• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (133 Viewers)

  • Chương 2881-2885

Chương 2881: Ngông cuồng

"Nơi đây không cho phép động tay động chân, các người nếu không biết quy tắc ở đây thì tôi sẽ nói cho biết nhưng không được quá hai lần, nếu không...chỉ có chết”, ông cụ thu nắm đấm về, chắp tay sau lưng.

“Hừ!”, người của Tử Vực cười lạnh. Hắn chẳng buồn nghĩ, cứ thế lao về phía ông cụ

“Khốn nạn”, ông cụ chưa từng gặp ai vô lễ như vậy nên ông ta giận lắm bèn phóng hỏa chiến đấu với đối phương.

Một cuộc đại chiến diễn ra. Người đàn ông kia dám đấu nhau với ông cụ thì chứng tỏ thực lực của hắn không phải dạng vừa. Hai bên đấu nhau một trận long trời lở đất.

Với tình hình này thì có vẻ như thực lực của đối phương không hề yếu hơn Tử Long Thiên. Lâm Chính ngồi bên cạnh quan sát. Anh nhìn về phía hai người còn lại của Tử Vực.

Có lẽ thực lực của hai kẻ này cũng không hề đơn giản. Dù sao thì người đàn ông kia dám đấu nhau với ông cụ cơ mà. Nếu như hai bên đều bị trầy da tróc vẩy thì thì bọn họ cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Rất có khả năng hai người còn lại sẽ ra tay xử lý tiếp.

Người đàn ông kia chủ động tấn công ông cụ, sau vài trăm hiệp đấu thì rõ ràng là hắn đã rơi vào thế hạ phong phải lùi về sau. Có điều hắn không hề bị thương, chỉ mất sức mà thôi.

Ông cụ cũng mất sức, thế là ông ta hấp thụ hỏa diễm ở xung quanh. Có vẻ như hỏa diễm giúp ông ta hồi phục thể lực. Chỉ một lúc sau, ông ta đã lại hừng hực khí thế.

“Ông cũng giỏi đấy nhỉ. Khá lắm! Chỉ đáng tiếc là ông không làm gì nổi tôi”, người đàn ông nheo mắt cười.

“Cậu vẫn còn hai lần cơ hội”, ông cụ lạnh giọng.

“Con người tôi không thích bị người khác áp đặt quy tắc. Hai lần cơ hội sao? Tôi không quan tâm”, kẻ kia mỉm cười, tiếp tục nói với Lâm Chính và Tử Long Thiên.

“Các người nghe đây, lập tức xử lý ông ta cho tôi. Như vậy có thể tôi sẽ cân nhắc tới việc tha mạng cho các người. Nếu không, tôi sẽ để các người chết cùng ông ta đấy”.

Tử Long Thiên bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị, người của Tử Vực các lúc càng ngông cuồng! Dám ra lệnh cho cả Tử Thiên Long tôi sao”.

“Tôi không thể ra lệnh cho ông à?”, người đàn ông nheo mắt.

“Các người nghĩ xem”, Tử Long Thiên bật cười.

“Thú vị đấy”, người đàn ông liếc nhìn Tử Long Thiên rồi nhìn hai người phía sau mình. Hai người này lập tức gật đầu.

Người đàn ông cũng chẳng thèm khách khí, nói thẳng với Lâm Chính: “Ý cậu cũng vậy đúng không?”

Lâm Chính im lặng.

“Vậy được, vậy tôi xử lý hết các người một lượt, rồi lấy thi thể ba trăm năm vậy”, hắn bật cười, đi về phía Lâm Chính.

“Thú vị đấy, các người thật sự cho rằng Tử Vực là vô địch thiên hạ sao?”, Tử Long Thiên cũng hừng hực sát khí, tấn công người đàn ông. Còn ông cụ thì đương nhiên là không chịu được hành động đó rồi.

“Chết đi”, ông cụ gào lên, cơ thể bốc lửa hừng hực và lao về phía người đàn ông. Ngọn lửa khủng khiếp khiến cho Lâm Chính và Tử Long Thiên phải lùi lại, không dám tiến đến gần. Vì sức nóng của nó quá khủng khiếp. Sợ rằng chỉ cần chạm vào thôi là sẽ bị tan chảy.

Thế nhưng đối phương không hề sợ hãi, chỉ bật cười ha ha và lật tay lại tung chưởng: “Tử Linh Thần Chưởng”.

Chưởng đánh tạo ra một luồng khí tức chết chóc vô cùng khủng khiếp chặn đứng hỏa diễm của ông cụ và dội vào người ông ta. Cơ thể ông cụ loạng choạng, ông ta bị đánh trúng ngực.

Đối phương cũng lùi lại, miệng rớm máu và bật cười ha ha: “Ha ha...nào tiếp đi! Tiếp đi”, nói xong hắn lại lao lên.

Tử khí bao trùm. Lâm Chính thấy vậy vội nói: “Tiền bối mau lùi lại, thải toàn bộ tử khí trên người ông, nếu không ông sẽ bị đánh bại đấy”.
Chương 2882: Liên kết từ xa

Mặc dù Lâm Chính nhìn ra thủ đoạn của đối phương nhưng cũng vô ích. Ông cụ căn bản không hề tin anh mà chỉ tiếp tục tấn công kẻ địch. Có lẽ ông ta không muốn cho đối phương có cơ hội.

Bùm bùm!

Ông cụ tấn công cực mạnh. Hai nắm đấm của ông ta bọc lửa, giống như phát ra cả tia sét. Người đàn ông kia không đỡ lại được, bị trúng đòn liên tục và phải lùi lại, nôn ra máu.

“Cơ hội tốt", Tử Long Thiên bật cười, lao lên như một con rắn độc và rút ra một cây ma đao chém lên cổ của đối phương.

Cây ma đao sắc bén chém xuống cổ người của Tử Vực. Thế nhưng đúng lúc này đối phương đưa tay lên chộp lấy cây đao.

“Cái gì?”, Tử Long Thiên khựng người.

Rõ ràng đối phương đã bị thương mà tại sao vẫn có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta vậy?

Có gì đó không ổn! Tử Long Thiên ý thức được bất ổn bèn lập tức lùi lại. Thế nhưng vẫn muộn một bước.

Người đàn ông của Tử Vực phóng ra một luống khí đen xì tông thẳng vào ngực của Tử Long Thiên. Tử Long Thiên nôn ra một ngụm máu tươi, đập mạnh xuống đất.

“Ma Quân Đại Nhân”, đám ma nhân đồng loạt lao lên dìu Tử Long Thiên.

Tử Long Thiên ôm ngực, máu tươi cứ thế tứa ra từ miệng của ông ta. Ông ta nhìn xuống và tái mặt vì đột nhiên ý thức được điều gì đó.

“Tại sao các người…có thể có sức mạnh của ông cụ chứ?”, Tử Long Thiên hỏi.

Một giây sau...Bùm…Ngực ông cụ nổ bùm bùm, ngay sau đó ông ta bật lùi lại.

“Cái gì?”

Đám đông bàng hoàng. Ông cụ chống hai tay xuống đất, nôn ra máu đen xì như bị trúng độc. Điều khiến người ta kinh hãi là vùng ngực ông ta có những đường hoa văn vô cùng kỳ lạ.

“Đây là gì vậy?”, ông cụ trố tròn mắt với vẻ không dám tin.

Người của Tử Vực nhìn ông ta. Rõ ràng là họ cản nhận được ông ta đang bị mài mòn sức lực.Ngược lại người đàn ông kia của Tử Vực thì mỗi lúc một mạnh lên.

“Thủ đoạn này tương tự thủ đoạn lấy trộm sức mạnh của người khác. Đối phương giao đấu với ông cụ trước rồi truyền tử khí vào người ông cụ. Tử khí đó có mối liên kết với hắn và hút hết sức mạnh của ông ta truyền vào người hắn”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Còn có thuật pháp như vậy nữa sao?”, Tử Long Thiên thất kinh.

Rõ ràng là ngay cả Thiên Ma Đạo cũng không có thủ đoạn như vậy.

“Không hổ danh là Tử Vực. Quả nhiên là có cổ thuật hàng nghìn năm. Công pháp này thật khó mà lường trước được”, Lâm Chính thầm nghĩ.

“Thật không ngờ cậu lại nhận ra đấy. Đã vậy thì tôi không khách khí nữa”.

Người đàn ông của Tử Vực nheo mắt, gầm lên: “Tới!”

