• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (126 Viewers)

  • Chương 4076-4080

Chương 4076: Không có mùi gì

Được đích thân thiếu trang chủ ra đón tiếp đã được coi là rất có thể diện.

“Kính chào thiếu trang chủ, để thiếu trang chủ tự mình ra đón tiếp thế này thật sự vinh hạnh quá”.

Hoắc Phong chắp tay lại, cười nói.

“Không có gì, mọi người đến đây cũng là vì cứu mẹ của tôi mà, tôi tới đây đón tiếp mọi người có gì sai đâu chứ? Nếu không phải là bố tôi có việc gấp cần xử lí thì ông ấy đã đến đây đón mọi người từ sớm rồi!”

Dương Như Long cười lớn, nhưng đôi mắt của anh ta lại nhìn thẳng vào Thuợng Quan Linh.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thượng Quan Linh, con ngươi của Dương Như Long bỗng run lên giống như toàn bộ tâm trí của anh ta đã bị Thượng Quan Linh thu hút, anh ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Linh một lúc lâu cũng không thể định thần lại.

“Khụ khụ”.

Hoắc Phong đang ở bên cạnh ho khan vài cái.

Lúc này Dương Như Long mới sực tỉnh lại, cười hỏi: “Xin hỏi người này là ai vậy?”

“Cô gái này là quân trấn ở Bắc Cảnh Tư chúng tôi, Thượng Quan Linh đại nhân!”

Hoắc Phong bình thản nói.

“Bắc Cảnh Tư có mười hai trấn, không ngờ Thượng Quan Linh đại nhân còn trẻ thế này mà đã trở thành một quân trấn rồi! Thật sự khiến người ta phải nể phục!”

Dương Như Long giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Thiếu trang chủ, chúng tôi đến đây không phải để nghe anh khoác lác đâu, nếu tiện thì bây giờ chúng tôi có thể đi chữa trị cho bệnh nhân ngay, dù sao thời gian của mỗi người đều quý giá”.

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

Dương Như Long mỉm cười, cũng không dài dòng nữa mà nhanh chóng dẫn mọi người vào trong.

Sơn trang Quang Chiếu là sơn trang mang đặc trưng phong cách cổ xưa, tất cả đồ trang trí bên trong đều mang cảm giác lâu đời.

Mọi người đi qua cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, khoảng sân, phòng thờ, đi thẳng tới một lầu gác rất yên tĩnh và thanh cao.

“Xin mọi người chờ một chút”.

Dương Như Long khẽ gật đầu sau đó bước vào trong lầu gác.

Không biết qua bao lâu, anh ta lại bước ra rồi cười nói: “Mời mọi người vào bên trong chữa bệnh cho mẹ của tôi”.

Lần lượt từng người đi vào bên trong.

Tầng một của lầu các có lư hương và tủ sách, rất yên tĩnh ngăn nắp, nhìn thôi đã thấy thoải mái rồi.

Sau khi đi lên tầng hai bằng cầu thang hơi dốc, trước mặt mọi người lập tức xuất hiện một tấm bình phong rất lớn, phía sau tấm bình phong là một chiếc giường.

Trên giường có một bóng người đang nằm, bên cạnh có một người phụ nữ đang đứng, xem cách ăn mặc có thể thấy đó là một nữ giúp việc.

"Mọi người, đây là mẹ của tôi”.

Dương Như Long chỉ tay vào bóng người đằng sau tấm bình phong rồi nói.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cau mày lại.

“Thiếu trang chủ, cậu hãy cho người tháo tấm bình phong này đi để bọn tôi có thể nhìn bệnh nhân ở khoảng cách gần, nếu không bọn tôi không thể chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân được”.

Cổ Chung Minh nói.

Nhưng Dương Như Long lại lắc đầu liên tục.

"Thật lòng xin lỗi ông, mẹ của tôi mắc phải một căn bệnh lạ khiến cho khuôn hoàn toàn biến dạng, lý do chúng tôi sử dụng tấm bình phong này che lại là vì tôi lo rằng mọi người xem xong sẽ thấy khó chịu, hơn nữa cũng vì mẹ tôi ngại gặp mọi người, nên mới phải dùng tấm bình phong này che chắn”.

"Bọn tôi đều là bác sĩ, có tình trạng thê thảm nào mà chưa từng gặp đâu? Sao lại khó chịu chứ?”

“Thế nhưng nếu bệnh nhân cảm thấy ngại khi gặp người khác thì lại hơi khó khăn”.

“Nếu không tận mắt nhìn thấy thì làm sao chẩn đoán chứ?”

“Chuyện này khó rồi đây”.

Nhóm bác sĩ bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ với nhau, than khổ.

Nhưng Cổ Chung Minh vẫn lắc đầu nói: “Đông y luôn chú trọng ngửi, nhìn, nghe và hỏi, nếu không thể nhìn thì sử dụng ba cách còn lại vậy!”

Vừa dứt lời ông ta đã đi tới bên cạnh tấm bình phong, ngửi rồi hỏi: “Bệnh nhân có thể nói chuyện được không?”

“Không!”

Dương Như Long lắc đầu: “Mẹ tôi gần như đã mất đi ý thức, các bác sĩ sau khi chẩn đoán cho mẹ tôi đều nói rằng bà ấy không sống được mấy năm nữa, sở dĩ mẹ tôi vẫn còn lại chút hơi tàn này là nhờ linh đan thảo dược mà bố tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong mấy năm qua!”

“Ca này... khó rồi đây!”

Khuôn mặt già nua của Cổ Chung Minh cúi xuống.

“Ông Cổ, có thể ngửi ra được gì không?”

Triệu Tĩnh ở phía sau hỏi.

Cổ Chung Minh lắc đầu nói: “Bệnh nhân không bất kỳ mùi gì hết!”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chương 4077: Nhìn, ngửi, hỏi đều không được

Nhìn không được!

Ngửi không được!

Hỏi cũng không được!

Bây giờ chỉ có thể dựa vào bắt mạch!

“Nhưng cách tấm bình phong làm sao mà bắt mạch được? Không thể bắt mạch qua dây chứ? Như thế sẽ có chênh lệch”.

Có người kể khổ.

Không ai ngờ được chuyện này lại nan giải đến thế.

“Không cần bắt mạch qua dây, che mắt tôi lại là được”.

Cổ Chung Minh nói.

“Ông Cổ ý hay, chúng tôi cũng có ý này”.

Dương Như Long gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với người giúp việc bên cạnh, cô ta lập tức lấy một tấm vải đen ra, che mắt Cổ Chung Minh lại, sau đó cẩn thận dẫn ông ta ra sau tấm bình phong, để ông ta bắt mạch cho mẹ của Dương Như Long.

Thế nhưng một lát sau, Cổ Chung Minh run giọng nói.

“Chuyện… chuyện này không thể nào”.

Mọi người căng thẳng, đều trợn to mắt nhìn Cổ Chung Minh.

“Ông Cổ, xảy ra chuyện gì thế?”

“Hiện giờ người bệnh thế nào?”

“Ông Cổ, có thể chữa được không?”

Mọi người gấp gáp hỏi.

Thế nhưng… Cổ Chung Minh không nói gì, mà được người khác dìu quay lại chỗ cũ.

Cả người ông ta run rẩy, chậm rãi tháo tấm vải đen trên mắt xuống, gương mặt nhăn nheo hiện lên vẻ khó tin.

“Ông Cổ, rốt cuộc là thế nào?”

Thượng Quan Linh hỏi.

Cổ Chung Minh im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói: “Bà ta… không có mạch tượng”.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người im phăng phắc.

“Không… không có mạch tượng? Không thể nào! Trừ khi bà ta là người chết, nếu không sao lại không có mạch tượng?”

Lý Vinh Sinh thất thanh nói.

“Thiếu trang chủ, lẽ nào mẹ cậu đã…”

Có người muốn nói lại thôi.

“Đừng nói bậy bạ! Tim của mẹ tôi vẫn còn đang đập, không tin ông qua đó sờ thử đi”.

Dương Như Long tức giận gào lên.

“Đúng thế, tim bệnh nhân vẫn đang đập, hơn nữa máu trong người vẫn đang chảy bình thường, thần kinh không suy yếu, lục phủ phủ tạng vẫn còn, có thể chắc chắn bệnh nhân vẫn còn sống”.

Cổ Chung Minh khàn giọng nói.

“Nếu đã thế, tại sao… lại không có mạch?”

Triệu Tĩnh vội hỏi.

“Tôi cũng không biết…”

Cổ Chung Minh lắc đầu thở dài: “Bây giờ tôi không rõ rốt cuộc vì sao mà bệnh nhân lại như thế…”

Các bác sĩ ở đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều không nói gì, chỉ trợn to mắt.

Lần này ngay cả nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch đều vô dụng.

Ngay cả người có y thuật cao, tài đức vọng trọng như Cổ Chung Minh cũng bó tay với mẹ của Dương Như Long, thì họ càng không thể có cách gì cả.

“Này, các người nói gì đi chứ! Sao không nói nữa? Rốt cuộc có thể cứu được mẹ tôi không? Nếu cứu được thì mau chóng cứu mẹ tôi đi”.

Thấy mọi người không nói gì, Dương Như Long tức giận nói.

“Chẳng phải các người khoe khoang chữa bệnh mát tay, cứu sống người bệnh sao? Tại sao lần này lại sợ rồi?”

“Nhanh lên! Ai đó đến cứu mẹ tôi đi!”

“Đều câm hết rồi à?”

“Chẳng lẽ các người đều là kẻ lừa đảo sao?”

Dương Như Long càng nói càng tức, đến cuối cùng dứt khoát mắng bọn họ.

Nghe thấy Dương Như Long vô lễ như vậy, Cổ Chung Minh cảm thấy hơi bị xúc phạm, trầm giọng nói: “Này người anh em, bác sĩ chúng tôi không phải là vạn năng. Chúng tôi cũng không thể cứu hết được tất cả mọi người, xin đừng quá làm khó chúng tôi”.

“Thế nên ý ông là sao? Đến sơn trang Quang Chiếu của tôi một chuyến nhưng lại không làm được gì? Các người đến đây du lịch đấy à?”

Dương Như Long lạnh lùng nói.

“Thiếu trang chủ, trước đó chúng tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu mẹ anh nhưng cũng chỉ là cố gắng hết sức, chứ không nói nhất định sẽ chữa được”.

Thượng Quan Linh cũng nói thẳng.

“Bớt phí lời với tôi đi, bây giờ tôi chỉ cần mẹ tôi sống lại, tôi chỉ cần bà ấy bình an vô sự”.

Dương Như Long gào lên.

Lúc này anh ta đã không còn vẻ nho nhã, lịch sự như trước đó nữa.

Mọi người vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó hiểu.

Dương Như Long này sao thế?

Không kiểm soát được cảm xúc sao?

Lúc sự việc càng phát triển đến mức độ không ổn, một giọng nói vang lên.

“Để tôi thử khám cho bệnh nhân”.

Vừa dứt lời, vô số đôi mắt xung quanh đều đồng loạt nhìn sang.

Là Lâm Chính!
Chương 4078: Bà ấy không bị bệnh

“Ôi trời, thần y Lâm muốn ra tay à? Lợi hại! Lợi hại!”

Lý Vinh Sinh cười đều, lên tiếng.

“Đúng là to gan thật”.

“Ngay cả ông Cổ cũng bất lực, cậu thế mà còn dám ló đầu ra bảo có thể thử? Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ y thuật của mình có thể giỏi hơn ông Cổ à?”

