• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (134 Viewers)

  • Chương 4081-4085

Chương 4081: Phản bội

Lời này khiến mọi người không hiểu làm sao.

“Thiếu trang chủ, chúng tôi không làm gì cả! Chúng tôi chỉ đơn giản là chẩn đoán bệnh cho mẹ của anh mà thôi, chúng tôi không dùng thuốc cũng không hề châm cứu!”

Triệu Tĩnh sốt sắng nói.

“Nhưng mẹ tôi sắp không chịu được nữa rồi!”

“Chuyện này… có lẽ nào là do bệnh của bà ấy trở nặng?”

“Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi!”

Mọi người nôn nóng giải thích.

Nhưng Dương Như Long dường như không muốn nghe mọi người giải thích nữa, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi không muốn nghe những chuyện này, tóm lại là các người khiến mẹ của tôi ra nông nỗi này, hôm nay các người phải giải thích rõ ràng cho tôi, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!”

“Cái gì?”

Mọi người vô cùng sợ hãi.

“Người đâu!”

“Có!”

Đám cao thủ đáp lời.

“Bắt những người này lại cho tôi!”

Dương Như Long quát lên.

“Dừng tay!”

Thượng Quan Linh quát lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu trang chủ, việc này cần phải điều tra lại, tại sao cứ qua loa kết luận chuyện này liên quan đến chúng tôi?”

“Mẹ tôi đã nôn ra máu sắp chết, như đèn đã cạn dầu, trước khi các người đến, bà ấy vẫn rất khỏe mạnh, còn cần điều tra cái gì nữa chứ? Nếu thật sự muốn điều tra, vậy các người phải đưa tay chịu trói trước!”

Dương Như Long nói.

“Anh…”

Thượng Quan Linh không biết nên nói gì mới được.

Cô ta nhìn về phía Hoắc Phong, hy vọng Hoắc Phong có thể nói gì đó.

Nhưng Hoắc Phong cũng đang ngập ngừng, thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy thiếu trang chủ nói không sai! Chuyện này quả thật có liên quan đến chúng tôi, nghe theo sự sắp xếp của anh ấy cũng đúng”.

“Cái gì?”

Thượng Quan Linh giật mình, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra.

“Thiếu trang chủ, đây là âm mưu của cậu nhỉ!”

Ông Cổ vẫn luôn im lặng lập tức lên tiếng.

“Ông có ý gì?”

Dương Như Long ngạc nhiên, nhíu mày nói.

“Thật ra… vừa rồi người anh em họ Lâm này nói cũng đúng, mẹ cậu vốn dĩ không bị bệnh, cậu lừa chúng tôi đến đây, lại dùng mẹ cậu làm cái cớ, rồi dùng cớ này để bắt giữ chúng tôi, đúng không?”

Cổ Chung Minh trầm giọng nói.

“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì! Lấy cớ gì cơ? Ông già, tôi thấy ông chính là ông già hồ đồ!”

Ánh mắt Dương Như Long lóe lên sự bối rối, anh ta không nói chuyện vô nghĩa với Cổ Chung Minh nữa, lập tức hét lên: “Bắt toàn bộ lại cho tôi!”

“Vâng!”

Hiện trường lập tức rối loạn, đám người kia tiến lên bắt người.

Những bác sĩ này tay trói gà không chặt, sao có thể là đối thủ của người sơn trang Quang Chiếu?

“Trúng kế rồi!”

Sắc mặt Thượng Quan Linh u ám, vung tay quát lên: “Hoắc Phong, để tôi giết vào trong đó, anh bảo vệ những người này rời khỏi đây!”

“Được!”

Hoắc Phong thản nhiên nói.

Thượng Quan Linh lập tức giết về phía Dương Như Long.

Dương Như Long là thiếu trang chủ, chỉ cần bắt lấy anh ta, thì có thể lấy làm con tin để rời khỏi nơi này.

Đương nhiên không thể xem thường thực lực của Thượng Quan Linh, với tư cách là quân trấn Lôi Điện, chiêu thức của cô ta như tia sét, mạnh mẽ vang dội, tấn công Dương Như Long, đè ép đến nổi đối phương không thở nổi.

Rất tốt!

Khuôn mặt Thượng Quan Linh vui vẻ, xoay cổ tay, năm ngón tay nhanh nhẹn như vuốt bén, chụp thẳng đến cổ Dương Như Long.

Dương Như Long không kịp tránh né, sắp bị bắt lấy.

Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông.

Đùng!

Sau lưng đột nhiên có một chưởng đánh úp tới, hung hãn đánh lên lưng Thượng Quan Linh.

Phụt!

Thượng Quan Linh phun máu tươi, cô ta té mạnh xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến cô ta nhất thời không đứng lên nổi.

Đánh lén quá đột ngột, khiến cô ta không kịp đề phòng…

Dương Như Long nhân cơ hội xông về phía trước, lưỡi đao đặt lên chiếc cổ trắng nõn của Thượng Quan Linh.

Đôi mắt Thượng Quan Linh lạnh lẽo, nhìn Hoắc Phong.

Cô ta thấy đối phương chắp hai tay sau lưng, hờ hững đứng một bên.

“Anh… phản bội tôi sao?”
Chương 4082: Nghiền xương thành tro

“Linh Nhi, tôi chưa từng trung thành với cô, thì sao có thể phản bội cho được?”

Hoắc Phong thản nhiên cười nói.

“Vì sao? Anh là người của Bắc Cảnh Tư, sao anh có thể cấu kết với người của sơn trang Quang Chiếu? Các người… rốt cuộc các người có âm mưu gì?”

Thượng Quan Linh cắn răng hỏi.

Hoắc Phong lắc đầu, dường như không muốn giải thích, hắn nhìn Dương Như Long.

Dương Như Long mỉm cười, lập tức quát lên: “Đưa tất cả đi!”

“Tuân lệnh!”

Bọn thị vệ áp giải đám bác sĩ và Thượng Quan Linh ra ngoài.

Ngoại trừ Thượng Quan Linh, tất cả mọi người dường như không có năng lực chống cự, toàn bộ đều bị bắt lại.

Không ai ngờ, đến khám bệnh một chuyến, vậy mà lại trúng vào cạm bẫy thế này.

Thượng Quan Linh bị thương rất nghiêm trọng, không thể nào phản kháng nổi.

Mọi người nhanh chóng bị nhốt vào phòng chứa củi, bị trông coi chặt chẽ.

“Cũng coi như kết thúc rồi, thiếu chút nữa đã bị tên nhóc họ Lâm lúc nãy làm hỏng chuyện!”

Thấy mọi chuyện đã tiến hành theo kế hoạch, Dương Như Long thở phào nhẹ nhõm, anh ta thản nhiên cười nói.

“Chuyện này vẫn chưa kết thúc, bây giờ các người bắt giữ được Thượng Quan Linh, hoàn toàn có thể dùng cô ta làm con tin, đòi lợi ích từ Bắc Cảnh Tư”.

Hoắc Phong nhẹ nhàng nói.

“Ha ha, chuyện này nên cảm ơn anh Hoắc! Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, anh Hoắc, anh muốn có lợi ích gì trong chuyện này vậy?”

Dương Như Long híp mắt nói: “Bỗng dưng hiến kế cho chúng tôi, phản bội Bắc Cảnh Tư, dường như anh đã hy sinh hết tất cả, anh muốn gì từ sơn trang Quang Chiếu chúng tôi?”

“Tôi sao?”

Hoắc Phong lắc đầu: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn một người!”

“Thượng Quan Linh đúng không?”

“Không sai!”

Vẻ mặt Hoắc Phong bình tĩnh.

“Ha ha ha, xem ra anh Hoắc cũng là người si tình! Nói cũng phải, Thượng Quan Linh kia quả thật là quốc sắc thiên hương, nếu không phải anh Hoắc thích cô ta thì tôi cũng muốn thu nạp đấy!”

Dương Như Long cười ha ha, ánh mắt lóe lên vẻ hèn mọn.

Dùng loại thủ đoạn này để có được một người phụ nữ, cho dù là anh ta cũng cảm thấy vô liêm sỉ.

Nhưng hai bên có quan hệ hợp tác, Dương Như Long không tiện nói nhiều.

“Đợi một lát, chuẩn bị cho tôi một căn phòng, sau đó đưa Thượng Quan Linh đến chỗ tôi, hiểu chưa?”

Hoắc Phong vuốt quần áo, thản nhiên nói.

“Lát nữa à? Bây giờ anh Hoắc không đi luôn sao?”

Dương Như Long nghiền ngẫm.

“Tôi muốn dùng tạm phòng luyện đan của các người để luyện chế một loại thuốc”.

“Ha ha ha, tôi hiểu rồi, hợp tu! Hợp tu ấy mà! Chậc, chậc, chậc. Nếu được anh Hoắc có thể dạy tôi vài bộ thuật hợp tu không! Nghe nói khi sử dụng sẽ vô cùng sung sướng, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị ấy”.

Dương Như Long híp mắt nói.

Hoắc Phong liếc nhìn, không quan tâm đến anh ta nữa, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một người của sơn trang gấp gáp chạy đến.

“Thiếu trang chủ, không tốt rồi! Có người đến thăm hỏi!”

Người đó vội la lên.

“Có người đến thì có người đến, có gì mà tốt hay không tốt cơ chứ?”

Dương Như Long cau mày, bực bội nói: “Là ai đến?”

“Thần... Thần y Lâm ở Giang Thành!”

Người kia gấp gáp nói.

“Gì cơ?”

Dương Như Long vô cùng sợ hãi.

Hoắc Phong giật mình: “Sao người này lại đến đây?”

“Tôi cũng không biết!”

Vẻ mặt Dương Như Long rất khó coi.

Anh ta từng nghe đến thần y Lâm ở Giang Thành này.

Tuy rằng người này y thuật cao siêu, nhưng cũng là một hung thần.

Người chết trên tay người này e là còn nhiều hơn người được cứu....

“Anh tống cổ anh ta đi đi, đừng để anh ta phá hoại kế hoạch của chúng ta”.

Hoắc Phong u ám nói.

“Anh Hoắc, hay là anh đi với tôi đi, tôi sợ một mình tôi không ứng phó nổi”.

“Bố anh đâu?”

“Hiện giờ ông ấy không tiện tiếp khách...”

Hoắc Phong nghe vậy, thầm nghĩ, một lát sau bực bội nói: “Thôi được, tôi đi với anh!”

Nói xong, hai người nhanh chóng đi vào phòng khách.

Lúc này, Lâm Chính dùng thuật dịch dung, mặc tây trang thẳng tắp đang ngồi uống trà trong phòng khách.

Hai người vừa đến, Lâm Chính đã nhìn họ.

“Ha ha, thần y Lâm của Giang Thành đích thân đến sơn trang, đúng là niềm vui bất ngờ, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này!”

Dương Như Long ôm quyền nói, liên tục hành lễ.

“Anh là ai?”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tôi là Dương Như Long, thiếu trang chủ của sơn trang!”

“Còn người bên cạnh?”

“Anh ta...”

Dương Như Long sững sờ rồi cười nói: “Vị này chính là Hoắc Phong đại nhân của Bắc Cảnh Tư!”

“Bắc Cảnh Tư sao?”

Lâm Chính bình thản nói: “Tôi nghe người ta nói, anh và cô Thượng Quan Linh dẫn theo một đám bác sĩ đến sơn trang khám bệnh cho vợ của trang chủ, tại sao chỉ thấy anh, mà không thấy những người khác vậy?”

Vừa nói như vậy, sắc mặt hai người bỗng trở nên căng thẳng.

“Vì sao Thần y Lâm lại đến đây?”

Hoắc Phong yên lặng một lát, chuyển đề tài.

“Tôi được người ta nhờ vả đến đây”.

“Ai nhờ vả?”

“Một người bạn của tôi, cô ấy là bạn học của cô Thượng Quan Linh!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ là cô Tô Nhu?”

Hoắc Phong cau mày, vẻ mặt mất tự nhiên.

“Anh quen biết Tô Nhu sao?”

“Lúc trước tôi và Thượng Quan Linh đại nhân đến Giang Thành, đã từng gặp cô Tô Nhu”.

“Vậy sao? Vậy Thượng Quan Linh đang ở đâu?”

Lâm Chính hỏi thẳng.

“Thượng Quan Linh đại nhân à? Cô ấy... cô ấy có việc nên phải đi trước! Đúng rồi, có việc nên phải đi trước! Lát nữa sẽ quay lại, lát nữa sẽ về...”

Dương Như Phong vội vã cười nói, nhưng cái cớ lại rất qua loa.

Lâm Chính gật đầu, anh lập tức đứng lên nói: “Lần này tôi được người ta nhờ vả, tới đây vì hai chuyện, thứ nhất, chữa bệnh cho vợ của trang chủ. Thứ hai, bảo đảm an toàn cho cô Thượng Quan Linh! Người bạn này của tôi rất xem trọng cô Thượng Quan Linh, nếu có người làm tổn thương đến cô ấy, dựa vào tính cách của tôi, tôi sẽ băm kẻ đó thành trăm mảnh, nghiền xương thành tro!”

Dương Như Long vừa nghe thấy vậy, dường như trái tim sắp nhảy đến tận cổ họng.

Vẻ mặt Hoắc Phong u ám, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

“Được rồi, lát nữa cô Thượng Quan Linh trở về, hãy lập tức báo cho tôi biết, bây giờ, các người đưa tôi đến gặp vợ của trang chủ đi!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

********

Mình up trước 3 chương, trong hôm nay mình sẽ up đủ 16 chương ạ
Chương 4083: Chia rẽ

Trong phòng chứa củi.

Mọi người suy sụp ngồi dưới đất.

Thượng Quan Linh che ngực, trên khóe miệng vẫn còn vết máu.

“Xem ra những gì người anh em họ Lâm ở Giang Thành nói là đúng, mẹ của Dương Như Long vốn dĩ không có bệnh, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”

Vẻ mặt già nua của Cổ Chung Minh nghiêm túc, khàn giọng nói: “Bọn họ cố tình giả vờ bị bệnh, lừa chúng ta đến đây, sau đó tìm lý do bắt chúng ta! Bọn họ… thật hiểm độc!”

“Đáng ghét!”

“Người của sơn trang Quang Chiếu thật đê tiện!”

Không ít người lên tiếng mắng chửi.

“Bọn họ muốn bắt thì cứ bắt luôn cho rồi, sao còn phải bày chuyện như thế chứ?”

Triệu Tĩnh giận dữ nói.

“Đơn giản là vì muốn tìm cái cớ mà thôi, dù sao tôi cũng là người của Bắc Cảnh Tư, nếu bọn họ dám tự ý ra tay với chúng ta, coi như đắc tội với Bắc Cảnh Tư, bây giờ bọn họ có thể vu oan chúng ta có mưu đồ với vợ trang chủ mới có thể bắt giữ chúng ta, nếu như vậy thì Bắc Cảnh Tư cũng không còn cách nào khác”.

Thượng Quan Linh khàn giọng nói.

“Chúng ta không thù không oán với sơn trang Quang Chiếu, tại sao bọn họ lại đối xử với chúng ta như thế?”

Lý Vinh Sinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Linh: “Cô Thượng Quan, chuyện này, có phải Bắc Cảnh Tư các người nên giải thích với chúng tôi không?”

“Giải thích gì?”

Thượng Quan Linh nhướng mày.

“Rất rõ ràng, sơn trang Quang Chiếu bày ra trận này là vì cô, chúng tôi đều vô tội, chúng tôi bị Bắc Cảnh Tư của các cô làm liên lụy!”

Lý Vinh Sinh lại hét lên.

Ông ta vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thượng Quan Linh.

Hiển nhiên là bọn họ đã tin lời nói của Lý Vinh Sinh.

“Lý Vinh Sinh! Ông thật quá đáng! Chuyện này sao có thể trách cô Thượng Quan được chứ? Nếu các người không vì tiền, liệu các người có chạy đến đây không?” Triệu Tĩnh thở phì phò nói, nghiến răng nghiến lợi.

“Bọn tôi thật sự vì tiền nên mới chạy theo Thượng Quan Linh đến đây, nhưng đừng quên rằng, Thượng Quan Linh chưa từng nói với chúng tôi ở chỗ này lại nguy hiểm như thế!”

Lý Vinh Sinh ngang ngược nói: “Cho nên cô ta che dấu sự nguy hiểm của chỗ này! Cô ta đã lừa gạt chúng tôi!”

“Lừa gạt ư?”

Thượng Quan Linh hờ hững nhìn chăm chú Lý Vinh Sinh: “Tôi cũng bị người ta phản bội và lừa gạt nên mới rơi vào kết cục này, tôi không còn gì để nói, nhưng bây giờ các người không đoàn kết với nhau để rời khỏi nơi này, lại ở đây lên án chỉ trích tôi…các người là sợ chết chưa đủ nhanh đúng không?”

“Công khai chỉ trích sao? Không, không, không, cô Thượng Quan, tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy cô không thể dùng tính mạng của chúng tôi để làm vốn cho cô tiếp tục kiên trì được!”

Lý Vinh Sinh liên tục lắc đầu.

“Ông có ý gì?”

Thượng Quan Linh nhìn ông ta chăm chú.

“Tôi cho rằng nếu sơn trang Quang Chiếu cần cái gì thì cô cứ cho bọn chúng cái đó, đừng cứng đầu cứng cổ nữa, đừng tiếp tục liên lụy đến chúng tôi!”

Lý Vinh Sinh nói nhỏ.

“Tôi làm sao biết bọn họ cần gì chứ? Tôi đã nói rồi, tôi hoàn toàn không biết tại sao bọn họ lại sắp xếp cục diện này!”

Thượng Quan Linh bực bội.

“Cô Thượng Quan, đã đến lúc này rồi mà cô còn muốn mạnh miệng nữa sao?”

Lý Vinh Sinh lạnh lùng nói, thuận thế đứng lên: “Nếu cô cố chấp không chịu khuất phục sơn trang Quang Chiếu, vẫn tiếp tục ngoan cố chống đối, vậy chúng tôi chỉ có thể thay cô khuất phục thôi!”

Nói xong, ông ta đi tới chỗ Thượng Quan Linh.

Mấy người có suy nghĩ giống ông ta cũng đứng dậy, đi về bên này.

Vẻ mặt Thượng Quan Linh lạnh lùng.

“Các người muốn làm gì?”

Triệu Tĩnh hô lên.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Hình như những người này đã xem nhẹ chuyện gì đó.

Mặc dù Thượng Quan Linh bị thương, nhưng dù sao cũng là quân trấn Lôi Điện, những người tay trói gà không chặt này sao có thể là đối thủ của cô ta kia chứ?

Bịch, bịch, bịch….

Thượng Quan Linh ra tay thẳng thừng.

Chỉ trong chốc lát đã đánh ngã mấy người kia.

Những người còn lại ngạc nhiên.

Lý Vinh Sinh té xuống đất, ông ta còn chưa kịp đứng lên đã bị Thượng Quan Linh đá một cước té xuống đất.

Nhưng ông ta vẫn không phục, nghiến răng hét lên: “Thượng Quan Linh! Chúng tôi đến đây là vì giúp cô khám bệnh cho người ta, chúng tôi không muốn bị cuốn vào ân oán của các người! Nếu như người giết chết chúng tôi, Bắc Cảnh Tư các người có khác gì những thế tộc kia chứ?”

“Ông yên tâm đi!”

Ánh mắt Thượng Quan Linh u ám, khàn giọng nói: “Nếu tôi đã đưa các người đến đây thì chắc chắn sẽ đưa các người bình an vô sự trở về! Tôi sẽ không hủy hoại thanh danh của Bắc Cảnh Tư đâu!”
Chương 4084: Đây là một cái bẫy sao?

Nghe Lâm Chính nói vậy, Hoắc Phong và Dương Như Long trở nên ngơ ngác.

“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”

Lâm Chính cau mày, nhìn hai người họ, ánh mắt tràn ngập vẻ không vui.

“Chuyện này, thần y Lâm, mẹ của tôi đã được chữa khỏi rồi”.

Dương Như Long ấp a ấp úng, lập tức mở miệng nói: “Đúng, khỏi bệnh rồi! Lúc trước mấy người của Bắc Cảnh Tư đã đưa một số thần y đến đây, nhờ sự giúp đỡ của thần y, mẹ của tôi đã khỏi bệnh rồi, thần y Lâm không cần lo lắng, không cần lo lắng, ha ha ha…”

“Vậy sao?”

Lâm Chính suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Được rồi, gọi mẹ anh ra đây cho tôi xem thử đi”.

“Chuyện này…”

“Tôi lo bọn họ vẫn chưa trị được triệt để, để tôi quan sát thử xem, sao nào? Không được sao?”

Lâm Chính nói.

“Được! Được! Thần y Lâm đợi một chút, tôi lập tức đi mời mẹ tôi đến!”

Dương Như Long vội vàng nói, tiếp đó liếc nhìn Hoắc Phong, lập tức ra khỏi phòng.

Hoắc Phong cảm thấy không đúng lắm, nhưng hắn không dám nói gì, chỉ có thể rót trà cho Lâm Chính.

“Anh Hoắc là người của Bắc Cảnh Tư à?”

Lâm Chính đánh giá Hoắc Phong.

“Phải…đúng vậy, mong thần y Lâm chỉ giáo”.

Hoắc Phong mỉm cười nói.

“Đã là người của Bắc Cảnh Tư, vì sao lại làm việc của người sơn trang Quang Chiếu vậy?”

Lâm Chính nhìn bình trà trong tay hắn, hỏi đểu.

“Đây… tôi và thiếu trang chủ của sơn trang Quang Chiếu quen biết đã lâu, là bạn thân!”

Trong lòng Hoắc Phong rối loạn, sau đó nhanh chóng cười nói, cố hết sức thể hiện sự bình tĩnh.

“Vậy sao?”

Lâm Chính không truy hỏi, nhưng ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Sau đó, có một người phụ nữ trung niên được mời đến.

Lâm Chính nhìn qua.

Đối phương chính là người phụ nữ nằm sau bình phong mà anh từng gặp.

Chỉ là lúc này bà ta đã tỉnh táo lại, nhưng rất rõ ràng, thời gian tỉnh táo của bà ta không dài, thậm chí trên mặt còn ngập tràn sự mệt mỏi và ủ rũ, đôi mắt sắp không mở nổi nữa…

“Thần y Lâm, đây là mẹ của tôi! Anh xem, có phải là không có vấn đề gì nữa rồi không?”

Dương Như Long cười nói.

“Là thần y Lâm của Giang Thành sao? Thần y Lâm đến thăm sơn trang Quang Chiếu của chúng tôi, thật là sự vinh hạnh của tôi!”

Người phụ nữ chậm rãi nói, giọng nói có hơi yếu đuối.

Lâm Chính không tiếp lời, hờ hững nhìn chằm chằm người phụ nữ, sau một lát anh bỗng lên tiếng: “Vợ trang chủ vừa được trị khỏi bệnh thật sao?”

Anh vừa nói ra lời này, ba người giật thót tim.

“Thần y Lâm, anh có ý gì?”

Hoắc Phong khẽ nhíu mày hỏi.

“Trên người vợ trang chủ chỉ có hai dấu kim, người hành nghề y khi chữa bệnh sẽ không sử dụng hai huyệt vị châm cứu này, ngược lại huyệt vị này có thể thể sử dụng để khiến bản thân chết giả, ngủ sâu!”

Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng: “Còn nữa, mùi thuốc tỏa ra trên người phu nhân chỉ có cỏ Mộng Long, loại thảo dược này cũng có tác dụng khiến người ta lâm vào tình trạng chết giả, bệnh của phu nhân…rốt cuộc là bệnh gì thế?”

Anh vừa nói xong, Hoắc Phong vô cùng ngạc nhiên.

Dương Như Long lại rất căng thẳng.

Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?

Chỉ nhìn đã nhìn ra manh mối rồi hả?

Đáng sợ thế sao?

Dương Như Long hối hận vì đã mời mẹ ra đây…

“Chuyện…chuyện này…”

Hắn muốn lên tiếng, nhưng không biết nên nói gì, âm thầm nhìn Hoắc Phong.

Hoắc Phong yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Thần y Lâm, cho nên ý của anh là…”

“Bà ta vốn không có bệnh, nếu đã không bị bệnh, tại sao lại phải xem bệnh? Cho nên, đây chính là một cái bẫy đúng không? Các người đã làm gì Thượng Quan Linh rồi?”

Vẻ mặt Lâm Chính không chút biểu cảm hỏi.
Chương 4085: Thần Nữ Thánh Thể

Hoắc Phong ánh mắt ngày càng lạnh lùng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

"Lâm thần y, Thượng Quan Linh và tôi đều là người của Bắc Cảnh Tư, làm sao tôi có thể hại cô ấy? Xin đừng hiểu lầm tôi. . . "

Hoắc Phong cúi đầu như thể đang giải thích, nhưng lại đột nhiên rút ra một con dao găm, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.

Đánh lén sao?

Lâm Chính thờ ơ nhìn hắn, cũng không hề né tránh, mặc cho con dao găm tẩm độc đang lao về phía mình.

Hơi thở của Dương Như Long cũng như ngừng lại.

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đắc tội với Lâm thần y của Giang Thành.

Nhưng Hoắc Phong không quan tâm nhiều như vậy.

Hiện tại hắn đã bị Lâm thần y phát hiện, cho nên diệt khẩu là chuyện đương nhiên phải làm!

Hơn nữa, vị trí hiện tại của hắn cách Lâm thần y gần như vậy, đây là vị trí đánh lén tốt nhất!

Không ra tay bây giờ thì còn đợi đến bao giờ?

"Đi chết đi!"

Hoắc Phong gầm khẽ một tiếng, dùng hết sức lực.

Con dao găm giống như một con rắn độc đáng sợ, khó có thể né tránh.

Nhưng vào khoảnh khắc khi con dao găm đâm vào cơ thể của Lâm Chính.

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh phát ra.

Sau đó thân con dao găm đột nhiên cong lên rồi gãy.

Thân thể của Lâm Chính như thép, dưới sức mạnh to lớn của Hoắc Phong, con dao găm đã bị gãy nhưng không thể làm tổn hại đến da thịt của Lâm Chính.

"Cái gì?"

Hoắc Phong hơi thở run lên, ngây người đứng yên tại chỗ.

Dương Như Long và vợ của trang chủ sơn trang thậm chí còn như chết lặng.

Lâm thần y này ... thực sự là mình đồng da sắt sao? Cơ thể sao có thể rắn chắc đến đáng sợ như vậy?

"Bắc Cảnh Tư?"

Lâm Chính mặt không biến sắc nhìn con dao găm trên ngực, sau đó vẻ mặt uể oải nhìn Hoắc Phong, bình tĩnh nói: "Đây là thái độ của Bắc Cảnh Tư đối với tôi sao?"

Hoắc Phong toàn thân run rẩy, trong con ngươi nỗi sợ hãi dâng lên như thuỷ triều khiến hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hắn buông dao găm, muốn chạy trốn.

"Muốn đi rồi sao?"

Lâm Chính hừ một tiếng, đột nhiên vung tay lên không trung.

Bịch!

Hoắc Phong lập tức bị đè xuống đất, không thể động đậy.

Có thứ gì nặng như núi đè chặt lên người hắn.

"Thả tôi ra! A! Đừng giết tôi! Lâm thần y! Xin đừng giết tôi! Tôi là người của Bắc Cảnh Tư! Đừng giết tôi!"

Hoắc Phong la hét và vùng vẫy điên cuồng.

Dương Như Long cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Lâm thần y, chuyện này là kế hoạch của một mình Hoắc Phong, không liên quan gì đến sơn trang Quang Chiếu của tôi, xin thần y minh xét! Sơn trang Quang Chiếu của chúng tôi luôn tôn trọng Lâm thần y!"

"Người đâu?"

Lâm Chính thờ ơ hỏi.

"Trong...trong kho củi..."

"Còn không mau đưa tới đây?"

"Vâng. . . . . . Lâm thần y, xin chờ một chút, tôi lập tức phái người mang bọn họ tới đây!"

Dương Như Long sau đó run rẩy gọi người tới.

Lâm Chính chậm rãi đi đến bên cạnh Hoắc Phong, cúi người xuống, khàn giọng nói: "Anh và Thượng Quan Linh đều là người của Bắc Cảnh Tư, tại sao anh lại phản bội Thượng Quan Linh?"

Hoắc Phong run lên, há hốc miệng không biết nên nói gì.

"Sao vậy? Muốn tôi dùng thủ đoạn đặc thù thì mới chịu mở miệng sao?"

Lâm Chính lạnh lùng nói. Anh búng ngón tay một cái, một cây kim châm bạc xuất hiện.

Mặc dù Hoắc Phong không biết y thuật, nhưng hắn đã nghe nói về “tay nghề” của Lâm thần y từ lâu.

Nếu thật sự để Lâm thần y ra tay, chỉ sợ sống không bằng chết!

"Lâm thần y, tôi sẽ nói! Tôi sẽ nói hết!"

Hoắc Phong nghiến răng nghiến lợi run rẩy hét lên: "Tôi... sở dĩ tôi phản bội Thượng Quan Linh... là vì muốn có được cô ấy..."

"Có được cô ấy? Anh thích Thượng Quan Linh?"

"Đúng... xinh đẹp như vậy ai mà không thích? Hơn nữa... chỉ cần có được Thượng Quan Linh, tôi... tôi có thể đột phá! Bởi vì Thượng Quan Linh có thể chất ẩn giấu cực kỳ hiếm thấy... Nếu có thể có được người phụ nữ này... Tu vi của tôi có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới chưa từng có!"

Hoắc Phong trầm giọng nói.

"Thể chất ẩn giấu?"

Lâm Chính sửng sốt: "Thể chất như thế nào?"

Hoắc Phong do dự một lúc mới chậm rãi đáp vài chữ.

"Thần Nữ Thánh Thể!"

"Cái gì?"

Lâm Chính sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom