-
Chương 4096-4100
Chương 4096: Để tôi
Thật không ngờ điện chủ Tử Long lại lấy ra hoa Long Cốt.
Điều này có nghĩa là gì? Nếu như thua thì hoa Long Cốt chẳng phải sẽ mất sao? Lâm Chính lập tức nhìn điện chủ Tử Long.
Châu Thời Vận cũng bàng hoảng, vội bước lên trước: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lúc này mà mẹ lại có thể lấy hoa Ngân Tâm ra chứ? Mẹ thật sự muốn so đo tới cùng với thần y Lâm sao?”
“Không phải mẹ nói rồi sao? Mẹ lấy hoa Ngân Tâm tham gia thi đấu thì đã nói rồi mà", điện chủ Tử Long mỉm cười.
“Nhưng...mẹ không nói là lấy ra tham gia trận này mà”, Châu Thời Vận khóc dở mếu dở.
“Thế trận này không phải trận đấu hay gì?”, điện chủ Tử Long hỏi.
“Điều này...”, Châu Thời Vận không biết phải nói gì.
“Điện chủ Tử Long Điện ý của bà là gì?”, Lâm Chính bước tới hỏi.
“Không có ý gì. Thần y Lâm nếu như tôi thắng thì hoa Ngân Tâm thuộc về cậu Nếu tôi không thắng thì xin lỗi cậu phải đi tìm người đã thắng tôi để lấy được hoa thôi”.
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười nói. Lâm Chính biết bà ta đang cố tình báo thù anh.
Xem ra bà ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước ở trước cổng học viện. Hoa Long Cốt vốn chẳng đẹp, có màu bạc, cánh hoa giống như hình rồng. Mặc dù nhìn đặc biệt nhưng so với những loại hoa khác thì bán không được tốt lắm.
Chẳng còn nghi ngờ gì, trận chiến này điện chủ Tử Long Điện không thể thắng được. Lâm Chính chau mày.
“Sống chết có số, phú quý tại trời, thần y Lâm, không có được là không có được, chỉ là một bông hoa thôi mà. Sau này chúng ta đi tìm là được”, điện chủ cười. Lâm Chính không nói gì.
“Theo như quy định chúng ta cho hoa nở trước nhé”, Bạch Tố Vũ mỉm cười.
Mặc dù cô ta thua một trận nhưng vào lúc then chốt này thì vẫn vô cùng tự tin.
“Được”, điện chủ Tử Long Điện gật đầu.
Đám đông đồng loạt lấy ra thuốc nước, tưới lên bông hoa của mình. Trong nháy mắt...
Vụt...vụt...Một mùi hương tỏa ra.
Đám đông chỉ cảm thấy bị chói mắt bởi ánh sáng phát ra từ bông hoa. Màu sắc giống như màu cầu vồng vô cùng rực rỡ.
Lâm Chính nhìn bông hoa và im lặng. Anh biết hoa Long Cốt nở ra sẽ như thế nào. So với những bông hoa này thì hoa Long Cốt không bằng cái lá của chúng.
“Xem ra Tử Diên không có hứng thú với trận thi đấu lần sau rồi, nếu không đã không lấy hoa Ngân Tâm ra”.
“Đúng vậy!”
Có không ít người mỉm cười. Các thành viên của hoa giới đương nhiên là hiểu quá rõ về những loại hoa này rồi.
Đối với hoa Ngân Tâm, mặc dù quý nhưng độ đẹp của nó không bằng hoa của những người khác. Anh thấy Tử Diên thua là cái chắc.
“Tôi cũng không có gì, đây là thứ duy nhất có thể bỏ ra được...xem ra tôi thua rồi”, điện chủ Tử Long Điện thở dài, lấy ra một lọ nước thuốc, định tưới lên hoa Long Cốt.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Điện chủ, từ từ đã”.
“Hả?”
Bà ta tò mò nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“Để tôi”, Lâm Chính điềm đạm cười nói.
Chương 4097: Thua chắc rồi.
Dứt lời, đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính.
“Đây là người của hoa giới sao?”
“Là một người lạ, chưa từng gặp”.
“Lẽ nào là thuộc hạ của Tử Diên?”
“Không phải, Tử Diên chưa từng báo qua, rõ ràng là không hề có thuộc hạ mà”
“Vậy là ai chứ?”
Đám đông xôn xao bàn tán, chỉ trỏ vào Lâm Chính. Điện chủ mỉm cười: “Các vị đừng nghi ngờ, đây là người của tôi”.
“Vậy à?”
Đám đông bừng tỉnh. Lâm Chính thì chau mày.
“Thần y Lâm đừng hiểu lầm, ở hoa giới này quy định chỉ có những người thân thiết nhất của các thành viên thì mới được tham gia vào cuộc thi. Nếu như mẹ tôi không nói như vậy thì anh sẽ không thể tham gia, đến cả tôi cũng không đủ tư cách nữa”, Châu Thời Vận lập tức giải thích.
“Tôi hiểu rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Thần y Lâm, đợi cuộc thi két thúc, tìm người thắng mua đi, lần này chắc không còn hi vọng nữa rồi”, Châu Thời Vận nói.
“Không sao, để tôi thử”, Lâm Chính bước về phía bông hoa. Châu Thời Vận còn định nói gì đó nhưng bị điện chủ ngăn lại.
“Mẹ, đây khác gì là báo thù thần y Lâm chứ?”, Châu Thời Vận trách cứ.
“Con biết cái gì. Câm miệng lại”, điện chủ trừng mắt với hắn. Châu Thời Vận bất lực, chỉ biết thở dài.
“Thần y Lâm, cậu có thể dùng nước thuốc đặc biệt này”.
Điện chủ lấy ra một chiếc bình nhỏ, đặt lên bàn. Đây là bình thuốc mà các thành viên của hoa giới thường dùng. Lâm Chính mở nắp bình, ngửi dịch thể bên trong. Không có phán đoán bên trong là thứ thuốc kích thích sinh trưởng.
Nếu nhỏ xuống thực vật sẽ giúp nó lớn nhanh và khai hoa. Chỉ có điều loại thuốc này không ổn định, có thể giúp hoa nở nhanh nên cũng gây tổn hại cho cây.
Lâm Chính tin rằng những loại cây bị tưới nước này thì chẳng có loại nào sống qua nổi một tuần. Để thưởng thức vẻ đẹp mà lãng phí tới thế sao?
Lâm Chính đặt dịch thể sang một bên. Hành động này khiến nhiều người ngạc nhiên.
“Thần y Lâm cậu làm gì vậy?”, điện chủ trầm giọng.
“Quy định của cuộc thi là phải dùng thứ này để hoa nở sao?”, Lâm Chính hỏi
“Cũng không hẳn là quy định, nhưng nếu không dùng thứ này thì dùng cái gì?”, điện chủ hỏi.
“Tôi có cách khác”
“Ồ”
Điện chủ giật mình rồi mỉm cười: “Vậy tôi muốn được mở mang tầm mắt rồi”
“Tôi thấy cậu đừng nên lãng phí thời gian nữa. Dù cậu dùng cách nào thì cũng vô ích thôi. Hoa Ngân Tâm này nở ra cũng chẳng ra làm sao, không thể bằng của chúng tôi được”, một thành viên khác của hoa giới tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, hà tất phải lãng phí thời gian của mọi người?”
“Tôi thấy cậu nên nhỏ thuốc lên đi, mau để cuộc thi kết thúc”.
“Đúng là nực cười”.
Những người khác cũng phụ họa. Bọn họ thấy không cần thiết phải để bông hoa này nở nữa. Vì nó có nở cũng chẳng có sức hấp dẫn, không đạt được kỳ vọng của đám đông.
“Chưa chắc”, Lâm Chính lắc đầu, đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra, ghim lên cây hoa.
Đám đông nín thở...
Dùng châm sao...?
Người này điên rồi chắc.
Chương 4098: Hoa vương
Nhìn cây châm trong tay Lâm Chính tất cả đều cảm thấy không dám tin. Dù là điện chủ thì cũng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, anh đang làm gì vậy? Đó là một bông hoa đấy, không phải một con người đâu”, Châu Thời Vận vội vàng khuyên can. Hắn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh chỉ miết cây châm và đâm vào bông hoa. Những cây châm này được ghim rất cẩn thận. Ánh mắt anh lấp láy, cây châm từ từ đưa xuống giống như anh đang tìm kiếm điều gì đó.
Sau vài nhát châm Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm xuyên cây hoa. Rồi lại rút ra thêm một cây châm nữa đâm xuống.
“Cô Tử Diên, người đàn ông này...đang làm gì vậy?”, một người đàn ông khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
“À, cậu ấy là một bác sĩ, bác sĩ Đông y”, điện chủ Tử Long Điện nhún vai.
“Đông y sao? Chẳng trách”.
Người đàn ông tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Tôi thấy làm trò ma quỷ thì có? Ghim châm cho hoa? Hay cậu ta cho rằng hoa cũng có huyệt vị”.
“Làm trò mà thôi”
“Lãng phí thời gian của mọi người quá”
“Nhìn giống trò hề, cô Tử Diên, cô xinh đẹp thế kia mà sao lại chọn một người đàn ông như thế này chứ?”
“Đúng vậy, thật không đáng”.
Những thành viên khác đều nhao nhao phụ họa theo. Điện chủ chỉ mỉm cười, không hề giải thích. Giờ bà ta chỉ hi vọng xem Lâm Chính có tạo ra được kỳ tích gì hay không. Nhưng có vẻ như đó là điều không thể.
Hành động của Lâm Chính ngoài làm trò cười ra thì không hề có tác dụng gì khác. Tầm vài phút sau, bông hoa đã được ghim năm cây châm.
“Này đùa xong chưa”, Bạch Tố Vũ không nhịn được nữa.
Lúc này hoa của Bạch Tố Vũ là đẹp nhất. Chỉ cần tuyên bố kết quả thì hoa của Bạch Tố Vũ sẽ là người tổ chức hội hoa cho lần sau đồng thời toàn bộ số hoa trên bàn này cũng thuộc về mình.
Bạch Tố Vũ không thể chờ đợi thêm được nữa. Lâm Chính khiến Bạch Tố Vũ không thể kiên nhẫn thêm.
Đúng lúc này Lâm Chính lại lấy ra thêm một cây châm và thản nhiên nói: “Cũng tương đối rồi”.
Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm vào bông hoa. Lâm Chính ghim châm vào ngón tay của anh.
Một giọt máu chảy ra, nhỏ xuống bông hoa. Giọt máu rơi xuống, đám đông trố tròn mắt. Mọi người đều chờ đợi.
Thế nhưng...Họ cứ thế đợi tầm 20 giây thì bông hoa vẫn không có hiện tượng gì. Bọn họ cảm thấy cổ quái.
“Cậu đang đùa mọi người đấy à?”, Bạch Tố Vũ chau mày.
“Cô Tử Diên, người này vô lý quá’.
“Rốt cuộc là cậu ta đang làm gì vậy? Coi mọi người là kẻ ngốc hay gì?”
“Có thể bảo cậu ta đi xuống không, mất thời giờ của người khác là không được đâu”.
Đám đông nhao lên gào thế, ai cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Điện chủ lắc đầu, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, không được thì từ bỏ đi, đừng làm loạn nữa, không có kết quả đâu”.
“Mọi người vội gì?”
Lâm Chính ngẩng đầu: “Không phải là nó đang nở sao?”
“Sắp nở? Nó im lìm thế kia nở bằng mắt à? Tưởng mọi người đùa cùng cậu chắc”, người đàn ông hừ giọng.
“Mọi người bận lắm à? Đến năm giây cũng không có hay gì?”, Lâm Chính nhìn người đàn ông.
“Năm giây?”, người đàn ông giật mình.
“Bốn”, Lâm Chính lại nói.
Đám đông đồng loạt nhìn anh. Lâm Chính đếm tiếp: “Ba, hai, một’.
Ngay khi từ tiếng hô cuối cùng vang lên thì...
Một đường sáng phóng ra từ bông hoa lao thẳng lên trời. Đám đông nín thở, tim đập thình thịch.
Điện chủ Tử Long Điện trố tròn mắt. Cánh hoa Long Cốt nở tung. Trên những cánh hoa có hình vẽ nhưng rồng uống lượn.
“Cái gì?”, có người kêu ên.
Thế nhưng sự kỳ lạ vẫn chưa biến mất. Hoa Long Cốt bắt đầu rung lên. Sau đó ánh sáng mà nó phát ra càng mạnh mẽ hơn. Cả bông hoa điên cuồng rung lên. Giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó vậy.
Những âm thanh vù vù vang khắp không gian Ngay sau đó...Toàn bộ hoa trong hoa hải cũng đồng loạt nở rộ và rung lên như có sinh mệnh.
Những cánh hoa đồng loạt rời thân bay về phía hoa Long Cốt. Chúng xoay quanh hoa Long Cốt, rợp cả bầu trời.
Rồi những cánh hoa biến mất dần, chỉ còn lại hoa Long Cốt đang nở rộ. Lúc này cảm giác như đang có thần tiên xuất hiện.
Hoa hải trở nên vô sắc và ảm đạm. Duy chỉ có hoa Long Cốt là vẫn rực rỡ.
Đám đông bàng hoàng đồng loạt nhìn bông hoa. Họ nín lặng một hồi lâu. Ngay cả điện chủ cũng hóa đá.
Không ai có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này diễm lệ tới mức nào. Đám đông chỉ biết rằng đây là chuyện cả đời khó quên của họ.
Đợi sau khi hoa Long Cốt nở xong thì ánh sáng cũng phát ra lấp lánh trên từng cánh hoa, hương thơm của hoa lan khắp không gian.
Lúc này dù có là hoa gì thì cũng trở nên kém sắc. Những bông hoa của các cao thủ khác trở thành trò cười.
Thậm chí đến cả Lục Diệp cũng không xứng...
“Hoa vương, đây là hoa vương”, Bạch Tố Vũ ý thức được điều gì đó bèn kêu lên.
“Ôi trời, hóa ra là hoa vương à?”
“Cô Tử Diên lấy ra là một hoa vương sao”.
Đám đông tưởng mình nghe nhầm. Đến cả điện chủ cũng bàng hoàng.
Hoa vương? Không thể nào. Bà ta từng nghiên cứu hoa này mà. Nó không thể là hoa vương được.
Nhưng nếu không phải thì tại sao lại xuất hiện cảnh tượng thần kỳ như vậy chứ?
Điện chủ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bàng hoàng. Lẽ nào...thằng nhóc này đã tạo ra hiệu ứng gì đó. Cậu ta...thần thông đến như vậy sao?
Chương 4099: Nhìn thấu
Hoa Long Cốt nở ra đã quyết định trận đấu. Đám đông chết lặng một hồi lâu. Không biết bao lâu sau họ mới hoàn hồn.
“Đẹp quá...”
“Hoa vừa nở đã khiến những bông hoa khác héo úa, đây chính là hoa vương trong truyền thuyết sao?”
“Không thể nào...”
“Thật không ngờ cuộc đời tôi lại có thể nhìn thấy hoa vương...”
“Không uổng công tới đây mà”, có người kích động vỗ tay.
Điện chủ nín thở. Mặc dù còn nhiều nghi ngờ nhưng bà ta vẫn không thể hiện ra ngoài. Bà ta mỉm cười bước tới: “Các vị, tôi nghĩ thắng thua đã định rồi nhỉ”.
“Cô Tử Diên lấy hoa vương tham gia thi đấu thì chúng tôi lấy cái gì đấu lại đây”.
Bạch Tố Vũ cười khổ.
“Thì vẫn phải hỏi ý kiến của mọi người mà”, bà ta cười nói.
Có không ít người cười chua chát. Họ vốn tưởng có thể thể hiện đôi chút mà không ngờ bị chính điện chủ Tử Long Điện tát thẳng vào mặt.
Thật khủng khiếp. Đây chính là vẻ đẹp của hoa vương sao?
Điện chủ tâm trạng rất tốt bèn phất tay. Người ở phía sau bèn bỏ hoa của những người khác vào cẩn thận. Còn chậu hoa Long Cốt thì cũng được cất nốt.
“Điện chủ, lần này bà hài lòng chưa?", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng. Lát nữa kết thúc thì hoa Ngân Tâm là của cậu”, bà ta mỉm cười.
“Cảm ơn”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tiếp theo cuộc thi chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đám đông sau khi thấy vẻ đẹp của bông hoa này thì chẳng còn hứng thú với những bông hoa khác nữa.
Thế là cuộc thi kết thúc. Đám đông giải tán. Lâm Chính cũng lấy được hoa Long Cốt.
“Thần y Lâm, chúc mừng”, Châu Thời Vận cười hi hi.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, sau khi có được bông hoa thì anh cẩn thận rút châm ra, đồng thời rắc bột thuốc lên bông hoa.
“Cậu làm thế nào vậy?”, điện chủ Tử Long Điện nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hỏi.
“Cái gì mà làm thế nào?”
“Cậu lừa được người khác chứ không lừa được tôi. Đây không phải hoa vương, cậu làm thế nào có thể biến hoa Long Cốt thành hoa vương thế?”, điện chủ mỉm cười.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Làm chút hiệu ứng thôi mà”.
“Hiệu ứng sao?”
Điện chủ giật mình rồi lập tức hiểu ra: “Có lẽ châm bạc và máu của cậu đều là tiểu xảo đúng không? Mục đích tạo ra hiệu ứng cho hoa Long Cốt?”
“Cũng không phải tất cả, trên châm bạc có khí ý, rót vào bông hoa, kích thích thân cây khiến nó nở hoa. Dịch thuốc của các người có nhiều tác dụng phụ quá nên khi kích thích hoa nở thì cũng tạo ra nhiều tác dụng không mong muốn. Vì vậy tôi không muốn dùng. Còn về những thứ khác thì đều là dùng khí tức tạo ra hiệu ứng thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Điện chủ chau mày. Biết bao nhiêu cao thủ của hoa giới mà lại không phát hiện ra.
“Nhưng không chỉ có vậy, anh còn dùng cả khí tức phủ lên cả biển hoa, khiến cho toàn bộ số hoa ở đây đều đạt tới trạng thái giả của hoa vương, đúng không?”
Một giọng nói khác vang lên. Lâm Chính và điện chủ quay qua nhìn. Một cô gái mặc áo trắng bước tới.
“Tư Mã Linh Xu?”
Chương 4100: Giao lưu
Lâm Chính nhìn cô gái, anh khẽ chau mày.
Tư Mã Linh Xu lặng lẽ bước tới, hành lễ với điện chủ: “Điện chủ đại nhân, tôi nghĩ vị này chắc không phải người của điện chủ?”
Rõ ràng Tư mã Linh Xu biết về thân phận của điện chủ.
“Tinh ý đấy”, điện chủ cười.
“Vậy thì người này là ai mà lại có chiêu thức như vậy?", Tư Mã Linh Xu nhìn chăm chăm Lâm Chính, cảm thấy khá quen.
“Chắc chắn là nhóc nghe qua rồi đấy”.
Điện chủ cười: “Là thần y Lâm của Giang Thành”.
“Thần y Lâm của Giang Thành sao?”
Tư Mã Linh Xu gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, sau đó đưa tay ra: “Thần y Lâm, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, quả nhiên phi phàm”.
“Khách sáo rồi”, Lâm Chính cũng bắt tay.
“Thần y Lâm quả nhiên có thủ đoạn khác người có thể tạo ra hiệu ứng hoa vương. Xem ra thần y Lâm đã từng tiếp xúc với hoa vương”, Tư Mã Linh Xu nói.
“Tôi chưa từng gặp hoa thật, chỉ xem qua trong sách mà thôi”, Lâm Chính gật đầu.
“Tôi rất có hứng thú với hoa cỏ. Thần y Lâm lại là người trong ngành hi vọng có thể giao lưu nhiều hơn”, Tư Mã Linh Xu đưa ra một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, hi vọng sau này có thể học tập từ thần y Lâm”.
“Được”, Lâm Chính nhận lấy.
“Tôi không làm phiền nữa”, cô ta cúi người rời đi.
Lâm Chính nhìn tấm danh thiếp sau đó cất đi.
“Hình như thần y Lâm có qua lại với cô Linh Xu phải không?”, điện chủ nhận ra điều gì đó.
“Chưa tới mức đó nhưng cũng từng giao thiệp với bố cô ấy”, Lâm Chính đáp.
“Ồ?”, điện chủ chớp mắt, bà ta cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi chuyện kết thúc, Lâm Chính chuẩn bị quay về Giang Thành. Điện chủ cũng không níu giữ.
Chuyến đi này không chỉ giúp bà ta giữ được cương vị người tổ chức cho hội hoa lần sau mà còn thu hoạch được rất nhiều. Bán số hoa này cũng được cả tỷ tệ.
Tâm trạng của Châu Thời Vận cũng không tệ nhưng hắn cũng không về Giang Thành mà ở lại Tử Long Điện.
Lâm Chính lại ngập đầu trong công việc. Đợi sau khi xử lý xong, anh vội vàng tới phòng thuốc chuẩn bị sử dụng hoa Long Cốt để luyện đan.
“Thần y Lâm, đây là gì vậy?”, Nam Ly tò mò nhìn Lâm Chính đang cẩn thận cầm chậu hoa. Không có sức mạnh phi thăng gia trì, hoa Long Cốt vẫn đẹp nhưng không còn xuất sắc nữa.
“Đây là hoa Long Cốt, dùng thứ này luyện Vạn Tinh Đan hoặc là có thể giúp thôi vào được vùng đất long mạch thành công”.
Lâm Chính hào hứng. Anh thật sự hi vọng có thể vào được vùng đất long mạch. Không chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt được Diệp Viên mà còn có thể tìm hiểu về bí mật nơi đó.
Nếu sự trưởng thành của Diệp Viêm dựa vào vùng đất long mạch thì ở đó nhật định sẽ có những y đạo kinh người.
“Tôi cần hai người giúp luyện đan. Ngoài ra, gọi Tần Bách Tùng, Long Thủ tới đây. Thuốc này rất quý, khả năng thành công không lớn, một khi thất bại thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới tìm được nguyên liệu nữa”.
“Được”, hai người gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng triệu tập các tầng lớp cấp cao của học viện. Tất cả vây lấy lò luyện, bắt đầu luyện đan dưới sự sắp xếp của Lâm Chính.
Thật không ngờ điện chủ Tử Long lại lấy ra hoa Long Cốt.
Điều này có nghĩa là gì? Nếu như thua thì hoa Long Cốt chẳng phải sẽ mất sao? Lâm Chính lập tức nhìn điện chủ Tử Long.
Châu Thời Vận cũng bàng hoảng, vội bước lên trước: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao lúc này mà mẹ lại có thể lấy hoa Ngân Tâm ra chứ? Mẹ thật sự muốn so đo tới cùng với thần y Lâm sao?”
“Không phải mẹ nói rồi sao? Mẹ lấy hoa Ngân Tâm tham gia thi đấu thì đã nói rồi mà", điện chủ Tử Long mỉm cười.
“Nhưng...mẹ không nói là lấy ra tham gia trận này mà”, Châu Thời Vận khóc dở mếu dở.
“Thế trận này không phải trận đấu hay gì?”, điện chủ Tử Long hỏi.
“Điều này...”, Châu Thời Vận không biết phải nói gì.
“Điện chủ Tử Long Điện ý của bà là gì?”, Lâm Chính bước tới hỏi.
“Không có ý gì. Thần y Lâm nếu như tôi thắng thì hoa Ngân Tâm thuộc về cậu Nếu tôi không thắng thì xin lỗi cậu phải đi tìm người đã thắng tôi để lấy được hoa thôi”.
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười nói. Lâm Chính biết bà ta đang cố tình báo thù anh.
Xem ra bà ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước ở trước cổng học viện. Hoa Long Cốt vốn chẳng đẹp, có màu bạc, cánh hoa giống như hình rồng. Mặc dù nhìn đặc biệt nhưng so với những loại hoa khác thì bán không được tốt lắm.
Chẳng còn nghi ngờ gì, trận chiến này điện chủ Tử Long Điện không thể thắng được. Lâm Chính chau mày.
“Sống chết có số, phú quý tại trời, thần y Lâm, không có được là không có được, chỉ là một bông hoa thôi mà. Sau này chúng ta đi tìm là được”, điện chủ cười. Lâm Chính không nói gì.
“Theo như quy định chúng ta cho hoa nở trước nhé”, Bạch Tố Vũ mỉm cười.
Mặc dù cô ta thua một trận nhưng vào lúc then chốt này thì vẫn vô cùng tự tin.
“Được”, điện chủ Tử Long Điện gật đầu.
Đám đông đồng loạt lấy ra thuốc nước, tưới lên bông hoa của mình. Trong nháy mắt...
Vụt...vụt...Một mùi hương tỏa ra.
Đám đông chỉ cảm thấy bị chói mắt bởi ánh sáng phát ra từ bông hoa. Màu sắc giống như màu cầu vồng vô cùng rực rỡ.
Lâm Chính nhìn bông hoa và im lặng. Anh biết hoa Long Cốt nở ra sẽ như thế nào. So với những bông hoa này thì hoa Long Cốt không bằng cái lá của chúng.
“Xem ra Tử Diên không có hứng thú với trận thi đấu lần sau rồi, nếu không đã không lấy hoa Ngân Tâm ra”.
“Đúng vậy!”
Có không ít người mỉm cười. Các thành viên của hoa giới đương nhiên là hiểu quá rõ về những loại hoa này rồi.
Đối với hoa Ngân Tâm, mặc dù quý nhưng độ đẹp của nó không bằng hoa của những người khác. Anh thấy Tử Diên thua là cái chắc.
“Tôi cũng không có gì, đây là thứ duy nhất có thể bỏ ra được...xem ra tôi thua rồi”, điện chủ Tử Long Điện thở dài, lấy ra một lọ nước thuốc, định tưới lên hoa Long Cốt.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Điện chủ, từ từ đã”.
“Hả?”
Bà ta tò mò nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“Để tôi”, Lâm Chính điềm đạm cười nói.
Chương 4097: Thua chắc rồi.
Dứt lời, đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính.
“Đây là người của hoa giới sao?”
“Là một người lạ, chưa từng gặp”.
“Lẽ nào là thuộc hạ của Tử Diên?”
“Không phải, Tử Diên chưa từng báo qua, rõ ràng là không hề có thuộc hạ mà”
“Vậy là ai chứ?”
Đám đông xôn xao bàn tán, chỉ trỏ vào Lâm Chính. Điện chủ mỉm cười: “Các vị đừng nghi ngờ, đây là người của tôi”.
“Vậy à?”
Đám đông bừng tỉnh. Lâm Chính thì chau mày.
“Thần y Lâm đừng hiểu lầm, ở hoa giới này quy định chỉ có những người thân thiết nhất của các thành viên thì mới được tham gia vào cuộc thi. Nếu như mẹ tôi không nói như vậy thì anh sẽ không thể tham gia, đến cả tôi cũng không đủ tư cách nữa”, Châu Thời Vận lập tức giải thích.
“Tôi hiểu rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Thần y Lâm, đợi cuộc thi két thúc, tìm người thắng mua đi, lần này chắc không còn hi vọng nữa rồi”, Châu Thời Vận nói.
“Không sao, để tôi thử”, Lâm Chính bước về phía bông hoa. Châu Thời Vận còn định nói gì đó nhưng bị điện chủ ngăn lại.
“Mẹ, đây khác gì là báo thù thần y Lâm chứ?”, Châu Thời Vận trách cứ.
“Con biết cái gì. Câm miệng lại”, điện chủ trừng mắt với hắn. Châu Thời Vận bất lực, chỉ biết thở dài.
“Thần y Lâm, cậu có thể dùng nước thuốc đặc biệt này”.
Điện chủ lấy ra một chiếc bình nhỏ, đặt lên bàn. Đây là bình thuốc mà các thành viên của hoa giới thường dùng. Lâm Chính mở nắp bình, ngửi dịch thể bên trong. Không có phán đoán bên trong là thứ thuốc kích thích sinh trưởng.
Nếu nhỏ xuống thực vật sẽ giúp nó lớn nhanh và khai hoa. Chỉ có điều loại thuốc này không ổn định, có thể giúp hoa nở nhanh nên cũng gây tổn hại cho cây.
Lâm Chính tin rằng những loại cây bị tưới nước này thì chẳng có loại nào sống qua nổi một tuần. Để thưởng thức vẻ đẹp mà lãng phí tới thế sao?
Lâm Chính đặt dịch thể sang một bên. Hành động này khiến nhiều người ngạc nhiên.
“Thần y Lâm cậu làm gì vậy?”, điện chủ trầm giọng.
“Quy định của cuộc thi là phải dùng thứ này để hoa nở sao?”, Lâm Chính hỏi
“Cũng không hẳn là quy định, nhưng nếu không dùng thứ này thì dùng cái gì?”, điện chủ hỏi.
“Tôi có cách khác”
“Ồ”
Điện chủ giật mình rồi mỉm cười: “Vậy tôi muốn được mở mang tầm mắt rồi”
“Tôi thấy cậu đừng nên lãng phí thời gian nữa. Dù cậu dùng cách nào thì cũng vô ích thôi. Hoa Ngân Tâm này nở ra cũng chẳng ra làm sao, không thể bằng của chúng tôi được”, một thành viên khác của hoa giới tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, hà tất phải lãng phí thời gian của mọi người?”
“Tôi thấy cậu nên nhỏ thuốc lên đi, mau để cuộc thi kết thúc”.
“Đúng là nực cười”.
Những người khác cũng phụ họa. Bọn họ thấy không cần thiết phải để bông hoa này nở nữa. Vì nó có nở cũng chẳng có sức hấp dẫn, không đạt được kỳ vọng của đám đông.
“Chưa chắc”, Lâm Chính lắc đầu, đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra, ghim lên cây hoa.
Đám đông nín thở...
Dùng châm sao...?
Người này điên rồi chắc.
Chương 4098: Hoa vương
Nhìn cây châm trong tay Lâm Chính tất cả đều cảm thấy không dám tin. Dù là điện chủ thì cũng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, anh đang làm gì vậy? Đó là một bông hoa đấy, không phải một con người đâu”, Châu Thời Vận vội vàng khuyên can. Hắn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh chỉ miết cây châm và đâm vào bông hoa. Những cây châm này được ghim rất cẩn thận. Ánh mắt anh lấp láy, cây châm từ từ đưa xuống giống như anh đang tìm kiếm điều gì đó.
Sau vài nhát châm Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm xuyên cây hoa. Rồi lại rút ra thêm một cây châm nữa đâm xuống.
“Cô Tử Diên, người đàn ông này...đang làm gì vậy?”, một người đàn ông khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
“À, cậu ấy là một bác sĩ, bác sĩ Đông y”, điện chủ Tử Long Điện nhún vai.
“Đông y sao? Chẳng trách”.
Người đàn ông tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Tôi thấy làm trò ma quỷ thì có? Ghim châm cho hoa? Hay cậu ta cho rằng hoa cũng có huyệt vị”.
“Làm trò mà thôi”
“Lãng phí thời gian của mọi người quá”
“Nhìn giống trò hề, cô Tử Diên, cô xinh đẹp thế kia mà sao lại chọn một người đàn ông như thế này chứ?”
“Đúng vậy, thật không đáng”.
Những thành viên khác đều nhao nhao phụ họa theo. Điện chủ chỉ mỉm cười, không hề giải thích. Giờ bà ta chỉ hi vọng xem Lâm Chính có tạo ra được kỳ tích gì hay không. Nhưng có vẻ như đó là điều không thể.
Hành động của Lâm Chính ngoài làm trò cười ra thì không hề có tác dụng gì khác. Tầm vài phút sau, bông hoa đã được ghim năm cây châm.
“Này đùa xong chưa”, Bạch Tố Vũ không nhịn được nữa.
Lúc này hoa của Bạch Tố Vũ là đẹp nhất. Chỉ cần tuyên bố kết quả thì hoa của Bạch Tố Vũ sẽ là người tổ chức hội hoa cho lần sau đồng thời toàn bộ số hoa trên bàn này cũng thuộc về mình.
Bạch Tố Vũ không thể chờ đợi thêm được nữa. Lâm Chính khiến Bạch Tố Vũ không thể kiên nhẫn thêm.
Đúng lúc này Lâm Chính lại lấy ra thêm một cây châm và thản nhiên nói: “Cũng tương đối rồi”.
Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm vào bông hoa. Lâm Chính ghim châm vào ngón tay của anh.
Một giọt máu chảy ra, nhỏ xuống bông hoa. Giọt máu rơi xuống, đám đông trố tròn mắt. Mọi người đều chờ đợi.
Thế nhưng...Họ cứ thế đợi tầm 20 giây thì bông hoa vẫn không có hiện tượng gì. Bọn họ cảm thấy cổ quái.
“Cậu đang đùa mọi người đấy à?”, Bạch Tố Vũ chau mày.
“Cô Tử Diên, người này vô lý quá’.
“Rốt cuộc là cậu ta đang làm gì vậy? Coi mọi người là kẻ ngốc hay gì?”
“Có thể bảo cậu ta đi xuống không, mất thời giờ của người khác là không được đâu”.
Đám đông nhao lên gào thế, ai cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Điện chủ lắc đầu, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, không được thì từ bỏ đi, đừng làm loạn nữa, không có kết quả đâu”.
“Mọi người vội gì?”
Lâm Chính ngẩng đầu: “Không phải là nó đang nở sao?”
“Sắp nở? Nó im lìm thế kia nở bằng mắt à? Tưởng mọi người đùa cùng cậu chắc”, người đàn ông hừ giọng.
“Mọi người bận lắm à? Đến năm giây cũng không có hay gì?”, Lâm Chính nhìn người đàn ông.
“Năm giây?”, người đàn ông giật mình.
“Bốn”, Lâm Chính lại nói.
Đám đông đồng loạt nhìn anh. Lâm Chính đếm tiếp: “Ba, hai, một’.
Ngay khi từ tiếng hô cuối cùng vang lên thì...
Một đường sáng phóng ra từ bông hoa lao thẳng lên trời. Đám đông nín thở, tim đập thình thịch.
Điện chủ Tử Long Điện trố tròn mắt. Cánh hoa Long Cốt nở tung. Trên những cánh hoa có hình vẽ nhưng rồng uống lượn.
“Cái gì?”, có người kêu ên.
Thế nhưng sự kỳ lạ vẫn chưa biến mất. Hoa Long Cốt bắt đầu rung lên. Sau đó ánh sáng mà nó phát ra càng mạnh mẽ hơn. Cả bông hoa điên cuồng rung lên. Giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó vậy.
Những âm thanh vù vù vang khắp không gian Ngay sau đó...Toàn bộ hoa trong hoa hải cũng đồng loạt nở rộ và rung lên như có sinh mệnh.
Những cánh hoa đồng loạt rời thân bay về phía hoa Long Cốt. Chúng xoay quanh hoa Long Cốt, rợp cả bầu trời.
Rồi những cánh hoa biến mất dần, chỉ còn lại hoa Long Cốt đang nở rộ. Lúc này cảm giác như đang có thần tiên xuất hiện.
Hoa hải trở nên vô sắc và ảm đạm. Duy chỉ có hoa Long Cốt là vẫn rực rỡ.
Đám đông bàng hoàng đồng loạt nhìn bông hoa. Họ nín lặng một hồi lâu. Ngay cả điện chủ cũng hóa đá.
Không ai có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này diễm lệ tới mức nào. Đám đông chỉ biết rằng đây là chuyện cả đời khó quên của họ.
Đợi sau khi hoa Long Cốt nở xong thì ánh sáng cũng phát ra lấp lánh trên từng cánh hoa, hương thơm của hoa lan khắp không gian.
Lúc này dù có là hoa gì thì cũng trở nên kém sắc. Những bông hoa của các cao thủ khác trở thành trò cười.
Thậm chí đến cả Lục Diệp cũng không xứng...
“Hoa vương, đây là hoa vương”, Bạch Tố Vũ ý thức được điều gì đó bèn kêu lên.
“Ôi trời, hóa ra là hoa vương à?”
“Cô Tử Diên lấy ra là một hoa vương sao”.
Đám đông tưởng mình nghe nhầm. Đến cả điện chủ cũng bàng hoàng.
Hoa vương? Không thể nào. Bà ta từng nghiên cứu hoa này mà. Nó không thể là hoa vương được.
Nhưng nếu không phải thì tại sao lại xuất hiện cảnh tượng thần kỳ như vậy chứ?
Điện chủ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bàng hoàng. Lẽ nào...thằng nhóc này đã tạo ra hiệu ứng gì đó. Cậu ta...thần thông đến như vậy sao?
Chương 4099: Nhìn thấu
Hoa Long Cốt nở ra đã quyết định trận đấu. Đám đông chết lặng một hồi lâu. Không biết bao lâu sau họ mới hoàn hồn.
“Đẹp quá...”
“Hoa vừa nở đã khiến những bông hoa khác héo úa, đây chính là hoa vương trong truyền thuyết sao?”
“Không thể nào...”
“Thật không ngờ cuộc đời tôi lại có thể nhìn thấy hoa vương...”
“Không uổng công tới đây mà”, có người kích động vỗ tay.
Điện chủ nín thở. Mặc dù còn nhiều nghi ngờ nhưng bà ta vẫn không thể hiện ra ngoài. Bà ta mỉm cười bước tới: “Các vị, tôi nghĩ thắng thua đã định rồi nhỉ”.
“Cô Tử Diên lấy hoa vương tham gia thi đấu thì chúng tôi lấy cái gì đấu lại đây”.
Bạch Tố Vũ cười khổ.
“Thì vẫn phải hỏi ý kiến của mọi người mà”, bà ta cười nói.
Có không ít người cười chua chát. Họ vốn tưởng có thể thể hiện đôi chút mà không ngờ bị chính điện chủ Tử Long Điện tát thẳng vào mặt.
Thật khủng khiếp. Đây chính là vẻ đẹp của hoa vương sao?
Điện chủ tâm trạng rất tốt bèn phất tay. Người ở phía sau bèn bỏ hoa của những người khác vào cẩn thận. Còn chậu hoa Long Cốt thì cũng được cất nốt.
“Điện chủ, lần này bà hài lòng chưa?", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng. Lát nữa kết thúc thì hoa Ngân Tâm là của cậu”, bà ta mỉm cười.
“Cảm ơn”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tiếp theo cuộc thi chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đám đông sau khi thấy vẻ đẹp của bông hoa này thì chẳng còn hứng thú với những bông hoa khác nữa.
Thế là cuộc thi kết thúc. Đám đông giải tán. Lâm Chính cũng lấy được hoa Long Cốt.
“Thần y Lâm, chúc mừng”, Châu Thời Vận cười hi hi.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, sau khi có được bông hoa thì anh cẩn thận rút châm ra, đồng thời rắc bột thuốc lên bông hoa.
“Cậu làm thế nào vậy?”, điện chủ Tử Long Điện nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hỏi.
“Cái gì mà làm thế nào?”
“Cậu lừa được người khác chứ không lừa được tôi. Đây không phải hoa vương, cậu làm thế nào có thể biến hoa Long Cốt thành hoa vương thế?”, điện chủ mỉm cười.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Làm chút hiệu ứng thôi mà”.
“Hiệu ứng sao?”
Điện chủ giật mình rồi lập tức hiểu ra: “Có lẽ châm bạc và máu của cậu đều là tiểu xảo đúng không? Mục đích tạo ra hiệu ứng cho hoa Long Cốt?”
“Cũng không phải tất cả, trên châm bạc có khí ý, rót vào bông hoa, kích thích thân cây khiến nó nở hoa. Dịch thuốc của các người có nhiều tác dụng phụ quá nên khi kích thích hoa nở thì cũng tạo ra nhiều tác dụng không mong muốn. Vì vậy tôi không muốn dùng. Còn về những thứ khác thì đều là dùng khí tức tạo ra hiệu ứng thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Điện chủ chau mày. Biết bao nhiêu cao thủ của hoa giới mà lại không phát hiện ra.
“Nhưng không chỉ có vậy, anh còn dùng cả khí tức phủ lên cả biển hoa, khiến cho toàn bộ số hoa ở đây đều đạt tới trạng thái giả của hoa vương, đúng không?”
Một giọng nói khác vang lên. Lâm Chính và điện chủ quay qua nhìn. Một cô gái mặc áo trắng bước tới.
“Tư Mã Linh Xu?”
Chương 4100: Giao lưu
Lâm Chính nhìn cô gái, anh khẽ chau mày.
Tư Mã Linh Xu lặng lẽ bước tới, hành lễ với điện chủ: “Điện chủ đại nhân, tôi nghĩ vị này chắc không phải người của điện chủ?”
Rõ ràng Tư mã Linh Xu biết về thân phận của điện chủ.
“Tinh ý đấy”, điện chủ cười.
“Vậy thì người này là ai mà lại có chiêu thức như vậy?", Tư Mã Linh Xu nhìn chăm chăm Lâm Chính, cảm thấy khá quen.
“Chắc chắn là nhóc nghe qua rồi đấy”.
Điện chủ cười: “Là thần y Lâm của Giang Thành”.
“Thần y Lâm của Giang Thành sao?”
Tư Mã Linh Xu gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, sau đó đưa tay ra: “Thần y Lâm, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, quả nhiên phi phàm”.
“Khách sáo rồi”, Lâm Chính cũng bắt tay.
“Thần y Lâm quả nhiên có thủ đoạn khác người có thể tạo ra hiệu ứng hoa vương. Xem ra thần y Lâm đã từng tiếp xúc với hoa vương”, Tư Mã Linh Xu nói.
“Tôi chưa từng gặp hoa thật, chỉ xem qua trong sách mà thôi”, Lâm Chính gật đầu.
“Tôi rất có hứng thú với hoa cỏ. Thần y Lâm lại là người trong ngành hi vọng có thể giao lưu nhiều hơn”, Tư Mã Linh Xu đưa ra một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, hi vọng sau này có thể học tập từ thần y Lâm”.
“Được”, Lâm Chính nhận lấy.
“Tôi không làm phiền nữa”, cô ta cúi người rời đi.
Lâm Chính nhìn tấm danh thiếp sau đó cất đi.
“Hình như thần y Lâm có qua lại với cô Linh Xu phải không?”, điện chủ nhận ra điều gì đó.
“Chưa tới mức đó nhưng cũng từng giao thiệp với bố cô ấy”, Lâm Chính đáp.
“Ồ?”, điện chủ chớp mắt, bà ta cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi chuyện kết thúc, Lâm Chính chuẩn bị quay về Giang Thành. Điện chủ cũng không níu giữ.
Chuyến đi này không chỉ giúp bà ta giữ được cương vị người tổ chức cho hội hoa lần sau mà còn thu hoạch được rất nhiều. Bán số hoa này cũng được cả tỷ tệ.
Tâm trạng của Châu Thời Vận cũng không tệ nhưng hắn cũng không về Giang Thành mà ở lại Tử Long Điện.
Lâm Chính lại ngập đầu trong công việc. Đợi sau khi xử lý xong, anh vội vàng tới phòng thuốc chuẩn bị sử dụng hoa Long Cốt để luyện đan.
“Thần y Lâm, đây là gì vậy?”, Nam Ly tò mò nhìn Lâm Chính đang cẩn thận cầm chậu hoa. Không có sức mạnh phi thăng gia trì, hoa Long Cốt vẫn đẹp nhưng không còn xuất sắc nữa.
“Đây là hoa Long Cốt, dùng thứ này luyện Vạn Tinh Đan hoặc là có thể giúp thôi vào được vùng đất long mạch thành công”.
Lâm Chính hào hứng. Anh thật sự hi vọng có thể vào được vùng đất long mạch. Không chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt được Diệp Viên mà còn có thể tìm hiểu về bí mật nơi đó.
Nếu sự trưởng thành của Diệp Viêm dựa vào vùng đất long mạch thì ở đó nhật định sẽ có những y đạo kinh người.
“Tôi cần hai người giúp luyện đan. Ngoài ra, gọi Tần Bách Tùng, Long Thủ tới đây. Thuốc này rất quý, khả năng thành công không lớn, một khi thất bại thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới tìm được nguyên liệu nữa”.
“Được”, hai người gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng triệu tập các tầng lớp cấp cao của học viện. Tất cả vây lấy lò luyện, bắt đầu luyện đan dưới sự sắp xếp của Lâm Chính.
Bình luận facebook