-
Chương 2851-2855
Chương 2851: Có cách
Tại câu lạc bộ Hoa Hồng. Cậu Thủy đang ngồi trong một rạp chiếu phim tư nhân xem phim.
Trên màn hình là phim văn nghệ nước ngoài. Anh ta đeo kính gọng vàng, vắt chân thưởng thức. Phía sau là một cô gái mặc bikini đang bóp vai cho anh ta. Bên cạnh cũng có một cô gái khác đang gọt hoa quả.
Không thể phủ nhận cuộc sống của cậu Thủy đúng là hưởng thụ. Thế nhưng là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Thủy thì anh ta đã quen với việc có một cuộc sống đủ đầy rồi.
Dù có người đẹp ở bên cạnh nhưng cậu Thủy chẳng buồn nhìn, chỉ chăm chú xem phim
“Thật là nho nhã, anh ở đây xem phim à?', Liễu Chiêu Nhi đưa Diệp Tâm Ngữ tới và mỉm cười.
“Ồ, Chiêu Nhi à, ngồi xuống đi, cùng xem phim với tôi”, cậu Thủy cũng chẳng quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chăm màn hình.
“Ấy anh Thủy, lát anh xem được không. Xem ai tới này”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.
“Ồ", cậu Thủy khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Chiêu Nhi. Khi thấy người đứng sau cô ta thì anh ta giật mình: “Thật không thể tin được, cô chủ của nhà họ Diệp lại chạy tới đây sao. Khách quý, khách quý mà”.
Nói xong, cậu Thủy đứng dậy bước về phía Diệp Tâm Ngữ. Diệp Tâm Ngữ cảm thấy sợ hãi, Cô ta lùi lại. Cậu Thủy thấy vậy bèn khựng bước. Anh ta mỉm cười: "Cô Diệp, xem ra cô vẫn còn hiểu lầm tôi. Tôi phải giải thích với cô rồi. Lần trước, không phải ý của tôi mà là người của tôi gây ra. Tôi luôn muốn xin lỗi cô nhưng lại lo cô hiểu lầm nữa nên mới do dự tới tận bây giờ. Giờ cô tới rồi thì tôi cũng thành thật xin lỗi. Xin lỗi cô Diệp”.
Nói xong cậu Thủy gập người. Nhìn thấy thái độ chân thành của anh ta, Diệp Tâm Ngữ cảm thấy đỡ hơn chút.
“Anh Thủy, nếu như mọi chuyện không liên quan tới anh thì tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh”, Diệp Tâm Ngữ nói.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, anh ta thở phào, sau đó lại lên tiếng: “Không biết cô Diệp tìm tôi có việc gì?”, thực ra anh ta biết rõ nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt đối với Diệp Tâm Ngữ.
Diệp Tâm Ngữ cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta biết ý của cậu Thủy là gì, thế nên cô ta vẫn luôn giữ khoảng cách.
“Ý của Tâm Ngữ thế nào anh còn không rõ sao? Là chút chuyện của nhà họ Diệp đó mà” Liễu Chiêu Nhi mỉm cười: “Anh Thủy đức cao vọng trọng, là người đứng đầu ở Long Xuyên này. Giờ nhà họ Diệp gặp chút rắc rối, nếu như anh có thể ra mặt giúp đỡ nhà họ Diệp thì chắc chắn họ sẽ thoát được kiếp nạn này một cách dễ dàng. Tâm Ngữ lần này tới đây cũng vì chuyện đó. Không biết ý của anh như thế nào?”
“Chuyện nhà họ Diệp sao? Tôi có nghe nói. Nhưng không dễ xử lý...”, anh ta vuốt cằm, tỏ vẻ khó xử.
“Anh Thủy, xin anh đấy! Chỉ cần anh có thể giúp được nhà họ Diệp thì anh muốn gì tôi cũng làm”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
Cô ta sợ cậu Thủy sẽ từ chối. Dù sao thì lúc này anh ta là hi vọng duy nhất của Tâm Ngữ.
“Hầy, cô Diệp, cô khách sáo rồi. Chúng ta là bạn mà. Nếu như có thể giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này không hề đơn giản. Nhà họ Diệp cũng có không ít người giỏi mà họ còn không giải quyết được, huống hồ là tôi”, anh ta lắc đầu.
Diệp Tâm Ngữ tái mặt, loạng choạng lùi lại. Nếu đến cả cậu Thủy còn không có cách thì nhà họ Diệp thật sư là cùng đường rồi...
Phải làm sao đây? Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, bặm môi. Đúng lúc này, anh ta lại lên tiếng: “Thực ra cách ấy mà...có một cách...chỉ sợ cô Diệp không chịu hợp tác”.
Chương 2852: Yêu cầu của cậu Thủy
“Cách gì cơ? Anh nói đi”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng nói.
“Cũng không có gì khó, chỉ cần cô Diệp giúp tôi đi lấy một thứ. Nếu cô Diệp có thể giúp tôi lấy được thì chuyện nhà họ Diệp sẽ không thành vấn đề nữa”, anh ta mỉm cười nói.
“Là đồ của nhà họ Diệp sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình, còn tưởng là anh ta thích món bảo bối nào đó.
Thế nhưng anh ta chỉ lắc đầu: “Không, là của nhà họ Thủy chúng tôi”.
“Nhà họ Thủy sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình.
“Đúng vậy, thứ này nằm trong từ đường của tổ tiên ở Thành Nam, có điều đó là nơi không phải ai cũng vào được. Phải chiến thắng được người canh cửa. Người này có thực lực vô cùng khủng khiếp, giao đấu với anh ta chắc chắn là sẽ chật vật. Nếu cô Diệp có thể chiến thắng được người đó, lấy Hồng Nguyệt Châu giao cho tôi thì tôi sẽ đứng ra giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”, anh ta cười nói.
“Hồng Nguyệt Châu sao? Từ đường nhà họ Thủy?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình: “Tôi là người ngoài, sao có thể vào được trong đó? Huống hồ...vậy khác gì là xông vào từ đường nhà họ Thủy chứ?”
“Haha, sao có thể nói như vậy được. Tôi là người thừa kế của nhà họ Thủy cơ mà. Có tôi cho phép thì cô cứ đi là được. Còn vì sao phải lấy Hồng Nguyệt Châu thì nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào. Vì nếu tôi đứng về phía nhà họ Diệp thì có nghĩa là nhà họ Diệp và nhà họ Thủy sẽ liên minh với nhau. Tôi phải biết cô có thành tâm hay không chứ. Nếu cô Diệp không sợ khổ đi lấy Hồng Nguyệt Châu thì tôi cũng chẳng có gì phải nghi ngờ và kiêng dè nữa. Tôi sẽ dốc toàn lực giúp nhà họ Diệp”, anh ta cười nói.
Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, suy nghĩ một hồi rồi bặm môi: “Vậy được, nếu đã vậy thì tôi đi tới từ đường nhà họ Thủy một chuyến”.
