ.
Ánh mắt Louis lóe lên vẻ nham hiểm, nhưng không làm gì.
Đám người tiếp tục kiểm tra.
“À những người này là ai thế?”
Lâm Chính nhìn mấy người nam nữ ngoại quốc đằng sau hỏi.
“Đây đều là người của công ty Louis, công ty Louis đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan không đủ khả năng chi trả cho một dự án lớn như vậy, tám mươi phần trăm tiền vốn là do họ đầu tư”.
Tô Nhu cười nói.
“Thì ra là thế”.
“Lâm Chính, em biết anh ghét tên Louis đó, thật ra em cũng không thích hắn, nhưng dù sao hắn cũng là nhà đầu tư, anh đừng làm khó hắn quá, nếu không dự án sẽ rất khó triển khai”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra sau chuyện hôm qua, cô cũng bắt đầu lo lắng, nhưng cũng may Louis không chấm dứt việc hợp tác.
“Anh biết rồi, tình hình tuyển người của công ty các em thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Tình hình khá khả quan, hôm nay có vài người đến phỏng vấn đều được coi là nhân tài đối đáp chuyên nghiệp. Em bảo họ hôm nay đến làm việc, những người này thành thạo việc rất nhanh, em tin chắc trong vài ngày nữa công ty sẽ có thể hoạt động bình thường”.
Tô Nhu cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính khẽ cười.
Thật ra làm gì có nhiều nhân tài như thế.
Những người này đều do Mã Hải điều động từ nội bộ Dương Hoa đến.
Mọi người đi kiểm tra xung quanh, những người Louis dẫn đến cũng rất ra dáng, ai nấy cũng đều vây quanh những dự án công trình chuẩn bị được xây dựng chỉ trỏ, thảo luận với nhau gì đó, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.
Chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.
“Các vị thấy thế nào?”
Tô Nhu cười hỏi.
Nhưng chẳng ai trả lời.
Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu cảm thấy không ổn, sửng sốt một hồi rồi miễn cường cười nói: “Nếu có vấn đề gì thì có thể nói ngay bây giờ, tôi sẽ giải thích”.
“Phải đấy các vị, mọi người là đội kỹ thuật giỏi nhất của công ty chúng ta, có vấn đề gì cứ nói thẳng”.
Louis cũng cười nói.
Lúc này một người phụ nữ tóc vàng, đeo kính không gọng nói.
“Cậu Louis, tôi nghĩ tốt nhất nên chấm dứt hợp tác lần này”.
Vừa nghe nói thế, Tô Nhu ngơ ngác.
Chương 4408: Đây là bẫy?
“Vì sao?”.
Louis kinh ngạc, khó mà hiểu nổi, sau đó bày ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công trình này là cô Tô Nhu và tôi bỏ rất nhiều tâm huyết và mồ hôi để đổi lấy, sao lại ngừng hợp tác? Lucy, cô hãy cho tôi lời giải thích hợp lý, nếu không tôi nhất định sẽ đuổi việc cô!”.
Người phụ nữ tên Lucy bất đắc dĩ nói: “Louis, vô cùng xin lỗi, không phải tôi không hiểu sự thất vọng của anh, nhưng công trường thi công hiện nay thực sự có quá nhiều vấn đề”.
“Vấn đề? Có vấn đề gì được?”.
“Anh Louis, đây không phải vấn đề do một mình tôi phát hiện, mà là cả đội chúng tôi cùng nhau xác nhận”.
Lucy đưa cuốn sổ trong tay ra trước mặt mọi người, nói: “Từ vật liệu ở công trường, kỹ thuật xây dựng cho đến phương án xây dựng đều không hợp lý. Kết cấu khung sườn kiến trúc cho đến phương diện vật liệu đều không phù hợp tiêu chuẩn, chúng tôi phát hiện tất cả vật liệu của công trình đều là nhãn hiệu kém nhất trên thị trường”.
“Không thể nào!”.
Tô Nhu kinh ngạc, lập tức hét lên: “Công ty chúng tôi mua vật liệu từ nước ngoài, có hóa đơn và giấy chứng nhận thu mua, sao lại không phù hợp tiêu chuẩn?”.
“Vật liệu thu mua ở nước ngoài cũng không phải là tốt nhất. Xin hỏi cô Tô Nhu, nguồn cung ứng vật liệu của công trình các cô là công ty Inark có phải không?”, Lucy hỏi.
“Phải”.
Tô Nhu gật đầu.
“Công ty Inark là nguồn cung ứng vật liệu kém chất lượng ai cũng biết trong nước F chúng tôi. Vật liệu của bọn họ đa số dùng để xây dựng chuồng chó và nhà cấp 4, cô có thể lên mạng tra xem”, Lucy nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu tái mặt, run rẩy cầm điện thoại lên tra xem. Khi nhìn thấy giới thiệu liên quan tới công ty Inark, cả người cô không còn sức lực, gần như sắp ngã xuống đất.
Louis thấy vậy vội vàng đỡ cô, nhưng Lâm Chính đã giành trước một bước ôm lấy Tô Nhu.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Em… Em chi ra hai trăm triệu để Lý Nông Yến mua vật liệu cho công trình, chị ta… chị ta lại mua vật liệu kém chất lượng…”.
Tô Nhu hầu như hít thở không thông.
“Hai trăm triệu? Cô Tô Nhu, thứ cho tôi nói thẳng, số vật liệu này tính theo tiền của bên cô có lẽ chỉ đáng hai triệu tệ!”.
Lucy đẩy kính lên, nói.
“Hai… triệu tệ?”.
Tô Nhu lắp bắp.
Từ hai trăm triệu biến thành hai triệu?
Chênh lệch gấp trăm lần!
“Lý Nông Yến ăn nhiều thật!”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Việc thu mua vật liệu là do Lý Nông Yến và người quản lý các bộ phận cùng nhau phụ trách. Bởi vì lượng thu mua quá lớn nên bọn họ cùng ký tên, đương nhiên, kết quả thẩm duyệt cuối cùng là em, nhưng em nhớ… Louis, anh từng nói với tôi, vật liệu của công ty Inark trong nước các anh rất tốt, cho nên tôi mới không do dự mà ký vào, sao chúng… chúng lại biến thành vật liệu kém chất lượng?”.
Tô Nhu mở to mắt nhìn về phía Louis.
Louis sững người một lúc, vội nói: “Cô Tô Nhu, chắc cô nghe lầm rồi, sao tôi lại giới thiệu công ty Inark cho cô được? Công ty tôi nói là công ty Inity! Công ty Inark hầu như tôi còn không tiếp xúc kia, chắc cô nghe lầm rồi”.
“Không đúng! Tôi nhớ rất rõ anh nói là Inark, dùng ngôn ngữ của nước chúng tôi nói!”.
Tô Nhu đỏ mắt, tức giận quát.
Louis thở dài lắc đầu: “Cô Tô Nhu, cô muốn tôi gánh trách nhiệm này sao?”.
“Tôi…”.
“Tiểu Nhu, bây giờ điều cần làm là báo cảnh sát, bắt đám người Lý Nông Yến về đây, đòi lại tiền!”.
Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”.
Tô Nhu gật đầu, gọi điện thoại.
Lúc này, Lucy lại lên tiếng.
“Anh Louis, bây giờ kết quả đánh giá là toàn bộ công trình không thích hợp để chúng ta đầu tư. Bởi vì không những vật liệu kém chất lượng mà trình độ kỹ thuật của công nhân ở đây cũng quá kém so với mong đợi của chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục đầu tư cho công trình này thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, tôi đề nghị hãy kịp thời ngăn chặn tổn thất, rút vốn đầu tư, hủy hợp đồng”.
Lucy nói.
“Cái gì?”.
Ngón tay còn bấm số điện thoại của Tô Nhu run rẩy, vội vàng nhìn sang Louis.
“Chuyện này… làm vậy có ổn không?”.
Louis có vẻ cực kỳ khó xử.
“Chúng tôi sẽ báo cáo việc này cho chủ tịch, để chủ tịch quyết định”.
“Anh Louis, các anh không thể rút vốn đầu tư được! Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, mong các anh cho tôi ba ngày, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này!”.
Tô Nhu vội nói, nước mắt lăn dài.
Lâm Chính biết Tô Nhu đã dốc hết tài sản vào công trình này. Công ty Louis nói là hợp tác, nhưng đến giờ cũng chỉ bỏ ra một ít vốn xem như đặt cọc.
Nếu bọn họ rút vốn đầu tư vào lúc này, công trình sẽ không tiếp tục được nữa.
Lúc đó, không những tiền của Tô Nhu sẽ uổng phí mà cô còn phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng. Một khi chủ dự án kiện Tô Nhu ra tòa, Tô Nhu không những mất hết tất cả, mà còn rơi vào vòng lao lý.
Chỉ khi công ty Louis tiếp tục đầu tư thì mới có thể tránh được những chuyện này.
Louis chần chừ không quyết, một lúc lâu không nói gì.
Tô Nhu không ngừng cầu xin, gần như muốn quỳ xuống trước Louis.
Lâm Chính khuyên mấy câu cũng không có hiệu quả, không khỏi nhíu mày.
“Cô Tô Nhu, thế này vậy, lát nữa tôi đi gặp bố tôi. Ông ấy cũng đến Long Quốc, tôi sẽ bàn bạc chuyện này với bố tôi, hi vọng có thể giúp chúng ta tiếp tục hợp tác. Thế nào?”.
Louis vội nói.
“Thật sao? Tôi hết lòng cảm ơn anh, anh Louis!”.
Tô Nhu kích động lau nước mắt.
“Cô Tô Nhu, cô cũng đừng quá sốt ruột. Tôi về trước, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô”.
Louis mỉm cười nói, sau đó rời đi cùng các thành viên trong đoàn.
Tô Nhu thấy vậy, ngã ngồi xuống đất, mặt toát đầy mồ hôi, vô cùng suy sụp.
“Bây giờ chỉ có thể nghe theo số trời…”.
“Tiểu Nhu, phải chăng đây là cái bẫy?”.
Lâm Chính tiến tới, nhàn nhạt lên tiếng.
Chương 4409: Bóp méo sự thật
“Bẫy?”.
Tô Nhu gian nan ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Lâm Chính, anh có ý gì?”.
“Theo những gì em vừa nói, công ty Louis chỉ giao một phần tiền làm tiền bảo đảm, số tiền còn lại chưa chuyển vào tài khoản công ty. Nói cách khác, dự án này luôn là em bỏ tiền ra, đúng không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không sai…”.
Tô Nhu gật đầu: “Vậy nên, nếu bây giờ công ty Louis hủy hợp đồng không hợp tác nữa, em sẽ tiêu đời!”.
Tâm huyết nhiều năm như vậy lại biến thành bọt biển, làm sao Tô Nhu chịu đựng được cú sốc đó?
Có thể nói là cô đã dốc hết tâm huyết vì công ty.
Cô có thể chịu được thất bại, nhưng không cho phép mình thất bại như vậy…
Lâm Chính nghe xong, cười chua chát: “Tiểu Nhu, việc thu mua vật liệu cho dự án này là do người phụ trách các bộ phận cùng nhau ký tên đóng dấu, sau đó lại đưa cho em đóng dấu. Với tính cách của em, biết người phụ trách các bộ phận cảm thấy không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không kiểm tra đắn đo gì nhiều. Lúc này Louis lại nói gần nói xa với em, ám chỉ cho em ở trình độ nhất định, em muốn không lọt vào bẫy cũng khó”.
“Ý anh là… mấy người Lý Nông Yến… cùng một giuộc với Louis?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Có khả năng đó! Chuyện này phải điều tra thêm!”.
Lâm Chính cười nói: “Nếu anh đoán không lầm, lát nữa Louis sẽ gọi cho em, nói với em về việc tiếp tục hợp tác. Nhưng anh ta sẽ không nói quá nhiều qua điện thoại, mà là hẹn em ăn tối ở nhà hàng, vừa ăn vừa bàn chuyện này”.
Tô Nhu ngạc nhiên, bán tín bán nghi: “Lâm Chính, chắc… không đến mức như vậy đâu chứ…”.
“Tiểu Nhu, anh thấy được nỗ lực và thiên phú của em, sau này em sẽ là một doanh nhân thành công, nhưng bây giờ chắc chắn không phải. Em còn thiếu kinh nghiệm, không những là kinh nghiệm ở thương trường, mà còn là kinh nghiệm đối nhân xử thế. Lòng người luôn luôn phức tạp hơn những gì em nghĩ!”.
Lâm Chính lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tô Nhu im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, có lẽ anh nói đúng, nhưng em nghĩ đã hợp tác thì ít nhất phải có lòng tin giữa người với người. Bây giờ đúng là do bên em có vấn đề, em nghĩ điều cần làm là tìm được Lý Nông Yến và những người còn lại, hỏi bọn họ về số tiền thiếu hụt, báo cảnh sát lập án điều tra”.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng.
Tô Nhu suy nghĩ ngây thơ như vậy, cho dù lần này bình an vô sự thì sau này cũng sẽ chịu thiệt.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Nhu, chúng ta đi tìm cảnh sát trước đi!”.
“Được!”.
Tô Nhu gật đầu, đi cùng Lâm Chính đến đồn cảnh sát Giang Thành báo án.
Bởi vì số tiền quá lớn, cảnh sát bắt đầu lần theo tung tích của đám người Lý Nông Yến.
May là nhóm người này chưa chạy đi xa, không lâu sau đã bị bắt đến đồn cảnh sát.
Nhưng bọn họ không hoảng loạn, ngược lại ai cũng bình tĩnh tự nhiên, dường như đã biết trước sẽ có ngày này.
Đối mặt với sự khởi tố của Tô Nhu, Lý Nông Yến lại giảo biện.
“Chủ tịch Tô, lúc trước cô dự toán cho tôi chỉ có hai triệu tệ, sao lại thành hai trăm triệu? Cô đùa gì vậy?”.
Lý Nông Yến tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngẩn ra.
“Chủ tịch Tô, tôi thấy cô bận rộn quá nên hồ đồ rồi! Công ty các cô không có nhiều vốn, lấy đâu ra hai trăm triệu? Nhất định là cô nhớ lầm, nghĩ oan cho chúng tôi rồi!”.
Giám đốc Vương đã bị sa thải cũng cười khẽ, nói một cách quái gở.
“Bậy bạ, rõ ràng các người đang nói bừa!”.
Tô Nhu cực kỳ tức giận, phẫn nộ hét lên: “Lịch sử chuyển khoản, thủ tục hợp đồng và nhiều thứ khác còn đây, chứng cứ xác thực, các người còn muốn chối?”.
“Thế à? Vậy làm phiền Chủ tịch Tô đưa chứng cứ ra đây!”.
Lý Nông Yến khẽ cười nói.
Nhìn bọn họ tràn đầy tự tin, sắc mặt Tô Nhu thay đổi, cảm giác không ổn.
Tô Nhu lập tức về công ty tìm chứng cứ với cảnh sát đi theo.
Nhưng cô tìm một hồi vẫn không thấy hợp đồng chứng nhận và lịch sử chuyển khoản số tiền hai trăm triệu, chỉ có một tờ hợp đồng hai triệu tệ và lịch sử chuyển khoản…
“Không thể nào! Chuyện này… chắc chắn không thể nào…”.
Tô Nhu thất thần ngã ngồi xuống đất, giống như đã mất đi linh hồn.
Chương 4410: Lâm Chính thất vọng
“Chủ tịch Tô, sự thật đã rõ ràng rồi!”
Lý Nông Yến nói.
Trong đồn cảnh sát, Tô Nhu há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô nhận ra, trong công ty còn có người của Lý Nông Yến, mà chắc chắn người này là lãnh đạo cấp cao của công ty, nếu không sẽ không thể làm mọi việc sạch sẽ như vậy.
“Mấy người”.
Tô Nhu giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô không thể làm gì khác.
Vì không đủ bằng chứng nên Tô Nhu không thể kiện đám người Lý Nông Yến.
Cuối cùng sự việc kết thúc.
"Chủ tịch Tô, cô cứ nghe lời người chồng bất tài của cô đi, không có chúng tôi, thì ngày Quốc Tế Duyệt Nhan phá sản không còn xa nữa đâu! Chúng tôi mỏi mắt mong chờ!"
Sau khi rời đồn cảnh sát, đám người Lý Nông Yến nói năng đầy khiêu khích, sau đó từng người ngồi lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Khuôn mặt Tô Nhu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Trở lại công ty, cô không kiềm chế được cơn giận trong lòng, đập nát chiếc điện thoại cố định trên bàn.
Ầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Lâm Chính đi theo sau lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không lên tiếng.
Tô Nhu nằm sấp lên cánh tay khóc lóc thảm thiết.
Khóc một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.
“Lâm Chính, anh nói xem, có phải em rất thất bại không?”
Cô khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe, như người mất hồn.
"Chuyện này cũng không phải không có khả năng xoay chuyển tình thế, còn phải xem em nghĩ thế nào, nếu bây giờ từ bỏ, tất nhiên sẽ thất bại”, Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”
Tô Nhu hít sâu, trầm giọng nói: “Anh quyết định đuổi những người này đi là đúng, nếu không đuổi họ, chỉ sợ Quốc tế Duyệt Nhan không còn liên quan gì với chúng ta nữa, trước đấy em nghĩ rằng anh làm việc lỗ mãng, không quan tâm đến hậu quả, bây giờ xem ra là em thiển cận, nhìn người không chuẩn bằng anh”.
“Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, có vẻ như được Lâm Chính động viên mà dần dần phấn chấn lên.
"Hai trăm triệu tệ không phải số tiền nhỏ, đám người Lý Nông Yến có dũng khí làm việc này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, nhất định trong công ty có người của bọn họ, nếu em tìm ra, có lẽ sẽ biết được sự thật!"
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Có thể can thiệp vào ghi chép chuyển khoản và hợp đồng thì chắc chắn là phải là người thân cận.
Vẫn còn có cách để kiểm tra.
"Cần anh giúp một tay không?"
Lâm Chính hỏi.
“Không cần đâu, Lâm Chính, chuyện này em muốn tự mình giải quyết!”
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.
Vù vù.
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Tô Nhu lập tức lấy điện thoại ra xem.
Người gọi đến là Louis.
Cô liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc rồi mới ấn nút nghe.
Nói chuyện với hắn một lúc, trên mặt Tô Nhu lộ ra vẻ khó tin.
Cô đặt điện thoại xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Sao vậy?”
“Đều bị anh nói đúng rồi”.
Tô Nhu khẽ nói.
“Louis muốn mời em ăn cơm à?”
“Chuyện này không dễ với hắn, nhưng vẫn còn có hy vọng, hắn muốn em ăn tối với hắn, từ từ nói phương án giải quyết”.
"Xem ra anh đoán không sai, đây là một ván cờ”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cho nên, rất có thể đám người Lý Nông Yến có liên quan tới Louis như anh nói”.
“Em định như thế nào? Có đi không?”
Lâm Chính hỏi.
“Em... muốn đi”.
Tô Nhu do dự một lát, ngập ngừng nói.
“Em muốn thông qua Louis để điều tra chuyện này sao?”
“Đại khái là như vậy”.
Tô Nhu do dự.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lâm Chính lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
“Anh hiểu rồi, không phải em muốn thông qua Louis để nắm bắt sơ hở của đối phương, mà thật ra em vẫn ôm ảo tưởng về Louis”.
“Chủ tịch Lâm, web đen không có tin tức về mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Từ Thiên lấy điện thoại đăng nhập vào một giao diện đặc biệt, lật tìm một vòng rồi lắc đầu nói.
Dương Hoa có nhân viên chuyên theo dõi web đen, dù sao rất nhiều điều xảy ra trên web đen đều rất đặc biệt, theo dõi web đen không chỉ có thể biết được tình hình thế giới mà còn có thể tìm được vài dược liệu đặc biệt.
Như thế rất có ích với Lâm Chính.
“Tin tức này được truyền ra từ một người có ID là Rattlesnake”.
Người đàn ông vội giải thích: “Người này chuyên bán một số thông tin có giá trị, nhưng thông tin của hắn sẽ không được đăng trên web đen, chúng tôi chỉ hỏi hắn có cách nào để kiếm tiền phát tài không, sau đó hắn đưa thông tin này cho chúng tôi, nói rằng chỉ cần có thể lấy được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì có thể giàu to, chúng tôi bèn đến đây thử vận may”.
“Vậy sao?”
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Rattlesnake này không chỉ đưa người ngoại vực vào Long Quốc, mà còn ném tin tức này cho họ.
Mục đích của hắn là gì?
Nếu là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng, vậy tại sao phải làm thế?
Thế chẳng phải là tăng thêm đối thủ cạnh tranh cho mình sao?
Lâm Chính không hiểu được.
“Kết quả điều tra bên mỏ khoáng Huyền Hoàng thế nào?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Giờ vẫn chưa phát hiện ra mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Từ Thiên lắc đầu.
“Không phát hiện?”
“Đúng vậy, khu vực ngoại ô Giang Thành vốn dĩ là một mảnh đất hoang, hiện đang được Công ty Louis hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan cùng khai thác, chuẩn bị xây dựng một khu giải trí sang trọng. Mảnh đất hoang đã được đào lên, nhưng không nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng Khoáng nào, có lẽ mỏ khoáng Huyền Hoàng nằm sâu dưới lòng đất hơn”.
Từ Thiên nói.
Lâm Chính xoa cằm, suy nghĩ.
“Giao đám người này cho đoàn quân Long Huyền xử lý, tôi đích thân đến ngoại ô Giang Thành xem sao”.
“Vâng, chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức vung tay lên, một đám nam nữ bị dẫn đi.
Sau đó Từ Thiên vội đi chuẩn bị xe.
“Ông không cần đi theo tôi, tôi đi một mình tiện hơn”.
“Chủ tịch Lâm, cậu lái chiếc Ferrari hay Lamborghini?”
“Nơi đó đã là công trường rồi, lái xe này có tác dụng gì? Tôi đi xe đạp công cộng là được”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó quét mã một chiếc xe đạp công cộng ở cổng học viện, nhàn nhã xuất phát đến ngoại ô Giang Thành.
Gần đến vùng ngoại ô Giang Thành có thể nhìn thấy trên đường có rất nhiều bùn đất, từng chiếc xe bán tải chở đầy đất cát chạy về phía công trường.
Công trường rất lớn, cũng rất rộng.
Lâm Chính đạp xe vào, kiểm tra khắp nơi.
“Này! Anh là ai thế? Lén lút làm gì ở công trường đấy? Mấy người rảnh rỗi đừng vào đây, mau đi đi”.
Một người trông coi công trường cởi trần chạy ra, lớn tiếng quát.
“Tôi là Lâm Chính, phó chủ tịch tập đoàn Duyệt Nhan”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Phó chủ tịch?”
Người đó sửng sốt, vội cười nói: “Thì ra là phó chủ tịch Lâm đến! Thật xin lỗi, phó chủ tịch Lâm, vừa rồi là tôi không đúng, mời anh đi bên này, đến chỗ tôi ngồi một lúc đi”.
“Không cần đâu, tôi đến xem tình hình thi công, anh cứ mặc tôi”.
Lâm Chính nói, sau đó đạp xe đi vào bên trong.
“Kiêu ngạo vậy à? Chẳng phải chỉ là một tên bám váy đàn bà thôi sao”.
Người đó thầm mắng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Mặc dù Lâm Chính nghe thấy lời hắn nói nhưng cũng lười quan tâm.
Chẳng mấy chốc Lâm Chính đã đến khu đất trống chính giữa ngoại ô Giang Thành.
Lúc này vài máy xúc đang hoạt động hết công suất ở bãi đất trống.
Đất trống được đào ra một cái hố lớn.
Lâm Chính vừa đến gần, như ngửi được gì đó, anh biến sắc.
“Đây là…”
Chương 4407: Dừng hợp tác
Năng lượng sạch quá.
Lẽ nào đây là năng lượng của mỏ khoáng Huyền Hoàng?”
Anh để xe đạp công cộng sang một bên, chạy đến trước, cảm nhận thật kỹ nguồn năng lượng này.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là mặc dù năng lượng này rất thuần túy nhưng không dày đặc, hơn nữa chỉ có một chút.
Nếu có cả vùng mạch mỏ khoáng Huyền Hoàng thì chẳng phải toàn bộ khu vực này sẽ tỏa ra năng lượng sao?
Lẽ nào chút năng lượng này đến từ Huyền Hoàng Khoáng Tâm?
Lâm Chính đi đến chỗ toát ra năng lượng, nhắm mắt cảm nhận, sau đó nói với bác lái máy xúc: “Nơi này còn phải đào sâu bao nhiêu nữa vậy?”
“Mười mấy, hai mươi mét! Có vấn đề gì sao?”
Bác tài ngậm điếu thuốc nhìn Lâm Chính nói.
“Không có gì”.
Lâm Chính xua tay, nhìn chút năng lượng đó suy nghĩ.
Từ mật độ tỏa ra của năng lượng, có lẽ Huyền Hoàng Khoáng Tâm sâu ít nhất một trăm mét.
Dựa vào máy xúc không có tác dụng, vẫn nên tay không đi lấy.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bây giờ không phải lúc thích hợp để làm chuyện này, vẫn nên đợi đến tối vậy.
Anh thở ra một hơi, định rời đi.
“Lâm Chính? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Mới phát hiện có một nhóm người đi đến đây.
Người đi đầu là Tô Nhu.
Bên cạnh cô còn có vài người nam nữ tóc vàng, mắt xanh, trong đó có Louis.
Louis híp mắt cười ẩn ý nhìn Lâm Chính, dường như hắn đã không để bụng chuyện hôm qua nữa.
“Ồ, anh đến xem tiến độ công trình này thế nào?”
Lâm Chính đi thẳng sang, ôm lấy Tô Nhu cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, hai má hơi hồng lên, nhưng nhanh chóng nhận ra mục đích hành động của Lâm Chính, cũng không phản đối, chỉ hơi nhúc nhích một chút, thấp giọng nói: “Anh chú ý một chút, nhiều người đang nhìn đấy”.
“Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà”.
Lâm Chính nhún vai nói.
Tô Nhu cố chấp không được bèn từ bỏ.
Ánh mắt Louis lóe lên vẻ nham hiểm, nhưng không làm gì.
Đám người tiếp tục kiểm tra.
“À những người này là ai thế?”
Lâm Chính nhìn mấy người nam nữ ngoại quốc đằng sau hỏi.
“Đây đều là người của công ty Louis, công ty Louis đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan không đủ khả năng chi trả cho một dự án lớn như vậy, tám mươi phần trăm tiền vốn là do họ đầu tư”.
Tô Nhu cười nói.
“Thì ra là thế”.
“Lâm Chính, em biết anh ghét tên Louis đó, thật ra em cũng không thích hắn, nhưng dù sao hắn cũng là nhà đầu tư, anh đừng làm khó hắn quá, nếu không dự án sẽ rất khó triển khai”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra sau chuyện hôm qua, cô cũng bắt đầu lo lắng, nhưng cũng may Louis không chấm dứt việc hợp tác.
“Anh biết rồi, tình hình tuyển người của công ty các em thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Tình hình khá khả quan, hôm nay có vài người đến phỏng vấn đều được coi là nhân tài đối đáp chuyên nghiệp. Em bảo họ hôm nay đến làm việc, những người này thành thạo việc rất nhanh, em tin chắc trong vài ngày nữa công ty sẽ có thể hoạt động bình thường”.
Tô Nhu cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính khẽ cười.
Thật ra làm gì có nhiều nhân tài như thế.
Những người này đều do Mã Hải điều động từ nội bộ Dương Hoa đến.
Mọi người đi kiểm tra xung quanh, những người Louis dẫn đến cũng rất ra dáng, ai nấy cũng đều vây quanh những dự án công trình chuẩn bị được xây dựng chỉ trỏ, thảo luận với nhau gì đó, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.
Chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.
“Các vị thấy thế nào?”
Tô Nhu cười hỏi.
Nhưng chẳng ai trả lời.
Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu cảm thấy không ổn, sửng sốt một hồi rồi miễn cường cười nói: “Nếu có vấn đề gì thì có thể nói ngay bây giờ, tôi sẽ giải thích”.
“Phải đấy các vị, mọi người là đội kỹ thuật giỏi nhất của công ty chúng ta, có vấn đề gì cứ nói thẳng”.
Louis cũng cười nói.
Lúc này một người phụ nữ tóc vàng, đeo kính không gọng nói.
