-
Chương 2876-2880
Chương 2876: Thiên Ma cái thế
Quay về Giang Thành, Lâm Chính bận rộn cả một ngày, xử lý xong công việc chất chồng, sau đó quay về nhà.
Tâm trạng Tô Nhu đột nhiên tốt hơn lên, vừa lục đục trong bếp vừa ngâm nga hát.
Lâm Chính ngồi trên ghế buồn chán xem tivi.
“Trúng vé số rồi à? Sao vui thế?”, Tô Nhu bưng món ăn đã nấu xong đi ra khỏi phòng, Lâm Chính không nhịn được cười hỏi.
“Thần y Lâm chữa khỏi cho Tâm Ngữ, hơn nữa còn giải quyết mâu thuẫn của gia đình Tâm Ngữ, đương nhiên em rất vui!”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy à? Y thuật của thần y Lâm đúng là cao siêu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười gượng: “Đúng vậy… Lâm Chính, tới ăn cơm đi”.
“Ừ”.
Lâm Chính nhận ra sự quái lạ của Tô Nhu, nhưng không biết tâm tư của cô, chỉ đành vờ như không thấy.
Hai người ăn được mấy miếng.
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì?”.
“Mẹ vừa gọi điện thoại tới nói vài hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của bà nội nuôi, cả nhà chúng ta đều phải qua đó dự tiệc, anh cũng đi cùng đi”.
“Phải đi sao?”.
“Phải đi! Nhà bà nội nuôi của em cũng chính là nhà Tâm Ngữ, gia thế không tầm thường, nếu không đi làm người ta không vui, mẹ cũng khó mà ăn nói!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính cười khổ: “Được thôi, chỉ là ăn bữa cơm, nếu hôm đó về thì đi một chuyến là được”.
“Vậy được, em sẽ thu thập quần áo giúp anh, đến lúc đó chúng mình cùng đi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lại tới học viện Huyền Y Phái luyện dược.
Thái Thương Long được sắp xếp điều dưỡng trong học viện, chuẩn bị cho việc đột phá sau này.
Học viện có thiên kiêu xếp thứ ba trấn giữ, Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng những ngày tháng yên bình không kéo dài được lâu.
Trong văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, cô Mạn Sát Hồng có chuyện gấp muốn gặp cậu”, Mã Hải đi vào, cung kính nói.
“Bảo cô ta vào đi”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Theo lý mà nói, cô ta có chuyện gì sẽ gọi trực tiếp cho mình, sao còn chạy đến Dương Hoa?
Chẳng lâu sau, Mạn Sát Hồng đẩy cửa bước vào.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi tôi nhận được tin, Thiên Ma Đạo đã phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa!”, Mạn Sát Hồng vội vàng chạy tới, nói.
“Rừng ma Liệt Hỏa? Đó là nơi nào?”.
Lâm Chính vừa xử lý tài liệu trong tay vừa hỏi.
“Đó là một cấm địa ở biên cảnh của Long Quốc, nơi đó rất kỳ lạ, cả khu rừng bị lửa lớn bao vây, mà lửa này cả năm không tắt, đã kéo dài mấy chục năm!”.
Lâm Chính ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười thành tiếng: “Là rừng địa ngục ở biên giới phía Đông Bắc phải không? Tôi biết, báo đài đã đưa tin, cũng có nhân viên nghiên cứu nghiên cứu về nó. Nghe nói lửa ở đó là địa hỏa, rất khó dập tắt, do đó chính phủ đã cách ly nó. Địa hỏa thì đừng nói là cháy mấy chục năm, cháy cả trăm năm cũng không có gì kỳ lạ!”.
“Nhưng cậu có biết nơi đó đã cháy từ lúc nào không?”, Mạn Sát Hồng sốt ruột nói: “Đó là sau khi một Thiên Ma cái thế qua đời từ mấy chục năm trước! Trong rừng ma Liệt Hỏa đó có thi thể của một Thiên Ma cái thế!”.
“Thiên Ma cái thế? Đó… lại là cái gì?”, Lâm Chính dừng công việc trong tay lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng cô ta.
“Mấy chục năm trước Thiên Ma cái thế đó đã tận số nên quyết định tiến vào khu rừng ma Liệt Hỏa, đốt cháy địa hỏa, vĩnh viễn ngủ say ở nơi đó! Mục đích là không muốn bị ai quấy rầy! Nhưng Thiên Ma Đạo cấm thuật vô biên, thủ đoạn cao siêu, tôi lo lần này Thiên Ma Đạo đã tìm được cách vào được rừng ma Liệt Hỏa, định phái nhóm người đó đến rừng ma Liệt Hỏa đào thân xác của Thiên Ma cái thế đó lên, lấy tim người đó dùng!”.
“Lấy tim?”, Lâm Chính căng thẳng: “Thiên Ma Đạo vô duyên vô cớ lấy tim một người đã chết mấy chục năm để làm gì?”.
“Thần y Lâm, cậu không biết đâu, vị Thiên Ma cái thế đó không tầm thường! Khi ông ta còn sống, tu vi cực kỳ đáng sợ, là cao thủ số một của Thiên Ma Đạo đương thời. Nghe nói ông ta đã sống hơn hai trăm tuổi, nhưng thân xác người phàm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự ràng buộc của thọ mạng, do đó tự vào rừng ma Liệt Hỏa, ngủ say trong đó. Nhưng bởi vì tu vi của ông ta quá cao, xác thịt mạnh mẽ, cho nên dù đã qua mấy chục năm, thi thể vẫn không mục nát! Thi thể của ông ta đối với Thiên Ma Đạo mà nói là chí bảo vô thượng! Thiên Ma Đạo luôn thèm muốn nó, nhưng lửa ở rừng ma Liệt Hỏa dâng cao, người thường khó mà vào được, đến hôm nay người của Thiên Ma Đạo cũng không lấy được. Bây giờ bọn họ đột nhiên phái người đến rừng ma Liệt Hỏa, chắc chắn là đến vì thi thể của vị Thiên Ma cái thế đó. Một khi bị bọn họ lấy được thi thể, đặc biệt là tim, đối với chúng ta mà nói sẽ là mối đe dọa rất lớn!”.
“Thứ quan trọng nhất của ma nhân chính là tim. Nếu Đại Ma Quân có được tim của vị Thiên Ma cái thế đó, ghép nó vào cơ thể mình, thực lực chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc, không ai chống lại được. Thần y Lâm, chúng ta phải nghĩ đối sách, ngăn cản bọn họ hành động! Nếu không, bọn họ thành công thì e rằng Giang Thành không thể ngăn chặn sự tấn công của Thiên Ma Đạo!”.
Mạn Sát Hồng nói rất nhanh, vô cùng sốt sắng.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng anh cũng không chắc có phải bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn hay không.
Suy cho cùng, nếu anh rời khỏi Giang Thành đến rừng ma Liệt Hỏa, Thiên Ma Đạo phát động tấn công thì Giang Thành chưa chắc có thể chống đỡ được.
Lâm Chính suy đi nghĩ lại.
Chốc lát sau, dường như anh hiểu ra điều gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô nhận được tin từ lúc nào?”.
“Mới vừa rồi! Cùng Đao thăm dò được. Cậu ta theo lệnh cậu thăm dò tin tức ở gần Thiên Ma Đạo, tìm kiếm tung tích của Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng không có bất cứ manh mối nào Thần Hỏa Tôn Giả, ngược lại nhận được tin động trời này! Thần y Lâm, hãy mau chóng hành động!”, Mạn Sát Hồng không ngừng thúc giục.
“Đừng nóng vội!”.
Lâm Chính đứng dậy cầm điện thoại bấm vài số, sau đó trầm giọng: “Tôi lập tức hành động!”.
“Đến rừng ma Liệt Hỏa sao? Tôi sẽ đi cùng cậu!”.
“Không, tôi sắp xếp người giết tới Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
Cô ta còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lâm Chính lại không giải thích, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Chẳng lâu sau, một nhóm cao thủ của Dương Hoa đã tập trung ở học viện Huyền Y Phái, mọi người ngồi lên xe, hùng dũng tiến về Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng cũng bị kéo lên xe.
Cô ta rất ngạc nhiên, không hiểu ý của Lâm Chính.
“Lẽ nào thần y Lâm muốn nhân cơ hội này tấn công Thiên Ma Đạo?”.
“Nhưng Thiên Ma Đạo chỉ phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa! Trong Thiên Ma Đạo vẫn có rất nhiều cao thủ, cậu ta làm như vậy không phải tìm chết sao?”.
“Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”.
“Không được, tôi phải ngăn cản cậu ta”.
Mạn Sát Hồng ôm đầu, vô cùng đau khổ.
“Thần y Lâm ở xe nào?”, Mạn Sát Hồng ngẩng đầu, hỏi người cùng xe.
“Thần y Lâm không đến!”, người cùng xe thuận miệng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng há hốc miệng.
Chương 2877: Rừng ma Liệt Hỏa
Lâm Chính đương nhiên không thể đến Thiên Ma Đạo thật.
Đội quân đến Thiên Ma Đạo cũng sẽ không thật sự tiến vào Thiên Ma Đạo.
Bọn họ chỉ là mồi nhử, dùng để tung hỏa mù Thiên Ma Đạo.
Bởi vì Lâm Chính không thể xác định tintức mà Mạn Sát Hồng nhận được có phải là mưu kế của Thiên Ma Đạo hay không.
Nếu thật sự là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, dù thế nào Lâm Chính cũng không thể rời khỏi Giang Thành! Một khi đi rồi, chỉ sợ nhà sẽ bị người ta đạp nát.
Nhưng nếu không phải kế, Lâm Chính không đến rừng ma Liệt Hỏa ngăn chặn hành động của Thiên Ma Đạo, để bọn họ thuận lợi lấy được tim của Thiên Ma cái thế, vậy thì đối với Lâm Chính mà nói cũng sẽ là mối đe đọa rất lớn.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định chủ động tấn công, điều đội ngũ đi tấn công Thiên Ma Đạo khiến Thiên Ma Đạo nảy sinh ảo giác, khiến bọn họ không dám chủ động tấn công Giang Thành.
Bản thân Lâm Chính thì xuất phát đến rừng ma Liệt Hỏa.
Bởi vì thời gian gấp rút, anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tin tức của Mạn Sát Hồng có đúng hay không.
Khi đội ngũ của Mạn Sát Hồng còn chưa đến Thiên Ma Đạo, chuyên cơ của Lâm Chính đã đáp xuống thành phố Hồng Xuyên.
Thành phố Hồng Xuyên là thành phố ở biên giới của Long Quốc, nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, khí hậu khô cằn, cộng thêm giao thông không phát triển nên trình độ kinh tế của cả thành phố cũng rất có hạn, nhân khẩu không nhiều. Người trẻ tuổi trong thành phố hầu như đều tập trung về những thành phố phát triển của Long Quốc, ở thành phố nhỏ nơi biên thùy này đương nhiên sẽ rất tiêu điều.
Xuống khỏi chuyên cơ, một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài sân bay.
Đây là người dẫn đường ở bản địa do Mã Hải tìm qua điện thoại từ trước, người này sẽ dẫn Lâm Chính đến rừng ma Liệt Hỏa.
“Chào anh, rừng địa ngục là khu cấm, tôi chỉ có thể dẫn anh đến gần đó. Nơi đó đã bị phong tỏa, người bình thường không được vào. Nếu anh đến đó chụp ảnh check-in, tôi đề nghị anh ở bên ngoài chụp vài tấm là được. Nếu đến quá gần thì sẽ có khí độc, hít phải khí độc ngất đi là tiêu đời!”, người dẫn đường vừa lái xe vừa khuyên nhủ: “Năm nào chỗ chúng tôi cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không sợ chết chạy đến gần chụp ảnh, kết quả đều hít phải khí độc mà tử vong. Tôi thấy anh còn trẻ tuổi, đừng có làm vậy”.
“Yên tâm đi, tôi chỉ xem thôi, không làm gì cả”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Người dẫn đường cười nói: “Số điện thoại tôi ở ngay ghế sau, anh có thể ghi lại. Khi nào anh tham quan xong thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón anh. Nhớ kỹ, đừng đến gần khu rừng đó!”.
“Được!”.
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã đến rìa ngoài cùng của rừng ma Liệt Hỏa.
Tài xế thò đầu ra nhìn, vô cùng hoang mang.
“Đúng là kỳ quái”.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Ngày trước thường có bảy tám người cảnh sát canh ở nơi này, không để người khác tùy tiện vào rừng địa ngục, sao hôm nay không thấy một ai? Hơn nữa, dây cảnh giới của cảnh sát cũng đứt? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ nơi này đã hủy phong tỏa?”, tài xế khó hiểu nói.
Ánh mắt Lâm Chính đăm chiêu, xuống xe, nhìn sang phía đó.
Trong nháy mắt, anh có thể cảm nhận được một luồng ma khí còn chưa tan đi trong không khí.
Xem ra đội ngũ của Thiên Ma Đạo đã đến.
“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi”.
Lâm Chính khàn giọng đáp, đi về phía trước.
“Xảy ra chuyện? Này, anh gì ơi, anh định làm gì? Anh đi đâu? Mau quay lại! Không được đi! Không được tới chỗ đó!”, tài xế kinh hoảng, vội vàng la lên.
Nhưng Lâm Chính lại không quay đầu, nhanh chóng biến mất trong khu rừng khô tỏa ra khí tức cháy bỏng ở phía trước.
Chương 2878: Nuốt lửa
Lâm Chính không biết gì nhiều về rừng ma Liệt Hỏa, bây giờ tin tức mà anh có chỉ đến từ các bài báo.
Dù sao trên Trái Đất cũng có không ít nơi bị địa hỏa bao vây thiêu đốt mấy chục năm như thế này, các quốc gia đều có địa hỏa thiêu đốt mấy chục năm đến hàng trăm năm.
Nghe nói bên dưới khu rừng này chứa một lớp than đá, nên có thể đốt cháy liên tục.
Nhưng vì địa chất nơi này đặc thù, môi trường đặc biệt nên địa hỏa ở đây rất thịnh, càng đi vào trong, lửa càng cao.
Khi Lâm Chính thật sự đi vào trong rừng ma Liệt Hỏa, lửa đã có thể dâng cao đến ba bốn mét.
Người đi trong đó giống như bơi trong biển lửa.
Người bình thường không thể chịu được nhiệt độ ở đây, ngay cả mặt đất cũng vô cùng nóng cháy. Nếu không phải Lâm Chính có tu vi hùng hậu, đổi lại là người bình thường thì đã bị đốt cháy.
Nhưng đi một hồi, Lâm Chính dừng bước.
Nơi này đã là nơi sâu nhất trong rừng ma Liệt Hỏa.
Cả khu rừng không lớn, cho nên Lâm Chính muốn gặp đám ma nhân kia cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc này, đám ma nhân kia đang đứng trước một cây cổ thụ khổng lồ.
Cổ thụ hoàn toàn bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa cháy hừng hực, kêu vù vù.
Đội ngũ tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo đều tụ tập trước đại thụ.
Bọn họ không động đậy, giống như đang theo dõi gì đó.
Đợi Lâm Chính xuất hiện, bọn họ mới quay đầu nhìn.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.
“Sao cậu ta lại ở đây?”.
Ma nhân của Thiên Ma Đạo lập tức phản ứng lại, đồng loạt rút vũ khí, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn qua khe hở giữa bọn họ.
Lúc này mới thấy bên dưới đại thụ có hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt.
Một trong hai là ông lão da đỏ tóc đỏ. Ông lão quần áo lam lũ, vóc người gầy gò, nhưng chiêu thức vô cùng mạnh mẽ. Chiêu nào chiêu nấy đều có thể đánh ra ngọn lửa hừng hực khiến người ta kinh hãi, tim đập mạnh.
Người còn lại là Đại Ma Quân Tử Long Thiên!
Xem ra tin tức của Cùng Đao là thật.
Lần này Thiên Ma Đạo đến đây quả thật là vì lấy tim của Thiên Ma cái thế cho Tử Long Thiên, giúp ông ta nâng cao thực lực!
“Xem ra lần này mình đến đây là đúng rồi!”.
Lâm Chính lẩm bẩm, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, chuẩn bị tiêu diệt tất cả ma nhân ở trước mặt.
Đám ma nhân vô cùng kinh ngạc, ai nấy hoảng hốt.
Thứ đó đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào ác mộng.
Tử Long Thiên chú ý đến Lâm Chính xuất hiện, nhìn thấy Tịnh Thế Bạch Liên trong tay anh nhưng lại không hoảng, mà không ngừng đến gần phía ông lão.
Lâm Chính thấy vậy lập tức cảm giác được điều không ổn.
Tử Long Thiên chém giết với ông lão, nhưng lại không phải đối thủ của ông ta. Tử Long Thiên hoàn toàn không có không gian để tấn công, toàn quá trình chỉ đang phòng thủ.
Với thực lực của Tử Long Thiên mà không thể đối kháng với ông lão đó, chỉ có thể phòng thủ đơn phương diện…
Đây là chuyện đáng kinh ngạc đến thế nào!
Rốt cuộc thực lực của ông lão mạnh đến mức nào?
Ông lão này… là ai?
Lâm Chính khó hiểu hơn là Tử Long Thiên nhìn thấy mình đứng đây, cũng đã lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định chạy trốn…
Thật kỳ quái!
Chẳng lẽ ông ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên?
Không thể nào!
Chắc chắn có điều mờ ám!
Nghĩ đến đó, Lâm Chính cất Tịnh Thế Bạch Liên đi.
Một trận gió thổi qua, sau đó lượng lớn lốc xoáy lửa ập tới, nhấn chìm hai người đó.
Khoảnh khắc ngọn lửa đó đến gần lại chui hết vào cơ thể ông lão, bị ông lão nuốt sạch.
“Cái gì?”.
Lâm Chính há hốc miệng.
Chương 2879: Đại Chấn Thiên Ma
Người này lại có khả năng nuốt hỏa diễm sao? Thật quá khủng khiếp.
Nếu vậy thì chẳng phải là đối phương có thể nuốt được cả lửa của Tịnh Thế Bạch Liên?
Nghĩ tới đây, Lâm Chính đột nhiên hiểu ra tại sao Tử Long Thiên lại không hề sợ hãi, thậm chí còn khinh thường anh. Bởi vì trong mắt ông ta, hỏa diễm là thứ vô dụng nhất.
Ngược lại, Lâm Chính thúc giục Tịnh Thế Bạch Liên khiến đối phương tưởng rằng anh có địch ý với mình khiến đối phương tức giận và quay qua giết anh. Tới nước này rồi thì Tử Long Thiên có thể trở thành ngư ông đắc lợi rồi.
Lâm Chính chỉ nheo mắt, cất Tịnh Thế Bạch Liên. Anh lùi qua một bên, lẳng lặng quan sát hai người chiến đấu. Tử Long Thiên thấy vậy bèn chau mày sau đó hừ giọng.
Lúc này...Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Tử Long Thiên bật lùi lại, đập vào đám ma nhân đằng sau mới dừng lại.
Ông ta ho khù khụ, mặt tái nhớt, cơ thể run rẩy, mất một lúc lâu mới đứng vững. Người đàn ông không hề tấn công dồn dập mà chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Tử Long Thiên.
“Mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến. Cậu đã sử dụng hai rồi, lần thứ ba nếu còn không rời đi thì tôi sẽ giết chết cậu đấy. Người trẻ, hoặc là rời khỏi đây, hoặc là chết, cậu tự lựa chọn đi”, ông cụ nói.
Không khí im lặng bao trùm khắp không gian. Tử Long Thiên không hề lên tiếng, chỉ ngồi xuống điều chỉnh lại khí tức. Thần y Lâm thấy vậy bèn bước lên.
“Tiền bối là?”
“Tôi là người canh mộ cho Đại Chấn Thiên Ma. Các người muốn lấy thi thể của ông ấy thì phải đánh bại tôi. Mỗi người có ba cơ hội, sau hai lần mà không đi thì chết”, ông cụ nói.
“Người canh mộ sao?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Nơi này cũng có thể canh mộ sao?”
“Tôi vốn là đệ tử của Đại Chấn Thiên Ma, sau khi ông ấy chết, nếu tôi chịu ở đây canh một 60 năm thì tu vi sẽ được truyền thừa. Giờ chỉ còn thiếu 4 năm là tôi có thể rời khỏi đây. Chỉ cần tôi còn ở đây thì các người không thể động vào cơ thể của ông ấy”, ông cụ nói.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn về hướng Tử Long Thiên: “Tử Long Thiên, ông muốn lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma để đối phó với tôi sao? Nếu là như vậy thì chắc là ông không đạt được mục đích rồi”.
"Chưa chắc"
Tử Long Thiên nhếch miệng cười: “Cậu tưởng tôi hai lần vừa rồi thất bại sao. Cậu sai rồi. Hai lần vừa rồi chỉ là bước đệm thôi. Trên người đối phương đã có ma ấn của tôi. Giờ tôi chỉ cần thêm một ma ấn thứ ba thì dù ông ta có mạnh tới mức nào cũng sẽ bị ma ấn của tôi không chế và bị tôi giết chết. Thi thể của Đại Chấn Ma Thiên, tôi lấy chắc rồi. Đợi sau khi tôi lấy được và chiếm hữu được năng lượng của ông ta thì ha ha... Tịnh Thế Bạch Liên làm gì được tôi?”
Đại Chấn Thiên Ma lựa chọn chôn thi thể ở đây, hơn nữa đệ tử của ông ta không hề sợ mà còn hấp thụ được hỏa diễm thì có thể thấy tu pháp của Đại Chấn Thiên Ma có liên quan tới lửa. Nếu có được truyền thừa của ông ta thì e rằng Tử Long Thiên thật sự sẽ không phải sợ Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Lâm Chính đanh mặt, sát ý bỗng trỗi dậy. Anh khởi động nội lực, chuẩn bị quyết chiến một trận với Tử Long Thiên. Đúng lúc này một luồng sát khi cực mạnh bao lấy Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, quay qua nhìn ông cụ.
“Nơi Đại Chấn Thiên Ma ngủ, cấm người ngoài chém giết. Nếu các người không đánh bại được tôi thì mau mau rời đi. Nếu không tôi sẽ giết chết đấy”, ông cụ hét lên.
Chương 2880: Người của Tử Vực
Chẳng trách Tử Long Thiên lại không sợ. Vì ông ta đoán chắc rằng nếu anh chiến đấu ở đây thì sẽ khiến ông cụ phản công. May mà Lâm Chính để tâm. Nếu không, giao đấu với ông cụ cũng khó mà lường trước được tình huống.
Thế nhưng nếu không hành động thì chẳng lẽ cứ ngồi im? Nếu như những gì Tử Long Thiên nói là thật thì việc ông ta giết người đàn ông canh mộ kia, đoạt lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma sẽ là một điều vô cùng bất lợi dành cho Lâm Chính.
Giờ phải làm sao? Lâm Chính chau chặt mày, suy nghĩ một hồi và nghĩ ra một cách. Anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm ông cụ: “Lão tiền bối, có phải ai cũng có thể khiêu chiến với ông không?”
“Đương nhiên, bọn họ tới đây chẳng phải là vì truyền thừa sao? Nếu như tôi không chặn được họ thì họ lấy truyền thừa thôi. Nhưng tôi nói rồi, tôi chỉ cho ba cơ hội. Tôi không ra đòn sát phạt vì tôi không muốn giống như sư tôn của tôi, biến thành ma”, ông cụ nói.
“Nếu đã vậy thì...tôi”, Lâm Chính định nói gì đó.
Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Ba trăm năm rồi. Cơ thể ba trăm năm có thể dùng để luyện chế được rồi”.
Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn. Họ bỗng thấy lửa lớn bùng lên ở phía xa. Vô số bóng hình như những thiên thạch bay tới. Cả Lâm Chính và Tử Long Thiên đều tối mặt.
Khí tức của đối phương rất kinh khủng, khiến họ cảm thấy thở không ra hơi. Dù là Lâm Chính thì cũng có cảm giác như vậy.
Người có thể tạo ra được áp lực như thế chỉ có một người. Đó là đạo chủ của Thiên Ma Đạo.
Người này là ai? Lẽ nào là một người có thực lực như đạo chủ sao?
Thật khủng khiếp. Người của Thiên Ma Đạo cũng ngạc nhiên, họ dồn về phía Tử Long Thiên.
Lâm Chính đánh mắt. Khi đối phương đáp xuống thì đã đốt cháy ngay một cái cây to trước mặt.
Tất cả có ba người. Người đứng hai bên mặc đồ màu đen, đeo mặt nạ, nhìn không rõ nhưng dựa vào dáng người thì là một nam một nữ.
Phía trước họ là một người đàn ông cũng mặc đồ đen. Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt, phía bên má phải có một đường hoa văn màu đen. Thần sắc người này trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng ngạo.
Người này chắp tay sau lưng, có vẻ là khinh thường đám đông và coi họ như con sâu cái kiến.
"Khí tức này...bọn họ là người của Tử Vực sao?”,Tử Long Thiên tái mặt.
Tử Vực? Lâm Chính cũng nhìn kỹ đối phương.
“Đám hề của Thiên Ma Đạo mà cũng dám tranh đoạt với tôi à? Mau biến, nếu không các người sẽ chết đấy”, đối phương nói bằng vẻ vô cảm.
“Ha ha, người của Tử Vực ghê gớm quá nhỉ. Nếu có giỏi thì ra tay đi, để xem cổ công pháp của Tử Vực lợi hại tới mức nào nào”, Tử Long Thiên bật cười.
“Đồ chán sống”, người kia hừ giọng lạnh lùng, đưa tay lên, chộp lấy Tử Long Thiên từ trong khoảng không.
Tử Long Thiên đứng im quan sát cánh tay của đối phương.
Đúng lúc này...Ầm...Một cú đấm dội xuống lao về phía người kia.
Đối phương đanh mặt, đổi phương hướng, phản công lại.
Hai cú đấm va chạm. Luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra, lan tảo ra xung quanh. Không ít ma nhân của Thiên Ma Đạo bay bật ra.
Lâm Chính và Tử Long Thiên vội vàng lùi lại.
Cả người mặc đồ đen vừa tung cú đấm cũng phải lùi lại theo. Đợi đến khi kẻ này đứng vững thì mới phát hiện ra người vừa ra đòn chính là ông cụ.
Quay về Giang Thành, Lâm Chính bận rộn cả một ngày, xử lý xong công việc chất chồng, sau đó quay về nhà.
Tâm trạng Tô Nhu đột nhiên tốt hơn lên, vừa lục đục trong bếp vừa ngâm nga hát.
Lâm Chính ngồi trên ghế buồn chán xem tivi.
“Trúng vé số rồi à? Sao vui thế?”, Tô Nhu bưng món ăn đã nấu xong đi ra khỏi phòng, Lâm Chính không nhịn được cười hỏi.
“Thần y Lâm chữa khỏi cho Tâm Ngữ, hơn nữa còn giải quyết mâu thuẫn của gia đình Tâm Ngữ, đương nhiên em rất vui!”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy à? Y thuật của thần y Lâm đúng là cao siêu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười gượng: “Đúng vậy… Lâm Chính, tới ăn cơm đi”.
“Ừ”.
Lâm Chính nhận ra sự quái lạ của Tô Nhu, nhưng không biết tâm tư của cô, chỉ đành vờ như không thấy.
Hai người ăn được mấy miếng.
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì?”.
“Mẹ vừa gọi điện thoại tới nói vài hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của bà nội nuôi, cả nhà chúng ta đều phải qua đó dự tiệc, anh cũng đi cùng đi”.
“Phải đi sao?”.
“Phải đi! Nhà bà nội nuôi của em cũng chính là nhà Tâm Ngữ, gia thế không tầm thường, nếu không đi làm người ta không vui, mẹ cũng khó mà ăn nói!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính cười khổ: “Được thôi, chỉ là ăn bữa cơm, nếu hôm đó về thì đi một chuyến là được”.
“Vậy được, em sẽ thu thập quần áo giúp anh, đến lúc đó chúng mình cùng đi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lại tới học viện Huyền Y Phái luyện dược.
Thái Thương Long được sắp xếp điều dưỡng trong học viện, chuẩn bị cho việc đột phá sau này.
Học viện có thiên kiêu xếp thứ ba trấn giữ, Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng những ngày tháng yên bình không kéo dài được lâu.
Trong văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, cô Mạn Sát Hồng có chuyện gấp muốn gặp cậu”, Mã Hải đi vào, cung kính nói.
“Bảo cô ta vào đi”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Theo lý mà nói, cô ta có chuyện gì sẽ gọi trực tiếp cho mình, sao còn chạy đến Dương Hoa?
Chẳng lâu sau, Mạn Sát Hồng đẩy cửa bước vào.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi tôi nhận được tin, Thiên Ma Đạo đã phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa!”, Mạn Sát Hồng vội vàng chạy tới, nói.
“Rừng ma Liệt Hỏa? Đó là nơi nào?”.
Lâm Chính vừa xử lý tài liệu trong tay vừa hỏi.
“Đó là một cấm địa ở biên cảnh của Long Quốc, nơi đó rất kỳ lạ, cả khu rừng bị lửa lớn bao vây, mà lửa này cả năm không tắt, đã kéo dài mấy chục năm!”.
Lâm Chính ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười thành tiếng: “Là rừng địa ngục ở biên giới phía Đông Bắc phải không? Tôi biết, báo đài đã đưa tin, cũng có nhân viên nghiên cứu nghiên cứu về nó. Nghe nói lửa ở đó là địa hỏa, rất khó dập tắt, do đó chính phủ đã cách ly nó. Địa hỏa thì đừng nói là cháy mấy chục năm, cháy cả trăm năm cũng không có gì kỳ lạ!”.
“Nhưng cậu có biết nơi đó đã cháy từ lúc nào không?”, Mạn Sát Hồng sốt ruột nói: “Đó là sau khi một Thiên Ma cái thế qua đời từ mấy chục năm trước! Trong rừng ma Liệt Hỏa đó có thi thể của một Thiên Ma cái thế!”.
“Thiên Ma cái thế? Đó… lại là cái gì?”, Lâm Chính dừng công việc trong tay lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng cô ta.
“Mấy chục năm trước Thiên Ma cái thế đó đã tận số nên quyết định tiến vào khu rừng ma Liệt Hỏa, đốt cháy địa hỏa, vĩnh viễn ngủ say ở nơi đó! Mục đích là không muốn bị ai quấy rầy! Nhưng Thiên Ma Đạo cấm thuật vô biên, thủ đoạn cao siêu, tôi lo lần này Thiên Ma Đạo đã tìm được cách vào được rừng ma Liệt Hỏa, định phái nhóm người đó đến rừng ma Liệt Hỏa đào thân xác của Thiên Ma cái thế đó lên, lấy tim người đó dùng!”.
“Lấy tim?”, Lâm Chính căng thẳng: “Thiên Ma Đạo vô duyên vô cớ lấy tim một người đã chết mấy chục năm để làm gì?”.
“Thần y Lâm, cậu không biết đâu, vị Thiên Ma cái thế đó không tầm thường! Khi ông ta còn sống, tu vi cực kỳ đáng sợ, là cao thủ số một của Thiên Ma Đạo đương thời. Nghe nói ông ta đã sống hơn hai trăm tuổi, nhưng thân xác người phàm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự ràng buộc của thọ mạng, do đó tự vào rừng ma Liệt Hỏa, ngủ say trong đó. Nhưng bởi vì tu vi của ông ta quá cao, xác thịt mạnh mẽ, cho nên dù đã qua mấy chục năm, thi thể vẫn không mục nát! Thi thể của ông ta đối với Thiên Ma Đạo mà nói là chí bảo vô thượng! Thiên Ma Đạo luôn thèm muốn nó, nhưng lửa ở rừng ma Liệt Hỏa dâng cao, người thường khó mà vào được, đến hôm nay người của Thiên Ma Đạo cũng không lấy được. Bây giờ bọn họ đột nhiên phái người đến rừng ma Liệt Hỏa, chắc chắn là đến vì thi thể của vị Thiên Ma cái thế đó. Một khi bị bọn họ lấy được thi thể, đặc biệt là tim, đối với chúng ta mà nói sẽ là mối đe dọa rất lớn!”.
“Thứ quan trọng nhất của ma nhân chính là tim. Nếu Đại Ma Quân có được tim của vị Thiên Ma cái thế đó, ghép nó vào cơ thể mình, thực lực chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc, không ai chống lại được. Thần y Lâm, chúng ta phải nghĩ đối sách, ngăn cản bọn họ hành động! Nếu không, bọn họ thành công thì e rằng Giang Thành không thể ngăn chặn sự tấn công của Thiên Ma Đạo!”.
Mạn Sát Hồng nói rất nhanh, vô cùng sốt sắng.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng anh cũng không chắc có phải bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn hay không.
Suy cho cùng, nếu anh rời khỏi Giang Thành đến rừng ma Liệt Hỏa, Thiên Ma Đạo phát động tấn công thì Giang Thành chưa chắc có thể chống đỡ được.
Lâm Chính suy đi nghĩ lại.
Chốc lát sau, dường như anh hiểu ra điều gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô nhận được tin từ lúc nào?”.
“Mới vừa rồi! Cùng Đao thăm dò được. Cậu ta theo lệnh cậu thăm dò tin tức ở gần Thiên Ma Đạo, tìm kiếm tung tích của Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng không có bất cứ manh mối nào Thần Hỏa Tôn Giả, ngược lại nhận được tin động trời này! Thần y Lâm, hãy mau chóng hành động!”, Mạn Sát Hồng không ngừng thúc giục.
“Đừng nóng vội!”.
Lâm Chính đứng dậy cầm điện thoại bấm vài số, sau đó trầm giọng: “Tôi lập tức hành động!”.
“Đến rừng ma Liệt Hỏa sao? Tôi sẽ đi cùng cậu!”.
“Không, tôi sắp xếp người giết tới Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
Cô ta còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lâm Chính lại không giải thích, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Chẳng lâu sau, một nhóm cao thủ của Dương Hoa đã tập trung ở học viện Huyền Y Phái, mọi người ngồi lên xe, hùng dũng tiến về Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng cũng bị kéo lên xe.
Cô ta rất ngạc nhiên, không hiểu ý của Lâm Chính.
“Lẽ nào thần y Lâm muốn nhân cơ hội này tấn công Thiên Ma Đạo?”.
“Nhưng Thiên Ma Đạo chỉ phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa! Trong Thiên Ma Đạo vẫn có rất nhiều cao thủ, cậu ta làm như vậy không phải tìm chết sao?”.
“Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”.
“Không được, tôi phải ngăn cản cậu ta”.
Mạn Sát Hồng ôm đầu, vô cùng đau khổ.
“Thần y Lâm ở xe nào?”, Mạn Sát Hồng ngẩng đầu, hỏi người cùng xe.
“Thần y Lâm không đến!”, người cùng xe thuận miệng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng há hốc miệng.
Chương 2877: Rừng ma Liệt Hỏa
Lâm Chính đương nhiên không thể đến Thiên Ma Đạo thật.
Đội quân đến Thiên Ma Đạo cũng sẽ không thật sự tiến vào Thiên Ma Đạo.
Bọn họ chỉ là mồi nhử, dùng để tung hỏa mù Thiên Ma Đạo.
Bởi vì Lâm Chính không thể xác định tintức mà Mạn Sát Hồng nhận được có phải là mưu kế của Thiên Ma Đạo hay không.
Nếu thật sự là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, dù thế nào Lâm Chính cũng không thể rời khỏi Giang Thành! Một khi đi rồi, chỉ sợ nhà sẽ bị người ta đạp nát.
Nhưng nếu không phải kế, Lâm Chính không đến rừng ma Liệt Hỏa ngăn chặn hành động của Thiên Ma Đạo, để bọn họ thuận lợi lấy được tim của Thiên Ma cái thế, vậy thì đối với Lâm Chính mà nói cũng sẽ là mối đe đọa rất lớn.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Chính quyết định chủ động tấn công, điều đội ngũ đi tấn công Thiên Ma Đạo khiến Thiên Ma Đạo nảy sinh ảo giác, khiến bọn họ không dám chủ động tấn công Giang Thành.
Bản thân Lâm Chính thì xuất phát đến rừng ma Liệt Hỏa.
Bởi vì thời gian gấp rút, anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tin tức của Mạn Sát Hồng có đúng hay không.
Khi đội ngũ của Mạn Sát Hồng còn chưa đến Thiên Ma Đạo, chuyên cơ của Lâm Chính đã đáp xuống thành phố Hồng Xuyên.
Thành phố Hồng Xuyên là thành phố ở biên giới của Long Quốc, nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, khí hậu khô cằn, cộng thêm giao thông không phát triển nên trình độ kinh tế của cả thành phố cũng rất có hạn, nhân khẩu không nhiều. Người trẻ tuổi trong thành phố hầu như đều tập trung về những thành phố phát triển của Long Quốc, ở thành phố nhỏ nơi biên thùy này đương nhiên sẽ rất tiêu điều.
Xuống khỏi chuyên cơ, một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài sân bay.
Đây là người dẫn đường ở bản địa do Mã Hải tìm qua điện thoại từ trước, người này sẽ dẫn Lâm Chính đến rừng ma Liệt Hỏa.
“Chào anh, rừng địa ngục là khu cấm, tôi chỉ có thể dẫn anh đến gần đó. Nơi đó đã bị phong tỏa, người bình thường không được vào. Nếu anh đến đó chụp ảnh check-in, tôi đề nghị anh ở bên ngoài chụp vài tấm là được. Nếu đến quá gần thì sẽ có khí độc, hít phải khí độc ngất đi là tiêu đời!”, người dẫn đường vừa lái xe vừa khuyên nhủ: “Năm nào chỗ chúng tôi cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không sợ chết chạy đến gần chụp ảnh, kết quả đều hít phải khí độc mà tử vong. Tôi thấy anh còn trẻ tuổi, đừng có làm vậy”.
“Yên tâm đi, tôi chỉ xem thôi, không làm gì cả”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Người dẫn đường cười nói: “Số điện thoại tôi ở ngay ghế sau, anh có thể ghi lại. Khi nào anh tham quan xong thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón anh. Nhớ kỹ, đừng đến gần khu rừng đó!”.
“Được!”.
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã đến rìa ngoài cùng của rừng ma Liệt Hỏa.
Tài xế thò đầu ra nhìn, vô cùng hoang mang.
“Đúng là kỳ quái”.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Ngày trước thường có bảy tám người cảnh sát canh ở nơi này, không để người khác tùy tiện vào rừng địa ngục, sao hôm nay không thấy một ai? Hơn nữa, dây cảnh giới của cảnh sát cũng đứt? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ nơi này đã hủy phong tỏa?”, tài xế khó hiểu nói.
Ánh mắt Lâm Chính đăm chiêu, xuống xe, nhìn sang phía đó.
Trong nháy mắt, anh có thể cảm nhận được một luồng ma khí còn chưa tan đi trong không khí.
Xem ra đội ngũ của Thiên Ma Đạo đã đến.
“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi”.
Lâm Chính khàn giọng đáp, đi về phía trước.
“Xảy ra chuyện? Này, anh gì ơi, anh định làm gì? Anh đi đâu? Mau quay lại! Không được đi! Không được tới chỗ đó!”, tài xế kinh hoảng, vội vàng la lên.
Nhưng Lâm Chính lại không quay đầu, nhanh chóng biến mất trong khu rừng khô tỏa ra khí tức cháy bỏng ở phía trước.
Chương 2878: Nuốt lửa
Lâm Chính không biết gì nhiều về rừng ma Liệt Hỏa, bây giờ tin tức mà anh có chỉ đến từ các bài báo.
Dù sao trên Trái Đất cũng có không ít nơi bị địa hỏa bao vây thiêu đốt mấy chục năm như thế này, các quốc gia đều có địa hỏa thiêu đốt mấy chục năm đến hàng trăm năm.
Nghe nói bên dưới khu rừng này chứa một lớp than đá, nên có thể đốt cháy liên tục.
Nhưng vì địa chất nơi này đặc thù, môi trường đặc biệt nên địa hỏa ở đây rất thịnh, càng đi vào trong, lửa càng cao.
Khi Lâm Chính thật sự đi vào trong rừng ma Liệt Hỏa, lửa đã có thể dâng cao đến ba bốn mét.
Người đi trong đó giống như bơi trong biển lửa.
Người bình thường không thể chịu được nhiệt độ ở đây, ngay cả mặt đất cũng vô cùng nóng cháy. Nếu không phải Lâm Chính có tu vi hùng hậu, đổi lại là người bình thường thì đã bị đốt cháy.
Nhưng đi một hồi, Lâm Chính dừng bước.
Nơi này đã là nơi sâu nhất trong rừng ma Liệt Hỏa.
Cả khu rừng không lớn, cho nên Lâm Chính muốn gặp đám ma nhân kia cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc này, đám ma nhân kia đang đứng trước một cây cổ thụ khổng lồ.
Cổ thụ hoàn toàn bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa cháy hừng hực, kêu vù vù.
Đội ngũ tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo đều tụ tập trước đại thụ.
Bọn họ không động đậy, giống như đang theo dõi gì đó.
Đợi Lâm Chính xuất hiện, bọn họ mới quay đầu nhìn.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.
“Sao cậu ta lại ở đây?”.
Ma nhân của Thiên Ma Đạo lập tức phản ứng lại, đồng loạt rút vũ khí, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn qua khe hở giữa bọn họ.
Lúc này mới thấy bên dưới đại thụ có hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt.
Một trong hai là ông lão da đỏ tóc đỏ. Ông lão quần áo lam lũ, vóc người gầy gò, nhưng chiêu thức vô cùng mạnh mẽ. Chiêu nào chiêu nấy đều có thể đánh ra ngọn lửa hừng hực khiến người ta kinh hãi, tim đập mạnh.
Người còn lại là Đại Ma Quân Tử Long Thiên!
Xem ra tin tức của Cùng Đao là thật.
Lần này Thiên Ma Đạo đến đây quả thật là vì lấy tim của Thiên Ma cái thế cho Tử Long Thiên, giúp ông ta nâng cao thực lực!
“Xem ra lần này mình đến đây là đúng rồi!”.
Lâm Chính lẩm bẩm, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, chuẩn bị tiêu diệt tất cả ma nhân ở trước mặt.
Đám ma nhân vô cùng kinh ngạc, ai nấy hoảng hốt.
Thứ đó đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào ác mộng.
Tử Long Thiên chú ý đến Lâm Chính xuất hiện, nhìn thấy Tịnh Thế Bạch Liên trong tay anh nhưng lại không hoảng, mà không ngừng đến gần phía ông lão.
Lâm Chính thấy vậy lập tức cảm giác được điều không ổn.
Tử Long Thiên chém giết với ông lão, nhưng lại không phải đối thủ của ông ta. Tử Long Thiên hoàn toàn không có không gian để tấn công, toàn quá trình chỉ đang phòng thủ.
Với thực lực của Tử Long Thiên mà không thể đối kháng với ông lão đó, chỉ có thể phòng thủ đơn phương diện…
Đây là chuyện đáng kinh ngạc đến thế nào!
Rốt cuộc thực lực của ông lão mạnh đến mức nào?
Ông lão này… là ai?
Lâm Chính khó hiểu hơn là Tử Long Thiên nhìn thấy mình đứng đây, cũng đã lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định chạy trốn…
Thật kỳ quái!
Chẳng lẽ ông ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên?
Không thể nào!
Chắc chắn có điều mờ ám!
Nghĩ đến đó, Lâm Chính cất Tịnh Thế Bạch Liên đi.
Một trận gió thổi qua, sau đó lượng lớn lốc xoáy lửa ập tới, nhấn chìm hai người đó.
Khoảnh khắc ngọn lửa đó đến gần lại chui hết vào cơ thể ông lão, bị ông lão nuốt sạch.
“Cái gì?”.
Lâm Chính há hốc miệng.
Chương 2879: Đại Chấn Thiên Ma
Người này lại có khả năng nuốt hỏa diễm sao? Thật quá khủng khiếp.
Nếu vậy thì chẳng phải là đối phương có thể nuốt được cả lửa của Tịnh Thế Bạch Liên?
Nghĩ tới đây, Lâm Chính đột nhiên hiểu ra tại sao Tử Long Thiên lại không hề sợ hãi, thậm chí còn khinh thường anh. Bởi vì trong mắt ông ta, hỏa diễm là thứ vô dụng nhất.
Ngược lại, Lâm Chính thúc giục Tịnh Thế Bạch Liên khiến đối phương tưởng rằng anh có địch ý với mình khiến đối phương tức giận và quay qua giết anh. Tới nước này rồi thì Tử Long Thiên có thể trở thành ngư ông đắc lợi rồi.
Lâm Chính chỉ nheo mắt, cất Tịnh Thế Bạch Liên. Anh lùi qua một bên, lẳng lặng quan sát hai người chiến đấu. Tử Long Thiên thấy vậy bèn chau mày sau đó hừ giọng.
Lúc này...Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Tử Long Thiên bật lùi lại, đập vào đám ma nhân đằng sau mới dừng lại.
Ông ta ho khù khụ, mặt tái nhớt, cơ thể run rẩy, mất một lúc lâu mới đứng vững. Người đàn ông không hề tấn công dồn dập mà chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Tử Long Thiên.
“Mỗi người có ba cơ hội khiêu chiến. Cậu đã sử dụng hai rồi, lần thứ ba nếu còn không rời đi thì tôi sẽ giết chết cậu đấy. Người trẻ, hoặc là rời khỏi đây, hoặc là chết, cậu tự lựa chọn đi”, ông cụ nói.
Không khí im lặng bao trùm khắp không gian. Tử Long Thiên không hề lên tiếng, chỉ ngồi xuống điều chỉnh lại khí tức. Thần y Lâm thấy vậy bèn bước lên.
“Tiền bối là?”
“Tôi là người canh mộ cho Đại Chấn Thiên Ma. Các người muốn lấy thi thể của ông ấy thì phải đánh bại tôi. Mỗi người có ba cơ hội, sau hai lần mà không đi thì chết”, ông cụ nói.
“Người canh mộ sao?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Nơi này cũng có thể canh mộ sao?”
“Tôi vốn là đệ tử của Đại Chấn Thiên Ma, sau khi ông ấy chết, nếu tôi chịu ở đây canh một 60 năm thì tu vi sẽ được truyền thừa. Giờ chỉ còn thiếu 4 năm là tôi có thể rời khỏi đây. Chỉ cần tôi còn ở đây thì các người không thể động vào cơ thể của ông ấy”, ông cụ nói.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn về hướng Tử Long Thiên: “Tử Long Thiên, ông muốn lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma để đối phó với tôi sao? Nếu là như vậy thì chắc là ông không đạt được mục đích rồi”.
"Chưa chắc"
Tử Long Thiên nhếch miệng cười: “Cậu tưởng tôi hai lần vừa rồi thất bại sao. Cậu sai rồi. Hai lần vừa rồi chỉ là bước đệm thôi. Trên người đối phương đã có ma ấn của tôi. Giờ tôi chỉ cần thêm một ma ấn thứ ba thì dù ông ta có mạnh tới mức nào cũng sẽ bị ma ấn của tôi không chế và bị tôi giết chết. Thi thể của Đại Chấn Ma Thiên, tôi lấy chắc rồi. Đợi sau khi tôi lấy được và chiếm hữu được năng lượng của ông ta thì ha ha... Tịnh Thế Bạch Liên làm gì được tôi?”
Đại Chấn Thiên Ma lựa chọn chôn thi thể ở đây, hơn nữa đệ tử của ông ta không hề sợ mà còn hấp thụ được hỏa diễm thì có thể thấy tu pháp của Đại Chấn Thiên Ma có liên quan tới lửa. Nếu có được truyền thừa của ông ta thì e rằng Tử Long Thiên thật sự sẽ không phải sợ Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Lâm Chính đanh mặt, sát ý bỗng trỗi dậy. Anh khởi động nội lực, chuẩn bị quyết chiến một trận với Tử Long Thiên. Đúng lúc này một luồng sát khi cực mạnh bao lấy Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, quay qua nhìn ông cụ.
“Nơi Đại Chấn Thiên Ma ngủ, cấm người ngoài chém giết. Nếu các người không đánh bại được tôi thì mau mau rời đi. Nếu không tôi sẽ giết chết đấy”, ông cụ hét lên.
Chương 2880: Người của Tử Vực
Chẳng trách Tử Long Thiên lại không sợ. Vì ông ta đoán chắc rằng nếu anh chiến đấu ở đây thì sẽ khiến ông cụ phản công. May mà Lâm Chính để tâm. Nếu không, giao đấu với ông cụ cũng khó mà lường trước được tình huống.
Thế nhưng nếu không hành động thì chẳng lẽ cứ ngồi im? Nếu như những gì Tử Long Thiên nói là thật thì việc ông ta giết người đàn ông canh mộ kia, đoạt lấy thi thể của Đại Chấn Thiên Ma sẽ là một điều vô cùng bất lợi dành cho Lâm Chính.
Giờ phải làm sao? Lâm Chính chau chặt mày, suy nghĩ một hồi và nghĩ ra một cách. Anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm ông cụ: “Lão tiền bối, có phải ai cũng có thể khiêu chiến với ông không?”
“Đương nhiên, bọn họ tới đây chẳng phải là vì truyền thừa sao? Nếu như tôi không chặn được họ thì họ lấy truyền thừa thôi. Nhưng tôi nói rồi, tôi chỉ cho ba cơ hội. Tôi không ra đòn sát phạt vì tôi không muốn giống như sư tôn của tôi, biến thành ma”, ông cụ nói.
“Nếu đã vậy thì...tôi”, Lâm Chính định nói gì đó.
Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Ba trăm năm rồi. Cơ thể ba trăm năm có thể dùng để luyện chế được rồi”.
Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn. Họ bỗng thấy lửa lớn bùng lên ở phía xa. Vô số bóng hình như những thiên thạch bay tới. Cả Lâm Chính và Tử Long Thiên đều tối mặt.
Khí tức của đối phương rất kinh khủng, khiến họ cảm thấy thở không ra hơi. Dù là Lâm Chính thì cũng có cảm giác như vậy.
Người có thể tạo ra được áp lực như thế chỉ có một người. Đó là đạo chủ của Thiên Ma Đạo.
Người này là ai? Lẽ nào là một người có thực lực như đạo chủ sao?
Thật khủng khiếp. Người của Thiên Ma Đạo cũng ngạc nhiên, họ dồn về phía Tử Long Thiên.
Lâm Chính đánh mắt. Khi đối phương đáp xuống thì đã đốt cháy ngay một cái cây to trước mặt.
Tất cả có ba người. Người đứng hai bên mặc đồ màu đen, đeo mặt nạ, nhìn không rõ nhưng dựa vào dáng người thì là một nam một nữ.
Phía trước họ là một người đàn ông cũng mặc đồ đen. Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt, phía bên má phải có một đường hoa văn màu đen. Thần sắc người này trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng ngạo.
Người này chắp tay sau lưng, có vẻ là khinh thường đám đông và coi họ như con sâu cái kiến.
"Khí tức này...bọn họ là người của Tử Vực sao?”,Tử Long Thiên tái mặt.
Tử Vực? Lâm Chính cũng nhìn kỹ đối phương.
“Đám hề của Thiên Ma Đạo mà cũng dám tranh đoạt với tôi à? Mau biến, nếu không các người sẽ chết đấy”, đối phương nói bằng vẻ vô cảm.
“Ha ha, người của Tử Vực ghê gớm quá nhỉ. Nếu có giỏi thì ra tay đi, để xem cổ công pháp của Tử Vực lợi hại tới mức nào nào”, Tử Long Thiên bật cười.
“Đồ chán sống”, người kia hừ giọng lạnh lùng, đưa tay lên, chộp lấy Tử Long Thiên từ trong khoảng không.
Tử Long Thiên đứng im quan sát cánh tay của đối phương.
Đúng lúc này...Ầm...Một cú đấm dội xuống lao về phía người kia.
Đối phương đanh mặt, đổi phương hướng, phản công lại.
Hai cú đấm va chạm. Luồng sức mạnh khủng khiếp phóng ra, lan tảo ra xung quanh. Không ít ma nhân của Thiên Ma Đạo bay bật ra.
Lâm Chính và Tử Long Thiên vội vàng lùi lại.
Cả người mặc đồ đen vừa tung cú đấm cũng phải lùi lại theo. Đợi đến khi kẻ này đứng vững thì mới phát hiện ra người vừa ra đòn chính là ông cụ.
Bình luận facebook