-
Chương 2861-2865
Chương 2861: Thất sách rồi?
Người nhà họ Diệp đều cảm thấy không tin nổi.
Có người biết rõ sự quý hiếm và giá trị của Diệp Bồ Đề mà còn từ chối nó…
Nên biết là ở Long Xuyên có không biết bao nhiêu người đang thèm muốn nó.
“Thần y Lâm, có lẽ cậu biết giá trị của vật này, vì sao còn từ chối nó? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ đang cố tình thăm dò cậu, không phải thật lòng muốn tặng cho cậu?”, bà cụ Diệp nhíu mày hỏi.
“Bà cụ nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Thực sự vật này quá quý giá, sao tôi có thể lấy nó được?”, Lâm Chính lắc đầu.
Bà cụ Diệp khẽ thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn tặng vật gia truyền đi? Thực sự là gần đây nhà họ Diệp chúng tôi gặp phải kiếp nạn, khó mà bảo toàn. Vật này lại bị nhiều kẻ ý đồ không tốt nhắm tới, nếu không kịp thời tặng đi thì sẽ chỉ gây tai họa diệt vong cho nhà họ Diệp! Tâm Ngữ thành ra như vậy cũng là bởi nó hại!”.
Nói đến đó, bà cụ không ngừng thở dài, đầy vẻ mệt mỏi.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bồ Đề, trong mắt dâng lên ngọn lửa cháy bỏng.
Anh từ chối cũng chỉ vì anh quan tâm đến Diệp Tâm Ngữ, không muốn nhân lúc người khác gặp nguy mà chiếm lợi từ nhà họ Diệp.
Nhưng bà cụ Diệp đã nói đến mức đó, sao anh có thể từ chối được nữa?
Diệp Bồ Đề là bảo vật hiếm có, là thuốc quý nghìn năm, nếu dùng nó làm nguyên liệu kết hợp với Thiên Phương Thần Thạch luyện chế thành đan thì sẽ có hiệu quả như thế nào?
Lâm Chính không dám tưởng tượng.
Có lẽ nó sẽ trở thành một vũ khí bí mật để anh đối phó với Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo.
“Bà cụ đã nói vậy thì tôi không khách sáo mà nhận vậy”.
Anh không do dự nữa, nhận lấy Diệp Bồ Đề.
Người nhà họ Diệp trở nên sốt ruột, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà cụ Diệp lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được! Được!”.
Lúc này, một người nhà họ Diệp bước nhanh tới.
“Bà cụ, nhà họ Thủy có người tới!”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng tỏ ra không tin nổi.
“Vâng, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp thần y Lâm!”, người đó lại nói.
“Gặp thần y Lâm? Hừ, người nhà họ Thủy cũng nhanh nhạy thật! Mới đó đã biết tin thần y Lâm đến Long Xuyên rồi à?”, bà cụ Diệp lạnh lùng nói: “Đuổi bọn họ đi!”.
“Bà cụ, chuyện này… không thích hợp lắm thì phải. Chúng ta làm vậy chẳng phải sẽ trở mặt với nhà họ Thủy sao?”, có người do dự hỏi.
“Thằng súc sinh của nhà họ Thủy đã hại chết cháu gái tôi, chúng ta đã trở mặt rồi, tôi còn sợ bọn họ sao? Dù gì chuyện cũng đã đến mức này, chúng ta cần gì phải nhún nhường với bọn họ?”, bà cụ tức giận mắng.
“Vâng…”.
“Chờ đã”.
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Để bọn họ vào đi, là tôi gọi bọn họ tới”.
“Cái gì?”.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu muốn gặp người nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng ngạc nhiên.
“Phải, tôi có chút chuyện muốn tìm bọn họ! Bà cụ, làm phiền bà cho người dẫn bọn họ đến phòng khách, tôi làm xong chuyện ở đây sẽ đi gặp họ”, Lâm Chính nói.
Bà cụ Diệp do dự một lúc rồi gật đầu: “Được, thần y Lâm, tôi sẽ sắp xếp”.
Bà cụ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.
Người nhà họ Diệp cũng đi theo.
“Hỏng rồi, bà cụ! Thế này xem ra thần y Lâm và người nhà họ Thủy là cùng một giuộc!”.
“Chẳng trách thần y Lâm lại sảng khoái đồng ý tới Long Xuyên chữa bệnh! Chắc là cậu Thủy cố tình sắp xếp anh ta tới đây để chiếm Diệp Bồ Đề, vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng ta!”.
“Đề phòng không kịp! Đề phòng không kịp! Đầu tiên là cậu Thủy lợi dụng Tâm Ngữ, ép buộc dụ dỗ mà không có được Diệp Bồ Đề, lần này lại để thần y Lâm đến đây dùng đại ân đại đức để chúng ta chủ động dâng bảo vật. Bà cụ, lần này chúng ta thất sách rồi! Thất sách rồi!”.
“Haizz!”.
Người nhà họ Diệp đi theo sau bà cụ, liên tục cất tiếng ai oán.
“Im miệng hết cho tôi!”.
Bà cụ quát lên.
Bọn họ sững người, trở nên yên lặng.
“Chỉ cần có thể cứu sống Tâm Ngữ, Diệp Bồ Đề này… cho đi cũng được. Mọi người không cần nói nhiều nữa, nếu sau này xuống dưới tổ tiên trách tội thì cứ đổ hết lên người tôi, không liên quan đến mọi người!”, bà cụ Diệp nói, quay người bước tới tiền sảnh.
Người nhà họ Diệp lắc đầu thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.
Chương 2862: Tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích!
Cậu Thuỷ và một số cao thủ của nhà họ Thuỷ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp uống trà.
Liễu Chiêu Nhi đang gọt trái cây cho anh ta ăn.
Cô ta không hề cảm thấy buồn chút nào về cái chết bi thảm của người bạn thân nhất của mình.
Cả nhà họ Diệp bước vào phòng khách.
"Đồ khốn kiếp, cô còn dám tới đây?"
Diệp Hoài lườm Liễu Chiêu Nhi rồi quát bằng giọng lạnh lùng.
"Ồ? Tại sao tôi không thể đến đây? Tôi đã làm gì kia chứ?" Liễu Chiêu Nhi không hề biết ngượng, cười hi hi đáp.
"Nếu không phải do cô, Tâm Ngữ sao có thể chết thảm như vậy? Đến lúc này, cô còn dám nói láo? Cô đừng tưởng rằng cô là đàn bà con gái thì tôi sẽ mềm lòng. Giờ tôi sẽ cho cô biết tay!” Diệp Hoài vô cùng tức giận, lập tức bước tới.
Nhưng trong giây tiếp theo, các cao thủ nhà họ Thuỷ cũng đột ngột đứng dậy.
"Diệp Hoài tiên sinh! Ông như vậy là có ý gì? Dám bắt nạt người nhà họ Thuỷ hay sao?", cậu Thuỷ nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô ta họ Thủy sao?" Diệp Hoài nhíu mày.
"Cô ta không mang họ Thuỷ, nhưng hiện tại cô ta là người của tôi. Đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn động đến người của tôi thì chẳng phải không nể mặt tôi sao?", cậu Thủy nheo mắt nói.
"Cậu. . . " Diệp Hoài cả giận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Được rồi, A Hoài, lui xuống trước đi”.
Lúc này, bà cụ Diệp bước vào và nhẹ nhàng nói.
“Vâng”, Diệp Hoài lùi lại một bước.
"Bà cụ Diệp, thật xin lỗi lại tới quấy rầy bà. Chỉ là tôi vừa nghe nói Lâm thần y đã tới Long Xuyên, thân là người nhà họ Thuỷ - gia tộc đứng đầu Long Xuyên nên tôi đương nhiên phải tới thăm một chút, nếu không chẳng phải không coi khách quý ra gì sao?" Cậu Thủy đặt chén trà xuống, cười ha ha nói nhưng cũng không đứng dậy chào hỏi. Rõ ràng những câu chào hỏi lịch sự kia chỉ là vẻ bề ngoài.
"Lâm thần y đến làm khách nhà họ Diệp chúng tôi, không phải đến nhà họ Thuỷ các người! Khách nhà họ Diệp, người nhà họ Thuỷ các người tới thăm làm gì?", bà cụ trầm giọng nói.
"Bà cụ Diệp, bà nói vậy nghe xa lạ quá. Nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp luôn là bằng hữu, thân thiết đã lâu, tại sao lại nói những lời gây chia rẽ như vậy? Khách của bà không phải cũng là khách của cậu Thuỷ này hay sao?", cậu Thuỷ cười lớn đáp.
Đúng là mặt dày!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì được.
"Ai muốn gặp tôi?"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vọng tới.
Sau đó, Lâm Chính tay cầm một chiếc khăn tay, vừa lau tay vừa rảo bước tới.
Cậu Thuỷ và những người khác đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người vừa bước tới không chỉ đẹp trai, tuấn tú mà trông còn rất khoẻ khoắn, dũng mãnh. Đây chính là bác sĩ thiên tài Lâm thường xuất hiện trên TV với y thuật xuất chúng!
"Ha ha ha, Lâm thần y đến rồi sao? Xin chào, xin chào, tôi tên là Thuỷ Thánh Văn, mọi người đều gọi tôi là cậu Thuỷ! Rất hân hạnh được làm quen!"
Cậu Thuỷ tươi cười đứng dậy, vươn tay về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề vươn tay ra để bắt mà trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cậu Thuỷ lúc này đang lúng túng.
Cậu Thuỷ liếc nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung, nhíu mày, nhưng vẫn nén giận rồi mỉm cười ngồi xuống.
"Lâm thần y này đúng là to gan thật đấy, dám không đưa tay ra bắt, không nể mặt cậu Thuỷ! Đúng là chán sống mà!”, người bên cạnh vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói.
"Ha ha, hắn tốt nhất đừng để tôi khó chịu, bằng không tôi sẽ cho hắn biết chủ nhân đất Long Xuyên này là ai!" cậu Thuỷ híp mắt châm một điếu thuốc.
"Diệp Tâm Ngữ chết như thế nào?"
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cậu Thủy hơi ngạc nhiên.
Gia đình họ Diệp cũng rất ngạc nhiên.
Diệp Tâm Ngữ kia dường như không có bất cứ liên quan gì với Lâm thần y, tại sao Lâm thần y lại hỏi như vậy?
“Lâm thần y hỏi như vậy làm gì?” cậu Thủy tò mò hỏi.
"Các người chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi!" Lâm Chính đáp.
"Thật sao? Vậy trước khi tôi trả lời vấn đề này, Lâm thần y có thể trả lời cho tôi một câu được không? Tôi thấy Lâm thần y tới nhà họ Diệp đã lâu rồi mới đến gặp tôi, không biết Lâm thần y vừa rồi đã làm việc gì. Chẳng lẽ là… đi chữa bệnh cho Diệp Tâm Ngữ sao?" cậu Thuỷ cười hỏi, ánh mắt dán chặt vào Lâm Chính.
"Đúng”.
Lâm Chính không chút do dự gật đầu.
"Ồ? Vậy thì Lâm thần y chưa biết rồi! Diệp Tâm Ngữ xông vào từ đường nhà họ Thuỷ tôi, đáng bị trừng phạt, nhưng sau lại vì tránh tội mà tự sát! Nếu giờ Lâm thần y cứu cô ta thì chẳng phải là không phải với nhà họ Thuỷ tôi sao? " cậu Thủy nheo mắt hỏi.
"Cái gì? Tôi muốn cứu ai mà còn phải nhìn sắc mặt người khác sao?"Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không không, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm thần y nên cẩn thận kẻo chọn nhầm phe. Hiện tại người nắm quyền ở Long Xuyên cũng không phải nhà họ Diệp! Lâm thần y cũng không phải người Long Xuyên, nếu ở đây quản chuyện bao đồng, tôi chỉ lo rằng...”, cậu Thuỷ vẫn mỉm cười, nhưng trong lời nói là sự lạnh lùng và đe doạ.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Xem ra Lâm thần y là người rất có thức thời. Ha ha ha, tôi chỉ thích người thông minh như anh!" cậu Thuỷ lại cười nói.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên đổi chủ đề.
"Vậy chúng ta nói về Diệp Tâm Ngữ đi!" Lâm Chính trầm giọng nói.
Nụ cười của cậu Thuỷ đông cứng lại: "Diệp Tâm Ngữ?"
"Vừa rồi cô ấy nói mình bị các người bức chết, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích thoả đáng!"
“Giải thích… giải thích?” cậu Thuỷ sửng sốt: “Lâm thần y, anh nói những lời thật kỳ lạ, Diệp Tâm Ngữ này có liên quan gì đến anh sao?”
"Diệp Tâm Ngữ là em gái của tôi, vậy anh nói cho tôi biết ... như vậy là có liên quan đến tôi hay không?" Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?"
Cậu Thuỷ sững sờ.
Nhà họ Diệp cũng kinh ngạc.
Diệp Tâm Ngữ trở thành em gái Lâm thần y từ lúc nào vậy?
"Mẹ..." Diệp Tuần Tinh cũng vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn.
"Xem ra, Lâm thần y đang định ra mặt đòi công bằng cho Tâm Ngữ rồi!", bà cụ Diệp cười nói.
"Là bởi vì Diệp Bồ Đề sao? Giờ xem ra, chúng ta trách lầm Lâm thần y rồi!"
"Chúng ta quả đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!"
"Đúng".
Những người trong nhà họ Diệp trước đây đã nói xấu Lâm Chính đều cảm thấy xấu hổ.
"Lâm thần y, tôi không biết giữa hai người lại có quan hệ như vậy! Nhưng chuyện cũng đã rồi, giờ anh muốn thế nào?", cậu Thủy vẻ mặt không tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.
Chương 2863: Anh cũng nhanh lên đi!
Cậu Thuỷ không phải kẻ ngốc, anh ta có thể nhận ra Lâm thần y này không có ý định kết giao với nhà họ Thuỷ của anh ta.
Vì đối phương không muốn làm bạn, nên chỉ có thể là kẻ thù!
Cậu Thủy không bao giờ khoan nhượng khi đối phó với kẻ thù.
"Tôi cũng sẽ không làm gì anh cả, chúng ta nợ máu trả máu đi. Anh bức em gái của tôi tự sát, hiện tại anh cũng tự sát trước mặt tôi. Như vậy thì chuyện này coi như xong, thế nào?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh nói gì cơ?"
Nhà họ Thuỷ cả kinh, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu Thuỷ và nhà họ Diệp đều kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Không ai có thể tưởng tượng nổi Lâm Chính sẽ nói ra một điều như vậy.
“Chỉ là chuyện của người ngoài mà thôi, vì sao Lâm thần y lại vì nhà họ Diệp chúng ta mà liều mạng như vậy?” Diệp Hoài ngơ ngác nói.
Bà cụ Diệp cắn môi dưới, không biết nên nói gì.
"Tên họ Lâm, tôi nói cho anh biết! Đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành của anh! Ở chỗ này anh không thể một tay che trời!"
"Dám nói lời như vậy với cậu chủ nhà tôi! Anh chết chắc!"
"Có tin nhà họ Thuỷ chúng tôi nói một câu là anh không thể đi ra khỏi Long Xuyên được không?"
Người nhà họ Thuỷ vô cùng tức giận, tiến lên phía trước nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Như thể bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Cậu Thuỷ cũng khó chịu, nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn mỉm cười rồi gật đầu lia lịa: "Lâm thần y! Anh quả nhiên còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi! Tôi sống tới từng này tuổi nhưng từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám nói với tôi như vậy".
"Thật sao? Xem ra nhà họ Thuỷ cưng chiều anh quá rồi!" Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Không phải người nhà cưng chiều tôi, mà là người đời không dám đối xử với tôi bằng thái độ tự phụ như vậy! Lâm thần y, tôi muốn kết bạn với anh, tôi từ nhà họ Thủy đến đây để gặp anh, nhưng không ngờ anh lại như vậy. Thái độ của anh như vậy, nghĩ lại chúng ta không thể làm bạn bè. Nếu đã vậy, chúng ta từ biệt tại đây. Lần sau gặp mặt, nhà họ Thủy sẽ không nể mặt đâu!"
Cậu Thuỷ cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Nhà họ Thuỷ không hiểu đầu đuôi, ai nấy kinh ngạc nhìn cậu Thuỷ với vẻ khó hiểu.
Vẫn chưa tính sổ với tên họ Lâm kia mà! Tại sao cậu Thuỷ lại bỏ về?
Tuy nhiên, cậu Thuỷ không não tàn như những kẻ liều lĩnh này.
Anh ta đã từng nghe danh Lâm thần y, đương nhiên biết người này mạnh thế nào.
Mặc dù anh ta có nhiều thủ đoạn, nhưng không thể đảm bảo có thể đối phó với Lâm thần y.
Huống chi, đây là nhà họ Diệp, nếu có đánh nhau, bà cụ Diệp nhất định sẽ giúp đỡ Lâm thần y. Khi các cao thủ của nhà họ Diệp tấn công, chẳng phải cậu Thuỷ sẽ ở trong tình thế rất bất lợi sao?
Vì vậy, anh ta quyết định tạm thời rút lui. Sau khi trở lại nhà họ Thuỷ, anh ta sẽ tập hợp các cao thủ và vờn Lâm Chính từ từ.
Nhưng Lâm Chính đâu phải là một tên ngốc? Anh sao có thể không biết cậu Thuỷ đang suy nghĩ cái gì?
“Tôi không nói anh có thể rời đi”, Lâm Chính cầm lấy chén trà bên cạnh, bình tĩnh nói.
Cậu Thuỷ sửng sốt, cau mày nhìn Lâm Chính: "Gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay Lâm thần y thật sự muốn bức chết tôi?"
"Không được sao?"
"Anh biết hậu quả sẽ như thế nào không?" cậu Thủy cười nói: "Nhà họ Thuỷ tôi là đệ nhất gia tộc Long Xuyên, Long Xuyên bá chủ! Mà tôi chính là người kế nhiệm nhà họ Thuỷ! Nếu như anh ép tôi chết, nhà họ Thuỷ nhất định sẽ liều mạng với anh! Cứ như vậy, anh nhất định không thể ra khỏi Long Xuyên. Tôi chết rồi, các người cũng không ai sống sót, cần gì phải kiêu ngạo như vậy để rồi phải chết với tôi?"
"Anh tự đề cao mình quá rồi!" Lâm Chính lắc đầu, đột nhiên đem chén trà trong tay đập nát.
Choang!
Tách trà vỡ tan và nước trà bắn tung tóe.
Lâm Chính nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn và ném nó về phía cậu Thuỷ.
"Tôi nhìn thấy vết thương trên cổ Tâm Ngữ là do mảnh vỡ tách trà gây ra, anh cũng nhanh lên đi!" Lâm Chính gằn giọng nói.
Chương 2864: Thử xem có rời đi được không!
Người nhà họ Thuỷ đều nín thở.
Người nhà họ Diệp cũng chết lặng.
Lâm thần y đến từ Giang Thành này ... quá điên rồ!
Đồng tử của cậu Thuỷ co lại và khuôn mặt anh ta trở nên tái nhợt.
Anh ta nhìn chằm chằm mảnh vỡ của tách trà rơi trước chân mình, trong mắt bừng bừng lửa giận.
Lâm thần y này hoàn toàn không coi anh ta là cái đinh gì!
"Được! Tốt lắm! Họ Lâm, mày có gan đấy! Xem ra hôm nay không động chân tay thì mày sẽ không bỏ qua chuyện này! Mày thực sự cho rằng tao dễ bắt nạt sao?"
Cậu Thuỷ không thể nhịn được nữa, anh ta tức giận đến mức giẫm phải mảnh vỡ của tách trà.
Rắc!
Những mảnh tách trà bị nghiền nát ngay tại chỗ.
Mọi người giật mình.
Lâm Chính yên lặng nhìn, một lúc sau lắc đầu: "Tôi cho anh một cơ hội!"
"Tao cũng đã cho mày một cơ hội, nhưng là mày không biết tốt xấu! Nếu như vậy, mày cũng không thể trách tao!"
Cậu Thuỷ gằn giọng quát: “Lên cho tao! Bắt tên họ Lâm này lại!”
"Vâng!"
Các cao thủ của nhà họ Thủy lập tức lao tới.
"Dừng lại! Thuỷ Thánh Văn! Cậu tự phụ quá rồi đấy!", bà cụ Diệp cũng nổi giận.
Tất cả các cao thủ của nhà họ Diệp cũng lao lên phía trước.
"Nhà họ Diệp nghe đây, tôi chỉ nhằm vào tên họ Lâm này! Nếu như các người dám nhúng tay vào, tôi sẽ xử lý luôn cả các người. Đến lúc đó Long Xuyên sẽ không còn nhà họ Diệp! Tự cân nhắc thiệt hơn đi!", cậu Thủy hét lớn.
Bây giờ anh ta sợ rằng nhà họ Diệp sẽ ra tay can thiệp!
Nếu không, thuộc hạ mà anh ta dẫn tới đơn giản là không đủ để đối phó với nhiều cao thủ như vậy!
"Cân nhắc thiệt hơn? Thuỷ Thánh Văn! Cậu đã giết cháu gái của tôi! Bây giờ còn muốn tấn công Lâm thần y! Nhà họ Diệp và nhà họ Thuỷ đã không đội trời chung như nước với lửa từ lâu rồi! Bây giờ cậu còn muốn chúng tôi đứng ngoài không quản? Nếu đã làm rồi thì phải làm cho đến nơi! Người đâu, bắt Thuỷ Thánh Văn lại cho tôi! Bà nội đây phải tự mình xử lý tên khốn này!”, bà cụ Diệp cũng nổi cơn tam bành, cầm cây gậy trong tay hét lớn.
Nhà họ Diệp từ lâu đã không vừa mắt với lối hành xử độc đoán ngông nghênh của cậu Thuỷ. Cho bên bà cụ Diệp còn chưa nói hết câu, cao thủ nhà họ Diệp đã lao về phía Thuỷ Thánh Văn.
Cậu Thuỷ mặt mũi tối sầm lại, nhìn nhà họ Diệp với vẻ không thể tin nổi.
Những cao thủ của nhà họ Thủy không dám xông tới tấn công Lâm Chính nữa mà lần lượt rút lui để bảo vệ Thủy Thánh Văn.
Hai bên lao vào ẩu đả, cuộc chiến bất phân thắng bại.
Nhà họ Diệp một phen hỗn loạn.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
"Dừng lại!"
Những người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.
Là Lâm Chính!
“Lâm thần y?” Bà cụ Diệp cảm thấy rất khó hiểu hỏi.
"Bà cụ, bảo người của bà dừng tay lại”, Lâm Chính nói.
Mặc dù bà cụ Diệp không hiểu gì nhưng cũng không từ chối Lâm Chính.
“Quay lại đây!”, bà cụ Diệp hạ giọng rồi ra lệnh.
Người nhà họ Diệp bối rối và miễn cưỡng rút lui.
Hai bên lúc này mới tách nhau ra.
Người nhà họ Thuỷ lúc này trông vô cùng thảm.
Dù sao Thủy Thánh Văn tới quá vội vàng, không chuẩn bị đầy đủ nhân lực, cho nên lần này tổn thất lớn.
“Cậu Thuỷ không sao chứ?” Liễu Chiêu Nhi vội vàng đỡ Thuỷ Thánh Văn. Cô ta cũng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trên tay đều là máu tươi, nhìn qua rất đáng sợ.
"Biến đi!"
Cậu Thuỷ tức giận gạt Liễu Chiêu Nhi ra rồi nhìn chằm chằm vào nhà họ Diệp!
"Giỏi lắm! Giỏi lắm! Cứ đợi mà xem! Đã là kẻ thù của nhà họ Thuỷ, vậy thì chúng mày sẽ chết không toàn thây! Tao nhất định sẽ san bằng nhà họ Diệp chúng mày!!" Thuỷ Thánh Văn gầm gừ.
"Nếu nói như vậy, chẳng phải bọn tôi càng không thể thả anh đi sao?"
Lâm Chính đứng dậy nhẹ giọng nói.
"Tao muốn đi thì không ai giữ được!! Họ Lâm kia, đừng tưởng có nhà họ Diệp giúp đỡ thì mày sẽ làm gì được tao. Một khi ra khỏi nhà họ Diệp, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận!”, mắt cậu Thuỷ long sòng sọc
"Thật sao? Đã vậy, tôi nói với nhà họ Diệp không được động thủ, giờ cùng xem anh có thể rời đi hay không nhé!" Lâm Chính đáp.
Chương 2865: Anh đi đâu vậy?
Mọi người lại một phen kinh ngạc
“Lâm thần y, việc này…”, bà cụ Diệp cau mày, bước tới định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngăn lại.
Anh nhìn cậu Thuỷ, mặt không cảm xúc đáp: “Cậu Thuỷ, hôm nay người muốn kiếm chuyện với anh là tôi, không phải nhà họ Diệp. Tôi biết hai gia tộc vốn đã như nước với lửa, sớm muộn sẽ có ngày thanh toán lẫn nhau, việc này không liên quan đến tôi. Có điều Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, hôm nay dù nhà họ Diệp tha cho anh thì tôi cũng không tha cho anh. Tôi cho anh cơ hội, anh có thể dùng hết mọi thủ đoạn mình có. Chỉ cần anh bước được ra khỏi nhà họ Diệp, việc của Diệp Tâm Ngữ tôi không tính toán với anh nữa!”
“Đợi tao ra khỏi nhà họ Diệp rồi thì không phải mày nói không tính toán là không tính toán được đâu!”
Cậu Thuỷ cười lạnh, lập tức hô lên: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Hắn đã nói nhà họ Diệp sẽ không ra tay rồi! Một mình họ Lâm đó mà đám các người không xử được sao?”
Nói rồi, cậu Thuỷ quay lưng toan rời khỏi đó!
“Cậu Thuỷ!”, Liễu Chiêu Nhi vội vã gọi với theo.
Nhưng cậu Thuỷ đã nhanh chân chuồn mất rồi.
Lúc này cao thủ nhà họ Thuỷ mới phản ứng lại, lập tức lao về phía Lâm Chính, điên cuồng gào thét rồi tung ra đủ loại chiêu thức.
Nhưng Lâm Chính chỉ phất tay một cái
Viu viu viu viu…
Một lượng lớn kim châm phóng ra từ đầu ngón tay anh, như thể những tia sét cực nhanh bắn vào đám người kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ đều không thể cử động.
“Điểm huyệt từ xa?”
Diệp Tùng thốt lên.
Loại tuyệt kỹ này không ít người biết dùng, nhưng trong nháy mắt có thể dùng nó để hạ gục mười mấy cao thủ thì người đó phải giỏi đến mức nào.
Người nhà họ Diệp cũng không khỏi tê dại da đầu.
Nhiều cao thủ như vậy mà bị Lâm thần y khống chế trong nháy mắt!
Lâm thần y này… quá đáng sợ!
“Hả?”
Cậu Thuỷ vừa nãy cắm đầu chạy ra ngoài giờ đã quay lại nhìn. Thấy cảnh này, mặt anh ta lập tức trắng bệch ra, định bụng lập tức dùng khí công phi thật nhanh ra khỏi nhà họ Diệp.
Cậu Thuỷ thực lực cũng không tồi, nếu dồn toàn lực tăng tốc thì tốc độ có thể gần bằng vận tốc âm thanh.
Anh ta nhanh chóng tới gần cửa chính.
“Hây da!!”
Cậu Thuỷ đột nhiên thét lên một tiếng, anh ta không có ý định mở cửa mà khoanh tay trước ngực, cố gắng dùng sức tông mạnh vào cửa để thoát ra ngoài.
Nhưng ngay khi anh ta định tông vào cửa.
"Anh đi đâu vậy?"
Một giọng nói lãnh đạm đột nhiên truyền đến, sau đó một bàn tay ấn vào vai, đột ngột kéo giật anh ta về phía sau.
Sức mạnh đó không phải là thứ mà cậu Thuỷ có thể chống lại.
Vút!
Cậu Thuỷ không thể tự chủ mà bị kéo giật về phía sau, đâm sầm vào một bức tường và rơi xuống khoảng sân trống trước sảnh.
Nhà họ Diệp còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện Lâm Chính vừa mới biến mất đã trở lại vị trí ban đầu.
Hít! !
Những người có mặt tại hiện trường há hốc miệng.
Tốc độ của cậu Thuỷ quả thực đáng sợ, nhưng tốc độ của Lâm thần y càng đáng sợ hơn!
Thời gian anh cần để kéo cậu Thuỷ lại từ cửa thậm chí không tới 0,1 giây!
Cậu Thuỷ hoa mắt, từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy Lâm Chính ngồi ở trong đại sảnh rồi nhìn lại nơi mình đang đứng, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng đặc sắc
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.
Cậu Thuỷ cũng không khách khí, nghiến răng nghiến lợi xoay người hướng cửa bỏ chạy.
Nhưng lần này vẫn như trước, anh ta vừa định phi ra khỏi cửa, một bàn tay khác đã đè lên vai, kéo giật anh ta về phía sau.
Bịch!
Cậu Thuỷ ngã xuống trước sảnh một lần nữa.
"Thằng khốn nạn!"
Cậu Thuỷ không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi.
Điều này diễn ra năm đến sáu lần.
Mọi chuyện không dừng lại cho đến khi đầu cậu Thuỷ chảy máu và anh ta rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
Người nhà họ Diệp đều cảm thấy không tin nổi.
Có người biết rõ sự quý hiếm và giá trị của Diệp Bồ Đề mà còn từ chối nó…
Nên biết là ở Long Xuyên có không biết bao nhiêu người đang thèm muốn nó.
“Thần y Lâm, có lẽ cậu biết giá trị của vật này, vì sao còn từ chối nó? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ đang cố tình thăm dò cậu, không phải thật lòng muốn tặng cho cậu?”, bà cụ Diệp nhíu mày hỏi.
“Bà cụ nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Thực sự vật này quá quý giá, sao tôi có thể lấy nó được?”, Lâm Chính lắc đầu.
Bà cụ Diệp khẽ thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn tặng vật gia truyền đi? Thực sự là gần đây nhà họ Diệp chúng tôi gặp phải kiếp nạn, khó mà bảo toàn. Vật này lại bị nhiều kẻ ý đồ không tốt nhắm tới, nếu không kịp thời tặng đi thì sẽ chỉ gây tai họa diệt vong cho nhà họ Diệp! Tâm Ngữ thành ra như vậy cũng là bởi nó hại!”.
Nói đến đó, bà cụ không ngừng thở dài, đầy vẻ mệt mỏi.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bồ Đề, trong mắt dâng lên ngọn lửa cháy bỏng.
Anh từ chối cũng chỉ vì anh quan tâm đến Diệp Tâm Ngữ, không muốn nhân lúc người khác gặp nguy mà chiếm lợi từ nhà họ Diệp.
Nhưng bà cụ Diệp đã nói đến mức đó, sao anh có thể từ chối được nữa?
Diệp Bồ Đề là bảo vật hiếm có, là thuốc quý nghìn năm, nếu dùng nó làm nguyên liệu kết hợp với Thiên Phương Thần Thạch luyện chế thành đan thì sẽ có hiệu quả như thế nào?
Lâm Chính không dám tưởng tượng.
Có lẽ nó sẽ trở thành một vũ khí bí mật để anh đối phó với Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo.
“Bà cụ đã nói vậy thì tôi không khách sáo mà nhận vậy”.
Anh không do dự nữa, nhận lấy Diệp Bồ Đề.
Người nhà họ Diệp trở nên sốt ruột, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà cụ Diệp lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được! Được!”.
Lúc này, một người nhà họ Diệp bước nhanh tới.
“Bà cụ, nhà họ Thủy có người tới!”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng tỏ ra không tin nổi.
“Vâng, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp thần y Lâm!”, người đó lại nói.
“Gặp thần y Lâm? Hừ, người nhà họ Thủy cũng nhanh nhạy thật! Mới đó đã biết tin thần y Lâm đến Long Xuyên rồi à?”, bà cụ Diệp lạnh lùng nói: “Đuổi bọn họ đi!”.
“Bà cụ, chuyện này… không thích hợp lắm thì phải. Chúng ta làm vậy chẳng phải sẽ trở mặt với nhà họ Thủy sao?”, có người do dự hỏi.
“Thằng súc sinh của nhà họ Thủy đã hại chết cháu gái tôi, chúng ta đã trở mặt rồi, tôi còn sợ bọn họ sao? Dù gì chuyện cũng đã đến mức này, chúng ta cần gì phải nhún nhường với bọn họ?”, bà cụ tức giận mắng.
“Vâng…”.
“Chờ đã”.
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Để bọn họ vào đi, là tôi gọi bọn họ tới”.
“Cái gì?”.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu muốn gặp người nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng ngạc nhiên.
“Phải, tôi có chút chuyện muốn tìm bọn họ! Bà cụ, làm phiền bà cho người dẫn bọn họ đến phòng khách, tôi làm xong chuyện ở đây sẽ đi gặp họ”, Lâm Chính nói.
Bà cụ Diệp do dự một lúc rồi gật đầu: “Được, thần y Lâm, tôi sẽ sắp xếp”.
Bà cụ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.
Người nhà họ Diệp cũng đi theo.
“Hỏng rồi, bà cụ! Thế này xem ra thần y Lâm và người nhà họ Thủy là cùng một giuộc!”.
“Chẳng trách thần y Lâm lại sảng khoái đồng ý tới Long Xuyên chữa bệnh! Chắc là cậu Thủy cố tình sắp xếp anh ta tới đây để chiếm Diệp Bồ Đề, vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng ta!”.
“Đề phòng không kịp! Đề phòng không kịp! Đầu tiên là cậu Thủy lợi dụng Tâm Ngữ, ép buộc dụ dỗ mà không có được Diệp Bồ Đề, lần này lại để thần y Lâm đến đây dùng đại ân đại đức để chúng ta chủ động dâng bảo vật. Bà cụ, lần này chúng ta thất sách rồi! Thất sách rồi!”.
“Haizz!”.
Người nhà họ Diệp đi theo sau bà cụ, liên tục cất tiếng ai oán.
“Im miệng hết cho tôi!”.
Bà cụ quát lên.
Bọn họ sững người, trở nên yên lặng.
“Chỉ cần có thể cứu sống Tâm Ngữ, Diệp Bồ Đề này… cho đi cũng được. Mọi người không cần nói nhiều nữa, nếu sau này xuống dưới tổ tiên trách tội thì cứ đổ hết lên người tôi, không liên quan đến mọi người!”, bà cụ Diệp nói, quay người bước tới tiền sảnh.
Người nhà họ Diệp lắc đầu thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.
Chương 2862: Tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích!
Cậu Thuỷ và một số cao thủ của nhà họ Thuỷ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp uống trà.
Liễu Chiêu Nhi đang gọt trái cây cho anh ta ăn.
Cô ta không hề cảm thấy buồn chút nào về cái chết bi thảm của người bạn thân nhất của mình.
Cả nhà họ Diệp bước vào phòng khách.
"Đồ khốn kiếp, cô còn dám tới đây?"
Diệp Hoài lườm Liễu Chiêu Nhi rồi quát bằng giọng lạnh lùng.
"Ồ? Tại sao tôi không thể đến đây? Tôi đã làm gì kia chứ?" Liễu Chiêu Nhi không hề biết ngượng, cười hi hi đáp.
"Nếu không phải do cô, Tâm Ngữ sao có thể chết thảm như vậy? Đến lúc này, cô còn dám nói láo? Cô đừng tưởng rằng cô là đàn bà con gái thì tôi sẽ mềm lòng. Giờ tôi sẽ cho cô biết tay!” Diệp Hoài vô cùng tức giận, lập tức bước tới.
Nhưng trong giây tiếp theo, các cao thủ nhà họ Thuỷ cũng đột ngột đứng dậy.
"Diệp Hoài tiên sinh! Ông như vậy là có ý gì? Dám bắt nạt người nhà họ Thuỷ hay sao?", cậu Thuỷ nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô ta họ Thủy sao?" Diệp Hoài nhíu mày.
"Cô ta không mang họ Thuỷ, nhưng hiện tại cô ta là người của tôi. Đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn động đến người của tôi thì chẳng phải không nể mặt tôi sao?", cậu Thủy nheo mắt nói.
"Cậu. . . " Diệp Hoài cả giận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Được rồi, A Hoài, lui xuống trước đi”.
Lúc này, bà cụ Diệp bước vào và nhẹ nhàng nói.
“Vâng”, Diệp Hoài lùi lại một bước.
"Bà cụ Diệp, thật xin lỗi lại tới quấy rầy bà. Chỉ là tôi vừa nghe nói Lâm thần y đã tới Long Xuyên, thân là người nhà họ Thuỷ - gia tộc đứng đầu Long Xuyên nên tôi đương nhiên phải tới thăm một chút, nếu không chẳng phải không coi khách quý ra gì sao?" Cậu Thủy đặt chén trà xuống, cười ha ha nói nhưng cũng không đứng dậy chào hỏi. Rõ ràng những câu chào hỏi lịch sự kia chỉ là vẻ bề ngoài.
"Lâm thần y đến làm khách nhà họ Diệp chúng tôi, không phải đến nhà họ Thuỷ các người! Khách nhà họ Diệp, người nhà họ Thuỷ các người tới thăm làm gì?", bà cụ trầm giọng nói.
"Bà cụ Diệp, bà nói vậy nghe xa lạ quá. Nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp luôn là bằng hữu, thân thiết đã lâu, tại sao lại nói những lời gây chia rẽ như vậy? Khách của bà không phải cũng là khách của cậu Thuỷ này hay sao?", cậu Thuỷ cười lớn đáp.
Đúng là mặt dày!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì được.
"Ai muốn gặp tôi?"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vọng tới.
Sau đó, Lâm Chính tay cầm một chiếc khăn tay, vừa lau tay vừa rảo bước tới.
Cậu Thuỷ và những người khác đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người vừa bước tới không chỉ đẹp trai, tuấn tú mà trông còn rất khoẻ khoắn, dũng mãnh. Đây chính là bác sĩ thiên tài Lâm thường xuất hiện trên TV với y thuật xuất chúng!
"Ha ha ha, Lâm thần y đến rồi sao? Xin chào, xin chào, tôi tên là Thuỷ Thánh Văn, mọi người đều gọi tôi là cậu Thuỷ! Rất hân hạnh được làm quen!"
Cậu Thuỷ tươi cười đứng dậy, vươn tay về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề vươn tay ra để bắt mà trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cậu Thuỷ lúc này đang lúng túng.
Cậu Thuỷ liếc nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung, nhíu mày, nhưng vẫn nén giận rồi mỉm cười ngồi xuống.
"Lâm thần y này đúng là to gan thật đấy, dám không đưa tay ra bắt, không nể mặt cậu Thuỷ! Đúng là chán sống mà!”, người bên cạnh vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói.
"Ha ha, hắn tốt nhất đừng để tôi khó chịu, bằng không tôi sẽ cho hắn biết chủ nhân đất Long Xuyên này là ai!" cậu Thuỷ híp mắt châm một điếu thuốc.
"Diệp Tâm Ngữ chết như thế nào?"
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cậu Thủy hơi ngạc nhiên.
Gia đình họ Diệp cũng rất ngạc nhiên.
Diệp Tâm Ngữ kia dường như không có bất cứ liên quan gì với Lâm thần y, tại sao Lâm thần y lại hỏi như vậy?
“Lâm thần y hỏi như vậy làm gì?” cậu Thủy tò mò hỏi.
"Các người chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi!" Lâm Chính đáp.
"Thật sao? Vậy trước khi tôi trả lời vấn đề này, Lâm thần y có thể trả lời cho tôi một câu được không? Tôi thấy Lâm thần y tới nhà họ Diệp đã lâu rồi mới đến gặp tôi, không biết Lâm thần y vừa rồi đã làm việc gì. Chẳng lẽ là… đi chữa bệnh cho Diệp Tâm Ngữ sao?" cậu Thuỷ cười hỏi, ánh mắt dán chặt vào Lâm Chính.
"Đúng”.
Lâm Chính không chút do dự gật đầu.
"Ồ? Vậy thì Lâm thần y chưa biết rồi! Diệp Tâm Ngữ xông vào từ đường nhà họ Thuỷ tôi, đáng bị trừng phạt, nhưng sau lại vì tránh tội mà tự sát! Nếu giờ Lâm thần y cứu cô ta thì chẳng phải là không phải với nhà họ Thuỷ tôi sao? " cậu Thủy nheo mắt hỏi.
"Cái gì? Tôi muốn cứu ai mà còn phải nhìn sắc mặt người khác sao?"Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không không, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm thần y nên cẩn thận kẻo chọn nhầm phe. Hiện tại người nắm quyền ở Long Xuyên cũng không phải nhà họ Diệp! Lâm thần y cũng không phải người Long Xuyên, nếu ở đây quản chuyện bao đồng, tôi chỉ lo rằng...”, cậu Thuỷ vẫn mỉm cười, nhưng trong lời nói là sự lạnh lùng và đe doạ.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Xem ra Lâm thần y là người rất có thức thời. Ha ha ha, tôi chỉ thích người thông minh như anh!" cậu Thuỷ lại cười nói.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên đổi chủ đề.
"Vậy chúng ta nói về Diệp Tâm Ngữ đi!" Lâm Chính trầm giọng nói.
Nụ cười của cậu Thuỷ đông cứng lại: "Diệp Tâm Ngữ?"
"Vừa rồi cô ấy nói mình bị các người bức chết, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích thoả đáng!"
“Giải thích… giải thích?” cậu Thuỷ sửng sốt: “Lâm thần y, anh nói những lời thật kỳ lạ, Diệp Tâm Ngữ này có liên quan gì đến anh sao?”
"Diệp Tâm Ngữ là em gái của tôi, vậy anh nói cho tôi biết ... như vậy là có liên quan đến tôi hay không?" Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?"
Cậu Thuỷ sững sờ.
Nhà họ Diệp cũng kinh ngạc.
Diệp Tâm Ngữ trở thành em gái Lâm thần y từ lúc nào vậy?
"Mẹ..." Diệp Tuần Tinh cũng vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn.
"Xem ra, Lâm thần y đang định ra mặt đòi công bằng cho Tâm Ngữ rồi!", bà cụ Diệp cười nói.
"Là bởi vì Diệp Bồ Đề sao? Giờ xem ra, chúng ta trách lầm Lâm thần y rồi!"
"Chúng ta quả đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!"
"Đúng".
Những người trong nhà họ Diệp trước đây đã nói xấu Lâm Chính đều cảm thấy xấu hổ.
"Lâm thần y, tôi không biết giữa hai người lại có quan hệ như vậy! Nhưng chuyện cũng đã rồi, giờ anh muốn thế nào?", cậu Thủy vẻ mặt không tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.
Chương 2863: Anh cũng nhanh lên đi!
Cậu Thuỷ không phải kẻ ngốc, anh ta có thể nhận ra Lâm thần y này không có ý định kết giao với nhà họ Thuỷ của anh ta.
Vì đối phương không muốn làm bạn, nên chỉ có thể là kẻ thù!
Cậu Thủy không bao giờ khoan nhượng khi đối phó với kẻ thù.
"Tôi cũng sẽ không làm gì anh cả, chúng ta nợ máu trả máu đi. Anh bức em gái của tôi tự sát, hiện tại anh cũng tự sát trước mặt tôi. Như vậy thì chuyện này coi như xong, thế nào?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh nói gì cơ?"
Nhà họ Thuỷ cả kinh, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu Thuỷ và nhà họ Diệp đều kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Không ai có thể tưởng tượng nổi Lâm Chính sẽ nói ra một điều như vậy.
“Chỉ là chuyện của người ngoài mà thôi, vì sao Lâm thần y lại vì nhà họ Diệp chúng ta mà liều mạng như vậy?” Diệp Hoài ngơ ngác nói.
Bà cụ Diệp cắn môi dưới, không biết nên nói gì.
"Tên họ Lâm, tôi nói cho anh biết! Đây là Long Xuyên, không phải Giang Thành của anh! Ở chỗ này anh không thể một tay che trời!"
"Dám nói lời như vậy với cậu chủ nhà tôi! Anh chết chắc!"
"Có tin nhà họ Thuỷ chúng tôi nói một câu là anh không thể đi ra khỏi Long Xuyên được không?"
Người nhà họ Thuỷ vô cùng tức giận, tiến lên phía trước nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Như thể bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Cậu Thuỷ cũng khó chịu, nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn mỉm cười rồi gật đầu lia lịa: "Lâm thần y! Anh quả nhiên còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi! Tôi sống tới từng này tuổi nhưng từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám nói với tôi như vậy".
"Thật sao? Xem ra nhà họ Thuỷ cưng chiều anh quá rồi!" Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Không phải người nhà cưng chiều tôi, mà là người đời không dám đối xử với tôi bằng thái độ tự phụ như vậy! Lâm thần y, tôi muốn kết bạn với anh, tôi từ nhà họ Thủy đến đây để gặp anh, nhưng không ngờ anh lại như vậy. Thái độ của anh như vậy, nghĩ lại chúng ta không thể làm bạn bè. Nếu đã vậy, chúng ta từ biệt tại đây. Lần sau gặp mặt, nhà họ Thủy sẽ không nể mặt đâu!"
Cậu Thuỷ cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Nhà họ Thuỷ không hiểu đầu đuôi, ai nấy kinh ngạc nhìn cậu Thuỷ với vẻ khó hiểu.
Vẫn chưa tính sổ với tên họ Lâm kia mà! Tại sao cậu Thuỷ lại bỏ về?
Tuy nhiên, cậu Thuỷ không não tàn như những kẻ liều lĩnh này.
Anh ta đã từng nghe danh Lâm thần y, đương nhiên biết người này mạnh thế nào.
Mặc dù anh ta có nhiều thủ đoạn, nhưng không thể đảm bảo có thể đối phó với Lâm thần y.
Huống chi, đây là nhà họ Diệp, nếu có đánh nhau, bà cụ Diệp nhất định sẽ giúp đỡ Lâm thần y. Khi các cao thủ của nhà họ Diệp tấn công, chẳng phải cậu Thuỷ sẽ ở trong tình thế rất bất lợi sao?
Vì vậy, anh ta quyết định tạm thời rút lui. Sau khi trở lại nhà họ Thuỷ, anh ta sẽ tập hợp các cao thủ và vờn Lâm Chính từ từ.
Nhưng Lâm Chính đâu phải là một tên ngốc? Anh sao có thể không biết cậu Thuỷ đang suy nghĩ cái gì?
“Tôi không nói anh có thể rời đi”, Lâm Chính cầm lấy chén trà bên cạnh, bình tĩnh nói.
Cậu Thuỷ sửng sốt, cau mày nhìn Lâm Chính: "Gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay Lâm thần y thật sự muốn bức chết tôi?"
"Không được sao?"
"Anh biết hậu quả sẽ như thế nào không?" cậu Thủy cười nói: "Nhà họ Thuỷ tôi là đệ nhất gia tộc Long Xuyên, Long Xuyên bá chủ! Mà tôi chính là người kế nhiệm nhà họ Thuỷ! Nếu như anh ép tôi chết, nhà họ Thuỷ nhất định sẽ liều mạng với anh! Cứ như vậy, anh nhất định không thể ra khỏi Long Xuyên. Tôi chết rồi, các người cũng không ai sống sót, cần gì phải kiêu ngạo như vậy để rồi phải chết với tôi?"
"Anh tự đề cao mình quá rồi!" Lâm Chính lắc đầu, đột nhiên đem chén trà trong tay đập nát.
Choang!
Tách trà vỡ tan và nước trà bắn tung tóe.
Lâm Chính nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn và ném nó về phía cậu Thuỷ.
"Tôi nhìn thấy vết thương trên cổ Tâm Ngữ là do mảnh vỡ tách trà gây ra, anh cũng nhanh lên đi!" Lâm Chính gằn giọng nói.
Chương 2864: Thử xem có rời đi được không!
Người nhà họ Thuỷ đều nín thở.
Người nhà họ Diệp cũng chết lặng.
Lâm thần y đến từ Giang Thành này ... quá điên rồ!
Đồng tử của cậu Thuỷ co lại và khuôn mặt anh ta trở nên tái nhợt.
Anh ta nhìn chằm chằm mảnh vỡ của tách trà rơi trước chân mình, trong mắt bừng bừng lửa giận.
Lâm thần y này hoàn toàn không coi anh ta là cái đinh gì!
"Được! Tốt lắm! Họ Lâm, mày có gan đấy! Xem ra hôm nay không động chân tay thì mày sẽ không bỏ qua chuyện này! Mày thực sự cho rằng tao dễ bắt nạt sao?"
Cậu Thuỷ không thể nhịn được nữa, anh ta tức giận đến mức giẫm phải mảnh vỡ của tách trà.
Rắc!
Những mảnh tách trà bị nghiền nát ngay tại chỗ.
Mọi người giật mình.
Lâm Chính yên lặng nhìn, một lúc sau lắc đầu: "Tôi cho anh một cơ hội!"
"Tao cũng đã cho mày một cơ hội, nhưng là mày không biết tốt xấu! Nếu như vậy, mày cũng không thể trách tao!"
Cậu Thuỷ gằn giọng quát: “Lên cho tao! Bắt tên họ Lâm này lại!”
"Vâng!"
Các cao thủ của nhà họ Thủy lập tức lao tới.
"Dừng lại! Thuỷ Thánh Văn! Cậu tự phụ quá rồi đấy!", bà cụ Diệp cũng nổi giận.
Tất cả các cao thủ của nhà họ Diệp cũng lao lên phía trước.
"Nhà họ Diệp nghe đây, tôi chỉ nhằm vào tên họ Lâm này! Nếu như các người dám nhúng tay vào, tôi sẽ xử lý luôn cả các người. Đến lúc đó Long Xuyên sẽ không còn nhà họ Diệp! Tự cân nhắc thiệt hơn đi!", cậu Thủy hét lớn.
Bây giờ anh ta sợ rằng nhà họ Diệp sẽ ra tay can thiệp!
Nếu không, thuộc hạ mà anh ta dẫn tới đơn giản là không đủ để đối phó với nhiều cao thủ như vậy!
"Cân nhắc thiệt hơn? Thuỷ Thánh Văn! Cậu đã giết cháu gái của tôi! Bây giờ còn muốn tấn công Lâm thần y! Nhà họ Diệp và nhà họ Thuỷ đã không đội trời chung như nước với lửa từ lâu rồi! Bây giờ cậu còn muốn chúng tôi đứng ngoài không quản? Nếu đã làm rồi thì phải làm cho đến nơi! Người đâu, bắt Thuỷ Thánh Văn lại cho tôi! Bà nội đây phải tự mình xử lý tên khốn này!”, bà cụ Diệp cũng nổi cơn tam bành, cầm cây gậy trong tay hét lớn.
Nhà họ Diệp từ lâu đã không vừa mắt với lối hành xử độc đoán ngông nghênh của cậu Thuỷ. Cho bên bà cụ Diệp còn chưa nói hết câu, cao thủ nhà họ Diệp đã lao về phía Thuỷ Thánh Văn.
Cậu Thuỷ mặt mũi tối sầm lại, nhìn nhà họ Diệp với vẻ không thể tin nổi.
Những cao thủ của nhà họ Thủy không dám xông tới tấn công Lâm Chính nữa mà lần lượt rút lui để bảo vệ Thủy Thánh Văn.
Hai bên lao vào ẩu đả, cuộc chiến bất phân thắng bại.
Nhà họ Diệp một phen hỗn loạn.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
"Dừng lại!"
Những người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.
Là Lâm Chính!
“Lâm thần y?” Bà cụ Diệp cảm thấy rất khó hiểu hỏi.
"Bà cụ, bảo người của bà dừng tay lại”, Lâm Chính nói.
Mặc dù bà cụ Diệp không hiểu gì nhưng cũng không từ chối Lâm Chính.
“Quay lại đây!”, bà cụ Diệp hạ giọng rồi ra lệnh.
Người nhà họ Diệp bối rối và miễn cưỡng rút lui.
Hai bên lúc này mới tách nhau ra.
Người nhà họ Thuỷ lúc này trông vô cùng thảm.
Dù sao Thủy Thánh Văn tới quá vội vàng, không chuẩn bị đầy đủ nhân lực, cho nên lần này tổn thất lớn.
“Cậu Thuỷ không sao chứ?” Liễu Chiêu Nhi vội vàng đỡ Thuỷ Thánh Văn. Cô ta cũng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng trên tay đều là máu tươi, nhìn qua rất đáng sợ.
"Biến đi!"
Cậu Thuỷ tức giận gạt Liễu Chiêu Nhi ra rồi nhìn chằm chằm vào nhà họ Diệp!
"Giỏi lắm! Giỏi lắm! Cứ đợi mà xem! Đã là kẻ thù của nhà họ Thuỷ, vậy thì chúng mày sẽ chết không toàn thây! Tao nhất định sẽ san bằng nhà họ Diệp chúng mày!!" Thuỷ Thánh Văn gầm gừ.
"Nếu nói như vậy, chẳng phải bọn tôi càng không thể thả anh đi sao?"
Lâm Chính đứng dậy nhẹ giọng nói.
"Tao muốn đi thì không ai giữ được!! Họ Lâm kia, đừng tưởng có nhà họ Diệp giúp đỡ thì mày sẽ làm gì được tao. Một khi ra khỏi nhà họ Diệp, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận!”, mắt cậu Thuỷ long sòng sọc
"Thật sao? Đã vậy, tôi nói với nhà họ Diệp không được động thủ, giờ cùng xem anh có thể rời đi hay không nhé!" Lâm Chính đáp.
Chương 2865: Anh đi đâu vậy?
Mọi người lại một phen kinh ngạc
“Lâm thần y, việc này…”, bà cụ Diệp cau mày, bước tới định nói gì đó.
Nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngăn lại.
Anh nhìn cậu Thuỷ, mặt không cảm xúc đáp: “Cậu Thuỷ, hôm nay người muốn kiếm chuyện với anh là tôi, không phải nhà họ Diệp. Tôi biết hai gia tộc vốn đã như nước với lửa, sớm muộn sẽ có ngày thanh toán lẫn nhau, việc này không liên quan đến tôi. Có điều Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, hôm nay dù nhà họ Diệp tha cho anh thì tôi cũng không tha cho anh. Tôi cho anh cơ hội, anh có thể dùng hết mọi thủ đoạn mình có. Chỉ cần anh bước được ra khỏi nhà họ Diệp, việc của Diệp Tâm Ngữ tôi không tính toán với anh nữa!”
“Đợi tao ra khỏi nhà họ Diệp rồi thì không phải mày nói không tính toán là không tính toán được đâu!”
Cậu Thuỷ cười lạnh, lập tức hô lên: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Hắn đã nói nhà họ Diệp sẽ không ra tay rồi! Một mình họ Lâm đó mà đám các người không xử được sao?”
Nói rồi, cậu Thuỷ quay lưng toan rời khỏi đó!
“Cậu Thuỷ!”, Liễu Chiêu Nhi vội vã gọi với theo.
Nhưng cậu Thuỷ đã nhanh chân chuồn mất rồi.
Lúc này cao thủ nhà họ Thuỷ mới phản ứng lại, lập tức lao về phía Lâm Chính, điên cuồng gào thét rồi tung ra đủ loại chiêu thức.
Nhưng Lâm Chính chỉ phất tay một cái
Viu viu viu viu…
Một lượng lớn kim châm phóng ra từ đầu ngón tay anh, như thể những tia sét cực nhanh bắn vào đám người kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ đều không thể cử động.
“Điểm huyệt từ xa?”
Diệp Tùng thốt lên.
Loại tuyệt kỹ này không ít người biết dùng, nhưng trong nháy mắt có thể dùng nó để hạ gục mười mấy cao thủ thì người đó phải giỏi đến mức nào.
Người nhà họ Diệp cũng không khỏi tê dại da đầu.
Nhiều cao thủ như vậy mà bị Lâm thần y khống chế trong nháy mắt!
Lâm thần y này… quá đáng sợ!
“Hả?”
Cậu Thuỷ vừa nãy cắm đầu chạy ra ngoài giờ đã quay lại nhìn. Thấy cảnh này, mặt anh ta lập tức trắng bệch ra, định bụng lập tức dùng khí công phi thật nhanh ra khỏi nhà họ Diệp.
Cậu Thuỷ thực lực cũng không tồi, nếu dồn toàn lực tăng tốc thì tốc độ có thể gần bằng vận tốc âm thanh.
Anh ta nhanh chóng tới gần cửa chính.
“Hây da!!”
Cậu Thuỷ đột nhiên thét lên một tiếng, anh ta không có ý định mở cửa mà khoanh tay trước ngực, cố gắng dùng sức tông mạnh vào cửa để thoát ra ngoài.
Nhưng ngay khi anh ta định tông vào cửa.
"Anh đi đâu vậy?"
Một giọng nói lãnh đạm đột nhiên truyền đến, sau đó một bàn tay ấn vào vai, đột ngột kéo giật anh ta về phía sau.
Sức mạnh đó không phải là thứ mà cậu Thuỷ có thể chống lại.
Vút!
Cậu Thuỷ không thể tự chủ mà bị kéo giật về phía sau, đâm sầm vào một bức tường và rơi xuống khoảng sân trống trước sảnh.
Nhà họ Diệp còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện Lâm Chính vừa mới biến mất đã trở lại vị trí ban đầu.
Hít! !
Những người có mặt tại hiện trường há hốc miệng.
Tốc độ của cậu Thuỷ quả thực đáng sợ, nhưng tốc độ của Lâm thần y càng đáng sợ hơn!
Thời gian anh cần để kéo cậu Thuỷ lại từ cửa thậm chí không tới 0,1 giây!
Cậu Thuỷ hoa mắt, từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy Lâm Chính ngồi ở trong đại sảnh rồi nhìn lại nơi mình đang đứng, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng đặc sắc
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.
Cậu Thuỷ cũng không khách khí, nghiến răng nghiến lợi xoay người hướng cửa bỏ chạy.
Nhưng lần này vẫn như trước, anh ta vừa định phi ra khỏi cửa, một bàn tay khác đã đè lên vai, kéo giật anh ta về phía sau.
Bịch!
Cậu Thuỷ ngã xuống trước sảnh một lần nữa.
"Thằng khốn nạn!"
Cậu Thuỷ không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi.
Điều này diễn ra năm đến sáu lần.
Mọi chuyện không dừng lại cho đến khi đầu cậu Thuỷ chảy máu và anh ta rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
Bình luận facebook