“Tôi đi cùng cô, để tránh cô lo lắng”, anh ta cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ không từ chối. Ba người nhanh chóng tới Thành Nam của Long Xuyên.
Nơi đây quả nhiên có một từ đường được xây dựng vô cùng hoành tráng. Trước cửa, quả nhiên có một người đàn ông tóc dài đang đứng đó.
Đây chính là Tiểu Khê – người canh cửa của từ đường. Thấy cậu chủ bước tới, người này vội cúi mình nói: “Cậu chủ, hôm nay vẫn chưa tới ngày tế tổ, từ đường không cho người ngoài vào, phiền cậu hôm khác lại tới”.
“Hôm nay không phải tôi muốn vào từ đường mà là bạn của tôi muốn vào”, anh ta mỉm cười.
“Nếu là vậy thì cậu chủ, cậu nên biết quy tắc”, người đàn ông trầm giọng.
“Đương nhiên”.
“OK”, người đàn ông gật đầu, lùi lại.
“Cô Diệp, trông cây cả ở cô rồi”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Ừm”, Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, nhìn chăm chăm người đàn ông và khẽ hô lên rồi lao tới.
Người đàn ông có thực lực không hề tầm thường, thế nhưng Diệp Tâm Ngữ cũng là một thiên tài. Cô ta có kỹ năng võ thuật. Sau một hồi chiến đấu, Diệp Tâm Ngữ chiếm thế thượng phong.
Người đàn ông bị đánh nôn ra máu, ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Có điều Diệp Tâm Ngữ cũng không dễ chịu gì, cô cũng bị trầy da tróc vẩy, bước đi loạng choạng.
“Cô thắng rồi”, người đàn ông nói giọng khàn khàn: “Cô muốn vào thì vào đi, nhưng hi vọng cô biết hậu quả khi bước vào đó”.
“Hậu quả sao?”, Diệp Tâm Ngữ nín thở.
“Có thể có hậu quả gì chứ? Cô cứ vào đi, có gì tôi xử lý”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Được”.
Vì nhà họ Diệp, Diệp Tâm Ngữ bèn lau máu, đẩy cửa bước vào. Cô lấy Hồng Nguyệt Châu đưa ra cho cậu Thủy.
Chương 2853: Gài bẫy
“Tốt lắm cô Diệp, quả nhiên cô là người có thành ý. Chuyện nhà họ Diệp cứ giao cho tôi”, cậu Thủy nhìn Hồng Nguyệt Châu trong tay Diệp Tâm Ngữ và mỉm cười, nhưng anh ta không hề cầm lấy: “Cô Diệp, giờ cô bị thương, mau về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị, thông báo từ ngày hôm nay nhà họ Diệp chính là đồng minh với nhà họ Thủy. Chỉ cần tôi lên tiếng thì những kẻ đó sẽ không dám động tới nhà họ Diệp nữa”.
“Cảm ơn anh”, Diệp Tâm Ngữ cảm kích lắm, vội vàng đưa Hồng Nguyệt Châu ra: “Anh cầm lấy này”.
“Tạm thời để chỗ cô đi. Thấy cô bị thương như vậy cơ mà, Hồng Nguyệt Châu có tác dụng chữa lành vết thương đấy. Cô đeo nó sẽ nhanh khỏi hơn”.
“Để chỗ tôi sao? Điều này… sao có thể? Thứ này ở trong từ đường nhà họ Thủy, vậy thì chắc chắn nói vô cùng quan trọng. Tôi không thể cầm được”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng từ chối.
“Ấy, giờ chúng ta là đồng minh rồi, cô hà tất phải khách sáo như thế? Lẽ nào…cô Diệp không tin tôi?”, anh ta tỏ vẻ tức giận.
“Thế nhưng…”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi, không biết phải giải thích như thế nào.
“Tâm Ngữ, không phải là cậu đang lo anh Thủy hại cậu đấy chứ?”, Liễu Chiêu Nhi sà tới hỏi.
“Không phải, mình không có ý đó”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Mình thấy cậu đang lo lắng về điều đó đấy. Cậu cứ yên tâm, có mình ở đây mà. Mình sẽ làm chứng cho cậu, thứ này là do anh Thủy bảo cậu lấy, ai dám nói linh tinh chứ? Huống hồ anh Thủy là ai? Lẽ nào lại đi hại cậu? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy”, Liễu Chiêu Nhi lắc đầu nói.
“Chiêu Nhi, anh Thủy, tôi thật sự không cần thứ này. Hôm nay tôi tới xin anh giúp đỡ chứ không phải lấy đồ của nhà họ Thủy. Nếu như anh Thủy nghi ngờ thì tôi đành phải trả vật này lại từ đường thôi”, Diệp Tâm Ngữ nói xong bèn quay người đi vào từ đường.
“Được rồi cô Diệp, đưa Hồng Nguyệt Châu cho tôi”, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.
“Anh Thủy…”
“Xem ra cô vẫn không tin tôi rồi. Nhưng cũng được, con gái cảnh giác cao độ cũng là điều nên làm. Nếu đã vậy thì tôi cầm Hồng Nguyệt Châu vậy. Cô Diệp, cô mau về nghỉ ngơi đi”, anh ta mỉm cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ khẽ gật đầu, sau đó cúi mình trước anh ta: “Anh Thủy, lần này nhờ cả vào anh rồi”.
“Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Cô mau về đi”, anh ta cười.
“Ừm”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu, quay người rời đi.
Liễu Chiêu Nhi không hề đi theo mà đứng nhìn cậu chủ nhà họ Thủy. Đợi đến khi Diệp Tâm Ngữ đi khỏi thì cô ta mới mỉm cười, sà vào lòng anh ta: “Người ta về rồi, lần này tôi lập được công lớn rồi đúng không?”
“Đương nhiên. Tôi nên thưởng cho cô”, anh ta ôm eo Liễu Chiêu Nhi, cười thản nhiên: “Lát nữa cùng tôi về biệt thự, muốn ăn bao nhiêu tôi bón cho bấy nhiêu”.
“Ây da anh Thủy, ghét quá đi”, Liễu Chiêu Nhi nũng nịu hỏi; “Có điều anh Thủy, lần này Diệp Tâm Ngữ chắc chắn không thể chạy thoát được. Anh thật sự muốn có được cô ta sao?”
“Muốn có được cô ta? Hừ, cô tưởng tôi thiếu phụ nữ à? Mục đích của tôi không phải là Diệp Tâm Ngữ…mà là…toàn bộ nhà họ Diệp”
Anh ta nheo mắt, dúi Hồng Nguyệt Châu vào tay của Liễu Chiêu Nhi: “Cô biết phải làm gì rồi đấy”.
“Yên tâm anh Thủy, cứ giao cho tôi”.
Chương 2854: Hãm hại
Trong một phòng thuốc rộng rãi của học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đang ngồi khoanh chân. Trước mặt là năm lò thuốc cực lớn.
Ục ục...Âm thanh sôi sùng sục từ lò thuốc vang lên. Mỗi một lò thuốc cao tầm 3m, dùng đồng xanh tạo ra. Lúc này, chúng đang sôi ùng ục, bốc khói trắng, hương thuốc bay khắp trong không gian.
Lâm Chính mở mắt, nín thở.
“Mùi thuốc khá tinh thuần, xem ra thành công rồi", anh đứng dậy, bước tới trước một lò, tắt lửa đi sau đó mở lò ra.
Khói trắng bay ra nghi ngút. Bên trong lò là lớp thuốc cô đặc rất dày. Lâm Chính cho tay vào tìm, cuối cùng lấy ra được một bên đan dược năm màu từ số cặn thuốc kia.
“Đây là đan dược thiên cấp sao? Tuyệt vời. Thật không thể tin được. Đây chính là uy lực của Thiên Phương Thần Thạch à?”, Lâm Chính kêu lên, tưởng mình nhìn nhầm.
Lúc này, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn mở các lò khác ra.
Quả nhiên...Tất cả các lò khác đều là đan dược thiên cấp. Mỗi một viên đan dược đều phát ra năm màu, vô cùng thần kỳ, giống như vật phẩm của thần tiên vậy.
Có số đan dược này thì mình có thể kê cao gối ngủ ngon rồi. Thế nhưng chỉ dựa vào chúng thì vẫn chưa thể thắng tuyệt đối, vẫn cần thêm đan dược nữa...”, Lâm Chính nhìn số đan dược phát sáng trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.
Anh lấy điện thoại ra: “Đồ đã luyện chế xong chưa?”
“Chủ tịch Lâm, thời gian gấp gáp, chúng tôi đã tăng ca rồi. Nhưng thứ này không phải như đồ bình thường, việc mô phỏng không dễ”.
“Tôi chỉ muốn biết còn cần bao lâu nữa?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ít nhất cần một tháng nữa”.
“Lâu quá”.
“20 ngày” .
“Tôi cùng lắm chỉ có thể cho anh thêm 10 ngày”.
“Chủ tịch Lâm, anh quá đáng quá đấy”.
“Tiền công gấp ba”.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc”
“Gấp năm”.
“Chủ tịch Lâm, thật sự không phải là vấn đề tiền bạc. Dù anh có tăng gấp 50 lần thì cũng không kịp, tôi cũng không làm được”, Từ Chính bật lực.
“Gấp 5 và là 15 ngày, làm được không?”
“Điều này...tôi thử xem..”,Từ Chính bị dao động.
“Cố gắng làm nhanh”, Lâm Chính tắt máy, thở dài bất lực.
“Xem ra việc mô phỏng lại Thiên Phương Thần Thạch vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Như vậy thì cứ lấy bản chính đi luyện đan vậy”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, làm sạch lò luyện, cho nguyên liệu mới vào và luyện chế tiếp.
Cùng lúc này...Tại nhà họ Diệp ở Long Xuyên.
“Mẹ ơi”, Diệp Tâm Ngữ vui mừng tìm mẹ và kích động thuật lại mọi chuyện. Khang Tuệ ngạc nhiên, nhìn những vết thương trên người Diệp Tâm Ngữ, bà ta không khỏi rơi nước mắt.
“Tâm Ngữ, vì nhà họ Diệp con đã phải vất vả quá nhiều rồi. Đúng ra con không phải chịu đựng những điều đó”.
“Không sao đâu mẹ, con cũng là người nhà họ Diệp, đương nhiên là phải nghĩ cho gia tộc rồi. Giờ anh Thủy đã chịu đứng ra giúp thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không sao nữa rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười nói.
“Tâm Ngữ, con suy nghĩ đơn giản quá. Mẹ cũng từng gặp cậu Thủy đó, e rằng có khi cậu ta không phải thật sự muốn giúp con đâu. Nếu không tại sao lại bảo con xông vào từ đường? Tại sao con lại phải đi lấy Hồng Nguyệt Châu. Tất cả những điều đó sẽ trở thành cái chuôi dao cho cậu ta nắm. Nếu như cậu ta lấy chuyện đó ra làm khó chúng ta thì phải làm sao?”, Khang Tuệ lắc đầu.
“Mẹ, con cũng cân nhắc tới điều đó nên đã giao lại Hồng Nguyệt Châu cho anh ta rồi. Từ đường là do anh ta cho phép con vào, Chiêu Nhi chính mắt nhìn thấy, nên anh ta cũng không làm khó được”, Diệp Tâm Ngữ nói:
“Đây là cơ hội duy nhất cho nhà họ Diệp, sao con có thể bỏ qua được. Lẽ nào con lại trơ mắt nhìn nhà họ Diệp bị diệt vong sao?”
“Đồ ngốc này...”, Khang Tuệ thở dài.
Đột nhiên có vô số người nhà họ Diệp lao vào.
“Diệp Tâm Ngữ, quả nhiên là ở đây. Mau cùng anh đi tới đại đường”, người đi đầu hô lên.
“Anh Quý Long, có chuyện gì vậy?”, DIệp Tâm Ngữ bàng hoàng.
“Em gây ra chuyện lớn rồi”, Diệp Qúy Long đanh giọng.
Diệp Tâm Ngữ tái mặt, nhìn đám người Diệp Quý Long. Khang Tuệ lau nước mắt. Bà ta cũng đi cùng.
Lúc này tại đại đường của nhà họ Diệp. Các tầng lớp cấp cao của nhà họ Diệp đều ngồi ở đây. Bà nội của Diệp Tâm Ngữ - Diệp Thị cũng có mặt.
Không ai biết tên thật của Diệp Thị, chỉ biết sau khi bà ta được gả cho nhà họ Diệp thì đổi thành Diệp Tinh. Bà cụ tầm 80 tuổi với khuôn mặt gìa nua trắng bệch. Bà ta tay bưng trà với sắc mặt nghiêm túc, không biết là đang vui hay đang buồn.
Bên dưới là những người khác. Ngồi giữa chính là đám người của cậu Thủy. Trong đó có cả Liễu Chiêu Nhi.
“Anh Thủy, sao mọi người lại tới vậy?”, Diệp Tâm Ngữ mặt tái mét, thực ra cô ta cũng đoán ra rồi.
“Cô Diệp, tôi coi cô là bạn vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy. Quá giảo hoạt”, anh ta hừ giọng.
“Anh Thủy, tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
“Còn giả vờ sao? Diệp Tâm Ngữ, cô gặp tôi, nhờ tôi giúp giải vây cho nhà họ Diệp. Sau khi bị tôi từ chối thì cô uất hận, xông vào từng đường, khiến người nhà họ Diệp chúng tôi bị thương rồi lấy cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà chúng tôi. Cô...đúng là không coi chúng tôi ra gì”, anh ta gầm lên.
“Cái gì?”, Diệp Tâm Ngữ trố tròn mắt. Cô thật không ngờ anh ta lại đê tiện như vậy, dám mưu hại mình.
“Anh Thủy, chuyện ở từ đường là anh lệnh cho tôi xông vào. Hồng Nguyệt Châu cũng là anh bảo tôi lấy. Tôi căn bản không hề ăn cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà anh. Anh đừng có vu oan cho tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức giận gào lên.
“Vu oan? Hừ, tôi ăn no rảnh rỗi quá nên hại cô hay gì? Diệp Tâm Ngữ, nếu cô có gan thì để tôi lục soát phòng cô. Nếu như cô không ăn trộm Hồng Nguyệt Châu thì chắc chắn trong phòng cô sẽ không có gì”.
“Anh lục thì lục, tôi trong sạch, sao phải sợ anh”, Diệp Tâm Ngữ tức lắm.
“Không cần lục nữa”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà ơi?” Diệp Tâm Ngữ giật mình, quay đầu lại.
Bà cụ Diệp nhìn người nhà mình: “Tới phòng của Tâm Ngữ, lấy đồ mang tới đây”.
“Vâng”, thuộc hạ ở bên cạnh vội chạy đi.
“Lấy gì cơ ạ?”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
Bà cụ Diệp không nói gì. Diệp Tâm Ngữ nín thở. Cô ta ý thức ra được điều gì đó bèn gào lên: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã đưa Hồng Nguyệt Châu cho anh rồi, tại sao...nó lại xuất hiện trong phòng của tôi chứ?”
Lúc này cô ta quay qua nhìn Liễu Chiêu Nhi bên cạnh anh ta.
“Chiêu Nhi, lẽ nào...là cậu...đặt vào phòng để hãm hại mình?”, Diệp Tâm Ngữ run rẩy nói.
Chương 2855: Diệp Bồ Đề
“Này Tâm Ngữ, sao cậu có thể vu oan cho người khác chứ? Đang yên đang lành mình làm như vậy làm gì? Chúng ta là bạn thân nhiều năm cơ mà. Cậu…sao có thể làm vậy với mình chứ?”, Liễu Chiêu Nhi chống nạnh, giả bộ phẫn nộ: “Nếu cậu cho rằng mình làm thì được thôi cậu lấy bằng chứng ra đây! Nếu như có bằng chứng xác minh thì cậu muốn thế nào cũng được”.
“Tất cả mọi người ở đây chỉ có cậu có thể tùy ý ra vào phòng của mình. Nếu không phải là cậu thì ai có thể đặt Hồng Nguyệt Châu vào phòng của mình được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi.
“Chứng cứ đâu? Lấy ra đây! Đừng có ngậm máu phun người”, Liễu Chiêu Nhi tỏ ra khinh thường.
Nói thì là như vậy nhưng biểu cảm của Liễu Chiêu Nhi đã quá rõ ràng. Chính là do cô ta làm. Thế nhưng có cậu Thủy chống lưng nên chẳng ai làm gì được cô ta.
“Khốn nạn”, Diệp Tâm Ngữ siết nắm đấm, thật chỉ muốn đập cho Liễu Chiêu Nhi một trận.
“Diệp Tâm Ngữ, Hồng Nguyệt Châu không phải do cô ăn trộm, nhưng cô xông vào từ đường nhà chúng tôi, đánh người nhà chúng tôi bị thương thì chuyện đó không thể chối cãi được. Nhà họ Thủy có camera, chứng cứ rành rành ra đó cô cãi thế nào?”, cậu Thủy hừ giọng.
“Anh gài bẫy tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức run.
“Tâm Ngữ, lùi xuống”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà!”, Tâm Ngữ quay lại.
“Bà nói rồi, lùi xuống”, bà cụ Diệp mặt lạnh như băng. Diêp Tâm Ngữ bất lực, đành phải lùi qua một bên.
“Cậu Thủy, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”, bà cụ Diệp liếc nhìn.
“Bà Diệp, vãn bối không hề có ý làm khó. Thực sự việc xông vào từ đường sẽ bị tội rất nặng. Tôi còn khiến nhà họ Diệp tức giận nữa. Thế này đi, các vị giao Diệp Tâm Ngữ cho tôi. Tôi đưa cô ấy về giao cho người trong gia tộc xử lý. Mọi chuyện đều làm theo quy tắc của gia tộc. Thế nào?”, cậu Thủy hỏi.
“Theo như quy tắc nhà họ Thủy thì trường hợp của con bé sẽ phạt ra sao?”, bà cụ Diệp hỏi tiếp.
“Tôi cũng không rõ lắm”, anh ta quay qua hỏi người bên cạnh: “Quy tắc thế nào?”
“Bẩm cậu chủ, theo như quy tắc thì phạt tội chết”, người này lập tức trả lời.
“Cái gì?", nhà họ Diệp thất kinh. Mẹ của Diệp Tâm Ngữ ngất tại chỗ
“Mẹ sao thế?”, Diệp Tâm Ngữ vội chạy tới đỡ mẹ dậy. Cô ta cũng tái mét mặt, cơ thể run lên bần bật. Bà cụ Diệp thì im lặng một hồi lâu.
“Không thể thương lượng sao?”, anh ta hỏi
Người kia lắc đầu: “Cậu chủ, cậu cũng biết đấy, quy tắc của nhà ta là bất di bất dịch. Đừng nói là người ngoài, ngay cả người nhà họ Thủy mà gặp chuyện như vậy thì cũng không thể thương lượng”.
“Bà cụ Diệp, vậy thì vãn bối cũng hết cách rồi”, anh ta thở dài.
“Có cách nào khác để giải quyết không?”, bà cụ trầm giọng rồi hỏi.
“Hả…có một cách”, anh ta làm bộ suy nghĩ, sau đó bật cười: “Nếu như bà cụ chịu giao Diệp Bồ Đề của nhà họ Diệp ra bồi thường thì tôi nghĩ nhà họ Thủy sẽ không còn ai truy cứu chuyện này nữa đâu. Và Diệp Tâm Ngữ cũng được miễn trách nhiệm”.
"Diệp Bồ Đề sao?", người nhà họ Diệp thất thanh.
“Xem ra lần này cậu hại Tâm Ngữ là vì thứ này”, người nhà họ Diệp lạnh lùng nói
Thế nhưng anh ta chỉ dửng dưng đáp lại: “Tôi đã đưa ra phương án rồi. Các người tự lựa chọn đi. Hoặc là giao người hoặc là giao vật. Nếu cả hai đều không chịu thì các người biết rồi đấy. Không phải ai cũng bắt nạt được nhà họ Thủy đâu”.
Dứt lời, người nhà họ Thủy đồng loạt bước lên. Bầu khí tức khủng khiếp bao trùm cả không gian.
Nhà họ Diệp đối mặt với kẻ địch đáng sợ, tất cả đều đồng loạt ra tay.
“Từ từ đã”, lúc này, bà cụ Diệp lên tiếng.
Đám đông quay qua nhìn. Bà cụ nhìn cậu chủ nhà họ Thủy: “Người trẻ, xem ra cậu nắm vào điểm yếu của tôi rồi. Biết là tôi không thể trơ mắt ra nhìn cháu gái mình chết mà. Nếu đã vậy…thì tôi giao Diệp Bồ Đề cho cậu”.
“Hả?", cả nhà họ Diệp sững sờ.
