-
Chương 2271-2275
Chương 2271: Lượt theo dõi của anh nhiều lắm à?
Ngay cả người không hay lướt xem video ngắn như Tô Nhu cũng từng nghe qua người nổi tiếng trên mạng Hòa Dã.
Dù sao bản thân Hòa Dã có rất đông người hâm mộ, báo trên máy tính điện thoại thỉnh thoảng lại có bài viết hoặc quảng cáo về hắn.
Một nhân vật có người hâm mộ đông đảo như vậy muốn bôi nhọ một người bình thường là chuyện rất đơn giản.
Hắn hoàn toàn có thể biến một người vô tội thành người bị thế giới lên án, ai ai cũng ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh sự trong sạch cho người đó thì cũng vì dư luận mà không thể rửa sạch nỗi oan hoàn toàn.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ là vết nhơ, mang tiếng xấu suốt cuộc đời.
Giấy trắng nhuốm mực đen thì không thể tẩy sạch được.
Thấy Hòa Dã vu khống mình, đương nhiên Tô Nhu rất sốt ruột, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng ăn nói bậy bạ ở đây, cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng!”.
“Phỉ báng chứ gì? Được! Cô muốn kiện thì kiện đi, nhưng điều kiện là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng! Quản lý còn chưa lấy tiền của các người, hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh các người! Vậy không phải các người đang chiếm chỗ ăn chực sao? Tôi phỉ báng các người chỗ nào?”, Hòa Dã cười giễu.
“Anh…”.
Tô Nhu tức đến run người.
“Viết xong dòng trạng thái chưa?”, Hòa Dã nghiêng đầu hỏi thành viên trong đội ngũ ekip.
“Xong rồi anh Hòa Dã, có thể đăng lên bất cứ lúc nào”, người đó cười đáp.
“Tốt lắm!”, Hòa Dã gật đầu, nghiêng đầu cười với hai người họ: “Tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ biến các người thành chuột qua đường, người người đuổi đánh!”.
“Cút đi!”.
“Cút nhanh lên!”.
“Biết điều thì cút nhanh lên!”.
Những người khác cũng hô hào, thậm chí có người hâm mộ của Hòa Dã cũng chạy vào hùa.
Tô Nhu không chịu nổi, định kéo tay Lâm Chính rời đi, không chịu cái thiệt trước mắt.
Bốp!
Ngay lúc đó, một tiếng tát to rõ vang lên.
Hòa Dã đứng trước mặt Tô Nhu đột nhiên bị tát xoay tròn tại chỗ, sau đó ngã xuống đất.
Nhìn lại thì là Lâm Chính ra tay!
“Hả?”.
Người ở đây đều giật mình.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”, Hòa Dã kinh ngạc nói.
“Tôi đánh anh thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Hòa Dã.
“Khốn nạn, là các người muốn chết đấy!”.
Hòa Dã nổi giận, bò dậy gào lên: “Quay lại hết rồi chứ? Chỉnh sửa rồi đăng lên ngay cho tôi, quay thật rõ mặt bọn họ! Đăng lên mạng ngay, để người của Long Quốc thấy được bộ mặt xấu xa của đôi cẩu nam nữ này!”.
Nhân viên chuyên nghiệp phía sau Hòa Dã bắt đầu quay chụp Lâm Chính và Tô Nhu. Đồng thời Hòa Dã cũng đứng dậy, gào khóc chỉ trích hành vi xấu xa của Lâm Chính trước ống kính, diễn như mình là người bị hại vô tội.
“Đừng! Không phải đâu! Các người đừng vu oan chúng tôi…”, Tô Nhu sốt ruột, liên tục giải thích.
Nhưng lời cô nói đâu lọt vào tai đám người Hòa Dã?
Khán giả ở đây đã lấy điện thoại mở app ra, chuẩn bị bình luận, thích video sớm nhất. Vài người lấy điện thoại ra muốn quay, nhưng bị nhân viên ngăn lại.
Đây rõ ràng đã trở thành video độc quyền của Hòa Dã.
“Tiểu Nhu, không cần sợ, không chỉ bọn họ có điện thoại!”.
Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra, bắt đầu quay.
Hòa Dã thấy vậy, không khỏi bật cười.
“Anh là cái thá gì, anh nghĩ anh có nhiều người hâm mộ như tôi sao? Cho dù anh có quay đăng lên cũng không ai tin! Mọi người sẽ chỉ nói video của anh đã qua chỉnh sửa cắt ghép, hoàn toàn không có ai nói giúp anh! Còn tôi thì khác, đợi video đăng lên, anh sẽ là chuột qua đường! Anh sẽ bị người người tấn công! Từ nay về sau, anh sẽ sống trong sự ghét bỏ và chửi rủa. Dù là mấy năm sau, mười năm sau sẽ vẫn có người nhắc tới các anh, chửi rủa các anh!”, Hòa Dã cười nhạt nói.
Nhưng Lâm Chính lại hơi nghiêng đầu: “Sao? Lượt theo dõi của anh nhiều lắm à?”.
“Cũng không nhiều, mới có sáu mươi triệu người, đủ không?”, Hòa Dã cười nói.
Giây lát sau, Lâm Chính liên tục lắc đầu: “Không đủ”.
“Sáu mươi triệu người còn không đủ? Anh có biết trên mạng được bao nhiêu người có sáu mươi triệu lượt follow không?”, Hòa Dã mở to mắt, sau đó cười to: “Anh huênh hoang như vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, anh có bao nhiêu lượt follow không?”.
“Gần hai trăm triệu”, Lâm Chính nhìn điện thoại rồi nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó cả nhà hàng bùng nổ tràng cười.
“Anh ta… Anh ta nói anh ta có hai trăm triệu lượt theo dõi? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!”.
“Chắc là hai người ấy nhỉ?”.
Không ai tin, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.
Tô Nhu lộ vẻ túng quẫn, âm thầm kéo tay áo Lâm Chính, khẽ nói: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.
“Đi? Ha, muộn rồi, video chỉnh sửa xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì đăng lên cho tôi”, Hòa Dã cười khẩy.
“Vâng thưa anh”, nhân viên trong đội cầm điện thoại thao tác, sau đó cười nói: “Video qua kiểm duyệt rồi! Bên đó sẽ không làm gắt với video của anh!”.
“Chứ sao”.
Hòa Dã nheo mắt nhìn Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tin không? Một phút nữa, ảnh của hai người sẽ lan truyền khắp mạng xã hội, ba phút sau, các người sẽ bắt đầu bị người người mắng chửi, năm phút sau điện thoại của mấy người sẽ bị gọi cháy máy. Mười phút sau, tất cả tin tức của các người, thậm chí là tin tức về bố mẹ anh chị em ruột các người đều sẽ bị đăng lên khắp mạng xã hội! Từ hôm nay trở đi, các người sẽ không còn sống những ngày tháng bình yên được nữa! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”.
Tô Nhu nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu thật là vậy, không phải một người sống sờ sờ sẽ bị hủy hoại hay sao…
“Đúng là đáng sợ! Tiểu Nhu, chúng ta đi trước đi, đổi chỗ khác ăn”, Lâm Chính nói, chuẩn bị kéo Tô Nhu tìm nhà hàng khác ăn.
Nhưng người đứng xem ở bên ngoài chặn hai người lại.
“Đi à? Các người đã ăn chực lại còn đánh người mà muốn chuồn đi như vậy? Nằm mơ!”.
“Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát!”.
“Đúng, bắt bọn họ lại!”.
“Không được để bọn họ chạy!”.
Người xung quanh tràn đầy căm phẫn, nhao nhao hò hét.
Tô Nhu hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.
Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
Hòa Dã nheo mắt cười khẩy, thoải mái thưởng thức vẻ mặt hai người họ.
Điều làm hắn hoang mang là phản ứng của Tô Nhu hoàn toàn bình htường, nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông kia lại bình thản như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn…
Mặc kệ, cứ để những nhân vật quần chúng đầy phấn khích này bắt bọn họ giao cho cảnh sát vậy, thuận tiện quay video, kiếm một đợt “năng lượng tích cực”.
Hòa Dã âm thầm tính toán, đang định nói nhân viên của mình chuẩn bị hành động.
Đúng lúc đó, một nhóm người chạy vào, tách đám đông đang đứng xem ra.
“Tránh ra, tránh ra!”.
“Các người là ai?”.
“Bớt nhiều lời, tránh ra hết cho tôi!”.
Giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Đám đông bị tách ra, sau đó một vài người nam nữ mặc vest đi tới. Ông lão tóc bạc dẫn đầu nhóm người khom lưng trước Lâm Chính.
“Cậu Lâm, tôi là Trần Khánh Tường, CEO của Quân Thịnh. Tôi đã biết sự việc, do chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã xúc phạm đến cậu Lâm, mong cậu Lâm rộng lòng tha thứ cho chúng tôi!”.
Cảnh này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.
Chương 2272: Hoàn toàn bị ghẻ lạnh
Trần Khánh Tường?
Tất cả mọi người có mặt đều ra sức dụi mắt, nhìn ông lão đang cúi đầu trước Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Là Trần Khánh Tường!
Người đứng đầu tập đoàn Quân Thịnh!
Người đàn ông ít khi lộ diện này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Nhất là nhân viên quản lý kia, sợ hãi đến mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững.