“Đầu óc cậu không có vấn đề đó chứ?”

Mọi người đều chế giễu nói.

Hoắc Phong không ừ hử gì, nhưng nét mặt hiện lên vẻ cười nhạo, thích thú nhìn Lâm Chính.

“Lâm Chính, anh làm gì thế? Ở đây không có việc của anh mà nhỉ? Đứng ra sau đi”.

Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.

“Không sao đâu cô Thượng Quan, đã đến rồi cũng không thể uổng công chạy một chuyến, chữa được thì tôi chữa, không được thì cũng giỏi hơn những người rụt cổ không dám khám bệnh ở phía sau nhỉ?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói gì?”

Lý Vinh Sinh nổi giận, muốn bước đến mắng Lâm Chính nhưng Hoắc Phong lại nhanh hơn một bước nói.

“Linh Nhi, nếu thần y Lâm của chúng ta đã tự tin như thế thì sao cô lại ngăn cản người ta? Thần y Lâm, anh làm đi, để mọi người xem y thuật của anh”.

Sắc mặt Thượng Quan Linh sa sầm, mặt không cảm xúc trợn mắt nhìn Lý Vinh Sinh.

Nhưng đến nước này rồi, cô ta nói gì cũng vô dụng.

Lâm Chính muốn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, cô ta có muốn cứu cũng không có cơ hội.

"Đây cũng là bác sĩ của các người à? Được rồi, anh đi khám bệnh cho mẹ tôi đi, nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu hôm nay các người không chữa khỏi cho mẹ tôi, các người đều phải chịu trách nhiệm! Ai cũng đừng hòng chạy”.

Dương Như Long nghiến răng nói.

“Bác sĩ trước giờ không phải là người toàn năng, khi một bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu những người thân yêu của anh thì người đó đã xứng đáng với mọi người, kể cả những người thân yêu đã mất của anh. Thế nên bất kỳ ai trút hết nỗi đau đớn khi người thân mất đi lên bác sĩ đều đáng thẹn”.

Lâm Chính không cảm xúc nói.

“Khốn kiếp! Anh đang dạy dỗ tôi đấy à?”

Dương Như Long nổi giận.

“Tôi đang chỉ ra chỗ sai cho anh”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó cũng mặc kệ Dương Như Long, bước đến trước tấm bình phong ngửi thử.

Dương Như Long cực kỳ tức giận nhưng lại không nổi cáu, mà lạnh lùng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Lâm Chính ngửi thử một lúc, che mắt lại đi đến phía sau tấm bình phong, bắt đầu bắt mạch cho bệnh nhân.

Thời gian anh bắt mạch rất lâu.

Mọi người đợi tận hai phút cũng không thấy Lâm Chính đứng dậy.

Mọi người đều tập trung nhìn vào bóng người trên tấm bình phong.

Nhưng Thượng Quan Linh lại không để ý nhiều.

Cô ta biết chắc chắn Lâm Chính không chữa được cho người đó.

Dù sao ngay cả Cổ Chung Minh cũng bó tay, chỉ một bác sĩ không chính quy có thể làm được gì?

Nhưng điều khiến Thượng Quan Linh cảm thấy kỳ lạ là thái độ của Dương Như Long.

Theo lý thì Dương Như Long không nhất thiết phải nổi nóng như thế.

Dù sao mấy năm nay sơn trang Quang Chiếu cũng đi khắp nơi tìm danh y về chữa trị cho bệnh của vợ trang chủ.

Các danh y đó đều không chữa được, nếu lần nào Dương Như Long cũng đổi nổi nóng như thế, còn ai dám đến sơn trang Quang Chiếu chữa bệnh cho họ nữa?

Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Dương Như Long trừng phạt bác sĩ không chữa được bệnh cho vợ của trang chủ mà.

Tại sao hôm nay lại tức giận đến mức này?

Thượng Quan Linh xoa cằm suy tư, cảm thấy có linh cảm không lành.

Ngay lúc này Lâm Chính chậm rãi đứng lên.

Anh đến trước tấm bình phong, một tay kéo tấm vải đen xuống.

Mọi người lập tức chạy đến.

“Này, tình hình thế nào?”

“Thế nào? Hơ, còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là không có kết quả rồi”.

Lý Vinh Sinh cười nhạo: “Y thuật của cậu ta có thể giỏi hơn ông Cổ à? Chắc chắn cậu ta cũng nói y hệt ông Cổ thôi, không hiểu các người đang mong chờ cái gì?”

Mấy lời này của ông ta dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của rất nhiều người.

Đúng thế, dù Lâm Chính có tài năng đến mấy cũng không thể so được với Cổ Chung Minh tài đức vẹn toàn.

Cậu ta cũng chỉ có thể nói lại mấy lời Cổ Chung Minh nói trước đó.

Nhiều người lắc đầu thở dài.

Đôi mắt Dương Như Long lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức bước đến nói.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói.

“Bà ấy không có bệnh”.

Chỉ mấy chữ ngắn gọn khiến bầu không khí ngưng đọng lại.

Mọi người sửng sốt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng.

Lúc này tim Dương Như Long gần như ngừng đập.

“Lâm Chính, anh… anh vừa nói gì?”

Thượng Quan Linh hoàn hồn vội hỏi.

“Tôi nói người này không có bệnh”.

Lâm Chính chỉ vào bóng người trên tấm bình phong, không cảm xúc nói.

“Linh Nhi, đây chính là người đến đây kiếm tiền nhờ vào mối quan hệ với cô sao?”

Hoắc Phong quay đầu lại lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Linh: “Thật ra tôi cũng không phản đối việc anh ta tới lấy tiền khám bệnh không công, nhưng nếu anh ta nói bậy bạ ở đây, hủy hoại thanh danh của Bắc Cảnh Tư chúng ta, vậy thì không thể chấp nhận được”.

Sắc mặt Thượng Quan Linh cực kỳ khó coi, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trầm giọng nói: “Lâm Chính, nếu anh không phải là chồng của Tô Nhu, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh. Giờ anh lập tức câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ tự tay làm anh ngậm miệng lại”.

“Cô Thượng Quan không tin tôi à?”

Lâm Chính hỏi.

“Ai mà không biết vợ trang chủ của sơn trang Quang Chiếu bị bệnh nhiều năm, sống không bằng chết, chẳng còn sống bao nhiêu năm, sao có thể không bị bệnh được?”

Thượng Quan Linh hừ một tiếng nói.

“Chàng trai, việc này không thể nói bậy được, mặc dù tôi không thể chẩn đoán được nguyên nhân bệnh cụ thể của bệnh nhân, nhưng tình trạng này của bà ấy sao có thể không có bệnh chứ?”

Cổ Chung Minh cũng nhíu mày, trầm giọng nói.

“Đừng nói bậy bạ ở đây nữa”.

“Người đã thế rồi mà còn bảo không bị bệnh ư?”

“Tôi thấy bản thân tên này mới có bệnh đấy, hơn nữa là đầu óc có vấn đề. Nếu không sẽ không nói mấy lời thiểu năng như vậy”.

“Nói đúng lắm”.

Mọi người đều lên tiếng chỉ trích, liên tục chế giễu không dứt.

Lâm Chính lắc đầu không nói gì nhiều.

“Vậy tôi để cho các người xem thử”.

Nói rồi anh nắm lấy tấm bình phong, sau đó vén lên.

Tấm bình phong lập tức nghiêng đi.

“A!”

Cô giúp việc đứng sau tấm bình phong hét lên.

Mọi thứ ở phía sau cũng đều lộ ra ngoài, đập vào mắt mọi người.

Mọi người vội nhìn sang.

Chỉ thấy một người phụ nữ không có mặt nằm trên chiếc giường phía sau bức bình phong.

Mặt người phụ nữ không có da, chỉ còn lại một chút thịt bị thối rửa, gương mặt đều là máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.

Bà ta nằm trên giường, bất động như một thi thể.

Nếu không phải vẫn còn nghe tiếng tim đập yếu ớt, e là ai cũng nghĩ bà ta đã chết.
Chương 4079: Hay là thử xem sao

“Anh làm gì đấy?”

Dương Như Long nổi giận đùng đùng kéo bức bình phong lại, sau đó lao đến nắm lấy cổ áo Lâm Chính: “Anh xem sơn trang Quang Chiếu tôi là cái gì hả?”

“Lời này nên để tôi hỏi anh chứ nhỉ?”

Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Người này không bị bệnh nhưng anh lại bảo bọn tôi đến chữa bệnh cho bà ta, các anh có ý gì?”

Mọi người đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

“Lâm Chính, ý anh là sao? Sao người này lại không bị bệnh?”, Thượng Quan Linh cau mày, lạnh lùng hỏi.

“Vợ trang chủ đã thành ra bộ dạng này rồi sao có thể không bị bệnh? Này, tôi khuyên cậu không biết thì đừng khoe mẽ, đừng làm trò cười, nếu không chỉ trở thành trò hề cho thiên hạ thôi”.

Lý Vinh Sinh hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.

“Trò hề cho thiên hạ? Tôi thấy y thuật của các ông đều không tốt mới đúng”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu nói sao?”

Lý Vinh Sinh nổi giận, đang định cãi lại.

Nhưng lúc này Cổ Chung Minh bỗng cất tiếng.

“Bác sĩ Lý, đừng nóng giận, nghe cậu ta phân tích đi”.

Cổ Chung Minh đưa mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Chắc cậu cũng biết đây là đâu, cũng biết chúng ta là ai, nhìn từ bên ngoài vợ trang chủ sống dở chết dở, chắc chắn chịu đau đớn và giày vò, nhưng cậu lại nói không có bệnh, vậy thì hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý”.

Lâm Chính từ tốn chỉ vào bóng người phía sau bức màn, nói: “Chắc mọi người cũng đã nhìn thấy gương mặt của người lúc nãy nhỉ?”

“Dĩ nhiên”.

“Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện này, thiếu trang chủ đã nói không cho phép nhìn dáng vẻ của mẹ cậu ta nhưng cậu lại bỏ ngoài tai lời thiếu trang chủ nói, tự ý đẩy bức màn ra, rốt cuộc cậu có mưu mô gì?”

“Rốt cuộc cậu có xem người ở sơn trang Quang Chiếu ra gì không hả?”

“Chẳng biết phép tắc gì cả”.

Mọi người đều lên tiếng chỉ trích.

Họ vốn dĩ không hài lòng về Lâm Chính, thấy anh làm ra chuyện như vậy thì sao có thể nhịn được?

“Linh Nhi, người cô tìm đến cũng không đáng tin quá rồi đấy nhỉ? Nếu vì chuyện này mà đắc tội với sơn trang Quang Chiếu thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao đây?”

Hoắc Phong không cảm xúc nói.

Thượng Quan Linh nhíu mày, không nói gì.

“Này, tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ đánh gãy hai chân anh, móc mắt anh ra”.

Dương Như Long hung dữ nói.

Lâm Chính cực kỳ bình thản, gạt tay Dương Như Long ra nói: “Anh trách tôi lén nhìn dáng vẻ của mẹ anh nhưng anh gạt chúng tôi thì có ý đồ gì?”

“Tôi gạt các anh cái gì?”

Lâm Chính đẩy Dương Như Long ra.

Dương Như Long nhận ra mình thế mà chẳng thể phản kháng lại sức lực của Lâm Chính, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Chỉ thấy anh lại đẩy bức bình phong ra lần nữa, để lộ ra dáng vẻ của vợ trang chủ.

Sau đó anh lấy châm bạc ra rồi châm vào mặt vợ trang chủ.

Gương mặt đáng sợ của vợ trang chủ bỗng chốc hồi phục như ban đầu.

“Đây chẳng phải là bản lĩnh gì hay cả, trong Đông y có không ít cách khiến vết thương ngoài da nhanh lành”.

Lý Vinh Sinh xem thường nói.

“Anh làm gì thế?”

Dương Như Long nổi giận, còn ngăn lại nhưng bị Cổ Chung Minh bên cạnh cản.

“Thiếu trang chủ, chúng ta xem thử người này có bản lĩnh gì”.

Cổ Chung Minh trầm giọng nói.

“Nếu hắn khinh nhờn mẹ tôi, tôi sẽ giết hắn”.

Mắt Dương Như Long lóe sáng, thấp giọng nói.

“Sao có thể nói chữa bệnh bình thường là khinh nhờn?”

Cổ Chung Minh nhíu mày hỏi.

“Đây…”

Dương Như Long không tiếp lời được.

Cổ Chung Minh đảo mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Dương Như Long.

Đến lúc này ông ta cũng nhận ra có gì không đúng.

Chỉ thấy Lâm Chính lại bình tĩnh lấy châm bạc trên mặt người phụ nữ xuống, sau đó lấy một cây châm bạc ra chặn lại ở cổ người phụ nữ, bình tĩnh nói: “Thiếu trang chủ, mẹ anh hoàn toàn không có bệnh gì cả, mà là giả vờ bị bệnh nặng, bây giờ chỉ cần đâm cây châm bạc này vào là bà ấy sẽ tỉnh lại ngay. Anh có muốn thử không?”
Chương 4080: Các người đã làm gì?

Nghe thấy thế, ánh mắt Dương Như Long càng lộ ra vẻ hoảng loạn.

“Tôi không biết rốt cuộc mục đích của các người là gì mà lại để một người không có bệnh giả vờ thành bị bệnh nặng, nhưng cũng không quan trọng, tôi chỉ mong anh có thể giữ lời hứa với cô Thượng Quan Linh và Bắc Cảnh Tư”.

Lâm Chính bình thản nói, vừa dứt lời anh định đâm châm bạc vào cổ người phụ nữ.

“Dừng tay!”

Dương Như Long cũng không kiềm chế được cơn giận hét lên, lao lên trước nắm chặt lấy cổ tay Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày.

“Anh không muốn cứu mẹ anh nữa à?”

“Cút ra ngoài cho tôi”.

Dương Như Long đẩy Lâm Chính ra gầm lên: “Người đâu”.

“Có”.

Rất nhiều cao thủ sơn trang Quang Chiếu bước vào.

Mọi người đều rút kiếm ra chĩa vào Lâm Chính.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Thiếu trang chủ, anh làm thế là sao?”

Thượng Quan Linh nói.

“Người này khinh nhờn mẹ tôi, không thể tha! Tôi phải giết hắn để lấy lại danh dự cho mẹ tôi”.

Dương Như Long gào lên, sau đó muốn ra tay.

“Khoan đã”.

Thương Quan Linh lập tức hét lên.

“Cô Thượng Quan, cô cũng muốn nhúng tay vào chuyện này à?”

Dương Như Long lạnh lùng nói.

“Thiếu trang chủ, người này được tôi mời đến để chữa bệnh cho mẹ anh, cho dù y thuật của anh ta như thế nào, có cứu được mẹ anh hay không thì ít nhất anh ta cũng đã cố gắng hết sức. Anh ta cũng xem như là khách của sơn trang Quang Chiếu, lẽ nào phải làm thế thật ư?”

Thượng Quan Linh hừ một tiếng.

Dương Như Long biến sắc, chần chừ một lúc rồi lạnh lùng nói: “Thế theo ý của cô Thượng Quan, tôi nên xử lý người này thế nào?”