Tại câu lạc bộ Hoa Hồng. Cậu Thủy đang ngồi trong một rạp chiếu phim tư nhân xem phim.
Trên màn hình là phim văn nghệ nước ngoài. Anh ta đeo kính gọng vàng, vắt chân thưởng thức. Phía sau là một cô gái mặc bikini đang bóp vai cho anh ta. Bên cạnh cũng có một cô gái khác đang gọt hoa quả.
Không thể phủ nhận cuộc sống của cậu Thủy đúng là hưởng thụ. Thế nhưng là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Thủy thì anh ta đã quen với việc có một cuộc sống đủ đầy rồi.
Dù có người đẹp ở bên cạnh nhưng cậu Thủy chẳng buồn nhìn, chỉ chăm chú xem phim
“Thật là nho nhã, anh ở đây xem phim à?', Liễu Chiêu Nhi đưa Diệp Tâm Ngữ tới và mỉm cười.
“Ồ, Chiêu Nhi à, ngồi xuống đi, cùng xem phim với tôi”, cậu Thủy cũng chẳng quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chăm màn hình.
“Ấy anh Thủy, lát anh xem được không. Xem ai tới này”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.
“Ồ", cậu Thủy khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Chiêu Nhi. Khi thấy người đứng sau cô ta thì anh ta giật mình: “Thật không thể tin được, cô chủ của nhà họ Diệp lại chạy tới đây sao. Khách quý, khách quý mà”.
Nói xong, cậu Thủy đứng dậy bước về phía Diệp Tâm Ngữ. Diệp Tâm Ngữ cảm thấy sợ hãi, Cô ta lùi lại. Cậu Thủy thấy vậy bèn khựng bước. Anh ta mỉm cười: "Cô Diệp, xem ra cô vẫn còn hiểu lầm tôi. Tôi phải giải thích với cô rồi. Lần trước, không phải ý của tôi mà là người của tôi gây ra. Tôi luôn muốn xin lỗi cô nhưng lại lo cô hiểu lầm nữa nên mới do dự tới tận bây giờ. Giờ cô tới rồi thì tôi cũng thành thật xin lỗi. Xin lỗi cô Diệp”.
Nói xong cậu Thủy gập người. Nhìn thấy thái độ chân thành của anh ta, Diệp Tâm Ngữ cảm thấy đỡ hơn chút.
“Anh Thủy, nếu như mọi chuyện không liên quan tới anh thì tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh”, Diệp Tâm Ngữ nói.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, anh ta thở phào, sau đó lại lên tiếng: “Không biết cô Diệp tìm tôi có việc gì?”, thực ra anh ta biết rõ nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt đối với Diệp Tâm Ngữ.
Diệp Tâm Ngữ cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta biết ý của cậu Thủy là gì, thế nên cô ta vẫn luôn giữ khoảng cách.
“Ý của Tâm Ngữ thế nào anh còn không rõ sao? Là chút chuyện của nhà họ Diệp đó mà” Liễu Chiêu Nhi mỉm cười: “Anh Thủy đức cao vọng trọng, là người đứng đầu ở Long Xuyên này. Giờ nhà họ Diệp gặp chút rắc rối, nếu như anh có thể ra mặt giúp đỡ nhà họ Diệp thì chắc chắn họ sẽ thoát được kiếp nạn này một cách dễ dàng. Tâm Ngữ lần này tới đây cũng vì chuyện đó. Không biết ý của anh như thế nào?”
“Chuyện nhà họ Diệp sao? Tôi có nghe nói. Nhưng không dễ xử lý...”, anh ta vuốt cằm, tỏ vẻ khó xử.
“Anh Thủy, xin anh đấy! Chỉ cần anh có thể giúp được nhà họ Diệp thì anh muốn gì tôi cũng làm”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
Cô ta sợ cậu Thủy sẽ từ chối. Dù sao thì lúc này anh ta là hi vọng duy nhất của Tâm Ngữ.
“Hầy, cô Diệp, cô khách sáo rồi. Chúng ta là bạn mà. Nếu như có thể giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này không hề đơn giản. Nhà họ Diệp cũng có không ít người giỏi mà họ còn không giải quyết được, huống hồ là tôi”, anh ta lắc đầu.
Diệp Tâm Ngữ tái mặt, loạng choạng lùi lại. Nếu đến cả cậu Thủy còn không có cách thì nhà họ Diệp thật sư là cùng đường rồi...
Phải làm sao đây? Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, bặm môi. Đúng lúc này, anh ta lại lên tiếng: “Thực ra cách ấy mà...có một cách...chỉ sợ cô Diệp không chịu hợp tác”.
Chương 2852: Yêu cầu của cậu Thủy
“Cách gì cơ? Anh nói đi”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng nói.
“Cũng không có gì khó, chỉ cần cô Diệp giúp tôi đi lấy một thứ. Nếu cô Diệp có thể giúp tôi lấy được thì chuyện nhà họ Diệp sẽ không thành vấn đề nữa”, anh ta mỉm cười nói.
“Là đồ của nhà họ Diệp sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình, còn tưởng là anh ta thích món bảo bối nào đó.
Thế nhưng anh ta chỉ lắc đầu: “Không, là của nhà họ Thủy chúng tôi”.
“Nhà họ Thủy sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình.
“Đúng vậy, thứ này nằm trong từ đường của tổ tiên ở Thành Nam, có điều đó là nơi không phải ai cũng vào được. Phải chiến thắng được người canh cửa. Người này có thực lực vô cùng khủng khiếp, giao đấu với anh ta chắc chắn là sẽ chật vật. Nếu cô Diệp có thể chiến thắng được người đó, lấy Hồng Nguyệt Châu giao cho tôi thì tôi sẽ đứng ra giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”, anh ta cười nói.
“Hồng Nguyệt Châu sao? Từ đường nhà họ Thủy?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình: “Tôi là người ngoài, sao có thể vào được trong đó? Huống hồ...vậy khác gì là xông vào từ đường nhà họ Thủy chứ?”
“Haha, sao có thể nói như vậy được. Tôi là người thừa kế của nhà họ Thủy cơ mà. Có tôi cho phép thì cô cứ đi là được. Còn vì sao phải lấy Hồng Nguyệt Châu thì nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào. Vì nếu tôi đứng về phía nhà họ Diệp thì có nghĩa là nhà họ Diệp và nhà họ Thủy sẽ liên minh với nhau. Tôi phải biết cô có thành tâm hay không chứ. Nếu cô Diệp không sợ khổ đi lấy Hồng Nguyệt Châu thì tôi cũng chẳng có gì phải nghi ngờ và kiêng dè nữa. Tôi sẽ dốc toàn lực giúp nhà họ Diệp”, anh ta cười nói.
Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, suy nghĩ một hồi rồi bặm môi: “Vậy được, nếu đã vậy thì tôi đi tới từ đường nhà họ Thủy một chuyến”.
“Tôi đi cùng cô, để tránh cô lo lắng”, anh ta cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ không từ chối. Ba người nhanh chóng tới Thành Nam của Long Xuyên.
Nơi đây quả nhiên có một từ đường được xây dựng vô cùng hoành tráng. Trước cửa, quả nhiên có một người đàn ông tóc dài đang đứng đó.
Đây chính là Tiểu Khê – người canh cửa của từ đường. Thấy cậu chủ bước tới, người này vội cúi mình nói: “Cậu chủ, hôm nay vẫn chưa tới ngày tế tổ, từ đường không cho người ngoài vào, phiền cậu hôm khác lại tới”.
“Hôm nay không phải tôi muốn vào từ đường mà là bạn của tôi muốn vào”, anh ta mỉm cười.
“Nếu là vậy thì cậu chủ, cậu nên biết quy tắc”, người đàn ông trầm giọng.
“Đương nhiên”.
“OK”, người đàn ông gật đầu, lùi lại.
“Cô Diệp, trông cây cả ở cô rồi”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Ừm”, Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, nhìn chăm chăm người đàn ông và khẽ hô lên rồi lao tới.
Người đàn ông có thực lực không hề tầm thường, thế nhưng Diệp Tâm Ngữ cũng là một thiên tài. Cô ta có kỹ năng võ thuật. Sau một hồi chiến đấu, Diệp Tâm Ngữ chiếm thế thượng phong.
Người đàn ông bị đánh nôn ra máu, ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Có điều Diệp Tâm Ngữ cũng không dễ chịu gì, cô cũng bị trầy da tróc vẩy, bước đi loạng choạng.
“Cô thắng rồi”, người đàn ông nói giọng khàn khàn: “Cô muốn vào thì vào đi, nhưng hi vọng cô biết hậu quả khi bước vào đó”.
“Hậu quả sao?”, Diệp Tâm Ngữ nín thở.
“Có thể có hậu quả gì chứ? Cô cứ vào đi, có gì tôi xử lý”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Được”.
Vì nhà họ Diệp, Diệp Tâm Ngữ bèn lau máu, đẩy cửa bước vào. Cô lấy Hồng Nguyệt Châu đưa ra cho cậu Thủy.
Chương 2853: Gài bẫy
“Tốt lắm cô Diệp, quả nhiên cô là người có thành ý. Chuyện nhà họ Diệp cứ giao cho tôi”, cậu Thủy nhìn Hồng Nguyệt Châu trong tay Diệp Tâm Ngữ và mỉm cười, nhưng anh ta không hề cầm lấy: “Cô Diệp, giờ cô bị thương, mau về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị, thông báo từ ngày hôm nay nhà họ Diệp chính là đồng minh với nhà họ Thủy. Chỉ cần tôi lên tiếng thì những kẻ đó sẽ không dám động tới nhà họ Diệp nữa”.
“Cảm ơn anh”, Diệp Tâm Ngữ cảm kích lắm, vội vàng đưa Hồng Nguyệt Châu ra: “Anh cầm lấy này”.
“Tạm thời để chỗ cô đi. Thấy cô bị thương như vậy cơ mà, Hồng Nguyệt Châu có tác dụng chữa lành vết thương đấy. Cô đeo nó sẽ nhanh khỏi hơn”.
“Để chỗ tôi sao? Điều này… sao có thể? Thứ này ở trong từ đường nhà họ Thủy, vậy thì chắc chắn nói vô cùng quan trọng. Tôi không thể cầm được”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng từ chối.
“Ấy, giờ chúng ta là đồng minh rồi, cô hà tất phải khách sáo như thế? Lẽ nào…cô Diệp không tin tôi?”, anh ta tỏ vẻ tức giận.
“Thế nhưng…”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi, không biết phải giải thích như thế nào.
“Tâm Ngữ, không phải là cậu đang lo anh Thủy hại cậu đấy chứ?”, Liễu Chiêu Nhi sà tới hỏi.
“Không phải, mình không có ý đó”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Mình thấy cậu đang lo lắng về điều đó đấy. Cậu cứ yên tâm, có mình ở đây mà. Mình sẽ làm chứng cho cậu, thứ này là do anh Thủy bảo cậu lấy, ai dám nói linh tinh chứ? Huống hồ anh Thủy là ai? Lẽ nào lại đi hại cậu? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy”, Liễu Chiêu Nhi lắc đầu nói.
“Chiêu Nhi, anh Thủy, tôi thật sự không cần thứ này. Hôm nay tôi tới xin anh giúp đỡ chứ không phải lấy đồ của nhà họ Thủy. Nếu như anh Thủy nghi ngờ thì tôi đành phải trả vật này lại từ đường thôi”, Diệp Tâm Ngữ nói xong bèn quay người đi vào từ đường.
“Được rồi cô Diệp, đưa Hồng Nguyệt Châu cho tôi”, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.
“Anh Thủy…”
“Xem ra cô vẫn không tin tôi rồi. Nhưng cũng được, con gái cảnh giác cao độ cũng là điều nên làm. Nếu đã vậy thì tôi cầm Hồng Nguyệt Châu vậy. Cô Diệp, cô mau về nghỉ ngơi đi”, anh ta mỉm cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ khẽ gật đầu, sau đó cúi mình trước anh ta: “Anh Thủy, lần này nhờ cả vào anh rồi”.
“Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Cô mau về đi”, anh ta cười.
“Ừm”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu, quay người rời đi.
Liễu Chiêu Nhi không hề đi theo mà đứng nhìn cậu chủ nhà họ Thủy. Đợi đến khi Diệp Tâm Ngữ đi khỏi thì cô ta mới mỉm cười, sà vào lòng anh ta: “Người ta về rồi, lần này tôi lập được công lớn rồi đúng không?”
“Đương nhiên. Tôi nên thưởng cho cô”, anh ta ôm eo Liễu Chiêu Nhi, cười thản nhiên: “Lát nữa cùng tôi về biệt thự, muốn ăn bao nhiêu tôi bón cho bấy nhiêu”.
“Ây da anh Thủy, ghét quá đi”, Liễu Chiêu Nhi nũng nịu hỏi; “Có điều anh Thủy, lần này Diệp Tâm Ngữ chắc chắn không thể chạy thoát được. Anh thật sự muốn có được cô ta sao?”
“Muốn có được cô ta? Hừ, cô tưởng tôi thiếu phụ nữ à? Mục đích của tôi không phải là Diệp Tâm Ngữ…mà là…toàn bộ nhà họ Diệp”
Anh ta nheo mắt, dúi Hồng Nguyệt Châu vào tay của Liễu Chiêu Nhi: “Cô biết phải làm gì rồi đấy”.
“Yên tâm anh Thủy, cứ giao cho tôi”.
Chương 2854: Hãm hại
Trong một phòng thuốc rộng rãi của học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đang ngồi khoanh chân. Trước mặt là năm lò thuốc cực lớn.
Ục ục...Âm thanh sôi sùng sục từ lò thuốc vang lên. Mỗi một lò thuốc cao tầm 3m, dùng đồng xanh tạo ra. Lúc này, chúng đang sôi ùng ục, bốc khói trắng, hương thuốc bay khắp trong không gian.
Lâm Chính mở mắt, nín thở.
“Mùi thuốc khá tinh thuần, xem ra thành công rồi", anh đứng dậy, bước tới trước một lò, tắt lửa đi sau đó mở lò ra.
Khói trắng bay ra nghi ngút. Bên trong lò là lớp thuốc cô đặc rất dày. Lâm Chính cho tay vào tìm, cuối cùng lấy ra được một bên đan dược năm màu từ số cặn thuốc kia.
“Đây là đan dược thiên cấp sao? Tuyệt vời. Thật không thể tin được. Đây chính là uy lực của Thiên Phương Thần Thạch à?”, Lâm Chính kêu lên, tưởng mình nhìn nhầm.
Lúc này, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn mở các lò khác ra.
Quả nhiên...Tất cả các lò khác đều là đan dược thiên cấp. Mỗi một viên đan dược đều phát ra năm màu, vô cùng thần kỳ, giống như vật phẩm của thần tiên vậy.
Có số đan dược này thì mình có thể kê cao gối ngủ ngon rồi. Thế nhưng chỉ dựa vào chúng thì vẫn chưa thể thắng tuyệt đối, vẫn cần thêm đan dược nữa...”, Lâm Chính nhìn số đan dược phát sáng trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.
Anh lấy điện thoại ra: “Đồ đã luyện chế xong chưa?”
“Chủ tịch Lâm, thời gian gấp gáp, chúng tôi đã tăng ca rồi. Nhưng thứ này không phải như đồ bình thường, việc mô phỏng không dễ”.
“Tôi chỉ muốn biết còn cần bao lâu nữa?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ít nhất cần một tháng nữa”.
“Lâu quá”.
“20 ngày” .
“Tôi cùng lắm chỉ có thể cho anh thêm 10 ngày”.
“Chủ tịch Lâm, anh quá đáng quá đấy”.
“Tiền công gấp ba”.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc”
“Gấp năm”.
“Chủ tịch Lâm, thật sự không phải là vấn đề tiền bạc. Dù anh có tăng gấp 50 lần thì cũng không kịp, tôi cũng không làm được”, Từ Chính bật lực.
“Gấp 5 và là 15 ngày, làm được không?”
“Điều này...tôi thử xem..”,Từ Chính bị dao động.
“Cố gắng làm nhanh”, Lâm Chính tắt máy, thở dài bất lực.
“Xem ra việc mô phỏng lại Thiên Phương Thần Thạch vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Như vậy thì cứ lấy bản chính đi luyện đan vậy”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, làm sạch lò luyện, cho nguyên liệu mới vào và luyện chế tiếp.
Cùng lúc này...Tại nhà họ Diệp ở Long Xuyên.
“Mẹ ơi”, Diệp Tâm Ngữ vui mừng tìm mẹ và kích động thuật lại mọi chuyện. Khang Tuệ ngạc nhiên, nhìn những vết thương trên người Diệp Tâm Ngữ, bà ta không khỏi rơi nước mắt.
“Tâm Ngữ, vì nhà họ Diệp con đã phải vất vả quá nhiều rồi. Đúng ra con không phải chịu đựng những điều đó”.
“Không sao đâu mẹ, con cũng là người nhà họ Diệp, đương nhiên là phải nghĩ cho gia tộc rồi. Giờ anh Thủy đã chịu đứng ra giúp thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không sao nữa rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười nói.
“Tâm Ngữ, con suy nghĩ đơn giản quá. Mẹ cũng từng gặp cậu Thủy đó, e rằng có khi cậu ta không phải thật sự muốn giúp con đâu. Nếu không tại sao lại bảo con xông vào từ đường? Tại sao con lại phải đi lấy Hồng Nguyệt Châu. Tất cả những điều đó sẽ trở thành cái chuôi dao cho cậu ta nắm. Nếu như cậu ta lấy chuyện đó ra làm khó chúng ta thì phải làm sao?”, Khang Tuệ lắc đầu.
“Mẹ, con cũng cân nhắc tới điều đó nên đã giao lại Hồng Nguyệt Châu cho anh ta rồi. Từ đường là do anh ta cho phép con vào, Chiêu Nhi chính mắt nhìn thấy, nên anh ta cũng không làm khó được”, Diệp Tâm Ngữ nói:
“Đây là cơ hội duy nhất cho nhà họ Diệp, sao con có thể bỏ qua được. Lẽ nào con lại trơ mắt nhìn nhà họ Diệp bị diệt vong sao?”
“Đồ ngốc này...”, Khang Tuệ thở dài.
Đột nhiên có vô số người nhà họ Diệp lao vào.
“Diệp Tâm Ngữ, quả nhiên là ở đây. Mau cùng anh đi tới đại đường”, người đi đầu hô lên.
“Anh Quý Long, có chuyện gì vậy?”, DIệp Tâm Ngữ bàng hoàng.
“Em gây ra chuyện lớn rồi”, Diệp Qúy Long đanh giọng.
Diệp Tâm Ngữ tái mặt, nhìn đám người Diệp Quý Long. Khang Tuệ lau nước mắt. Bà ta cũng đi cùng.
Lúc này tại đại đường của nhà họ Diệp. Các tầng lớp cấp cao của nhà họ Diệp đều ngồi ở đây. Bà nội của Diệp Tâm Ngữ - Diệp Thị cũng có mặt.
Không ai biết tên thật của Diệp Thị, chỉ biết sau khi bà ta được gả cho nhà họ Diệp thì đổi thành Diệp Tinh. Bà cụ tầm 80 tuổi với khuôn mặt gìa nua trắng bệch. Bà ta tay bưng trà với sắc mặt nghiêm túc, không biết là đang vui hay đang buồn.
Bên dưới là những người khác. Ngồi giữa chính là đám người của cậu Thủy. Trong đó có cả Liễu Chiêu Nhi.
“Anh Thủy, sao mọi người lại tới vậy?”, Diệp Tâm Ngữ mặt tái mét, thực ra cô ta cũng đoán ra rồi.
“Cô Diệp, tôi coi cô là bạn vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy. Quá giảo hoạt”, anh ta hừ giọng.
“Anh Thủy, tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
“Còn giả vờ sao? Diệp Tâm Ngữ, cô gặp tôi, nhờ tôi giúp giải vây cho nhà họ Diệp. Sau khi bị tôi từ chối thì cô uất hận, xông vào từng đường, khiến người nhà họ Diệp chúng tôi bị thương rồi lấy cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà chúng tôi. Cô...đúng là không coi chúng tôi ra gì”, anh ta gầm lên.
“Cái gì?”, Diệp Tâm Ngữ trố tròn mắt. Cô thật không ngờ anh ta lại đê tiện như vậy, dám mưu hại mình.
“Anh Thủy, chuyện ở từ đường là anh lệnh cho tôi xông vào. Hồng Nguyệt Châu cũng là anh bảo tôi lấy. Tôi căn bản không hề ăn cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà anh. Anh đừng có vu oan cho tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức giận gào lên.
“Vu oan? Hừ, tôi ăn no rảnh rỗi quá nên hại cô hay gì? Diệp Tâm Ngữ, nếu cô có gan thì để tôi lục soát phòng cô. Nếu như cô không ăn trộm Hồng Nguyệt Châu thì chắc chắn trong phòng cô sẽ không có gì”.
“Anh lục thì lục, tôi trong sạch, sao phải sợ anh”, Diệp Tâm Ngữ tức lắm.
“Không cần lục nữa”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà ơi?” Diệp Tâm Ngữ giật mình, quay đầu lại.
Bà cụ Diệp nhìn người nhà mình: “Tới phòng của Tâm Ngữ, lấy đồ mang tới đây”.
“Vâng”, thuộc hạ ở bên cạnh vội chạy đi.
“Lấy gì cơ ạ?”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
Bà cụ Diệp không nói gì. Diệp Tâm Ngữ nín thở. Cô ta ý thức ra được điều gì đó bèn gào lên: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã đưa Hồng Nguyệt Châu cho anh rồi, tại sao...nó lại xuất hiện trong phòng của tôi chứ?”
Lúc này cô ta quay qua nhìn Liễu Chiêu Nhi bên cạnh anh ta.
“Chiêu Nhi, lẽ nào...là cậu...đặt vào phòng để hãm hại mình?”, Diệp Tâm Ngữ run rẩy nói.
Chương 2855: Diệp Bồ Đề
“Này Tâm Ngữ, sao cậu có thể vu oan cho người khác chứ? Đang yên đang lành mình làm như vậy làm gì? Chúng ta là bạn thân nhiều năm cơ mà. Cậu…sao có thể làm vậy với mình chứ?”, Liễu Chiêu Nhi chống nạnh, giả bộ phẫn nộ: “Nếu cậu cho rằng mình làm thì được thôi cậu lấy bằng chứng ra đây! Nếu như có bằng chứng xác minh thì cậu muốn thế nào cũng được”.
“Tất cả mọi người ở đây chỉ có cậu có thể tùy ý ra vào phòng của mình. Nếu không phải là cậu thì ai có thể đặt Hồng Nguyệt Châu vào phòng của mình được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi.
“Chứng cứ đâu? Lấy ra đây! Đừng có ngậm máu phun người”, Liễu Chiêu Nhi tỏ ra khinh thường.
Nói thì là như vậy nhưng biểu cảm của Liễu Chiêu Nhi đã quá rõ ràng. Chính là do cô ta làm. Thế nhưng có cậu Thủy chống lưng nên chẳng ai làm gì được cô ta.
“Khốn nạn”, Diệp Tâm Ngữ siết nắm đấm, thật chỉ muốn đập cho Liễu Chiêu Nhi một trận.
“Diệp Tâm Ngữ, Hồng Nguyệt Châu không phải do cô ăn trộm, nhưng cô xông vào từ đường nhà chúng tôi, đánh người nhà chúng tôi bị thương thì chuyện đó không thể chối cãi được. Nhà họ Thủy có camera, chứng cứ rành rành ra đó cô cãi thế nào?”, cậu Thủy hừ giọng.
“Anh gài bẫy tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức run.
“Tâm Ngữ, lùi xuống”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà!”, Tâm Ngữ quay lại.
“Bà nói rồi, lùi xuống”, bà cụ Diệp mặt lạnh như băng. Diêp Tâm Ngữ bất lực, đành phải lùi qua một bên.
“Cậu Thủy, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”, bà cụ Diệp liếc nhìn.
“Bà Diệp, vãn bối không hề có ý làm khó. Thực sự việc xông vào từ đường sẽ bị tội rất nặng. Tôi còn khiến nhà họ Diệp tức giận nữa. Thế này đi, các vị giao Diệp Tâm Ngữ cho tôi. Tôi đưa cô ấy về giao cho người trong gia tộc xử lý. Mọi chuyện đều làm theo quy tắc của gia tộc. Thế nào?”, cậu Thủy hỏi.
“Theo như quy tắc nhà họ Thủy thì trường hợp của con bé sẽ phạt ra sao?”, bà cụ Diệp hỏi tiếp.
“Tôi cũng không rõ lắm”, anh ta quay qua hỏi người bên cạnh: “Quy tắc thế nào?”
“Bẩm cậu chủ, theo như quy tắc thì phạt tội chết”, người này lập tức trả lời.
“Cái gì?", nhà họ Diệp thất kinh. Mẹ của Diệp Tâm Ngữ ngất tại chỗ
“Mẹ sao thế?”, Diệp Tâm Ngữ vội chạy tới đỡ mẹ dậy. Cô ta cũng tái mét mặt, cơ thể run lên bần bật. Bà cụ Diệp thì im lặng một hồi lâu.
“Không thể thương lượng sao?”, anh ta hỏi
Người kia lắc đầu: “Cậu chủ, cậu cũng biết đấy, quy tắc của nhà ta là bất di bất dịch. Đừng nói là người ngoài, ngay cả người nhà họ Thủy mà gặp chuyện như vậy thì cũng không thể thương lượng”.
“Bà cụ Diệp, vậy thì vãn bối cũng hết cách rồi”, anh ta thở dài.
“Có cách nào khác để giải quyết không?”, bà cụ trầm giọng rồi hỏi.
“Hả…có một cách”, anh ta làm bộ suy nghĩ, sau đó bật cười: “Nếu như bà cụ chịu giao Diệp Bồ Đề của nhà họ Diệp ra bồi thường thì tôi nghĩ nhà họ Thủy sẽ không còn ai truy cứu chuyện này nữa đâu. Và Diệp Tâm Ngữ cũng được miễn trách nhiệm”.
"Diệp Bồ Đề sao?", người nhà họ Diệp thất thanh.
“Xem ra lần này cậu hại Tâm Ngữ là vì thứ này”, người nhà họ Diệp lạnh lùng nói
Thế nhưng anh ta chỉ dửng dưng đáp lại: “Tôi đã đưa ra phương án rồi. Các người tự lựa chọn đi. Hoặc là giao người hoặc là giao vật. Nếu cả hai đều không chịu thì các người biết rồi đấy. Không phải ai cũng bắt nạt được nhà họ Thủy đâu”.
Dứt lời, người nhà họ Thủy đồng loạt bước lên. Bầu khí tức khủng khiếp bao trùm cả không gian.
Nhà họ Diệp đối mặt với kẻ địch đáng sợ, tất cả đều đồng loạt ra tay.
“Từ từ đã”, lúc này, bà cụ Diệp lên tiếng.
Đám đông quay qua nhìn. Bà cụ nhìn cậu chủ nhà họ Thủy: “Người trẻ, xem ra cậu nắm vào điểm yếu của tôi rồi. Biết là tôi không thể trơ mắt ra nhìn cháu gái mình chết mà. Nếu đã vậy…thì tôi giao Diệp Bồ Đề cho cậu”.
“Hả?", cả nhà họ Diệp sững sờ.
Bình luận facebook