Anh ta biết, lần này anh đã chọc phải người không dễ chọc.
“Trần…chủ tịch Trần? Tại sao ông lại tới đây? Người này… người này là ai?”, Hòa Dã định thần lại, nở nụ cười nói.
Nhưng Trần Khánh Tường hoàn toàn phớt lờ hắn.
Suy cho cùng, loại người này đều là dựa vào các mối quan hệ sau lưng, là người quen của mấy nhà tư bản, nhét vào thì dễ, muốn loại bỏ cũng không khó, hắn cũng chỉ dám gây khó dễ cho mấy người không quyền không thế. Đối với Trần Khánh Tường, loại người này không thể lọt vào mắt của ông ta.
“Ông là Trần Khánh Tường của tập đoàn Quân Thịnh à?”, Lâm Chính liếc nhìn người vừa mới đến.
“Đúng vậy, thưa cậu Lâm”, Trần Khánh Tường gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Chính chưa bao giờ để lộ khuôn mặt thật của thần y Lâm, nhưng Trần Khánh Tường đã sớm nghe đồn rằng thần y Lâm rất giỏi ngụy trang. Hơn nữa, lúc vừa mới tới, anh đã đích thân gọi cho Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa để xác nhận tài khoản!
Tài khoản đó chỉ có một mình thần y Lâm có thể sử dụng ở toàn bộ Dương Hoa.
Cho nên Trần Khánh Tường chắc chắn một trăm phần trăm rằng người đàn ông trước mặt là thần y Lâm.
“Trần Khánh Tường, Quân Thịnh của các người đúng là uy phong! Hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính lãnh đạm nói.
“Cậu Lâm xin đừng tức giận, tôi đã hoàn trả toàn bộ tiền vào tài khoản của cậu, còn về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng! Đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”, khuôn mặt già nua của Trần Khánh Tường nhễ nhại mồ hôi, vội vàng nói, sau đó quay đầu lại: “Còn không mau kêu người tới?”
“Vâng! Thưa chủ tịch Trần!”
Người ở phía sau vội vàng đáp.
Sau đó nhân viên bán hàng và cô gái trang điểm đậm cúi đầu bước tới.
“Anh Lâm, cô Tô, thực… thực xin lỗi…”
Hai người họ nơm nớp lo sợ, vội vàng nói lời xin lỗi.
“Còn tôi, còn tôi nữa, anh Lâm, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tôi!”
Quản lý cũng vội vàng đi tới, khom lưng cúi đầu.
Nhưng ba người họ vừa mới khúm núm mở lời, người ở phía sau Trần Khánh Tường đột nhiên lao lên, đè ba người họ xuống đất, nhặt cái ghế bên cạnh lên rồi đập mạnh vào chân ba người họ.
“A!”
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng
Chân của ba người họ bị đánh gãy.
Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cực kì kinh hoảng.
Tịch thu hết điện thoại của tất cả những người đang có mặt ở đây! Thu thập thông tin chuyến bay của họ, không ai được phép lan truyền sự việc hôm nay ra ngoài, nếu có ai dám tiết lộ, xúc phạm thanh danh của cậu Lâm và Quân Thịnh của tôi, tôi sẽ giết người đó!”, Trần Khánh Tường lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vâng!”
“Chúng tôi sẽ không tiết lộ, đảm bảo sẽ không tiết lộ!”
“Cậu Lâm, cậu có hài lòng với kết quả này không?”
Trần Khánh Tường mỉm cười hỏi.
“Ừ”, Lâm Chính tùy ý gật đầu.
Còn Tô Nhu ở bên cạnh, đã sớm ngây ngốc.
Nhưng ngay vào lúc này.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.
Hòa Dã đang sững sờ vội vàng lôi điện thoại ra, lập tức từ chối nghe.
Trong thời điểm quan trọng này, tên khốn nào lại dám gọi điện cho hắn?
Hòa Dã thầm mắng.
Nhưng vừa mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, cúp xong lại tiếp tục vang lên.
Hòa Dã sửng sốt, nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức nhìn vào màn hình điện thoại, mới phát hiện ra đó là các dãy số lạ nối tiếp nhau, hơn nữa những dãy số này đều đến từ khắp nơi, hiển nhiên là điện thoại của hắn đã bị công kích.
“Hả? Anh Hòa! Xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, một thành viên trong nhóm nhìn chằm chằm vào di động rồi hét lên.
Cả người Hòa Dã run bần bật, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh… anh mau nhìn vào điện thoại đi! Mau nhìn vào app!
Hòa Dã vội vàng lấy điện thoại ra và mở app, vừa nhìn hắn đã chết sững ngay tại chỗ.
Video đứng đầu của app không phải là video mà hắn bảo người đăng, mà là video do Lâm Chính đăng lên!
Hơn nữa tài khoản đăng video lại là… thần y Lâm!
Ầm!
Trong đầu Hòa Dã hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Lâm Chính!
Tài khoản với hai trăm triệu người theo dõi…
Trên mạng chỉ có một tài khoản duy nhất!
Đó chính là thần y Lâm của Giang Thành!
Hòa Dã mặc dù được xưng là có sáu mươi triệu người theo dõi, nhưng thực tế số người theo dõi e rằng còn không nổi một triệu, phần lớn đều là tài khoản ảo, do công ty điều khiển, sức mạnh của dư luận sao có thể so sánh với thần y Lâm?
Tài khoản của thần y Lâm chưa bao giờ hoạt động, nhưng hai trăm triệu người theo dõi đều là người thật!
Khi anh tung ra video này, hoàn toàn có thể dự đoán trước được kết quả của dư luận! Có thể nói là bùng nổ Internet!
Không ngoài dự đoán, tài khoản của Hòa Dã bị công kích bởi mấy trăm ngàn tin nhắn riêng tư, quản trị viên phải khóa khu vực bình luận và hòm thư riêng, vô số cư dân mạng bắt đầu tố cáo, chửi bới hắn ở nhiều khu vực bình luận, thậm chí còn đăng những video ngắn để chỉ trích.
“Xong rồi! Xong thật rồi…”
Hòa Dã như người mất hồn.
Hắn biết rằng, kể từ ngày hôm nay, mình hoàn toàn bị ghẻ lạnh.
Chương 2273: Có thể trò chuyện một lát được không?
Sau khi xảy ra chuyện của Hòa Dã, Lâm Chính và Tô Nhu cũng không còn tâm trạng để ăn cơm, cả hai từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Khánh Tường, rồi rời khỏi trung tâm thương mại.
Lâm Chính cũng không quá ngạc nhiên khi thấy thái độ của Trần Khánh Tường.
Thật ra nếu nói về nguồn lực tài chính, tập đoàn Quân Thịnh cũng không kém Dương Hoa là bao, dù sao thì tập đoàn này cũng đã hoạt động hàng trăm năm, bám rễ vô cùng sâu và các mối quan hệ cũng rắc rối phức tạp.
Nhưng ở thế giới này, chỉ dựa vào việc có tiền thôi thì cũng vô dụng.
Tin tức của Trần Khánh Tường hết sức nhanh nhạy, cũng đã từng được chứng kiến thủ đoạn gây chấn động của thần y Lâm.
Nếu cường giả tuyệt thế như vậy mà tức giận ra tay thì tập đoàn Quân Thịnh chắc chắn chịu không nổi!
Nhân vật như vậy, ai dám đắc tội chứ?
Trần Khánh Tường muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn không có hứng thú.
Hai người đi thẳng tới địa điểm buổi đấu giá.
“Anh có quen biết với Trần Khánh Tường sao?”
Trên đường đi, Tô Nhu tò mò hỏi
“Ông ta là bệnh nhân cũ của anh”, Lâm Chính tùy ý nói.
“Vậy mà anh lại từng khám bệnh cho ông ta sao? Khó trách ông ta lại cung kính với anh như vậy”, Tô Nhu kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô gật đầu liên tục: “Em đoán là anh kiếm được không ít tiền từ ông ta nhỉ?”
“Đúng vậy, một người giàu có như vậy, ra tay chắc chắn rất hào phóng”.
“Hừ, tại sao tài khoản của thần y Lâm lại đăng video ở nhà hàng?”
“Anh đã gửi video cho thần y Lâm, nhờ anh ấy đăng lên! Dù Hòa Dã có lợi hại đến đâu thì sao hắn có thể so sánh được với một nhân vật tầm cỡ quốc gia như thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.
“Anh có thể liên lạc với tài khoản của thần y Lâm sao?”
Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt Tô Nhu phức tạp nhìn Lâm Chính, cuối cùng khẽ thở dài, lắc đầu.
Lời đồn ngoài kia càng ngày càng quá đáng, nói em có quan hệ mờ ám với thần y Lâm, vậy mà anh không những không ghen, lại còn giữ liên lạc với người ta, chẳng lẽ anh không đề phòng một chút nào sao?
Tô Nhu suy nghĩ trong lòng, đột nhiên hơi tức giận.
Lâm Chính này, không lẽ anh ấy chẳng hề coi trọng mình chút nào sao?
Em là vợ của anh đấy!
Vậy mà anh lại trò chuyện với tài khoản của người đàn ông có lời đồn mờ ám với vợ mình, không những thế còn thường xuyên liên lạc?
Tô Nhu càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khó chịu.
