-
Chương 4066-4070
Chương 4066: Quán đó là của ông à?
“Hình như thần y Lâm hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có ý định phân chia tài sản của cậu ở Dương Hoa, chúng tôi chỉ muốn làm cổ đông, đầu tư vào Dương Hoa”.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười nói: “Chuyên gia của chúng tôi đã đánh giá Dương Hoa, thấy rằng tiềm năng và triển vọng của Dương Hoa cực kỳ phi thường, nếu có sự hỗ trợ từ Thương Minh, tôi nghĩ sau này Dương Hoa sẽ còn rực rỡ hơn nữa”.
“Thật xin lỗi, tôi từ chối”.
Lâm Chính vẫn kiên trì như cũ nói.
Cổ phần Thương Minh đầu tư quá lớn.
Nếu thật sự để cho Thương Minh tham gia, thì Dương Hoa sẽ không còn là Dương Hoa của Lâm Chính nữa, mà sẽ trở thành Dương Hoa của Thương Minh.
Lâm Chính không muốn để Dương Hoa do anh dày công xây dựng trở thành sản phẩm đứng tên người khác.
Nghe vậy, Tư Mã Thu Diệp nhíu mày: "Thần y Lâm, tôi làm vậy cũng vì tốt cho Dương Hoa, sao cậu không thử cân nhắc một chút?"
"Không có gì phải cân nhắc, tôi thành lập Dương Hoa, không phải vì lợi nhuận, mà là một bác sĩ, tôi chỉ muốn mang đến hạnh phúc cho người dân mà thôi! Chuyện đầu tư thì thôi đi! Tạm thời tôi không có ý định hợp tác cùng Thương Minh”.
"Thần y Lâm, tôi cảm thấy đây không phải là lựa chọn sáng suốt, chim khôn lựa cây mà đậu, có Thương Minh chống đỡ, cậu sẽ tiến xa hơn, nếu mù quáng tự phụ, quá mức tự tin, e rằng sẽ thất bại, cẩn thận chút, nhìn xa một chút, không sai đâu”.
Trên mặt Tư Mã Thu Diệp vẫn mang theo nụ cười, không nhìn ra chút xíu tức giận nào cả.
“Tư Mã phó minh chủ đang cảnh cáo tôi sao?” Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không không không, thần y Lâm đừng hiểu nhầm, tôi không phải đang cảnh cáo cậu, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, dù sao cậu còn trẻ, tuổi trẻ đầy sức lực khó mà tránh khỏi”.
Tư Mã Thu Diệp nhanh chóng xua tay.
“Đương nhiên tôi tuổi trẻ đầy sức lực, hôm qua tôi còn đập nát một quán karaoke, ông biết vì sao không?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Tư Mã Thu Diệp ngớ ra, lắc đầu: "Không biết”.
"Nguyên nhân rất đơn giản, có kẻ làm tổn thương em gái tôi! Động đến người nhà tôi, cho nên tôi đã giết kẻ dám động vào em gái tôi, ngay cả quán karaoke kia cũng phải chịu trách nhiệm”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
"Nói như vậy, thần y Lâm quả nhiên có khí phách, người khác chẳng qua là trêu chọc người nhà cậu, cậu lập tức muốn giết người, quá kích động, tôi cảm thấy cực kỳ không ổn, cậu nên kiềm chế cơn giận của mình, suy cho cùng cứng quá dễ gãy!"
Tư Mã Thu Diệp khẽ gật đầu.
“Không, người kia phạm vào tội chết! Nên tôi mới giết hắn, cho dù tôi không giết hắn, hắn cũng phải chết!”
"Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì, hắn chĩa súng vào tôi!"
Lâm Chính nói.
Tư Mã Thu Diệp sửng sốt, sau đó cười nói: "Thì ra là thế, tôi nghe nói thần y Lâm là long soái, nếu chĩa súng vào long soái, theo luật của Long Quốc, đúng là tội chết!"
"Ừ, cho nên hắn nhất định phải chết, mà người sau lưng hắn, tôi nhất định cũng sẽ tính sổ!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đúng là thế”.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười, nhưng âm thầm cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tư Mã phó minh chủ, ông cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Đột nhiên Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
“Vì sao thần y Lâm hỏi nên xử lý chuyện này như thế nào?"
"Bởi vì quán karaoke đó tên là Đế Hào, mở ở Yên Kinh!"
Lâm Chính nói.
Dứt lời, hô hấp của Tư Mã Thu Diệp trở nên dồn dập.
“Đế Hào?”
Bạch Họa Thủy cũng sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, nghiền ngẫm nhìn Lâm Chính, rồi nhìn Tư Mã Thu Diệp: "Tư Mã phó minh chủ, hình như tôi nhớ đây là cửa hàng ông đầu tư ở Yên Kinh”.
“Thần y lâm chắc chắn là karaoke Đế Hào ở Yên Kinh chứ?”
Tư Mã Thu Diệp hỏi.
"Tôi gửi địa chỉ cho ông nhé?"
Lâm Chính nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm Tư Mã Thu Diệp bình tĩnh nói: "Tư Mã phó minh chủ nói vậy thì quán karaoke này... là của ông à?"
Chương 4067: Góp tiền
Tư Mã Thu Diệp liếc nhìn nhưng nhanh chóng bật cười: “Thần y Lâm hiểu lầm rồi. Chỉ là tôi đầu tư chút ít, trên thực tế cửa hàng này là của bạn tôi. Tôi tham gia không nhiều, không nhiều”.
Lúc này thì Tư Mã Thu Diệp đã biết tới sự lợi hại của thần y Lâm ở Giang Thành rồi.
Ông ta trước đó không hề nhận được tin tức gì từ Yên Kinh.
Có thể thấy, thần y Lâm đã khóa chặt mọi thông tin khiến ông ta không biết được tình hình của nhà Đế Hào.
Thần y Lâm tới để thương lượng việc bảo ông ta gia nhập liên minh nhưng sự thật không phải như thế.
Anh tới để tính sổ với Tư Mã Thu Diệp.
Chắc chắn anh biết KTV Đế Hào là của Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười thế nhưng trong lòng thì cảm thấy uất hận lắm.
“Minh chủ Tư Mã dù sao thì ông cũng là người đầu tư. Có cổ phần của KTV này thì cũng được xem là cổ đông rồi. Chuyện này khó trối cãi lắm.
Lâm Chính khẽ gõ tay xuống bàn: “Là long soái, KTV bị người khác uy hiếp, thậm chí đến cả người nhà tôi cũng suýt mất mạng. Nói thật, Tư Mã minh chủ, nể tình mối quan hệ khác tốt giữa Thương Minh và Dương Hoa tôi mới không làm gì ông nhưng về phía Long Quốc, chắc sẽ truy cứu trách nhiệm chuyện này. Thế nhưng đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giải thích với cấp trên.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì suýt nữa bật cười nhưng vẫn cố giữ được vẻ điềm đạm.
Bà ta có thể nhận ra Lâm Chính rõ ràng đang lừa Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp làm gì có chuyện lại không hiểu ra.
Ông ta tỏ vẻ cảm kích: “Như vậy thì phải cảm ơn thần y Lâm rồi. Cảm ơn, cảm ơn”.
“Chuyện nhỏ mà, ai bảo chúng ta đều là bạn cơ chứ?”, Lâm Chính xua tay.
“Lâm soái hào phóng như vậy thật khiến tôi phải bái phục”.
“Tôi đã là gì đâu. Bạn bè mà, có thể giúp được thì giúp thôi. Có điều chuyện nhập hội tôi không có hứng thú, tuy nhiên về việc đầu tư vào Thương Minh thì tôi cũng có phần dao động rồi…hầy, thật sự làm khó giải quyết đấy”.
Lâm Chính nhìn hợp đồng, thở dài và lắc đầu.
“Chẳng có gì cả, tôi quyết, tôi bỏ tiền đồng ý đầu tư, Dương Hoa đầu tư nhưng không phải bồi thường gì cả”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức nên tiếng với vẻ vô cùng khẳng khái: “Dương Hoa vì nước vì dân, phổ độ chúng sinh. Đây vốn là việc đại thiên, đại công đức, tôi nguyện bỏ ra một tỷ tệ cho Dương Hoa. Lâm soái cậu cảm thấy thế nào?”
“Mới có một tỷ tệ mà…ông là phó minh chủ đấy”, Lâm Chính chau mày.
“Lâm soái, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi, tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu mà..hay là thế này, Bạch minh chủ, tôi nghĩ thế này, hô hào hội viên của Thương Minh cùng đóng góp thì thế nào?”
Tư Mã Thu Diệp lập tức nhìn Bạch Họa Thủy
Nói là đề nghị nhưng thực ra là cầu xin trợ giúp.
Dù ông ta không dám mạo phạm Bạch Họa Thủy nhưng giờ Lâm Chính nắm đằng chuôi nếu như không thể đáp ứng nhu cầu của anh thì sợ rằng ông ta không thể ngồi vững ở vị trí phó minh chủ nữa.
Bởi vì ông ta đang mắc tội với một vị long soái cơ mà.
Long Quốc chỉ có mấy vị long soái thôi.
Mỗi vị đều là bảo bối Nếu như cấp trên biết được chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Đại hội vì muốn phía nhà nước bớt giận thì dù có phải đánh đổi của minh chủ họ cũng làm chứ đừng nói tới phó minh chủ.
Bạch Họa Thủy lẳng lặng liếc nhìn Lâm Chính và giả bộ khó xử: “Tư Mã minh chủ, điều này…không hay lắm mà. Đóng góp phải tự nguyện. Tôi có thể đóng góp nhưng những người khác sao có thể ép họ được đây?"
“Chúng ta đang làm chuyện tốt mà”, Tư Mã Thu Diệp mỉm cười, làm ra vẻ hạ mình giống như khẩn cầu.
Bạch Họa Thủy cũng cười theo: “Được rồi, hiếm khi Tư Mã minh chủ có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy cũng nên ủng hộ, lát nữa tôi soạn thảo hợp đồng rồi gửi cho ông”
“Cảm ơn”, Tư Mã Thu Diệp chắp tay mỉm cười
“Thần y Lâm như vậy đã hài lòng chưa”, Bạch Họa Thủy nheo mắt cười.
“Không tệ, Thương Minh quả đúng là vì nước vì dân. Bái phục”.
“Được rồi, chuyện đã xong thần y Lâm không phiền thì cùng chúng tôi ăn bữa cơm. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi, mọi người có thể vui vẻ”, Bạch Sương Tuyết cười nói.
“Không cần đâu, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện, tôi không ở lâu được”, Lâm Chính đứng dậy.
“Vậy tôi tiễn thần y Lâm”, Bạch Họa Thủy cũng đứng dậy theo.
Tư Mã Thu Diệp đứng trong phòng mỉm cười tiễn họ. Ngay khi họ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm.
“Đại nhân’.
Một người đàn ông mặc áo bào xám xuất hiện cung kính bên cạnh ông ta.
Rầm! Tư Mã Thu Diệp đấm thẳng tay xuống bàn. Người đàn ông kia càng cúi người thấp hơn. Ngay sau đó Tư Mã Thu Diệp lấy lại vẻ bình tĩnh, vẻ tức giận lập tức biến mất.
“Lập tức liên hệ phía Yên Kinh, báo cáo tin tức của Đế Hào cho tôi”.
“Vâng”
“Ngoài ra cho người theo dõi sát thần y Lâm. Nhất cử nhất động của người này đều phải đặt trên bàn tôi. Nếu không làm được thì đặt đầu của các người ở đây luôn đi”.
“Tuân lệnh”
Chương 4068: Tư Mã
“Đúng là cậu…”
Bước ra khỏi phòng làm việc, bước đi trên con đường yên tĩnh, Bạch Họa Thủy bèn bụm miệng phụt cười.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Còn ra vẻ à? Tưởng tôi không nhận ra chắc? Cậu không hề tới để thương lượng với Tư Mã Thu Diệp về chuyện gia nhập Thương Minh, cậu tới làm trò thôi”.
“Oan uổng quá, tôi sao có thể làm thế được. Việc đóng góp là ông ta tự nguyện mà. Không liên quan tới tôi”.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn ra vẻ. Nói cho tôi biết chuyện về Đế Hào có phải là do cậu sắp xếp không?”
Bạch Họa Thủy chớp mắt đầy ý vị.
“Chuyện này...chỉ có thể nói là trùng hợp thôi”.
Lâm Chính lắc đầu liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tư Mã Thu Diệp đúng là đắc tội với tôi Nếu như hôm nay ông ta không thể khiến tôi hài lòng thì hôm nay ông ta không dễ thoát thân như vậy đâu”.
“Vậy tại sao cậu tha cho ông ta dễ dàng thế?”
“Không phải tôi tha mà là bà tha cho ông ta. Tôi đã đặt lựa chọn vào trong tay bà rồi. Là bà quyết định giúp ông ta”.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì càng cười tươi hơn. Làm gì có chuyện bà ta không biết điều đó.
Nếu khi nãy Bạch Họa Thủy cũng quyết định xử lý Tư Mã Thu Diệp thì bà ta đã không đồng ý việc quyên góp rồi. Lâm Chính chỉ cần biết được ý đó của bà ta thì sẽ ra tay ngay với Tư Mã Thu Diệp.
Thực ra Lâm Chính định xử lý ông ta thật và nếu mượn lý do này thì phía bên Đại Hội cũng khó có thể làm khó anh được. Thế nhưng làm vậy thì lỗ mãng quá, cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì cho Bạch Họa Thủy nên mới lựa chọn giao quyền cho bà ta.
Giờ xem ra Bạch Họa Thủy cho rằng không nên giết Tư Mã Thu Diệp thật.
“May mà cậu lý trí. Nếu như hôm nay cậu xử lý Tư Mã Thu Diệp thì rắc rối to”, bà ta mỉm cười.
“Sao cơ?”
“Phía sau ông ta là thế gia Tư Mã, mà thế gia này lại chiếm vị trí khá nhiều trong đại hội. Có không ít người nhận chức ở đại hội. Nếu hôm nay cậu ra tay với ông ta thì sợ rằng sau đó Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt mất. Bao gồm cả cậu và toàn bộ người của Dương Hoa nữa”, Bạch Họa Thủy nói.
Lâm Chính chau mày: “Vì vậy bà mới chịu làm như thế?”
“Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu. Dù sao thì kế hoạch cũng là do ông ta đề cập. Mà kế hoạch này chủ yếu dùng nguồn vốn từ thế gia Tư Mã mà”.
“Hóa ra là vậy...”
“Lâm Chính, tôi biết cậu rất có ác cảm với kế hoạch này nhưng tôi cảm thấy giai đoạn này ông ta cũng sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu. Phần việc còn lại giao cho tôi xử lý là được. Nếu cậu tham gia vào cũng sẽ rất rắc rối”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười: “Kế hoạnh xuôi Nam lần này đối ngược với kế hoạch phát triển Thương Minh của tôi, chúng tôi nhất định phải chặn lại, phá vỡ giấc mộng của nhà Tư Mã, vì vậy cậu đừng xem vào”.
“Vậy bà phải cẩn thận đấy”.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông ta đóng rễ ở đây lâu như vậy thì không phải người thường đâu”.
“Yên tâm, tôi là ai chứ, là minh chủ đấy, chẳng lẽ lại sợ ông ta sao?”, Bạch Họa Thủy mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì. Xe nhanh chóng chạy tới.
“Mời chủ tịch Lâm lên xe”.
Người đàn ông đeo kính bước xuống mở cửa xe. Lâm Chính liếc nhìn hai người: “Bạch minh chủ, việc quyên góp chắc là các thành viên đều tham gia chứ?”
“Lát nữa tôi soạn phương án và yêu cầu toàn bộ tham gia”, bà ta gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu từ hai vị vậy. Hai vị định quyên góp bao nhiêu đây?
“Hả”, hai người họ giật mình.
Chương 4069: Đàn chị
Tại trước cổng công ty của Dương Hoa.
“Cảm ơn hai vị đã đóng góp, tôi đại diện cho toàn thể Dương Hoa cả ơn hai vị”.
Lâm Chính đưa ra hai tờ séc và mỉm cười. Hai người kia tối mặt, lái xe rời đi. Lâm Chính nheo mắt cười, quay người đi vào trong Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm về rồi? Trong tài khoản của chúng ta tự nhiên có rất nhiều tiền, hình như là bên Thương Minh gửi tới”, Mã Hải vui mừng nói.
“Đó là khoản quyên góp của Thương Minh. Thống kê xem cuối cùng là bao nhiêu tiền”, Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc vừa xem tài liệu vừa nói.
“Quyên góp sao?”
Mã Hải kinh ngạc sau đó cười khổ: “Chủ tịch Lâm rốt cuộc đã rút được bao nhiêu tiền từ Thương Minh thế?”
“Không cần quan tâm, sau này sẽ có càng nhiều càng được”, Lâm Chính phất tay, ký tiếp hợp đồng và mỉm cười.
Mã Hải khóc dở mếu dở.
"Phải rồi, đường đang xây à?”
“Đã khởi công rồi, bởi vì kế hoạch khá dài nên vẫn chưa khẳng định được”.
“Tóm lại là phải đảm bảo chất lượng và hoàn thành trong thời gian nhanh nhất”
“Vâng”, Mã Hải rời khỏi phòng là việc.
Lâm Chính tiếp tục xử lý công việc đang chất như núi. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn đổ chuông. Lâm Chính chau mày, liếc nhìn rồi lập tức nghe máy
“Tô Nhu sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm Chính, anh ở đâu”, giọng nói Tô Nhu vang lên.
“Anh có chút việc ở Giang Thành, sao thế?”
“Là thế này, có một người bạn tới nói muốn mời em ăn cơm. Anh có rảnh không, cùng em đi một chuyến”, Tô Nhu mỉm cười.
“Bạn sao?”
Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Được, em ở đâu. Anh tới chỗ em”.
“Em ở nhà, anh mau về đi, sửa soạn chút, đừng để em mất mặt”.
“Hả…được”, Lâm Chính do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý
Lúc này, Tô Nhu đã soi gương. Thấy Lâm Chính về, cô chỉ vào bộ quần áo được gấp gọn gàng ở ghé: “Anh mau thay sang bộ đó. Sắp không kịp nữa rồi”.
“Đối phương là ai mà vội vậy?”
“Một đàn chị trước đây của em, giúp em rất nhiều. Nhưng không biết tại sao năm hai lại đột nhiên nghỉ học. Từ đó em không gặp nữa. Giờ đột nhiên tới tìm em, cũng không biết là có chuyện gì không”.
“Vậy à…”, Lâm Chính gật đầu, lập tức thay đồ.
Ngồi trong xe, hai người lái tới một nhà hàng bình thường trong thành phố.
“Em cảnh cáo anh, lát nữa gặp chị ấy đừng có chảy nước miếng đấy, đừng có nhì chăm chăm người ta”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, có phải là em đang nghi ngờ chính dung mạo của mình không thế?"
Tô Nhu đỏ mặt: “Chắc anh không biết, đàn chị này năm xưa từng được gọi là hoa khôi của trường, có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Đến cả em nhìn mà còn phát thèm”.
“Hấp dẫn đến vậy sao?”, Lâm Chính kinh ngạc.
“Đợi anh gặp rồi sẽ biết”, Tô Nhu nói với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
Lâm Chính khẽ giật mình. Anh chưa từng thấy Tô Nhu để lộ ra vẻ như vậy. Xem ra cô gái kia không hề tầm thường.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước nhà hàng. Hai người bước xuống xe. Bên trong nhà hàng, khách khứa nháo nhào.
“Hôm nay bán tốt thế cơ à”, Tô Nhu khẽ giật mình.
Lúc này cô phát hiện ra những người khách không phải tới ăn cơm mà là tới xem người. Lâm Chính cũng nhìn theo và thấy một con gái như trăng rằm trước bàn ăn.
Cô ta nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường. Chỉ khẽ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ giống như mọi chuyện không liên quan tới mình vậy.
Quả nhiên rất xinh đẹp. Lâm Chính gật đầu. Thế nhưng với một người đã quen gặp người đẹp như anh thì anh không hề thấy cảm nắng.
Chương 4070: Hai thế giới khác nhau
“Hi chị!”, Tô Nhu hô lên và bước tới.
“Woa, lại thêm một người đẹp nữa”.
“Ôi trời, nhà hàng này sao thế? Sao mà nhiều người đẹp đến vậy”.
“Ông chủ, gọi món”
“Ông chủ mang thực đơn ra đây. Tôi muốn ăn cơm”.
“Ông chủ, xếp bàn cho tôi” .
Đám đông hô hào, vội vàng tìm chỗ ngồi xuống để có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai cô gái.
“Cô gái kia nghe thấy Tô Nhu gọi thì bừng tỉnh quay qua nhìn và mỉm cười: “Tô Nhu, đã lâu không gặp”.
“Thật không ngờ đã lâu không gặp mà chị vẫn xin đẹp như thế”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Sao chị bằng em được. Càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy”, cô gái kia khá kinh ngạc. Cô ta nhìn Tô Nhu.
Lúc này Lâm Chính bước tới.
“Vị này là”, cô gái kia lúc này mới để ý tới Lâm Chính.
“À giới thiệu với chị đây là Lâm Chính chồng của em. Còn đây là chị Thượng Quang Linh”, Tô Nhu giới thiệu sơ qua.
“Chào cô”, Lâm Chính gật đầu mỉm cười.
“Xin chào”.
Thượng Quan Linh ngạc nhiên: “Tô Nhu, thật không ngờ em kết hôn rồi”.
“Em cũng không còn ít tuổi nữa. Chị vẫn độc thân à?", Tô Nhu hỏi.
Thượng Quan Linh cười chua chát: “Những năm qua chị bận việc, không có thời gian cho tình cảm”.
“Là chuyện gì mà quan trọng vậy ạ?”, Tô Nhu hỏi.
“Thôi chẳng nói đâu”, Thượng Quan Linh lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Tô Nhu không hiểu nhưng Thượng Quan Linh đã không nói thì cô cũng không hỏi thêm.
“Nếu chị gặp khó khăn gì thì cứ nói, em nhất định sẽ giúp chị”,Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Em đừng hiểu lầm, chị tới tìm em không phải là cần em giúp đỡ mà tiện tới Giang Thành nên thăm em”.
“Đi ngang Giang Thành sao? Chị định đi đâu?”.
Thượng Quan Linh trầm giọng: “Bắc Cảnh”
Tô Nhu giật mình: “Bắc Cảnh sao? Em nghe nói ở đó đang đánh nhau.."
“Đúng vậy, đúng là đang có đánh nhau. Thực ra những năm qua Bắc Cảnh luôn trong tình trạng bom đạn ngập trời, không được yên bình cho lắm”.
Thượng Quan Linh nói giọng khàn khàn: “Tô Nhu, chị nói thật vậy, từ nhỏ chị đã tham gia vào một tổ chức. Mà tổ chức này thì đảm bảo sự nguy vong của quốc gia. Lúc trước chị học rồi nghỉ học cũng là để chấp hành nhiệm vụ ở Bắc Cảnh. Em hiểu không?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Chấp hành nhiệm vụ khi đó cũng khá đơn giản, chị cũng hoàn thành rất tốt. Thế nhưng tới giờ, sự việc phức tạo vô cùng, cấp trên cử chị đi tiếp để trợ giúp quân đội. Vừa hay đi ngang Giang Thành nên mới tiện thăm em. Nếu chị làm phiền em thì em thông cảm nhé”
Thượng Quan cười lạnh lùng. Tô Nhu ngạc nhiên không nói gì.
Lâm Chính đứng bên cạnh bèn lên tiếng: “Vậy tổ chức của cô là...”
“Anh hỏi làm gì?”, Thượng Quang Linh tò mò.
“Nếu đã quan tâm tới sự nguy vong của quốc gia tại sao không gia nhập đội quân Long Quốc, như vậy có phải là sẽ bảo vệ được dễ dàng hơn không?”, Lâm Chính nói.
“Anh không hiểu, anh chỉ là một người bình thường”.
Thượng Quan Linh nhìn Lâm Chính: “Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau”.
“Hình như thần y Lâm hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có ý định phân chia tài sản của cậu ở Dương Hoa, chúng tôi chỉ muốn làm cổ đông, đầu tư vào Dương Hoa”.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười nói: “Chuyên gia của chúng tôi đã đánh giá Dương Hoa, thấy rằng tiềm năng và triển vọng của Dương Hoa cực kỳ phi thường, nếu có sự hỗ trợ từ Thương Minh, tôi nghĩ sau này Dương Hoa sẽ còn rực rỡ hơn nữa”.
“Thật xin lỗi, tôi từ chối”.
Lâm Chính vẫn kiên trì như cũ nói.
Cổ phần Thương Minh đầu tư quá lớn.
Nếu thật sự để cho Thương Minh tham gia, thì Dương Hoa sẽ không còn là Dương Hoa của Lâm Chính nữa, mà sẽ trở thành Dương Hoa của Thương Minh.
Lâm Chính không muốn để Dương Hoa do anh dày công xây dựng trở thành sản phẩm đứng tên người khác.
Nghe vậy, Tư Mã Thu Diệp nhíu mày: "Thần y Lâm, tôi làm vậy cũng vì tốt cho Dương Hoa, sao cậu không thử cân nhắc một chút?"
"Không có gì phải cân nhắc, tôi thành lập Dương Hoa, không phải vì lợi nhuận, mà là một bác sĩ, tôi chỉ muốn mang đến hạnh phúc cho người dân mà thôi! Chuyện đầu tư thì thôi đi! Tạm thời tôi không có ý định hợp tác cùng Thương Minh”.
"Thần y Lâm, tôi cảm thấy đây không phải là lựa chọn sáng suốt, chim khôn lựa cây mà đậu, có Thương Minh chống đỡ, cậu sẽ tiến xa hơn, nếu mù quáng tự phụ, quá mức tự tin, e rằng sẽ thất bại, cẩn thận chút, nhìn xa một chút, không sai đâu”.
Trên mặt Tư Mã Thu Diệp vẫn mang theo nụ cười, không nhìn ra chút xíu tức giận nào cả.
“Tư Mã phó minh chủ đang cảnh cáo tôi sao?” Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không không không, thần y Lâm đừng hiểu nhầm, tôi không phải đang cảnh cáo cậu, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, dù sao cậu còn trẻ, tuổi trẻ đầy sức lực khó mà tránh khỏi”.
Tư Mã Thu Diệp nhanh chóng xua tay.
“Đương nhiên tôi tuổi trẻ đầy sức lực, hôm qua tôi còn đập nát một quán karaoke, ông biết vì sao không?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Tư Mã Thu Diệp ngớ ra, lắc đầu: "Không biết”.
"Nguyên nhân rất đơn giản, có kẻ làm tổn thương em gái tôi! Động đến người nhà tôi, cho nên tôi đã giết kẻ dám động vào em gái tôi, ngay cả quán karaoke kia cũng phải chịu trách nhiệm”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
"Nói như vậy, thần y Lâm quả nhiên có khí phách, người khác chẳng qua là trêu chọc người nhà cậu, cậu lập tức muốn giết người, quá kích động, tôi cảm thấy cực kỳ không ổn, cậu nên kiềm chế cơn giận của mình, suy cho cùng cứng quá dễ gãy!"
Tư Mã Thu Diệp khẽ gật đầu.
“Không, người kia phạm vào tội chết! Nên tôi mới giết hắn, cho dù tôi không giết hắn, hắn cũng phải chết!”
"Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì, hắn chĩa súng vào tôi!"
Lâm Chính nói.
Tư Mã Thu Diệp sửng sốt, sau đó cười nói: "Thì ra là thế, tôi nghe nói thần y Lâm là long soái, nếu chĩa súng vào long soái, theo luật của Long Quốc, đúng là tội chết!"
"Ừ, cho nên hắn nhất định phải chết, mà người sau lưng hắn, tôi nhất định cũng sẽ tính sổ!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Đúng là thế”.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười, nhưng âm thầm cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tư Mã phó minh chủ, ông cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Đột nhiên Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
“Vì sao thần y Lâm hỏi nên xử lý chuyện này như thế nào?"
"Bởi vì quán karaoke đó tên là Đế Hào, mở ở Yên Kinh!"
Lâm Chính nói.
Dứt lời, hô hấp của Tư Mã Thu Diệp trở nên dồn dập.
“Đế Hào?”
Bạch Họa Thủy cũng sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, nghiền ngẫm nhìn Lâm Chính, rồi nhìn Tư Mã Thu Diệp: "Tư Mã phó minh chủ, hình như tôi nhớ đây là cửa hàng ông đầu tư ở Yên Kinh”.
“Thần y lâm chắc chắn là karaoke Đế Hào ở Yên Kinh chứ?”
Tư Mã Thu Diệp hỏi.
"Tôi gửi địa chỉ cho ông nhé?"
Lâm Chính nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm Tư Mã Thu Diệp bình tĩnh nói: "Tư Mã phó minh chủ nói vậy thì quán karaoke này... là của ông à?"
Chương 4067: Góp tiền
Tư Mã Thu Diệp liếc nhìn nhưng nhanh chóng bật cười: “Thần y Lâm hiểu lầm rồi. Chỉ là tôi đầu tư chút ít, trên thực tế cửa hàng này là của bạn tôi. Tôi tham gia không nhiều, không nhiều”.
Lúc này thì Tư Mã Thu Diệp đã biết tới sự lợi hại của thần y Lâm ở Giang Thành rồi.
Ông ta trước đó không hề nhận được tin tức gì từ Yên Kinh.
Có thể thấy, thần y Lâm đã khóa chặt mọi thông tin khiến ông ta không biết được tình hình của nhà Đế Hào.
Thần y Lâm tới để thương lượng việc bảo ông ta gia nhập liên minh nhưng sự thật không phải như thế.
Anh tới để tính sổ với Tư Mã Thu Diệp.
Chắc chắn anh biết KTV Đế Hào là của Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười thế nhưng trong lòng thì cảm thấy uất hận lắm.
“Minh chủ Tư Mã dù sao thì ông cũng là người đầu tư. Có cổ phần của KTV này thì cũng được xem là cổ đông rồi. Chuyện này khó trối cãi lắm.
Lâm Chính khẽ gõ tay xuống bàn: “Là long soái, KTV bị người khác uy hiếp, thậm chí đến cả người nhà tôi cũng suýt mất mạng. Nói thật, Tư Mã minh chủ, nể tình mối quan hệ khác tốt giữa Thương Minh và Dương Hoa tôi mới không làm gì ông nhưng về phía Long Quốc, chắc sẽ truy cứu trách nhiệm chuyện này. Thế nhưng đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giải thích với cấp trên.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì suýt nữa bật cười nhưng vẫn cố giữ được vẻ điềm đạm.
Bà ta có thể nhận ra Lâm Chính rõ ràng đang lừa Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp làm gì có chuyện lại không hiểu ra.
Ông ta tỏ vẻ cảm kích: “Như vậy thì phải cảm ơn thần y Lâm rồi. Cảm ơn, cảm ơn”.
“Chuyện nhỏ mà, ai bảo chúng ta đều là bạn cơ chứ?”, Lâm Chính xua tay.
“Lâm soái hào phóng như vậy thật khiến tôi phải bái phục”.
“Tôi đã là gì đâu. Bạn bè mà, có thể giúp được thì giúp thôi. Có điều chuyện nhập hội tôi không có hứng thú, tuy nhiên về việc đầu tư vào Thương Minh thì tôi cũng có phần dao động rồi…hầy, thật sự làm khó giải quyết đấy”.
Lâm Chính nhìn hợp đồng, thở dài và lắc đầu.
“Chẳng có gì cả, tôi quyết, tôi bỏ tiền đồng ý đầu tư, Dương Hoa đầu tư nhưng không phải bồi thường gì cả”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức nên tiếng với vẻ vô cùng khẳng khái: “Dương Hoa vì nước vì dân, phổ độ chúng sinh. Đây vốn là việc đại thiên, đại công đức, tôi nguyện bỏ ra một tỷ tệ cho Dương Hoa. Lâm soái cậu cảm thấy thế nào?”
“Mới có một tỷ tệ mà…ông là phó minh chủ đấy”, Lâm Chính chau mày.
“Lâm soái, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi, tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu mà..hay là thế này, Bạch minh chủ, tôi nghĩ thế này, hô hào hội viên của Thương Minh cùng đóng góp thì thế nào?”
Tư Mã Thu Diệp lập tức nhìn Bạch Họa Thủy
Nói là đề nghị nhưng thực ra là cầu xin trợ giúp.
Dù ông ta không dám mạo phạm Bạch Họa Thủy nhưng giờ Lâm Chính nắm đằng chuôi nếu như không thể đáp ứng nhu cầu của anh thì sợ rằng ông ta không thể ngồi vững ở vị trí phó minh chủ nữa.
Bởi vì ông ta đang mắc tội với một vị long soái cơ mà.
Long Quốc chỉ có mấy vị long soái thôi.
Mỗi vị đều là bảo bối Nếu như cấp trên biết được chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Đại hội vì muốn phía nhà nước bớt giận thì dù có phải đánh đổi của minh chủ họ cũng làm chứ đừng nói tới phó minh chủ.
Bạch Họa Thủy lẳng lặng liếc nhìn Lâm Chính và giả bộ khó xử: “Tư Mã minh chủ, điều này…không hay lắm mà. Đóng góp phải tự nguyện. Tôi có thể đóng góp nhưng những người khác sao có thể ép họ được đây?"
“Chúng ta đang làm chuyện tốt mà”, Tư Mã Thu Diệp mỉm cười, làm ra vẻ hạ mình giống như khẩn cầu.
Bạch Họa Thủy cũng cười theo: “Được rồi, hiếm khi Tư Mã minh chủ có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy cũng nên ủng hộ, lát nữa tôi soạn thảo hợp đồng rồi gửi cho ông”
“Cảm ơn”, Tư Mã Thu Diệp chắp tay mỉm cười
“Thần y Lâm như vậy đã hài lòng chưa”, Bạch Họa Thủy nheo mắt cười.
“Không tệ, Thương Minh quả đúng là vì nước vì dân. Bái phục”.
“Được rồi, chuyện đã xong thần y Lâm không phiền thì cùng chúng tôi ăn bữa cơm. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi, mọi người có thể vui vẻ”, Bạch Sương Tuyết cười nói.
“Không cần đâu, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện, tôi không ở lâu được”, Lâm Chính đứng dậy.
“Vậy tôi tiễn thần y Lâm”, Bạch Họa Thủy cũng đứng dậy theo.
Tư Mã Thu Diệp đứng trong phòng mỉm cười tiễn họ. Ngay khi họ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm.
“Đại nhân’.
Một người đàn ông mặc áo bào xám xuất hiện cung kính bên cạnh ông ta.
Rầm! Tư Mã Thu Diệp đấm thẳng tay xuống bàn. Người đàn ông kia càng cúi người thấp hơn. Ngay sau đó Tư Mã Thu Diệp lấy lại vẻ bình tĩnh, vẻ tức giận lập tức biến mất.
“Lập tức liên hệ phía Yên Kinh, báo cáo tin tức của Đế Hào cho tôi”.
“Vâng”
“Ngoài ra cho người theo dõi sát thần y Lâm. Nhất cử nhất động của người này đều phải đặt trên bàn tôi. Nếu không làm được thì đặt đầu của các người ở đây luôn đi”.
“Tuân lệnh”
Chương 4068: Tư Mã
“Đúng là cậu…”
Bước ra khỏi phòng làm việc, bước đi trên con đường yên tĩnh, Bạch Họa Thủy bèn bụm miệng phụt cười.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Còn ra vẻ à? Tưởng tôi không nhận ra chắc? Cậu không hề tới để thương lượng với Tư Mã Thu Diệp về chuyện gia nhập Thương Minh, cậu tới làm trò thôi”.
“Oan uổng quá, tôi sao có thể làm thế được. Việc đóng góp là ông ta tự nguyện mà. Không liên quan tới tôi”.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn ra vẻ. Nói cho tôi biết chuyện về Đế Hào có phải là do cậu sắp xếp không?”
Bạch Họa Thủy chớp mắt đầy ý vị.
“Chuyện này...chỉ có thể nói là trùng hợp thôi”.
Lâm Chính lắc đầu liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tư Mã Thu Diệp đúng là đắc tội với tôi Nếu như hôm nay ông ta không thể khiến tôi hài lòng thì hôm nay ông ta không dễ thoát thân như vậy đâu”.
“Vậy tại sao cậu tha cho ông ta dễ dàng thế?”
“Không phải tôi tha mà là bà tha cho ông ta. Tôi đã đặt lựa chọn vào trong tay bà rồi. Là bà quyết định giúp ông ta”.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì càng cười tươi hơn. Làm gì có chuyện bà ta không biết điều đó.
Nếu khi nãy Bạch Họa Thủy cũng quyết định xử lý Tư Mã Thu Diệp thì bà ta đã không đồng ý việc quyên góp rồi. Lâm Chính chỉ cần biết được ý đó của bà ta thì sẽ ra tay ngay với Tư Mã Thu Diệp.
Thực ra Lâm Chính định xử lý ông ta thật và nếu mượn lý do này thì phía bên Đại Hội cũng khó có thể làm khó anh được. Thế nhưng làm vậy thì lỗ mãng quá, cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì cho Bạch Họa Thủy nên mới lựa chọn giao quyền cho bà ta.
Giờ xem ra Bạch Họa Thủy cho rằng không nên giết Tư Mã Thu Diệp thật.
“May mà cậu lý trí. Nếu như hôm nay cậu xử lý Tư Mã Thu Diệp thì rắc rối to”, bà ta mỉm cười.
“Sao cơ?”
“Phía sau ông ta là thế gia Tư Mã, mà thế gia này lại chiếm vị trí khá nhiều trong đại hội. Có không ít người nhận chức ở đại hội. Nếu hôm nay cậu ra tay với ông ta thì sợ rằng sau đó Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt mất. Bao gồm cả cậu và toàn bộ người của Dương Hoa nữa”, Bạch Họa Thủy nói.
Lâm Chính chau mày: “Vì vậy bà mới chịu làm như thế?”
“Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu. Dù sao thì kế hoạch cũng là do ông ta đề cập. Mà kế hoạch này chủ yếu dùng nguồn vốn từ thế gia Tư Mã mà”.
“Hóa ra là vậy...”
“Lâm Chính, tôi biết cậu rất có ác cảm với kế hoạch này nhưng tôi cảm thấy giai đoạn này ông ta cũng sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu. Phần việc còn lại giao cho tôi xử lý là được. Nếu cậu tham gia vào cũng sẽ rất rắc rối”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười: “Kế hoạnh xuôi Nam lần này đối ngược với kế hoạch phát triển Thương Minh của tôi, chúng tôi nhất định phải chặn lại, phá vỡ giấc mộng của nhà Tư Mã, vì vậy cậu đừng xem vào”.
“Vậy bà phải cẩn thận đấy”.
Lâm Chính trầm giọng: “Ông ta đóng rễ ở đây lâu như vậy thì không phải người thường đâu”.
“Yên tâm, tôi là ai chứ, là minh chủ đấy, chẳng lẽ lại sợ ông ta sao?”, Bạch Họa Thủy mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì. Xe nhanh chóng chạy tới.
“Mời chủ tịch Lâm lên xe”.
Người đàn ông đeo kính bước xuống mở cửa xe. Lâm Chính liếc nhìn hai người: “Bạch minh chủ, việc quyên góp chắc là các thành viên đều tham gia chứ?”
“Lát nữa tôi soạn phương án và yêu cầu toàn bộ tham gia”, bà ta gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu từ hai vị vậy. Hai vị định quyên góp bao nhiêu đây?
“Hả”, hai người họ giật mình.
Chương 4069: Đàn chị
Tại trước cổng công ty của Dương Hoa.
“Cảm ơn hai vị đã đóng góp, tôi đại diện cho toàn thể Dương Hoa cả ơn hai vị”.
Lâm Chính đưa ra hai tờ séc và mỉm cười. Hai người kia tối mặt, lái xe rời đi. Lâm Chính nheo mắt cười, quay người đi vào trong Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm về rồi? Trong tài khoản của chúng ta tự nhiên có rất nhiều tiền, hình như là bên Thương Minh gửi tới”, Mã Hải vui mừng nói.
“Đó là khoản quyên góp của Thương Minh. Thống kê xem cuối cùng là bao nhiêu tiền”, Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc vừa xem tài liệu vừa nói.
“Quyên góp sao?”
Mã Hải kinh ngạc sau đó cười khổ: “Chủ tịch Lâm rốt cuộc đã rút được bao nhiêu tiền từ Thương Minh thế?”
“Không cần quan tâm, sau này sẽ có càng nhiều càng được”, Lâm Chính phất tay, ký tiếp hợp đồng và mỉm cười.
Mã Hải khóc dở mếu dở.
"Phải rồi, đường đang xây à?”
“Đã khởi công rồi, bởi vì kế hoạch khá dài nên vẫn chưa khẳng định được”.
“Tóm lại là phải đảm bảo chất lượng và hoàn thành trong thời gian nhanh nhất”
“Vâng”, Mã Hải rời khỏi phòng là việc.
Lâm Chính tiếp tục xử lý công việc đang chất như núi. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn đổ chuông. Lâm Chính chau mày, liếc nhìn rồi lập tức nghe máy
“Tô Nhu sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm Chính, anh ở đâu”, giọng nói Tô Nhu vang lên.
“Anh có chút việc ở Giang Thành, sao thế?”
“Là thế này, có một người bạn tới nói muốn mời em ăn cơm. Anh có rảnh không, cùng em đi một chuyến”, Tô Nhu mỉm cười.
“Bạn sao?”
Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Được, em ở đâu. Anh tới chỗ em”.
“Em ở nhà, anh mau về đi, sửa soạn chút, đừng để em mất mặt”.
“Hả…được”, Lâm Chính do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý
Lúc này, Tô Nhu đã soi gương. Thấy Lâm Chính về, cô chỉ vào bộ quần áo được gấp gọn gàng ở ghé: “Anh mau thay sang bộ đó. Sắp không kịp nữa rồi”.
“Đối phương là ai mà vội vậy?”
“Một đàn chị trước đây của em, giúp em rất nhiều. Nhưng không biết tại sao năm hai lại đột nhiên nghỉ học. Từ đó em không gặp nữa. Giờ đột nhiên tới tìm em, cũng không biết là có chuyện gì không”.
“Vậy à…”, Lâm Chính gật đầu, lập tức thay đồ.
Ngồi trong xe, hai người lái tới một nhà hàng bình thường trong thành phố.
“Em cảnh cáo anh, lát nữa gặp chị ấy đừng có chảy nước miếng đấy, đừng có nhì chăm chăm người ta”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, có phải là em đang nghi ngờ chính dung mạo của mình không thế?"
Tô Nhu đỏ mặt: “Chắc anh không biết, đàn chị này năm xưa từng được gọi là hoa khôi của trường, có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Đến cả em nhìn mà còn phát thèm”.
“Hấp dẫn đến vậy sao?”, Lâm Chính kinh ngạc.
“Đợi anh gặp rồi sẽ biết”, Tô Nhu nói với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
Lâm Chính khẽ giật mình. Anh chưa từng thấy Tô Nhu để lộ ra vẻ như vậy. Xem ra cô gái kia không hề tầm thường.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước nhà hàng. Hai người bước xuống xe. Bên trong nhà hàng, khách khứa nháo nhào.
“Hôm nay bán tốt thế cơ à”, Tô Nhu khẽ giật mình.
Lúc này cô phát hiện ra những người khách không phải tới ăn cơm mà là tới xem người. Lâm Chính cũng nhìn theo và thấy một con gái như trăng rằm trước bàn ăn.
Cô ta nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường. Chỉ khẽ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ giống như mọi chuyện không liên quan tới mình vậy.
Quả nhiên rất xinh đẹp. Lâm Chính gật đầu. Thế nhưng với một người đã quen gặp người đẹp như anh thì anh không hề thấy cảm nắng.
Chương 4070: Hai thế giới khác nhau
“Hi chị!”, Tô Nhu hô lên và bước tới.
“Woa, lại thêm một người đẹp nữa”.
“Ôi trời, nhà hàng này sao thế? Sao mà nhiều người đẹp đến vậy”.
“Ông chủ, gọi món”
“Ông chủ mang thực đơn ra đây. Tôi muốn ăn cơm”.
“Ông chủ, xếp bàn cho tôi” .
Đám đông hô hào, vội vàng tìm chỗ ngồi xuống để có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai cô gái.
“Cô gái kia nghe thấy Tô Nhu gọi thì bừng tỉnh quay qua nhìn và mỉm cười: “Tô Nhu, đã lâu không gặp”.
“Thật không ngờ đã lâu không gặp mà chị vẫn xin đẹp như thế”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Sao chị bằng em được. Càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy”, cô gái kia khá kinh ngạc. Cô ta nhìn Tô Nhu.
Lúc này Lâm Chính bước tới.
“Vị này là”, cô gái kia lúc này mới để ý tới Lâm Chính.
“À giới thiệu với chị đây là Lâm Chính chồng của em. Còn đây là chị Thượng Quang Linh”, Tô Nhu giới thiệu sơ qua.
“Chào cô”, Lâm Chính gật đầu mỉm cười.
“Xin chào”.
Thượng Quan Linh ngạc nhiên: “Tô Nhu, thật không ngờ em kết hôn rồi”.
“Em cũng không còn ít tuổi nữa. Chị vẫn độc thân à?", Tô Nhu hỏi.
Thượng Quan Linh cười chua chát: “Những năm qua chị bận việc, không có thời gian cho tình cảm”.
“Là chuyện gì mà quan trọng vậy ạ?”, Tô Nhu hỏi.
“Thôi chẳng nói đâu”, Thượng Quan Linh lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Tô Nhu không hiểu nhưng Thượng Quan Linh đã không nói thì cô cũng không hỏi thêm.
“Nếu chị gặp khó khăn gì thì cứ nói, em nhất định sẽ giúp chị”,Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Em đừng hiểu lầm, chị tới tìm em không phải là cần em giúp đỡ mà tiện tới Giang Thành nên thăm em”.
“Đi ngang Giang Thành sao? Chị định đi đâu?”.
Thượng Quan Linh trầm giọng: “Bắc Cảnh”
Tô Nhu giật mình: “Bắc Cảnh sao? Em nghe nói ở đó đang đánh nhau.."
“Đúng vậy, đúng là đang có đánh nhau. Thực ra những năm qua Bắc Cảnh luôn trong tình trạng bom đạn ngập trời, không được yên bình cho lắm”.
Thượng Quan Linh nói giọng khàn khàn: “Tô Nhu, chị nói thật vậy, từ nhỏ chị đã tham gia vào một tổ chức. Mà tổ chức này thì đảm bảo sự nguy vong của quốc gia. Lúc trước chị học rồi nghỉ học cũng là để chấp hành nhiệm vụ ở Bắc Cảnh. Em hiểu không?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Chấp hành nhiệm vụ khi đó cũng khá đơn giản, chị cũng hoàn thành rất tốt. Thế nhưng tới giờ, sự việc phức tạo vô cùng, cấp trên cử chị đi tiếp để trợ giúp quân đội. Vừa hay đi ngang Giang Thành nên mới tiện thăm em. Nếu chị làm phiền em thì em thông cảm nhé”
Thượng Quan cười lạnh lùng. Tô Nhu ngạc nhiên không nói gì.
Lâm Chính đứng bên cạnh bèn lên tiếng: “Vậy tổ chức của cô là...”
“Anh hỏi làm gì?”, Thượng Quang Linh tò mò.
“Nếu đã quan tâm tới sự nguy vong của quốc gia tại sao không gia nhập đội quân Long Quốc, như vậy có phải là sẽ bảo vệ được dễ dàng hơn không?”, Lâm Chính nói.
“Anh không hiểu, anh chỉ là một người bình thường”.
Thượng Quan Linh nhìn Lâm Chính: “Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau”.
Bình luận facebook