• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (22 Viewers)

  • Chương 4086-4090

Chương 4086: Dương Đỉnh Thiên

Cái gọi là thể chất ẩn giấu, đương nhiên cực kỳ khó bị phát hiện.

Lâm Chính đã không nhận ra Thượng Quan Linh có thể chất đặc biệt.

Hiện tại, trên thế giới không có bất kỳ phương pháp nhận dạng thống nhất nào để phát hiện ra thể chất ẩn giấu.

Nói cách khác, ngay cả Lâm Chính cũng không dễ dàng phát hiện một người có loại thể chất này!

"Anh chắc chắn....cô ấy có Thần Nữ Thánh Thể?"

Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

"Khả năng rất cao là như vậy..."

"Làm sao anh biết?"

"Tôi đã điều tra về Thượng Quan thế gia! Thượng Quan thế gia là một gia tộc đã tồn tại mấy ngàn năm, gia tộc này cứ mỗi ba trăm năm sẽ có một người có thể chất ẩn giấu! Mà mỗi lần thể chất ẩn giấu đều không giống nhau. Chủ nhân của thể chất ẩn giấu ba trăm năm nay rất có khả năng là Thượng Quan Linh, hơn nữa dựa theo tính toán, cô ấy rất có khả năng là chủ nhân của Thần Nữ Thánh Thể!"

Hoắc Phong khàn giọng nói: "Chỉ cần đoạt được Thần Nữ Thánh Thể cũng đủ để tôi có thể đạt tới cảnh giới Đại Thành, tăng lên mấy lần thực lực của bản thân. Cho nên tôi vẫn luôn theo đuổi Thượng Quan Linh, nhưng Thượng Quan Linh căn bản không có hứng thú với tôi, cho nên tôi đã cấu kết với Quang Chiếu sơn trang để giăng bẫy, mục đích muốn chiếm đoạt cô ấy!"

"Thì ra là vậy! Vậy Quang Chiếu sơn trang sẽ nhận được gì?"

Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.

"Chúng tôi giăng cái bẫy này là có cơ sở. Trong quá trình điều trị, mấy người Thượng Quan Linh đã khiến tình trạng của vợ trang chủ Quang Chiếu sơn trang trở nên tồi tệ hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trên danh nghĩa, Quang Chiếu sơn trang là bên có lý, như vậy họ hoàn toàn có thể lợi dụng điều này để tống tiền Bắc Cảnh Tư, như vậy lo gì không kiếm được một món lời lớn kia chứ?"

Hoắc Phong đáp.

Bốp!

Lâm Chính trực tiếp tát mạnh vào mặt Hoắc Phong.

"Để chống giặc ngoại xâm, Bắc Cảnh Tư luôn chiến đấu nơi tiền tuyến, bao nhiêu binh sĩ đã máu chảy đầu rơi, vậy mà các người lại muốn đâm sau lưng họ? Các người! Chết tiệt!"

Lâm Chính lạnh lùng quát.

Hoắc Phong rùng mình một cái, sắc mặt kinh ngạc tái nhợt, không dám nói lời nào.

Về phần Dương Như Long bên cạnh da đầu cũng tê dại, toàn thân khẽ run lên.

"Lâm thần y bớt giận....Lâm thần y xin hãy bình tĩnh lại!"

"Bình tĩnh? Các người tống tiền Bắc Cảnh Tư, nghĩa là đang giúp đỡ kẻ địch bên ngoài và làm hại những anh hùng của Long Quốc, các người sẽ bị trừng phạt! Mưu hèn kế bẩn như vậy, các người bảo tôi bớt giận kiểu gì?"

Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, mấy người Thượng Quan Linh cũng được đưa đến.

Mọi người đều bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ đưa mắt nhìn nhau, lo lắng và sợ hãi.

Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Phong nằm trên mặt đất và Dương Như Long đang run như cầy sấy thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến đổi một cách vô cùng đặc sắc.

"Lâm...Lâm thần y, Thượng Quan Linh và những người khác đã đến. Anh hãy nhìn xem, họ không hề bị tổn hại gì! Chúng tôi không làm gì cô ấy cả!"

Dương Như Long run rẩy nói.

"Lâm thần y?"

Thượng Quan Linh sững lại, nhìn về phía Lâm Chính.

Cô không thể ngờ rằng nhân vật huyền thoại ở Giang Thành này sẽ xuất hiện ở đây!

"Thượng Quan Linh, cô có sao không?"

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Tôi....Tôi không sao? Lâm thần y, anh...anh tới đây để cứu tôi?"

Thượng Quan Linh kinh ngạc hỏi.

"Không sao là tốt rồi! Đưa họ ra khỏi đây nhanh lên!"

Lâm Chính cũng không giải thích nhiều.

Thượng Quan Linh mím đôi môi anh đào, dùng đôi mắt như nước hồ thu nhìn Hoắc Phong, trong đôi mắt là sự hận thù.

"Lâm thần y, có thể giao người này cho tôi không? Tôi muốn mang anh ta trở lại Bắc Cảnh Tư và giao anh ta cho cấp trên xử lý!"

"Cô đã bị thương, làm sao có thể mang người này trở về Bắc Cảnh Tư? Hơn nữa, có một số điều tôi chưa hỏi rõ ràng!"

Lâm Chính nhìn Hoắc Phong, đột nhiên hạ giọng nói: "Anh nói rằng mình đã suy luận ra rằng Thượng Quan Linh có thể chất ẩn giấu thông qua việc điều tra Thượng Quan thế gia phải không?"

"Đúng....đúng vậy, Lâm thần y..."

Hoắc Phong run lên.

"Nếu như vậy, ai là người chỉ điểm cho anh đi điều tra Thượng Quan thế gia?", Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, Hoắc Phong gần như ngừng thở.

Thượng Quan Linh cũng không khỏi run lên.

"Không có...Không ai yêu cầu tôi điều tra Thượng Quan thế gia....Tôi.....tôi tự nghĩ ra việc điều tra họ...."

Hoắc Phong trong mắt hiện lên một tia bối rối, vội vàng cúi đầu, run run nói.

"Không nói cũng không sao! Tôi thực sự cũng không tò mò lắm!"

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy ra một cây kim bạc, trực tiếp đâm vào người Hoắc Phong.

Hoắc Phong rùng mình một cái, sau đó ngất đi, nằm trên mặt đất như một con thú rừng đã chết.

"Thượng Quan Linh, tôi sẽ giao người này cho cô".

Lâm Chính bình thản nói.

"Đa tạ ân đức của Lâm thần y, Thượng Quan Linh sẽ luôn ghi nhớ ơn này".

Thượng Quan Linh chắp tay nói.

"Không cần khách sáo! Bắc Cảnh Tư bảo vệ biên cương, nhiều lần trợ giúp quân đội Bắc Cảnh đánh lui ngoại địch, làm giúp mọi người một việc nhỏ cũng là chuyện đương nhiên".

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn Dương Như Long và những người khác: "Tuy nhiên, Quang Chiếu sơn trang đối xử với Bắc Cảnh Tư như vậy, cô nên xử lý nghiêm khắc".

"Lâm thần y nói đúng! Tôi sẽ quay lại Bắc Cảnh Tư và báo cáo với cấp trên của mình!"

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

Dương Như Long kinh hoàng, nhưng cũng không biết làm thế nào.

Anh ta vốn muốn giữ lại những người này, nhưng lại sợ mình không phải là đối thủ của Lâm Chính nên nhất thời không biết nên làm thế nào.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ bên ngoài đại sảnh truyền đến.

"Lâm thần y hạ cố đến đây, đúng là dịp hiếm có! Lâm thần y, Thượng Quan Linh đại nhân, tôi cảm thấy rằng có hiểu lầm trong chuyện này. Xin hai vị bình tĩnh lại, để tôi giải thích một chút có được không?"

Giọng nói vừa vang lên, một luồng khí tức nồng đặc và hùng hậu cũng ập tới.

Một lát sau, nó lấp đầy toàn bộ hội trường.

Mọi người đều cảm thấy ngột ngạt và có chút khó thở.

Ngay cả Thượng Quan Linh cũng bị sốc và hơi lảo đảo.

Người này là ai, làm sao có thể có khí tức đáng sợ như vậy?

Thượng Quan Linh ngẩng đầu nhìn lên.

Cô nhìn thấy một bóng người từ từ bước vào từ cửa.

"Bố!"

Dương Như Long vui mừng kêu lên khi nhìn thấy người đến.

Hóa ra người vừa tới là trang chủ sơn trang Quang Chiếu!

Dương Đỉnh Thiên!
Chương 4087: Đòi hỏi

"Bái kiến trang chủ!"

Mọi người vội vàng chắp tay lại, Dương Như Long mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy lên phía trước.

"Bố! Cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi!"

Dương Như Long phấn khích đến mức suýt khóc.

Nếu bố anh ta không tới nữa, anh ta thậm chí còn lo mình sẽ bị Lâm Chính chém chết.

Dương Đỉnh Thiên xua tay, ý bảo con trai mình đừng hoảng sợ. Sau đó, ông ta đi tới trước mặt Lâm Chính, chắp tay nói:

"Lâm thần y! Tôi là trang chủ của Quang Chiếu sơn trang! Từ lâu đã được nghe danh!"

"Con trai ông làm vậy là do nhận lệnh của ông?"

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Chuyện này tôi không hề biết, đều là do cẩu tử nghịch ngợm. Nếu có đắc tội, xin Lâm thần y thứ lỗi!"

Dương Đỉnh Thiên nhã nhặn đáp.

"Các người không đắc tội với tôi mà đắc tội với những người bảo vệ Long Quốc, những người đã và đang đổ máu vì đất nước. Ông nói xem, nếu tôi nói chuyện này ra, thế lực đầu tiên ra tay với các người là Bắc Cảnh Tư, sau đó là những nhân sĩ chính nghĩa trong thiên hạ và cả những người yêu nước".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh vừa dứt lời, Dương Đỉnh Thiên ánh mắt ngưng trọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

"Lâm thần y, xin đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi hy vọng cậu có thể cho cẩu tử nhà tôi một cơ hội, giữ lại cho sơn trang Quang Chiếu chút thể diện. Chuyện này cứ cho qua đi có được không?"

Dương Đỉnh Thiên bình tĩnh nói: "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không chỉ nói suông, mọi người có thể ra điều kiện, chỉ cần không truy cứu chuyện này, việc gì cũng đều có thể thương lượng".

"Vậy sao?"

Lâm Chính ngón tay gõ gõ vào tay vịn bên cạnh theo nhịp, sau đó quay đầu nhìn Thượng Quan Linh hỏi: "Thượng Quan Linh, Bắc Cảnh Tư cần sơn trang Quang Chiếu làm việc gì?"

"Chúng tôi cần sơn trang Quang Chiếu dẫn chúng tôi đi qua sông Tử Mang! Sông Tử Mang đã bị quân địch chiếm đóng bằng phóng xạ, không ai có thể tiến vào. Nếu tiến vào mắt sẽ lập tức mù, da sẽ bị đốt cháy, và chẳng bao lâu sẽ mất mạng".

Thượng Quan Linh thấp giọng nói: "Hiện tại, trong toàn bộ Long Quốc, chỉ có sơn trang Quang Chiếu là có biện pháp đặc biệt để đối phó với loại tia tử ngoại này, vì vậy chúng tôi cần sự giúp đỡ của sơn trang Quang Chiếu để qua sông!"

Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên: "Dương trang chủ, chuyện này đối với ông hẳn là không khó?"

"Đương nhiên không khó! Chỉ cần Lâm thần y mở lời bảo chúng tôi hỗ trợ Bắc Cảnh Tư, tôi làm sao có thể từ chối? Tôi đồng ý đi cùng mọi người một chuyến".

Dương Đỉnh Thiên lập tức đồng ý.

Thượng Quan Linh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: "Nếu như vậy, Thượng Quan Linh thay mặt mọi người ở Bắc Cảnh Tư cảm ơn Dương trang chủ".

"Xảy ra chuyện như vậy là do sơn trang chúng tôi thất lễ với các vị khách quý, tôi vô cùng xấu hổ, xin cho phép tôi mở tiệc khoản đãi mọi người".

"Ông hãy sắp xếp cho họ, tôi còn có chút việc phải làm nên không ở lại lâu. Dương trang chủ, tôi xin phép đi trước".

Lâm Chính đứng dậy bình tĩnh nói.

"Lâm thần y phải đi sao? Không ở lại uống ly rượu mà đã đi sao?"

"Chuyện đã xong, tôi cũng không muốn quấy rầy. Dương trang chủ có thời gian có thể đến Giang Thành, tôi sẽ tiếp đãi ông".

"Như vậy. . . cũng được. Vậy để tôi tiễn Lâm thần y!"

"Không cần tiễn!"

Lâm Dương lịch sự đáp, sau đó xoay người rời đi.

Thượng Quan Linh chăm chú nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính với đôi mắt lấp lánh, sáng rực.

Việc ở sơn trang Quang Chiếu đã được giải quyết, Thượng Quan Linh cũng không muốn ở lại đây nữa.

Cô rất muốn trả thù Dương Như Long, nhưng hiện tại Bắc Cảnh Tư phải hợp tác với sơn trang Quang Chiếu nên cho dù có ân oán, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Sau bữa tiệc, Thượng Quan Linh cùng Hoắc Phong và nhóm người của mình rời đi.

Trên đường đi, mọi người sôi nổi thảo luận về Lâm thần y.

"Không ngờ Lâm thần y của Giang Thành cũng tới! Trời ơi đẹp trai quá!"

"Lần này không có Lâm thần y xuất hiện, chúng ta e là đã lành ít dữ nhiều".

"Đây mới là thần y chân chính, người bình thường như chúng ta làm sao xứng được?"

"Quá giỏi!"

Ai nấy đều cảm thán.

Nhưng Lý Vinh Sinh không quan tâm đến những điều này mà đuổi theo Thượng Quan Linh.

"Thượng Quan tiểu thư, sự tình đã giải quyết xong, không biết món tiền của chúng tôi giờ cô có thể thanh toán không?"

Lý Vinh Sinh cười hỏi.

"Chi phiếu một triệu đó không phải đã đưa cho ông rồi sao?"

Thượng Quan Linh hừ lạnh một tiếng.

Sau chuyến đi này, cô cũng không có ấn tượng tốt về Lý Vinh Sinh.

"Đúng là cô đã đưa cho tôi một triệu, nhưng còn món tiền thưởng mười triệu..."

"Tôi nói rồi, ai chữa khỏi cho vợ chủ sơn trang sẽ được mười triệu! Ông là người chữa khỏi sao? Không phải đúng không? Vậy tại sao tôi phải cho ông mười triệu?"

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

"Nhưng mà vợ của trang chủ căn bản không có bệnh! Đã không có bệnh thì cũng không có thuốc chữa. Tôi nghĩ mọi người nên chia đều số tiền đó. Cô có nghĩ vậy không?"

Lý Vinh Sinh nói lớn.

"Đúng rồi!"

"Phải chia đều!"

"Cô ta không có bệnh gì cả, cô bảo chúng tôi chữa trị thế nào?"

Những kẻ phía sau cũng nhao nhao hưởng ứng.

Triệu Tĩnh và Cổ Chung Minh đều cau mày.

"Lý Vinh Sinh, trước đây ông đối với Thượng Quan cô nương như vậy, giờ còn mặt mũi đi đòi tiền cô ấy sao? Huống hồ, số tiền này ông đáng được hưởng sao? Đúng là không biết xấu hổ!"

Triệu Tĩnh hừ lạnh.

"Triệu Tĩnh, ông không cần tiền thì mặc kệ ông, ông cũng mặc kệ tôi đi. Hơn nữa chỉ cần vợ trang chủ không sao thì cô ta móc tiền ra là hợp lý! Có gì sai sao?"

Lý Vinh Sinh lạnh lùng đáp.

"Đúng rồi, bác sĩ Triệu, nếu ông không muốn thì đừng có nhúng mũi vào, cứ lo chuyện bao đồng làm gì hả?"

"Tôi vẫn trông chờ vào số tiền này để mua một căn nhà!"

"Ông chê tiền sao? Tôi thì không chê đâu!"

Mọi người lần lượt phản bác Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh nghe vậy thì rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành mặc kệ.

Nhưng Thượng Quan Linh cũng không dễ bắt nạt.

Cô hừ lạnh một tiếng: "Đòi tiền à? Không có đâu, nếu các người còn cãi nữa, một triệu kia tôi cũng lấy lại!"

"Cô nói cái gì? Cô... cô..."

"Thật đáng ghét!"

"Cô dám nuốt lời!"

Mọi người vô cùng tức giận và thi nhau mắng chửi.

Thượng Quan Linh siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn những người này, sát ý hiện ra.

Trong phút chốc, tất cả đám người kia run lên, định nói tiếp nhưng lại thôi.

Thân thủ của Thượng Quan Linh bọn họ đã từng thấy qua, dựa vào những người này, e rằng Thượng Quan Linh một tay cũng đối phó được.

"Mau lên, đến trấn thì giải tán!"

Thượng Quan Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lý Vinh Sinh và mấy kẻ tham lam kia mặt đen lại vì tức giận, nhưng cuối cùng cũng không dám tấn công.

Đám đông tiếp tục đi.

Nhưng mới đi được mấy bước liền nhìn thấy phía trước có một bóng người đang đứng trên đường.

Là Lâm Chính!
Chương 4088: Ngoan ngoãn nghe lời

“Lâm Chính hả?”

Thượng Quan Linh hơi ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa về sao?”

“Tôi đang đợi mọi người!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đợi chúng tôi sao?”

Thượng Quan Linh ngơ ngác, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Trang chủ phu nhân kia thế nào rồi? Mọi người có trị khỏi cho bà ta không?”

Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Chuyện này…”

Đám người nhìn lẫn nhau, tự thấy xấu hổ.

“Lâm Chính, chúng tôi hiểu lầm anh rồi, anh nói đúng, trang chủ phu nhân vốn không có bệnh, đây là cái bẫy của Dương Như Long và Hoắc Phong!”

Thượng Quan Linh nói hết mọi chuyện cho anh, đồng thời kéo Hoắc Phong đã bị khống chế đến trước mặt mọi người.

“Tôi còn tường người Bắc Cảnh Tư của cô đều đoàn kết với nhau, không ngờ còn có người như vậy”.

Lâm Chính nhìn Hoắc Phong, vẻ mặt chán ghét.

“Việc này vô cùng nghiêm trọng, tôi phải ngay lập tức đưa người về Bắc Cảnh Tư. Đúng rồi Lâm Chính, mười triệu tệ này nên đưa cho anh!”

Đột nhiên Thượng Quan Linh nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta lấy tờ chi phiếu mười triệu tệ ra, đưa qua: “Anh là người đầu tiên nhìn ra trang chủ phu nhân không có bệnh, cho nên số tiền này nên đưa cho anh! Anh nhận đi!”

“Gì chứ?”

Đám người Lý Vinh Sinh trợn tròn mắt, trông mong nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn không nhận.

“Nếu đã không bị bệnh thì cần gì khám bệnh? Tôi không cần số tiền này”.

“Lâm Chính, nếu anh không nhận, lòng tôi sẽ bất an, tôi hiểu lầm anh nhưng anh chưa từng trách tôi, tôi vô cùng xin lỗi”.

Thượng Quan Linh thở dài, hơi tự trách.

“Cô Thượng Quan, cô là bạn học của Tô Nhu, tôi lại là chồng của Tô Nhu, chúng ta không tính là người xa lạ, hiểu lầm nhất thời không thể tạo ra sự ngăn cách giữa hai chúng ta, nếu cô cứ muốn đưa mười triệu tệ này cho tôi…vậy thì, mong cô quyên góp số tiền này cho người dân nghèo khổ ở vùng núi đi”.

Lâm Chính thản nhiên cười nói.

Thượng Quan Linh xúc động, lại lần nữa đánh giá Lâm Chính, sau đó gật đầu tán thưởng.

“Xem ra Tiểu Nhu không nhìn lầm người, giao cô ấy cho anh, tôi cũng yên tâm”.

“Cô Thượng Quan, chuyện này đến đây xem như kết thúc, nên quay về rồi”.

“Được, chúng ta cùng nhau đi, tôi sẽ sắp xếp máy bay cho anh, đưa anh về Giang Thành”.

“Làm phiền rồi”.

“Đừng khách sáo, lần này coi như anh có ơn với tôi, chờ hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ đích thân đến Giang Thành mời mọi người ăn cơm, cả thần y Lâm nữa! Lần này nếu không nhờ anh ấy ra mặt, chúng tôi sợ là lành ít dữ nhiều, nhất định phải nhờ Tô Nhu hẹn thần y Lâm giúp tôi, phải gặp mặt để cảm ơn”.

Ánh mắt Thượng Quan Linh nóng bỏng, cười nói.

Lâm Chính hơi gật đầu, không nói gì nữa.

Mọi người rời khỏi sơn trang Quang Chiếu, lập tức chạy đến sân bay.

Thượng Quan Linh và Lâm Chính đi cùng xe, trên đường đi cũng nói chuyện với nhau.

Lý Vinh Sinh ngồi chung với những bác sĩ khác.

Trên xe, vẻ mặt mọi người u ám.

“Thượng Quan Linh này thật không biết điều, thà đưa mười triệu tệ cho tên nhóc đó chứ không chịu đưa cho chúng ta! Đáng ghét!”

“Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, trải qua cửu tử nhất sinh chỉ để lấy được một triệu tệ này thôi sao?”

“Mọi người có cam tâm không?”

“Đương nhiên không cam tâm!”

Những người trên xe đều chửi bới.

Ánh mắt Lý Vinh Sinh chuyển động, cười khẽ: “Các vị, mọi người có muốn lấy lại mười triệu tệ kia không?”

“Hả? Bác sĩ Lý có cách hay nào à?”

“A, tôi là ai kia chứ? Tôi chính là thần y nổi danh Long Quốc, sao lại đối phó không được một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?”

Lý Vinh Sinh híp mắt, nói nhỏ: “Tôi nhớ hình như phía trước có một khu vực phục vụ đúng không? Tính thời gian thì chúng ta nên ăn cơm rồi, chúng ta sẽ ra tay ở khu phục vụ, khiến Thượng Quan Linh đó ngoan ngoãn nghe lời!”
Chương 4089: Một hơi uống cạn

“Thủ đoạn của thần y Lâm thật lợi hại”.

“Thật sự không ngờ, Giang Thành của mọi người lại có thể xuất hiện một thiên tài đáng sợ như vậy!”

“Nếu người này chịu giúp đỡ Bắc Cảnh, chắc chắn sẽ có sức mạnh to lớn, chiến cuộc ở Bắc Cảnh có lẽ sẽ thay đổi”.

Dọc đường đi, Thượng Quan Linh không kiềm chế được nỗi xúc động, bàn luận mọi thứ về thần y Lâm.

Lâm Chính mỉm cười: “Không phải thần y Lâm không muốn tương trợ Bắc Cảnh, mà là do nội bộ Long Quốc không được yên bình cho lắm, nhóm võ giả có tu vi mạnh mẽ vô pháp vô thiên, cần có người trấn áp, nếu thần y Lâm đến Bắc Cảnh, chưa chắc đã là chuyện tốt”.

“Chuyện này tôi cũng đã nghe, có vẻ như Giang Thành cũng từng trải qua rất nhiều trận chiến lớn, tuy rằng tin tức được phong tỏa rất tốt, nhưng tôi vẫn có thể nghe được một vài chuyện”.

Thượng Quan Linh gật đầu.

Lúc này xe đã đến khu vực phục vụ.

Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cau mày nói: “Xe hết xăng rồi sao?”

“Ôi, không phải, đến giờ cơm rồi, còn một quãng đường nữa mới đến Giang Thành, chúng ta còn có thể chịu được nhưng đám bác sĩ kia thì chịu không nổi đâu”.

Thượng Quan Linh thản nhiên nói.

Lâm Chính gật đầu, đợi xe ngừng lại bèn xuống xe.

Khu vực phục vụ này cũng được coi là lớn nhất trên đường cao tốc, có không ít du khách.

Lý Vinh Sinh bao luôn một phòng ăn xa hoa nhất, mời mọi người ăn cơm.

Mọi người chia ra hai bàn, gọi không ít món ăn.

Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên là Lý Vinh Sinh lại đi theo Thượng Quan Linh, còn đám người Cổ Chung Minh ngồi chung với nhau.

Thượng Quan Linh cau mày, nhưng không nói gì.

“Cô Thượng Quan, lúc trước có nhiều hiểu lầm, cô đừng để trong lòng, đến đây nào, dù sao chúng ta cũng không lái xe, uống một ít nhé?”

Lý Vinh Sinh cầm bình rượu trắng, đi tới bên cạnh Thượng Quan Linh, rót đầy ly cho cô ta.

“Tôi không biết uống rượu”.

Thượng Quan Linh nhẹ nhàng nói.

“Ôi, cô Thượng Quan nói gì thế? Võ công của cô cao như vậy, sao có thể không biết uống rượu được? Hơn nữa, cao thủ giống như cô, chút rượu này chẳng phải giống như uống nước thôi sao? Chẳng lẽ cô Thượng Quan vẫn còn giận tôi sao? Không nể mặt tôi một chút à?”

Lý Vinh Sinh cười nói.

Đã nói đến mức này rồi, Thượng Quan Linh cũng không tiện từ chối.

Do dự một lát, cô ta chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, tôi uống một ly vậy”.

“Vậy mới đúng chứ! Nào, nào, nào, mọi người đều phải uống! Mọi người cùng uống nào!”

Lý Vinh Sinh cười ha ha, vội vàng rót đầy cho mọi người, sau đó giơ ly rượu lên, la lớn: “Nào, mọi người cùng tôi kính cô Thượng Quan một ly!”

“Nào, nào, nào!”

“Cô Thượng Quan, tôi kính cô một ly!”

Mọi người nhiệt tình cười nói, tất cả nâng ly lên.

Thượng Quan Linh bình tĩnh nâng ly, sau đó muốn một hơi uống cạn.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Khoan đã!”

Thượng Quan Linh ngơ ngác.

Lý Vinh Sinh bên kia đang nhìn chằm chằm Thượng Quan Linh cũng ngơ ngác.

“Lâm Chính, sao thế?” Thượng Quan Linh nhỏ nhẹ hỏi.

“Ly rượu này, đừng nên uống”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

Thượng Quan Linh hơi nhăn mày, suy nghĩ một lát, như nghĩ đến gì đó, âm thầm nói: “Ý của anh là rượu này có vấn đề sao?”

“Họ Lâm kia, cậu bớt nói khùng nói điên đi! Rượu này có thể có vấn đề gì cơ chứ? Rượu được lấy trong quán, hơn nữa rượu trong ly của mọi người đều rót từ một bình, có vấn đề gì chứ?”

Lý Vinh Sinh nóng nảy, lập tức quát lên.

“Sau khi ông lấy rượu liệu có động tay động chân hay không, mọi người có ai nhìn thấy đâu, còn về chuyện chỉ một bình rượu? Chuyện này thì có gì đâu? Ông động tay động chân, muốn giải độc còn không phải là chuyện dễ dàng sao?”

Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cậu…cậu có bằng chứng không? Không có chứng cứ đừng đứng đây ngậm máu phun người!”

Lý Vinh Sinh mặt đỏ tai hồng, vô cùng tức giận.

Thượng Quan Linh suy nghĩ một lát, đột nhiên uống sạch rượu trong ly.

“Cô Thượng Quan!”

Mọi người sợ hãi hô lên.

Lý Vinh Sinh cũng ngơ ngác.

Có ý gì vậy?
Chương 4090: Hiểu lầm

Uống hết ly rượu, Thượng Quan Linh ngồi trên ghế nhắm mắt từ từ thưởng thức.

Lý Vinh Sinh nhíu mày, thầm trao đổi ánh mắt với những người khác.

“Cô Thượng Quan, cô vẫn ổn chứ?”

Cổ Chung Minh trầm giọng hỏi.

“Tạm thời vẫn không có cảm giác gì”.

Thượng Quan Linh nói.

“Tôi đã nói rượu này không sao mà, các người đừng nghe tên họ Lâm kia nói bậy bạ, mọi người cứ uống là được, mặc kệ tên thần kinh này đi”.

Lý Vinh Sinh lớn giọng nói.

Mọi người nửa tin nửa ngờ, không dám làm bậy.

Nhưng vài người trong đó đã uống cạn rượu trong ly.

Những người còn lại thấy thế cũng không thể không nể mặt Lý Vinh Sinh, chỉ đành uống cạn rượu.

“Ha ha, tửu lượng của các vị tốt thật”.

Lý Vinh Sinh bật cười.

Nhưng lúc này Thượng Quan Linh bỗng ôm đầu, một tay chống lên bàn như sắp choáng đến mức ngất.

Những người khác cũng cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Tôi… tôi chóng mặt quá”.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Sao lại khó chịu thế này?”

“Trong… trong rượu này có độc”.

“Là do Lý Vinh Sinh làm”.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, Lâm Chính nói đúng, quả nhiên Lý Vinh Sinh động tay vào trong rượu.

Họ không có công lực mạnh như Thượng Quan Linh, dĩ nhiên độc phát tác rất nhanh.

“Ha ha, các người nên nghe lời khuyên của tên nhóc đó! Không nên uống rượu này, bây giờ biết thì đã muộn rồi”.

Lý Vinh Sinh cười nhạo.

“Lý Vinh Sinh, ông muốn làm gì?”

Thượng Quan Linh lạnh lùng hỏi, lúc này sắc mặt cô ta tái nhợt.

Vết thương trước đó của cô ta vẫn chưa lành hẳn, bây giờ trúng độc sao có thể chịu được?

“Làm gì à? Cô Thượng Quan, tôi không cầu cạnh gì khác, chỉ mong cô có thể đòi công bằng cho chúng tôi. Bọn tôi đều có phần trong mười triệu tệ đó, nếu cô đưa cho chúng tôi thì cô sẽ được yên ổn, nếu cô không chịu đưa thì đừng trách bọn tôi”.

Lý Vinh Sinh đè thấp giọng nói.

“Lý Vinh Sinh, ông là tên súc sinh, ông điên rồi sao mà làm ra chuyện này?”

Cổ Chung Minh nổi giận, đứng dậy mắng.

Ông ta không uống rượu nhưng Lý Vinh Sinh cũng không quan tâm, dù sao một ông già cũng chẳng có sức đe dọa gì với ông ta.

“Tôi chỉ muốn đòi lại đồ thuộc về tôi, có gì sai sao?”, Lý Vinh Sinh hừ một tiếng nói.

“Thế nên ông muốn làm gì? Giết tôi à?”

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

“Giết cô? Không không, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc này. Rượu trong ly này cũng không có tác dụng chí mạng gì, nó chỉ khiến cô mất mặt tí thôi”.

Lý Vinh Sinh cười nói.

“Mất mặt?”

“Đúng thế, người nào dùng thuốc này sẽ mềm nhũn như bún, muốn ngất đi, sau đó nôn ói tiêu chảy. Cô Thượng Quan, cô xinh đẹp như vậy cũng không muốn thế trước mặt mọi người đâu nhỉ?”

Lý Vinh Sinh lấy một viên thuốc ra, lắc lư trong tay Thượng Quan Linh, nói: “Trong nhà hàng này có rất nhiều người, cô lại là quân trấn Lôi Điện của Bắc Cảnh Tư, nếu mất mặt trước nhiều người như thế, cô còn đứng vững thế nào được? Tôi khuyên cô đưa tiền cho tôi, có được tiền thì thuốc giải này là của cô”.

“Cô Thượng Quan, đừng cố sức nữa”.

“Số tiền đó vốn dĩ là của bọn tôi”.

“Cô cần gì phải cố chấp như thế?”

Vài người cùng nhóm với Lý Vinh Sinh đều cười nói.

Họ cũng đã uống rượu nhưng trước đó họ đã uống thuốc giải rồi nên không có việc gì.

Nhưng lúc này Thượng Quan Linh bỗng ho một tiếng, sau đó nôn ra số rượu kia.

Đám người Lý Vinh Sinh đều run lên.

Chỉ thấy Thượng Quan Linh lau khóe môi, đứng dậy như không có chuyện gì.

“Lý Vinh Sinh, chút thủ đoạn này của ông mà để đối phó với quân trấn như tôi… có phải ông hơi xem thường tôi rồi không?”

Thượng Quan Linh không cảm xúc nói.

Lý Vinh Sinh ngây người, sắc mặt hoảng sợ, run rẩy nhìn Thượng Quan Linh.

“Cô… cô Thượng Quan… hiểu… hiểu lầm… hiểu lầm thôi”.

Nhưng ông ta vừa nói xong, một tay Thượng Quan Linh bóp cổ ông ta, một tay nhấc người lên.

Sát khí tàn bạo toát ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom