-
Chương 4421-4426
Chương 4421: Ông có tin vào thần không?
Louis kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn lao về phía lão Louis như điên, ôm chặt lấy bố mình.
“Bố ơi, tốt quá! Cuối cùng bố cũng đến rồi!”.
“Không sao đâu con!”.
Lão Louis vỗ đầu con trai, nhưng khi nhìn thấy gò má sưng vù và khóe môi bật máu của Louis thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Ông ta di chuyển đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Cậu chính là cậu Lâm, Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa?”.
“Người của gia tộc Louis các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Cậu Lâm, là cậu đánh con trai tôi ra nông nỗi này sao? Cậu thật là quá đáng! Cậu đã chà đạp lên tôn nghiêm của gia tộc Louis!”.
Lão Louis trách mắng.
“Bố, anh ta đã giết hết đám Tommy rồi! Bọn họ chết hết rồi!”, Louis đau khổ kêu lên.
“Cái gì?”.
Hơi thở của lão Louis trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, tất cả tinh nhuệ của gia tộc Louis ở phía sau ông ta đều móc súng ra, chĩa về phía Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu sẽ phải trả giá cho những hành động của mình”.
Lão Louis khẽ gầm lên.
Nhìn khí thế thì có vẻ ông ta sắp ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Lão Louis hơi ngạc nhiên, chần chừ không hạ lệnh.
Tuy ngoài mặt ông ta có vẻ rất kích động, rất tức giận, nhưng cũng chỉ là hù dọa Lâm Chính mà thôi.
Không ngờ Lâm Chính lại bình tĩnh như vậy.
Thực ra lão Louis không dám ra tay.
Ông ta biết thừa nếu mình ra tay với người này thì sẽ có hậu quả gì.
Tuy lần này gia tộc Louis dẫn theo không ít tinh nhuệ, nhưng đây là Giang Thành, nếu bọn họ ra tay thì chỉ e rất khó rời khỏi đây.
Nhưng sự im lặng của Lâm Chính khiến ông ta rất khó xử.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc đỏ bỗng bước tới, tươi cười nói: “Chúa ơi, lão Louis của tôi, ông đừng mất lịch sự như vậy chứ, tôi nghĩ chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm”.
“Hiểu lầm, hiểu lầm gì?”, lão Louis thuận thế xuôi theo.
“Ông không hỏi xem tại sao cậu Lâm lại muốn giết người của chúng ta sao? Không chừng trong chuyện này có ẩn tình gì đó”, người đàn ông tóc đỏ cười nói.
“Vậy thì mời cậu Lâm giải thích”.
Lão Louis trầm giọng nói.
Bây giờ ông ta chỉ mong đưa ngay con trai rời khỏi đây, còn mấy người của gia tộc đã chết thì ông ta cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nơi này cũng khiến ông ta cảm thấy rất bất an.
Lão Louis nhìn đám Lý Nông Yến đã ngất xỉu dưới đất, trong lòng có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc người của các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với lão Louis, chỉ bình thản chất vấn.
Bọn họ ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, lão Louis nhíu mày.
“Thôi bỏ đi, mất thời gian quá!”.
Lâm Chính phẩy tay: “Nguyên Tinh, ra tay đi, tiễn bọn họ lên đường!”.
“Vâng, giáo chủ”.
Nguyên Tinh cung kính gật đầu, sau đó tiến về phía bọn họ.
Người của gia tộc Louis đều biến sắc.
“Cậu Lâm, cậu…”, lão Louis cuống quýt kêu lên.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ anh đừng hành động khinh suất thì hơn! Nếu đánh nhau thật thì gia tộc chúng tôi chưa chắc sợ anh đâu!”.
Louis vẫn không phục, tức giận gầm lên.
“Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử xem!”.
Lâm Chính nhìn về phía Louis.
“Hừ, đồ có mắt không tròng, lẽ nào anh không biết lai lịch của vị đại nhân bên cạnh tôi sao? Đây là Thánh Kỵ Tóc Đỏ Danas mạnh nhất nước F chúng tôi!”.
Louis quát lớn.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ?”.
Lâm Chính nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, cất bước đi tới, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, cậu có tin vào ánh sáng thánh không?”.
Khoảnh khắc ông ta dứt lời.
Vù!
Toàn thân người đàn ông tóc đỏ bỗng tỏa ra một luồng khí tức thánh khiết mãnh liệt.
Luồng khí tức này lập tức lấp đầy phòng thuốc.
Nhiều người cảm nhận được luồng khí tức này, tâm hồn bỗng chốc trở nên trống trải thuần khiết một cách khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Danas như nhìn thánh nhân, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy ông ta.
Ngay cả Từ Thiên cũng không chống nổi, Nguyên Tinh cũng bị ảnh hưởng một chút.
Danas thấy thế thì rất hài lòng, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính chậm rãi đứng lên, đi về phía ông ta.
Danas sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ông ta phát hiện dường như Lâm Chính không bị khí tức của mình ảnh hưởng chút nào.
“Sao có thể chứ?”.
Danas ngây người ra.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ? Tôi hỏi ông, ông có tin vào thần không?”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh vừa dứt lời.
Ầm!
Một luồng thần quang tỏa ra từ người anh, xuyên qua trần nhà, vọt thẳng lên mây xanh, chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong chớp mắt, mái tóc đen bóng của Lâm Chính biến thành màu bạc, vô số thần văn màu vàng che phủ làn da anh, đôi mắt mang hai màu đỏ lam, hai mảng sao trời vũ trụ mênh mông lững lờ trong mắt anh.
Cảm giác ngột ngạt ập về phía Danas.
Phịch!
Danas mất khống chế, đầu gối nhũn ra, nặng nề quỳ xuống đất.
Chương 4422: Hành lễ kỵ sĩ
Thần?
Thần!
Đây chính là thần thực sự!
Toàn thân Danas run rẩy dữ dội, đôi mắt mở to, không còn sinh ra bất cứ suy nghĩ phản kháng nào nữa.
Tất cả người của gia tộc Louis đều sửng sốt.
Bọn họ không thể giải thích được đây là khí ý như thế nào.
Bọn họ chỉ cảm thấy giờ phút này, bản thân bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Giống như một con kiến, một hạt bụi.
Người của gia tộc Louis không thể hiểu được khí tức tỏa ra từ người Lâm Chính có ý nghĩa gì.
Tuy kinh hãi, nhưng bọn họ vẫn gửi gắm hi vọng vào Danas, mong kỵ sĩ tóc đỏ danh chấn nước F này có thể cứu vớt bọn họ.
Nhưng bây giờ Danas đã quỳ xuống đất, vẻ mặt ngây dại nhìn Lâm Chính, cứ như bị bắt mất hồn.
Người của Louis khó mà tin được ông ta có thể mang lại hi vọng gì cho bọn họ.
Thần quang dần biến mất, sự thay đổi trên người Lâm Chính cũng dần tan biến.
Trong chớp mắt, mọi người đã hồi phục lại như ban đầu.
Dường như tất cả chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy mộng tan.
Nhưng Danas biết đây không phải là mơ.
Người trước mặt ông ta chính là thần!
Một vị thần chí cao vô thượng!
Cho dù là giáo hoàng cũng không thể mang lại cảm giác đó cho ông ta.
“Danas đại nhân! Ông làm sao vậy?”.
Lão Louis hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, dè dặt hỏi.
Nhưng Danas không trả lời lão Louis, dường như ông ta không nghe thấy, mà cúi đầu với Lâm Chính, run giọng nói: “Chí thượng của tôi! Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của Danas! Danas nguyện dâng hiến mọi thứ cho ngài! Chỉ mong ngài có thể khoan dung cho tội lỗi của tôi!”.
Dứt lời, ông ta liền hành lễ theo đúng tiêu chuẩn kỵ sĩ, tỏ ý thần phục.
Cả gia tộc Louis đều ngẩn người ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm, không dám tin vào mắt mình.
Không ai ngờ Danas với sức chiến đấu được gọi là kỵ sĩ mạnh nhất nước F mà bọn họ mất rất nhiều tiền mời về, lại dễ dàng thần phục đối phương như vậy.
“Tại sao lại như vậy?”.
Louis lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rịn ra.
“Danas! Ông nhận bao nhiêu lợi ích của gia tộc chúng tôi, sao có thể quay lưng với chúng tôi được chứ? Ông là đồ phản bội!”.
Lão Louis tức xì khói, ngoạc miệng mắng chửi.
Nhưng Danas vẫn mặc kệ ông ta, chỉ cúi đầu chờ Lâm Chính lên tiếng.
“Tôi tha thứ cho ông”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Lời nói của anh chẳng khác nào âm thanh của tự nhiên đối với Danas.
Danas mừng rỡ, vội cúi đầu nói: “Cảm ơn đại nhân!”.
“Đứng lên đi!”.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Danas đứng lên, sau đó quay lại nhìn lão Louis.
Nụ cười của ông ta dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.
“Lão Louis! Những gì gia tộc các ông tặng tôi, tôi sẽ trả lại không thiếu một thứ gì. Tôi cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, mối quan hệ thuê mướn giữa chúng ta có thể chính thức giải trừ được rồi!”.
“Cái gì?”.
Người của gia tộc Louis trợn tròn mắt.
“Danas! Ông không thể làm thế được!”.
Lão Louis hoảng hốt, vội vàng gầm lên.
“Tôi sẵn lòng làm mọi chuyện cho các ông, có thể không màng đến thù lao! Nhưng các ông không thể bảo tôi thách thức chiến thần được! Bảo tôi làm trái chân lý tự nhiên của thế giới này thì chẳng khác nào bảo tôi xuống địa ngục!”.
Danas lắc đầu nói.
Lão Louis như muốn ngừng thở, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Danas.
“Ý ông là sao? Ông nói người này là thần?”.
“Nếu cậu ấy không phải là thần thì tôi nghĩ trên đời này chắc là không có thần rồi”.
Danas nói rất nghiêm túc.
Ông ta vừa dứt lời, Louis liền ngồi phịch xuống đất, cả người như bị mất hồn, ánh mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận.
Chương 4423: Nổi sóng gió
Danas bất ngờ đầu hàng khiến người của gia tộc Louis trở tay không kịp.
Bọn họ biết tiếp tục phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì.
Chuyện đến nước này, muốn sống thì chỉ đành thần phục.
Lão Louis ngập ngừng một lát rồi đi tới, hơi cúi người với Lâm Chính.
"Cậu Lâm, tôi thay mặt gia tộc Louis gửi đến cậu lời xin lỗi chân thành, chúng tôi không biết đến sự vĩ đại và vô thượng của cậu, tôi xin thỉnh tội với cậu vì sự mạo phạm và vô lễ khi trước, cầu xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôi".
Ngay cả Danas cũng đã cúi đầu, lão Louis thực sự không còn cách nào khác.
Những người ông ta mang theo còn không bằng một ngón tay của Danas, mất Danas thì ông ta không có tư cách to tiếng với Lâm Chính.
Đầu hàng quả thực là lựa chọn thiết thực nhất.
Nhưng điều kiện là đối phương có thể chấp nhận.
"Ông ta không phải là người của gia tộc Louis các ông, cũng không có thù oán gì với tôi, nên tôi có thể tha thứ cho ông ta".
Lâm Chính đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt đám người của gia tộc Louis, bình tĩnh nói: "Nhưng các ông thì khác, con trai ông có ý đồ xâm hại vợ tôi, còn muốn chiếm đoạt công ty của cô ấy. Ông có biết nếu những chuyện này xảy ra thì sẽ thế nào không? Với sự cương liệt của vợ tôi, thì chắc chắn cô ấy sẽ tự sát, nếu cô ấy chết, ông nghĩ sự hối hận, bồi thường, xin lỗi của các ông còn ý nghĩa gì không?".
"Nhưng mọi chuyện chưa hề xảy ra mà".
Lão Louis vội vàng giải thích.
"Đó là do có tôi ngăn cản".
Lâm Chính lắc đầu.
Lão Louis như muốn ngừng thở, ngây người ra nhìn Lâm Chính.
Bỗng nhiên ông ta nhận ra gì đó, xoay người lao về phía Louis, gầm lên: "Chạy!".
Louis đang ngồi dưới đất tỏ vẻ sửng sốt, rồi lập tức đứng phắt dậy, quay đầu bỏ chạy.
Khoảnh khắc hắn vừa tông cửa ra.
Vù!
Một luồng thần quang tỏa ra trong phòng thuốc.
Hắn ngoái đầu lại, chỉ thấy tất cả người của gia tộc Louis trong luồng sáng đều hóa thành cát bụi.
Giống như chôn vùi.
Đây là thủ đoạn mà chỉ thần linh mới có!
Louis sợ đến mức hồn vía lên mây, điên cuồng chạy về phía xe.
Sau khi mở cửa xe, Louis lập tức lấy chìa khóa ra khởi động.
Nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Chỉ thấy cả chiếc xe bỗng tự tan rã, rơi hết xuống đất.
Sau đó, tất cả linh kiện xe ở dưới đất đều hóa thành cát bụi, theo gió bay đi.
Louis ngồi phịch xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm phía trước.
Chỉ thấy Lâm Chính vừa rồi còn ở trong phòng, không biết đã đứng ở trước mặt hắn từ khi nào.
Chắc dịch chuyển tức thời cũng chỉ được thế này!
Thảo nào Danas gọi anh là thần!
Với thủ đoạn như vậy, không phải là thần linh thì là gì?
Lâm Chính chậm rãi đi tới, đôi mắt bình thản nhìn Louis đang ngồi dưới đất, sắc mặt không vui không buồn.
"Đừng giết tôi! Cầu xin anh đừng giết tôi! Anh muốn gì tôi cũng đồng ý! Tôi xin anh đấy!".
Louis khóc lóc van nài.
Nhưng vẫn không cảm hóa được Lâm Chính đang nổi máu giết người.
Tô Nhu là giới hạn của Lâm Chính, là nguyên tắc mà Lâm Chính sẽ không chạm vào.
Bất cứ kẻ nào làm hại Tô Nhu, dù đối phương tốt hay xấu, thì Lâm Chính cũng sẽ không tha thứ.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, giơ bàn tay lên, ngón tay gõ nhẹ vào đầu Louis.
Louis rùng mình một cái, sau đó cả người cứng ngắc bất động.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể hắn hóa thành cát bụi, cứ thế tan biến trong gió.
Lâm Chính bình thản đứng nhìn, một lát sau, anh nhìn lên bầu trời đêm, tâm trạng xao động cũng coi như bình tĩnh trở lại.
Anh hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng thuốc.
Cùng lúc đó, vô số cường giả ở Giang Thành đều nhìn về phía bầu trời đêm.
"Vừa nãy là cái gì vậy?".
"Không biết nữa".
"Hình như phía đó là học viện Huyền Y Phái, chẳng lẽ là uy năng của thần y Lâm?".
"Mau phái người đi điều tra".
Đêm hôm nay, Giang Thành nổi sóng gió.
Chương 4424: Tạ lỗi xin tha
Tô Nhu trải qua một đêm thao thức.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu không ngừng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Cũng không ngờ một người từ nghìn dặm xa xôi có thể dễ dàng lôi kéo những đồng nghiệp đã theo cô phấn đấu nhiều năm, có thể dễ dàng tước đoạt tất cả mọi thứ cô vất vả lắm mới có được.
Sự chênh lệch này khiến cô khó mà chấp nhận được.
Hôm nay nếu không nhờ Lâm Chính kịp thời báo cảnh sát, thì e là cô đã mất mạng rồi.
Giờ phút này, Tô Nhu mới hiểu đạo lý thương trường như chiến trường.
Phải luôn thật cẩn thận mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sơ sảy là sẽ gặp kết cục muôn kiếp không ngóc được đầu dậy.
Sáng hôm sau, Tô Nhu mang theo đôi mắt gấu trúc đến công ty.
Tuy hiện giờ mọi thứ vẫn là một đống hổ lốn, nhưng cần đến thì vẫn phải đến.
Tô Nhu ngồi trên xe, hít mấy hơi không khí tươi mới, sau đó giẫm chân ga, lái tới công ty.
Lái xe mất nửa tiếng thì đến cửa công ty.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu vừa dừng xe, đã thấy cửa công ty chen chúc đầy người.
Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Nhu ù ù cạc cạc, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cô vội xuống xe chen vào đám người.
Một lúc sau mới chen vào được.
Tô Nhu ngây người ra.
Chỉ thấy mấy bóng người đang quỳ ở cửa.
Chính là đám Lý Nông Yến.
Bọn họ quỳ dưới đất, thái độ ủ rũ, sắc mặt tiều tụy khó coi, đang khóc nức nở.
Đúng lúc này, giám đốc Vương vô tình nhìn thấy Tô Nhu trong đám người, cô ta cuống quýt kêu lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Chủ tịch Tô! Chủ tịch Tô! Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi!".
"Chủ tịch Tô? Cuối cùng cô cũng đến rồi! Chủ tịch Tô! Tôi đã biết sai rồi! Tôi bán nhà bán xe ngay trong đêm, cùng mọi người gom tiền cho cô rồi đây! Tuy chưa đủ số tiền cô đáng nhận được, nhưng xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi, tôi xin cô đấy!".
Lý Nông Yến nhìn thấy Tô Nhu, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc lóc vừa bò tới, nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay Tô Nhu rồi dập đầu bôm bốp.
Những người khác cũng dập đầu cật lực xuống mặt sàn như lên cơn điên.
Cho dù rách da chảy máu vẫn không chịu dừng lại.
Tô Nhu đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng đi tới đỡ bọn họ dậy.
"Các chị đừng làm vậy, có gì thì từ từ nói".
Tô Nhu nhìn người đi đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, nhỏ giọng nói.
"Chủ tịch Tô, cô phải tha thứ cho chúng tôi đã, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đứng lên!".
"Đúng, Chủ tịch Tô, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi thà chết còn hơn".
"Chủ tịch Tô, cô hãy hứa trước là sẽ tha thứ cho chúng tôi được không?".
"Chúng tôi cầu xin cô đấy, tha cho chúng tôi đi!".
Bọn họ vừa khóc vừa nói, lại định dập đầu nữa.
Tô Nhu không biết rốt cuộc bọn họ đã chịu sự kích thích gì, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
"Được được được, tôi tha thứ cho các cô, các cô đứng lên đi đã, chúng ta vào trong nói chuyện".
Tô Nhu vội kêu lên.
Đám Lý Nông Yến nghe thấy thế, lập tức kích động đến mức toàn thân run rẩy, lau lung tung nước mắt nước mũi, lập cập đáp: "Chủ tịch Tô, chúng tôi nghe cô".
"Mau vào trong đóng cửa đi".
Tô Nhu nói, cô đã nhìn thấy bóng dáng của mấy phóng viên đang đi về phía này.
Cánh cửa công ty đóng lại.
Sau khi cùng Tô Nhu đến phòng họp, đám Lý Nông Yến lập tức khai hết toàn bộ tội trạng, đồng thời lấy ra vật chứng có thể chứng minh bọn họ lừa đảo, chiếm đoạt.
Tô Nhu ù ù cạc cạc.
Không hiểu rốt cuộc đám Lý Nông Yến bị làm sao.
Sau khi đám Lý Nông Yến khai hết toàn bộ tội danh và xin Tô Nhu tha thứ, thì các cảnh sát ập đến công ty, đưa hết đám Lý Nông Yến đi.
Tô Nhu đứng như trời trồng.
Chương 4426: Cho ông một cơ hội
"Cái gì? Tối qua cô ở học viện Huyền Y Phái sao?"
Trong một khách sạn tồi tàn.
Một người đàn ông chột lực lưỡng che một bên mắt bằng tấm vải màu đen quay lại và lạnh lùng nhìn Tina tóc vàng trước mặt.
"Vâng! Thưa đoàn trưởng!"
Tina sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi vẫn còn sự sợ hãi, giọng nói run rẩy.
"Có chuyện gì với cô vậy?"
Eddie nhận thấy Tina có điều gì đó không ổn nên cau mày hỏi.
"Đoàn trưởng, tôi nghĩ tốt nhất là nên từ bỏ mỏ khoáng Huyền Hoàng này! Chúng ta hãy lập tức rời khỏi đây, phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành! Rời khỏi Long Quốc!"
Tina vội vàng nói.
"Tina! Có phải cô đã thấy điều gì không?"
Eddie sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đêm qua, rất nhiều người nhìn thấy thần quang xuất hiện phía trên học viện Huyền Y Phái! Nếu đêm qua cô ở đó, vậy nhất định đã nhìn thấy gì đó phải không? Mau nói cho tôi biết đi! Chuyện gì đã xảy ra ở đó tối qua vậy?"
Tina há miệng muốn nói gì đó, nhưng cảnh tượng tối hôm qua lập tức hiện lên trong đầu khiến cô ta run lên vì sợ hãi.
"Thực xin lỗi, đoàn trưởng Eddie, tôi không thể nói nhiều với ông! Nếu không, tôi sợ là mình không thể ra khỏi Giang Thành này được mất! Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, gia tộc Louis đã kết thúc! Gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất rồi!"
Tina run rẩy hét lên, vẻ mặt kinh hãi khiến tất cả thành viên của nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa trong phòng đều kinh ngạc.
"Người của gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất? Không thể nào, tôi tới đây cùng người nhà Louis, ngày hôm qua bọn họ còn sắp xếp cho chúng tôi đi điều tra mỏ Huyền Hoàng. Mới không đến một ngày, bọn họ làm sao có thể biến mất? Tina! Cô đang đùa sao?"
Eddie gầm gừ.
"Đoàn trưởng! Tôi hy vọng ông có thể nghe lời tôi khuyên, đừng ở lại đây nữa. Có thần minh ở đây! Vị thần mà con người vĩnh viễn không địch nổi!"
Tina run rẩy rồi quay người bước ra ngoài căn phòng.
"Tina, cô đi đâu vậy?"
Eddie lập tức hỏi.
"Tôi phải rời khỏi đây!"
"Cô không thể đi, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành!"
"Đoàn trưởng, nếu ông nhất quyết không rời đi, tôi chỉ có thể rời khỏi đoàn lính đánh thuê!"
Tina dường như không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ mở cửa rồi vội vàng rời đi.
"Đồ khốn! Con khốn đó!"
Eddie chửi rủa nhưng rồi cũng không thèm đuổi theo.
Ông ta có thể thấy Tina đã bị dọa đến phát điên, không còn tinh thần chiến đấu, ép cô ta ở lại cũng chẳng ích gì.
Sự xuất hiện của Tina khiến nhóm lính đánh thuê cảm thấy bất an.
"Đoàn trưởng, có lẽ chúng ta nên nghe theo ý kiến của Tina!"
Một thành viên trong nhóm thận trọng bước tới và nói nhỏ.
"Cậu cũng muốn đi?"
Eddie cau mày.
"Nếu không có lý do gì, Tina sẽ không có biểu hiện như vậy! Nếu như đoàn trưởng không muốn rời đi, tôi nghĩ chi bằng trước tiên liên hệ với gia tộc Louis để hỏi thăm tình hình!"
Thành viên đó vội vàng nói.
Eddie gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Chờ hồi lâu, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.
"Này! Louis! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Mọi người vẫn ổn chứ?"
Eddie lớn tiếng hỏi.
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không có âm thanh nào phát ra từ điện thoại.
"Anh bạn, có chuyện gì vậy?"
Eddie cảm thấy bất an nên lại thận trọng hét lên.
Vẫn không có âm thanh hồi đáp.
“Chắc hẳn ông chính là thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa mà Tina nhắc đến phải không?”
"Cậu là ai?"
Eddỉe mặt đột nhiên biến sắc.
Đó là một giọng nói mà ông ta chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
"Tôi cho các người một cơ hội. Nếu các người đến học viện Huyền Y Phái giúp tôi một việc, tôi sẽ không giết các người”.
Giọng nói trên điện thoại lạnh lùng đáp.
Louis kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn lao về phía lão Louis như điên, ôm chặt lấy bố mình.
“Bố ơi, tốt quá! Cuối cùng bố cũng đến rồi!”.
“Không sao đâu con!”.
Lão Louis vỗ đầu con trai, nhưng khi nhìn thấy gò má sưng vù và khóe môi bật máu của Louis thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Ông ta di chuyển đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Cậu chính là cậu Lâm, Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa?”.
“Người của gia tộc Louis các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Cậu Lâm, là cậu đánh con trai tôi ra nông nỗi này sao? Cậu thật là quá đáng! Cậu đã chà đạp lên tôn nghiêm của gia tộc Louis!”.
Lão Louis trách mắng.
“Bố, anh ta đã giết hết đám Tommy rồi! Bọn họ chết hết rồi!”, Louis đau khổ kêu lên.
“Cái gì?”.
Hơi thở của lão Louis trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, tất cả tinh nhuệ của gia tộc Louis ở phía sau ông ta đều móc súng ra, chĩa về phía Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu sẽ phải trả giá cho những hành động của mình”.
Lão Louis khẽ gầm lên.
Nhìn khí thế thì có vẻ ông ta sắp ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Lão Louis hơi ngạc nhiên, chần chừ không hạ lệnh.
Tuy ngoài mặt ông ta có vẻ rất kích động, rất tức giận, nhưng cũng chỉ là hù dọa Lâm Chính mà thôi.
Không ngờ Lâm Chính lại bình tĩnh như vậy.
Thực ra lão Louis không dám ra tay.
Ông ta biết thừa nếu mình ra tay với người này thì sẽ có hậu quả gì.
Tuy lần này gia tộc Louis dẫn theo không ít tinh nhuệ, nhưng đây là Giang Thành, nếu bọn họ ra tay thì chỉ e rất khó rời khỏi đây.
Nhưng sự im lặng của Lâm Chính khiến ông ta rất khó xử.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc đỏ bỗng bước tới, tươi cười nói: “Chúa ơi, lão Louis của tôi, ông đừng mất lịch sự như vậy chứ, tôi nghĩ chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm”.
“Hiểu lầm, hiểu lầm gì?”, lão Louis thuận thế xuôi theo.
“Ông không hỏi xem tại sao cậu Lâm lại muốn giết người của chúng ta sao? Không chừng trong chuyện này có ẩn tình gì đó”, người đàn ông tóc đỏ cười nói.
“Vậy thì mời cậu Lâm giải thích”.
Lão Louis trầm giọng nói.
Bây giờ ông ta chỉ mong đưa ngay con trai rời khỏi đây, còn mấy người của gia tộc đã chết thì ông ta cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nơi này cũng khiến ông ta cảm thấy rất bất an.
Lão Louis nhìn đám Lý Nông Yến đã ngất xỉu dưới đất, trong lòng có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc người của các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với lão Louis, chỉ bình thản chất vấn.
Bọn họ ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, lão Louis nhíu mày.
“Thôi bỏ đi, mất thời gian quá!”.
Lâm Chính phẩy tay: “Nguyên Tinh, ra tay đi, tiễn bọn họ lên đường!”.
“Vâng, giáo chủ”.
Nguyên Tinh cung kính gật đầu, sau đó tiến về phía bọn họ.
Người của gia tộc Louis đều biến sắc.
“Cậu Lâm, cậu…”, lão Louis cuống quýt kêu lên.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ anh đừng hành động khinh suất thì hơn! Nếu đánh nhau thật thì gia tộc chúng tôi chưa chắc sợ anh đâu!”.
Louis vẫn không phục, tức giận gầm lên.
“Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử xem!”.
Lâm Chính nhìn về phía Louis.
“Hừ, đồ có mắt không tròng, lẽ nào anh không biết lai lịch của vị đại nhân bên cạnh tôi sao? Đây là Thánh Kỵ Tóc Đỏ Danas mạnh nhất nước F chúng tôi!”.
Louis quát lớn.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ?”.
Lâm Chính nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, cất bước đi tới, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, cậu có tin vào ánh sáng thánh không?”.
Khoảnh khắc ông ta dứt lời.
Vù!
Toàn thân người đàn ông tóc đỏ bỗng tỏa ra một luồng khí tức thánh khiết mãnh liệt.
Luồng khí tức này lập tức lấp đầy phòng thuốc.
Nhiều người cảm nhận được luồng khí tức này, tâm hồn bỗng chốc trở nên trống trải thuần khiết một cách khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Danas như nhìn thánh nhân, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy ông ta.
Ngay cả Từ Thiên cũng không chống nổi, Nguyên Tinh cũng bị ảnh hưởng một chút.
Danas thấy thế thì rất hài lòng, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính chậm rãi đứng lên, đi về phía ông ta.
Danas sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ông ta phát hiện dường như Lâm Chính không bị khí tức của mình ảnh hưởng chút nào.
“Sao có thể chứ?”.
Danas ngây người ra.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ? Tôi hỏi ông, ông có tin vào thần không?”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh vừa dứt lời.
Ầm!
Một luồng thần quang tỏa ra từ người anh, xuyên qua trần nhà, vọt thẳng lên mây xanh, chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong chớp mắt, mái tóc đen bóng của Lâm Chính biến thành màu bạc, vô số thần văn màu vàng che phủ làn da anh, đôi mắt mang hai màu đỏ lam, hai mảng sao trời vũ trụ mênh mông lững lờ trong mắt anh.
Cảm giác ngột ngạt ập về phía Danas.
Phịch!
Danas mất khống chế, đầu gối nhũn ra, nặng nề quỳ xuống đất.
Chương 4422: Hành lễ kỵ sĩ
Thần?
Thần!
Đây chính là thần thực sự!
Toàn thân Danas run rẩy dữ dội, đôi mắt mở to, không còn sinh ra bất cứ suy nghĩ phản kháng nào nữa.
Tất cả người của gia tộc Louis đều sửng sốt.
Bọn họ không thể giải thích được đây là khí ý như thế nào.
Bọn họ chỉ cảm thấy giờ phút này, bản thân bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Giống như một con kiến, một hạt bụi.
Người của gia tộc Louis không thể hiểu được khí tức tỏa ra từ người Lâm Chính có ý nghĩa gì.
Tuy kinh hãi, nhưng bọn họ vẫn gửi gắm hi vọng vào Danas, mong kỵ sĩ tóc đỏ danh chấn nước F này có thể cứu vớt bọn họ.
Nhưng bây giờ Danas đã quỳ xuống đất, vẻ mặt ngây dại nhìn Lâm Chính, cứ như bị bắt mất hồn.
Người của Louis khó mà tin được ông ta có thể mang lại hi vọng gì cho bọn họ.
Thần quang dần biến mất, sự thay đổi trên người Lâm Chính cũng dần tan biến.
Trong chớp mắt, mọi người đã hồi phục lại như ban đầu.
Dường như tất cả chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy mộng tan.
Nhưng Danas biết đây không phải là mơ.
Người trước mặt ông ta chính là thần!
Một vị thần chí cao vô thượng!
Cho dù là giáo hoàng cũng không thể mang lại cảm giác đó cho ông ta.
“Danas đại nhân! Ông làm sao vậy?”.
Lão Louis hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy, dè dặt hỏi.
Nhưng Danas không trả lời lão Louis, dường như ông ta không nghe thấy, mà cúi đầu với Lâm Chính, run giọng nói: “Chí thượng của tôi! Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của Danas! Danas nguyện dâng hiến mọi thứ cho ngài! Chỉ mong ngài có thể khoan dung cho tội lỗi của tôi!”.
Dứt lời, ông ta liền hành lễ theo đúng tiêu chuẩn kỵ sĩ, tỏ ý thần phục.
Cả gia tộc Louis đều ngẩn người ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm, không dám tin vào mắt mình.
Không ai ngờ Danas với sức chiến đấu được gọi là kỵ sĩ mạnh nhất nước F mà bọn họ mất rất nhiều tiền mời về, lại dễ dàng thần phục đối phương như vậy.
“Tại sao lại như vậy?”.
Louis lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rịn ra.
“Danas! Ông nhận bao nhiêu lợi ích của gia tộc chúng tôi, sao có thể quay lưng với chúng tôi được chứ? Ông là đồ phản bội!”.
Lão Louis tức xì khói, ngoạc miệng mắng chửi.
Nhưng Danas vẫn mặc kệ ông ta, chỉ cúi đầu chờ Lâm Chính lên tiếng.
“Tôi tha thứ cho ông”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Lời nói của anh chẳng khác nào âm thanh của tự nhiên đối với Danas.
Danas mừng rỡ, vội cúi đầu nói: “Cảm ơn đại nhân!”.
“Đứng lên đi!”.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Danas đứng lên, sau đó quay lại nhìn lão Louis.
Nụ cười của ông ta dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.
“Lão Louis! Những gì gia tộc các ông tặng tôi, tôi sẽ trả lại không thiếu một thứ gì. Tôi cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, mối quan hệ thuê mướn giữa chúng ta có thể chính thức giải trừ được rồi!”.
“Cái gì?”.
Người của gia tộc Louis trợn tròn mắt.
“Danas! Ông không thể làm thế được!”.
Lão Louis hoảng hốt, vội vàng gầm lên.
“Tôi sẵn lòng làm mọi chuyện cho các ông, có thể không màng đến thù lao! Nhưng các ông không thể bảo tôi thách thức chiến thần được! Bảo tôi làm trái chân lý tự nhiên của thế giới này thì chẳng khác nào bảo tôi xuống địa ngục!”.
Danas lắc đầu nói.
Lão Louis như muốn ngừng thở, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Danas.
“Ý ông là sao? Ông nói người này là thần?”.
“Nếu cậu ấy không phải là thần thì tôi nghĩ trên đời này chắc là không có thần rồi”.
Danas nói rất nghiêm túc.
Ông ta vừa dứt lời, Louis liền ngồi phịch xuống đất, cả người như bị mất hồn, ánh mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận.
Chương 4423: Nổi sóng gió
Danas bất ngờ đầu hàng khiến người của gia tộc Louis trở tay không kịp.
Bọn họ biết tiếp tục phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì.
Chuyện đến nước này, muốn sống thì chỉ đành thần phục.
Lão Louis ngập ngừng một lát rồi đi tới, hơi cúi người với Lâm Chính.
"Cậu Lâm, tôi thay mặt gia tộc Louis gửi đến cậu lời xin lỗi chân thành, chúng tôi không biết đến sự vĩ đại và vô thượng của cậu, tôi xin thỉnh tội với cậu vì sự mạo phạm và vô lễ khi trước, cầu xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôi".
Ngay cả Danas cũng đã cúi đầu, lão Louis thực sự không còn cách nào khác.
Những người ông ta mang theo còn không bằng một ngón tay của Danas, mất Danas thì ông ta không có tư cách to tiếng với Lâm Chính.
Đầu hàng quả thực là lựa chọn thiết thực nhất.
Nhưng điều kiện là đối phương có thể chấp nhận.
"Ông ta không phải là người của gia tộc Louis các ông, cũng không có thù oán gì với tôi, nên tôi có thể tha thứ cho ông ta".
Lâm Chính đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt đám người của gia tộc Louis, bình tĩnh nói: "Nhưng các ông thì khác, con trai ông có ý đồ xâm hại vợ tôi, còn muốn chiếm đoạt công ty của cô ấy. Ông có biết nếu những chuyện này xảy ra thì sẽ thế nào không? Với sự cương liệt của vợ tôi, thì chắc chắn cô ấy sẽ tự sát, nếu cô ấy chết, ông nghĩ sự hối hận, bồi thường, xin lỗi của các ông còn ý nghĩa gì không?".
"Nhưng mọi chuyện chưa hề xảy ra mà".
Lão Louis vội vàng giải thích.
"Đó là do có tôi ngăn cản".
Lâm Chính lắc đầu.
Lão Louis như muốn ngừng thở, ngây người ra nhìn Lâm Chính.
Bỗng nhiên ông ta nhận ra gì đó, xoay người lao về phía Louis, gầm lên: "Chạy!".
Louis đang ngồi dưới đất tỏ vẻ sửng sốt, rồi lập tức đứng phắt dậy, quay đầu bỏ chạy.
Khoảnh khắc hắn vừa tông cửa ra.
Vù!
Một luồng thần quang tỏa ra trong phòng thuốc.
Hắn ngoái đầu lại, chỉ thấy tất cả người của gia tộc Louis trong luồng sáng đều hóa thành cát bụi.
Giống như chôn vùi.
Đây là thủ đoạn mà chỉ thần linh mới có!
Louis sợ đến mức hồn vía lên mây, điên cuồng chạy về phía xe.
Sau khi mở cửa xe, Louis lập tức lấy chìa khóa ra khởi động.
Nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Chỉ thấy cả chiếc xe bỗng tự tan rã, rơi hết xuống đất.
Sau đó, tất cả linh kiện xe ở dưới đất đều hóa thành cát bụi, theo gió bay đi.
Louis ngồi phịch xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm phía trước.
Chỉ thấy Lâm Chính vừa rồi còn ở trong phòng, không biết đã đứng ở trước mặt hắn từ khi nào.
Chắc dịch chuyển tức thời cũng chỉ được thế này!
Thảo nào Danas gọi anh là thần!
Với thủ đoạn như vậy, không phải là thần linh thì là gì?
Lâm Chính chậm rãi đi tới, đôi mắt bình thản nhìn Louis đang ngồi dưới đất, sắc mặt không vui không buồn.
"Đừng giết tôi! Cầu xin anh đừng giết tôi! Anh muốn gì tôi cũng đồng ý! Tôi xin anh đấy!".
Louis khóc lóc van nài.
Nhưng vẫn không cảm hóa được Lâm Chính đang nổi máu giết người.
Tô Nhu là giới hạn của Lâm Chính, là nguyên tắc mà Lâm Chính sẽ không chạm vào.
Bất cứ kẻ nào làm hại Tô Nhu, dù đối phương tốt hay xấu, thì Lâm Chính cũng sẽ không tha thứ.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, giơ bàn tay lên, ngón tay gõ nhẹ vào đầu Louis.
Louis rùng mình một cái, sau đó cả người cứng ngắc bất động.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể hắn hóa thành cát bụi, cứ thế tan biến trong gió.
Lâm Chính bình thản đứng nhìn, một lát sau, anh nhìn lên bầu trời đêm, tâm trạng xao động cũng coi như bình tĩnh trở lại.
Anh hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng thuốc.
Cùng lúc đó, vô số cường giả ở Giang Thành đều nhìn về phía bầu trời đêm.
"Vừa nãy là cái gì vậy?".
"Không biết nữa".
"Hình như phía đó là học viện Huyền Y Phái, chẳng lẽ là uy năng của thần y Lâm?".
"Mau phái người đi điều tra".
Đêm hôm nay, Giang Thành nổi sóng gió.
Chương 4424: Tạ lỗi xin tha
Tô Nhu trải qua một đêm thao thức.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu không ngừng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Cũng không ngờ một người từ nghìn dặm xa xôi có thể dễ dàng lôi kéo những đồng nghiệp đã theo cô phấn đấu nhiều năm, có thể dễ dàng tước đoạt tất cả mọi thứ cô vất vả lắm mới có được.
Sự chênh lệch này khiến cô khó mà chấp nhận được.
Hôm nay nếu không nhờ Lâm Chính kịp thời báo cảnh sát, thì e là cô đã mất mạng rồi.
Giờ phút này, Tô Nhu mới hiểu đạo lý thương trường như chiến trường.
Phải luôn thật cẩn thận mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sơ sảy là sẽ gặp kết cục muôn kiếp không ngóc được đầu dậy.
Sáng hôm sau, Tô Nhu mang theo đôi mắt gấu trúc đến công ty.
Tuy hiện giờ mọi thứ vẫn là một đống hổ lốn, nhưng cần đến thì vẫn phải đến.
Tô Nhu ngồi trên xe, hít mấy hơi không khí tươi mới, sau đó giẫm chân ga, lái tới công ty.
Lái xe mất nửa tiếng thì đến cửa công ty.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu vừa dừng xe, đã thấy cửa công ty chen chúc đầy người.
Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Nhu ù ù cạc cạc, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cô vội xuống xe chen vào đám người.
Một lúc sau mới chen vào được.
Tô Nhu ngây người ra.
Chỉ thấy mấy bóng người đang quỳ ở cửa.
Chính là đám Lý Nông Yến.
Bọn họ quỳ dưới đất, thái độ ủ rũ, sắc mặt tiều tụy khó coi, đang khóc nức nở.
Đúng lúc này, giám đốc Vương vô tình nhìn thấy Tô Nhu trong đám người, cô ta cuống quýt kêu lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Chủ tịch Tô! Chủ tịch Tô! Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi!".
"Chủ tịch Tô? Cuối cùng cô cũng đến rồi! Chủ tịch Tô! Tôi đã biết sai rồi! Tôi bán nhà bán xe ngay trong đêm, cùng mọi người gom tiền cho cô rồi đây! Tuy chưa đủ số tiền cô đáng nhận được, nhưng xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi, tôi xin cô đấy!".
Lý Nông Yến nhìn thấy Tô Nhu, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc lóc vừa bò tới, nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay Tô Nhu rồi dập đầu bôm bốp.
Những người khác cũng dập đầu cật lực xuống mặt sàn như lên cơn điên.
Cho dù rách da chảy máu vẫn không chịu dừng lại.
Tô Nhu đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng đi tới đỡ bọn họ dậy.
"Các chị đừng làm vậy, có gì thì từ từ nói".
Tô Nhu nhìn người đi đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, nhỏ giọng nói.
"Chủ tịch Tô, cô phải tha thứ cho chúng tôi đã, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đứng lên!".
"Đúng, Chủ tịch Tô, nếu cô không chịu tha thứ cho chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi thà chết còn hơn".
"Chủ tịch Tô, cô hãy hứa trước là sẽ tha thứ cho chúng tôi được không?".
"Chúng tôi cầu xin cô đấy, tha cho chúng tôi đi!".
Bọn họ vừa khóc vừa nói, lại định dập đầu nữa.
Tô Nhu không biết rốt cuộc bọn họ đã chịu sự kích thích gì, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
"Được được được, tôi tha thứ cho các cô, các cô đứng lên đi đã, chúng ta vào trong nói chuyện".
Tô Nhu vội kêu lên.
Đám Lý Nông Yến nghe thấy thế, lập tức kích động đến mức toàn thân run rẩy, lau lung tung nước mắt nước mũi, lập cập đáp: "Chủ tịch Tô, chúng tôi nghe cô".
"Mau vào trong đóng cửa đi".
Tô Nhu nói, cô đã nhìn thấy bóng dáng của mấy phóng viên đang đi về phía này.
Cánh cửa công ty đóng lại.
Sau khi cùng Tô Nhu đến phòng họp, đám Lý Nông Yến lập tức khai hết toàn bộ tội trạng, đồng thời lấy ra vật chứng có thể chứng minh bọn họ lừa đảo, chiếm đoạt.
Tô Nhu ù ù cạc cạc.
Không hiểu rốt cuộc đám Lý Nông Yến bị làm sao.
Sau khi đám Lý Nông Yến khai hết toàn bộ tội danh và xin Tô Nhu tha thứ, thì các cảnh sát ập đến công ty, đưa hết đám Lý Nông Yến đi.
Tô Nhu đứng như trời trồng.
Chương 4426: Cho ông một cơ hội
"Cái gì? Tối qua cô ở học viện Huyền Y Phái sao?"
Trong một khách sạn tồi tàn.
Một người đàn ông chột lực lưỡng che một bên mắt bằng tấm vải màu đen quay lại và lạnh lùng nhìn Tina tóc vàng trước mặt.
"Vâng! Thưa đoàn trưởng!"
Tina sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi vẫn còn sự sợ hãi, giọng nói run rẩy.
"Có chuyện gì với cô vậy?"
Eddie nhận thấy Tina có điều gì đó không ổn nên cau mày hỏi.
"Đoàn trưởng, tôi nghĩ tốt nhất là nên từ bỏ mỏ khoáng Huyền Hoàng này! Chúng ta hãy lập tức rời khỏi đây, phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành! Rời khỏi Long Quốc!"
Tina vội vàng nói.
"Tina! Có phải cô đã thấy điều gì không?"
Eddie sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đêm qua, rất nhiều người nhìn thấy thần quang xuất hiện phía trên học viện Huyền Y Phái! Nếu đêm qua cô ở đó, vậy nhất định đã nhìn thấy gì đó phải không? Mau nói cho tôi biết đi! Chuyện gì đã xảy ra ở đó tối qua vậy?"
Tina há miệng muốn nói gì đó, nhưng cảnh tượng tối hôm qua lập tức hiện lên trong đầu khiến cô ta run lên vì sợ hãi.
"Thực xin lỗi, đoàn trưởng Eddie, tôi không thể nói nhiều với ông! Nếu không, tôi sợ là mình không thể ra khỏi Giang Thành này được mất! Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, gia tộc Louis đã kết thúc! Gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất rồi!"
Tina run rẩy hét lên, vẻ mặt kinh hãi khiến tất cả thành viên của nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa trong phòng đều kinh ngạc.
"Người của gia tộc Louis đã hoàn toàn biến mất? Không thể nào, tôi tới đây cùng người nhà Louis, ngày hôm qua bọn họ còn sắp xếp cho chúng tôi đi điều tra mỏ Huyền Hoàng. Mới không đến một ngày, bọn họ làm sao có thể biến mất? Tina! Cô đang đùa sao?"
Eddie gầm gừ.
"Đoàn trưởng! Tôi hy vọng ông có thể nghe lời tôi khuyên, đừng ở lại đây nữa. Có thần minh ở đây! Vị thần mà con người vĩnh viễn không địch nổi!"
Tina run rẩy rồi quay người bước ra ngoài căn phòng.
"Tina, cô đi đâu vậy?"
Eddie lập tức hỏi.
"Tôi phải rời khỏi đây!"
"Cô không thể đi, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành!"
"Đoàn trưởng, nếu ông nhất quyết không rời đi, tôi chỉ có thể rời khỏi đoàn lính đánh thuê!"
Tina dường như không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ mở cửa rồi vội vàng rời đi.
"Đồ khốn! Con khốn đó!"
Eddie chửi rủa nhưng rồi cũng không thèm đuổi theo.
Ông ta có thể thấy Tina đã bị dọa đến phát điên, không còn tinh thần chiến đấu, ép cô ta ở lại cũng chẳng ích gì.
Sự xuất hiện của Tina khiến nhóm lính đánh thuê cảm thấy bất an.
"Đoàn trưởng, có lẽ chúng ta nên nghe theo ý kiến của Tina!"
Một thành viên trong nhóm thận trọng bước tới và nói nhỏ.
"Cậu cũng muốn đi?"
Eddie cau mày.
"Nếu không có lý do gì, Tina sẽ không có biểu hiện như vậy! Nếu như đoàn trưởng không muốn rời đi, tôi nghĩ chi bằng trước tiên liên hệ với gia tộc Louis để hỏi thăm tình hình!"
Thành viên đó vội vàng nói.
Eddie gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Chờ hồi lâu, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.
"Này! Louis! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Mọi người vẫn ổn chứ?"
Eddie lớn tiếng hỏi.
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không có âm thanh nào phát ra từ điện thoại.
"Anh bạn, có chuyện gì vậy?"
Eddie cảm thấy bất an nên lại thận trọng hét lên.
Vẫn không có âm thanh hồi đáp.
“Chắc hẳn ông chính là thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Tử Diệu Hoa mà Tina nhắc đến phải không?”
"Cậu là ai?"
Eddỉe mặt đột nhiên biến sắc.
Đó là một giọng nói mà ông ta chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
"Tôi cho các người một cơ hội. Nếu các người đến học viện Huyền Y Phái giúp tôi một việc, tôi sẽ không giết các người”.
Giọng nói trên điện thoại lạnh lùng đáp.
Bình luận facebook