Vụt...Nguồn sức mạnh trên người ông cụ cứ thế rót vào người đàn ông của Tử Vực

Cơ thể ông cụ càng lúc càng khô héo. Một lúc sau, ông cụ ngã ra đất, mất hết sức lực, giống như sắp chết tới nơi. Còn người đàn ông của Tử Vực thì trở nên mạnh tới cực điểm. Khí tức hùng hậu bao trùm lấy hắn. Cả người hắn như một linh thần khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tử Long Thiên hét lên: "Giết chết kẻ đó"

"Vâng", đám ma nhân đáp lại vào lên lên. Còn ông ta thì quay đầu định bỏ chạy
Chương 2883: Dịch Tâm

“Bỏ chạy sao? Chạy thoát nổi không?”, người đàn ông của Tử Vực bật cười. Hắn sẽ không để cho Tử Long Thiên thoát như vậy. Hắn đuổi theo Tử Long Thiên.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn. Anh định rời đi nhưng giờ đã đối đầu với Tử Vực rồi. Nếu cứ thể bỏ đi thì về Giang Thành cũng khó mà yên thân được.

Anh suy nghĩ rồi nhìn về phía hai người còn lại của Tử Vực: “Tôi và các hạ không thù không oán, các hạ không giết tôi chứ?”

Thế nhưng đối phương không hề trả lời. Lâm Chính đanh mắt, anh không do dự nữa, chỉ vội lùi lại.

Anh vừa làm vậy thì chướng khí từ xung quanh nổi lên. Rõ ràng là nó được phong ra từ hai người của Tử Vực. Đối phương không có ý định sẽ buông tha cho anh

Trong mắt đám người của Tử Vực, những kẻ này đều phải chết. Lâm Chính bất lực, đành lùi về sau.

Từ thủ đoạn của đối phương có thể thấy thực lực của họ không hề kém hơn người đàn ông còn lại. Tình hình vô cùng căng thẳng. Hai người đó chưa chịu ra tay có lẽ là vì muốn đợi người đàn ông kia giết chết Tử Long Thiên trước.

Nếu mà cứ chờ đợi thì sẽ hết đường sống. Phải nghĩ cách rời đi thôi. Lâm Chính đanh mắt, nhìn về phía ông cụ nằm bên cạnh. Anh cứ thế lao về phía ông cụ, rút Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người ông ta để thải tử khí.

“Hả?”, hai người kia bỗng kêu lên đầy kinh ngạc.

“Thật không ngờ tên này lại có thể dùng châm thải tử khí, thú vị đấy?”, người đàn ông lên tiếng.

Một lúc sau, ông cụ từ từ hồi phục.

“Người anh em, cảm ơn cậu”, ông cụ nói.

“Tiền bối đừng khách sáo. Giờ chúng ta phải liên thủ thì mới có đường sống. Xin hỏi ông có cách gì có thể giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm không?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thực lực của kẻ đó không bằng tôi nhưng dùng chiêu pháp kỳ lạ hút hết năng lượng của tôi. GIờ muốn đánh bại hắn rất khó. Dù có giết được hắn thì hai tên đồng bọn kia cũng là cả vấn đề. Chúng ta chỉ còn có một cách thôi”, ông cụ đanh giọng.

Cách gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Dịch Tâm”, ông cụ đột nhiên hét lớn.

Vụt...Lửa lớn bùng lên từ bốn phương tám hướng, nhập vào cơ thể ông ta. Trong nháy mắt, cơ thể khô héo của ông cụ hồi phục lại như thường.

Ông ta đưa tay ra, nhổ cả cái cây tò đùng ở bên cạnh. Bên dưới là một thi thể màu đỏ rực.

Đó chính là thi thể của Đại Chấn Thiên Ma. Hai người của Tử Vực co đồng tử. Ông cụ đưa tay ra, móc tim của thi thể và nhét vào tay của Lâm Chính.

Cùng lúc, hai kẻ kia bèn ra tay. Bọn họ nhanh như điện xẹt lao về phía Lâm Chính và ông cụ.

“Nhóc, cậu mau dung hợp thứ này với trái tim cậu, nếu không cả hai chúng ta sẽ đều chết đấy”, ông cụ gầm lên, vung tay về phía trước.

Một bức tường lửa được tạo dựng, chặn đứng hai kẻ kia. Thế nhưng hai tên đó đã phóng ra tử khí với ý đồ phá vỡ bức tường lửa.

“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy xuất hiện chứ?”, lúc này, người đàn ông đang đuổi theo Tử Long Thiên quay lại và hét lớn. Vì xảy ra biến cố nên hắn không đuổi theo Tử Long Thiên nữa mà quay trở lại.

“Mau giết chết hai kẻ này”, cặp nam nữ không hề giải thích, chỉ hét lớn

Người đàn ông nhìn thấy thi thể màu đỏ rực bên cạnh Lâm Chính bèn hiểu ra ngay. Hắn lập tức khởi động sức mạnh, phá vỡ bức tường lửa.
Chương 2884: Tôi biết!

“Khốn nạn, gan của các người cũng lớn đấy. Dám động vào đồ của Tử Vực. Hôm nay, tôi không chỉ phải giết chết cậu mà sẽ còn xử lý cả những người xung quanh cậu nữa. Nam thì bắt về Tử Vực làm nô lệ, nữ thì trở thành công cụ song tu. Cả cuộc đời chịu khổ ải", người đàn ông của tử vựng gầm lên và tiếp tục tìm cách phá vỡ bức tường lửa.

Nghe thấy vậy, Lâm Chính nhìn người đàn ông kia bằng đôi mắt đỏ như máu. Anh lạnh lùng nói: “Các người vừa nói gì?”

“Sao? Không phục à?”, người đàn ông của Tử Vực nhìn bức tường lửa đang dần bị phá hủy và nở nụ cười trông càng dữ tợn hơn.

“Xem ra tôi càng phải làm như vậy rồi…Hahaha”.

Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ điều động chân khí về phía vùng ngực của mình.

Rẹt. ..Ngực anh lập tức tách ra, để lộ trái tim đỏ tươi.

“Nhóc, tôi dạy cậu làm thế nào để dung hợp thứ này”, ông cụ nói.

“Không cần, tôi biết. Ông chỉ cần kéo dài thời gian giúp tôi thôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói. Anh lấy ra ba viên đan dược, một viên nhét vào miệng. Hai viên còn lại bóp thành bột, một phần bôi lên trên tim mình, một phần bôi lên trái tim nằm trong tay.

Nhìn thấy cảnh tượng đó ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Tự mình động vào trái tim của mình sao? Có ai làm được điều đó chứ?

Sau khi phủ xong lớp bộ, anh nhét trái tim kia vào ngực mình. Trái tim đó giống như một quả trứng vỡ ra phủ lên người anh”.

“Á!”

Cơn đau kịch liệt khiến Lâm Chính hét lên. Anh ngã ra đất, ôm ngực và lăn lộn. Anh có cảm giác cả vùng ngực mình như bị thiêu đốt, khó chịu vô cùng. Cơn đau khiến anh như ngất đi được. Anh cố gắng ngồi dậy, lấy châm ra ghim lên cơ thể và vận động chân khí, hấp thụ sức mạnh từ trái tim của Đại Chấn Thiên Ma.

“Liệt hỏa phệ tâm, khí tâm hợp nhất, khí tẩu thiên môn, tâm hệ u hồn, hỏa chi sở tẫn, khí chi sở y, khí hỏa tương tồn, tương phụ tương sinh", lúc này ông cụ đang đấu nhau với ba người của Tử Vực đột nhiên hét lên.

“Là khẩu quyết sao?”, người đàn ông của Tử Vực tái mặt, nhìn về phía Lâm Chính.

Rõ ràng là ông cụ đang giúp Lâm Chính đọc khẩu quyết Bỗng nhiên lửa bốn phía như được ra lệnh, hút về phía Lâm Chính.

Tất cả cùng chảy về cơ thể anh. Một lúc sau da anh đỏ rực, khí tức trở nên nóng hơn bao giờ hết.

“Chết đi”, cô gái của Tử Vực gào lên. Một luồng khí tức phát ra tử bàn tay của cô ta, đập vào bức tường lửa với tốc độ nhanh như điện xẹt.

Ba người phá vỡ được bức tường, đồng loạt ra tay với ông cụ.

“Phụt!”, ông cụ nôn ra máu tươi, ngã xuống. Vùng ngực của ông ta bị đánh nát.

Cô gái không chút do dự, phóng ra thêm một đường tử khí hóa thành kiếm và chém xuống. Tử khí xé không khí, chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đang ngồi lập tức mở mắt. Một ngọn lửa tinh thuần bùng cháy trong mắt anh. Anh khua tay tạo ra ngọn lửa màu trắng, chống lại tử khí của đối phương.

Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Tử khí vỡ tan. Cô gái lập tức lùi lại. Cơ thể chao đảo.
Chương 2885: Truyền thừa của Thiên Ma

“Cái gì?”, người đàn ông của Tử Vực nhìn với vẻ không dám tin. Hắn trố tròn mắt nhưng không hề dừng lại, chỉ cùng người còn lại tiếp tục tấn công Lâm Chính tới tấp.

Lâm Chính hai tay đấu với bốn tay. Vùng ngực của anh cũng bị đánh hõm. Anh phải lùi về sau.

Thế nhưng anh không dừng lại, mà chỉ kêu lên: “Á!”

Lửa từ xung quanh lại tiếp tục chảy về phía anh, hồi phục thương thế và khí tức cho anh. Vùng ngực bị hõm khi nãy cũng được hồi phục nhanh chóng.

“Người này cũng có thể sử dụng hỏa diễm ở xung quanh để gia tăng sức mạnh. Chuyện gì vậy?”, người đàn ông của Tử Vực tái mặt

“Chắc chắn có liên quan tới trái tim của thi thể khi nãy”, cô gái nói.

“Mau chóng giết chết người đó và móc tim ra đi”.

Ba người lại lao lên tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính điềm đạm lấy ra bảy viên đan dược nhét vào miệng, đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết. Trong nháy mắt khí tức bùng phát từ cơ thể anh.

Thế nhưng chỉ dựa vào những thứ đó thì vẫn chưa đủ để đối phó với ba cao thủ này. Lâm Chính chẳng buồn suy nghĩ nữa, chỉ tiếp tục lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra và kích hoạt.

“Cẩn thận”.

Ba người họ tái mặt, đồng loạt lùi về phía sau. Sức mạnh tuyệt đỉnh của Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra bốn phía tạo thành một bông hoa.

Ầm....Bông hoa màu trắng nở rộ.

Thế nhưng…Bông hoa chỉ nở đúng một giây rồi bỗng biến mất, nguồn sức mạnh được hút về một hướng duy nhất. Ba người chưa chạy được bao xa thì đột nhiên dừng lại…nhìn về hướng bông hoa biến mất.

Đó…là Lâm Chính…

“Lẽ nào…cậu ta đã hấp thụ sức mạnh của Hoa Bạch Liên”, người đàn ông của Tử Vực trố tròn mắt.

“Đây có lẽ là Tịnh Thế Bạch Liên, nếu tôi đoán không nhầm. Vậy thì người này chính là thần y Lâm của Giang Thành. Cậu ta có được trái tim của Thiên Ma, sở hữu sức mạnh hấp thụ được cả Hỏa Diễm. Tịnh thế Bạch Liên lại chủ yếu sử dụng hỏa lực. Vậy thì thực lực của cậu ta không biết là sẽ mạnh gấp bao nhiêu lần”

Cô gái đanh mắt: “Rút thôi”.

“Được”, ba người định bỏ chạy.

“Chạy nổi không?”, Lâm Chính trầm giọng. Anh nhảy vọt lên và đuổi theo ba người bọn họ.

Tốc độ của anh cực nhanh. Những nơi anh đi qua, dù là cây cối hay mặt đất thì đều bị nổ tung. Lửa bốc lên như ngày tận thế ập tới.

Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến người đàn ông của Tử Vực phải tái mặt, không dám liều mạng với anh nữa.

Lâm Chính hằm hằm sát ý. Anh biết, hôm nay nếu không xử lý đám người này thì sau này chắc chắn chúng sẽ tấn công Giang Thành. Tới khi đó sẽ càng rắc rối hơn.

Lâm Chính giơ tay lên.

Vụt! Vụt…Mặt đất trước mặt đối phương nứt ra, một bức tường lửa được hình thành.

“Bùm”

Cô gái hét lớn, dùng tử khí tấn công bức tường lửa. Bức tường nứt ra một lỗ hổng.

Cô ta lao ra trước. Người đàn ông kia cũng lao theo. Người đàn ông Tử Vực định lao ra nhưng Lâm Chính đã kịp chạy tới và chưởng vào lưng hắn. Người đàn ông này không kịp phản ứng.

Do Lâm Chính đã hấp thụ Tịnh Thế Bạch Liên nên anh rất mạnh, đối phương đâu dễ gì địch lại được anh?

Hai bên giao đấu.

Bùm...Cánh tay của người đàn ông bị thiêu rụi.

Người đàn ông ngã ra đất, Lâm Chính không giết chết hắn ngay mà chộp lấy hắn, xóa đi bức tường lửa và hét lên với hai kẻ còn lại: “Nếu hai người bỏ chạy thì hắn sẽ mất mạng”.

Hai người ở phía xa nghe thấy vậy bèn dừng lại nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính mừng lắm. Anh điều động khí tức, rót vào mặt đất, định lợi dụng hỏa lực Bạch Liên để khóa chặt không gian, ngăn chặn bọn chúng bỏ chạy.

Chỉ cần anh giết được cả ba người ở đây thì người của Tử Vực sẽ chẳng biết được gì hết và càng không thể động tới Giang Thành. Nhưng rõ ràng là anh đã đánh giá thấp hai người còn lại.

“Muốn giết thì giết, hắn vốn là người chúng tôi đưa tới để cọ xát mà thôi. Nếu như hắn thất bại, mất mạng thì chỉ có thể trách hắn kém cỏi, không trách người khác được. Nếu như anh giết kẻ đó thì anh rồi cũng phải đền mạng. Nhớ cho kỹ anh không thể đắc tội với Tử Vực đâu”, cô gái kia lạnh lùng nói rồi cứ thế rời đi.Người đàn ông còn lại cũng vậy.

“Đại nhân! Cứu tôi với! Đừng đi”, người đàn ông bị bắt bất lực kêu gào.

Thế nhưng hai người kia đã biến mất dạngLâm Chính tối mặt, anh không nói gì, chỉ ghim một châm lên người người đàn ông.

Người đàn ông lập tức ngất tại chỗ. Lâm Chính vác hắn lên vai, quay về bên cạnh gốc gây hỏa diễm. Anh chỉ thấy ông cụ, còn thi thể của Đại Chấn Thiên Ma thì đã biến mất.

“Người của Thiên Ma Đạo nhân lúc cậu đuổi theo người của Tử Vực đã quay lại lấy trộm xác của Đại Chấn Thiên Ma rồi”.

Ông cụ nằm dưới đất lên tiếng.

“Do tôi sơ suất”, Lâm Chính nín thở: “Ông cụ, ông cùng tôi về Giang Thành, tôi sẽ chữa khỏi cho ông”

“Không cần đâu”.

Ông cụ lắc đầu: “Tôi không thể hoàn thành theo lời trăn trối của sư tôn, không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa. Dù cậu có chữa khỏi thì tôi cũng đã từ bỏ rồi. Tâm đã chết thì thân còn gì nữa đâu. Trừ khi y thuật của cậu cao minh tới mức chữa được cả tâm bệnh".

Lâm Chính im lặng.

“Người trẻ, cậu đỡ tôi dậy”, ông cụ lên tiếng.

Lâm Chính lập tức làm theo. Ông cụ dựa lưng vào cây hỏa diễm, hít một hơi thật sâu.

“Thực ra bọn họ ăn trộm thi thể của Đại Chấn Thiên Ma có tác dụng gì chứ? Đại Chấn Thiên Ma bảo tôi canh mộ là vì muốn người có được truyền thừa phải thông qua được bài kiểm tra của tôi. Nếu thông qua được bài kiểm ra của tôi thì sẽ có được khẩu quyết Thiên Ma. Không có khẩu quyết, dù có được thi thể cũng chẳng làm được gì. Mặc dù cậu không có thi thể của Thiên Ma nhưng cậu lại có trái tim của ông ấy. Trái tim của ông ấy mạnh hơn bất kỳ bộ phận nào khác trên cơ thể. Người trẻ, tôi sẽ truyền tâm pháp khẩu quyết cho cậu, dạy cậu tinh túy thực sự của Đại Chấn Thiên Ma”.

Nói tới đây ông cụ bắt đầu đọc khẩu quyết. Lâm Chính tập trung lắng nghe, không dám làm phiền.

Cứ thế một tiếng trôi qua ông cụ mới dừng lại. Và ông ta cũng kiệt sức thật rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom