-
Chương 2261-2265
Chương 2261: Ông vẫn chưa thua
Dung nham nóng chảy trút xuống như mưa, rơi lên người Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau, đâu dám đến gần?
Cảnh tượng như vậy đổi lại là người bình thường đã sợ đến mức nằm liệt tại chỗ.
Nhưng Lâm Chính không có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn dung nham rơi xuống, đột nhiên vung tay, một luồng khí tức giống như lốc xoáy dâng lên.
Vù!
Toàn bộ châm trong túi châm đeo ở thắt lưng anh bay ra, được luồng khí tức đó điều khiển. Hết cây này đến cây khác xếp thành một con rồng bằng châm, xoay vòng tròn trên đỉnh đầu.
Lộp bộp…
Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.
Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Thần y Lâm chặn được rồi!
Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!
Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!
Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.
Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.
Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.
Vù!
Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.
Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.
Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.
Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.
Châm bạc rơi đầy trời.
“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.
“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.
“Còn định liều chết chống cự?”.
“Thật nực cười”.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
Ầm!
Rồng dung nham hung dữ đáng sợ bổ nhào về phía Lâm Chính, muốn nuốt chửng anh không chừa lại xương.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
Vù vù vù…
Châm bạc của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống như được một luồng sức mạnh nào đó khống chế, dường như tất cả đều có ý thức, đột nhiên lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả ở phía xa.
“Hả?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ kinh ngạc.
“Sư tôn cẩn thận!”.
Người xung quanh cũng kêu lên.
Một loạt châm bạc bay tới, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không để tâm, khẽ quát một tiếng.
Ầm!
Một luồng tiên thiên cương khí che phủ cơ thể ông ta.
Độ mạnh cương khí này rất đáng sợ, có thể sánh với tiên thiên cương khu.
Dù châm của Lâm Chính có nhanh mạnh có sắc bén, nhưng khi chúng đánh lên cương khí lại không đâm xuyên được chút nào.
Đòn tấn công của Lâm Chính bị chặn lại.
Một số người thở phào.
Nhiều người không cảm thấy bất ngờ. Vì trong mắt bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả là thần linh, là tồn tại vô địch.
Một người vô địch thì sao lại thất bại được? Sao lại bị người khác làm bị thương được?
Bọn họ mỉm cười quay sang nhìn Lâm Chính.
Thần Hỏa Tôn Giả đã chặn được châm của Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao?
Anh có thể tránh thoát được rồng dung nham nóng bỏng đáng sợ đó không?
Đó là do Thần Hỏa Tôn Giả dùng khí điều khiển, hùng hậu mạnh mẽ mức nào?
Người bình thường hoàn toàn không thể chặn được.
Thế nhưng!
Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin đã xuất hiện.
Rồng dung nham bay tới, Lâm Chính lại… không chuyển động!
Phải!
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả, đứng ở xa xa hờ hững nhìn rồng dung nham lao tới, tựa như hoàn toàn không để mắt tới con rồng đó.
Mọi người sửng sốt.
Rồng dung nham càng lúc càng gần, sắp sửa đánh trúng Lâm Chính.
Vào lúc mấu chốt…
Roạt!
Rồng dung nham đột nhiên tan biến, tất cả đều rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Hiện trường xôn xao.
Rồng dung nham được Thần Hỏa Tôn Giả điều khiển đang yên lành sao lại tan biến?
Là do Lâm Chính làm sao?
Không thể nào! Anh không thể nào có thực lực đó!
Chẳng lẽ là Thần Hỏa Tôn Giả mềm lòng tha cho anh một mạng?
Chuyện này càng không thể!
Thần Hỏa Tôn Giả tàn bạo đến thế nào, coi mạng người như cỏ rác, ông ta đã bao giờ mềm lòng?
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang Thần Hỏa Tôn Giả.
Lúc này mới phát hiện… Thần Hỏa Tôn Giả có gì đó bất thường…
Chỉ thấy sắc mặt ông ta trở nên không mấy tự nhiên, người lùi về sau nửa bước, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, cởi giày ra.
Lần này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, trên bàn chân phải của Thần Hỏa Tôn Giả… lại có một cây châm bạc.
Hóa ra khi rồng dung nham sắp đâm vào Lâm Chính, châm của Lâm Chính… cũng đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả, dẫn đến khí tức ông ta hỗn loạn, rồng dung nham mới tan rã rơi xuống.
“Sư tôn?”.
“Sao… Sao có thể?”.
“Sao châm lại đâm vào đó được?”.
“Lòng bàn chân… Chẳng lẽ là từ dưới đất?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Không sai, chính là từ dưới đất”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lúc châm bạc của tôi rơi xuống phát động tấn công đến Thần Hỏa Tôn Giả, thật ra có một châm không tấn công mà rơi xuống đất, từ dưới đất đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả! Cương khí của Tôn Giả bảo vệ được phía trước người, nhưng không bảo vệ bàn chân, cho nên đã trúng châm của tôi!”.
Anh nói xong, tất cả mọi người đều trợn to mắt như chuông đồng…
Không ai tin!
Không ai chấp nhận được!
Sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ… lại… bị trúng châm của người khác!
“Sư… Sư tôn…”.
“Không thể nào…”.
“Chắc chắn là giả…”.
Có đệ tử không chấp nhận được, giống như tín ngưỡng bị hủy hoại.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lên tiếng, lạnh lùng quát: “Các người hoảng cái gì? Sư tôn chỉ nhường thần y Lâm mà thôi! Nếu không, sư tôn ỷ lớn hiếp nhỏ chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.
Bọn họ nghe vậy không khỏi gật đầu.
“Không sai, sư tôn chắc chắn đã nhường cho anh ta nên mới để anh ta đâm trúng!”.
“Nếu không thì với thực lực của sư tôn, sao có thể để anh ta có cơ hội?”.
“Nhất định là sư tôn còn chưa nghiêm túc chiến đấu!”.
Những tiếng nói vụn vặt vang lên.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Lần này là tôi thua rồi!”.
“Hả?”.
Tất cả mọi người không chấp nhận nổi, ai nấy cứ như bị sét đánh…
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhận thua?
Đây là chuyện chưa từng có!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ông còn cơ hội chín châm nữa, vì sao lại từ bỏ tại đây?”.
“Chín châm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nghiêng đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu đâm trúng tôi một châm, tôi sẽ tha cho cậu!”.
“Nhưng tôi cũng đã nói chúng ta đánh cược mười châm, nên Tôn Giả đại nhân, ông vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lúc anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thần y Lâm này chắc chắn là một kẻ điên!
Chương 2262: Dùng tay không?
Trên đời này không có ai có thể sống sót dưới tay của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người mà ông ta muốn giết, bất kể là ai, dù có dùng hết mọi cách cũng không thoát khỏi.
Nhất định sẽ bị Tôn Giả giết chết!
Hôm nay Lâm Chính lại làm được!
Hơn nữa, Thần Hỏa Tôn Giả đã thừa nhận trước mọi người, nói sẽ tha cho anh!
Nhưng… Lâm Chính lại không chịu từ bỏ, cứ muốn đấu đến cùng?
Khiêu khích!
Đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Đây là giẫm đạp lên tôn nghiêm của Tôn Giả!
Người của đảo Thần Hỏa phản ứng lại, ai nấy tràn đầy tức giận.
“Tên khốn, anh tưởng mình là nhân vật gì lợi hại lắm sao? Tôn Giả đã nhường cho anh thắng, đơn giản là vì Tôn Giả không muốn giết anh, anh còn dám được nước lấn tới. Đấu tiếp? Lẽ nào anh thật sự muốn chết trong tay Tôn Giả?”.
“Nếu Tôn Giả nổi giận, anh sẽ không có cơ hội phản kháng!”.
“Thằng nhãi không biết trời cao đất dày, còn không mau quỳ xuống cảm tạ Tôn Giả không giết?".
“Mau quỳ xuống cảm tạ!”.
“Mau!”.
Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao hét lên, vô cùng tức giận.
Lâm Chính không quan tâm, liên tục lắc đầu: “Thực lực Tôn Giả cao cường, Tôn Giả muốn giết tôi đương nhiên tôi không thể phản kháng. Nhưng bây giờ là đang so đấu về châm, không phải võ, tôi tự nhận ở lĩnh vực này không ai có thể vượt qua tôi, dù là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không. Mọi người đều nói ông nhường tôi nên tôi mới thắng, vậy thì chín châm còn lại phiền Tôn Giả đừng nhường nữa”.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng tột độ!
Mọi người tức đến mức gan phổi sắp nổ tung.
Ngay cả Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không nhìn thêm được nữa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như phun được ra lửa, hung ác nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lao tới chặt đầu anh xuống.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”.
Mọi người ngạc nhiên, không dám lên tiếng.
“Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu là người đặc biệt nhất trong số những người tôi gặp được bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã có cái nhìn khác về cậu!”.
“Tôn Giả quá khen”.
“Đừng vui mừng quá sớm! Mặc dù cậu rất đặc biệt, nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi giết cậu! Cậu đã muốn tiếp tục chín châm còn lại, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Cậu cũng đã nói tôi phải dùng hết toàn lực… Ha ha, tôi cũng sẽ cho cậu toại nguyện!”.
Nói đến đó, nụ cười của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần tắt đi, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ.
Vào thời khắc này, khí tức ông ta trở nên nặng nề hơn.
Người xung quanh hồi hộp nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Thánh Nữ là người đầu tiên ý thức được điều bất thường, lập tức nhảy xuống khỏi miệng núi lửa, rời khỏi đỉnh núi.
Những đệ tử tinh nhuệ khác cũng phát hiện ra, lập tức quay đầu chạy.
Những người còn lại không hiểu ra sao.
“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi đâu vậy?”.
“Có chuyện gì gấp sao?”.
Giọng nói nghi hoặc dần nhiều lên.
Khí tức Thần Hỏa Tôn Giả phóng ra càng lúc càng nặng.
Dần dần nhiều người cảm thấy mình không thở nổi, một cảm giác vô cùng áp lực đánh vào tim mỗi người.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, khí tức vẫn tiếp tục tăng thêm.
Còn tiếp tục tăng!
Tăng lên liên tục!
Cứ tiếp tục tăng mãi như vậy.
…
Cuối cùng...
“Phụt!”.
Một đệ tử không chịu nổi nữa, phun ra máu.
Những người khác cũng ý thức được sự bất thường, vô cùng hoảng sợ, chạy như điên xuống núi.
Chẳng mấy chốc trên đỉnh núi đã không còn ai, tất cả mọi người đứng dưới chân núi nhìn hai người họ.
“Lần này yên tĩnh rồi”.
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
“Cơ thể võ thần? Hay lắm! Hay lắm!”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gật đầu.
Lâm Chính đã kích hoạt cơ thể võ thần. Nếu không, ngay cả anh cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Hi vọng cậu có thể mang đến nhiều sự kinh ngạc hơn, cũng hi vọng… cậu có thể đỡ được đòn tấn công của tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, đưa tay vốc một vốc dung nham lên.
Vèo!
Một giọt dung nham bay thẳng tới, hóa thành châm.
Đồng tử Lâm Chính co lại, đâu dám lãng phí thời gian, quát lên một tiếng.
Vèo vèo vèo vèo…
Tất cả châm bạc trở nên sinh động hơn, giống như tinh linh vờn múa xung quanh Thần Hỏa Tôn Giả, hơn nữa còn bắt đầu đâm về phía ông ta một cách điên cuồng.
Dù cho châm của Lâm Chính có hung mãnh thế nào cũng không thể đâm xuyên được cương khí dập dờn quanh người Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính dùng chiêu cũ, giấu một cây châm bạc vào trong đất, định đâm một châm vào da thịt Thần Hỏa Tôn Giả thông qua đế giày ông ta lần nữa.
Nhưng lần này...
Keng!
Một tiếng động to rõ vang lên từ dưới mặt đất.
Lâm Chính sững sờ, không tin nổi nhìn dưới chân ông ta, sau đó nói: “Ông… cũng có cơ thể võ thần?”.
“Ai nói cơ thể võ thần là cơ thể độc nhất vô nhị? Cậu tu được còn tôi không tu được?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, quăng châm dung nham nắm trong tay đi.
Ầm!
Châm dung nham giống như đạn đạo bay tới. Khí kình bao bọc châm dung nham giống như gió bão xé nát mặt đất trước mặt, xua tan tất cả núi đá, đánh về phía Lâm Chính bằng một loại khí thế không thể chống đỡ.
Đó đâu phải châm?
Đó là một ngọn núi lao xuống thì đúng hơn!
Nếu Lâm Chính còn không tránh đi, e rằng sẽ bị châm dung nham đó đánh tan thành mảnh vụn!
Đây là toàn bộ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Lâm Chính mở to mắt, nhìn chằm chằm châm dung nham.
Nhưng… anh vẫn không tránh đi, không di chuyển mà đột nhiên nhấc tay lên, định bắt lấy cây châm bạc đó!
Dùng tay không?
Trong đầu người này… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Người của đảo Thần Hỏa đều kinh hãi.
Chương 2263: Ông không hiểu về y võ
Dùng tay không bắt châm đối với Lâm Chính mà nói quá đơn giản.
Nhưng… đây không phải châm bình thường, mà là châm của Thần Hỏa Tôn Giả!
Đây là một loại châm được tạo thành từ dung nham!
Trên châm có khí kình dồi dào hùng hậu của ông ta.
Anh muốn chết sao?
Đó là châm mà con người có thể bắt được sao?
Chỉ sợ tay anh còn chưa kịp chạm tới châm dung nham, bàn tay đã bị dòng khí cuồng bạo bao bọc xung quanh châm dung nham nghiến nát!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo suýt chút nữa làm mọi người rớt cả tròng mắt.
Khoảnh khắc bàn tay Lâm Chính đến gần, da thịt trên bàn tay anh bị xoáy nát, nhưng xương cốt không gãy, xương trắng lộ ra. Da thịt nơi cùi chỏ thậm chí bị xé nát vụn, cực kỳ đáng sợ. Nhưng dựa vào sức mạnh ý chí, ngón tay gần như chỉ còn xương trắng vẫn nắm chặt lấy châm dung nham.
Bắt được rồi!
Dù tay phải của anh gần như đã tàn phế, nhưng anh đã bắt được rồi!
Kỳ tích!
“Không thể nào!”.
Vô số người trên đảo Thần Hỏa kinh ngạc kêu lên.
“Sao lại không thể? Tên họ Lâm kia cũng có cơ thể võ thần, không dễ bị đánh nát. Nhưng cho dù có cơ thể võ thần thật thì đã sao? Từ lâu, sức phá hoại của sư tôn đã có thể nghiền nát cơ thể võ thần. Dù anh ta có bắt được châm cũng phải hi sinh một cánh tay. Tay phải anh ta không dùng châm được nữa, để xem tiếp theo anh ta làm thế nào!”, Thần Hỏa Thánh Nữ cười nhạt nói.
Người xung quanh vẫn không tin nổi.
Vù!
Lúc này, Lâm Chính cầm châm dung nham vung ra, ném ngược trở lại phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Bộp!
Châm dung nham va vào tiên thiên cương khí, nổ tan tành.
Thần Hỏa Tôn Giả không có biểu cảm gì nhiều.
“Làm vậy đáng sao?”.
Ông ta thản nhiên hỏi: “Hi sinh một cánh tay để đỡ châm của tôi, tay trái của cậu làm sao chiến đấu với tôi? Vậy chẳng phải là mổ gà lấy trứng, lợi bất cập hại?”.
“Xem ra ông không hiểu về tôi cho lắm, hoặc nói cách khác, ông không hiểu một y võ ở trình độ cao nhất có năng lực gì!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhấc cánh tay phải bị tàn phế lên.
Da thịt rách nát trên cánh tay phải lành lại với tốc độ rất nhanh, những chỗ bị biến dạng đều khôi phục nguyên trạng, tất cả những nơi bị rách mọc da non trở lại…
Từ đầu tới cuối chỉ mười giây, cánh tay của Lâm Chính đã không còn nhìn thấy bất cứ tổn thương gì.
Nhìn cảnh đó, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng ngạc nhiên.
“Khả năng tự chữa lành này… còn cao hơn cả tôi! Sao cậu có được khả năng tự chữa lành đáng sợ như vậy?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc hỏi.
“Cái này phải cảm ơn Tôn Giả, ông đã cho tôi thời gian một tiếng để chuẩn bị, tôi không dùng để tăng cường khí kình hoặc võ lực bản thân, mà là tăng cường vào thân xác của tôi. Bởi vì tôi biết dùng võ lực liều mạng chắc chắn tôi sẽ không có hi vọng, đã là đấu châm thì một thân xác bất tử rắn chắc mạnh hơn tất cả”, Lâm Chính nói.
Lâm Chính biết, nếu tăng cường khí kình hoặc thứ gì khác sẽ không có tác dụng. Dù anh có nâng cao khí kình lên cực hạn cũng không phải đối thủ của Thần Hỏa Tôn Giả. Còn các phương diện tốc độ, phản ứng, nhạy bén không có ý nghĩa gì đối với tình hình trước mắt.
Dù anh có tăng tốc độ đến cực hạn cũng vẫn bị Thần Hỏa Tôn Giả đuổi kịp, hoàn toàn không tránh được.
