-
Chương 2871-2875
Chương 2871: Giương gươm tuốt giáo
Trong sân.
Cậu Thủy bị trói vào gốc cây gần đó, hôn mê, người bê bết máu trông vô cùng đau đớn.
Lâm Chính đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh và bắt mạch cho Thái Thương Long.
Một lúc sau, Lâm Chính lấy ra một vài cây kim bạc và châm cứu cho Thái Thương Long.
"Thời gian này hãy nghỉ ngơi cho tốt, vận khí chậm rãi vòng quanh đan điền và khí mạch chủ đạo ba vòng, mỗi ngày làm ấm các mạch máu, như vậy có thể trợ giúp anh đột phá tu vi hiện tại!" Lâm Chính vừa nói vừa châm cứu.
Thái Thương Long nghe vậy thì sửng sốt: "Lâm thần y, tôi tu luyện đã sáu năm rồi, vẫn chưa thấy có dấu hiệu đột phá. Chỉ vỏn vẹn mấy cây kim bạc làm sao có thể giúp tôi đột phá?"
"Nếu không tin, anh có thể thử làm theo lời tôi nói, trong vòng một tháng, anh sẽ đột phá!" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật sao?” Thái Thương Long vội vã hỏi.
“Chúng ta đánh cược một ván thì sao?” Lâm Chính nghiêng đầu.
"Không, không, không! Không cược nữa, không cược nữa! Tôi tin tưởng thần y! Tôi tin tưởng thần y!"
Thái Thương Long vội vàng xua tay, nhưng trong lòng đang tột cùng vui sướng
Lâm Chính không bao giờ nói dối anh ta.
Nếu vậy, đột phá chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!
Chẳng lẽ y thuật cũng có ích cho tu luyện võ công?
Trong trường hợp này, liệu có thể dựa vào tuyệt kỹ châm cứu của Lâm thần y để hỗ trợ việc tu luyện, đột phá cảnh giới trong tương lai không?
Nghĩ đến đây, nhịp thở của Thái Thương Long càng trở nên dồn dập.
Có vẻ như đi theo Lâm thần y cũng không phải chuyện xấu!
"Hãy cầm lấy đơn thuốc này, đến học viện Huyền Y Phái lấy thuốc, nhờ Tần Bách Tùng luyện chế thuốc cho anh rồi dùng thuốc để bồi bổ cơ thể. Như vậy, cơ thể anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi đột phá tu vi, trong thời gian ngắn cơ thể chưa thể thích nghi và chịu đựng được nguồn năng lượng mới, dễ dàng sinh ra di chứng. Sau khi uống những đan dược này, có thể tránh khỏi di chứng, điều này cũng không ảnh hưởng đến tu vi sau này của anh”, Lâm Chính vừa nói vừa viết một công thức thuốc bổ trợ.
Thái Thương Long cẩn thận cất nó đi, trong lòng dâng trào cảm xúc.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Cùng lúc đó.
Vút!
Một luồng khí tức bí ẩn mà tinh tế lan tỏa về phía mấy người bọn họ.
Thái Thương Long đột ngột đứng dậy và nhìn về phía xa.
Người nhà họ Diệp xung quanh cũng nhìn về phía đó.
"Thái thiên kiêu, sao vậy?" Diệp Tùng bối rối hỏi.
"Nhân vật chính đến rồi!"
Lâm Chính nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.
"Nhân vật chính?"
Mọi người đều rất bối rối.
Lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đáp xuống sân trong.
Người nhà họ Diệp giật mình, khi nhìn rõ người vừa tới thì tim đập loạn xạ, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Bà cụ Diệp đang ngồi cũng đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt già nua căng lên, trừng mắt nhìn người vừa tới.
Thiên kiêu cấp hai Thủy Thánh Võ đã tới!
"Thánh Võ thiên kiêu! Cậu đến nhanh quá!", bà cụ Diệp khàn giọng nói.
"Bà Diệp, hân hạnh được gặp lại!”, Thuỷ Thánh Võ hơi nắm chặt tay, tỏ ra đúng phép tắc.
"Cậu tới tìm Lâm thần y đúng không? Có điều tôi phải nói rõ ràng, cậu muốn động tới Lâm thần y, trước hết phải qua được ải của nhà họ Diệp!"
Nói xong, bà cụ khua cây gậy đầu rồng trong tay.
Vút vù vù!
Mảnh sân đang yên tĩnh đột ngột có hàng trăm cao thủ nhà họ Diệp lao ra từ mọi hướng.
Mọi người đều được trang bị đầy đủ vũ khí, sát khí đằng đằng, khóa chặt Thuỷ Thánh Võ trong vòng vây!
"Họ Diệp kia! Dám ức hiếp người nhà họ Thuỷ sao?"
Lúc này, bên ngoài lại có một tiếng hét.
Sau đó, vô số cao thủ nhà họ Thuỷ xông vào.
Hai bên giương gươm tuốt giáo, trong sân tràn ngập sát ý.
Tuy nhiên, xét về quân số, nhà họ Diệp rõ ràng thua xa nhà họ Thủy.
Áp lực của bà cụ Diệp tăng gấp đôi.
Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến sinh tử của nhà họ Diệp, cho dù có thua bà cũng không thể rút lui.
Nhưng vào lúc này, Thủy Thánh Võ đột nhiên nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Bố, không phải con bảo mọi người ở nhà chờ sao? Tại sao lại dẫn người tới đây?"
Chương 2872: Tôi đến cứu người
"Thánh Võ, làm cha là phải bảo vệ con cái. Lâm thần y và tên thiên kiêu cấp ba Thái Thương Long này đều không phải là người bình thường. Nếu con đến đây một mình rồi bọn chúng dùng thủ đoạn để hại con. Như vậy chẳng phải bố sẽ hối hận đến chết hay sao?", Thuỷ Mạc đáp.
"Bố, con tới cứu Thánh Văn, không phải tới đánh nhau. Bố mau cho người rời khỏi nhà họ Diệp đi!", Thuỷ Thánh Võ quát lên.
Những lời này vừa nói ra, người nhà họ Diệp, Lâm Chính, Thái Thương Long đều rất kinh ngạc.
Thiên kiêu cấp hai....không phải anh ta đến đây để chiến đấu sao?
Có lẽ nào anh ta đang muốn làm hòa?
Mọi người không thể hiểu được.
Thuỷ Mạc muốn nói điều gì đó, nhưng Thuỷ Thánh Võ rất cương quyết nên ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui sau khi thuyết phục con trai mình không thành.
Sau khi toàn bộ người nhà họ Thuỷ đều đã rời đi, Thủy Thánh Võ quay người lại, hơi cúi đầu nói: “Xin lỗi đã làm phiền các vị".
Lâm Chính không quen với việc Thuỷ Thánh Võ khách sáo như vậy.
Anh vốn tưởng rằng thiên kiêu cấp hai hẳn là bá đạo hống hách lắm, nhưng không ngờ lại khiêm tốn như vậy.
"Thánh Võ thiên kiêu khách sáo rồi!", bà cụ Diệp khẽ gật đầu.
"Tôi có thể hỏi Lâm thần y là ai không?", Thủy Thánh Võ hỏi.
"Là tôi”, Lâm Chính đặt chén trà xuống nói.
"Lâm thần y! Nghe danh đã lâu! Chuyện của Thánh Văn tôi đã biết, đúng là lần này nó đã sai. Giờ tôi xin được tạ lỗi với thần y, xin anh cứ thoải mái ra điều kiện. Chỉ cần anh có thể để Thánh Văn sống sót, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của anh”, Thuỷ Thánh Võ hơi cúi đầu nói.
Nước đi này của anh ta khiến Lâm Chính hoàn toàn không thể tức giận.
Nhưng Lâm Chính không xác định được đối phương có phải có ý đồ gì khác hay không, dù sao anh cũng không hiểu rõ người này.
"Tôi không có bất kỳ điều kiện nào, tôi chỉ muốn Thuỷ Thánh Văn chết!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thủy Thánh Võ im lặng.
Anh ta nhìn về phía cái cây lớn bên trái.
Lúc này, Thuỷ Thánh Văn trên người bê bết máu đang bị trói vào gốc cây lớn. Anh ta đã bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, như có như không.
Sau khoảng mười giây, Thuỷ Thánh Võ lại nói.
"Thánh Văn đã giết cô Diệp, theo lý mà nói nó phải trả giá bằng mạng sống của mình! Nhưng là một người anh trai, Thánh Võ không thể trơ mắt đứng nhìn em trai mình chết!"
Nói đến đây, Thuỷ Thánh Võ đột nhiên lắc cánh tay của mình.
Vút!
Thanh kiếm của một cao thủ nhà họ Diệp đang đứng bên cạnh bay ra và rơi vào tay anh ta.
Mọi người đều giật mình.
Thuỷ Thánh Võ thản nhiên phất tay.
Bang!
Thanh kiếm đâm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt Lâm Chính, xuyên thủng qua nó.
Thân kiếm rung lên.
Thuỷ Thánh Võ trực tiếp bước lên phía trước, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói: “Trong trường hợp đó, Thánh Võ sẵn sàng trả giá bằng mạng sống của mình thay cho Thánh Văn! Lâm thần y có thể giết Thánh Võ, nhưng hãy thả Thánh Văn đi! Không biết... như vậy có được không?"
Lần này, tất cả mọi người đều ngây người.
Lâm Chính khẽ cau mày, thờ ơ nhìn Thủy Thánh Võ rồi hỏi: "Tại sao anh lại không chiến đấu? Nếu giết được tôi thì đâu còn ai dám lấy mạng Thủy Thánh Văn?"
"Chiến đấu?", Thuỷ Thánh Võ ngây người, sau đó bật cười lớn: “Những năm nay ra ngoài tu luyện, tôi không chú trọng tu luyện võ công mà tập trung vào việc tu tâm. Tôi phát hiện cảnh giới cực hạn của Võ đạo yêu cầu vô cùng cao về “tâm”. Nếu trong đầu chỉ toàn sát khí, căn bản không thể nào tu luyện tới cảnh giới viên mãn! Lâm thần y, như tôi đã nói trước đó, tôi không tới đây để chiến đấu, tôi chỉ muốn cứu em trai mình. Nếu anh muốn mạng đền mạng, tôi sẽ cho anh cái mạng này!"
Xung quanh yên lặng như tờ.
Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin vào tai hay mắt mình.
"Việc này..."Thái Thương Long cũng không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Thuỷ Thánh Võ một hồi.
Đột nhiên...
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, rút thanh kiếm trên bàn đá ra!
Ai nấy đều bàng hoàng.
Chương 2873: Một mối ân tình
Lâm Chính giơ kiếm và đi về phía Thuỷ Thánh Võ.
Vẻ mặt anh lãnh đạm, nhưng sát khí đằng đằng.
Ở khoảng cách này, nếu Lâm Chính bất ngờ xuất kích, Thủy Thánh Võ không có chuẩn bị trước chắc chắn sẽ không thể tránh được.
Lúc này, tính mạng của Thủy Thánh Võ đã nằm trong tay Lâm Chính!
“Lâm thần y!”
Bà cụ Diệp bên cạnh lo lắng, định nói gì đó rồi lại thôi.
Tuy nhiên, không ai dám ngăn cản Lâm Chính!
Rốt cuộc, anh là người duy nhất ở đây có tư cách buộc Thuỷ Thánh Võ phải làm điều này!
Và lần này Lâm Chính đứng ra bảo vệ Diệp Tâm Ngữ, nhà họ Diệp làm sao dám ngăn cản anh?
Thuỷ Thánh Võ nhắm mắt lại và im lặng đứng đó, chỉ chờ lưỡi kiếm kia cứa vào cơ thể mình.
Không có hoảng loạn.
Không sợ hãi chút nào!
Có vẻ như anh ta đã sẵn sàng để chết!
Nhưng vào lúc này.
Tang!
Lâm Chính đột nhiên đánh rơi thanh kiếm trong tay xuống đất.
Thuỷ Thánh Võ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn vũ khí trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Lâm thần y, việc này là. . ."
"Bỏ đi!"
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi đây là người thích mềm không thích cứng. Nếu anh đã thành khẩn xin lỗi, tôi làm sao có thể giết anh? Thủy Thánh Văn... anh đưa về đi!"
Thuỷ Thánh Võ thở gấp, không thể tin được nói: "Lâm thần y! Nếu giết tôi anh không chỉ báo được thù cho cô Diệp mà còn lấy được Thiên Kiêu Lệnh cấp hai của tôi. Đó là việc biết bao nhiêu người thèm muốn! Anh thực sự không muốn như vậy sao?"
"Thiên Kiêu Lệnh? Tôi có rất nhiều, cũng không quá coi trọng vật này. Vậy nếu như tôi lấy thứ đó của anh rồi thì sao? Tôi vẫn là tôi, đó chẳng qua chỉ là một vật vô tri mà thôi!", Lâm Chính lắc đầu.
Thuỷ Thánh Võ sững người, không biết nên phản bác như thế nào.
"Huống chi, bọn họ nói rất đúng, tôi không thể ở Long Xuyên vĩnh viễn để bảo vệ Tâm Ngữ. Tôi sớm muộn gì cũng trở về Giang Thành! Nếu giết anh, tôi sẽ gây mối tử thù. Trừ phi hôm nay tôi có thể san bằng nhà họ Thuỷ, nếu không một khi tôi rời đi, người nhà họ Thuỷ nhất định sẽ trả thù Tâm Ngữ. Như vậy thì tôi không phải giúp nó, mà ngược lại là hại nó! Cho nên, mọi việc kết thúc ở đây thôi!" Lâm Chính phất tay.
Thuỷ Thánh Võ yên lặng nhìn Lâm Chính chăm chú, sau đó chắp tay lại nói với anh:
"Thánh Võ ngưỡng mộ tấm lòng bao dung của Lâm thần y! Sau khi tôi đưa Thánh Văn trở về nhà, nó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Tôi cũng sẽ bắt nó tu dưỡng đạo đức để sau này không làm những điều sai trái nữa!"
"Với tình trạng hiện giờ, anh ta có muốn làm bậy cũng không thể làm bậy. Có điều, tôi cho anh một ân tình. Cho người đưa em trai anh tới căn phòng ở hậu viện, tôi sẽ nối lại tay chân cho anh ta. Như vậy, anh ta mới có thể sinh hoạt như người bình thường. Có điều, sau này di chứng vẫn sẽ phát sinh. Anh ta sẽ mất tu vi và không thể luyện võ được nữa!" Lâm Chính bình thản nói.
"Tay và chân của Thánh Văn vẫn có thể nối lại sao?" Thuỷ Thánh Võ thấy khó tin đến nỗi thở gấp.
"Tay chân của anh ta đều là mới bị chặt đứt, còn chưa thối rữa, hơn nữa còn được quản rất tốt. Giờ muốn nối liền cũng không khó”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nghe anh nói xong, Thuỷ Thánh Võ phấn khích đến mức quỳ xuống đất và khấu đầu cảm ơn.
"Lòng tốt của Lâm thần y, Thánh Võ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng! Sau này có việc gì tôi giúp được, xin thần y ra lệnh bất cứ lúc nào. Thánh Võ sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân tình ngày hôm nay!!"
Thấy vậy, những người xung quanh đều bị sốc.
Thiên kiêu cấp hai lại quỳ xuống trước mặt Lâm thần y!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin?
"Thiên kiêu cấp ba phục tùng, thiên kiêu cấp hai dập đầu... Lâm thần y này... thật quá đáng sợ..."
Bà cụ Diệp yên lặng nhìn theo bóng lưng sừng sững như thần kia, trong lòng nổi lên muôn vàn đợt sóng lớn, một hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Chương 2874: Trấn Nguyệt Tiên Nhân
Thủy Thánh Văn được đưa ra nhà sau, đợi Lâm Chính chữa trị.
Nhưng dù tay chân được nối lại, Thủy Thánh Văn cũng không thể giống trước kia. Mỗi khi gặp gió mưa, khớp xương của anh ta sẽ đau vô cùng, sống không bằng chết.
Đây là sự trừng phạt của Lâm Chính dành cho anh ta.
Thật ra Lâm Chính có thể không cần nối xương lại cho Thủy Thánh Văn, làm như vậy đơn thuần là để bán ơn nghĩa cho Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ là thiên kiêu đứng thứ hai, thực lực siêu phàm. Nếu kéo được anh ta về trận doanh của Lâm Chính, dù đối phó với Thiên Ma Đạo hay Tử Vực đều sẽ giúp ích rất lớn.
Hơn nữa, Thủy Thánh Võ vì cứu em trai mà sẵn sàng hi sinh, hành động này có thể thấy anh ta rất thương yêu em trai.
Lâm Chính nối lại tay chân cho Thủy Thánh Văn, Thủy Thánh Võ chắc chắn sẽ rất cảm kích, sau này cần anh ta giúp gì cũng dễ hơn.
“Thần y Lâm! Thủy Thánh Văn có thể tha, nhưng có một người không thể tha!”.
Đúng lúc này, Diệp Tuần Tinh đột nhiên tiến lên, nghiêm túc nói.
“Ai?”, Lâm Chính quay đầu lại.
“Chính là con nhỏ đê tiện kia!”.
Diệp Tuần Tinh chỉ về phía Liễu Chiêu Nhi vẫn còn đứng đó mặt mày khó coi.
“Ồ?”, Lâm Chính thuận thế nhìn sang.
Liễu Chiêu Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, người run rẩy, vô cùng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu hét to.
“Bác Diệp, xin bác tha cho cháu! Là… Là Thủy Thánh Văn ép cháu làm như vậy, không phải cháu muốn như vậy, cầu xin bác tha cho cháu!”.
“Tha cho cô? Tâm Ngữ coi cô như chị em, ngày nào cũng đi với nhau. Nó không hề nghi ngờ cô, nhưng cô lại vì lợi ích mà hại chết nó! Cô ác độc đến thế nào!”, Diệp Tuần Tinh hét lên: “Người đâu!”.
“Có!”.
“Bắt con ả đó lại cho tôi! Nói nhà họ Liễu đến chuộc người!”.
“Vâng!”.
Mấy người nhà họ Diệp chạy tới, trói Liễu Chiêu Nhi lại.
“Các người làm gì vậy? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Diệp Tuần Tinh, tôi cảnh cáo ông đừng có làm bậy! Nếu không, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không tha cho ông đâu! Mau buông tôi ra!”.
Liễu Chiêu Nhi hét lên, nhưng không có ích gì.
Chẳng lâu sau, cô ta đã bị đưa đi.
Từ đầu tới cuối Thủy Thánh Võ không lên tiếng, dù sao anh ta cũng không quen biết Liễu Chiêu Nhi.