“Tiểu Nhu, em làm sao thế?”, Lâm Chính cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, vội vàng hỏi.
“Nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, em không cho phép anh liên lạc với thần y Lâm nữa!”, Tô Nhu tức giận nói.
Lâm Chính sửng sốt, mờ mịt gật đầu: “Được… Được thôi…”
Tô Nhu hừ một tiếng, không thèm nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không hiểu gì: "Cô gái ngốc này bị làm sao vậy?"
Hai người đi tới ven đường, chuẩn bị bắt taxi.
Lúc này, những người qua đường xung quanh nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn về phía trung tâm mua sắm Thiên Úc, bàn tán sôi nổi.
Tô Nhu liếc mắt nhìn, lập tức bịt kín cái miệng nhỏ nhắn: “Nhìn kìa, trung tâm thương mại Thiên Úc xảy ra hỏa hoạn!”
Lâm Chính cũng thuận thế nhìn theo, thấy những làn khói dày đặc bốc lên ở trung tâm thương mại.
Anh bật cười: “Không phải xảy ra hỏa hoạn, chỉ là đốt một chút quần áo thôi”.
“Đốt quần áo?”
Tô Nhu hơi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nói: “Không phải chủ tịch Trần lại làm theo lời anh nói, đốt hết tất cả các cửa hàng thời trang nữ ở trung tâm thương mại đấy chứ?”
“Có lẽ là vậy”.
Trần Khánh Tường vẫn khá có thành ý.
Khuôn mặt của Tô Nhu trở nên phức tạp, hít sâu một hơi, hiển nhiên là không thể tiếp nhận.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở bên cạnh hai người, Tô Nhu không do dự mà lên xe, đi thẳng về phía địa điểm đấu giá.
Địa điểm đấu giá nằm ở bên cạnh bờ biển của Úc Thành.
Ông Đồng đã thuê vài kilomet bãi cát, dành cả tháng trời cùng với rất nhiều tiền để sắp xếp địa điểm đấu giá.
Khi hai người vừa bước vào khu vực đấu giá, Tô Nhu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng ở đây.
Lâm Chính nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Dịch Tiên Thiên.
“Ôi chao, chủ tịch Tô! Xin chào! Xin chào! Hoan nghênh cô đến đây, xin lỗi vì chỉ có thể tiếp đón từ xa!”
Dịch Tiên Thiên dẫn đầu bước tới, mỉm cười chào hỏi Tô Nhu.
Mặc dù ông ta không phải là người đứng ra tổ chức, nhưng với tư cách là thành viên của Thương Minh, tiếp đón khách mời cũng là nhiệm vụ của ông ta.
"Ông là...”
“À, tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh”.
“Thương Minh?”
Tô Nhu kích động, vội vàng vươn tay ra cười nói: “Ông Dịch! Xin chào! Xin chào!”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi ở khu khách quý dành cho hai người, cô Tô, lát nữa cô hãy ngồi ở ghế thứ ba ở hàng thứ nhất nhé! Hiện giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, hai người đi đường vất vả rồi, có thể nếm thử một chút đồ ăn nhẹ!”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Được, được, cảm ơn ông Dịch”, Tô Nhu cảm kích nói.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười, bắt tay với Lâm Chính, nhân lúc Tô Nhu không chú ý, hạ thấp giọng nói: “Cậu Lâm, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng”.
“Khi nào bọn họ ra tay?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Vào thời điểm đấu giá vật phẩm cuối cùng”, Dịch Tiên Thiên thấp giọng nói.
“Người của chúng ta đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”
“Đều đã được sắp xếp xong, chỉ cần cậu ra lệnh, chúng ta có thể khống chế cả buổi đấu giá trong nháy mắt”.
“Được rồi, nghe đây, không được để bại lộ thân phận, tùy cơ ứng biến”.
Lâm Chính hờ hững nói.
Dịch Tiên Thiên hơi cúi người, xoay lưng rời đi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, tò mò hỏi.
“Nói chuyện phiếm một chút thôi, ông Dịch này quả thật không tệ”, Lâm Chính cười nói.
“Thật sao?”
Tô Nhu tò mò nhìn anh.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest mỉm cười tiến tới, Tô Nhu và Lâm Chính đồng loạt nhìn sang.
Còn tưởng rằng người này muốn bắt chuyện với Tô Nhu, nhưng không ngờ hắn lại nói chuyện với Lâm Chính.
“Thưa anh, có thể qua bên này trò chuyện một lát được không?”
“Tôi ư?”
Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, chính là anh”, người đàn ông mặc vest cười nói.
Chương 2274: Không cần tao ra tay
Lâm Chính cũng không quen người này!
Cảm nhận được khí tức trên người đàn ông này, tuy không mạnh nhưng vẫn là người luyện võ, có điều võ thuật chỉ giới hạn ở chân và bàn chân, có lẽ là vệ sĩ.
Một tên vệ sĩ tìm mình trò chuyện gì chứ?
Lâm Chính vừa định từ chối thì Tô Nhu đứng cạnh đã lặng lẽ dùng khuỷu tay đẩy anh, khẽ nói: “Lâm Chính, người tham gia buổi đấu giá này đều rất có máu mặt, người ta có lòng muốn làm quen với anh! Anh đừng bỏ lỡ cơ hội! Nói không chừng sau này lại có cơ hội hợp tác”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Đầu óc Tô Nhu lúc này vẫn đang tập trung vào công việc.
“Vậy em thì sao?”
“Cái gì mà em thì sao? Em lớn vậy rồi, anh còn sợ em đi đâu mất à? Yên tâm, đi đi!”, Tô Nhu tức giận nói.
“Đi đây, đi đây, nếu vợ đại nhân đã nói vậy, vậy thì anh đây muốn trò chuyện gì?”
“Ồ, mời anh qua bên này, chúng ta tán gẫu”, vệ sĩ cười nói, làm động tác mời với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, đi về hướng được chỉ.
Hai người đi qua bàn rượu bên cạnh, vệ sĩ rót một ly rượu rồi đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, nhìn tên vệ sĩ, phát hiện tên đó rót rượu cho anh xong cũng chỉ đứng cạnh uống rượu, có vẻ không định nói gì.
“Ồ?”
Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!
Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.
“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.
“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”
“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.
“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.
“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.
“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.
Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.
Tô Nhu cũng khiếp sợ.
“Là ông Dịch!”
“Ông Dịch nào cơ?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”
“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”
“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.
Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.
“Ông Dịch, ông... tại sao ông đánh tôi?”
“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.
“Gây rối? Tôi... Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
“Đừng nói nhiều, tôi cũng không rảnh dây dưa với cậu ở đây, người đâu!”
“Có!”
“Đánh gãy một chân của tên này cho tôi, xong thì ném ra ngoài!”, Dịch Tiên Thiên quát.
“Rõ!”
Một vài tên tay sai của Thương Minh lao tới, không nói nhiều lời đã ấn Tề Thẩm xuống đất, người bên cạnh lấy một cây gậy, hung hăng nện xuống chân Tề Thẩm.
Răng rắc!
Âm thanh xương gãy phát ra.
“A!!!”
Tiếng kêu thê thảm của Tề Thẩm vang vọng khu vực đấu giá.
Chỉ một lúc sau, Tề Thẩm đã bị ném khỏi khu vực đấu giá.
Tất cả khách mời đều kinh hãi.
“Ông Dịch làm gì vậy? Tề Thẩm gây chuyện gì?”
“Ông ấy... không phải hơi quá sao? Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực lớn trong số những gia tộc lánh đời ẩn thế, đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề trước mặt mọi người, còn ném người ra ngoài, đây không phải là trắng trợn tát vào mặt nhà họ Tề sao?”
Mọi người tột cùng kinh ngạc.
Nhưng Dịch Tiên Thiên cũng không giải thích gì, xử lý xong Tề Thẩm, ông ta đi chào hỏi các vị khách khác.
Còn tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính đã trợn mắt há hốc miệng từ lâu.
“Sao có thể như vậy? Cậu chủ bị đánh gãy chân thật sao?”
Hắn lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu... nhìn Lâm Chính.
“Là... là mày? Có phải do mày làm không?”
“Đương nhiên là tao làm! Dám có mưu đồ với vợ tao, chuyện này e là sẽ không xong dễ dàng vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, vài vệ sĩ của Thương Minh đã đi tới, bao vây tên vệ sĩ, lôi hắn ra khỏi khu vực đấu giá.
“Buông... Buông ra! Khốn nạn! Buông ra!”
Tên vệ sĩ giãy giụa điên cuồng.
Cũng không làm được gì.
Vệ sĩ của Thương Minh có tiêu chuẩn cực cao, năng lực rất khủng khiếp, không phải người mà kẻ chỉ biết khoa chân múa tay như hắn có thể so được.
Chỉ một lát sau, bên ngoài phòng đấu giá vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến khách mời rùng mình.
“Cậu Lâm! Xử lý như vậy đã đủ hài lòng chưa?”, Dịch Tiên Thiên im lặng đi tới, hơi cúi đầu hỏi.
“Năng lực của ông làm tôi hoài nghi sâu sắc, nếu còn có chuyện như vậy, tôi chỉ đành dùng cách của mình đi xử lý!” Lâm Chính lạnh nhạt nói, ánh mắt và giọng điệu đều rét lạnh.
Dịch Tiên Thiên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nếu thần y Lâm ra tay, sợ là máu chảy thành sông...
Ông ta vội vàng cúi đầu lần nữa: “Cậu Lâm bớt giận! Tôi đảm bảo sẽ không có người dám quấy rầy cô Tô Nhu nữa! Tôi đảm bảo!”
“Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng gây phiền phức nữa, người họ Tề sẽ không gây thêm rắc rối chứ?”
“Tôi sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ! Chắc chắn khiến bọn họ không dám gây thêm rắc rối”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Dịch Tiên Thiên vừa đi, Tô Nhu đã bước nhanh tới.
“Lâm Chính, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”, Tô Nhu còn hơi sợ hãi.
“Thấy gì cơ?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Người vừa rồi tiếp cận em ấy, đột nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân... Thật đáng sợ”.
“Chắc là người này có xích mích với ông Dịch, không sao, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý chúng ta đâu, lại đây ăn một chút đi”, Lâm Chính cười nói, kéo Tô Nhu sang bàn ăn bên cạnh, gọi một đống thức ăn ngon, thưởng thức ngon miệng.
Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang định đi tới hiện trường đấu giá lại nhận được tin Tề Thẩm bị đánh gãy chân ở đó, ai nấy đều giận tím mặt, tiến thẳng tới hội trường.
Chương 2275: Đánh gãy tay chân
“Quá nhục nhã! Quá nhục nhã!”
Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên xe Rolls – Royce, liên tục gõ gậy đầu rồng xuống đất, trên gương mặt già nua tràn ngập lửa giận.
“Nơi bán đấu giá tụ tập nhân vật nổi tiếng của gia tộc lớn ở bốn phương, vậy mà dám đánh gãy chân cậu chủ họ Tề trước mặt họ, lại còn ném người ra ngoài! Dịch Tiên Thiên có ý gì? Muốn khai chiến với nhà họ Tề sao?”
“Nhà họ Tề chúng ta mất sạch mặt mũi rồi! Bố, nếu không yêu cầu bọn họ giải thích, thì sau này nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?”
Mấy đứa con của Tề Bạc đều phẫn nộ nói.
“Thương Minh giỏi lắm rồi phải không? Thật sự cho rằng có thể bắt nạt nhà họ Tề à? Một đám chỉ biết buôn bán mà dám không coi nhà họ Tề ra gì ư? Thằng hai với thằng ba, lập tức báo về gia tộc, điều động Tề Vệ, triệu tập thêm tất cả cao thủ nhà họ Tề, bao vây nơi đấu giá cho bố!”, Tề Bạc gầm lên.
“Bố, chúng ta phải khai chiến với Thương Minh sao? Con chỉ sợ... chúng ta vẫn chưa phải đối thủ của Thương Minh”.
“Yên tâm, sẽ không đánh, ông Đồng chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn muốn thông qua buổi đấu giá để gia tăng thêm chút danh tiếng, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện, chúng ta cứ gây áp lực lên ông Đồng! Bảo ông ta ép Dịch Tiên Thiên cho nhà họ Tề một lời giải thích!”, Tề Bạc lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thì ra là thế, con gọi ngay đây!”
Đứa con thứ hai của Tề Bạc nói, lập tức rút điện thoại ra.
Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Tề Bạc, mọi người trên xe đều sửng sốt, Tề Bạc đưa mắt nhìn đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi, lập tức ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó bắt máy.
“Dịch Tiên Thiên! Ông còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à? Ông có ý gì? Nhà họ Tề của tôi với Thương Minh của ông cũng có vài lần làm ăn, giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút qua lại! Vậy mà ông dám làm vậy với cháu trai tôi?”, Tề Bạc cầm điện thoại mắng mỏ.
Vậy mà lại là Dịch Tiên Thiên gọi tới.
Người nhà họ Tề không khỏi kinh ngạc.
“Tề Bạc! Ông đừng vội tức giận! Thật ra tôi đã giúp nhà họ Tề ông, cứu cháu trai ông!”, bên kia điện thoại, mặt Dịch Tiên Thiên không chút biểu cảm nói.
“Cứu cháu trai tôi ư? Ồ, đánh gãy chân cháu tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu hả?” Tề Bạc cười khẩy.
“Nếu tôi không ra tay, sợ là bây giờ cháu trai ông chỉ còn là một xác chết, không... ngay cả xác chết cũng không còn”, Dịch Tiên Thiên lạnh nhạt nói.
Đôi mắt già nua của Tề Bạc khẽ giật, tay cũng run rẩy, nói: “Ông nói gì cơ?”
“Tề Bạc! Tôi đoán chắc chắn ông đã triệu tập đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tề, tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày tàn của nhà họ Tề!”
“Ông... Dịch Tiên Thiên! Ông giải thích rõ ràng cho tôi! Có phải thằng cháu không nên thân kia của tôi... đắc tội với ai rồi không?”, Tề Bạc với kinh nghiệm sống dày dặn, lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Dịch Tiên Thiên trầm mặc một lát, hờ hững nói: “Thần y Lâm của Giang Thành, biết không?”
“Thần... Thần y Lâm?”, Tề Bạc ớn lạnh.
Người thường đều cho rằng thần y Lâm dựa vào Dương Hoa mà không biết vũ khí đáng sợ nhất của anh là y thuật khó lường và võ thuật cao cường.
Tề Bạc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Tề - gia tộc lánh đời ẩn thế, tin tức mà ông ta biết nhiều hơn rất nhiều so với người khác.
Không chỉ có đế quốc Anh Hoa mà Đông Hoàng Giáo, thôn Dược Vương thậm chí là Hồng Nhan Cốc, có cái nào mà không có thần y Lâm xuất hiện chứ?
Người này cũng chẳng phải là kiểu thần y được mọi người ca tụng dùng y thuật cứu giúp vạn vật!
Đó là một tên quỷ giết người không chớp mắt!
“Thì ra là thế... Thì ra là thế..”, Tề Bạc vừa nghĩ đã hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi uất ức, nói: “Dịch Tiên Thiên! Cho dù cháu trai tôi có xích mích với thần y Lâm, ông cũng không nên đánh nó ở nơi đông người như vậy! Không thể âm thầm cho người dạy dỗ nó sao? Trước mặt mọi người mà ông xử lý nó như thế thì mặt mũi nhà họ Tề tôi... ném đi đâu?”
“Ai nói với ông là cháu ông xích mích với thần y Lâm?”
“Vậy... Chuyện gì?”
Dịch Tiên Thiên trầm mặc, nói: “Cháu ông có ý đồ với vợ của thần y Lâm”.
Lời vừa dứt, Tề Bạc câm như hến một lúc lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Thần y Lâm... Ở đâu?”
“Vẫn ở đây”.
“Vậy... Vậy tôi qua đó, cho thần y Lâm một lời giải thích! Nhất định phải nói với thần y Lâm, nhà họ Tề dạy dỗ không nghiêm, xin thần y Lâm bớt giận!”
“Tự ông xử lý đi!”
Dịch Tiên Thiên cúp điện thoại.
“Bố, sao rồi?”
Mấy đứa con trong xe vội hỏi.
“Đừng hỏi, tới đó rồi nói sau”.
Gương mặt già nua của Tề Bạc vẫn bình tĩnh, không nói một lời.
Mọi người cũng không biết có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau.
Đợi tới khi người nhà họ Tề tới nơi tổ chức đấu giá, giọng Tề Bạc lạnh như băng hét: “Người đâu?”
“Ông nội, cháu ở đây...”
Tề Thẩm được vài người đỡ, khóc to đi tới.
“Ông nội, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! Dịch Tiên Thiên kia không coi ai ra gì! Ông ta xem thường chúng ta! Ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”, Tề Thẩm khóc to.
“Cái rắm! Mày tự gieo gió gặt bão!”
Tề Bạc khạc nước bọt, quay sang mấy đứa con, chỉ vào Tề Thẩm quát to: “Mấy đứa chúng mày! Kéo thằng nhóc này vào trong! Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay nó đi!”
“Hả?”
Người nhà họ Tề vô cùng khiếp sợ.
“Ông nội, ông... Ông nói cái gì?”, Tề Thẩm cũng choáng váng.
“Đừng gọi tao là ông nội, tao không có đứa cháu chẳng ra gì như mày! Từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tề nữa! Thằng hai! Thằng ba, sao chúng mày còn không làm đi!”, Tề Bạc tức giận nói.
“Bố, thật sự phải làm vậy sao? Nó là cháu của bố mà!”, người con thứ hai giàn giụa nước mắt, dù sao Tề Thẩm cũng là con trai ông ta.
Nhưng Tề Bạc nghiêng người lại gần, đôi mắt già nua đỏ ngầu: “Không làm vậy! Chúng mày muốn nhà họ Tề bị diệt tộc phải không?”
Hai người con vừa nghe, da đầu tê dại, cũng lập tức hiểu ra Tề Thẩm đã đắc tội với nhân vật lớn.
Lúc này nhất định phải đánh gãy cả tay!
Đứa con thứ hai cũng không xin tha nữa, lập tức lao qua, mặt dữ tợn tóm chặt Tề Thẩm, bắt đầu đi vào nơi đấu giá.