“Cậu Louis, tôi nghĩ tốt nhất nên chấm dứt hợp tác lần này”.
Vừa nghe nói thế, Tô Nhu ngơ ngác.
Chương 4408: Đây là bẫy?
“Vì sao?”.
Louis kinh ngạc, khó mà hiểu nổi, sau đó bày ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công trình này là cô Tô Nhu và tôi bỏ rất nhiều tâm huyết và mồ hôi để đổi lấy, sao lại ngừng hợp tác? Lucy, cô hãy cho tôi lời giải thích hợp lý, nếu không tôi nhất định sẽ đuổi việc cô!”.
Người phụ nữ tên Lucy bất đắc dĩ nói: “Louis, vô cùng xin lỗi, không phải tôi không hiểu sự thất vọng của anh, nhưng công trường thi công hiện nay thực sự có quá nhiều vấn đề”.
“Vấn đề? Có vấn đề gì được?”.
“Anh Louis, đây không phải vấn đề do một mình tôi phát hiện, mà là cả đội chúng tôi cùng nhau xác nhận”.
Lucy đưa cuốn sổ trong tay ra trước mặt mọi người, nói: “Từ vật liệu ở công trường, kỹ thuật xây dựng cho đến phương án xây dựng đều không hợp lý. Kết cấu khung sườn kiến trúc cho đến phương diện vật liệu đều không phù hợp tiêu chuẩn, chúng tôi phát hiện tất cả vật liệu của công trình đều là nhãn hiệu kém nhất trên thị trường”.
“Không thể nào!”.
Tô Nhu kinh ngạc, lập tức hét lên: “Công ty chúng tôi mua vật liệu từ nước ngoài, có hóa đơn và giấy chứng nhận thu mua, sao lại không phù hợp tiêu chuẩn?”.
“Vật liệu thu mua ở nước ngoài cũng không phải là tốt nhất. Xin hỏi cô Tô Nhu, nguồn cung ứng vật liệu của công trình các cô là công ty Inark có phải không?”, Lucy hỏi.
“Phải”.
Tô Nhu gật đầu.
“Công ty Inark là nguồn cung ứng vật liệu kém chất lượng ai cũng biết trong nước F chúng tôi. Vật liệu của bọn họ đa số dùng để xây dựng chuồng chó và nhà cấp 4, cô có thể lên mạng tra xem”, Lucy nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu tái mặt, run rẩy cầm điện thoại lên tra xem. Khi nhìn thấy giới thiệu liên quan tới công ty Inark, cả người cô không còn sức lực, gần như sắp ngã xuống đất.
Louis thấy vậy vội vàng đỡ cô, nhưng Lâm Chính đã giành trước một bước ôm lấy Tô Nhu.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Em… Em chi ra hai trăm triệu để Lý Nông Yến mua vật liệu cho công trình, chị ta… chị ta lại mua vật liệu kém chất lượng…”.
Tô Nhu hầu như hít thở không thông.
“Hai trăm triệu? Cô Tô Nhu, thứ cho tôi nói thẳng, số vật liệu này tính theo tiền của bên cô có lẽ chỉ đáng hai triệu tệ!”.
Lucy đẩy kính lên, nói.
“Hai… triệu tệ?”.
Tô Nhu lắp bắp.
Từ hai trăm triệu biến thành hai triệu?
Chênh lệch gấp trăm lần!
“Lý Nông Yến ăn nhiều thật!”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Việc thu mua vật liệu là do Lý Nông Yến và người quản lý các bộ phận cùng nhau phụ trách. Bởi vì lượng thu mua quá lớn nên bọn họ cùng ký tên, đương nhiên, kết quả thẩm duyệt cuối cùng là em, nhưng em nhớ… Louis, anh từng nói với tôi, vật liệu của công ty Inark trong nước các anh rất tốt, cho nên tôi mới không do dự mà ký vào, sao chúng… chúng lại biến thành vật liệu kém chất lượng?”.
Tô Nhu mở to mắt nhìn về phía Louis.
Louis sững người một lúc, vội nói: “Cô Tô Nhu, chắc cô nghe lầm rồi, sao tôi lại giới thiệu công ty Inark cho cô được? Công ty tôi nói là công ty Inity! Công ty Inark hầu như tôi còn không tiếp xúc kia, chắc cô nghe lầm rồi”.
“Không đúng! Tôi nhớ rất rõ anh nói là Inark, dùng ngôn ngữ của nước chúng tôi nói!”.
Tô Nhu đỏ mắt, tức giận quát.
Louis thở dài lắc đầu: “Cô Tô Nhu, cô muốn tôi gánh trách nhiệm này sao?”.
“Tôi…”.
“Tiểu Nhu, bây giờ điều cần làm là báo cảnh sát, bắt đám người Lý Nông Yến về đây, đòi lại tiền!”.
Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”.
Tô Nhu gật đầu, gọi điện thoại.
Lúc này, Lucy lại lên tiếng.
“Anh Louis, bây giờ kết quả đánh giá là toàn bộ công trình không thích hợp để chúng ta đầu tư. Bởi vì không những vật liệu kém chất lượng mà trình độ kỹ thuật của công nhân ở đây cũng quá kém so với mong đợi của chúng ta. Nếu chúng ta tiếp tục đầu tư cho công trình này thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, tôi đề nghị hãy kịp thời ngăn chặn tổn thất, rút vốn đầu tư, hủy hợp đồng”.
Lucy nói.
“Cái gì?”.
Ngón tay còn bấm số điện thoại của Tô Nhu run rẩy, vội vàng nhìn sang Louis.
“Chuyện này… làm vậy có ổn không?”.
Louis có vẻ cực kỳ khó xử.
“Chúng tôi sẽ báo cáo việc này cho chủ tịch, để chủ tịch quyết định”.
“Anh Louis, các anh không thể rút vốn đầu tư được! Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, mong các anh cho tôi ba ngày, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này!”.
Tô Nhu vội nói, nước mắt lăn dài.
Lâm Chính biết Tô Nhu đã dốc hết tài sản vào công trình này. Công ty Louis nói là hợp tác, nhưng đến giờ cũng chỉ bỏ ra một ít vốn xem như đặt cọc.
Nếu bọn họ rút vốn đầu tư vào lúc này, công trình sẽ không tiếp tục được nữa.
Lúc đó, không những tiền của Tô Nhu sẽ uổng phí mà cô còn phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng. Một khi chủ dự án kiện Tô Nhu ra tòa, Tô Nhu không những mất hết tất cả, mà còn rơi vào vòng lao lý.
Chỉ khi công ty Louis tiếp tục đầu tư thì mới có thể tránh được những chuyện này.
Louis chần chừ không quyết, một lúc lâu không nói gì.
Tô Nhu không ngừng cầu xin, gần như muốn quỳ xuống trước Louis.
Lâm Chính khuyên mấy câu cũng không có hiệu quả, không khỏi nhíu mày.
“Cô Tô Nhu, thế này vậy, lát nữa tôi đi gặp bố tôi. Ông ấy cũng đến Long Quốc, tôi sẽ bàn bạc chuyện này với bố tôi, hi vọng có thể giúp chúng ta tiếp tục hợp tác. Thế nào?”.
Louis vội nói.
“Thật sao? Tôi hết lòng cảm ơn anh, anh Louis!”.
Tô Nhu kích động lau nước mắt.
“Cô Tô Nhu, cô cũng đừng quá sốt ruột. Tôi về trước, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô”.
Louis mỉm cười nói, sau đó rời đi cùng các thành viên trong đoàn.
Tô Nhu thấy vậy, ngã ngồi xuống đất, mặt toát đầy mồ hôi, vô cùng suy sụp.
“Bây giờ chỉ có thể nghe theo số trời…”.
“Tiểu Nhu, phải chăng đây là cái bẫy?”.
Lâm Chính tiến tới, nhàn nhạt lên tiếng.
Chương 4409: Bóp méo sự thật
“Bẫy?”.
Tô Nhu gian nan ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Lâm Chính, anh có ý gì?”.
“Theo những gì em vừa nói, công ty Louis chỉ giao một phần tiền làm tiền bảo đảm, số tiền còn lại chưa chuyển vào tài khoản công ty. Nói cách khác, dự án này luôn là em bỏ tiền ra, đúng không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không sai…”.
Tô Nhu gật đầu: “Vậy nên, nếu bây giờ công ty Louis hủy hợp đồng không hợp tác nữa, em sẽ tiêu đời!”.
Tâm huyết nhiều năm như vậy lại biến thành bọt biển, làm sao Tô Nhu chịu đựng được cú sốc đó?
Có thể nói là cô đã dốc hết tâm huyết vì công ty.
Cô có thể chịu được thất bại, nhưng không cho phép mình thất bại như vậy…
Lâm Chính nghe xong, cười chua chát: “Tiểu Nhu, việc thu mua vật liệu cho dự án này là do người phụ trách các bộ phận cùng nhau ký tên đóng dấu, sau đó lại đưa cho em đóng dấu. Với tính cách của em, biết người phụ trách các bộ phận cảm thấy không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không kiểm tra đắn đo gì nhiều. Lúc này Louis lại nói gần nói xa với em, ám chỉ cho em ở trình độ nhất định, em muốn không lọt vào bẫy cũng khó”.
“Ý anh là… mấy người Lý Nông Yến… cùng một giuộc với Louis?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Có khả năng đó! Chuyện này phải điều tra thêm!”.
Lâm Chính cười nói: “Nếu anh đoán không lầm, lát nữa Louis sẽ gọi cho em, nói với em về việc tiếp tục hợp tác. Nhưng anh ta sẽ không nói quá nhiều qua điện thoại, mà là hẹn em ăn tối ở nhà hàng, vừa ăn vừa bàn chuyện này”.
Tô Nhu ngạc nhiên, bán tín bán nghi: “Lâm Chính, chắc… không đến mức như vậy đâu chứ…”.
“Tiểu Nhu, anh thấy được nỗ lực và thiên phú của em, sau này em sẽ là một doanh nhân thành công, nhưng bây giờ chắc chắn không phải. Em còn thiếu kinh nghiệm, không những là kinh nghiệm ở thương trường, mà còn là kinh nghiệm đối nhân xử thế. Lòng người luôn luôn phức tạp hơn những gì em nghĩ!”.
Lâm Chính lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tô Nhu im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, có lẽ anh nói đúng, nhưng em nghĩ đã hợp tác thì ít nhất phải có lòng tin giữa người với người. Bây giờ đúng là do bên em có vấn đề, em nghĩ điều cần làm là tìm được Lý Nông Yến và những người còn lại, hỏi bọn họ về số tiền thiếu hụt, báo cảnh sát lập án điều tra”.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng.
Tô Nhu suy nghĩ ngây thơ như vậy, cho dù lần này bình an vô sự thì sau này cũng sẽ chịu thiệt.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Nhu, chúng ta đi tìm cảnh sát trước đi!”.
“Được!”.
Tô Nhu gật đầu, đi cùng Lâm Chính đến đồn cảnh sát Giang Thành báo án.
Bởi vì số tiền quá lớn, cảnh sát bắt đầu lần theo tung tích của đám người Lý Nông Yến.
May là nhóm người này chưa chạy đi xa, không lâu sau đã bị bắt đến đồn cảnh sát.
Nhưng bọn họ không hoảng loạn, ngược lại ai cũng bình tĩnh tự nhiên, dường như đã biết trước sẽ có ngày này.
Đối mặt với sự khởi tố của Tô Nhu, Lý Nông Yến lại giảo biện.