Lâm Chính quay người đi tới nhà sau, sau nửa tiếng đồng hồ việc chữa trị đã hoàn tất.
“Xong rồi, khiêng về nghỉ dưỡng đi”, Lâm Chính liếc nhìn Thủy Thánh Văn, thản nhiên nói.
“Cảm ơn thần y Lâm!”, Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay.
“Không cần khách sáo! Thánh Võ thiên kiêu, anh đã đến đây thì tôi cũng nhắc nhở anh. Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, khi tôi không ở Long Xuyên, tôi không muốn nhận được tin tức xấu nào liên quan tới em gái tôi, anh hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Thái Thương Long ở sau lưng anh cũng tiến lên.
Thủy Thánh Võ căng thẳng, vội nói: “Thần y Lâm hãy yên tâm, lần này quay về tôi nhất định sẽ nói với gia tộc, không được động vào bất cứ ai trong nhà họ Diệp!”.
“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính quay đầu: “Bà cụ, nể mặt Tâm Ngữ, lần này tôi bảo vệ nhà họ Diệp. Nhưng tôi không muốn người nhà họ Diệp dựa vào danh tiếng của tôi làm điều xằng bậy, mong bà quản tốt người trong gia tộc, đừng làm việc ác”.
“Thần y Lâm yên tâm, chỉ cần tôi không chết, người nhà họ Diệp chắc chắn không dám làm càn! Mọi việc đều sẽ thận trọng!”, bà cụ Diệp vội nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi cũng nên quay về Giang Thành rồi”.
“Về Giang Thành?”.
Thủy Thánh Võ ngạc nhiên: “Thần y Lâm không trợ giúp nhà họ Diệp vượt qua chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?”.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Lâm Chính nhíu mày: “Đó là ai?”.
Chương 2875: Cháu không quen biết thần y Lâm
Câu nói đó vừa nói ra, sắc mặt người nhà họ Diệp đều không được tự nhiên.
Bà cụ Diệp há miệng, sau đó thở dài: “Thần y Lâm, cậu không cần hỏi nhiều. Cậu cứ về Giang Thành đi, chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân là chuyện của nhà họ Diệp. Chúng tôi sẽ tự xử lý tốt, không phiền đến cậu nữa”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày, thấy bà cụ Diệp không muốn nói, thế là cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp: “Nếu có phiền phức thì có thể phái người đến Giang Thành liên lạc với tôi”.
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
Bà cụ Diệp vội vàng dẫn theo người nhà họ Diệp cúi đầu chào Lâm Chính.
“Khách sáo rồi”.
“Đúng rồi thần y Lâm, mấy hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của tôi, hi vọng cậu có thể nể mặt đến tham dự, không biết có được không?”, lúc này bà cụ Diệp đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, người nhà họ Diệp nhìn Lâm Chính với ánh mắt mong chờ.
Lâm Chính lắc đầu: “Giang Thành có rất nhiều việc, e là tôi không có thời gian, tôi chúc bà cụ thọ tỷ Nam Sơn”.
“Cảm ơn cậu”.
Bà cụ hơi thất vọng.
Lâm Chính cũng không nói gì nhiều, quay người rời khỏi nhà họ Diệp.
Mọi người dõi mắt nhìn theo.
Nhất là Thủy Thánh Võ, ánh mắt sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện nhà họ Diệp kết thúc. Người nhà họ Diệp đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều vô cùng hài lòng về kết quả này. Bất kể là Thủy Thánh Võ hay là Lâm Chính, bọn họ không chém giết nhau là kết quả tốt nhất cho nhà họ Diệp. Nếu không, dù là ai thắng ai thua, nhà họ Diệp cũng khó mà dàn xếp.
“Lần này may nhờ có thần y Lâm!”.
“Phải!”.
“Nhưng Tâm Ngữ trở thành em gái của thần y Lâm từ lúc nào? Sao tôi chưa từng nghe tới chuyện này?”.
Bà cụ Diệp quay đầu hỏi.
Diệp Tuần Tinh cũng hoang mang: “Tâm Ngữ cũng không hề nói với con”.
Mọi người hết sức nghi hoặc.
Lúc này, một người nhà họ Diệp vội vã chạy tới.
“Bà cụ, cô chủ tỉnh rồi!”.
Người nhà họ Diệp chấn động.
“Tâm Ngữ tỉnh rồi sao?”.
“Thật tốt quá!”.
Mọi người vội vàng chạy vào trong phòng.
Lúc này, Khang Tuệ đang ngồi bên giường, kích động xoa mặt người nằm trên giường.
Diệp Tâm Ngữ yếu ớt mở mắt ra, hé miệng, lại có thể phát ra giọng nói yếu ớt.
“Tâm Ngữ, con sao rồi, có ổn không?”, Diệp Tuần Tinh mở to đôi mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
“Bố, con rất ổn… Con… con còn sống sao?”, Diệp Tâm Ngữ yếu ớt nói, trong đầu cũng vô cùng nghi hoặc.
Cô ta biết rõ mình rõ ràng đã cắt cổ, vì sao còn có thể sống?
“Đương nhiên là con còn sống, con sống rất tốt!”, Diệp Tuần Tinh vội đáp.
“Con… Con lẽ ra phải chết rồi chứ? Sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ… thần y An đã cứu con?”.
“Tôi nào có bản lĩnh như vậy. Là thần y Lâm ở Giang Thành đã ra tay cứu sống cô đấy”, thần y An đi tới, cười nói.
“Thần… Thần y Lâm?”, Diệp Tâm Ngữ lập tức kinh ngạc.
“Tâm Ngữ, đứa ngốc này, từ lúc nào mà cháu trèo lên được cành cây cao như thần y Lâm thế? Sao chúng ta lại không biết?”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà nội, bà đang nói gì vậy? Cháu… Cháu không quen biết thần y Lâm…”, Diệp Tâm Ngữ nghi hoặc.
“Cái gì? Không quen biết?”.
Người nhà họ Diệp nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.
“Không phải thần y Lâm nhận con làm em gái sao? Sao con lại không quen biết thần y Lâm?”, Diệp Tuần Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Lần này đến Giang Thành con còn không gặp được thần y Lâm, con… con thành em gái của thần y Lâm lúc nào? Bố, chắc chắn là nhầm lẫn ở đầu rồi…”, Diệp Tâm Ngữ nhỏ giọng nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Diệp đều ngây ngẩn.
Trong sân.
Cậu Thủy bị trói vào gốc cây gần đó, hôn mê, người bê bết máu trông vô cùng đau đớn.
Lâm Chính đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh và bắt mạch cho Thái Thương Long.
Một lúc sau, Lâm Chính lấy ra một vài cây kim bạc và châm cứu cho Thái Thương Long.
"Thời gian này hãy nghỉ ngơi cho tốt, vận khí chậm rãi vòng quanh đan điền và khí mạch chủ đạo ba vòng, mỗi ngày làm ấm các mạch máu, như vậy có thể trợ giúp anh đột phá tu vi hiện tại!" Lâm Chính vừa nói vừa châm cứu.
Thái Thương Long nghe vậy thì sửng sốt: "Lâm thần y, tôi tu luyện đã sáu năm rồi, vẫn chưa thấy có dấu hiệu đột phá. Chỉ vỏn vẹn mấy cây kim bạc làm sao có thể giúp tôi đột phá?"
"Nếu không tin, anh có thể thử làm theo lời tôi nói, trong vòng một tháng, anh sẽ đột phá!" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật sao?” Thái Thương Long vội vã hỏi.
“Chúng ta đánh cược một ván thì sao?” Lâm Chính nghiêng đầu.
"Không, không, không! Không cược nữa, không cược nữa! Tôi tin tưởng thần y! Tôi tin tưởng thần y!"
Thái Thương Long vội vàng xua tay, nhưng trong lòng đang tột cùng vui sướng
Lâm Chính không bao giờ nói dối anh ta.
Nếu vậy, đột phá chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!
Chẳng lẽ y thuật cũng có ích cho tu luyện võ công?
Trong trường hợp này, liệu có thể dựa vào tuyệt kỹ châm cứu của Lâm thần y để hỗ trợ việc tu luyện, đột phá cảnh giới trong tương lai không?
Nghĩ đến đây, nhịp thở của Thái Thương Long càng trở nên dồn dập.
Có vẻ như đi theo Lâm thần y cũng không phải chuyện xấu!
"Hãy cầm lấy đơn thuốc này, đến học viện Huyền Y Phái lấy thuốc, nhờ Tần Bách Tùng luyện chế thuốc cho anh rồi dùng thuốc để bồi bổ cơ thể. Như vậy, cơ thể anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi đột phá tu vi, trong thời gian ngắn cơ thể chưa thể thích nghi và chịu đựng được nguồn năng lượng mới, dễ dàng sinh ra di chứng. Sau khi uống những đan dược này, có thể tránh khỏi di chứng, điều này cũng không ảnh hưởng đến tu vi sau này của anh”, Lâm Chính vừa nói vừa viết một công thức thuốc bổ trợ.
Thái Thương Long cẩn thận cất nó đi, trong lòng dâng trào cảm xúc.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Cùng lúc đó.
Vút!
Một luồng khí tức bí ẩn mà tinh tế lan tỏa về phía mấy người bọn họ.
Thái Thương Long đột ngột đứng dậy và nhìn về phía xa.
Người nhà họ Diệp xung quanh cũng nhìn về phía đó.
"Thái thiên kiêu, sao vậy?" Diệp Tùng bối rối hỏi.
"Nhân vật chính đến rồi!"
Lâm Chính nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.
"Nhân vật chính?"
Mọi người đều rất bối rối.
Lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đáp xuống sân trong.
Người nhà họ Diệp giật mình, khi nhìn rõ người vừa tới thì tim đập loạn xạ, thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Bà cụ Diệp đang ngồi cũng đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt già nua căng lên, trừng mắt nhìn người vừa tới.
Thiên kiêu cấp hai Thủy Thánh Võ đã tới!
"Thánh Võ thiên kiêu! Cậu đến nhanh quá!", bà cụ Diệp khàn giọng nói.
"Bà Diệp, hân hạnh được gặp lại!”, Thuỷ Thánh Võ hơi nắm chặt tay, tỏ ra đúng phép tắc.
"Cậu tới tìm Lâm thần y đúng không? Có điều tôi phải nói rõ ràng, cậu muốn động tới Lâm thần y, trước hết phải qua được ải của nhà họ Diệp!"
Nói xong, bà cụ khua cây gậy đầu rồng trong tay.
Vút vù vù!
Mảnh sân đang yên tĩnh đột ngột có hàng trăm cao thủ nhà họ Diệp lao ra từ mọi hướng.
Mọi người đều được trang bị đầy đủ vũ khí, sát khí đằng đằng, khóa chặt Thuỷ Thánh Võ trong vòng vây!
"Họ Diệp kia! Dám ức hiếp người nhà họ Thuỷ sao?"
Lúc này, bên ngoài lại có một tiếng hét.
Sau đó, vô số cao thủ nhà họ Thuỷ xông vào.
Hai bên giương gươm tuốt giáo, trong sân tràn ngập sát ý.
Tuy nhiên, xét về quân số, nhà họ Diệp rõ ràng thua xa nhà họ Thủy.
Áp lực của bà cụ Diệp tăng gấp đôi.
Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến sinh tử của nhà họ Diệp, cho dù có thua bà cũng không thể rút lui.
Nhưng vào lúc này, Thủy Thánh Võ đột nhiên nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Bố, không phải con bảo mọi người ở nhà chờ sao? Tại sao lại dẫn người tới đây?"
Chương 2872: Tôi đến cứu người
"Thánh Võ, làm cha là phải bảo vệ con cái. Lâm thần y và tên thiên kiêu cấp ba Thái Thương Long này đều không phải là người bình thường. Nếu con đến đây một mình rồi bọn chúng dùng thủ đoạn để hại con. Như vậy chẳng phải bố sẽ hối hận đến chết hay sao?", Thuỷ Mạc đáp.
"Bố, con tới cứu Thánh Văn, không phải tới đánh nhau. Bố mau cho người rời khỏi nhà họ Diệp đi!", Thuỷ Thánh Võ quát lên.
Những lời này vừa nói ra, người nhà họ Diệp, Lâm Chính, Thái Thương Long đều rất kinh ngạc.
Thiên kiêu cấp hai....không phải anh ta đến đây để chiến đấu sao?
Có lẽ nào anh ta đang muốn làm hòa?
Mọi người không thể hiểu được.
Thuỷ Mạc muốn nói điều gì đó, nhưng Thuỷ Thánh Võ rất cương quyết nên ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui sau khi thuyết phục con trai mình không thành.
Sau khi toàn bộ người nhà họ Thuỷ đều đã rời đi, Thủy Thánh Võ quay người lại, hơi cúi đầu nói: “Xin lỗi đã làm phiền các vị".
Lâm Chính không quen với việc Thuỷ Thánh Võ khách sáo như vậy.
Anh vốn tưởng rằng thiên kiêu cấp hai hẳn là bá đạo hống hách lắm, nhưng không ngờ lại khiêm tốn như vậy.
"Thánh Võ thiên kiêu khách sáo rồi!", bà cụ Diệp khẽ gật đầu.
"Tôi có thể hỏi Lâm thần y là ai không?", Thủy Thánh Võ hỏi.
"Là tôi”, Lâm Chính đặt chén trà xuống nói.
"Lâm thần y! Nghe danh đã lâu! Chuyện của Thánh Văn tôi đã biết, đúng là lần này nó đã sai. Giờ tôi xin được tạ lỗi với thần y, xin anh cứ thoải mái ra điều kiện. Chỉ cần anh có thể để Thánh Văn sống sót, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của anh”, Thuỷ Thánh Võ hơi cúi đầu nói.
Nước đi này của anh ta khiến Lâm Chính hoàn toàn không thể tức giận.
Nhưng Lâm Chính không xác định được đối phương có phải có ý đồ gì khác hay không, dù sao anh cũng không hiểu rõ người này.
"Tôi không có bất kỳ điều kiện nào, tôi chỉ muốn Thuỷ Thánh Văn chết!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thủy Thánh Võ im lặng.
Anh ta nhìn về phía cái cây lớn bên trái.
Lúc này, Thuỷ Thánh Văn trên người bê bết máu đang bị trói vào gốc cây lớn. Anh ta đã bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, như có như không.
Sau khoảng mười giây, Thuỷ Thánh Võ lại nói.
"Thánh Văn đã giết cô Diệp, theo lý mà nói nó phải trả giá bằng mạng sống của mình! Nhưng là một người anh trai, Thánh Võ không thể trơ mắt đứng nhìn em trai mình chết!"
Nói đến đây, Thuỷ Thánh Võ đột nhiên lắc cánh tay của mình.
Vút!
Thanh kiếm của một cao thủ nhà họ Diệp đang đứng bên cạnh bay ra và rơi vào tay anh ta.
Mọi người đều giật mình.
Thuỷ Thánh Võ thản nhiên phất tay.
Bang!
Thanh kiếm đâm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt Lâm Chính, xuyên thủng qua nó.
Thân kiếm rung lên.
Thuỷ Thánh Võ trực tiếp bước lên phía trước, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói: “Trong trường hợp đó, Thánh Võ sẵn sàng trả giá bằng mạng sống của mình thay cho Thánh Văn! Lâm thần y có thể giết Thánh Võ, nhưng hãy thả Thánh Văn đi! Không biết... như vậy có được không?"
Lần này, tất cả mọi người đều ngây người.
Lâm Chính khẽ cau mày, thờ ơ nhìn Thủy Thánh Võ rồi hỏi: "Tại sao anh lại không chiến đấu? Nếu giết được tôi thì đâu còn ai dám lấy mạng Thủy Thánh Văn?"
"Chiến đấu?", Thuỷ Thánh Võ ngây người, sau đó bật cười lớn: “Những năm nay ra ngoài tu luyện, tôi không chú trọng tu luyện võ công mà tập trung vào việc tu tâm. Tôi phát hiện cảnh giới cực hạn của Võ đạo yêu cầu vô cùng cao về “tâm”. Nếu trong đầu chỉ toàn sát khí, căn bản không thể nào tu luyện tới cảnh giới viên mãn! Lâm thần y, như tôi đã nói trước đó, tôi không tới đây để chiến đấu, tôi chỉ muốn cứu em trai mình. Nếu anh muốn mạng đền mạng, tôi sẽ cho anh cái mạng này!"
Xung quanh yên lặng như tờ.
Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin vào tai hay mắt mình.
"Việc này..."Thái Thương Long cũng không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Thuỷ Thánh Võ một hồi.
Đột nhiên...
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, rút thanh kiếm trên bàn đá ra!
Ai nấy đều bàng hoàng.
Chương 2873: Một mối ân tình
Lâm Chính giơ kiếm và đi về phía Thuỷ Thánh Võ.
Vẻ mặt anh lãnh đạm, nhưng sát khí đằng đằng.
Ở khoảng cách này, nếu Lâm Chính bất ngờ xuất kích, Thủy Thánh Võ không có chuẩn bị trước chắc chắn sẽ không thể tránh được.
Lúc này, tính mạng của Thủy Thánh Võ đã nằm trong tay Lâm Chính!
“Lâm thần y!”
Bà cụ Diệp bên cạnh lo lắng, định nói gì đó rồi lại thôi.
Tuy nhiên, không ai dám ngăn cản Lâm Chính!
Rốt cuộc, anh là người duy nhất ở đây có tư cách buộc Thuỷ Thánh Võ phải làm điều này!
Và lần này Lâm Chính đứng ra bảo vệ Diệp Tâm Ngữ, nhà họ Diệp làm sao dám ngăn cản anh?
Thuỷ Thánh Võ nhắm mắt lại và im lặng đứng đó, chỉ chờ lưỡi kiếm kia cứa vào cơ thể mình.
Không có hoảng loạn.
Không sợ hãi chút nào!
Có vẻ như anh ta đã sẵn sàng để chết!
Nhưng vào lúc này.
Tang!
Lâm Chính đột nhiên đánh rơi thanh kiếm trong tay xuống đất.
Thuỷ Thánh Võ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn vũ khí trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Lâm thần y, việc này là. . ."
"Bỏ đi!"
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi đây là người thích mềm không thích cứng. Nếu anh đã thành khẩn xin lỗi, tôi làm sao có thể giết anh? Thủy Thánh Văn... anh đưa về đi!"
Thuỷ Thánh Võ thở gấp, không thể tin được nói: "Lâm thần y! Nếu giết tôi anh không chỉ báo được thù cho cô Diệp mà còn lấy được Thiên Kiêu Lệnh cấp hai của tôi. Đó là việc biết bao nhiêu người thèm muốn! Anh thực sự không muốn như vậy sao?"
"Thiên Kiêu Lệnh? Tôi có rất nhiều, cũng không quá coi trọng vật này. Vậy nếu như tôi lấy thứ đó của anh rồi thì sao? Tôi vẫn là tôi, đó chẳng qua chỉ là một vật vô tri mà thôi!", Lâm Chính lắc đầu.
Thuỷ Thánh Võ sững người, không biết nên phản bác như thế nào.
"Huống chi, bọn họ nói rất đúng, tôi không thể ở Long Xuyên vĩnh viễn để bảo vệ Tâm Ngữ. Tôi sớm muộn gì cũng trở về Giang Thành! Nếu giết anh, tôi sẽ gây mối tử thù. Trừ phi hôm nay tôi có thể san bằng nhà họ Thuỷ, nếu không một khi tôi rời đi, người nhà họ Thuỷ nhất định sẽ trả thù Tâm Ngữ. Như vậy thì tôi không phải giúp nó, mà ngược lại là hại nó! Cho nên, mọi việc kết thúc ở đây thôi!" Lâm Chính phất tay.
Thuỷ Thánh Võ yên lặng nhìn Lâm Chính chăm chú, sau đó chắp tay lại nói với anh:
"Thánh Võ ngưỡng mộ tấm lòng bao dung của Lâm thần y! Sau khi tôi đưa Thánh Văn trở về nhà, nó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Tôi cũng sẽ bắt nó tu dưỡng đạo đức để sau này không làm những điều sai trái nữa!"
"Với tình trạng hiện giờ, anh ta có muốn làm bậy cũng không thể làm bậy. Có điều, tôi cho anh một ân tình. Cho người đưa em trai anh tới căn phòng ở hậu viện, tôi sẽ nối lại tay chân cho anh ta. Như vậy, anh ta mới có thể sinh hoạt như người bình thường. Có điều, sau này di chứng vẫn sẽ phát sinh. Anh ta sẽ mất tu vi và không thể luyện võ được nữa!" Lâm Chính bình thản nói.
"Tay và chân của Thánh Văn vẫn có thể nối lại sao?" Thuỷ Thánh Võ thấy khó tin đến nỗi thở gấp.
"Tay chân của anh ta đều là mới bị chặt đứt, còn chưa thối rữa, hơn nữa còn được quản rất tốt. Giờ muốn nối liền cũng không khó”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nghe anh nói xong, Thuỷ Thánh Võ phấn khích đến mức quỳ xuống đất và khấu đầu cảm ơn.
"Lòng tốt của Lâm thần y, Thánh Võ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng! Sau này có việc gì tôi giúp được, xin thần y ra lệnh bất cứ lúc nào. Thánh Võ sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân tình ngày hôm nay!!"
Thấy vậy, những người xung quanh đều bị sốc.
Thiên kiêu cấp hai lại quỳ xuống trước mặt Lâm thần y!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin?
"Thiên kiêu cấp ba phục tùng, thiên kiêu cấp hai dập đầu... Lâm thần y này... thật quá đáng sợ..."
Bà cụ Diệp yên lặng nhìn theo bóng lưng sừng sững như thần kia, trong lòng nổi lên muôn vàn đợt sóng lớn, một hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Chương 2874: Trấn Nguyệt Tiên Nhân
Thủy Thánh Văn được đưa ra nhà sau, đợi Lâm Chính chữa trị.
Nhưng dù tay chân được nối lại, Thủy Thánh Văn cũng không thể giống trước kia. Mỗi khi gặp gió mưa, khớp xương của anh ta sẽ đau vô cùng, sống không bằng chết.
Đây là sự trừng phạt của Lâm Chính dành cho anh ta.
Thật ra Lâm Chính có thể không cần nối xương lại cho Thủy Thánh Văn, làm như vậy đơn thuần là để bán ơn nghĩa cho Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ là thiên kiêu đứng thứ hai, thực lực siêu phàm. Nếu kéo được anh ta về trận doanh của Lâm Chính, dù đối phó với Thiên Ma Đạo hay Tử Vực đều sẽ giúp ích rất lớn.
Hơn nữa, Thủy Thánh Võ vì cứu em trai mà sẵn sàng hi sinh, hành động này có thể thấy anh ta rất thương yêu em trai.
Lâm Chính nối lại tay chân cho Thủy Thánh Văn, Thủy Thánh Võ chắc chắn sẽ rất cảm kích, sau này cần anh ta giúp gì cũng dễ hơn.
“Thần y Lâm! Thủy Thánh Văn có thể tha, nhưng có một người không thể tha!”.
Đúng lúc này, Diệp Tuần Tinh đột nhiên tiến lên, nghiêm túc nói.
“Ai?”, Lâm Chính quay đầu lại.
“Chính là con nhỏ đê tiện kia!”.
Diệp Tuần Tinh chỉ về phía Liễu Chiêu Nhi vẫn còn đứng đó mặt mày khó coi.
“Ồ?”, Lâm Chính thuận thế nhìn sang.
Liễu Chiêu Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, người run rẩy, vô cùng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu hét to.
“Bác Diệp, xin bác tha cho cháu! Là… Là Thủy Thánh Văn ép cháu làm như vậy, không phải cháu muốn như vậy, cầu xin bác tha cho cháu!”.
“Tha cho cô? Tâm Ngữ coi cô như chị em, ngày nào cũng đi với nhau. Nó không hề nghi ngờ cô, nhưng cô lại vì lợi ích mà hại chết nó! Cô ác độc đến thế nào!”, Diệp Tuần Tinh hét lên: “Người đâu!”.
“Có!”.
“Bắt con ả đó lại cho tôi! Nói nhà họ Liễu đến chuộc người!”.
“Vâng!”.
Mấy người nhà họ Diệp chạy tới, trói Liễu Chiêu Nhi lại.
“Các người làm gì vậy? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Diệp Tuần Tinh, tôi cảnh cáo ông đừng có làm bậy! Nếu không, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không tha cho ông đâu! Mau buông tôi ra!”.
Liễu Chiêu Nhi hét lên, nhưng không có ích gì.
Chẳng lâu sau, cô ta đã bị đưa đi.
Từ đầu tới cuối Thủy Thánh Võ không lên tiếng, dù sao anh ta cũng không quen biết Liễu Chiêu Nhi.
Lâm Chính quay người đi tới nhà sau, sau nửa tiếng đồng hồ việc chữa trị đã hoàn tất.
“Xong rồi, khiêng về nghỉ dưỡng đi”, Lâm Chính liếc nhìn Thủy Thánh Văn, thản nhiên nói.
“Cảm ơn thần y Lâm!”, Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay.
“Không cần khách sáo! Thánh Võ thiên kiêu, anh đã đến đây thì tôi cũng nhắc nhở anh. Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, khi tôi không ở Long Xuyên, tôi không muốn nhận được tin tức xấu nào liên quan tới em gái tôi, anh hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Thái Thương Long ở sau lưng anh cũng tiến lên.
Thủy Thánh Võ căng thẳng, vội nói: “Thần y Lâm hãy yên tâm, lần này quay về tôi nhất định sẽ nói với gia tộc, không được động vào bất cứ ai trong nhà họ Diệp!”.
“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính quay đầu: “Bà cụ, nể mặt Tâm Ngữ, lần này tôi bảo vệ nhà họ Diệp. Nhưng tôi không muốn người nhà họ Diệp dựa vào danh tiếng của tôi làm điều xằng bậy, mong bà quản tốt người trong gia tộc, đừng làm việc ác”.
“Thần y Lâm yên tâm, chỉ cần tôi không chết, người nhà họ Diệp chắc chắn không dám làm càn! Mọi việc đều sẽ thận trọng!”, bà cụ Diệp vội nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi cũng nên quay về Giang Thành rồi”.
“Về Giang Thành?”.
Thủy Thánh Võ ngạc nhiên: “Thần y Lâm không trợ giúp nhà họ Diệp vượt qua chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?”.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Lâm Chính nhíu mày: “Đó là ai?”.
Chương 2875: Cháu không quen biết thần y Lâm
Câu nói đó vừa nói ra, sắc mặt người nhà họ Diệp đều không được tự nhiên.
Bà cụ Diệp há miệng, sau đó thở dài: “Thần y Lâm, cậu không cần hỏi nhiều. Cậu cứ về Giang Thành đi, chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân là chuyện của nhà họ Diệp. Chúng tôi sẽ tự xử lý tốt, không phiền đến cậu nữa”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày, thấy bà cụ Diệp không muốn nói, thế là cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp: “Nếu có phiền phức thì có thể phái người đến Giang Thành liên lạc với tôi”.
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
Bà cụ Diệp vội vàng dẫn theo người nhà họ Diệp cúi đầu chào Lâm Chính.
“Khách sáo rồi”.
“Đúng rồi thần y Lâm, mấy hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của tôi, hi vọng cậu có thể nể mặt đến tham dự, không biết có được không?”, lúc này bà cụ Diệp đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, người nhà họ Diệp nhìn Lâm Chính với ánh mắt mong chờ.
Lâm Chính lắc đầu: “Giang Thành có rất nhiều việc, e là tôi không có thời gian, tôi chúc bà cụ thọ tỷ Nam Sơn”.
“Cảm ơn cậu”.
Bà cụ hơi thất vọng.
Lâm Chính cũng không nói gì nhiều, quay người rời khỏi nhà họ Diệp.
Mọi người dõi mắt nhìn theo.
Nhất là Thủy Thánh Võ, ánh mắt sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện nhà họ Diệp kết thúc. Người nhà họ Diệp đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều vô cùng hài lòng về kết quả này. Bất kể là Thủy Thánh Võ hay là Lâm Chính, bọn họ không chém giết nhau là kết quả tốt nhất cho nhà họ Diệp. Nếu không, dù là ai thắng ai thua, nhà họ Diệp cũng khó mà dàn xếp.
“Lần này may nhờ có thần y Lâm!”.
“Phải!”.
“Nhưng Tâm Ngữ trở thành em gái của thần y Lâm từ lúc nào? Sao tôi chưa từng nghe tới chuyện này?”.
Bà cụ Diệp quay đầu hỏi.
Diệp Tuần Tinh cũng hoang mang: “Tâm Ngữ cũng không hề nói với con”.
Mọi người hết sức nghi hoặc.
Lúc này, một người nhà họ Diệp vội vã chạy tới.
“Bà cụ, cô chủ tỉnh rồi!”.
Người nhà họ Diệp chấn động.
“Tâm Ngữ tỉnh rồi sao?”.
“Thật tốt quá!”.
Mọi người vội vàng chạy vào trong phòng.
Lúc này, Khang Tuệ đang ngồi bên giường, kích động xoa mặt người nằm trên giường.
Diệp Tâm Ngữ yếu ớt mở mắt ra, hé miệng, lại có thể phát ra giọng nói yếu ớt.
“Tâm Ngữ, con sao rồi, có ổn không?”, Diệp Tuần Tinh mở to đôi mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
“Bố, con rất ổn… Con… con còn sống sao?”, Diệp Tâm Ngữ yếu ớt nói, trong đầu cũng vô cùng nghi hoặc.
Cô ta biết rõ mình rõ ràng đã cắt cổ, vì sao còn có thể sống?
“Đương nhiên là con còn sống, con sống rất tốt!”, Diệp Tuần Tinh vội đáp.
“Con… Con lẽ ra phải chết rồi chứ? Sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ… thần y An đã cứu con?”.
“Tôi nào có bản lĩnh như vậy. Là thần y Lâm ở Giang Thành đã ra tay cứu sống cô đấy”, thần y An đi tới, cười nói.
“Thần… Thần y Lâm?”, Diệp Tâm Ngữ lập tức kinh ngạc.
“Tâm Ngữ, đứa ngốc này, từ lúc nào mà cháu trèo lên được cành cây cao như thần y Lâm thế? Sao chúng ta lại không biết?”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà nội, bà đang nói gì vậy? Cháu… Cháu không quen biết thần y Lâm…”, Diệp Tâm Ngữ nghi hoặc.
“Cái gì? Không quen biết?”.
Người nhà họ Diệp nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.
“Không phải thần y Lâm nhận con làm em gái sao? Sao con lại không quen biết thần y Lâm?”, Diệp Tuần Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Lần này đến Giang Thành con còn không gặp được thần y Lâm, con… con thành em gái của thần y Lâm lúc nào? Bố, chắc chắn là nhầm lẫn ở đầu rồi…”, Diệp Tâm Ngữ nhỏ giọng nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Diệp đều ngây ngẩn.
Bình luận facebook