-
Chương 4427-4430
Chương 4427: Bà chủ thẩm mỹ viện
Mọi việc đúng như Lâm Chính đã nói.
Sau khi trở lại công ty, Tô Nhu ngay lập tức đơn phương chấm dứt phần lớn hoạt động kinh doanh với tập đoàn Dương Hoa.
Bởi vì muốn tạo điều kiện cho công ty của Tô Nhu nên những dự án hợp tác làm ăn này cũng không có tính ràng buộc cao, Mã Hải cũng không đưa ra quá nhiều điều kiện hạn chế.
Mặc dù việc chấm dứt kinh doanh sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng và tổn thất cho công ty quốc tế Duyệt Nhan, nhưng thái độ của Tô Nhu rất kiên định.
Không chỉ vậy, hợp đồng dự án khu ngoại ô Giang Thành cũng được gửi ngay đến văn phòng của Mã Hải.
"Chủ tịch Lâm, cái này"
Mã Hải ngẩng đầu, mím môi nhìn Lâm Chính.
"Cứ nhận đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Từ hôm nay trở đi, mọi dự án hợp tác với công ty quốc tế Duyệt Nhan sẽ bị đình chỉ và sẽ không có đãi ngộ đặc biệt nào đối với công ty quốc tế Duyệt Nhan nữa. Ngoài ra, chúng ta sẽ tiếp quản hoàn toàn hoạt động kinh doanh của dự án ngoại ô Giang Thành. Đồng thời, tất cả các dự án trước đây do công ty quốc tế Duyệt Nhan xây dựng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại”.
"Chủ tịch Lâm, có cần làm ầm ĩ như vậy không? Cô Tô dù sao cũng là vợ của cậu mà”.
Mã Hải mím môi, cẩn trọng nói.
"Tôi biết cô ấy là vợ tôi nên tôi sẽ thành toàn cho cô ấy. Bài học lần này sẽ cho cô ấy biết sự nguy hiểm của thương trường và sự đáng sợ của lòng người! Con đường tiếp theo, tôi phải để cô ấy tự đi. Tôi không thể che chở cho cô ấy cả đời. Như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ trưởng thành lên”.
"Về phần tương lai cô ấy có đạt được thành tựu sự nghiệp hay không, hoàn toàn phải dựa vào năng lực bản thân cô ấy. Công ty cô ấy phá sản hay càng ngày càng lớn mạnh, những thứ này đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cũng không phải điều tôi quan tâm!"
"Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi sẽ không can thiệp vào những chuyện sau này xảy ra với cô ấy”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên một sự bình thản chưa từng có.
Anh đã xứng đáng với Tô Nhu rồi.
Anh cảm thấy sự chăm sóc và bao bọc Tô Nhu dành cho anh trong suốt ba năm khi anh ở nhà họ Tô gần như anh đã đền đáp đủ.
Đã đến lúc Tô Nhu phải tự mình đột phá.
Kết quả gặt hái được phải dựa vào năng lực của Tô Nhu, anh sẽ không vì cô mà tạo ra một “Dương Hoa” thứ hai.
Mã Hải mím môi, không nói nữa.
Reng!
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Chính đột nhiên reo lên.
Thoạt nhìn, người gọi tới là Từ Thiên.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính ấn nút nhận cuộc gọi rồi bình tĩnh hỏi.
"Chủ tịch Lâm, phía Đông thành phố xảy ra chuyện rồi, cậu mau tới đây đi!”
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Từ Thiên.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, dặn dò Mã Hải vài câu, sau đó vội vàng đi xuống lầu, lái xe về phía Đông thành phố.
Trời đã gần tối.
Rất nhiều còi báo động hú lên.
Nườm nượp những chiếc xe tuần tra và xe cứu hỏa lao về phía Đông thành phố.
Khi đến gần, có thể thấy ngọn lửa bùng lên và khói bốc lên nghi ngút.
Điều đáng ngạc nhiên là ngay cả các thành viên của quân đoàn Long Huyền cũng đã đến.
"Chào tướng Lâm!"
Khi Lâm Chính đỗ xe bên lề đường, một binh sĩ cấp cao của quân đoàn Long Huyền đã rất ngạc nhiên và nhanh chóng chào hỏi anh.
"Ừm!"
Lâm Chính gật đầu, bước nhanh vào trong.
Lúc này Từ Thiên và Chu Huyền Long đang thảo luận điều gì đó.
Nhìn thấy Lâm Chính tới gần, Chu Huyền Long lập tức chào hỏi.
"Chào tướng Lâm!”
Từ Thiên cũng nhanh chóng cúi đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Lâm Chính nhìn phía xa đang không ngừng bốc lên khói đen mù mịt, cau mày hỏi.
"Người của đội Cấm Vệ đang bắt giữ một nhóm người ngoại quốc, hai bên đã giao đấu một trận. Nghe nói rằng trong số những người này, có kẻ biết tung tích của Tu La Vương”.
"Nếu là công việc của đội Cấm Vệ, vậy hãy phong tỏa hiện trường, cung cấp cho họ mọi thiết bị và sự hỗ trợ cần thiết để thực hiện nhiệm vụ”.
Lâm Chính cau mày.
"Nhưng chủ tịch Lâm, nơi bọn họ đánh nhau là một thẩm mỹ viện”.
“Thẩm mỹ viện?” Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chủ thẩm mỹ viện là ai?”
"Tô Mỹ Tâm!"
Từ Thiên trầm giọng nói.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính lập tức hiểu ra.
Hóa ra đó là thẩm mỹ viện do con gái chú Ba Tô Mỹ Tâm làm chủ.
Mặc dù Lâm Chính đã từ mặt nhà họ Tô từ lâu, hai bên đã rất lâu không còn liên lạc với nhau, nhưng Từ Thiên vẫn còn có chút kiêng dè.
Dù sao Tô Mỹ Tâm cũng là người bên cạnh Tô Nhu, trên danh nghĩa Tô Mỹ Tâm còn phải gọi Lâm Chính là em rể.
"Bỏ đi, để tôi đi vào xem xem”.
Lâm Chính lắc đầu đi vào trong.
Anh thực sự không muốn quan tâm đến việc của Tô Mỹ Tâm, nhưng nếu gạt bỏ mối quan hệ giữa hai người thì một khi Lâm Chính đã đứng ở đây, dù chuyện này xảy ra với người dân bình thường, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Theo sát tướng Lâm!"
Chu Huyền Long trầm giọng nói.
Một tiểu đội của quân đoàn Long Huyền lập tức chạy tới.
"Mọi người cứ ở đây chờ đợi, duy trì trật tự, giúp đỡ người dân sơ tán. Việc bên trong mọi người không cần bận tâm!"
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng!"
"Tướng Lâm, để tôi đi cùng cậu!"
Chu Huyền Long vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính không nói thêm lời nào, lẳng lặng đi về phía thẩm mỹ viện đổ nát.
Chương 4428: Thả họ đi
Khi họ bước vào thẩm mỹ viện, những tiếng nổ cũng dần ngưng lại.
Có vẻ như trận chiến tạm thời kết thúc.
Trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi khói thuốc súng.
Lâm Chính nhìn cánh cửa thẩm mỹ viện vỡ vụn, hơi nhắm mắt cảm nhận, sau đó mở mắt ra chăm chú nhìn về phía trước.
"Tướng Lâm, có chuyện gì vậy?"
Chu Huyền Long cẩn trọng hỏi.
"Có vẻ như cuộc chiến đã rơi vào giai đoạn cầm cự rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi bước vào trong.
"Cầm cự?"
Chu Huyền Long ngơ ngác.
Sau khi vào bên trong, họ nhìn thấy phía sau thẩm mỹ viện đã tan tành.
Hiện trường hỗn loạn, khí thế cuồng bạo vẫn chưa tiêu tán.
Đội trưởng đội Cấm Vệ Hứa Chỉ Sương dẫn đầu tám người lính được trang bị vũ khí hạng nặng đang thờ ơ nhìn chằm chằm những kẻ thương tích đầy mình đang đứng ở vị trí trung tâm.
Mấy kẻ này đã bị tám binh sĩ vây chặt.
Những kẻ này đều có vũ trang, nhìn giống như những người dân bình thường ở Long Quốc.
Nhưng vì đã trải qua nhiều trận chiến nên nhiều lớp ngụy trang của chúng đã bị hỏng.
Lúc này, những người ngoại quốc này đang bắt giữ một số con tin.
Những con tin này đều mặc đồng phục của thẩm mỹ viện.
Trong số đó có Tô Mỹ Tâm.
Cô ta co quắp trong đám người, run rẩy vì sợ hãi.
Lâm Chính nhìn sang bên đó, trong lòng không khỏi cảm thán.
Kể từ khi anh đoạn tuyệt với nhà họ Tô, đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy những người này.
Không ngờ Tô Mỹ Tâm lại ở Giang Thành và mở một thẩm mỹ viện.
Đánh giá theo quy mô của thẩm mỹ viện này, có lẽ nó làm ăn khá tốt.
Nếu Tô Mỹ Tâm chịu cải tà quy chính làm ăn lương thiện thì cô ta cũng không phải là kẻ xấu.
"Các người đã không còn nơi nào để trốn, nếu ngoan ngoãn đầu hàng, có thể các người sẽ được tha mạng!"
Lúc này, một thành viên của đội Cấm Vệ bước tới và hét lớn về phía những người kia.
"Đừng nói nhảm nữa, nghe đây, lập tức nhường đường cho tôi và thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ giết những người này!"
Một người đàn ông tóc rối bù, cải trang thành thương nhân gầm lên giận dữ, trong tay nắm chặt một con dao găm đen tuyền, kề sát vào cổ Tô Mỹ Tâm.
Tô Mỹ Tâm sợ đến nỗi toàn thân căng lên, muốn khóc không ra nước mắt: "Anh ơi, xin anh hãy để em đi, không liên quan đến em, em vô tội”.
"Đừng có nhiều lời nữa! Im đi!"
Người đàn ông quát.
Tô Mỹ Tâm không dám nói gì thêm, sắc mặt tái nhợt.
Hứa Chỉ Sương cau mày.
Rõ ràng cô ta không giỏi xử lý những chuyện như thế này.
Khi ở nước ngoài, cô ta không bao giờ coi trọng con tin.
Bởi vì ở đó toàn là người nước ngoài, không liên quan gì đến cô ta. Hứa Chỉ Sương chỉ cần đảm bảo an toàn cho cấp dưới của mình là đủ.
Nhưng đây là Long Quốc.
Đối phương đang bắt cóc người dân của Long Quốc, nếu Hứa Chỉ Sương không xử lý tốt, cho dù cô ta có là thành viên của đội Cấm Vệ thì cũng khó ăn nói.
"Đừng kích động, trước tiên nghĩ cách câu giờ!"
Hứa Chỉ Sương cúi đầu, nghiêm túc nói.
"Vâng, đội trưởng!"
Mọi người gật đầu.
Lúc này, Hứa Chỉ Sương đang cau mày suy nghĩ thì nhìn thấy Lâm Chính đến gần.
"Tướng Lâm, sao anh lại ở đây?"
"Nghe nói nơi này có bạo loạn, cho nên tôi tới xem xem”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y? Là anh sao? Lâm thần y! Giúp tôi với! Xin hãy giúp tôi! Tôi là em họ của Tô Nhu, Lâm thần y! Giúp tôi với!"
Thấy Lâm Chính đến, Tô Mỹ Tâm vô cùng kích động, dùng hết sức lực hét lên như nắm được cọng rơm cứu mạng.
"Muốn chết hả!"
Người đàn ông ngoại quốc chửi bới bằng ngôn ngữ của nước nào không rõ và tát thật mạnh vào mặt Tô Mỹ Tâm.
"Á!"
Tô Mỹ Tâm hét lên một tiếng, nặng nề ngã xuống đất,còn chưa kịp đứng dậy thì người đàn ông đã trực tiếp đâm con dao găm vào đùi cô ta.
Tô Mỹ Tâm thét lên một tiếng chói tai, đau đớn điên cuồng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra, gần như ngất đi.
Lâm Chính nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
"Thả họ đi!"
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
"Cái gì?"
Mọi người trong đội Cấm Vệ đều cau mày nhìn Lâm Chính.
"Tướng Lâm, chuyện này giao cho tôi, anh đi trước đi. Anh là người hành nghề y, có lẽ không giỏi xử lý loại tình huống này!"
Hứa Chỉ Sương không khỏi lên tiếng.
"Tôi nói, thả bọn họ đi, không nghe thấy sao? Bảo đảm an toàn cho con tin trước!"
Lâm Chính lạnh lùng quát, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám chống đối.
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt lạnh lùng: "Tướng Lâm, anh muốn can thiệp vào nhiệm vụ của đội chúng tôi sao? Tuy rằng anh là Long soái, nhưng anh không có quyền can thiệp vào kế hoạch hành động của chúng tôi!"
"Vậy cô có giải pháp nào tốt hơn không?"
Lâm Chính nhìn cô ta chằm chằm rồi hỏi.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục tấn công mạnh mẽ, giờ bọn chúng đã bị bao vây, khoảng cách gần như vậy, có thể cam đoan số lượng thương vong sẽ giảm xuống thấp nhất!"
Hứa Chỉ Sương khẽ bật cười.
"Vậy thì không còn cách nào!"
Lâm Chính xua tay: "Toàn bộ tản ra, để bọn họ rời đi!"
"Tướng Lâm?"
"Đây là mệnh lệnh!"
Lâm Chính đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương toàn thân run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Nhưng một lúc sau cô ta lại cười khẩy.
"Một tên khốn như anh cũng có thể trở thành Long soái? Quả thực là một sự sỉ nhục đối với Long Quốc!"
Nói xong, cô ta xua tay: “Tránh xa ra, bảo lũ chuột này cút đi!”
Chương 4429: Nhìn ám hiệu hành động
"Đội trưởng! Việc này..."
"Chúng ta đã bố trí mai phục cả một ngày, đám chuột này sắp sa lưới rồi, sao có thể thả chúng đi chứ?"
Thành viên đội Cấm Vệ không cam tâm, đều không muốn lùi lại.
"Vậy làm gì còn cách nào? Long soái của Long Quốc đã ra lệnh rồi! Chúng ta cũng không thể không nể mặt anh ta. Haizz, lui cả đi! Vì mấy con chuột nhắt này cũng không cần làm đến mức trở mặt với Long soái, nếu không sau này sẽ khó sống ở Long Quốc".
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt chán chường, lời nói đầy quái gở, nghe rất khó chịu.
Đội Cấm Vệ chỉ đành bỏ qua.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Chính đầy khinh thường và không cam tâm.
Chu Huyền Long cau mày, không dám lên tiếng.
Cấp bậc của đội Cấm Vệ này cao hơn ông ta rất nhiều.
Lâm Chính ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Rất nhanh sau đó, người của đội Cấm Vệ dạt ra tạo thành một lối ra hẹp.
Đám người ngoại quốc thấy vậy, không dám chậm trễ một giây, vội vã lao qua khe hở, trong nháy mắt chạy ra ngoài phố rồi biến mất không tăm tích.
"Đuổi theo!"
Người của đội Cấm Vệ định truy đuổi, nhưng Hứa Chỉ Sương đã ngăn họ lại.
"Đám chuột nhắt này là do tướng Lâm ép chúng ta thả ra, giờ đám người này ra ngoài có gây chuyện gì thì cũng để tướng Lâm tự xử lý!"
Hứa Chỉ Sương cười khẩy, liếc nhìn Lâm Chính: "Tướng Lâm, việc này anh phụ trách đi nhé, chúng tôi đều mệt rồi nên về trước nghỉ ngơi đây!"
Dứt lời, cô ta xoay người dẫn đội của mình rời đi.
Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến Hứa Chí Sương, nhanh chóng bước tới lấy kim châm cầm máu cho Tô Mỹ Tâm.
Cơn đau của cô ta nhanh chóng thuyên giảm đi rất nhiều.
Tô Mỹ Tâm chậm rãi mở mắt, bắt gặp gương mặt Lâm Chính ngay đối diện.
Nhìn gương mặt tuấn tú tinh xảo như một vị thần ở đối diện mình, cô ta không khỏi đỏ mặt.
"Lâm... Lâm thần y?"
Cô ta nhỏ tiếng gọi.
"Mỹ Tâm, cô không sao chứ?"
Lâm Chính hỏi.
Mặc dù anh chỉ tuỳ tiện hỏi thăm một câu, nhưng qua tai Tô Mỹ Tâm lời hỏi thăm này lại vô cùng dịu dàng.
"Tôi... tôi không sao".
Tô Mỹ Tâm cúi đầu xuống.
Đầu óc cô ta bắt đầu mơ màng.
Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân phải không?
"Quân đoàn trưởng Chu?"
Lâm Chính đứng dậy, nghiêng đầu đáp: "Giúp tôi đưa những người này đến học viện Huyền Y Phái chữa trị. Bảo Tần Bách Tùng dùng loại thuốc tốt nhất, đảm bảo họ không sao!"
"Tướng Lâm yên tâm, tôi lập tức đi thực hiện!"
Chu Huyền Long gật đầu, sau đó thận trọng hỏi: "Có điều mấy kẻ ngoại quốc ban nãy chạy mất giờ phải làm thế nào? Bọn chúng đều là những kẻ hung ác sẵn sàng làm liều, nếu cứ thả đi như vậy, ngộ nhỡ chúng gây chuyện ở Giang Thành thì phải làm sao?"
"Không cần lo lắng, bọn chúng chưa thể chạy thoát!"
Lâm Chính vỗ vai Chu Huyền Long rồi quay lưng rời khỏi đó.
"Lâm thần y".
Tô Mỹ Tâm thấy Lâm Chính chuẩn bị rời khỏi đó thì vội vã gọi với theo.
"Còn chuyện gì sao?"
Lâm Chính quay đầu lại hỏi.
"Việc đó, sao anh biết tên tôi vậy?", Tô Mỹ Tâm có chút thẹn thùng hỏi.
Lâm Chính sững lại, giờ mới nhận ra ban nãy mình lỡ lời. Nhưng anh cũng không hoảng mà chỉ cười đáp: "Cô là chị họ Tô Nhu thì đương nhiên là tôi biết rồi. Dưỡng thương cho tốt nhé!"
Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng.
Tô Mỹ Tâm ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đang đi xa dần, tâm trí lại bắt đầu mơ màng.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe Jeep đang đi về phía học viện.
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa Eddie miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.
"Đoàn trưởng, sao ông lại đồng ý như vậy chứ? Tên nhãi đó là cái thá gì? Hắn ta rõ ràng là muốn uy hiếp chúng ta! Chúng ta nên cho hắn một bài học chứ không phải chạy tới đây gặp hắn thế này!"
Ở trên ghế lái, một người đàn ông tóc vàng có vết sẹo dao đâm trên mặt, hai tay xăm kín hằn học nói.
"Hành động của Tina rất đáng ngờ, tôi thấy người gọi là Lâm thần y này không đơn giản!"
Eddie ném đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, thở ra một làn khói rồi nói tiếp: "Chúng ta cứ đến tìm hiểu xem hắn là người thế nào, sau đó nếu có cơ hội sẽ khống chế hắn!"
Nói đến đây, gương mặt Eddie lộ vẻ hung ác.
Khống chế người này sao?
Người ngồi ghế lái sững lại.
"Nghe nói người này có thế lực rất lớn ở Giang Thành. Nếu nắm được hắn ta trong lòng bàn tay thì việc đoạt mỏ khoáng sản Huyền Hoàng sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, không phải hắn mời chúng ta tới sao? Đây quả thực là cơ hội tuyệt vời!"
Eddie cười đáp.
"Đoàn trưởng, ông lợi hại quá!"
"Thông báo cho các anh em chuẩn bị sẵn sàng, nhìn ám hiệu của tôi mà hành sự!"
"Đoàn trưởng cứ yên tâm!"
Chương 4430: Sự tồn tại đáng sợ
Những kẻ ngoại quốc đó chưa chạy được bao xa đã bị nhóm của Nguyên Tinh bắt giữ.
Từ Thiên sớm đã bố trí mạng lưới tình báo phủ khắp Giang Thành, đường chạy trốn của bọn chúng đầy tai mắt của Dương Hoa, cho nên Nguyên Tinh và những người khác chỉ cần kịp thời xuất hiện chặn chúng lại.
Khi Lâm Chính về đến học viện Huyền Y Phái, đám người ngoại quốc kia đã đang quỳ trên mặt đất run rẩy.
Lâm Chính nhanh chóng đi vào, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Mấy kẻ kia lặng lẽ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Chính, tất cả đều sửng sốt.
"Là anh sao? Không phải anh nói thả chúng tôi đi sao?"
Gã đàn ông ngoại quốc lúc nãy run rẩy hét lên.
"Tôi nói thả anh đi, chứ không hề nói sẽ không bắt anh lại!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
"Anh..."
"Cởi bỏ lớp ngụy trang, tôi muốn xem những kẻ này đến từ đâu".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Nguyên Tinh gật đầu, ngay lập tức vung tay.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Mấy kẻ kia lập tức bị đánh ngã xuống đất, toàn bộ quần áo đều rách nát, thậm chí ngay cả đồ ngụy trang cũng bị xé rách.
"Chủ tịch Lâm, những kẻ này đã tàn sát một gia đình ở khu phố cổ. Bọn chúng tàn sát cả gia đình, sau đó cải trang thành bọn họ, dùng thân phận này để hoạt động ở Giang Thành! Đám người này đúng là đáng chết!"
Từ Thiên nghiến răng nói.
Ông ta cũng vừa nhận được tin tức, biết thủ đoạn ra tay của nhóm người này quá tàn nhẫn, đương nhiên là cảm thấy vô cùng căm giận.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu cho Từ Thiên im lặng, sau đó nhìn chằm chằm mấy kẻ kia, nói: "Các người còn có đồng phạm sao?"
"Không...không có, thưa tiên sinh, chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ! Xin hãy tha cho chúng tôi! Làm ơn!"
Gã đàn ông khóc lóc thảm thiết, sợ hãi và tuyệt vọng.
Lâm Chính còn đang định nói gì đó.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Lâm Chính nói lớn.
Cánh cửa được đẩy ra, Tào Tùng Dương bước nhanh vào.
"Lâm tiên sinh, nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa đã tới rồi".
Tào Tùng Dương cung kính nói.
"Gọi họ vào đi!"
Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Vâng".
Tào Tùng Dương gật đầu, sau đó bước ra khỏi cửa, đi về phía mấy người ngồi trên xe Jeep cách đó không xa.
Eddie và những người khác vừa bước xuống xe, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn xung quanh với thái độ vô cùng hách dịch.
"Nơi này cũng không tồi!"
Một tên mỉm cười nói.
"Khoan nói mấy chuyện này, giữ tinh thần cảnh giác. Nếu có cơ hội, hãy hạ gục Lâm thần y ngay lập tức. Chỉ cần Lâm thần y nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, toàn bộ Dương Hoa đều nằm trong tay chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta muốn gì có đó!"
Eddie thì thầm.
"Đoàn trưởng, đừng lo lắng!"
"Lát nữa, tôi nhất định sẽ kêu tên họ Lâm đó liếm đế giày cho đoàn trưởng!"
"Ha ha ha".
Đám người kia cười lớn.
"Im lặng cho tôi, và tỏ ra đúng mực vào!"
Eddie khịt mũi giận dữ.
Đám người kia nghe vậy mới im lặng.
Đột nhiên.
Một luồng khí tức bí hiểm quét qua.
Hơi thở của Eddie run lên, ông ta dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng nhìn quanh góc phố.
Nhưng chỉ thấy Tào Tùng Dương đang tiến lại gần.
"Cao thủ!"
Eddie sắc mặt âm trầm, thấp giọng thì thầm: "Chú ý! Có một cao thủ đáng sợ đang đi tới!"
"Cái gì?"
Đám người kia lần lượt nhìn chằm chằm vào Tào Tùng Dương, từng người một trở nên cảnh giác.
"Hừ, xem ra vị Lâm thần y này đang muốn hù doạ chúng ta!"
"Xem ra Lâm thần y này sợ chúng ta nên mới đặc biệt phái cao thủ đến hù dọa, đáng tiếc hắn càng dọa, chúng ta càng thấy vui!"
Eddie chế nhạo.
"Các người là nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa phải không?"
Tào Tùng Dương bình tĩnh nói: "Lâm tiên sinh của chúng tôi đang đợi mấy người, hãy đi cùng với tôi!"
Đám người kia nghe vậy liền theo sát Tào Tùng Dương.
Mọi việc đúng như Lâm Chính đã nói.
Sau khi trở lại công ty, Tô Nhu ngay lập tức đơn phương chấm dứt phần lớn hoạt động kinh doanh với tập đoàn Dương Hoa.
Bởi vì muốn tạo điều kiện cho công ty của Tô Nhu nên những dự án hợp tác làm ăn này cũng không có tính ràng buộc cao, Mã Hải cũng không đưa ra quá nhiều điều kiện hạn chế.
Mặc dù việc chấm dứt kinh doanh sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng và tổn thất cho công ty quốc tế Duyệt Nhan, nhưng thái độ của Tô Nhu rất kiên định.
Không chỉ vậy, hợp đồng dự án khu ngoại ô Giang Thành cũng được gửi ngay đến văn phòng của Mã Hải.
"Chủ tịch Lâm, cái này"
Mã Hải ngẩng đầu, mím môi nhìn Lâm Chính.
"Cứ nhận đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Từ hôm nay trở đi, mọi dự án hợp tác với công ty quốc tế Duyệt Nhan sẽ bị đình chỉ và sẽ không có đãi ngộ đặc biệt nào đối với công ty quốc tế Duyệt Nhan nữa. Ngoài ra, chúng ta sẽ tiếp quản hoàn toàn hoạt động kinh doanh của dự án ngoại ô Giang Thành. Đồng thời, tất cả các dự án trước đây do công ty quốc tế Duyệt Nhan xây dựng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại”.
"Chủ tịch Lâm, có cần làm ầm ĩ như vậy không? Cô Tô dù sao cũng là vợ của cậu mà”.
Mã Hải mím môi, cẩn trọng nói.
"Tôi biết cô ấy là vợ tôi nên tôi sẽ thành toàn cho cô ấy. Bài học lần này sẽ cho cô ấy biết sự nguy hiểm của thương trường và sự đáng sợ của lòng người! Con đường tiếp theo, tôi phải để cô ấy tự đi. Tôi không thể che chở cho cô ấy cả đời. Như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ trưởng thành lên”.
"Về phần tương lai cô ấy có đạt được thành tựu sự nghiệp hay không, hoàn toàn phải dựa vào năng lực bản thân cô ấy. Công ty cô ấy phá sản hay càng ngày càng lớn mạnh, những thứ này đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cũng không phải điều tôi quan tâm!"
"Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi sẽ không can thiệp vào những chuyện sau này xảy ra với cô ấy”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên một sự bình thản chưa từng có.
Anh đã xứng đáng với Tô Nhu rồi.
Anh cảm thấy sự chăm sóc và bao bọc Tô Nhu dành cho anh trong suốt ba năm khi anh ở nhà họ Tô gần như anh đã đền đáp đủ.
Đã đến lúc Tô Nhu phải tự mình đột phá.
Kết quả gặt hái được phải dựa vào năng lực của Tô Nhu, anh sẽ không vì cô mà tạo ra một “Dương Hoa” thứ hai.
Mã Hải mím môi, không nói nữa.
Reng!
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Chính đột nhiên reo lên.
Thoạt nhìn, người gọi tới là Từ Thiên.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính ấn nút nhận cuộc gọi rồi bình tĩnh hỏi.
"Chủ tịch Lâm, phía Đông thành phố xảy ra chuyện rồi, cậu mau tới đây đi!”
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Từ Thiên.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ”.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, dặn dò Mã Hải vài câu, sau đó vội vàng đi xuống lầu, lái xe về phía Đông thành phố.
Trời đã gần tối.
Rất nhiều còi báo động hú lên.
Nườm nượp những chiếc xe tuần tra và xe cứu hỏa lao về phía Đông thành phố.
Khi đến gần, có thể thấy ngọn lửa bùng lên và khói bốc lên nghi ngút.
Điều đáng ngạc nhiên là ngay cả các thành viên của quân đoàn Long Huyền cũng đã đến.
"Chào tướng Lâm!"
Khi Lâm Chính đỗ xe bên lề đường, một binh sĩ cấp cao của quân đoàn Long Huyền đã rất ngạc nhiên và nhanh chóng chào hỏi anh.
"Ừm!"
Lâm Chính gật đầu, bước nhanh vào trong.
Lúc này Từ Thiên và Chu Huyền Long đang thảo luận điều gì đó.
Nhìn thấy Lâm Chính tới gần, Chu Huyền Long lập tức chào hỏi.
"Chào tướng Lâm!”
Từ Thiên cũng nhanh chóng cúi đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Lâm Chính nhìn phía xa đang không ngừng bốc lên khói đen mù mịt, cau mày hỏi.
"Người của đội Cấm Vệ đang bắt giữ một nhóm người ngoại quốc, hai bên đã giao đấu một trận. Nghe nói rằng trong số những người này, có kẻ biết tung tích của Tu La Vương”.
"Nếu là công việc của đội Cấm Vệ, vậy hãy phong tỏa hiện trường, cung cấp cho họ mọi thiết bị và sự hỗ trợ cần thiết để thực hiện nhiệm vụ”.
Lâm Chính cau mày.
"Nhưng chủ tịch Lâm, nơi bọn họ đánh nhau là một thẩm mỹ viện”.
“Thẩm mỹ viện?” Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chủ thẩm mỹ viện là ai?”
"Tô Mỹ Tâm!"
Từ Thiên trầm giọng nói.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính lập tức hiểu ra.
Hóa ra đó là thẩm mỹ viện do con gái chú Ba Tô Mỹ Tâm làm chủ.
Mặc dù Lâm Chính đã từ mặt nhà họ Tô từ lâu, hai bên đã rất lâu không còn liên lạc với nhau, nhưng Từ Thiên vẫn còn có chút kiêng dè.
Dù sao Tô Mỹ Tâm cũng là người bên cạnh Tô Nhu, trên danh nghĩa Tô Mỹ Tâm còn phải gọi Lâm Chính là em rể.
"Bỏ đi, để tôi đi vào xem xem”.
Lâm Chính lắc đầu đi vào trong.
Anh thực sự không muốn quan tâm đến việc của Tô Mỹ Tâm, nhưng nếu gạt bỏ mối quan hệ giữa hai người thì một khi Lâm Chính đã đứng ở đây, dù chuyện này xảy ra với người dân bình thường, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Theo sát tướng Lâm!"
Chu Huyền Long trầm giọng nói.
Một tiểu đội của quân đoàn Long Huyền lập tức chạy tới.
"Mọi người cứ ở đây chờ đợi, duy trì trật tự, giúp đỡ người dân sơ tán. Việc bên trong mọi người không cần bận tâm!"
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng!"
"Tướng Lâm, để tôi đi cùng cậu!"
Chu Huyền Long vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính không nói thêm lời nào, lẳng lặng đi về phía thẩm mỹ viện đổ nát.
Chương 4428: Thả họ đi
Khi họ bước vào thẩm mỹ viện, những tiếng nổ cũng dần ngưng lại.
Có vẻ như trận chiến tạm thời kết thúc.
Trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi khói thuốc súng.
Lâm Chính nhìn cánh cửa thẩm mỹ viện vỡ vụn, hơi nhắm mắt cảm nhận, sau đó mở mắt ra chăm chú nhìn về phía trước.
"Tướng Lâm, có chuyện gì vậy?"
Chu Huyền Long cẩn trọng hỏi.
"Có vẻ như cuộc chiến đã rơi vào giai đoạn cầm cự rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi bước vào trong.
"Cầm cự?"
Chu Huyền Long ngơ ngác.
Sau khi vào bên trong, họ nhìn thấy phía sau thẩm mỹ viện đã tan tành.
Hiện trường hỗn loạn, khí thế cuồng bạo vẫn chưa tiêu tán.
Đội trưởng đội Cấm Vệ Hứa Chỉ Sương dẫn đầu tám người lính được trang bị vũ khí hạng nặng đang thờ ơ nhìn chằm chằm những kẻ thương tích đầy mình đang đứng ở vị trí trung tâm.
Mấy kẻ này đã bị tám binh sĩ vây chặt.
Những kẻ này đều có vũ trang, nhìn giống như những người dân bình thường ở Long Quốc.
Nhưng vì đã trải qua nhiều trận chiến nên nhiều lớp ngụy trang của chúng đã bị hỏng.
Lúc này, những người ngoại quốc này đang bắt giữ một số con tin.
Những con tin này đều mặc đồng phục của thẩm mỹ viện.
Trong số đó có Tô Mỹ Tâm.
Cô ta co quắp trong đám người, run rẩy vì sợ hãi.
Lâm Chính nhìn sang bên đó, trong lòng không khỏi cảm thán.
Kể từ khi anh đoạn tuyệt với nhà họ Tô, đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy những người này.
Không ngờ Tô Mỹ Tâm lại ở Giang Thành và mở một thẩm mỹ viện.
Đánh giá theo quy mô của thẩm mỹ viện này, có lẽ nó làm ăn khá tốt.
Nếu Tô Mỹ Tâm chịu cải tà quy chính làm ăn lương thiện thì cô ta cũng không phải là kẻ xấu.
"Các người đã không còn nơi nào để trốn, nếu ngoan ngoãn đầu hàng, có thể các người sẽ được tha mạng!"
Lúc này, một thành viên của đội Cấm Vệ bước tới và hét lớn về phía những người kia.
"Đừng nói nhảm nữa, nghe đây, lập tức nhường đường cho tôi và thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ giết những người này!"
Một người đàn ông tóc rối bù, cải trang thành thương nhân gầm lên giận dữ, trong tay nắm chặt một con dao găm đen tuyền, kề sát vào cổ Tô Mỹ Tâm.
Tô Mỹ Tâm sợ đến nỗi toàn thân căng lên, muốn khóc không ra nước mắt: "Anh ơi, xin anh hãy để em đi, không liên quan đến em, em vô tội”.
"Đừng có nhiều lời nữa! Im đi!"
Người đàn ông quát.
Tô Mỹ Tâm không dám nói gì thêm, sắc mặt tái nhợt.
Hứa Chỉ Sương cau mày.
Rõ ràng cô ta không giỏi xử lý những chuyện như thế này.
Khi ở nước ngoài, cô ta không bao giờ coi trọng con tin.
Bởi vì ở đó toàn là người nước ngoài, không liên quan gì đến cô ta. Hứa Chỉ Sương chỉ cần đảm bảo an toàn cho cấp dưới của mình là đủ.
Nhưng đây là Long Quốc.
Đối phương đang bắt cóc người dân của Long Quốc, nếu Hứa Chỉ Sương không xử lý tốt, cho dù cô ta có là thành viên của đội Cấm Vệ thì cũng khó ăn nói.
"Đừng kích động, trước tiên nghĩ cách câu giờ!"
Hứa Chỉ Sương cúi đầu, nghiêm túc nói.
"Vâng, đội trưởng!"
Mọi người gật đầu.
Lúc này, Hứa Chỉ Sương đang cau mày suy nghĩ thì nhìn thấy Lâm Chính đến gần.
"Tướng Lâm, sao anh lại ở đây?"
"Nghe nói nơi này có bạo loạn, cho nên tôi tới xem xem”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y? Là anh sao? Lâm thần y! Giúp tôi với! Xin hãy giúp tôi! Tôi là em họ của Tô Nhu, Lâm thần y! Giúp tôi với!"
Thấy Lâm Chính đến, Tô Mỹ Tâm vô cùng kích động, dùng hết sức lực hét lên như nắm được cọng rơm cứu mạng.
"Muốn chết hả!"
Người đàn ông ngoại quốc chửi bới bằng ngôn ngữ của nước nào không rõ và tát thật mạnh vào mặt Tô Mỹ Tâm.
"Á!"
Tô Mỹ Tâm hét lên một tiếng, nặng nề ngã xuống đất,còn chưa kịp đứng dậy thì người đàn ông đã trực tiếp đâm con dao găm vào đùi cô ta.
Tô Mỹ Tâm thét lên một tiếng chói tai, đau đớn điên cuồng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra, gần như ngất đi.
Lâm Chính nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
"Thả họ đi!"
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
"Cái gì?"
Mọi người trong đội Cấm Vệ đều cau mày nhìn Lâm Chính.
"Tướng Lâm, chuyện này giao cho tôi, anh đi trước đi. Anh là người hành nghề y, có lẽ không giỏi xử lý loại tình huống này!"
Hứa Chỉ Sương không khỏi lên tiếng.
"Tôi nói, thả bọn họ đi, không nghe thấy sao? Bảo đảm an toàn cho con tin trước!"
Lâm Chính lạnh lùng quát, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám chống đối.
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt lạnh lùng: "Tướng Lâm, anh muốn can thiệp vào nhiệm vụ của đội chúng tôi sao? Tuy rằng anh là Long soái, nhưng anh không có quyền can thiệp vào kế hoạch hành động của chúng tôi!"
"Vậy cô có giải pháp nào tốt hơn không?"
Lâm Chính nhìn cô ta chằm chằm rồi hỏi.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục tấn công mạnh mẽ, giờ bọn chúng đã bị bao vây, khoảng cách gần như vậy, có thể cam đoan số lượng thương vong sẽ giảm xuống thấp nhất!"
Hứa Chỉ Sương khẽ bật cười.
"Vậy thì không còn cách nào!"
Lâm Chính xua tay: "Toàn bộ tản ra, để bọn họ rời đi!"
"Tướng Lâm?"
"Đây là mệnh lệnh!"
Lâm Chính đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương toàn thân run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Nhưng một lúc sau cô ta lại cười khẩy.
"Một tên khốn như anh cũng có thể trở thành Long soái? Quả thực là một sự sỉ nhục đối với Long Quốc!"
Nói xong, cô ta xua tay: “Tránh xa ra, bảo lũ chuột này cút đi!”
Chương 4429: Nhìn ám hiệu hành động
"Đội trưởng! Việc này..."
"Chúng ta đã bố trí mai phục cả một ngày, đám chuột này sắp sa lưới rồi, sao có thể thả chúng đi chứ?"
Thành viên đội Cấm Vệ không cam tâm, đều không muốn lùi lại.
"Vậy làm gì còn cách nào? Long soái của Long Quốc đã ra lệnh rồi! Chúng ta cũng không thể không nể mặt anh ta. Haizz, lui cả đi! Vì mấy con chuột nhắt này cũng không cần làm đến mức trở mặt với Long soái, nếu không sau này sẽ khó sống ở Long Quốc".
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt chán chường, lời nói đầy quái gở, nghe rất khó chịu.
Đội Cấm Vệ chỉ đành bỏ qua.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Chính đầy khinh thường và không cam tâm.
Chu Huyền Long cau mày, không dám lên tiếng.
Cấp bậc của đội Cấm Vệ này cao hơn ông ta rất nhiều.
Lâm Chính ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Rất nhanh sau đó, người của đội Cấm Vệ dạt ra tạo thành một lối ra hẹp.
Đám người ngoại quốc thấy vậy, không dám chậm trễ một giây, vội vã lao qua khe hở, trong nháy mắt chạy ra ngoài phố rồi biến mất không tăm tích.
"Đuổi theo!"
Người của đội Cấm Vệ định truy đuổi, nhưng Hứa Chỉ Sương đã ngăn họ lại.
"Đám chuột nhắt này là do tướng Lâm ép chúng ta thả ra, giờ đám người này ra ngoài có gây chuyện gì thì cũng để tướng Lâm tự xử lý!"
Hứa Chỉ Sương cười khẩy, liếc nhìn Lâm Chính: "Tướng Lâm, việc này anh phụ trách đi nhé, chúng tôi đều mệt rồi nên về trước nghỉ ngơi đây!"
Dứt lời, cô ta xoay người dẫn đội của mình rời đi.
Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến Hứa Chí Sương, nhanh chóng bước tới lấy kim châm cầm máu cho Tô Mỹ Tâm.
Cơn đau của cô ta nhanh chóng thuyên giảm đi rất nhiều.
Tô Mỹ Tâm chậm rãi mở mắt, bắt gặp gương mặt Lâm Chính ngay đối diện.
Nhìn gương mặt tuấn tú tinh xảo như một vị thần ở đối diện mình, cô ta không khỏi đỏ mặt.
"Lâm... Lâm thần y?"
Cô ta nhỏ tiếng gọi.
"Mỹ Tâm, cô không sao chứ?"
Lâm Chính hỏi.
Mặc dù anh chỉ tuỳ tiện hỏi thăm một câu, nhưng qua tai Tô Mỹ Tâm lời hỏi thăm này lại vô cùng dịu dàng.
"Tôi... tôi không sao".
Tô Mỹ Tâm cúi đầu xuống.
Đầu óc cô ta bắt đầu mơ màng.
Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân phải không?
"Quân đoàn trưởng Chu?"
Lâm Chính đứng dậy, nghiêng đầu đáp: "Giúp tôi đưa những người này đến học viện Huyền Y Phái chữa trị. Bảo Tần Bách Tùng dùng loại thuốc tốt nhất, đảm bảo họ không sao!"
"Tướng Lâm yên tâm, tôi lập tức đi thực hiện!"
Chu Huyền Long gật đầu, sau đó thận trọng hỏi: "Có điều mấy kẻ ngoại quốc ban nãy chạy mất giờ phải làm thế nào? Bọn chúng đều là những kẻ hung ác sẵn sàng làm liều, nếu cứ thả đi như vậy, ngộ nhỡ chúng gây chuyện ở Giang Thành thì phải làm sao?"
"Không cần lo lắng, bọn chúng chưa thể chạy thoát!"
Lâm Chính vỗ vai Chu Huyền Long rồi quay lưng rời khỏi đó.
"Lâm thần y".
Tô Mỹ Tâm thấy Lâm Chính chuẩn bị rời khỏi đó thì vội vã gọi với theo.
"Còn chuyện gì sao?"
Lâm Chính quay đầu lại hỏi.
"Việc đó, sao anh biết tên tôi vậy?", Tô Mỹ Tâm có chút thẹn thùng hỏi.
Lâm Chính sững lại, giờ mới nhận ra ban nãy mình lỡ lời. Nhưng anh cũng không hoảng mà chỉ cười đáp: "Cô là chị họ Tô Nhu thì đương nhiên là tôi biết rồi. Dưỡng thương cho tốt nhé!"
Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng.
Tô Mỹ Tâm ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đang đi xa dần, tâm trí lại bắt đầu mơ màng.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe Jeep đang đi về phía học viện.
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa Eddie miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.
"Đoàn trưởng, sao ông lại đồng ý như vậy chứ? Tên nhãi đó là cái thá gì? Hắn ta rõ ràng là muốn uy hiếp chúng ta! Chúng ta nên cho hắn một bài học chứ không phải chạy tới đây gặp hắn thế này!"
Ở trên ghế lái, một người đàn ông tóc vàng có vết sẹo dao đâm trên mặt, hai tay xăm kín hằn học nói.
"Hành động của Tina rất đáng ngờ, tôi thấy người gọi là Lâm thần y này không đơn giản!"
Eddie ném đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, thở ra một làn khói rồi nói tiếp: "Chúng ta cứ đến tìm hiểu xem hắn là người thế nào, sau đó nếu có cơ hội sẽ khống chế hắn!"
Nói đến đây, gương mặt Eddie lộ vẻ hung ác.
Khống chế người này sao?
Người ngồi ghế lái sững lại.
"Nghe nói người này có thế lực rất lớn ở Giang Thành. Nếu nắm được hắn ta trong lòng bàn tay thì việc đoạt mỏ khoáng sản Huyền Hoàng sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, không phải hắn mời chúng ta tới sao? Đây quả thực là cơ hội tuyệt vời!"
Eddie cười đáp.
"Đoàn trưởng, ông lợi hại quá!"
"Thông báo cho các anh em chuẩn bị sẵn sàng, nhìn ám hiệu của tôi mà hành sự!"
"Đoàn trưởng cứ yên tâm!"
Chương 4430: Sự tồn tại đáng sợ
Những kẻ ngoại quốc đó chưa chạy được bao xa đã bị nhóm của Nguyên Tinh bắt giữ.
Từ Thiên sớm đã bố trí mạng lưới tình báo phủ khắp Giang Thành, đường chạy trốn của bọn chúng đầy tai mắt của Dương Hoa, cho nên Nguyên Tinh và những người khác chỉ cần kịp thời xuất hiện chặn chúng lại.
Khi Lâm Chính về đến học viện Huyền Y Phái, đám người ngoại quốc kia đã đang quỳ trên mặt đất run rẩy.
Lâm Chính nhanh chóng đi vào, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Mấy kẻ kia lặng lẽ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lâm Chính, tất cả đều sửng sốt.
"Là anh sao? Không phải anh nói thả chúng tôi đi sao?"
Gã đàn ông ngoại quốc lúc nãy run rẩy hét lên.
"Tôi nói thả anh đi, chứ không hề nói sẽ không bắt anh lại!"
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
"Anh..."
"Cởi bỏ lớp ngụy trang, tôi muốn xem những kẻ này đến từ đâu".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Nguyên Tinh gật đầu, ngay lập tức vung tay.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Mấy kẻ kia lập tức bị đánh ngã xuống đất, toàn bộ quần áo đều rách nát, thậm chí ngay cả đồ ngụy trang cũng bị xé rách.
"Chủ tịch Lâm, những kẻ này đã tàn sát một gia đình ở khu phố cổ. Bọn chúng tàn sát cả gia đình, sau đó cải trang thành bọn họ, dùng thân phận này để hoạt động ở Giang Thành! Đám người này đúng là đáng chết!"
Từ Thiên nghiến răng nói.
Ông ta cũng vừa nhận được tin tức, biết thủ đoạn ra tay của nhóm người này quá tàn nhẫn, đương nhiên là cảm thấy vô cùng căm giận.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu cho Từ Thiên im lặng, sau đó nhìn chằm chằm mấy kẻ kia, nói: "Các người còn có đồng phạm sao?"
"Không...không có, thưa tiên sinh, chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ! Xin hãy tha cho chúng tôi! Làm ơn!"
Gã đàn ông khóc lóc thảm thiết, sợ hãi và tuyệt vọng.
Lâm Chính còn đang định nói gì đó.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Lâm Chính nói lớn.
Cánh cửa được đẩy ra, Tào Tùng Dương bước nhanh vào.
"Lâm tiên sinh, nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa đã tới rồi".
Tào Tùng Dương cung kính nói.
"Gọi họ vào đi!"
Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Vâng".
Tào Tùng Dương gật đầu, sau đó bước ra khỏi cửa, đi về phía mấy người ngồi trên xe Jeep cách đó không xa.
Eddie và những người khác vừa bước xuống xe, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn xung quanh với thái độ vô cùng hách dịch.
"Nơi này cũng không tồi!"
Một tên mỉm cười nói.
"Khoan nói mấy chuyện này, giữ tinh thần cảnh giác. Nếu có cơ hội, hãy hạ gục Lâm thần y ngay lập tức. Chỉ cần Lâm thần y nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, toàn bộ Dương Hoa đều nằm trong tay chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta muốn gì có đó!"
Eddie thì thầm.
"Đoàn trưởng, đừng lo lắng!"
"Lát nữa, tôi nhất định sẽ kêu tên họ Lâm đó liếm đế giày cho đoàn trưởng!"
"Ha ha ha".
Đám người kia cười lớn.
"Im lặng cho tôi, và tỏ ra đúng mực vào!"
Eddie khịt mũi giận dữ.
Đám người kia nghe vậy mới im lặng.
Đột nhiên.
Một luồng khí tức bí hiểm quét qua.
Hơi thở của Eddie run lên, ông ta dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng nhìn quanh góc phố.
Nhưng chỉ thấy Tào Tùng Dương đang tiến lại gần.
"Cao thủ!"
Eddie sắc mặt âm trầm, thấp giọng thì thầm: "Chú ý! Có một cao thủ đáng sợ đang đi tới!"
"Cái gì?"
Đám người kia lần lượt nhìn chằm chằm vào Tào Tùng Dương, từng người một trở nên cảnh giác.
"Hừ, xem ra vị Lâm thần y này đang muốn hù doạ chúng ta!"
"Xem ra Lâm thần y này sợ chúng ta nên mới đặc biệt phái cao thủ đến hù dọa, đáng tiếc hắn càng dọa, chúng ta càng thấy vui!"
Eddie chế nhạo.
"Các người là nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa phải không?"
Tào Tùng Dương bình tĩnh nói: "Lâm tiên sinh của chúng tôi đang đợi mấy người, hãy đi cùng với tôi!"
Đám người kia nghe vậy liền theo sát Tào Tùng Dương.
Bình luận facebook