“Chủ tịch Tô, lúc trước cô dự toán cho tôi chỉ có hai triệu tệ, sao lại thành hai trăm triệu? Cô đùa gì vậy?”.
Lý Nông Yến tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngẩn ra.
“Chủ tịch Tô, tôi thấy cô bận rộn quá nên hồ đồ rồi! Công ty các cô không có nhiều vốn, lấy đâu ra hai trăm triệu? Nhất định là cô nhớ lầm, nghĩ oan cho chúng tôi rồi!”.
Giám đốc Vương đã bị sa thải cũng cười khẽ, nói một cách quái gở.
“Bậy bạ, rõ ràng các người đang nói bừa!”.
Tô Nhu cực kỳ tức giận, phẫn nộ hét lên: “Lịch sử chuyển khoản, thủ tục hợp đồng và nhiều thứ khác còn đây, chứng cứ xác thực, các người còn muốn chối?”.
“Thế à? Vậy làm phiền Chủ tịch Tô đưa chứng cứ ra đây!”.
Lý Nông Yến khẽ cười nói.
Nhìn bọn họ tràn đầy tự tin, sắc mặt Tô Nhu thay đổi, cảm giác không ổn.
Tô Nhu lập tức về công ty tìm chứng cứ với cảnh sát đi theo.
Nhưng cô tìm một hồi vẫn không thấy hợp đồng chứng nhận và lịch sử chuyển khoản số tiền hai trăm triệu, chỉ có một tờ hợp đồng hai triệu tệ và lịch sử chuyển khoản…
“Không thể nào! Chuyện này… chắc chắn không thể nào…”.
Tô Nhu thất thần ngã ngồi xuống đất, giống như đã mất đi linh hồn.
Chương 4410: Lâm Chính thất vọng
“Chủ tịch Tô, sự thật đã rõ ràng rồi!”
Lý Nông Yến nói.
Trong đồn cảnh sát, Tô Nhu há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô nhận ra, trong công ty còn có người của Lý Nông Yến, mà chắc chắn người này là lãnh đạo cấp cao của công ty, nếu không sẽ không thể làm mọi việc sạch sẽ như vậy.
“Mấy người”.
Tô Nhu giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô không thể làm gì khác.
Vì không đủ bằng chứng nên Tô Nhu không thể kiện đám người Lý Nông Yến.
Cuối cùng sự việc kết thúc.
"Chủ tịch Tô, cô cứ nghe lời người chồng bất tài của cô đi, không có chúng tôi, thì ngày Quốc Tế Duyệt Nhan phá sản không còn xa nữa đâu! Chúng tôi mỏi mắt mong chờ!"
Sau khi rời đồn cảnh sát, đám người Lý Nông Yến nói năng đầy khiêu khích, sau đó từng người ngồi lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Khuôn mặt Tô Nhu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.
Trở lại công ty, cô không kiềm chế được cơn giận trong lòng, đập nát chiếc điện thoại cố định trên bàn.
Ầm!
Tiếng động lớn vang lên.
Lâm Chính đi theo sau lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không lên tiếng.
Tô Nhu nằm sấp lên cánh tay khóc lóc thảm thiết.
Khóc một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.
“Lâm Chính, anh nói xem, có phải em rất thất bại không?”
Cô khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe, như người mất hồn.
"Chuyện này cũng không phải không có khả năng xoay chuyển tình thế, còn phải xem em nghĩ thế nào, nếu bây giờ từ bỏ, tất nhiên sẽ thất bại”, Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng!”
Tô Nhu hít sâu, trầm giọng nói: “Anh quyết định đuổi những người này đi là đúng, nếu không đuổi họ, chỉ sợ Quốc tế Duyệt Nhan không còn liên quan gì với chúng ta nữa, trước đấy em nghĩ rằng anh làm việc lỗ mãng, không quan tâm đến hậu quả, bây giờ xem ra là em thiển cận, nhìn người không chuẩn bằng anh”.
“Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, có vẻ như được Lâm Chính động viên mà dần dần phấn chấn lên.
"Hai trăm triệu tệ không phải số tiền nhỏ, đám người Lý Nông Yến có dũng khí làm việc này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, nhất định trong công ty có người của bọn họ, nếu em tìm ra, có lẽ sẽ biết được sự thật!"
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Có thể can thiệp vào ghi chép chuyển khoản và hợp đồng thì chắc chắn là phải là người thân cận.
Vẫn còn có cách để kiểm tra.
"Cần anh giúp một tay không?"
Lâm Chính hỏi.
“Không cần đâu, Lâm Chính, chuyện này em muốn tự mình giải quyết!”
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.
Vù vù.
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Tô Nhu lập tức lấy điện thoại ra xem.
Người gọi đến là Louis.
Cô liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc rồi mới ấn nút nghe.
Nói chuyện với hắn một lúc, trên mặt Tô Nhu lộ ra vẻ khó tin.
Cô đặt điện thoại xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Sao vậy?”
“Đều bị anh nói đúng rồi”.
Tô Nhu khẽ nói.
“Louis muốn mời em ăn cơm à?”
“Chuyện này không dễ với hắn, nhưng vẫn còn có hy vọng, hắn muốn em ăn tối với hắn, từ từ nói phương án giải quyết”.
"Xem ra anh đoán không sai, đây là một ván cờ”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cho nên, rất có thể đám người Lý Nông Yến có liên quan tới Louis như anh nói”.
“Em định như thế nào? Có đi không?”
Lâm Chính hỏi.
“Em... muốn đi”.
Tô Nhu do dự một lát, ngập ngừng nói.
“Em muốn thông qua Louis để điều tra chuyện này sao?”
“Đại khái là như vậy”.
Tô Nhu do dự.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lâm Chính lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
“Anh hiểu rồi, không phải em muốn thông qua Louis để nắm bắt sơ hở của đối phương, mà thật ra em vẫn ôm ảo tưởng về Louis”.
Bình luận facebook