Bây giờ không khí ở khu vực đấu giá càng sôi trào hơn.
Ngay cả người không hay lướt xem video ngắn như Tô Nhu cũng từng nghe qua người nổi tiếng trên mạng Hòa Dã.
Dù sao bản thân Hòa Dã có rất đông người hâm mộ, báo trên máy tính điện thoại thỉnh thoảng lại có bài viết hoặc quảng cáo về hắn.
Một nhân vật có người hâm mộ đông đảo như vậy muốn bôi nhọ một người bình thường là chuyện rất đơn giản.
Hắn hoàn toàn có thể biến một người vô tội thành người bị thế giới lên án, ai ai cũng ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh sự trong sạch cho người đó thì cũng vì dư luận mà không thể rửa sạch nỗi oan hoàn toàn.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ là vết nhơ, mang tiếng xấu suốt cuộc đời.
Giấy trắng nhuốm mực đen thì không thể tẩy sạch được.
Thấy Hòa Dã vu khống mình, đương nhiên Tô Nhu rất sốt ruột, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng ăn nói bậy bạ ở đây, cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng!”.
“Phỉ báng chứ gì? Được! Cô muốn kiện thì kiện đi, nhưng điều kiện là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng! Quản lý còn chưa lấy tiền của các người, hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh các người! Vậy không phải các người đang chiếm chỗ ăn chực sao? Tôi phỉ báng các người chỗ nào?”, Hòa Dã cười giễu.
“Anh…”.
Tô Nhu tức đến run người.
“Viết xong dòng trạng thái chưa?”, Hòa Dã nghiêng đầu hỏi thành viên trong đội ngũ ekip.
“Xong rồi anh Hòa Dã, có thể đăng lên bất cứ lúc nào”, người đó cười đáp.
“Tốt lắm!”, Hòa Dã gật đầu, nghiêng đầu cười với hai người họ: “Tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ biến các người thành chuột qua đường, người người đuổi đánh!”.
“Cút đi!”.
“Cút nhanh lên!”.
“Biết điều thì cút nhanh lên!”.
Những người khác cũng hô hào, thậm chí có người hâm mộ của Hòa Dã cũng chạy vào hùa.
Tô Nhu không chịu nổi, định kéo tay Lâm Chính rời đi, không chịu cái thiệt trước mắt.
Bốp!
Ngay lúc đó, một tiếng tát to rõ vang lên.
Hòa Dã đứng trước mặt Tô Nhu đột nhiên bị tát xoay tròn tại chỗ, sau đó ngã xuống đất.
Nhìn lại thì là Lâm Chính ra tay!
“Hả?”.
Người ở đây đều giật mình.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”, Hòa Dã kinh ngạc nói.
“Tôi đánh anh thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Hòa Dã.
“Khốn nạn, là các người muốn chết đấy!”.
Hòa Dã nổi giận, bò dậy gào lên: “Quay lại hết rồi chứ? Chỉnh sửa rồi đăng lên ngay cho tôi, quay thật rõ mặt bọn họ! Đăng lên mạng ngay, để người của Long Quốc thấy được bộ mặt xấu xa của đôi cẩu nam nữ này!”.
Nhân viên chuyên nghiệp phía sau Hòa Dã bắt đầu quay chụp Lâm Chính và Tô Nhu. Đồng thời Hòa Dã cũng đứng dậy, gào khóc chỉ trích hành vi xấu xa của Lâm Chính trước ống kính, diễn như mình là người bị hại vô tội.
“Đừng! Không phải đâu! Các người đừng vu oan chúng tôi…”, Tô Nhu sốt ruột, liên tục giải thích.
Nhưng lời cô nói đâu lọt vào tai đám người Hòa Dã?
Khán giả ở đây đã lấy điện thoại mở app ra, chuẩn bị bình luận, thích video sớm nhất. Vài người lấy điện thoại ra muốn quay, nhưng bị nhân viên ngăn lại.
Đây rõ ràng đã trở thành video độc quyền của Hòa Dã.
“Tiểu Nhu, không cần sợ, không chỉ bọn họ có điện thoại!”.
Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra, bắt đầu quay.
Hòa Dã thấy vậy, không khỏi bật cười.
“Anh là cái thá gì, anh nghĩ anh có nhiều người hâm mộ như tôi sao? Cho dù anh có quay đăng lên cũng không ai tin! Mọi người sẽ chỉ nói video của anh đã qua chỉnh sửa cắt ghép, hoàn toàn không có ai nói giúp anh! Còn tôi thì khác, đợi video đăng lên, anh sẽ là chuột qua đường! Anh sẽ bị người người tấn công! Từ nay về sau, anh sẽ sống trong sự ghét bỏ và chửi rủa. Dù là mấy năm sau, mười năm sau sẽ vẫn có người nhắc tới các anh, chửi rủa các anh!”, Hòa Dã cười nhạt nói.
Nhưng Lâm Chính lại hơi nghiêng đầu: “Sao? Lượt theo dõi của anh nhiều lắm à?”.
“Cũng không nhiều, mới có sáu mươi triệu người, đủ không?”, Hòa Dã cười nói.
Giây lát sau, Lâm Chính liên tục lắc đầu: “Không đủ”.
“Sáu mươi triệu người còn không đủ? Anh có biết trên mạng được bao nhiêu người có sáu mươi triệu lượt follow không?”, Hòa Dã mở to mắt, sau đó cười to: “Anh huênh hoang như vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, anh có bao nhiêu lượt follow không?”.
“Gần hai trăm triệu”, Lâm Chính nhìn điện thoại rồi nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó cả nhà hàng bùng nổ tràng cười.
“Anh ta… Anh ta nói anh ta có hai trăm triệu lượt theo dõi? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!”.
“Chắc là hai người ấy nhỉ?”.
Không ai tin, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.
Tô Nhu lộ vẻ túng quẫn, âm thầm kéo tay áo Lâm Chính, khẽ nói: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.
“Đi? Ha, muộn rồi, video chỉnh sửa xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì đăng lên cho tôi”, Hòa Dã cười khẩy.
“Vâng thưa anh”, nhân viên trong đội cầm điện thoại thao tác, sau đó cười nói: “Video qua kiểm duyệt rồi! Bên đó sẽ không làm gắt với video của anh!”.
“Chứ sao”.
Hòa Dã nheo mắt nhìn Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tin không? Một phút nữa, ảnh của hai người sẽ lan truyền khắp mạng xã hội, ba phút sau, các người sẽ bắt đầu bị người người mắng chửi, năm phút sau điện thoại của mấy người sẽ bị gọi cháy máy. Mười phút sau, tất cả tin tức của các người, thậm chí là tin tức về bố mẹ anh chị em ruột các người đều sẽ bị đăng lên khắp mạng xã hội! Từ hôm nay trở đi, các người sẽ không còn sống những ngày tháng bình yên được nữa! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”.
Tô Nhu nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu thật là vậy, không phải một người sống sờ sờ sẽ bị hủy hoại hay sao…
“Đúng là đáng sợ! Tiểu Nhu, chúng ta đi trước đi, đổi chỗ khác ăn”, Lâm Chính nói, chuẩn bị kéo Tô Nhu tìm nhà hàng khác ăn.
Nhưng người đứng xem ở bên ngoài chặn hai người lại.
“Đi à? Các người đã ăn chực lại còn đánh người mà muốn chuồn đi như vậy? Nằm mơ!”.
“Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát!”.
“Đúng, bắt bọn họ lại!”.
“Không được để bọn họ chạy!”.
Người xung quanh tràn đầy căm phẫn, nhao nhao hò hét.
Tô Nhu hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.
Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
Hòa Dã nheo mắt cười khẩy, thoải mái thưởng thức vẻ mặt hai người họ.
Điều làm hắn hoang mang là phản ứng của Tô Nhu hoàn toàn bình htường, nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông kia lại bình thản như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn…
Mặc kệ, cứ để những nhân vật quần chúng đầy phấn khích này bắt bọn họ giao cho cảnh sát vậy, thuận tiện quay video, kiếm một đợt “năng lượng tích cực”.
Hòa Dã âm thầm tính toán, đang định nói nhân viên của mình chuẩn bị hành động.
Đúng lúc đó, một nhóm người chạy vào, tách đám đông đang đứng xem ra.
“Tránh ra, tránh ra!”.
“Các người là ai?”.
“Bớt nhiều lời, tránh ra hết cho tôi!”.
Giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Đám đông bị tách ra, sau đó một vài người nam nữ mặc vest đi tới. Ông lão tóc bạc dẫn đầu nhóm người khom lưng trước Lâm Chính.
“Cậu Lâm, tôi là Trần Khánh Tường, CEO của Quân Thịnh. Tôi đã biết sự việc, do chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã xúc phạm đến cậu Lâm, mong cậu Lâm rộng lòng tha thứ cho chúng tôi!”.
Cảnh này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.
Chương 2272: Hoàn toàn bị ghẻ lạnh
Trần Khánh Tường?
Tất cả mọi người có mặt đều ra sức dụi mắt, nhìn ông lão đang cúi đầu trước Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Là Trần Khánh Tường!
Người đứng đầu tập đoàn Quân Thịnh!
Người đàn ông ít khi lộ diện này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Nhất là nhân viên quản lý kia, sợ hãi đến mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững.
Anh ta biết, lần này anh đã chọc phải người không dễ chọc.
“Trần…chủ tịch Trần? Tại sao ông lại tới đây? Người này… người này là ai?”, Hòa Dã định thần lại, nở nụ cười nói.
Nhưng Trần Khánh Tường hoàn toàn phớt lờ hắn.
Suy cho cùng, loại người này đều là dựa vào các mối quan hệ sau lưng, là người quen của mấy nhà tư bản, nhét vào thì dễ, muốn loại bỏ cũng không khó, hắn cũng chỉ dám gây khó dễ cho mấy người không quyền không thế. Đối với Trần Khánh Tường, loại người này không thể lọt vào mắt của ông ta.
“Ông là Trần Khánh Tường của tập đoàn Quân Thịnh à?”, Lâm Chính liếc nhìn người vừa mới đến.
“Đúng vậy, thưa cậu Lâm”, Trần Khánh Tường gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Chính chưa bao giờ để lộ khuôn mặt thật của thần y Lâm, nhưng Trần Khánh Tường đã sớm nghe đồn rằng thần y Lâm rất giỏi ngụy trang. Hơn nữa, lúc vừa mới tới, anh đã đích thân gọi cho Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa để xác nhận tài khoản!
Tài khoản đó chỉ có một mình thần y Lâm có thể sử dụng ở toàn bộ Dương Hoa.
Cho nên Trần Khánh Tường chắc chắn một trăm phần trăm rằng người đàn ông trước mặt là thần y Lâm.
“Trần Khánh Tường, Quân Thịnh của các người đúng là uy phong! Hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính lãnh đạm nói.
“Cậu Lâm xin đừng tức giận, tôi đã hoàn trả toàn bộ tiền vào tài khoản của cậu, còn về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng! Đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”, khuôn mặt già nua của Trần Khánh Tường nhễ nhại mồ hôi, vội vàng nói, sau đó quay đầu lại: “Còn không mau kêu người tới?”
“Vâng! Thưa chủ tịch Trần!”
Người ở phía sau vội vàng đáp.
Sau đó nhân viên bán hàng và cô gái trang điểm đậm cúi đầu bước tới.
“Anh Lâm, cô Tô, thực… thực xin lỗi…”
Hai người họ nơm nớp lo sợ, vội vàng nói lời xin lỗi.
“Còn tôi, còn tôi nữa, anh Lâm, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tôi!”
Quản lý cũng vội vàng đi tới, khom lưng cúi đầu.
Nhưng ba người họ vừa mới khúm núm mở lời, người ở phía sau Trần Khánh Tường đột nhiên lao lên, đè ba người họ xuống đất, nhặt cái ghế bên cạnh lên rồi đập mạnh vào chân ba người họ.
“A!”
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng
Chân của ba người họ bị đánh gãy.
Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cực kì kinh hoảng.
Tịch thu hết điện thoại của tất cả những người đang có mặt ở đây! Thu thập thông tin chuyến bay của họ, không ai được phép lan truyền sự việc hôm nay ra ngoài, nếu có ai dám tiết lộ, xúc phạm thanh danh của cậu Lâm và Quân Thịnh của tôi, tôi sẽ giết người đó!”, Trần Khánh Tường lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vâng!”
“Chúng tôi sẽ không tiết lộ, đảm bảo sẽ không tiết lộ!”
“Cậu Lâm, cậu có hài lòng với kết quả này không?”
Trần Khánh Tường mỉm cười hỏi.
“Ừ”, Lâm Chính tùy ý gật đầu.
Còn Tô Nhu ở bên cạnh, đã sớm ngây ngốc.
Nhưng ngay vào lúc này.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.
Hòa Dã đang sững sờ vội vàng lôi điện thoại ra, lập tức từ chối nghe.
Trong thời điểm quan trọng này, tên khốn nào lại dám gọi điện cho hắn?
Hòa Dã thầm mắng.
Nhưng vừa mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, cúp xong lại tiếp tục vang lên.
Hòa Dã sửng sốt, nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức nhìn vào màn hình điện thoại, mới phát hiện ra đó là các dãy số lạ nối tiếp nhau, hơn nữa những dãy số này đều đến từ khắp nơi, hiển nhiên là điện thoại của hắn đã bị công kích.
“Hả? Anh Hòa! Xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, một thành viên trong nhóm nhìn chằm chằm vào di động rồi hét lên.
Cả người Hòa Dã run bần bật, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh… anh mau nhìn vào điện thoại đi! Mau nhìn vào app!
Hòa Dã vội vàng lấy điện thoại ra và mở app, vừa nhìn hắn đã chết sững ngay tại chỗ.
Video đứng đầu của app không phải là video mà hắn bảo người đăng, mà là video do Lâm Chính đăng lên!
Hơn nữa tài khoản đăng video lại là… thần y Lâm!
Ầm!
Trong đầu Hòa Dã hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Lâm Chính!
Tài khoản với hai trăm triệu người theo dõi…
Trên mạng chỉ có một tài khoản duy nhất!
Đó chính là thần y Lâm của Giang Thành!
Hòa Dã mặc dù được xưng là có sáu mươi triệu người theo dõi, nhưng thực tế số người theo dõi e rằng còn không nổi một triệu, phần lớn đều là tài khoản ảo, do công ty điều khiển, sức mạnh của dư luận sao có thể so sánh với thần y Lâm?
Tài khoản của thần y Lâm chưa bao giờ hoạt động, nhưng hai trăm triệu người theo dõi đều là người thật!
Khi anh tung ra video này, hoàn toàn có thể dự đoán trước được kết quả của dư luận! Có thể nói là bùng nổ Internet!
Không ngoài dự đoán, tài khoản của Hòa Dã bị công kích bởi mấy trăm ngàn tin nhắn riêng tư, quản trị viên phải khóa khu vực bình luận và hòm thư riêng, vô số cư dân mạng bắt đầu tố cáo, chửi bới hắn ở nhiều khu vực bình luận, thậm chí còn đăng những video ngắn để chỉ trích.
“Xong rồi! Xong thật rồi…”
Hòa Dã như người mất hồn.
Hắn biết rằng, kể từ ngày hôm nay, mình hoàn toàn bị ghẻ lạnh.
Chương 2273: Có thể trò chuyện một lát được không?
Sau khi xảy ra chuyện của Hòa Dã, Lâm Chính và Tô Nhu cũng không còn tâm trạng để ăn cơm, cả hai từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Khánh Tường, rồi rời khỏi trung tâm thương mại.
Lâm Chính cũng không quá ngạc nhiên khi thấy thái độ của Trần Khánh Tường.
Thật ra nếu nói về nguồn lực tài chính, tập đoàn Quân Thịnh cũng không kém Dương Hoa là bao, dù sao thì tập đoàn này cũng đã hoạt động hàng trăm năm, bám rễ vô cùng sâu và các mối quan hệ cũng rắc rối phức tạp.
Nhưng ở thế giới này, chỉ dựa vào việc có tiền thôi thì cũng vô dụng.
Tin tức của Trần Khánh Tường hết sức nhanh nhạy, cũng đã từng được chứng kiến thủ đoạn gây chấn động của thần y Lâm.
Nếu cường giả tuyệt thế như vậy mà tức giận ra tay thì tập đoàn Quân Thịnh chắc chắn chịu không nổi!
Nhân vật như vậy, ai dám đắc tội chứ?
Trần Khánh Tường muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn không có hứng thú.
Hai người đi thẳng tới địa điểm buổi đấu giá.
“Anh có quen biết với Trần Khánh Tường sao?”
Trên đường đi, Tô Nhu tò mò hỏi
“Ông ta là bệnh nhân cũ của anh”, Lâm Chính tùy ý nói.
“Vậy mà anh lại từng khám bệnh cho ông ta sao? Khó trách ông ta lại cung kính với anh như vậy”, Tô Nhu kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô gật đầu liên tục: “Em đoán là anh kiếm được không ít tiền từ ông ta nhỉ?”
“Đúng vậy, một người giàu có như vậy, ra tay chắc chắn rất hào phóng”.
“Hừ, tại sao tài khoản của thần y Lâm lại đăng video ở nhà hàng?”
“Anh đã gửi video cho thần y Lâm, nhờ anh ấy đăng lên! Dù Hòa Dã có lợi hại đến đâu thì sao hắn có thể so sánh được với một nhân vật tầm cỡ quốc gia như thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.
“Anh có thể liên lạc với tài khoản của thần y Lâm sao?”
Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt Tô Nhu phức tạp nhìn Lâm Chính, cuối cùng khẽ thở dài, lắc đầu.
Lời đồn ngoài kia càng ngày càng quá đáng, nói em có quan hệ mờ ám với thần y Lâm, vậy mà anh không những không ghen, lại còn giữ liên lạc với người ta, chẳng lẽ anh không đề phòng một chút nào sao?
Tô Nhu suy nghĩ trong lòng, đột nhiên hơi tức giận.
Lâm Chính này, không lẽ anh ấy chẳng hề coi trọng mình chút nào sao?
Em là vợ của anh đấy!
Vậy mà anh lại trò chuyện với tài khoản của người đàn ông có lời đồn mờ ám với vợ mình, không những thế còn thường xuyên liên lạc?
Tô Nhu càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khó chịu.
“Tiểu Nhu, em làm sao thế?”, Lâm Chính cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, vội vàng hỏi.
“Nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, em không cho phép anh liên lạc với thần y Lâm nữa!”, Tô Nhu tức giận nói.
Lâm Chính sửng sốt, mờ mịt gật đầu: “Được… Được thôi…”
Tô Nhu hừ một tiếng, không thèm nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không hiểu gì: "Cô gái ngốc này bị làm sao vậy?"
Hai người đi tới ven đường, chuẩn bị bắt taxi.
Lúc này, những người qua đường xung quanh nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn về phía trung tâm mua sắm Thiên Úc, bàn tán sôi nổi.
Tô Nhu liếc mắt nhìn, lập tức bịt kín cái miệng nhỏ nhắn: “Nhìn kìa, trung tâm thương mại Thiên Úc xảy ra hỏa hoạn!”
Lâm Chính cũng thuận thế nhìn theo, thấy những làn khói dày đặc bốc lên ở trung tâm thương mại.
Anh bật cười: “Không phải xảy ra hỏa hoạn, chỉ là đốt một chút quần áo thôi”.
“Đốt quần áo?”
Tô Nhu hơi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nói: “Không phải chủ tịch Trần lại làm theo lời anh nói, đốt hết tất cả các cửa hàng thời trang nữ ở trung tâm thương mại đấy chứ?”
“Có lẽ là vậy”.
Trần Khánh Tường vẫn khá có thành ý.
Khuôn mặt của Tô Nhu trở nên phức tạp, hít sâu một hơi, hiển nhiên là không thể tiếp nhận.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở bên cạnh hai người, Tô Nhu không do dự mà lên xe, đi thẳng về phía địa điểm đấu giá.
Địa điểm đấu giá nằm ở bên cạnh bờ biển của Úc Thành.
Ông Đồng đã thuê vài kilomet bãi cát, dành cả tháng trời cùng với rất nhiều tiền để sắp xếp địa điểm đấu giá.
Khi hai người vừa bước vào khu vực đấu giá, Tô Nhu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng ở đây.
Lâm Chính nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Dịch Tiên Thiên.
“Ôi chao, chủ tịch Tô! Xin chào! Xin chào! Hoan nghênh cô đến đây, xin lỗi vì chỉ có thể tiếp đón từ xa!”
Dịch Tiên Thiên dẫn đầu bước tới, mỉm cười chào hỏi Tô Nhu.
Mặc dù ông ta không phải là người đứng ra tổ chức, nhưng với tư cách là thành viên của Thương Minh, tiếp đón khách mời cũng là nhiệm vụ của ông ta.
"Ông là...”
“À, tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh”.
“Thương Minh?”
Tô Nhu kích động, vội vàng vươn tay ra cười nói: “Ông Dịch! Xin chào! Xin chào!”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi ở khu khách quý dành cho hai người, cô Tô, lát nữa cô hãy ngồi ở ghế thứ ba ở hàng thứ nhất nhé! Hiện giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, hai người đi đường vất vả rồi, có thể nếm thử một chút đồ ăn nhẹ!”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Được, được, cảm ơn ông Dịch”, Tô Nhu cảm kích nói.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười, bắt tay với Lâm Chính, nhân lúc Tô Nhu không chú ý, hạ thấp giọng nói: “Cậu Lâm, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng”.
“Khi nào bọn họ ra tay?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Vào thời điểm đấu giá vật phẩm cuối cùng”, Dịch Tiên Thiên thấp giọng nói.
“Người của chúng ta đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”
“Đều đã được sắp xếp xong, chỉ cần cậu ra lệnh, chúng ta có thể khống chế cả buổi đấu giá trong nháy mắt”.
“Được rồi, nghe đây, không được để bại lộ thân phận, tùy cơ ứng biến”.
Lâm Chính hờ hững nói.
Dịch Tiên Thiên hơi cúi người, xoay lưng rời đi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, tò mò hỏi.
“Nói chuyện phiếm một chút thôi, ông Dịch này quả thật không tệ”, Lâm Chính cười nói.
“Thật sao?”
Tô Nhu tò mò nhìn anh.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest mỉm cười tiến tới, Tô Nhu và Lâm Chính đồng loạt nhìn sang.
Còn tưởng rằng người này muốn bắt chuyện với Tô Nhu, nhưng không ngờ hắn lại nói chuyện với Lâm Chính.
“Thưa anh, có thể qua bên này trò chuyện một lát được không?”
“Tôi ư?”
Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, chính là anh”, người đàn ông mặc vest cười nói.
Chương 2274: Không cần tao ra tay
Lâm Chính cũng không quen người này!
Cảm nhận được khí tức trên người đàn ông này, tuy không mạnh nhưng vẫn là người luyện võ, có điều võ thuật chỉ giới hạn ở chân và bàn chân, có lẽ là vệ sĩ.
Một tên vệ sĩ tìm mình trò chuyện gì chứ?
Lâm Chính vừa định từ chối thì Tô Nhu đứng cạnh đã lặng lẽ dùng khuỷu tay đẩy anh, khẽ nói: “Lâm Chính, người tham gia buổi đấu giá này đều rất có máu mặt, người ta có lòng muốn làm quen với anh! Anh đừng bỏ lỡ cơ hội! Nói không chừng sau này lại có cơ hội hợp tác”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Đầu óc Tô Nhu lúc này vẫn đang tập trung vào công việc.
“Vậy em thì sao?”
“Cái gì mà em thì sao? Em lớn vậy rồi, anh còn sợ em đi đâu mất à? Yên tâm, đi đi!”, Tô Nhu tức giận nói.
“Đi đây, đi đây, nếu vợ đại nhân đã nói vậy, vậy thì anh đây muốn trò chuyện gì?”
“Ồ, mời anh qua bên này, chúng ta tán gẫu”, vệ sĩ cười nói, làm động tác mời với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, đi về hướng được chỉ.
Hai người đi qua bàn rượu bên cạnh, vệ sĩ rót một ly rượu rồi đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, nhìn tên vệ sĩ, phát hiện tên đó rót rượu cho anh xong cũng chỉ đứng cạnh uống rượu, có vẻ không định nói gì.
“Ồ?”
Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!
Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.
“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.
“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”
“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.
“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.
“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.
“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.
Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.
Tô Nhu cũng khiếp sợ.
“Là ông Dịch!”
“Ông Dịch nào cơ?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”
“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”
“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.
Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.
“Ông Dịch, ông... tại sao ông đánh tôi?”
“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.
“Gây rối? Tôi... Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
“Đừng nói nhiều, tôi cũng không rảnh dây dưa với cậu ở đây, người đâu!”
“Có!”
“Đánh gãy một chân của tên này cho tôi, xong thì ném ra ngoài!”, Dịch Tiên Thiên quát.
“Rõ!”
Một vài tên tay sai của Thương Minh lao tới, không nói nhiều lời đã ấn Tề Thẩm xuống đất, người bên cạnh lấy một cây gậy, hung hăng nện xuống chân Tề Thẩm.
Răng rắc!
Âm thanh xương gãy phát ra.
“A!!!”
Tiếng kêu thê thảm của Tề Thẩm vang vọng khu vực đấu giá.
Chỉ một lúc sau, Tề Thẩm đã bị ném khỏi khu vực đấu giá.
Tất cả khách mời đều kinh hãi.
“Ông Dịch làm gì vậy? Tề Thẩm gây chuyện gì?”
“Ông ấy... không phải hơi quá sao? Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực lớn trong số những gia tộc lánh đời ẩn thế, đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề trước mặt mọi người, còn ném người ra ngoài, đây không phải là trắng trợn tát vào mặt nhà họ Tề sao?”
Mọi người tột cùng kinh ngạc.
Nhưng Dịch Tiên Thiên cũng không giải thích gì, xử lý xong Tề Thẩm, ông ta đi chào hỏi các vị khách khác.
Còn tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính đã trợn mắt há hốc miệng từ lâu.
“Sao có thể như vậy? Cậu chủ bị đánh gãy chân thật sao?”
Hắn lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu... nhìn Lâm Chính.
“Là... là mày? Có phải do mày làm không?”
“Đương nhiên là tao làm! Dám có mưu đồ với vợ tao, chuyện này e là sẽ không xong dễ dàng vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, vài vệ sĩ của Thương Minh đã đi tới, bao vây tên vệ sĩ, lôi hắn ra khỏi khu vực đấu giá.
“Buông... Buông ra! Khốn nạn! Buông ra!”
Tên vệ sĩ giãy giụa điên cuồng.
Cũng không làm được gì.
Vệ sĩ của Thương Minh có tiêu chuẩn cực cao, năng lực rất khủng khiếp, không phải người mà kẻ chỉ biết khoa chân múa tay như hắn có thể so được.
Chỉ một lát sau, bên ngoài phòng đấu giá vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến khách mời rùng mình.
“Cậu Lâm! Xử lý như vậy đã đủ hài lòng chưa?”, Dịch Tiên Thiên im lặng đi tới, hơi cúi đầu hỏi.
“Năng lực của ông làm tôi hoài nghi sâu sắc, nếu còn có chuyện như vậy, tôi chỉ đành dùng cách của mình đi xử lý!” Lâm Chính lạnh nhạt nói, ánh mắt và giọng điệu đều rét lạnh.
Dịch Tiên Thiên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nếu thần y Lâm ra tay, sợ là máu chảy thành sông...
Ông ta vội vàng cúi đầu lần nữa: “Cậu Lâm bớt giận! Tôi đảm bảo sẽ không có người dám quấy rầy cô Tô Nhu nữa! Tôi đảm bảo!”
“Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng gây phiền phức nữa, người họ Tề sẽ không gây thêm rắc rối chứ?”
“Tôi sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ! Chắc chắn khiến bọn họ không dám gây thêm rắc rối”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Dịch Tiên Thiên vừa đi, Tô Nhu đã bước nhanh tới.
“Lâm Chính, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”, Tô Nhu còn hơi sợ hãi.
“Thấy gì cơ?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Người vừa rồi tiếp cận em ấy, đột nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân... Thật đáng sợ”.
“Chắc là người này có xích mích với ông Dịch, không sao, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý chúng ta đâu, lại đây ăn một chút đi”, Lâm Chính cười nói, kéo Tô Nhu sang bàn ăn bên cạnh, gọi một đống thức ăn ngon, thưởng thức ngon miệng.
Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang định đi tới hiện trường đấu giá lại nhận được tin Tề Thẩm bị đánh gãy chân ở đó, ai nấy đều giận tím mặt, tiến thẳng tới hội trường.
Chương 2275: Đánh gãy tay chân
“Quá nhục nhã! Quá nhục nhã!”
Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên xe Rolls – Royce, liên tục gõ gậy đầu rồng xuống đất, trên gương mặt già nua tràn ngập lửa giận.
“Nơi bán đấu giá tụ tập nhân vật nổi tiếng của gia tộc lớn ở bốn phương, vậy mà dám đánh gãy chân cậu chủ họ Tề trước mặt họ, lại còn ném người ra ngoài! Dịch Tiên Thiên có ý gì? Muốn khai chiến với nhà họ Tề sao?”
“Nhà họ Tề chúng ta mất sạch mặt mũi rồi! Bố, nếu không yêu cầu bọn họ giải thích, thì sau này nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?”
Mấy đứa con của Tề Bạc đều phẫn nộ nói.
“Thương Minh giỏi lắm rồi phải không? Thật sự cho rằng có thể bắt nạt nhà họ Tề à? Một đám chỉ biết buôn bán mà dám không coi nhà họ Tề ra gì ư? Thằng hai với thằng ba, lập tức báo về gia tộc, điều động Tề Vệ, triệu tập thêm tất cả cao thủ nhà họ Tề, bao vây nơi đấu giá cho bố!”, Tề Bạc gầm lên.
“Bố, chúng ta phải khai chiến với Thương Minh sao? Con chỉ sợ... chúng ta vẫn chưa phải đối thủ của Thương Minh”.
“Yên tâm, sẽ không đánh, ông Đồng chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn muốn thông qua buổi đấu giá để gia tăng thêm chút danh tiếng, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện, chúng ta cứ gây áp lực lên ông Đồng! Bảo ông ta ép Dịch Tiên Thiên cho nhà họ Tề một lời giải thích!”, Tề Bạc lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thì ra là thế, con gọi ngay đây!”
Đứa con thứ hai của Tề Bạc nói, lập tức rút điện thoại ra.
Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Tề Bạc, mọi người trên xe đều sửng sốt, Tề Bạc đưa mắt nhìn đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi, lập tức ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó bắt máy.
“Dịch Tiên Thiên! Ông còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à? Ông có ý gì? Nhà họ Tề của tôi với Thương Minh của ông cũng có vài lần làm ăn, giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút qua lại! Vậy mà ông dám làm vậy với cháu trai tôi?”, Tề Bạc cầm điện thoại mắng mỏ.
Vậy mà lại là Dịch Tiên Thiên gọi tới.
Người nhà họ Tề không khỏi kinh ngạc.
“Tề Bạc! Ông đừng vội tức giận! Thật ra tôi đã giúp nhà họ Tề ông, cứu cháu trai ông!”, bên kia điện thoại, mặt Dịch Tiên Thiên không chút biểu cảm nói.
“Cứu cháu trai tôi ư? Ồ, đánh gãy chân cháu tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu hả?” Tề Bạc cười khẩy.
“Nếu tôi không ra tay, sợ là bây giờ cháu trai ông chỉ còn là một xác chết, không... ngay cả xác chết cũng không còn”, Dịch Tiên Thiên lạnh nhạt nói.
Đôi mắt già nua của Tề Bạc khẽ giật, tay cũng run rẩy, nói: “Ông nói gì cơ?”
“Tề Bạc! Tôi đoán chắc chắn ông đã triệu tập đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tề, tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày tàn của nhà họ Tề!”
“Ông... Dịch Tiên Thiên! Ông giải thích rõ ràng cho tôi! Có phải thằng cháu không nên thân kia của tôi... đắc tội với ai rồi không?”, Tề Bạc với kinh nghiệm sống dày dặn, lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Dịch Tiên Thiên trầm mặc một lát, hờ hững nói: “Thần y Lâm của Giang Thành, biết không?”
“Thần... Thần y Lâm?”, Tề Bạc ớn lạnh.
Người thường đều cho rằng thần y Lâm dựa vào Dương Hoa mà không biết vũ khí đáng sợ nhất của anh là y thuật khó lường và võ thuật cao cường.
Tề Bạc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Tề - gia tộc lánh đời ẩn thế, tin tức mà ông ta biết nhiều hơn rất nhiều so với người khác.
Không chỉ có đế quốc Anh Hoa mà Đông Hoàng Giáo, thôn Dược Vương thậm chí là Hồng Nhan Cốc, có cái nào mà không có thần y Lâm xuất hiện chứ?
Người này cũng chẳng phải là kiểu thần y được mọi người ca tụng dùng y thuật cứu giúp vạn vật!
Đó là một tên quỷ giết người không chớp mắt!
“Thì ra là thế... Thì ra là thế..”, Tề Bạc vừa nghĩ đã hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi uất ức, nói: “Dịch Tiên Thiên! Cho dù cháu trai tôi có xích mích với thần y Lâm, ông cũng không nên đánh nó ở nơi đông người như vậy! Không thể âm thầm cho người dạy dỗ nó sao? Trước mặt mọi người mà ông xử lý nó như thế thì mặt mũi nhà họ Tề tôi... ném đi đâu?”
“Ai nói với ông là cháu ông xích mích với thần y Lâm?”
“Vậy... Chuyện gì?”
Dịch Tiên Thiên trầm mặc, nói: “Cháu ông có ý đồ với vợ của thần y Lâm”.
Lời vừa dứt, Tề Bạc câm như hến một lúc lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Thần y Lâm... Ở đâu?”
“Vẫn ở đây”.
“Vậy... Vậy tôi qua đó, cho thần y Lâm một lời giải thích! Nhất định phải nói với thần y Lâm, nhà họ Tề dạy dỗ không nghiêm, xin thần y Lâm bớt giận!”
“Tự ông xử lý đi!”
Dịch Tiên Thiên cúp điện thoại.
“Bố, sao rồi?”
Mấy đứa con trong xe vội hỏi.
“Đừng hỏi, tới đó rồi nói sau”.
Gương mặt già nua của Tề Bạc vẫn bình tĩnh, không nói một lời.
Mọi người cũng không biết có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau.
Đợi tới khi người nhà họ Tề tới nơi tổ chức đấu giá, giọng Tề Bạc lạnh như băng hét: “Người đâu?”
“Ông nội, cháu ở đây...”
Tề Thẩm được vài người đỡ, khóc to đi tới.
“Ông nội, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! Dịch Tiên Thiên kia không coi ai ra gì! Ông ta xem thường chúng ta! Ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”, Tề Thẩm khóc to.
“Cái rắm! Mày tự gieo gió gặt bão!”
Tề Bạc khạc nước bọt, quay sang mấy đứa con, chỉ vào Tề Thẩm quát to: “Mấy đứa chúng mày! Kéo thằng nhóc này vào trong! Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay nó đi!”
“Hả?”
Người nhà họ Tề vô cùng khiếp sợ.
“Ông nội, ông... Ông nói cái gì?”, Tề Thẩm cũng choáng váng.
“Đừng gọi tao là ông nội, tao không có đứa cháu chẳng ra gì như mày! Từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tề nữa! Thằng hai! Thằng ba, sao chúng mày còn không làm đi!”, Tề Bạc tức giận nói.
“Bố, thật sự phải làm vậy sao? Nó là cháu của bố mà!”, người con thứ hai giàn giụa nước mắt, dù sao Tề Thẩm cũng là con trai ông ta.
Nhưng Tề Bạc nghiêng người lại gần, đôi mắt già nua đỏ ngầu: “Không làm vậy! Chúng mày muốn nhà họ Tề bị diệt tộc phải không?”
Hai người con vừa nghe, da đầu tê dại, cũng lập tức hiểu ra Tề Thẩm đã đắc tội với nhân vật lớn.
Lúc này nhất định phải đánh gãy cả tay!
Đứa con thứ hai cũng không xin tha nữa, lập tức lao qua, mặt dữ tợn tóm chặt Tề Thẩm, bắt đầu đi vào nơi đấu giá.
Bây giờ không khí ở khu vực đấu giá càng sôi trào hơn.
Bình luận facebook