Do đó, châm của Thần Hỏa Tôn Giả bay đến, Lâm Chính đều không tránh né.
Không phải anh không muốn tránh mà là không tránh được, không muốn lãng phí sức lực.
Vì vậy, muốn sống sót qua mười châm này, cách duy nhất là tăng cường thể xác!
Nghênh đón trực diện châm của Tôn Giả.
Chỉ có như vậy, Lâm Chính mới có cơ hội thắng.
“Hay!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, lao thẳng tới Thần Hỏa Tôn Giả!
Bây giờ đến lượt anh phản kích.
“Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người chủ động tấn công tôi! Thần y Lâm, cậu đã khiến tôi dâng lên nhiệt huyết ngày xưa một lần nữa, cho nên tôi cũng sẽ dùng cách tốt nhất ban cái chết cho cậu!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nheo mắt lại, đột nhiên giơ hai cánh tay lên.
Ầm ầm.
Cả ngọn núi lửa điên cuồng rung chuyển.
Dung nham cuồn cuộn, núi lớn lay chuyển, cây cối rung lắc.
Sau đó, một cây châm dung nham bay ra từ dung nham cuồn cuộn. Cây cối trong rừng nổ tung, một cây châm gỗ bay ra. Một cây châm đá bay ra từ trong khe nứt của ngọn núi. Một cây châm nước trong suốt bay tới từ biển lớn ngoài đảo.
Bốn cây châm đồng loạt đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay lấy ra một cây châm màu đen, phóng tới.
Mộc thủy hỏa thổ cùng tấn công một kim!
Không thể tưởng tượng!
Bốn loại châm nguyên tố mang theo bốn loại sức mạnh khác nhau.
Châm Dung Nham sức phá hoại đáng sợ, có thể làm tan chảy mọi thứ.
Thổ Châm vô cùng dày nặng, trọng lượng lên đến vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.
Thủy Châm vô cùng siêu phàm, có thể đâm xuyên mọi thứ.
Mộc Châm cứng cáp huyền diệu, có thể phá tan tất cả.
Bốn loại sức mạnh giống như bốn ngọn núi lớn đè xuống.
Cả hòn đảo Thần Hỏa không khỏi rung chuyển dưới bốn loại sức mạnh này…
Chương 2264: Phản công
Thực ra Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có người có thể dùng sức mạnh nguyên tố để tạo ra châm, hơn nữa còn có thể tạo ra sức mạnh lớn đến như vậy.
Thật không thể tin được. Thế nhưng…Thần Hra Tôn Giả dù thi triển châm rất mạnh nhưng vẫn có một điểm khác với Lâm Chính. Đó chính là cách sử dụng của hai bên.
Thần Hỏa Tôn Giả bề ngoài nói rằng ông ta đang thi triển châm nhưng trên thực tế châm thuật của ông ta không phải là cổ y châm thuật, châm của ông ta sử dụng sức mạnh của chính mình tạo ra một loại ám khí để tấn công.
Vây nên châm của ông ta ngoài khả năng sát thương ra thì không còn tác dụng nào khác.
Lâm Chính khẽ gầm lên, phóng châm về phía trước. Nguồn sức mạnh phát ra trên mỗi cây châm bùng nổ cũng với động tác điều khiển của anh.
Thế nhưng uy lực của châm nguyên tố đâu dễ xử lý như vậy. Trong nháy mắt châm của Lâm Chính bị gãy làm hai, bốn cây châm nguyên tố hung hãn đâm lên cơ thể anh.
Vụt vụt...Lâm Chính bị trúng bốn cây châm, vội vàng lùi lại. Bốn cây châm đam vào ngực như muốn công phá da thịt anh, khiến lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng. Nếu không phải có cơ thể võ thần thì Lâm Chính có lẽ đã bị nát thành cám từ lâu rồi.
“Bị ghim trúng rồi”.
“Trúng 4 cây châm lận”.
“Ha ha, giờ đã biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng tôi chưa?”, người của đảo Thần Hỏa mừng lắm, ai cũng trở nên vô cùng kích động.
Thần Hỏa Tôn Giả thì cảm thấy nghi ngờ. Dù Lâm Chính không thể đỡ được uy lực của bốn cây châm nhưng anh có thể sử dụng cơ thể võ thần để đối kháng lại. Với năng lực phục hồi thần tốc thì anh có thể hồi phục ngay mới đúng.
Nhưng có vẻ như anh đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ bốn cây châm này. Đúng là được chẳng bằng mất.
“Tại sao không né?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
“Né được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả nhanh như vậy, lại vô cùng hung hãn, cộng thêm với khí thế phóng ra bao trùm cả ngọn núi thế kia thì tôi né kiểu gì?", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nếu đã vậy thì chẳng phải là cậu cái bia sống sao? Bốn châm tiếp theo cậu đỡ thế nào?”
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói. Ông ta vung tay, phóng ra bốn cây châm nguyên tố nữa về phía Lâm Chính.
Bốn cây châm này càng mạnh hơn, càng khủng khiếp hơn. Lâm Chính lập tức lấy ra mười cây châm, siết chặt trong tay sau đó phản công lại 4 cây châm kia.
Keng!
Keng!
Châm bạc va chạm với châm nguyên tố gây ra một vụ nổ lớn bao trùm cả hòn đảo.
Vô số người cảm tưởng bị rách cả màng nhĩ. Bọn họ ngước nhìn thì thấy một luồng sức mạnh tỏa ra khi châm của hai bên va chạm trông vô cùng đáng sợ. Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nham thạch chảy ra ngoài, ngọn núi vốn đã bị công phá thì giờ trông càng tan hoang hơn.
Thế nhưng…Vẫn không được…Sau khi đối kháng một lúc thì số châm trong tay của Lâm Chính cũng bị gãy, bốn cây châm nguyên tố lại tiếp tục ghim lên người anh.
Phập! Phập! Lâm Chính vội lùi lại 20 bước, nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng. Vùng ngực của anh bị thương nặng, nát bấy nhầy, máu me chảy ròng ròng.
“Hay lắm”, những người phía dưới hoan hô, vỗ tay rầm rộ.
Lâm Chính chỉ ghim được một châm. Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã ghim được tới 8 châm. Thế cục đã quá rõ ràng.
“Tên ngốc kia, sư tôn dốc toàn lực thì hậu quả là anh sẽ không thể đỡ lại được. Giờ anh có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thầm chửi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.
Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng khó sống. Nhưng kết cục này là do anh chọn, cô ta không thể thay đổi được gì. Còn Thần Hỏa Tôn Giả một lần nữa lại có thể tạo ra sự sùng bái và ngưỡng vọng từ người khác.
Người này vẫn là một vị thần trong mắt bọn họ. Vẫn là một kẻ chiến thắng đối với họ.
“Nếu trước đó cậu cung kính, khiêm tốn hơn thì giờ đã không như thế này rồi. Cậu có hối hận không?”, Thần Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn anh.
Lâm Chính lau máu ở miệng, dùng sức mạnh để chữa lành vết thương nơi vùng ngực. Anh chỉ lắc đầu: “Thắng thua vẫn chưa phân định, có gì mà hối hận?”
“Kết cục đã quá rõ ràng rồi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu cậu muốn phân rõ ràng thì tôi cũng sẽ làm được ngay thôi”, Thần Hỏa tôn giả lạnh lùng nói sau đó đưa tay lên, lại là bốn cây châm nguyên tố nữa.
Bốn cây này chắc chắn Lâm Chính cũng không thể chặn được. Một khi bị ghim trúng thì tổng cộng anh bị ghim tới 12 cây châm, khi đó anh không chết thì cũng bị bại trận.
Mà bại thì chắc chắn là sẽ bị giết chết. Đây là lần tấn công cuối cùng rồi. Những người phía dưới hô vang, lần lượt nhìn lên đỉnh núi. Họ chờ khoảng thời gian sống sót cuối cùng của Lâm Chính.
Lâm Chính đanh mắt, phóng ra toàn bộ số châm mà mình mang theo. Anh chủ động tấn công.
Vụt vụt…Châm bậc bay như mưa, lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta không hề hợ hãi, chỉ điều khiến bốn cây châm với ý đố sẽ đánh gãy châm của Lâm Chính.
Thế nhưng khi bốn cây châm của ông ta tiếp xúc với châm của Lâm Chính thì...
Keng...Bốn cây châm giống như thủy tinh lập tức bị gãy vụn.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả thất kinh, lập tức điều động Cương Khí chống lại. Cương Khí vừa được tạo ra thì ông ta ý thức được có điều gì đó không ổn nên lập tức né đòn nhưng vẫn bị muộn một bước.
Châm bạc đâm xuyên qua Cương Khí, ghim thẳng lên người của Thần Hỏa Tôn Giả. Hàng trăm cây châm ghim dày đặc lên cơ thể của ông ta.
Đám đông thất kinh.
Chương 2265: Tôi muốn thử
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Từng đôi mắt trừng to, không thể tin nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, bây giờ toàn thân ông ta găm đầy châm bạc!
Lúc này, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bị ghim không chỉ mười cây châm bạc mà có lẽ cả là cả trăm cây!
Thật kinh khủng!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám phát ra tiếng.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu sửng sốt nhìn số châm bạc trên người, trầm ngâm không nói tiếng nào.
“Tôn Giả đại nhân, có vẻ là... tôi thắng rồi...”
Lâm Chính hít từng ngụm khí, thở hổn hển, người hơi run rẩy như mất hết sức lực.
Dù sao cũng một mạch phóng ra toàn bộ số châm bạc.
Hơn nữa sức mạnh bao trùm lên những cây châm bạc này hoàn toàn khác so với những châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó.
Sắc bén hơn, mạnh hơn và khéo léo hơn.
Đương nhiên, quan trọng là chúng không bị lớp phòng ngự của Thần Hỏa Tôn Giả ngăn chặn.
Quả thật nghe rất rợn người.
“Cậu làm được bằng cách nào?”
Thần Hỏa Tôn Giả lấy lại tinh thần, nhìn châm bạc trên người, bình tĩnh mở lời: “Rõ ràng cậu không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, rõ ràng không thể phá vỡ châm nguyên tố của tôi, vì sao đột nhiên lúc đó lại làm được?”
“Tôn Giả, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Tôi nói với ông, tôi không thể phá được lớp phòng thủ đó lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc nói: “Dùng yếu đánh mạnh?”
“Đúng vậy.” Lâm Chính gật đầu: “Nếu ông sử dụng lớp phòng ngự của cơ thể võ thần thì tôi không thể công phá, nhưng ông lại dùng tiên thiên cương khí, sức chống đỡ không là gì so với tiên thiên cương khu, trước mắt lực tàn phá cực hạn của tôi có thể đâm thủng tiên thiên cương khí”.
“Vậy lúc đầu cậu không đâm thủng tiên thiên cương khí, là do muốn dùng yếu đánh mạnh, làm tôi tưởng rằng cậu thật sự không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, khiến tôi mất cảnh giác! Không chỉ vậy, lúc đối mặt với châm nguyên tố của tôi, đáng lẽ cậu có thể phá vỡ nó, nhưng cậu lại cố ý bẻ gãy châm bạc của mình, diễn ra vẻ không thể ngăn cản được, làm tôi tưởng rằng cậu không thể đối phó với châm nguyên tố, chờ đúng thời cơ mới chống lại, làm tôi khó có thể trở tay?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi đúng là dùng yếu đánh mạnh, vì tôi biết, nếu chỉ dựa vào thực lực thì không thể đánh bại ông, nếu muốn đánh thắng chỉ có thể chờ cơ hội mà ông cho tôi! Hai lần công kích trước đó thật ra tôi có thể chống đỡ mà không chút tổn hại nào, nhưng tôi biết tôi không thể đỡ, vì một khi tôi đỡ được thì lần công kích sau sẽ càng khủng khiếp hơn, đồng thời ông sẽ có cái nhìn mới về thực lực của tôi, sự đề phòng của ông với tôi sẽ càng tăng. Thật ra nếu ông vẫn sử dụng cơ thể võ thần thì châm của tôi sẽ không thể đâm vào da thịt ông, nhưng bởi vì hai châm lúc trước khiến ông cho rằng thực lực của tôi yếu ớt không đáng kể, ông quyết định không tiếp tục sử dụng cơ thể võ thần, thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ phản kích, bởi vậy mới mở ra con đường cho tôi!”
“Thật không ngờ! Cuối cùng tôi vẫn thua ở sự khinh suất! Thần y Lâm, cậu thật sự khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác!”
Thần Hỏa Tôn Giả gần như không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, ông ta hờ hững nói: “Theo như giao ước, tôi thua rồi! Thần y Lâm, cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi đảo Thần Hỏa!”
“Đa tạ Thần Hỏa Tôn Giả! Tôn Giả khiêm nhường mà thôi”, Lâm Chính ôm quyền nói.
“Khiêm nhường? Không, là khinh suất! Tính cách con người có nhiều điểm yếu, vừa nãy cậu lợi dụng sự ngạo mạn và khinh suất của tôi để chiến thắng tôi! Cậu là người có đầu óc, không giống đám kiến tới khiêu chiến tôi, bọn chúng tiến lên đơn thuần là chịu chết!”, mặt Thần Hỏa Tôn Giả không chút biểu cảm nói: “Nhiều năm nay không ai sống sót trong tay tôi, bây giờ, cậu là người đầu tiên!”
“Tôn Giả quá khen! Nếu trận đấu đã kết thúc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt!”
Lâm Chính ôm quyền lần nữa, sau đó quay người, đi xuống chân núi.
Toàn bộ người dưới chân núi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, anh đi tới mọi người cũng tự động tránh đường, không ai dám ngăn cản.
Mỗi một ánh mắt nhìn về Lâm Chính đều tràn ngập sự tôn kính lẫn khiếp sợ.
Đây là người duy nhất bọn họ từng thấy đã đánh thắng Thần Hỏa Tôn Giả.
Tuy người này không dùng vũ lực để đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng đã thắng vẫn là thắng.
Người dân đảo Thần Hỏa sắp xếp một con thuyền, chuẩn bị đưa Lâm Chính rời khỏi đảo.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, giọng nói dũng mãnh của Thần Hỏa Tôn Giả lại vang tới.
“Thần y Lâm, khi nào cậu quay lại đảo?”
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính ngẩn ra.
Anh vừa quay đầu đã thấy Thần Hỏa Tôn Giả ngạo nghễ đứng ở vách núi bên cạnh, quan sát anh.
“Tôn Giả nói vậy là có ý gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Còn cần tôi nói thẳng ra sao? Nếu cậu không quay lại đảo, chẳng lẽ tôi lại đến Giang Thành tìm cậu để khám bệnh à?”, Thần Hỏa Tôn Giả lãnh đạm nói.
“Khám bệnh?”, Lâm Chính hít sâu một hơi.
Thần Hỏa Tôn Giả thả người nhảy từ vách núi xuống, đứng trước mặt Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: “Chắc không phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngu đần đấy chứ? Di chứng của việc Thánh Nữ tu luyện thuật Hỏa Viêm đã đột nhiên biến mất, nếu không nhờ công lao của cậu thì chẳng lẽ lại là do cô ta tự giải quyết?”
Lâm Chính sửng sốt, trầm mặc một lát, thờ ơ nói: “Cho nên Tôn Giả muốn tôi chữa di chứng cho ông à?”
“Thế nào? Cậu có thể trị cho cô ta mà không thể trị cho tôi ư?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt hỏi.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: “Nói thật, tôi đã sớm biết Tôn Giả mắc cùng một loại di chứng với Thánh Nữ đại nhân, nhưng tôi cũng đã nói với thánh nữ, tôi căn bản không thể trị hết di chứng của ông, vì trị liệu cho Thánh Nữ đại nhân đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng với tôi, tu vi của ông quá cao, châm bạc và thuốc của tôi thậm chí hoàn toàn không có tác dụng với ông”.
“Vậy nghĩa là di chứng của tôi không có cách nào chữa trị sao?”, sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh như băng: “Hay là... cậu căn bản không muốn chữa trị cho tôi?”
“Nếu tôi có thể trị được cho Tôn Giả thì cần gì phải đấu với ông một trận? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc chữa trị cho ông để bảo toàn tính mạng mình, cần gì bí quá hóa liều đi vào chốn hiểm nguy?”, Lâm Chính hỏi lại.
Dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả cũng dao động, hờ hững gật đầu: “Cậu nói cũng có lý, có vẻ cậu thật sự không có cách... thôi, cậu về đi, di chứng của tôi, tôi sẽ tự xử lý”.
“À... Có điều, thật ra nói không có cách cũng không đúng lắm”, Lâm Chính sờ cằm nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Cậu có cách gì?”
“Thật ra cũng không hẳn là cách, không biết Tôn Giả có đồng ý thử hay không! Nếu dùng cách này sẽ phải tốn rất nhiều vật liệu và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng tốn thời gian và công sức, cực kỳ rườm rà! Nếu thất bại thì tất cả đều sẽ thành tốn công vô ích!” Lâm Chính nói.
“Chỉ cần có cách xóa bỏ di chứng, dù là một chút hi vọng, tôi cũng muốn thử một lần!” Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn.
Thái độ rất kiên quyết.
Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mày lá liễu nhíu chặt.
Dung nham nóng chảy trút xuống như mưa, rơi lên người Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau, đâu dám đến gần?
Cảnh tượng như vậy đổi lại là người bình thường đã sợ đến mức nằm liệt tại chỗ.
Nhưng Lâm Chính không có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn dung nham rơi xuống, đột nhiên vung tay, một luồng khí tức giống như lốc xoáy dâng lên.
Vù!
Toàn bộ châm trong túi châm đeo ở thắt lưng anh bay ra, được luồng khí tức đó điều khiển. Hết cây này đến cây khác xếp thành một con rồng bằng châm, xoay vòng tròn trên đỉnh đầu.
Lộp bộp…
Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.
Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Thần y Lâm chặn được rồi!
Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!
Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!
Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.
Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.
Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.
Vù!
Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.
Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.
Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.
Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.
Châm bạc rơi đầy trời.
“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.
“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.
“Còn định liều chết chống cự?”.
“Thật nực cười”.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
Ầm!
Rồng dung nham hung dữ đáng sợ bổ nhào về phía Lâm Chính, muốn nuốt chửng anh không chừa lại xương.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
Vù vù vù…
Châm bạc của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống như được một luồng sức mạnh nào đó khống chế, dường như tất cả đều có ý thức, đột nhiên lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả ở phía xa.
“Hả?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ kinh ngạc.
“Sư tôn cẩn thận!”.
Người xung quanh cũng kêu lên.
Một loạt châm bạc bay tới, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không để tâm, khẽ quát một tiếng.
Ầm!
Một luồng tiên thiên cương khí che phủ cơ thể ông ta.
Độ mạnh cương khí này rất đáng sợ, có thể sánh với tiên thiên cương khu.
Dù châm của Lâm Chính có nhanh mạnh có sắc bén, nhưng khi chúng đánh lên cương khí lại không đâm xuyên được chút nào.
Đòn tấn công của Lâm Chính bị chặn lại.
Một số người thở phào.
Nhiều người không cảm thấy bất ngờ. Vì trong mắt bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả là thần linh, là tồn tại vô địch.
Một người vô địch thì sao lại thất bại được? Sao lại bị người khác làm bị thương được?
Bọn họ mỉm cười quay sang nhìn Lâm Chính.
Thần Hỏa Tôn Giả đã chặn được châm của Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao?
Anh có thể tránh thoát được rồng dung nham nóng bỏng đáng sợ đó không?
Đó là do Thần Hỏa Tôn Giả dùng khí điều khiển, hùng hậu mạnh mẽ mức nào?
Người bình thường hoàn toàn không thể chặn được.
Thế nhưng!
Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin đã xuất hiện.
Rồng dung nham bay tới, Lâm Chính lại… không chuyển động!
Phải!
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả, đứng ở xa xa hờ hững nhìn rồng dung nham lao tới, tựa như hoàn toàn không để mắt tới con rồng đó.
Mọi người sửng sốt.
Rồng dung nham càng lúc càng gần, sắp sửa đánh trúng Lâm Chính.
Vào lúc mấu chốt…
Roạt!
Rồng dung nham đột nhiên tan biến, tất cả đều rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Hiện trường xôn xao.
Rồng dung nham được Thần Hỏa Tôn Giả điều khiển đang yên lành sao lại tan biến?
Là do Lâm Chính làm sao?
Không thể nào! Anh không thể nào có thực lực đó!
Chẳng lẽ là Thần Hỏa Tôn Giả mềm lòng tha cho anh một mạng?
Chuyện này càng không thể!
Thần Hỏa Tôn Giả tàn bạo đến thế nào, coi mạng người như cỏ rác, ông ta đã bao giờ mềm lòng?
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang Thần Hỏa Tôn Giả.
Lúc này mới phát hiện… Thần Hỏa Tôn Giả có gì đó bất thường…
Chỉ thấy sắc mặt ông ta trở nên không mấy tự nhiên, người lùi về sau nửa bước, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, cởi giày ra.
Lần này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, trên bàn chân phải của Thần Hỏa Tôn Giả… lại có một cây châm bạc.
Hóa ra khi rồng dung nham sắp đâm vào Lâm Chính, châm của Lâm Chính… cũng đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả, dẫn đến khí tức ông ta hỗn loạn, rồng dung nham mới tan rã rơi xuống.
“Sư tôn?”.
“Sao… Sao có thể?”.
“Sao châm lại đâm vào đó được?”.
“Lòng bàn chân… Chẳng lẽ là từ dưới đất?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Không sai, chính là từ dưới đất”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lúc châm bạc của tôi rơi xuống phát động tấn công đến Thần Hỏa Tôn Giả, thật ra có một châm không tấn công mà rơi xuống đất, từ dưới đất đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả! Cương khí của Tôn Giả bảo vệ được phía trước người, nhưng không bảo vệ bàn chân, cho nên đã trúng châm của tôi!”.
Anh nói xong, tất cả mọi người đều trợn to mắt như chuông đồng…
Không ai tin!
Không ai chấp nhận được!
Sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ… lại… bị trúng châm của người khác!
“Sư… Sư tôn…”.
“Không thể nào…”.
“Chắc chắn là giả…”.
Có đệ tử không chấp nhận được, giống như tín ngưỡng bị hủy hoại.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lên tiếng, lạnh lùng quát: “Các người hoảng cái gì? Sư tôn chỉ nhường thần y Lâm mà thôi! Nếu không, sư tôn ỷ lớn hiếp nhỏ chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.
Bọn họ nghe vậy không khỏi gật đầu.
“Không sai, sư tôn chắc chắn đã nhường cho anh ta nên mới để anh ta đâm trúng!”.
“Nếu không thì với thực lực của sư tôn, sao có thể để anh ta có cơ hội?”.
“Nhất định là sư tôn còn chưa nghiêm túc chiến đấu!”.
Những tiếng nói vụn vặt vang lên.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Lần này là tôi thua rồi!”.
“Hả?”.
Tất cả mọi người không chấp nhận nổi, ai nấy cứ như bị sét đánh…
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhận thua?
Đây là chuyện chưa từng có!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ông còn cơ hội chín châm nữa, vì sao lại từ bỏ tại đây?”.
“Chín châm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nghiêng đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu đâm trúng tôi một châm, tôi sẽ tha cho cậu!”.
“Nhưng tôi cũng đã nói chúng ta đánh cược mười châm, nên Tôn Giả đại nhân, ông vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lúc anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thần y Lâm này chắc chắn là một kẻ điên!
Chương 2262: Dùng tay không?
Trên đời này không có ai có thể sống sót dưới tay của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người mà ông ta muốn giết, bất kể là ai, dù có dùng hết mọi cách cũng không thoát khỏi.
Nhất định sẽ bị Tôn Giả giết chết!
Hôm nay Lâm Chính lại làm được!
Hơn nữa, Thần Hỏa Tôn Giả đã thừa nhận trước mọi người, nói sẽ tha cho anh!
Nhưng… Lâm Chính lại không chịu từ bỏ, cứ muốn đấu đến cùng?
Khiêu khích!
Đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Đây là giẫm đạp lên tôn nghiêm của Tôn Giả!
Người của đảo Thần Hỏa phản ứng lại, ai nấy tràn đầy tức giận.
“Tên khốn, anh tưởng mình là nhân vật gì lợi hại lắm sao? Tôn Giả đã nhường cho anh thắng, đơn giản là vì Tôn Giả không muốn giết anh, anh còn dám được nước lấn tới. Đấu tiếp? Lẽ nào anh thật sự muốn chết trong tay Tôn Giả?”.
“Nếu Tôn Giả nổi giận, anh sẽ không có cơ hội phản kháng!”.
“Thằng nhãi không biết trời cao đất dày, còn không mau quỳ xuống cảm tạ Tôn Giả không giết?".
“Mau quỳ xuống cảm tạ!”.
“Mau!”.
Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao hét lên, vô cùng tức giận.
Lâm Chính không quan tâm, liên tục lắc đầu: “Thực lực Tôn Giả cao cường, Tôn Giả muốn giết tôi đương nhiên tôi không thể phản kháng. Nhưng bây giờ là đang so đấu về châm, không phải võ, tôi tự nhận ở lĩnh vực này không ai có thể vượt qua tôi, dù là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không. Mọi người đều nói ông nhường tôi nên tôi mới thắng, vậy thì chín châm còn lại phiền Tôn Giả đừng nhường nữa”.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng tột độ!
Mọi người tức đến mức gan phổi sắp nổ tung.
Ngay cả Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không nhìn thêm được nữa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như phun được ra lửa, hung ác nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lao tới chặt đầu anh xuống.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”.
Mọi người ngạc nhiên, không dám lên tiếng.
“Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu là người đặc biệt nhất trong số những người tôi gặp được bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã có cái nhìn khác về cậu!”.
“Tôn Giả quá khen”.
“Đừng vui mừng quá sớm! Mặc dù cậu rất đặc biệt, nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi giết cậu! Cậu đã muốn tiếp tục chín châm còn lại, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Cậu cũng đã nói tôi phải dùng hết toàn lực… Ha ha, tôi cũng sẽ cho cậu toại nguyện!”.
Nói đến đó, nụ cười của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần tắt đi, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ.
Vào thời khắc này, khí tức ông ta trở nên nặng nề hơn.
Người xung quanh hồi hộp nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Thánh Nữ là người đầu tiên ý thức được điều bất thường, lập tức nhảy xuống khỏi miệng núi lửa, rời khỏi đỉnh núi.
Những đệ tử tinh nhuệ khác cũng phát hiện ra, lập tức quay đầu chạy.
Những người còn lại không hiểu ra sao.
“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi đâu vậy?”.
“Có chuyện gì gấp sao?”.
Giọng nói nghi hoặc dần nhiều lên.
Khí tức Thần Hỏa Tôn Giả phóng ra càng lúc càng nặng.
Dần dần nhiều người cảm thấy mình không thở nổi, một cảm giác vô cùng áp lực đánh vào tim mỗi người.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, khí tức vẫn tiếp tục tăng thêm.
Còn tiếp tục tăng!
Tăng lên liên tục!
Cứ tiếp tục tăng mãi như vậy.
…
Cuối cùng...
“Phụt!”.
Một đệ tử không chịu nổi nữa, phun ra máu.
Những người khác cũng ý thức được sự bất thường, vô cùng hoảng sợ, chạy như điên xuống núi.
Chẳng mấy chốc trên đỉnh núi đã không còn ai, tất cả mọi người đứng dưới chân núi nhìn hai người họ.
“Lần này yên tĩnh rồi”.
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
“Cơ thể võ thần? Hay lắm! Hay lắm!”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gật đầu.
Lâm Chính đã kích hoạt cơ thể võ thần. Nếu không, ngay cả anh cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Hi vọng cậu có thể mang đến nhiều sự kinh ngạc hơn, cũng hi vọng… cậu có thể đỡ được đòn tấn công của tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, đưa tay vốc một vốc dung nham lên.
Vèo!
Một giọt dung nham bay thẳng tới, hóa thành châm.
Đồng tử Lâm Chính co lại, đâu dám lãng phí thời gian, quát lên một tiếng.
Vèo vèo vèo vèo…
Tất cả châm bạc trở nên sinh động hơn, giống như tinh linh vờn múa xung quanh Thần Hỏa Tôn Giả, hơn nữa còn bắt đầu đâm về phía ông ta một cách điên cuồng.
Dù cho châm của Lâm Chính có hung mãnh thế nào cũng không thể đâm xuyên được cương khí dập dờn quanh người Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính dùng chiêu cũ, giấu một cây châm bạc vào trong đất, định đâm một châm vào da thịt Thần Hỏa Tôn Giả thông qua đế giày ông ta lần nữa.
Nhưng lần này...
Keng!
Một tiếng động to rõ vang lên từ dưới mặt đất.
Lâm Chính sững sờ, không tin nổi nhìn dưới chân ông ta, sau đó nói: “Ông… cũng có cơ thể võ thần?”.
“Ai nói cơ thể võ thần là cơ thể độc nhất vô nhị? Cậu tu được còn tôi không tu được?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, quăng châm dung nham nắm trong tay đi.
Ầm!
Châm dung nham giống như đạn đạo bay tới. Khí kình bao bọc châm dung nham giống như gió bão xé nát mặt đất trước mặt, xua tan tất cả núi đá, đánh về phía Lâm Chính bằng một loại khí thế không thể chống đỡ.
Đó đâu phải châm?
Đó là một ngọn núi lao xuống thì đúng hơn!
Nếu Lâm Chính còn không tránh đi, e rằng sẽ bị châm dung nham đó đánh tan thành mảnh vụn!
Đây là toàn bộ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Lâm Chính mở to mắt, nhìn chằm chằm châm dung nham.
Nhưng… anh vẫn không tránh đi, không di chuyển mà đột nhiên nhấc tay lên, định bắt lấy cây châm bạc đó!
Dùng tay không?
Trong đầu người này… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Người của đảo Thần Hỏa đều kinh hãi.
Chương 2263: Ông không hiểu về y võ
Dùng tay không bắt châm đối với Lâm Chính mà nói quá đơn giản.
Nhưng… đây không phải châm bình thường, mà là châm của Thần Hỏa Tôn Giả!
Đây là một loại châm được tạo thành từ dung nham!
Trên châm có khí kình dồi dào hùng hậu của ông ta.
Anh muốn chết sao?
Đó là châm mà con người có thể bắt được sao?
Chỉ sợ tay anh còn chưa kịp chạm tới châm dung nham, bàn tay đã bị dòng khí cuồng bạo bao bọc xung quanh châm dung nham nghiến nát!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo suýt chút nữa làm mọi người rớt cả tròng mắt.
Khoảnh khắc bàn tay Lâm Chính đến gần, da thịt trên bàn tay anh bị xoáy nát, nhưng xương cốt không gãy, xương trắng lộ ra. Da thịt nơi cùi chỏ thậm chí bị xé nát vụn, cực kỳ đáng sợ. Nhưng dựa vào sức mạnh ý chí, ngón tay gần như chỉ còn xương trắng vẫn nắm chặt lấy châm dung nham.
Bắt được rồi!
Dù tay phải của anh gần như đã tàn phế, nhưng anh đã bắt được rồi!
Kỳ tích!
“Không thể nào!”.
Vô số người trên đảo Thần Hỏa kinh ngạc kêu lên.
“Sao lại không thể? Tên họ Lâm kia cũng có cơ thể võ thần, không dễ bị đánh nát. Nhưng cho dù có cơ thể võ thần thật thì đã sao? Từ lâu, sức phá hoại của sư tôn đã có thể nghiền nát cơ thể võ thần. Dù anh ta có bắt được châm cũng phải hi sinh một cánh tay. Tay phải anh ta không dùng châm được nữa, để xem tiếp theo anh ta làm thế nào!”, Thần Hỏa Thánh Nữ cười nhạt nói.
Người xung quanh vẫn không tin nổi.
Vù!
Lúc này, Lâm Chính cầm châm dung nham vung ra, ném ngược trở lại phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Bộp!
Châm dung nham va vào tiên thiên cương khí, nổ tan tành.
Thần Hỏa Tôn Giả không có biểu cảm gì nhiều.
“Làm vậy đáng sao?”.
Ông ta thản nhiên hỏi: “Hi sinh một cánh tay để đỡ châm của tôi, tay trái của cậu làm sao chiến đấu với tôi? Vậy chẳng phải là mổ gà lấy trứng, lợi bất cập hại?”.
“Xem ra ông không hiểu về tôi cho lắm, hoặc nói cách khác, ông không hiểu một y võ ở trình độ cao nhất có năng lực gì!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhấc cánh tay phải bị tàn phế lên.
Da thịt rách nát trên cánh tay phải lành lại với tốc độ rất nhanh, những chỗ bị biến dạng đều khôi phục nguyên trạng, tất cả những nơi bị rách mọc da non trở lại…
Từ đầu tới cuối chỉ mười giây, cánh tay của Lâm Chính đã không còn nhìn thấy bất cứ tổn thương gì.
Nhìn cảnh đó, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng ngạc nhiên.
“Khả năng tự chữa lành này… còn cao hơn cả tôi! Sao cậu có được khả năng tự chữa lành đáng sợ như vậy?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc hỏi.
“Cái này phải cảm ơn Tôn Giả, ông đã cho tôi thời gian một tiếng để chuẩn bị, tôi không dùng để tăng cường khí kình hoặc võ lực bản thân, mà là tăng cường vào thân xác của tôi. Bởi vì tôi biết dùng võ lực liều mạng chắc chắn tôi sẽ không có hi vọng, đã là đấu châm thì một thân xác bất tử rắn chắc mạnh hơn tất cả”, Lâm Chính nói.
Lâm Chính biết, nếu tăng cường khí kình hoặc thứ gì khác sẽ không có tác dụng. Dù anh có nâng cao khí kình lên cực hạn cũng không phải đối thủ của Thần Hỏa Tôn Giả. Còn các phương diện tốc độ, phản ứng, nhạy bén không có ý nghĩa gì đối với tình hình trước mắt.
Dù anh có tăng tốc độ đến cực hạn cũng vẫn bị Thần Hỏa Tôn Giả đuổi kịp, hoàn toàn không tránh được.
Do đó, châm của Thần Hỏa Tôn Giả bay đến, Lâm Chính đều không tránh né.
Không phải anh không muốn tránh mà là không tránh được, không muốn lãng phí sức lực.
Vì vậy, muốn sống sót qua mười châm này, cách duy nhất là tăng cường thể xác!
Nghênh đón trực diện châm của Tôn Giả.
Chỉ có như vậy, Lâm Chính mới có cơ hội thắng.
“Hay!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, lao thẳng tới Thần Hỏa Tôn Giả!
Bây giờ đến lượt anh phản kích.
“Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người chủ động tấn công tôi! Thần y Lâm, cậu đã khiến tôi dâng lên nhiệt huyết ngày xưa một lần nữa, cho nên tôi cũng sẽ dùng cách tốt nhất ban cái chết cho cậu!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nheo mắt lại, đột nhiên giơ hai cánh tay lên.
Ầm ầm.
Cả ngọn núi lửa điên cuồng rung chuyển.
Dung nham cuồn cuộn, núi lớn lay chuyển, cây cối rung lắc.
Sau đó, một cây châm dung nham bay ra từ dung nham cuồn cuộn. Cây cối trong rừng nổ tung, một cây châm gỗ bay ra. Một cây châm đá bay ra từ trong khe nứt của ngọn núi. Một cây châm nước trong suốt bay tới từ biển lớn ngoài đảo.
Bốn cây châm đồng loạt đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay lấy ra một cây châm màu đen, phóng tới.
Mộc thủy hỏa thổ cùng tấn công một kim!
Không thể tưởng tượng!
Bốn loại châm nguyên tố mang theo bốn loại sức mạnh khác nhau.
Châm Dung Nham sức phá hoại đáng sợ, có thể làm tan chảy mọi thứ.
Thổ Châm vô cùng dày nặng, trọng lượng lên đến vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.
Thủy Châm vô cùng siêu phàm, có thể đâm xuyên mọi thứ.
Mộc Châm cứng cáp huyền diệu, có thể phá tan tất cả.
Bốn loại sức mạnh giống như bốn ngọn núi lớn đè xuống.
Cả hòn đảo Thần Hỏa không khỏi rung chuyển dưới bốn loại sức mạnh này…
Chương 2264: Phản công
Thực ra Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có người có thể dùng sức mạnh nguyên tố để tạo ra châm, hơn nữa còn có thể tạo ra sức mạnh lớn đến như vậy.
Thật không thể tin được. Thế nhưng…Thần Hra Tôn Giả dù thi triển châm rất mạnh nhưng vẫn có một điểm khác với Lâm Chính. Đó chính là cách sử dụng của hai bên.
Thần Hỏa Tôn Giả bề ngoài nói rằng ông ta đang thi triển châm nhưng trên thực tế châm thuật của ông ta không phải là cổ y châm thuật, châm của ông ta sử dụng sức mạnh của chính mình tạo ra một loại ám khí để tấn công.
Vây nên châm của ông ta ngoài khả năng sát thương ra thì không còn tác dụng nào khác.
Lâm Chính khẽ gầm lên, phóng châm về phía trước. Nguồn sức mạnh phát ra trên mỗi cây châm bùng nổ cũng với động tác điều khiển của anh.
Thế nhưng uy lực của châm nguyên tố đâu dễ xử lý như vậy. Trong nháy mắt châm của Lâm Chính bị gãy làm hai, bốn cây châm nguyên tố hung hãn đâm lên cơ thể anh.
Vụt vụt...Lâm Chính bị trúng bốn cây châm, vội vàng lùi lại. Bốn cây châm đam vào ngực như muốn công phá da thịt anh, khiến lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng. Nếu không phải có cơ thể võ thần thì Lâm Chính có lẽ đã bị nát thành cám từ lâu rồi.
“Bị ghim trúng rồi”.
“Trúng 4 cây châm lận”.
“Ha ha, giờ đã biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng tôi chưa?”, người của đảo Thần Hỏa mừng lắm, ai cũng trở nên vô cùng kích động.
Thần Hỏa Tôn Giả thì cảm thấy nghi ngờ. Dù Lâm Chính không thể đỡ được uy lực của bốn cây châm nhưng anh có thể sử dụng cơ thể võ thần để đối kháng lại. Với năng lực phục hồi thần tốc thì anh có thể hồi phục ngay mới đúng.
Nhưng có vẻ như anh đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ bốn cây châm này. Đúng là được chẳng bằng mất.
“Tại sao không né?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
“Né được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả nhanh như vậy, lại vô cùng hung hãn, cộng thêm với khí thế phóng ra bao trùm cả ngọn núi thế kia thì tôi né kiểu gì?", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nếu đã vậy thì chẳng phải là cậu cái bia sống sao? Bốn châm tiếp theo cậu đỡ thế nào?”
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói. Ông ta vung tay, phóng ra bốn cây châm nguyên tố nữa về phía Lâm Chính.
Bốn cây châm này càng mạnh hơn, càng khủng khiếp hơn. Lâm Chính lập tức lấy ra mười cây châm, siết chặt trong tay sau đó phản công lại 4 cây châm kia.
Keng!
Keng!
Châm bạc va chạm với châm nguyên tố gây ra một vụ nổ lớn bao trùm cả hòn đảo.
Vô số người cảm tưởng bị rách cả màng nhĩ. Bọn họ ngước nhìn thì thấy một luồng sức mạnh tỏa ra khi châm của hai bên va chạm trông vô cùng đáng sợ. Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nham thạch chảy ra ngoài, ngọn núi vốn đã bị công phá thì giờ trông càng tan hoang hơn.
Thế nhưng…Vẫn không được…Sau khi đối kháng một lúc thì số châm trong tay của Lâm Chính cũng bị gãy, bốn cây châm nguyên tố lại tiếp tục ghim lên người anh.
Phập! Phập! Lâm Chính vội lùi lại 20 bước, nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng. Vùng ngực của anh bị thương nặng, nát bấy nhầy, máu me chảy ròng ròng.
“Hay lắm”, những người phía dưới hoan hô, vỗ tay rầm rộ.
Lâm Chính chỉ ghim được một châm. Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã ghim được tới 8 châm. Thế cục đã quá rõ ràng.
“Tên ngốc kia, sư tôn dốc toàn lực thì hậu quả là anh sẽ không thể đỡ lại được. Giờ anh có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thầm chửi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.
Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng khó sống. Nhưng kết cục này là do anh chọn, cô ta không thể thay đổi được gì. Còn Thần Hỏa Tôn Giả một lần nữa lại có thể tạo ra sự sùng bái và ngưỡng vọng từ người khác.
Người này vẫn là một vị thần trong mắt bọn họ. Vẫn là một kẻ chiến thắng đối với họ.
“Nếu trước đó cậu cung kính, khiêm tốn hơn thì giờ đã không như thế này rồi. Cậu có hối hận không?”, Thần Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn anh.
Lâm Chính lau máu ở miệng, dùng sức mạnh để chữa lành vết thương nơi vùng ngực. Anh chỉ lắc đầu: “Thắng thua vẫn chưa phân định, có gì mà hối hận?”
“Kết cục đã quá rõ ràng rồi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu cậu muốn phân rõ ràng thì tôi cũng sẽ làm được ngay thôi”, Thần Hỏa tôn giả lạnh lùng nói sau đó đưa tay lên, lại là bốn cây châm nguyên tố nữa.
Bốn cây này chắc chắn Lâm Chính cũng không thể chặn được. Một khi bị ghim trúng thì tổng cộng anh bị ghim tới 12 cây châm, khi đó anh không chết thì cũng bị bại trận.
Mà bại thì chắc chắn là sẽ bị giết chết. Đây là lần tấn công cuối cùng rồi. Những người phía dưới hô vang, lần lượt nhìn lên đỉnh núi. Họ chờ khoảng thời gian sống sót cuối cùng của Lâm Chính.
Lâm Chính đanh mắt, phóng ra toàn bộ số châm mà mình mang theo. Anh chủ động tấn công.
Vụt vụt…Châm bậc bay như mưa, lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta không hề hợ hãi, chỉ điều khiến bốn cây châm với ý đố sẽ đánh gãy châm của Lâm Chính.
Thế nhưng khi bốn cây châm của ông ta tiếp xúc với châm của Lâm Chính thì...
Keng...Bốn cây châm giống như thủy tinh lập tức bị gãy vụn.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả thất kinh, lập tức điều động Cương Khí chống lại. Cương Khí vừa được tạo ra thì ông ta ý thức được có điều gì đó không ổn nên lập tức né đòn nhưng vẫn bị muộn một bước.
Châm bạc đâm xuyên qua Cương Khí, ghim thẳng lên người của Thần Hỏa Tôn Giả. Hàng trăm cây châm ghim dày đặc lên cơ thể của ông ta.
Đám đông thất kinh.
Chương 2265: Tôi muốn thử
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Từng đôi mắt trừng to, không thể tin nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, bây giờ toàn thân ông ta găm đầy châm bạc!
Lúc này, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bị ghim không chỉ mười cây châm bạc mà có lẽ cả là cả trăm cây!
Thật kinh khủng!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám phát ra tiếng.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu sửng sốt nhìn số châm bạc trên người, trầm ngâm không nói tiếng nào.
“Tôn Giả đại nhân, có vẻ là... tôi thắng rồi...”
Lâm Chính hít từng ngụm khí, thở hổn hển, người hơi run rẩy như mất hết sức lực.
Dù sao cũng một mạch phóng ra toàn bộ số châm bạc.
Hơn nữa sức mạnh bao trùm lên những cây châm bạc này hoàn toàn khác so với những châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó.
Sắc bén hơn, mạnh hơn và khéo léo hơn.
Đương nhiên, quan trọng là chúng không bị lớp phòng ngự của Thần Hỏa Tôn Giả ngăn chặn.
Quả thật nghe rất rợn người.
“Cậu làm được bằng cách nào?”
Thần Hỏa Tôn Giả lấy lại tinh thần, nhìn châm bạc trên người, bình tĩnh mở lời: “Rõ ràng cậu không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, rõ ràng không thể phá vỡ châm nguyên tố của tôi, vì sao đột nhiên lúc đó lại làm được?”
“Tôn Giả, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Tôi nói với ông, tôi không thể phá được lớp phòng thủ đó lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc nói: “Dùng yếu đánh mạnh?”
“Đúng vậy.” Lâm Chính gật đầu: “Nếu ông sử dụng lớp phòng ngự của cơ thể võ thần thì tôi không thể công phá, nhưng ông lại dùng tiên thiên cương khí, sức chống đỡ không là gì so với tiên thiên cương khu, trước mắt lực tàn phá cực hạn của tôi có thể đâm thủng tiên thiên cương khí”.
“Vậy lúc đầu cậu không đâm thủng tiên thiên cương khí, là do muốn dùng yếu đánh mạnh, làm tôi tưởng rằng cậu thật sự không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, khiến tôi mất cảnh giác! Không chỉ vậy, lúc đối mặt với châm nguyên tố của tôi, đáng lẽ cậu có thể phá vỡ nó, nhưng cậu lại cố ý bẻ gãy châm bạc của mình, diễn ra vẻ không thể ngăn cản được, làm tôi tưởng rằng cậu không thể đối phó với châm nguyên tố, chờ đúng thời cơ mới chống lại, làm tôi khó có thể trở tay?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi đúng là dùng yếu đánh mạnh, vì tôi biết, nếu chỉ dựa vào thực lực thì không thể đánh bại ông, nếu muốn đánh thắng chỉ có thể chờ cơ hội mà ông cho tôi! Hai lần công kích trước đó thật ra tôi có thể chống đỡ mà không chút tổn hại nào, nhưng tôi biết tôi không thể đỡ, vì một khi tôi đỡ được thì lần công kích sau sẽ càng khủng khiếp hơn, đồng thời ông sẽ có cái nhìn mới về thực lực của tôi, sự đề phòng của ông với tôi sẽ càng tăng. Thật ra nếu ông vẫn sử dụng cơ thể võ thần thì châm của tôi sẽ không thể đâm vào da thịt ông, nhưng bởi vì hai châm lúc trước khiến ông cho rằng thực lực của tôi yếu ớt không đáng kể, ông quyết định không tiếp tục sử dụng cơ thể võ thần, thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ phản kích, bởi vậy mới mở ra con đường cho tôi!”
“Thật không ngờ! Cuối cùng tôi vẫn thua ở sự khinh suất! Thần y Lâm, cậu thật sự khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác!”
Thần Hỏa Tôn Giả gần như không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, ông ta hờ hững nói: “Theo như giao ước, tôi thua rồi! Thần y Lâm, cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi đảo Thần Hỏa!”
“Đa tạ Thần Hỏa Tôn Giả! Tôn Giả khiêm nhường mà thôi”, Lâm Chính ôm quyền nói.
“Khiêm nhường? Không, là khinh suất! Tính cách con người có nhiều điểm yếu, vừa nãy cậu lợi dụng sự ngạo mạn và khinh suất của tôi để chiến thắng tôi! Cậu là người có đầu óc, không giống đám kiến tới khiêu chiến tôi, bọn chúng tiến lên đơn thuần là chịu chết!”, mặt Thần Hỏa Tôn Giả không chút biểu cảm nói: “Nhiều năm nay không ai sống sót trong tay tôi, bây giờ, cậu là người đầu tiên!”
“Tôn Giả quá khen! Nếu trận đấu đã kết thúc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt!”
Lâm Chính ôm quyền lần nữa, sau đó quay người, đi xuống chân núi.
Toàn bộ người dưới chân núi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, anh đi tới mọi người cũng tự động tránh đường, không ai dám ngăn cản.
Mỗi một ánh mắt nhìn về Lâm Chính đều tràn ngập sự tôn kính lẫn khiếp sợ.
Đây là người duy nhất bọn họ từng thấy đã đánh thắng Thần Hỏa Tôn Giả.
Tuy người này không dùng vũ lực để đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng đã thắng vẫn là thắng.
Người dân đảo Thần Hỏa sắp xếp một con thuyền, chuẩn bị đưa Lâm Chính rời khỏi đảo.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, giọng nói dũng mãnh của Thần Hỏa Tôn Giả lại vang tới.
“Thần y Lâm, khi nào cậu quay lại đảo?”
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính ngẩn ra.
Anh vừa quay đầu đã thấy Thần Hỏa Tôn Giả ngạo nghễ đứng ở vách núi bên cạnh, quan sát anh.
“Tôn Giả nói vậy là có ý gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Còn cần tôi nói thẳng ra sao? Nếu cậu không quay lại đảo, chẳng lẽ tôi lại đến Giang Thành tìm cậu để khám bệnh à?”, Thần Hỏa Tôn Giả lãnh đạm nói.
“Khám bệnh?”, Lâm Chính hít sâu một hơi.
Thần Hỏa Tôn Giả thả người nhảy từ vách núi xuống, đứng trước mặt Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: “Chắc không phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngu đần đấy chứ? Di chứng của việc Thánh Nữ tu luyện thuật Hỏa Viêm đã đột nhiên biến mất, nếu không nhờ công lao của cậu thì chẳng lẽ lại là do cô ta tự giải quyết?”
Lâm Chính sửng sốt, trầm mặc một lát, thờ ơ nói: “Cho nên Tôn Giả muốn tôi chữa di chứng cho ông à?”
“Thế nào? Cậu có thể trị cho cô ta mà không thể trị cho tôi ư?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt hỏi.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: “Nói thật, tôi đã sớm biết Tôn Giả mắc cùng một loại di chứng với Thánh Nữ đại nhân, nhưng tôi cũng đã nói với thánh nữ, tôi căn bản không thể trị hết di chứng của ông, vì trị liệu cho Thánh Nữ đại nhân đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng với tôi, tu vi của ông quá cao, châm bạc và thuốc của tôi thậm chí hoàn toàn không có tác dụng với ông”.
“Vậy nghĩa là di chứng của tôi không có cách nào chữa trị sao?”, sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh như băng: “Hay là... cậu căn bản không muốn chữa trị cho tôi?”
“Nếu tôi có thể trị được cho Tôn Giả thì cần gì phải đấu với ông một trận? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc chữa trị cho ông để bảo toàn tính mạng mình, cần gì bí quá hóa liều đi vào chốn hiểm nguy?”, Lâm Chính hỏi lại.
Dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả cũng dao động, hờ hững gật đầu: “Cậu nói cũng có lý, có vẻ cậu thật sự không có cách... thôi, cậu về đi, di chứng của tôi, tôi sẽ tự xử lý”.
“À... Có điều, thật ra nói không có cách cũng không đúng lắm”, Lâm Chính sờ cằm nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Cậu có cách gì?”
“Thật ra cũng không hẳn là cách, không biết Tôn Giả có đồng ý thử hay không! Nếu dùng cách này sẽ phải tốn rất nhiều vật liệu và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng tốn thời gian và công sức, cực kỳ rườm rà! Nếu thất bại thì tất cả đều sẽ thành tốn công vô ích!” Lâm Chính nói.
“Chỉ cần có cách xóa bỏ di chứng, dù là một chút hi vọng, tôi cũng muốn thử một lần!” Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn.
Thái độ rất kiên quyết.
Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mày lá liễu nhíu chặt.
Bình luận facebook