“Mặc dù người này mạo phạm đến sơn trang anh, nhưng anh ta có ý tốt, mong thiếu trang chủ khoan dung, đuổi người này đi là được”.

Thượng Quan Linh nói.

Dương Như Long đảo mắt, gật đầu: “Được, tôi nể tình Bắc Cảnh Tư các cô, tôi không động đến người này, cô bảo hắn cút đi”.

Thượng Quan Linh thầm thở phào, nhìn Lâm Chính khàn giọng nói: “Lâm Chính, anh về trước đi”.

“Cô Thượng Quan…”

“Về đi!”

Thượng Quan Linh nghiêm giọng nói, vẻ mặt không cho phép cãi.

Lâm Chính nhíu mày, sau đó nói: “Được, nếu đã thế thì tôi đi trước”.

Dứt lời, Lâm Chính lấy một tấm chi phiếu một triệu tệ ra đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Thấy thế Dương Như Long thầm thở phào, lập tức vẫy tay bảo người dựng bức bình phong lên.

“Bây giờ mời các vị tiếp tục khám chữa bệnh cho mẹ tôi”.

Dương Như Long nói.

Mọi người không nói gì nữa.

“Sao thế? Tên tuổi của các vị đều rất nổi tiếng mà cũng nam bắc đều vô phương cứu chữa sao? Tôi nghĩ cho dù không chữa khỏi cũng nên đi xem một chút, ít nhất cũng cho tôi một ít kinh nghiệm, để sau này tôi có thể nói rõ tình hình khi tôi tìm được bác sĩ khác chứ”.

Dương Như Long nói.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được thôi, nếu thiếu trang chủ đã nói thế thì chúng ta xem thử, nhưng nói trước, ngay cả ông Cổ cũng không có cách chữa, đa phần chúng tôi cũng không thể làm gì được”.

“Được”.

Được anh ta cho phép, mọi người bước đến kiểm tra.

Dĩ nhiên họ vẫn phải che mắt lại.

Thế nhưng cho dù là ai, sau khi đến kiểm tra cũng đều lắc đầu.

“Không kiểm tra ra được gì cả”.

“Hoàn toàn không có dấu tích gì”.

“Tôi chưa từng khám cho bệnh nhân nào kỳ lạ như vậy”.

“Thiếu trang chủ, xem ra mọi người đều bất lực, thật xin lỗi”.

Thượng Quan Linh hít sâu một hơi, hơi cúi người xuống nói.

Vốn dĩ cô ta hy vọng những người mình dẫn đến có thể chữa khỏi bệnh cho vợ của trang chủ, để sơn trang Quang Chiếu nợ ơn Bắc Cảnh Tư, giúp Bắc Cảnh Tư hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.

Không ngờ lại việc sắp thành lại thất bại.

“Không sao, căn bệnh quái lạ của mẹ tôi đã làm khó rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, tôi cũng không bất ngờ lắm về tình trạng này”.

Dương Như Long bình tĩnh nói: “Nếu các vị không thể chữa được cho mẹ tôi thì tôi cũng không giữ các vị lại nữa, mời các vị đi cho, đừng làm phiền mẹ tôi nghỉ ngơi”.

“Làm phiền rồi”.

“Tạm biệt”.

Mọi người chắp tay lại đều chuẩn bị đi.

Nhưng lúc này.

Phụt!

Tiếng nôn ra máu vang lên.

Sau đó vợ trang chủ nằm trên giường bỗng nôn ra ngụm máu, cả người co giật.

“A!”

“Thiếu trang chủ, bà chủ… hình như sắp không xong rồi”.

Các nữ giúp việc đều hét lên.

Dương Như Long biến sắc chạy đến phía sau bức màn nhìn, sau đó hét lên: “Đều đứng lại cho tôi”.

Mọi người sững sờ, nhìn về phía bức bình phong.

Chỉ thấy vẻ mặt Dương Như Long dữ tợn nói: “Các người đã làm gì mẹ tôi thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom